Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 440: Vai chính bi tình trong truyện cứu rỗi (6)



“Tôi là Trần Tam, đây là em gái tôi Trần Liên. Chúng tôi tới đây vì muốn biết chuyện xảy ra tối hôm đó, rốt cuộc mẹ chúng tôi bị ngã thế nào, chúng tôi là con, phải tìm hiểu cho rõ ràng đúng không?”

Lưu Đại Ngân: “Mẹ cậu bị ngã th nào ư? Không phải tối hôm đó bà ấy đã nói rồi à? Là bà ấy tự ngã, cậu còn đến hỏi chúng tôi làm gì? Lúc ấy chúng tôi đứng cách chỗ mẹ cậu ngã rất xa, tuy trong ngõ có đèn, nhưng vợ chồng chúng tôi đều già cả rồi, mắt không còn tinh nữa, cũng không nhìn rõ rốt cuộc bà ấy bị ngã thế nào. Sau khi mẹ cậu ngã, Tiểu Tề mới vào ngõ nhỏ, thằng bé càng không biết. Hôm đó chính mẹ cậu đã nói rõ ràng rồi, bây giờ cậu lại đến hỏi chúng tôi, rốt cuộc cậu có ý gì? Hay là cậu định làm tiền chúng tôi?”

Lưu Đại Ngân nói toạc ra ý đồ của anh em nhà họ Trần không nể nang chút nào, khuôn mặt Trần Tam, Trần Liên đều hơi xấu hổ.

Trần Liên nói: “Tổng giám đốc Lưu, ngài không thể nói như vậy, mẹ tôi bị ngã, chúng tôi làm con đương nhiên phải lo lắng, muốn tìm hiểu cho rõ ràng chân tương rồi. Về mặt tình cảm có thể tha thứ được, có cần phải ăn nói khó nghe như vậy không?”

Cha mẹ Tề cũng không nhịn được, con trai mình tốt bụng giúp đỡ người ngoài lại rước vạ vào thân thế này, ai chịu được chứ?

“Hai người muốn tìm hiểu rõ ràng thật sao? Tôi nghe Dĩ An nói, khi đó chính mẹ cô cậu đã thừa nhận mình tự ngã rồi. nếu là tự ngã, thì cô cậu còn muốn tìm hiểu điều gì? Muốn tìm hiểu mẹ cô cậu tự ngã thế nào thì đi hỏi bà ấy đi, tới hỏi chúng tôi làm gì? Nghe lời cô cậu nói, chẳng phải ý là chuyện mẹ cô cậu ngã có liên quan đến chúng tôi sao? Đã làm việc tốt còn gặp tai hoạ, đúng là đen đủi.”

Cha Tề cũng nói: “Cậu bảo mẹ cậu bị ngã có liên quan với bọn họ, cậu có chứng cứ gì không?”

Hai anh em Trần Tam Trần Liên liếc nhau, Trần Tam nói: “Ngày thường mẹ chúng tôi rất nhanh nhẹn, nếu không gặp phải điều gì, sao có thể té ngã vô duyên vô cớ như vậy?”

“Chẳng phải hôm đó đường rất trơn sao?” Lưu Đại Ngân nói nhẹ nhàng bâng quơ: “Thời tiết như vậy, người trẻ tuổi khả năng còn ngã nữa là người lớn tuổi như mẹ cậu, bị ngã cũng không có gì lạ. Chuyện này trách ai chứ, đương nhiên là trách người làm con như cô cậu rồi, biết thời tiết không tốt, đường không dễ đi, còn để mẹ già ra ngoài một mình, sợ mẹ cậu sống quá lâu, hay sợ sức khoẻ của mẹ cậu quá tốt à?”

Lưu Đại Ngân nói xong, hai nhóm người ngồi hai bên bà ấy tỏ thái độ khác nhau.

Cha mẹ Tề ngồi bên tay phải thì bị bà ấy chọc cười. Anh em Trần Tam, Trần Liên ngồi bên tay trái thì bị lời của bà ấy chọc tức không nhẹ.

Bình thường Trần Tam là người nóng tính, lời Lưu Đại Ngân nói lại kẹp d.a.o giấu kiếm, châm chọc mỉa mai như vậy, anh ta đã không nhịn được từ lâu rồi.

“Mẹ tôi nói, ngày đó vì bà ấy sợ hãi, nên mới nói là tự mình té ngã. Thật ra ngày đó bà ấy bị người ta đẩy ngã, rốt cuộc trong ba người, ai là người đẩy ngã mẹ tôi?”

Từ đầu đến giờ Tề Dĩ An vẫn chưa nói gì, lúc này lập tức đáp trả: “Khi tôi vào ngõ nhỏ, mẹ anh đã ngã rồi. Ông bà Lưu đi từ đầu bên kia ngõ nhỏ đến chỗ mẹ anh bị ngã, anh lại nói mẹ anh bị người ta đẩy ngã, ngõ nhỏ chỉ có ba người chúng tôi, đều cách mẹ anh rất xa, chẳng lẽ mẹ anh bị ma quỷ đẩy ngã sao?”

Trần Liên: “Tôi không tin lời các người nói, dù sao lúc ấy trong ngõ nhỏ chỉ có ba người, chắc chắn việc mẹ tôi bị ngã có liên quan với một trong ba người.”

Trần Liên nói rất khéo, trong ba người chỉ có một người liên quan đến việc mẹ cô ta bị ngã, nói cách khác chỉ cần một người đứng ra chịu trách nhiệm là được. Câu nói này đã đẩy Lưu Đại Ngân, Lý Tam Thuận và Tề Dĩ An về hai phía đối lập nhau.

Tề Dĩ An đỏ mặt: “Chị nói bậy, rõ ràng mẹ chị tự ngã.”

Lưu Đại Ngân thở dài, nói: “Hôm đó còn cho chúng tôi đi, hôm nay lại tới tìm chúng tôi, muốn đẩy trách nhiệm lên đ chúng tôi, còn luôn miệng nói việc mẹ cô bị ngã có liên quan đến chúng tôi, tôi đoán thử nhé, chắc là khi tới bệnh viện mẹ cô đã khám ra bệnh hiểm nghèo gì đó, cần chúng tôi bỏ tiền ra, phải không?”

Trần Tam và Trần Liên sửng sốt, bà cụ này đoán đúng tám chín phần mười rồi. Đúng là mẹ bọn họ khám ra bệnh hiểm nghèo, phải phẫu thuật, chi phí phẫu thuật còn không ít.

“Hôm nay tôi với em gái tôi tới đây vì muốn lấy lại công bằng cho mẹ tôi. Nếu ông bà không thừa nhận, chúng tôi đành phải báo cảnh sát.” Trần Tam nói.

“Vậy thì báo cảnh sát đi, để cảnh sát giải quyết chuyện này.” Lưu Đại Ngân cho người nhà họ Tề ánh mắt trấn an: “Dù sao chúng tôi cũng không liên quan đến chuyện mẹ cô cậu bị ngã, dù cảnh sát tới tôi vẫn nói như vậy.”

Lý Tam Thuận vẫn luôn yên lặng, nghe thấy Lưu Đại Ngân nói định báo cảnh sát, thì quay sang hỏi: “Đại Ngân, chúng ta gọi điện thoại báo cảnh sát, hay đi thẳng tới đồn công an?”

Vân Chi

Lưu Đại Ngân nói: “Chúng ta trực tiếp tới đồn công an đi, gọi đồng chí cảnh sát chạy qua đây làm gì? mọi người thấy thế nào?”

Câu cuối cùng là bà ấy nói với người nhà họ Tề.

Mẹ Tề gật đầu phụ hoạ: “Đi đồn công an.”

Nhìn dáng vẻ này của người nhà họ Trần, cho dù bọn họ không muốn tới đồn công an khả năng cũng không được.

“Được thôi, chúng ta tới đồn công an đi.” Trần Tam nói: “Cách quán trà này không xa có đồn công an, chúng ta đi luôn chứ?”

Nói xong, Trần Tam, Trần Liên đi trước, Lưu Đại Ngân và người nhà họ Tề đi cùng nhau.

Bà ấy hạ giọng, nói: “Đừng lo lắng, tôi có chứng cứ chứng minh bà già kia tự ngã.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 441: Vai chính bi tình trong truyện cứu rỗi (7)



Được Lưu Đại Ngân trấn an, người nhà họ Tề cũng yên lòng.

Cha Tề hơi ngượng ngùng, mở miệng nói: “Không biết người nhà họ Trần kia lấy được thông tin của Tiểu An từ đâu, bọn họ tới nhà chúng tôi, nói là hỏi thăm chuyện xảy ra ngày hôm đó, nhưng vừa nghe là tôi với vợ mình đã biết bọn họ có ý đồ gì rồi. Đợi bọn họ đi khỏi, Tiểu An mới nói thằng bé có số điện thoại của ngài, nói ngài có chứng cứ chứng minh bà cụ kia tự ngã, nên chúng tôi mới gọi điện thoại cho ngài. Cuối cùng vẫn khiến ngài bị kéo vào chuyện này.”

Vân Chi

Lưu Đại Ngân cười nói: “Khách sáo rồi, ngày đó tôi với chồng mình cũng ở trong con ngõ nhỏ kia với Tiểu Tề, sao lại nói tôi bị kéo vào chuyện này chứ. Người nhà họ Trần tìm được nhà hai người, sớm muộn gì cũng tìm được nhà tôi. Tôi nói thật, trong tay tôi có chứng cứ chứng minh bà già kia tự ngã.”

“Ngài thật sự có chứng cứ?” Mẹ Tề hỏi: “Vậy là tốt rồi, cuối cùng chúng tôi không cần sợ hãi nữa rồi.”

Khi người nhà họ Trần tìm tới nhà bọn họ, cha Tề đã nhờ người hỏi thăm tình hình của bà cụ kia. Bệnh tình của bà ta r nghiêm trọng, phải phẫu thuật, riêng tiền phí phẫu thuật thôi cũng mười mấy vạn rồi, còn chưa bao gồm chi phí trị liệu sau phẫu thuật, nếu cộng tất cả vào khả năng phải mấy chục vạn.

Đối với gia đình bình thường mà nói, số tiền này thật sự là con số thiên văn, chẳng trách người nhà họ Trần lại tới tìm bọn họ.

Trần Tam, Trần Liên đi trước, mấy người Lưu Đại Ngân đi cách bọn họ khoảng cách rất xa, lời bọn họ nói, người nhà họ Trần đều không nghe rõ.

Đồn công an cách quán trà rất gần, Lưu Đại Ngân không lên xe nữa mà đi bộ đến đồn công an.

Chiếc siêu xe bắt mắt kia chậm rãi đi theo sau, đợi Lưu Đại Ngân vào đồn công an rồi, chiếc xe dừng lại ngay ngoài cửa, chờ tổng giám đốc Lưu.

Người nhà họ Trần vào đồn công an nói mình muốn báo án, hai đồng chí cảnh sát mau chóng mời đám người bọn họ vào phòng, hỏi rõ ai muốn báo án, cũng bắt đầu ghi chép lại.

Vẻ mặt của Trần Tam và Trần Liên rất khoa trương, khoa tay múa chân đổi trắng thay đen, nói mẹ mình thành một bà cụ đáng thương bị người ta đẩy ngã.

Hiện tại mẹ bọn họ vẫn đang nằm trong bệnh viện chờ tiền phẫu thuât, nếu để muộn thêm vài ngày, sức khoẻ của mẹ bọn họ sẽ không chịu nổi.

Tề Dĩ An căm phẫn, phản bác: “Anh nói láo, lúc đó chính mẹ anh thừa nhận là bà ấy tự ngã, sao bây giờ lại nói thành bị người khác đẩy ra rồi?”

Trần Tam tỏ vẻ kinh ngạc: “Sao tôi không biết chính mẹ tôi nói mình tự ngã nhỉ? Khi tôi với vợ mình chạy đến nơi, ngoài kêu khó chịu ra bà ấy chưa hề nói gì cả.”

“Anh...” Tề Dĩ An bị chọc tức cả người run lên, cậu ấy chưa bao giờ gặp phải loại người mặt dày vô sỉ như vậy, nên không biết phải nói thế nào.

Cha mẹ Tề cũng tức giận trừng mắt với anh em nhà họ Trần. Hai người này quyết tâm kéo nhà mình và người nhà họ Lưu xuống nước đây mà.

Chỉ có Lưu Đại Ngân là không nóng nảy, bà ấy chậm rãi nói: “Họ Trần kia, cậu làm vậy chẳng phải vì muốn chúng tôi thanh toán tiền thuốc men cho mẹ cậu sao? Cho tôi hỏi một câu, tiền thuốc men của mẹ cậu tổng cộng là bao nhiêu?”

Anh em nhà họ Trần liếc nhau một cái, sau đó Trần Tam nói: “Bác sĩ bảo, phải nộp mười vạn tiền phí phẫu thuật trước, ngoài ra, còn tiền thuốc men, tiền hộ lý, tiền giường bệnh, tiền thuốc bổ gì đó nữa, các người cũng phải trả.”

Lưu Đại Ngân thong thả nói: “Ý của cậu là, chúng tôi làm ngã mẹ cậu nên chúng tôi phải trả tiền thuốc men, đúng không?”

Trần Liên gật đầu: “Đúng vậy, ý của chúng tôi chính là như vậy.”

“Vậy cô cậu có chứng cứ gì chứng minh một trong ba chúng tôi làm ngã mẹ cô cậu không?” Lưu Đại Ngân hỏi.

Trần Liên nói: “Mẹ tôi là người trong cuộc, lời bà ấy nói chính là chứng cứ.”

Lưu Đại Ngân lộ ra nụ cười vừa lòng: “Được lắm, muốn lừa tiền chúng tôi phải không?”

Nói xong, bà ấy quay sang nói với cảnh sát: “Cảnh sát, chúng tôi cũng muốn báo án, có người muốn tống tiền chúng tôi, số tiền lên đến mười mấy vạn.”

Tính chất của vụ án tống tiền nặng hơn vụ án bà cụ nhà họ Trần bị đẩy ngã nhiều, bởi một bên thuộc về án hình sự, một bên chỉ là án dân sự.

“Có người tống tiền chị sao? Anh chị qua bên này với tôi.” Một cảnh sát nói.

Lưu Đại Ngân: “Không cần, nói luôn ở đây cũng được. Đồng chí cảnh sát, người tống tiền chúng tôi chính là hai người này.”

Bà ấy chỉ tay vào hai anh em Trần Tam, Trần Liên, rồi nói với luật sư phía sau mình: “Anh Hứa, anh nói rõ tình hình với các đồng chí cảnh sát đi.”

Hôm nay tới gặp người nhà họ Trần, Lưu Đại Ngân dẫn luật sư đi cùng. Trên đường đi bà ấy đã nói qua tình hình với luật sư Hứa rồi.”

Lúc ở quán trà, luật sư Hứa không nói câu nào, nên người nhà họ Trần không hề để tâm đến người nhìn qua đã biết là người tài giỏi này. Cho rằng anh ta là con cháu trong nhà Lưu Đại Ngân, đi theo để bảo vệ cha mẹ.

Ai ngờ, đối phương lại là luật sư.

Luật sư Hứa bước lên phía trước một bước, đi đến trước mặt cảnh sát, nói: “Đúng vậy, anh đây và cô đây có hiềm nghi đang tống tiền đương sự của tôi, đồng chí cảnh sát, chuyện là thế này…”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 442: Vai chính bi tình trong truyện cứu rỗi (8)



Nói rõ mọi chuyện với cảnh sát xong, Lý Tam Thuận lấy máy quay phim ra, đặt lên chiếc bàn trước mặt cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, hôm đó chúng tôi đi quay cảnh tuyết, quay được cả quá trình bà Trần bị ngã, căn bản không có ai đẩy ngã bà ta. Hơn nữa, lúc ấy chính bà ta đã thừa nhận là mình tự ngã. Bây giờ bà Trần lại sửa lời khai, vì muốn tống tiền chúng tôi, muốn chúng tôi thanh toán tiền thuốc men cho bà ta. Đồng chí cảnh sát, các anh phải lấy lại công bằng cho chúng tôi.”

Nói hết câu, Lý Tam Thuận bật máy quay phim lên, mời cảnh sát xem đoạn băng mình quay được.

Lúc này sắc mặt Trần Tam, Trần Liên đã thay đổi rồi, chuyển từ đắc ý sang kinh hoảng thất thố.

“Đã có chứng cứ vì sao các người không lấy ra ngay từ đầu?” Trần Liên chất vấn.

Lưu Đại Ngân không ngờ cô ta còn mặt dày chất vấn bọn họ: “Chúng tôi có chứng cứ, sao lại không lấy ra ngay từ đầu ư? Vậy cô cậu thì sao, rõ ràng biết mẹ mình tự ngã, sao còn tới tống tiền chúng tôi? Chúng tôi làm việc tốt, lại bị vu oan hãm hại, may mà hôm ấy chúng tôi mang máy quay phim theo, nếu không chúng tôi có mười cái miệng cũng không nói rõ được, nỗi oan này đã bị nhà cô cậu chụp lên đầu rồi. Bây giờ cô còn trách chúng tôi, cô còn thể diện trách chúng tôi? Có trách thì trách người nhà họ Trần cô xấu bụng, trong đầu đều là ý xấu.”

“Bà…” Trần Tam nói: “Không phải chúng tôi tống tiền, mà là…”

Là gì thì anh ta cũng không nói được.

Luật sư Hứa đẩy gọng kính, nói: “Cô cậu dùng biện pháp bôi nhọ, mục đích để lấy được tiền tài của đương sự tôi, hành vi này chính là tống tiền.”

“Là mẹ tôi nói bà ấy bị người ta đẩy ngã, chúng tôi mới tin.” Trần Tam biện giải.

Lưu Đại Ngân chỉ vào máy quay phim: “Lúc ấy mẹ cậu đã nói bà ấy tự ngã rồi, sao bây giờ qua miệng cậu lại là bà ấy bị đẩy ngã thế? Là cô cậu đang nói dối, hay mẹ cô cậu đang nói dối? Cô cậu nghĩ cho kỹ rồi hãy trả lời, ai nói dối người đó sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.”

Trần Tam, Trần Liên đã không nói được nên lời nữa rồi, mồ hôi lạnh chảy xuống ròng ròng.

Vân Chi

Nếu như thừa nhận lời ấy là do mẹ bọn họ nói, vậy thì mẹ bọn họ sẽ phải gánh tội danh tống tiền. Nếu như nói là anh em bọn họ tự quyết định tới tìm mấy người này, thì tội danh tống tiền sẽ rơi trên đầu bọn họ.

Không phải bọn họ nhát gan, mà vì trong tay vị Tổng giám đốc Lưu kia có chứng cứ, cảnh sát vừa ghi chép lời khai cũng viết rõ ràng, viết bọn họ khai mẹ bọn họ bị người ta đẩy ngã chứ không phải tự ngã.

So sánh đôi bên, tình thế của bọn họ rất bất lợi, hơn nữa đối phương còn có luật sư nhìn rất tinh anh. Bọn họ chỉ là dân chúng bình thường, đối đầu với luật sư chuyên nghiệp thì không có chút phần thắng nào.

Cuối cùng ai sẽ gánh trách nhiệm, là hai anh em bọn họ hay là người mẹ già, bọn họ biết trả lời thế nào đây?

Ai chịu trách nhiệm người đó sẽ phải gánh tội danh tống tiền, chẳng lẽ lại để mẹ già đã nhiều tuổi như vậy đi ngồi tù?

Khí thế kiêu ngạo của Trần Tam, Trần Liên ban nãy đã biến mất hoàn toàn rồi, héo như cà tím phơi sương vậy.

Những việc còn lại không cần Lưu Đại Ngân nhọc lòng, đã có luật sư Hứa làm thay rồi.

Kết quả cuối cùng là anh em nhà họ Trần bị tạm giam, việc tống tiền của bọn họ cũng đã được lập án.

Ra khỏi đồn công an, cha Tề nói: “Tổng giám đốc Lưu, may mà lúc ấy ngài mang theo máy quay phim, nếu không chúng ta có mười cái miệng cũng không giải thích được.”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Người đang làm trời đang nhìn, kết cục này cũng do bọn họ tự chuốc lấy thôi.”

Mẹ Tề vẫn hơi lo lắng: “Tổng giám đốc Lưu, nếu thật sự có người phải chịu trách nhiệm, chắc chắn bà già kia sẽ không để con mình bị bắt vào tù, sẽ ôm hết trách nhiệm lên người mình. Hai người kia sẽ có ngày được thả ra.”

Không chỉ như vậy, nói không chừng còn tới nhà bọn họ làm ầm ĩ.

Khuôn mặt mẹ Tề lộ vẻ sầu lo, bọn họ đều là người hiền lành, sợ nhất là loại người mặt dày mày dạn, không biết xấu hổ.

“Chuyện này thì có gì phải sợ.” Lưu Đại Ngân nói: “Nếu bọn họ tới nhà làm ầm ĩ, cô cứ nói, làm ầm ĩ một lần sẽ thuê luật sư khiến bọn họ bị tăng hình phạt ba tháng. Như vậy là hù doạ được người nhà họ Trần rồi, bọn họ còn dám làm ầm ĩ sao?”

Ý kiến này của Lưu Đại Ngân không tệ, một câu này có thể chế trụ người nhà họ Trần.

“Tổng giám đốc Lưu, chúng tôi về trước nhé, hẹn gặp lại.”

“Ừ, hẹn gặp lại.”

Có chứng cứ của Lưu Đại Ngân, dù người nhà họ Trần muốn bắt Tề Dĩ An chịu trách nhiệm cũng không th. Biết con trai con gái đều bị tạm giam, còn vì lý do như vậy, bà Trần không nằm nổi trên giường bệnh nữa, lập tức đi xe lăn đến đồn công an tự thú, tự nhận mình là người nói dối việc bị đẩy ngã, ý đồ tống tiền cũng là của bà ta. Bà ta làm vậy vì chi phí phẫu thuật quá cao, nhà bà ta không có nhiều tiền như vậy, nên mới định đẩy trách nhiệm lên người kẻ khác, để giảm bớt gánh nặng cho con trai, con gái mình.

Bà Trần đã ôm hết tội danh lên người, nên Trần Tam, Trần Liên đã được thả ra. Vì nguyên nhân sức khoẻ, bà Trần cũng không bị tạm giam, mà quay về bệnh viện tiếp tục chạy chữa.

Người nhà họ Trần định đi tìm Tề Dĩ An và Lưu Đại Ngân, Lý Tam Thuận để cầu xin cho bà Trần, nhưng mà bọn họ không biết địa chỉ nhà Lưu Đại Ngân, nhà họ Tề thì nói, nếu bọn họ còn tiếp tục tới nhà mình, nhà họ Tề sẽ bỏ tiền ra mời luật sư tốt nhất thưa kiện giúp, sẽ khến bà Trần bị phán nặng hơn. Sau khi nghe xong, người nhà họ Trần mới không dám tới nhà tiếp.

Lưu Đại Ngân vẫn luôn chú ý đến tình hình bên phía nhà họ Trần, cuộc phẫu thuật của bà Trần không thể kéo dài thêm, hai anh em Trần Tam Trần Liên lấy ra toàn bộ tiền tiết kiệm, thậm chí còn vay mượn không ít, mới đủ để chữa trị cho bà Trần.

Vì việc này người nhà họ Trần rất oán hận bà ta. Tiền không lấy được một xu, thanh danh lấy oán trả ơn thì lan truyền mọi người đều biết, hàng xóm đều không muốn lui tới với nhà bọn họ.

Trần Tam mở cửa hàng bán thịt heo, vì nguyên nhân này mà hàng thịt nhà anh ta rất ế ẩm, không ai tới mua hàng. Cuối cùng Trần Tam đành phải chuyển sạp thịt của mình tới chợ bán đồ ăn ở phía bắc thành phố, cách nhà rất xa.

Không bị nhà họ Trần tống tiền, không phải gánh khoản nợ kếch xù, thành tích thi đại học của Tề Dĩ An vô cùng tốt, được chọn vào trường đại học số một số hai trong nước, tránh được nhân sinh bi thảm kiếp trước.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 443: Kẻ phá hoại trong truyện cưỡng ép (1)



Từ sau chuyện của Từ Từ Mạn, Lưu Đại Ngân nằm mơ càng thường xuyên hơn, bình quân hai ba tháng lại nằm mơ một lần.

Cho nên ngoài công việc ra, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận thường xuyên ra ngoài bênh vực kẻ yếu.

Vốn dĩ Lưu Đại Ngân cho rằng tâm trí của mình đã được rèn luyện rất mạnh mẽ rồi, nhưng giấc mơ lần này vẫn khiến bà ấy bị kinh hãi.

Bà ấy không ngờ trên đời này còn có người điên rồ và chuyện điên rồ như vậy.

Nói điên rồ đã là khen ngợi rồi. Lưu Đại Ngân thật sự không biết nên miêu tả về bọn họ thế nào cho phải.

Ngoài điên rồ ra, quyển sách này còn rất phi lý. Trong mắt Lưu Đại Ngân, nếu đặt bối cảnh của quyển sách này ở nước ngoài, bà ấy còn tin được, nhưng để nó xảy ra ở Trung Quốc xã hội chủ nghĩa thì bà ấy thật sự không tin nổi.

Quyển sách ấy có tên “Yêu kẻ lòng dạ độc ác: Cô vợ nhỏ chạy trốn của cậu chủ xã hội đen”, quyển sách kể về chuyện tình cảm của một người đàn ông và một người phụ nữ.

Cốt truyện như sau: Nữ chính An Hữu Hi là một nữ sinh bình thường, một lần trên đường đi làm thêm về, cô đã cứu một người đàn ông đang hôn mê trong con hẻm nhỏ.

Sau đó, nữ chính không gọi cảnh sát, cũng không đưa người ta đến bệnh viện, mà mang người ta về phòng trọ của mình.

Lưu Đại Ngân rất muốn hỏi một câu, có phải nữ chính An Hữu Hi này bị ngốc không thế? Tự dưng lại mang một người đàn ông xa lạ, thương tích đầy người về nhà mình, không sợ đối phương là tội phạm gì đó sao?

Người bình thường gặp phải chuyện như vậy, đã gọi cảnh sát và gọi cứu thương trước rồi.

Kết quả, người đàn ông ấy là tội phạm thật, nhưng mà ngời ta không phải tội phạm bình thường, mà là cậu chủ trong giới xã hội đen.

Còn cậu chủ trong giới xã hội đen nữa, hiện tại cả nước đang “nghiêm trị”, người theo xã hội đen trốn tránh còn không kịp, ai lại đứng ra tự nhận mình là cậu chủ trong giới xã hội đen chứ, sợ sự nghiệp xã hội đen của mình c.h.ế.t không đủ nhanh sao?

Nam chính Vu Kính Thận bị đàn em phản bội, bị vây giết, khó khăn lắm mới trốn được ra ngoài, kết quả lại té xỉu trong con hẻm nhỏ. Vốn dĩ anh ta cho rằng mình c.h.ế.t chắc rồi, không ngờ lại được một bàn tay dịu dàng ỡ dậy, còn được đưa về nhà cứu giúp.

Đọc đến đây, Lưu Đại Ngân lại muốn hỏi, Vu Kính Thận này b.ắ.n nhau với người khác mới bị thương, vậy vết thương cũng là vết s.ú.n.g b.ắ.n mới đúng chứ, một nữ sinh bình thường như An Hữu Hi sao cấp cứu được cho anh ta, chẳng những cứu được còn chữa khỏi hết?

Vết thương do s.ú.n.g gây ra dễ chữa như vậy sao?

Vu Kính Thận sống trong hoàn cảnh “ngươi lừa ta gạt” từ nhỏ, đột nhiên gặp được một cô gái ngây thơ, cô gái này còn có ân cứu mạng với anh ta, đương nhiên, Vu Kính Thận sẽ yêu An Hữu Hi rồi.

Tính đến lúc này, tuy rằng có vô số quyển sách khiến Lưu Đại Ngân phải chửi thề, nhưng mà chưa có quyển sách nào khác người như quyển sách này. Chuyện phát sinh tiếp theo càng làm đảo điên tam quan của bà ấy.

Sau khi vết thương của Vu Kính Thận lành lại, cha anh ta phái người tới đón anh ta, anh ta đã trói cả An Hữu Hi mang về nhà mình.

Đúng vậy, là trói mang đi.

Nhà Vu Kính Thận ở trên một hòn đảo, hòn đảo rất lớn, tất cả đều thuộc về gia đình Vu Kính Thận.

Sau khi về nhà, Vu Kính Thận sai người tổ chức hôn lễ cho anh ta và An Hữu Hi, không quan tâm An Hữu Hi có đồng ý hay không.

Khó khăn lắm An Hữu Hi mới trốn thoát được, cô ta không dám về nhà, cũng không dám về trường, mà sống vất vưởng trong thành phố.

Cô ta không có chứng minh thư, cũng không có tiền, cuối cùng một bà lão nhặt rác đã thu nhận cô ta.

An Hữu Hi và bà lão ở chung rất hạnh phúc, nhưng ngày tháng hạnh phúc đó chỉ được nửa năm. Nửa năm sau, Vu Kính Thận đã tìm tới tận cửa, còn g.i.ế.c c.h.ế.t bà lão ngay trước mặt An Hữu Hi.

An Hữu Hi chỉ phản kháng vài cái, đã bị Vu Kính Thận mang về trên đảo.

Bà cụ mới c.h.ế.t được vài ngày, An Hữu Hi ở trên đảo đã rung động với Vu Kính Thận, lý do là anh ta đối xử với An Hữu Hi rất tốt, còn học nấu bữa sáng vì cô ta.

Một bữa sáng của người đàn ông này đã đổi lại được trái tim của An Hữu Hi rồi, còn bà cụ cho cô ta chỗ ăn chỗ ở nửa năm qua thì sao? Bà ấy từng nấu cho cô ta nhiều bữa cơm như vậy, cô ta lại báo đáp bà cụ thế nào?

Báo đáp bằng việc động lòng với hung thủ g.i.ế.c bà ấy ư?

Qua vài ngày ở chung, An Hữu Hi lại chạy trốn, vì cô ta phát hiện ra Vu Kính Thận đang làm ăn buôn bán trái pháp luật.

Vân Chi

Hừ! Bây giờ cô ta mới phát hiện ra sao? Cô ta là sinh viên, không biết quốc gia cấm cá nhân sử dụng s.ú.n.g à? Không biết g.i.ế.c người là phạm pháp à? Bây giờ mới biết Vu Kính Thận là tội phạm, có phải hơi quá muộn không?

Lần này cô ta trốn tới một sơn thôn nhỏ, được hai vợ chồng già không có con cái nhận nuôi.

Chưa đến nửa năm sau, Vu Kính Thận lại tìm tới, lại g.i.ế.c c.h.ế.t hai vợ chồng nhận nuôi An Hữu Hi ngay trước mặt cô ta.

An Hữu Hi trốn, được người ta nhận nuôi, Vu Kính Thận tìm thấy cô ta, g.i.ế.c c.h.ế.t người nhận nuôi cô ta, cứ lặp đi lặp lại như vậy vài lần, sau đó An Hữu Hi đã yêu Vu Kính Thận, lý do yêu anh ta là vì, cô ta có chạy đến chân trời góc biển thì Vu Kính Thận đều sẵn lòng đi tìm cô ta.

Những chương tiếp theo kể về cuộc sống hạnh phúc của hai người, Vu Kính Thận tiếp nhận ngai vàng giới xã hội đen từ cha mình, An Hữu Hi sinh một đôi long phượng thai, hai người trải qua cuộc sống như vương tử, công chúa…
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 444: Kẻ phá hoại trong truyện cưỡng ép (2)



Chưa từng có quyển sách nào khiến Lưu Đại Ngân tức giận như vậy, tuy rằng những quyển sách trước kia vai chính cũng làm hại người vô tội, nhưng chưa đến mức ác độc như hai kẻ ma quỷ An Hữu Hi và Vu Kính Thận này.

Vì trò chơi tảm cảm của mình bọn họ đã hại c.h.ế.t rất nhiều người.

Vân Chi

Phải đối phó với hai kẻ ma quỷ này thế nào, Lưu Đại Ngân phải suy nghĩ cẩn thận mới được.

So sánh thời gian trong sách với hiện thực, bây giờ đã đến lần chạy trốn thứ hai của An Hữu Hi rồi, Vu Kính Thận lại sắp tới tìm An Hữu Hi lần nữa.

Trong sách viết rất rõ ràng, lần thứ hai An Hữu Hi chạy trốn, cô ta đã chạy tới một sơn thôn nhỏ ngay gần tỉnh thanh nơi Lưu Đại Ngân đang sinh sống.

Trong sách viết, sau khi xuống tàu hoả, An Hữu Hi lang thang trên đường, không biết phải đi đâu về đâu. Trên người cô ta chỉ có một chút tiền, cô ta không dám về trường học, cũng không dám liên lạc với người nhà, đành phải lang thang không có mục tiêu trên đường phố.

Vì tiền không nhiều lắm, An Hữu Hi chỉ mua được vé ô tô từ tỉnh thành đến một huyện thành nhỏ không phồn hoa lắm.

An Hữu Hi là cô gái thanh tú, một mình lang thang vô định trên đường phố, ở một nơi xa lạ, rất nhanh đã bị đám du côn ở huyện thành để mắt tới.

Tên du côn giả vờ mình đang cần tuyển người, lừa An Hữu Hi tới một căn nhà xưởng bỏ đi. Thấy tình thế không ổn, An Hữu Hi lập tức chạy trốn.

Tiền trên người cô ta bị tên du côn lấy hết rồi, cô ta cứ chạy mãi, chạy mãi, cuối cùng chạy tới một sơn thôn nhỏ. Đúng lúc gặp phải một đôi vợ chồng già vừa lên huyện bán đồ ăn về, thấy cô ta một mình đáng thương, đã cho cô ta qua đêm tại nhà mình.

Hai vợ chồng không có con cái, thấy An Hữu Hi không có nơi nào để đi, cũng không có chứng minh thư, nên đã giữ cô ta lại.

Hai người yêu thương An Hữu Hi như con ruột trong nhà, An Hữu Hi thì đối xử với bọn họ thế nào chứ?

Sau khi Vu Kính Thận tìm tới, g.i.ế.c c.h.ế.t đôi vợ chồng này như g.i.ế.c c.h.ế.t bà cụ nhặt rác từng thu nhận cô ta. Chỉ hai ngày ngắn ngủn từ khi về lại đảo, cô ta đã quên sạch đôi vợ chồng kia rồi, không chỉ động lòng với hung thủ g.i.ế.c bọn họ, còn yêu anh ta.

Đúng là đồ lòng lang dạ sói, không sợ đêm đến bà cụ nhặt rác và hai vợ chồng kia tới tìm cô ta à?

Trong mắt Lưu Đại Ngân, không chỉ Vu Kính Thận nên bị bắt vào tù, mà An Hữu Hi cũng nên bị bắt vào tù.

Vì An Hữu Hi, mà nhiều người phải c.h.ế.t như vậy, còn đều là người có ơn với cô ta, nhưng An Hữu Hi đã làm gì?

Hình như cô ta chưa làm gì cả, khi người c.h.ế.t thì giả mù sa mưa mà khóc hai tiếng, sau khi khóc xong lại tiếp tục trò chơi em chạy anh đuổi với Vu Kính Thận, tiếp tục hại tính mạng người khác.

Nếu Vu Kính Thận chưa được An Hữu Hi cứu, Lưu Đại Ngân rất muốn canh giữ trước con hẻm nhỏ nơi anh ta bị thương, rồi gọi điện thoại để cảnh sát đến bắt anh ta đi.

Chỉ dựa vào vết thương trên người anh ta là do s.ú.n.g gây ra, Lưu Đại Ngân không tin anh ta còn thoát được.

Nhưng mà hiện tại vẫn chưa muộn, chỉ cần An Hữu Hi với Vu Kính Thận đến tỉnh thành, là Lưu Đại Ngân có thể khiến Vu Kính Thận có đi mà không có về.

Cách ngày Vu Kính Thận tìm được An Hữu Hi còn hơn mười ngày, Lưu Đại Ngân kể giấc mơ của mình cho Lý Tam Thuận trước.

Lý Tam Thuận cũng rất tức giận, ông ấy mắng An Hữu Hi và Vu Kính Thận một lúc lâu, rồi nói: “Đại Ngân, chuyện này chúng ta phải tính toán cẩn thận. Vu Kính Thận này có súng, chúng ta không được rút dây động rừng.”

Lưu Đại Ngân nói: “Tam Thuận, nhà Vu Kính Thận là gia đình có tiếng tăm trong giới xã hội đen, là vua của thế giới ngầm, cậu ta còn là cậu chủ nhà họ Vu. Tôi rất tò mò, nước ta mà cũng có vua của thế giới ngầm sao?”

Theo quyển sách kia miêu tả, gia tộc của Vu Kính Thận vô cùng có thế lực, không chỉ có súng, bọn họ còn c rất nhiều sản nghiệp khác, còn có một hòn đảo riêng thuộc về gia tộc bọn họ. Như vậy vẫn chưa tính gì, khắp nơi trên đất nước này chỗ nào cũng có thế lực của bọn họ, bọn họ muốn đi đâu thì trực tiếp lái trực thăng đến đó, không cần bận tâm đến điều gì khác.

Chuyện có hòn đảo riêng này rất bất hợp lý, tất cả đất đai đều thuộc quyền quản lý của nhà nước, sao quốc gia có thể cho tư nhân sở hữu một hòn đảo lớn như vậy?

Cho dù hòn đảo kia thuộc sở hữu cá nhân, nhưng gia tộc Vu Kính Thận trang bị võ trang trên đảo như vậy, không chỉ có súng, còn có đủ loại vũ khí tân tiến khác, chẳng lẽ quốc gia cũng mặc kệ sao?

Hiện tại, ngay cả s.ú.n.g b.ắ.n chim người dân cũng không được sử dụng tuỳ tiện, bọn họ có nhiều s.ú.n.g như vậy, quốc gia thật sự không quản?

Còn cả máy bay riêng nữa. Tuy Lưu Đại Ngân cũng giàu có, cũng hiểu biết về phương diện này, nhưng máy bay tư nhân muốn bay đi đâu đó vẫn phải xin phép trư, còn chỉ được phép bay ở tầng trời thấp, chứ không phải muốn đi đâu thì đi đó.

Thế mà máy bay tư nhân của gia tộc Vu Kính Thận lại muốn đi đâu thì đi, thậm chí ra nước ngoài cũng vậy, muốn đi là đi, muốn về là về. Chuyện này có thật sao?

Lưu Đại Ngân vẫn ôm thái độ nghi ngờ.

Quốc gia quản lý an toàn đường không vô cùng nghiêm ngặt, một chiếc máy bay chưa đăng ký trước, không biết tới từ đâu, tự dưng lại bay vào không phận quốc gia, chiếc máy bay đó còn tự do quay lại được?

Coi không phận quốc gia là vườn hoa của nhà bọn họ chắc.

Nếu như không phải từng mơ rất nhiều giấc mơ như vậy, Lưu Đại Ngân đã nghi ngờ quyển sách này là sách giả rồi.

“Xã hội đen mà bà nói chẳng phải là thế lực phản động sao?” Lý Tam Thuận nói: “Thời gian này quốc gia chúng ta đang nghiêm trị, du côn trên tỉnh thành còn không dám ra ngoài gây chuyện, sao vẫn có người dám tự xưng là vua của thế giới ngầm, làm vậy khác nào đưa đầu cho quốc gia xử lý? Người lăn lộn được trong giới xã hội đen đều không phải kẻ ngốc, ai dám làm như vậy, chê mạng mình quá dài à. Đại Ngân, có phải quyển sách lần này bà mơ thấy viết nhầm rồi không? Sao tôi thấy không đáng tin lắm nhỉ?”

Ở trong nước, Lưu Đại Ngân chưa từng nghe nói có tổ chức xã hội đen nào có đủ thực lực chống chọi với quốc gia. Nhưng mà nước ngoài thì có thế lực như vậy. Lẽ nào chuyện này không phát sinh trong nước, mà phát sinh ở nước ngoài?

Lý Tam Thuận vội hỏi: “Ở trong nước, bà cũng coi như người giao du rộng, bà từng nghe nói đến cái danh vua của thế giới ngầm chưa?”

Lưu Đại Ngân lắc đầu: “Chưa từng nghe nói, nhưng mà từng gặp người hoạt động trong vùng “Màu xám”, có điều không ai dám tự xưng là vua của thế giới ngầm.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 445: Kẻ phá hoại trong truyện cưỡng ép (3)



“Chúng ta làm thế này nhé.” Lý Tam Thuận ghé sát vào tai Lưu Đại Ngân nói vài câu, Lưu Đại Ngân vừa nghe vừa gật đầu, bà ấy cũng nghĩ như vậy.

Nói làm là làm ngay, Lý Tam Thuận lập tức bắt tay vào hành động.

Lưu Đại Ngân còn bận việc công ty, nên công đoạn chuẩn bị đều giao cho Lý Tam Thuận.

Khoảng cách đến ngày Vu Kính Thận tìm được An Hữu Hi còn hơn mười ngày nữa, Lý Tam Thuận cũng có thời gian để chuẩn bị.

Ông ấy mua một chiếc điện thoại di động mới, một tấm sim rác, còn cẩn thận nghiên cứu bản đồ, vạch sẵn tuyến đường nên đi.

Theo như sách viết, lần này Vu Kính Thận dẫn theo bốn tên đàn em để tới bắt An Hữu Hi, hơn nữa không dùng máy bay tư nhân của nhà mình mà lái xe tới.

Trên đường lái xe đi ngang qua thị trấn nhỏ nọ, xe bọn họ đ.â.m c.h.ế.t một con lợn rừng, khiến rất nhiều người tới vây xem. Trong sách viết rõ địa chỉ bọn họ đ.â.m c.h.ế.t lợn rừng, nên Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận định chờ Vu Kính Thận ở đó, để xem biển số xe của đối phương rồi báo cảnh sát.

Trên xe của Vu Kính Thận có mang theo súng, bây giờ quốc gia đang nghiêm trị về phương diện này, quản lý s.ú.n.g ống vô cùng nghiêm khắc. Nếu cảnh sát biết đám người này đều mang theo súng, bọn họ sẽ mặc kệ sao?

Lý Tam Thuận suy nghĩ vài ngày, vẫn nói cho Lưu Đại Ngân suy nghĩ của mình: “Đại Ngân, tôi định tranh thủ khi xe của Vu Kính Tận đ.â.m c.h.ế.t lợn rừng, gõ cửa xe bọn họ, để lén xem thử bên trong. Lỡ như cảnh sát chạy đến hỏi chúng ta, vì sao chúng ta biết Vu Kính Thận có mang theo súng, chúng ta còn trả lời được.”

Lưu Đại Ngân phản đối: “Không được, đám người kia đều mang theo súng, lỡ như xảy ra chuyện gì không tốt, thì… thì…”

Bà ấy không nói hết câu, nhưng Lý Tam Thuận đã nghe ra được ý của bà ấy rồi. Lưu Đại Ngân đang lo lắng cho ông ấy đây mà.

Dù sao đám người Vu Kính Thận kia cũng là kẻ không mắt đến tính mạng con người, lỡ như xảy ra chuyện gì đó, bọn họ rút s.ú.n.g ra thì phải làm sao?

Lý Tam Thuận an ủi Lưu Đại Ngân: “Đại Ngân, bà đừng sợ. Theo như sách viết, sau khi bọn họ đ.â.m c.h.ế.t lợn rừng, có rất nhiều người tới vây xem, Vu Kính Thận sẽ không rút s.ú.n.g ra đâu. Trong lòng tôi tự có cân nhắc, bà đừng lo lắng cho tôi.”

Lưu Đại Ngân không nói thêm gì, nhưng đã âm thầm thề ới lòng mình, đến lúc đó bà ấy sẽ bước lên cùng gõ cửa sổ xe với Lý Tam Thuận.

Sau khi chuẩn bị xong tất cả, chỉ còn hai ngày nữa là tới ngày Vu Kính Thận đến bắt An Hữu Hi, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận cũng xuất phát.

Bọn họ lấy lý do hai người muốn ra ngoài đi dạo, muốn trải qua thế giới của hai người.

Người trong nhà đều ủng hộ, còn đề cử cho bọn họ rất nhiều địa điểm du lịch.

Nhưng Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đã có nơi mình muốn đi rồi. Bọn họ định đến sơn thôn nơi An Hữu Hi đang tá túc trớc, sau đó sẽ đến nơi Vu Kính Thận đ.â.m c.h.ế.t lợn rừng để ôm cây đợi thỏ.

Vân Chi

Nơi đó là giao lộ phồn hoa, có không ít nhà hàng và khách sạn. Hai vợ chồng Lưu Đại Ngân ở lại đó một hai ngày cũng không gây chú ý.

Ngày đầu tiên bọn họ định đi tìm An Hữu Hi, hiện tại cô ta đang sống trong một sơn thôn nhỏ, không dễ tìm lắm.

Lưu Đại Ngân với Lý Tam Thuận lên ô tô, bảo tài xế cứ lái xe đi.

Lý do của bọn họ là muốn ra ngoài ngắm cảnh nên đi đâu cũng được, không quan tâm nơi đến, đi tới đâu thì ngắm cảnh ở đó.

Sơn thôn kia thuộc huyện X, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận vẫn nhớ rõ địa chỉ. Lái xe một lúc, cuối cùng ô tô rẽ phải, rồi dừng lại trước cổng một sơn thôn nhỏ.

Sơn thôn nhỏ này dựa núi gần sông, phong cảnh coi như không tệ.

Vừa liếc mắt qua Lưu Đại Ngân đã tìm ra được nhà của đôi vợ chồng nhận nuôi An Hữu Hi rồi. Bởi vì trong sách miêu tả, nhà của bọn họ là căn nhà nằm ở vị trí cao nhất trong thôn, hai vợ chồng bán rau sống qua ngày, trước cửa, sau vườn đều trồng không ít rau dưa.

Xe dừng lại, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đỡ nhau lên núi, đi đến trước cửa nhà đôi vợ chồng kia.

Cửa đang mở nhưng Lưu Đại Ngân gọi vài tiếng vẫn không thấy ai ra ngoài, một lát sau mới có một cô gái trẻ tuổi chạy đến từ vườn sau.

Cô ta buộc tóc đuôi ngựa, dáng vẻ thanh tú, những giọt mồ hôi lấm tấm trên chóp mũi sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau, có lẽ cô gái này chính là An Hữu Hi rồi.

“Ông bà tìm ai ạ?” Cô gái trẻ tuổi hỏi.

Lưu Đại Ngân cười nói: “Tôi thấy rau nhà cô ngon quá, nên muốn mua một chút mang về ăn, nhà cô có bán không?”

Trên tay cô gái đầy bùn đất, xem ra vừa rồi đang trồng rau ở sau nhà.

“Bán chứ, bán chứ, bà muốn mua rau gì? Rau nhà cháu đều do nhà mình tự trồng, vừa tươi lại vừa ngon.”

“Được, để chúng tôi xem đã nhé, xem xem sẽ mua rau gì.”

An Hữu Hi dẫn Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đi xem vườn rau trước cửa và sau hè, sau đó Lưu Đại Ngân mua vài quả cà tím, mướp hương, dưa leo, đậu que và một túi đậu tương.

Bán được nhiều rau như vậy, An Hữu Hi rất vui. Tranh thủ cơ hội ấy, Lưu Đại Ngân nói chuyện phiếm với An Hữu Hi vài câu, cuối cùng cũng hỏi ra được tên của cô ta. Cô ta chính là An Hữu Hi.

Mang theo rau dưa từ nhà đôi vợ chồng già kia xuống núi, sắc mặt Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận lại nặng nề hơn vài phần.

Xem ra cuộc sống của An Hữu Hi ở nơi này rất hạnh phúc, chỉ là không biết mỗi tối đi ngủ, cô ta có mơ thấy bà cụ nhặt rác c.h.ế.t oan vì mình không nhỉ?

Lưu Đại Ngân lên xe, bảo với tài xế: “Đi thôi, lên trấn trên.”

Vu Kính Thận đ.â.m phải lợn rừng ở thị trấn phía tây, Lưu Đại Ngân với Lý Tam Thuận định chờ anh ta ở đó.

Ngày mai, chính là ngày bọn họ gặp mặt Vu Kính Thận.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 446: Kẻ phá hoại trong truyện cưỡng ép (4)



Lý Tam Thuận và Lưu Đại Ngân đã thương lượng từ trước, phải chờ tới buổi sáng khi gặp Vu Kính Thận, bọn họ mới tố cáo An Hữu Hi với cảnh sát.

Bà cụ nhặt rác bị g.i.ế.c kia cũng ở tỉnh thành, vài ngày sau hàng xóm mới phát hiện ra t.h.i t.h.ể của bà cụ, hàng xóm đã báo cảnh sát rồi.

An Hữu Hi là người luôn ở bên bà cụ, sau khi bà cụ c.h.ế.t cô ta lại không thấy tăm hơi, đã bị xếp vào diện tình nghi trọng điểm, cảnh sát tỉnh thành còn từng phát thông báo tìm kiếm An Hữu Hi.

An Hữu Hi là nghi phạm, Lưu Đại Ngân là công dân tuân thủ pháp luật, đương nhiên phải báo cho cơ quan công an về tung tích của cô ta rồi.

Tới thị trấn nhỏ, Lưu Đại Ngân tìm một căn nhà nghỉ ở ven đường, sau khi vào phòng đóng cửa lại, bà ấy lập tức gọi cho cảnh sát.

“Alo, cảnh sát phải không? Tôi mốn báo án. Tôi nhìn thấy một cô gái, trông rất giống An Hữu Hi mà cảnh sát vừa phát thông cáo tìm người.”

Cảnh sát ở đầu bên kia hỏi thăm kỹ càng tình hình, Lưu Đại Ngân nói hết những điều mình biết, miêu tả kỹ càng khuôn mặt của An Hữu Hi và nơi cô ta đang sống.

Báo cảnh sát xong, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận mới thở phào nhẹ nhõm. Giải quyết xong An Hữu Hi rồi, còn Vu Kính Thận, chắc là ngày mai cũng giải quyết xong.

Trong quyển sách kia viết, sau khi tìm được nơi ở của An Hữu Hi, Vu Kính Thận đã rút hết đàn em đi theo mình về. Đã biết An Hữu Hi ở đâu rồi, anh ta không cần người khác nhúng tay vào, anh ta muốn đích thân bắt lấy con mèo nhỏ chạy trốn này.

May là như vậy mới không có người theo dõi An Hữu Hi, nếu không An Hữu Hi vừa bị cảnh sát bắt lại, chắc chắn Vu Kính Thận sẽ nhận được tin tức. Như vậy chẳng phải sẽ rút dây động rừng sao?

“Đại Ngân, đột nhiên tôi nghĩ tới chuyện này, nếu như cảnh sát điều tra ra người tố cáo An Hữu Hi và Vu Kính Thận chính là hai người chúng ta, chúng ta còn là vợ chồng, cảnh sát nghi ngờ thì phải làm sao?”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Chuyện này tôi đã nghĩ kỹ rồi, cứ nói gặp An Hữu Hi chúng ta mới nhớ tới thông báo hỗ trợ điều tra của cảnh sát tỉnh, nên tố cáo cô ta với cảnh sát. Còn về Vu Kính Thận, cứ nói chúng ta nhìn thấy bọn họ đều mang súng, cảm thấy không phải người tốt, nhớ tới hiện tại đang trong thời kỳ nghiêm trị, nhà nước đang cổ vũ quần quần chúng tích cực tố cáo cá nhân sở hữu s.ú.n.g ống, nên ông báo cảnh sát. Chúng ta cứ nói như vậy chắc là không vấn đề gì đâu.”

Lý Tam Thuận: “Bà nói cũng đúng, chúng ta cứ nói như vậy đi. Tố cáo tội phạm là nghĩa vụ của công dân, đến lúc đó chúng ta cứ đường hoàng đứng ra nói.”

“Ừ, chúng ta là công dân tốt, tích cực hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, cảnh sát sẽ không nghi ngờ chúng ta đâu.”

Hai vợ chồng an ủi nhau một phen, đợi đến sáng hôm sau, ăn sáng xong hai người ra cửa nhà nghỉ xem người ta đánh bài.

Hiện tại thời tiết đã không còn quá nóng, các cụ ông cụ bà trên thị trấn đều thích ra ngoài vỉa hè tụ tập đánh bài. Quyển sách kia viết rõ điều này.

Trong sách viết, Vu Kính Thận liếc mắt nhìn qua đám người ăn không ngồi rồi bên đường, chỉ biết đánh bài để g.i.ế.c thời gian thì cảm thấy bọn họ đang lãng phí sinh mệnh.

Lãng phí cái đầu anh ta, người già thành thật chơi bài giải trí sao lại là lãng phí sinh mệnh?

Chẳng lẽ phải g.i.ế.c người đốt nhà giống anh ta mới không lãng phí sinh mệnh? Mấy cụ ông cụ bà này còn tốt đẹp hơn anh ta nhiều.

Xem đánh bài chưa đến một tiếng, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đã nghe thấy một tiếng “Rầm”, giống như tiếng ô tô đ.â.m vào vật nặng gì đó.

Tất cả mọi người đều nhìn ra đường cái, một con lợn rừng đang nằm ngay giữa đường, cách con lợn rừng một mét là một chiếc ô tô màu đen vừa mới dừng lại.

Vân Chi

Bánh sau ô tô vẫn đang bốc khói.

Chắc là chiếc xe này vừa va phải con lợn rừng kia nhỉ? Chuyện này quá hiếm thấy, nên các cụ ông cụ bà không rảnh đánh bài nữa, đều ném bài trong tay xuống rồi chạy đi xem náo nhiệt.

Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận cũng không ngoại lệ, cũng vội chạy đi xem. Vì biết người đang ngồi trong xe chính là Vu Kính Thận - mục tiêu của bọn họ, nên hai người chạy còn nhanh hơn các cụ ông, cụ bà khác.

Ngoài người già ra, còn có chủ quán hàng rong, chủ quán ăn, chủ nhà nghỉ gì đó chạy tới xem náo nhiệt.

Tuy thị trấn của bọn họ rất gần núi, nhưng cũng rất ít khi trông thấy lợn rừng. Chiếc ô tô đang chạy giữa đường cái lại đ.â.m phải lợn rừng, càng là lần đầu tiên nhìn thấy.

Bản tính của con người là thích xem náo nhiệt, hiện tại có chuyện để xem, người xung quanh đều chạy về phía bên này. Vốn dĩ Vu Kính Thận định bảo tài xế đi tiếp, nhưng bọn họ chưa kịp khởi động xe, đã có một đám người chạy đến, vây lại.

Bây giờ dù anh ta muốn đi tiếp cũng không đi được.

Vu Kính Thận rất phiền lòng. Anh ta đã sắp được gặp lại “Con mèo nhỏ” của mình rồi, thì xảy ra chuyện như vậy. Muộn một phút anh ta lại nhớ con mèo nhỏ của mình thêm một phút.

Nhưng mà nơi này không phải trên đảo, không phải nơi anh ta muốn làm gì thì làm, có nhiều chuyện vẫn phải để ý.

Cửa sổ xe bị gõ vang, Vu Kính Thận không muốn để ý đến người bên ngoài, nên quay sang nói: “Lão Lục, cậu xuống xem sao đi.”

Lão Lục gật đầu, mở cửa ra, xuống xe.

Điều Vu Kính Thận không ngờ là, Lão Lục đã xuống xe rồi, cửa sổ xe vẫn bị gõ vang. Vu Kính Thận không nói lời nào, người trong xe cũng khôgn dám hạ kính cửa sổ xe xuống.

Người gõ cửa sổ xe là Lý Tam Thuận, Vu Kính Thận ngồi trong xe không ra ngoài, ông ấy sẽ tiếp tục gõ.

Nơi này có nhiều người như vậy, Vu Kính Thận không dám làm bậy. Cuối cùng không nhịn được nữa, Vu Kính Thận đành hạ kính xe xuống, lạnh lùng nhìn khuôn mặt già nua bên ngoài cửa sổ, không nói lời nào.

Lý Tam Thuận nhiệt tình hỏi: “Người anh em, cậu có phúc quá, tự dưng lại đ.â.m trúng một con lợn rừng lớn như vậy. Cậu định xử lý con lợn rừng này thế nào?”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 447: Kẻ phá hoại trong truyện cưỡng ép (5)



Vu Kính Thận lạnh lùng liếc mắt nhìn Lý Tam Thuận một cái, vẫn không nói gì.

Nếu như có thể rút s.ú.n.g ra ở nơi này, anh ta đã rút s.ú.n.g cho lão già này một băng đạn từ lâu rồi, ở trên đảo không có ai dám gõ cửa sổ xe anh ta như vậy.

Vu Kính Thận nâng kính cửa sổ xe lên, nói với tài xế: “Không lấy lợn rừng, đi nhanh đi.”

Tài xế xuống xe, nói thầm hai câu bên tai Lão Lục, Lão Lục lập tức nói: “Chúng tôi không cần con lợn rừng này, các hương thân chia nhau đi.”

Một con lợn rừng to như vậy, ít nhất cũng hơn ba trăm cân, thế mà người này lại không thèm lấy?

Vân Chi

Ông chủ quán ăn nhỏ nói: “Hay là tôi mang con lợn rừng này về nhé, người có mặt ở đây đều được chia một phần.”

Vừa rồi con lợn rừng còn giãy giụa vài cái, bây giờ đã hoàn toàn không nhúc nhích rồi. Có người bạo gan lên sờ thử, sau đó nói; “Chết thật rồi.”

“Chết rồi cũng tốt, chúng ta mang con lợn rừng này về làm thịt đi, chỉ cần có mặt ở đây ai cũng được chia một phần.”

Có người không đồng ý: “Vậy nếu có người đến sau cũng đòi chia mà chia hết rồi thì phải làm sao?”

Có người mở đầu, những người khác cũng ồn ào thảo luận xem rốt cuộc nên chia con lợn rừng này thế nào. Chỉ có Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận là quay sang nhìn nhau, rồi khẽ gật đầu một cái, sau đó không xem náo nhiệt nữa mà lặng lẽ quay về nhà nghỉ.

Sau khi về phòng, khóa cửa lại rồi, Lý Tam Thuận lấy chiếc điện thoại và thẻ sim mình mới mua ra, bấm gọi cảnh sát: “Alo, cảnh sát phải không, tôi muốn báo án.”

Nghe thấy người báo án nói đối phương có súng, còn không chỉ một người, cảnh sát rất coi trọng vụ án này. Lý Tam Thuận nói ra hết những điều mình biết, đến khi thât sự không còn gì để nói nữa, ông ấy mới cúp điện thoại.

“Đại Ngân, chúng ta về luôn chứ, hay đợi đến mai rồi về?”

Lưu Đại Ngân: “Ngày mai rồi về đi, để xem Vu Kính Thận có bị bắt lại hay không.”

Hiện tại cả nước đang cấm s.ú.n.g lại xuất hiện một đám người mang theo vài khẩu súng, không biết định làm gì. Cảnh sát vô cùng coi trọng lời báo án của Lý Tam Thuận, lập tức báo cáo cho cấp trên.

Điều Lưu Đại Ngân không biết là, ở ngay sơn thôn nhỏ kia, đoàn người Vu Kính Thận đã gặp phải cảnh sát. May mà cảnh sát đã có chuẩn bị từ trước, đã phái mấy đồng chí cảnh sát tinh anh từ tỉnh đến mới bắt được ba người.

Hai người còn lại là Vu Kính Thận và Lão Lục, bọn họ đã trốn lên núi.

Chuyện này đã kinh động tới cả tỉnh.

Đám bắt cóc này không chỉ có súng, kỹ năng b.ắ.n s.ú.n.g còn tốt như vậy, s.ú.n.g trong tay cũng là kiểu dáng mới nhất, thậm chí còn xịn hơn s.ú.n.g trong tay cảnh sát, khiến khi đối đầu cảnh sát chịu thiệt không nhỏ, có hai người bị thương nặng.

Biết tình hình nghiêm trọng, cảnh sát dẫn đội lập tức báo cáo tình hình cho cục trưởng cục công an tỉnh, cầu chi viện. Hơn một tiếng sau, cảnh sát đặc nhiệm đã tới hiện trường, hơn hai tiếng sau, bộ đội đặc chủng và tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa cũng được điều tới từ quân khu. Cả đội bắt đầu đi vào tìm kiếm theo phương thức trải thảm trên ngọn núi không lớn này.

Sau đó nhân viên chi viện không ngừng chạy tới.

Lúc ăn cơm trong quán ăn, Lưu Đại Ngân nghe thấy ông chủ quán ăn nói với ông chủ nhà nghỉ: “Chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn gì đó, nếu không không thể nào có nhiều quân nhân chạy tới đây như vậy.”

Ông chủ quán ăn hạ giọng, nói: “Cháu trai tôi vừa gọi điện thoại cho tôi, nói chỗ bọn nó nghe thấy tiếng súng, rất nhiều quân nhân dắt chó săn theo đi lục soát trên núi, còn chặn hết tất cả con đường lên xuống, không biết đã xảy ra chuện gì.”

Lưu Đại Ngân chưa ăn cơm xong, đã có cảnh sát ở đồn công an thị trấn đến hỏi thăm tình hình rồi.

Vừa nhìn thấy ảnh chụp của chiếc xe kia, có người đã nói ngay: “Ơ, đây chẳng phải chiếc xe đ.â.m c.h.ế.t lợn rừng trên đường sáng nay sao?”

Có người biết tình hình nghi phạm, cảnh sát lập tức mở sổ ghi chép ra bắt đầu hỏi thăm.

Với Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận mà nói, đêm hôm đó là một đêm không ngủ, không biết Vu Kính Thận đã bị bắt hay chưa.

Trời vừa hửng sáng, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đã thức giấc, đi đến quán ăn hỏi thăm tình hình. Không ngờ có người còn dậy sớm hơn bọn họ, trong quán ăn đã có không ít người ngồi theo tốp năm tốp ba rồi. Tất cả đều đang thảo luận chuyện hôm qua.

Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận ngồi xuống, nghe một người kể: “Mọi người biết không, kẻ bị bắt lần này thật sự rất lợi hại, tôi nghe nói ngay cả quân nhân cũng bị thương mấy người đấy. Nếu không có chó nghiệp vụ, khéo đã không tìm được hai tên kia rồi.”

Có người hỏi: “Bọn họ là người ở đâu thế? Sao b.ắ.n s.ú.n.g giỏi vậy, đấu được cả bộ đội đặc chủng sao?”

Người vừa nói chuyện hạ giọng: “Tôi nghe thân thích ở đồn công an nói, hình như đám người này là gián điệp nước ngoài chuyên bồi dưỡng để đối phó với nước ta.”

Trong lúc đó có người lại nói bạn mình cũng làm việc ở đồn công an, nói đám người kia đều là lính đánh thuê của nước khác, nhận tiền tới đây để ám sát người giàu có nào đó trên tỉnh…

Lúc này trong phòng thẩm vấn nọ, hai nhân viên thẩm vấn vô cùng nghiêm túc với lời khai của đối tượng trước mặt mình.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 448: Kẻ phá hoại trong truyện cưỡng ép (6)



Không ngờ vụ án g.i.ế.c người ở tỉnh thành lại liên quan đến một tập đoàn tội phạm khổng lồ, thế mà người tên Vu Kính Thận kia và gia tộc anh ta lại ngang nhiên nuôi dưỡng lực lượng vũ trang tư nhân và buôn lậu ma tuý, s.ú.n.g ống.

Rốt cuộc chuyện này có phải sự thật không vậy?

Nhận ra mức độ nghiêm trọng của vụ án, hai người thẩm vấn lập tức báo cáo cho cấp trên.

Sau khi bị bắt giữ, Vu Kính Thận lập tức bị đưa tới một phân bộ của cục an ninh quốc gia ở tỉnh thành.

Nhưng Vu Kính Thận không phối hợp điều tra, không nói một câu nào.

Tất cả những điều này, Lưu Đại Ngân đều không biết. Sau khi nghe được tin tức Vu Kính Thận đã bị bắt, cuối cùng Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Chỉ cần anh ta bị cảnh sát bắt, vậy thì anh ta sẽ không chạy thoát được.

Theo những hành vi phạm tội mà anh ta phạm phải, chắc chắn sẽ không thoát được tội tử hình.

Chỉ cần Vu Kính Thận và An Hữu Hi bị bắt vào tù, thì sứ mệnh của Lưu Đại Ngân đã hoàn thành, bà ấy và Lý Tam Thuận có thể quay về tỉnh thành rồi.

Lưu Đại Ngân có rất nhiều bạn bè ở tỉnh thành, sau khi hỏi thăm vài người, bọn họ đều biết quân đội phái ra vô số người để đuổi bắt mấy kẻ có s.ú.n.g kia, nhưng rốt cuộc mấy người bị bắt đó tên là gì, phạm tội gì, thì không ai biết rõ.

Không nghe được tin tức gì, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận càng yên tâm hơn. Điều này chứng tỏ vụ án này mang tính bảo mật cao, quốc gia rất coi trọng vụ án này.

Sau đó Lưu Đại Ngân không quan tâm đến chuyện này nữa. Hơn một nm sau, Lưu Đại Ngân xem được tin tức từ trên ti vi, quốc gia vừa phá huỷ được một tập đoàn buôn lậu m.a t.u.ý xuyên quốc gia, có ba mươi mấy ngưi bị phán tử hình.

Trong hơn ba mươi người này, có tên Vu Kính Thận.

Cho dù đã nằm mơ thấy, nhưng Lưu Đại Ngân chưa từng nhìn thấy khuôn mặt của Vu Kính Thận, Lý Tam Thuận thì từng trông thấy một lần. Khi người dẫn trương trình nói về người cầm đầu băng đảng, Lý Tam Thuận chỉ vào TV, nói thầm bên tai Lưu Đại Ngân: “Người đó chính là Vu Kính Thận, cậu ta bị phán t hình rồi.”

Lưu Đại Ngân cười: “Đây gọi là ác giả ác báo, cậu ta làm nhiều việc xấu như vậy, kết cục này chính là báo ứng của cậu ta.”

Trong phòng khách không có ai khác, chỉ có Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận, bà ấy còn nói thêm: “Không biết An Hữu Hi thế nào rồi? Chắc bây giờ vẫn đang ở trong tù nhỉ?”

Vân Chi

“Cho dù cô ta không g.i.ế.c người, nhưng cũng không thoát được tội danh bao che tội phạm.” Lý Tam Thuận vỗ tay bà ấy như đang an ủi: “Bà đó, đừng nghĩ đến bọn họ nữa, bọn họ sẽ không có kết cục tốt đâu. Bà nghĩ về mình đi, đã hơn một năm rồi bà chưa nằm mơ nhỉ?”

“Ừ, hơn một năm rồi chưa nằm mơ.” Nói đến chuyện này, Lưu Đại Ngân cũng cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng trước đó cứ hai ba tháng là lại nằm mơ một lần, sao bây giờ hơn một năm rồi vẫn chưa nằm mơ nhỉ? Chẳng lẽ sau này bà ấy sẽ không nằm mơ nữa sao?

Nằm mơ nhiều năm bây giờ không nằm mơ nữa, không cần bênh vực kẻ yếu nữa, Lưu Đại Ngân còn cảm thấy không quen lắm.

Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến, Lý Tam Thuận vừa nhắc đến đã hơn một năm rồi Lưu Đại Ngân không nằm mơ, thì ngay tối hôm đó bà ấy lại mơ thấy.

Trong giấc mơ, vẫn là không gian quen thuộc, vẫn là quyển sách quen thuộc.

Đã có rất nhiều kinh nghiệm trong chuyện này rồi, Lưu Đại Ngân không kinh hoảng chút nào, bà ấy bình tĩnh vươn tay ra cầm lấy quyển sách, mở ra xem.

Quyển sách này có tên “Cuộc sống thông thuận sau khi xuyên sách”, kể về một người xuyên sách tên là Tống Ngôn Thắng.

Mà người bị xuyên vào, chính là Lý Khai Lâm, cháu trai của Lưu Đại Ngân.

Sau khi xảy ra tai nạn xe cộ qua đời, Tống Ngôn Thắng xuyên vào một quyển sách có tên “Cuộc đời tôi”.

“Cuộc đời tôi” kể về cuộc đời nhấp nhô của Lý Khai Nguyên. Cậu ấy dùng thân phận thủ khoa đại học tỉnh vào nhập học trong trường đại học tốt nhất, nhì cả nước. Nhưng đi học chưa được hai tháng cậu ấy đã thôi học, được người nhà ủng hộ qua Mỹ học điều chế dược phẩm.

Bên Mỹ, cậu ấy lấy được thành tích không tầm thường, sau khi tốt nghiệp đã từ chối uyển chuyển lời mời của không ít trường đại học và các phòng nghiên cứu bên Mỹ, quay về nước làm việc.

Cậu ấy mang theo hào quang như vậy về nước, nhưng hai mươi năm tiếp theo lại không làm nên trò trống gì.

điều chế dược phẩm không phải chuyện một hai năm là có được thành quả, có khi phải hơn mười năm, hoặc mấy chục năm.

Sau khi trải qua vô số thực nghiệm, thất bại vô số lần trong suốt hai mươi năm, Lý Khai Nguyên mới nghiên cứu phát minh ra thuốc chống ung thư, khiến cả thế giới chấn kinh.

Trong hai mươi năm đó, cậu ấy đã bị rất nhiều người xem thường, đã trải qua vô số khó khăn, thậm chí còn có biệt danh “Lý hết thời”, ngụ ý cậu ấy đã hết thời rồi.

Cậu ấy kiên trì được đến cuối cùng là nhờ có người nhà, đặc biệt là sự ủng hộ của bà nội. Bà nội cậu là doanh nhân thành công trong nước, vốn dĩ định truyền lại gia nghiệp cho Lý Khai Nguyên, nhưng Lý Khai Nguyên lại đi học điều chế dược phẩm. Bà nội không chỉ không trách cậu ấy, còn ủng hộ cậu ấy hết mình.

Khi cậu ấy chưa làm nên trò trống gì, bị lãnh đạo, đồng nghiệp, thậm chí sinh viên của mình xem thường, chỉ có người nhà cổ vũ cậu, mới giúp cậu vững tin để đi tiếp con đường này.

Khi cậu ấy thiếu kinh phí nghiên cứu khoa học, là bà nội và cha cậu ấy bỏ tiền ra ủng hộ cậu ấy, cổ vũ cậu ấy.

Kiếm tốt phải mài giũa qua sương gió, qua hai mươi năm nghiên cứu, cuối cùng Lý Khai Nguyên cũng nghiên cứu ra được thuốc kháng ung thư.

Tiếp đó, cậu ấy dùng hơn mười năm nghiên cứu ra rất nhiều loại thuốc khác, giải quyết đa phần căn bệnh về gien.

Sau này cậu ấy còn nghiên cứu ra được thuốc chữa trị gien, kéo dài tuổi thọ của nhân loại lên đến một trăm năm mươi tuổi.

Bởi vậy, Lý Khai Nguyên được đời sau tôn xưng là “Vị thần mới của nhân loại”, là nét bút rực rỡ trong lịch sử phát triển nhân loại.

Mà người Tống Ngôn Thắng xuyên vào lại chính là Lý Khai Lâm, em trai ruột của Lý Khai Nguyên.

So với Lý Khai Nguyên, Lý Khai Lâm bình thường hơn nhiều. Ngay cả đại học cậu ấy cũng thi không đỗ, sau khi tốt nghiệp trung học đã đi bộ đội, vì thành tích ưu dị đã được chọn vào bộ đội đặc chủng.

Sau đó trong một lần hành động, cậu ấy bị thương hôn mê ba ngày ba đêm, đến khi tỉnh lại sức khoẻ đã không còn thích hợp tiếp tục chiến đấu ở tuyến đầu, nên cậu ấy đã xin rời khỏi bộ đội đặc chủng, trở thành huấn luyện viên
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 449: Pháo Hôi trong truyện xuyên sách (1)



Trong quyển sách viết về Khai Nguyên này, sau khi Lý Khai Lâm tỉnh lại, linh hồn trong người cậu ấy đã không phải là Lý Khai Lâm ban đầu nữa, mà là Tống Ngôn Thắng xuyên sách nhập vào.

Tống Ngôn Thắng không ngờ mình lại xuyên vào quyển sách “Cuộc đời tôi” này, sau khi tỉnh lại, ngoài vui mừng vì sắp được gặp Lý Khai Nguyên ra, anh ta còn cảm thấy mình phải có trách nhiệm với nhà họ Lý.

Đã chiếm cơ thể của Lý Khai Lâm rồi, chăm sóc người thân của Lý Khai Lâm là việc anh ta nên làm.

Quyển sách “Cuộc đời tôi” kia có viết, gia nghiệp của nhà họ Lý rất lớn, người có thiên phú nhất là Lý Khai Nguyên lại không chịu kế nghiệp, trong số con cháu còn lại của nhà họ Lý, hoặc là không có thiên phú về kinh doanh, hoặc đã tự mình gây dựng sự nghiệp. Cho nên sau này sản nghiệp của nhà họ Lý đều giao cho giám đốc thuê ngoài quản lý.

Nếu đã xuyên tới đây, vậy sau này anh ta chính là Lý Khai Lâm, quản lý sản nghiệp giúp nhà họ Lý cũng thuộc bổn phận của anh ta.

Sau khi ra viện Tống Ngôn Thắng đã làm thủ tục xuất ngũ, tĩnh dưỡng vài năm anh ta mới ngỏ ý muốn vào công ty học tập. Người nh họ Lý không nghi ngờ anh ta, đã sắp xếp cho anh ta vào công ty làm việc.

Tống Ngôn Thắng cũng có chút thiên phú về kinh doanh, nên không lâu sau đã trở thành người nối nghiệp của Lưu Đại Ngân.

Cuối quyển sách “Cuộc sống thông thuận sau khi xuyên sách” có viết: Tống Ngôn Thắng cầm ly rượu ra ban công, nhìn sao trời lộng lẫy, không nhịn được đắc ý mà nghĩ, may nhờ anh ta xuyên sách đến đây, nếu không hiện tại Lý Khai Lâm vẫn là một người huấn luyện viên không có địa vị gì.

Xem xong quyển sách, Lưu Đại Ngân tức đến mức run rẩy, không chỉ vì Tống Ngôn Thắng chiếm cơ thể của Khai Lâm, mà vì anh ta khinh thường Khai Lâm.

Huấn luyện viên thì làm sao? Huấn luyện viên có thể bồi dưỡng ra rất nhiều quân nhân ưu tú, sao lại không có địa vị?

Dựa vào chiếm cơ thể của người ta, dùng tài nguyên của gia đình người ta, còn dám khinh thường người ta? Không thử soi gương lại xem, anh ta xứng sao?

Đúng là trong sách ai cũng làm vai chính được!

Trong sách viết, sau khi Tống Ngôn Thắng tỉnh lại, sợ bị người nhà họ Lý phát hiện ra điểm khác thờng, nên đã giả vờ vẫn còn di chứng từ cuộc chiến, để ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng.

Trong khoảng thời gian đó, khi người nhà họ Lý đến bệnh viện thăm, đa phần Tống Ngôn Thắng đều không nói câu nào, vẻ mặt uể oải, khiến người nhà họ Lý không dám k*ch th*ch anh ta, chỉ biết đối xử với anh ta thật tốt.

Sau khi điều dưỡng ba năm ở bệnh viện, Tống Ngôn Thắng mới trở lại nhà họ Lý, lúc này hành động cử chỉ của anh ta rất khác Lý Khai Lâm, nhưng người nhà họ Lý không nghĩ nhiều, cho rằng tính tình anh ta thay đổi như vậy vì từng chịu k*ch th*ch, không ai nghĩ đến phương diện khác.

Lưu Đại Ngân cố gắng ổn định lại cảm xúc, định đánh thức Lý Tam Thuận, kể cho ông ấy nghe về quyển sách trong mơ của mình.

Nhưng hiện tại Lý Tam Thuận đang ngủ ngon lành, mấy ngày qua ông ấy bị mất ngủ, khó khăn lắm mới ngủ ngon được một giấc…

Lưu Đại Ngân thở dài, bàn tay đã giơ lên lại buông xuống, quyết định chờ Lý Tam Thuận dậy rồi nói.

Sáng hôm sau, Lý Tam Thuận vẫn chưa rửa mặt, Lưu Đại Ngân đã ngồi thẳng trên giường, vẻ mặt vô cùng trịnh trọng: “Tam Thuận, tôi nói cho ông nghe chuyện này.”

Vân Chi

“Đại Ngân, có phải bà lại nằm mơ không?” Vừa nhìn thấy vẻ mặt này của vợ mình là Lý Tam Thuận biết ngay, chắc chắn bà ấy lại nằm mơ rồi.

“Ừ.” Lưu Đại Ngân chau mày: “Lại nằm mơ, giấc mơ lần này có liên quan với Khai Lâm.”

“Có liên quan với Khai Lâm?” Nghe vậy, Lý Tam Thuận đứng ngồi không yên. Ông ấy đi đi lại lại trong phòng, hỏi: “Đại Ngân, bà nói nhanh lên, rốt cuộc chuyện là thế nào?”

Lưu Đại Ngân kể lại tỉ mỉ quyển sách mình mơ thấy, cuối cùng nói: “Tam Thuận, ông ngồi xuống đi, chúng ta phải nghĩ cho kỹ xem nên đuổi Tống Ngôn Thắng kia đi thế nào.”

Lý Tam Thuận ngồi xuống cạnh Lưu Đại Ngân, chau mày, môi run run: “Đại Ngân, lần này khó giải quyết quá. Họ Tống kia bám hồn phách vào người Khai Lâm, chúng ta thật sự không có cách nào với đối phương, người phạm pháp chúng ta có thể tống vào tù, nhưng Tống Ngôn Thắng không phạm pháp, trong mắt người ngoài cậu ta chính là cháu trai Khai Lâm của chúng ta.”

“Đại Ngân, bà nói xem làm thế này được không? Chúng ta, chúng ta cứ nói trong nhà có việc, rồi gọi Khai Lâm về nhà, không cho thằng bé tham gia lần hành động kia nữa, như vậy chẳng phải Khai Lâm sẽ không xảy ra chuyện sao?”

Thật ra Lưu Đại Ngân cũng từng nghĩ đến biện pháp này rồi, nhưng bà ấy biết sẽ không thực hiện được.

“Tam Thuận, Khai Lâm thuộc bộ đội đặc chủng, mọi hành động đều là bảo mật, hiện tại chúng ta cũng không Khai Lâm đang ở đâu, dù chúng ta muốn liên lạc với thằng bé cũng không liên lạc được.” Nói đến chuyện này, Lưu Đại Ngân cũng buồn rầu. Trừ khi Khai Lâm ch động gọi điện thoại cho bọn họ, nếu không bọn họ không thể liên lạc được với cậu ấy.

“Hơn nữa gọi Khai Lâm về nhà rồi, chúng ta phải nói với thằng bé thế nào? Nói tương lai thằng bé sẽ xảy ra chuyện, sẽ bị một tên cô hồn dã quỷ chiếm thân thể, Khai Lâm sẽ tin sao? Nói thật với ông, ngay cả lý do hai chúng ta đều giả vờ bị ốm tôi cũng nghĩ tới rồi. Nhưng mà giữ Khai Lâm ở nhà một hai ngày còn được, thời gian dài chắc chắn thằng bé vẫn phải quay về bộ đội. Chỉ cần ngày nào thằng bé vẫn là quân nhân, thì thằng bé vẫn phải đi làm nhiệm vụ, mà nhiệm vụ nào cũng có khả năng gặp nguy hiểm.”

“Hay là chúng ta khuyên Khai Lâm xuất ngũ?” Lý Tam Thuận hỏi thử.

Lưu Đại Ngân hỏi ngược lại: “Tam Thuận, ông nghĩ có khả năng Khai Lâm sẽ xuất ngũ sao?”

Chưa nói đến cuộc sống của Khai Lâm ở bộ đội đang rất ổn, chỉ riêng xuất ngũ thôi, sợ là cũng không dễ dàng.

Xuất ngũ không giống từ chức trong công ty. Trong công ty, chỉ cần nộp đơn từ chức lên, dù cấp trên không muốn phê duyệt cũng phải phê duyệt. Dù không phê duyệt, đợi một tháng sau vẫn có thể tự động nghỉ việc.

Còn xin xuất ngũ thì phiền phức hơn nhiều, hơn nữa Khai Lâm còn thuộc bộ đội đặc chủng, thủ tục xuất ngũ càng rườm rà hơn.

Trước khi đơn xin xuất ngũ được phê chuẩn, Khai Lâm vẫn là quân nhân. Chỉ cần có nhiệm vụ cần đến cậu ấy, cậu ấy vẫn phải hoàn thành. Lỡ như xảy ra chuyện gì đó trong khoảng thời gian ấy thì sao?

“Thế này không được, thế kia cũng không được, Đại Ngân, vậy bà nói xem chúng ta phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn Khai Lâm bị người khác chiếm thân thể sao?”
 
Back
Top Bottom