Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 360: Pháo Hôi trong truyện báo thù (4)



Chuyện kiểu như công nhân gặp phải sự cố, mất mạng trên công trường là chuyện lớn, muốn giấu cũng không giấu được. Dù bọn họ có giấu được, thì người nhà nạn nhân cũng sẽ không để yên.

Nhưng hôm nay không hề thấy ai đến làm ầm ĩ, chứng minh trên công trường thật sự không xảy ra sự cố gì… Chẳng lẽ bà ấy nhớ lầm ngày sao?

Lưu Đại Ngân cẩn thận suy nghĩ lại. Rõ ràng bà không nhớ lầm mà. Ngày Doãn Thành Tài tự sát chính là ngày mười tám tháng tám âm lịch.

Bà ấy sẽ không bao giờ nhớ lầm ngày tháng.

Có phải đã xảy ra vấn đề gì đó bên trong hay không nhỉ? Chẳng lẽ quyển “Sách” kia viết nhầm…

Lưu Đại Ngân từng mơ thấy rất nhiều quyển sách, không lần nào xảy ra sai lầm, sao lần này lại không đúng nhỉ?

Bà ấy nghĩ cả trăm lần vẫn không nghĩ ra, cũng không biết đã xảy ra vấn đề ở đâu, nhưng trên mặt không biểu hiện gì, lại tiếp tục đi dạo thêm vòng nữa quanh công trường, rồi lên xe quay về.

Trên đường quay về tỉnh thành, lúc tài xế đang lái xe thì đột nhiên bị Lưu Đại Ngân gọi lại: “Đừng vội quay về, cậu lái xe đi quanh mấy thôn xóm gần đây một vòng đi.”

Doãn Thành Tài và Doãn Đinh con trai anh ta giống như một quả b.o.m chôn ngay bên cạnh, không biết khi nào sẽ nổ tung, khiến người nhà họ Lý bị nổ hồn bay phách lạc, Lưu Đại Ngân không thể yên tâm, cần phải loại trừ tai hoạ ngầm này. Bà ấy nhớ trong quyển sách kia viết, nhà Doãn Đinh ở cách khu công nghiệp mới xây dựng không xa.

Đó là một thôn xóm nhỏ, tất cả cộng lại cũng chỉ có trên dưới một trăm hộ gia đình. Nhà họ Doãn ở đầu thôn phía đông, trước cửa có một cây táo lớn.

Lưu Đại Ngân bảo tài xế dừng xe trước cửa thôn, bà ấy ngồi trên xe, rất nhanh đã trông thấy cây táo cực lớn kia.

Lúc này đang là mùa táo chín, quả táo đỏ hồng treo trên ngọn cây khiến người ta vô cùng yêu thích.

Căn nhà cha con Doãn Thành Tài đang ở không tốt lắm, lúc này cửa đang mở rộng, hai cha con bọn họ đang đứng dưới gốc cây hái táo. Một người đàn ông trung niên và một cậu thiếu niên, nhìn qua quan hệ rất thân thiết.

Sắc mặt người đàn ông kia không tốt lắm, dáng người hơi gầy yếu. Cậu thiếu niên vừa hái táo vừa nói gì đó với người đàn ông kia, thi thoảng người đàn ông lại nở nụ cười.

Trực giác nói cho Lưu Đại Ngân biết, hai người này chính là cha con Doãn Thành Tài và Doãn Đinh.

Bà ấy rất tin tưởng trực giác của mình, nên mở cửa xe ra, bước xuống.

“Mấy quả táo nhà anh nhìn ngon quá, có bán không?” Lưu Đại Ngân hỏi.

Doãn Thành Tài và con trai đang hái táo, căn bản không nghe thấy tiếng bước chân của Lưu Đại Ngân.

Anh ta quay đầu lại, nhìn người phụ nữ xa lạ: “Chị gái, chị muốn mua táo nhà chúng tôi à?”

Trong tay Doãn Đinh đang cầm một cây sào trúc rất dài, cậu ta cũng quay đầu lại nhìn. Khi thấy người tới là Lưu Đại Ngân, hình như cậu ta hơi hoảng sợ, miệng lắp bắp: “Lưu Đại…”

Chưa nói ra nốt chữ cuối cùng, cậu ta đã ngậm miệng, đứng bất động tại chỗ.

Lưu Đại cái gì? Chẳng lẽ cậu ta định gọi tên Lưu Đại Ngân của mình? Nhưng mà sao cậu ta lại biết tên mình nhỉ? Phải biết rằng đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt nhau đó.

Sao vừa gặp mặt Doãn Đinh đã nhận ra mình ngay lập tức nhỉ? Sao cậu ta không nói ra nốt chữ cuối cùng?

Nếu gặp phải trên đường, chắc chắn Lưu Đại Ngân sẽ không nhận ra cậu ta chính là Doãn Đinh, nhưng tại sao chỉ liếc qua một cái Doãn Đinh đã gọi được tên mình rồi?

Lưu Đại Ngân giả vờ không nghe rõ Doãn Đinh nói gì, vẫn cười nói: “Tôi vừa đi từ bên kia qua đây, thấy anh với cháu đang hái táo ở chỗ này, nên muốn mua một chút mang về cho bọn trẻ trong nhà ăn, bọn trẻ nhà tôi thích nhất là táo, nhìn táo nhà anh còn ngon như vậy. Anh có bán không?”

Nhà họ Doãn không phải gia đình giàu có gì, có người muốn bỏ tiền ra mua táo nhà bọn họ, tất nhiên Doãn Thành Tài đồng ý rồi.

Anh ta giục con trai mình: “Tiểu Đinh, còn ngây ra đó làm gì, mau vào nhà lấy cái túi ra đây nhặt táo cho người ta.”

Doãn Đinh như người mất hồn, cha cậu ta phải gọi thêm một tiếng cậu ta mới tỉnh táo lại.

“A, vâng, con đi ngay đây.”

Lưu Đại Ngân gọi Doãn Đinh đang định chạy vào nhà: “Đợi chút, trong xe tôi có túi đựng, không cần vào nhà lấy túi đâu.”

“A, vâng.” Khi nói chuyện Doãn Đinh luôn cúi đầu, không dám nhìn Lưu Đại Ngân.

Lưu Đại Ngân dám khẳng định, chắc chắn Doãn Đinh này có quen biết mình, còn có xích mích với bà ấy, nếu không sao cậu ta lại không dám nhìn bà ấy như vậy?

Khoảnh khắc này, đột nhiên trong đầu Lưu Đại Ngân sinh ra một ý nghĩ hoang đờng khiến bà ấy giật mình. Không phải… Không phải Doãn Đinh này trùng sinh chứ?

Nếu là người khác, khả năng sẽ không nghĩ tới điều này, nhưng Lưu Đại Ngân là người đã từng trải qua rất nhiều chuyện hiếm lạ cổ quái mà khoa học không giải thích được. Nếu Doãn Đinh thật sự trọng sinh, thì Lưu Đại Ngân cũng không cảm thấy kinh ngạc. Bởi vì trước cậu ta đã có Giang Văn Chung và Lưu Văn Nhân là tiền lệ rồi, thêm một Doãn Đinh nữa, cũng không có gì.

Nếu như Doãn Đinh trọng sinh thật, vậy thì có thể giải thích tất cả chuyện này rồi.

Doãn Đinh trọng sinh ngăn cản Doãn Thành Tài tự sát, đương nhiên cũng nhận ra Lưu Đại Ngân.

Lưu Đại Ngân quay lại xe lấy một cái túi nilon tới, tự mình nhặt từng quả táo: “Nếu táo nhà anh ngon, lần sau tôi lại tới mua tiếp.”

Doãn Thành Tài cười ha hả: “Chị gái, không phải tôi c.h.é.m gió đâu, táo nhà tôi thật sự khiến người ta ăn lần một còn muốn ăn lần hai đó. Táo này chúng tôi cũng định hái mang lên chợ bán, nhiều táo như vậy nhưng chắc chỉ hai ngày là bán hết thôi.”

Lưu Đại Ngân đã ăn thử vài quả táo: “Đúng là rất ngon.”

Trở lại xe, Lưu Đại Ngân bỏ túi táo sang ghế ngồi bên cạnh mình, dựa người về phía sau, nhắm mắt lại, nói: “Quay về tỉnh thành đi.”

Vân Chi

Đối với việc Doãn Đinh trọng sinh, Lưu Đại Ngân đã nắm chắc sáu bảy phần rồi, hai ba phần còn lại đợi ngày mai bà ấy đưa Khai Duyệt tới là biết ngay thôi.

Khai Duyệt vẫn chưa biết mình từng c.h.ế.t một lần trong quyển sách kia, ngày mai còn gặp mặt hung thủ từng g.i.ế.c mình. Nhưng nếu Lưu Đại Ngân không làm như vậy, bà ấy sẽ không xác định được có phải Doãn Đinh đã trọng sinh không.

Cha con nhà họ Doãn giống như lưỡi d.a.o sắc bén treo trên đỉnh đầu người nhà họ Lý, không biết khi nào sẽ rơi xuống khiến bọn họ bị thương. Chỉ khi xác định được thân phận của Doãn Đinh, biết cậu ta định làm gì, Lưu Đại Ngân mới tiện lên kế hoạch tiếp theo.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 361: Pháo Hôi trong truyện báo thù (5)



Khi Lưu Đại Ngân về đến nhà, Khai Ngọc, Khai Duyệt đã tan học, Lý Tam Thuận đang chơi với hai đứa nhỏ.

“Khai Ngọc, Khai Duyệt tan học rồi à, để bà nội thơm cái nào.”

Hiện tại Khai Ngọc, Khai Duyệt đang sống với con trai, nhưng gần như ngày nào cũng chạy qua chỗ Lưu Đại Ngân chơi.

Hiện tại Khai Lâm cũng là học sinh trung học rồi, phải nửa tháng mới được về nhà một lần.

Thành tích học của cậu ấy không phải quá tốt, sợ là sẽ không thi đỗ được đại học, ý của Lý Lưu Trụ là cho cậu ấy đi nhập ngũ vài năm, để cậu ấy rèn luyện trong quân đội.

Người nhà đều cảm thấy con đường này không tồi, bản thân Khai Lâm cũng đồng ý, chỉ chờ đến thời điểm kêu gọi nhập ngũ sang năm là đưa cậu ấy đi nhập ngũ.

Lưu Đại Ngân bỏ táo ra khỏi túi, rửa sạch rồi bưng lên bàn, dặn dò hai đứa trẻ: “Mỗi đứa chỉ được ăn mấy quả thôi, không được ăn quá nhiều.”

Táo nhà họ Doãn thật sự rất ngon, vừa giòn vừa ngọt. Sau khi bọn nhỏ ăn vài quả, Lưu Đại Ngân lập tức cất đĩa táo đi. Tuy rằng táo này rất ngon, nhưng mà ăn nhiều sẽ khó chịu.

Hôm sau là thứ bảy, Khai Ngọc Khai Duyệt không phải đi học, bà ấy sẽ đưa bọn trẻ đi mua táo, để xem Doãn Đinh sẽ phản ứng thế nào.

“Khai Ngọc Khai Duyệt, mai bà dẫn các cháu đi chơi được không?”

“Bà nội, đi đâu chơi thế?”

“Xuống nông thôn, dẫn các cháu đi hái táo.”

“Được ạ.”

Cứ có ăn có chơi là bọn trẻ vui mừng, Lưu Đại Ngân đã tính toán sẵn trong lòng, ngày mai bà ấy sẽ mang thêm vài người nữa, nhất định phải tìm hiểu rõ Doãn Đinh kia định làm gì, rốt cuộc cậu ta có phải người trọng sinh hay không, rốt cuộc cậu ta có tiếp tục gây bất lợi cho người nhà mình hay không…

Nếu Doãn Đinh này trọng sinh thật, khả năng chuyện này không dễ giải quyết.

Vốn dĩ Lưu Đại Ngân dự tính, đợi khi Doãn Thành Tài tự sát trên công trường nhà mình, bà ấy sẽ lấy video giám sát và bệnh án của anh ta ra, để tất cả mọi người đều biết vì lừa tiền bồi thường Doãn Thành Tài mới gây ra chuyện như vậy.

Bà ấy nhớ rõ trên quyển sách kia viết, sau khi Doãn Đinh biết cái c.h.ế.t của cha mình là do tự sát, vốn dĩ cậu ta có thể chạy trốn nhưng cậu ta lại không chạy trốn mà tự sát ở nhà, việc cuối cùng cậu ta nghĩ đến trước khi c.h.ế.t chính là, nếu có thể trọng sinh, nhất định cậu ta phải nói với cô bé mình g.i.ế.c một câu xin lỗi.

Như vậy xem ra, Doãn Đinh vẫn chưa đến mức hết thuốc chữa, bây giờ Lưu Đại Ngân đưa Khai Duyệt tới trước mặt cậu ta, không biết cậu ta sẽ làm thế nào nhỉ?

Nếu cậu ta không gây nguy hại cho người nhà họ Lý thì tốt, nếu cậu ta có ý đồ xấu… Lưu Đại Ngân thề, sẽ không tha cho cậu ta.

Thật ra Lưu Đại Ngân đã từng nghĩ, hay là trực tiếp đuổi việc Doãn Thành Tài, giải quyết chuyện này từ gốc rễ. Nhưng căn cứ theo kinh nghiệm từ quyển truyện hình sự lần trước, làm như vậy khả năng sẽ không có kết quả như bà ấy mong muốn. Gặp chuyện phải giải quyết, không được trốn tránh.

Bà ấy có dự cảm, nếu bà ấy đuổi việc Doãn Thành Tài thật, thì khả năng anh ta vẫn sẽ chạy đến c.h.ế.t trên công trường của nhà bọn họ, lý do càng dễ nói hơn, vì bị sa thải nên sinh lòng bất mãn, thấy không còn đường sống nên mới chạy đến công trường tự sát.

Vân Chi

Như vậy chẳng phải sẽ càng khó giải quyết sao?

Lưu Đại Ngân còn nghĩ hay là cho Doãn Thành Tài một khoản tiền, coi như của đi thay người, nhưng mà nhà bà ấy với nhà anh ta không thân cũng chẳng quen, sao có thể biết Doãn Thành Tài đang bị bệnh? Phải biết rằng trong quyển sách kia viết hiện tại anh chị em và con trai anh ta vẫn chưa biết đâu.

Còn Doãn Đinh kia nữa, trong sách cậu ta chính là hung thủ g.i.ế.c hại Khai Duyệt, nhưng mà bây giờ cậu ta vẫn chưa làm gì, Lưu Đại Ngân không thể báo cảnh sát bắt cậu ta lại… Nói chung là khó giải quyết. Thôi cứ đợi sang ngày mai đưa Khai Duyệt Khai Ngọc tới nhà họ Doãn trước, xem rốt cuộc phản ứng của cha con bọn họ thế nào rồi tính sau.

Nếu như Doãn Đinh trọng sinh thật, khả năng chuyện này sẽ dễ giải quyết hơn chút. Hiện tại cha cậu ta vẫn chưa chết, cũng không có lý do kết thù với nhà họ Lý… Lưu Đại Ngân suy nghĩ rất nhiều, lăn qua lộn lại trên giường không ngủ được.

Lý Tam Thuận vẫn đang nhắm mắt, hỏi: “Đại Ngân, có phải bà lại nằm mơ không?”

“Mơ mộng cái gì, tôi vẫn chưa ngủ đâu, chưa ngủ thì mơ mộng gì chứ?”

Lý Tam Thuận xoay người lại, mặt đối diện với lưng Lưu Đại Ngân: “Đại Ngân, có phải bà lại nằm mơ thấy quyển sách khác không?”

Cơ thể Lưu Đại Ngân cứng đờ, một lúc lâu sau mới thở dài: “Ừ, tôi lại nằm mơ.”

Lưu Đại Ngân ngồi dậy, bật đèn bàn lên: “Tam Thuận, lần này tôi mơ một giấc mơ rất đáng sợ.”

Bà ấy kể lại từ đầu đến cuối quyển sách mình nhìn thấy cho chồng mình nghe.

Lý Tam Thuận lắp bắp: “Bà nói gì cơ? Khai Duyệt, Khai Duyệt sẽ bị người ta g.i.ế.c chết?”

Lưu Đại Ngân dựa lưng vào đầu giường, vẻ mặt vô cùng mỏi mệt: “Ừ, nhưng tôi đã chuẩn bị trước cả rồi, Doãn Thành Tài lại không tự sát nữa. Không chỉ như thế, hiện tại anh ta còn không tới công trường nhà chúng ta làm việc, cũng không biết vì sao lại như vậy nữa.”

Lý Tam Thuận nhíu chặt mày: “Việc này không dễ giải quyết. Chỉ cần ngày nào cha con nhà họ Doãn vẫn chưa phạm pháp, ngày đó chúng ta chưa thể báo cảnh sát bắt bọn họ lại. Bảo đối phó với Doãn Đinh trước, thì hiện tại chúng ta cũng không có lý do gì, cậu ta vẫn chưa làm gì cả.”

Lưu Đại Ngân cũng băn khoăn vì điều này. Thật ra với địa vị hiện tại của bà ấy, muốn thuê vài tên du côn đối phó với Doãn Đinh là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng bà ấy không muốn vượt qua giới hạn về đạo đức trong lòng.

Thương tổn một người vẫn chưa làm gì cả, Lưu Đại Ngân cảm thấy quá tội lỗi. Giống như Giang Văn Chung sau khi có thế lực thì lén lút huỷ hoại Khai Nguyên Khai Lâm vậy. Đều là phạm pháp.

Lưu Đại Ngân có cảm giác, bởi vì đám nhân vật chính trong sách sống lỗi, hãm hại người vô tội, nên bà ấy mới có thể mơ thấy trước nội dung cốt truyện, biết trước những điều gia đình mình sẽ gặp phải, từ đó có thể bảo vệ già trẻ trong nhà.

Nếu như bản thân bà ấy cũng sống lỗi, cũng vi phạm pháp luật, vậy thì chỉ sợ về sau bà ấy sẽ không bao giờ mơ thấy nữa, cũng sẽ không còn bàn tay vàng này.

“Bàn tay vàng” là cách gọi Lưu Đại Ngân học đươc từ trong “Sách”.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 362: Pháo Hôi trong truyện báo thù (6)



“Đại Ngân, bà nói đi, rốt cuộc chuyện là thế nào? Chẳng lẽ bà mơ không chuẩn?” Hiện tại mặt Lý Tam Thuận đã nhăn như quả mướp đắng rồi: “Bảo sao tôi lại thấy bà thuê thêm vệ sĩ cho mấy đứa nhỏ, hoá ra là như vậy. Bà nói xem chúng ta nên làm gì bây giờ? Hay là thế này nhé, thời gian tới đừng cho Khai Duyệt, Khai Ngọc ra ngoài?”

Ngẫm nghĩ một lát, Lưu Đại Ngân vẫn nói ra suy đoán trong lòng mình cho Lý Tam Thuận: “Tôi cảm thấy Doãn Đinh kia là người trọng sinh.”

“Trọng sinh?” Lý Tam Thuận nghi hoặc hỏi lại, nhưng mà rất nhanh ông ấy đã hiểu được: “Bà nói cậu ta cũng giống Giang Văn Chung với Lưu Văn Nhân, đều là người c.h.ế.t đi rồi sống lại lần nữa?”

“Ừ, tôi cảm thấy như vậy.”

“Vậy… Đại Ngân, làm sao bà biết được? Chẳng lẽ chỉ dựa vào cảm giác?”

Lưu Đại Ngân gật đầu nói: “Chỉ dựa vào cảm giác. Tam Thuận, ngày mai chúng ta dẫn Khai Duyệt đi hái táo, để xem khi Doãn Đinh kia nhìn thấy Khai Duyệt, thái độ của cậu ta thế nào?”

“Dẫn Khai Duyệt đi? Nhưng ai biết có nguy hiểm không, dù sao… Dù sao…”

Lý Tam Thuận do dự một lát, cuối cùng vẫn đồng ý với ý kiến của vợ mình: “Bây giờ Doãn Thành Tài kia vẫn chưa chết, cha con bọn họ cũng chưa có thù oán với nhà chúng ta, đương nhiên Doãn Đinh kia cũng chưa có lý do gì để ra tay với Khai Duyệt. Ngày mai tôi đi cùng bà, chúng ta mang thêm vài người nữa.”

Lưu Đại Ngân gật đầu nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy. Để vệ sĩ đi theo sau, nếu trông thấy có điểm nào bất thường thì đuổi tới, chắc cũng đủ thời gian.”

“Đại Ngân, nếu như Doãn Đinh vẫn muốn làm chuyện xấu, bà cũng đừng quá lo lắng, vẫn còn có tôi mà.”

Vân Chi

Ánh mắt Lưu Đại Ngân trở nên âm trầm, giọng nói nặng nề: “Tam Thuận, hay thôi ngày mai không mang Khai Duyệt đi nữa?”

“Hả, vì sao?”

Lưu Đại Ngân nhắm mắt lại, nói: “Tôi không yên tâm! Tuy rằng hiện tại Doãn Đinh vẫn chưa làm gì Khai Duyệt, nhưng dù sao trong “Sách” cậu ta đã từng g.i.ế.c con bé. Chỉ nghĩ đến việc cho Khai Duyệt gặp mặt cậu ta thôi, là tôi lại cảm thấy sợ hãi vô cùng rồi.”

“Không cho Khai Duyệt đi nữa sao? Cũng được, Đại Ngân, tôi nghĩ ra cách này, hay là chúng ta làm như vậy…”

Lý Tam Thuận ghé sát miệng vào tai Lưu Đại Ngân, nói ra kế hoạch của mình.

Ông ấy nói xong, Lưu Đại Ngân mỉm cười: “Tôi cũng nghĩ như ông, thôi ngủ đi, ngày mai còn một trận đánh ác liệt đang chờ chúng ta đó.”

Lưu Đại Ngân quyết định buổi chiều sẽ tới nhà họ Doãn, ngày hôm qua Doãn Thành Tài nói, bọn họ định mang táo ra chợ bán, vậy thì chắc chắn buổi sáng cha con bọn họ sẽ không có nhà.

Suốt buổi sáng Lưu Đại Ngân đều thấp thỏm không yên, giải quyết cng việc cũng phân tâm, Lý Tam Thuận lo cho bà ấy, bèn kéo bà ấy ra khỏi văn phòng, đưa bà ấy về nhà.

“Tôi biết hôm nay chắc chắn bà sẽ không có tâm trạng để làm việc, vậy dứt khoát nghỉ ngơi một hôm đi, hai chúng ta ra ngoài đi dạo giải sầu.”

“Được rồi, ông bảo Tiểu Lưu chuẩn bị xe đi.”

“Lái xe đi làm gì.” Lý Tam Thuận kéo Lưu Đại Ngân dậy khỏi ghế sô pha, nói: “Hôm nay chúng ta không đi ô tô, chúng ta đạp xe đạp.”

“Đạp xe đạp? Cũng được thôi.”

Từ khi gia đình mua ô tô, rất ít khi hai vợ chồng bọn họ cùng nhau đạp xe ra ngoài.

Hôm nay bọn họ chậm rãi đạp xe trên đường, nhìn con người và cảnh vật ven đường chậm rãi lui về phía sau, cũng khá là thú vị.

Hai người là vợ chồng đã nhiều năm, cùng nhau đi qua quá nửa đời người, hôm nay lại như quay lại thời tuổi trẻ.

“Đại Ngân, bà còn nhớ lần đầu tiên chúng ta tới tỉnh thành không?” Lý Tam Thuận hỏi.

Lưu Đại Ngân đạp xe, cười nói: “Đương nhiên là nhớ chứ, khi đó chúng ta vừa kết hôn, ông dẫn tôi lên tàu hoả đi tới tỉnh thành, giúp việc cho cha ông ở cửa hàng gà nướng. Lần đầu tiên tới tỉnh thành, tôi cứ như anh nông dân lần đầu tiên ra thành phố vậy, dọc đường đi đều nhìn ngó xung quanh, thấy cái gì cũng mới lạ.”

Lý Tam Thuận cũng cười: “Tôi vẫn nhớ, tôi định thuê xe lôi cho bà, nhưng nói thế nào bà vẫn không chịu đồng ý, nói tiêu tiền lung tung làm gì. Lần đầu tiên nhìn thấy ô tô, bà còn hỏi tôi xe kia không ai kéo sao có thể tự mình đi được. Ai ngờ bây giờ chúng ta cũng là người có ô tô rồi.”

“Ừ, ai mà dám nghĩ chứ, tôi chưa bao giờ dám nghĩ mình sẽ có được cuộc sống sung túc như ngày hôm nay.” Lưu Đại Ngân cũng cảm khái.

Thật ra trước đây ước mơ của bà ấy rất đơn giản, chỉ cần cả nhà đều khoẻ mạnh bình yên, có thể ăn no mặc ấm là được rồi. Ai ngờ cứ phấn đấu dần dần, đến hôm nay bà ấy đã sáng lập ra được một phần gia nghiệp lớn như vậy.

Lý Tam Thuận cũng nghĩ đến chuyện trước kia, xe cũng đạp chậm hơn, nói: “Đại Ngân, bao nhiêu khó khăn như vậy chúng ta đều vượt qua rồi, lần này cũng không có gì phải sợ, có tôi với bà ở đây, chắc chắn có thể bảo vệ gia đình chúng ta bình an.”

Đi dạo tâm sự với Lý Tam Thuận một lúc, cuối cùng tâm trạng của Lưu Đại Ngân mới khá hơn: “Ừ, chắc chắn chúng ta sẽ bảo vệ được gia đình mình.”

Hai vợ chồng cùng liếc mắt nhìn về phía đối phương, cuối cùng đều nở nụ cười. Nhưng tâm trạng tốt đẹp của Lưu Đại Ngân không kéo dài được quá lâu, bởi trên đường đi bà ấy gặp phải hai người mình không muốn gặp.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 363: Pháo Hôi trong truyện báo thù (7)



Là mẹ Giang và Giang An Ni.

Mẹ Giang đã già đi rất nhiều, lần gần đây nhất mà bọn họ gặp mặt vẫn là mười mấy năm trước, khi đó mẹ Giang trẻ hơn Lưu Đại Ngân nhiều, nhưng hôm nay hai người gặp lại, ban đầu Lưu Đại Ngân còn không nhận ra mẹ Giang là ai.

Tóc bà ta đã bạc trắng cả rồi, đôi mắt cũng u ám, quan trọng nhất là trên người không còn chút sức sống nào, hoàn toàn khác dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn trong ấn tượng cảu Lưu Đại Ngân về bà ta.

Lưu Đại Ngân nhận ra được mẹ Giang, bởi vì Giang An Ni gọi bà ấy lại: “Bà chờ một chút, tôi có việc này muốn hỏi bà.”

Giang An Ni đạp xe, mẹ Giang ngồi phía sau, Lưu Đại Ngân nhận ra Giang An Ni trước sau đó mới nhận ra mẹ Giang. Nếu Giang An Ni không đi cùng, hai người đi qua nhau trên đường, chưa chắc bà ấy đã nhận ra được đối phương.

Lưu Đại Ngân dừng xe lại, giọng không kiên nhẫn: “Giang An Ni, cô có chuyện gì thì nói mau đi, tôi còn có việc.”

Mẹ Giang xuống khỏi ghế sau, ánh mắt hung ác lườm Lưu Đại Ngân một cái, rồi quay mặt đi xem cảnh vật khác bên đường.

Giang An Ni giữ tay vịn xe đạp, cắn chặt môi, một lúc lâu sau mới hỏi: “Chẳng phải Khai Nguyên đang học ở đại học Thanh Mộc à, sao tôi tới Kinh Thị công tác muốn qua thăm thằng bé, giáo viên trong trường học lại nói thằng bé đã nghỉ học từ lâu rồi. Chuyện này là thế nào? Sao thằng bé đang đi học bình thường đột nhiên lại nghỉ học?”

“Khai Nguyên tự mình muốn thôi học.” Lưu Đại Ngân cũng không thèm nhìn Giang An Ni, bà ấy nói với không khí trước mặt mình: “Nó sang Mỹ du học rồi.”

“Khai Nguyên sang Mỹ du học? Sao tôi không biết chuyện này? Sao nhà bà không nói cho tôi biết?”

Lưu Đại Ngân trợn mắt khinh bỉ: “Giang An Ni, vậy cô nói xem, sao cô lại không biết thằng bé đã sang Mỹ du học nhỉ? Cô làm mẹ thế nào vậy?”

Chỉ một câu cảu Lưu Đại Ngân đã chặn họng Giang An Ni rồi. Mẹ Giang thật sự rất hận Lưu Đại Ngân, ngoài hận ra còn không cam lòng, vì sao bà ấy lại có được cuộc sống tốt đẹp như bây giờ, còn mình thì không chứ?

“Lưu Đại Ngân, không phải bà cấm cản không cho An Ni gặp Khai Nguyên Khai Lâm, thì sao con bé lại không biết chuyện của bọn trẻ?” Mẹ Giang gào lên.

Nơi này là đường phố, hơn nữa còn là chủ nhật, rất nhiều người qua lại trên đường, mẹ Giang vừa gào lên, người qua đường lập tức nhìn hết về phía bên này.

Từ trước đến nay Lưu Đại Ngân chưa bao gi sợ cãi nhau, mẹ Giang muốn cãi nhau bà ấy sẽ tiếp chiêu đến cùng.

“Còn trách tôi không cho con gái bà thăm bọn trẻ, sao hả, chân con gái bà mọc trên người tôi à?” Lưu Đại Ngân trào phúng: “Khi chúng ta vẫn ở nông thôn, hai nhà chỉ cách nhau có vài trăm mét, sao khi ấy không thấy con gái bà sang thm bọn trẻ lần nào? Bây giờ bọn trẻ trưởng thành rồi, có tương lai rồi, lại muốn nối lại tình cảm mẹ con à? Mẹ kiếp, muộn rồi!”

Lời Lưu Đại Ngân nói khiến hốc mắt Giang An Ni đỏ hoe: “Không phải thế, bởi vì tôi…”

Vân Chi

Lưu Đại Ngân liếc mắt khinh bỉ cô ta: “Bởi vì sao khiến cô không thể đi thăm bọn trẻ, chúng tôi không muốn hỏi, càng không muốn biết. Được rồi, iang An Ni, cô còn chuyện gì khác không, nếu không chúng tôi đi trước đây.”

Lưu Đại Ngân lên xe đạp, không thèm để ý đến Giang An Ni nữa, lại đạp xe rời đi với Lý Tam Thuận.

“Đại Ngân, khả năng Giang Văn Chung sắp ra tù rồi.” Lý Tam Thuận nói.

Lưu Đại Ngân nghĩ thầm trong lòng, rồi nói: “Tôi nhớ khi ấy cậu ta bị phán mười bảy năm, chắc phải thêm mấy năm nữa mới có thể xuất hiện.”

“Sao mẹ của Giang An Ni lại già nhanh thế nhỉ? Tôi cũng không dám nhận bà ta.”

Lý Tam Thuận nói: “Hai cuộc hôn nhân của con gái đều bị bà ta phá hoại, con trai cũng bị bắt vào tù, chắc chắn cuộc sống của bà ta không dễ chịu, già nhanh cũng là đương nhiên.”

“Đáng đời bà ta thôi.”



Đêm qua, Doãn Đinh mất ngủ cả đêm, chỉ cần nhắm mắt lại là sẽ nhìn thấy cảnh tượng mặt đất nhuộm đầy máu, Lý Khai Duyệt đã tắt thở nằm gục trước mộ cha mình.

Cô bé kia mặc một chiếc váy màu trằng, chân đeo một đôi giày da nhỏ màu đỏ, m.á.u nhuộm đỏ váy của cô bé, nhuộm đỏ cả đôi tất trên chân, rồi dần dần lan lên người anh ta, lan từ bàn tay lên thẳng đỉnh đầu, bao trùm lấy anh ta.

Doãn Đinh mở mắt cả đêm.

Sáng hôm sau khi cậu ta tỉnh dậy hai mắt đã thâm quầng, cả người nhìn rất mệt mỏi.

Thấy cậu ta như vậy, cha cậu ta là Doãn Thành Tài lo lắng hỏi: “Tiểu Đinh, con làm sao vậy? Tiểu Đinh, con đừng lo cho cha, cha không sao. Con người sống c.h.ế.t đều có số mệnh rồi, cha chỉ lo cho con thôi! Tiểu Đinh, đều tại cha vô dụng, cha có lỗi với con, cha khiến con khó chịu. Tiểu Đinh, đều tại cha, tại cha vô dụng không để lại cho con được thứ gì…”

Doãn Thành Tài ôm lấy con trai, đều tại anh ta vô dụng, bị bệnh hiểm nghèo còn chưa chuẩn bị được gì cho con trai, sau này con trai anh ta phải sống thế nào đây…

Tuy rằng thân thích nhà anh ta có thể chiếu cố thằng bé, nhưng bọn họ đều có con cái nhà mình, cùng lắm chỉ cho Tiểu Đinh được miếng ăn, những chuyện khác bọn họ sẽ không để tâm.

Thành tích học tập của Tiểu Đinh tốt như vậy, nếu anh ta có thể để lại cho Tiểu Đinh một khoản tiền, nói không chừng Tiểu Đinh còn có thể đi học tiếp, còn có thể thi đỗ đại học…

Đều tại mình!
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 364: Pháo Hôi trong truyện báo thù (8)



“Cha, cha là người cha tốt nhất trên đời này.”

“Cha, cha đừng khóc, cha khóc con lại thấy đau lòng.”

Doãn Thành Tài lau sạch nước mắt trên mặt: “Được, cha không khóc nữa, Tiểu Đinh, chúng ta cùng nhau đi chợ bán táo đi, tuy rằng tiền bán được không nhiều lắm, nhưng ít vẫn là tiền, con tích cóp lại, để sau này cha mất rồi con vẫn còn tiền để đóng học phí.”

Doãn Đinh gật đầu trong nước mắt.

Sau khi khuyên cha mình nghỉ việc ở công trường, cha con bọn họ từng đến bệnh viện tỉnh khám lại một lần, bác sĩ nói rất thẳng thắn, bệnh của Doãn Thành Tài đã hết thuốc chữa rồi, cùng lắm chỉ sống thêm được nửa năm nữa.

Cho dù nhập viện, cũng không có cách chữa trị.

Doãn Đinh khuyên rất nhiều, nhưng nói thế nào Doãn Thành Tài vẫn không chịu nằm viện. Doãn Đinh biết, cha mình đang tiếc tiền.

Không khuyên được cha mình, Doãn Đinh dứt khoát xin nghỉ ở nhà với ông ấy. Đời trước cậu ta đã học hết những kiến thức trong trường học rồi, thà ở nhà với cha mình nốt những ngày tháng cuối cùng còn hơn.

Nhưng Doãn Thành Tài không chịu cho cậu nghỉ ở nhà, hai bên tranh cãi một trận, cuối cùng Doãn Thành Tài nhượng bộ, đồng ý cho Doãn Đinh nghỉ ở nhà một tuần, sang tuần sau phải tới trường đi học tiếp.

Hôm nay là thứ bảy, ngày kia Doãn Đinh phải quay về trường học đi học tiếp rồi, hiện tại cậu ta không muốn rời khỏi cha mình một giây một phút nào, chỉ muốn ở bên ông ấy nhiều thêm.



Ăn trưa xong Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận cùng nhau tới nhà họ Doãn. Cửa nhà họ Doãn đang mở, chắc là có người đang ở nhà.

Lý Tam Thuận gọi: “Có ai ở nhà không? Tôi tới mua táo.”

Doãn Đinh đang đun thuốc nam cho cha mình, nghe thấy có người gọi, cậu ta cẩn thận đổ thuốc ra bát, đặt ngay ngắn trước, rồi mới ra khỏi phòng.

Nhìn thấy người gọi là Lý Tam Thuận, cậu ta hơi sửng sốt, sau đó lập tức cúi đầu nhìn xuống đất: “Ông là ai thế? Tới nhà chúng tôi có việc gì không?”

Lý Tam Thuận nhìn cậu ta, nói: “Tôi tới mua táo, hôm qua mua táo nhà cậu về các cháu nhà tôi rất thích ăn, cho nên tôi lại tới mua thêm ít nữa.”

Doãn Đinh vẫn cúi đầu: “Được, tôi vào phòng lấy táo cho ông.”

Nói xong cậu ta lập tức xoay người chạy vào nhà, giống như có thứ gì đó đang đuổi theo cậu ta vậy.

Lưu Đại Ngân cũng bước vào sân nhà họ Doãn, hai vợ chồng liếc nhau, Lý Tam Thuận nói: “Đúng là Doãn Đinh có điểm không thích hợp, vừa rồi khi nhìn thấy tôi, sắc mặt cậu ta giống như đang khiếp sợ, sau đó vẫn luôn cúi đầu, nhìn cũng không dám nhìn tôi một cái. Trước đây tôi với cậu ta chưa từng gặp mặt lần nào, sao giống như cậu ta có quen biết tôi vậy nhỉ?”

Lưu Đại Ngân hạ giọng, nói: “Chờ lát nữa, tôi sẽ thử dò xét cậu ta, nếu cậu ta thật sự có điểm nào bất thường, chúng ta lại tính toán sau.”

Vân Chi

Lý Tam Thuận gật đầu.

Hai vợ chồng nói chuyện rất nhỏ, trừ khi đứng sát bên cạnh bọn họ, nếu không sẽ không nghe được bọn họ đang nói chuyện gì với nhau.

Nghe thấy có người muốn mua táo, Doãn Thành Tài ra khỏi phòng. Trông thấy người đến là Lưu Đại Ngân, anh ta cười nói: “Chị gái, chị lại tới mua táo đấy à?”

Lưu Đại Ngân cũng cười nói: “Ừ, tôi lại tới mua táo đây. Táo nhà anh vừa giòn vừa ngọt, người nhà chúng tôi đều thích ăn, nên lần này tôi muốn mua nhiều chút, ăn không hết thì chúng tôi phơi khô để đến tết gói cùng bánh bao nhân đậu.”

“Ừ, Tiểu Đinh, con vào phòng lấy túi ra đây để chị gái này chọn.”

Doãn Đinh vào phòng lấy túi ra, Lưu Đại Ngân bước tới chọn táo. Lý Tam Thuận thì đứng nói chuyện với Doãn Thành Tài ở dưới mái hiên. Không lâu sau hai người bọn họ đã vào phòng.

“Phải rồi, trong thôn các cháu có người nào tên là Doãn Thành Tài không?” Giọng Lưu Đại Ngân không lớn, hai người đang nói chuyện trong phòng sẽ hông nghe thấy bà ấy đang nói gì.

Nghe vậy Doãn Đinh cảnh giác nhìn Lưu Đại Ngân: “Bà tùm Doãn Thành Tài làm gì?”

Lưu Đại Ngân vừa chọn táo, vừa thản nhiên nói: “Tôi mơ một giấc mơ, trong giấc mơ ấy cháu gái Khai Duyệt nhà ti bị con trai của một người tên là Doãn Thành Tài g.i.ế.c chết. Mơ thấy ác mộng thì không có gì lạ, nhưng mà sao tôi lại mơ thấy tên của cha hung thủ nhỉ, rất kỳ lạ phải không?”

Nói xong bà ấy ngẩng đầu nhìn Doãn Đinh, mỉm cười, nụ cười ấy rất bình tĩnh nhưng trong mắt Doãn Thanh nó còn đáng sợ hơn ác quỷ đưới địa ngục.

Sắc mặt cậu ta tái nhợt, đứng bất động tại chỗ.

Nhìn dáng vẻ giống như bị doạ sợ của cậu ta, Lưu Đại Ngân vội vàng vỗ cậu ta một cái; “Cháu không sao chứ?”

Doãn Đinh lấy lại tinh thần: “Cháu, cháu không sao.”

“Cháu nói xem, có khi nào giấc mơ của tôi sẽ trở thành sự thật không?” Lưu Đại Ngân cố ý hỏi.

“Đương nhiên… đương nhiên sẽ không thành sự thật rồi.” Bàn tay trong túi áo của Doãn Đinh đang run rẩy: “Mộng đều tương phản, chắc chắn cháu gái bà sẽ được bình yên.”

Nghe thấy lời đảm bảo của Doãn Đinh, Lưu Đại Ngân cười nói: “Vậy mượn lời tốt lành của cháu.”

Đến lúc này Lưu Đại Ngân đã có thể xác định, Doãn Đinh là người trọng sinh. Sau khi trọng sinh, cậu ta đã ngăn cản cha mình tự sát trên công trường nhà họ Lý, nên Doãn Thành Tài chưa chết. Doãn Thành Tài không chết, Doãn Đinh cũng không có lý do để trả thù nhà họ Lý.

Chọn táo xong, Lưu Đại Ngân với Lý Tam Thuận lại lên xe. Tài xế khởi động ô tô đưa hai người quay lại tỉnh thành.

Có tài xế ở đây, Lưu Đại Ngân không tiện nói chuyện này cho Lý Tam Thuận, hai người vẫn luôn nắm chặt lấy tay nhau, như cho nhau thêm sức mạnh.

Về đến nhà, Lý Tam Thuận gấp không chờ nổi hỏi: “Đại Ngân, bà tìm hiểu được rốt cuộc Doãn Đinh kia là thế nào chưa?”

Lưu Đại Ngân đang định trả lời thì con gái út Lý Ngẫu Hoa đang vừa ăn táo vừa đi từ trên lầu xuống đã hỏi trước: “Cha mẹ, bạc nén gì cơ? Cha mẹ mua bạc nén à?”

Lý Tam Thuận đành cười ha ha nói lảng đi: “Có người tìm thấy bạc nén tổ tiên để lại, nhờ cha mẹ xem giúp. Phải rồi, Ngẫu Hoa, hôm trước con nói sẽ ra ngoài chơi mà, sao bây giờ vẫn ở nhà thế?”

“Đừng nói nữa, con đang định ra ngoài thì nhận được điện thoại của Khương Ngọc Lai, vợ hiện tại của anh ta vừa sinh con gái, sắp tổ chức tiệc đầy tháng ở quê, muốn gọi Xuân Sinh về tham gia.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 365: Pháo Hôi trong truyện luân lý gia đình (1)



Năm trước, Khương Ngọc Lai đã tái hôn, đối tượng tái hôn không phải cô nàng Đảng Mộng Trúc kia, mà là một giáo viên nữ đã ly dị, chưa có con cái.

Hiện tại Lý Ngẫu Hoa đã không còn chút tình cảm vào với Khương Ngọc Lai, không yêu cũng không hận, nghe được tin tức này cũng không kích động lắm, giọng rất thản nhiên: “Khương Ngọc Lai là người ích kỷ, nếu anh ta cưới người phụ nữ kia, cô ta không chỉ không cho anh ta được trợ lực, ngược lại còn chứng thực tin đồn anh ta lén luôn gái bên ngoài, cho nên không đời nào Khương Ngọc Lai lại cưới Đảng Mộng Trúc kia đâu. Đời này của Đảng Mộng Trúc coi như thua hết trên người Khương Ngọc Lai rồi.”

“Vậy cũng do cô ta tự làm tự chịu.” Lưu Đại Ngân trào phúng: “Trước đây cô ta chủ động đi theo Khương Ngọc Lai không danh không phận, thì bây giờ phải nhận kết quả này thôi. Ngẫu Hoa, nếu như con không biết chuyện, không sáng suốt ly hôn, thì đã bị đôi nam nữ chó c.h.ế.t kia làm cho ghê tởm rồi.”

Trong quyển sách kia chính Khương Xuân Triều nói, Đảng Mộng Trúc vẫn luôn cho rằng hành động của cô ta là đang theo đuổi tình yêu chân chính, cô ta sẽ không chủ động đi quấy rầy Lý Ngẫu Hoa và Khương Ngọc Lai, mỗi năm chỉ cần được gặp Khương Ngọc Lai một hai lần là cô ta thoả mãn rồi.

Lưu Đại Ngân chỉ muốn nhổ nước bọt vào mặt cô ta, khi cô ta lên giường với cùng Khương Ngọc Lai, cô ta đã quấy rầy, đã làm tổn thương con gái bà ấy rồi. Theo đuổi tình yêu không có gì sai, nhưng theo đuổi lên tận giường chồng người khác thì sai hoàn toàn rồi, đừng vũ nhục tình yêu chân chính.

Một đôi nam nữ khốn nạn không biết xấu hổ còn nói tình yêu chân chính. Hừ!

“Gọi Xuân Sinh về tham dự tiệc đầy tháng con gái cậu ta? Cậu ta nghĩ thế nào vậy? Da mặt còn dày hơn da trâu!” Lưu Đại Ngân khinh thường.

Ăn táo xong, Lý Ngẫu Hoa ném hột đi, nói: “Mẹ, con đã nói với anh ta Xuân Sinh không rảnh tham gia rồi, anh ta chưa kịp trả lời đã bị con cúp máy.”

Lưu Đại Ngân gật đầu, nói: “Ngẫu Hoa, con làm đúng lắm, Xuân Sinh nhà chúng ta vẫn phải đi học đó, làm gì có thời gian đi tham gia tiệc đầy tháng của con gái Khương Ngọc Lai.

Tuy Lý Ngẫu Hoa không muốn cho con trai đi, nhưng cô ấy vẫn nói rõ với con trai mình, hỏi cậu ấy có muốn đi hay không.

Sắc mặt Khương Xuân Sinh không d.a.o động: “Mẹ, mẹ đừng để ý, cứ để con nói với ông ấy.”

Bây giờ con trai lớn rồi, đã có chính kiến riêng. Lý Ngẫu Hoa xoa đầu cậu ấy, nói: “Nếu con muốn đi mẹ sẽ không ngăn cản.”

“Con không muốn đi, con phải đi học, còn phải luyện đàn, làm gì có thời gian về quê.”

Khương Xuân Sinh còn nói thêm: “Hơn nữa, con về thì cũng có chuyện gì để nói với ông ấy đâu. Được rồi, mẹ, mẹ đừng nhọc lòng nữa, cứ để con tự xử lý chuyện của mình là được rồi.”

Lưu Đại Ngân phái người quan sát nhà họ Doãn rất lâu, mãi cho đến khi Doãn Thành Tài đã qua đời, Doãn Đinh đã quay lại trường học, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, xem ra nhà mình thật sự sẽ không gặp nguy hiểm nữa rồi.

Dần dần, Lưu Đại Ngân cũng quên đi chuyện Doãn Thành Tài. Lần tiếp theo nhìn thấy Doãn Đinh, vậy mà lại là ở ga tàu hoả.

Vân Chi

Khai Lâm học hết trung học sẽ đi nghĩa vụ, người nhà đều đưa cậu ấy đi, đúng lúc gặp phải Doãn Đinh.

Xung quanh đều là phụ huynh tới tiễn con em mình, chỉ mình Doãn Đinh là không có ai bên cạnh, chỉ có bóng dáng cô đơn.

Cậu ta vừa quay đầu lại, thì trông thấy gia đình Lưu Đại Ngân, tất nhiên cũng trông thấy Khai Duyệt trong đám người.

Doãn Đinh lập tức lui về phía sau vài bước, giống như bị thứ gì doạ vậy. Sau khi lui lại phía sau, cậu ta vội vàng lên tàu, rất nhanh đã không thấy cậu ta đâu nữa.

Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận trao đổi ánh mắt chỉ hai người hiểu với nhau. Xem ra Doãn Đinh cũng tham gia nghĩa vụ quân sự, chúng ta có thể yên tâm hoàn toàn rồi.

Lát nữa tàu hoả sẽ chạy, Lưu Đại Ngân lại dặn dò Khai Lâm mấy câu, nói xong còn lau nước mắt.

“Bà nội, thôi mà, cháu tham gia nghĩa vụ quân sự để rèn luyện bản thân, bà đừng khó chịu mà, bà cứ chờ cháu mang huân chương về cho bà đi.”

“Được, bà nội chờ huân chương của cháu. Khai Lâm, cháu lên tàu đi, tới quân doanh rồi nhớ nhắn tin về cho gia đình.”

“Cháu biết rồi, bà nội, bà dặn nhiều lần lắm rồi.”

Trong lòng Lý Lưu Trụ cũng rất khó chịu, nhưng anh ta là đàn ông, không thể khóc. Anh ta vỗ vỗ bả vai con trai: “Khai Lâm, chúc con thuận buồm xuôi gió, nhớ viết thư về cho gia đình.”

Lý Khai Lâm vẫn luôn cợt nhả, nói người nhà đã dặn dò cậu quá nhiều lần rồi, nhưng nghe Lý Lưu Trụ nói như vậy, hốc mắt cậu vẫn đỏ lên: “Con biết rồi, cha, cha đừng lo cho con. Cha nhớ phải hút ít thuốc thôi, cũng đừng tham công tiếc việc, chăm sóc ông bà nội giúp con.”

“Anh, anh nhớ lời hứa của mình đấy nhé, khi về nhớ mang cho em dây lưng bằng vỏ đạn.” Khai Duyệt nói.

Khai Lâm thơm cô bé một cái: “Anh nhớ rồi, Khai Duyệt ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời đó.”

“Vâng, em sẽ nghe lời.”

Hốc mắt Khai Ngọc cũng đỏ lên: “Anh, anh nhớ phải gọi điện thoại về đấy.”

“Anh hứa mà. Được rồi, ông bà nội, cha, Khai Ngọc, Khai Duyệt, con lên tàu đây.”

“Ừ, con lên tàu đi.”

Tàu hỏa chậm rãi lăn bánh, Lưu Đại Ngân nhìn về phía tàu hoả vẫy tay liên tục, Khai Nguyên đi rồi, Khai Lâm cũng đi rồi, ai, con cháu trưởng thành đều có ngày phải rời khỏi gia đình.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 366: Pháo Hôi trong truyện luân lý gia đình (2)



Mùa xuân năm nay nhà máy của Lưu Đại Ngân đã xây dựng xong, nhưng mà còn phải thu dọn lắp đặt các thứ cũng phải cuối năm nay mới hoàn thiện, muốn dọn vào ít nhất phải chờ một năm rưỡi.

Còn mảnh đất bên Đông Phổ, Lưu Đại Ngân đã bàn bạc xong phương án bồi thường rồi, bà ấy dùng sáu mươi mẫu đất và rất nhiều tiền để đổi sang một toà nhà ba mươi tầng.

Ba mươi tầng lầu này Lưu Đại Ngân cũng phân chia xong cả rồi, bốn người con mỗi người hai tầng, còn lại đều cho thuê, tiền thuê mỗi năm cũng là một khoản tiền lớn đó.

Bây giờ vấn đề khiến Lưu Đại Ngân buồn rầu nhất chính là vấn đề người nối nghiệp.

Hiện tại sản nghiệp của bà ấy rất lớn, tuổi của à ấy cũng không còn nhỏ nữa, dạo gần đây có thể cảm nhận rõ ràng tinh lực của bà ấy đã không theo kịp nữa, ợi sau này bà ấy già rồi, rốt cuộc để ai lên thay bà ấy cũng là cả vấn đề.

Vốn dĩ bà ấy định để Khai Nguyên nối tiếp sự nghiệp của mình, nên từ khi Khai Nguyên học trung học bà ấy đã bắt đầu bồi dưỡng cậu, nhưng ai mà ngờ, Khai Nguyên nói nghỉ học là nghỉ học luôn, còn sang tận nước Mỹ học điều chế dược phẩm. Trước khi đi cậu đã ngồi nói chuyện với Lưu Đại Ngân rất lâu, ý là sau này cậu phải cống hiến cho sự nghiệp vì sức khoẻ của con người, sẽ không thừa kế sản nghiệp trong nhà.

Điều này khiến Lưu Đại Ngân rất bực bội. Có hai quyển sách bà ấy mơ thấy đều nói, Khai Nguyên không thừa kế sản nghiệp trong nhà mà tự mình gây dựng sự nghiệp riêng. Lưu Đại Ngân đã cố gắng bồi dưỡng cậu, thương lượng với cậu, nói tự gây dựng sự nghiệp cũng được, nhưng sau này sự nghiệp trong nhà cậu cũng phải tiếp nhận.

Vốn dĩ Khai Nguyên đã đồng ý rồi, nhưng đến khi lên đại học cậu lại mê mẩn điều chế dược phẩm, đòi sang Mỹ du học.

Tuy Lưu Đại Ngân rất giận, nhưng mà cháu trai không muốn thừa kế sản nghiệp trong nhà bà ấy cũng không có cách nào khác, bọn trẻ lớn rồi, nên đi con đường nào do bọn chúng tự mình quyết định.

Khai Nguyên không muốn tiếp nhận sản nghiệp trong nhà, Lưu Đại Ngân lại bắt đầu tìm người thừa kế trong các cháu.

Khai Ngọc Khai Duyệt còn quá nhỏ, mấy đứa trẻ hiện tại đang học đại học đều có khuyết điểm riêng, nên nói thế nào nhỉ, bọn họ đều không có ánh mắt nhạy bén trong kinh doanh, ví dụ như lần hợp tác mở xưởng làm ăn với nhà đầu tư nước ngoài lần này, bọn họ đều ủng hộ vô điều kiện, cho rằng tiếp nhận nguồn vốn đầu tư bên ngoài là chuyện tốt, tất cả đều không suy xét đến nguy hiểm bọn họ sẽ phải đối mặt, hoặc là nên nói bọn họ đều suy nghĩ quá đơn giản.

Bọn họ nghĩ là, hùn vốn mở nhà máy mỗi bên bỏ ra một nửa tiền vốn, vậy thì quyền quản lý, quyền kinh doanh và các quyền lợi khác cũng mỗi bên một nửa, lại không xuy xét đến các vấn đề có thể xảy ra bên trong.

Còn mấy đứa không thi đỗ đại học, Lưu Đại Ngân cũng khảo sát rồi, có người không hề thích kinh doanh, có người cho làm quản lý gì đó còn được, nhưng một khi phải đưa ra quyết sách gì đó thì bọn họ đều luống cuống.

Có Khai Nguyên thông minh ở phía trước, những đứa bé còn lại Lưu Đại Ngân nhìn thế nào cũng không hài lòng. Cho nên những lúc rảnh rỗi là Lưu Đại Ngân lại suy nghĩ về tương lai sau này của nhà máy.

Giống như biết được trong lòng bà ấy đang suy nghĩ điều gì, mấy hôm sau Khai Nguyên đã gửi về cho bà ấy một phong thư rất dày từ bên kia đại dương. Trong thư cậu ấy giới thiệu cho Lưu Đại Ngân một loại nghề nghiệp ở nước Mỹ, tên là Giám đốc đại diện.

Nghề giám đốc đại diện này chính là nghề chuyên môn quản lý sản nghiệp cho cố chủ, Lưu Đại Ngân thầm nghĩ, nghề này chẳng phải giống nghề đại chưởng quầy trước kia sao?

Trước kia thương nhân làm ăn buôn bán lớn cũng không quản lý được quá nhiều công việc, đa số đều do đại chưởng quầy quản lý thay, chẳng qua bây giờ bên Mỹ đổi sang tên gọi khác, gọi là giám đốc đại diện mà thôi.

Nhưng mà hiện tại ở trong nước vẫn chưa có ngành nghề giám đốc đại diện này, bởi vì đa số người gây dựng sự nghiệp đều còn trẻ, hơn nữa, trong nước luôn chú trọng cha truyền con nối, trừ khi con cái thật sự không gánh vác được trọng trách, nếu không không ai muốn đưa sản nghiệp do một tay mình sáng lập nên cho người khác quản lý.

Cuối lá thư, Khai Nguyên viết: Bà nội, nước ta đã cải cách mở cửa khá lâu rồi, cho dù xuất phát từ phương diện nào thì dần dần đều sẽ đồng bộ với quốc tế, sau này nước ta cũng sẽ xuất hiện chức nghiệp giám đốc đại diện.

Đọc xong lá thư, Lưu Đại Ngân bị thằng nhóc thối này chọc cười, cháu cũng biết sản nghiệp gia đình không có ai quản lý, vậy cháu còn đi học điều chế dược phẩm làm gì, sao không đi học quản lý rồi quay về tiếp nhận sản nghiệp gia đình sau khi tốt nghiệp?

Mắng thằng nhóc thối ấy hai câu, Lưu Đại Ngân cẩn thận gấp gọn lá thư, rồi cất đi.

Mắng thì mắng vậy, nhưng Lưu Đại Ngân vẫn ghi tạc lời Khai Nguyên nói trong đầu mình.

Bà ấy phải cố gắng đảm bảo sức khoẻ, cố gắng gánh vác sản nghiệp gia đình mười mấy năm nữa, khi đó chắc là chính sách quốc gia đã hoàn thiện rồi, điều lệ, chế độ trong nhà máy cũng đi vào quy trình, giao chức vụ giám đốc cho nhân viên chuyên nghiệp sẽ càng tốt hơn.

Nghĩ đến đây, Lưu Đại Ngân lại bắt đầu sinh ra một ý tưởng, bà ấy định qua các nước tiên tiến phương tây học tập, hoặc mời chuyên gia về chỉ dạy một chút, xem việc quản lý nhà máy còn điểm nào thiếu sót không.

Nói làm là làm ngay, Lưu Đại Ngân lập tức nhờ người liên hệ với chuyên gia quản lý ở nước ngoài, bỏ ra số tiền rất lớn mời đối phương về chỉ dạy mình.

Sau khi xác định hai vị chuyên gia này đều là người có tài năng thật, không phải chỉ là danh hão, Lưu Đại Ngân lại đưa ra mức lương cao mời bọn họ làm cố vấn.

Vân Chi

Vì ngồi tàu hoả thường xuyên năm mơ, nên đối với tàu hoả có thể nói là Lưu Đại Ngân vừa yêu vừa hận, yêu vì có thể nằm mơ thấy trước bi kịch gia đình mình sẽ gặp phải, từ đó có biện pháp ứng phó từ trước. Hận là vì mỗi lần nằm mơ, trong giấc mơ gia đình bà ấy luôn gặp phải chuyện không may.

Nhưng mà muốn đi đâu xa bà ấy vẫn phải ngồi tàu hoả.

Hai năm sau tỉnh thành mới xây dựng sân bay, hiện tại Lưu Đại cũng được coi là giàu có rồi, mỗi khi đi xa bà ấy không đi bằng tàu hoả nữa mà chuyển sang đi bằng máy bay.

Nhưng mà ngồi trên máy bay bà ấy vẫn sẽ ngủ, ngủ rồi vẫn sẽ nằm mơ.

Lần này bà ấy lại nằm mơ, vẫn là cảnh tượng quen thuộc, quyển sách quen thuộc và cuộc đời pháo hôi quen thuộc.

Ai, xem xong quyển sách, Lưu Đại Ngân lại hai câu th* t*c.

Quyển sách này tên là “Tử Đằng nở hoa”, là một quyển tiểu thuyết luân lý gia đình thối như vải bó chân ngày xưa.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 367: Pháo Hôi trong truyện luân lý gia đình (3)



Chu Xuân Yến là Lưu Đại Ngân cháu gái của, năm kia tốt nghiệp đại học xong đã thi đỗ vào viên chức, khi còn đi học tại trường cô ấy đã có bạn trai, hiện tại hai bên đã bàn tới chuyện cưới hỏi rồi, Lưu Đại Ngân cũng từng nghe con gái cả nhà mình, cũng chính là Lý Hà Hoa mẹ của Chu Xuân Yến nói qua chuyện này.

Yêu đương thôi thì không có gì, tóm lại là chuyện của người trẻ tuổi, nhưng một khi đề cập đến hôn nhân, thì chính là chuyện của hai gia đình.

Quyển sách “Tử Đằng nở hoa” là tiểu thuyết về một gia đình đông đúc, kết cục là cả gia đình đoàn viên bên nhau.

Quyển sách này triển khai xung quanh gia đình họ Hoằng, nhân vật chính là anh cả và chị dâu nhà đó. Ông Hoằng qua đời khi bà Hoằng còn rất trẻ, sau khi chồng c.h.ế.t một mình bà Hoằng nuôi bảy đứa con ba trai bốn gái trưởng thành. Một quả phụ phải nuôi bảy đứa con, cuộc sống thế nào không cần nghĩ cũng biết. Con trai cả của bà ta tên là Hoằng Quốc An, chưa tốt nghiệp cấp hai đã nghỉ học giúp mẹ mình nuôi nấng các em.

Trong bảy đứa con chỉ có thằng năm Hoằng Quốc Nguyên là học hết trung học, sau đó thi được vào trường đại học chính quy, là người duy nhất trong nhà họ Hoằng được ăn học tử tế.

Hoằng Quốc Nguyên này là người được cả gia đình nhà họ Hoằng cung cấp, nuôi dưỡng ra, cho nên sau khi tốt nghiệp tất nhiên phải báo đáp gia đình rồi. Vợ của Hoằng Quốc Nguyên, chính là cháu ngoại gái Chu Xuân Yến của Lưu Đại Nguyên.

Hoằng Quốc Nguyên phải báo đáp gia đình, Chu Xuân Yến không nói gì cả, bởi vì chồng cô ấy được anh chị em trong nhà cung cấp, nuôi dưỡng là sự thật, chút tiền kia cô ấy cũng không để trong lòng.

Nhưng bà Hoằng này lại là người trọng nam khinh nữ, thấy Chu Xuân Yến chỉ sinh một cô con gái, bà Hoằng khăng khăng ép con trai Hoằng Quốc Nguyên phải bế con trai của em trai út về nhà nuôi, sau này lớn rồi sẽ thừa kế tài sản của anh ta, theo lời bà ta nói thì con gái của Hoằng Quốc Nguyên và Chu Xuân Yến chỉ là một đứa con gái, sau này cho chút tiền hồi môn rồi tống cổ ra ngoài là được.

Nhưng Hoằng Quốc Nguyên chỉ là một viên chức nho nhỏ, có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ, đa phần tài sản trong nhà đều là người nhà mẹ đẻ Chu Xuân Yến cho.

Tài sản của nhà mẹ đẻ mình, sao phải cho một người không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào. Đương nhiên Chu Xuân Yến không đồng ý rồi.

Con dâu không đồng ý, bà Hoằng lập tức tới nhà con trai làm ầm ĩ, Hoằng Quốc Nguyên cũng oán trách vợ mình, trách cô ấy chọc tức mẹ chồng, bà ấy đã lớn tuổi như vậy rồi, nhường nhịn bà ấy một chút không được sao?

Cãi tới cái lui, ngày nào cũng bị mẹ chồng và chồng chọc tức, chưa đến bốn mươi tuổi Chu Xuân Yến đã mắc bệnh ung thư. May mà phát hiện sớm có thể phẫu thuật. Qua chuyện này Hoằng Quốc Nguyên mới thấy mình có lỗi, bà Hoằng cũng buồn bực quay về quê quán.

Vân Chi

Cuối quyển sách, mẹ chồng nàng dâu bắt tay giảng hoà với nhau, nhà họ Hoằng cùng nhau chụp một tấm ảnh gia đình dưới giàn hoa Tử Đằng đang nở rộ.

Trong quyển sách “Tử Đằng nở hoa” kia, sự tồn tại của bà Hoằng chính là cái gậy thọc cứt, suốt ngày gây chuyện trong nhà con trai con gái, nhưng tới cuối đời bà ta lại mắc bệnh mất trí nhớ, tay cầm miếng sủi cảo gọi tên từng đứa con, khiến con trai con gái, con dâu con rể đều cảm động tha thứ cho bà ta.

Theo quyển sách kia viết, Chu Xuân Yến vẫn chưa phải cô con dâu bị bà Hoằng tra tấn nhiều nhất, con dâu Cả mới bị bà ta khinh bỉ nhất, bởi vì chồng cô ấy là một kẻ ngu hiểu, mẹ bảo sao thì nghe vậy. Trong mắt Hoằng Quốc An, lời của mẹ anh ta chính là thánh chỉ, cả nhà đều phải vâng theo không quan tâm lời bà ta nói là đúng hay sai.

Bà Hoằng bị bệnh, con dâu phải hầu hạ, con trai thì ngược lại không cần để ý quá nhiều, nếu như hầu hạ không tốt, tất cả đều là lỗi của con dâu. Nhưng đó là mẹ của bọn họ đâu phải mẹ của con dâu, mẹ bọn họ nuôi bọn họ lớn như vậy, vì mong trong lúc mình bị bệnh liệt giường nghe được bọn họ chỉ trỏ lung tung chứ không động tay vào việc gì sao?

Ấy vậy mà trong quyển sách kia, những người đàn ông không xem vợ mình là người như vậy lại được ca ngợi là người vĩ đại nhất.

Xem xong quyển sách này, Lưu Đại Ngân thấy không nên gọi nó là “Tử Đằng nở hoa”, mà nên gọi nó là “Tam tòng tứ đức thời hiện đại” mới đúng.

Mẹ kiếp, đã là thời đại nào rồi còn dùng mấy quy tắc này, theo Lưu Đại Ngân thì người không coi vợ mình, con dâu mình là người như Hoằng Quốc An và bà Hoằng phải đi tiếp thu giáo dục lại tư tưởng.

Cháu gái mình gả cho gia đình như vậy, chẳng phải tự nhảy vào hố lửa sao?

Nhưng nghe Hà Hoa nói, tình cảm giữa Xuân Yến với Hoằng Quốc Nguyên kia rất tốt, phải làm sao mới ngăn cản được Xuân Yến gả cho Hoằng Quốc Nguyên kia bây giờ?

Lưu Đại Ngân không muốn mắng chửi nữa, bà ấy rất đau đầu.

Trong mắt bà ấy, suốt ngày Xuân Yến bị bà Hoằng kia khinh bỉ ra mặt, dẫn đến tuổi trẻ đã mắc bệnh ung thư như vậy, quá nửa nguyên nhân thuộc về chính cô ấy.

Nếu như có người dám làm ầm ĩ trước mặt Lưu Đại Ngân như vậy, bà ấy đã tống cổ cả bà Hoằng lẫn Hoằng Quốc Nguyên kia ra khỏi cửa từ lâu rồi. Bởi vì căn nhà bọn họ đang ở nhà nhà ngoại Chu Xuân Yến mua, cho dù ly hôn, nhà họ Hoằng cũng không được chia phần.

Ở quê quán, người ta cho rằng Hoằng Quốc Nguyên có tiền đồ rực rỡ, nhưng mà viên chức quèn thì có tiền đồ gì chứ, tiền kiếm được còn cho hết anh chị em trong nhà, người nuôi cả gia đình chính là Chu Xuân Yến. Đã ăn bám còn muốn được hầu hạ, ai chiều được anh ta.

Chỉ có Chu Xuân Yến chiều được thôi!

Bà Hoằng làm ầm ĩ như vậy, chồng lại không đứng về phía mình. Trong sách viết, người nhà họ Chu và Lưu Đại Ngân đều khuyên cô ấy ly hôn đi, vốn dĩ Chu Xuân Yến đã đồng ý rồi, nhưng vì con gái, cô ấy lại chấp nhận ở bên Hoằng Quốc Nguyên.

Chu Xuân Yến là người dễ cảm động, bị Hoằng Quốc Nguyên bám riết không tha, dỗ dành cô ấy thay đổi ý định, đã không ly hôn nữa.

Haiz, việc này khó giải quyết thật đấy!

Những chuyện trước kia Lưu Đại Ngân gặp phải, bà ấy đều giải quyết bằng pháp luật, nhưng mà lần này thì khác, chuyện gia đình thế này pháp luật nào giải quyết được, phải tính toán lại thôi.

Bước cờ đầu tiên Lưu Đại Ngân làm, chính là tạm thời không mua nhà cho Chu Xuân Yến.

Đúng vậy, phòng cưới của Chu Xuân Yến và Hoằng Quốc Nguyên là phòng Lưu Đại Ngân mua cho.

Đây cũng là quy củ của Lưu Đại Ngân, bất kể đứa cháu nào kết hôn, Lưu Đại Ngân đều tặng một căn nhà ở tỉnh thành, đến bây giờ bà ấy mới tặng được ba căn mà thôi.

Căn nhà cho Chu Xuân Yến này, Lưu Đại Ngân vẫn sẽ cho, nhưng không phải cho hai vợ chồng, mà cho riêng Chu Xuân Yến.

Bà ấy nói, tôi sẽ cho Xuân Yến một căn nhà, nhưng phòng cưới phải do nhà trai bỏ ra.

Hai đứa kết hôn, nhà trai chuẩn bị một căn nhà làm phòng cưới cũng không quá đáng nhỉ?

Còn về hai đứa có kết hôn với nhau được hay không, thì vẫn chưa chắc chắn đâu.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 368: Pháo Hôi trong truyện luân lý gia đình (4)



Trong quyển sách “Tử Đằng nở hoa” kia, Lưu Đại Ngân cũng không phải người tốt lành gì, bà ấy luôn khinh thường Hoằng Quốc Nguyên, là nhân vật được miêu tả là hám giàu khinh thường người nghèo.

Xem xong quyển sách kia, Lưu Đại Ngân càng khinh thường Hoằng Quốc Nguyên hơn, đàn ông bám váy vợ không đáng bị khinh thường sao?

Lưu Đại Ngân nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định gọi Xuân Yến tới nhà ăn cơm, định đến lúc ăn cơm sẽ hỏi chuyện về Hoằng Quốc Nguyên.

Nhận được điện thoại, Chu Xuân Yến ngẫm nghĩ một lát rồi gọi cả bạn trai Hoằng Quốc Nguyên của mình đi cùng.

Lưu Đại Ngân vẫn chưa biết Chu Xuân Yến sẽ dẫn Hoằng Quốc Nguyên tới cùng, nếu biết, bà ấy sẽ rất vui, đúng là đang buồn ngủ thì có người đưa gối đầu qua mà, bà ấy cũng đang muốn gặp Hoằng Quốc Nguyên kia một lần thì cháu gái đã dẫn anh ta tới nhà.

Hoằng Quốc Nguyên vẫn luôn biết nhà bà ngoại của bạn gái mình rất giàu có, nhưng không ngờ lại giàu tới mức này.

Biết sẽ tới nhà bà ngoại của bạn gái ăn cơm, Hoằng Quốc Nguyên thay sang bộ quần áo mới nhất của mình, nhưng khi tới nhà họ Lý anh ta vẫn cảm thấy tự ti.

Nhà họ Lý sống trong một căn biệt thự hai tầng, nhìn từ bên ngoài cũng không có gì nổi trội, nhưng vào trong rồi mới phát hiện ra, trang hoàng bên trong còn khí phái hơn những gia đình giàu có thường thấy trong ti vi rất nhiều.

Đèn chùm bằng thuỷ tinh cao vài tầng, còn lớn hơn anh ta với Xuân Yến cộng lại, nguyên bộ sô pha bàn trà bằng gỗ đỏ, còn có thảm lông dẫm lên mềm mại như bông… Nhìn tất cả những thứ này, Hoằng Quốc Nguyên chỉ nghĩ ra được bốn chữ: Tráng lệ huy hoàng.

Anh ta giống như nông dân bình thường lần đầu tiên tới hoàng cung, cảm thấy trên người mình không có thứ gì hợp với nơi này. Hoằng Quốc Nguyên không nói ra được cảm giác trong lòng mình lúc này là thế nào, chỉ cảm thấy hâm mộ và ghen tị.

Nhưng mà rất nhanh, anh ta đã đứng thẳng người dậy. Anh ta là sinh viên đại học chính quy, cũng coi như người tài giỏi trên đời, giữa anh ta với Xuân Yến là yêu đương tự do, là bình đẳng, có gì phải hâm mộ chứ.

Nghe thấy tiếng Xuân Yến gọi bà ngoại, Lưu Đại Ngân lau tay vào tạp dề, đi ra từ phòng bếp.

“Xuân Yến, các cháu tới rồi à, cơm sắp chín rồi đây.”

Chu Xuân Yến bước đến ôm lấy cánh tay Lưu Đại Ngân: “Bà ngoại, hôm nay bà xuống bếp à? Xem ra cháu có lộc ăn rồi.”

Lưu Đại Ngân vươn ngón tay chọc vào trán cháu gái: “Biết hôm nay Xuân Yến sẽ dẫn bạn tới, nên bà ngoại mới xuống bếp đó.”

Vân Chi

Chu Xuân Yến mỉm cười, buông tay Lưu Đại Ngân ra, quay lại kéo Hoằng Quốc Nguyên tới gần: “Bà ngoại, để cháu giới thiệu cho bà, anh ấy là Quốc Nguyên. Quốc Nguyên, đây là bà ngoại em.”

Hoằng Quốc Nguyên cúi người, dáng vẻ hơi câu nệ, chào hỏi: “Cháu chào bà ngoại.”

Lưu Đại Ngân liếc mắt quan sát Hoằng Quốc Nguyên một vòng, nhìn qua cũng là một thằng nhóc đầy sức sống.

“Ừ, Quốc Nguyên, mau ngồi đi.” Trên mặt Lưu Đại Ngân không lộ ra chút cảm xúc khác thường nào, giống như lần đầu tiên biết đến người tên là Hoằng Quốc Nguyên này vậy: “Xuân Yến, mau bảo Quốc Nguyên ngồi xuống đi.”

Chu Xuân Yến kéo Hoằng Quốc Nguyên ngồi xuống, Lưu Đại Ngân còn nói thêm: “Xuân Yến, đi pha trà cho Quốc Nguyên đi, dùng trà trong chiếc bình màu đen kia kìa, đó là trà Long Tỉnh người ta mới tặng bà, bà vẫn chưa uống lần nào đâu.”

“Cháu biết rồi bà ngoại, để cháu đi pha.”

Chu Xuân Yến đi pha trà, Lưu Đại Ngân bèn ngồi xuống nói chuyện với Hoằng Quốc Nguyên. Bà ấy chỉ hỏi một vài vấn đê rất bình thường như năm nay bao nhiêu tuổi, đang công tác ở đâu, là người ở nơi nào, trong nhà có những ai…

Hoằng Quốc Nguyên trả lời từng câu một, nghe giọng điệu nói chuyện của Lưu Đại Ngân cũng không khác những người phụ nữ cả đời sống ở nông thôn, dần dần anh ta cũng buông lỏng sự tự ti trong lòng mà chính anh ta cũng không biết.

“Mình chính là sinh viên đại học chính quy đó”, những lời này vô thức hiện lên trong đầu anh ta.

Đúng vậy, mình là sinh viên đại học chính quy, còn bà ngoại của Xuân Yến chỉ là một người phụ nữ không được học hành tử tế, không biết bao nhiêu chữ, chỉ là vận may tương đối tốt mới sáng lập ra được một phần gia nghiệp như bây giờ thôi, sao mình phải sợ bà ấy chứ. Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng khi vừa đến nhà họ Lý, vừa nhìn thấy Lưu Đại Ngân, anh ta thật sự hơi sợ đối phương…

Nghĩ vậy, Hoằng Quốc Nguyên càng ngồi thẳng lưng, nghiêm túc trả lời câu hỏi của Lưu Đại Ngân.

Chu Xuân Yến pha trà mang tới, ngồi xuống bên cạnh bạn trai: “Bà ngoại, đây là đồ Quốc Nguyên mua cho bà.”

Lưu Đại Ngân lấy túi đồ từ tay cháu gái, là một ít đồ ăn và thực phẩm chức năng.

“Xuân Yến, cháu dẫn Quốc Nguyên tới là bà vui rồi, còn mua đồ mang tới làm gì, sau này không được như vậy nữa đâu đấy!”

Chu Xuân Yến cười nói: “Bà ngoại, mấy thứ này đều là Quốc Nguyên mua, chúng cháu biết bà không thiếu gì cả, nhưng đây là một phần tấm lòng của bọn cháu.”

“Là tấm lòng của hai đứa thì bà nhận, nhưng mà sau này không được như vậy nữa. Hai đứa tới ăn cơm với bà là bà vui rồi, mang theo quà cáp thế này thì khách sáo quá.”

Lý Tam Thuận đã nấu cơm xong, ông ấy gọi một tiếng: “Được rồi, vào ăn cơm đi.”

Ăn được nửa bữa, bầu không khí coi như thân thiện, Lưu Đại Ngân thuận miệng hỏi: “Xuân Yến, bà nghe mẹ cháu nói, hai đứa đã bàn tới chuyện cưới hỏi rồi à?”

Chu Xuân Yến đỏ mặt, cúi đầu nhỏ giọng nói một tiếng: “Vâng.”

Lưu Đại Ngân lại hỏi: “Sắp kết hôn rồi, đã chuẩn bị xong hết chưa? Các cháu định mua phòng cưới ở đâu?”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 369: Pháo Hôi trong truyện luân lý gia đình (5)



Lời này vừa nói ra, trên bàn ăn lập tức trở nên yên tĩnh.

Chu Xuân Yến bưng bát cơm, nghe vậy thì tay cầm đũa bỗng ngừng lại, sắc mặt cũng hơi khó coi.

Nhưng biểu cảm ấy chỉ xuất hiện trong chớp mắt ngắn ngủi, không lâu sau trên mặt cô ấy đã nở nụ cười tươi tắn, nói: “Bà ngoại, chúng cháu vừa có ý định kết hôn thôi, vẫn chưa suy xét tới những chuyện khác.”

Lưu Đại Ngân dùng đũa chung gắp đồ ăn cho cháu gái, nói: “Đã có ý định kết hôn rồi, vậy thì phải suy nghĩ tất cả mọi việc đi, đặc biệt là chuyện nhà cửa, việc này không phải việc nhỏ, nên tính toán sớm thì hơn.”

Lưu Đại Ngân càng nói, Hoằng Quốc Nguyên cúi đầu càng thấp, sắc mặt cũng hơi khó coi.

Lưu Đại Ngân thầm khinh bỉ trong lòng, bà ấy không phải người cổ hủ, nhà gái mua phòng cưới cũng không vấn đề gì, nhưng không phải cứ coi đó là chuyện đương nhiên như vậy. Trong quyển sách kia, nhà gái bọn họ mua phòng cưới, còn không được nhà họ Hoằng cảm kích câu nào, đúng là đồ ăn cháo đá bát, sao lại có loại người vô liêm sỉ như vậy chứ?

Cho dù bà ấy có mua nhà cho Chu Xuân Yến, thì cũng không cho sau khi cô ấy kết hôn với Hoằng Quốc Nguyên, tránh sau này Hoằng Quốc Nguyên cũng được chia một nửa.

“Quốc Nguyên này, cháu định mua nhà ở đâu?” Lưu Đại Ngân lại hỏi một câu.

Hoằng Quốc Nguyên ngẩng đầu lên, ấp úng nói: “Vẫn, vẫn chưa tính xong ạ.”

Hỏi xong Lưu Đại Ngân không nhắc tới chuyện nhà cửa nữa, Hoằng Quốc Nguyên với Chu Xuân Yến đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cơm nước xong, bốn người ngồi nói chuyện với nhau, không, là ba người mới đúng, Lý Tam Thuận chỉ ngồi nghe, không hề nói xen vào câu nào.

Ba người nói chuyện thêm một lát, Chu Xuân Yến với Hoằng Quốc Nguyên đứng dậy xin phép ra về.

Lưu Đại Ngân đưa cho Chu Xuân Yến không ít thứ để cô ấy mang về, còn bảo bọn họ nếu rảnh rỗi thì lại tới chơi nhé.

Đợi hai người đi khỏi, Lưu Đại Ngân hỏi Lý Tam Thuận: “Tam Thuận, ông thấy Hoằng Quốc Nguyên này thế nào?”

Lý Tam Thuận đưa quả táo đã gọt vỏ trong tay cho Lưu Đại Ngân, lắc đầu nói: “Thời gian ngắn như vậy, sao nhìn ra được điều gì chứ.”

Ông ấy gọt vỏ trái cây rất khéo léo, gọt từ đầu tới cuối thành từng vòng không hề đứt đoạn, nếu Khai Ngọc với Khai Duyệt ở đây, chắc chắn bọn trẻ đã cầm vỏ táo lên chơi rồi.

Gọt vỏ táo xong, Lý Tam Thuận lại bổ quả táo thành từng miếng nhỏ, dùng tăm xỉa răng đ.â.m vào miếng táo, rồi đưa tới trước mặt Lưu Đại Ngân.

Dù sao cũng lớn tuổi rồi, răng Lưu Đại Ngân đã không còn tốt như hồi trẻ, bổ thành miếng nhỏ càng dễ ăn hơn.

“Ừ, mới gặp một lần đúng là chưa nhìn ra được gì, còn phải quan sát nhiều thêm. Có điều, khả năng điều kiện gia đình của cậu Hoằng Quốc Nguyên này không tốt lắm, nhưng mà không tốt cũng hông sao, chỉ cần cậu ta đối xử tốt với Xuân Yến nhà chúng ta là được.”

Haix, đúng là cậu ta đối xử với Xuân Yến rất tốt, nhưng cậu ta đối xử với mẹ mình còn tốt hơn, tốt đến mức nói gì nghe nấy. Lưu Đại Ngân từng mơ thấy rất nhiều quyển sách, nhưng lần này là lần bà ấy cảm thấy khó giải quyết nhất.

Vừa nhìn đã biết tình cảm giữa Xuân Yến với cậu Hoằng Quốc Nguyên kia rất tốt, làm sao mới ngăn được Xuân Yến gả cho cậu ta đây?

Lưu Đại Ngân thở dài, lại ăn hai miếng táo nữa.

Chuyện này giống như đánh giặc, nhưng ngay cả kẻ địch đang ở đâu bà ấy cũng không biết.

Bà ấy lớn tuổi rồi, từng trải qua rất nhiều chuy, việc gả chồng này không phải chỉ cần gả cho đối tượng tốt là được, còn phải xem gia đình đối phương là người thế nào nữa. Mua heo còn phải xem giống cơ mà.

Vân Chi

Kết hôn là chuyện cả đời, cũng phải tiếp xúc với gia đình đối phương cả đời, nếu gia đình đối phương đều là người không đáng tin cậy, vậy sau này còn chịu khổ dài dài.

Dù tình cảm vợ chồng có tốt đến đâu mà cha mẹ chồng, cha mẹ vợ đều không đáng tin cậy thì thời gian lâu dần, vợ chồng ân ái cũng biến thành vợ chồng suốt ngày oán hận nhau thi. Lưu Đại Ngân gặp trường hợp này nhiều rồi.

Hiện tại tình cảm giữa Xuân Yến và Hoằng Quốc Nguyên rất tốt, nhưng đến khi Xuân Yến có xung đột với mẹ của Hoằng Quốc Nguyên, Hoằng Quốc Nguyên sẽ đứng về phía ai trong quyển sách kia đã viết rất rõ ràng.

Hơn nữa, Lưu Đại Ngân thật sự không thích gia phong của nhà họ Hoằng, quá trọng nam khinh nữ, con trai như báu vật, con gái như cỏ rác, chẳng khác gì gia đình trong xã hội phong kiến ngày xưa.

Con dâu út của nhà họ Hoằng không chịu nổi điều này đã ly hôn, hai cô con du còn lại, con dâu cả là mẹ hiền dâu thảo biết nhẫn nhục chịu đựng, đương nhiên sẽ không ly hôn rồi. Cô con dâu Xuân Yến thì thiếu chút nữa đã ly hôn, dù cuối cùng không ly hôn cô ấy cũng bị tra tấn đến mức mắc bệnh ung thư từ khi còn trẻ.

Lưu Đại Ngân suy ngẫm rất lâu vẫn không nghĩ ra được ý kiến nào hay, chuyện tình cảm là chuyện không tiện nhúng tay vào nhất, hiện tại Xuân Yến và Hoằng Quốc Nguyên đang trong giai đoạn tình cảm mặn nồng, bà ấy càng nhúng tay vào tình cảm giữa hai người bọn họ sẽ càng trở nên bền chắc.

Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Lưu Đại Ngân quyết định ra tay từ nhà họ Hoằng. Hiện tại Xuân Yến vẫn chưa hiểu biết nhiều về nhà họ Hoằng, nếu cô ấy biết con dâu nhà họ Hoằng phải sống trong tình cảnh thế nào, cô ấy còn sẵn lòng gả vào nhà họ Hoằng sao?
 
Back
Top Bottom