Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 420: Pháo Hôi trong truyện em bé đáng yêu (4)



“Thủy Sinh, nhà thiết kế Dương Diệu công ty cháu bao nhiêu tuổi rồi?” Lưu Đại Ngân giả vờ vô tình hỏi.

“Năm nay vừa tròn ba mươi, cuộc thi cậu ấy tham gia này là cuộc thi thiết kế trang phục cho người trẻ tuổi, biểu hiện của cậu ấy trong vòng đấu loại cũng không tệ lắm, nói không chừng còn lấy được thứ tự không tồi.”

Trương Thủy Sinh còn nói thêm: “Dương Diệu không phải sinh viên tốt nghiệp trường thiết kế, mà là người rất có thiên phú trong ngành này, kiểu sinh ra để dành cho cái ngành này.”

Lưu Đại Ngân khích lệ: “Là cô gái vừa chăm chỉ vừa chịu được khổ cực.”

Không phải sinh viên tốt nghiệp trường thiết kế, lại giành được vị trí nhỏ trong công ty của Trương Thuỷ Sinh, còn lọt được vào vòng chung kết của cuộc thi thiết kế thời trang quốc tế, chắc chắn ngoài thiên phú ra cô ấy còn rất chăm chỉ.”

Nếu như không có Từ Mạn Mạn kia, nói không chừng cô ấy thật sự lấy được vị trí tốt trong cuộc thi rồi, bởi Từ Mạn Mạn sao chép ý tưởng của cô ấy được ban giám khảo khen ngợi rất nhiều.

Không ngờ Trương Thủy Sinh lại cười ha ha, nói: “Dì Lưu, Dương Diệu không phải con gái, là con trai.”

“Con trai?” Lưu Đại Ngân hơi kinh ngạc: “Nghe tên của cậuấy, dì còn tưởng là con gái chứ.”

Lưu Đại Ngân muốn sang nước F, chắc chắn phải mang theo một nhân viên phiên dịch. Khi bà ấy đang định tìm phiên dịch, thì Trương Thuỷ Sinh gọi điện thoại tới: “Dì Lưu, dì đừng lo mấy chuyện tìm phiên dịch gì đó, cháu làm hết rồi. Vé máy bay cháu cũng đặt rồi, đến hôm đó dì chỉ cần mang theo hành lý của dì với Xuân Sinh là được.”

Vân Chi

Không ngờ Thủy Sinh đã chuẩn bị xong hết rồi, Lưu Đại Ngân đang định nói câu cảm ơn thì Trương Thuỷ Sinh đã nói trước: “Dì Lưu, chỉ là chuyện tiện tay thôi, dì đừng cảm ơn cháu.”

Thời gian trôi qua rất nhanh, quay đi quay lại đã đến ngày xuất phát.

Khương Xuân Sinh là người hưng phấn nhất. Tuy rằng cậu ấy đã từng ra nước ngoài du lịch, nhưng lần này cậu ấy được đi xem cuộc thi thiết kế thời trang mà, nói không chừng còn gặp được nhà thiết kế nổi tiếng ấy chứ.

Trương Thủy Sinh mua cho ba người bọn họ vé hạng VIP, còn nhân viên thì ngồi khoang hạng thương gia.

Lưu Đại Ngân cũng gặp được Dương Diệu, là một người nhìn qua có vẻ hơi dễ thẹn thùng.

Vì lần ra nước ngoài này, Khương Xuân Sinh đã chuẩn bị rất đầy đủ, thậm chí còn mang theo một chiếc máy ảnh.

Chiếc máy ảnh này là quà Lưu Đại Ngân tặng cho cậu ấy vào sinh nhật mười tám tuổi.

Năm mười sáu tuổi cậu ấy rất mê chụp ảnh, cứ rảnh rỗi là lại đeo máy ảnh lên cổ, đạp xe đạp đi khắp ngõ lớn ngõ nhỏ trong tỉnh tình.

Sau khi lên đại học, cậu ấy vẫn giữ lại sở thích này, cứ rảnh rỗi là lại cầm máy ảnh đi chụp ảnh dạo ở Kinh Thị.

“Bà ngoại, nếu gặp được thần tượng của cháu thì tốt biết mấy, nói không chừng bà cháu mình còn được chụp ảnh chung với anh ấy.”

“Nếu ngời ta không muốn chụp ảnh chung với cháu thì sao?”

“Ừ nhỉ.” Khương Xuân Sinh hơi mất mát.

Trương Thủy Sinh an ủi cậu ấy: “Xuân Sinh, biết đâu thần tượng của cháu lại đồng ý ký tên cho cháu thì sao?”

Nghe vậy Khương Xuân Sinh lại vui mừng: “Vâng.”

Lưu Đại Ngân đã tuổi lớn, mới nói chuyện một lát đã cảm thấy hơi buồn ngủ. Bà ấy kéo rèm lại, không lâu sau đã ngủ rồi.

Lưu Đại Ngân đã từng tới nước F, ấn tượng của bà ấy về nơi này là con gái ở nơi đây ăn mặc rất thời thượng.

Ngày thứ ba mới bắt đầu thi đấu, ngồi máy bay thời gian dài như vậy Lưu Đại Ngân không muốn đi đâu hết, chỉ muốn nghỉ ngơi tại khách sạn.

Bà ấy muốn tĩnh dưỡng đủ tinh thần để “đánh giặc”.

Ngày hôm sau Trương Thủy Sinh bận đi gặp đối tác làm ăn, Lưu Đại Ngân bị Khương Xuân Sinh kéo ra ngoài chơi nửa ngày.

Ra ngoài chơi quan trọng nhất là gì, đương nhiên là tiêu tiền rồi.

Lưu Đại Ngân mua một chiếc đồng hồ, định làm quà sinh nhật tặng cho Khai Nguyên.

Hôm diễn ra cuộc thi thiết kế, Lưu Đại Ngân ăn mặc rất chỉnh tề. Để có đủ tinh thần và sức lực đối phó với Từ Mạn Mạn, bà ấy còn cố ý ăn thêm một bát cơm.

Ăn no mới có sức làm việc.

Nơi diễn ra cuộc thi là một thị trấn nhỏ ở ngoại ô thành phố Fence, nghe nói thị trấn nhỏ này là quê nhà của một nhà thiết kế thời trang trứ danh, ở chỗ này còn có một trường dạy về thiết kế rất nổi tiếng.

Chín giờ sáng, cuộc thi chính thức bắt đầu. Hơn tám giờ bọn họ mới tới nơi. Dương Diệu bận sửa soạn lại tác phẩm dự thi của mình, Trương Thủy Sinh thì bận đi làm quen xã giao, bởi người tới tham gia cuộc thi này đều là người trong ngành thời trang cả.

Lưu Đại Ngân dẫn Khương Xuân Sinh đi dạo khắp nơi, để tìm Từ Mạn Mạn.

Không lâu sau, bà ấy đã khoá chặt một người, bởi vì cả sân thi đấu này chỉ có đối phương là mang theo một đứa nhỏ.

Lưu Đại Ngân chậm rãi đi bộ qua đó, Từ Mạn Mạn vừa đi vừa dặn dò con trai mình: “Tiểu Bảo, lát nữa khi mẹ lên sân thi đấu, con phải ngoan ngoãn ngồi trong hậu trường, không được đi lung tung đâu đó, biết chưa?”

Từ Tiểu Bảo mặc một bộ tây trang nhỏ màu xanh lam, bên trong còn mặc áo sơ mi trắng, dưới chân đeo giày da. Nhìn các ăn mặc của cậu bé, cuối cùng Lưu Đại Ngân đã tin Từ Mạn Mạn không phải người mẹ đủ tư cách rồi. Trời nóng như vậy còn cho con trai ăn mặc kểu này, không sợ cậu bé nóng quá sẽ mọc rôm sảy sao?

Trong tay Từ Mạn Mạn xách theo một cái va li, Từ Tiểu Bảo đi bên cạnh cô ta. Nghe mẹ mình dặn dò, cậu bé gật đầu hơi mất kiên nhẫn: “Con biết rồi.”

Thấy Từ Mạn Mạn dẫn Từ Tiểu Bảo vào một căn phòng trong hậu trường, Lưu Đại Ngân cũng tìm một cái ghế ngồi xuống nơi gần đ: “Xuân Sinh, bà mệt rồi, cháu đi xem một mình đi.”

“Bà ngoại, bà ngồi đây một mình có ổn không?”

“Sao lại không ổn? Xung quanh đều là người, cháu còn sợ bà xảy ra chuyện gì sao? Lát nữa chúng ta gặp nhau ở chỗ ngồi của mình.”

Lưu Đại Ngân ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng Từ Mạn Mạn bước vào, đợi một lúc lâu, cuối cùng Từ Mạn Mạn cũng ra ngoài, đi về phía phòng vệ sinh.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 421: Pháo Hôi trong truyện em bé đáng yêu (5)



Lưu Đại Ngân đi theo Từ Mạn Mạn, cũng vào phòng vệ sinh.

Đợi Từ Mạn Mạn ra ngoài, bà ấy cũng đi theo ra ngoài. Chưa ra khỏi phòng vệ sinh, Lưu Đại Ngân đã đổi sang vẻ mặt nôn nóng, vội vã đi tìm Trương Thủy Sinh.

Trương Thủy Sinh đang nói chuyện với một người nước ngoài tóc vàng, tìm thấy anh ta, Lưu Đại Ngân cau mày nói: “Thuỷ Sinh, dì có việc gấp cần tìm cháu.”

Thấy sắc mặt Lưu Đại Ngân không được tốt, Trương Thủy Sinh nói thêm hai câu với người nước ngoài kia, người nước ngoài gật đầu đi sang chỗ khác.

“Dì Lưu, dì tìm cháu có chuyện gì vậy?”

Sắc mặt dì Lưu thế này, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?

Lưu Đại Ngân sốt ruột nói: “Thủy Sinh, nơi này không tiện nói chuyện, chúng ta tìm nơi nào yên tĩnh rồi nói.”

Trương Thủy Sinh gật đầu: “Dì Lưu, dì đi theo cháu.”

Bọn họ đi đến một góc vắng vẻ trong hậu trường, nơi này không có ai qua lại. Lưu Đại Ngân ghé vào tai Trương Thủy Sinh nói vài câu. Không lâu sau sắc mặt Trương Thuỷ Sinh cũng thay đổi: “Dì Lưu, dì nói thật chứ?”

Lưu Đại Ngân gật đầu: “Chính tai dì nghe được cô gái kia nói chuyện điện thoại, chắc không sai đâu.”

Nếu bị phơi bày ra chuyện sao chép trong cuộc thi này, không chỉ thanh danh của Dương Diệu sẽ bị huỷ hoại, mà công ty của Trương Thuỷ Sinh cũng sẽ bị ảnh hưởng. Toàn bộ các dự án hợp tác của anh ta ở nước F hiện giờ sẽ thất bại, tổn thất khó có thể đo lường được.

“Dì Lưu, dì nói lại những lời mình nghe được từ cô gái kia cho cháu thêm lần nữa đi.”

Sau lưng bọn họ là vách tường, nến có người đi qua phía trước bọn họ sẽ trông thấy. Lưu Đại Ngân không sợ người khác nghe lén được cuộc nói chuyện của mình, lập tức tóm tắt những gì mình đọc được trong quyển sách kia thành vài câu, nói cho Trương Thủy Sinh nghe.

Trương Thủy Sinh càng nghe càng nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày. Vốn dĩ anh ta chưa tin lắm, nhưng lời Dì Lưu nói có đầu có đuôi, anh ta muốn không tin cũng không được.

“Dì Lưu, cô gái kia tên là gì, dì có nghe được không?”

Lưu Đại Ngân nói: “Dì không biết cô gái kia tên là gì, nhưng chắc chắn có thể nhận ra khi cô ta lên sân khấu. Cô gái kia nói, bản thiết kế nháp của Dương Diệu đều bị cô ta thuê hacker xoá sạch rồi, chúng ta mau đi xem thử xem, bản thảo thiết kế của Dương Diệu có còn hay không đi.”

Vân Chi

“Vâng, dì Lưu, chúng ta đi xem đi.”

Vòng thi đấu bán kết này có tất cả hai mươi nhà thiết kế, mỗi nhà thiết kế đều có phòng riêng.

Ở vòng đấu loại, Dương Diệu xếp thứ tư, nên phòng của cậu ấy là phòng số bốn.

Trương Thủy Sinh gõ cửa, nghe thấy tiếng mời vào từ bên trong, anh ta mới đẩy cửa ra, dẫn Lưu Đại Ngân vào phòng.

Lúc này người mẫu đã trang điểm xong, đang mặc bộ trang phục do Dương Diệu thiết kế rồi.

Dương Diệu đang ngồi sửa sang lại trang phục trên cơ thể người mẫu cùng với trợ lý của mình. Cậu ấy ngẩng đầu lên, thấy người vào phòng là ông chủ thì vội vàng chào hỏi: “Tổng giám đốc Trương có việc gì sao?”

Đây là lần đầu tiên cậu ấy tham gia cuộc thi quốc tế, tuy rằng đã vào được vòng bán kết nhưng cậu ấy vẫn rất căng thẳng, bị Trương Thủy Sinh nhìn chằm chằm, cậu ấy càng căng thẳng hơn.

Trong phòng có vài người, trang phục trên cơ thể người mẫu vẫn chưa sửa sang hoàn tất, Trương Thủy Sinh nói: “Dương Diệu, cậu cầm máy tính của mình ra đây với tôi một lát.”

Dương Diệu không hiểu ra sao, nhưng vẫn nghe lời Trương Thủy Sinh, cầm máy tính lên đi theo Trương Thủy Sinh và Lưu Đại Ngân ra ngoài.

Bây giờ còn hai mươi ba phút nữa là đến cuộc thi rồi.

Trương Thủy Sinh dẫn Dương Diệu ra ngoài, đi đến nơi trống trải không có người. Tầm nhìn ở nơi này thoáng đãng, nếu có ai đó qua đây chỉ cần liếc một cái là trông thấy được rồi.

Trương Thủy Sinh bảo: “Dương Diệu, cậu mở máy tính của cậu ra đi, tôi muốn xem bản vẽ phác thảo trước đây của cậu.”

Dương Diệu ngoan ngoãn làm theo, đặt máy tính lên cánh tay, di chuyển con chuột định mở ra bản thiết kế nháp trong máy tính.

Nhưng khi cậu ấy click mở thư mục kia lên, bên trong lại rỗng tuếch.

“Sao lại như vậy chứ?” Lúc này Dương Diệu cũng sốt ruột rồi, rõ ràng cậu ấy để tất cả bản nháp của mình trong thư mục này mà, sao lại không thấy nữa rồi.

Thấy vậy, Trương Thủy Sinh biết ngay bản nháp đã thật sự không còn nữa.

“Dương Diệu, cậu nghe tôi nói này…” Trương Thủy Sinh nói lại lời Lưu Đại Ngân nghe được cho Dương Diệu.

Dương Diệu lập tức hiểu ra: “Tổng giám đốc Lưu, ý ngài là có người thuê hacker xâm nhập vào máy tính của tất cả thứ sinh dự thi, vì bản thảo thiết kế của tôi tương đối tốt, đối phương đã sao chép tác phẩm của tôi, sau đó bảo hacker xoá hết tất cả bản nháp. Đợi đến khi thi đấu, tôi không lấy ra được chứng cứ, tội danh sao chép sẽ dừng trên đầu tôi?”

“Tổng giám đốc Lưu, ngài nói cho tôi đi, cô gái kia trông như thế nào?”

Lưu Đại Ngân nheo mắt nhớ lại vẻ ngoài của Từ Mạn Mạn, rồi nói: “Cô ta mặc một bộ váy liền màu trắng, tóc xoã ra không buộc lên, nhìn qua chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi.”

Dương Diệu thầm điểm qua tất cả thí sinh một lần, rất nhanh đã nói: “Tổng giám đốc Lưu, tổng giám đốc Trương, cô ta là Từ Mạn Mạn.”

Trương Thủy Sinh: “Hoá ra cô ta tên là Từ Mạn Mạn. Dương Diệu, cậu nghe này, lát nữa cậu cứ giả vờ mình không biết gì cả, cứ tham gia thi đấu bình thường nhé. Tôi đã nghĩ ra cách đối phó Từ Mạn Mạn rồi.”

“Tổng giám đốc Trương, anh nói ra kế hoạch của mình cho tôi biết đi, đến lúc đó tôi phải phối hợp với anh thế nào?”

Trương Thủy Sinh nói ra kế hoạch của mình, Lưu Đại Ngân nghe xong cũng yên tâm, biện pháp của Thuỷ Sinh cũng giống bà ấy nghĩ.

“Được rồi, chúng ta quay về thôi, cuộc thi sắp bắt đầu rồi.”

“Vâng, dì Lưu, Dương Diệu, chúng ta quay về thôi. Lát nữa khi cuộc thi diễn ra chúng ta sẽ bắt đầu hành động.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 422: Pháo Hôi trong truyện em bé đáng yêu (6)



Lưu Đại Ngân không nói ra chuyện Từ Tiểu Bảo, bởi vì chuyện này quá khó tin, quá kinh thế hãi tục, một đứa bé năm tuổi có được bản lĩnh lớn như vậy, nói ra cũng không ai tin.

Lưu Đại Ngân đã quyết định, chờ lát nữa khi cuộc thi bắt đầu, bà ấy sẽ đi canh chừng Từ Tiểu Bảo.

Nếu Từ Tiểu Bảo nhân lúc Thủy Sinh đối phó Từ Mạn Mạn giở trò quấy rối thì phải làm sao? Đến lúc thi đấu, tuyệt đối không thể để Từ Tiểu Bảo kia chạm vào máy tính.

Không lâu sau đã đến thời gian thi đấu, khán giả lục tục ổn định chỗ ngồi, ban giám khảo cũng tới rồi.

Sau khi người chủ trì râu xồm nói mấy câu xong, hai mươi nhà thiết kế bắt đầu lên sân khấu.

Lưu Đại Ngân nghe Trương Thủy Sinh nói qua rồi, trong cuộc thi đấu bán kết tất cả thí sinh sẽ lên sân khấu cùng một lúc, đầu tiên là trình bày ý tưởng thiết kế của mình, sau đó hai mươi người mẫu sẽ cùng nhau bước lên sàn catwalk, ban giám khảo sẽ chấm điểm, rồi chọn ra mười người đứng đầu.

Quy trình thi đấu đơn giản xưa nay chưa từng có, bởi vì chủ đề của vòng thi đấu bán kết này là “Cuộc sống giản đơn”.

Cuộc thi bắt đầu, Lưu Đại Ngân nói với Trương Thủy Sinh và Khương Xuân Sinh một tiếng, rồi lặng lẽ đi tới căn phòng nghỉ kia trong hậu trường.

Lúc này Từ Tiểu Bảo đang ngồi trong góc phòng, xung quanh cậu bé không có chiếc ghế dựa nào, cũng không có ai. Trước mặt cậu là một chiếc laptop, lúc này đang chiếu thứ gì đó. Từ Tiểu Bảo đeo tai nghe, nhìn vào máy tính. Mười ngón tay cậu bé đang múa may trên bàn phím.

Nơi này không có ai qua lại, một cậu bé ngồi lẻ loi ở đây, quá đáng thương!

Lưu Đại Ngân bưng một cốc nước đầy tràn đi vào trong hậu trường, chậm rãi đi đến trước mặt Từ Tiểu Bảo, đứng ở đó cười tủm tỉm nhìn cậu bé.

“Bạn nhỏ, cha mẹ cháu đâu rồi? Sao cháu lại ngồi ở đây một mình thế này? Sao cha mẹ không ngồi cùng cháu?”

Từ Tiểu Bảo ngẩng đầu nhìn Lưu Đại Ngân, mắt khinh bỉ không thèm đáp lại.

Lưu Đại Ngân cũng không giận, cứ đứng ở đó nhìn Từ Tiểu Bảo.

Lúc này hai mươi nhà thiết kế đã trình bày xong ý tưởng thiết kế của mình rồi, người chủ trì râu xồm nói một câu tiếng F, rồi làm tư thế mời, hai mươi người mẫu lập tức bước ra sân khấu theo thứ tự.

Rất nhanh, thính phòng đã trở nên ồn ào, bởi trong hai mươi người mẫu này có hai người mặc quần áo có mức độ tương đồng rất cao. Đều là một bộ váy liền dáng dài, có đai eo, phần eo có thêm xếp ly đơn giản. Điểm duy nhất không giống nhau giữa hai bộ váy nằm ở phần chi tiết.

Ban giám khảo và người xem đều không ngốc, chắc chắn biết điều này có ý nghĩa thế nào.

Lưu Đại Ngân chỉ nhìn lướt qua sân khấu, rồi quay mặt lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào Từ Tiểu Bảo.

Ngón tay Từ Tiểu Bảo vừa gõ vào máy tính vài cái, không biết cậu nhóc định làm gì. Đúng vào lúc này, tay Lưu Đại Ngân hơi nghiêng một cái, cả một cốc nước đầy ắp lập tức đổ lên máy tính của Từ Tiểu Bảo.

Cốc nước này đổ rất khéo, toàn bộ đều rơi trên bàn phím máy tính. Màn hình máy tính nhấp nháy vài cái, sau đó đen kịt, rồi tự tắt máy.

Lưu Đại Ngân vội vàng xin lỗi: “Ôi, xin lỗi, xin lỗi, bà không cố ý, bà lau khô nước giúp cháu nhé.”

Vừa nói bà ấy vừa móc ra giấy vệ sinh từ trong túi áo, cẩn thận lau nước trên bàn phím. Từ Tiểu Bảo không nhịn được nữa, gắt lên: “Bà không biết máy tính bị đổ nước vào phải dùng máy sấy làm khô, không được lau bằng giấy à?”

Lưu Đại Ngân tỏ vẻ đáng thương: “Bà không biết.”

Nghe vậy, Từ Tiểu Bảo không còn lời nào để nói nữa rồi.

“Cháu yên tâm, chiếc máy tính này bao nhiêu tiền bà sẽ đền gấp đôi cho cháu.” Lưu Đại Ngân nói: “Cha mẹ cháu đâu rồi? Nếu bọn họ thấy bồi thường gấp đôi vẫn chưa đủ, bà sẽ bồi thường gấp ba.”

Từ Tiểu Bảo chán nản, hôm nay mẹ thi đấu, cậu ta cố ý bỏ hết công việc tới nơi này canh chừng, sợ lỡ như xảy ra chuyện gì đó, cậu ta có thể giúp đỡ mẹ mình kịp thời.

Nhưng hiện tại, máy tính đã bị bà cụ trước mặt đổ nước vào không dùng được nữa rồi, lỡ như mẹ cậu ta xảy ra chuyện gì đó, cậu ta phải làm sao bây giờ?

Từ Tiểu Bảo cố gắng đè nén nỗi lo lắng trong lòng mình, thầm nghĩ, trong máy tính của mẹ có mấy trăm bản thiết kế nháp, còn bản nháp trong máy tính của Dương Diệu thì bị cậu ta xoá sạch rồi, mang ra so sánh, chẳng phải vừa nhìn đã biết ai sao chép của ai rồi sao?

Vân Chi

Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, Từ Tiểu Bảo tự an ủi bản thân như vậy.

Thấy Từ Tiểu Bảo không nói lời nào, Lưu Đại Ngân vội nói: “Bà nồi đây với cháu nhé, đợi cha mẹ cháu tới, bà lại thương lượng chuyện bồi thường với bọn họ.”

Bà ấy phải ở nơi này canh chừng Từ Tiểu Bảo, tránh cậu ta lại làm ra chuyện xấu gì đó.

Bên ngoài, người mẫu đã trình diễn xong. Vị giám khảo ngồi giữa nói câu gì đó Lưu Đại Ngân nghe không hiểu, nhưng mà nhìn phản ứng của người xung quanh, chắc là đang hỏi vì sao lại có hai bản thiết kế giống nhau như vậy.

Có phiên dịch dịch lại lời giám khảo nói cho Từ Mạn Mạn và Dương Diệu, sau khi hai người giải thích xong, lại có phiên dịch dịch lại lời bọn họ nói sang tiếng F. Ba vị giám khảo hỏi thêm vài vấn đề, nhưng mà Lưu Đại Ngân nghe không hiểu, cũng không nghe thấy câu trả lời của Từ Mạn Mạn và Dương Diệu, nên không biết chuyện đã phát triển tới bước nào rồi.

Nhìn Từ Tiểu Bảo có vẻ không lo lắng cho mẹ mình chút nào, Lưu Đại Ngân cười thầm. Đợi lát nữa, xem cậu bé còn bình tĩnh được như bây giờ không. Bởi vì trong máy tính của Từ Mạn Mạn vẫn còn “thứ tốt” khác. Nếu bị toàn trường trông thấy, vậy sẽ có trò hay để xem rồi.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 423: Pháo Hôi trong truyện em bé đáng yêu (7)



Giám khảo của cuộc thi lần này có tất cả ba vị, đều là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong giới thời trang.

Đặc biệt là vị tên Gould ngồi chính giữa, ông ấy chính là nhà thiết kế chính của một trong ba tập đoàn thời trang lớn nhất nước F. Người đứng đầu cuộc thi lần này có thể đến phòng làm việc của ông ấy học tập, đối với các nhà thiết kế trẻ tuổi mà nói, đây chính là cơ hội tốt ngàn năm có một.

Gould dùng tiếng F hỏi: “Số bốn và số mười bảy, hai người có gì muốn nói không?”

Vân Chi

Dương Diệu và Từ Mạn Mạn bước lên sân khấu, đều mang theo nhân viên phiên dịch. Nghe Gould hỏi xong, nhân viên phiên dịch lập tức dịch lại lời ông ấy nói.

Dương Diệu là số bốn, cậu ấy trả lời trước: “Thưa ban giám khảo, để thiết kế ra bộ trang phục này tôi đã bỏ ra thời gian và công sức suốt một tháng trời, tôi có thể dùng danh dự của mình để đảm bảo, tôi tuyệt đối sẽ không làm ra bất kỳ chuyện gì bôi nhọ danh dự nhà thiết kế.”

Với nhà thiết kế mà nói, sao chép là sỉ nhục lớn nhất, ai làm ra hành vi như vậy, người đó không xứng làm một nhà thiết kế.

Từ Mạn Mạn cũng vội vàng nói: “Bộ váy này do tôi tự thiết kế ra, trong máy tính của tôi có mấy trăm bản thiết kế nháp, tôi có thể chứng minh.”

Gould nói một câu, có nhân viên trong ban tổ chức lập tức bước đến.

Ngoài Dương Diệu và Từ Mạn Mạn ra, thí sinh dự thi còn lại không có ai là người Trung Quốc.

Dương Diệu nói với Từ Mạn Mạn: “Từ Mạn Mạn, nếu cô nhận lỗi ngay bây giờ, thì hậu quả vẫn chưa đến mức nghiêm trọng lắm.”

Từ Mạn Mạn lộ ra nụ cười nghịch ngợm: “Thí sinh số bốn, tôi không làm gì cả, sao tôi phải nhận lỗi?”

“Từ Mạn Mạn, là một nhà thiết kế, sao chép là hành vi đáng xấu hổ nhất.” Dương Diệu nhìn Từ Mạn Mạn, nói tiếp: “Nếu nhà thiết kế nào đó bị bôi nhọ tội sao chép, còn không thanh minh được, với người đó mà nói chẳng khác nào ngày tận thế. Nếu tôi bị người ta vu oan, còn không tự chứng minh được bản thân trong sạch, khả năng khi về nhà tôi sẽ tự sát.”

Nghe câu này sắc mặt Từ Mạn Mạn có chút thay đổi, giống như bị doạ bởi lời của Dương Diệu.

Nhưng mà rất nhanh, nụ cười dịu hiền đã xuất hiện lại trên mặt cô ta: “Thí sinh số bốn, bị vu oan tội sao chép đúng là rất nghiêm trọng, tôi cũng không muốn gánh cái danh sao chép trên lưng.”

Nghe cô ta nói xong, Dương Diệu không thèm nhìn cô ta nữa, mà nhìn ông chủ và Lưu Đại Ngân đang ngồi dưới sân khấu.

Lưu Đại Ngân thấy cậu ấy nhìn về phía bên này, thì nở nụ cười với cậu ấy, còn nói câu gì đó.

Khoảng cách quá xa, cậu ấy không nghe được Tổng giám đốc Lưu nói gì, nhưng cậu ấy nghĩ, chắc Tổng giám đốc Lưu đang nói không phải sợ.

Sau đó vài nhân viên đi theo Dương Diệu và Từ Mạn Mạn vào hậu trường để lấy máy tính của bọn họ. Nhân viên kết nối máy tính của Dương Diệu với máy chiếu ở hiện trường, Dương Diệu nói ra thư mục mình đặt bản nháp, nhưng nhân viên tìm rất lâu vẫn không tìm thấy bản nháp thiết kế của cậu ấy đâu.

Ngược lại rất nhanh đã tìm thấy bản thảo thiết kế trong máy tính của Từ Mạn Mạn, giống như lời cô ta nói, trong máy tính có mấy trăm bản thảo thiết k thật, từ ý tưởng đến thành phẩm, cần thứ gì có thứ đó.

So sánh hai bên với nhau, vừa nhìn là biết ngay ai sao chép của ai rồi.

Lưu Đại Ngân quay đầu lại quan sát Từ Tiểu Bảo, đúng lúc nhìn thấy nụ cười đắc ý trên môi cậu bé.

Bây giờ cứ cười đi, lát nữa sẽ có lúc nhóc phải khóc nhè.

Cả hội trường đều bàn tán xôn xao, ánh mắt đều dừng trên ngời Dương Diệu, là ánh mắt phẫn nộ, nghi ngờ, khinh miệt, coi thường…

Không khó để Lưu Đại Ngân tưởng tượng ra, nếu vẫn như trong quyển sách kia viết, lúc này Dương Diệu đang kinh hoảng thế nào.

Rõ ràng là trang phục mình thiết kế ra, thế mà lại bị người khác cướp mất. Cướp mất vẫn chưa hết, cậu ấy còn phải gánh cái danh sao chép, con đường làm nhà thiết kế coi như chấm dứt tại đây, giống con chuột cống bị mọi người đuổi đánh.

Khó trách cậu ấy sẽ tự sát.

Hiện tại, có Lưu Đại Ngân giúp đỡ, Trương Thủy Sinh và Dương Diệu đã biết trước trò hề của Từ Mạn Mạn, còn nghĩ xong biện pháp phản kích rồi.

Gould dùng tiếng F hỏi: “Thí sinh số bốn, cậu còn gì để nói không? Trong máy tính của cậu không tìm được thứ gì hết.”

Dương Diệu nhìn chằm chằm vào Từ Mạn Mạn, sau đó nói: “Ban giám khảo đáng kính, tôi có lời muốn nói.”

Phiên dịch dịch lại lời cậu ấy nói sang tiếng F, ba giám khảo thương lượng với nhau một lát, rồi Gould nói: “Chúng tôi cho cậu thêm một cơ hội nữa.”

Dương Diệu: “Trước khi cuộc thi bắt đầu, tôi đã nhận được tin tức, bản thiết kế của tất cả thí sinh tham dự cuộc thi lần này đều bị người ta bỏ tiền ra thuê hacker ăn trộm rồi.”

Trong tay phiên dịch có một chiếc microphone, sau khi cô ấy dịch lại lời này sang tiếng F, hiện trường lập tức tĩnh lặng.

Từ Mạn Mạn đứng cách Dương Diệu không quá xa, hơn nữa lời này của Dương Diệu không hề nhỏ, đương nhiên cô ta cũng nghe thấy rồi.

Cơ thể cô ta khẽ run lên, sắc mặt cũng trắng bệch ra.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 424: Pháo Hôi trong truyện em bé đáng yêu (8)



Ở chỗ của Lưu Đại Ngân và Từ Tiểu Bảo, bọn họ không nghe thấy lời Dương Diệu nói, lời của nhân viên phiên dịch bọn họ lại nghe không hiểu.

Lưu Đại Ngân đoán là Dương Diệu đã nói ra chuyện Từ Mạn Mạn thuê hacker ăn cắp bản vẽ thiết kế, nếu không sẽ không gây ra động tĩnh lớn như vậy.

Hiện tại Từ Tiểu Bảo vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, cậu bé còn quay sang nói với Lưu Đại Ngân: “Mẹ tôi đang bận, lát nữa sẽ qua đây. Bà phải bồi thường cho tôi một cái máy tính mới, giá cả thế nào do tôi lựa chọn.”

Lưu Đại Ngân cười tủm tỉm nói: “Đương nhiên là được rồi, giá cả thế nào do cháu lựa chọn.”

Dương Diệu đứng trên sân khấu nói tiếp: “Người thuê hacker ăn cắp bản thiết kế cũng là thí sinh dự thi lần này. Cuối cùng cô ta chọn bản thiết kế của thí sinh khác, thêm vào chút cải biến, tạo ra tác phẩm của mình. Không chỉ như vậy, cô ta còn sai hacker xoá hết toàn bộ bản thảo thiết kế trong máy tính của nhà thiết kế xui xẻo kia. Khi vừa nghe được tin tức này, nhà thiết kế xui xẻo kia còn tưởng đó là trò đùa của ai đó, nhưng mà không ngờ đến khi thi đấu, lại có thí sinh có bản thiết kế tương đồng với cậu ấy. Không chỉ như vậy, toàn bộ bản nháp thiết kế của cậu ấy cũng không cánh mà bay, lúc này cậu ấy mới biết, tất cả đều là sự thật.”

Ban giám khảo và khán giả có mặt trong thính phòng đều trở nên iên tĩnh, chỉ có tiếng của nhân viên phiên dịch vang vọng khắp đại sảnh.

Dương Diệu nói tiếp: “Có lẽ có người sẽ không tin những lời mà tôi nói, nhưng tôi có chứng cứ. Kẻ ăn cắp tác phẩm của người khác kia rất to gan lớn mật, cô ta còn lưu lại bản nháp thiết kế của tất cả thí sinh khác trong máy tính của mình. Mà chiếc máy tính ấy, hiện tại đang đặt ngay trước mặt các vị giám khảo.”

Từ Mạn Mạn càng nghe, sắc mặt càng trắng, cuối cùng thiếu chút nữa đã ngã quỵ trên mặt đất. May mà nhân viên bên cạnh đỡ cô ta một cái, cô ta mới không ngã ra đất.

Tiếng F lưu loát truyền khắp hội trường qua loa phát thanh, lúc này ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Từ Mạn Mạn, nhìn biểu hiện của cô ta, không ít người đã cảm thấy lời Dương Diệu nói chính là thật sự.

Lúc này Từ Tiểu Bảo cũng chăm chú nhìn lên sân khấu, khi nhìn thấy biểu hiện của mẹ mình hơi bất thường, dường như nghĩ đến điều gì đó, cậu bé lập tức cầm máy tính của mình lên. Cậu ta định xoá hết những bản thiết kế còn lại trong máy tính của mẹ mình. Lúc đó cậu ta không nên nghe lời mẹ mình, giữ lại những bản thiết kế kia để sau này tham khảo.

Vân Chi

Mẹ cậu ta nói, dù sao cũng không có ai động vào máy tính của cô ta, giữ lại bản thiết kế của thí sinh khác trong máy tính cũng sẽ không bị ai phát hiện ra.

Cậu ta không nên để mẹ mình tự quyết định mới đúng…

Đợi sau khi sờ được vào máy tính, Từ Tiểu Bảo mới nhớ ra, máy tính của mình đã bị bà cụ trước mặt đổ nước vào không khởi động được nữa rồi.

Từ Tiểu Bảo lập tức đứng dậy, trong phòng riêng của mẹ cậu ta còn một chiếc máy tính dự phòng, chắc là vẫn dùng được.

Sau khi đứng dậy, cậu ta vội vàng chạy đi lấy máy tính. Chỉ cần lấy được máy tính, là cậu ta có thể xoay chuyển được kết cục của mẹ mình rồi.

Thấy Từ Tiểu Bảo đứng dậy chạy ra ngoài, Lưu Đại Ngân lập tức chạy theo. Nhìn động tác sờ máy tính của Từ Tiểu Bảo vừa rồi, Lưu Đại Ngân lập tức đoán được đại khái cậu bé định làm gì.

Trong quyển sách kia viết, Từ Mạn Mạn lưu lại tất cả bản thiết kế ăn trộm được trong máy tính của mình. Từ Tiểu Bảo sờ vào máy tính, sợ là định thông qua kỹ thuật hacker xoá hết những thứ dư thừa trong máy tính của Từ Mạn Mạn.

Từ Tiểu Bảo chạy về phía phòng nghỉ sau hậu trường, Lưu Đại Ngân lập tức chạy theo sau, vừa chạy vừa ngẫm nghĩ: Không hổ là đứa trẻ thiên tài, vừa nhìn thấy chuyện diễn ra trên sân khấu đã nghĩ ra biện pháp ứng đối rồi.

Nhưng mà, chắc chắn Từ Tiểu Bảo sẽ phải thất vọng.

Vẫn chưa chạy đến phòng nghỉ sau hậu trường, cậu ta đã nhìn thấy vài bản thiết kế trang phục xuất hiện trên màn hình lớn.

Cùng lúc đó, các thí sinh trên sân khấu cũng phát ra tiếng kinh hô, sau đó là tiếng thảo luận ồn ào.

Lưu Đại Ngân không ngốc, tất nhiên cũng nhìn ra được những bản thiết kế này giống hệt trang phục người mẫu đang mặc, đều là bản thiết kế của thí sinh khác, mà lẽ ra không nên xuất hiện trong máy tính của Từ Mạn Mạn.

Lúc này, tất cả mọi người đều hiểu đã xảy ra chuyện gì rồi.

Vở kịch đã khép màn, Lưu Đại Ngân khẽ chạm vào Từ Tiểu Bảo: “Bạn nhỏ, cháu chạy đi đâu thế? Bà sắp không đuổi kịp cháu rồi. Cháu chạy đi mất, bà biết bồi thường máy tính cho cháu thế nào đây.”

Một giám khảo hỏi: “Thí sinh số mười bảy, cô còn lời nào muốn nói không?”

Từ Mạn Mạn cố gắng đứng thẳng người, biện giải cho mình: “Tất cả đều là bôi nhọ, người bị hacker công kích là tôi, tôi bị oan, do Dương Diệu thuê hacker, anh ta vu oan hãm hại tôi.”

Dương Diệu đáp trả: “Cô nói tôi vu oan hãm hại cô? Vậy được rồi, chiếc váy chúng ta thiết kế ra chắc chắn không thể làm xong trong ngày một ngày hai. Một tháng trước tôi đã bắt đầu đặt vải lụa để làm ra chiếc váy này, cô thì sao? Cô mua vải lụa từ khi nào?”

Đây cũng là lời Tổng giám đốc Lưu nói với cậu ta, nói bà ấy nghe được Từ Mạn Mạn phàn nàn với người nào đó qua điện thoại, nói loại vải lụa này không dễ tìm, trước khi thi đấu năm ngày cô ta mới tìm được nó, sau khi tìm được cô ta phải thức trắng hai đêm mới hoàn thành bộ váy.

Đương nhiên những lời này không phải Lưu Đại Ngân nghe lén được mà là đọc được trong quyển sách kia.

Đọc xong quyển sách, Lưu Đại Ngân bị hành động của Từ Mạn Mạn làm cho buồn nôn, loại người gì thế này? Vì lợi ích của mình, đến lương tri cơ bản nhất của một con người cũng từ bỏ.

Từ Mạn Mạn bị Dương Diệu hỏi lại một câu, lập tức nghẹn họng. Cô ta còn nói gì được nữa, chỉ cần điều tra một chút là tra được ra ngay.

Gould nhìn thấy hết biểu cảm của thí sinh số bốn và số mười bảy, ai đang nói thật, ai đang nói dối, trong lòng ông ấy đã có phán đoán của mình rồi.

“Chuyện này quá phức tạp, ba vị giám khảo chúng tôi không giải quyết được. Vừa rồi ban tổ chức đến nói với chúng tôi, bọn họ sẽ báo cảnh sát, để cảnh sát tới giải quyết chuyện này.”

Ông ấy vừa nói xong, Từ Mạn Mạn lập tức ngã vào người nhân viên phiên dịch, hôn mê bất tỉnh.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 425: Pháo Hôi trong truyện em bé đáng yêu (9)



Hiện trường lập tức hơi rối loạn, người trong thính phòng đều đứng dậy, vươn dài cổ nhìn lên sân khấu.

Từ Tiểu Bảo không chạy tiếp, chắc là cậu ta cũng biết chuyện này hết đường cứu vãn rồi.

Quyển sách kia cũng viết rõ ràng, tuy rằng Từ Tiểu Bảo là hacker rất tài năng, nhưng ở trước mặt các đại thần hacker chân chính, cậu ta vẫn chỉ là đứa trẻ. Nhưng vì tuổi tác của mình, Từ Tiểu Bảo cũng xứng được với hai chữ thiên tài rồi.

Nếu cho cậu bé thêm thời gian, chắc chắn cậu ta sẽ trở thành hacker số một số hai trên thế giới.

Đây cũng là điểm buồn cười trong quyển sách kia, khi thì nói kỹ năng hacker của Từ Tiểu Bảo đứng đầu thế giới, khi thì nói trước mặt đại thần hacker chân chính, kỹ năng của Từ Tiểu Bảo không đáng một xu, cũng không biết rốt cuộc câu nào là thật nữa.

Lưu Đại Ngân cho rằng, khả năng thứ hai đáng tin hơn một chút, dù sao Từ Tiểu Bảo cũng còn nhỏ như vậy, dù cậu bé có là thiên tài đi nữa, thì cũng chỉ như vậy mà thôi.

Trừ khi, cậu bé giống đám người Giang Văn Chung, đều là người trọng sinh, từng sống một đời rồi.

Nghĩ đến khả năng này, cơ thể Lưu Đại Ngân lại khẽ run lên, sao bà ấy lại quên mất chuyện này được nhỉ.

Dù Từ Tiểu Bảo là thiên tài, thì một đứa trẻ năm sáu tuổi có thể làm được gì chứ? Nếu cậu ta trọng sinh, thì có thể giải thích rõ ràng rồi.

Lưu Đại Ngân lại nhìn chằm chằm vào Từ Tiểu Bảo, nâng mức độ nguy hiểm của cậu ta lên cấp độ cao nhất.

Người trọng sinh có ưu thế biết trước tương lai, sau này người nào sẽ thành công, người trọng sinh đều biết rõ. Giống như bà ấy, chỉ vì biết trước làm ăn buôn bán sẽ kiếm được tiền, nên mới gây dựng được gia nghiệp lớn như vậy. Thế thì biết trước tương lai mấy chục năm sau, còn có thành tựu lớn thế nào chứ?

Nghĩ vậy, Lưu Đại Ngân lại đến gần Từ Tiểu Bảo thêm chút nữa.

Bà ấy phải để ý kỹ cậu bé này mới được.

Nhưng mà Lưu Đại Ngân nghĩ sai rồi, Từ Tiểu Bảo không phải người trọng sinh, cho dù cậu ta có kỹ thuật hacker nhìn qua cũng không tệ lắm, nhưng bản chất cậu ta vẫn là một đứa trẻ.

Tuy rằng Từ Mạn Mạn có vẻ không đáng tin cậy, nhưng nói thế nào thì cô ta vẫn là người trưởng thành, n không có cô ta, Từ Tiểu Bảo sẽ ất khó sinh tồn trong xã hội này.

Lưu Đại Ngân thầm cảm thán một phen, nhưng mà bà ấy không cho rằng Từ Tiểu Bảo đáng thương, mà cảm thấy đáng đời cậu ta.

Con người luôn phải gánh vác trách nhiệm đối với sai lầm của mình, cho dù Từ Tiểu Bảo đang là một đứa trẻ.

Sau chuyện hôm nay, thanh danh của Từ Mạn Mạn trong giới thiết kế sẽ bị phá huỷ hoàn toàn, thậm chí còn gặp phải tai ương lao ngục.

Cuối cùng, tất cả chuyện xấu cô ta làm, đều phản phệ lên người cô ta rồi.

Từ Tiểu Bảo chậm rãi đi về hậu trường, đứng trước phòng nghỉ số mười bảy.

Không lâu sau, một cô gái vội vàng chạy tới, là nhân viên phiên dịch của Từ Tiểu Mạn.

Cô ấy là người quen duy nhất của Từ Mạn Mạn ở nước F này. Trước khi bị cảnh sát bắt đi, Từ Mạn Mạn đã nhờ nhân viên phiên dịch đưa Từ Tiểu Bảo về nước, giao cho Tạ Lâm – Thanh mai trúc mã của Từ Mạn Mạn.

Thấy Lưu Đại Ngân đứng chung một chỗ với Từ Tiểu Bảo, nhân viên phiên dịch hỏi: “Tiểu Bảo, bà ấy là ai?”

Lưu Đại Ngân giả vờ không biết gì cả, hỏi: “Cô là mẹ của cậu bé này à? Tôi không cẩn thận đánh đổ nước vào máy tính của cậu bé. Không biết máy tính của cậu bé bao nhiêu tiền, tôi sẽ bồi thường gấp đôi.”

Phiên dịch: “Tôi không phải mẹ của Tiểu Bảo, mẹ cậu bé có chút việc không thể tới đây, nên nhờ tôi chăm sóc cậu bé.”

“Vậy tôi bồi thường tiền máy tính thế nào?”

Vân Chi

“Tiểu Bảo, máy tính của cháu bao nhiêu tiền?” Nhân viên phiên dịch hỏi.

Từ Tiểu Bảo nói ra một con số, Lưu Đại Ngân trả lời thống khoái: “Được rồi, vậy bà bồi thường gấp đôi cho Tiểu Bảo nhé, cháu thấy thế nào?”

Từ Tiểu Bảo hỏi ngược lại: “Vừa rồi không phải bà nói bồi thường gấp ba cũng được sao?”

Mẹ đã bị bắt, hiện tại cậu ta không có nơi nương tựa, tiền trên người càng nhiều mới càng tốt.”

Lưu Đại Ngân cười hì hì, nói: “Bồi thường gấp ba cũng được.”

Chỉ là bồi thường gấp ba lần thôi mà, chút tiền ấy cũng không đáng gì.

Khương Xuân Sinh đi tới từ đầu bên kia hành lang, vừa liếc qua đã trông thấy Lưu Đại Ngân rồi.

“Bà ngoại, sao bà lại ở đây? Cháu tìm bà khắp hội trường, vẫn không tìm thấy bà.”

Lưu Đại Ngân: “Bà không cẩn thận đánh đổ nước vào máy tính của bạn nhỏ này, đang thương lượng chuyện bồi thường đây.”

Trông thấy Khương Xuân Sinh đến, hai mắt của nhân viên phiên dịch lập tức sáng lên: “Anh là Khương Xuân Sinh phải không?”

Khương Xuân Sinh cười gật đầu: “Ừ, tôi là Khương Xuân Sinh, xin hỏi cô là?”

“Em là fans của anh đó, em vô cùng thích nhân vật Phùng Đốc Chí do anh diễn.”

Phùng Đốc Chí là tên nhân vật học sinh xuất sắc do Khương Xuân Sinh thủ vai. Đầu xuân năm nay khi bộ phim thanh xuân vườn trường của cậu ấy phát sóng, ratings của bộ phim vẫn luôn dẫn đầu, hơn xa các bộ phim khác, Phùng Đốc Chí cũng trở thành danh từ đại diện cho học sinh xuất sắc, nổi tiếng hơn nữ chính trong phim nhiều.

“Cảm ơn bạn đã thích.” Khương Xuân Sinh trả lời nho nhã lễ độ: “Được fans hâm mộ thích là động lực lớn nhất của tôi.”

Nói xong, cậu ấy lại cúi đầu hỏi Từ Tiểu Bảo: “Bạn nhỏ, máy tính của em bao nhiêu tiền, anh sẽ bồi thường toàn bộ.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 426: Pháo Hôi trong truyện em bé đáng yêu (10)



Từ Tiểu Bảo ngẩng đầu, khuôn mặt vô cảm: “Vừa rồi bà nội anh nói sẽ bồi thường gấp ba lần.”

Khương Xuân Sinh ngẩng đầu nhìn Lưu Đại Ngân, rồi lại cúi đầu nói: “Được, bồi thường gấp ba thì gấp ba.”

Từ Tiểu Bảo: “Hai người chờ ở đây một lát.” Nói xong cậu ta xoay người đi vào phòng nghỉ số mười bảy.

Nhân viên phiên dịch lấy ra giấy bút từ trong túi xách, hỏi: “Anh có thể ký tên cho em không?”

Khương Xuân Sinh lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, hở đủ tám cái răng: “Được, bạn muốn viết thế nào?”

“Cứ viết, chúc Dương Dương mãi mãi trẻ trung là được.”

“Ừ, từ Dương nào nhỉ?”

“Dương trong thái dương ạ.”

“Oke.”

Vì sau này ký tên cho fans hâm mộ, Khương Xuân Sinh đã cố ý tập luyện từ trước. Khương Xuân Sinh ký tên xong, Lưu Đại Ngân ở bên cạnh nói: “Cha mẹ của cậu bé Tiểu Bảo này vô tâm thật đấy, để đứa trẻ ngồi đây một mình như vậy không sợ thằng bé bị người xấu bắt cóc sao?”

Nhân viên phiên dịch nở nụ cười xấu hổ: “Mẹ Tiểu Bảo có việc bận, tạm thời không có thời gian chăm sóc cậu bé. Tiểu Bảo rất ngoan, sẽ không chạy lung tung.”

“Hoá ra là thế. Nhưng mà sau này không được như vậy nữa, nếu thằng bé thật sự xảy ra chuyện gì, cha mẹ thằng bé có hối hận cũng không hối hận kịp.”

Vân Chi

Bà ấy chưa nói hết lời, Từ Tiểu Bảo đã ra khỏi phòng.

Lưu Đại Ngân lại dặn dò cậu ta: “Tiểu Bảo này, sau này cháu đừng ngồi một mình ở nơi đông đúc như vậy nhé, không an toàn đâu.”

Từ Tiểu Bảo không nói gì thêm, chỉ đưa tờ giấy trong tay qua cho Lưu Đại Ngân: “Trên này là giá của chiếc máy tính và số thẻ ngân hàng của tôi, nhớ bồi thường gấp ba.”

Lưu Đại Ngân nhận lấy tờ giấy: “Được, lát nữa bà sẽ bảo người chuyển tiền cho cháu, hai tiếng nữa cháu vào xem số dư thẻ ngân hàng nhé, nếu chưa thấy tiền, cháu có thể đến tìm bà bất cứ lúc nào.”

Lưu Đại Ngân đang định nói ra địa chỉ khách sạn mình đang ở, không ngờ Từ Tiểu Bảo lại lắc đầu nói: “Không cần, nhà bà có người làm diễn viên, tôi nghĩ sẽ không quỵt nợ đâu. Dì Trần, chúng ta đi thôi.”

Hiện tại mẹ đã bị bắt, chắc chắn không có cách nào chăm sóc mình, mình ở lại đây cũng không giúp gì ược cho mẹ, thà về nước còn hơn.

Trương Thủy Sinh và Dương Diệu còn có việc phải làm, nên Lưu Đại Ngân và Khương Xuân Sinh về khách sạn trước.

Chuyện Từ Mạn Mạn đã giải quyết hoàn mỹ, Dương Diệu sẽ không nhảy lầu nữa, công ty của Thủy Sinh cũng sẽ không bị liên luỵ, mục đích tới nước F lần này đã đạt thành rồi.

Lúc tâm trạng tốt Lưu Đại Ngân không muốn làm gì cả, bà ấy nằm ở khách sạn hết buổi trưa. Mãi cho đến buổi tối Trương Thủy Sinh mới quay về, chưa ăn cơm anh ta đã tới phòng Lưu Đại Ngân cảm ơn bà ấy.

Đi cùng anh ta còn có cả Dương Diệu.

Thấy vẻ mặt bọn họ dù mỏi mệt nhưng tinh thần rất khá, Lưu Đại Ngân hỏi: “Hai đứa ăn cơm chưa?”

Trương Thủy Sinh lắc đầu: “Vẫn chưa ạ. Dì Lưu, chúng cháu vừa quay về từ đồn cảnh sát đã tới nơi này luôn.”

“Không ăn sao được, để dì gọi cơm cho hai đứa trước.”

Khách sạn này cung cấp cơm 24/7, Lưu Đại Ngân gọi điện thoại bảo Khương Xuân Sinh đi đặt cơm.

Nếu là trong nước, bà ấy chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là được. Nhưng bên này là nước F, Lưu Đại Ngân không biết tiếng F, cũng không biết tiếng Anh, nên đành phải gọi bảo Xuân Sinh đặt cơm.

“Dì Lưu, dì đừng vội, lát về phòng chúng cháu ăn là được rồi.”

“Như vậy sao được,” Lưu Đại Ngân rót cho bọn họ mỗi người một chén nước, nói: “Có thực mới vực được đạo, không ăn lại đói ngất ra đấy thì sao? Trưa nay hai đứa cũng không ăn nhỉ? Thế này thì người bằng sắt cũng không chịu nổi.”

Trương Thủy Sinh cười nói: “Vẫn là dì Lưu thương cháu.”

Dương Diệu ở bên cạnh cũng nói: “Tổng giám đốc Lưu, lần này may mà có ngài, nếu không chắc chắn cháu không thể chứng minh được bản thân là người bị hại. Nếu cái mũ sao chép bị chụp lên đầu cháu, thì con đường làm nhà thiết kế của cháu sẽ chấm dứt tại đây. Tổng giám đốc Lưu, ơn huệ này không lời nào có thể cảm tạ hết được, sau này có việc gì cần giúp đỡ, ngài cứ việc nói, dù phải vượt qua nước sôi lửa bỏng cháu cũng không chối từ.”

Lưu Đại Ngân cười không nhịn được: “Tiểu Dương, cậu biết ăn nói thật đấy. Cậu với Thuỷ Sinh không cần cảm ơn tôi đâu, tôi cũng không giúp được gì cả, chỉ là trùng hợp nghe được Từ Mạn Mạn kia gọi điện thoại thôi, nếu không tôi cũng không biết cô ta lại xấu tính như vậy, không chỉ sao chép còn vu oan hãm hại. Bây giờ thì hay rồi, cuối cùng người xấu cũng gặp quả báo. Phải rồi Thuỷ Sinh, bên phía cảnh sát nói thế nào? Từ Mạn Mạn sẽ phải nhận hình phạt ra sao?”

Trương Thủy Sinh nói: “Quyền bảo vệ sáng chế bên nước F tương đối nghiêm khắc, nếu chuyện Từ Mạn Mạn thuê hacker ăn trộm bản thiết kế của người khác bị chứng thực, cô ta sẽ bị xử phạt khá nặng, bởi không chỉ trái với luật pháp an toàn internet nước F, còn vi phạm bản quyền sáng chế được pháp luật bảo hộ.”

Dương Diệu nói tiếp: “Không chỉ như thế, thanh danh của Từ Mạn Mạn cũng hỏng bét rồi. Sau này sẽ không bao giờ dừng chân được trong giới thời trang.”

“Vậy là tốt rồi.” Lưu Đại Ngân nói: “Con người dù làm bất cứ chuyện gì, quan trọng nhất là không được đánh mất lương tri. Tiểu Dương, nếu hôm nay cậu không chứng minh được trong sạch của bản thân trên sân khấu, phải gánh chịu thanh danh sao chép, không chỉ con đường làm nhà thiết kế của cậu bị chặt đứt, mà công ty của Thuỷ Sinh cũng bị ảnh hưởng. Nếu Tiểu Dương cậu suy nghĩ không thấu đáo, không biết còn xảy ra chuyện gì đâu.”

Trong quyển sách kia, Dương Diệu đã nuốt cả lọ thuốc ngủ để tự sát, trong căn phòng cậu ấy sống, cả một bức tường đều viết kín bốn chữ “Tôi không sao chép”.

Mà Từ Mạn Mạn và Từ Tiểu Bảo - thủ phạm hại c.h.ế.t cậu ấy nghe được tin này, lại phản ứng thế nào nhỉ?

Từ Mạn Mạn rưng rưng nói, sao Dương Diệu lại luẩn quẩn trong vòng như vậy. Nói xong, cô ta còn an ủi con trai mình, nói chuyện này không phải lỗi của Tiểu Bảo, là do năng lực chịu đựng của Dương Diệu quá kém, Tiểu Bảo đừng sợ.

Tiểu Bảo kia nói thế nào nhỉ? Cậu ta nói còn lâu mình mới sợ. Dương Diệu tự uống thuốc ngủ chứ không phải cậu ta đổ vào miệng Dương Diệu.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 427: Pháo Hôi trong truyện em bé đáng yêu (11)



Chẳng lẽ thuốc ngủ Dương Diệu uống không phải do mẹ con Từ Mạn Mạn và Từ Tiểu Bảo ép cậu ấy uống sao?

Nếu Dương Diệu không bị quy chụp cho cái tội danh sao chép, có miệng cũng không biện minh được, con đường làm nhà thiết kế thời trang cũng chấm dứt, cậu ấy sẽ uống thuốc ngủ để tự sát sao?

“Tổng giám đốc Lưu, thật ra tính tình cháu rất mẫn cảm.” Dương Diệu nở nụ cười ngượng ngùng, nói: “Nếu như chuyện hôm nay Từ Mạn Mạn làm không bị điều tra rõ, nếu cháu bị gán cho cái tội danh sao chép, thì không biết cháu sẽ làm ra chuyện ngu ngốc nào đâu.”

“Cho nên…” Cậu ấy nhìn Lưu Đại Ngân, chân thành nói: “Tổng giám đốc Lưu, đối với ngài mà nói, chuyện này chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, nhưng với cháu mà nói, nó không nhỏ chút nào. Cho nên, hãy để cháu cảm ơn ngài thêm lần nữa.”

Lưu Đại Ngân: “Đứa nhỏ này, được rồi, tôi nhận lời cảm ơn của cháu.”

Cửa phòng bị gõ vang: “Bà ngoại, là cháu.”

Trương Thủy Sinh ngồi gần cửa nhất, anh ta bước ra mở cửa.

Khương Xuân Sinh vào phòng, nói: “Bà ngoại, chú Trương, cháu đã đặt cơm cho chú rồi, lát nữa sẽ đưa đến phòng này.”

Vào trong rồi, cậu ấy cũng hỏi chuyện Từ Mạn Mạn, Trương Thủy Sinh lại giảng giải một phen: “Xuân Sinh, cháu yên tâm, chắc chắn lần này Từ Mạn Mạn sẽ không có được kết cục tốt đẹp đâu. Chú nghĩ kỹ rồi, chú sẽ mời luật sư tốt nhất thưa kiện cô ta, nhất định phải khiến cô ta ngồi tù.”

Trương Thủy Sinh còn có việc phải làm ở nước F, nên Lưu Đại Ngân dẫn Khương Xuân Sinh về nước trước.

Trùng hợp là, bọn họ lại đi cùng chuyến bay với Từ Tiểu Bảo. Nhưng mà Từ Tiểu Bảo chỉ ngồi khoang phổ thông, còn Lưu Đại Ngân và Khương Xuân Sinh thì ngồi khoang hạng nhất.

Bọn họ gặp nhau ở quầy soát vé, nhưng mà không ai nói chuyện với ai.

Ngay cả người phiên dịch kia, nhìn thấy thần tượng Khương Xuân Sinh của mình cũng không tới chào hỏi.

Mới qua một ngày ngắn ngủn thôi, vậy mà nhìn Từ Tiểu Bảo đã hơi tiều tụy rồi. Cũng khó trách, dù sao Từ Tiểu Bảo vẫn là một đứa trẻ, mẹ bị cảnh sát bắt, cha thì không biết là ai, cậu ta vẫn chưa biết rõ cuộc sống sau này sẽ ra sao, không tiều tụy mới là lạ.

Khoảng thời gian này, Từ Mạn Mạn vẫn chưa nói cho Từ Tiểu Bảo chuyện về Triệu Hữu Tiền, nói cách khác, sau khi về nước, Từ Tiểu Bảo vẫn chưa biết mình sẽ bị đưa tới đâu.

Lưu Đại Ngân nhớ lại những gì trong sách viết, cha mẹ Từ Mạn Mạn đã qua đời từ khi cô ta còn nhỏ, chú thím của Từ Mạn Mạn không thích cô ta, không có khả năng sẽ nuôi dưỡng đứa cháu ngoại từ trên trời rơi xuống Từ Tiểu Bảo này.

Ngoài chú thím ra, Từ Mạn Mạn không còn người thân nào khác, ai sẽ nuôi dưỡng Từ Tiểu Bảo nhỉ?

Đột nhiên Lưu Đại Ngân nghĩ đến một người, chính là anh trai hàng xóm là thanh mai trúc mã của Từ Mạn Mạn, tên là Tạ Lâm.

Trong quyển sách kia, Tạ Lâm chính là “lốp xe dự phòng” dịu dàng ấm áp mà Từ Mạn Mạn có thể gọi đến bất cứ lúc nào. Cho dù Từ Mạn Mạn xảy ra chuyện gì, Tạ Lâm đều đi theo giải quyết tốt hậu quả cho cô ta.

Lần này Từ Mạn Mạn xảy ra chuyện như vậy, Từ Tiểu Bảo không có nơi nào để đi, khả năng sẽ được đưa đến nhà Tạ Lâm nhỉ?

Lưu Đại Ngân đoán không sai, Từ Mạn Mạn đã nhờ nhân viên phiên dịch đưa con trai đến chỗ Tạ Lâm, bởi cô ta thật sự không còn người nào khác để phó thác.

Bên nước F là buổi chiều, ở trong nước đã là đêm khuya rồi.

Trong một căn phòng trang trí đơn sơ, chủ nhân của nó ngồi bật dậy khỏi giường.

“Mẹ kiếp, đây là nơi nào vậy? Không phải mình xuyên không chứ?”

Tuy rằng trong phòng không bật đèn, nhưng anh ta vẫn nhìn thấy được đại khái cách bài trí bên trong.

Vân Chi

Người đàn ông trẻ tuổi lần mò quanh giường một phen, cuối cùng cũng tìm được công tắc, “Tách” một cái, đèn trong phòng sáng lên.

Anh ta quan sát kỹ căn phòng một lượt, xác định nơi này không phải căn phòng trước đây của mình. Người đàn ông không rảnh đeo giày, chạy chân trần vào nhà vệ sinh, không quên thuận tay bật đèn điện trong nhà vệ sinh lên.

Đợi khi nhìn thấy khuôn mặt trong tấm gương, cuối cùng anh ta mới tin tưởng trăm phần trăm, mình thật sự xuyên không rồi, không biết anh ta xuyên vào cơ thể của ai nhỉ?

Nhìn qua cơ thể này còn già hơn anh ta…

Ở thế giới cũ anh ta mới học năm nhất đại học, không biết vì sao sau khi ngủ một giấc lại xuyên vào cơ thể người này, tự dưng bị già đi mấy tuổi.

Đầu tiên phải biết người đàn ông này là ai đã.

Trương Sướng tìm tòi một lượt trong phòng ngủ, quần áo trên người cũng s* s**ng một phen, nhưng vẫn không tìm thấy tin tức về thân phận của người này.

Phòng ngủ không lớn lắm, khả năng ví tiền gì đó đang nằm trong phòng khách. Nghĩ vậy, Trương Sướng lập tức ra ngoài. Chưa đi ra khỏi phòng ngủ, đột nhiên một dòng ký ức khổng lồ ập đến khiến anh ta lảo đảo, suýt nữa đã té ngã.

Khó khăn lắm Trương Sướng mới đứng vững được, tiêu hoá xong đống ký ức kia, Trương Sướng lại mắng một câu th* t*c: “Mẹ nó chứ, không phải mình xuyên không, là xuyên sách.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 428: Pháo Hôi trong truyện em bé đáng yêu (12)



Em gái Trương Sướng sắp lên cấp ba, Trương Sướng nghe lệnh của mẹ mình, tịch thu hết tiểu thuyết của của em gái. Lúc rảnh rỗi nhàm chán, Trương Sướng tiện tay lật một quyển trong đống tiểu thuyết kia ra, nằm trong ổ chăn đọc.

Chưa đọc hết một nửa cuốn tiểu thuyết, Trương Sướng đã ném nó ra xa, quyết định không bao giờ đọc loại tiểu thuyết cay mắt kiểu này nữa, không hiểu sao em gái lại thích được nhỉ?

Quyển tiểu thuyết kia có tên “Bé cưng thiên tài: Cha nhận lỗi nhanh hơn con”, tóm tắt lại chính là, tình một đêm, mang bầu chạy ra nước ngoài, đưa con trai thiên tài về nước, vả mặt pháo hôi, nữ chính và tổng tài trải qua hàng loạt hiểu lầm m.á.u chó, cuối cùng một nhà ba người lại đoàn viên.

Thân thể mà anh ta xuyên vào tên là Tạ Lâm, là nam phụ đẹp trai, ấm áp, lốp xe dự phòng vạn năm, dịu dàng thâm tình trong cuốn tiểu thuyết m.á.u chó ngập trời này.

Nói tóm lại, ý nghĩa tồn tại của nam phụ chính là thu lưu nữ chính khi cô ta gặp khó khăn, làm cây ATM, làm hậu cần cho cô ta.

Bây giờ Trương Sướng này xuyên tới rồi, chẳng lẽ anh ta vẫn phải tiếp tục tham dự vào vở tuồng m.á.u chó giữa nam chính với nữ chính sao?

Anh ta không muốn tham gia vào chút nào.

Trương Sướng ngã người lên giường, đột nhiên lại bật dậy, lấy điện thoại di động của mình ra, mở khoá, xem bản ghi chép trong điện thoại.

Vân Chi

Hoá ra cốt truyện đã đến đoạn Từ Mạn Mạn sang nước F tham gia cuộc thi thiết kế thời trang rồi. Trong cuộc thi lần này, Từ Mạn Mạn đạt giải ba, có được danh tiếng nhất định trên trường quốc tế.

Nam chính của cô ta - Triệu Hữu Tiền làm về thời trang, vì giải thưởng này đã chú ý tới Từ Mạn Mạn, hai người bắt đầu xoá bỏ hiểu lầm, có ấn tượng tốt về đối phương, sau đó lại hiểu lầm, lại hoá giải… Cứ tuần hoàn như vậy rất nhiều lần.

Còn Tạ Lâm chính là bờ vai an ủi Từ Mạn Mạn khi hai người bọn họ hiểu lầm. Tạ Lâm muốn làm lốp xe dự phòng, Trương Sướng này thì không.

Hơn nữa, Từ Mạn Mạn lấy được giải ba này cũng không chính đáng. Cô ta thẳng những sao chép thiết kế của thí sinh khác, còn quy chụp cho thí sinh kia tội danh sao chép, cuối cùng thí sinh kia tự sát, Từ Mạn Mạn thì không áy náy chút nào về chuyện này.

Mẹ con Từ Mạn Mạn chính là hung thủ g.i.ế.c người, nếu bây giờ anh ta đã là Tạ Lâm, thì anh ta sẽ không tiếp tục qua lại với mẹ con Từ Mạn Mạn kia nữa.

Vài ngày nữa Từ Mạn Mạn và cậu con trai thiên tài của cô ta sẽ về nước, Trương Sướng quyết định tạm thời gạt Từ Mạn Mạn qua một bên, anh ta phải làm quen với cuộc sống của Tạ Lâm trước đã.

Tạ Lâm là giảng viên đại học, còn Trương Sướng chỉ mới học năm nhất, nếu tiếp tục làm công việc này, dù có được ký ức của Tạ Lâm, Trương Sướng nghĩ mình vẫn không làm được.

May mà bây giờ đang nghỉ hè, anh ta vẫn chưa phải đi làm. Trương Sướng quyết định, đợi đến khi khai giảng, anh ta sẽ xin nghỉ việc. Anh ta thật sự không đảm nhiệm được công việc giảng viên đại học này, sợ làm hỏng con cháu nhà người ta.

Đúng lúc tranh thủ kỳ nghỉ hè này giải quyết chuyện Từ Mạn Mạn luôn, tránh sau này cô ta lại dây dưa với mình.

Nghĩ xong tất cả, Trương Sướng lại nằm lên giường ngủ tiếp, đến đâu hay đến đó, đã xuyên tới nơi này rồi, chẳng lẽ lại thử tự sát để xuyên trở lại?

Trương Sướng suy nghĩ rất chu đáo, nhưng mà hiện thực lại khác những gì anh ta biết, chiều hôm sau anh ta nhận được một cuộc điện thoại, đối phương nói Từ Mạn Mạn nhờ anh ta chăm sóc Từ Tiểu Bảo.

Nhờ Tạ Lâm chăm sóc Từ Tiểu Bảo? Rõ ràng cuốn tiểu thuyết kia không viết như vậy mà…

Rõ ràng, sau khi kết thúc cuộc thi đấu ở nước F, Từ Mạn Mạn mới dẫn Từ Tiểu Bảo về nước, sao bây giờ lại nhờ Tạ Lâm chăm sóc Từ Tiểu Bảo? Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì đó?

Trương Sướng nghĩ trăm lần cũng không ra, đành phải ở nhà chờ Từ Tiểu Bảo đến, để xem rốt cuộc Từ Mạn Mạn đã xảy ra chuyện gì.

Nhìn thấy cô gái dẫn Từ Tiểu Bảo đến, dựa theo ký ức của Tạ Lâm, Trương Sướng biết cô ấy họ Hàn, là nhân viên phiên dịch tiếng F mà Từ Mạn Mạn thuê, cũng là bạn của Từ Mạn Mạn.

“Chào cô, Mạn Mạn đã xảy ra chuyện gì à? Nếu không sao cô ấy lại nhờ tôi chăm sóc cho Tiểu Bảo?”

Cứ hỏi trước rốt cuộc là vì sao đã.

Phiên dịch Hàn kể lại chuyện đã xảy ra ở nước F một lần, vẻ mặt Trương Sướng càng ngày càng nặng nề, nhưng trong lòng đã vui cười nở hoa rồi.

Đáng đời Từ Mạn Mạn kia, ai bảo cô ta sao chép thiết kế của người khác, bây giờ bị báo ứng rồi. Đúng là ông trời có mắt.

Khi nhà thiết kế bị cô ta sao chép kia tự sát, cô ta còn nói sức chịu đựng của đối phương kém, bây giờ đến lượt cô ta gánh chịu thanh danh sao chép rồi, không biết sức chịu đựng của cô ta có mạnh hay không, có thể vượt qua chuyện này không.

Sắc mặt phiên dịch Hàn cũng hơi khó coi. Từ Mạn Mạn là bạn của cô ấy, cô ấy vẫn luôn cho rằng Từ Mạn Mạn là người chăm chỉ, cố gắng, không ngờ đối phương lại làm ra chuyện như vậy.

Nếu Từ Tiểu Bảo không quá nhỏ, chuyện của người lớn không nên giận chó đánh mèo lên người trẻ con, thì cô ấy đã không để ý đến Từ Tiểu Bảo rồi.

Bây giờ cô ấy đã đưa Từ Tiểu Bảo về nước, đã giao tận tay Tạ Lâm, cô ấy đã hoàn thành chuyện mình hứa với Từ Mạn Mạn rồi, sau này cô ấy sẽ không để ý đến chuyện của Từ Tiểu Bảo nữa.

Phiên dịch Hàn không muốn để ý đến chuyện Từ Tiểu Bảo, Trương Sướng cũng không muốn để ý đến. Anh ta đâu phải Tạ Lâm, không tốt bụng đến mức nuôi con hộ người khác.

Hơn nữa đứa trẻ này còn bụng dạ đen tối, xấu xa. Trương Sướng chưa quên, thủ phạm ăn trộm bản thiết kế của thí sinh khác chính là đứa bé năm tuổi trước mặt này.

Từ Tiểu Bảo đã hỏng từ gốc rễ rồi, anh ta không muốn mang về uốn nắn lại.

“Phiên dịch Hàn, tôi nghĩ, để Tiểu Bảo đi theo cha thằng bé thì tốt hơn. Dù sao tôi với Tiểu Bảo cũng không có quan hệ huyết thống, dù tôi muốn nhận nuôi Tiểu Bảo, cũng không được. Điều khác không nói, chỉ nói riêng Mạn Mạn thôi, cô ấy còn sống thì tôi không bao giờ được giao quyền giám hộ Tiểu Bảo, sẽ không quản được rất nhiều chuyện. Cứ giao Tiểu Bảo cho cha thằng bé thì tốt hơn.”

Lời Trương Sướng nói chẳng khác nào một quả boom, anh ta với Từ Tiểu Bảo không thân cũng chẳng quen, vì sao phải chăm sóc thằng bé. Cứ gửi Từ Tiểu Bảo đến chỗ cha ruột thằng bé thì hơn.

Phiên dịch Hàn hơi khó xử: “Nhưng mà Mạn Mạn nói, phải giao Từ Tiểu Bảo cho anh.”

“Phiên dịch Hàn, cô đừng để ý đến chuyện này, lát nữa tôi sẽ liên lạc với cha của Tiểu Bảo.”

“Như vậy sao được. Mạn Mạn giao thằng bé cho tôi, tôi phải có trách nhiệm với thằng bé.” Phiên dịch Hàn nói.

Dù thế nào thì Từ Tiểu Bảo vẫn là một đứa trẻ, không tìm được người chăm sóc tốt cho thằng bé, cô ấy không yên tâm.

“Phiên dịch Hàn, như vậy không tốt lắm đâu.” Trương Sướng nói: “Cha của Tiểu Bảo là ai, khả năng Mạn Mạn không muốn cho quá nhiều người biết, cứ để tôi dẫn Tiểu Bảo đi tìm cha của thằng bé đi.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 429: Pháo Hôi trong truyện em bé đáng yêu (13)



Nói ra thì, Tạ Lâm cũng quen biết Triệu Hữu Tiền, bọn họ là bạn học đại học.

Sau khi cải cách, cha của Triệu Hữu Tiền nằm trong nhóm người giàu lên đầu tiên, bây giờ cũng là ông trùm số một số hai trong ngành thời trang ở tỉnh.

Bắt đầu từ hai năm trước, nhà họ Triệu đã đặt chân vào ngành địa ốc, gia nghiệp càng làm càng lớn.

Hiện tại Triệu Hữu Tiền đang làm việc trong công ty thời trang của gia đình mình, Tạ Lâm cũng biết điều này.

Gọi một chiếc xe taxi đến, Trương Sướng bế Từ Tiểu Bảo lên xe. Dọc đường đi, Từ Tiểu Bảo đều không nói gì.

Mãi cho đến khi xuống xe, Từ Tiểu Bảo mới rưng rưng, hỏi: “Chú Tạ, có phải chú định đưa cháu cho người khác không?”

Trương Sướng thầm nghĩ, cuối cùng “tiểu ác ma” này cũng mở mệng rồi.

Tuy Từ Tiểu Bảo chỉ là một đứa trẻ, nhưng lòng dạ rất thâm trầm, bây giờ tự dưng lại bị đưa đến chỗ người cha chưa từng gặp mặt lần nào, trong lòng cậu ta dễ chịu được mới là lạ.

“Tiểu Bảo, không phải chú không muốn giữ cháu lại bên cạnh mình.” Trương Sướng nắm tay Từ Tiểu Bảo, đi vào toà nhà văn phòng của tập đoàn Triệu Thị: “Cháu sắp phải đi nhà trẻ rồi, chú và cháu không có quan hệ huyết thống,c ũng không phải người giám hộ của cháu, nên không thể xin cho cháu đi nhà trẻ được.”

“Chú Tạ, cháu không đi nhà trẻ cũng được mà, xin chú đừng đưa cháu cho người khác.” Từ Tiểu Bảo bắt đầu khóc lóc, chọc người đi ngang qua đều nhìn về phía bên này.

“Đưa cháu đến chỗ cha cháu sao lại nói là đưa cho người khác?” Trương Sướng nói: “Sao có thể không đi nhà trẻ? Chẳng lẽ sau này cháu định không đi học? Muốn làm người mù chữ trong xã hội hiện đại này sao?”

Vân Chi

Từ Tiểu Bảo định nói mình là hacker giỏi, không đi học cũng không sao, cậu ta có thể tự học ở nhà, nhưng nghĩ đến lời dặn dò của mẹ mình, không được nói chuyện bản thân là hacker cho bất kỳ ai, nếu không sẽ bị người ta mang đi giải phẫu, lời đã đến bên miệng rồi cậu ta lại nuốt lại lời muốn nói.

“Tiểu Bảo, chú đưa cháu đi nhận cha ruột, đều vì tốt cho cháu. Hơn nữa, đâu phải tương lai chúng ta sẽ không gặp mặt nhau, dù cháu nhận lại cha ruột rồi, sau này vẫn có thể tới gặp chú Tạ.”

Từ Tiểu Bảo nhỏ giọng, nói: “Nếu như chú Tạ là cha cháu thì tốt biết mấy.”

Chú Tạ thích mẹ như vậy, nghe thấy mình nói câu này, chắc chắn sẽ sinh lòng áy náy với mình nhỉ?

Nếu đã không tránh được chuyện nhận lại cha ruột, thì khiến chú Tạ sinh lòng áy náy với mình nhiều hơn chút, để chú ấy không quên được mình.

“Nhưng chú không phải cha cháu.” Trương Sướng cười nói: “Chúng ta không có quan hệ huyết thống, dù muốn làm cha cháu, chú cũng không làm được.”

Hừ! Muốn dùng lời lẽ để mình đồng cảm sao, ai không biết nói lời hay chứ?

Nhóc muốn nhận chú làm cha, chú còn không thèm nhận đứa con trai này đâu. Con trai đầu óc xấu xa như vậy, ai dám nhận chứ, ai biết sau này có bị nhóc bán đi hay không? Cứ giao nhóc cho Triệu Hữu Tiền thì hơn. Hai cha con nhóc thích yêu thương nhau, hay thích cắn xé nhau, đều không liên quan đến người chú này.

Không biết sau này Triệu Hữu Tiền còn ở bên Từ Mạn Mạn chẳng những mang tiếng xấu sao chép, khả năng còn bị ngồi tù kia hay không nhỉ?

Anh ta rất chờ mong đó.

Dựa vào danh nghĩa bạn học, Trương Sướng thuận lợi gặp được Triệu Hữu Tiền.

“Tạ Lâm, hôm nay ngọn gió nào thổi cậu tới đây thế?” Triệu Hữu Tiền ngồi sau chiếc bàn làm việc rộng rãi, hỏi: “Thằng nhóc này là ai thế? Con của cậu à? Tôi nhớ hình như cậu vẫn chưa có bạn gái mà.”

Khi còn đi học, Triệu Hữu Tiền và Tạ Lâm luôn đối đầu nhau, bởi hai người bọn họ, một người học giỏi, một người thì có vẻ ngoài tuấn tú, đều là nam sinh nổi tiếng trong trường học, bởi vậy khó tránh khỏi bị so sánh với nhau. Hai người cũng âm thầm so bì cao thấp, nhưng mãi cho đến khi tốt nghiệp rồi vẫn bất phân thắng bại.

Không đợi Triệu Hữu Tiền nói hết câu, Trương Sướng đã kéo Từ Tiểu Bảo ngồi xuống ghế sô pha, nói: “Thằng bé không phải con trai tôi, mà là con trai của cậu.”

“Trò đùa này không buồn cười chút nào đâu.” Triệu Hữu Tiền cười nói: “Tạ Lâm, hôm nay không phải ngày cá tháng tư, tôi có thể kiện cậu tội phỉ báng đó.”

Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng Triệu Hữu Tiền vẫn liếc mắt quan sát Từ Tiểu Bảo vài lần. Cái nhìn đầu tiên, anh ta cảm thấy Từ Tiểu Bảo rất quen mắt, nhìn lần thứ hai anh ta mới nhớ ra, cậu bé này chẳng phải cậu bé mình mới gặp ở sân bay không lâu trước đây sao?

Lúc ấy, bạn nối khố của anh ta còn nói đùa, đứa trẻ này rất giống anh ta, cứ như được khắc ra từ cùng một khuôn mẫu vậy.

Lúc ấy trong lòng anh ta còn nghi ngờ, hay là cha già nhà mình lại hái hoa ngắt cỏ bên ngoài, không cẩn thận có thêm một thằng con riêng nữa?

Bây giờ Tạ Lâm tới tìm anh ta nói đứa nhỏ này là con trai anh ta, sao anh ta tin được chứ.

“Cậu còn nhớ chuyện xảy ra năm năm trước ở khách sạn Đế Hào chứ?” Không cho Triệu Hữu Tiền thời gian phản ứng lại, Trương Sướng đã nói tiếp: “Nếu không tin, cậu có thể đi làm xét nghiệm ADN, xem xem rốt cuộc Tiểu Bảo có phải con trai của cậu hay không.”

Năm năm trước ở khách sạn Đế Hào… Triệu Hữu Tiền lập tức nghĩ tới, hôm đó đúng là có một cô gái bò lên giường mình…
 
Back
Top Bottom