Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 410: Pháo Hôi trong truyện hệ thống (28)



Biết ông bà ngoại và các em sẽ tới, Khương Xuân Sinh đã đặt chỗ trong quán ăn trước rồi.

“Bà ngoại, món chính của quán ăn này là món ăn dân dã, nguyên liệu nấu ăn đều mua từ các hộ nông dân quanh khu vực này, lợn gà gì đó đều do nông dân tự nuôi, cháu thấy hương vị không tệ lắm, ông bà cũng nếm thử xem.”

Quán ăn cách phim trường không xa, đi bộ một lát là đến nơi, bên ngoài là bức tường vây phủ đầy rêu phong, bên trong là kiến trúc kiểu mái đình hơi nhọn.

Thi thoảng bọn họ còn trông thấy người mặc quần áo cổ trang đi ngang qua, Khai Ngọc, Khai Duyệt không nhịn được tò mò nhìn ngó xung quanh.

Khương Xuân Sinh vừa đi, vừa nói: “Đều là diễn viên vừa quay xong, vẫn chưa thay quần áo. Nơi này là phim trường lớn, công trình kiến trúc được xây dựng mô phỏng theo kiến trúc thời nhà Thanh, nhà Minh. Bên trong còn rất nhiều người ăn mặc kiểu như vậy, lát nữa cháu dẫn mọi người đi xem.”

Khai Duyệt hỏi: “Anh Xuân Sinh, em có thể mặc quần áo như vậy không? Em thích mặc váy.”

Khương Xuân Sinh cười nói: “Đương nhiên là được rồi, có nơi chuyên cho du khách thuê quần áo để chụp ảnh, có rất nhiều quần áo như vậy.”

Bộ phim Khương Xuân Sinh đang quay là một bộ phim cổ trang, trong phim cậu ấy đóng vai một vị thiếu gia không có nhiều đất diễn.

Hôm nay không có phân cảnh của cậu ấy, nhưng mà chỉ cần trường học không có tiết học là Khương Xuân Sinh lại tới phim trường để xem người khác diễn, để học hỏi kinh nghiệm từ người đi trước.

Ngồi xe thời gian dài, hai đứa nhỏ đều mệt mỏi rồi, may mà gần đó có một khách sạn không tệ, Lưu Đại Ngân thuê phòng để bọn nhỏ nghỉ ngơi trước. Đợi bọn trẻ tỉnh ngủ rồi, Lưu Đại Ngân sửa soạn cho hai đứa một phen, sau đó Khương Xuân Sinh dẫn bọn họ tới phim trường.

“Ông bà ngoại, phía trước chính là nơi chúng cháu đang quay phim, bên trong hơi hỗn loạn, chúng ta đừng tới quá gần, chú ý an toàn.”

“Khai Ngọc, Khai Duyệt, hai đứa đừng chạy lung tung đó, trong này có rất nhiều dây điện, nhớ phải nhìn đường cho thật kỹ.”

Lưu Đại Ngân không hiểu việc quay phim, chỉ thấy có rất nhiều người bận rộn, còn có một người râu ria xồm xoàm, khoác áo choàng đang cầm cái loa ngồi sau màn hình, thi thoảng lại kêu to gì đó.

Bà ấy cảm thấy người đàn ông kia rất quen mắt, nên không nhịn được nhìn đối phương thêm vài lần.

“Xuân Sinh, người cầm loa kia đang làm gì thế? Sao tất cả mọi người đều phải nghe theo sự chỉ đạo của anh ta?”

Khương Xuân Sinh nhìn theo hướng Lưu Đại Ngân chỉ, đáp: “Bà ngoại, ông ấy là đạo diễn, khi quay phim tất cả mọi người đều phải nghe ông ấy chỉ huy.”

Lưu Đại Ngân quan sát phim trường một vòng, không lâu sau đã không còn hứng thú với nó. So với phim ảnh trên tivi, bà ấy với Lý Tam Thuận vẫn thích nghe kinh kịch hơn.

“Xuân Sinh này, cháu có quy hoạch gì cho tương lai chưa? Bà nghe nói làm diễn viên đều phải tìm người đại diện, cháu cũng tìm một người đại diện cho mình đi.”

Lý Tam Thuận dẫn hai đứa nhỏ đi về phía trước xem người ta quay phim, Khương Xuân Sinh tìm cái ghế gấp cho Lưu Đại Ngân ngồi xuống, cậu ấy cũng ngồi bên cạnh, nói: “Bà ngoại, cháu đã suy xét về vấn đề này rồi. Năm nay, quay xong bộ phim hiện tại cháu định không đóng phim nữa, mà quay lại trường chuyên tâm học hành, sang năm cháu mới tìm người đại diện.”

“Ừ.” Nếu thằng bé định sang năm mới tìm người đại diện, vậy thì để sang năm đi.

“Bà nghe nói giới giải trí rất hỗn loạn, Xuân Sinh, cháu muốn tìm người đại diện thế nào? Bà ngoại tìm giúp cháu nhé? Bà ngoại quen vài người mở công ty giải trí, có người đại diện tốt, con đường của cháu sẽ dễ đi hơn rất nhiều.”

“Bà ngoại, bà nhiều tuổi như vậy rồi, vẫn phải nhọc lòng vì cháu.”

“Đứa nhỏ này, cháu nói gì thế. Bà là bà cháu, không nhọc lòng vì cháu thì nhọc lòng vì ai?”

Diễn xong một cảnh, các diễn viên đều tự tìm nơi nghỉ ngơi, đạo diễn cũng nhận lấy chai nước khoáng nhân viên phía sau đưa cho mình, uống một hớp lớn.

Cho dù có loa trong tay, nhưng chỉ cần thấy diễn viên diễn không đúng, ông ấy lại gào lên theo thói quen, nên cổ họng cũng đau đớn, cần dùng nước để xoa dịu.

Uống nước xong, buông chai nước khoáng xuống, ông ấy nghiêng đầu quan sát phim trường một vòng theo thói quen.

Sau đó, ánh mắt ông ấy dừng lại ở một vị trí.

Vị trí đó có một bà lão đang ngồi nói chuyện với một người trẻ tuổi.

Ông ấy có chút ấn tượng với người trẻ tuổi kia, là người diễn vai thiếu gia trong bộ phim của ông ấy, gần như không có nhiều đất diễn, nhưng đối phương rất chăm chỉ, rất hiếu học, cuối tuần nào cũng tới phim trường, ngồi trên ghế gấp quan sát cả ngày, còn ghi chép lại vào vở.

Người trẻ tuổi chăm chỉ hiếu học luôn khiến người ta yêu thích, ông ấy nhớ rõ mình còn từng khen người thanh niên này vài câu.

Nhưng mà… Tên của người thanh niên này là gì nhỉ?

Ông ấy vẫy tay với phó đạo diễn đang bận rộn, phó đạo diễn vội chạy tới hỏi: “Đạo diễn, anh tìm tôi à?”

Hùng Thời Dã chỉ vào Khương Xuân Sinh, hỏi: “Cậu thanh niên kia, chính là người đang ngồi trên ghế gấp đó, tên là gì ấy nhỉ?”

Phó đạo diễn nhìn qua, nói: “Tôi nhớ tên cậu ấy là Khương Xuân Sinh, là sinh viên năm nhất trường Trung Hí.”

“Tên là Khương Xuân Sinh đúng không? Đi, cậu đi cùng tôi qua đó chào hỏi người ta một tiếng.”

Phó đạo diễn khó hiểu, hỏi: “Đạo diễn, chúng ta qua đó chào hỏi cậu ấy? Chẳng phải chỉ là một diễn viên nhỏ à, cần chúng ta qua đó chào hỏi sao?”

Hùng Thời Dã: “Cậu thì biết cái gì, nhìn thấy bà lão đang ngồi bên cạnh cậu ấy không? Chính là chủ tịch của nhãn hiệu Mì ăn liền Lý Sư Phụ ở tỉnh B đó, tôi từng gặp trong một buổi tiệc.”

“Mì ăn liền Lý Sư Phụ? Chính là loại mì ăn liền chúng ta thường ăn ạ? Đạo diễn, anh không nhìn lầm chứ? Chủ tịch của mì ăn liền Lý Sư Phụ giàu có như vậy, nếu bà ấy tới thăm quan phim trường chắc chắn phải có rất nhiều người đi theo mới đúng.”

“Tôi không nhận lầm đâu, người đó chính là Tổng giám đốc Lưu của nhãn hiệu Mì ăn liền Lý Sư Phụ. Cậu mau qua đó với tôi đi. Tuy rằng không biết bà ấy có quan hệ thế nào với Khương Xuân Sinh, nhưng chúng ta cứ qua đó chào hỏi một tiếng sẽ không sai đâu.”

Bây giờ ngành sản xuất phim ảnh đã bắt đầu đi theo con đường tư bản hoá, tạo quan hệ tốt với đám tổng giám đốc này là việc cần thiết.

Khương Xuân Sinh đang kể cho Lưu Đại Ngân nghe những chuyện lý thú khi đóng phim, nói đến điểm cao hứng còn quơ chân múa tay miêu tả cho Lưu Đại Ngân.

Vân Chi

“Tổng giám đốc Lưu, ngọn gió nào thổi ngài tới đây thế này? Ngài tới thăm đoàn phim à?”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 411: Bọn nhỏ phát triển (1)



Khương Xuân Sinh đang nói đến đoạn cao trào, thì trông thấy đạo diễn đứng trước mặt bà ngoại mình.

Lưu Đại Ngân đứng dậy, cẩn thận quan sát khuôn mặt của Hùng Thời Dã, sau đó giật mình bừng tỉnh. Chẳng trách vừa rồi bà ấy cảm thấy vị đạo diễn này quen mắt như vậy, hoá ra trước đây bọn họ đã từng gặp nhau trong một bữa tiệc.

Lưu Đại Ngân vươn tay ra bắt tay Hùng Thời Dã, cười nói: “Ừ, tới thăm phim trường.”

Phó đạo diễn ở bên cạnh, vội nói: “Tổng giám đốc Lưu, bên ngoài trời lãnh, chúng ta vào trong phòng rồi nói chuyện đi.”

“Vậy tôi phải quấy rầy đạo diễn rồi.”

“Không quấy rầy, không quấy rầy, Xuân Sinh, cậu cũng vào cùng chúng tôi đi.”

Đoàn phim có thuê hai căn phòng ở cách phim trường không xa, một gian nhỏ hơn trong đó là phòng làm việc riêng của đạo diễn, kiêm phòng họp dùng khi lãnh đạo quan trọng trong đoàn phim mở cuộc họp.

“Tổng giám đốc Lưu, mời ngài ngồi, Xuân Sinh, cậu cũng ngồi xuống đi. Lão Chu, còn không mau đi pha trà.”

Trong lúc phó đạo diễn pha trà rót nước, Hùng Thời Dã hỏi: “Tổng giám đốc Lưu, Xuân Sinh là?”

“Thằng bé là cháu ngoại của tôi.” Lưu Đại Ngân cười nói: “Đạo diễn Hùng, Xuân Xinh còn nhỏ tuổi, lại mới vào nghề, mong chiếu cố nó nhiều hơn.”

Nhìn những thứ Khương Xuân Sinh đang mặc trên người, không thứ nào nhìn ra được cậu ấy là con nhà giàu, nào ngờ cậu ấy lại là cháu ngoại của Lưu Đại Ngân.

Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, hoá ra Khương Xuân Sinh này còn có bối cảnh như vậy.

Người làm đạo diễn, đa phần đều là người khéo đưa đẩy. Cháu ngoại của Lưu Đại Ngân lại đóng vai quèn trong đoàn phim của mình, đúng là quá khó ăn nói rồi.

“Tổng giám đốc Lưu, Xuân Sinh không chỉ có thiên phú, còn rất chăm chỉ hiếu học. Chỉ cần không có tiết học là cậu ấy lại tới đoàn làm phim học hỏi kinh nghiệm, nhân viên trong đoàn làm phim từ trên xuống dưới đều rất quý cậu ấy. Hôm qua chúng tôi còn thương lượng với nhau, sẽ thêm đất diễn cho Xuân Sinh đó.”

Lưu Đại Ngân không tiếp lời đạo diễn, mà hỏi Khương Xuân Sinh: “Xuân Sinh, đạo diễn Hùng định thêm đất diễn cho cháu đấy, cháu nghĩ thế nào?”

Khương Xuân Sinh lắc đầu, nói: “Cảm ơn đạo diễn, nhưng mà cháu vẫn muốn học hỏi thêm đã.”

Ý cậu ấy là không muốn thêm đất diễn.

Hùng Thời Dã chưa bao giờ nghĩ tới Khương Xuân Sinh lại không muốn thêm đất diễn. Xem ra cậu chủ nhỏ này cũng là người kiêu ngạo, đổi lại là diễn viên phụ khác, nếu biết mình được thêm đất diễn có ai là không vui mừng như vừa trúng sổ số đâu.

Quả nhiên, có chỗ dựa có khác, cơ hội người khác cầu xin cũng không cầu xin được, người ta lại khinh thường không thèm để ý đến.

“Được rồi, sau này chúng ta còn nhiều cơ hội hợp tác mà.”

Lưu Đại Ngân chỉ ở chơi một ngày, Khương Xuân Sinh dẫn bọn họ đi thăm quan phim trường một vòng, còn cho hai đứa trẻ mặc đồ cổ trang chụp ảnh. Chập tối, Lưu Đại Ngân phải quay về tỉnh thành rồi.

Khương Xuân Sinh ôm bà ấy, lại ôm Lý Tam Thuận: “Ông bà ngoại, đợi đến kỳ nghỉ cháu sẽ quay về thăm ông bà.”

Xuân Sinh muốn đi con đường này, thì phải có người dẫn dắt. Lưu Đại Ngân quen biết hai công ty điện ảnh ở Kinh Thị, bà ấy chọn công ty ngay thẳng hơn, mời ông chủ công ty ấy ăn một bữa cơm, nói mình có đứa cháu muốn theo cái nghề này, nhờ đối phương giới thiệu cho một người đại diện đáng tin cậy.

Hiện tại, Lưu Đại Ngân cũng coi như là người có tên tuổi trong giới kinh doanh ồi. Nhãn hiệu Mì ăn liền Lý Sư Phụ rất nổi tiếng trong nước, xem như doanh nhân dẫn đầu ở tỉnh B.

Nghe thấy Lưu Đại Ngân nói có đứa cháu muốn gia nhập giới giải trí, ông chủ công ty Ánh Sao lập tức vỗ ngực, nói: “Chị Lưu, việc này cứ giao cho tôi đi, tôi hứa sẽ sắp xếp cho thằng bé một người đại diện đáng tin cậy.”

Kỳ nghỉ đông khi Khương Xuân Sinh về nhà, Lưu Đại Ngân và con gái Lý Ngẫu Hoa ngồi xuống nói chuyện với cậu ấy về việc gia nhập giới giải trí.

Về tương lai của mình, Khương Xuân Sinh đã có quy hoạch rõ ràng rồi: “Bà ngoại, mẹ, khi ở phim trường con đã tới rất nhiều đoàn phim, xem rất nhiều tiền bối diễn, con muốn đi theo phái thực lực.”

Con trai muốn đóng phim, Lý Ngẫu Hoa đã bỏ ra rất nhiều thời gian và tâm sức để tìm hiểu về cái nghề này, cũng hiểu thế nào là phái thực lực và phái thần tượng.

Nói một cách đơn giản là, một bên dựa vào vẻ bề ngoài để kiếm cơm, một bên dựa vào tài năng.

Con trai muốn đi theo trường phái thực lực, Lý Ngẫu Hoa rất ủng hộ.

Trong mắt cô ấy, dù làm việc trong bất cứ ngành nghề nào, phải có bản lĩnh lợi hại thì mới tiến xa được.

Tuy rằng dựa vào vẻ bề ngoài có thể tạo được danh tiếng sớm hơn, nhưng thời gian lâu dần nhan sắc cũng tàn phai, khán giả cũng quay lưng. Huống chi trong giới giải trí chưa bao giờ thiếu người có vẻ ngoài xinh đẹp. Nếu sau vài năm nổi bật kia không chuyển hình được, thì tương lai sẽ dần dần xuống ốc.

Vân Chi

Phái thực lực thì khác, chỉ cần bản lĩnh vượt qua được thử thách, thì có thể toả sáng bất cứ lúc nào.

Hơn nữa có Lưu Đại Ngân làm hậu thuẫn, cô ấy không cần lo lắng Xuân Sinh sẽ bị bắt nạt, không cần lo lắng Xuân Sinh sẽ gặp phải quy tắc ngầm.

Lưu Đại Ngân cũng ủng hộ cậu ấy đi theo phái thực lực, dựa vào dung mạo chỉ được nhất thời, có bản lĩnh mới phát triển được cả đời.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 412: Bọn nhỏ phát triển (2)



“Xuân Sinh, bà quen biết tổng giám đốc công ty Ánh Sao ở Kinh Thị, nếu cháu định ký hợp đồng với công ty quản lý, hay là vào Ánh Sao đi. Có bà ngoại ở đây, sẽ không ai dám bắt nạt cháu.”

Giới giải trí quá hỗn loạn, Lưu Đại Ngân vẫn không yên tâm lắm, bà ấy còn nói thêm: “Xuân Sinh, nếu cháu thật sự gia nhập cái giới này, bà chuẩn bị cho cháu hai ngời vệ sĩ nhé?”

Khương Xuân Sinh cười nói: “Bà ngoại, không cần đâu, cháu chỉ đi đóng phim thôi mà, cần gì vệ sĩ.”

“Cháu không muốn thì thôi vậy.” Lưu Đại Ngân dặn dò cậu ấy: “Giới giải trí rất hỗn loạn, thứ gì không nên chạm vào cháu đừng chạm vào nhé, biết chưa?”

“Đúng đấy Xuân Sinh, mẹ cũng nghe nói giới giải trí rất phức tạp, con phải biết tự bảo vệ bản thân đấy.”

“Bà ngoại, mẹ, con biết rồi, bà với mẹ cứ yên tâm, con biết mình nên làm gì, không nên làm gì.”

Sau đó Lưu Đại Ngân bớt ra chút thời gian, dẫn con gái và cháu ngoại tới Kinh Thị ăn với tổng giám đốc công ty Ánh Sao một bữa cơm.

Tổng giám đốc công ty Ánh Sao không tới một mình mà mang theo một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi.

“Chị Lưu, đây là Thẩm Tứ, người đại diện tốt nhất trong công ty chúng tôi, hôm nay tôi dẫn đến để ngài gặp mặt, sau này cậu ấy sẽ dẫn dắt Xuân Sinh.”

Khương Xuân Sinh vội vàng cười nói: “Anh Thẩm, sau này phải làm phiền anh rồi.”

Biết ông chủ muốn mình làm người đại diện cho một cậu chủ nhà giàu, ban đầu Thẩm Tứ còn không đồng ý, sợ đám cậu chủ được nuông chiều từ bé này không dễ dạy bảo.

Ông chủ lại vỗ vai anh ta, dặn dò: “Thẩm Tứ, tôi biết trong lòng cậu không muốn nhận, nhưng tôi không thể không nể mặt Tổng giám đốc Lưu, vất vả cho cậu rồi.”

Ông chủ đã nói như vậy, anh ta còn làm gì được nữa, đành phải nhận “Cục nợ” này thôi.

Hôm nay gặp mặt lần đầu, ấn tượng của anh ta về cậu chủ này đã tốt hơn vài phần, nhìn qua coi như biết khách sáo với anh ta.

Bữa cơm kết thúc, cả chủ lẫn khách đều vui vẻ, Khương Xuân Sinh với Thẩm Tứ trao đổi số điện thoại liên lạc, hẹn ngày mai gặp mặt nói chuyện.

Lưu Đại Ngân có một căn tứ hợp viện ở Kinh Thị, hôm nay không quay về tỉnh thành được, bà ấy đành qua đêm ở bên này.

“Xuân Sinh, cháu ở luôn tại đây đi. Cháu làm diễn viên cần sự riêng tư, cứ ở trong trường học thì không tiện lắm.”

“Bà ngoại, bây giờ cháu vẫn chưa phải minh tinh mà, cháu muốn ở lại ký túc xá. Hơn nữa, ngoài nơi này ra, cháu vẫn còn căn hộ bà mua cho cháu. Căn tứ hợp viện này quá rộng, ở một mình cháu hơi sợ.”

Cháu trai không muốn ở lại đây, Lưu Đại Ngân cũng không cưỡng ép: “Cháu đó, đàn ông con trai lớn bằng này rồi vẫn nhát gan.”

“Con trai thì không được nhát gan ạ? Bà ngoại, bà có thành kiến với phái nam quá đấy.” Khương Xuân Sinh cười đùa: “Bà ngoại, người đã nhát gan thì nhát gan từ bé rồi, lớn lên cũng không thay đổi được đâu.”

Hôm sau, Khương Xuân Sinh cố ý dậy thật sớm, hôm nay là ngày hẹn gặp Thẩm Tứ, cậu ấy định đến sớm chút, để lưu lại ấn tượng tốt cho đối phương. Vừa ăn sáng xong, Khương Xuân Sinh lập tức đứng dậy định đi ra ngoài.

Lý Ngẫu Hoa gọi với theo: “Vừa ăn sáng xong đừng đi nhanh quá, cẩn thận đau dạ dày.”

Khương Xuân Sinh vẫy tay chào: “Con biết rồi, mẹ.” Nói xong, người đã đi ra khỏi cổng.

Khương Xuân Sinh tới rất sớm, khi đến công ty Ánh Sao, công ty vẫn chưa mở cửa.

Bảo vệ quan sát Khương Xuân Sinh từ đầu đến chân một lượt, bảo cậu ấy đừng ngoài chờ.

Chờ mười mấy phút, nhân viên mới lục tục đến công ty, Thẩm Tứ cũng tới rồi. Nhìn thấy Thẩm Tứ, Khương Xuân Sinh chủ động chào hỏi: “Anh Thẩm.”

Vân Chi

Nghe thấy có người chào mình, Thẩm Tứ ngẩng đầu nhìn qua, thì trông thấy Khương Xuân Sinh đang cười với anh ta.

“Xuân Sinh đấy à, cậu tới sớm thế? Chúng ta vào trong đi.”

Là người đại diện tốt nhất của công ty Ánh Sao, Thẩm Tứ có phòng làm việc riêng. Sau khi rót cho Khương Xuân Sinh một ly cà phê, anh ta nói: “Xuân Sinh, trước khi ký hợp đồng, tôi muốn hỏi cậu một câu, cậu đã có quy hoạch gì cho sự nghiệp diễn xuất của mình chưa?”

Khương Xuân Sinh đã có dự định về con đường của mình, lập tức trả lời: “Anh Thẩm, em muốn đi theo phái thực lực.”

Thẩm Tứ cười: “Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ đi theo phái thần tượng chứ. Người trẻ tuổi như cậu, đi theo phái thần tượng sẽ dễ đi hơn chút, cũng có được nhiều người hâm mộ hơn.”

Khương Xuân Sinh nói: “Thần tượng chỉ được nhất thời thôi, giống như những minh tinh xứ Cảng thập niên 80 – 90, có biết bao người nổi lên, nhưng bây giờ, sau khi chuyển hình không thành công, còn ai nhớ mặt bọn họ chứ. Em thật lòng thích cái nghề diễn viên này, không phải theo nghề vì hư vinh, vì ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.”

“Xuân Sinh, xem ra cậu cũng là người suy nghĩ thấu đáo, tôi nói thật nhé, đa phần người ở độ tuổi giống như cậu đều thích trở thành thần tượng, ngoài nhận được sự chú ý của công chúng ta, theo phái thần tượng còn kiếm được nhiều tiền hơn theo phái thực lực.”

“Cậu đừng nhìn tôi như vậy, lời tôi nói đều là sự thật đấy.” Thẩm Tứ thở dài, nói tiếp: “Phái thần tượng phồn hoa nhất thời, phái thực lực thì tịch mịch dài lâu. Đều là người phàm, ai là không thích phồn hoa chứ? Hơn nữa, phái thần tượng chỉ cần có dung mạo là được, phái thực lực thì phải trau dồi vất vả. Nhưng mà tôi rất vui vì cậu muốn đi theo con đường này.”

“Không còn chuyện gì nữa thì chúng ta ký hợp đồng đi.”

Thẩm Tứ lấy hợp đồng trong cặp sách ra đưa qua cho Khương Xuân Sinh, nói: “Đây là hợp đồng tôi soạn thảo tối hôm qua, cậu đọc đi, nếu không có ý kiến gì thì ký tên lên đó.”

Khương Xuân Sinh cầm hợp đồng lên, xem qua một lượt. Cậu ấy không chuyên về luật, nên không hiểu được một vài điều khoản trên hợp đồng: “Anh Thẩm, em muốn mang bản hợp đồng này về xem kỹ một lượt, chiều em lại đến tìm anh có được không?”

Thẩm Tứ gật đầu nói: “Được, vậy ba giờ chiều cậu lại tới công ty tìm tôi nhé.”

Cầm hợp đồng, Khương Xuân Sinh đến một văn phòng luật sư, đăng ký luật sư tốt nhất tư vấn cho mình.

Tuy rằng có bà ngoại ở đây, khả năng Thẩm Tứ hại cậu ấy không lớn lắm, nhưng chuyện hợp đồng vẫn nên tìm nhân viên chuyên nghiệp tư vấn thì tốt hơn.

*Tác giả có lời muốn nói: Tác giả không theo đuổi thần tượng, không hiểu giới giải trí, tất cả về giới giải trí đều là viết bừa
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 413: Bọn nhỏ phát triển (3)



Giải quyết xong chuyện hợp đồng của Xuân Sinh, Lưu Đại Ngân buông xuống được một tâm sự trong lòng.

Năm nay Khai Lâm nói sẽ về ăn tết, cả nhà Lưu Đại Ngân đều rất vui mừng. Cháu trai đi bộ đội đã nhiều năm, năm nay là lần đầu tiên cậu ấy được nghỉ về nhà ăn tết.

Qua sang năm Khai Nguyên cũng về nước rồi. Sang năm là cậu tốt nghiệp, đại học bên Mỹ muốn giữ cậu ấy lại trường, nhưng khi ra nước ngoài du học Khai Nguyên đã quyết định rồi, sau khi học xong cậu sẽ về nước.

Cháu trai muốn về nước là chuyện tốt, nếu cậu không muốn về, Lưu Đại Ngân cũng không can thiệp quá nhiều.

Trong mắt bà ấy, con cháu tự có cuộc sống riêng của mình, cha mẹ chỉ dẫn đường, không thể quyết định thay bọn họ.

Vân Chi

Tháng năm ở tỉnh thành, thời tiết đã hơi nóng. Lý Khai Nguyên đeo kính râm, kéo rương hành lý, đi ra từ sân bay.

Vừa ra ngoài nhìn một vọng, cậu đã trông thấy người thân của mình. Lưu Đại Ngân, Lý Tam Thuận và cả Lý Lưu Trụ đều tới đón Khai Nguyên về nhà.

Vì việc học tương đối bận, trong mấy năm ra nước ngoài du học Lý Khai Nguyên chỉ về nhà được vài lần, ba năm gần đây vì học tiến sĩ còn không về được lần nào.

Lý Khai Nguyên tháo kính râm xuống, đứng trước mặt bọn họ: “Ông nội, bà nội, cha, con về rồi.”

Nói xong, cậu ôm lấy ba ngời thân của mình.

Lý Tam Thuận vỗ lưng cháu trai, mắt đã ngấn lệ: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi.”

Lý Khai Nguyên dựa đầu vào vai Lưu Lưu Đại Ngân, nói: “Lần này về cháu sẽ không đi đâu nữa, cháu muốn ở nhà với mọi người.”

Về đến nhà, Khai Nguyên vứt rương hành lý ngay trên đất, lăn ra ghế sô pha: “Về nhà là sướng nhất.”

Lưu Đại Ngân với Lý Tam Thuận cười không ngừng, Lý Lưu Trụ ở bên cạnh cằn nhằn: “Bằng này tuổi rồi, không biết giữ ý tứ gì cả.”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Ra nước ngoài có mấy năm mà về nước lại giống trẻ con rồi.”

Lý Khai Nguyên dùng ánh mắt ai oán nhìn cha mình, đứng dậy mở rương hành lý, lấy ra một chiếc gối ôm màu xanh lục ôm vào lòng, rồi lại ngã lên ghế sô pha.

“Cha, đang ở nhà mà, con muốn làm thế nào thì làm như thế, tại trước kia con hay ngại thôi.”

Lý Lưu Trụ nghe xong, lập tức dở khóc dở cười.

“Muốn ăn gì, để cha nấu cho con.”

Lý Khai Nguyên ngẩng đầu khỏi chiếc gối ôm, nói: “Cha, con muốn ăn sủi cảo cha làm.”

“Được, để cha làm sủi cảo. Con muốn ăn nhân gì?”

“Nhân thịt với bầu.”

Lý Lưu Trụ hỏi: “Mẹ, nhà mình có bầu không?”

Lý Tam Thuận mở tủ lạnh ra xem thử, nói: “Hết rồi, để cha bảo Tiểu Trương đi mua.”

Người giúp việc trước đây của nhà bọn họ đã xin nghỉ việc, Tiểu Trương là người mới tới, chuyên nấu cơm cho cả nhà.

Lý Khai Nguyên nằm lăn trên ghế sô pha một lúc mới ngồi dậy. Lưu Đại Ngân hỏi: “Khai Nguyên, cháu nói muốn làm việc trong trường đại học ở Kinh Thị, định xin vào trường đại học nào?”

“Đại học Thanh Mộc ạ. Năm ngoái có vài trường đại học trong nước liên lạc với cháu, sau khi suy xét kỹ, cháu đã lựa chọn đại học Thanh Mộc.”

“Vậy là tốt rồi.” Lý Lưu Trụ bê đĩa hoa quả đến: “Khai Nguyên, tuổi của con không còn nhỏ nữa, chuyện vợ con thì sao? Trước đây con ở nước ngoài, xung quanh đều là người nước ngoài, cháu không muốn yêu đương cha có thể thông cảm được. Nhưng bây giờ con đã về nước rồi, không thể kéo dài chuyện này nữa.”

Lý Khai Nguyên cầm quả táo lên, cắn một miếng: “Cha, cha đừng lo cho con, con hiểu mà.”

“Hiểu là tốt. Cha đã chuẩn bị sẵn nhà cửa cho các con rồi, mỗi đứa một căn biệt thự ở tỉnh thành. Sau khi kết hôn, nếu con muốn ở lại Kinh Thị, cha sẽ mua cho con một căn nhà khác ở bên đó.”

“Vâng. Chúng ta đừng nói chuyện này nữa. Cha, bao giờ thì Khai Ngọc với Khai Duyệt tan học? Có cần con đi đón các em không?”

Nghỉ ở nhà ba ngày, ra ngoài tụ tập với bạn bè cũ vài lần, ngày hôm sau Lý Khai Nguyên lại thu dọn đồ đạc lên Kinh Thị, tới trường đại học Thanh Mộc làm thủ tục.

Khai Nguyên có một căn nhà ở Kinh Thị, Lưu Đại Ngân còn đưa chìa khoá căn tứ hợp viện cho cậu, nhưng cậu không nhận: “Bà nội, cháu có nhà riêng rồi, không muốn ở trong tứ hợp viện, căn nhà ấy quá lớn.”

Lý do từ chối cũng giống Khương Xuân Sinh.

Lưu Đại Ngân hơi khó hiểu, sao không đứa nào muốn sống ở tứ hợp viện thế nhỉ?

Nhưng bà ấy chỉ khó hiểu vậy thôi, nếu cháu mình không muốn ở, bà ấy cũng không cưỡng ép.

“Khai Nguyên, Nhất Ái ở bên Mỹ thế nào? Con bé có nói khi nào sẽ về nước không?”

Sau khi tốt nghiệp Vương Nhất Ái cũng sang Mỹ du học, năm kia đã tốt nghiệp, nhưng cô ấy nói muốn làm việc bên Mỹ, hai năm nữa mới về nước.

“Chị ấy ở bên đó khá tốt, bây giờ đang làm việc cho một công ty tư vấn du học, chị ấy nói năm nay sẽ về nước gây dựng sự nghiệp, làm về ngành tư vấn du học.”

“Vậy là tốt rồi, cô Liên Hoa của cháu cứ trông thấy bà là lại thở ngắn than dài, sợ Nhất Ái ở nước ngoài một mình không an toàn.”

Con trai của Lý Liên Hoa đã kết hôn, hiện tại đã có một cháu gái. Con gái Nhất Ái lớn tuổi hơn con trai lại chưa có tin tức gì về chuyện chồng con, nên cô ấy rất sốt ruột.

Lưu Đại Ngân khuyên cô ấy hai lần, nhưng mà không giải quyết được gì. Khả năng đây là căn bệnh chung của tất cả bậc làm cha làm mẹ trên đời này rồi, con cái đã lớn tuổi mà chưa kết hôn bọn họ đều buồn rầu.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 414: Bọn nhỏ phát triển (4)



Lý Khai Nguyên đi dạy ở đại học Thanh Mộc được vài ngày, đã gây nên tiếng vang không nhỏ. Bởi cậu còn trẻ, lại đẹp trai, còn là tiến sĩ du học bên Mỹ về, từng nhận được hai giải thưởng lớn.

Cộng thêm cậu còn từng thi đỗ thủ khoa đại học, từng là sinh viên khoa máy tính của đại học Thanh Mọc, nhưng vì không thích cái ngành học này nên đã thôi học, một mình sang Mỹ theo đuổi đam mê của mình. Năm thứ hai đã lấy được thành tích toàn A, thi đỗ vào trường đại học tốt nhất nước Mỹ, sau bảy năm đã nhận được hai bằng tiến sĩ, một bằng thạc sĩ. Tuổi còn trẻ đã đạt đựoc giải thưởng lớn có tầm ảnh hưởng của quốc tế.

Cuộc sống của cậu cứ như bật hack vậy.

Khai Nguyên làm giáo sư khoa hoá học và khoa y dược ở đại học Thanh Mộc, cũng là phó giáo sư trẻ tuổi nhất trong trường. Từ tuần thứ hai cậu chính thức giảng dạy, rất nhiều sinh viên đến nghe cậu giảng bài, trong đó có rất nhiều sinh viên khoa khác, đa phần đều là nữ sinh.

“Này, chiều nay cậu chọn khoá học nào thế?”

Trong phòng ký túc xá nữ nọ, các nữ sinh đang thảo luận về vấn đề này.

Chiều nay khoa bọn họ có một tiếng rưỡi thời gian học tự do, nữ sinh đang thảo luận nên chọn lớp học nào.

“Tớ chọn lớp của giáo sư Lý.” Một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa nói.

“Tớ cũng chọn lớp của giáo sư Lý, Lý Khai Nguyên.”

“Tớ cũng chọn lớp đó.”



Trong phòng ký túc xá có tám nữ sinh, thì bảy nữ sinh đều chọn lớp của Lý Khai Nguyên rồi.

Nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa còn nói thêm: “Khả năng quá nửa nữ sinh khoa mình đều chọn lớp của giáo sư Lý, lát nữa chúng ta phải đi sớm chút, nếu đi muộn sẽ không tìm được chỗ ngồi đâu.”

“Quá nửa cái gì, sợ là đều chọn lớp của giáo sư Lý rồi.” Một nữ sinh tóc ngắn hỏi nữ sinh duy nhất từ đầu đến giờ vẫn chưa nói gì: “Tử Du, cậu với giáo sư Lý đều là người tỉnh B, còn là bạn cùng trường cấp ba, cậu từng nghe người ta kể truyền thuyết về giáo sư Lý trong trường học chưa?”

Hàn Tử Du không ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Nghe qua một chút.”

Vân Chi

“Cậu mau kể đi, mọi người nói thế nào về thầy ấy?”

Hàn Tử Du khép sách lại, ngẫm nghĩ một lát, rồi nói: “Tớ nghe kể khi còn đi học, giáo sư Lý vừa biết đánh đàn, vừa biết viết thư pháp, chơi bóng rổ cũng rất giỏi, là nam thần trong trường. Tớ còn nghe nói, khi tốt nghệp trung học, người khác chỉ cần một cái cặp là thu dọn được hết đồ đạc rồi, nhưng thầy ấy phải dùng hai cái, vì nhận được quá nhiều thư tình, ngăn bàn cũng không chứa nổi.”

“Học giỏi, đẹp trai, gia cảnh tốt, nếu thời trung học mà có một người bạn học như vậy, tớ cũng viết thư tình gửi cho đối phương.”

Cô gái đeo kính rời mắt khỏi quyển sách, nghi hoặc hỏi: “Học giỏi, đẹp trai thì có thể nhìn ra được, nhưng làm sao các cậu biết gia cảnh nhà thầy ấy tốt?”

Nữ sinh tóc ngắn nói: “Nếu gia đình không giàu có, thầy ấy sang Mỹ du học được sao? Giáo sư Lý là tiến sĩ của đại học chính quy bên Mỹ đó. Học phí một năm bao nhiêu tiền chứ? Nhà nghèo nuôi nổi thầy ấy sao? Không chỉ như vậy, tiền sinh hoạt ở bên Mỹ cũng cao hơn trong nước không ít, mọi thứ đều đắt đỏ, gia đình bình thường sẽ không gánh nổi chi phí như vậy.”

Chi phí du học bên Mỹ rất cao, giáo sư Lý lại học đại học tốt nhất nước Mỹ, tiền học phí mỗi năm cũng mấy vạn đô la rồi, tương đương với mấy chục vạn nhân dân tệ, ngoài gia đình cực kỳ giàu có ra, gia đình khá giả cũng không nuôi nổi.

Một nữ sinh cảm khái: “Ai, bạn gái của giáo sư Lý thật hạnh phúc.”

“Ừ, vừa đẹp trai vừa giàu có, sau này bạn trai tớ được một nửa của giáo sư Lý là tớ hạnh phúc lắm rồi.”

Nữ sinh tóc đuôi ngựa nói: “Thật ra mẹ của giáo sư Lý mới là người hạnh phúc nhất, gia đình giàu có, con trai vừa đẹp trai vừa thông minh, còn trẻ tuổi đã có được thành tựu như vậy…”

“Đình Đình, cậu nói đúng lắm, mẹ của giáo sư Lý mới là người thắng trong cuộc đời này.”

Hàn Tử Du yên lặng đọc sách, trong lòng thầm nghĩ: “Người thắng cái gì, người hạnh phúc gì, cuộc đời bà ấy đã bị mẹ và em trai bà ấy làm hỏng rồi.”

Hàn Tử Du là con gái của Giang An Ni và Hàn Đông Thanh, năm ngoái cô ấy và anh trai đều thi đỗ đại học Thanh Mộc.

Anh trai học khoa quản lý tài chính, cô ấy thì học khoa văn.

Lý Khai Nguyên vừa tới trường dạy học vài ngày, cô ấy đã biết giáo sư Lý này chính là người anh trai cùng mẹ khác cha mà mình chưa gặp mặt lần nào.

Từ khi Giang An Ni và Hàn Đông Thanh ly hôn, hai anh em bọn họ vẫn thường xuyên gặp mặt mẹ mình, ngày nghỉ hay ngày lễ tết, Giang An Ni đều đón bọn họ về nhà chơi.

Nhưng mà bọn họ lại chưa từng gặp mặt hai người anh trai kia lần nào.

Thậm chí tới năm mười mấy tuổi, cô ấy mới biết mình còn có hai người anh trai cùng mẹ khác cha. Chính vào năm Lý Khai Nguyên thi được thủ khoa của tỉnh B, lúc ông bà nội nói chuyện với nhau không cần thận nói lỡ miệng, cô ấy tò mò hỏi thăm mới biết được chuyện này.

Khi mẹ ly hôn đã để hai anh trai lại cho nhà chồng trước, bao nhiêu năm qua hai bên vẫn không lui tới với nhau.

Đợi khi gặp mẹ mình, cô ấy từng hỏi mẹ vì sao không nói bọn họ còn hai người anh trai khác, đúng lúc bà ngoại ở đó, bà ngoại đã chửi mắng người nhà họ Lý một trận. Sau này cô ấy không dám hỏi mẹ mình nữa, đành phải hỏi cha, từ đó mới biết những chuyện sai lầm mà mẹ mình từng làm.

Thật ra, khi gặp anh trai trong trường đại học Thanh Mộc, cô ấy rất muốn bước đến nói một câu, em là em gái anh. Nhưng cô ấy không làm như vậy, bởi cha cô ấy từng nói qua điện thoại, hai bên đừng quấy rầy nhau vẫn tốt hơn.

Hàn Tử Du cũng chọn lớp Lý Khai Nguyên dạy, trong giờ học, cô ấy được chọn đứng lên đặt câu hỏi. Cô ấy đã hỏi: “Giáo sư Lý, thầy nói chuyện hài hước thú vị như vậy, chắc em trai em gái thầy rất thích chơi với thầy nhỉ?”

Tuy là câu hỏi cá nhân, nhưng không phải vấn đề khó trả lời, trong năm phút cuối giờ học gần như các sinh viên đều hỏi về vấn đề cá nhân cảu Lý Khai Nguyên, trong đó câu hỏi cậu nhận được nhiều nhất chính là đã có bạn gái chưa.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 415: Bọn nhỏ phát triển (5)



Chỉ cần câu hỏi không gây ảnh hưởng xấu, Lý Khai Nguyên đều sẽ trả lời. Cậu nói: “Tôi có hai người em song sinh, năm nay vừa lên cấp hai. Khi tôi chưa ra nư ớc ngoài du học các em ấy rất thích chơi với tôi. Nhưng mà bây giờ, các em ấy không còn thích tôi như khi còn nhỏ, bởi tôi luôn hỏi về việc học của hai đứa.”

Nghe thấy câu đầu tiên, Hàn Tử Du rất vui, tưởng rằng anh trai cũng biết sự tồn tại của bọn họ. Nhưng nghe hết câu trả lời, trong lòng cô ấy lại hơi khó chịu. Hoá ra người anh ấy nhắc đến không phải mình và anh trai.

Cũng không trách được, bởi từ trước đến nay bọn họ đã từng gặp mặt lần nào đâu, sao anh trai có thể có tình cảm với bọn họ chứ.

Đây là câu hỏi cuối cùng, trả lời xong tiết học cũng kết thúc.

Mỗi lần đi dạy, Lý Khai Nguyên đều tắt chuông điện thoại, chuyện đầu tiên sau khi tan lớp chính là điều chỉnh lại chế độ âm thanh.

Lúc đang dạy cậu đã cảm nhận được điện thoại của mình khẽ rung lên, bây giờ mở điện thoại kiểm tra thì trông thấy cuộc gọi nhỡ của em họ Xuân Sinh.

“Xuân Sinh, em gọi điện thoại cho anh có việc gì ?” Vừa về đến văn phòng, Lý Khai Nguyên đã gọi lại cho em họ.

“Anh, anh đang ở trường à? Có thời gian rảnh không, em mời anh ăn một bữa.”

“Anh đang ở trường, cũng đang rảnh, em tìm anh có việc gì sao?”

Khương Xuân Sinh không nói rõ qua điện thoại, chỉ bảo lát nữa gặp rồi nói sau.

Cậu ấy bắt taxi tới trường học, vì còn nhỏ tuổi chưa thi được bằng lái. Lý Khai Nguyên cũng chưa có bằng lái, bởi mới quay về từ nước Mỹ. Hai anh em không có xe, ra ngoài đều đi xe buýt hoặc bắt taxi.

Hôm Lý Khai Nguyên về, Lưu Đại Ngân đã nói sẽ tặng cậu một chiếc ô tô, cậu thích cái nào thì mua cái đó, Lưu Đại Ngân sẽ trả tiền. Nhưng mà dù muốn mua xe cũng phải đợi cậu thi được bằng lái xe trước đã, không có bằng lái xe mua xe rồi cũng không lái được.

Hiện tại thời tiết rất nóng nực, Khương Xuân Sinh đến nơi, trên đầu đã đổ đầy mồ hôi.

“Anh, đợi em ngồi cho mát một lúc đã rồi đi ăn cơm sau nhé, nóng quá em đi không nổi nữa rồi.”

“Bây giờ trời đang nóng, hay là em dọn tới đây ở với anh đi, nhà anh có điều hoà.”

Khương Xuân Sinh cầm một quyển sách lên quạt mát, hỏi: “Thật không anh Khai Nguyên? Vậy tháng này em qua chỗ anh ngủ nhé. Em thật sự không muốn về nhà mình nữa, ở một mình cứ thấy sợ sợ.”

Khương Xuân Sinh cũng có nhà riêng ở Kinh Thị, là một căn hộ ba phòng trong khu dân cư xa hoa, nhưng cậu ấy không muốn về bên đó, nhà quá rộng khiến cậu ấy hơi sợ.

“Xuân Sinh, em tìm anh có chuyện gì không?”

“Anh Khai Nguyên, em mới nhận một bộ phim, nghỉ hè sẽ bắt đầu quay.” Khương Xuân Sinh cười hì hì, nói: “Là một bộ thanh xuân vườn trường, trong phim em đóng vai học sinh xuất sắc, nên tới chỗ anh học hỏi kinh nghiệm. Anh, anh nói cho em nghe đi, học sinh xuất sắc trong trường đều thế nào? Đều rất lạnh lùng, kiêu ngạo à?”

Lý Khai Nguyên lắc đầu bất đắc dĩ, sao người em họ này cười lên lại giống kẻ ngốc thế nhỉ, không có dáng vẻ của ngôi sao nổi tiếng chút nào.

Nếu để Khương Xuân Sinh biết trong đầu Lý Khai Nguyên đang nghĩ gì, cậu ấy sẽ hô to oan uổng quá. Vì anh Khai Nguyên thật sự quá ưu tú, nên đám đàn em bọn họ rất áp lực có được không? Đừng nói dáng vẻ của ngôi sao nổi tiếng, làm được như người bình thường đã là tốt rồi.

“Dáng vẻ của anh lúc bình thường thế nào, em còn không biết sao? Còn cần tới hỏi anh à?”

Khương Xuân Sinh trả lời rất hùng hồn: “Anh Khai Nguyên, nhưng mà dáng vẻ của anh lúc ở trường chắc chắn không giống dáng vẻ khi ở nhà. Anh cũng biết đấy, tuy cấp ba em cũng học trong lớp chọn nhưng mà thành tích thật sự không thể khen nổi. Lần này nhân vật mà em sắm vai không khác anh nhiều lắm, là người có thành tích đứng trong top 10 của toàn tỉnh, trước đây lớp em không có bạn nào học giỏi như vậy. Tuy rằng em biết dáng vẻ của anh ngày thường, nhưng mà không biết dáng vẻ của anh lúc ở trường học mà.”

Lý Khai Nguyên: “Người với người khác nhau, học sinh giỏi cũng có người nọ người kia. Anh không biết học sinh xuất sắc mà em sắm vai là người thế nào, sao chỉ bảo được cho em? Chuyện này không giống giải đề toán, không có một đáp án cố định, đáp án khác cũng có thể đúng.”

“Điều này cũng đúng.” Khương Xuân Sinh gãi đầu, lại hỏi một câu: “Anh Khai Nguyên, ở trường anh có giảng bài cho bạn học không? Cảnh đầu tiên của em chính là giảng bài cho bạn học, nói thật, em không biết nên diễn cảnh ấy thế nào, bởi hồi cấp ba em đã giảng bài cho ai bao giờ đâu.”

“Thế bạn học của em giảng bài cho em thế nào, em cứ diễn theo như vậy không phải được rồi sao?”

“Nhưng người giảng bài cho em đều là gia sư, tuy cũng có bạn học từng giảng bài cho em ột hai lần, nhưng thành tích học của mấy bạn ấy chỉ khá tốt thôi, chưa đến trình độ xuất sắc như anh. Em nghĩ…” Khương Xuân Sinh gãi đầu, nói: “Đổi lại là anh giảng bài cho bạn học khác, chắc sẽ không như vậy.”

“Đúng là không giống như vậy.” Lý Khai Nguyên cười nói: “Anh chưa hề giảng bài cho bạn học lần nào, vì anh chỉ biết viết ra các bước giải đề thôi, các bạn học hỏi anh sao lại làm như vậy, anh chỉ nói công thức ở đó, cứ áp dụng vào là được. Sau một, hai lần, không còn bạn học nào tới nhờ anh giảng bài cho nữa.”

Hoá ra là như vậy, Khương Xuân Sinh thầm nghĩ: Học sinh xuất sắc chân chính

Là như vậy sao? Mạch não căn bản không cùng tần số với người bình thường.”

“Em hiểu rồi.” Khương Xuân Sinh buông quyển sách trong tay xuống, nói: “Anh Khai Nguyên, anh muốn ăn gì, em mời.”

Vân Chi

Lý Khai Nguyên suy nghĩ rồi nói: “Quán lẩu ở phố Trường Thành không tệ lắm, chúng ta qua đó ăn lẩu đi.”

“Mùa hè bật điều hoà lên ăn lẩu là chuyện vui vẻ nhất, chúng ta đi nào.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 416: Bọn nhỏ phát triển (6)



Khi ăn, Khương Xuân Sinh liên tục quan sát từng cử chỉ của Lý Khai Nguyên.

Cuối cùng Lý Khai Nguyên không nhịn được, buông đũa hỏi: “Xuân Sinh, hôm nay em làm sao vậy, mắt cứ dính chặt trên người anh như thế là thế nào?”

Khương Xuân Sinh cũng buông đũa, nghiêm túc nói: “Em muốn xem xem học sinh xuất sắc ăn cơm thế nào thôi.”

Lý Khai Nguyên hít sâu một hơi: “Học sinh xuất sắc cũng cầm đũa bằng tay, ăn cơm bằng miệng thôi. Được rồi, đừng nhìn nữa.”

Khương Xuân Sinh thầm nghĩ, đợi chuyển qua nhà anh ấy rồi, phải xem xem khi làm việc anh ấy thế nào mới được. Chắc trạng thái khi làm việc của anh ấy cũng nghiêm túc giống khi đi học nhỉ?

Cơm nước xong, Khương Xuân Sinh quay về trường học thu dọn đồ đạc, bạn cùng phòng hỏi cậu ấy định đi đâu, Khương Xuân Sinh xách ba lô lên, nói: “Tớ qua nhà anh họ tớ ở vài ngày, thời tiết nóng quá, nhà anh ấy có điều hoà.”

Bạn cùng phòng nghe vậy đều tỏ vẻ hâm mộ. Bọn họ cũng muốn sống trong căn nhà có điều hoà, nhưng phòng bọn họ chỉ có một chiếc quạt điện cũ, bật lên nghe như tiếng trâu già kéo xe, còn không mát mẻ chút nào.

Khi Lý Khai Nguyên làm việc, Khương Xuân Sinh ngồi ngay bên cạnh quan sát cậu, lâu dần Lý Khai Nguyên cũng thành thói quen. Ánh mắt tò mò thôi mà, khi thi đỗ trạng nguyên, cậu thường xuyên bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm vào người.

Đợi Lý Khai Nguyên làm việc xong, Khương Xuân Sinh lập tức bưng trà rót nước, bổ dưa hấu nịnh nọt cậu, thậm chí còn muốn đ.ấ.m lưng cho Lý Khai Nguyên nhưng bị cậu dùng lời nói nghiêm khắc từ chối.

Vừa rồi khi Lý Khai Nguyên làm việc, Khương Xuân Sinh cũng đọc kịch bản một lát. Trong kịch bản có cảnh bạn học của cậu ấy bị vu oan tội ăn trộm, học sinh xuất sắc tin tưởng bạn học mình, rủ mấy bạn học khác cùng tới văn phòng tìm giáo viên phân xử, cuối cùng trả lại trong sạch cho bạn học kia.

Khương Xuân Sinh đọc cho Lý Khai Nguyên nghe đoạn này, hỏi: “Anh Khai Nguyên, nếu là anh, anh sẽ làm thế nào?”

Lý Khai Nguyên ngẫm nghĩ rồi nói: “Báo cảnh sát.”

Khương Xuân Sinh: “Hả?”

Lý Khai Nguyên giải thích: “Theo luật pháp nước ta, vu oan hãm hại người khác sẽ bị phạt tù có thời hạn không quá ba năm. Bạn học bị vu oan này báo cảnh sát là cách giải quyết tốt nhất.”

“Nhưng mà bọn họ đều là học sinh trung học, sẽ nghĩ được ra biện pháp này sao? Thanh niên trẻ tuổi đều tương đối xúc động, giống như ttrong kịch bản viết, sẽ lý luận với người khác, từ đó bắt được sơ hở trong lời đối phương, thậm chí còn vung tay đánh nhau chứ?”

Lý Khai Nguyên ăn hết miếng dưa hấu, hỏi lại: “Chẳng phải em đang hỏi anh, nếu là anh thì anh sẽ làm thế nào à? Anh sẽ báo cảnh sát. Độ tuổi này đúng là độ tuổi dễ xúc động, nhưng cũng có người nghĩ được sâu xa. Như phân cảnh vừa rồi em đọc cho anh, học sinh xuất sắc phân tích sực việc rõ ràng rành mạch, có chứng cứ xác thực. Trong tình huống này, cậu ấy còn bình tĩnh phân tích được như thế, sao có thể là người dễ xúc động? Anh cảm thấy báo cảnh sát thì hợp lý hơn. Chuyện ai nấy làm, người kia nói cậu ta bị mất tiền, vậy thì bảo cảnh sát tìm lại cho cậu ta.”

Khương Xuân Sinh dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Lý Khai Nguyên, nói: “Anh, anh giỏi thật đấy. Để em nghiền ngẫm kịch bản thêm một lát, xem còn chỗ nào không ổn không. Em về phòng trước đây, mai chúng ta thảo luận tiếp nhé.”

Khương Xuân Sinh nghiền ngẫm kịch bản cả một đêm, sáng hôm sau hai mắt thâm quầng như mắt gấu trúc.

Trông thấy em họ như vậy, Lý Khai Nguyên hỏi: “Em làm sao thế? Thức trắng cả đêm không ngủ à?”

“Hôm qua mải đọc kịch bản quá. Anh, em vẫn chưa ăn sáng, em đi trước đây.”

Cả ngày hôm đó Khương Xuân Sinh đều suy nghĩ về chuyện kịch bản, buổi tối về nhà lại hỏi Lý Khai Nguyên vài vấn đề, thứ bảy đến, cậu ấy thương lượng trước với người đại diện, rồi cùng nhau đi tìm đạo diễn để trao đổi.

Đạo diễn họ Tần, danh tiếng không lớn lắm, đây là lần đầu tiên ông ấy quay phim truyền hình, còn là bộ phim thanh xuân vườn trường được đầu tư không nhiều lắm.

Nghe Khương Xuân Sinh nói rõ ý đồ đến của mình, đạo diễn Tần nói: “Chờ chút nhé, để tôi gọi Lão Sở qua.”

Lão Sở là biên kịch của bộ phim này, tuy đạo diễn Tần gọi anh ta là Lão Sở, nhưng thật ra anh ta không già chút nào, thậm chí tướng mạo còn trẻ hơn đạo diễn Trần.

Vân Chi

Nhà anh ta cũng ở cùng toà nhà với đạo diễn Tần, nên rất nhanh đã tới nơi.

Đạo diễn Tần chỉ vào Khương Xuân Sinh, nói: “Tiểu Khương có chút ý kiến với kịch bản, cậu nghe thử xem.”

Nghe Khương Xuân Sinh nói xong, Lão Sở hỏi: “Tiểu Khương, những ý kiến này đều do cậu nghĩ ra à?”

Khương Xuân Sinh ngượng ngùng gãi đầu: “Không phải, là em nghe anh họ em nói, anh ấy chính là kiểu học sinh xuất sắc trong kịch bản này.”

Như nghĩ đến điều gì, Lão Sở hỏi: “Anh họ cậu học giỏi như vậy, khi học cấp ba lại không ai nhờ cậu ấy giảng bài cho sao? Tôi nhớ rõ lớp tôi, mấy người có thành tích tốt luôn được ột đám người vây quanh mà.”

“Anh họ em nói, ban đầu cũng có người nhờ anh giảng bài, nhưng anh ấy chỉ viết ra các bước giải thôi. Bạn học hỏi anh ấy vì sao lại dùng công thức này, anh ấy chỉ nói dùng công thức đó là ra kết quả, không giảng giải thêm về ý nghĩa.”

“Còn đoạn phải dựa vào chăm chỉ mới đạt được thành tích này, anh họ cậu cũng không cho là đúng à?”

“Anh họ em quen mười mấy người từng nằm trong tốp 50 trong cuộc thi đại học, anh ấy nói không ai chỉ dựa vào chăm chỉ đã đạt được thành tích này, đều là thông minh cộng thêm chăm chỉ. Học sinh khá chỉ cần không ngốc, cộng thêm chăm chỉ là làm được. Nhưng kiểu học sinh xuất sắc giống trong kịch bản, nếu không thông minh thì dù có cố gắng đến đâu cũng không đạt được thành tích này.”

Tác giả có lời muốn nói: Tất cả về học sinh xuất sắc đều là nói bừa.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 417: Pháo Hôi trong truyện em bé đáng yêu (1)



Lão Sở châm một điếu thuốc: “Xuân Sinh, cậu kể thêm một vài chuyện về anh họ cậu đi, tôi muốn nghe thử.”

Mấy ngày nay Khương Xuân Sinh đã hỏi Khai Nguyên không ít sự tích của mình, bây giờ Lão Sở muốn nghe, Khương Xuân Sinh uống một ngụm nước rồi bắt đầu nói thao thao bất tuyệt.

Lão Sở nghiêm túc lắng nghe, thi thoảng còn ghi chép gì đó vào cuốn sổ nhỏ. Đợi cậu ấy nói xong, Lão Sở cũng hút xong điếu thuốc từ lâu rồi: “Xuân Sinh, tôi nhớ kỹ những điều cậu nói rồi, để tôi cầm kịch bản về cân nhắc lại, mấy ngày nữa sẽ đưa cho cậu kịch bản mới.”



Khai Nguyên là giáo viên, Xuân Sinh chuẩn bị quay phim mới của mình, Khai Lâm được chọn vào bộ đội đặc chủng, Nhất Ái sắp trở lại từ nước Mỹ, công việc hiện tại của Xuân Yến cũng rất tốt. Mấy đứa cháu còn lại trong nhà đều có sự nghiệp của mình rồi, Lưu Đại Ngân cảm thấy rất vui mừng.

Còn về công ty, bà ấy vẫn điều hành được vài năm nữa, nếu trong nhà không có con cháu nào tiếp quản thay, bà ấy sẽ tìm giám đốc thuê ngoài.

Hiện tại cả nước đều đang làm về địa ốc, Lưu Đại Ngân nghiêm túc khảo sát thị trường, sau đó quyết định đầu tư vào, nhưng không tham gia vào kinh doanh.

Bà ấy lớn tuổi rồi, tinh lực có hạn, nếu mở thêm công ty địa ốc thì thật sự không kham nổi.

Hôm nay trên đường đi công tác về, Lưu Đại Ngân lại mơ thấy giấc mơ quen thuộc.

Vừa vào trong không gian kia, Lưu Đại Ngân đã không nhịn được lập tức chửi thầm. Mới có một năm thôi mà, bà ấy lại sắp phải chiến đấu với nhân vật chính cực phẩm rồi sao?

Dù trong lòng chửi thầm như vậy, Lưu Đại Ngân vẫn vươn tay ra cầm lấy quyển sách kia, rồi mở ra xem thử.

Ngoài bìa quyển sách là một đôi nam nữ và một cậu bé. Người đàn ông rất tuấn tú, cô gái cũng xinh đẹp, cậu bé kia cũng có vẻ ngoài rất đáng yêu, nhưng mà nhìn cậu bé lại có vẻ trưởng thành trước tuổi.

Xem xong quyển sách, lần này Lưu Đại Ngân không chửi mẹ nó nữa, không phải vì bà ấy không mắng được, mà bà ấy không biết mắng thế nào.

Quyển sách này có tên “Cục cưng thiên tài: Cha xin lỗi nhanh hơn con đó”, nghe tên thôi cũng ngửi thấy mùi não tàn rồi.

Từ não tàn này cũng do Lưu Đại Ngân học được từ trong sách.

Vân Chi

Từ trước đến nay, đây là quyển sách đầu tiên Lưu Đại Ngân trông thấy nữ chính trong sách não tàn như vậy.

Trong những quyển sách khác, ít ra nhân vật chính vẫn còn chút đầu óc, mạch truyện còn có logic, nhưng quyển sách này, nói một câu não tàn đã là khen nó rồi.

Nữ chính trong sách là nữ sinh tên là Từ Mạn Mạn, làm thêm trong câu lạc bộ đêm, vì không cẩn thận đi nhầm phòng nên đã trải qua một đêm mây mưa với một vị tổng giám đốc, kết quả vị tổng giám đốc kia cho rằng cô ấy là loại phụ nữ không biết xấu hổ, chuyên bò lên giường người khác, đã ném tiền lại rồi vỗ m.ô.n.g rời đi. Từ Mạn Mạn đành mang theo cơ thể đầy dấu vết xanh tím về nhà.

Là nữ chính, đương nhiên Từ Mạn Mạn phải có một gia đình bất hạnh và một “trúc mã” dịu dàng cùng lớn lên bên nhau từ nhỏ rồi.

Sau khi bị chú thím đuổi ra khỏi nhà, Từ Mạn Mạn ở tạm nhà “trúc mã” một khoảng thời gian, sau đó ra nước ngoài du học.

Đọc xong đoạn này Lưu Đại Ngân rất nghi hoặc, khó hiểu. Không phải đầu truyện viết vì không có tiền Từ Mạn Mạn mới đi làm thêm ở hộp đêm à? Sao bây giờ mới qua vài ngày, nữ chính đã có tiền ra nước ngoài du học rồi?

Chẳng lẽ nữ chính này chỉ thiếu tiền theo giai đoạn, mấy hôm trước không có tiền, mấy hôm sau lại giàu có?

Tuy rằng khó hiểu,Lưu Đại Ngân vẫn căng da đầu đọc tiếp.

Đoạn sau là về năm năm sau, khi Từ Mạn Mạn về nước, đã trở thành nhà thiết kế thời trang có chút danh tiếng rồi.

Về cùng cô ấy còn có một cậu bé.

Không biết vì sao, trong lòng Lưu Đại Ngân lập tức nảy sinh dự cảm không tốt.

Sau đó, Từ Mạn Mạn để lạc mất con trai ở sân bay.

Đúng vậy, là bị lạc.

Khi xuống máy bay, Từ Mạn Mạn mải xách vali hành lý của mình, đã quên mất con trai.

Con trai Từ Tiểu Bảo của cô ấy cũng không giống người bình thường, cậu bé đã tự mình xuống máy bay, rôi đứng ở nơi bắt mắt nhất trong sân bay chờ mẹ mình tới ón.

Đúng lúc tổng giám đốc Triệu Hữu Tiền phải đi công tác, có lẽ vì sự gắn kết bẩm sinh trong huyết thống, Triệu Hữu Tiền lập tức trông thấy Từ Tiểu Bảo đang đứng một mình.

Mấy người bạn đi cùng đều nói đứa nhỏ này rất giống Triệu Hữu Tiền, cứ như được khắc ra từ một khuôn vậy.

Không đợi Triệu Hữu Tiền biện giải cho mình, Từ Mạn Mạn đã chạy tới chỗ con trai.

Vì tốt bụng, Triệu Hữu Tiền còn nói với Từ Mạn Mạn, bảo cô ấy đừng để đứa nhỏ đứng một mình như vậy, nhưng bị Từ Mạn Mạn mắng vài câu.

Đọc đến đây, Lưu Đại Ngân cũng muốn mắng Từ Mạn Mạn này. Cô ấy mà là người trưởng thành sao? Có người trưởng thành nào lại để quên con trai mình trên máy bay không? Có người làm cha làm mẹ nào không nắm c.h.ặ.t t.a.y con mình khi ra ngoài, sợ con mình đi lạc?

Lưu Đại Ngân đọc tiếp, cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao Từ Mạn Mạn lại làm như vậy.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 418: Pháo Hôi trong truyện em bé đáng yêu (2)



Từ Tiểu Bảo này, chính là cậu bé thiên tài.

Ba tuổi không có ai dạy đã biết sử dụng máy tính, bốn tuổi bắt đầu kiếm tiền trên mạng rồi, năm tuổi đã trở thành hacker nổi tiếng khắp thế giới, chỉ thiếu điều tự lái phi thuyền vũ trụ bay vào hệ Ngân Hà.

Vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại của Từ Mạn Mạn và Từ Tiểu Bảo đều do Từ Tiểu Bảo giải quyết, còn Từ Mạn Mạn thì giống như một đứa trẻ trong thân xác người trưởng thành.

Vân Chi

Lưu Đại Ngân có dự cảm, tiếp theo sẽ tới người thân nhà mình lên sân khấu với thân phận pháo hôi. Điều bất ngờ là, pháo hôi vô tội bị liên luỵ lần này không phải người thân của Lưu Đại Ngân, mà là Trương Thủy Sinh.

Trương Thủy Sinh mở công ty thời trang, từ mười mấy năm trước khi đa số người vẫn đang hướng tới mục tiêu ăn no mặc ấm, anh ta đã bắt đầu làm hàng cao cấp rồi, hiện tại đã là nhãn hiệu thời trang số một số hai trong nước, cũng có tên tuổi nhất định trên thị trường quốc tế.

Từ Mạn Mạn là nhà thiết kế thời trang, muốn sáng lập nhãn hiệu thời trang của riêng mình, cho nên công ty của Trương Thủy Sinh đã “vinh dự” trở thành pháo hôi đầu tiên.

Từ Mạn Mạn và nhà thiết kế Dương Diệu của công ty Trương Thủy Sinh cùng tham gia một cuộc thi thiết kế, đều tiến vào trận chung kết.

Từ Tiểu Bảo lợi dụng kỹ thuật hacker của mình, ăn trộm bản thảo thiết kế của tất cả thí sinh dự thi. Vì quá thích bản thiết kế của Dương Diệu, Từ Mạn Mạn đã kết hợp thiết kế của Dương Diệu với thiết kế của mình, tạo ra một bản thiết kế mới.

Đến ngày thi chung kết, thiết kế của Từ Mạn Mạn và Dương Diệu có độ tương đồng quá cao, giám khảo và người xem đều ồ lên.

Dương Diệu muốn chứng minh sự trong sạch của mình, nhưng mà tất cả các bản nháp trong máy tính của anh đều bị Từ Tiểu Bảo xoá bỏ rồi. Ngược lại, Từ Mạn Mạn có đầy đủ từ lập ý đến thành phẩm, có khoảng mấy trăm tờ sơ đồ phác thảo thiết kế.

So sánh với nhau, vừa nhìn đã biết rốt cuộc ai là người sao chép rồi.

Dương Diệu gánh chịu tội danh sao chép trên đầu, trở thành sỉ nhục trong giới thiết kế, cuối cùng đã tự sát vì không chịu nổi áp lực.

Sau chuyện này, công ty của Trương Thủy Sinh cũng bị ảnh hưởng, danh tiếng bị tổn hại không ít, nhiều năm sau vẫn không lấy lại được chỗ đứng của mình.

Từ Mạn Mạn thì ngược lại, sau cuộc thi lần đó, danh tiếng của cô ta trở nên vang dội, lấy được vị trí không nhỏ trên trường quốc tế.

Cuộc thi đấu này chỉ là khúc nhạc đệm nhỏ, nội dung chủ yếu của quyển truyện này là kể về Từ Mạn Mạn và Triệu Hữu Tiền, hai người hiểu lầm, cãi nhau, làm lành, rồi lại hiểu lầm…. Lặp đi lặp lại rất nhiều lần.

Cuối cùng dưới sự tác hợp của Từ Tiểu Bảo, người có tình cảm vẫn về bên nhau.

Xem xong cả quyển sách, Lưu Đại Ngân cảm thấy cổ mình mắc nghẹn, không phun ra được cũng không nuốt xuống được.

Bà ấy xin phép rút lại lời nói vừa rồi, không phải nữ chính trong sách não tàn, mà ba người một nhà Từ Mạn Mạn này đều não tàn mới đúng.

Triệu Hữu Tiền lên giường với Từ Mạn Mạn sau khi say rượu, không tự trách bản thân thì thôi, còn đổ lỗi cho cô gái bị hại là loại người hám tiền. Từ Mạn Mạn ra nước ngoài một mình, sinh một đứa con, không chỉ không trở thành người mẹ tốt, còn để đứa nhỏ mới mấy tuổi đầu phải chăm sóc cho mình. Phải là người thế nào mới làm ra được chuyện như vậy chứ.

Không chỉ não tàn, hai người kia nên vào tù hết mới úng.

Từ Tiểu Bảo còn nhỏ tuổi đã làm ra hành vi trái pháp luật, còn cùng Từ Mạn Mạn ép người khác phải tự tử, sau đó không chỉ không áy náy, còn nói do năng lực chịu đựng của đối phương quá kém. Đây là chuyện một đứa trẻ nên làm sao?

Cậu bé trở thành người như vậy, đều là “công lao” của Từ Mạn Mạn. Từ Tiểu Bảo ăn trộm bản thiết kế của thí sinh khác cho Từ Mạn Mạn, cô ta chẳng những không phê bình, còn ôm chặt lấy cậu bé, thơm vài cái, khen cậu là đứa bé ngoan.

Đây là chuyện một người mẹ nên làm sao? Theo cách giáo dục của Từ Mạn Mạn đối với Từ Tiểu Bảo, sợ là khi trưởng thành Từ Tiểu Bảo cũng không phải người tốt lành gì.

Sau khi tỉnh ngủ, Lưu Đại Ngân ổn định tinh thần trước, sau đó mới gọi điện thoại cho Trương Thủy Sinh.

Đầu bên kia nghe máy rất nhanh: “Dì Lưu, dì tìm cháu à?”

“Ừ.” Lưu Đại Ngân cố gắng giữ cho giọng nói của mình được bình tĩnh, không để quyển tiểu thuyết não tàn kia ảnh hưởng: “Thuỷ Sinh, dì nhớ trong công ty cháu có một nhà thiết kế họ Dương, tháng tám sẽ tham gia cuộc thi thiết kế thời trang ở nước F, đúng không? Cuộc thi kia rất nổi tiếng à?”

Trương Thủy Sinh không còn trẻ nữa, giọng cũng càng ngày càng lớn: “Vâng, cuộc thi đó rất nổi tiếng. Dì Lưu, dì hỏi chuyện này làm gì thế? Không phải dì luôn không có hứng thú với chuyện này sao?”

Trước khi gọi điện thoại cho Trương Thủy Sinh, Lưu Đại Ngân đã nghĩ sẵn lý do rồi: “Dì không hứng thú, nhưng mà bọn nhỏ trong nhà hứng thú với cuộc thi này. Thuỷ Sinh, cháu kiếm hộ dì mấy tấm vé được không? Dì định dẫn bọn trẻ đi xem.”

Chuyện này không phải chuyện gì lớn, Trương Thủy Sinh đồng ý ngay: “Vâng, dì Lưu, dì cần mấy tấm để cháu kiếm cho dì.”

“Vài tấm là được.”

Nói chuyện với Trương Thủy Sinh thêm vài câu, Lưu Đại Ngân mới cúp điện thoại.

Cũng giống như những quyển sách khác, Từ Mạn Mạn cũng có điểm yếu, có thể lật ngược tình thế.

Lưu Đại Ngân ngồi dựa vào ghế xe, nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng nghĩ đến những quyển sách mình mơ thấy.

Tại sao nhân vật chính trong mấy quyển sách này không một ai là người tốt nhỉ? Sao ai cũng gây tổn thương cho người khác để lấy được thành công…

Bọn họ là nhân vật chính, không cần bọn họ là người tốt chỉ cần là người bình thường thôi, nhưng sao không ai có chút lương tri nào thế này?

Lưu Đại Ngân nghĩ mãi không ra, chẳng lẽ chỉ người xấu mới được làm nhân vật chính, còn người tốt thì phải sống kiếp pháo hôi?

Nhưng bà ấy tin vào câu nói “Người đang làm, trời đang nhìn, không phải không có quả báo, chỉ là chưa tới lúc thôi”, chỉ cần làm chuyện ác chắc chắn sẽ bị trừng phạt.

Hay bà ấy chính là sứ giả chính nghĩa mà ông trời phái xuống, để chuyên môn trừng phạt những kẻ xấu này?

Lưu Đại Ngân bị ý nghĩ của mình chọc cười.

Xe ô tô chậm rãi lái vào khu tập thể, dừng lại trước cửa nhà Lưu Đại Ngân.

Năm trước, khu vực nhà máy ban đầu được quy hoạch thành trung tâm tài chính, Lưu Đại Ngân đã chuyển tới khu biệt thự xa hoa nhất tỉnh thành.

Ngoài căn biệt thự của bà ấy ra, Lý Tam Thuận cũng có một căn, bốn người con cũng mỗi người một căn.

“Bà nội, bà về rồi à?”

Khai Ngọc Khai Duyệt cùng chạy ra khỏi phòng. Bây giờ đang giữa mùa hè, bọn trẻ không phải đi học, cũng không học thêm bên ngoài, đều là gia sư đến nhà dạy riêng cho bọn họ.

“Ừ, bà về rồi, ông nội các cháu đâu?”

“Ông nội giận anh cả, đang nằm ngủ trong phòng.” Khai Ngọc nói.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 419: Pháo Hôi trong truyện em bé đáng yêu (3)



Lưu Đại Ngân xoa đầu cháu gái, nói: “Bà biết rồi, cháu đi chơi với Khai Ngọc đi.”

Chắc là chồng bà ấy lại giận Khai Nguyên vì chuyện vợ con rồi.

Quả nhiên, vẫn chưa vào phòng, Lưu Đại Ngân đã nghe thấy tiếng của Lý Tam Thuận truyền ra từ trong phòng ngủ: “Ông trời ơi, tôi khổ quá mà. Khi còn nhỏ cháu nghe lời biết mấy, bây giờ trưởng thành rồi lại chê ông phiền đúng không?”

Giọng Lý Khai Nguyên đầy bất đắc dĩ: “Ông nội, sao cháu lại chê ông phiền được chứ. Chỉ là cháu…”

“Chỉ là cái gì? Cháu nói thử cho ông nghe, cháu có nỗi khổ tâm nào, vì sao không tìm bạn gái? Ông bà và cha cháu không yêu cầu cao gì, chỉ cần bản tính tốt là được, sao cháu không tìm được chứ? Trong trường học không ai giới thiệu đối tượng cho cháu à?”

“Ông nội, thật ra có người giới thiệu cho cháu, nhưng mà chúng cháu đều không nhìn trúng đối phương, nên không tiếp tục phát triển thêm.”

“Không nhìn trúng cái gì? Không nhìn trúng điểm nào?” Theo bước chân càng ngày càng gần, Lưu Đại Ngân nghe thấy giọng Lý Tam Thận càng ngày càng cao hơn.

Lưu Đại Ngân đẩy cửa ra bước vào, nói: “Khai Nguyên nói không nhìn trúng, ý là không có cảm giác với đối phương.”

Lý Tam Thuận gân cổ nói: “Mới gặp mặt một lần thì có cảm giác gì chứ. Hai năm nữa là Khai Nguyên tròn ba mươi rồi, nếu không tranh thủ thời gian, nó định ế vợ cả đời à?”

“Ông nội, ế vợ là từ dành cho người nghèo không cưới được vợ thôi, còn như cháu, người ta gọi là chủ nghĩa độc thân.”

“Nói tới nói lui, chẳng phải đều giống nhau à? Khai Nguyên, cháu nói thật cho ông, có phải cơ thể cháu có vấn đề gì không?”

Lý Khai Nguyên không trả lời, mà đứng dậy: “Bà nội, cháu còn có việc, cháu về phòng mình trước đây.”

Nói xong cậu chạy đi nhanh như chớp.

Lý Tam Thuận tức giận nói không ra lời.

Lưu Đại Ngân kéo một chiếc ghế dựa qua, ngồi xuống nói: “Được rồi, con cháu có phúc của con cháu, ông đừng nhọc lòng thay Khai Nguyên nữa.”

“Nhọc lòng cái gì, là tôi lo lắng. Khai Nguyên đã lớn tuổi như vậy rồi còn chưa có bạn gái, chúng ta đi rồi, thằng bé sẽ lẻ loi một mình, sẽ cô đơn.”

Lý Tam Thuận cũng nghĩ vì Khai Nguyên thôi, từ nhỏ cháu trai cả nhà ông ấy đã có chính kiến của mình rồi, bây giờ nhìn dáng vẻ này, hình như cậu không hề có ý định lập gia đình, muốn sống cả đời trong phòng thí nghiệm. Ông ấy không lo lắng được sao?

Khai Nguyên trở về từ nước Mỹ đã hơn một năm rồi, thời gian cậu về nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay. Lý Tam Thuận lo lắng cho cậu từng hỏi bóng gió Khương Xuân Sinh, Khương Xuân Sinh nói anh Khai Nguyên rất bận rộn, có đôi khi còn ăn ở luôn tại phòng thí nghiệm, mấy ngày không về nhà.

Hết lòng với công việc là chuyện tốt, nhưng chuyện cả đời cũng phải để ý đến chứ, nếu không khi tan làm về nhà một người để nói chuyện cũng không có.

Lý Tam Thuận nói ra nỗi sầu lo của mình, Lưu Đại Ngân an ủi ng ấy: “Chuyện yêu đương không gấp được, Khai Nguyên đã không muốn tìm bạn gái, thì chúng ta thúc giục cũng vô dụng. Thằng bé lớn rồi, có suy nghĩ của mình rồi, chúng ta không quản được nữa. . Khai Nguyên không muốn kết hôn thì kệ thằng bé, sau này chúng ta để lại cho thằng bé thêm chút của cải, đảm bảo nó không phải lo vấn đề cơm ăn áo mặc là được rồi.”

“Tiền nhiều cũng không bằng một người biết nóng biết lạnh.”

Lý Tam Thuận vẫn kiên trì với quan điểm của mình.

Khai Nguyên là cháu trai cả của ông ấy, cũng là đứa cháu ông ấy thương yêu nhất, chưa giải quyết xong chuyện cả đời cho cậu, lúc nhắm mắt xuôi tay ông ấy vẫn không được yên lòng.

Thật ra Lưu Đại Ngân cũng sốt ruột, nhưng tính tình Khai Nguyên ngoan cố, chuyện cậu đã nhận định thì không ai thay đổi được. Nếu cậu thật sự không muốn kết hôn, thì không ai có cách nào khuyên nhủ cậu.

“Ai… Hiếm khi cháu trai về nhà một chuyến, ông đừng cằn nhằn thằng bé nữa. Nó đã không muốn kết hôn, chúng ta cũng bó tay thôi, cứ thuận theo tự nhiên đi, biết đâu đến ngày nào đó nó lại suy nghĩ thông suốt thì sao.”

Lý Tam Thuận thở dài một tiếng: “Chỉ mong như vậy.”

Khai Nguyên không ở trong phòng, Lý Tam Thuận cũng không nằm trên giường giả vờ ốm yếu nữa: “Ngân, bà nghỉ ngơi trước đi, tôi đi múc cho bà bát canh mang lên đây.”

“Còn bưng lên làm gì, để tôi xuống nhà là được rồi.”

Ăn xong bát canh, Lưu Đại Ngân gọi điện thoại cho Khương Xuân Sinh, hỏi cậu ấy có muốn sang nước F xem cuộc thi thiết kế thời trang với mình không?

Ở đầu bên kia, Khương Xuân Sinh nghe xong thì mừng rỡ, nói: “Bà ngoại, cháu muốn đi, cháu muốn đi. Nghe nói nước F là đất nước của sự lãng mạn, còn được ngắm những mẫu thiết kế xinh đẹp nữa, đương nhiên là cháu muốn đi rồi.”

Ngoài Khương Xuân Sinh ra, Lưu Đại Ngân còn hỏi mấy đứa cháu đang ở tỉnh thành một lượt, đáng tiếc không ai muốn đi nữa, nên bà ấy chỉ có thể dẫn Khương Xuân Sinh đi cùng.

Trương Thủy Sinh tự mình đưa tới cho Lưu Đại Ngân năm tấm vé vào cửa, Lưu Đại Ngân chỉ lấy hai tấm: “Thủy Sinh, chỉ có Xuân Sinh đi cùng dì thôi, hai tấm là đủ rồi.”

Trương Thủy Sinh ở nhà Lưu Đại Ngân tự nhiên như ở nhà mình, anh ta ngồi xuống ghế sô pha, nói: “Dì Lưu, đến hôm đó chúng ta đi cùng nhau nhé, đúng lúc cháu phải đi khảo sát một dự án bên nước F.”

Điều này khác quyển sách kia viết, Lưu Đại Ngân nhớ rõ Trương Thủy Sinh không hề tới nước F mà, nên khi anh ta biết chuyện Dương Diệu sao chép, chuyện này đã lan rộng, tạo thành tổn thất không thể cứu vãn cho danh dự của công ty rồi.

Chẳng lẽ vì mình nói muốn sang nước F, nên Thủy Sinh mới đi theo?

Vân Chi

Lưu Đại Ngân không rối rắm quá nhiều vì chuyện này. Thủy Sinh muốn sang nước F thì càng tốt, đến lúc đó phần thắng khi xử lý Từ Mạn Mạn kia càng lớn hơn.
 
Back
Top Bottom