Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 120: Ngựa giống pháo hôi (98)



Ăn được mấy cái sủi cảo, đột nhiên Lưu Đại Ngân thở dài, quay sang bảo con trai: “Lưu Trụ, con mang bình rượu trên ban thờ tổ tiên xuống đây cho mẹ.”

“Mẹ, mẹ không biết uống rượu, lấy xuống làm gì?”

“Bảo con lấy thì con lấy đi, mau lên.”

Thấy cảm xúc của Lưu Đại Ngân khác thường, Lý Lưu Trụ ra phòng khách lấy bình rượu tới. Lưu Đại Ngân thì mở tủ lấy ra một cái chén, tự rót cho mình một chén rượu đầy.

Bưng chén lên, Lưu Đại Ngân uống như uống nước, chỉ một hơi đã uống cạn sạch chén rượu.

“Mẹ, mẹ uống chậm thôi. Rượu không phải uống như vậy, uống rượu như vậy ảnh hưởng đến sức khỏe.” Lý Lưu Trụ cướp lấy chén rượu từ tay Lưu Đại Ngân, kéo cả bình rượu về phía mình, không cho bà ấy chạm vào nữa.

Rượu trắng chảy vào cuống họng, đầu tiên là cay, sau đó là đắng, sau khi vào đến dạ dày thì nóng như lửa đốt.

Con mẹ nó khó uống thật đấy.

Sao Lý Tam Thuận lại thích uống thứ này thế nhỉ? Chẳng lẽ thích tự tìm đau khổ sao?

Nhớ tới người chồng chỉ đến dịp tết mới nỡ uống hai chén rượu kia của mình, hốc mắt Lưu Đại Ngân lại ướt át.

“Mẹ, mẹ không sao chứ?” Lý Lưu Trụ ở bên cạnh lo lắng hỏi.

Lưu Đại Ngân xua tay: “Mẹ không sao, Lưu Trụ, chúng ta ăn cơm đi.”

Bữa cơm tất niên này không có mùi vị gì, Lưu Đại Ngân cũng không biết vì sao mình ngồi được đến tận lúc bình minh.

Bầu trời trong veo, sâu thăm thẳm, đã bắt đầu có tiếng pháo vang lên hết đợt này đến đợt khác trong thôn.

Ngày mùng một đầu năm, các gia đình qua nhà nhau chúc tết. Lưu Đại Ngân đã mở cửa nhà từ sáng sớm, nhưng ngoài chú Thường Hữu và mấy nhà anh em cùng họ ra, không một nhà nào khác tới chúc tết.

Hiện tại nhà họ Lý là nhà tư bản, ngoài những gia đình vô cùng thân thiết ra, còn ai dám giao lưu với nhà bà ấy.

Lưu Đại Ngân bỏ hai bao lì xì xuống dưới gối đầu của hai đứa nhỏ, đây là tục lệ của nhà họ Lý, chỉ cần là người chưa kết hôn, mùng một đầu năm đều được Lưu Đại Ngân phát lì xì.

Dù năm nay không được như ý, nhưng mùng một đầu năm vẫn phải cho bọn nhỏ một niềm vui bất ngờ.

Khai Nguyên tỉnh lại, phản ứng đầu tiên là sờ dưới gối đầu. Sờ thấy bao lì xì, cậu lập tức lôi ra, mở bao xem thử, bên trong là một đồng tiền mừng tuổi.

Cậu cầm bao lì xì, đưa tới trước mặt Lưu Đại Ngân, trịnh trọng nói: “Bà nội, cháu không cần tiền mừng tuổi, tiền này cho bà, bà mang cho người ta đổi ông nội về đi.”

Lưu Đại Ngân cảm động xoa đầu Khai Nguyên: “Ông nội cháu không cần mang tiền đi đổi, đợi thêm mấy ngày nữa là ông nội về thôi. Được rồi, Khai Nguyên tự mặc quần áo đi, bà nội đi nấu sủi cảo.”

Lúc ăn sủi cảo, Lý Khai Nguyên hỏi: “Bà nội, cháu muốn ước một điều được không?”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Được thôi, Khai Nguyên muốn ước điều gì.”

Lý Khai Nguyên buông đũa, chắp tay trước ngực, nghiêm túc nói: “Cháu hy vọng bữa cơm tất niên sau, ông nội có thể quay về.”

Lưu Đại Ngân cười: “Được, đợi đến bữa cơm tất niên sau, chắc chắn ông nội sẽ quay về.”

Mùng một đầu năm, Lưu Đại Ngân giữ hai đứa nhỏ ở nhà, không cho bọn nhỏ đi chúc tết nhà người kh.

Hiện tại bọn họ là nhà tư bản, đi đến nhà ai người đó cũng sẽ không vui, đang tết nhất, cần gì chọc người khác không cao hứng.

Tết năm nay Giang Văn Chung lại cao hứng khác thường, tuy rằng người anh ta hận nhất không bị anh ta đưa vào tù, nhưng chồng bà ấy vào tù cũng thế cả.

Hiện tại không giống đời sau, chỉ cần bị chụp cái mũ nhà tư bản, chỉ riêng tiếng chỉ trỏ xem thường của người khác thôi cũng đủ ép c.h.ế.t nhà họ Lý rồi.

Qua câu chuyện phiếm của người trong thôn, Giang Văn Chung biết vợ chồng Lý Tam Thuận kết phường làm ăn buôn bán với người khác, anh ta hiểu ngay, cơ hội mình vẫn luôn chờ đợi đến rồi.

Anh ta thuê người lén lút theo dõi vợ chồng Lý Tam Thuận, tìm được nơi bọn họ kết phường buôn bán với người khác.

Sau đó Giang Văn Chung tự mình đến thôn ông Quách hỏi thăm, hóa ra Lý Tam Thuận với Lưu Đại Ngân làm về áo da.

Lý Tam Thuận với Lưu Đại Ngân đều không hiểu về da lông, sao người ta lại kết phường làm ăn với vợ chồng bọn họ nhỉ?

Không ra được sức, vậy chỉ có thể ra tiền.

Hiện tại, chính sách viết rõ. Chỉ cho phép người một nhà chùng nhau làm n buôn bán, thuê người làm việc là hành vi trái pháp luật.

Nhà họ Lý bỏ tiền ra không phải là trái pháp luật sao?

Sau đó Giang Văn Chung lên tỉnh thành ngay trong đêm, viết thư tố cáo Lý Tam Thuận và Lưu Đại Ngân mướn người làm việc, là nhà tư bản.

Về từ tỉnh thành, Giang Văn Chung lại viết thư nặc danh tố cáo Lý Tam Thuận và Lý Đại Ngân, gửi cho công an huyện.

Trong thư tố cáo Giang Văn Chung viết rõ ràng tình hình của Lưu Đại Ngân và địa chỉ nhà ông Quách.

Vân Chi

Để tránh bị điều tra ra, Giang Văn Chung còn dùng tay trái viết thư.

Quả nhiên không lâu sau, Giang Văn Chung ã nghe được tin tức Lý Tam Thuận và Lưu Đại Ngân bị bắt lại.

“Tư bản chủ nghĩa” chính là kẻ địch của quốc gia, chỉ cần vợ chồng Lý Tam Thuận bị chụp mũ nhà tư bản, vậy thì trong một hai năm tới bọn họ sẽ không thể lật lại tình hình.

Phải biết rằng, ở kiếp trước hai năm sau mới có chủ xưởng tư nhân thuê người làm bị bắt, chủ xưởng kia bị giam hơn nửa năm mới được thả ra.

Nếu như Lý Tam Thuận bị giam hai năm, không biết nhà họ Lý này sẽ thay đổi thế nào đâu.

Lý Lưu Trụ là anh nông dân trung thực, căn bản không thể làm nên việc lớn. Lưu Đại Ngân làm việc nhanh nhẹn, mồm mép lợi hại thật đấy, nhưng dù sao vẫn là phụ nữ, chồng bà ấy bị bắt, bà ấy có thể bình tĩnh được sao? Mong ra ngoài buôn bán kiếm đồng tiền lớn ư, đừng mơ tưởng.

Đợi hai năm sau Lý Tam Thuận được thả ra, khi đó tình hình đã không giống hiện tại, Lưu Đại Ngân còn theo kịp được thời đại không?

Gần như Giang Văn Chung đã có thể đoán ra tương lai bi thảm của nhà họ Lý.

Không, như vậy còn lâu mới đủ. Giang Văn Chung quyết định sẽ thêm một chút lửa nữa.

Một năm qua, hai đứa cháu ngoại kia ăn mặc tốt lên không ít, nhìn qua là biết Lý Tam Thuận và Lưu Đại Ngân buôn bán kiếm được kha khá. Lý Tam Thuận bị bắt vào tù, chắc chắn Lưu Đại Ngân sẽ lấy tiền ra, chuẩn bị chạy vạy khắp nơi.

Tiền của nhà tư bản, không lấy thì lãng phí.

Giang Văn Chung tìm mấy tên côn đồ quen biết ở huyện thành, bảo bọn họ theo dõi sát sao hai mẹ con Lưu Đại Ngân, chỉ cần hai người này đến ngân hàng hoặc quỹ tín dụng, thì lập tức trùm bao tải cướp sạch tiền của bọn họ.

Dù bị cướp sạch tiền, khả năng nhà họ Lý cũng không dám báo cảnh sát. Dù sao hiện tại trên đầu bọn họ vẫn mang cái mũ nhà tư bản, phải biết rằng ở niên đại này tất cả tài sản của nhà tư bản đều thuộc về quốc gia, phải sung công đó.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 121: Ngựa giống pháo hôi (99)



Cửa nhà Lưu Đại Ngân mở rộng, nhưng chỉ có vài người ít ỏi tới chúc tết nhà bà ấy.

Lưu Đại Ngân không cho con trai ra ngoài chúc tết người ta, cũng không cho cháu trai ra đường xem náo nhiệt, giữ hai đứa nhỏ ở nhà.

Lý Khai Nguyên đã lớn, biết gia đình xảy ra chuyện không tốt, không chỉ không đòi ra ngoài, còn ngoan ngoãn kéo em trai lên giường đất chơi.

Hai mẹ con Lưu Đại Ngân và Lý Lưu Trụ cũng ngồi trên giường đất, xem hai đứa nhỏ chơi đùa.

Thi thoảng lại có tiếng đùa giỡn của trẻ con truyền đến từ bên ngoài, Lý Khai Nguyên ngẩng đầu hâm mộ nhìn ra cửa sổ, nhưng rất nhanh lại cúi đầu chơi với em trai.

Đột nhiên có tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến, nghe tiếng động chắc chắn có không ít người.

Lưu Đại Ngân và con trai liếc nhau, đều hoảng loạn đứng dậy.

Ngay cả chúc tết cũng không ai tới nhà, bây giờ lại có nhiều người kéo đến nhà bà ấy như vậy, chắc không phải chuyện tốt lành gì.

Hiện tại nhà bà ấy là nhà tư bản, nhiều người kéo tới như vậy… Hay là muốn kéo bọn họ đi phê đấu? Phải nhanh chóng tìm chỗ giấu hai đứa nhỏ đi mới được.

Lưu Đại Ngân nhìn quanh phòng một lượt, tìm mãi vẫn không tìm ra nơi nào có thể giấu được người.

Trong căn phòng này không có thứ gì, chỉ có một chiếc tủ bát thiếu một chân, còn không có cửa, căn bản không thể giấu được người.

Tiếng bước chân bên ngoài đã sắp vào sân rồi, Lưu Đại Ngân không nhịn được vén tấm vải nhựa màu trắng mình vừa dính chắc lên nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài có rất nhiều bóng người lờ mờ đang đi vào phòng.

Lưu Đại Ngân chỉ kịp dặn dò một câu: “Khai Nguyên, trông em trai cẩn thận, dù bên ngoài có xảy ra chuyện gì cũng không được ra ngoài.”

Sau đó Lưu Đại Ngân và Lý Lưu Trụ nhanh chân bước ra phòng khách, đóng kín cửa phòng ngủ lại.

Bọn họ ngồi trên ghế dài, tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, vẻ mặt nặng nề bi thương giống nhau như đúc, giống như bọn họ là tội phạm đang đứng trước tòa, chờ đợi kết quả của thẩm phán vậy.

Không nói điều khác, chỉ riêng đứng dậy ra ngoài cửa xem xét tình hình thôi, Lưu Đại Ngân và Lý Lưu Trụ cũng không đủ dũng khí.

Vân Chi

Vậy mà người đầu tiên bước vào lại là trưởng thôn, vừa vào nhà anh ta đã hô to: “Thím Tam Thuận, thím mau ra đây nghênh đón lãnh đạo đi, còn ngồi ở đó làm gì?”

“Lãnh đạo, lãnh đạo gì cơ?”

“Lãnh đạo lớn đó, thím Tam Thuận, thím mau ra đây đi.”

Lưu Đại Ngân ngồi yên không hề nhúc nhích: “Chúng tôi không đi đâu, ngồi đây chờ là được rồi. Trưởng thôn, nể tình đều là người họ Lý, lát nữa đừng làm gì hai đứa cháu nhỏ của tôi nhé, dù sao bọn nó vẫn là trẻ con, vẫn chưa biết gì cả.”

Trưởng thôn thấy Lưu Đại Ngân hiểu sai ý, vội giải thích: “Thím Tam Thuận, thím nói gì thế? Lãnh đạo lớn tới, nói không chừng chú Tam Thuận nhà chúng ta sắp được thả ra rồi. Thím mau ra ngoài xem đi.”

Người đến là lãnh đạo lớn của quốc gia, là nhân vật bình thường chỉ có thể nhìn thấy trên báo chí thôi đấy.

Vốn dĩ trưởng thôn đang ở nhà nói chuyện phiếm với khách khứa tới chơi, không ngờ đột nhiên cán sự huyện lại tới, nói lãnh đạo tỉnh và lãnh đạo trung ương muốn tới thăm nhà Lý Tam Thuận thôn bọn họ, bảo anh ta mau đi thông báo cho nhà Lý Tam Thuận chuẩn bị trước.

Ban đầu trưởng thôn còn không dám tin, phải xác nhận lại với cán sự vài lần, sau khi biết tin này là thật, anh ta lập tức chạy tới căn nhà rách nát hiện tại Lưu Đại Ngân đang ở.

Anh ta vừa bước vào cửa nhà Lưu Đại Ngân, lãnh đạo đã đến đầu ngõ.

Lưu Đại Ngân vẫn đang ngồi trên ghế, lãnh đạo lớn trong miệng trưởng thôn đã vào nhà.

Đột nhiên có một đám người bước vào, đi chính giữa là một người đàn ông thân hình cao lớn. Ông ấy ặc một bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn đã giặt tẩy trắng bệch, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác quân đội đã cũ, trên mặt mang theo nụ cười hòa ái dễ gần.

Lưu Đại Ngân nhận ra người sau lưng ông ấy, chính là chủ tịch tỉnh Giản Ái Hoa mà bà từng gặp mặt một lần.

Người đến chủ tịch tỉnh cũng phải đi sau, vậy chức vụ của ông ấy phải lớn thế nào nhỉ?

Lưu Đại Ngân ngơ ngác đứng dậy, trận thế lớn như vậy chỉ vì phê đấu người nhà “Nhà tư bản” bà ấy?

Lưu Đại Ngân nhìn thoáng qua, cảm thấy người này rất quen mắt, nhưng mà lại không nghĩ ra được đã từng gặp ở nơi nào.

Giản Ái Hoa bước lên trước một bước, cười nói: “Chị gái, đây là tổng bí thư.”

Tổng bí thư…

Cuối cùng Lưu Đại Ngân đã biết vì sao lại cảm thấy người này quen mắt rồi. Lưu Đại Ngân thường xuyên trông thấy ảnh đối phương trên báo, không quen mắt sao được.

Tổng bí thư vươn tay ra với Lưu Đại Ngân, cười chào hỏi bà ấy: “Chào chị, đồng chí Lưu.”

Lưu Đại Ngân thật sự sợ ngây người, tổng bí thư đến nhà bà ấy???

Không phải bà ấy đang nằm mơ chứ?
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 122: Ngựa giống pháo hôi (100)



Tổng bí thư đưa tay ra trước mặt Lưu Đại Ngân, Lưu Đại Ngân vội vàng lau tay lên quần áo vài lần, mới bắt tay với tổng bí thư.

“Chào… Chào đồng chí tổng bí thư, chào đồng chí tổng bí thư.”

Mấy chiếc máy ảnh chớp nháy không ngừng, ghi lại hành ảnh này.

Tổng bí thư bắt tay Lưu Đại Ngân xong, lại vươn tay ra bắt tay Lý Lưu Trụ. Nhìn Lý Lưu Trụ còn hoảng sợ hơn Lu Đại Ngân, khi bắt tay một câu cũng không nói nên lời, hai mắt cũng không dám nhìn tổng bí thư, chỉ nhìn chằm chằm xuống đất.

Đúng lúc ấy Khai Lâm mở cửa chạy ra khỏi phòng, Khai Nguyên chạy theo sau: “Cha, bà nội, con không giữ được Khai Lâm, nó cứ đòi ra ngoài.”

Thấy trong phòng có nhiều người như vậy, Khai Lâm cũng bị dọa sợ, vội vàng trốn vào lòng Lưu Đại Ngân theo bản năng. Khai Nguyên nhìn thấy tổng bí thư thì ngơ ngác hỏi: “Bà ơi, sao người trong báo chí lại chạy ra thế này?”

Lưu Đại Ngân vội vàng quát Khai Nguyên: “Khai Nguyên, cháu nói linh tinh gì thế?”

Tổng bí thư bị lời Khai Nguyên nói chọc cười ha ha: “Ông không chỉ chạy ra từ báo chí, ông còn mang quà cho cháu đây.”

Tổng bí thư vẫy tay, nhân viên công tác bên cạnh ông ấy lập tức đưa một cái túi giấy qua. Tổng bí thư mở túi giấy, lấy ra hai viên kẹo, cho Khai Nguyên Khai Lâm mỗi đứa một viên: “Đây là kẹo, ông tặng cho cháu với em trai nhân dịp năm mới.”

Ngày thường Khai Nguyên luôn khéo miệng, gặp người lớn trong thôn đều chào ông, chào bà không ngừng, bây giờ nhận được kẹo, cậu càng vui mừng hơn, lại vội vàng cảm ơn: “Cảm ơn ông ạ.”

Tổng bí thư cười hòa ái: “Không cần cảm ơn.”

Trưởng thôn thông báo cho Lưu Đại Ngân xong, đợi tổng bí thư vào nhà, anh ta mới quay về.

Căn nhà cũ mà Lưu Đại Ngân đang ở tạm không có đồ đc gì, hiện tại tổng bí thư tới, ngay cả ghế ngồi cũng không có đủ, anh ta phải mau chóng về nhà mang bàn ghế tới.

Trưởng thôn cầm hai chiếc ghế dựa, hai đứa con anh ta vác bàn và hai chiếc ghế dài theo sau, vợ trưởng thôn cũng tới, chị ta cầm khay trà, bên trong có ấm chén và lá trà khô.

Thím Tam Thuận phải nói chuyện với các lãnh đạo, bọn họ phải nấu nước pha trà giúp mới được.

Khi trưởng thôn mang bàn ghế đến, tổng bí thư vừa bắt tay với Lý Tam Thuận xong. Trưởng thôn tới quá kịp thời, nếu anh ta không mang mấy thứ này đến, khả năng ngay cả chỗ ngồi tổng bí thư cũng không có.

Nhà Lưu Đại Ngân bị dán giấy niêm phong rồi, căn bản không thể lấy ra đồ dùng cơ bản hàng ngày. Hiện tại, cái bàn ăn nhỏ là mười từ nhà chú Thường Hữu, bình thường ăn cơm, bọn họ đều xếp mấy viên gạch để ngồi lên.

Chẳng lẽ bây giờ bắt tổng bí thư và chủ tịch tỉnh cũng ngồi lên gạch?

Trưởng thôn mang bàn ghế tới, Lưu Đại Ngân xếp bàn ghế ra giúp bọn họ, còn lấy hạt dưa bánh kẹo trong nhà bày lên bàn.

Lưu Đại Ngân luôn không sợ trời không sợ đất, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy lãnh đạo lớn như vậy, bà ấy vẫn không tránh khỏi luống cuống.

Tổng bí thư ngồi xuống, lại bảo Lưu Đại Ngân cũng ngồi đi, rồi thân thiết hỏi: “Đồng chí Lưu, trong nhà có mấy người? Tết này có sủi cảo ăn không? Ăn sủi cảo nhân gì thế?”

Lưu Đại Ngân ngẩng đầu, mí mắt hơi rũ xuống không dám nhìn người trong phòng: “Ăn sủi cảo, có sủi cảo nhân cái trắng thịt heo. Nhà tôi có năm người, tôi với bạn già, con trai và hai đứa cháu trai.”

Nói đến tình hình gia đình, vành mắt Lưu Đại Ngân đỏ lên: “Tổng bí thư, bạn già Lý Tam Thuận của tôi hiện tại đang bị nhốt trên tỉnh thành vì thuê người làm công. Thật ra chúng tôi không phải nhà tư bản, tổ tiên ba đời đều là bần nông và trung nông.”

Tổng bí thư nghiêm túc lắng nghe Lưu Đại Ngân nói, đợi bà ấy nói xong, tổng bí thư mới cười, đáp: “Đồng chí Lưu, chị đừng lo lắng, Lý Tam Thuận chồng chị đã được thả ra rồi, hiện tại chắc đang trên đường trở về, khả năng đến tối là anh ấy sẽ về đến nhà rồi.”

Lưu Đại Ngân nghe xong, lập tức định quỳ xuống cảm ơn tổng bí thư, nhưng nghĩ lại bây giờ không phải xã hội cũ, không thịnh hành quỳ lạy, bà ấy lại thôi. Không biết nên cảm ơn đồng chí tổng bí thư thế nào, cuối cùng Lưu Đại Ngân đành chắp tay nói lời cảm tạ.

Tổng bí thư lại hỏi: “Đồng chí Lưu, vì sao chị lại phải đi buôn bán?”

Câu hỏi này không dễ trả lời, Lưu Đại Ngân cúi đầu suy nghĩ một lát, cuối cùng lấy đủ dũng khí, ngẩng đầu nói: “Tôi muốn có cuộc sống tốt đẹp hơn.”

Nghe câu trả lời của Lưu Đại Ngân, tổng bí thư lại hỏi tiếp: “Buôn bán là có thể có cuộc sống tốt hơn sao?”

“Điều này thì tôi cũng không biết nữa.” Tổng bí thư rất gần gũi, khiến Lưu Đại Ngân bớt căng thẳng, nói chuyện cũng lưu loát hơn rất nhiều: “Tôi làm ăn buôn bán đã hơn một năm rồi, không chỉ tích cóp đủ tiền phí phẫu thuật cho cháu trai, mà mỗi tháng gia đình cũng có thể ăn vài bữa có thịt, mỗi quý đều có thể may một bộ quần áo mới cho người trong nhà. Tổng bí thư, hiện tại nhà tôi đã là “Gia đình triệu phú” rồi, đây là điều trước kia có mơ tôi cũng không dám mơ tới.”

“Hơn một năm đã thành “Triệu phú”, chứng tỏ chị làm ăn buôn bán rất khá. Đồng chí Lưu, nhà chị thuê người về làm công, chị có cảm tưởng thế nào?”

Lưu Đại Ngân nói ngay không cần suy nghĩ: “Tôi thuê người về làm công, trả công rất cao, cho ăn cũng rất ngon, người làm thuê đều rất vui vẻ.”

Tổng bí thư cười nói: “Vậy là đúng rồi. Nhà tư bản trước kia đều bóc lột công nhân. Hiện tại nước ta là quốc gia xã hội chủ nghĩa, giữa chủ thuê người và người làm thuê là quan hệ bình đẳng, không giống trước kia, tư bản chủ nghĩa kẻ địch của giai cấp vô sản.

“Vậy sau này nhà tôi có thể tiếp tục làm ăn buôn bán không?” Lưu Đại Ngân lấy hết can đảm hỏi vấn đề hiện giờ bà ấy quan tâm nhất.

“Đương nhiên là được buôn bán rồi. Hiện tại cả nước đều đang tiến hành cải cách, quốc gia đẩy mạnh phát triển kinh tế, đương nhiên chị có thể tiếp tục buôn bán rồi.”

Nghe vậy Lưu Đại Ngân mới yên tâm. Bà ấy hứa hẹn với tổng bí thư: “Dưới sự lãnh đạo của đảng và nhà nước, tôi tin mình có thể làm tốt nhiệm vụ, để cuộc sống càng ngày càng tốt hơn. Khi vừa buôn bán, tôi đã tự lập chí hướng, chính là phải bán được gà nướng nhà mình làm ra tận nước ngoài, để người trên toàn thế giới đều ăn gà nướng nhà tôi. Tôi tin nhất định mình sẽ thực hiện được nguyện vọng này.”

Tổng bí thư khen ngợi Lưu Đại Ngân: “Chí hướng này của chị rộng lớn như trời cao, tôi tin chắc chắn sẽ có ngày này.”

Khi tan cuộc người nhà Lưu Đại Ngân đưa đoàn người tổng bí thư ra tận đầu ngõ. Người trong thôn biết tổng bí thư tới thôn mình, đều chạy ra xem tổng bí thư.

Thôn dân đứng chật đầu ngõ, tổng bí thư phát biểu một bài diễn thuyết tạm thời: “Hiện tại quốc gia chúng ta đang đi trên con đường hiện đại hóa xã hội chủ nghĩa, nhà nước chủ trương phát triển mạnh về kinh tế, chắc chắn tương lai sẽ có nhiều gia đình triệu phú, gia đình tỷ phú, cuộc sống của chúng ta sẽ càng ngày càng tốt lên.”

Thôn dân vây xem vỗ tay ầm ầm, có người còn vỗ đỏ cả hai tay.

Vân Chi

Giang Văn Chung đứng bên ngoài ám đông, hai mắt nhìn chằm chằm vào Lưu Đại Ngân đang đứng sau lưng tổng bí thư, hận đến mức đỏ cả mắt.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 123: Ngựa giống pháo hôi (101)



Vì sao? Vì sao mỗi lần nhà họ Lý bị anh ta dẫm xuống bùn rồi, bọn họ luôn có thể bò ra như vậy?

Lần này bọn họ đã bị chụp cái mũ “Nhà tư bản” rồi, thế mà lãnh đạo quốc gia không chỉ tháo cái mũ ấy cho bọn họ, còn tuyên dương nhà bọn họ là hộ cá thể điển hình.

Vân Chi

Sao Giang Văn Chung có thể không hận chứ, người nhà họ Lý hại anh ta thảm như vậy, khó khăn lắm anh ta mới tìm được sai lầm của nhà bọn họ, ai ngờ người nhà họ Lý lại gặp dữ hóa lành, tìm được đường sống trong chỗ chết.

Giang Văn Chung nhìn Lưu Đại Ngân đang đi sau tổng bí thư, gần như sắp nghiến nát cả răng mình.

Tiễn tổng bí thư ra về xong, Lưu Đại Ngân dẫn con cháu quay về nhà mình. Giấy niêm phong vẫn còn trên cửa lớn, Lưu Đại Ngân đi đến trước cửa, vươn tay xé giấy niêm phong đi.

Chuyện xé giấy niêm phong kiểu này không phải lần đầu Lưu Đại Ngân làm, chỉ hy vọng sẽ không có lần thứ ba.

Đẩy cửa vào sân, thứ đầu tiên Lưu Đại Ngân nhìn thấy chính là vại dưa muối bị đánh nghiêng ở chân tường góc sân.

Dưa năm nay vừa muối vương vãi đầy đất, nước dưa đen thùi lùi chảy ra, để lại một vũng đen như than.

Lưu Đại Ngân dạo qua một vòng trong sân, rồi lại dạo qua một vòng từng căn phòng ở.

Tất cả tủ gỗ trong nhà đều bị mở ra, dưới nền đất là một đống đồ vật, một nơi để đặt chân vào cũng không có.

Lý Lưu Trụ nhìn cũng khó chịu, còn sợ Lưu Đại Ngân càng khó chịu hơn: “Mẹ, hay là chúng ta về bên kia trước đi, đợi cha trở lại chúng ta dọn dẹp sau.”

Lưu Đại Ngân không nói gì mà tìm một cái ghế dựa, ngồi xuống giữa nhà chính, gào khóc.

Lý Lưu Trụ, Khai Nguyên và Khai Lâm đều sợ hãi, vội vàng bước đến an ủi Lưu Đại Ngân.

Nhưng vừa an ủi được vài câu, Lý Lưu Trụ với Khai Nguyên lại cũng rớt nước mắt theo.

Lưu Đại Ngân muốn trút ra tất cả ấm ức, tất cả đen đủi, như vậy sau này con đường tương lai của nhà bọn họ mới có thể thuận lợi.

Phải mất một lúc lâu, Lưu Đại Ngân mới ngừng khóc. Bà ấy khóc đủ rồi, ngược lại Lý Lưu Trụ và Lý Khai Nguyên vẫn không kìm được nước mắt.

Lưu Đại Ngân dùng tay áo lau khô nước mắt cho cháu trai, nói: “Khai Nguyên, được rồi, đừng khóc nữa, chúng ta về bên kia trước đi. Hôm nay mùng một tết, chúng ta không thu dọn, để mai chúng ta dọn dẹp sau.”

Về đến nhà, Lưu Đại Ngân lấy kẹo thư ký Lý tặng đưa cho hai đứa cháu trai mỗi đứa một chiếc, con trai cũng đưa một chiếc, bà ấy cũng cầm một chiếc.

Kẹo này ngọt quá, ngọt hơn tất cả các loại kẹo từ trước đến nay bà ấy từng ăn.



Vẫn chưa tới chạng vạng, Lý Tam Thuận đã về đến gia.

Người đưa ông ấy về, ngoài cảnh sát ra còn có các đồng chí trong tỉnh, trong huyện.

Đầu tiên, bọn họ xin lỗi vợ chồng Lý Tam Thuận, sau đó hứa hẹn nhất định sẽ đưa trả lại đồ đạc, tài sản bọn họ đã kê biên.

Đợi bọn họ đi khỏi, hai vợ chồng già Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận lại ôm nhau khóc rống lên một lúc.

“Tam Thuận, đều tại tôi, lần buôn bán này là chủ kiến của tôi, nhưng lúc phải ngồi tù, ông lại nhận tội thay. Xin lỗi ông, Tam Thuận.”

Lưu Đại Ngân khóc lóc xin lỗi Lý Tam Thuận.

Nếu không phải tại bà ấy muốn làm, Lý Tam Thuận sẽ không bị bắt, cũng sẽ không chịu khổ nhiều như vậy.

Lý Tam Thuận gầy đi rất nhiều. Ông ấy dùng mu bàn tay thô ráp lau nước mắt giúp Lưu Đại Ngân, còn cười an ủi bà ấy: “Đại Ngân, bà nói lời ngốc nghếch gì đấy, sao lại là lỗi của bà đươc. Bà buôn bán vì ai? Còn không phải vì cả cái gia đình này sao? Nếu không nhờ có bà làm ăn buôn bán, liệu nhà chúng ta có thể có cuộc sống như hiện tại, được ăn ngon mặc đẹp, còn tích đủ tiền phí phẫu thuật cho Khai Lâm không? Bà làm ăn buôn bán, tôi cũng thơm lây. Làm gì có chuyện khi hưởng thụ tôi chạy đến, lúc gánh hậu quả thì tôi chạy đi rất xa. Hơn nữa, tôi là đàn ông, là chủ hộ trong sổ hộ khẩu, có chuyện xảy ra tôi không gánh thì ai gánh? Ai bảo tôi là chồng bà chứ, chồng đứng ra chắn tai tránh họa cho vợ không phải chuyện đương nhiên sao?”

Cả đời này Lý Tam Thuận chưa bao giờ nói chuyện buồn nôn như vậy, nhưng bây giờ vì dỗ dành Lưu Đại Ngân, sĩ diện gì đó đều bỏ hết.

Cui cùng Lưu Đại Ngân cũng nín khóc. Bà ấy khẽ vỗ Lý Tam Thuận một cái: “Cái ông già này, con trai, cháu trai đều ở đây, ông nói lung tung gì thế, không sợ bọn nó chê cười à?”

Lý Tam Thuận đã về, Lưu Đại Ngân lại xuống bếp nấu thêm vài món. Mấy hôm ông ấy không ở nhà, Lưu Đại Ngân không có tâm trạng nào để nấu ăn, cơm tối ba mươi tết và cơm sáng mùng một đều thay bằng hai bữa sủi cảo. Hiện tại chồng đã về rồi, làm gì có chuyện không nấu một bữa ăn ngon.

Chắc chắn mấy hôm ở trong tù Lý Tam Thuận không được ăn món nào tử tế, càng khỏi nói đến sủi cảo, nhưng ăn tết mà thiếu sủi cảo sao gọi là ăn tết.

Người một nhà đều có mặt đầy đủ, như vậy mới gọi là tết chứ. Tiếng d.a.o băm nhân lách cách của Lưu Đại Ngân cũng có tinh thần hơn hẳn hôm qua.

Ăn cơm chiều xong, người một nhà ngồi trên giường đất, nói về tương lai sau này: “Tam Thuận, chúng ta phải tiếp tục là vụ mua bán này.”

Lý Tam Thuận gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Đồng chí tổng bí thư đã tới rồi, còn khen ngợi chúng ta, như vậy chứng tỏ chúng ta không hề sai, sau này chúng ta có thể tiếp tục mướn người về làm việc.”

Lý Lưu Trụ ở bên cạnh nói: “Con cảm thấy nghề bán gà nướng cũng phải tiếp tục, mỗi tháng cũng kiếm được không ít đâu.”

Lưu Đại Ngân bóc một viên đậu phộng, đưa hai hạt nhân đậu phộng cho hai đứa cháu: “Lưu Trụ, sau này chuyện làm gà nướng đem bán giao cả cho con, mẹ với cha con chuyên tâm làm áo da.”

Lý Tam Thuận nói: “Nếu có thể thuê người, vậy chúng ta làm một tờ giấy phép buôn bán áo da trước đã. Theo tôi thấy, lần này chúng ta đừng làm ở nhà họ Quách nữa, mở xưởng da ngay tại nhà mình là được rồi.”

“Ông nói đúng, chúng ta vẫn nợ nhà họ Quách, nhà họ Chu một tháng tiền lương cuối cùng đó, đợi đến mùng mười chúng ta đến nhà họ Quách thanh toán tiền công, lúc đó lại thương lượng chuyện làm áo da nhé.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 124: Ngựa giống pháo hôi (102)



Mùng hai tết, người lớn nhà họ Lý dẫn hai đứa nhỏ về nhà quét tước.

Căn nhà bị lục lọi không còn chỗ nào nguyên vẹn, muốn sắp xếp lại tất cả như lúc ban đầu cũng không phải một chuyện dễ dàng.

Lưu Đại Ngân chậm rãi sắp xếp lại từng món đồ, nên đặt vào tủ thì đặt vào tủ, nên treo trên tường thì treo trên tường.

Lý Tam Thuận vừa thu dọn vừa kể về ngày tháng trong phòng giam của mình, Lưu Đại Ngân nghe xong lại muốn rơi lệ.

Lý Tam Thuận thấy vậy, vội vàng buông bỏ công việc trong tay chạy tới an ủi bà ấy: “Bà xem tôi này, tự dưng nói ra chuyện trong tù làm gì. Đều là lỗi của tôi, bà đừng khó chịu, không phải tất cả đều đã qua rồi sao? Sau này cả nhà chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, chắc chắn cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt đẹp hơn.”

Lưu Đại Ngân vừa lau nước mắt vừa làm việc: “Ông cũng thu dọn mau đi, nếu không không biết bao giờ mới có thể thu dọn xong đâu.”

Hiện tại Lý Tam Thuận đang tràn đầy nhiệt huyết, căn bản không đợi được đến mùng mười, mới mùng ba đã muốn tới nhà họ Quách rồi.

Lưu Đại Ngân khuyên ông ấy: “Hôm nay mới mùng ba, người ta không phải đi thăm người thân, không phải tiếp đón bạn bè tới chơi sao? Ông đừng hấp tấp như vậy. Lỡ khi đến nhà người ta, người ta lại đang có khách, ông định mở miệng nói thế nào? Hơn nữa, hôm nay ông không định dẫn Lưu Trụ tới nhà cô nó chúc tết à?”

Sau khi Lý Tam Thuận bị bắt lên tỉnh thành, em chồng của Lưu Đại Ngân từng tới thăm bọn họ vài lần, còn tặng Lưu Đại Ngân chút đồ ăn đồ dùng, bây giờ Lý Tam THuận về rồi, còn về đúng dịp tết, dù thế nào cũng phải tới nhà bọn họ một chuyến.

Lý Tam Thuận: “Tôi chỉ mải cao hứng, suýt nữa đã quên mất chuyện này. Tôi thấy, hay là cả nhà chúng ta đều đến nhà Tứ Hỉ đi, tôi với Lưu Trụ đi, trong nhà chỉ còn bà với hai đứa nhỏ, bà vẫn phải nhóm lửa nấu cơm. Cả nhà chúng ta cùng đến nhà Tứ Hỉ, mang thêm chút đồ nữa, có thể cùng nhau trải qua một ngày náo nhiệt.”

Lưu Đại Ngân cảm thấy Lý Tam Thuận nói đúng: “Cũng được, cả nhà chúng ta cùng đi, mang theo nửa chỗ kẹo thư ký Lý mang đến để Tứ Hỉ cũng nếm thử. Loại kẹo kia tôi từng thấy bán ở Cung Tiêu Xã tỉnh thành, nghe bảo là sô cô la, nhập khẩu từ nước ngoài đấy, đắt muốn chết, hôm nay cho Tứ Hỉ cũng nếm thử chút đồ ngoại quốc.”

“Bà nói đúng, mang cái cô la gì kia đi. Chẳng hiểu người nước ngoài ăn uống kiểu gì, kẹo không thích kẹo ngọt lại ưa cái sô cô la đắng muốn chết, còn đắt đỏ kia, không ngon miệng chút nào.”

“Bởi vậy người xưa mới có câu “trăm loại gạo nuôi trăm người”, như ở nước ta thôi, có vùng thích ăn chua, có vùng thích ăn cay, chẳng phải khẩu vị cũng không giống nhau à, nói chi là người nước ngoài, biết đâu bọn họ thích ăn vị đắng thì sao? Tôi thì cảm thấy, sô cô la kia đắng thật đấy, nhưng cũng khá là ngon.”

Lưu Đại Ngân thay quần áo cho hai đứa nhỏ, mang theo một đống quà cáp, cùng đi đến nhà em gái của Lý Tam Thuận.

Lý Tứ Hỉ em gái của Lý Tam Thuận nhỏ hơn ông ấy hai tuổi, gả không xa lắm. Lý Tam Thuận vừa vào nhà, đúng lúc em gái ông ấy đang cho gà ăn trong sân.

Vừa trông thấy Lý Tam Thuận, Lý Tứ Hỉ không rảnh cho gà ăn nữa, vội ném chậu cho gà ăn xuống đất, nhanh chân bước đến: “Anh, anh về từ khi nào thế? Ở trong đó không chịu tội gì chứ? Có bị bắt nạt không? Xem anh này, gầy đi rồi.”

Lý Tam Thuận cười ha hả: “Bây giờ là Trung Quốc mới, đâu phải xã hội cũ, làm gì có ai bắt nạt trong đấy nữa. Anh gầy không phải vì bị đói gầy, mà gầy vì nhớ nhà thôi.”

Lý Tứ Hỉ càm ràm với Lưu Đại Ngân: “Chị dâu, chị xem anh ấy kìa, bị chụp cho cái mũ tư bản, bị bắt đi nhiều ngày như vậy, thế mà anh ấy vẫn cười được.”

Lưu Đại Ngân cũng cười: “Tứ Hỉ, vào nhà rồi chị nói với em. Lần này nhà chúng ta gặp được chuyện tốt vô cùng rồi.”

Chồng Lý Tứ Hỉ hỏi: “Chuyện tốt gì thế? Có phải anh trai được xóa tội rồi không?”

Anh vợ đã được thả, vậy biết đâu cũng được xóa bỏ cái mũ nhà tư bản rồi? Nếu có thể gỡ bỏ cái mũ nhà tư bản, vậy thì đúng là chuyện tốt vô cùng.

Lý Tam Thuận cười trả lời: “Đâu chỉ được xóa tội, Đại Ngân với Lưu Trụ còn được gặp tổng bí thư đó.”

“Tổng bí thư? Tổng bí thư nào? Làng trên xóm dưới chúng ta có ai là tổng bí thư sao?”

“Không phải tổng bí thư đó, là tổng bí thư của nước chúng ta, chính là lãnh đạo lớn của quốc gia.”

Hôm nay bác trai tới, con trai con gái nhà Lý Tứ Hỉ đều đến chúc tết Lý Tam Thuận với Lưu Đại Ngân. Người trẻ tuổi đầu óc nhanh nhẹn, cháu trai của Lý Tam Thuận không dám tin hỏi lại: “Tổng bí thư? Là tổng bí thư kia của quốc gia sao? Bác Tam Thuận, bác nói thật chứ? Bá với anh Lưu Trụ thật sự gặp được tổng bí thư ạ? Tổng bí thư luôn trăm công ngàn việc, đừng nói trưởng thôn, chủ tịch huyện, ngay cả chủ tịch tỉnh cũng chưa chắc đã gặp được đâu. Bá với anh họ chỉ là nông dân bình thường, sao có thể gặp được tổng bí thư?”

Một đứa cháu khác cũng hỏi: “Bác Tam Thuận, không phải bác đang nói đùa chứ? Bá với anh Lưu Trụ thật sự gặp được tổng bí thư?”

Lý Tứ Hỉ đã mang đậu phộng rang lên, để Khai Nguyên với Khai Lâm ra sân chơi với đám trẻ, trong phòng đều là người lớn.

Lưu Đại Ngân bảo Lý Lưu Trụ: “Con trai, lấy sô cô la ra, đề cô chú con nếm thử đi.”

Vân Chi

Lý Lưu Trụ lấy sô cô la trong túi ra, đặt lên bàn, giọng nói không giấu được kiêu ngạo: “Cô chú, đây là kẹo tổng bí thư tặng cho nhà cháu đấy, gọi là sô cô la, là hàng nhập khẩu từ nước ngoài, không hề có bán trong huyện chúng ta đâu.”

Lưu Đại Ngân: “Tứ Hỉ, chuyện tổng bí thư đến nhà chị, cả thôn cả xóm đều biết. Tổng bí thư còn nói, muốn phát triển mạnh kinh tế, để nhân dân có cuộc sống tốt đẹp hơn. Nếu em vẫn chưa tin, vậy đợi khi về nhà mẹ đẻ tìm người nào đó hỏi xem, vừa hỏi là biết ngay.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 125: Ngựa giống pháo hôi (103)



Sô cô la kia bày trên bàn, nhìn qua rất mê người.

Trong niên đại này, cả năm chưa chắc một gia đình đã mua kẹo được một lần kẹo, bởi vì kẹo không chỉ đắt, mà muốn mua còn phải có phiếu đường. Phiếu đường là thứ khó có được, cho nên gia đình bình thường rất hiếm khi mua kẹo, mua đường trắng, đường đỏ.

Nhìn cách đóng gói sô cô la này là biết, chắc chắn nó vô cùng đắt đỏ. Lý Tứ Hỉ từng đi Cung Tiêu Xã trên huyện vô số lần, quầy hàng bên trong bán những gì, nhắm mắt lại bà ấy cũng kể tên được. Đúng là chưa từng nhìn thấy sô cô la này ở Cung Tiêu Xã huyện thành thật.

Lại nghĩ đến anh trai được thả rất nhanh, bà ấy đoán được chắc chắn có “Quý nhân” tương trợ sau lưng.

Chẳng lẽ, tổng bí thư thật sự tới nhà anh chị ấy?

“Chị dâu, chị nói… Thật à? tổng bí thư thật sự tới nhà anh chị?”

Giọng Lý Tứ Hỉ kích động không thôi.

Lý Lưu Trụ gật đầu: “Cô Tứ Hỉ, là thật đó. Tổng bí thư thật sự tới nhà chúng cháu, chủ tịch tỉnh với chủ tịch huyện cũng đi cùng.”

Người trong phòng đều kích động, mồm năm miệng mười hỏi: “Chị dâu, tổng bí thư kia trông thế nào?”

“Bá, anh họ, tổng bí thư đã nói gì vậy?”

“Tổng bí thư nói muốn đẩy mạnh phát triển kinh tế, có phải sau này đều có thể buôn bán không? Bác Tam Thuận về rồi, có phải chứng tỏ sau này có thể mướn người làm thuê rồi không?”

“Bá Đại Ngân, bá mau nói đi, tổng bí thư đã nói những gì vậy?”

Lưu Đại Ngân nhìn mấy đôi mắt đầy tò mò, đầu tiên là cười, sau đó mới nói: “Được rồi, để bá nói. Lưu Trụ, con chia kẹo sô cô la trướ đi, mấy đứa cũng nếm thử kẹo nước ngoài xem thế nào.”

Lưu Đại Ngân kể lại rõ ràng từ trước khi thư ký Lý tới, sau khi tới đã nói những gì, đã hỏi những gì, khi bọn họ ra về đã nói gì với thôn dân trong thôn cho nhà cô em chồng nghe.

Nghe Lưu Đại Ngân kể lại xong, ý tưởng trong đầu mỗi người lại khác nhau.

Lý Tứ Hỉ cười nói: “Chị dâu, theo lời chị nói thì sau này dù chị với anh Tam Thuận có thuê người về làm cũng sẽ không bị chụp mũ nhà tư bản nữa, đúng không?”

Lưu Đại Ngân gật đầu nói: “Ý của tổng bí thư chính là như vậy. Tổng bí thư cũng nói là không phạm pháp rồi. Chị với anh trai em đã thương lượng, sau này sẽ mở xưởng áo da ngay tại nhà mình.

Vương Thiên Văn chồng của Lý Tứ Hỉ nghĩ đi nghĩ lại một lát rồi hỏi: “Anh trai chị dâu, anh chị thấy buôn bán với trồng trọt, cái nào kiếm được nhiều tiền hơn?”

Lưu Đại Ngân nói: “Trồng trọt kiếm ít hơn, nhưng nó ổn định. Còn buôn bán có lời có lỗ, khó mà nói được. Nhưng nếu buôn bán may mắn, thì chắc chắn sẽ kiếm được nhiều hơn trồng trọt.”

Vương Thiên Văn không hỏi thêm, trong lòng bắt đầu âm thầm tính toán gì đó.

Nói chuyện xong, Lý Tứ Hỉ đi thu xếp cơm canh. Hôm nay anh trai chị dâu tới chơi, chắc chắn phải giữ lại ăn một bữa, cơm canh cũng không được quá sơ sài.



Mùng bốn, ba cô con gái và con rể đều về nhà chơi. Lưu Đại Ngân kể cho bọn họ chuyện thư ký Lý tới, bọn họ đều vui mừng khôn xiết, đến con gái cả vẫn luôn xem nhẹ việc làm ăn buôn bán cũng ngỏ ý muốn học buôn bán.

Lúc này trong nhà ông Quách cũng đã nghe nói chuyện tổng bí thư đến nhà Lưu Đại Ngân, tin tức do con dâu ông ấy mang về từ nhà mẹ đẻ, không chỉ có vậy, Lý Tam Thuận cũng được thả ra rồi.

Vốn dĩ ông Quách định sau này sẽ không bao giờ làm nghề thủ công nữa, mà thành thật quay về trồng trọt theo đại đội kiếm công điểm, nhưng khi nghe được tin tức này, trong lòng ông ấy lại bắt đầu d.a.o động.

Làm nghề thủ công kiếm được nhiều hơn trồng trọt kiếm công điểm. Số tiền cha con bọn họ kiếm được trong năm qua có thể so với nhà bọn họ trồng trọt mười năm.

Một năm qua làm thuê cho Lưu Đại Ngân, phương diện ăn mặc của người lớn trẻ con trong nhà đều tốt hơn rất nhiều, cũng tích cóp được một chút của cải. Nếu như không làm thuê nữa, cuộc sống của bọn họ sẽ quay trở về như trước kia.

Nghĩ đến cuộc sống tốt đẹp hiện tại, ông Quách thật sự hơi luyến tiếc.

Thương lượng với bạn già đến nửa đêm, cuối cùng ông Quách quyết định, vẫn đi làm thuê cho Lưu Đại Ngân.

Đã từng sống cuộc sống lâu lâu lại có thịt ăn, ai còn muốn quay về cuộc sống ăn cỏ ăn trấu trước đây.

Thương lượng xong, ông Quách gửi cho ông bạn già Chu Phúc Quý một phong điện báo thật dài, nói rõ ràng tình huống hiện tại. Có muốn tiếp tục làm thuê cho Lưu Đại Ngân nữa không, đối phương tự mình quyết định.

Cho nên mùng mười khi Lưu Đại Ngân mang quà cáp đến nhà ông Quách, bà ấy vừa nói ra dự định của mình, ông Quách đã đồng ý ngay không cần nghĩ ngợi nhiều, thuận lợi vượt xa dự kiến của Lưu Đại Ngân.



Bởi vì ăn tết, cha Hàn ở nhà thêm mấy ngày. Sau khi tan tầm, Hàn Đông Thanh hưng phấn tới chỗ cha mẹ mình, vừa vào nhà đã nói: “Cha mẹ, con có tin vui cho hai người đây.”

Anh ta định khơi gợi trí tò mò, đợi cha mẹ hỏi tin vui gì thế, anh ta mới nói cho hai người tin vui cực lớn kia.

Cha mẹ Hàn ngồi trên ghế sô pha, nghe thấy Hàn Đông Thanh nói “có tin vui”, trên mặt vẫn không lộ ra chút ý cười nào.

“Đông Thanh, cha cũng có chuyện muốn nói với con.” Ở nhà cha Hàn luôn luôn nghiêm túc, lần này sắc mặt ông ấy không chỉ nghiêm túc, còn rất khó coi: “Đông Thanh, con ngồi xuống trước đi, rồi nghe cha nói.”

Hàn Đông Thanh không hiểu ra sao, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sô pha: “Cha mẹ, có chuyện gì thế?”

Ngay cả mẹ Hàn luôn cưng chiều Hàn Đông Thanh cũng không cho anh ta sắc mặt tốt: “Con đừng hỏi, nghe cha con nói đi.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 126: Ngựa giống pháo hôi (104)



“Đông Thanh, con kể lại rõ ràng chuyện ngày đó con đi dạo phố với Giang An Ni cho cha, hai đứa đi vào ngõ nhỏ kia thế nào? Sao lại bị người ta phát hiện?”

“Cha, việc này đã qua rồi cha còn hỏi lại làm gì?” Hàn Đông Thanh hơi mất hứng. Việc đã qua lâu như vậy rồi, sao bây giờ cha mẹ vẫn hỏi lại: “Cha mẹ, An Ni… Cô ấy…”

“Cha bảo con nói th con nói đi.” Cha Hàn vỗ mạnh lên bàn, sắc mặt đen sì như có thể nhỏ ra mực.

Tuy rằng trong cái nhà này cha Hàn luôn nghiêm túc, nhưng rất ít khi ông ấy nổi giận lớn như vậy, chỉ khi còn nhỏ Hàn Đông Thanh gây họa cho ông ấy, ông ấy mới tức giận. Sau này con cái lớn lên, cha Hàn không nổi giận lớn như vậy lần nào.

Hàn Đông Thanh vẫn luôn sợ cha mình, cha Hàn vừa nổi giận, anh ta lập tức rụt cổ, không dám nói ra “Tin vui” nữa mà nghe theo ý cha Hàn, kể lại một lượt chuyện xảy ra ngày hôm đó.

Đợi Hàn Đông Thanh nói xong, cha Hàn hỏi: “Là Giang An Ni đề nghị vào con ngõ nhỏ kia trước à?”

Hàn Đông Thanh cảm thấy thái độ của cha mẹ Hàn rất kỳ lạ, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Là con đề nghị.”

Mẹ Hàn ngồi trên sô pha, rất bình tĩnh hỏi: “Là con muốn đi trước, nhưng không phải vì Giang An Ni nhắc tới ngõ nhỏ kia trước sao? Lúc ấy trái tim con đều treo trên người Giang An Ni, nghe cô ta vô cùng hoài niệm ngõ nhỏ kia, còn không vội theo ý cô ta, đương nhiên sẽ chủ động đưa ra ý kiến vào ngõ nhỏ kia xem thử rồi.”

Hàn Đông Thanh lấy làm lạ: “Cha mẹ, nhưng mà cha mẹ hỏi vấn đề này làm gì? Để con nói cho cha mẹ nghe tin vui này, An Ni…”

Cha Hàn lại cắt ngang lời Hàn Đông Thanh: “Con còn bảo hỏi chuyện này để làm gì à? Bị người ta tính kế cũng không biết, sau này khéo bị người nhà họ Giang bán cũng không biết, còn vui vẻ đếm tiền thay người ta đấy!”

“Cha, bị tính kế gì cơ? Cha nói gì sao con nghe không hiểu nhỉ?” Hàn Đông Thanh không ngốc, nhìn thái độ này của cha mẹ, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó liên quan đến An Ni.

Cuối cùng mẹ Hàn không nhịn được, nói: “Đông Thanh, sau khi xảy ra chuyện kia, mẹ với cha con đều cảm thấy không đúng. Cha con đã tím mấy kẻ đi tố cáo kia, lúc ấy bọn chúng còn cãi bướng, cha con vừa đe dọa vừa dụ dỗ bọn họ vẫn không chịu nói thật. Lâu dần, cha con cũng từ bỏ rồi, ai ngờ một người trong số đó gây chuyện bị bắt vào trại tạm giam ở tỉnh thành, lúc nói chuyện phiếm với bạn tù hắn ta lỡ miệng nói ra chuyện này. Trùng hợp, trại tạm giam kia do cha con quản lý, hôm đó lại đúng lúc cha con đi kiểm tra, nghe bọn họ nhắc đến tên con, cha con mới mang đi thẩm vấn một phen, thế mới biết trước kia hắn được người khác nhờ vả, cố ý chờ ở ngoài ngõ nhỏ, đợi khi con với Giang An Ni ôm nhau sẽ xông ra cắt ngang, sau đó đi tố cáo.”

Cha Hàn ở bên cạnh nói tiếp: “Người nhờ vả bọn họ tên là Giang Văn Chung. Đông Thanh, con bị chị em nhà họ Giang tính kế rồi.”

Vân Chi

Hàn Đông Thanh không chịu tin, lập tức đứng dậy, sắc mặt xanh trắng, sải bước định chạy ra ngoài: “Cha, con không tin An Ni lại làm ra chuyện như vậy. Con phải đi hỏi rõ ràng.”

“Quay lại.” Cha Hàn hô to: “Con đi hỏi, cô ta sẽ nhận sao? Cô ta đã gả vào nhà chúng ta rồi, dù đã làm chuyện đó thật chắc chắn cũng sẽ không thừa nhận. Cha khôn khéo cả đời, không ngờ già rồi còn bị hai đứa trẻ ranh tính kế, đúng là đã coi thường người nhà họ Giang rồi.”

Từng cảnh tượng ngày hôm đó hiện lên trước mắt Hàn Đông Thanh, đầu tiên là An Ni nói hoài niệm con ngõ nhỏ kia, đương nhiên bản thân muốn mang cô ấy đi thăm lại chốn cũ một lát. Đợi vào trong ngõ nhỏ, An Ni thương tâm rơi lệ, mình an ủi cô ấy, cô ấy thuện thế dựa vào n.g.ự.c mình, đợi đám côn đồ kia vào ngõ nhỏ, cô ấy sợ hãi túm chặt quần áo mình không chịu đứng lên…

Đúng lúc bị ba người kia đụng phải…

Lúc ấy mình chỉ tưởng là trùng hợp, chẳng lẽ tất cả chuyện này đều do An Ni tính kế từ trước?

An Ni trở thành người có tâm cơ như vậy từ khi nào? Chẳng lẽ dáng vẻ dịu dàng hào phóng trước mặt mình luôn là giả sao?

Đầu óc Hàn Đông Thanh cực kỳ rối loạn, ngồi xuống ghế sô pha, ôm đầu, ngón tay luồn vào mái tóc, thống khổ nhíu mày.

“Đông Thanh, Giang An Ni này thật sự quá có tâm cơ, con không được sống chung với con bé nữa, hai đứa phải ly hôn.” Mẹ Hàn nói nghiêm khắc không cho chối từ.

Cha Hàn ở bên cạnh cũng nói: “Đông Thanh, chị em Giang An Ni, Giang Văn Chung này thật sự quá tâm cơ, nếu con sống với Giang An Ni cả đời, không biết sau này còn thế nào đâu. Làm gì có đạo lý ngày ngày đề phòng người bên gối. Cha ủng hộ mẹ con, hai đứa bắt buộc phải ly hôn. Con không phải sợ điều tiếng bên ngoài, để người khác biết rõ ngọn nguồn, bị mắng chắc chắn là người nhà họ Giang.”

Hàn Đông Thanh ôm đầu, rặn ra mấy chữ qua kẽ răng: “Cha, mẹ, Giang An Ni có thai...”

Cha mẹ Hàn nhìn nhau, đúng lúc này Giang An Ni lại mang thai, rốt cuộc cuộc hôn nhân này có ly nữa hay không đây?

Cha Hàn thở dài một tiếng: “Đông Thanh, dù sao đây cũng là chuyện của con, rốt cuộc làm thế nào, con tự mình quyết định đi.”

Tuy rằng mẹ Hàn không thích Giang An Ni, nhưng bây giờ cô ta đang mang thai, bà ấy cũng không biết nên nói gì.

Hàn Đông Thanh ngồi lại nhà cha mẹ đến khi trời tối hẳn mới đứng dậy ra về. Suốt cả buổi, anh ta không nói câu nào, cứ ngồi thất thần trên ghế sô pha.

Mẹ Hàn muốn khuyên nhủ con trai, lại bị cha Hàn ngăn cản: “Hiện tại nó cần yên tĩnh, chúng ta đừng quan tâm.”

Vừa tan làm Hàn Đông Thanh đã đi đến nhà cha mẹ, đến khi trời tối om vẫn chưa thấy quay về, Giang An Ni ở nhà hơi lo lắng.

Mẹ Giang an ủi cô ta: “Nó là đàn ông, còn về nhà cha mẹ mình, không có chuyện gì đâu. Nói không chừng là cha mẹ chồng biết con mang thai, cao hứng làm đồ ăn ngon cho con, bảo Đông Thanh chờ làm xong mang về cho con đó.”

Mẹ Giang vừa nói vậy, Giang An Ni cũng yên lòng: “Mẹ, mẹ nói đứa trẻ trong bụng con là nam hay nữ?”

Mẹ Giang nói: “Đương nhiên là nam rồi, trong nhà Đông Thanh chỉ có mình nó là con nối dõi, nếu con sinh được một đứa con trai, sau này coi như đã củng cố được địa vị ở nhà họ Hàn.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 127: Ngựa giống pháo hôi (105)



Mãi đến giờ cơm chiều, Hàn Đông Thanh mới quay về từ nhà cha mẹ.

Đợi anh ta vào phòng, Giang An Ni cố ý nhìn hai tay anh ta vài lần, trong tay lại không cầm thứ gì cả.

Mẹ Giang cười nói: “Đông Thanh về rồi à, chúng ta ăn cơm đi.”

Nói xong liền đi bê cơm.

Trên bàn cơm, Giang An Ni với mẹ Giang liếc nhau, mẹ Giang hỏi: “Đông Thanh, con nói tin tức An Ni mang thai cho cha mẹ con chưa? Đây là chuyện vui lớn đó, để ông bà bên ấy cũng vui mừng. Cứ nghĩ đến An Ni có thai, mẹ sắp làm bà ngoại rồi, là mẹ lại vui mừng không ngủ được. Người lớn tuổi rồi, thích nhất còn không phải là cháu trai cháu gái đầy nhà sao. Văn Chung biết chuyện chị nó mang thai, cũng vui mừng không thôi. Nó mua rất nhiều đồ ở tỉnh thành gửi về đó, còn nói đợi khi nào rảnh sẽ về thăm con với An Ni.”

Hàn Đông Thanh gắp một miếng cải trắng, chậm rãi nhai nuốt,

“Mẹ, mẹ thích cháu ngoại như vậy, sao không thấy mẹ nhắc câu nào đến hai đứa nhỏ An Ni bỏ lại nhà họ Lý thế? Còn Văn Chung nữa, trước kia nhà họ Lý nuôi nó ăn mặc, nuôi nó vào đại học, cũng không nghe nó nói lời hay nào về nhà họ Lý, sao đổi lại thành con, nó lại nhiệt tình như vậy?”

Ở nhà cha mẹ, Hàn Đông Thanh đã suy nghĩ rất nhiều, càng nghĩ càng cảm thấy trước kia mình bị bỏ bùa mê thuốc lú rồi.

Một tên tiểu nhân vong ân phụ nghĩa như Giang Văn Chung, sao mình lại cảm thấy cậu ta có nỗi khổ riêng nhỉ?

Nhà họ Lý nuôi cậu ta và mẹ cậu ta ăn mặc, còn nuôi cậu ta học cấp hai cấp ba, nhưng cuối cùng kết quả ra sao? Chẳng những không được một lời hay nào từ miệng cậu ta và mẹ Giang, thậm chí vì hư vinh, bọn họ còn lén lút lấy tiền cứu mạng của cháu ngoại.

Trước đây mẹ nói đúng, chẳng lẽ cậu ta không biết cháu trai út nhà họ Lý bị bệnh, không biết vì chữa bệnh cho cháu trai nhà họ Lý phải đến từng nhà dập đầu vay tiền, không biết nếu không có tiền phẫu thuật cháu trai nhà họ Lý sẽ nguy hiểm đến tính mạng hay sao?

Vân Chi

Đương nhiên cậu ta biết hết, chẳng qua lòng hư vinh chiến thắng tất cả, khiến cậu ta vứt bỏ điểm mấu chốt làm người mà thôi.

Còn Giang An Ni nữa, cô ta chính là kẻ đồng lõa.

Vì sao trước đây mình lại cảm thấy cô ta đã phải chịu quá nhiều đau khổ ở nhà họ Lý nhỉ?

Nếu nhà họ Lý thật sự xấu xa như thế, bọn họ còn nuôi mẹ và em trai cô ta, cho em trai cô ta đi học sao?

Trong mắt Hàn Đông Thanh, hình tượng của Giang An Ni đã sụp đổ hoàn toàn.

Trước đây Hàn Đông Thanh vẫn luôn khách sáo với mẹ Giang, cũng rất tôn kính, nhưng hôm nay không biết vì sao lại như ăn phải thuốc s.ú.n.g vậy, câu nào nói ra cũng đầy châm chọc.

Hàn Đông Thanh nói chuyện không lưu tình như vậy, sắc mặt mẹ Giang cũng trở nên khó coi.

Giang An Ni buông bát, trách cứ anh ta: “Đông Thanh, anh nói gì thế? Đang yên đang lành nhắc tới người nhà kia làm gì?”

“Không phải hai người nhắc tới trước sao? Mẹ, mấy năm đó là người nhà họ Lý cung cấp nuôi dưỡng nhà mình nhỉ? Bây giờ con kết hôn với An Ni rồi, có phải con cũng nên tiếp tục nuôi dưỡng Văn Chung không?”

Lần này mẹ Giang nghe hiểu rồi, hóa ra thằng con rể này đang muốn bới lông tìm vết.

Bà ta buông bát xuống, giọng điệu kiêu ngạo nói: “Hiện tại Văn Chung là sinh viên rồi, đâu cần cậu nuôi.”

Hàn Đông Thanh: “Ồ, vậy là không cần con nuôi nữa. Nhà họ Lý nuôi nó nhiều năm như vậy còn không được nó nói tốt một câu. Con không nuôi nó ngày nào, nó sẽ không chơi xấu sau lưng chỉnh con đâu nhỉ?”

Lúc này ngay cả Giang An Ni cũng đã nhìn ra thái độ của Hàn Đông Thanh không đúng.

Tuy rằng Hàn Đông Thanh luôn chướng mắt em trai cô ta, nhưng chưa bao giờ tỏ thái độ ra mặt. Hôm nay làm sao vậy nhỉ? Sao lại tỏ rõ không thích em ấy như vậy?

“Đông Thanh, anh làm sao vậy. Có phải có ai nói gì đó lung tung trước mặt anh không?” Giang An Ni lo lắng hỏi.

Rõ ràng trước khi ra ngoài Đông Thanh vẫn bình thường, sao vừa tới nhà cha mẹ anh ta một chuyến, khi về lại đổi sang giọng điệu châm chọc rồi?

Hay là cha mẹ chồng đã nói gì đó với Đông Thanh?

Mẹ Giang cũng nghĩ đến điểm này, trong lòng không nhịn được thầm trách cha mẹ Hàn. An Ni với Đông Thanh đã kết hôn rồi, sao bọn họ còn khua môi múa mép lung tung như vậy?

“Không ai nói gì cả, chỉ là cùng tâm sự với đồng nghiệp về chuyện tổng bí thư tới lần này, thuận miệng nói tới người nhà họ Lý. Trước đây chuyện của Văn Chung ồn ào huyên náo khắp thôn, có ai không biết. Mẹ, mẹ không biết bọn họ nói cậu em vợ trước đây của nhà họ Lý vô ơn thế nào đâu, con nghe xong sao có th dễ chịu. Văn Chung cũng thật là, trước đây toàn làm chuyện gì vậy.”

Mẹ Giang ghét nhất là người khác nói con trai bà ta không phải, lập tức nhảy dựng lên, hỏi: “Đông Thanh, là ai nói xấu Văn Chung, để mẹ xé nát miệng bọn nó ra. Nhân phẩm của Văn Chung tốt như vậy, bọn nó ngứa miệng à?”

Hàn Đông Thanh buông bát, nhìn Mẹ Giang, thản nhiên nói: “Mẹ muốn đi xé nát miệng bọn họ à? Bọn họ đều là đồng nghiệp của con đó. Nếu mẹ đi thật, sau này đồng nghiệp sẽ nhìn con thế nào? Con còn làm việc thế nào? Nếu bọn họ biết cậu em vợ hiện tại của con chính là cậu em vợ trước kia của nhà họ Lý, không biết còn nghị luận sau lưng con thế nào đâu.”

Giang An Ni thấy bầu không khí không đúng, vội vàng nói vun vào: “Mẹ, mẹ mau ngồi xuống ăn cơm đi. Bọn họ thích nói thì cứ để bọn họ nói. Cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng, chúng ta không sợ bọn họ nói này nói nọ.”

Nghe Hàn Đông Thanh nói như vậy, mẹ Giagn cũng biết không thể đi tìm đám người nói xấu con trai bà ta kia, nếu đi thật, chẳng phải khiến con rể bẽ mặt, khả năng còn khiến anh ta mất việc sao?

Giang An Ni tạo bậc thang giúp bà ta xuống nước, bà ta thuận thế ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm, không nói chuyện nữa.

Hàn Đông Thanh gắp cho Giang An Ni một miếng đậu phụ: “Ăn đậu tốt cho đứa nhỏ. Cha mẹ cho anh năm lạng phiếu thịt và phiếu xương, mai anh tới Cung Tiêu Xã mua thịt với xương về hầm canh xương bồi bổ cho em.”

Cha mẹ chồng cho đồ, xem ra là chưa nói gì. Nghĩ vậy Giang An Ni cũng yên tâm, bắt đầu ăn cơm.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 128: Ngựa giống pháo hôi (106)



Ăn xong, Giang An Ni nằm trên giường, lấy tập thơ ra đọc.

Văn Chung nói, đây là thai giáo, làm vậy đứa trẻ sinh ra sẽ thông minh hơn trẻ con bình thường.

Hàn Đông Thanh rửa mặt xong cũng lên giường. Anh ta dựa vào đầu giường: “An Ni, anh nói với em chuyện này.”

Đang đọc sách bị cắt ngang, cộng thêm chuyện xảy ra trong bữa cơm tối nay, cô ta hơi bực mình: “Chuyện gì?”

“Khi nào mẹ em về?”

“Mẹ em tới để chăm sóc em, sao bà ấy phải về? Bàấy là mẹ em, dựa vào đâu anh đòi đuổi bà ấy?” Giọng điệu của Giang An Ni không tốt lắm, cô ta giận thật rồi.

Hàn Đông Thanh: “Sắp tới ngày mùa rồi mà, mẹ em không cần ra đồng làm việc kiếm công điểm sao?

“Mẹ em không được khỏe, không làm được vêc đồng áng.”

“Nếu sức khỏe mẹ em không tốt, vậy chúng ta là con, sao còn không biết xấu hổ để bà ấy chăm sóc. Biết rõ sức khỏe mẹ mình không tốt, còn để bà ấy nấu ăn, làm việc nhà, vậy chẳng phải là bất hiếu sao?”

Giang An Ni bị chặn họng không nói được câu nào, một lúc lâu sau mới nói: “Mấy hôm trước lúc mẹ em tới đã nói, bà ấy ở hai ngày sẽ về.”

“An Ni, sách anh tìm cho em, em nhất định phải đọc đó. Đợi có cơ hội sẽ cho em vào đại họ truyền hình, có bằng cấp mới dễ tìm việc.”

Hàn Đông Thanh đã suy nghĩ rất nhiều, tuy rằng Giang An Ni tính kế hắn là không đúng, nhưng Giang An Ni mang thai rồi, nếu như ly hôn, anh ta thật sự không nỡ bỏ con mình.

Cuối cùng có ly hôn hay không, phải xem biểu hiện của Giang An Ni sau này.

“Em đang mang thai, vẫn có thể ra ngoài làm việc sao?”

“Em cứ học tập trước đi, tốt nhất là kiếm được một cái bằng, có bằng cấp mới dễ tìm được việc tốt.”

Vốn dĩ trong lòng Giang An Ni đang mất hứng, nghe được Hàn Đông Thanh tính toán vì mình như vậy, tâm trạng lập tức chuyển âm thành dương.

Đông Thanh tính toán vì cô ta như vậy, chứng tỏ trong lòng vẫn có cô ta. Lúc trên bàn ăn anh ta nói vậy, chắc chỉ vì bị đồng nghiệp ảnh hưởng mà thôi.

Tâm trạng tốt lên, tiếng đọc sách của Giang An Ni cũng trong trẻo hơn. Khi tới giờ đi ngủ, cô ta mau chóng chìm vào mộng đẹp.

Hàn Đông Thanh lại trằn trọc cả đêm không ngủ.



Bên này, Lưu Đại Ngân với ông Quách đã thương lượng xong, sau này xưởng da sẽ đặt ở nhà bà ấy.

Vân Chi

Chu Phúc Quý gửi điện báo tới nói ông ấy không định làm thuê cho Lưu Đại Ngân nữa, còn nguyên nhân vì sao thì ông ấy không nói rõ trên điện báo.

Có bằng lòng làm việc tiếp hay không là do ông ấy, Lưu Đại Ngân cũng không nói gì thêm. Bà ấy tính toán tiền lương, rồi gửi qua cho Chu Phúc Quý. Ngoài tiền lưng, Lưu Đại Ngân còn gửi thêm hai mươi đồng. Nói thế nào thì cha con Chu Phúc Quý cũng phải ngây người ở tỉnh thành mấy ngày, cũng lo lắng hãi hùng vì bà ấy, hai mươi đồng này coi như tiền an ủi.

Thu dọn thỏa đáng xong tất cả, Lưu Đại Ngân lại nhờ người xem ngày giúp, mười tám tháng hai là ngày lành, có thể động thổ khai trương, khi đó cũng nhận được giấy phép rồi, ngày khởi công xưởng áo da cũng định vào ngày đó.

Hôm nay, Khai Nguyên Khai Lâm đang chơi trong sân, đột nhiên Khai Lâm ngã ra đất, hai tay ôm ngực.

Lưu Đại Ngân đang tẽ bắp trong nhà, thấy sắc mặt cháu trai không đúng, bà ấy vội vàng buông cái nia xuống chạy tới bên cạnh cháu trai.

“Khai Lâm, cháu sao thế? Có chỗ nào khó chịu à?”

Khai Lâm ôm n.g.ự.c không nói câu nào, Lưu Đại Ngân sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, vội vàng hô to: “Tam Thuận, Lưu Trụ, hai cha con mau ra đây, Khai Lâm không thoải mái.”

Lý Tam Thuận với con trai đang mổ gà trong phòng, nghe thấy Lưu Đại Ngân gọi, đều vội vàng bỏ con gà đang vặt lông dở trong tay xuống, chạy ra ngoài.

“Khai Lâm, cháu sao thế?”

“Khai Lâm, con đừng làm cha sợ.”

“Lưu Trụ, con mau vào phòng lấy cốc nước ra đây, để thằng bé uống chút nước.”

Lý Lưu Trụ chạy vào nhà, rất nhanh đã bưng nửa cốc nước ra ngoài.

Lưu Đại Ngân để cốc bên miệng cậu bé, Khai Lâm cố gắng mở miệng uống mấy ngụm nước.

Một lúc lâu sau, sắc mặt Khai Lâm mới khá lên, cuối cùng không còn trắng bệch như ban nãy nữa.

Lưu Đại Ngân quỳ trên mặt đất ôm cháu trai: “Khai Lâm, nói cho cha cháu với ông bà nội cháu khó chịu chỗ nào?”

Khai Lâm chỉ vào ngực, hai mắt rưng rưng: “Chỗ này đau.”

Nghe ba chữ cậu bé nói, sắc mặt người nhà họ Lý đều thay đổi.

Khai Lâm bị bệnh tim, vừa phẫu thuật hai năm trước. Năm ngoái đi khám lại bác sĩ nói không vấn đề gì, sao bây giờ đột nhiên lại đau n.g.ự.c nhỉ?

Lý Lưu Trụ hỏi cậu bé: “Khai Lâm, trước kia chỗ này có đau không?”

“Ngày nào cũng đau, hôm nay đau nhất.”

Lưu Đại Ngân lại hỏi: “Chỗ này của Khai Lâm bắt đầu đau từ khi nào thế?”

Khai Lâm lắc đầu: “Cháu quên rồi.”

Lưu Đại Ngân đưa Khai Lâm sang cho Lý Tam Thuận bế, đứng dậy nói: “Tôi đi dọn đồ, đêm nay chúng ta ngồi tàu hỏa lên tỉnh thành. Bệnh của Khai Lâm không thể chậm trễ.”

Lý Lưu Trụ đứng dậy: “Mẹ, mẹ thu dọn đồ trước đi, con đưa Khai Nguyên đến nhà chị cả.”

Lưu Đại Ngân gật đầu, nói vơi cháu trai cả: “Khai Nguyên, cháu đến nhà cô cả ở vài ngày nhé. Ông bà nội với cha cháu đưa Khai Lâm lên tỉnh thành khám bệnh.”

Lý Khai Nguyên hiểu chuyện gật đầu: “Bà nội, ông bà cứ đi đi, cháu lớn rồi, ông bà không cần lo lắng cho cháu đâu.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 129: Ngựa giống pháo hôi (107)



Lưu Đại Ngân, Lý Tam Thuận và Lý Lưu Trụ đi suốt đêm đưa Lý Khai Lâm lên tỉnh thành.

Đợi nhận được kết quả kiểm tra đã là sáng hôm sau.

Bác sĩ cầm báo cáo kiểm tra lên xem, mày hơi nhăn lại, sắc mặt không tốt lắm.

“Báo cáo kểm tra này cho thấy, tim cậu bé lại xuất hiện một vài vấn đề mới. Có phải dạo gần đây hay sảy ra chuyện ảnh hưởng đến cảm xúc của cậu bé, ví dụ như bị dọa sợ gì đó hay không?”

Vân Chi

Lưu Đại Ngân ngẫm nghĩ, dạo gần đây trong nhà xảy ra không ít chuyện, chẳng lẽ đã dọa sợ thằng bé rồi sao?

Lý Lưu Trụ trả lời bác sĩ: “Trong nhà xảy ra chút chuyện, đúng là thằng bé hơi sợ.”

Bác sĩ nói: “Bệnh tim này kỵ nhất là cảm xúc kích động, vốn dĩ cậu bé phẫu thuật rất thành công, nhưng mà bị kích động quá mạnh, nên xuất hiện biến chứng khác.”

“Bác sĩ, vậy phải làm sao bây giờ?” Lưu Đại Ngân nôn nóng hỏi.

Bác sĩ buông báo cáo kiểm tra xuống, nói: “Nhà chị chuyển cậu bé tới thủ đô đi.”

“Tới thủ đô?”

“Ừ, hiện tại bệnh tình của cháu chị tương đối phức tạp, nên đi thủ đô thì tố hơn.”

Chẳng lẽ bệnh tình của thằng bé đã nghiêm trọng đến mức này rồi, phải lên thủ đô mới chữa khỏi được?

Lưu Đại Ngân vội vàng hỏi tiếp: “Bác sĩ, bệnh viện nào ở thủ đô khám bệnh này tốt nhất?”

“Tới bệnh viện Hài Hòa đi, đó là bệnh viện tim mạch tốt nhất cả nước.”

“Cảm ơn bác sĩ.” Lý Lưu Trụ bế con trai, Lý Tam Thuận xác hành lý, Lưu Đại Ngân thì đi bên cạnh an ủi cháu mình: “Khai Lâm, chúng ta tới thủ đô chơi, được không?”

Lý Khai Lâm còn nhỏ tuổi, căn bản không biết thủ đô là nơi nào, nhưng mà nghe thấy hỏi đi chơi không, cậu bé vẫn rất cao hứng: “Được ạ, đi thủ đô chơi.”

Khi đi từ nhà, để phòng ngừa vạn nhất, Lưu Đại Ngân đã mang theo khng ít tiền, Bây giờ phải tới thủ đô khám bệnh, may mà bà ấy mang đủ tiền rồi.

Đến bệnh viện thủ đô, sau khi đăng ký, kiểm tra, hoàn thành các thủ tục xong cũng đã qua hai ngày.

Bệnh tình của Khai Lâm rất nghiêm trọng, bác sĩ kiến nghị lập tức nằm viện.

Đương nhiên người nhà họ Lý sẽ nghe theo lời bác sĩ rồi, bọn họ vội vàng làm thủ tục nằm viện cho cậu bé.

Bác sĩ thủ đô nói không khác bác sĩ tỉnh thành lắm, vốn dĩ thằng bé phẫu thuật rất thành không, đợi hai tháng sau tiến hành phẫu thuật lần hai là khỏi hẳn, nhưng không biết vì nguyên nhân gì cậu bé bị kinh hách quá lớn, dẫn tới bến chứng, tốt nhất là phẫu thuật ngay lập tức.

Tiền phí phẫu thuật lần này tương đối nhiều, ít nhất cũng phải năm ngàn tệ, rốt cuộc só phẫu thuật cho thằng bé hay không, vẫn phải nghe quyết định từ phía gia đình trước đã.

Lúc ấy bác sĩ nhấn mạnh rất nhiều lần, cậu bé bắt buộc phải phẫu thuật, hy vọng nhà bọn họ nghiêm túc suy xét.

Lưu Đại Ngân lập tức nói: “Bác sĩ, chúng tôi không cần suy xét, phẫu thuật cho thằng bé đi. Tiền không thành vấn đề, mong bác sĩ dùng thuốc tốt nhất cho thằng bé.”

Bác sĩ kê đơn thuốc trước, sau khi nộp tiền xong thì có thể chuẩn bị phẫu thuật luôn.

Trước khi ra khỏi nhà bọn họ mang theo mấy trăm đồng, tuy nhiều thật đấy nhưng còn lâu mới đủ tiền làm phẫu thuật.

Bốn người nhà họ Lý tìm một chỗ vắng người ngồi xuống, Lưu Đại Ngân nói: “Lưu Trụ, con về nhà lấy tiền ngay đi, sổ tiết kiệm nhà chúng ta để ở dưới viên gạch thứ ba, chân bàn bên phải trong phòng cha mẹ. Con đi rút tiền đi, rút một vạn, rút tiền xong lập tức mang về, trên đường đi nhớ phải cất tiền thật cẩn thận.”

Lý Lưu Trụ gật đầu đồng ý.

Lý Tam Thuận ở bên cạnh, nói: “Đại Ngân, bà về lấy tiền với Lưu Trụ đi, Lưu Trụ cầm nhiều tiền như vậy đi một mình, tôi không yên tâm. Khai Lâm ở trong bệnh viện không thể ra ngoài, mình tôi chăm thằng bé là được rồi.”

Nói thật, để con trai cầm nhiều tiền như vậy đi một mình, Lưu Đại Ngân cũng không yên tâm, không phải không yên tâm con trai, mà vì số tiền đó thật sự quá nhiều.

“Mình ông ở đây được không?”

“Sao lại không được? Tôi với Khai Lâm sẽ ở trong bệnh viện, không đi đâu cả, bà cứ yên tâm.”

Nghĩ đi nghĩ lại Lưu Đại Ngân vẫn lắc đầu: “Không được, mình ông ở bệnh viện chăm thằng bé tôi không yên tâm. Còn lúc ăn cơm, hay đi vệ sinh gì đó, một mình ông sao chăm nổi. Bệnh viện này người đến ngời đi, lỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao? Cứ để Lưu Trụ về lấy tiền một mình đi, hai chúng ta ở lại bệnh viện trông cháu. Lưu Trụ là người lớn rồi, có gì không yên tâm nữa.”

Lý Lưu Trụ cũng nói xen vào: “Cha mẹ, mình con về lấy tiền là được rồi.”

Ba người thương lượng một phen, cuối cùng quyết định để Lưu Trụ tự mình về nhà lấy tiền, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận ở lại bệnh viện chăm cháu.

Trong bệnh viện, không lúc nào là không kín người, bệnh viện ở thủ đô lại càng đông bệnh nhân hơn.

Khai Lâm ở cùng phòng với một người bị bệnh nặng, mười mấy bệnh nhân trong phòng đều là người bị bệnh tim mạch.

Từ bác sĩ y tá đến người nhà bệnh nhà bệnh nhân, ai nấy đều thật cẩn thận, đi lại cũng cố gắng nhẹ nhàng hết mức, chỉ sợ phát ra tiếng động lớn ảnh hưởng đến người bệnh.

Thủ đô phồn hoa hơn tỉnh thành nhiều, người bán đồ cũng nhiều hơn, trước cửa bệnh viện có không ít quầy bán đồ ăn vặt, tuy rằng hơi đắt, nhưng mà không cần phiếu gạo.

Khi đi, Lưu Đại Ngân có mang theo phiếu gạo, nhưng mà Khai Lâm phải phẫu thuật, không biết bọn họ còn phải ở lại thủ đô bao nhiêu ngày nữa, số phiếu gạo kia còn lâu mới đủ.

Mấy quầy bán đồ ăn nhỏ này không cần phiếu gạo, thực ra lại giúp người nhà họ Lý rất nhiều.

Nên kiểm tra đều kiểm tra xong rồi, chỉ chờ Lý Lưu Trụ tới nộp tiền, là có thể làm phẫu thuật cho Khai Lâm.
 
Back
Top Bottom