Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 100: Ngựa giống pháo hôi (78)



Trương Thủy Sinh tự nhận phong cách ăn mặc của mình khá tây, áo sơ mi hoa, quần ống loe, kính râm… Anh ta đều có cả, anh ta còn định đợi sang tháng giêng sẽ uốn tóc xù mì. Nhưng vừa so với thầy Trịnh, anh ta lập tức cảm thấy bản thân là kẻ quê mùa.

Thầy Trịnh đã hơn năm mươi, mặc một chiếc áo lông bình thường, bên dưới là quần âu màu đen, thứ hợp mốt nhất trên người ông ấy chính là đôi giày da dưới chân. Nhưng chỉ như vậy, trên người thầy Trịnh, từ đầu đến chân, lại không chỗ nào không hiện rõ ba chữ “Phong cách tây”.

Áo lông ông ấy mặc màu lam, lộ ra cổ áo sơ mi màu trắng bên trong. Độ dài và độ rộng của chiếc quần không giống bình thường, nhưng mặc trên người lại vô cùng đẹp, tôn lên đôi chân vừa dài vừa thẳng. Khi ngồi xuống ghế, gấu quần co lên lộ ra đôi tất cổ ngắn màu đen.

Vốn dĩ Trương Thủy Sinh không hề hứng thú với chuy nhờ giáo viên thiết kế quần áo. Quần áo thôi mà, cần gì thiết kế, cứ làm theo ảnh mẫu là được.

Nhưng gặp thầy Trịnh rồi, Trương Thủy Sinh mới biết, quần áo cũng có this có that, đúng là không giống nhau. Rõ ràng nhìn qua không khác nhau nhiều lắm, nhưng mặc lên người rồi mới thấy, hiệu quả cách xa nhau.

Thầy Trịnh nghe xong, khẽ mỉm cười, nói: “Chuyện này tôi có thể giúp đỡ, có điều, tôi cũng có một yêu cầu.”

“Có yêu cầu gì, thầy cứ nói thẳng. Chỉ cần tôi làm được, dù c.h.ế.t muôn lần tôi cũng không từ chối.” Trương Thủy Sinh vỗ n.g.ự.c bảo đảm.

“Yêu cầu này không cần cậu phải c.h.ế.t muôn lần đâu. Tiểu Trương, cậu tìm cho tôi mấy tấm da dê là được. Nếu có da hoặc vải dệt khác, cậu cũng kiếm cho tôi một ít. Mỗi năm, số vải dệt khoa thiết kế nhận được quá ít, có đôi khi, tôi hoàn thành xong bản thiết kế rồi, lại không tìm được vải dệt thích hợp.”

“Được, việc này cứ giao cho em.” Trương Thủy Sinh cúi đầu xoa xoa tay, giống như ngượng ngùng: “Vậy chuyện bản thiết kế, khi nào thầy có thể hoàn thành?”

Thầy Trịnh: “Nhanh nhất nửa tháng, muộn hơn thì một tháng đi.”

“Phải mất hơn nửa tháng mới làm xong một chiếc áo ạ?” Trương Thủy Sinh cảm thấy hơi khó tin, hỏi lại.

Thầy Trịnh và Trương Vân Sinh nhìn nhau, sau đó đều lắc đầu bất đắc dĩ.

“Tôi chỉ cho cậu bản thiết kế, không may ra thành phẩm, các cậu cầm bản thiết kế về tự mình làm.”

Trương Thủy Sinh: “Hả? A, vâng.”



Ra khỏi nhà thầy Trịnh, Trương Vân Sinh lại cốc đầu em trai một cái: “Ban nãy sao em lại nói chuyện như vậy? Phải mất hơn nửa tháng mới làm xong một chiếc áo là ý gì? Sao em lại ăn nói như vậy trước mặt thầy Trịnh?”

Trương Thủy Sinh gãi đầu: “Tại em căng thẳng quá mà. Đâu phải anh không biết tính em, cứ trông thấy giáo viên là em lại căng thẳng, huống chi thầy ấy còn là giáo viên đại học, em không run như cầy sấy là tốt lắm rồi. Anh, anh nói xem tại sao đánh nhau với người khác vỡ đầu chảy m.á.u em đều không sợ, trông thấy giáo viên lại như chuột thấy mèo, chỉ muốn xoay người chạy trốn nhỉ?”

Trương Vân Sinh không muốn để ý đến thằng em ngu ngốc của mình, bước nhanh hơn về phía trước.

Trương Thủy Sinh vội vàng chạy theo: “Anh, anh nói xem tại sao thầy Trịnh kia không còn trẻ nữa, quần áo trên người cũng rất bình thường, còn không phải làm từ chất liệu tốt gì, nhưng sao quần áo kia mặc trên người thầy ấy, lại không giống người khác nhỉ? Em mặc áo sơ mi hoa, quần ống loe, đeo kính râm, cũng không tây bằng thầy Trịnh mặc áo lông vời quần âu đen…”

“Ơ, anh, đừng đi nhanh như vậy, chờ em với.”

Chưa đến nhà, đã có hàng xóm chào hỏi hai anh em: “Vân Sinh, Thủy Sinh, hai đứa ra ngoài về à?”

“Chào bà Lý, chúng cháu ra ngoài xử lý chút việc.”

“Ừ, người trẻ tuổi nên ra ngoài nhiều hơn chút. Phải rồi, Thủy Sinh, có người vừa gửi điện báo cho cháu đấy, ông nội cháu nhận rồi.”

“Cảm ơn bà Lý.”

“Cảm ơn cái gì, đều là hàng xóm láng giềng.”

Điện báo là Lưu Đại Ngân gửi tới, trong điện báo bà ấy nói con gái Lý Liên Hoa của bà ấy định bán quần áo, hỏi Trương Thủy Sinh có hàng giá rẻ không?

Trương Thủy Sinh liếc đồng hồ, thấy thời gian vẫn còn sớm, anh ta cầm theo phong điện báo kia, ra ngoài: “Ông nội, anh, cháu ra ngoài gửi điện báo, lát nữa về.”

Lúc này Lý Liên Hoa vẫn chưa trang trí cửa hàng xong, cũng chưa làm được giấy phép buôn bán, nhưng Lưu Đại Ngân đã giửi điện báo cho Trương Thủy Sinh hỏi anh ta có hàng hay không rồi.

Nếu Trương Thủy Sinh có sẵn hàng thì tốt, nếu không sẵn, anh ta cũng có thời gian chuẩn bị.

Đợi làm xong giấy phép buôn bán, lên tỉnh thành nhập hàng về, chọn ngày lành đốt hai tràng pháo, là có thể khai trương cửa hàng quần áo rồi.

rất nhanh điện báo của Trương Thủy Sinh đã tới. Anh ta nói trong tay đang còn một lô hàng, là hàng nhập từ phía nam, giá rất rẻ, nếu bà ấy muốn thì tới xem thử xem sao.

Lưu Đại Ngân thương lượng với con gái, hiện tại công việc đồng áng trong nhà không nhiều, nên hai mẹ con dứt khoát lên tỉnh thành luôn.

Lần này Lưu Đại Ngân không dẫn con trai theo, mà đi cùng con gái với con rể lên tỉnh thành.

Vân Chi

Đây là lần đầu tiên con rể Vương Thành lên tỉnh, trên đường đi, anh ta nhìn đông nhìn tây, nói: “Mẹ, tỉnh thành náo nhiệt thật đấy.”

Lý Liên Hoa: “Đương nhiên là náo nhiệt rồi, đây là tỉnh thành mà, đâu phải huyện thành nhỏ chỗ chúng ta.”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Liên Hoa, nếu hai đứa định bán quần áo, vậy phải để ý xem người tỉnh thành mặc thứ gì, kiểu dáng nào đang được ưa chuộng, phải ghi nhớ trong lòng, đợi sau này khi nhập hàng mới biết thứ gì đang mốt, như vậy mới dễ bán.”

“Mẹ, hình như chiếc quần ống loe cậu thanh niên vừa đi ngang qua mặc đang rất được ưa chuộng thì phải.”

Lưu Đại Ngân nhìn theo hướng con gái chỉ, hóa ra là quần jean ống loe.

“Sao con biết chiếc quần kia đang được ưa chộng?”

“Mẹ, khi cậu ta đi ngang qua, rất nhiều người đều quay đầu lại nhìn mà. Người xưa có câu, cơm ăn cho mình, quần áo mặc cho người khác ngắm. Nhiều người quay đầu lại nhìn như vậy, chắc chắn quần áo cậu ta mặc đang rất được ưa chuộng.”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Chiếc quần kia là quần jean ống loe, đúng là đang hợp mốt, nhưng giá quá cao, chỉ sợ không bán được ở huyện thành nhỏ chỗ chúng ta. Hơn nữa, quần ống loe kia hiện tại cũng không dễ nhập được hàng, mẹ nghe Trương Thủy Sinh nói, quần ống loe kia là hàng từ phía nam tới, tranh nhau mua cũng không mua được.”

Địa điểm gặp mặt Trương Thủy Sinh vẫn là quán trà cũ, vừa thấy Lưu Đại Ngân, Trương Thủy Sinh đã cười hỏi: “Dì Lưu, dì lại mang thứ tốt gì tới thế?”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 101: Ngựa giống pháo hôi (79)



Lưu Đại Ngân cười ha ha: “Thứ tốt không mang đến, hôm nay tôi tới để lấy đồ chỗ cậu. Không phải trong điện báo cậu nói mình có một lô hàng giá rẻ sao, nên tôi dẫn con gái với con rể tôi tới tìm cậu đây. Con rể tôi tên Vương Thành. Vương Thành, đây là Tiểu Trương mà mẹ hay nói với con đấy.”

Trương Thủy Sinh nhiệt tình chào hỏi Vương Thành: “Anh Vương.”

Vương Thành hơi thẹn thùng: “Chào cậu, Tiểu Trương.”

“Dì Lưu, chị Lý, anh Vương.” Trương Thủy Sinh nói: “Lô hàng mà cháu nhắc đến rẻ thì rẻ thật, nhưng không có gì đặc biệt, toàn là áo sơ mi trắng bằng sợi tổng hợp rất bình thường. Bây giờ trên tỉnh thành đã không chuộng áo sơ mi trắng vải tổng hợp rồi, áo sơ mi hoa hợp mốt hơn. Chị Lý, anh Vương, nếu hai người muốn nhập hàng, sợ là không dễ bán đâu, thà nhập mấy món đắt hơn một chút còn hơn.”

Buôn bán thế nào là do vợ chồng con gái, Lưu Đại Ngân ngồi bên cạnh uống trà, không nói xen vào.

Lý Liên Hoa hưng phấn hỏi: “Tiểu Trương, áo sơ mi sợi tổng hợp kia bao nhiêu tiền một chiếc?”

“Chị Lý, em với dì Lưu là người quen cũ rồi, em để chị bốn đồng một chiếc, không trả giá.”

Tuy áo sơ mi trắng sợi tổng hợp này không còn được ưa chuộng ở tỉnh thành, nhưng vẫn là thứ tốt ở huyện thành nhỏ chỗ bọn họ sống. Bán năm đồng một chiếc chắc chắn có người mua. Mỗi chiếc kiếm một đồng, mỗi ngày bán được hai ba chiếc chính là hai ba đồng, một tháng là sáu bảy chục đồng, trừ tiền thuê nhà linh tinh gì đó ra, vẫn kiếm được hơn năm mươi đồng đó…

Lý Liên Hoa nhẩm tính trong lòng, lại hỏi: “Tiểu Trương, cậu có mang áo sơ mi kia đến không? Tôi muốn xem trước xem hàng thế nào.”

Trương Thủy Sinh nói: “Được, đợi uống trà xong, chúng ta tới kho hàng xem.”

Lưu Đại Ngân: “Vậy còn uống trà gì nữa, chúng ta đi luôn đi.”

Lý Liên Hoa ở bên cạnh cũng nói: “Chúng ta đi luôn đi. Nghe Tiểu Trương cậu nói có hàng, tôi đã đứng ngồi không yên suốt cả buổi rồi.”

Vân Chi

Trương Thủy Sinh đứng dậy: “Được, vậy chúng ta đi thôi.”

Ra khỏi quán trà, Trương Thủy Sinh hỏi: “Dì Lưu, chị Lý, anh Vương, kho hàng của cháu cách nơi này không xa, chúng ta đi bộ nhé.”

Lưu Đại Ngân: “Đi bộ là được rồi, đi xe buýt lại phải chờ đợi.”

Nói là kho hàng, thật ra cũng chỉ là một căn phòng không lớn, chỉ có cửa chính không có cửa sổ.

Trương Thủy Sinh mở khóa, cửa phòng rơi xuống một đống bụi. Trong phòng có hai cái hòm và mấy cái bao tải lớn đặt lộn xộn.

Trương Thủy Sinh mở hai cái hòm, lấy một chiếc áo sơ mi trắng sợi tổng hợp ra, đưa cho Vương Thành: “Chị Lý, anh Vương, hai người xem đi, áo sơ mi đều ở đây.”

Lưu Đại Ngân cũng cầm một chiếc áo sơ mi lên xem xét cẩn thận. Áo sơ mi này không khác gì áo sơ mi lần trước bà ấy nhập từ chỗ Trương Thủy Sinh.

Lý Liên Hoa với Vương Thành xem xét một phen, đều vô cùng vừa lòng. Ở huyện thành nhỏ chỗ bọn họ, áo sơ mi như vậy bán năm đồng rưỡi vẫn có người mua.”

“Tiểu Trương, áo sơ mi này không tệ, chúng ta đều là người quen cũ rồi, cậu giảm thêm chút nữa đi.”

Trương Thủy Sinh nói: “Chị Lý, đây thật sự là cái giá rẻ nhất rồi đấy. Người khác mua, em đều bán năm đồng cả. Áo sơ mi này tôi nhập hàng từ phía nam đã bốn đồng một chiếc rồi, không lấy lãi của chị một xu nào đâu, còn bù thêm chi phí vận chuyển cho chị rồi đấy.”

Lý Liên Hoa: “Để tôi ra ngoài thương lượng với chồng mình một lát đã.”

Lưu Đại Ngân chỉ vào mấy bao tải lớn dư lại, hỏi: “Tiểu Trương, trong này là hàng gì thế?”

Trương Thủy Sinh trả lời: “Trong này đều là đồ lặt vặt, như kẹp tóc, giấy dán, khăn tay, nơ hoa gì đó.”

“Mấy thứ này bán thế nào?”

“Nếu dì muốn, cháu cho dì một đống lớn, không lấy tiền, mấy thứ này không đáng gì.”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Tôi định mua sỉ.”

“Mua sỉ?” Trương Thủy Sinh mở một bao tải ra, trong bao chứa khăn tay hoa đủ mọi màu sắc: “Một túi này là hai trăm chiếc khăn tay, nếu dì mua, cháu để dì năm mươi đồng.”

Lý Liên Hoa đã thương lượng xong với chồng ở bên ngoài, theo cái giá đó, bọn họ muốn mua trước ba mươi chiếc áo sơ mi.

Thấy con gái và con rể vào phòng, Lưu Đại Ngân chỉ vào mấy bao tải, nói: “Hai đứa xem mấy cái bao này đi, bên trong có không ít thứ tốt đâu. Hai đứa xem có muốn mua chút mang về bán không?”

Lý Liên Hoa bước đến, vừa nhìn thoáng qua đã lập tức yêu thích không muốn buông tay.

Cô lấy một chiếc khăn tay ra, hỏi: “Khăn tay này của cậu bán thế nào?”

Trương Thủy Sinh nói: “Hai trăm chiếc, năm mươi đồng.”

Lý Liên Hoa từng trông thấy khăn tay như vậy ở Cung Tiêu Xã trong huyện rồi, năm hào một chiếc đó, còn cần một tờ phiếu khăn tay nữa.

Phụ nữ ở huyện thành bọn họ đều thích, gần như mỗi người đều phải sắm một chiếc, nhưng khăn tay này thiếu hàng liên tục, nhập mười hai mươi chiếc về, chưa đến hai ngày đã bán hết sạch. Cô với mấy chị em thân thiết trong thôn tới Cung Tiêu Xã vài lần vẫn không mua được.

“Tiểu Trương, tôi định mua ba mươi chiếc áo sơ mi, mua cả hai trăm chiếc khăn tay này luôn, đưa cậu tổng cộng một trăm sáu mươi đồng, được không?”

Trương Thủy Sinh nhẩm tính một phen, cũng gật đầu đồng ý: “Thôi được rồi, chị Lý, đây là nể mặt dì Lưu đấy nhé, nếu là người khác, tôi không bán cái giá này đâu.”

“Tiểu Trương à, ở nhà mẹ tôi thường xuyên nhắc tới cậu. Nói may mà gặp được cậu ở tỉnh thành, mới bắt đầu làm cái nghề này. Nếu không có cậu, hiện tại mẹ tôi vẫn đang ở nhà vất vả làm gà nướng đem bán, sao có thể kiếm được nhiều tiền như vậy. Tiểu Trương cậu, đúng là quý nhân của nhà chúng tôi mà…”

Lý Liên Hoa đúng là Liên Hoa thật, miệng lưỡi khéo léo, nịnh bợ Trương Thủy Sinh không lộ dấu vết, khiến Trương Thủy Sinh được khen vui quên trời đất, lại tặng thêm cho cô một hộp ghim kẹp tóc màu đen nữa.

Ghim kẹp tóc màu đen không đáng tiền, một đồng một hộp lớn, nhưng có đồ miễn phí ai lại không vui.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 102: Ngựa giống pháo hôi (80)



Sau khi lấy hàng từ chỗ Trương Thủy Sinh, hai trăm đồng Lý Liên Hoa mượn mẹ mình chỉ còn lại bốn mươi đồng.

“Dì Lưu, chuyện lần trước dì nhờ cháu, cháu đã làm được rồi. Cháu tìm được một giảng viên họ Trịnh, thầy ấy đồng ý thiết kế cho chúng ta hai chiếc áo da, một chiếc kiểu nam, một chiếc kiểu nữ.” Trương Thủy Sinh nói.

“Vậy thì tốt quá.” Lưu Đại Ngân mừng không khép nổi miệng.

“Tiểu Trương, tôi không để thầy Trịnh kia bận việc không công đâu, chắc chắn sẽ cho người ta một chút phí vất vả.”

“Dì Lưu, chuyện này còn cần gì nhắc sao. Dì đừng nhọc lòng chuyện này, tất cả cứ giao cho cháu.” Trương Thủy Sinh nói: “Thầy Trịnh kia đưa ra một yêu cầu, nói là có thể tìm cho thầy ấy một chút da dê da thỏ không, nói thầy ấy cần dùng đến.”

Yêu cầu này rất dễ, Lưu Đại Ngân lập tức đồng ý: “Được rồi, chuyện này cứ giao cho tôi, đợi lần sau lên tỉnh thành, tôi sẽ mang đến cho thầy Trịnh. Lần này cậu không nói trong điện báo, nếu không hôm nay tôi đã mang đến cho cậu rồi.”

Trương Thủy Sinh ngượng ngùng: “Cháu quên mất. Dì Lưu, còn tiền phí vất vả cho thầy Trịnh, cứ để cháu bỏ ra.”

Lưu Đại Ngân vội vàng xua tay: “Sao có thể để cậu bỏ ra? Thầy Trịnh kia làm việc giúp tôi, tôi bỏ ra mới đúng.”

“Dì Lưu, thật ra cháu làm vậy cũng có ý đồ riêng.” Trương Thủy Sinh thoải mái nói ra ý đồ của mình: “Dì Lưu, cháu hy vọng áo da dì làm ra năm đầu tiên đều bán cho cháu.”

“Áo da trong một năm đều bán cho cậu?”

“Vâng, tất cả áo da làm được năm nay đều bán cho cháu.” Trương Thủy Sinh cười nói: “Đương nhiên, giá cả do dì quyết định. Cháu với dì Lưu quen biết nhau lâu như vậy rồi, cũng từng bán hàng cho nhau vài lần, cháu tin nhân phẩm của dì Lưu.”

Vẫn chưa nhận được bản vẽ thiết kế áo da, Trương Thủy Sinh đã đưa cho bà ấy một vấn đề khó giải quyết rồi.

Lưu Đại Ngân thầm nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng đồng ý: “Được rồi, vậy chúng ta quyết định như vậy nhé. Tiểu Trương, cậu đã tin tưởng tôi như vậy, thì tôi cũng tin tưởng cậu. Tất cả áo da năm nay đều bán cho cậu.”

Nụ cười trên mặt Trương Thủy Sinh lại chân thành hơn vài phần: “Dì Lưu, dì yên tâm, cháu hứa sẽ không khiến dì chịu thiệt.”

Vân Chi



“Mẹ, vợ chồng con sắp lấy được giấy phép buôn bán rồi, mẹ nói xem chúng con nên chọn ngày nào để khai trương mới tốt?”

“Con xem hoàng lịch, chọn lấy một ngày tốt lành. Không thì qua chỗ Lão Trần thôn bên đấy, bảo ông ấy xem ngày cho.”

Lão Trần là “Thầy bói” nổi tiếng khắp làng trên xóm dưới, chuyên xem ngày cho người khác.

Vương Thành nói: “Đợi lát về anh tới nhà Lão Trần, nhờ ông ấy chọn cho ngày tốt lành, sau đó chúng ta đốt mấy tràng pháo khuấy động không khí, đảm bảo cả huyện thành đều biết đến cửa hàng quần áo đẹp Liên Hoa nhà chúng ta.”

Vương Thành cõng túi đựng áo sơ mi, Lý Liên Hoa ôm bọc đựng khăn tay, nói: “Em nghĩ khăn tay này sẽ bán chạy hơn áo sơ mi đấy. Khăn tay này còn đẹp hơn hàng bán trong Cung Tiêu Xã huyện chúng ta, chất vải cũng đẹp nữa. Tại Trương Thủy Sinh hết hàng thôi, nếu không, em còn định nhập thêm một chút nữa.”

“Em nhập hai trăm chiếc rồi vẫn chưa đủ à? Khăn tay này ngoài để trong túi lau mồ hôi, còn có ích lợi gì?

“Đàn ông các anh không hiểu được đâu.” Lý Liên Hoa nói: “Khăn tay này nhiều tác dụng lắm đấy, anh đừng coi thường nó. Nếu biết cách bán, khả năng còn kiếm được nhiều tiền hơn bán áo sơ mi.”

“Chỉ dựa vào khăn tay mỗi chiếc kiếm được hai hào này?”

“Mỗi chiếc kiếm được ít, nhưng người mua nhiều mà. Thời đại này rất nhiều người không nỡ bỏ ra năm sáu đồng mua một chiếc áo sơ mi mới, nhưng khăn tay mấy hào, đa phần đều sẵn lòng mua một chiếc.”



Quay về từ tỉnh thành, Lưu Đại Ngân nghỉ ngơi một đêm, hôm sau lập tức đi ngay tới nhà ông Quách.

Ông Quách đang định ra ngoài, trông thấy Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận tới, ông ấy vội vàng mời hai người vào nhà: “Tam Thuận, Đại Ngân, mau vào phòng ngồi đi.”

Sau đó ông ấy lại gọi vợ mình: “Vợ chồng Tam Thuận tới chơi, bà đun cho tôi ấm nước.”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Chú, chú đừng thêm việc cho thím, chúng ta đâu phải người ngoài.”

Ông Quách: “Tới nhà là khách, làm gì có chuyện không mời một cốc nước. Hôm nay hai người có chuyện gì mà tới đây thế? Vẫn vì chuyện da dê à?”

Lần trước sau khi nghe Lưu Đại Ngân nói phải tranh thủ mua thêm da dê, ông Quách đã gửi điện báo cho Chu Phú Quý, bảo ông ấy hỗ trợ.

Không lâu sau Chu Phúc Quý đã gửi điện báo lại, nói đã mua mười mấy tấm da dê rồi, đang làm màu, đợi khi lên màu đẹp nhất, ông ấy sẽ mang da dê tới đây.

Lưu Đại Ngân cười nói: “Chú Quách, là thế này, cháu muốn nhờ chú đi cùng cháu tới nhà chú Chu một chuyến.”

“Đi tới nhà lão Chu?”

“Vâng, chú Quách, cháu muốn mua thêm một chút da dê, lần này chúng ta làm nhiều áo da. Chú đừng sợ không bán được, chỉ sợ không đủ hàng bán thôi.”

Ông Quách đáp ứng ngay: “Cũng được. Khi nào chúng ta đi?”

Lưu Đại Ngân: “Hay là ngày kia chúng ta đi luôn nhé?”

“Được.”



“Đại Ngân này, sao bà lại nghĩ tới chuyện tới nhà Chu Phúc Quý thế? Nhà ông ấy cách chỗ chúng ta không gần đâu.”

Lưu Đại Ngân ngồi ghế sau xe đạp, giải thích cho chồng mình: “Không phải tôi đã nói với ông rồi à. Tôi đã hứa với Trương Thủy Sinh, sẽ bán toàn bộ áo da năm nay cho cậu ta, nên tôi nghĩ, dứt khoát mua da dê về, để ông Quách và Chu Phú Quý làm áo da, tôi trả tiền công cho bọn họ.”

Lý Tam Thuận dừng xe đột ngột, quay đầu lại, vẻ mặt hoảng loạn: “Đại Ngân, chúng ta không thể làm như vậy. Bà thuê người khác là tác phong tư bản chủ nghĩa, chúng ta không được làm như vậy, làm vậy là phạm pháp đó.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 103: Ngựa giống pháo hôi (81)



“Ông hoảng cái gì?” Lưu Đại Ngân nói: “Đạp xe tiếp đi, tôi còn không sợ, ông sợ cái gì.”

Thấy không khuyên được vợ mình, Lý Tam Thuận dứt khoát xuống xe, tay giữ tay lái, đứng trước mặt Lưu Đại Ngân, vẻ mặt nghiêm túc: “Đại Ngân, bà muốn buôn bán, tôi ủng hộ. Nhưng tôi không đồng ý thuê người làm hàng cho mình. Chúng ta là giai cấp vô sản, không thể dính vào tác phong tư bản chủ nghĩa. Buôn bán được, thuê người không được. Khi làm giấy phép buôn bán bà không nghe nhân viên nhà nước nói à, người trong gia đình làm thì được, không cho phép thuê người khác làm việc.”

Lưu Đại Ngân ngồi trên yên sau, đầu tiên là ăn nói nhẹ nhàng để xoa dịu Lý Tam Thuận: “Tôi biết rồi, ông đạp xe về trước đi, rồi tôi chậm rãi nói với ông.”

Lý Tam Thuận lại lên xe, vừa đạp xe vừa nói: “Bà nói luôn đi, tôi đang nghe đây. Dù bà có nói hết lời hay, tôi vẫn không đồng ý chuyện thuê người.”

Lưu Đại Ngân giải thích kỹ càng cho ông ấy: “Tam Thuận, tôi nghĩ thế này. Chúng ta mua da về đặt ở nhà chú Quách, hai ta cũng ở bên đó, vừa xem bọn họ làm, vừa giúp đỡ bọn họ công việc lặt vặt. Cứ nói với người ngoài, chúng ta là thân thích của chú Quách là được.”

Nghe Lưu Đại Ngân nói xong, Lý Tam Thuận mới yên lòng, nhưng mà ông Quách sẽ đồng ý sao?

Lý Tam Thuận không nhịn được hỏi ra vấn đề này.

“Tôi nghĩ bọn họ sẽ đồng ý.” Thật ra Lưu Đại Ngân không nắm chắc trăm phần trăm, nhưng đã đi tới bước này rồi, không thể không đi tiếp bước cuối cùng. Nếu như ông Quách không đồng ý, bà ấy lại nghĩ cách khác.

“Tam Thuận, lần trước tới nhà họ Quách, trong lúc nói chuyện phiếm với Thím Quách, tôi nghe nói có vài nhà trong thôn bọn họ đã bắt đầu làm đệm da rồi, cán bộ thôn cũng không quản. Thôn chúng ta từ trước đến nay không có ai làm ngh thợ da, nếu để chú Quách với Chu Phúc Quý tới nhà chúng ta làm việc, chắc chắn sẽ có người nghi ngờ. Nhưng làm áo da ở nhà chú Quách thì khác. Ngày trước thôn bọn họ nổi tiếng là quê hương da thuộc, dù có hai ba người thân đến nhà làm nghề da, cũng sẽ không có ai nghi ngờ.”

“Vậy cứ làm theo ý bà trước xem sao, nếu nhà họ Quách không đồng ý, chúng ta lại nghĩ cách khác.

Ngày kia phải tới nhà Chu Phúc Quý rồi, trước khi đi Lưu Đại Ngân phải chuẩn bị kỹ càng một phen.

Nếu muốn mua da dê, đầu tiên phải mang đủ tiền. Lưu Đại Ngân thương lượng với chồng mình, quyết định tạm thời mang theo tám trăm đồng.

Bà ấy vẫn giữ lại túi vải bố lần trước bà ấy khâu, bên trong vừa đủ tám trăm đồng.

Ngoài số tiền này ra, bọn họ còn phải mang theo một ít tiền lẻ để chi tiêu trên đường, ngoài ra còn quà tặng nữa, đến nhà người khác sao có thể đi tay không?

Lưu Đại Ngân tới Cung Tiêu Xã huyện thành mua hai túi bánh bông lan, hai hộp sữa mạch nha, bốn hộp đồ hộp, cộng thêm hai cây lạp xưởng năm trước mua trên tỉnh thành, quà cáp như vậy là đủ rồi.

Lần này Lý Tam Thuận đi theo Lưu Đại Ngân, Lý Lưu Trụ ở nhà trông bọn trẻ.

Lý Tam Thuận nói thế này: “Trước đây lên tỉnh thành, tôi không biết chữ, cũng không biết đâu là đâu. Lần này tới nhà Chu Phúc Quý, chúng ta có địa chỉ đến rõ ràng, để tôi đi theo bà đi, Lưu Trụ đi theo bà, tôi luôn cảm thấy không được yên tâm.”

“Được, vậy ông đi theo tôi.”



Nhà Chu Phúc Quý ở tỉnh khác, đi tàu hỏa phải mất một ngày một đêm, Lưu Đại Ngân còn chuẩn bị trước cả lương khô mang theo ăn trên đường.

Trên đường đi, Lưu Đại Ngân đã nói chuyện làm áo da với ông Quách. Ông Quách không trả lời ngay, mà nói để về nhà thương lượng với người trong nhà đã.

Từ hôm Lưu Đại Ngân nói muốn tới nhà Chu Phúc Quý, ông Quách đã lên thị trấn gửi điện báo cho đối phương rồi.

Chu Phúc Quý nhận được điện báo, vội vàng bảo vợ con thu dọn một gian phòng cho khách.

Nhà ông ấy chỉ có hai gian phòng ngủ là có giường đất, may mà hiện tại đã sang xuân, ngủ giường gỗ cũng không lạnh lắm.

Điện báo chỉ đến sớm hơn người thật hai ngày, trưa hôm nay đám người Lưu Đại Ngân đã tới huyện thành chỗ nhà Chu Phúc Quý.

Vừa ra khỏi ga tàu hỏa, ông Quách đã nhìn thấy Chu Phúc Quý và con trai ông ấy đang ngồi trên xe bò, chờ bọn họ bên ngoài.

Chu Phúc Quý cũng đã trông thấy bọn họ, ông ấy vội vàng vẫy tay gọi.

Ba người nhanh chân đi đến bên cạnh xe bò, chào hỏi lần lượt.

Vân Chi

Lưu Đại Ngân cười nói trước: “Chú Chu, làm phiền chú phải tới đón bọn cháu thế này, cháu ngại quá.”

“Tới nơi này rồi, mọi người đều là khách, đương nhiên tôi phải tới đón mọi người rồi, nào có đạo lý để mọi người tự mình tìm đường tới nhà tôi.”

“Chú Chu, đã tới huyện thành rồi, chúng ta ăn tạm thứ gì đó trước nhé.”

“Còn ăn tạm cái gì, thím ở nhà đã chuẩn bị sẵn cả rồi. Nhà tôi cách nơi này không xa, ngồi xe bò một lát là đến thôi. Làm gì có chuyện đến cửa nhà rồi còn ăn ở bên ngoài.”

Chu Phúc Quý phân bua, sau đó đỡ ông Quách lên xe trước: “Ông bạn già, ông lên đây trước đi. Tam Thuận, vợ Tam Thuận, hai người cũng mau lên đây.”

Không thể từ chối lòng nhiệt tình của Chu Phúc Quý, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đành phải lên xe bỏ, đi đến nhà ông ấy.

Đúng là nhà ông ấy cách huyện thành không xa lắm, chỉ khoảng bốn năm dặm.

Ở nhà, vợ Chu Phúc Quý đã cán mì xong, nước dùng cũng đã chuẩn bị sẵn trong nồi. Bọn họ vừa vào nhà, bà ấy lập tức nổi lửa dưới đáy nồi, cũng mau chóng bỏ mì sợi vào trong.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 104: Ngựa giống pháo hôi (82)



Trời đất bao la, ăn uống là quan trọng nhất, Lưu Đại Ngân nói chuyện phiếm với Chu Phúc Quý một lúc, đợi cơm nước xong mới nói đến chuyện làm áo da.

“Vợ Tam Thuận, lần này vợ chồng cháu định mua bao nhiêu da dê?”

Mọi người đã ăn cơm xong, đang ngồi quây quần trên chiếc bàn ăn nhỏ. Lưu Đại Ngân nói: “Chú Chu, da dê nhuộm màu đẹp nhất bao nhiêu tiền một tấm?”

Chu Phúc Quý hút t.h.u.ố.c lá sợi xoạch xoạch, nói: “Nhuộm màu xong, da dê tốt nhất phải ba bốn mươi đồng một tấm.”

Lưu Đại Ngân ghi nhớ con số này, sau đó ngồi thẳng người, nói ra dự định của mình: “Chú Chu, cháu muốn mua da, sau đó nhờ chú với chú Quách cùng nhau làm áo da, có thể tính tiền công theo ngay hoặc theo sản phẩm.”

Chu Phúc Quý không nói gì, chỉ rít một hơi t.h.u.ố.c lá sợi.

Hút xong điếu thuốc, ông ấy buông tẩu xuống, ho khan hai tiếng, nói: “Vợ Tam Thuận, không phải chúng ta đã nói trước, tôi với lão Quách mua da, làm thành quần áo đưa cho cháu, sau đó cháu đem đi bán à? Sao đột nhiên cháu lại thay đổi kế hoạch thế?”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Chú Chu, chú Quách, tài sản của hai người cộng lại có thể mua được bao nhiêu tấm da? Có thể làm được mấy chiếc áo da?”

Lời này của Lưu Đại Ngân có hơi châm chọc vào nỗi đau của ông Quách và Chu Phúc Quý, một tấm da dê tốt phải ba mươi đến bốn mươi đồng, may một chiếc áo khoác cần hai tấm da dê, tiền vốn đã gần tám mươi đồng rồi. Hai nhà bọn họ bỏ hết tền ra, cũng chỉ gom góp đủ tiền làm sáu chiếc áo khoác.

Bây giờ Lưu Đại Ngân đưa ra đề nghị bà ấy mua da, hai người chỉ việc làm áo da, thật ra cả hai bên đều có lợi.

Ông Quách mở miệng nói trước: “Vợ Tam Thuận, nhưng nếu làm như vậy sẽ dính tác phong tư bản chủ nghĩa, nếu như bị bắt, chúng ta đều phải ăn cơm tù đấy.”

“Chú Quách, chú Chu, chuyện này thì hai người cứ yên tâm.” Lưu Đại Ngân hứa hẹn: “Dù bị công an bắt, thì cháu mới là nhà tư bản, còn các chú chỉ là bần nông và trung nông bị bóc lột thôi, muốn xử phạt cũng chỉ xử phạt cháu, hai người sẽ không vấn đề gì.”

Chu Phúc Quý và vợ mình liếc nhau, sau đó nói: “Để tôi suy nghĩ cẩn thận trước đã, mai tôi sẽ trả lời.”

Ông Quách cũng tỏ thái độ: “Tam Thuận, việc này chú cũng phải suy xét đã.”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Đương nhiên là phải suy nghĩ cẩn thận rồi. Chú Quách, chú Chu, hai người cứ suy nghĩ kỹ càng đi, ngày mai trả lời cháu cũng được.”

Tuy rằng nhà họ Chu đã chuẩn bị sẵn chỗ ở, nhưng Lý Tam Thuận và Lưu Đại Ngân không định ở lại nhà họ Chu.

Vợ Chu Phúc Quý giữ mãi, Lưu Đại Ngân với chồng bà ấy vẫn không thay đổi ý định. Thấy bọn họ kiên quyết như vậy, Chu Phúc Quý mới không giữ bọn họ lại nữa.

Ông Quách thì ở lại nhà họ Chu, ông ấy đã chơi thân với Chu Phúc Quý mấy chục năm rồi, cũng từng nhiều lần ở lại nhà họ Chu, đương nhiên lần này vẫn ở lại đó.

Đưa vợ chồng Lý Tam Thuận lên huyện thành xong, Chu Phúc Quý bảo con trai đánh xe bò đi trả cho đại đội, ông ấy về nhà trước.

Về đến nhà, ông ấy lập tức ngồi xuống thương lượng với ông Quách: “Lão Quách, ông thấy đề nghị nhà bọn họ mua da, chúng ta làm việc, bọn họ trả chúng ta tiền công của vợ Tam Thuận thế nào?”

Trầm mặc một lát ông Quách nói: “Tôi luôn cảm thấy lo lắng không yên, thuê người làm như vậy là tác phong tư bản chủ nghĩa, nếu nhưbị bắt, chúng ta không có quả ngon để ăn đâu.”

Vợ Chu Phúc Quý ngồi bên cạnh bọn họ đóng đế giày. Nghe ông Quách nói không, không đợi Chu Phúc Quý đáp lời, bà ấy đã nói trước: “Tôi lại thấy ý kiến của vợ Tam Thuận không tồi. Cô ấy không bỏ tiền ra mua da, ông với ông Quách cũng hùn vốn làm chung nhỉ? Nếu như bị bắt, hai người cũng bị xử phạt đúng không? Bây giờ nhà họ Lý đồng ý gánh vác nguy hiểm, hai ông còn do dự điều gì? Nhưng mà tiền công thế nào, hai người phải thương lượng cẩn thận, cao quá không hay, thấp quá cũng không tốt.”

Lời bà ấy nói khiến Chu Phúc Quý với ông Quách đều thông suốt. Lần trước, bọn họ dẫn con trai mình theo cùng làm áo da, may mà không bị người khác tố giác. Xem dáng vẻ của nhà họ Lý, có lẽ áo da bán được nhiều tiền, khả năng sau này ngày nào cũng có việc để làm, thời gian lâu dần khó tránh khỏi có người ghen ghét. Nếu như bị tố cáo lên trên, hai bọn họ đều không thoát được.

Vân Chi

Tuy rằng hiện tại nhà nước đã cho phép làm ăn buôn bán, nhưng thứ nhất bọn họ không có giấy phép kinh doanh, th hai bọn họ không phải người một nhà, tính ra chỉ có thể coi là bạn bè, dựa theo quy định, thì không thể cùng nhau làm ăn buôn bán.

Nêu như bị tố giác, người chịu tội chính là hai người bọn họ.

Bây giờ Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận sẵn lòng mạo hiểm gánh vác nguy cơ này, bọn họ còn lo lắng gì nữa?

Ông Quách: “Lão Chu, hai thằng đàn ông chúng ta còn không sáng mắt bằng chị dâu, vậy chúng ta đồng ý chuyện này nhé. Còn vấn đề tiền công, ông nói xem chúng ta nên tính theo ngày, hay tính theo sản phẩm? Nếu tính theo ngày, tiền công một ngày là bao nhiêu? Nếu tính theo sản phẩm, thì tiền công mỗi chiếc bao nhiêu?”

Bên này, bởi phải ngồi trên tàu một ngày một đêm, đã mệt không chịu nổi từ lâu rồi, nên Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đều đi ngủ sớm.

Người già rồi, ngủ cũng ít đi, hơn nữa tối hôm qua còn ngủ sớm, nên mới sáng tinh mơ hai vợ chồng đã thức giấc.

Nhìn bầu trời bên ngoài vẫn tối om, bọn họ không vội rời giường, cứ nằm như vậy nói chuyện với nhau.

“Đây là lần đầu tiên tôi ngủ nhà khách đó. Từ khi theo cha về quê từ tỉnh thành, tôi chưa từng xa nhà lần nào, không ngờ bây giờ già rồi lại ra ngoài buôn bán.” Lý Tam Thuận nói.

Lưu Đại Ngân nhắm mắt lại: “Nhà khách này thì tính cái gì, biết đâu sau này chúng ta còn được ở trong khách sạn như trên tạp chí Cảng Đảo ấy chứ.”

Lý Tam Thuận cũng từng xem ảnh khách sạn trong tạp chí Cảng Đảo kia rồi. Khách sạn đèn đuốc sáng trưng, dưới nền không biết lót thứ gì mà bóng đến mức có thể soi gương được. Lúc ấy Lý Tam Thuận thuận miệng nói một câu, khách sạn này đẹp thật đấy, nếu tương lai chúng ta có thể ở một đêm, cũng coi như không uổng công đến nhân gian một chuyến rồi.

Lý Tam Thuận không ngờ Lưu Đại Ngân vẫn nhớ câu nói thuận miệng đó của ông ấy. Ông vấy vừa cảm động, lại hơi chua xót: “Đại Ngân à, sau này chúng ta đưa con trai con gái, cháu nội cháu ngoại, cùng nhau đến khách sạn kia nhé.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 105: Ngựa giống pháo hôi (83)



Chu Phúc Quý, Ông Quách và Lưu Đại Ngân ăn nhịp với nhau, đồng ý để Lưu Đại Ngân bỏ tiền ra mua da dê, sau đó ông Quách, Chu Phúc Quý làm việc cho Lưu Đại Ngân lấy tiền công.

Mua da dê vẫn phải nhờ Chu Phúc Quý dẫn vợ chồng Lưu Đại Ngân đi mua. Lưu Đại Ngân quyết định nói chuyện thẳng thắn, mất lòng trước được lòng sau: “Chú Chu, cháu với Tam Thuận đều không hiểu gì về cái ngành da thuộc này, da dê tốt hay xấu đều nhờ chú với chú Quách trấn ải giúp cháu, chú với chú Quách phải xem cẩn thận nhé, ch lượng da dê liên quan đến chất lượng áo da, khách hàng kia của cháu nói, nếu áo da lần này không tốt, tương lai sẽ không hợp tác với chúng ta nữa.”

Chu Phúc Quý là người thông minh, đương nhiên hiểu được ý trong lời này, còn không phải là sợ bọn họ dùng hàng kém thay thế hàng tốt, lừa tiền vợ chồng bà ấy sao.

Ông Quách lập tức vỗ bộ n.g.ự.c bảo đảm: “Tam Thuận, vợ Tam Thuận, hai đứa cứ yên tâm, chuyện này tôi hiểu rõ. Việc thu da cứ giao cho tôi với lão Quách, chúng tôi sẽ xem xét kỹ càng cho cô. Chỉ cần cô mang bản thiết kế áo da tới, tôi với lão Quách sẽ làm xinh xinh đẹp đẹp, sẽ không khiến khách hàng thất vọng.”

Người bán da dê cách nhà Chu Phúc Quý không xa, ở ngay thôn bên cạnh.

Anh ta đi thu mua da dê rải rác từ phương bắc, sau đó xử lý lại màu, rồi đem đi bán lấy tiền chênh lệch giá.

Nếu Lưu Đại Ngân tới muộn vài ngày, khả năng anh ta đã ra ngoài bán da dê rồi, muốn mua da dê tiếp sẽ phải chờ hơn một tháng nữa.

Sau khi cò kè mặc cả một phen, Lưu Đại Ngân mua hai mươi tấm da dê đã nhuộm màu xong, chất lượng tốt nhất từ tay anh ta. ba mươi chín đồng một tấm.

Lái buôn da dê kia họ Hứa, tên là Hứa Quảng Nghĩa. Anh ta học được tay nghề nhuộm màu da từ cha mình, trước đây khi mùa màng không tốt, cha anh ta thường dẫn anh ta tới phía bắc thu mua da dê của dân du mục, sau khi nhuộm màu xong lại lén lút đem bán, coi như có nguồn thu vào.

Lưu Đại Ngân hỏi xin địa chỉ điện báo của Hứa Quảng Nghĩa, cũng cho anh ta địa chỉ của mình, hẹn nếu chất lượng da dê lần này tốt, sau này đều lấy da dê từ nhà anh ta.

Da dê có rồi, thợ làm áo cũng có rồi, chỉ còn chờ tin tức của Trương Thủy Sinh trên tỉnh thành.

Chỉ cần lấy được bản thiết kế áo da, Lưu Đại Ngân sẽ lập tức bắt tay vào làm.

Địa điểm làm áo da đặt tại nhà ông Quách, Lưu Đại Ngân đã thương lượng xong với hai người bọn họ, tiền công mỗi người mỗi ngày là hai đồng, con trai bọn họ cũng biết làm áo da, nhưng mà tay nghề chưa thành thục, tiền công mỗi ngày là bảy hào, đợi khi nâng cao tay nghề rồi, tiền công mỗi ngày sẽ là một đồng.

Đến lúc đó cha con Chu Phúc Quý sẽ đến ở nhà ông Quách, mỗi tháng Lưu Đại Ngân cho nhà ông Quách hai mươi đồng, coi như tiền ăn.

Vân Chi



Bên này, Lý Liên Hoa đã nhận được giấy phép buôn bán, Vương Thành đã nhờ ông Trần trong thôn xem ngày giúp, ngày kia chính là ngày đẹp trời, “Cửa hàng quần áo đẹp Liên Hoa” sẽ khai trương vào hôm đ.

Khai trương cửa hàng là chuyện lớn, cả nhà Lý Tam Thuận đều tới chúc mừng vợ chồng Lý Liên Hoa.

“Cửa hàng quần áo đẹp Liên Hoa” là cửa hàng tư nhân đầu tiên ở huyện Lương Hà, vừa khai trương đã tạo nên tiếng vang lớn trong huyện.

Ngoài quần áo, khăn tay ra, Lý Tam Thuận còn làm gà nướng, đặt bán trong tiệm của con gái.

Mỗi con bán ra, Lưu Đại Ngân cho con gái một đồng phí vất vả, chỉ cần mỗi ngày bán ra được một con, thì một tháng cũng có ba mươi đồng thu vào, còn cao hơn tiền lương công nhân bình thường ở thời đại này rồi.

Đốt pháo xong, Lý Liên Hoa đứng ngoài cửa rao hàng: “Ai đi ngang qua đừng bỏ lỡ, ai có tiền vào ủng hộ cửa hàng, không có tiền vào xem náo nhiệt…”

Lời rao hàng của Lý Liên Hoa chẳng ra sao, không hề giống đang bán quần áo, mà giống mấy người đi biểu diễn xiếc dạo. Nhưng mà vốn dĩ người tới xem nhiều, nên sau khi Lý Liên Hoa nói xong, rất nhiều người cũng ùa vào trong cửa hàng.

Diện tích cửa hàng không lớn, cũng không nhiều hàng hóa lắm, chỉ có vài chiếc sơ mi trắng treo trên tường, một chiếc bàn cũ làm quầy thu ngân, trên quầy đặt một chồng khăn lua mới tình.

Mấy cô gái kết bè đi xem náo nhiệt liếc qua, trông thấy khăn tay trên quầy lập tức xông tới: “Chị gái, khăn tay này của chị bán thế nào?”

“Chiếc khăn này đẹp quá, còn đẹp hơn trong Cung Tiêu Xã huyện.”

“Chị gái, chúng tôi cầm lên xem thử được không?”

Lý Liên Hoa cười tiếp đón khách hàng: “Đương nhiên có thể cầm lên xem rồi, các cô cứ xem thoải mái đi. Khăn tay này năm hào một chiếc, không cần phiếu.”

“Không cần phiếu thật chứ?”

“Thật sự không cần phiếu.”

Khăn tay này cùng giá với Cung Tiêu Xã, đã đẹp lại không cần phiếu, mấy cô gái cầm lên xem xét một lát, sau đó đều quyết định mua một chiếc.

“Tôi mua một chiếc.”

“Tôi cũng mua một chiếc.”

“Tôi cũng mua một chiếc.”


 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 106: Ngựa giống pháo hôi (84)



Khăn tay bán rất đắt hàng, một buổi sáng đã bán được tám chiếc, mỗi chiếc lãi ba hào, tám chiếc chính là hai đồng tư.

Còn áo sơ mi sợi tổng hợp chỉ bán được một chiếc.

Vốn dĩ Lý Liên Hoa ôm hy vọng cực lớn, chỉ cần bán được hai chiếc áo sơ mi thôi, sẽ kiếm được nhiều tiền hơn bán khăn tay, ai ngờ chỉ bán được một chiếc.

Thấy sắc mặt con gái không được vui, Lưu Đại Ngân vội vàng khuyên nhủ con gái mình: “Hôm nay là thứ tư, công nhân, giáo viên, bác sĩ gì đó đều bận đi làm, đợi cửa hàng quần áo của con có danh tiếng rồi, còn lo không bán được áo sơ mi sao?”

Trong niên đại này, công nhân, giáo viên, bác sĩ… Những người ăn cơm quốc gia này mới là người lắm tiền nhất, bọn họ bận đi làm, tất nhiên áo sơ mi của Lý Liên Hoa không dễ bán đi rồi.

“Mẹ thấy hôm nay có mấy người hỏi giá áo sơ mi, sau đó đều nói không mang đủ tiền, khả năng ngày mai sẽ tới mua đó. Tục ngữ có câu thế này, vạn sự khởi đầu nan, buổi sáng ngày đầu tiên đã bán được một chiếc sơ mi, tám chiếc khăn tay rồi, con còn sợ không bán được hàng sao? Con đó, đừng thở ngắn than dài nữa, mau lấy lại tinh thần đi, lát nữa khách tới nhớ cười tươi vào, đừng dùng c vẻ mặt đưa đám này..”

Lưu Đại Ngân khuyên nhủ một phen, Lý Liên Hoa cũng nở nụ cười: “Mẹ, vẫn là mẹ thông suốt, con nghĩ sai rồi.”

Ngày khai trương đầu tiên, hai bên nội ngoại đều đến cả, đương nhiên phải ăn một bữa ngon miệng rồi.

Lý Liên Hoa đến tiệm cơm quốc doanh mua ba mươi cái bánh bao, Lưu Đại Ngân xé một con gà nướng, mười mấy người ngồi quây quần bên nhau, cùng ăn cơm trưa.

Chỉ sau mấy ngày ngắn ngủi, “Cửa hàng quần áo đẹp Liên Hoa” đã có tiếng trong huyện, phụ nữ trong huyện thành đều biết có một cửa hàng quần áo mới khai trương, không chỉ bán sơ mi trắng, bán khăn tay, còn bán cả gà nướng.

Khăn tay là thứ bán chạy nhất, chỉ sau vài ngày, hai trăm chiếc khăn tay đã bán được quá nửa.

“Cửa hàng quần áo đẹp Liên Hoa” không chỉ buôn bán đắt hàng, còn tiếp đón cả lãnh đạo trong huyện, được tuyên dương là hình mẫu cải cách của huyện Lương Hà.

Ảnh chụp Lý Liên Hoa bắt tay với bí thư huyện cũng được treo ở nơi dễ thấy nhất trong Cửa hàng quần áo đẹp Liên Hoa.

Thấy Lý Liên Hoa buôn bán đắt hàng, rất nhiều ánh mắt đều đang lén lút theo dõi cô.

Có hâm mộ ghen ghét, có ngấm ngầm quan sát, còn có người định phá bĩnh, thậm chí cả đám du côn trên huyện thành cũng nhìn chằm chằm vào cửa hàng của Lý Liên Hoa, định tới cửa đe dọa uy h.i.ế.p một phen, thu chút phí bảo hộ.

Nhưng mà có ai ngờ, lãnh đạo huyện lại xuống thăm một cửa hàng nhỏ bé như vậy, còn chính miệng nói Vương Thành và Lý Liên Hoa là điển hình, là người dẫn đầu, như vậy, ai còn dám tới gây phiền phức cho Cửa hàng quần áo đẹp Liên Hoa nữa.

Đám côn đồ không phải kẻ ngu, ai có thể động vào, ai không thể động vào, trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, nếu ngay cả điều này cũng không hiểu thì bọn họ đã đi ăn cơm tù từ lâu rồi, sao còn có thể tung tăng bên ngoài.

Vân Chi

Chờ mãi cuối cùng cũng chờ được điện báo của Trương Thủy Sinh, anh ta nói thầy Trần đã thiết kế xong áo mẫu.

Lưu Đại Ngân không dám trì hoãn, cùng ngày nhận được điện báo lập tức ngồi tàu hỏa lên tỉnh thành luôn.

Người đi cùng bà ấy lần này chính là con gái Lý Liên Hoa.

Cửa hàng buôn bán tốt, đương nhiên phải nhập thêm vài món nữa về bán rồi.

Lưu Đại Ngân mang theo hai tấm da dê, hai tấm đệm giường da thỏ làm quà cảm ơn thầy Trịnh.

Trương Thủy Sinh đưa bản thiết kế giấy đã đóng gói kỹ cho Lưu Đại Ngân: “Dì Lưu, đây là áo khoác thầy Trịnh thiết kế, dì xem thử đi.”

Lưu Đại Ngân mở ra, nhìn lướt qua một lượt, trên bản vẽ ghi chú đầy đủ kích cỡ linh tinh.

Thấy xem cũng không hiểu, Lưu Đại Ngân gấp tờ giấy lại bỏ vào túi, rồi cười nói: “Tôi xem cũng không hiểu. Thầy giáo kia muốn da dê, tôi đã mang thai tấm tới rồi, da thỏ tôi cũng mang cho thầy ấy hai tấm da đệm giường.”

Trương Thủy Sinh cười nói: “Cái này giao cho cháu, đợi lát nữa cháu sẽ mang đến cho thầy Trịnh. Dì Lưu, thầy Trịnh nói, hai bản thiết kế này một bản là kiểu áo nam, một bản là kiểu áo nữ. Mỗi kiểu có ba cỡ, kích cỡ thế nào thầy ấy đã ghi chú đầy đủ rồi, cứ cắt may theo bản vẽ là được.”

Trương Thủy Sinh nói một câu, Lưu Đại Ngân lại gật đầu một cái. Đợi Trương Thủy Sinh nói xong, Lưu Đại Ngân mới mở miệng: “Mấy điều cậu nói tôi đều nhớ kỹ rồi. Tiểu Trương, cậu cứ yên tâm, đợi làm xong áo da, chúng ta sẽ cùng nhau kiếm tiền.”

Trương Thủy Sinh cười nói: “Dì Lưu nói đúng, chúng ta cùng nhau kiếm tiền.”

Đợi Trương Thủy Sinh nói xong chuyện áo da với Lưu Đại Ngân, Lý Liên Hoa ở bên cạnh mới hỏi anh ta: “Tiểu Trương, khăn tay lần trước tôi nhập ở chỗ cậu, cậu còn hàng không?”

“Hết rồi.” Trương Thủy Sinh kinh ngạc hỏi: “Chị Lý, chị bán hết chỗ khăn tay kia rồi à?”

“Vẫn chưa bán hết, nhưng còn thừa không nhiều lắm. Tiểu Trương này, vậy cậu còn biết nơi nào có thể nhập khăn tay không?”

Trương Thủy Sinh cúi đầu suy nghĩ một lát: “Chị Lý, tôi có thể tìm người bán sỉ khăn tay giúp chị, nhưng mà chỉ sợ giá cả không rẻ như chỗ tôi, hai trăm chiếc ít nhất phải bảy mươi đồng.”

“Đắt vậy sao? Giá này còn đắt hơn giá cậu bán cho tôi gần một nửa.”

“Chị Lý, tôi bán khăn tay cho chị không chỉ không kiếm được đồng nào, nếu tính kỹ ra còn lỗ không ít đấy.” Trương Thủy Sinh bình tĩnh phân tích vì sao mình lỗ vốn. Cuối cùng nói: “Tôi với dì Lưu thân nhau như vậy rồi, cộng thêm tôi không định bày quán bán hàng nữa, nên mới để rẻ cho chị thôi.”

Hơn bảy mươi đồng hai trăm chiếc khăn tay, bán năm hào một chiếc, hai trăm chiếc là một trăm đồng, trừ tiền chi phí đi lại, chỉ kiếm được mười mấy đồng, tiền lãi thu về hơi ít.

“A, chị Lý, tôi biết một người bán quần áo giá rẻ, kiểu dáng cũng đang được ưa chuộng, chị muốn đi xem thử không?” Đột nhiên Trương Thủy Sinh hỏi.

“Thật không? Cậu dẫn tôi đi xem đi.” Lý Liên Hoa nói.

Lưu Đại Ngân vỗ vai con gái một cái: “Chúng ta vừa ngồi xuống chưa lâu, Tiểu Trương còn chưa uống hết ly trà đâu đấy.”

Tính tình Lý Liên Hoa hơi nóng vội, nghe mẹ mình nói vậy cô cười ngượng: “Tiểu Trương, tôi không vội, cậu uống trà xong đi rồi tính tiếp.”

Trương Thủy Sinh không uống trà, mà cúi hơi thấp đầu, cũng đè thấp giọng, nói: “Dì Lưu, chị Lý, hai người không phải người ngoài, cháu tiết lộ cho hai người một tin tức.”

“Tin tức gì?” Lưu Đại Ngân và Lý Liên Hoa đồng thanh hỏi.

“Khả năng phiếu vải chúng ta đang dùng sẽ không dùng được bao lâu nữa.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 107: Ngựa giống pháo hôi (85)



Lưu Đại Ngân không nghĩ ra đợc lời Trương Thủy Sinh nói có ý gì: “Cậu nói gì cơ, phiếu vải không dùng được bao lâu nữa?”

Phiếu vải, phiếu gạo chính là thứ còn khó kiếm hơn tiền, sao lại không dùng được nữa?

“Dì Lưu, kho hàng của xưởng dệt trên tỉnh thành tồn đọng lượng lớn sản phẩm, căn bản không bán được. Hiện tại có nhà máy ngay cả tiền lương công nhân cũng sắp không trả nổi. Cho nên mấy lãnh đạo trong xưởng đã thương lượng với nhau, quyết định bán vải không cần phiếu. Người bạn cháu nói kia, cũng mua vải giá rẻ từ xưởng dệt, sau đó tìm thợ có kinh nghiệm cắt vải, tìm phụ nữ nhà có máy may may lại, sau đó đem đi bán sỉ, kiếm được nhiều lắm.”

Lưu Đại Ngân nghe xong, lập tức hỏi một vấn đề: “Tiểu Trương, cậu nói xưởng dệt tỉnh thành chúng ta bán vải không cần phiếu vải, vậy xưởng dệt những nơi khác có cần phiếu vải nữa không? Hay chỉ có mỗi xưởng dệt tỉnh chúng ta làm như vậy?”

Trương Thủy Sinh: “Không phải chỉ có xưởng dệt tỉnh chúng ta làm như vậy, cháu nghe nói hiện tại ngay cả xưởng dệt Kinh Thị cũng làm như vậy đó.”

Lý Liên Hoa còn khiếp sợ hơn Lưu Đại Ngân, từ khi cô bắt đầu nhớ được, mua đồ đã phải cần phiếu rồi. Mua không cần phiếu, chẳng phải sau này muốn mua gì chỉ cần tiền sao?”

Không nói đến phiếu vải, còn phiếu gạo, phiếu thịt, phiếu thực phẩm phụ, phiếu công nghiệp… Có phải sau này cũng không cần không? Vậy có phải sau này chỉ cần có tiền là muốn mua gì cũng được, không giống hiện tại, có tiền không có phiếu cũng không dễ mua đồ hay không?

Thấy một lúc lâu Lưu Đại Ngân với Lý Liên Hoa vẫn chưa lấy lại tình thần, Trương Thủy Sinh lại ném ra tin tức “nặng đô” hơn: “Dì Lưu, cháu còn nghe nói, có nơi đã “Bao sản đến hộ” rồi.”

“Bao sản đến hộ là thế nào?”

Trương Thủy Sinh giải thích cho bà ấy: “Chính là cho cá nhân nhận thầu ruộng đất, tự mình trồng cấy, nông dân không cần làm việc tập thể theo đội sản xuất nữa mà tự làm trên ruộng đất mình nhận thầu, đợi tới cuối năm, thu nhiều thu ít đều do bản thân gánh vác, nhà nước không bao cấp nữa.”

Lưu Đại Ngân nghe hiểu ý trong lời Trương Thủy Sinh nói, chính là nhà nước đưa ruộng đất cho cá nhân, muốn trồng gì thì trồng, tự mình trồng cấy trên đất của mình, không cần đội sản xuất nữa.

Ruộng đất không thuộc về quốc gia mà thuộc về cá nhân, như vậy chẳng phải giống xã hội cũ sao?

Tin tức này còn khiến Lưu Đại Ngân khiếp sơ hơn việc sắp hủy bỏ phiếu vải.

Không cần nói cũng biết, ruộng đất quan trọng với nông dân thế nào. Tuy rằng hiện tại Lưu Đại Ngân đã bắt đầu làm ăn buôn bán, nhưng nói về gốc rễ, bà ấy vẫn là nông dân. Đối với bà ấy mà nói, so với buôn bán gì đó, ruộng đất vẫn quan trọng hơn.

Không chỉ Lưu Đại Ngân, Lý Liên Hoa cũng sững sờ trước tin tức này.

Một lúc lâu sau, Lưu Đại Ngân mới mở miệng hỏi lại: “Tiểu Trương, tin tức cậu nói là thật à?”

Trương Thủy Sinh: “Chuyện này trên báo cũng đăng rồi, tuy rằng không nói thẳng là bao sản đến hộ, nhưng không giống trước kia khi vừa có tiếng gió bao sản đến hộ là tiếng mắng xuất hiện không ngừng, lần này là quốc gia mở đại hội công nhận cách làm này, đã đăng trên nhật báo Nhân Dân.”

“Tiểu Trương, cậu xem được tin tức này trên báo chí?”

“Vâng, đăng tận hai trang báo đấy, đều viết về chuyện này.”

Nếu báo chí cũng viết vậy rồi, chắc là không sai được.

Quốc gia vừa cho phép làm ăn buôn bán, hiện tại có lẽ còn sắp hủy bỏ phiếu vải, khả năng ruộng đất cũng cho bao sản đến hộ… Lưu Đại Ngân mơ hồ cảm thấy, khả năng quốc gia sắp thay đổi nghiêng trời lệch đất rồi.

Nhưng mà dù quốc gia thay đổi thế nào, cuộc sống này vẫn phải sống thôi.

“Tiểu Trương, cậu dẫn chúng tôi đi xem quần áo đi.”

Người bán quần áo này ở ngoài ngoại ô, Trương Thủy Sinh dẫn bọn họ lên xe buýt, sau đó đi bộ hơn nửa tiếng nữa mới tới được nhà người nọ.

Người nọ sống trong một căn nhà rất lớn, chưa bước vào cổng, đã nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ bên trong.

“Anh Trần, anh bán cho em thêm mấy cái quần nữa đi.”

“Không được, đây là quy định của tôi rồi. Mỗi lần chỉ được lấy hai mươi cái quần, hôm nay cho cậu nhiều hơn, ngày mai người khác cũng đòi tôi nhiều hơn, tôi phải làm sao? Thôi, đợi lần sau cậu đến, tôi sẽ cho cậu thêm hai cái.”

Nhận được hứa hẹn lần sau sẽ cho mình lấy thêm hai cái, người nọ mới cảm thấy mỹ mãn ôm hàng ra về.

Anh Trần là người hơn ba mươi tuổi, để tóc dài, có ria mép, mồm ngậm điếu thuốc.

“Tiểu Trương, cậu tới đấy à.” Anh Trần nói.

Trương Thủy Sinh tươi cười đáp: “Anh Trần, em dẫn khách tới cho anh đây. Dì Lưu, chị Lý, quần anh Trần bán đều là hàng đang được ưa chuộng ở tỉnh thành đấy, đảm bảo hai người xem xong sẽ vừa lòng.”

Anh Trần đứng thẳng người dậy, cũng không nhiều lời vô nghĩa: “Quần bán sáu đồng một cái, mỗi lần chỉ có thể lấy nhiều nhất hai mươi cái.”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Chúng tôi phải xem hàng trước đã, sau đó mới quyết định có mua hay không.”

“Lão Triệu, lấy một cái quần ra đây.” Anh Trần gọi với vào trong phòng.

Rất nhanh đã có một ông lão khoảng hơn sáu mươi, tay cầm một chiếc quần màu đen, tới chỗ bọn họ.

Ông lão kia không nói câu nào, đưa quần cho Lưu Đại Ngân xong, lại xoay người vào phòng.

Lưu Đại Ngân với con gái mỗi người kéo một ống quần lên xem.

Quần này không giống quần bọn họ mặc thường ngày, ống quần nhỏ đến mức khiến người ta nghi ngờ không biết có xỏ chân vào được không.

“Mẹ, ở tỉnh thành này con thấy rất nhiều người mặc quần như vậy trên đường cái, con thấy cũng quá…”

Lý Liên Hoa không nói rõ ràng, Lưu Đại Ngân không nhịn được hỏi: “Cũng quá thế nào?”

Lý Liên Hoa ngượng ngùng không giải thích, chỉ quay sang nói với anh Trần: “Tôi lấy mười bốn chiếc.”

Mua quần này về chưa biết có bán được hay không, tạm thời lấy mười bốn chiếc trước đã, bán được lại đến nhập hàng, không dễ bán khả năng vẫn bán hết được mười bốn chiếc này.

Anh Trần lại lần nữa gọi với vào phòng: “Lão Triệu, lấy mười bốn chiếc quần ra đây.”

Lần này, lão Triệu vẫn tới rất nhanh, ôm theo một đống quần màu đen trong ngực.

Vân Chi

Lưu Đại Ngân với Lý Liên Hoa đếm số lượng trước, sau đó mới kiểm tra cẩn thận một phen, xác định quần không có lỗi nào, cũng thanh toán tiền rất sòng phẳng.

Ban đầu anh Trần này đã nói không mặc cả, hai mẹ con cũng không tiện nói gì thêm.

Lần trước nhập áo sơ mi từ chỗ Trương Thủy Sinh mới bán được một nửa, Lý Liên Hoa không muốn nhập thêm hàng. Nếu không, tiền vốn phải bỏ ra quá nhiều. Cô không muốn hỏi tiền Lưu Đại Ngân nữa…
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 108: Ngựa giống pháo hôi (86)



Khi chờ tàu hỏa ở nhà ga, Lưu Đại Ngân hỏi Lý Liên Hoa: “Liên Hoa, con nói quần này cũng… Rốt cuộc là cũng làm sao?”

Mặt Lý Liên Hoa hơi đỏ lên, tay ôm bảo tải đựng quần, ghé sát vào tai Lưu Đại Ngân, nói: “Mẹ, quần này rất bó, sau khi mặc vào lộ rõ eo, rõ mông, còn tôn dáng, to hay nhỏ đều thấy rõ ràng, con thấy quá… Quá lộ liễu.”

Vừa nghe vậy, Lưu Đại Ngân hiểu ngay: “Ý con là cái quần này rất ôm dáng?”

Lý Liên Hoa gật đầu.

Lưu Đại Ngân: “Vậy có gì đâu mà xấu hổ, con xem ở tỉnh thành quần này bán đắt hàng như vậy, chắc chắn có đạo lý của nó. Mười mấy cái quần này không tính là nhiều, con mang về bán trước đi, nếu không bán được ở huyện thành nhỏ chỗ chúng ta, thì mẹ theo con lên tỉnh thành bán. Lúc chúng ta vừa đi, có người muốn mua thêm mấy cái anh Trần kia còn không bán đâu, như vậy chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ ở tỉnh thành quần này rất đắt hàng, chúng ta bày quán ở tỉnh thành, chắc chắn có thể bán được.”

Nghe mẹ mình nói vậy, Lý Liên Hoa lập tức hưng phấn: “Mẹ, sao con không nghĩ tới điều này nhỉ. Hay là chúng ta bày quán bán ở tỉnh thành, bán hết quần rồi về?”

“Con bé này, lúc nào cũng bộp chộp.” Lưu Đại Ngân lắc đầu: “Chúng ta đã nói hôm nay sẽ về rồi, nếu chúng ta bày quán bán quần áo, chắc chắn hôm nay sẽ không về được, người nhà sẽ lo lắng đấy. Hai mẹ con chúng ta đều là phụ nữ, đã nói sẽ về lại không về, cha con với Vương Thành sẽ sốt ruột.”

Lý Liên Hoa không nghĩ tới điểm này: “Mẹ, vậy lần sau lên tỉnh thành, chúng ta nói trước với người trong nhà, nếu gặp được hàng tốt, chúng ta sẽ bày quán bán ở tỉnh thành nhé, như vậy có về muộn hai ngày, mọi người cũng không lo lắng.”

Lưu Đại Ngân nói một câu mơ hồ: “Để nói sau.”

Khi hai mẹ con về tới huyện thành, trời đã tối rồi. Vương Thành vẫn ở trên huyện chờ mẹ con bọn họ về.

Trông thấy Lưu Đại Ngân và Lý Liên Hoa đã về nhà an toàn, Vương Thành mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Liên Hoa, mẹ, hai người về rồi à? Trên đường không xảy ra chuyện gì chứ?”

Túi đựng quần áo đã được Vương Thành cầm giúp, Lý Liên Hoa ngồi trên ghế đ.ấ.m bả vai, uống nước Vương Thành đưa qua: “Có chuyện gì được chứ, nhưng mà anh đó, nhìn dáng vẻ giống như có chuyện muốn nói với em thì phải.”

Vương Thành rối rắm một lúc lâu, mới nói: “Mẹ, Liên Hoa, con nhìn thấy Giang An Ni.”

Lý Liên Hoa nhìn Lưu Đại Ngân, không nói gì.

Lưu Đại Ngân uống nước xong, đặt chén lên quầy thu ngân, sắc mặt lạnh nhạt: “Nhìn thấy thì nhìn thấy thôi, có gì đâu. Hiện tại cô ta gả tới huyện thành rồi, hai đứa con cũng mở cửa hàng ở huyện thành, huyện thành thì nhỏ như vậy, nói không chừng sau này sẽ thường xuyn chạm mặt đó. Nếu cô ta lại đến, hai đứa cứ coi cô ta như khách hàng bình thường là được, đừng chuyện bé xé ra to.”

“Mẹ nói đúng, cô ta với Lưu Trụ đã ly hôn rồi, vậy thì không còn quan hệ gì với chúng ta nữa, sau này tiếp đãi cô ta như khách hàng bình thường là được.” Lý Liên Hoa phụ họa.

Vương Thành lại ngập ngừng: “Cô ta tới cửa hàng chúng ta, nhìn quanh một vòng, trông thấy chỉ có mình anh, không nói gì cả đã đi rồi. Nhìn dáng vẻ, anh thấy sợ là có chuyện muốn nói.”

Lý Liên Hoa: “Cô ta thì có chuyện gì cần nói với chúng ta. Chúng ta mở cửa hàng bán đồ, cô ta muốn mua thì chúng ta bán, nếu không muốn mua thì tới cửa hàng chúng ta làm gì, muốn ăn mắng sao?”



Quần áo đã thiết kế xong, tiếp đó là bắt tay vào làm.

Hôm đó về quá muộn, bưu cục đã tan làm, nên sáng hôm sau, Lưu Đại Ngân dậy sớm đến bưu điện trên thị trấn gửi điện báo cho Chu Phúc Quý, bảo ông ấy mau qua bên này.

Ra khỏi bưu điện, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận không dừng lại nghỉ ngơi chút nào, lại vội vàng đến nhà ông Quách.

Hôm nay hai người không mượn được xe đạp, quãng đường hơn mười dặm chỉ có thể đi bộ.

Lý Tam Thuận lau mồ hôi trên mặt, nói: “Đại Ngân, đợi áo da lần này kiếm được tiền rồi, chúng ta mua một chiếc xe đạp nhé.”

Lưu Đại Ngân cũng nóng không chịu nổi, áo bông cũng cởi bớt hai nút thắt ra rồi: “Tôi cũng muốn mua lắm chứ, nhưng chúng ta có tiền không có phiếu, biết mua thế nào?”

Lý Tam Thuận không nói gì.

Rất lâu sau, ông ấy mới mở miệng: “Hay là chúng ta mua một chiếc xe đạp cũ, như vậy không cần phiếu.”

Lưu Đại Ngân dùng tay quạt gió trước mặt: “Ông nói cũng đúng, chúng ta hỏi thăm một chút, xem nhà ai có xe đạp cũ muốn bán thì chúng ta mua một chiếc. Đi được là được.”



Hôm nay Giang An Ni lại tới cửa hàng của Lý Liên Hoa.

Cô ta đến buổi trưa, trong cửa hàng không có một người khách nào, Lý Liên Hoa đang ăn cơm.

Vì vấn đề cơm nước hàng ngày, Lý Liên Hoa đã thương lượng với chủ nhà, mỗi tháng đưa bọn họ bốn đồng, cơm trưa sẽ ăn với gia đình bọn họ.

Thấy Giang An Ni đến, Lý Liên Hoa không thèm buông đũa, chỉ cất giọng lười biếng, nói: “Muốn mua gì tự mình chọn.”

Giang An Ni cắn môi, như đang cố kìm nén điều gì đó.

Vân Chi

Lý Liên Hoa không để ý đến cô ta, chỉ mải ăn cơm. Khi cô ăn no rồi, Giang An Ni vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Giọng Lý Liên Hoa hơi mất kiên nhẫn: “Rốt cuộc cô có mua quần áo không? Mua thì chọn nhanh đi, không mua thì cửa ở bên kia, đi thong thả không tiễn.”

Giang An Ni ngẩng đầu, hai mắt nhìn chằm chằm vào Lý Liên Hoa: “Tôi với em trai chị đã ly hôn rồi, sao nhà họ Lý các chị vẫn không buông tha cho tôi thế?”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 109: Ngựa giống pháo hôi (87)



“Cái gì? Cô nói gì cơ?” Lý Liên Hoa ngồi sau quầy, tay móc móc lỗ tai: “Giang An Ni, tôi không hiểu lời này của cô có ý gì, nhà họ Lý chúng tôi không chịu buông tha cho cô là thế nào? Rốt cuộc chúng tôi đã làm gì cô? Cô nói xem chúng ta không buông tha cô bao giờ?”

Từ khi biết “Cửa hàng quần áo đẹp Liên Hoa” ở huyện thành là do Lý Liên Hoa mở, lúc nào Giang An Ni cũng suy nghĩ miên man.

Sau khi cô ta kết hôn với Đông Thanh chuyển đến huyện thành, người nhà họ Lý cũng mở cửa hàng ở huyện thành, còn không phải muốn giám thị cô ta sao?

Cô ta đã tái hôn rồi, chẳng lẽ vẫn không thoát khỏi ma trảo của nhà họ Lý? Giang An Ni hơi suy sụp.

Hôm qua thứ bảy, cô ta đợi bên ngoài “Cửa hàng quần áo đẹp Liên Hoa” rất lâu, cuối cùng đợi được đến khi trong cửa hàng không có khách, lấy hết can đảm vào cửa hàng.

Ai ngờ, Lý Liên Hoa không hề có nhà, đối mặt với một người đàn ông như Vương Thành, cô ta không dám nói gì cả, đành xám xịt ra về.

Hôm nay vất vả lắm mới gặp được Lý Liên Hoa, nhất định cô ta phải hỏi cho rõ, vì sao không chịu buông tha cô ta.

“Tôi kết hôn rồi, nhà họ Lý chị buông tha cho tôi đi. Tôi với em trai chị không còn khả năng tái hợp nữa.”

“Giang An Ni, cô có ý gì?” Lý Liên Hoa nghe một lúc lâu, vẫn không hểu Giang An Ni đang nói gì.

Giang An Ni hét lên: “Chị mở cửa hàng ở huyện thành, chẳng phải vì tôi đã gả tới huyện thành sao? Tôi tái hôn rồi, mong người nhà họ Lý chị đừng đến quấy rầy tôi nữa.”

“Cô nói gì cơ? Tôi mở cửa hàng ở huyện thành vì cô vừa gả tới huyện thành?” Lý Liên Hoa nhìn Giang An Ni từ đầu đến chân, lại nhìn từ chân đến đầu lài lần, nhìn chăm chú khiến Giang An Ni run rẩy, lui về phía sau hai bước.

Vân Chi

“Giang An Ni, cô coi trọng bản thân quá rồi đấy! Tôi mở cửa hàng ở huyện thành vì kiếm tiền, cô nghĩ mình là tiền à? Tôi khuyên cô, nhân lúc bệnh còn nhẹ đi chữa bệnh đi, cẩn thận người nhà chồng hiện tại của cô biết đầu óc cô không bình thường, lại đuổi cô ra khỏi nhà thì không hay đâu.”

“Chị…” Giang An Ni chỉ tay vào Lý Liên Hoa, một câu cũng không nói nên lời.

Lý Liên Hoa bắt chéo chân, cười nhạo: “Giang An Ni, cha mẹ cô không dạy cô, chỉ tay vào người khác là không lễ phép à? Cô mua đồ thì mua, không mua thì cút, tâm trạng tốt đẹp cả ngày bị đồ bọ hung cô phá hỏng hết rồi.”

“Chị mắng ai là bọ hung? Có tin tôi… Tôi…”

“Cô làm sao? Đến đồn công an cử báo tôi à? Hay là muốn khóc lóc la lối ở chỗ tôi?” Lý Liên Hoa khoanh tay trước ngực, nhìn Giang An Ni giống như nhìn kẻ ngốc: “Giang An Ni, dù cô đến đồn công an cử báo tôi cũng vô dụng thôi. Cửa hàng này của tôi là cửa hàng chính thức, không làm gì trái pháp luật. Nếu cô định khóc lóc la lối ở chỗ này, tôi chơi với cô đến cùng, để xem ai là người mất mặt. Chắc bạn bè đồng nghiệp của chồng cô vẫn chưa biết mấy chuyện tồi tệ cô làm đâu nhỉ? Nếu cô thật sự thích làm ầm ĩ, tôi không ngại tuyên truyền giúp cô đâu.”

Mấy câu của Lý Liên Hoa đã chọc tới điểm c.h.ế.t người của Giagn An Ni. Đúng là đồng nghiệp và bạn bè của Hàn Đông Thanh biết cô ta từng có một đời chồng, nhưng mà không biết vì sao cô ta lại ly hôn. Nếu để bọn họ biết, chẳng phải Đông Thanh sẽ bị chê cười c.h.ế.t sao.

Làm ầm ĩ lên, mẹ chồng cô ta cũng sẽ biết. Mẹ chồng hiện tại của cô ta không hề giống Lưu Đại Ngân, ngoài mặt thì cười tủm tỉm, nhưng lúc nào cũng có thể sai khiến Giang An Ni xoay vòng vòng, còn khiến người khác cảm thấy cô con dâu này bắt nạt mẹ chồng.

Nếu làm ầm ĩ thật, khiến Đông Thanh mất mặt, không biết mẹ chồng còn tra tấn cô ta thế nào đâu.

Nghĩ đến hậu quả, Giang An Ni lập tức sợ hãi: “Nhà chị muốn mở cửa hàng ở huyện thành thì mở cửa hàng ở huyện thành, nhưng không được theo dõi tôi đâu đấy!”

Không đợi Lý Liên Hoa đáp lời, Giang An Ni đã vội vã ra ngoài, suýt nữa còn đ.â.m trúng Vương Thành đang mở cửa vào.

“Ơ này, cô nói cho rõ ràng đi đã chứ? Ai theo dõi cô? Này, Giang An Ni, cô đừng đi, này, này…”

Vương Thành đứng ở cửa nhìn Giang An Ni một lát mới vào nhà: “Kia chẳng phải vợ trước của Lưu Trụ sao? Cô ta tới làm gì thế? Tới mua đồ à?”

Lý Liên Hoa lại ngồi xuống, nói: “Ai biết được, đến ăn nói vớ vấn khiến người ta không hiểu kiểu gì, chưa nói rõ ràng đã đi rồi, ai biết cô ta tới làm gì.”

“Cô ta với Lưu Trụ đã ly hôn từ lâu, cô ta cũng tái giá rồi, chúng ta cứ mặc kệ cô ta đi, nếu cô ta tới mua đồ, chúng ta cứ coi cô ta như một khách hàng bình thường là được.”
 
Back
Top Bottom