Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 370: Pháo Hôi trong truyện luân lý gia đình (6)



Chu Xuân Yến và Hoằng Quốc Nguyên ra khỏi nhà máy, không biết vì sao trên đường đi Hoằng Quốc Nguyên đều khng nói gì, chỉ cúi đầu vào đạp xe.

Chu Xuân Yến hưởng thụ cảm giác ngồi sau xe của người yêu mình, thấy anh ta đạp nhanh quá sợ gặp sự cố gì, cô ấy nói: “Quốc Nguyên, anh đạp chậm thôi.”

Hoằng Quốc Nguyên không nói gì, nhưng rõ ràng tốc độ đạp xe đã chậm lại.

“Quốc Nguyên, anh làm sao vậy, sao không nói lời nào thế?” Chu Xuân Yến ôm eo bạn trai, nghĩ: Quốc Nguyên làm sao vậy nhỉ, sao lại không nói lời nào, ngày thường anh ấy sẽ vừa đạp xe vừa nói chuyện với mình cơ mà.

Tốc độ đạp xe càng lúc càng chậm, cuối cùng ngừng lại.

Hoằng Quốc Nguyên chống hai chân xuống đất: “Xuân Yến, nhà bà ngoại em giàu có như vậy, liệu… Liệu bà ấy có chướng mắt anh không?”

Hoá ra là anh ta đang lo lắng điều này, Chu Xuân Yến khẽ véo vào eo Hoằng Quốc Nguyên một cái: “Sao có thể chứ. Trước kia bà ngoại em từng nói, chúng em tìm bạn trai chỉ cần tìm người trong sạch, nhà có gia phong ngay thẳng, thì bà ấy sẽ không phản đối.”

“Vậy là tốt rồi,” Hoằng Quốc Nguyên lên xe đạp, lại đạp từ chậm đến nhanh: “Xuân Yến, hôm nay bà ngoại em hỏi chuyện nhà cửa, em xem chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Nói đến chuyện này, Chu Xuân Yến cũng buồn rầu, tiền lương của cô ấy và Hoằng Quốc Nguyên đều không cao ắm, hai người bọn họ còn là viên chức nhà nước, sẽ không được nhà máy phân nhà như trước kia, phòng cưới đúng là chuyện khiến bọn họ đau đầu.

“Quốc Nguyên, hiện tại trong tay anh có bao nhiêu tiền thế?” Chu Xuân Yến hỏi.

Tiền lương mỗi tháng của Hoằng Quốc Nguyên được hơn năm trăm đồng, mỗi tháng chỉ cần nộp mấy chục đồng tiền ăn cho cơ quan sẽ được nuôi ăn ba bữa, anh ta còn không hút thuốc, không uống rượu, mấy năm qua chắc chũng phải tích cóp được mấy ngàn đồng rồi nhỉ?

Thật ra Chu Xuân Yến đã tích cóp được không ít tiền rồi, chỉ cần hai người bọn họ vay mượn thêm một chút, chắc cũng đủ để thanh toán tiền mua nhà đợt đầu rồi.

Cô ấy nói ra tính toán của mình cho Hoằng Quốc Nguyên, anh ta lại yên lặng rất lâu không nói gì.

“Ơ, Quốc Nguyên, sao anh không nói gì thế?” Chu Xuân Yến ôm lấy eo anh ta, hỏi.

Đến khi đưa Chu Xuân Yến về đến cửa phòng ký túc xá rồi, Hoằng Quốc Nguyên cũng chưa nói câu nào. Thấy có điểm không đúng, Chu Xuân Yến đã đi tới cửa phòng ký túc xá rồi lại quay đầu hỏi: “Quốc Nguyên, rốt cuộc có chuyện gì thế? Sao anh không nói câu nào cả? Đã xảy ra chuyện gì à?”

Sắc mặt Hoằng Quốc Nguyên không thể nói là tốt, cũng không thể nói là không tốt. Anh ta do dự, mũi chân vô thức vẽ vòng tròn trên mặt đất: “Xuân Yến, trong tay anh chỉ có năm trăm đồng.”

Anh ta không dám ngẩng đầu lên nhìn bạn gái, đi làm hai ba năm chỉ tích cóp được một tháng lương, vì lý do gì đi nữa cũng không nói nổi.

Chu Xuân Yến chấn động, vội vàng hỏi: “Sao có thể? Quốc Nguyên, anh ăn tại đơn vị, ở tại đơn vị, bình thường cũng không thấy anh tiêu gì đến tiền, sao lại không tích cóp được thế?”

“Anh… Anh… Anh…” Hoằng Quốc Nguyên nói ba chữ anh liên tiếp, mới thốt ra được lý do: “Anh nộp hết tiền lương cho gia đình, còn dư lại không nhiều lắm.”

Đều nộp cho gia đình?

Chu Xuân Yến nhẹ nhàng hỏi: “Vậy chúng ta kết hôn thì phải làm sao? Nhà anh sẽ bỏ tiền ra chứ?”

Hoằng Quốc Nguyên vẫn cúi đầu: “Em trai anh vừa kết hôn, hiện tại trong nhà không lấy ra được quá nhiều tiền.”

“Vậy chúng ta phải làm sao?” Chu Xuân Yến hơi sốt ruột, hỏi: “Chẳng phải chúng ta đã định qua nửa năm nữa sẽ tổ chức hôn lễ à? Năm trăm đồng thì làm được gì chứ?”

“Xuân Yến, chuyện tiền nong anh sẽ nghĩ cách, em đừng lo lắng.”

“Em không lo được sao?” Chu Xuân Yến hỏi ngược lại: “Anh định đi đâu vay tiền? Tiền mua nhà, tiền tổ chức hôn lễ cũng phải mấy vạn nhỉ, anh định kiếm đâu ra?”

“Đã bảo em không cần lo rồi mà, thôi anh về trước đây.”

Hoằng Quốc Nguyên chạy xuống lầu nhanh như chạy trốn, ra khỏi cửa anh ta sờ vào túi tìm t.h.u.ố.c lá theo thói quen, lại không sờ thấy gì. Lúc này anh ta mới nhớ ra, vì hôm nay định tới nhà bà ngoại Xuân Yến, anh ta sợ mình nghiện t.h.u.ố.c lá không nhịn nổi nên đã dứt khoát không mang theo thuốc lá.

Bây giờ cơn thèm t.h.u.ố.c lá dâng lên, Hoằng Quốc Nguyên ngứa ngáy như có con mèo đang cào trong lòng anh ta vậy, thật sự rất khó chịu.

May mà hiện tại trời vẫn chưa tối, quầy bán báo ven đường vẫn đang mở cửa. Hoằng Quốc Nguyên mua một bao thuốc mình thường hút, không ngờ thuốc ở quầy bán báo lại đắt hơn trong tiệm tạm hoá hai hào.

Nhưng đắt cũng phải mua. Anh ta mua một bao, châm lửa hút, cuối cùng cảm giác buồn bực trong lòng mới vơi đi đôi chút.

Xuân Yến nói đúng, cộng tất cả tiền mua nhà, tiền tổ chức hôn lễ, tiền lễ hỏi và các khoản linh tinh vụn vặn khác lại, sẽ là một khoản tiền rất lớn. Năm trăm đồng trong tay anh ta sao đủ được?

Ý của Xuân Yến là cô ấy sẵn lòng bỏ tiền ra mua nhà với mình để làm phòng cưới, nhưng nếu theo quy củ, bản thân anh ta phải bỏ ra tất cả số tiền đó mới đúng.

Nhưng mà anh ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

Hoằng Quốc Nguyên dắt xe đạp, không lên xe, cứ như vậy vừa đi vừa ngậm thuốc lá.

Chu Xuân Yến cũng không thoải mái lắm, bạn trai đi thẳng bỏ cô ấy lại như vậy, rốt cuộc chuyện kết hôn nên làm thế nào bây giờ?

Vốn dĩ cô ấy cho rằng dựa vào tiền tích cóp của hai người, lại xin người nhà thêm một chút là có thể giải quyết hôn lễ này, nhưng bây giờ trong tay Quốc Nguyên chỉ có năm trăm đồng, nhà anh ta cũng không lấy ra được tiền, hôn lễ này còn tổ chức thế nào được?

Chu Xuân Yến suy nghĩ rất nhiều, nhưng lại không nghĩ ra được biện pháp nào, mãi cho đến nửa đêm cô ấy mới đi ngủ.

Vân Chi



Đã quyết định sẽ ra tay trước từ gia đình Hoằng Quốc Nguyên rồi, chiều hôm đó Lưu Đại Ngân lại gọi Xuân Yến tới nhà ăn cơm.

Trong lòng Chu Xuân Yến cũng cất giấu chuện buồn phiền, mà cha mẹ cô ấy đều không ở tỉnh thành, ông bà ngoại chính là người thân nhất của cô ấy ở nơi này, cô ấy định tâm sự chuyện của mình với Hoàng Quốc Nguyên với bọn họ, để bà ngoại giúp đỡ mình.

Trong nhà máy cũng có phòng của Chu Xuân Yến, đêm đó cô ấy không về ký túc nữa. Cơm nước xong, ba người ngồi trên sô pha, Lưu Đại Ngân uống một ngụm nước, rồi hỏi: “Xuân Yến, cháu kết hôn với Hoằng Quốc Nguyên là chuyện cả đời, cháu đã hiểu hết về gia đình cậu ta chưa? Kết hôn là chuyện lớn, nhân phẩm của người nhà cậu ta thế nào vô cùng quan trọng.”

Chu Xuân Yến kể cho bà ấy chuyện nhà họ Hoằng, Lưu Đại Ngân càng nghe càng nhíu chặt mày.

“Bà ngoại, có gì không đúng sao?” Chu Xuân Yến hỏi.

Sao bà ngoại lại nhíu chặt mày như vậy nhỉ? Sắc mặt bà ngoại cũng càng ngày càng khó coi, chẳng lẽ nhà họ Hoằng kia có điểm n ào không đúng sao?
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 371: Pháo Hôi trong truyện luân lý gia đình (7)



Lưu Đại Ngân nói: “Cháu xem, nhà anh Cả của cậu ta có tận hai cô con gái một cậu con trai, mà chính sách nước ta hiện giờ chỉ cho phép sinh nhiều nhất là hai đứa, sao nhà anh trai cậu ta lại sinh tận ba con? Xuân Yến cháu nghĩ kỹ mà xem, cháu nói người nhà cậu ta đều hiền lành dễ ở chung, gia phòng rất tốt, mẹ cậu ta nằm viện thì chị dâu cậu ta cẩn thận hầu hạ bên người, nhưng cháu không nghĩ xem, con trai với con gái bà ta đâu hết rồi, sao lại để một mình con dâu hầu hạ? Xuân Yến, cháu thử nói xem nếu cha của chị dâu cậu ta nằm viện, liệu anh trai cậu ta có cẩn thận hầu hạ bên người như vậy không?”

Chu Xuân Yến chưa từng nghĩ đến phương diện này, trước kia cô ấy cảm thấy tình cảm giữa người thân trong nhà bạn trai mình rất tốt, mẹ chồng nàng dâu cũng rất thân thiết, nhưng bây giờ nghe bà ngoại nói như vậy, cô ấy mới bắt đầu cảm thấy không đúng.

Sao mẹ chồng nằm viện lại chỉ có mình con dâu chăm sóc, hầu hạ nhỉ? Con trai, con gái bà ta nuôi lớn đâu hết rồi? Chết hết rồi sao?

Lưu Đại Ngân nói tiếp: “Xuân Yến, mua heo cũng phải xem giống nữa là… Nếu cháu định kết hôn với Hoằng Quốc Nguyên, thì cháu phải hỏi thăm về gia đình cậu ta cho rõ ràng, hỏi thăm xem mẹ với chị dâu cậu ta ở chung thế nào, sau này khả năng cháu với mẹ cậu ta cũng ở chung với nhau như vậy đấy.”

“Ngoài ra cháu còn phải hỏi cậu ta, sau này kết hôn rồi việc vặt trong nhà phân chia thế nào? Ngày thường cậu ta có làm việc nhà không, có cho rằng việc nhà và việc chăm sóc con cái đều là việc của phụ nữ hay không? Cháu nói hiện tại tiền lương của cậu ta đều đưa hết cho người nhà, đến tiền mua phòng cưới, tiền tổ chức hôn lễ cũng không có, người nhà cậu ta cũng không giúp đỡ được gì cho hai đứa, vậy sau này thì sao? Sau này kết hôn rồi, cậu ta sẽ đưa tiền lương cho cháu hay vẫn đưa hết cho mẹ cậu ta?”

“Yêu đương là chuyện của hai người, chỉ cần có ăn có uống là được. Nhưng kết hôn là chuyện cả đời, sau này các cháu sẽ phải quan tâm đến chuyện củi gạo mắm muối, ma chay cưới hỏi, quà cáp qua lại, còn phải nuôi nấng dạy dỗ con gái, chăm sóc cha mẹ già hai bên, sau này người thân của Hoằng Quốc Nguyên cũng là người thân của cháu. Xuân Yến, cháu phải suy nghĩ cho thật kỹ, rốt cuộc người nhà của Hoằng Quốc Nguyên có phải người thân tốt như lời cháu nói hay không. Trước kia ở trong thôn, bà từng thấy rất nhiều gia đình, con dâu không hợp với mẹ chồng, thân thích nhà chồng không tốt, cuối cùng cả đời sống trong cãi vã, oán hận.”

Chu Xuân Yến cúi đầu suy nghĩ về lời Lưu Đại Ngân nói, trước kia cô ấy cũng từng gặp cảnh mẹ chồng nàng dâu, chị dâu em chồng, anh chị em trong gia đình phát sinh đủ loại mâu thuẫn rồi, ngược lại mâu thuẫn giữa hai vợ chồng thì ít hơn rất nhiều.

Chu Xuân Yến mê mang, Hoằng Quốc Nguyên rất tốt, nhưng mà người nhà cậu ta thì thật sự không biết nên nói thế nào.

Vừa thấy sắc mặt này của cháu gái là Lưu Đại Ngân biết ngay cô ấy đang suy nghĩ rất nhiều điều. Nhưng nghĩ nhiều như vậy mới tốt, sau này bà ấy mới tiện khuyên Xuân Yến chia tay với Hoằng Quốc Nguyên.

Nhưng mà Lưu Đại Ngân cũng hiểu đạo lý tốt quá hoá dở, việc này phải tiến hành từng bước một, Xuân Yến với Hoằng Quốc Nguyên đã yêu nhau nhiều năm rồi, chắc chắn tình cảm rất bền chặt, nếu bà ấy khuyên quá nhiều, ngược lại sẽ dễ phản tác dụng.

Hôm nay Chu Xuân Yến không quay về ký túc xá, mà ngủ lại chỗ Lưu Đại Ngân.

Tình cảm đã nhiều năm đương nhiên mấy câu nói của Lưu Đại Ngân không thể khiến bọn họ chia tay ngay được, nhưng mà, chỉ cần gieo vào lòng cháu gái một hạt giống như vậy, khả năng nó sẽ bám rễ nảy mầm, lớn thành cây đại thụ. Bình thường Lưu Đại Ngân sẽ không can thiệp vào chuyện yêu đương hay kết hôn của bọn trẻ, nhưng mà nhà họ Hoằng này thật sự chẳng ra sao, bà Hoằng giống lão thái quân thời phong kiến, con trai con gái bà ta giống thiếu gia tiểu thư, còn con dâu thì giống nha hoàn, giống bà v.ú già vậy. Còn lâu Lưu Đại Ngân mới cho cháu gái mình gả đến gia đình như vậy.

Gả cho con cái gia đình bình thường khác không tốt hơn đi làm nhà hoàn cho người ta sao?

Tối hôm đó Chu Xuân Yến đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng tình yêu với Hoằng Quốc Nguyên vẫn chiến thắng.

Cô ấy nghĩ: Biết đâu sau này khi kết hôn với mình rồi, Hoằng Quốc Nguyên sẽ thay đổi thì sao?

Tuy rằng đã chọn Hoằng Quốc Nguyên, nnhwng Chu Xuân Yến vẫn quyết định nói chuyện thẳng thắn với anh ta trước. Trùng hợp ngày mai là thứ bảy, cô ấy hẹn Hoằng Quốc Nguyên ra ngoài, nói về chuyện tương lai của hai người.

Vân Chi

Điểm hẹn mà Chu Xuân Yến họn là một quán cà phê, cách bài trí bên trong rất có tính riêng tư. Trước kia đa phần địa điểm hẹn hò của bọn họ là các công viên nhỏ ở tỉnh thành, rất ít khi bọn họ tới nơi đắt đỏ như quán cà phê kiểu này.

Nguyên nhân là vì cô ấy để ý tới cảm nhận của Hoằng Quốc Nguyên, biết gia đình anh ta không giàu có gì, tiền lương của anh ta ngoài ăn uống ra còn phải gửi về cho gia đình, còn phải tích cóp để mua nhà cửa.

Nhưng mà bây giờ trong lòng Chu Xuân Yến lại cảm thấy hơi khó chịu, cô ấy biết nghĩ cho bạn trai như vậy, sao Quốc Nguyên không biết nghĩ cho cô ấy chứ?

Những người trẻ tuổi xung quanh cô ấy kết hôn, gần như đều là nhà trai chuẩn bị phòng cưới, cô ấy có thể thông cảm cho hoàn cảnh khó khăn của gia đình Hoằng Quốc Nguyên, sẵn lòng bỏ tiền ra cùng mua nhà với anh ta, cho nên gần như tiền lương mấy năm qua cô ấy đều tích cóp lại. Cô ấy nói mình đã tích cóp được mấy ngàn đồng, nhưng thật ra cộng cả tiền cha mẹ, ông bà ngoại cho, số tiền trong tay cô ấy cũng hơn hai vạn rồi.

Cô ấy toàn tâm toàn ý nghĩ cho tương lai của hai người như vậy, bạn trai cô ấy thì sao?
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 372: Pháo Hôi trong truyện luân lý gia đình (8)



Nhân viên phục vụ mang tới hai ly cà phê, Hoằng Quốc Nguyên dùng thìa khoắng cà phê lên, thi thoảng lại nhìn sang bạn gái: “Xuân Yến, có phải em có tâm sự gì không?”

Chu Xuân Yến buông ly cà phê xuống, nói: “Quốc Nguyên, anh nói thật cho em biết đi, chuyện chúng ta phải làm sao bây giờ? Tuổi của em cũng không còn nhỏ nữa, chúng ta cũng ở bên nhau nhiều năm rồi, rốt cuộc có kết hôn hay không, anh cho em câu trả lời chắc chắn đi. Nếu anh không có ý định kết hôn, vậy chúng ta… Vậy chúng ta…”

Chu Xuân Yến nghẹn ngào, không nói ra được hai chữ “Chia tay”. Tình cảm bao nhiêu năm qua không phải giả, chỉ cần nghĩ đến hai chữ kia thôi, cô ấy đã cảm thấy trái tim mình như bị d.a.o cắt rồi.

Nhưng hai người bọn họ không thể cứ ở bên nhau một cách không rõ ràng như vậy!

“Đương nhiên là anh có ý định kết hôn rồi.” Hoằng Quốc Nguyên vội vàng giữ c.h.ặ.t t.a.y bạn gái: “Xuân Yến, anh thật lòng muốn sống với em cả đời.”

“Nếu anh muốn sống với em cả đời, vậy anh nói thử xem, sau này chúng ta phải sống thế nào?”

Vừa nhắc đến đề tài này, Hoằng Quốc Nguyên lập tức đỏ mặt: “Xuân Yến, anh nghĩ kỹ rồi, hay là chúng ta… Chúng ta thuê nhà để kết hôn.”

Thuê nhà để kết hôn, Chu Xuân Yến nhắm mắt, nói: “Thuê nhà kết hôn, trong tay anh có năm trăm đồng đúng là có thể trả được tiền thuê nhà hai ba tháng, nhưng còn bàn ghế, nồi niêu chén bát, chăn đệm gì đó, có thứ nào là không cần đến tiền không? Chúng ta đều làm việc trong cơ quan nhà nước, ít nhất cũng phải tổ chức một bữa tiệc kết hôn đơn sơ đúng không? Anh tính xem tất cả cần bao nhiêu tiền?”

Hoằng Quốc Nguyên không nói gì, Xuân Yến nói đều là sự thật, tất cả những khoản này cộng lại đúng là không phải số tiền nhỏ. Chỉ cần nghĩ tới chuyện này thôi, anh ta lại cảm thấy đau đầu rồi.

Nhà bà ngoại Xuân Yến giàu như vậy, không biết có thể… Không biết có thể…

Nhưng mà để nhà gái bỏ tiền ra, vậy khác nào anh ta đi ở rể? Hoằng Quốc Nguyên là người có lòng tự trọng cao, chắc chắn không bao giờ chịu mang tiếng đi ở rể.

Chu Xuân Yến không biết trong lòng bạn trai đã nghĩ đến vấn đề đi ở rể rồi, cô ấy uống mấy ngụm cà phê, do dự mãi, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: “Quốc Nguyên, anh có thể nói với em về gia đình anh không?”

Hoằng Quốc Nguyên cảm thấy hơi kỳ lạ, sao đột nhiên bạn gái lại hỏi vấn đề này nhỉ?

“Nếu chúng ta kết hôn thật, vậy sau này người nhà anh cũng chính là người nhà em rồi, em muốn tìm hiểu thêm về gia đình anh.” Chu Xuân Yến cười nói.

Bạn gái muốn tìm hiểu về gia đình mình là chuyện tốt, Hoằng Quốc Nguyên lập tức thao thao bất tuyệt kể về chuyện gia đình mình.

Càng nghe, trong lòng Chu Xuân Yến càng cảm thấy đáng sợ, rốt cuộc nhà họ Hoằng này là gia đình thế nào vậy, sao Hoằng Quốc Nguyên không hề cảm thấy có điều gì không đúng, còn rất tự hào về gia đình anh ta thế nhỉ?

Tuy trong lòng đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng ngoài mặt Chu Xuân Yến vẫn cười vui vẻ, không xuất hiện biểu cảm nào khác thờng.

“Quốc Nguyên, hiện tại tiền lương của anh trai anh vẫn giao cho mẹ anh bảo quản à?” Chu Xuân Yến hỏi.

Hoằng Quốc Nguyên nói: “Ừ, giao tiền lương cho mẹ mình bảo quản không phải rất bình thường sao?”

“Vậy tiền chị dâu anh kiếm được có giao cho mẹ chị ấy bảo quản không?”

“Gì cơ? Sao tiền lương của chị dâu anh lại phải giao cho mẹ chị ấy bảo quản?”

Chu Xuân Yến cười nói: “Chẳng phải anh bảo giao tiền lương cho mẹ mình bảo quản rất bình thường à? Em tưởng chị dâu anh cũng giao tiền lương của cho mẹ chị ấy bảo quản nữa.”

“Chuyện này sao giống nhau được.” Hoằng Quốc Nguyên phản bác: “Chị dâu anh đã gả đến nhà anh rồi, sao có thể giao tiền lương của mình cho mẹ chị ấy bảo quản.”

Đột nhiên Chu Xuân Yến rất muốn bật cười, không hiểu tại sao, tự dưng cô ấy lại cảm thấy Hoằng Quốc Nguyên trước mắt không còn tốt như những gì mình nghĩ nữa.

Giống như không đáng để bản thân sống với anh ta cả đời.

“Quốc Nguyên, chúng ta về đi.”

Hoằng Quốc Nguyên vội vàng uống sạch ly cà phê rồi đứng dậy đi cùng Chu Xuân Yến ra khỏi quán. Sau đó sẽ đi đâu tiếp, hai người trẻ tuổi đều không nói gì, cứ chậm rãi đi bộ như vậy trên đường cái.

“Xuân Yến, hay là chúng ta qua công viên bên kia ngồi một lát đi?” Hoằng Quốc Nguyên chỉ vào công viên cách đó không xa nói.

Chu Xuân Yến nhìn công viên gần đó, lắc đầu: “Hôm nay em hơi mệt, không muốn qua đó.”

Nghe thấy bạn gái kêu mệt, Hoằng Quốc Nguyên lập tức lo lắng, vội dựng xe đạp rồi chạy đến sờ thử lên trán côa ấy: “Sao lại mệt thế? Có phải bị sốt rồi không? Xuân Yến, hôm qua mấy giờ em mới ngủ? Ngủ không ngon giấc à? Đầu không nóng mà, ngoài mệt ra còn chỗ nào không thoải mái không? Hay là anh đưa em về trước nhé, để em nghỉ ngơi một lát xem sao, nếu vẫn thấy không thoải mái thì chúng ta phải mau chóng tới bệnh viện.”

Trước đây sở dĩ Chu Xuân Yến đồng ý yêu Hoằng Quốc Nguyên là vì anh ta luôn biết săn sóc, lúc nào cũng nôn nóng hỏi thăm bản thân. Lúc này thấy anh ta như vậy, trái tim vừa d.a.o động của Chu Xuân Yến lại trở nên kiên định, kiên định muốn sống với Hoằng Quốc Nguyên cả đời.

“Quốc Nguyên, em không sao, chắc là vì hôm qua ngủ không ngon giấc thôi. Anh đưa em về ký túc trước đi.”

“Được rồi, em bám chắc nhé, để anh đưa em về.”

Hoằng Quốc Nguyên ngồi lên xe đạp, anh ta đạp xe rất vững vàng, sợ Chu Xuân Yến.ngồi sau bị xóc nảy.

Chu Xuân Yến dựa đầu vào lưng anh ta, thở dài thật sâu.

Ở bên Quốc Nguyên, cô ấy sợ sau này mình sẽ vĩnh viễn rơi vào trong mâu thuẫn gia đình, nhưng bảo cô ấy chia tay Quốc Nguyên đi, cô ấy lại luyến tiếc.

Vân Chi

Tình cảm bao nhiêu năm không phải giả dối.

Ký túc xá Chu Xuân Yến đang ở là ký túc xá tập thể, ngoài nhân viên còn độc thân như côấy ra, cũng có một số ít người đã kết hôn sinh con rồi.

Nếu như chưa có nhà riêng, còn công tác đến tuổi thâm niên nhất định, thì có thể xin đơn vị phòng ký túc xá riêng.

Vừa lên lầu, Xuân Yến đã nghe thấy tiếng thét cuồng loạn, chói tai: “Họ Chu kia, ông nói đi, ông đem tiền cho ai rồi? Ông nói đi chứ?”

Người đang cãi nhau hình như là vợ của ông Chu đồng nghiệp trong đơn vị.

Ông Chu với vợ mình đã sống ở nơi này nhiều năm rồi, dạo gần đây đang định mua nhà riêng.

Một lúc lâu sau lại nghe thấy tiếng vợ ông Chu kêu lên: “Ông đưa hết tiền cho mẹ ông rồi? Ông thương mẹ ông vất vả sao không thương mẹ con tôi vất vả? Con cái chúng ta đã lớn như vậy rồi còn phải chen chúc trong một căn phòng với chúng ta, khó khăn lắm bây giờ mới tích cóp đủ tiền thanh toán đợt đầu, vậy mà ông lại cho người ta mượn, ông nói xem, mẹ ông cần nhiều tiền như vậy để làm gì?”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 373: Pháo Hôi trong truyện luân lý gia đình (9)



Đi qua ngã rẽ, rồi đi thêm mấy bậc thang nữa là trông thấy cửa nhà ông Chu đang mở rộng, có mấy người hàng xóm đang đứng trước cửa.

Vợ ông Chu đang ngồi trên sô pha gào khóc, hai người hàng xóm ngồi bên cạnh đang khuyên nhủ bà ấy, con gái nhà bọn họ đứng một góc, không biết có phải bị doạ sợ hay không mà khuôn mặt nhỏ trắng bệch.

“Họ Chu kia, ông nhìn xem, vợ chồng chúng ta vẫn chưa mua được nhà đâu, ông còn quan tâm em trai ông đã có nhà hay chưa à? Ông đưa tiền cho cậu ta, cậu ta mua được nhà rồi, vậy chúng ta thì sao? Chúng ta cứ sống mãi trong căn phòng nhỏ như cái chuồng gà này à? Con gái ông đã lớn như vậy rồi, ông muốn để con bé ở chung một phòng với chúng ta đến bao giờ nữa?”

Ông Chu ngồi cạnh đó, đang rầu rĩ hút thuốc: “Mẹ tôi đã mở miệng hỏi, tôi còn làm gì được? Sau này chúng ta lại tích cóp tiền đi.”

“Tích cóp, chúng ta tích cóp tới khi nào? Ông lập tức đi đòi lại tiền mang về đây cho tôi.”

Ông Chu không nói gì, chỉ cúi đầu hút thuốc.

Chu Xuân Yến vẫn chưa kết hôn, chuyện như vậy cô ấy cũng không tiện xen vào, nên cô lặng lẽ lên lầu, quay về phòng ký túc xá của mình.

Hoằng Quốc Nguyên đi theo sau cô ấy.

Trong phòng ký túc xá vẫn còn người khác, Hoằng Quốc Nguyên không tiện vào trong, anh ta dặn dò: “Xuân Yến, em vào phòng nằm nghỉ đi, nếu có chỗ nào không thoải mái thì nhất định phải nói với anh đấy, anh ở ngay bên ngoài thôi.”

Chu Xuân Yến mỉm cười, nụ cười kia hơi nhạt, nhưng mà Hoằng Quốc Nguyên không hề phát hiện ra.

“Quốc Nguyên, em không sao, chúng ta lại ra ngoài đi dạo một lát đi?”

“Thật sự không sao chứ?”

“Thật sự không sao rồi.”

“Vậy chúng ta ra ngoài đi dạo một lát. Chẳng phải em rất thích món khoai lang nướng ở đầu phố sao, chúng ta đi mua nhé?”

Trong nhà ông Chu vẫn đang cãi nhau ầm ĩ, vợ ông Chu kêu lên: “Trong bụng em dâu ông đang mang thai con của ông à? Cô ta có thai thì liên quan gì đến chúng ta? Nhà ông có quy củ vợ của em trai mang thai anh chồng phải bỏ tiền ra sao?”

Ông Chu vẫn cúi đầu như cũ: “Mẹ tôi nói nếu không đưa tiền, bà ấy sẽ không nhận đứa con trai này nữa, tôi còn làm gì được?”

Vợ ông Chu lại nói thêm gì đó nhưng Chu Xuân Yến không nghe được nữa rồi, lúc này cô ấy cảm thấy dường như mỗi bậc thang dưới chân đều có thêm một cái đinh vậy, mỗi bước đi đều khiến cô ấy đau lòng.

Đi xuống lầu, Chu Xuân Yến đi thêm vài bước đến dưới cây ngô đồng: “Quốc Nguyên, anh thấy thế nào về chuyện nhà ông Chu?”

“Thấy thế nào cái gì, đó là việc của bọn họ, chúng ta không quản được.”

“Vốn dĩ ông Chu có thể mua nhà riêng cho bản thân, ai ngờ mẹ ông ấy lại lấy hết tiền đi mua nhà cho em trai ông ấy. Anh nói xem, có phải mẹ ông Chu chính là người chuyên phá hoại hạnh phúc gia đình con cái không? Lấy tiền từ tay đứa con này trợ cấp cho một đứa con khác, không phải kẻ phá hoại thì là gì?” Chu Xuân Yến dùng chân đá lá cây ngô đồng rơi trên mặt đất, giọng nói thờ ơ.

“Con gái nhà ông Chu đã chín tuổi rồi, cả nhà vẫn phải sống trong một căn phòng ký túc xá chật hẹp, khó khăn lắm mới tích cóp đủ tiền mua nhà lại bị mẹ chồng lấy mất. Ai… Sao lúc ông Chu kết hôn bọn họ không mua nhà cho ông ấy làm phòng cưới, đến lượt em trai ông ấy lại mua nhà cho nhỉ? Làm thế này thì thiên vị quá, đều là con trai, dựa vào đâu không thể xử sự công bằng chứ?”

Hoằng Quốc Nguyên không phải người ngốc, mấy câu này của Chu Xuân Yến có ý gì, anh ta đều hiểu hết. Anh ta không nhịn được, giải thích cho mình vài câu: “Dù sao bà ấy cũng là người lớn, kẻ phá hoại gia đình cái gì, người ta nghe thấy sẽ không tốt đâu.”

Chu Xuân Yến mỉm cười, hỏi tiếp: “Quốc Nguyên, anh xem đều là con ruột, sao bà ấy lại thiên vị như vậy nhỉ? Một đứa được mua nhà, một đứa chẳng những không được mua còn phải đưa hết số tiền mình vất vả tích cóp bao năm, anh thấy bà cụ làm vậy có đúng không?”

Hoằng Quốc Nguyên thấp giọng nói: “Dù sao bà ấy cũng là mẹ, nuôi ông Chu trưởng thành cũng không dễ dàng gì, sao có thể nói là đúng hay không đúng.”

“Ừ, mẹ ông Chu vất vả nuôi ông ấy trưởng thành đúng là không dễ dàng gì, nhưng mẹ ông ấy đâu có nuôi vợ ông ấy trưởng thành?” Chu Xuân Yến bình tĩnh nhìn Hoằng Quốc Nguyên: “Quốc Nguyên, tiền lương của hai ta không cao lắm, sau này kết hôn rồi, nếu mẹ anh hỏi tiền anh, anh sẽ cho hay là không cho?”

Hoằng Quốc Nguyên hơi mất hứng, nhíu mày: “Xuân Yến, em nói gì thế? Hiếu kinh cha mẹ không phải việc chúng ta nên làm sao?”

“Đúng là nên làm thật.” Chu Xuân Yến hừ một tiếng: “Vậy thì chúng ta phải cố gắng làm việc để hiếu kính cha mẹ hai bên mới được.”

Hoằng Quốc Nguyên không nghe ra được ý của bạn gái, anh ta thản nhiên đáp: “Ừ, cha mẹ nuôi chúng ta không dễ dàng gì, nên hiếu thảo với bọn họ. Đi nào Xuân Yến, anh đi mua khoai lang nướng cho em.”

Vân Chi

Hoằng Quốc Nguyên đi phía trước, Chu Xuân Yến chậm rãi theo sau, không biết đang suy nghĩ điều gì. Khoai lang nướng vẫn là hương vị ban đầu, nhưng mà lần này Chu Xuân Yến lại cảm thấy không ngon chút nào.

Quay về tới cửa ký túc xá, củ khoai lang nướng trong tay mới ăn hết gần một nửa vẫn còn dư lại hơn một nửa nữa. Chu Xuân Yến nhẹ nhàng nói: “Quốc Nguyên, em về phòng trước nhé.”

Hoằng Quốc Nguyên: “Ừ, vậy ngày mai chúng ta lại gặp nhau.”

Câu này có nghĩa là ngày mai lại muốn hẹn cô ấy ra ngoài.

Chu Xuân Yến gật đầu đồng ý: “Ừ, mai gặp.”

Hiện tại trong phòng ký túc xá chỉ có một người bạn, mấy người còn lại khả năng đã ra ngoài chơi rồi.

Hôm nay không đi bộ nhiều lắm, nhưng Chu Xuân Yến lại cảm thấy rất rất mệt.

Ban ngày đã ngủ một giấc, buổi tối cô ấy không ngủ được nữa, đến nửa đêm đột nhiên có tiếng thét vang lên, giống như tiếng dã thú bị ép tới cực hạn: “Có ai không? Có ai không? Vợ tôi tự sát rồi.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 374: Pháo Hôi trong truyện luân lý gia đình (10)



Chu Xuân Yến lập tức ngồi dậy, bật đèn lên, các bạn cùng phòng cũng bị đánh thức.

“Ai đang kêu thế? Tớ nghe như giọng ông Chu.”

“Đúng là giọng ông Chu rồi, chúng ta ra ngoài xem đi.”

Mấy cô gái mặc quần áo tử tế rồi ra ngoài với nhau. Nơi này là ký túc xá của đơn vị, người ở trong này đều là đồng nghiệp với nhau, hơn nữa bọn họ có mấy người liền, không phải sợ gì cả.

Khi các cô ấy ra ngoài, cửa phòng đối diện cũng mở ra: “Các cậu cũng nghe thấy tiếng kêu à?”

Phòng đối diện cũng là phòng ký túc của mấy cô gái độc thân.

“Ừ, tớ nghe thấy giọng ông Chu.”

“Đúng là giọng ông Chu rồi, hôm nay ông ấy vừa cãi nhau với vợ mình.”

“Tôi nghe thấy hình như ông ấy kêu vợ tôi tự sát rồi thì phải.”

“Ừ, tôi cũng nghe thấy như vậy.”

“Cho nên, không phải vợ ông ấy tự sát thật chứ?”

Mấy cô gái nhìn nhau, không ai nói thêm câu nào nữa. Lúc bọn họ cùng nhau xuống lầu, đã có không ít người đứng vây trước cửa nhà ông Chu rồi, còn có người vào ra liên tục.

Bọn họ đứng bên ngoài, ngó vào trong nhà xem xét tình hình. Các phòng ký túc trong khu tập thể này đều được thiết kế giống nhau, đều rộng khoảng hai mươi mét vuông. Phòng của ông Chu bị ngăn đôi bởi một chiếc tủ quầy, bên ngoài là phòng khách, bên trong là phòng ngủ.

“Rốt cuộc vợ ông Chu làm sao vậy? Sao đang yên đang lành lại tự sát nhỉ?”

Có người hạ giọng: “Tôi nghe nói, là vì tiền mua nhà bị ông Chu cầm đi đưa cho mẹ ông ấy rồi, vợ ông ấy tức giận không chịu nổi mới thắt cổ lúc nửa đêm, may mà được phát hiện kịp thời, người vẫn còn thở.”

“Sao lại nghĩ luẩn quẩn trong lòng như vậy chứ? Tính mạng là quan trọng nhất…”

“Gớm, chị thử đặt mình vào vị trí của bà ấy thử xem, nếu tiền mua nhà mình vất vả tích cóp bị chồng chị cầm đi cho người khác mua nhà, chị có tức c.h.ế.t không?”

“Nhưng cũng không được luẩn quẩn trong lòng như vậy chứ, còn con gái bà ấy thì phải làm sao?”

“Chị không biết đấy thôi, đây không phải lần đầu ông Chu lấy tiền của nhà mình đưa cho mẹ ông ấy rồi, lần nào nahf ông ấy có chuyện gì, ông ấy đều phải chạy vạy trước sau, vừa bỏ tiền vừa bỏ công sức, vì chuyện này vợ ông Chu đã cãi nhau với ông ấy không biết bao nhiêu lần rồi, lần này sẽ tự tử, khả năng thật sự tức nước vỡ bờ, không nhịn nổi nữa.”

“Ông Chu này cũng thật là, nhà mình vẫn chưa có nhà riêng đâu còn đi quan tâm đến chuyện của người khác.”

“Ai, nhưng người đòi tiền là mẹ ruột của ông ấy, ông ấy biết làm sao chứ? Ai bảo ông ấy có một bà mẹ như vậy.”

“Sao lại không có cách nào, cứ không cho là được. Tôi có người thân cũng như vậy, cứ lâu lâu nhà chồng ở quê lại đòi tiền, nhưng chị ấy không nén giậnm nên cho thì sẽ cho, không nên cho thì một xu cũng đừng mong lấy được, thân thích thông tình đạt lý thì qua lại tiếp, khng thông tình đạt lý thì không qua lại nữa, bây giờ cuộc sống khá giả lắm.”

“Đó là do thân thích nhà chị lợi hại thôi, còn vợ của ông Chu thì hiền như bụt, nếu không đã không bị ép thành như vậy rồi.”

Từng câu từng chữ trong cuộc đối thoại của người xung quanh liên tục rơi vào tai Chu Xuân Yến, khoảnh khắc này, dường như cô ấy đã nhìn thấy tương lai của mình trên người vợ ông Chu.

Một giọt nước mắt xuất hiện trong khoé mắt Chu Xuân Yến, hình như cô ấy đã đưa ra quyết định nào đó rồi.

Không lâu sau bác sĩ cũng tới, mấy người hợp sức đưa vợ ông Chu lên cáng, khênh ra khỏi phòng.

Chu Xuân Yến đứng sau đám người, nhìn vợ ông Chu đang nằm trên cáng qua khe hở. Trên cổ bà ấy có một vệt xanh tím ghê người, là dấu vết để lại khi thắt cổ, ông Chu và con gái đi sát bên cạnh, trên mặt là nước mắt vẫn chưa lau khô.

Nếu như lần này vợ ông Chu thật sự xảy ra chuyện, chắc người khó chịu nhất chính là con gái của bọn họ nhỉ?

Chu Xuân Yến cũng từng nghe người ta nói chuyện nhà ông Chu rồi. Ông Chu xuất thân nông thôn, là người duy nhất trong nhà thi đỗ công chức.

Bởi vì nhà ông Chu nghèo, nên khi kết hôn bọn họ không mua được phòng cưới, hai vợ chồng vẫn luôn ống trong ký túc xá của đơn vị. Vì vợ ông Chu sinh con gái, khiến mẹ của ông Chu không vui, nên rất không vừa lòng với đối phương, đối với cô cháu gái này cũng không có sắc mặt tốt.

Hai vợ chồng ông Chu ăn mặc cần kiệm, vất vả lắm mới tiết kiệm được chút tiền, lại bị mẹ của ông Chu dùng lý do con trai út sắp kết hôn, phải xây nhà lấy đi một nửa, vợ ông Chu không khó chịu được sao?

Sau khi cãi nhau ầm ĩ một trận, vợ ông Chu nhất thời luẩn quẩn trong lòng mới tìm đến cái chết.

Thật ra bà ấy làm như vậy không chỉ vì ông Chu lấy tiền trong nhà đưa cho mẹ ông ấy, mà vì thất vọng dồn nén quá nhiều, thật sự không chịu nổi nữa.

Chỉ cần mẹ ông Chu còn sống ngày nào, chỉ cần ông Chu còn tự cho mình là đúng, vẫn gánh vác trách nhiệm với anh chị em trong nhà ông ấy, thì vợ chồng ông Chu vẫn sẽ tiếp tục cãi nhau, vẫn sẽ không được yên ổn.

Có lẽ, vợ ông Chu hiện giờ chính là mình sau này…

Vợ ông Chu đến bệnh viện rồi, đám người cũng dần tan. Mấy cô gái đi cùng Chu Xuân Yến bắt đầu thì thầm về chuyện nhà ông chu, ai cũng đưa ra ý kiến của mình, chỉ có Chu Xuân Yến là không tham gia vào cuộc thảo luận, cô ấy quay mặt vào tường, nước mắt rơi xuống từng giọt.

Tình cảm bao nhiêu năm như vậy không phải nói buông là buông được.

Vì đêm qua ngủ không ngon giấc, nên sáng dậy hai mắt Chu Xuân Yến thâm quầng như mắt gấu trúc, cô ấy cũng không có tâm trạng nào để ăn cơm sáng.

Nằm trên giường tới hơn tám rưỡi, cô ấy mới mệt mỏi rời giường. Hôm nay cô ấy còn có hẹn với Hoằng Quốc Nguyên.

Sau đêm hôm qua, hình như hạt giống chia tay trong lòng cô ấy lại nảy mầm rồi.

Nhìn thấy bạn gái, Hoằng Quốc Nguyên vội chạy đến: “Xuân Yến, em làm sao vậy? Sao mắt thâm quầng thế, tối qua ngủ không ngon giấc à?”

Vân Chi

Chu Xuân Yến bỏ tay vào túi, mệt mỏi nói: “Nửa đêm, vợ ông Chu tự sát, chúng em đều bị tiếng ồn ào đánh thức, nên không ngủ được nữa.”

“Tự sát? Đang yên đang lành sao lại tự sát thế?”

“Quốc Nguyên, anh không biết à? Ông Chu với vợ ông ấy là người có tiếng tiết kiệm trong đơn vị chúng em, bọn họ tiết kiệm như vậy là vì mua nhà riêng. Bây giờ đã tích cóp gần đủ tiền rồi, tự dưng số tiền đó lại không cánh mà bay, anh nói xem vợ ông Chu có thể không khó chịu sao?”

Hoằng Quốc Nguyên không ủng hộ: “Tiền không còn thì có thể kiếm lại, sao lại luẩn quẩn trong lòng như vậy chứ…”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 375: Pháo Hôi trong truyện luân lý gia đình (11)



Lưu Đại Ngân vẫn chưa biết suy nghĩ của Xuân Yến đã nảy sinh biến hoá, lúc này bà ấy đang ngồi trong nhà vui vẻ đọc thư.

Trên bàn có hai lá thư, một lá là Khai Nguyên gửi về, trong thư cậu ấy nói mình ở nước Mỹ rất ổn, sau khi tốt nghiệp đại học cậu ấy định tiếp tục ở lại đào tạo chuyên sâu, giáo viên hướng dẫn của cậu là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy trong ngành điều chế dược phẩm, vì biểu hiện ưu dị, cậu ấy đã được người thầy ấy thu làm học trò cuối cùng của mình.

Tuy rằng hiện tại đã có điện thoại, nhưng cứ cách một hai tháng là Khai Nguyên lại viết một lá thư gửi về cho gia đình, trong thư cậu ấy kể về cuộc sống của mình, để người nhà khỏi lo lắng cho cậu ấy.

Khai Nguyên ở nước ngoài rất có tương lai, Khai Lâm ở bộ đội cũng ất tốt, vì biểu hiện tốt, cậu ấy còn được lãnh đạo chọn đi tập huấn.

Tuy rằng Lưu Đại Ngân không biết tập huấn có ý nghĩa thế nào, nhưng được lãnh đạo chọn, thì chắc chắn là chuyện tốt.

Khai Lâm đang ở trong quân đội, còn nhỏ tuổi nên Lưu Đại Ngân chưa nhọc lòng chuyện “Chung thân” của cậu, nhưng mà Khai Nguyên không còn nhỏ nữa, không biết thằng bé đã có bạn gái chưa nhỉ?

Lưu Đại Ngân hỏi mấy lần, đều bị Khai Nguyên trả lời hàm hồ cho qua, rốt cuộc cậu ấy có hay không, Lưu Đại Ngân cũng hỏi không ra được.

Không chỉ Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận sốt ruột, Lý Lưu Trụ cũng sốt ruột không thôi. Hiện tại Khai Nguyên đã hai mươi mấy tuổi đầu rồi, ở độ tuổi của cậu ấy, Lý Lưu Trụ đã có Khai Nguyên rồi, vậy mà con trai bây giờ đến bạn gái cũng chưa thấy bóng dáng đâu.

Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận sốt ruột, thì chỉ hỏi vài câu qua điện thoại, hoặc hỏi vài câu qua thư từ. Nhưng Lý Lưu Trụ sốt ruột, thì cằn nhằn hàng giờ qua điện thoại. Mỗi lần nghe con trai gọi điện thoại cho cháu trai, Lưu Đại Ngân đứng bên cạnh cũng cảm thấy hơi phiền rồi.

Đợi anh ta buông điện thoại, Lưu Đại Ngân cười nói: “Lưu Trụ, mẹ không ngờ con còn có thể nói nhiều như vậy đấy?”

Lý Lưu Trụ cười khổ, ngồi xuống ghế sô pha, nói: “Mẹ, tại con sốt ruột mà. Khai Nguyên nhà chúng ta đã hai mươi mấy tuổi rồi, thế mà bạn gái cũng chưa thấy đâu. Con cái nhà người ta bằng tuổi nó đều kết hôn cả rồi, cho dù chưa kết hôn cũng đã có đối tượng. Mẹ nói xem, rõ ràng Khai Nguyên nhà chúng ta rất đẹp trai, điều kiện gia đình chúng ta cũng rất tốt, sao nó lại chưa tìm được bạn gái nhỉ?”

Vân Chi

“Chắc là Khai Nguyên bận học quá, không rảnh để yêu đương.” Lưu Đại Ngân suy đoán.

“Sao lại không rảnh chứ?” Lý Lưu Trụ nói: “Chẳng lẽ Khai Nguyên rúc trong phòng thí nghiệm cả ngày không ra ngoài sao? Cho dù suốt ngày ở trong phòng thí nghiệm, thì trong lớp cũng có bạn học nữ mà. Mẹ, con nghe nói phong tục ở bên Mỹ không giống ở nước ta, bên đó rất cởi mở, cởi mở như vậy Khai Nguyên còn không tìm được bạn gái, nếu về nước rồi chẳng phải càng không tìm được sao?”

Lưu Đại Ngân đưa cho con trai quả chuối, nói: “Con cái đều có phúc của con cái, con đó, đừng nhọc lòng nữa. Khai Nguyên đang ở bên Mỹ, dù con ở đây cố nhọc lòng thế nào thì cũng không giúp gì được thằng bé đâu.”

Lý Lưu Trụ thở dài: “Mẹ, đúng là nuôi con rồi mới biết lòng cha mẹ, bây giờ cuối cùng con đã biết cha mẹ đã phải nhọc lòng thế nào vì mấy chị em bọn con rồi. Mẹ, mai con lại gửi sang cho Khai Nguyên thêm ít tiền nữa nhé, ở bên ngoài không có tiền rất bất tiện.”

“Chuyện tiền nong con không phải lo lắng, mẹ vừa gửi tiền cho nó rồi.”

“Mẹ, Khai Nguyên là trách nhiệm của con, sau này mẹ đừng để ý, mẹ cứ giữ lại dùng đi.”

Lưu Đại Ngân liếc mắt khinh bỉ con trai: “Mẹ nghèo hơn con à? Tiền của con, con cứ để đó, sau này còn dùng đến. Khai Nguyên với Khai Lâm vẫn chưa kết hôn, Khai Ngọc, Khai Duyệt đều còn nhỏ, sau này còn nhiều việc cần dùng đến tiền.”

“Mẹ, tiệm lẩu và cửa hàng gà nướng của con đều kiếm được tiền, mẹ còn cho con thu tiền thuê nhà của hai tầng lầu nữa, con có tiền. Sau này mẹ đừng gửi tiền cho Khai Nguyên, cứ để con gửi cho nó.”

Hiện tại khối tài sản của Lưu Đại Ngân đã rất lớn, Lý Lưu Trụ cũng được tính là con nhà giàu rồi, nhưng anh ta vẫn giữ đức tính trước kia, chưa bao giờ tiêu tiền lung tung, ngoài tiêu tiền cho Khai Ngọc, Khai Duyệt ra, gần như anh ta không hề chi tiêu khoản nào quá lớn.

Tiền kiếm được anh ta tiêu một phần cho con cái, một phần tiết kiệm lại, một phần khác thì mua bốn căn hộ. Bốn căn hộ đều nằm trong khu nhà mới xây dựng ở tỉnh thành, vị trí địa lý rất tốt, còn là biệt thự riêng, chỉ bốn căn hộ đó thôi đã tiêu hết gần một nửa tiền tiết kiệm của anh ta rồi.

Bốn đứa nhỏ mỗi đứa một căn hộ, cho dù sau này gặp phải chuyện gì cũng coi như có bất động sản

Bốn cái hài tử một người một bộ phòng ở, về sau mặc kệ gặp được chuyện gì, cũng coi như có bất động sản làm chỗ dựa rồi.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 376: Pháo Hôi trong truyện luân lý gia đình (12)



Bên này, Chu Xuân Yến cúi đầu, một lúc lâu sau mới hỏi: “Tiền không còn có thể kiếm lại, nhưng nếu tiền kiếm lại, lại bị mẹ ông Chu đòi mất thì sao? Không phải vợ ông Chu xót tiền, mà là tuyệt vọng. Ông Chu biết nghĩ cho mẹ ông ấy, biết nghĩ cho em trai ông ấy, nhưng lại không biết nghĩ cho bà ấy và con gái bọn họ, đứa trẻ lớn như vậy rồi vẫn phải sống cùng một phòng với cha mẹ, sao ông Chu không biết thương con bé chứ? Cha mẹ anh em chịu khổ thì đau lòng, vợ và con gái chịu khổ lại coi như không có gì, anh nói xem rốt cuộc ông Chu có coi mẹ con bọn họ là người nhà không?”

Hoằng Quốc Nguyên không nói gì.

Chu Xuân Yến nói tiếp: “Lúc em còn ở nông thôn, cũng có nhà như vậy, không coi vợ con của mình là người nhà, chỉ coi cha mẹ, anh chị em là người nhà. Khi đó em còn không hiểu vì sao lại có chuyện như vậy, bây giờ thì em hiểu rồi. Vợ con mới sống cùng bao lâu chứ, cha mẹ và anh chị em thì đã ở bên từ nhỏ, đương nhiên phải quan trọng hơn rồi.”

Hoằng Quốc Nguyên vẫn không nói gì, chỉ yên lặng đi bên Chu Xuân Yến. Bọn họ ra ngoài cả buổi sáng, nhưng không đi đâu hết mà ngồi trên ghế đá công viên ngắm phong cảnh.

Chu Xuân Yến không muốn nói chuyện, Hoằng Quốc Nguyên cũng không muốn nói chuyện.

Gần đến giữa trưa, Chu Xuân Yến đứng dậy trước: “Quốc Nguyên, em về trước đây, anh suy nghĩ cho kỹ càng đi xem rốt cuộc sau này hai chúng ta phải sống thế nào.”

Chu Xuân Yến ngồi lên xe đạp, không về thẳng ký túc xá, mà tới chỗ Lưu Đại Ngân.

Lưu Đại Ngân vẫn đang ở văn phòng, trong nhà chỉ có mình Lý Tam Thuận. Thấy cháu ngoại tới, Lý Tam Thuận vội vàng buông công việc trong tay xuống: “Xuân Yến, cháu tới đấy à? Ơ, làm sao vậy? Sao vành mắt lại đỏ hồng thế?”

Chu Xuân Yến dụi dụi mắt, nói: “Ông ngoại, cháu không sao, chắc là khi đạp xe đến đây bị gió thổi cay mắt thôi.”

“Không sao thật chứ?”

“Không sao thật. Ông ngoại, cháu về phòng trước nhé.”

“Ừ, đi đi.”

Chu Xuân Yến quay về phòng mình, chỉ một lát sau đã xuống dưới.

“Ông ngoại, cháu ra ngoài đây, trưa nay không cần đợi cháu về ăn cơm đâu.”

“Sao vừa tới đã đi rồi thế? Không ở lại ăn cơm thật à?”

Chu Xuân Yến xua tay: “Ông ngoại, cháu không ăn cơm đâu.”

Hiện tại cô ấy đã vui vẻ hơn lúc vừa tới nhiều rồi, Lý Tam Thuận cũng không biết đứa nhỏ này làm sao mà vừa về phòng một chuyến, khi xuống dưới đã trở nên vui vẻ rồi.

“Vậy tối còn về không?”

“Có ạ, ông ngoại nấu cả cơm cháu nhé.”

Chu Xuân Yến về phòng một lát, không muốn bản thân tiếp tục đắm chìm trong bầu không khí thế này nữa, đột nhiên cô ấy nhớ tới mình có thể đi học lái xe mà. Bà ngoại từng khuyên cô ấy từ lâu, bảo cô ấy học lái xe đi, sau khi có bằng lái, bà ngoại sẽ tặng cô ấy một chiếc xe. Trước đây cô ấy luôn nghĩ con gái học lái xe cũng vô dụng, hơn nữa, cô ấy đi làm ở ngay tỉnh thành, cách nhà không xa lắm, có xe đạp là được rồi. Nhưng bây giờ cô ấy suy nghĩ thông suốt rồi. Vì sao con gái không thể học lái xe chứ? Lấy được bằng lái xe rồi, mình thích đi đâu thì lái xe tới đó, chẳng phải rất sảng khoái sao?

Thật ra trước đây cô ấy không học lái xe, một phần còn vì Hoằng Quốc Nguyên, cô ấy không muốn tạo cho Hoằng Quốc Nguyên áp lực quá lớn. Hoằng Quốc Nguyên đạp xe đạp, cô ấy lại lái xe ô tô, lỡ như trong lòng Hoằng Quốc Nguyên cảm thấy không thoải mái thì sao?

Bây giờ đã quyết định sẽ chia tay Hoằng Quốc Nguyên rồi, cô ấy không cần nghĩ nhiều nữa, học lái xe xong sẽ được bà ngoại tặng cho một chiếc xe, lái ra ngoài có thể diện biết mấy.

Biết cháu gái tới rồi lại đi, Lưu Đại Ngân cũng nói thầm: Sao Xuân Yến lại về nhà thế nhỉ? Về nhà rồi sao chưa nói tiếng nào đã chạy đi rồi? Nhưng mà con bé nói tối nay sẽ về ăn cơm, đến lúc đó hỏi thẳng con bé không phải được rồi sao.

Học lái xe không phiền phức lắm, chỉ cần nộp tiền vào trường dạy lái là được. Trường dạy lái xe đưa cho Chu Xuân Yến một quyển sách bảo cô ấy mang về tìm hiểu trước. Thấy thời gian vẫn sớm, Chu Xuân Yến còn đi dạo một vòng rồi mới về nhà.

Mấy năm nay vì tích cóp tiền, cô ấy không chi tiêu cho bản thân quá nhiều. Bây giờ cô ấy nghĩ thoáng rồi, Hoằng Quốc Nguyên đã không suy nghĩ cho tương lai của hai người bọn họ như vậy, thì cô ấy còn nghĩ nhiều làm gì.

Dạo quanh tỉnh thành một vòng, Chu Xuân Yến mua không ít thứ, cộng thêm tiền phí đăng ký học lái xe, tiền tiết kiệm trong tay cô ấy lập tức bị tiêu mất gần một phần ba.

Không thể không nói, cảm giác tiêu tiền thật sự rất sướng, chẳng trách trên sách báo thường viết, thích đi dạo phố là bản tính của phụ nữ. Sáng mai cô ấy phải đi rút một ít tiền tiết kiệm nữa, rồi tới trung tâm thương mại mua cho mình một bộ mỹ phẩm dưỡng da và một bộ đồ trang điểm tốt mới được. Mấy năm qua vì tích cóp tiền, đồ trang điểm của cô ấy chỉ có mỗi thỏi son môi, mỹ phẩm dưỡng da cũng chỉ dùng kem chống nắng, đúng là tự ngược đãi bản thân rồi.

Bây giờ cô ấy đã nghĩ thoáng hơn, tiền cứ tiêu trên người mình mới tốt, mới thoải mái.

Khi cô hát ngâm nga về đến nhà, bà ngoại không có nhà, ông ngoại cũng không thấy, không biết bọn họ đi đâu rồi. Nhưng mà có dì út ở nhà. Trông thấy Chu Xuân Yến, Lý Ngẫu Hoa cười hỏi: “Xuân Yến, về rồi đấy à?”

Chu Xuân Yến cũng cười nói: “Dì út, dì ăn bánh ngọt không? Cháu vừa mua từ Hạnh Hoa Lâu đó.”

“Có, cho dì hai cái.”

Sau khi ly hôn, Lý Ngẫu Hoa đã vứt chuyện với Khương Ngọc Lai ra sau đầu, tâm thái càng ngày càng tốt lên, vẻ ngoài cũng trẻ ra vài tuổi.

Ăn bánh ngọt xong, Lý Ngẫu Hoa hỏi: “Xuân Yến, cháu với bạn trai cháu thế nào rồi? Hai đứa định kết hôn trong nửa năm tới à? Định mua nhà ở đâu?”

Chu Xuân Yến buông miếng bánh ngọt, hơi ngập ngừng: “Dì út, cháu định chia tay Hoằng Quốc Nguyên.”

Lý Ngẫu Hoa rất giật mình: “Chia tay, vì sao? Chẳng phải tình cảm giữa hai đứa luôn rất tốt à?”

“Dì út, cháu thương lượng chuyện kết hôn với anh ấy, anh ấy nói trên người anh ấy chỉ có năm trăm đồng. Cháu hỏi anh ấy tiền lương mấy năm nay đâu cả rồi, sao chỉ tích cóp được chút tiền như vậy, anh ấy nói em trai kết hôn, cho em trai hết tiền rồi.”

Vân Chi

Nói xong, Chu Xuân Yến cắn một miếng bánh ngọt, vành mắt lại đỏ lên: “Dì út, cháu vì tương lai của hai đứa mà ăn mặc cần kiệm, tiền lương và tiền bà ngoại cho cháu đều tiết kiệm lại, nhưng anh ấy thì sao? Chưa nói tiếng nào đã đưa hết tiền cho người nhà anh ấy rồi. Anh ấy có nhớ chúng cháu cũng đang chuẩn bị kết hôn không? Anh ấy có nghĩ cho tương lai của chúng cháu không?”

Giống như đã tìm được người có thể tâm sự, Chu Xuân Yến nói tiếp: “Vốn dĩ cháu đã dự định sẽ ở bên anh ấy cả đời, nhưng hôm qua vợ ông Chu trong đơn vị cháu tự tử vì ông Chu đưa tiền mua nhà của bọn họ cho mẹ ông ấy. Cháu nhìn vợ ông Chu như thấy được bản thân sau này. Hoằng Quốc Nguyên cũng giống ông Chu, không hề coi vợ con mình là người nhà, chỉ có cha mẹ, anh chị em mới là người nhà. Vì cha mẹ, vì anh chị em, bọn họ có thể hy sinh vợ con mình, cháu không muốn sống cả đời với người như vậy.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 377: Pháo Hôi trong truyện luân lý gia đình (13)



Hoằng Quốc Nguyên chính là kiểu “Rúc váy mẹ” mà đời sau miêu tả, sống cùng người đàn ông như vậy, người khổ nhất chính là vợ của bọn h.

Lưu Đại Ngân vẫn chưa biết cháu ngoại đã quyết định sẽ chia tay Hoằng Quốc Nguyên. Phải biết rằng, trong quyển sách kia viết, rất nhiều lần cuộc hôn nhân của Chu Xuân Yến và Hoằng Quốc Nguyên gặp phải nguy cơ đổ vỡ, nhưng kết quả đều không vấn đề gì, cuối cùng bọn họ vẫn bên nhau.

Mãi cho đến khi cháu ngoại bị ung thư, Hoằng Quốc Nguyên mới nhận ra bản thân đã sai lầm, mới đưa mẹ mình về quê.

Nhưng mà như vậy thì có ích lợi gì chứ? Như vậy có thể chữa khỏi bệnh ung thư sao? Như vậy có thể xoá nhoà những đau khổ mà cháu ngoại bà ấy từng phải chịu sao?

Kiếp trước đến cuối cùng bọn họ vẫn không ly hôn, vướng bận lớn nhất chính là con gái của bọn họ. Chu Xuân Yến là một cô gái rất truyền thống, cho rằng con cái phải có một gia đình hoàn chỉnh mới hạnh phúc.

Vân Chi

Lưu Đại Ngân vô cùng không tán đồng ý kiến này, tình cảm giữa vợ chồng không tốt, thường xuyên cãi nhau, mới là thương tổn lớn nhất đối với con trẻ.

Hiện tại Chu Xuân Yến vẫn chưa kết hôn, đương nhiên cũng chưa có con. Cô ấy với Hoằng Quốc Nguyên chỉ là quan hệ bạn trai bạn gái, chia tay dễ hơn ly hôn nhiều.

Bước đầu tiên Lưu Đại Ngân muốn làm chính là khuyên cháu ngoại ly hôn Hoằng Quốc Nguyên, bước thứ hai chính là thay đổi suy nghĩ của Chu Xuân Yến, nếu cô ấy vẫn giữ tính tình mềm yếu của mình, dù không có Hoằng Quốc Nguyên thì cuộc sống sau này cũng dễ bị thiệt thòi.

Nghe Chu Xuân Yến tâm sự xong, Lý Ngẫu Hoa nẫm nghĩ một lát, rồi nói: “Xuân Yến, nên chia tay hay không cháu tự quyết định là được. Nhưng mà cháu nói đúng, nếu đàn ông chỉ biết nghĩ cho cha mẹ, anh chị em nhà mình, vậy thì ai làm vợ đối phương đều phải sống cuộc sống vô cùng buồn bực. Rất nhiều người đàn ông đều mang tư tưởng này, cho rằng vợ mình chịu thiệt một chút thì có sao đâu, cha mẹ, anh chị em trong nhà mới là người thân nhất của mình, giúp đỡ bọn họ một chút mới là lẽ phải. Nhưng có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, đàn ông không tôn trọng mình, có thứ gì tốt cũng đưa hết cho người ngoài, ai nuốt nổi cơn giận này? Nếu như có con rồi lại càng phiền phức hơn, giống như nhà ông Chu mà cháu kể đấy, con nhà mình chưa có phòng riêng thế mà còn đưa tiền cho em trai mua nhà trước.”

“Dì út, cháu thì nghĩ thế này. Nếu về sau chúng cháu có con rồi, Hoằng Quốc Nguyên vẫn trợ cấp cho nhà anh ta như bây giờ, thì ai nuôi con của chúng cháu? Cháu không muốn biến mình thành người giống vợ ông Chu, suốt ngày phải sống trong oán hận, mài mòn sạch sẽ tình cảm tốt đẹp trước kia.”

Chu Xuân Yến đã quyết tâm sẽ chia tay rồi: “Dì út, bây giờ chia tay sẽ tốt hơn cho cả hai chúng cháu, sau này chúng cháu vẫn nhớ được điểm tốt của đối phương. Nếu như kết hôn, sống cuộc sống cứ hai ba ngày lại cãi nhau một trận, chỉ cần Hoằng Quốc Nguyên còn nghe mẹ mình răm rắp, thì cuộc sống hôn nhân của cháu và anh ấy sẽ không hạnh phúc được.”

Chu Xuân Yến đã suy nghĩ thông suốt rồi, cũng đã quyết tâm sẽ chia tay Hoằng Quốc Nguyên, nhưng mà nói ra thế nào cũng là cả một vấn đề.

Cô ấy và Hoằng Quốc Nguyên đã ở bên nhau nhiều năm, bây giờ chia tay, phải lấy lý do gì mới tốt đây.

Hai ngày sau đó Chu Xuân Yến đều ỉu xìu, cô ấy và Hoằng Quốc Nguyên không liên lạc với nhau nên không hề biết bà Hoằng đã tới tỉnh thành rồi, là cố ý tới để gặp cô “con dâu tương lai” này.

Hai ngày qua Chu Xuân Yến vẫn luôn ở lại chỗ Lưu Đại Ngân, Lưu Đại Ngân tranh thủ thời gian, cứ khi nào rảnh rỗi là lại tiến hành “Giáo dục tư tưởng” cho Chu Xuân Yến. Nói về nam nữ bình đẳng, nói phụ nữ phải biết đối xử tốt với bản thân, gặp chuyện không vừa lòng nên phản bác lại thì phải phản bác lại, đừng vì đối phương là người lớn mà cố kỵ.

Sau khi được Lưu Đại Ngân dạy dỗ, nhận thức của Chu Xuân Yến cũng dần dần thay đổi, đặc biệt là thái độ với người lớn. Từ nhỏ Chu Xuân Yến đã được dạy phải lễ phép với người lớn, người lớn có nói gì cũng không được tranh luận, nhưng Lưu Đại Ngân lại dạy cô ấy, nếu người lớn ăn nói quá đáng, vậy thì phản bác lại, không cần để ý đến thể diện của đối phương.

Hôm nay Chu Xuân Yến vừa ra khỏi đơn vì thì trông thấy một bà cụ và hai người trẻ tuổi đang đứng trước cổng, nhìn thấy Chu Xuân Yến ra ngoài, bà cụ cười tủm tỉm bước đến hỏi: “Cháu là Xuân Yến phải không?”

Chu Xuân Yến không nói thẳng là phải hay không, mà nghi hoặc hỏi lại: “Bác là?”

Bà ta cười nói: “Bác là mẹ của Hoằng Quốc Nguyên.”

“Bác là mẹ của anh Quốc Nguyên?”

Trong lòng Chu Xuân Yến càng nghi hoặc hơn, bản thân cô ấy chưa từng gặp mẹ của Hoằng Quốc Nguyên lần nào, sao bà ta lại nhận ra mình nhỉ?

Có lẽ đã nhìn ra được nghi hoặc trong lòng Chu Xuân Yến, bà Hoằng cười tủm tỉm nói: “Bác từng xem qua ảnh chụp của cháu, lần này tới tỉnh thành là cố ý qua đây gặp cháu một lần.”

Chu Xuân Yến đành hỏi: “Bác gái, anh Quốc Nguyên đâu ạ?”

“Quốc Nguyên vẫn chưa tan làm, bác tới tìm cháu vì có vài lời muốn nói với cháu.”

Trong lúc bà Hoằng bước tới nói chuyện với Chu Xuân Yến, hai người trẻ tuổi ở bên cạnh kia không nhịn được cũng quan sát cô ấy, thi thoảng lén lút nói chuyện với nhau.

Chu Xuân Yến không muốn ở chung một chỗ với bà Hoằng, bèn nói: “Bác gái, bác ở đây chờ cháu một lát nhé, cháu đi gọi điện thoại cho anh Quốc Nguyên.”

Không đợi bà Hoằng nói gì thêm, Chu Xuân Yến đã quay trở lại đơn vị. Chắc là lúc này Hoằng Quốc Nguyên vẫn chưa tan làm, gọi điện thoại qua chắc vẫn tìm được anh ta.

Trông thấy Chu Xuân Yến chưa đợi mình đồng ý đã chạy mất, bà Hoằng hơi mất hứng. Chu Xuân Yến này sao lại không biết lễ phép như vậy nhỉ? Sao lại bỏ bà ta đứng đây một mình rồi chạy luôn như thế chứ?

Nói về lễ phép, thật ra hành động của bà Hoằng còn thiếu lễ phép hơn. Con trai bà ta vẫn chưa chính thức dẫn cô ấy về nhà giới thiệu, bà ta đã chạy tới tìm cô ấy rồi, căn bản không giống cách làm của phụ huynh trong nhà.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 378: Pháo Hôi trong truyện luân lý gia đình (14)



Vợ của Hoằng Quốc Bình đi tới, nói: “Mẹ, chị ấy là chị dâu con à?”

Bà Hoằng gật đầu.

Vợ của Hoằng Quốc Bình tên là Trương Hồng Đậu nói: “Chị dâu này của con biết ăn diện thật đấy, chiếc áo khoác chị ấy mặc trên người đẹp quá mẹ nhỉ?”

Bà Hoằng hừ một tiếng thật mạnh: “Phụ nữ biết ăn diện hay không, không quan trọng, quan trọng là hiếu thảo, nghe lời.”

Hoằng Quốc Nguyên cũng vừa mới tan tầm, vẫn chưa về ký túc xá đã nhận được điện thoại của Chu Xuân Yến. Anh ta lập tức chạy tới nơi này.

Bà Hoằng đã tới, Chu Xuân Yến không tiện để bọn họ đứng chờ Hoằng Quốc Nguyên trước cổng cơ quan mình thế này, nên đã dẫn bà Hoằng và hai người trẻ tuổi kia tới một quán cà phê ở gần đơn vị.

Lúc này cô ấy đã biết, hai người trẻ tuổi kia là em trai Hoằng Quốc Bình và em dâu Trương Hồng Đậu của Hoằng Quốc Nguyên. Hoá ra tiền lương của Hoằng Quốc Nguyên là cho bọn họ mua nhà kết hôn.

Thật ra, Hoằng Quốc Nguyên chỉ cho bọn họ hơn hai ngàn, nhưng đó là tất cả tiền tiết kiệm mà anh ta có rồi. Đi làm hai năm chỉ tiết kiệm được như vậy, hiển nhiên ngày thường anh ta cũng gửi về nhà không ít.

Mấy năm nay, Hoằng Quốc Nguyên giống như ngân hàng của nhà họ Hoằng vậy, chỉ cần ai đó gặp khó khăn mở miệng hỏi anh ta tiền, là Hoằng Quốc Nguyên đều đưa, chưa bao giờ từ chối.

Mấy năm nay kinh tế tỉnh thành phát triển nhanh chóng, quán cà phê cũng nhiều lên, hơn nữa cơ quan Chu Xuân Yến làm việc nằm ở khu vực trung tâm, nễn xung quanh đã mọc lên mấy quán cà phê rồi. Quán cà phê Chu Xuân Yến dẫn đám người bà Hoằng tới là một quán mới khai trương, gần đơn vị của Chu Xuân Yến nhất.

Đây là lần đầu tiên bà Hoằng tới nơi như vậy, nên cả người đều cảm thấy không được tự nhiên. Chu Xuân Yến biết người có tuổi như bà Hoằng thường không thích uống cà phê, nên gọi cho bà ta một ly nước trái cây.

Nhân viên phục vụ mang cà phê và nước trái cây lên, đợi đối phương đi khỏi, bà Hoằng nói: “Xuân Yến này, bác cháu mình tìm nơi nào đó ngồi nói chuyện là được rồi, tới nơi này làm gì.”

Chu Xuân Yến mỉm cười: “Bác gái, bác là người lớn, sao cháu có thể để bác đứng ngoài đường cái nói chuyện với cháu được.”

Lời cô ấy nói cũng đúng, bọn họ đâu thể đứng ở ngoài đường trò chuyện với nhau.

Thật ra lần này bà Hoằng tới tỉnh thành là vì nghe thấy con trai bà ta oán giận. Có lần Hoằng Quốc Nguyên gọi điện thoại về nhà, đã không cẩn thận nói lỡ miệng rằng bạn gái anh ta rất không vừa lòng vì anh ta đưa tiền tiết kiệm cho em trai mua nhà. Bà Hoằng vừa nghe thấy đã nổi giận. Còn chưa cưới về nhà đâu đã dám quản chuyện nhà bọn họ rồi à? Dù cưới rồi đi nữa, Quốc Nguyên muốn cho người nhà tiền, Chu Xuân Yến cũng không được phép ngăn cản. Cộng thêm con trai đã công tác ở tỉnh thành nhiều năm mà mình vẫn chưa tới tỉnh thành lần nào, bà Hoằng quyết định bắt xe tới xem thử.

Đương nhiên bà ta sẽ không đi một mình rồi, mà rủ cả con trai út và con dâu út nhà mình đi theo. Chẳng phải bây giờ đang có trào lưu đi du lịch sau khi cưới sao? Con trai con dâu bà Hoằng cũng đua đòi, nghĩ có anh trai ở tỉnh thành rồi, bọn họ lên đây chơi có thể tiết kiệm tiền.

Bà Hoằng cũng muốn đến tỉnh thành để gặp “Con dâu” tương lai của mình một lần, nên ba người mới cùng nhau tới đây.

“Chị Xuân Yến, cà phê này đắt lắm nhỉ?” Trương Hồng Đậu hỏi.

Chu Xuân Yến chậm rãi khoắng cà phê, nói: “Cũng bình thường thôi, không tính là quá đắt.”

Trương Hồng Đậu hỏi riết không tha: “Chị Xuân Yến, một ly cà phê này bao nhiêu tiền thế?”

Chu Xuân Yến thản nhiên đáp: “Mười mấy đồng thôi.”

“Một ly cà phê nhỏ như vậy mà tận mười mấy đồng ạ?” Trương Hồng Đậu không ngờ ly cà phê nho nhỏ này lại ắt như vậy, uống vào cũng không ngon lắm, còn có vị đắng.

Chu Xuân Yến cười nói: “Quán cà phê này là quán mới mở, không gian yên tĩnh, thích hợp cho chúng ta nói chuyện.”

Bà Hoằng uống một ngụm nước trái cây, rồi buông ly xuống, nói: “Xuân Yến, các con còn trẻ, phải biết tiết kiệm chứ, sau này còn rất nhiều việc cần đến tiền đấy, nên tích cóp lại đừng tiêu linh tinh.”

Một ly cà phê này tận mười mấy đồng, cũng quá đắt rồi, con dâu tương lai tiêu hoang như vậy không phải chuyện tốt, phải khuyên bảo tử tế mới được.

Chu Xuân Yến lập tức gật đầu đồng ý với bà Hoằng: “Bác gái nói đúng lắm.”

Nhưng thái độ này của cô ấy lại khiến bà Hoằng cảm thấy như đánh vào bịch bông, người ta đã nghe lời mình rồi mình còn nói gì được nữa.

Thật ra chỉ là Chu Xuân Yến không muốn nói chuyện nhiều với bà ta mà thôi. Cô ấy đã quyết định sẽ chia tay Hoằng Quốc Nguyên rồi, tương lai sẽ không liên quan gì với nhà họ Hoằng nữa, vậy thì cần gì để tâm đến những lời của người không có liên quan gì nói chứ.

Chỉ một lát sau Hoằng Quốc Nguyên đã tới nơi, anh ta vừa vào quán đã trông thấy em trai Hoằng Quốc Bình vẫy tay với mình: “Anh trai, ở bên này.”

Hoằng Quốc Nguyên đi tới, nhìn có vẻ anh ta rất sốt ruột. Hiện tại thời tiết chưa thể gọi là nóng, nhưng trên trán anh ta đã đổ ất nhiều mồ hôi rồi.

“Mẹ, Xuân Yến, con tới rồi.”

Có thêm người đến, nhân viên phục vụ lại tới hỏi Hoằng Quốc Nguyên muốn uống gì, Hoằng Quốc Nguyên cũng gọi cà phê giống Chu Xuân Yến.

Vân Chi

Sau khi đám người nói chuyện phiếm với nhau vài câu, bà Hoằng mới bắt đầu khen con trai mình: “Quốc Nguyên là sinh viên đại học chính quy đấy, ở quê bác không nhiều người thi đỗ được đại học đâu, ngày thường rất được người ta tôn kính...”

Chu Xuân Yến thản nhiên đáp: “Vâng, cháu cũng là sinh viên đại học chính quy, nhưng mà bác gái nói sai rồi, không phải cứ học đại học chính quy mới được gọi là sinh viên, chỉ cần học đại học tất cả đều là sinh viên cả.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 379: Pháo Hôi trong truyện luân lý gia đình (15)



Vốn dĩ bà Hoằng đã chuẩn bị rất nhiều lời để nói tiếp, nhưng hiện tại đã bị câu nói này của Chu Xuân Yến chặn họng nói không ra lời rồi.

Một lúc lâu sau, bà ta mới nói: “Sinh viên đại học chính quy cũng không tệ rồi, sau khi Quốc Nguyên thi đỗ đại học, có rất nhiều cô gái trẻ tuổi trong thôn thương thầm nó đó.”

Nói với bạn gái của con trai mình câu này, không biết bà Hoằng có ý gì nhỉ?

Nhưng Chu Xuân Yến không hề để tâm đến lời bà ta nói, giọng vẫn rất thản nhiên: “Thật ạ? Còn có chuyện như vậy sao? Thế mà trước đây anh trai cháu với em họ cháu thi đỗ đại học, chẳng có ma nào thèm thương thầm bọn họ, toàn là đám trẻ con dùng ánh mắt sùng bái nhìn bọn họ thi, nói là muốn học tập bọn họ, cũng muốn thi đỗ đại học như bọn họ.”

“Hoá ra anh trai và em họ cháu cũng thi đỗ đại học à? Đang học đại học ở đâu thế?” Phải biết rằng trường đại học cũng có trường nọ trường kia đấy.

Vân Chi

Lúc này dường như bà Hoằng với Chu Xuân Yến đang ganh đua với nhau vậy, bà ta rất muốn chứng minh con trai bà ta mới là người tốt ngàn dặm có một.

“Anh trai cháu học Đại học giao thông vận tải, em họ cháu thì học ở Thanh Mộc, nhưng mà em họ cháu chỉ học hai tháng đã xin thôi học rồi, khuyên thế nào cũng không chịu đi học tiếp, không còn cách bào khác gia đình cháu đành phải theo em ấy.”

“Như vậy sao được, đại học Thanh Mộc tốt như vậy sao nói bỏ là bỏ luôn chứ, làm vậy khác nào đang nổi loạn?” Nếu con bà ta nổi loạn như vậy, bà ta đã đánh gãy chân nó rồi.

“Sao lại là làm loạn chứ, gia đình cháu đã chuẩn bị sẵn cho em ấy con đường khác để đi rồi, không sợ em ấy đi nhầm đường đâu.” Chu Xuân Yến uống một ngụm cà phê, rất bình tĩnh nói.

Lời cô ấy nói cũng không sai, trước đây sở dĩ người nhà đồng ý cho Khai Nguyên thôi học là vì bọn họ đã chuẩn bị sẵn đường lui cho Khai Nguyên rồi. Nếu không xin được vào trường đại học ở bên Mỹ, thì Khai Nguyên sẽ về nước thi lại đại học. Với trí thông minh của Khai Nguyên, lại thi đỗ một trường đại học tốt khác hoàn toàn không thành vấn đề, gia đình bọn họ cũng đủ tài chính để ủng hộ cậu ấy, có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân giúp Khai Nguyên có thể dứt khoát thôi học ở trường đại học Thanh Mộc, rồi sang Mỹ một mình.

Anh trai Chu Hữu Lợi tốt nghiệp đại học xong cũng sang Mỹ rồi, hiện tại đang học nâng cao ở một trường đại học không tồi bên đó.

Đề tài về sinh viên đại học kết thúc ở đây. Hoằng Quốc Nguyên không phải kẻ ngu, đã nhìn ra được thái độ của Chu Xuân Yến hôm nay không bình thường, anh ta muốn hỏi nhưng lại không biết hỏi từ đâu.

Bà Hoằng liên tục mắc nghẹn ở chỗ Chu Xuân Yến, nên hơi mất hứng. Hừ! Vẫn chưa cưới về đã tỏ thái độ với người lớn trong nhà như vậy rồi, sau khi cưới còn kiêu ngạo thế nào chứ?

Cái tính này phải sửa lại mới được!

Chu Xuân Yến vẫn chưa gả tới nhà bọn họ, bà Hoằng không tiện dạy bảo quy củ, nhưng mà nơi này có sẵn một cô con dâu, bà ta có thể nói mỉa nói móc, chỉ cây dâu mắng cây hoè.

“Đậu Tử, lần sau đừng gọi cái cà phê này nữa, cà phê đắt như vậy, uống một ngụm là mất mấy hào rồi, chỉ có mấy đứa hoang phí mới uống thứ này thôi.”

Trương Hồng Đậu bị mẹ chồng mắng mặt đỏ bừng, nhưng cô ta có thể làm gì khác ngoài ngoan ngoãn gật đầu chứ.

Bà Hoằng đã dạy dỗ con dâu thì không có chuyện mới nói một hai câu đã xong việc rồi: “Đã kết hôn thì phải biết sinh sống, thứ gì không nên tiêu tiền thì đừng tiêu, tiền kiếm được không dễ dàng, phải tính toán tỉ mỉ, phải có tiền tích cóp.”

Bà Hoằng vừa nói vừa dùng khoé mắt liếc xem sắc mt của Chu Xuân Yến, thấy cô ấy gật gù ra vẻ tán đồng, tâm trạng mới tốt lên đôi chút.

Chưa kết hôn khó tránh khỏi tiêu xài hoang phí, nhưng mà chịu nghe ý kiến của người lớn, vậy thì chưa tính là quá tuỳ hứng.

“Xuân Yến, cháu thấy bác nói có đúng không?” Bà Hoằng hỏi.

Chu Xuân Yến lại gật đầu: “Bác gái, bác nói vô cùng đúng. Quốc Nguyên, anh nghe thấy lời bác gái nói chưa? Tiền không nên tiêu thì đừng tiêu, phải biết tích cóp. Mỗi khi có lương em đều tích cóp phần lớn, anh có tích cóp giống em không?”

Câu hỏi của cô ấy không khách sáo chút nào, mặt Hoằng Quốc Nguyên lập tức đỏ bừng lên: “Xuân Yến, hôm nay em làm sao vậy? Sao cứ nói mỉa nói móc nhau thế?”

Mẹ và em trai em dâu anh ta đều đang ở đây, Chu Xuân Yến hỏi vấn đề này là có ý gì chứ?

“Quốc Nguyên, chuyện tích cóp tiền là bác gái nói đến mà, em chỉ hỏi một câu thôi anh sốt ruột gì chứ.”

Chu Xuân Yến rất bình tĩnh, nhưng chính vì cô ấy bình tĩnh như vậy mới khiến Hoằng Quốc Nguyên không chịu nổi.

“Xuân Yến, rốt cuộc em có ý gì hả?”

Chu Xuân Yến buông cái thìa xuống, tò mò hỏi lại: “Có ý gì? Chẳng qua em chỉ hỏi lại anh một câu theo lời bác gái nói thôi, anh sốt ruột gì chứ? Bác gái, bác nói phải tích cóp tiền, vậy cháu hỏi Quốc Nguyên câu này cũng không quá đáng nhỉ? Hay là nhà bác có quy định, tích cóp tiền là việc của phụ nữ, còn đàn ông thì không phải tích cóp tiền, tiền của mình mình cứ tiêu?”

Giọng Chu Xuân Yến rất bình thản, nhưng câu hỏi lại rất sắc bén.

Hoằng Quốc Nguyên không trả lời được, nhưng mà bà Hoằng đã từng trải qua mưa gió, câu hỏi như vậy không làm khó được bà ta: “Xuân Yến, tiền có tích cóp được không, không quan trọng, quan trọng là tiêu tiền vào vệc gì. Cháu xem, ly cà phê này đắt như vậy, nhưng lại không thể dùng thay cơm, như vậy có vô dụng không? Tuy rằng Quốc Nguyên không tích cóp được tiền, nhưng tiền đều dùng vào việc quan trọng, dùng vào việc đúng đắn.”

Chu Xuân Yến nghe xong, ngạc nhiên là cô ấy lại gật đầu: “Bác gái, bác nói đúng.”
 
Back
Top Bottom