Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 270: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (28)



Người trong nhà biết Lưu Đại Ngân muốn học lái xe, không có ai phản đối. Khai Nguyên hỏi: “Bà nội, bà định học lái xe ạ? Nhà chúng ta sắp mua xe sao?”

Lưu Đại Ngân cười ha hả: “Bà nội thi lấy bằng lái trước, tạm thời chưa mua xe.”

Vân Chi

Ngẫm nghĩ một lát, Lý Lưu Trụ nói: “Mẹ, hay là con cũng đi thi bằng lái xe nhé?”

“Nếu con thích thì đi thôi, tuy rằng hiện tại chúng ta vẫn chưa mua được xe con, nhưng biết đâu sau này sẽ mua thì sao.”

Lưu Đại Ngân không nói chơi, bởi vì trong mấy quyển sách bà ấy mơ thấy đều viết, sau này quốc gia sẽ có rất nhiều xe con, gần như nhà nào cũng có xe, nam nữ trẻ tuổi ai cũng biết lái.

Khi Lưu Hồng Mai về nhà, cũng nói với mẹ mình chuyện mẹ chồng định đi học bằng lái xe. Bà ngoại Lưu đang nhặt rau, tay run lên hỏi lại: “Mẹ chồng con lớn tuổi như vậy rồi còn muốn học bằng lái xe? Nhưng mà, nhà con đã có ô tô đâu, hay là mẹ chồng con định mua một chiếc?”

Lưu Hồng Mai nhặt rau giúp mẹ cô ta, đáp: “Mẹ chông con chưa nói đến chuyện này, nhưng mà Khai Nguyên có hỏi có phải nhà mình định mua ô tô không, bà ấy không phủ nhận.”

“Một chiếc ô tô phải bao nhiêu tiền chứ…” Bà ngoại Lưu cũng không biết rốt cuộc phải bỏ ra bao nhiêu tiền mới mua được một chiếc ô tô, nhưng đã từng nghe người ta nói qua giá cả đại khái: “Mẹ nghe người ta nói, ô tô rẻ nhất cũng phải hơn ba vạn đó, mẹ chồng con có nhiều tiền như vậy à?”

Rốt cuộc cha mẹ chồng có bao nhiêu tiền, chính Lưu Hồng Mai cũng không biết.

“Con nghe Lưu Trụ nói, việc làm ăn trong nhà mỗi ngày kiếm được ít nhất là bốn năm trăm, nếu tính như vậy thì mua một chiếc ô tô cũng không thành vấn đề.”

Một ngày kiếm được bốn năm trăm, vậy một tháng là bao nhiêu chứ…

Bà ngoại Lưu không nhặt rau nữa, mà bẻ đầu ngón tay tính toán. Một ngày bốn trăm, mười ngày chính là bốn nghìn, một tháng là một vạn hai, trừ đi tiền lương công nhân gì đó, phải còn một vạn nhỉ?

Ôi mẹ ơi, trước kia bà ta chỉ biết nhà họ Lý có tiền, nhưng không ngờ nhà họ Lý lại có nhiều tiền như vậy.

Một năm có thể kiếm mười mấy vạn đồng là khái niệm gì? Tiền lương một năm của cả nhà bọn họ cộng lại cũng chỉ hơn hai ngàn đồng một chút, bọn họ phải không ăn không uống tích cóp năm mươi năm mới được mười vạn đồng, thế mà nhà họ Lý chỉ kiếm một năm đã có được số tiềnấy.

Xem ra việc hôn nhân này của con gái là gả đúng rồi, quan tâm đối phương là công nhân hay nông dân làm gì, chỉ cần có tiền, là có thể cho Hồng Mai và Nhân Nhân có được cuộc sống tốt lành rồi.

Vợ chồng Lý Tam Thuận đều không còn nhỏ, chắc chỉ làm thêm được vài năm nữa thôi, sau này tất cả đều truyền lại cho con rể, đến lúc đó nhà bà ta cũng có thể thơm lây.

Nghĩ đến đây, bà ngoại Lưu không bình tĩnh nổi. Bà ta vội hỏi: “Hồng Mai, chuyện làm ăn của nhà chồng con là do ai quản lý? Là cha mẹ chồng con à? Lưu Trụ có xen vào không?”

Nói đến chuyện này, trong lòng Lưu Hồng Mai cũng hơi bất mãn. Cha mẹ chồng đề phòng cô ta thì không nói làm gì, nhưng mà đề phòng cả chồng cô ta thì hơi quá đáng rồi.

“Chuyện làm ăn trong nhà đều do mẹ chồng con quản lý, ngay cả cha chồng con cũng không nhúng tay vào càng khỏi nói đến Lưu Trụ. Anh ấy đừng nói, anh ấy không quản được, cũng không muốn quản.”

Bà ngoại Lưu càng nhiệt tình hơn: “Nếu Lưu Trụ không quản lý được, hay là con quản lý thay đi. Sau này con dỗ dành mẹ chồng con nhiều vào, cũng theo bà ấy học hỏi thêm, nếu bà ấy giao việc làm ăn cho con thì tốt.”

“Mẹ, mẹ nói cái gì thế!” Thật ra trong lòng Lưu Hồng Mai cũng từng có ý nghĩ như vậy, nhưng mà ý nghĩ này không thực tế.

“Con với Lưu Trụ mới kết hôn chưa lâu, còn là cưới lần hai, đến một đứa con chung cũng không có, sao mẹ chồng con có thể giao việc làm ăn cho con?”

“Con nói cũng đúng.” Bà ngoại Lưu đã nhặt rau xong: “Hồng Mai, hay là con với Lưu Trụ sinh một đứa nữa đi?”

Thật ra Lưu Hồng Mai cũng từng suy nghĩ về vấn đề này rồi, nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua.

“Mẹ, con là công nhân, dựa theo quy định chỉ được sinh một đứa, nếu như Lưu Trụ chưa có con còn dễ nói, như vậy có thể sinh thêm một đứa. Nhưng mà anh ấy có hai đứa con trai rồi, con cũng có ột đứa rồi, dựa theo quy định thì không được sinh thêm, nếu như sinh thêm chắc chắn con sẽ mất việc.”

“Tiền lương của con một tháng cũng chỉ mấy chục đồng, mẹ chồng con thì kiếm được nhiều như vậy, nếu như con sinh thêm cháu cho bà ấy, chẳng lẽ tiền bà ấy cho con còn không bằng tiền con tự kiếm sao? Vốn dĩ mẹ không định khuyên con sinh thêm đứa nữa đâu, tiền lương của Lưu Trụ cao, hai đứa con của cậu ta thì không cần các con phải bỏ tiền ra, các con có thể bồi dưỡng Nhân Nhân thật tốt. Nhưng hôm nay nghe con nói mẹ mới biết, hóa ra mẹ chồng con kiếm được nhiều tiền như vậy. Thế này thì con sinh thêm một đứa nữa cũng tốt, vợ chồng không có một đứa con chung, khó mà đồng lòng được.” Bà ngoại Lưu khuyên bảo con gái.

“Mẹ, con đã suy nghĩ cẩn thận chuyện sinh thêm hay kkhoong sinh nữa rồi, không sinh thêm vẫn tốt hơn. Nếu thật sự sinh thêm một đứa, chắc chắn con sẽ mất việc, đến lúc đó chỉ có thể ngửa tay xin tiền người ta, hơn nữa, chuyện làm ăn của nhà họ Lý đều nằm trong tay cha m chồng con, bọn họ đã có hai đứa cháu trai rồi, dù con có sinh một đứa con trai nữa, thì cũng vậy thôi. Nếu như sinh con gái, vậy thì càng khỏi phải nói, đến lúc đó coi như xôi hỏng bỏng không, con mất việc làm rồi chỉ có thể dựa vào người nhà họ Lý, cuộc sống sẽ càng khốn khó. Hiện tại, tiền lương của con với Lưu Trụ cộng lại cũng hơn hai trăm đồng, ăn uống đều ở nhà, có thể tích cóp không ít tiền, thà con nuôi dạy Nhân Nhân thật tốt còn hơn sinh thêm một đứa rồi bị đuổi việc.”

Bà ngoại Lưu thở dài: “Vậy thì tùy con, nhưng mà con cũng phải để ý, nhớ nắm chặt tiền lương của Lưu Trụ trong tay mình đấy.”

“Mẹ, chuyện này còn cần mẹ nói sao. Từ khi kết hôn, anh ấy đã giao hết tiền lương cho con rồi.”

Bà ngoại Lưu nhẩm tính trong lòng, tiền lương của con gái với con rể là hơn hai trăm đồng một tháng, vậy mỗi tháng ít nhất phải tiết kiệm được hơn một trăm đồng, bọn họ kết hôn hơn nữa năm rồi, chắc đã tiết kiệm được hơn một ngàn đồng rồi nhỉ?

Mấy hôm trước con trai về nhà nói, nhà máy lại sắp phân nhà, khả năng anh ta cũng được chia một căn hộ, nhưng mà phải nộp thêm mấy trăm đồng, vẫn chưa biết kiếm đâu ra số tiền ấy…

Đợi con trai tan làm về nhà, bà ta phải nói với con trai một câu mới được. Bảo nó cứ mượn tiền của Hồng Mai trước, đợi có tiền rồi trả lại sau.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 271: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (29)



Vừa có bản vẽ của bên thiết kế, Lưu Đại Ngân lập tức bắt tay vào xây dựng nhà xưởng ngay.

Xi măng, sắt thép, gạch đá gì đó đều đặt trước rồi, đội xây dựng cũng đã tìm được, đào móng xong là có thể bắt tay vào thi công.

Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận cũng đã phân công rõ ràng, Lưu Đại Ngân quản lý chuyện trong nhà, Lý Tam Thuận quản lý chuyện xây dựng nhà xưởng, cửa hàng gà nướng thì giao cho con trai Lý Lưu Trụ trông nom.

Nhà xưởng phải xây, máy móc sản xuất mì ăn liền cũng phải mua, còn có rất nhiều thứ khác phải tiêu đến tiền, mười mấy vạn trong tay Lưu Đại Ngân căn bản không đủ dùng.

Trước khi mua lại nhà xưởng cũ này, Lưu Đại Ngân đã nghĩ đến sẽ lấy tiền ở đâu rồi, bà ấy định đi vay. Dùng hai căn nhà và nhà xưởng đang xây dựng của bà ấy để thế chấp, vay một khoản từ ngân hàng.

Ngoài biện pháp này ra, bà ấy không còn biện pháp nào khác để kiếm được tiền.

Một dây truyền sản xuất mì ăn liền phải hơn ba mươi vạn, ngoài vay tiền từ ngân hàng ra, Lưu Đại Ngân không nghĩ ra cách nào khác có thể kiếm được s tiền lớn như vậy, vay lãi bên ngoài chắc chắn bà ấy sẽ không chạm vào.

Muốn vay tiền, nhất định phải được chồng bà ấy ủng hộ. Nghe Lưu Đại Ngân nói xong, Lý Tam Thuận thức trắng đêm, sáng hôm sau mang theo đôi mắt thâm quầng, đồng ý với cách làm của Lưu Đại Ngân.

Nếu chỉ dựa vào bán gà nướng và trứng kho, thì phải đợi hai năm nữa bọn họ mới tích cóp được đủ tiền để mua dây truyền sản xuất, khi đó không biết tình hình đã thay đổi thế nào rồi.

Cho dù thất bại, bị ngân hàng thu mất hai căn nhà mặt đường và nhà xưởng đang xây dựng Lý Tam Thuận cũng không sợ, bọn họ vẫn còn hơi hai mươi mẫu đất ở phía nam, vẫn có thể làm lại từ đầu.

Đã đến cái tuổi này rồi, bọn họ không sợ gì nữa.

Vân Chi

Lý Tam Thuận đồng ý, Lưu Đại Ngân vui mừng không chịu nổi, được người nhà ủng hộ, việc làm ăn này coi như đã thành công một nửa rồi.

Nếu muốn sản xuất mì ăn liền, vậy thì phải tìm hiểu về nó trước đã.

Hôm sau Lưu Đại Ngân mua tất cả các loại mì ăn liền mà bà ấy có thể mua được, ăn thử từng loại một.

Vốn dĩ bọn nhỏ đều vô cùng thích ăn mì ăn liền, kết quả sau lần ăn thử này của Lưu Đại Ngân, không còn đứa nào thích ăn nữa, bởi vì đã quá ngấy rồi.

Lưu Đại Ngân còn mặt dày đến tìm giáo sư Trần, chính là chuyên gia phương diện an toàn thực phẩm Lưu Đại Ngân gặp được khi mang gà nướng bị hỏng đến kiểm tra lại.

Không chỉ là chuyên gia về phương diện an toàn thực phẩm, Giáo sư Trần còn là chuyên gia dinh dưỡng học. Lưu Đại Ngân đến tìm ông ấy, hy vọng ông ấy có thể nghiên cứu phát minh ra vài loại mì ăn liền hương vị khác.

Vì mời được giáo sư Trần, Lưu Đại Ngân đưa ra cái giá vô cùng phong phú, thậm chí còn hứa hẹn, nếu doanh số mì ăn liền đạt đến mức độ nhất định, bà ấy sẽ mua cho phòng thí nghiệm của giáo sư Trần thêm một loại máy móc mới. Loại máy móc này còn tiên tiến hơn chiếc máy ở trung tâm kiểm tra an toàn thực phẩm của tỉnh.

Lần trước Lưu Đại Ngân nghe nhân viên trong trung tâm kiểm tra an toàn thực phẩm nói, vì trong trung tâm có chiếc máy này nên giáo sư Trần mới tới đây. Như vậy xem ra, giáo sư Trần thật sự thích chiếc máy kia.

Tuy Lưu Đại Ngân có tiền, nhưng bà ấy biết tiền bạc không thể tác động được đến giáo sư Trần, chỉ có thể bắt tay vào thứ mà ông ấy thích.

Vì việc này, Lưu Đại Ngân còn cố ý viết thư cho Trương Vân Sinh, hỏi thăm anh về các loại máy móc kiểm tra đo lường thực phẩm tương đối tiên tiến ở nước Mỹ. Hơn một tháng sau Trương Vân Sinh mới hồi âm, trong thư viết rõ ràng tỉ mì về ưu điểm, khuyết điểm và giá cả của mười mấy loại máy móc trong phương diện này.

Lưu Đại Ngân chép lại lá thư của Trương Vân Sinh, khi đến tìm giáo sư Trần thì mang theo nó.

Giáo sư Trần bỏ ra xem, trong lòng thầm nghĩ nữ đồng chí này có lòng rồi, mấy loại máy này đều vô cùng quan trọng với ông ấy, hơn nữa phòng thí nghiệm trong trường cũng không có.

Ông ấy tiện tay chỉ vào loại máy mà mình cảm thấy hứng thú nhất, nữ đồng chí kia lập tức tỏ vẻ, nếu doanh số bán loại mì ăn liền ông ấy nghiên cứu ra giúp đối phương đạt được doanh số nhất định, bà ấy sẽ tài trợ cho trường học một chiếc máy loại ấy.

Giáo sư Trần hỏi: “Đồng chí Lưu, chị có biết muốn mua một chiếc máy như vậy cần bao nhiêu tiền không?”

Lưu Đại Ngân gật đầu nói: “Biết.”

“Tôi nghiên cứu giúp chị vài loại mì ăn liền hương vị khác, chị chẳng những trả cho tôi thù lao phong phú, còn đồng ý bỏ ra mười phần trăm doanh thu để tài trợ cho phòng thí nghiệm của tôi?”

“Vâng.”

Giáo sư Trần cười: “Được rồi, đồng chí Lưu, tôi đồng ý đề nghị của chị, chị có yêu cầu gì về hương vị của mì ăn liền không?”

Lưu Đại Ngân lắc đầu: “Giáo sư Trần, đây là phương diện ngài am hiểu, tôi không có yêu cầu gì.”

“Được, vậy chúng ta ký hợp đồng đi đồng chí Lưu.”

Thuyết phục được giáo sư Trần giúp mình, Lưu Đại Ngân đã giải quyết được nỗi lo lớn nhất, chỉ cần hương vị mì ăn liền của bà ấy thơm ngon, còn sợ không bán được sao?

Giải quyết xong chuyện hương vị mì ăn liền rồi, tiếp theo là đến bao bì, bà ấy cũng đã tìm được nguyên liệu thích hợp.

Đó chính là “Giấy”.

Sao giấy có thể đựng được nước ư? Ban đầu Lưu Đại Ngân cũng không hiểu, nhưng sau khi nhân viên kỹ thuật của nhà xưởng quốc doanh giải thích một phen, Lưu Địa Ngân đã hiểu rồi.

Nói một cách đơn giản là, trên mặt tờ giấy kia sẽ có thêm một lớp màng, lớp màng kia sẽ ngăn nước tiếp xúc trực tiếp với tờ giấy, như vậy tất nhiên là giấy có thể chứa được nước rồi.

Nhà xưởng quốc doanh mà Lưu Đại Ngân tìm, là nhà xưởng quốc doanh ở Kinh Thị, chuyên sản xuất các sản phẩm về gấy, xem như một xí nghiệp quy mô lớn ở Kinh Thị.

Bọn họ đã sản xuất ra được cốc giấy có thể đựng nước rồi, nên sản xuất loại cốc có thể pha mì ăn liền kiểu này cũng không phải vấn đề gì khó…
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 272: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (30)



Hai việc khó khăn đã giải quyết xong, Lưu Đại Ngân có thể chuyên tâm đi vay tiền rồi.

Hiện tại chính sách cho vay rất rốt, tỉnh đang nâng đỡ các xí nghiệp tư nhân nên thủ tục vay tương đối đơn giản, nếu không hộ kinh doanh cá thể như Lưu Đại Ngân muốn vay được tiền từ ngân hàng chính là người si nói mộng.

Hiện tại có chính sách nâng đỡ, hộ kinh doanh cá thể như Lưu Đại Ngân đều có thể vay vốn từ ngân hàng để phát triển lớn mạnh.

Trước khi mùa đông đến nhà xưởng đã xây dựng xong, chỉ còn vấn đề trang hoàng. Tháng giêng khoản vay mới rót vào tài khoản, dây truyền sản xuất Lưu Đại Ngân mua là sản phẩm trong nước sản xuất ra, không cần nhập khẩu, chỉ cần bỏ tiền ra là có thể lắp ráp máy móc bất cứ lúc nào, chẳng qua nhà xưởng vẫn chưa thu dọn xong, nên Lưu Đại Ngân gửi tiền đặt cọc trước, đợi thu dọn xong rồi bên kia sẽ lập tức đưa máy móc qua, còn phái nhân viên kỹ thuật đến chỉ đạo sản xuất.

Bên phía giáo sư Trần cũng truyền đến tin tức tốt, ông ấy và sinh viên của mình đã nghin cứu ra vài loại hương vị mì ăn liền, trong đó có hai loại được các sinh viên đánh giá vô cùng tốt.

Mọi việc đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu gió đông. Lưu Đại Ngân phải đi xin giấy phép kinh doanh nghành nghề này. Trước khi làm giấy phép, còn phải chọn cho mì ăn liền nhà mình một cái tên dễ nghe. Người nhà họ Lý ngồi quây quần bên nhau, nghĩ ra vài cái tên cho mì ăn liền nhà bọn họ rồi, nhưng Lưu Đại Ngân đều không vừa lòng lắm.

Tròng mắt Tiêu Văn Nhân xoay chuyển, nói: “Bà nội, gọi nó là mì ăn liền Lý Sư Phụ đi.”

Kiếp trước, mì ăn liền nhà máy Lưu Đại Ngân sản xuất chính là mì ăn liền Lý Sư Phụ, loại mì này chiếm quá nửa thị phần mì ăn liền trong cả nước.

Lưu Đại Ngân cũng dựa vào nhãn hiệu này trở thành nhà giàu số một ở tỉnh thành.

Lưu Đại Ngân giật mình, liếc mắt nhìn Tiêu Văn Nhân một cái.

Trong lòng bà ấy cũng vừa nghĩ đến cái tên “Lý sư phụ” này, đang định nói ra, không ngờ Tiêu Văn Nhân đã nói trước.

Chẳng lẽ là “Đọc được suy nghĩ trong đầu người khác”?

Lưu Đại Ngân không tin, có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi.

Cái liếc mắt kia của Lưu Đại Ngân khiến trái tim Tiêu Văn Nhân đập loạn xạ, chẳng lẽ bà ấy đã nhìn ra điều gì rồi?

Không thể nào, ai sẽ nghi ngờ một cô bé là người trọng sinh chứ? Trong niên đại này vẫn chưa có tiểu thuyết trọng sinh đâu.

Lưu Đại Ngân chỉ liếc mắt nhìn Tiêu Văn Nhân một cái, rồi dời mắt, trái tim nhỏ bé của Tiêu Văn Nhân đập loạn xạ, cô ta đưa tay lên ngực, tự an ủi mình: Không hổ là nhà giàu số một trong tương lai, bà ấy lợi hại thật đấy!

Chuyện làm giấy phép buôn bán, lần đầu Lưu Đại Ngân còn lạ, lần thứ hai đã quen, đến lần thứ ba thì rất có kinh nghiệm rồi.

Vân Chi

Hôm nay khi bà ấy ra ngoài về, thì gặp được một vị khách mà bà ấy không nghĩ tới. Người đến là chú Thường Hữu đi cùng con gái con rể chú ấy và cháu ngoại Triệu Lan Hoa.

Chú Thường Hữu không có con trai, chỉ có một cô con gái đã gả qua thôn bên cạnh. Triệu Lan Hoa là cháu gái đằng ngoại của chú Thường Hữu, khi còn nhỏ thường xuyên sống ở nhà ông bà ngoại, rất hay chơi cùng con gái út Lý Ngẫu Hoa của Lưu Đại Ngân.

Cả nhà chú Thường Hữu đang ngồi trên ghế sô pha nhà Lưu Đại Ngân, dáng vẻ vô cùng câu nệ. Trông thấy Lưu Đại Ngân tới, cả nhà chú Thường Hữu vội vàng đứng dậy: “Vợ Tam Thuận, cháu về rồi à.”

Lưu Đại Ngân đi qua bên đó, cười hỏi: “Chú Thường Hữu, chú lên chơi ạ. Mọi người mau ngồi xuống đi, cháu là con cháu, sao có chuyện để mọi người đứng dậy nghênh đón thế này.”

Lý Tam Thuận không có nhà, trong nhà chỉ có mình Lý Lưu Trụ đang chiêu đãi gia đình chú Thường Hữu.”

Lúc ngồi xuống rồi Lưu Đại Ngân mới phát hiện ra, Triệu Lan Hoa và con gái của chú Thường Hữu mỗi người bế một đứa trẻ.

Hai đứa trẻ kia không lớn lắm, nhìn qua khoảng bảy tám tháng tuổi, đều hơi gầy, không có da có thịt.

“Chú Thường Hữu, đây là con của Lan Hoa ạ? Lan Hoa sinh đôi à, có phúc quá.”

Chú Thường Hữu thở dài, nói: “Vợ Tam Thuận, cháu đừng nói nữa, lần này nhà chú tới tỉnh thành vì muốn nhờ cháu giúp đỡ, chỉ cần tự mình giải quyết được chú sẽ không tới làm phiền cháu, nhưng mà…”

Hóa ra sức khỏe của cặp song sinh này không được tốt lắm, đến bệnh viện khám mới biết cơ thể bọn nhỏ có vấn đề, phải phẫu thuật. Hơn nữa còn phải phẫu thuật ở tỉnh thành.

Mẹ chồng của Triệu Lan Hoa hỏi bác sĩ một câu, chi phí phẫu thuật cần bao nhiêu tiền, bác sĩ nói phải mất khoảng một ngàn đồng.

Nhà chồng Triệu Lan Hoa đều là nông dân, trong nhà có mấy đứa con trai, con trai út vừa lấy vợ, vẫn đang nợ người ta một đống tiền, lấy đâu ra một ngàn đồng để làm phẫu thuật.

Quan trọng hơn là, hiện tại nông thôn cũng đã bắt đầu thực hành kế hoạch hoá gia đình, hai đứa con sinh đôi của Triệu Lan Hoa đều là con gái, vốn dĩ mẹ chồng cô ấy đã không vui rồi, nên vừa nghe thấy muốn chữa bệnh cho hai đứa nhỏ phải bỏ ra nhiều tiền như vậy, mẹ chồng cô ấy lập tức buông lời, nói không có tiền chữa bệnh cho hai đứa nhỏ, đợi hai đứa nhỏ không còn thì sinh đứa khác, biết đâu lại sinh được con trai.

Chồng của Triệu Lan Hoa nghe lời mẹ mình, cũng không phản đối, cuối cùng Triệu Lan Hoa đành phải bế hai đứa nhỏ về nhà mẹ đẻ.

Nhưng nhà mẹ đẻ cô ấy cũng là nông dân bình thường, lấy đâu ra nhiều tền như vậy. Biết Lưu Đại Ngân mở cửa hàng gà nướng ở tỉnh thành, chú Thường Hữu nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn bế bọn trẻ đến nơi này.

“Vợ Tam Thuận, chú biết chú mở miệng nhờ vả khiến cháu khó xử, nhưng mà…”

Lời còn lại chú Thường Hữu không nói nữa, Lưu Đại Ngân biết trong lòng ông ấy nghĩ thế nào. Lưu Đại Ngân cũng từng giống chú Thường Hữu, từng tới từng nhà dập đầu để vay tiền chữa bệnh cho Khai Lâm.

Dù xấu hổ, đau lòng cuối cùng chú Thường Hữu vẫn đến nhà bọn họ để nhờ cậy.

“Chú Thường Hữu, chú đừng như vậy, bây giờ trời vẫn còn sớm, bệnh viện vẫn chưa đóng cửa, chúng ta mau tới bệnh viện đi.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 273: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (31)



Lưu Đại Ngân dẫn cả nhà chú Thường Hữu lên xe buýt đi đến bệnh viện tỉnh. Hiện tại là ốn giờ chiều, còn một tiếng nữa bác sĩ sẽ tan làm, phải tranh thủ thời gian khi bệnh viện chưa hết giờ khám chữa làm xong thủ tục nhập viện mới được.

Vân Chi

May mà Triệu Lan Hoa mang theo bệnh án của bệnh viện huyện bên người. Sau khi xem xong, bác sĩ nói: “Hôm nay quá muộn rồi, dù khám bệnh bây giờ cũng không ra được kết quả, anh chị về nhà mai lại đến hay nhập viện luôn?”

Người nhà chú Thường Hữu quay sang nhìn nhau, đều không biết nên làm thế nào. Thấy vậy, Lưu Đại Ngân mở miệng nói: “Bác sĩ, chúng tôi làm thủ tục nhập viện luôn.”

Làm xong thủ tục nhập viện cũng đến giờ các bác sĩ của bệnh viện tan làm. Triệu Lan Hoa cúi người thật sâu với Lưu Đại Ngân: “Mợ Tam Thuận, cháu cảm ơn mợ nhiều lắm! Hết bao nhiêu tiền cháu viết giấy nợ cho mợ, cháu hứa sẽ trả lại đầy đủ.”

Cha mẹ Triệu Lan Hoa cũng cảm ơn Lưu Đại Ngân, thậm chí còn muốn quỳ xuống dập đầu với bà ấy.

Lưu Đại Ngân giữ chặt hai người, nói: “Trước kia Khai Lâm cũng bị bệnh phải phẫu thuật, nhà chị không gom góp được tiền, nếu không nhờ bà con làng xóm giúp đỡ, hiện tại không biết Khai Lâm nhà chị đang ở chỗ nào đâu! Đến bây giờ chị vẫn nhớ rõ, chú Thường Hữu cho chị ba mươi mốt đồng bốn hào tám xu, nói chữa bệnh cho thằng bé là việc lớn, chú già rồi giữ lại tiền mua quan tài này cũng vô dụng, đều cho thằng bé chữa bệnh. Bây giờ lại đến hai đứa nhỏ này bị bệnh, nếu chị mặc kệ, chị còn mặt mũi nào sống trên đời chứ!”

Chú Thường Hữu lau nước mắt bên khóe mắt: “Vợ Tam Thuận, cháu là người tốt!”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Cũng do chú Thường Hữu làm người tốt trước, đây gọi là người tốt sẽ gặp điều may mắn. Đã làm xong thủ tục nhập viện rồi, chúng ta về nhà trước đi, ngày mai lại đến bệnh viện.

Con gái Lý Hồng Đậu của chú Thường Hữu vội vàng xua tay, nói: “Chị Tam Thuận, chúng em không về nữa, bệnh viện này có giường nằm, chúng em ở đây một đêm là được, không thêm phiền cho nhà anh chị nữa.”

Chồng cô ấy ở bên cạnh cũng nói: “Đúng đấy chị dâu, chúng em không về nữa, trong bệnh viện có rất nhiều chỗ có thể ngủ lại, chúng em ở bệnh viện một đêm là được rồi.”

Chú Thường Hữu cũng nói: “Vợ Tam Thuận, chú với các em không tới nhà cháu nữa, cháu đã giúp nhà chú không ít rồi, không thể tiếp tục làm phiền cháu.”

“Chuyện này thì có gì là phiền chứ, đứa bé còn nhỏ như vậy chắc chắn phải ngủ trên giường bệnh, vậy chú thím ngủ ở đâu? Đã tới tỉnh thành rồi, cũng coi như đã tới trước cửa nhà cháu, không về nhà cháu sao được? Hơn nữa, nếu Tam Thuận biết chú với các em lên tỉnh thành lại không tới nhà cháu, anh ấy sẽ mắng cháu mất.”

Lưu Đại Ngân khuyên can mãi, cuối cùng mới mời được gia đình chú Thường Hữu về nhà theo bà ấy.

Trong nhà bọn nhỏ đều đi học về rồi, Tam Thuận cũng đang ở nhà, nhìn thấy gia đình chú Thường Hữu đến, Lý Tam Thuận vội đứng dậy tiếp đón: “Chú, đã làm xong thủ tục cho bọn trẻ chưa?”

“Làm xong rồi, may mà có vợ cháu, nếu không có Đại Ngân, chưa chắc bọn trẻ đã nhập viện được.”

“Không phải là việc chúng cháu nên làm sao? Khi Khai Lâm bị ốm, chú Thường Hữu cũng giúp đỡ nhà chúng cháu rất nhiều.” Lý Tam Thuận và Lưu Đại Ngân rót nước cho bọn họ, nói: “Cháu ra ngoài về nghe Lưu Trụ nói chú tới nhà, vốn dĩ định đi bệnh viện tìm chú rồi, nhưng cháu không biết mọi người đến bệnh viện nào, lại sợ không gặp được nhau, nên đã ở nhà dọn dẹp nhà cửa trước. Chú Thường Hữu, mọi người đi cất đồ đạc trước đi.”

Lý Tam Thuận đã thu dọn hai căn phòng ở nhà trước, ông ấy dẫn bọn họ qua bên đó: “Chú Thường Hữu, mấy căn phòng này đều thu dọn sạch sẽ rồi, trước đây khi đám Liên Hoa lên chơi, cháu đã thu dọn sạch sẽ, tối khi qua bên này chú lấy thêm hai phích nước nóng nữa là được.”

“Thật sự phiền các cháu quá.”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Phiền gì đâu, chú khách sáo quá. Chú Thường Hữu, chắc chắn mọi người đều mệt mỏi rồi, mọi người nghỉ ngơi một lát đi, cháu đi nấu cơm. Hoa Lan, bọn trẻ ăn được gì rồi, để thím nấu luôn cho.”

Triệu Lan Hoa vội đứng ậy nói: “Bọn trẻ không ăn gì đâu ạ, chị không cần nấu cho bọn nó.”

“Được rồi, vậy mọi người thu dọn đồ đạc trước đi.”

Lưu Đại Ngân định nấu mì sợi, thêm một món kho và xào hai đĩa đồ ăn nữa. Ngoài ra bà ấy còn nấu thêm cho hai đứa nhỏ nhà Triệu Lan Hoa một bát canh trứng và mấy quả trứng luộc.

“Đại Ngân, chú Thường Hữu giúp chúng ta không ít, lúc Khai Lâm bị bệnh chú ấy lấy hết cả tiền mua quan tài ra cho chúng ta, bây giờ chú ấy cần giúp đỡ, chúng ta không thể không quan tâm.”

Lý Tam Thuận vừa đập trứng gà vừa thương lượng với Lưu Đại Ngân.

“Đương nhiên phải giúp đỡ rồi. Lần trước khi ông bị bắt về đồn công an, cả thôn không mấy người để ý đến mẹ con chúng tôi, chỉ có chú Thường Hữu là cho mẹ con chúng tôi mượn căn nhà cũ của chú ấy để ở, nếu không ngay cả nơi để ngủ mẹ con chúng tôi cũng không có.”

Lý Lưu Trụ bỏ thêm chút nước và chút muối vào bát trứng gà, quấy đều lên, hỏi tiếp: “Đại Ngân, chú Thường Hữu nói thế nào? Muốn mượn nhà chúng ta bao nhiêu tiền?”

Lưu Đại Ngân lắc đầu nói: “Chuyện này thì chú ấy chưa nói, nhưng mà tôi nghe chú Thường Hữu kể, bác sĩ huyện nói muốn chữa khỏi cho hai đứa nhỏ phải mất hơn một ng đồng. Hôm nay tôi đã nộp giúp nhà chú ấy một trăm đồng tiền viện phí rồi, chúng ta đưa thêm cho chú ấy một ngàn năm trăm đồng nữa đi, sau khi bọn trẻ phẫu thuật xong khả năng còn phải khám lại, hai đứa nó gầy gò như vậy, cũng phải bồi bổ cho bọn nó.”

Lý Tam Thuận đổ bát trứng vào nồi, gật đầu nói: “Ừ, cứ làm vậy đi. Khi đưa tiền cho chú Thường Hữu nhớ nói với chú ấy, nếu không đủ tiền thì cứ tới chỗ chúng ta.”

“Ừ, phải nói rõ với chú ấy, nếu không sợ chú Thường Hữu và người nhà chú ấy sẽ ngượng ngùng không dám đến vay tiền nữa. Bọn nhỏ bị bệnh, không thể trì hoãn…”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 274: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (32)



Khi ăn cơm, Lưu Đại Ngân để bát canh trứng xuống trước mặt Triệu Lan Hoa, nói: “Mợ nấu canh trứng cho bọn trẻ.”

Triệu Lan Hoa vội vàng cảm ơn Lưu Đại Ngân: “Mợ, cám ơn mợ nhiều lắm.”

Lưu Đại Ngân nói: “Đều là người một nhà, cảm ơn cái gì.”

Tiêu Văn Nhân nhìn Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận nói cười vui vẻ với gia đình chú Thường Hữu, oán hận cắn đầu đũa.

Vừa rồi khi nhìn thấy gia đình này, cô ta chưa cảm thấy gì cả, chỉ nghĩ rằng bọn họ là bà con nghèo từ nông thôn tới để vòi tiền nhà họ Lý.

Nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ bế hai đứa nhỏ song sinh ra ngoài, Tiêu Văn Nhân lập tức bị dọa sợ.

Người phụ nữ này, chẳng phải người vợ kiếp trước của Lý Lưu Trụ sao?

Đôi song sinh kia chính là con gái kế của Lý Lưu Trụ kiếp trước, Lý Lương Thần và Lý Mỹ Cảnh.

Nghĩ đến đây, Tiêu Văn Nhân lại thấy buồn bực, sao kiếp trước hai người kia có thể đổi sang họ Lý, mà cô ta lại không thể sửa họ?

Vân Chi

Khi Lưu Hồng Mai và Lý Lưu Trụ kết hôn, Tiêu Văn Nhân thử thăm dò hỏi xem có sửa họ được không, nào ngờ Lưu Hồng Mai dứt khoát không đồng ý, nói đây là thứ duy nhất cha cô ta để lại cho cô ta, không được sửa lại.

Bởi vì điều này, Tiêu Văn Nhân còn tức giận rất lâu, đợi sau này Lưu Đại Ngân phát đạt, khi người khác nhắc đến cô ta, nói đây là Tiêu Văn Nhân, vừa nghe đã biết không phải người nhà họ Lý rồi.

Nhưng tức giận cũng vô dụng, mẹ ruột không cho phép cô ta sửa họ, một đứa trẻ như cô ta thì có thể làm gì?

Tiêu Văn Nhân âm thầm hạ quyết tâm, đợi đến năm mười tám tuổi, cô ta sẽ tự mình đến đồn công an sửa lại họ. Nếu như Lưu Hồng Mai hỏi tới, thì cô ta sẽ nói, Lý Lưu Trụ đối xử với cô ta tốt như vậy, trong lòng cô ta đã coi Lý Lưu Trụ là cha ruột từ lâu rồi, cô ta không biết báo đáp Lý Lưu Trụ thế nào, chỉ có thể sửa lại họ để thể hiện lòng hiếu thảo.

Kế hoạch của Tiêu Văn Nhân rất hay, nào ngờ nửa đường lại trông thấy người vợ kiếp trước của Lý Lưu Trụ tìm tới cửa, hai người này sẽ không nối lại tình xưa chứ?

Nhất định phải đuổi bọn họ đi mới được…

Nhưng nhìn gia đình kia đang nói chuyện thân mật với Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận, Tiêu Văn Nhân lại không biết nên làm gì bây giờ.

Hai người chủ gia đình đều nhiệt tình tiếp đón gia đình kia như vậy, một đứa trẻ như cô ta có thể làm được gì? Nếu như cô ta nổi giận với người nhà kia, sợ là sẽ bị mắng mình không hiểu chuyện.

Nghe ý của người nh kia, bọn trẻ nằm viện sẽ không ở lại nhà họ Lý nữa, vậy sao bọn họ không cút luôn đi, còn quay về nơi này làm gì?

Đương nhiên Tiêu Văn Nhân chỉ dám oán hận trong lòng, ngoài mặt vẫn n nụ cười ngọt ngào ứng phó với người nhà chú Thường Hữu.

Không thể đuổi người nhà này đi, vậy thì canh chừng bọn họ mọi lúc mọi nơi, không cho người phụ nữ kia có bất kỳ tiếp xúc nào với Lý Lưu Trụ là được.

Ban ngày bọn họ phải ở bệnh viện, chắc chắn chỉ buổi tối mới về nhà, khi đó cô ta cũng tan học về nhà rồi, nhất định phải theo dõi sát xao bọn họ, không cho người phụ nữ kia phá hoại tình cảm giữa mẹ mình với Lý Lưu Trụ.

Cơm nước xong xuôi, thu dọn bàn ăn rồi, gia đình chú Thường Hữu ngồi trong phòng khách nói chuyện với vợ chồng Lý Tam Thuận.

Lý Tam Thuận đưa mắt ra hiệu cho Lưu Đại Ngân , Lưu Đại Ngân đứng dậy quay về phòng mình, khi ra ngoài, trong tay cầm theo một cái túi.

“Chú Thường Hữu, trong này có một nghìn năm trăm đồng, chú cầm lấy chữa bệnh cho bọn trẻ đi.”

Vốn dĩ chú Thường Hữu tới đây để vay tiền chữa bệnh, nhưng lúc này lại ngại ngùng khi nhận tiền từ Lưu Đại Ngân.

“Tam Thuận, Vợ Tam Thuận, cảm ơn, cảm ơn các cháu.”

“Cậu mợ Tam Thuận, cảm ơn cậu mợ đã cho cháu vay tiền, để cháu viết giấy vay nợ, sau này có tiền rồi, cháu hứa sẽ trả lại đầy đủ cho cậu mợ.”

Nói xong, Triệu Lan Hoa muốn quỳ xuống cảm ơn vợ chồng Lý Tam Thuận. Vợ chồng Lý Hồng Đậu cũng tỏ vẻ cảm ơn bọn họ.

Lưu Đại Ngân vội vàng giữ chặt Triệu Lan Hoa, nói: “Lan Hoa, cháu làm cái gì thế? Đầu gối là thể diện, không được tùy tiện quỳ xuống. Cháu cầm lấy số tiền này trước đi, nếu như không đủ thì cứ tới tìm mợ. Chữa bệnh cho bọn trẻ là chuyện quan trọng nhất, cháu đừng xấu hổ.”

Triệu Lan Hoa và mẹ cô ấy lau nước mắt, lại cúi người cảm ơn Lưu Đại Ngân với Lý Tam Thuận.

Lưu Đại Ngân khuyên một lúc lâu, chú Thường Hữu ở bên cạnh, cũng nói: “Được rồi, chúng ta về phòng nghỉ ngơi trước đi, đã muộn thế này rồi, cũng phải để cho vợ chồng Tam Thuận đi nghỉ ngơi chứ.”

“Chú Thường Hữu, mọi người cứ đi nghỉ ngơi trước đi, vừa ngồi tàu hỏa, vừa bận rộn ở bệnh viện, chắc chắn đều rất mệt mỏi rồi.”

Lý Tam Thuận mang cho bọn họ hai cái phích nước nóng, còn đi cùng Lưu Đại Ngân đưa bọn họ đến nhà trước.

Lúc quay lại nhà chính, Lưu Đại Ngân nhìn thấy vẫn còn một đứa trẻ đang đứng trước cửa phòng khách.

Hóa ra là Tiêu Văn Nhân.

Lưu Đại Ngân thuận miệng hỏi: “Văn Nhân, sao cháu lại ở đây? Vẫn chưa ngủ à?”

Tiêu Văn Nhân nhìn Lưu Đại Ngân, hỏi: “Bà nội, kia em bé kia đâu rồi ạ? Cháu muốn chơi với em bé.”

“Em bé đi ngủ rồi, Văn Nhân cũng đi ngủ đi.” Lưu Đại Ngân cười xoa đầu Tiêu Văn Nhân.

“Vâng ạ, Nhân Nhân đi ngủ trước đây, ông bà nội cũng đi ngủ sớm nhé.”

Lý Tam Thuận cười rất tươi: “Ừ, Văn Nhân cũng phải đi ngủ sớm đo.”

Tiêu Văn Nhân nhảy nhót quay về phòng mình, thật ra là cô ta cố ý tới canh chừng người nhà kia, muốn nghe xem bọn họ nói gì, đáng tiếc bọn họ đã đi ngủ rồi.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 275: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (33)



Cặp song sinh phải phẫu thuật, nên phải ở lại bệnh viện tỉnh một khoảng thời gian, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận khuyên rất nhiều lần, nhưng nói thế nào thì gia đình Lý Thường Hữu cũng không chịu ở lại nhà Lưu Đại Ngân.

Bọn họ sợ gây thêm phiền phức cho vợ chồng Lý Tam Thuận.

Thấy nói mãi chú Thường Hữu vẫn không chịu ở lại nhà mình, nên cứ có thời gian rảnh là Lưu Đại Ngân lại mang cơm đến bệnh viện cho bọn họ.

Hiện tại ra ngoài ăn cơm vẫn cần phiếu gạo, nếu không có phiếu gạo thì giá cả đắt gấp nhiều lần, nhà chú Thường Hữu sao nỡ tiêu tiền chứ, chỉ dám mua cho bọn trẻ đồ ăn ngon còn người lớn trong nhà thì ăn tạm cho qua bữa.

Cứ như vậy thì người bằng sắt cũng không chịu nổi, chăm sóc người bệnh là việc mệt mỏi, huống chi phải chăm sóc hai đứa trẻ còn chưa đến một tuổi. Ăn không ngon, ngủ không thoải mái, người lớn cũng sinh bệnh thì càng mệt mỏi hơn.

Cho nên cứ có thời gian rảnh là Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận lại đưa cơm đến bệnh viện, chỉ sợ người lớn ngã bệnh. Tin tức tốt là cuộc phẫu thuật của hai đứa nhỏ rất thành công, trị liệu ở bệnh viện thêm một tuần nữa là xuất viện được rồi.

Nghe được tin tức này, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Triệu Lan Hoa viết cho Lưu Đại Ngân một tờ giấy vay nợ, Lưu Đại Ngân không nhận, Triệu Lan Hoa nói: “Mợ, mợ cho cháu vay tiền chữa bệnh cho bọn trẻ chính là ân nhân của cả nhà cháu, viết giấy nợ là việc nên làm. Mợ nhận lấy tờ giấy nợ này đi, nếu mợ không nhận, lòng cháu bất an.”

Cô ấy đã nói như vậy, Lưu Đại Ngân đành phải nhận lấy tờ giấy vay nợ: “Lan Hoa, số tiền này không cần gấp, khi nào có thì cháu trả cho mợ, đừng ép bản thân quá.”

Gia đình chú Thường Hữu về quê rồi, lúc ngồi trên bàn ăn Tiêu Văn Nhân còn cố ý hỏi: “Ông bà nội, nhà cụ trẻ về rồi ạ?”

Vân Chi

Cụ trẻ mà cô ta nói chính là chú Thường Hữu.

Lưu Đại Ngân gật đầu: “Về rồi, hai đứa nhỏ đã khỏe lại, bọn họ phải về rồi.”

Tiêu Văn Nhân không nói gì nữa, nhưng Lưu Đại Ngân lại có cảm giác cô ta vừa thở phào nhẹ nhõm, giống như nhà chú Thường Hữu ở đây tạo thành uy h.i.ế.p gì đó cho cô ta.

Lưu Đại Ngân cảm thấy trên người cô bé này có bí mật, nhưng một cô bé sáu bảy tuổi thì có bí mật gì chứ?

Nghĩ rất lâu vẫn không nghĩ ra, nên Lưu Đại Ngân không nghĩ nữa, nhưng vẫn không buông bỏ nghi hoặc trong lòng.

Nhà xưởng đã xây dựng xong, Lưu Đại Ngân bắt đầu bận rộn.

Đâu tiên là trang bị máy móc, sau đó là sản xuất thử, những nguyên liệu cần thiết để sản xuất ra mì ăn liền đều phải chuẩn bị đầy đủ, còn phải thuê công nhân, sau đó còn mời các ban ngành có liên quan đến kiểm tra, chỉ khi đủ điều kiện, bọn họ mới có thể bắt đầu sản xuất.

Những loại mì ăn liền giáo sư Trần và sinh viên của ông ấy nghiên cứu giúp Lưu Đại Ngân đều sản xuất một ít, đầu tiên là đưa đến trung tâm kiểm tra an toàn thực phẩm để kiểm tra, đo lường về chất lượng, nếu đủ tiêu chuẩn sau đó mới có thể sản xuất hàng loạt.

Đây mới chỉ là bước đầu tiên, tiếp theo còn rất nhiều việc đang chờ Lưu Đại Ngân.

Sản xuất ra mì ăn liền rồi phải bán thế nào? Đây là bước thứ hai Lưu Đại Ngân phải đối mặt.

May mà khi bán gà nướng và trứng kho Lưu Đại Ngân đã quen được với một vài đại lý bán sỉ, nên chưa đến mức hoảng loạn như ruồi nhặng mất đầu.

Một dây truyền sản xuất mì ăn liền có thể sản xuất ra chín trăm nghìn gói một năm, nếu chỉ dựa vào số đại lý bán sỉ kia thì căn bản không bán hết nổi. Lưu Đại Ngân vẫn phải tự mình nghĩ cách.

Sau khi bắt đầu đi vào sản xuất chính thức, Lưu Đại Ngân bắt đầu ra bắc vào nam, bất kể cuộc hội chợ nào dù lớn dù nhỏ, chỉ cần có liên quan đến thực phẩm, bà ấy đều đi hết.

Không chỉ như vậy, bà ấy còn đăng tin quảng cáo trên báo chí, quảng cáo trên đài truyền hình trong tỉnh.

Dần dần nhãn hiệu mì ăn liền Lý Sư Phụ cũng bắt đầu có danh tiếng trong tỉnh, người tới nhập hàng về bán dần dần nhiều thêm.

Dây truyền sản xuất gà nướng, chân gà và trứng kho cũng đã chuyển tới nhà xưởng mới, cửa hàng gà nướng thì Lưu Đại Ngân giao cho con trai, để anh ta quản lý rồi.

Lưu Đại Ngân bận rộn không chịu nổi, nên dứt khoát ở lại nhà xưởng luôn, chỉ khi nào rảnh rỗi hai vợ chồng mới quay về nhà.

Tranh thủ khi mì ăn liền nhà mình đã có danh tiếng, Lưu Đại Ngân lại lắp đặt thêm một dây truyền sản xuất nữa.

Loại máy móc mà bà ấy hứa với giáo sư Trần cũng đã mua về, dùng danh nghĩa nhà máy quyên tặng cho phòng thí nghiệm trong trường học của giáo sư Trần.

Nhà máy của Lưu Đại Ngân phát triển rực rỡ, nhưng rất nhiều nhà xưởng quốc doanh ở tỉnh thành bắt đầu lâm vào cảnh khốn đốn.

Tuy rằng nhìn từ bên ngoài nhà xưởng quốc doanh vẫn nguy nga đồ sộ như cũ, nó có nhà ăn, có trường học, có nhà trẻ, thậm chí còn có cả bệnh viện. Công nhân nhà xưởng quốc doanh cũng giống như trước, ăn uống tiêu tiểu, ăn, mặc, ở, đi lại thậm chí sinh lão bệnh tử đều có nhà máy lo, nhưng thật sự thì cuộc sống của bọn họ không dễ chịu lắm.

Vấn đề đầu tiên chính là, phúc lợi của công nhân càng ngày càng kém, năm sau không bằng năm trước.

Trước đây, mỗi dịp lễ tết nhà máy đều phát rất nhiều phúc lợi, bây giờ thì càng ngày càng ít, thậm chí còn không phát.

Vấn đề tiếp theo chính là bắt đầu bị nợ lương.

Chuyện này là chuyện chưa từng xảy ra trước kia, công nhân đều mê mang, khó hiểu, tức giận, phẫn nộ.. Nhưng đều không làm được gì, nhà máy không có tiền, biết lấy gì ra để trả lương cho công nhân.

Thậm chí có nhà máy đã bắt đầu “Tạm nghỉ luân phiên”, tiền lương cũng chỉ còn chưa bằng một nửa trước kia.

Công nhân làm ầm ĩ, lãnh đạo nhà xởng chỉ nói một câu, nếu không đồng ý thì nghỉ việc đi.

Nghỉ việc, hai chữ đáng sợ cỡ nào, trước kia công nhân xưởng quốc doanh chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày như thế.

Từ khi bọn họ vào nhà máy, bọn họ đã xác định đây là công việc cả đời rồi. Bậc cha chú của bọn họ đều làm việc trong nhà xưởng này đến khi về hưu, sao đến đời bọn họ lại thành ra như vậy? Muốn bọn họ nghỉ việc, sao bọn họ chịu nổi? Nghỉ việc rồi, bọn họ biết sống dựa vào đâu?
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 276: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (34)



Công nhân tới làm ầm ĩ ủ rũ cụp đuôi quay về, đã tiếp nhận chính sách “Tạm nghỉ luân phiên”.

Tiền lương không đủ sống thì phải làm sao? Đành tìm việc khác thôi.

Có không ít người muốn xin vào làm việc trong nhà máy của Lưu Đại Ngân, bà ấy đã dặn dò, chỉ nhận những người có thông tin đầy đủ.

“Bà nội, bà đang làm gì thế, tối nay bà về nhà ăn cơm nhé, mấy ngày liền cháu không được gặp bà rồi…” Khai Lâm nói qua điện thoại.

“Được, tối nay bà nội sẽ về nhà ăn cơm. Khai Lâm muốn ăn gì, để bà nội mua cho.” Lưu Đại Ngân vừa nhìn tài liệu, vừa trả lời.

“Bà nội, cháu muốn ăn tôm ở quảng trường Nhân Dân, bà nội mua mang về cho cháu được không?”

Có một tiệm cơm mới mở ở quảng trường Nhân Dân, chuyên về hải sản, Lưu Đại Ngân dắt bọn nhỏ đi ăn hai lần, Khai Lâm rất thích món tôm của quán đó.

“Được, bà nội mua về cho Khai Lâm.”

Xem tài liệu xong, Lưu Đại Ngân lại đi dạo quanh nhà máy một vòng, đến giờ tan làm, bà ấy gọi Lý Tam Thuận xuống, rồi lái xe rời khỏi nhà máy.

Trước khi về bà ấy còn dặn dò bảo về: “Tối nay chúng tôi không quanh lại, các anh không cần chờ chúng tôi về, đến giờ nhớ khóa cửa.”

Năm ngoái Lưu Đại Ngân mua một chiếc ô tô, cuối cùng tấm bằng lái xe của bà ấy cũng không bị bỏ xó.

Mua ô tô, Lý Tam Thuận đi quanh ô tô vài vòng, cảm khái: “Đại Ngân, bà còn nhớ lần chúng ta đến nhà cô họ, khi ấy chúng ta còn nói giỡn, biết đâu tương lai chúng ta cũng mua được ô tô không? Không ngờ thật sự có ngày như vậy.”

Lưu Đại Ngân ngồi trên ghế lái, sờ nơi này lại sờ nơi khác, cười nói với lý Tam Thuận: “Đương nhiên là nhớ rồi, tôi nhớ tôi còn nói, nếu như có tiền, chẳng những sẽ mua ô tô, tôi còn bỏ tiền ra thuê một người tài xế, lúc ấy ông còn cười tôi là tác phong tư bản chủ nghĩa. Bây giờ mới mấy năm chứ, vậy mà chúng ta đã mua được ô tô rồi, nói không chừng sau này sẽ thuê tài xế thật ấy chứ.”

“Đại Ngân, nhà chúng ta có được cuộc sống tốt đẹp như bây giờ, may nhờ có bà, nếu không có bà, khả năng hiện tại chúng ta vẫn đang trồng cấy ở quê.”

Nhà họ Lý có được cuộc sống tốt đẹp như hiện tại, Lưu Đại Ngân là công thần lớn nhất, nhưng công lao của Lý Tam Thuận cũng không nhỏ.

“Nếu ông không có tay nghề làm gà nướng, chúng ta cũng không thể từng bớc làm giàu, tính ra thì, công lao của ông cũng không nhỏ.”

Lý Tam Thuận được Lưu Đại Ngân khen cả người thoải mái: “Bà là “công thần lớn” của nhà chúng ta, tôi là “công thần nhỏ”, hôm nay công thần lớn nhỏ chúng ta cùng nhau lái xe, vợ chồng cùng nhau về nhà.”

Ngày thường hiếm khi Lý Tam Thuận nói đùa như vậy, khả năng hôm nay ông ấy khá vui, nên mới nói đùa với Lưu Đại Ngân.

Lưu Đại Ngân cười: “Được, vợ chồng chúng ta cùng nhau về nhà.”

Lưu Đại Ngân lái xe tới quảng trường Nhân Dân, mua vài món ở quán ăn kia, đương nhiên trong đó có món tôm mà cháu trai bà ấy thích.

“Bà nội, bà mua tôm chưa?” Khai Lâm hỏi.

“Mua rồi, Khai Lâm nói muốn ăn, đương nhiên bà nội phải mua rồi, bà còn mua cả món cá hồi mà Văn Nhân thích ăn đấy.”

Sau vài năm, Tiêu Văn Nhân đã cao lên không ít, cô ta xách đồ giúp Lưu Đại Ngân, nói: “Cảm ơn bà nội.”

“Cảm ơn cái gì, các cháu muốn ăn gì thì cứ nói với bà nội, bà nội mua cho các cháu.”

Lý Tam Thuận không nhìn thấy Khai Nguyên ở bên ngoài, vào phòng khách cũng không thấy, bèn hỏi: “Anh các cháu đâu ồi?”

Lý Khai Lâm nói: “Anh ấy đang làm bài tập trong phòng, nói hôm nay làm nhiều chút, ngày mai sẽ đi với ông bà đến nhà máy chơi.”

Lý Tam Thuận lẩm bẩm một câu: “Lại muốn chơi máy tính chứ gì. Rốt cuộc máy tính kia có gì hay mà Khai Nguyên với Hữu Lợi đều thích nó như vậy?”

Hai năm trước Lưu Đại Ngân mới mua một chiếc máy tính, đặt trong phòng làm việc của bà ấy, tuy vẫn chưa dùng vào công việc, nhưng có thể giữ thể diện.

Ai ngờ, mấy đứa trẻ đều vô cùng thích chơi máy tính, thậm chí có khi còn chơi quên cả ăn cơm.

Vì thế, Lưu Đại Ngân đã đưa ra một quy định, chơi máy tính cũng được, nhưng phải làm hết bài tập về nhà trước đã, hơn nữa mỗi người mỗi cuối tuần chỉ được chơi nhiều nhất là hai tiếng, nói cách khác là thứ bảy được chơi hai tiếng, chủ nhật được chơi hai tiếng.

Lý Khai Lâm phản bác lời của ông nội mình: “Ông nội, máy tính rất thú vị, để hôm nào cháu dạy ông nội chơi nhé.”

Lý Tam Thuận vội lắc đầu: “Ông không chơi đợc cái đó, vừa nhìn máy tính là ông choáng váng đầu óc rồi, các cháu chơi lâu như vậy không thấy váng đầu sao?”

Lý Khai Lâm và Tiêu Văn Nhân đều gật đầu: “Không váng đầu.”

Con trai trông cửa hàng g nướng, lúc này đang có khách mua hàng nên không rảnh ra ngoài, con dâu Lưu Hồng Mai thì bận nấu cơm trong phòng bếp.

Cất gọn đồ đạc xong, Lưu Đại Ngân vén tay áo lên cũng đi xuống phòng bếp.

“Mẹ, cơm sắp chín rồi, mẹ cứ để đấy con làm cho, mẹ ra phòng khách nói chuyện với cha con đi.”

Trên bàn bếp đã để mấy món ăn vừa nấu chín, hình như vẫn còn món gì đó. Lưu Đại Ngân hít hít mũi, cười hỏi: “Hồng Mai, con gói sủi cảo à?”

“Vâng, con nghĩ mẹ với cha bận việc ở nhà máy, không có thời gian gói sủi cảo, nên hôm nay con tranh thủ tan làm sớm gói một ít. Sủi cảo sắp chín rồi, mẹ đừng đứng đây nữa, trong này nóng lắm.”

Đồ ăn đã nấu xong, Lưu Đại Ngân bưng một đĩa đến phòng khách, hai đứa nhỏ trông thấy cũng đứng dậy đi bê thức ăn.

Lưu Đại Ngân gõ cửa phòng ngủ của Khai Nguyên: “Khai Nguyên, ra ăn cơm.”

“Cháu biết rồi, bà nội.”

Vân Chi

Sau đó là tiếng ghế dựa chuyển động, rồi Lý Khai Nguyên mở cửa ra ngoài.

Hiện tại Lý Khai Nguyên đã là học sinh trung học, còn cao hơn Lưu Đại Ngân rồi, là một cậu thanh niên đẹp trai.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 277: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (35)



Cháu ngoại Chu Hữu Lợi không ở nhà, cậu ấy đã là học sinh trung học, việc học rất nặng, nửa tháng mới được nghỉ một lần, cuối tuần này không được nghỉ nên không thể về nhà.

Ngoài Chu Hữu Lợi, trong số mấy đứa cháu cùng độ tuổi còn lại, ngoài Khai Nguyên ra, không còn ai thi đỗ được vào trường trung học ở tỉnh thành, nên xe đạp của Lưu Đại Ngân cũng không tặng được ra ngoài.

Lúc ăn cơm, Lưu Hồng Mai đưa mắt ra hiệu cho Lý Lưu Trụ mấy lần, muốn anh ta nói chuyện, nhưng Lý Lưu Trụ lại không mở miệng, khiến cô ta sốt ruột không thôi.

Tất nhiên Lưu Đại Ngân nhìn ra được động tác nhỏ giữa con trai con dâu mình, nhưng mà bọn họ không nói, Lưu Đại Ngân cũng không hỏi.

Đến khi Lưu Hồng Mai lén lút đẩy Lý Lưu Trụ một cái dưới gầm bàn, rồi đưa mắt ra hiệu thêm lần nữa, Lý Lưu Trụ mới buông bát cơm xuống, nói: “Mẹ, con có chuyện này muốn nói với cha mẹ.”

“Lưu Trụ, có chuyện gì con cứ nói là được.”

Lý Lưu Trụ hơi ngượng ngùng: “Mẹ, con định mở một quán ăn.”

“Mở quán ăn?” Lưu Đại Ngân buông đũa, hỏi: “Mở quán ăn ở đâu? Mở quán ăn quan trọng nhất là đầu bếp, con đã tìm được đầu bếp chưa?”

Lý Tam Thuận cũng hỏi: “Lưu Trụ, con muốn mở quán ăn à? Định mở ở đâu?”

“Mở ngay ở nhà chúng ta, chẳng phải nhà trước vẫn còn trống sao, con định thu dọn nó để mở quán ăn.”

Con trai muốn có sự nghiệp riêng, Lưu Đại Ngân rất ủng hộ: “Đương nhiên là được rồi, nếu con muốn mở quán ăn ở nhà trước, thì cứ thu dọn là được.”

Mở quán ăn là ý tưởng Lý Văn Nhân nói cho mẹ cô ta, hiện tại thời gian Lưu Đại Ngân ở nhà không nhiều, đa phần đều ở nhà máy, Lý Lưu Trụ không qua bên đó hỗ trợ, ngược lại suốt ngày cắm mặt vào cửa hàng gà nướng nho nhỏ không có tương lai kia của mình, cửa hàng đó thì kiếm được bao nhiêu tiền chứ.

Mấy năm qua, dưới sự tẩy não không ngừng của Tiêu Văn Nhân, cuối cùng Lưu Hồng Mai cũng xuôi theo, đồng ý cho cô ta đến đồn công an sửa lại họ từ Tiêu Văn Nhân biến thành Lý Văn Nhân.

Nhìn tình cảnh trước mắt, Lý Văn Nhân biết tương lai Lưu Đại Ngân sẽ không giao nhà máy này cho Lý Lưu Trụ. Đời trước cũng vậy, bà ấy không giao nhà máy cho con trai, ngược lại giao cho nhân viên chuyên nghiệp quản lý, con cháu của Lưu Đại Ngân chỉ nhận hoa hồng hàng năm. Tuy rằng hoa hồng được chia không ít, nhưng sao có thể so sánh với lợi nhuận của cả nhà máy.

Ngay cả con trai con gái ruột thịt Lưu Đại Ngân cũng không giao nhà máy cho, thì càng không thể giao cho cô ta. Chỉ với cái họ Lý, được người ta gọi là cô chủ Lý, cô ta sẽ lấy được bao nhiêu lợi ích chứ?

Khi Lưu Hồng Mai chưa gả cho Lý Lưu Trụ, Lý Văn Nhân chỉ muốn trở thành cô chủ nhà họ Lý, chỉ cần nhận được chút lợi ích nho nhỏ rớt qua kẽ tay của Lưu Đại Ngân, để cô ta có được cuộc sống giàu sang hạnh phúc là cô ta thỏa mãn rồi.

Nhưng sống trong cảnh giàu sang vài năm, dã tâm của Lý Văn Nhân đã lớn dần lên, chỉ làm cô chủ nhà họ Lý đã không thỏa mãn được lòng tham của cô ta rồi.

Vân Chi

Cô ta muốn lấy được nhiều lợi ích hơn từ nhà họ Lý chứ không phải chỉ là một cái tên gọi cô chủ Lý có tiếng không có miếng, còn không có quyền lợi gì.

Lưu Đại Ngân không giao sản nghiệp cho mấy người con là vì bọn họ không đủ năng lực. Người có năng lực nhất là Lý Khai Nguyên, nhưng Lý Khai Nguyên lại muốn tự mình gây dựng sự nghiệp.

Nếu như Lưu Đại Ngân có một người con, người cháu ruột thịt có đủ năng lực, còn đồng ý kế thừa sản nghiệp của bà ấy, bà ấy sẽ giao sản nghiệp mà mình vất vả lắm mới gây dựng được cho người khác quản lý sao?

Không cần nghĩ cũng biết, đương nhiên là không rồi.

Nhưng kiếm đâu ra một người con người cháu như vậy bây giờ…

Lý Văn Nhân nghĩ, nếu mẹ cô ta chịu sinh thêm một đứa, chẳng phải là có rồi sao?

Lý Văn Nhân thử nói giỡn với Lưu Hồng Mai vài lần, thật ra Lưu Hồng Mai cũng có ý định này rồi. Nhìn sản nghiệp của cha mẹ chồng càng ngày càng lớn, nếu cô ta không có con chung với Lý Lưu Trụ, thì chắc chắn sau này gia sản nhà họ Lý sẽ không có phần của cô ta.

Sống cuộc sống giàu sang lâu rồi, ai còn muốn quay lại cuộc sống nghèo khổ trước kia chứ. Nếu có thể kiếm được lợi ích lớn hơn, thì cớ sao lại không làm?

Hiện tại Lưu Hồng Mai vẫn là công nhân nhà xưởng quốc doanh, nếu sinh thêm đứa nữa chắc chắn sẽ mất việc, nhưng mà Lưu Hồng Mai không để bụng công việc hiện tại, bởi càng ngày lương thưởng của nhà xưởng càng kém, mỗi tháng chỉ được mấy đồng như vậy, còn chưa đủ cho cô ta mua vài bộ quần áo.

Sau khi suy nghĩ vài ngày, Lưu Hồng Mai quyết định từ chức.

Nhưng mà muốn từ chức cũng phải có lý do chứ, chẳng lẽ nói thẳng với chồng là cô ta muốn ở nhà sinh con?

Trước kia thấy cô ta đi làm vất vả, Lý Lưu Trụ từng khuyên cô ta nếu mệt quá thì nghỉ việc đi, nhưng khi đó thái độ của Lưu Hồng Mai vô cùng kiên quyết, nói sẽ không bao giờ nghỉ việc. Hiện tại, đột nhiên cô ta muốn từ chức, chắc chắn Lý Lưu Trụ sẽ hỏi đến.

Nói chung là phải tìm một lý do.

Lúc này Lý Văn Nhân phát huy tác dụng quân sư của mình. Tuy rằng tuổi của cô ta còn nhỏ, nhưng linh hồn bên trong không còn nhỏ nữa, cô ta thường xuyên góp ý với Lưu Hồng Mai, dần dần Lưu Hồng Mai cũng không còn đối đãi với cô ta như một đứa trẻ.

Có chuyện gì Lưu Hồng Mai đều thương lượng với cô ta, lần nghỉ việc này cũng vậy.

Lý Văn Nhân lập tức mách cho cô ta một kế, hay là thu dọn sân nhà trước để mở quán ăn, vừa có thể gây dựng sự nghiệp để kiếm tiền, vừa có lý do để từ chức, đúng là một công đôi việc.

Lưu Hồng Mai cũng cảm thấy ý kiến này rất hay, nhưng mà hai căn nhà đều là nhà của mẹ chồng, bây giờ muốn sửa sang lại nhà trước để mở quán ăn, chắc chắn phải nói với cha mẹ chồng một tiếng.

Đúng lúc hôm nay vợ chồng Lưu Đại Ngân về nhà ăn cơm, nên trên bàn ăn Lưu Hồng Mai mới ra hiệu cho chồng mình như vậy.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 278: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (36)



Thấy cha mẹ chồng đã đồng ý, Lưu Hồng Mai vội vàng tỏ rõ quyết tâm: “Cha mẹ, cha mẹ cứ yên tâm, con với Lưu Trụ sẽ làm việc chăm chỉ.”

“Mẹ tin con với Lưu Trụ sẽ làm tốt việc này. Hai đứa nói đã tìm được đầu bếp rồi, đầu bếp kia từng làm việc ở nơi nào?”

Lý Lưu Trụ nói: “Đầu bếp kia họ Ngũ, trước đây từng làm đầu bếp trong tiệm cơm quốc doanh lớn nhất ở tỉnh thành chúng ta, bây giờ đã về hưu lai muốn tìm việc làm. Hồng Mai là họ hàng xa nhà ông ấy, nghe nói Hồng Mai muốn mời mình tới làm đầu bếp quán ăn, ông ấy đã đồng ý.”

“Vậy là tốt rồi, đã có đầu bếp, những việc còn lại đều dễ làm.” Ăn xong mấy cái sủi cảo, Lưu Đại Ngân lại hỏi: “Lưu Trụ, mỗi quán ăn mở ra đều phải có món đặc biệt của mình, con đã nghĩ ra món đặc biệt cho quán ăn của con chưa?”

“Mẹ, con đã nghĩ kỹ rồi, con sẽ bán lẩu. Đầu bếp kia có mấy loại công thức nước lẩu đặc biệt, con đã nói với ông ấy rồi, ông ấy sẽ bán công thức cho con, sau khi ông ấy tới con sẽ trả lương cao cho ông ấy, còn nhận cả con trai út của ông ấy vào làm việc trong quán ăn.”

Cách làm này cũng khá hay, hiện tại tỉnh thành vẫn chưa có quán chuyên về lẩu, nếu con trai bà ấy mở ra, vậy thì chính là quán lẩu đầu tiên của tỉnh thành.

Lưu Đại Ngân cười nói: “Ừ, con mở quán lẩu rồi, sau này nhà máy có hoạt động gì mẹ đều tổ chức ở quán lẩu của con. Phải rồi Lưu Trụ, món lẩu quan trọng nhất là nước dùng, dù đầu bếp đã đồng ý bán công thức cho con rồi, con đừng vì vậy mà chủ quan, phải tự mình học cách nấu nước dùng, còn phải tự mình nghiên cứu công thức nước dùng mới.”

“Mẹ, mẹ yên tâm đi, chuyện này con đều biết.”

Muốn mở quán lẩu, thì tất nhiên Lưu Hồng Mai phải nghỉ việc rồi. Khi cô ta xin nghỉ, lãnh đạo trong xưởng cũng không ý kiến gì, ai chẳng biết Lưu Hồng Mai gả cho người có tiền chứ, chút tiền lương của nhà máy căn bản chẳng đáng gì.

Lúc cô ta vừa kết hôn, còn có người trong nhà máy cười nhạo sau lưng cô ta, nói công nhân của nhà xưởng quốc doanh lại đi gả cho một thằng nông dân đã có hai đứa con trai, đầu óc cô ta có vấn đề rồi. Nhưng sự thật chứng minh, không phải đầu óc Lưu Hồng Mai có vấn đề, mà là quá thông minh. Nông dân thì làm sao, chỉ cần có nhiều tiền có thể cho cô ta cuộc sống tốt lành và đối xử tốt với cô ta là được.

Hiện tại lương thưởng trong nhà máy không tốt lắm, có công nhân nào là không phải ăn tiêu tằn tiện đâu, có được cuộc sống tốt đẹp như Lưu Hồng Mai, cả nhà máy này cũng không có được mấy người.

Ra khỏi phòng làm việc của giám đốc nhà xưởng, trên đường đi Lưu Hồng Mai gặp không ít đồng nghiệp của mình.

“Hồng Mai, cô tìm giám đốc làm gì thế?”

Lưu Hồng Mai cười nói: “Không phải việc gì quan trọng, tôi đến tìm giám đốc để đưa đơn xin thôi việc.”

“Cô nói gì cơ? Hồng Mai, cô xin nghỉ việc à?” Đồng nghiệp trợn tròn mắt, giống như không dám tin.

“Ừ, xin nghỉ việc. Chồng tôi nói quá vất vả, không cho tôi đi làm nữa.” Lưu Hồng Mai cười nói.

“Vậy nghỉ việc rồi, cô ở nhà làm gì?” Nói xong đồng nghiệp lại cảm thấy lời này của mình không ổn lắm. Nhà người ta có tiền mà, ở nhà muốn làm gì mà chẳng được. Lưu Hồng Mai cũng chướng mắt chút tiền lương này, nên nói nghỉ là nghỉ ngay.

Lưu Hồng Mai cười đáp: “Tôi với Lưu Trụ định mở một quán ăn, anh ấy bận bán gà nướng không lo liệu được hết mọi việc, đã giao quán ăn cho tôi quản lý, nên tôi đành phải nghỉ việc. Đợi sau này quán khai trương rồi, các cô nhớ đến ủng hộ đấy nhé.”

“Nhất định rồi, sau này khi tụ họp chúng tôi sẽ đến quán ăn nhà cô, đến lúc đó nhớ phải giảm giá cho chúng tôi đấy.”

Sau đó Lưu Hồng Mai lại gặp thêm vài người đồng nghiệp nữa, trong lúc chào hỏi cũng nói ra chuyện của mình. Không lâu sau, quá nửa nhà xưởng đã biết chuyện cô ta xin nghỉ việc.

Người lớn tuổi thở dài, người trẻ tuổi thì hâm mộ, nhưng mà Lưu Hồng Mai không thèm quan tâm bọn họ nói gì sau lưng mình.

Con trai muốn mở quán ăn, Lưu Đại Ngân không nhúng tay nhiều, Lý Lưu Trụ đã kết hôn rồi, tự mình quyết định mình muốn làm gì là được, Lưu Đại Ngân không muốn xen vào.

Doanh số bán mì ăn liền của nhà máy vô cùng khả quan, Lưu Đại Ngân phải cho công nhân tăng ca thêm hai tiếng mỗi ngày, lương tăng ca bằng một phần ba lương chính thức.

Ngoài ra trong xưởng cũng đã xây thêm căng tin, công nhân muốn ăn cơm cũng tiện. Việc còn lại là tuyển thêm người, nhưng mà lần này không phải tuyển công nhân bình thường mà là nhân viên quản lý, nhân viên có bằng cấp cao.

Nghĩ đến việc này, Lưu Đại Ngân lại thấy đau đầu. Hiện tại sinh viên đại học chuyên ngành đều được trường học phân phối công việc, ai thèm tới công ty tư nhân làm việc chứ.

Cho dù Lưu Đại Ngân đã đưa ra mức lương rất cao, nhưng vẫn không có ai nhận lời.

Chuyện này khiến Lưu Đại Ngân u sầu không thôi.

Lý Khai Nguyên đang nghịch máy tính trong phòng, vừa đến giờ là cậu tự giác tắt máy tính không cần Lưu Đại Ngân nhắc nhở, trông thấy hai đầu lông mày của Lưu Đại Ngân nhíu chặt vào nhau, Lý Khai Nguyên tò mò hỏi: “Bà nội, bà làm sao vậy?”

Lý Khai Nguyên rất thông minh, Lưu Đại Ngân rất hay nói chuyện công việc với cậu ấy, không phải vì muốn Lý Khai Nguyên đưa ra ý kiến, chỉ muốn cậu ấy nghe để hiểu biết thêm mà thôi. Trong lòng Lưu Đại Ngân đã coi Lý Khai Nguyên là người thừa kế của mình rồi.

Nếu nhà máy phát triển lớn hơn, Lưu Đại Ngân cũng già rồi, bà ấy nghĩ mình sẽ để lại nhà máy cho Khai Nguyên.

Lưu Đại Ngân có bốn người con, nói thật ra thì bốn người con này đều không phải người có thể làm việc lớn, giao nhà máy cho bọn họ là chuyện không thực tế. Cho nên muốn tìm người thừa kế, thì chỉ có thể tìm từ đám cháu.

Trong số đó Khai Nguyên là thích hợp nhất. Khai Nguyên học giỏi, còn thông mình, khi Lưu Đại Ngân nói chuyện nhà máy với cậu ấy, cậu ấy không chỉ nghe hiểu, thi thoảng còn đưa ra một vài kiến nghị nho nhỏ cho Lưu Đại Ngân. Tuy rằng những kiến nghị nho nhỏ đó đều không đáng gì, nhưng Khai Nguyên mới bao nhiêu tuổi chứ? Ở độ tuổi này đã có được ý nghĩ như vậy, thật sự rất hiếm có.

Vân Chi

Những đứa cháu khác thì căn bản không thích nghe Lưu Đại Ngân nhắc đến chuyện nhà máy, càng khỏi nói tới việc đưa ra ý kiến.

Ví dụ như Chu Hữu Lợi, cậu ấy lớn hơn Lý Khai Nguyên mấy tuổi, nhưng khi Lưu Đại Ngân thảo luận chuyện nhà máy với cậu ấy, cậu ấy lại không hứng thú chút nào, chỉ biết ngồi đó lắng nghe.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 279: Pháo hôi trong truyện trọng sinh (37)



Lưu Đại Ngân bỏ tài liệu xuống, kể khổ với Lý Khai Nguyên: “Khai Nguyên, quy mô nhà máy nhà chúng ta không còn nhỏ nữa, bà muốn thuê mấy người có bằng cấp cao, nhưng tìm mãi vẫn không được. Hiện tại sinh viên đại học chuyên ngành trong nước đều được quốc gia sắp xếp công việc cho, không vào xí nghiệp quốc doanh cũng vào cơ quan nhà nước, bà đưa ra mức lương cao hơn nữa, người ta cũng không muốn tới.”

Ngẫm nghĩ một lát, Lý Khai Nguyên nói: “Bà nội, cháu ăn ngay nói thật nhé, nếu cháu là sinh viên, phải chọn giữa xí nghiệp quốc doanh hoặc về công ty tư nhân như nhà máy nhà chúng ta làm việc, cháu cũng chọn xí nghiệp quốc doanh không chọn công ty tư nhân.”

Lưu Đại Ngân hơi mất hứng, Khai Nguyên cũng khinh thường nhà máy của nhà mình sao?

Thấy bà ấy như vậy, Lý Khai Nguyên bật cười, nói tiếp: “Bà nội, bà mất hứng cháu vẫn phải nói, vào xí nghiệp quốc doanh hoặc cơ quan nhà nước sẽ được bảo đảm cả đời, ăn, mặc, ở, đi lại đều có nhà nước lo. Nhưng vào nhà máy nhà chúng ta thì sao? Ai biết nhà máy nhà chúng ta có thể làm tới khi nào, nếu mất việc giữa chừng chẳng phải cuộc đời cũng bị hủy hoại sao?”

“Bà nội, nếu bà là sinh viên, để bà lựa chọn, bà sẽ chọn cơ quan, xí nghiệp nhà nước, hay bà chọn nhà máy nhà chúng ta?”

Lưu Đại Ngân ăn ngay nói thật: “Chọn cơ quan xí nghiệp nhà nước.”

Lý Khai Nguyên: “Bà thấy không, chính bà cũng không muốn chọn nhà máy nhà chúng ta, thì sinh viên đại học nhà người ta lại càng không muốn tới. Nhưng mà, cũng không phải không có cách nào.”

“Cách gì thế? Khai Nguyên, cháu mau nói đi.”

“Bà nội, bà muốn tìm sinh viên đại học chuyên ngành, bà đã tìm ở những đâu rồi?”

“Tới trường học, hiệp hội các xí nghiệp tư nhân đã từng tổ chức thông báo tuyển dụng ở trường học mấy lần rồi, nhưng mà không ai để ý tới. Sau đó bà có đăng thông báo tuyển dụng, nhưng vẫn không giải quyết được gì.”

Ngẫm nghĩ một lát, Lý Khai Nguyên nói: “Bà nội, bà làm như vậy không được là phải rồi. Sinh viên chưa tốt nghiệp đều kiêu ngạo, khó khăn lắm người ta mới thi được vào trường đại học, làm gì có ai muốn ra trường rồi lại đi làm thuê cho xí nghiệp tư nhân. Cho nên bà và mọi người đến trường học tuyển dụng, sẽ không có ai để ý tới đâu. Bà nội, cháu nghe nói có một số sinh viên sau khi tốt nghiệp được phân phối công việc rồi, nhưng vì lý do nào đó lại mất việc làm. Cũng có rất nhiều người thất bại trên con đường tự mình gây dựng sự nghiệp, bà có thể suy xét đến những người này. Cháu nghĩ chắc có thể mời những sinh viên đại học chuyên ngành đã tốt nghiệp vài năm đang thất nghiệp đó.”

Nghe Lý Khai Nguyên nói xong, ánh mắt Lưu Đại Ngân sáng lên: “Khai Nguyên, cháu nói đúng, bà nội đi lầm hướng rồi. Sinh viên chưa tốt nghiệp đều kiêu ngạo, mắt cao quá đỉnh, đương nhiên sẽ chướng mắt xí nghiệp tư nhân như chúng ta rồi. Những người đã tốt nghiệp vài năm, lại vì đủ các nguyên nhân dẫn đến thất nghiệp thì khác. Bà sẽ tìm những sinh viên như vậy.”

Nói làm là làm ngay, Lưu Đại Ngân vội vàng liên lạc với mấy người sinh viên mà bà ấy quen biết đã làm việc trong cơ quan nhà nước vài năm. Biết đâu trong số bọn họ, hoặc bạn học của bọn họ có người nhận lời mời của Lưu Đại Ngân thì sao?

Lúc Lưu Đại Ngân gọi điện thoại, Lý Khai Nguyên ngồi bên cạnh yên tĩnh đọc sách.

Nói chuyện điện thoại xong, Lưu Đại Ngân hỏi: “Khai Nguyên, cháu sắp nghỉ hè rồi nhỉ?”

“Sắp rồi, còn hơn hai tuần nữa.”

“Vậy hè này cháu theo bà đến Kinh Thị một chuyến nhé, bà muốn dẫn cháu đi họp cùng bà.”

“Cháu ạ?” Lý Khai Nguyên khó hiểu hỏi lại: “Bà nội, cháu đi làm gì? Cháu đi cũng giúp được gì cho bà đâu.”

Lưu Đại Ngân cười ha ha: “Đúng là không giúp được gì, bà chỉ muốn đưa cháu đi để mở mang tri thức, gia tăng trải nghiệm thôi.”

Lý Khai Nguyên gật đầu, nói: “Vậy được rồi, cháu đi theo bà nội.”

Lần này Lưu Đại Ngân nói là đến Kinh Thị để đi họp, nhưng thật chất là một buổi giao lưu giữa các xí nghiệp tư nhân với nhau.

Ban tổ chức thuê một sân bãi, để mọi người mang theo sản phẩm của công ty mình đến triển lãm, nếu ai nhìn trúng thì có thể đặt hàng tại chỗ.

Tham gia triển lãm kiểu này đa phần là các xí nghiệp về đồ ăn, đồ dùng, không có sản phẩm xa xỉ.

Đối với những cuộc triển lãm kiểu này Lưu Đại Ngân nhiệt tình tham gia không biết mệt mỏi, bởi theo bà ấy, muốn cho người khác biết về sản phẩm nhà mình thì phải chủ động ra ngoài giao lưu.

Trương Thủy Sinh cũng muốn tham gia, hiện tại xưởng quần áo của anh ta cũng đã có danh tiếng nhất định ở tỉnh rhanfh rồi.

Mỗi năm Trương Thủy Sinh đều ra nước ngoài khảo sát vài lần, ánh mắt anh ta cũng không giống trước kia nữa, hiện tại xưởng quần áo của anh ta đã bắt đầu đi theo con đường sản phẩm cao cấp rồi, không còn sản xuất các sản phẩm bình dân nữa.

Vân Chi

Thấy Lưu Đại Ngân dắt cả cháu trai theo, Trương Thủy Sinh hơi kinh ngạc: “Dì Lưu, dì dẫn cả Khai Nguyên đi cùng à?”

Lưu Đại Ngân gật đầu, nói: “Dẫn thằng bé ra ngoài mở mang tầm mắt.”

Trương Thủy Sinh xoa đầu Khai Nguyên, hỏi: “Khai Nguyên, đến Kinh Thị rồi chú Trương dẫn cháu ra ngooài chơi, cháu muốn đi đâu không?”

Lý Khai Nguyên rất lễ phép trả lời: “Lúc ở nhà cháu đã nói với bà nội rồi, đến Kinh Thị cháu sẽ tới thăm mấy trường đại học ở đó.”

“Trường đại học thì có gì vui đâu.” Trương Thủy Sinh gợi ý: “Chú Trương dẫn cháu đến nơi thú vị, cháu có đi không?”
 
Back
Top Bottom