Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 50: 50: Ngựa Giống Pháo Hôi 28



Chủ tịch tỉnh nói hết lời, đám người vây xem lập tức vỗ tay.Trước kia chỉ nghe nói có thể làm mua bán nhỏ, người tận mắt nhìn thấy văn kiện chỉ là số ít, đa số quần chúng nhân dân bình thường cho đó là tin vỉa hè, ôm thái độ bình tĩnh quan sát.Hiện tại có lời chủ tịch tỉnh nói, giống như viên thuốc an thần, sao có thể là giả.“Chị gái, thứ chị bán là đồ ăn, không giống những thứ khác, phải có giấy phép buôn bán.”Lưu Đại Ngân nghe xong, gật đầu liên tục, trên mặt có chút ngượng ngùng: “Tại tôi chưa biết muốn làm phải có giấy phép buôn bán, đợi về nhà tôi lập tức đi làm.”“Phải rồi, đồng chí chủ tịch tỉnh, giấy phép buôn bán phải tới đâu làm? Vừa rồi đồng chí đội trưởng nói phải về huyện, nhưng rốt cuộc là bộ môn nào trong huyện, tôi thật sự không biết.

Tôi tên Lưu Đại Ngân, thuộc huyện Lương Hà.”Chủ tịch tỉnh: “Chị về huyện tìm chủ tịch huyện chỗ các chị, nói với đối phương, Giản Ái Hoa bảo chị tới tìm ông ta, bảo ông ta tự mình làm cho chị một tờ giấy phép buôn bán.”Lưu Đại Ngân mừng đến mức không biết nói sao cho phải, chỉ có thể liên tục cảm ơn chủ tịch tỉnh: “Cảm ơn đồng chí chủ tịch tỉnh, cảm ơn đồng chí chủ tịch tỉnh.”Chủ tịch tỉnh cười hòa ái: “Chuyện này không cần nói cảm ơn, vì dân phục vụ là chức trách của tôi, đương nhiên phải làm tốt bản chức của mình, không cần cảm ơn.

Có điều chị gái, hôm nay chị bán đồ không có giấy phép, vẫn phải đi với đội trưởng Chu một chuyến, tiếp nhận xử phạt.”Lưu Đại Ngân mặt mày hớn hở nói: “Nên thế nên thế.”Lý Lưu Trụ đứng cách đó không xa, xem rõ ràng mọi chuyện.

Mẹ hắn bị bắt, sao vẫn cười vui vẻ như vậy nhỉ?Hai người xuống từ ô tô kia có thân phận thế nào? Rốt cuộc bọn họ đang nói gì vậy?Lý Lưu Trụ lo lắng đến mức tim gan cồn cào, đợi hai người kia lên ô tô đi khỏi, rốt cuộc không nhịn được, chạy ra khỏi góc tường, đến gần chỗ mẹ mình.Lưu Đại Ngân nhìn thấy con trai, lập tức vẫy tay gọi anh ta tới gần: “Lưu Trụ, thu lại cái bàn chúng ta mượn.”Không phải mẹ nói không cho mình chui đầu ra à? Sao bây giờ lại chủ động gọi mình thế?Lý Lưu Trụ không hiểu ra sao, nhưng vẫn làm theo lời mẹ hắn.Lưu Đại Ngân tiếp nhận xử phạt, nộp phạt tám đồng, sáu con gà nướng dư lại cũng bị quy là tang vật, tịch thu.Suốt cả quá trình Lưu Đại Ngân đều tươi cười hớn hở, không hề kháng cự chút nào.Ra khỏi đội trị an, Lý Lưu Trụ nghĩ mãi không ra, lấy hết dũng cảm hỏi mẹ mình: “Mẹ, gà nướng nhà ta đều bị thu rồi, sao mẹ còn cao hứng như vậy?”Anh ta nghi ngờ, có phải mẹ mình bị sốt, đầu óc mơ màng hồ đồ rồi hay không?Tam trạng của Lưu Đại Ngân rất tốt, không chấp nhặt với con trai: “Lưu Trụ, chúng ta có thể làm giấy phép buôn bán rồi.”“Giấy phép buôn bán? Đó là thứ gì?” Lý Lưu Trụ gãi đầu, hỏi.“Giấy phép buôn bán chính là giấy tờ cho phép chúng ta bán gà nướng.” Lưu Đại Ngân học đến đâu dùng đến đó, phổ cập kiến thức cho con trai: “Có giấy phép buôn bán rồi, chúng ta có thể quang minh chính đại bán gà nướng, Không cần lén lén lút lút, trốn trốn tránh tránh bán hàng.”Lý Lưu Trụ lập tức vỗ tay: “Vậy thì tốt quá, nhưng mà giấy phép buôn bán này, chúng ta phải tới nơi nào làm?”“Con trai, con biết người vừa nói chuyện với mẹ, chính là người mặc áo khoác quân đội đó, con biết đối phương là ai không?”Khi ấy Lý Lưu Trụ trốn sau góc tường, cách quá xa, Lưu Đại Ngân nói gì với người ta, căn bản hắn nghe không rõ, dĩ nhiên cũng không biết người nọ là ai.Lưu Đại Ngân hỏi hắn, hắn chỉ có thể lắc đầu.“Đó là chủ tịch tỉnh.” Lưu Đại Ngân đắc ý nói.Lúc này Lưu Đại Ngân giống đứa trẻ có kẹo trong tay, gấp không chờ nổi khoe khoang với con trai mình: “Con trai, không ngờ mẹ có thể gặp chủ tịch tỉnh, còn nói chuyện với ông ấy.”“Chủ tịch tỉnh nói, trung ương gửi xuống văn kiện, cho phép xuất hiện kinh tế hộ cá thể, ông ấy hỏi mẹ bán gì, còn khen gà nướng nhà chúng ta thơm đó.

Lãnh đạo chức vị lớn như chủ tịch tỉnh, nhưng không kiêu ngạo chút nào, còn gọi mẹ là chị gái…”Lý Lưu Trụ yếu ớt hỏi: “Mẹ, nhưng chủ tịch tỉnh thì liên quan gì đến giấy phép buôn bán?”Đang khoe khoang bị cắt ngang, Lưu Đại Ngân bất mãn liếc mắt lườm con trai một cái: “Chủ tịch tỉnh bảo mẹ về tìm chủ tịch huyện, nói với chủ tịch huyện, là ông ấy bảo mẹ tới tìm đối phương, bảo chủ tịch huyện theo dõi sát sao việc làm giấy phép buôn bán cho mẹ.”“Trước kia chúng ta luôn sợ, sợ bị coi là phần tử đầu cơ trục lợi bắt lại.

Có giấy phép buôn bán rồi, chúng ta là người làm ăn đứng đắn, có thể quang minh chính đại buôn bán, Lưu Trụ, con nói mẹ có nên vui mừng hay không?”“Vậy đương nhiên phải vui mừng rồi.” Lý Lưu Trụ nói: “Mẹ, chúng ta dùng mấy con gà nướng đổi về sau được quang minh chính đại buôn bán, đúng là đáng giá.”Lưu Đại Ngân cười thấy răng không thấy mắt, liên tục gật đầu, nói: “Đáng giá, đương nhiên đáng giá rồi.”Lý Lưu Trụ: “Mẹ, ban nãy con nhìn thấy Giang Văn Chung.”.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 51: Ngựa giống pháo hôi (29)



Vốn dĩ Lưu Đại Ngân đang cực kỳ cao hứng, nghe con trai nói nhìn thấy Giang Văn Chung lại chán ghét nhíu mày một cái: “Con thấy rõ là Giang Văn Chung?”

“Là cậu ta.” Không biết nhớ tới điều gì, Lý Lưu Trụ gãi cằm nói: “Cậu ta còn cười với con đó, nụ cười ấy, khiến cả người con không rét mà run.”

Lưu Đại Ngân lạnh lùng hừ một tiếng: “Quan tâm tới cậu ta làm gì, nhà chúng ta đã không còn quan hệ với nhà Giang Văn Chung, sau này gặp nhau coi như không quen biết.”

Lý Lưu Trụ: “Con biết rồi, mẹ.”

Có thể làm buôn bán giấy phép, Lưu Đại Ngân mới buông xuống tảng đá vẫn luôn đè nặng trong lòng, cả người tràn đầy tinh thần, bước chân mang theo gió.

Bên này Lưu Đại Ngân nhớ lời hẹn với Đại Trần, tìm nhà khách trên tỉnh thành ở lại.

Bên kia Giang Văn Chung trằn trọc trên giường, làm cách nào cũng không ngủ được. Cảnh tượng ban ngày trên phố không ngừng hiện lên trước mắt anh ta.

Sao vận may của Lưu Đại Ngân kia lại tốt như vậy, đã sắp bị mang đi, nửa đường lại xuất hiện Trình Giảo Kim, vậy mà gặp được chủ tịch tỉnh.

Gặp được chủ tịch tỉnh thì thôi, vậy mà còn được khen ngợi một phen chủ tịch tỉnh còn hứa hẹn giúp bà ấy làm giấy phép buôn bán.

Rõ ràng đời này không giống đời trước.

Ở đời trước, lúc này người nhà họ Lý vẫn đang ở quê quán làm ruộng, bán mặt cho đất, qua mười mấy năm Lý Lưu Trụ mới ra ngoài làm thuê, vợ chồng Lý Tam Thuận chưa hề làm ăn buôn bán, sao đời này đã bắt đầu bán gà nướng rồi?

Chẳng lẽ vận may của bọn họ tốt như vậy, đời trước mình bị bọn họ làm hại không ngóc đầu lên nổi, chẳng lẽ đời này vẫn bị nhà họ Lý đạp dưới chân sao?

Giang Văn Chung càng nghĩ càng ngủ không được, buồn bực ngồi dậy, khoác áo xuống giường, viết thư cho chị gái.

Đời trước vì mình xảy ra chuyện, chị gái đi tìm Hàn Đông Thanh, muốn nhờ anh ta giúp đỡ.

Sau khi chị gái ly hôn, đã nối lại tình xưa với Hàn Đông Thanh, nhưng bị mẹ Hàn phản đối kịch liệt, cuối cùng mẹ Hàn dùng cái c.h.ế.t áp bức, không còn cách nào khác Hàn Đông Thanh đành phải chia tay chị gái.

Hàn Đông Thanh làm chính trị, cuối cùng lên được chức vị bí thư tỉnh, là người giữ vị trí cao nhất Giang Văn Chung quen biết.

Rất nhanh, Giang Văn Chung đã viết xong một phong thư, trong thư ngoài hỏi thăm mẹ và chị gái, còn nói chị gái nhất định phải giữ được Hàn Đông Thanh, tương lai Hàn Đông Thanh có tiền đồ tươi sáng.

Đợi anh ta tốt nghiệp xong, có thế lực nhất định, chị gái cũng gả cho Hàn Đông Thanh rồi, có chị gái anh rể giúp đỡ, còn phải sợ Lưu Đại Ngân nho nhỏ kia sao?

Vân Chi

Lý Lưu Trụ với Giang An Ni kết hôn nhiều năm, Lý Lưu Trụ nuôi anh ta ăn, nuôi anh ta học, vậy mà quanh năm suốt tháng cũng không thấy Giang Văn Chung gọi hắn là anh rể được mấy lần.

Hàn Đông Thanh với Giang An Ni, bát tự còn chưa phết một nét, trong lòng Giang Văn Chung đã lén gọi anh rể rồi.

Sáng sớm hôm sau, Lưu Đại Ngân và Lý Lưu Trụ đến cửa xưởng thêu chờ đợi từ sáng sớm.

Đại Trần vẫn chưa tới, còn Tiểu Trương đã tới rồi.

Nhìn thấy Lưu Đại Ngân, Tiểu Trương cao hứng vẫy tay.

“Chị gái, may quá chị tới rồi, tôi muốn hỏi chút, gà nướng nhà chị còn không? Tôi muốn mua một con.”

Lưu Đại Ngân lắc đầu: “Hết sạch rồi, dư lại không bán được con nào, bị đội trị an tịch thu toàn bộ.”

Tiểu Trương hơi thất vọng: “Vậy à, tôi đang định mua một con.”

Lúc này vẫn chưa có khách, Lưu Đại Ngân nhân cơ hội bắt chuyện với Tiểu Trương: “Tiểu Trương, quần áo này của cậu bán thế nào?”

Tiểu Trương uể oải, nói: “Không tốt lắm, mỗi ngày bán được một hai bộ coi như may mắn, có đôi khi cả ngày không bán được bộ nào, phần lớn tiền nhập hàng là chắp vá vay mượn lung tung, bây giờ ngày nào cũng có người tới cửa đòi nợ, tôi sầu sắp c.h.ế.t rồi!”

Lưu Đại Ngân nghe xong, nhặt vài món quần áo trên sạp hàng của Tiểu Trương lên, cẩn thận xem xét.

Quần áo trên sạp hàng Tiểu Trương bán đều là vải dệt bình thường, kiểu dáng cũng không có điểm nào xuất sắc.

Với ánh mắt của Lưu Đại Ngân, xem như cũng không tệ, ít nhất đều là sợi tổng hợp rắn chắc.

Lưu Đại Ngân buông quần áo: “Tiểu Trương, chỗ quần áo này của cậu, bao nhiêu tiền?”

Tiểu Trương há miệng, nói: “Chị gái, áo sơ mi sợi tổng hợp này sáu đồng một chiếc, quần bốn đồng một chiếc, nếu mua cả bộ, mỗi bộ bớt cho chị hai mao tiền.”

Lưu Đại Ngân bật cười: “Tiểu Trương, tôi không mua bột h ai bộ, tôi mua ít nhất mười chiếc áo sơ mi sợi tổng hợp, cậu lấy bao nhiêu tiền?”

Tiểu Trương há hốc miệng: “Chị gái, chị mua nhiều áo sơ mi như vậy làm gì?”

“Đương nhiên là đem bán rồi.” Lưu Đại Ngân cầm một chiếc áo sơ mi sợi tổng hợp màu trắng lên, nói với Tiểu Trương: “Tiểu Trương, với ánh mắt của tôi, thật sự không tồi, nhưng sợ là thanh niên trẻ tuổi không cho là như vậy.”

Lưu Đại Ngân cầm quần áo lên, chỉ vào cửa xưởng thêu, nói: “Xưởng thêu này là nhà xưởng giàu có nhất tỉnh thành, trong túi công nhân có tiền, ánh mắt cũng cao hơn, cậu bán ở chỗ này đương nhiên không dễ bán rồi. Theo cách nói của người trẻ, chính là lỗi thời, không phong cách tây. Chị cho cậu ý kiến thế này, cậu mang về chợ quê bán, chắc chắn bán chạy hơn ở đây, điều khác chưa nói, chỉ riêng không cần phiếu vải thôi, nhất định sẽ đưa tới không ít người mua.”

Lưu Đại Ngân nói xong, Tiểu Trương sững sờ tại chỗ.

Anh ta ngẫm nghĩ cẩn thận, đạo lý còn không phải như vậy sao?

Công nhân xưởng thêu lắm tiền, bọn họ thêu hoa đều dùng vải dệt tốt nhất, đương nhiên chướng mắt áo sơ mi sợi tổng hợp nơi nào cũng có rồi.

“Chị gái, nghe quân nói một buổi, hơn đọc sách mười năm. Áo sơ mi chị muốn mua, tôi đều lấy giá sỉ, năm đồng rưỡi một chiếc.”

Lưu Đại Ngân nói ngay: “Vậy được, tôi mua mười tám chiếc.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 52: Ngựa giống pháo hôi (30)



Khi lên tỉnh thành, trong túi Lưu Đại Ngân mang theo mười đồng, cộng thêm chín mươi mốt đồng tiền bán gà nướng, tổng cộng một trăm lẻ một đồng, mua được mười tám chiếc, vẫn dư lại hai đồng.

Vé tàu về nhà đã mua, trừ tiền cơm ra, không còn việc gì cần đến tiền.

Còn cơm nước, một bát mì chỉ vài mao tiền, hai đồng này đủ bọn họ ăn cơm rồi.

Chọn áo sơ mi xong, Lưu Đại Ngân lại trao đổi địa chỉ điện báo với Tiểu Trương, sau này tiện liên hệ.

Đại Trần khoan thai tới muộn, vừa bày quán vừa nói: “Ngại quá, tới muộn rồi.”

Dọn hàng xong, Đại Trần lấy ra một tờ giấy dai đưa cho Lưu Đại Ngân: “chị gái, chị xem loại này thế nào? Tôi nói cho chị nghe, đây là loải giấy cửa hàng lâu đời Dụ Phong Trai ở tỉnh thành chúng tôi chuyên dùng gói đồ cho khách đó, tôi phí rất nhiều công sức mới kiếm được.”

Lưu Đại Ngân cầm giấy dai trong tay, v**t v* vài lần.

Xúc cảm bóng loáng, tính dai cũng không tồi, trong lòng Lưu Đại Ngân thầm tính toán.

“Một trăm tờ bao nhiêu tiền?”

Đại Trần há miệng báo giá.

Lưu Đại Ngân suy tư một lát, sau đó sảng khoái nói: “Được, tôi mua một trăm tờ, khi nào giao hàng?”

Đại Trần nói: “Đợi lát nữa xưởng thêu tan làm, tôi sẽ đi lấy cho chị.”

Lưu Đại Ngân: “Được, hai mẹ con chúng tôi vẫn chưa ăn sáng, vậy chúng tôi đi ăn sáng trước đã.”

Lưu Đại Ngân tới tỉnh thành rất nhiều lần, cũng toi như đã quen thuộc hoàn cảnh nơi này.

Hôm qua ở nhà khách bà ấy nghe nói, có một tiệm cơm hộ cá thể mới khai trương trên tỉnh thành, đồ ăn nơi đó rẻ hơn so với tiệm cơm quốc doanh

Vân Chi

Mua giấy dai xong, tiền trong tay không tính là rủng rỉnh, Lưu Đại Ngân thương lượng với con trai, dù sao trời vẫn còn sớm, hai mẹ con dứt khoát tới tiệm cơm hộ cá thể kia ăn thử mootjj lần.

Đi bộ hơn nửa giờ, còn hỏi thăm vài người, mới tìm được tiệm cơm nhỏ kia.

Tiệm cơm không lớn, khách lại không ít.

Lưu Đại Ngân hỏi giá cả, mua màn thầu rẻ tiền nhất.

Bánh bột ngô mang từ nhà đi đã ăn hết từ hôm qua, Lưu Đại Ngân dứt khoát mua mười cái màn thầu làm cơm trưa và cơm chiều.

Hôm đó, Lưu Đại Ngân và con trai xuống tàu hỏa, đi bộ về đến nhà, trời đã tối thui.

Trong thôn im ắng, hiện tại trời lạnh, không có ai thích ra ngoài.

Càng gần tới nhà, trong lòng Lưu Đại Ngân càng cảm thấy bồn chồn, hay là trong nhà đã xảy ra chuyện gì?

Thẩm Hòe Hoa ra cửa quay về, vừa lúc gặp phải hai mẹ con Lưu Đại Ngân từ phía đối diện đi tới.

Trước kia hai nhà cũng coi như thân thích, nhưng bây giờ Giang An Ni và Lý Lưu Trụ đã ly hôn, chạm mặt nhau trên đường khó tránh khỏi xấu hổ.

Lưu Đại Ngân và Thẩm Hòe Hoa đã lướt qua nhau rồi, không biết vì sao, đột nhiên Thẩm Hòe Hoa gọi bà ấy lại.

“Thím Ba.” Thẩm Hòe Hoa nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định nói cho Lưu Đại Ngân chuyện đã xảy ra: “Người trong huyện tới bắt chú Ba đi rồi, nói nhà thím đầu cơ trục lợi, làm gà nướng đem bán, bây giờ nhà chú thím đã bị dán giấy niêm phong…”

Lưu Đại Ngân quýnh lên, lập tức hỏi: “Cô không gạt tôi chứ? Chuyện khi nào?”

Làm người tốt còn bị vặn hỏi, Thẩm Hòe Hoa có chút không vui: “Tôi lừa thím làm gì, ăn no rửng mỡ chắc. Sáng hôm qua chồng thím đã bị bắt đi, tôi không tới xem nhưng nghe nói nhà thím đã bị đập nát nhừ rồi.”

Lưu Đại Ngân vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi nhé, vừa rồi giọng điệu tôi không tốt, cảm ơn cô.”

Thẩm Hòe Hoa xua tay: “Đều là hàng xóm láng giềng, cảm ơn cái gì, Khai Nguyên và Khai Lâm nhà thím được Đại Ni mang đi rồi.”

Lưu Đại Ngân lại lần nữa nói câu cảm ơn, kéo con trai bước nhanh chân, đi về phía nhà mình.

Ngõ nhỏ tối thui, hôm nay lại không có ánh trăng, Lưu Đại Ngân mở to mắt, nhưng chỉ nhìn thấy được tường vây và phòng ốc lờ mờ.

Đợi tới cửa nhà, cửa lớn khóa chặt, bên trên dán hai tờ giấy niêm phong màu trắng.

Giấy niêm phong giống như một chiếc khóa chắc chắn, khóa chặt cửa nhà Lưu Đại Ngân.

Lưu Đại Ngân dừng bước, nói với con trai: “Con trèo tường nhảy vào đi, xem xem trong nhà rốt cuộc thế nào. Nhớ kỹ, không được bật đèn, nhanh chóng ra ngoài.”

Lý Lưu Trụ vâng một tiếng, chân tay nhanh nhẹn leo lên đầu tường, nhảy vào trong nhà.

Không lâu sau, anh ta lại nhảy từ đầu tường xuống dưới, phủi bụi đất bám trên quần áo, nói cho Lưu Đại Ngân tình hình trong nhà: “Mẹ, trong nhà gần như đều bị xới tung lên, kho đựng nước chát cũng bị đập rồi.”

Lưu Đại Ngân yên lặng một lúc lâu không có động tĩnh.

Trời tối đen như mực, Lý Lưu Trụ không trông thấy biểu cảm trên mặt mẹ mình, chỉ cảm nhận được mẹ hắn vẫn luôn yên lặng không nhúc nhích, ngay cả tiếng hít thở cũng sắp không còn.

Lý Lưu Trụ sợ hãi, run rẩy vươn tay sờ lên mũi mẹ mình.

“Con làm gì thế?” Lý Đại Ngân gạt tay con trai ra.

Lý Lưu Trụ: “Mẹ, mẹ làm con sợ muốn chết, sao lại đứng yên bất động thế?”

Lưu Đại Ngân: “Nước chát không còn, mẹ sót ruột. Được rồi, không nói nữa, chúng ta tới nhà chị Hai con trước đã.”

Lý Lưu Trụ: “Mẹ, bọn trẻ đều ở nhà chị Cả, chúng ta đến nhà chị Cả đi.”

“Chị Cả con ở chung với cha mẹ chồng con bé, chúng ta đến đó không tiện.”



Lý Liên Hoa nhìn thấy mẹ và em trai đến, không cằn nhằn câu nào, vành mắt vẫn đang đỏ.

Lưu Đại Ngân biết trong lòng con gái đang nghĩ gì, an ủi Lý Liên Hoa: “Đừng khóc, cứu cha con ra thế nào, mẹ đã có cách.”

Lưu Đại Ngân kể lại chuyện mình gặp phải ở tỉnh thành, khiến con gái và con trể trợn mắt há hốc mồm.

“Mẹ, mẹ thật sự nhìn thấy chủ tịch tỉnh, có phải chủ tịch tỉnh rất uy nghiêm không?”

“Mẹ, chủ tịch tỉnh thật sự nói sẽ giúp chúng ta làm giấy phép gì kia?”

“Mẹ, có giấy phép rồi, chúng ta không phải đầu cơ trục lợi, là có thể cứu cha ra ngoài?”

Lưu Đại Ngân gật đầu liên tục: “Chủ tịch tỉnh bảo mẹ tới tìm chủ tịch huyện làm giấy phép buôn bán, có giấy phép là cha con có thể ra ngoài, các con đừng lo lắng.”

Sáng sớm hôm sau, Lưu Đại Ngân với con trai ăn sáng xong, đạp chiếc xe mình mượn được, đi thẳng lên huyện thành.

Con gái con rể cũng muốn đi cùng, nhưng trong thôn chỉ có một chiếc xe đạp, không chở được nhiều người như vậy, cuối cùng đành từ bỏ.

Tới huyện thành rồi, Lưu Đại Ngân lại gặp phải vấn đề khó, chủ tịch huyện sẽ không đứng ngoài đường cái, bọn họ phải làm sao mới có thể gặp được chủ tịch huyện?

Đừng nói gặp được chủ tịch huyện, ngay cả cửa ủy ban huyện, Lưu Đại Ngân và con trai cũng không vào được.

Tác giả có lời muốn nói: Giá cả hàng hóa là tôi hỏi từ mẹ mình, cũng không biết có đúng hay không.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 53: Ngựa giống pháo hôi (31)



Cửa ủy ban huyện không thể vào, sao có thể tìm huyện trưởng, sao có thể làm giấy phép buôn bán?

Lưu Đại Ngân với Lý Lưu Trụ nói với lính gác nửa ngày, người ta vẫn không cho bọn họ vào.

Lưu Đại Ngân rất thông cảm, nếu bà ấy là lính gác, bà ấy cũng sẽ không để hai người không có giấy tờ liên quan, thân phận cũng không rõ vào trong.

“Mẹ, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Lý Lưu Trụ hỏi.

Lưu Đại Ngân đút tay vào túi áo, ngồi xổm xuống cách cửa ủy ban huyện không xa: “Đợi lát nữa có người tới, chúng ta hỏi từng người từng người một.”

Hai mẹ con bọn họ tới sớm, vẫn chưa tới giờ làm, Lưu Đại Ngân với Lý Lưu Trụ yên lặng ngồi xổm dưới chân tường, đợi người trong ủy ban huyện đi làm.

Lý Lưu Trụ tay cũng bỏ tay vào túi áo, hỏi mẹ mình: “Mẹ, chúng ta hỏi từng người thế nào?”

Lưu Đại Ngân: “Đợi lát nữa con sẽ biết.”

Một lát sau, Lý Lưu Trụ thật sự biết mẹ hắn hỏi thế nào.

Một người đàn ông đạp xe tới đi làm, sau khi đưa giấy tờ chứng minh ra, chiến sĩ gác cửa đang định cho qua, thì…

Lưu Đại Ngân nhanh chân chạy về phía trước, giữ chặt ghế sau xe đạp của người ta, há miệng hỏi ngay: “Ngài có phải huyện trưởng không? Chủ tịch tỉnh Giản Ái Hoa bảo tôi tới tìm ngài làm giấy phép buôn bán.”

Người đàn ông bị giữ lại hoảng sợ lắc đầu: “Chị gái, tôi không phải huyện trưởng.”

Lưu Đại Ngân vội vàng nói “Xin lỗi”, sau đó lại cùng con trai quay về góc tường ngồi xổm chờ đợi.

Chỉ cần là người tới ủy ban huyện đi làm, người ta vừa dừng trước cửa ủy ban, Lưu Đại Ngân lại chạy tới hỏi một câu: “Ngài có phải huyện trưởng không? Chủ tịch tỉnh Giản Ái Hoa bảo tôi tới tìm ngài làm giấy phép buôn bán.”

Chiến sĩ gác cửa không nhìn nổi, hành động này không phải nhiễu loạn trật tự công cộng sao?

Một chiến sĩ thông báo cho đội trị an, Lưu Đại Ngân và con trai bị bắt lại, mang tới phòng an ninh.

Một người họ Lưu, tự xưng là cán sự ngồi trên ghế, sa sầm mặt, hỏi: “Rốt cuộc hai người là ai, tới cửa ủy ban huyện quấy rối có ý đồ gì?”

Lưu Đại Ngân với con trai bị người ta ép vào góc tường, tay bị vặn ra phía sau.

“Oan uổng quá.” Lưu Đại Ngân lớn giọng hô: “Tôi tên Lưu Đại Ngân, sống ở Tiểu Lý trang thuộc trấn Đại Điền, chủ tịch tỉnh Giản Ái Hoa bảo tôi tới, nói muốn làm giấy phép buôn bán cứ tới tìm huyện trưởng huyện chúng ta là được.”

“Lời này không phải nói bậy sao? Chị là ai mà có thể gặp chủ tịch tỉnh? Tôi khuyên chị vẫn nên thành thật khai báo, nếu không chúng tôi chỉ có thể đưa chị tới đồn công an.”

Lưu Đại Ngân: “Chủ tịch tỉnh Giản Ái Hoa bảo tôi tới thật, dáng người chủ tịch tỉnh không cao lắm, mặt hơi đen, lông mày rất nhạt, không giống lãnh đạo tỉnh ngược lại giống lão nông trong thôn chúng ta, biển số xe ông ấy ngồi là 15697.”

Vốn dĩ cán sự Lưu đang cầm ca tráng men lên uống nước, sau khi nghe thấy Lưu Đại Ngân báo ra biển số xe, ngụm nước trong miệng không nuốt xuống được, sặc một cái kinh thiên động địa.

“Các cậu canh kỹ hai người kia, tôi ra ngoài một lát.”

Khi cán sự Lưu lên tỉnh thành họp với huyện trưởng, đã từng gặp chủ tịch tỉnh, vẻ ngoài của ông ấy rất giống người phụ nữ kia miêu tả.

Khi đó chủ tịch tỉnh xuống từ một chiếc xe hơi, biển số xe chính là biển số người phụ nữ kia vừa nói.

Cán sự Lưu nửa tin nửa ngờ, quyết định đi tìm thư ký của chủ tịch trước.

Khi thư ký nghe cán sự Lưu nói xong, vội vàng buông bút trong tay xuống, đứng dậy nói: “Hôm qua chủ tịch tỉnh đã gọi điện thoại cho huyện trưởng chúng ta, tôi còn tưởng rằng đối phương vẫn chưa tới, ai ngờ lại tới sớm như vậy. Tôi đi nói với chủ tịch Trần một tiếng, anh qua dẫn người tới văn phòng chủ tịch.”

Cán sự Lưu hỏi lại một câu: “Tôi thấy cũng chỉ là một người phụ nữ nông thôn bình thường thôi, chị ta thật sự quen biết chủ tịch tỉnh?”

Thư ký Dương: “Trong điện thoại chủ tịch tỉnh nói, nếu Lưu Đại Ngân tới làm giấy phép buôn bán, huyện chúng ta phải ủng hộ vô điều kiện, anh mau mang người tới đi.”

Rất nhanh, Lưu Đại Ngân và con trai đã được đưa tới trước mặt huyện trưởng.

Đây là lần đầu tiên mặt đối mặt với huyện trưởng, bà ấy phải chào hỏi đối phương thế nào nhỉ?

Huyện trưởng lão gia, đó là xưng hô trong xã hội cũ, không thể gọi.

Chào huyện trưởng, lời này hình như cũng không thích hợp lắm, hay là cứ gọi đồng chí huyện trưởng đi.

Lưu Đại Ngân cúi người chào huyện trưởng, miệng hô to: “Chào đồng chí huyện trưởng.”

Vân Chi

Lý Lưu Trụ học theo, cũng khom lưng như Lưu Đại Ngân: “Chào đồng chí huyện trưởng.”

Hai mẹ con khom người cúi chào khiến huyện trưởng sửng sốt.

Ông ấy vội vàng đỡ bọn họ đứng lên, cười hòa ái: “Chị gái này, hai người mau ngồi xuống, tôi còn trẻ hơn ngài đó, sao ngài lại khom lưng với tôi. Thư ký Dương, còn không mau rót nước.”

Thư ký Dương: “Trà đã pha xong, tôi đi bưng tới.”

Đầu tiên huyện trưởng Trần hỏi chuyện Lưu Đại Ngân, đợi Lưu Đại Ngân nói xong, anh ta mới mở miệng: “Chị gái, chị muốn làm giấy phép buôn bán gà nướng?”

Lưu Đại Ngân mau chóng gật đầu: “Đúng đúng đúng, chính là giấy phép bán gà nướng.”

“Gà nướng này thuộc phạm vi kinh doanh thực phẩm, không giống các loại khác.” Thư ký Dương bưng hai ly trà vào phòng, đặt trước mặt Lưu Đại Ngân và Lý Lưu Trụ.

Huyện trưởng nói tiếp: “Giấy phép kinh doanh thực phẩm quản lý nghiêm ngặt nhất, dù sao cũng là đồ ăn vào bụng, nhất định phải an toàn.”

Lưu Đại Ngân: “Tôi đều nghe ngài.”

Huyện trưởng Trần: “Nhà chị là nhà xưởng gia đình, đúng không?”

“Đúng vậy, nhà chúng tôi tự làm.”

“Vậy thì, người nhà các chị đều phải tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe một lượt, xem có bệnh tật mang tính lây nhiễm nào không, nếu tất cả kết quả kiểm tra đều bình thường, mới có thể làm giấy phép buôn bán.”

“Được. Nhưng mà huyện trưởng…”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 54: Ngựa giống pháo hôi (32)



Lưu Đại Ngân hơi ngượng ngùng, nói: “Chồng tôi vẫn đang bị nhốt ở đồn công an, có thể thả ông ấy ra trước hay không? Ông ấy bị bắt vì tội danh đầu cơ trục lợi, nhưng mà chúng tôi thật sự không đầu cơ trục lợi, chỉ làm gà nhà mình thành gà nướng, đem đi bán.”

Huyện trưởng cẩn thận lắng nghe, sau đó nói với thư ký Dương: “Lát nữa cậu qua đồn công an xem xem, nếu không có chuyện gì khác thì thả người.”

Lưu Đại Ngân vội vàng đứng lên, lại khom lưng với huyện trưởng: “Cảm ơn đồng chí huyện trưởng.”

Lý Lưu Trụ ngây ngốc giậy mình đứng dậy, khom lưng với mẹ hắn.

Huyện trưởng lại đỡ Lưu Đại Ngân một phen: “Chị gái, đều là việc tôi nên làm. Thư ký Dương, chuyện làm giấy phép buôn bán cho chị gái này, tôi giao hết cho cậu, nhất định phải làm tốt đó.”

Thư ký Dương đứng thẳng người: “Huyện trưởng, ngài cứ yên tâm, nhất định tôi sẽ làm tốt.”

Vân Chi

Sau đó, thư ký Dương dẫn Lý Đại Ngân tới đồn công an, tìm lãnh đạo của bọn họ, thả Lý Tam Thuận ra.

Tinh thần Lý Tam Thuận hơi uể hoải, ở trong đó ông ấy đã nghĩ kỹ rồi, nếu thật sự phải gánh tội danh đầu cơ trục lợi, ông ấy sẽ gánh một mình, tuyệt đối không liên lụy đến vợ con.

Nhưng mà không ngờ, chỉ ngây người ở đồn công an một ngày, ông ấy đã được thả ra.

Nhìn thấy vợ con đứng bên ngoài chờ mình, Lý Tam Thuận mừng quá bật khóc.

Càng không ngờ, vợ ông ấy còn mang tới cho ông ấy một tin tức cực tốt.

Khi vợ ông ấy đi bán gà nướng, thế mà lại gặp được chủ tịch tỉnh!

Chủ tịch tỉnh còn khích lệ vợ ông ấy, thậm chí còn hỗ trợ làm giấy phép gì kia. Người lạ đang đứng cùng vợ ông ấy là thư ký huyện trưởng, đợi cả nhà khám sức khỏe xong, tìm cậu ta là có thể làm giấy phép buôn bán rồi.

Sau khi làm xong giấy phép, bọn họ có thể đường đường chính chính, quang minh chính đại bán gà nướng.

Chỉ nghĩ một chút thôi, Lý Tam Thuận đã kích động không biết phải làm sao rồi.

Thư ký Dương còn việc phải làm, sau khi Lý Tam Thuận được thả ra, đối phương đã quay về ủy ban huyện.

Ba người Lưu Đại Ngân tới bệnh viện huyện trước, đăng ký khám sức khỏe, xem có bệnh tật lây nhiễm gì hay không.

Trong thời gian chờ đợi, Lưu Đại Ngân ra ngoài dạo một vòng.

Huyện thành không lớn, nếu đi bộ, chưa đầy một tiếng đã đi hết hai con đường chính trong huyện.

Tối hôm qua Lý Tam Thuận mất ngủ cả đêm, ngồi ngoài hành lang bệnh viện ngủ gật.

Đợi ông ấy mở mắt ra, Lưu Đại Ngân đã không thấy tăm hơi.

“Lưu Trụ, mẹ con đi đâu rồi?” Lý Tam Thuận dụi mắt hỏi.

Lý Lưu Trụ ngồi dựa vào chân tường, chống hai chân lên: “Mẹ con nói ra ngoài đi dạo, lát nữa sẽ về.”

Lưu Đại Ngân đi bộ một vòng trên phố, trong lòng thầm chọn ra vài địa điểm.

Nếu trong huyện không cho bán, bà ấy sẽ đi họp chợ bán, dù sao bán đồ ở chợ phiên cũng không cần giấy phép.

Khám sức khỏe xong, ba người nhà họ Lý đều khỏe mạnh, không có bệnh truyền nhiễm gì, có thể làm giấy phép buôn bán.

Lý Tam Thuận cẩn thận gấp tờ kết quả khám bỏ vào túi áo: “Đại Ngân, chúng ta về nhà trước đi. Hôm nay là tết áo lạnh, đợi mai chúng ta lại lên huyện tìm thư ký Dương, nhờ cậu ta giúp đỡ làm giấy phép.”

Lưu Đại Ngân gật đầu: “Tôi cũng nghĩ như vậy.”

Chỉ có một chiếc xe đạp, Lý Tam Thuận đạp xe chở Lưu Đại Ngân, Lý Lưu Trụ chạy chậm theo sau.

Tới nhà rồi, cửa nhà rộng mở, hóa ra ba cô con gái đều đã tới, lúc này đang giúp đỡ thu dọn nhà cửa.

Lý Khai Nguyên nhìn thấy bọn họ về đầu tiên, vội vàng chạy tới lao vào lòng Lưu Đại Ngân: “Bà nội, mọi người về rồi.”

Sau đó cả đám trẻ đều xông tới, con gái con rể nghe thấy động tĩnh, cũng chạy ra khỏi phòng.

“Cha, cha về rồi.”

“Cha, mẹ. Cha mẹ mau vào phòng, trong phòng đã thu dọn xong rồi.”

“Cha, mẹ.”

Lý Tam Thuận với Lưu Đại Ngân gật đầu liên tục, được một đám củ cải nhỏ vây quay, kéo vào phòng.

Hai vợ chồng Lý Tam Thuận sinh được ba cô con gái một đứa con trai.

Con gái cả Lý Hà Hoa, đã gả tới Chu trang, con rể tên Chu Tam Lâm, hai người sinh được bốn người con: Chu Hữu Lợi, Chu Hữu Đức, Chu Xuân Yến, Chu Xuân Nha

Hôm nay hai đứa cháu trai đều tới trường, chỉ có Xuân Yến với Xuân Nha tới.

Con gái thứ hai Lý Liên Hoa, đã gả tới Tảo Lâm, con rể tên Vương Thành, sinh được một trai một gái, tên Vương Nhất Ái, Vương Toàn, hai đứa nhỏ đều tới.

Con gái út Lý Ngẫu Hoa mới kết hôn năm kia, con rể tên Khương Ngọc Lai, hai vợ chồng ở gần trường tiểu học thị trấn, vẫn chưa có con.

Lưu Đại Ngân hỏi con gái Hai: “Liên Hoa, cái túi màu đen của mẹ đâu?”

Lý Liên Hoa trả lời: “Ở trên giường đất.” Nói xong lấy cái túi tới, đưa cho Lưu Đại Ngân.

Lưu Đại Ngân lấy ra một cái bọc nhỏ gói bằng giấy dai từ trong túi đồ, mở từng lớp ra, bên trong là kẹo ngọt. Kẹo do Lưu Đại Ngân mua về từ tỉnh thành.

Mấy đứa trẻ bị kẹo hấp dẫn, nhìn chằm chằm vào bọc nhỏ trong tay Lưu Đại Ngân.

Lưu Đại Ngân lấy một nắm, chia cho đám trẻ mỗi đứa một viên.

“Hôm qua binh hoang mã loạn, quên mất cái này, bây giờ mới nghĩ tới.” Lưu Đại Ngân ngồi trên ghế, nói với con trai: “Lưu Trụ, con đi mổ hai con gà trống trong nhà, trưa nay chúng ta hầm gà ăn.”

Lý Liên Hoa: “Mẹ, không phải tết nhất, cũng không có người ngoài, mổ gà làm gì, tùy tiện ăn chút là được.”

Lưu Đại Ngân: “Hôm nay mẹ vui, Lưu Trụ, còn không mau đi.”

Lý Lưu Trụ đáp lại một tiếng, rồi ra ngoài làm việc.

Con rể cả và con rể hai cũng ra ngoài giúp đỡ, con rể út nhát gan, không dám g.i.ế.c gà mổ cá, ở trong phòng không ra ngoài.

Trên mặt Lưu Đại Ngân không giấu nổi vui mừng, Khương Ngọc Lai đẩy gọng kính, hỏi: “Mẹ, mẹ thật sự gặp được chủ tịch tỉnh? Ông ấy còn hứa hẹn giúp đỡ làm giấy phép buôn bán?”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 55: Ngựa giống pháo hôi (33)



Lưu Đại Ngân há to miệng cười, tiếng cười vang dội.

“Đúng vậy, gặp được chủ tịch tỉnh.”

Lưu Đại Ngân kể lại từ đầu tới đuôi quá trình mình gặp được chủ tịch tỉnh một lần. Người trong phòng đều nghe hăng say.

“Chú Tam Thuận, chú về thật rồi?” Trưởng thôn hơi ngạc nhiên, hỏi.

Vốn dĩ trưởng thôn đang ngồi nhà viết báo cáo, đột nhiên mẹ Giang tới nhà ông ấy mách lẻo: “Trưởng thôn, người nhà họ Lý tự tiện xé giấy niêm phong trước cửa nhà bọn họ xuống rồi, ông không quản sao?”

Trưởng thôn buông bút, đuổi mẹ Giang về trước: “Chị về trước đi, để tôi qua xem thử.”

Trưởng thôn quyết định xem thử trước, chuyện xé giấy niêm phong có thể lớn có thể nhỏ, nếu thật sự bị xé vẫn có thể dán lại lần nữa, còn hơn kinh động tới cảnh sát.

Ai biết vừa vào nhà, trưởng thôn đã trông thấy Lý Tam Thuận, người vốn dĩ phải ngồi xổm trong đồn công an, lúc này lại đang ngồi chơi với cháu trong sân nhà.

“Lãnh đạo huyện nói không vấn đề gì, nên thả tôi về.” Lý Tam Thuận hướng về phía phòng trong, gọi: “Mẹ bọn trẻ, trưởng thôn tới.”

Lưu Đại Ngân dẫn con gái con rể ra khỏi phòng nghênh đón: “Trưởng thôn, ông tới rồi.”

Trưởng thôn đứng ngoài sân, xụ mặt: “Chú Tam Thuận, ai xé giấy niêm phong trước cửa? Đó là giấy niêm phong do đồn công an dán, nếu như người khác cử báo, sẽ bị bắt lại đó. Tôi qua đây xem trước, nhà chú thím mau dán lại đi.”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Trưởng thôn, tôi đang muốn tìm ông đây, mau, vào phòng ngồi.”

Trưởng thôn không hiểu ra sao, thím Tam Thuận là người thông minh, sao nói đến nước này rồi, bà ấy vẫn chưa sốt ruột?

Tự mình xé giấy niêm phong không phải chuyện nhỏ, nhân lúc chưa nhiều người phát hiện, mau mau dán lại đi.

Trưởng thôn vào phòng, ngồi xuống. Lý Liên Hoa rót nước cho ông ấy.

Lưu Đại Ngân không nhiều lời vô nghĩa, kể lại chuyện mình gặp được chủ tịch tỉnh trên tỉnh thành, hôm nay lại lên huyện gặp huyển trưởng, còn đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe, nói rõ ràng mạch lạc cho trưởng thôn biết.

Trưởng thôn đứng dậy, đi qua đi lại vài vòng, cuối cùng dừng trước mặt Lưu Đại Ngân, mắt trợn trừng hỏi: “Là thật?”

Mặt Lưu Đại Ngân đầy ý cười: “Trưởng thôn, chẳng lẽ tôi còn có thể lừa gạt ông sao? Nếu ông không tin, ngày mai lên huyện thành với tôi, gặp thư ký Dương, sẽ biết tôi không lừa ông.”

“Trưởng thôn, thư ký Dương nói, còn cần ông viết giấy giới thiệu, mới có thể làm giấy phép buôn bán đó.”

Trưởng thôn lại ngồi xuống ghế, hút t.h.u.ố.c lá sợi hỏi: “Muốn viết giấy giới thiệu thế nào?”

Lưu Đại Ngân nghĩ đi nghĩ lại, vẫn chưa nhớ ra: “Chỉ nói là giấy giới thiệu, còn rốt cuộc viết thế nào, tôi quên mất rồi.”

“Vậy ngày mai tôi đi cùng thím lên huyện thành, muốn viết thế nào, tôi viết cho thím ngay tại chỗ.” Trưởng thôn nói.

Lưu Đại Ngân vui cười hớn hở: “Vậy thì tốt quá.”

Tiễn trưởng thôn ra về, Lưu Đại Ngân với các con lại cùng nhau băm cải trắng, chuẩn bị làm vằn thắn.

Đầu tháng mười phải làm vằn thắn viếng mồ mả tổ tiên, đây là quy củ lâu đời.

Hôm sau cả nhà Lưu Đại Ngân dậy sớm, cẩn thận ăn mặc một phen, thay bộ quần áo mới nhất, dẫn hai đứa cháu trai theo, cùng nhau ra cửa thôn chờ trưởng thôn.

Lý Khai Nguyên với Lý Khai Lâm nhìn cha và ông bà nội, các cô nói thế nào cũng không chịu đi theo, bất đắc dĩ Lưu Đại Ngân đành phải dẫn theo hai đứa nhóc cùng lên huyện thành.

Xe đạp bị con gái thứ Hai mang về rồi, là đồ của nhà người khác không tiện giữ mãi trong nhà mình.

Nhưng mà hôm nay cũng không phải đi bộ, trưởng thôn nhờ đội trưởng Mã kéo xe đưa bọn họ lên huyện thành.

Lên xe kéo, Lưu Đại Ngân hỏi trưởng thôn: “Trưởng thôn, ông mang theo con dấu chưa?”

Trưởng thôn vỗ túi áo: “Mang dấu cái gì, con dấu là đồ của nhà nước, không được mang ra khỏi nơi làm việc.”

Lưu Đại Ngân vội vàng hỏi: “Không mang con dấu theo, vậy tới huyện thành, gặp bí thư Dương rồi, ông viết giấy giới thiệu cho chúng tôi thế nào?”

Trưởng thôn giơ cao roi, xe kéo chạy lộc cộc trên đường: “Giấy giới thiệu đã viết xong, đợi gặp thư ký Dương, tôi sẽ đưa cho thím.”

Nghe thấy câu này, cuối cùng Lưu Đại Ngân mới thả lỏng: “Vậy là tốt rồi.”

Lưu Đại Ngân xuất phát từ rất sớm, nhưng có người còn sớm hơn bà ấy. Thư ký Dương đã đứng chờ bọn họ trước cửa ủy ban huyện.

Lưu Đại Ngân xuống khỏi xe kéo, đầu tiên chào hỏi thư ký Dương, sau đó lấy giấy giới thiệu từ tay trưởng thôn đưa cho đối phương.

Hôm qua thư ký Dương đã nói với Lưu Đại Ngân những giấy tờ cần để làm giấy phép buôn bán, hôm nay Lưu Đại Ngân đã mang tất cả đến.

Thư ký Dương lật xem tài liệu Lưu Đại Ngân chuẩn bị một phen, nói: “Tài liệu đã đủ hết, chúng ta đi thôi.”

Muốn làm giấy phép buôn bán, phải tới cục Công Thương.

Cục Công Thương cách nơi này không xa, bọn họ qua đường là tới.

Tài liệu đã chuẩn bị đủ, hơn nữa có thư ký Dương - Thư ký của huyện trưởng đi cùng, quá trình làm giấy phép buôn bán rất thuận lợi.

Làm xong giấy phép vẫn chưa tới giờ cơm trưa.

Thư ký Dương nói: “Đợi bảy ngày sau lại tới nơi này lấy giấy phép là được.”

Cả nhà Lưu Đại Ngân liên tục cảm ơn thư ký Dương, thư ký Dương xua tay nói: “Là chức trách của tôi, chị gái, đợi có giấy phép rồi, chị phải làm cho tốt đó, chị chính là hộ kinh doanh cá thể đầu tiên của huyện Lương Hà chúng ta.”

Lưu Đại Ngân vội vàng gật đầu: “Thư ký Dương, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ không phụ lòng quốc gia, phụ kỳ vọng và tài bồi của chủ tịch tỉnh, huyện trưởng Trần và thư ký Dương, chắc chắn sẽ cố gắng làm tốt, tranh thủ bán gà nướng nhà tôi đi khắp mọi nơi.”

Vân Chi

Giấy phép buôn bán đã làm xong, tảng đá trong lòng Lưu Đại Ngân mới buông lỏng phân nửa. Tiếp theo phải vén tay áo, cố gắng chăm chỉ, cả nhà cùng nhau làm giàu.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 56: Ngựa giống pháo hôi (34)



Mùng năm tháng mười chính là ngày họp chợ thị trấn, Lưu Đại Ngân dậy rất sớm, ăn sáng xong lập tức đến nơi họp chợ chiếm chỗ bán hàng.

Bà ấy phải bán hết số áo sơ mi tổng hợp trong nhà.

Chợ thị trấn này, cũng không biết Lưu Đại Ngân đã tới bao nhiêu lần rồi, nhắm mắt bà ấy vẫn có thể tìm tới nơi náo nhiệt nhất.

Lưu Đại Ngân chọn chỗ ở giữa hai cây ngô đồng, là vị trí trung tâm chợ.

Hiện tại vẫn còn sớm, cơ bản mọi người đều chưa tới họp chợ.

Để bày áo sơ mi nhà mình, Lưu Đại Ngân mang theo một cây gậy trúc từ nhà, buộc vào giữa hai cây ngô đồng. Buộc chắc gậy trúc, Lưu Đại Ngân lấy móc áo ra treo một chiếc sơ mi lên trên.

Cái này vẫn là học từ Tiểu Trương. Khi bày hàng, Tiểu Trương treo quần áo trên móc áo như vậy, rất bắt mắt.

Trong nhà không có móc áo, Lưu Đại Ngân bảo con trai dùng dây thép uốn cho mình một cái. Sau khi làm xong, Lưu Đại Ngân còn dùng vải vụn bọc quanh dây thép. Áo sơ mi sợi tổng hợp này trắng như vậy, nếu để dính rỉ sắt thì không bán được giá tốt.

“Áo sơ mi sợi tổng hợp đây, áo sơ mi sợi tổng hợp đây, bảy đồng một chiếc, không cần phiếu.”

Lưu Đại Ngân treo áo sơ mi lên, dùng sức thét to. Tiếng thét vừa vang lên, người nửa chợ đều nhìn qua.

Có người xem, Lưu Đại Ngân càng ra sức thét to.

“Đi ngang qua đừng bỏ lỡ, áo sơ mi sợi tổng hợp đây, không cần phiếu.”

Một cô gái trẻ tuổi tết tóc hai bên tới hỏi đầu tiên: “Bác gái, áo sơ mi này của bác thật sự không cần phiếu?”

Lưu Đại Ngân: “Không cần phiếu vải, bảy đồng một chiếc.”

Đi cùng cô gái ấy còn có hai cô gái trẻ tuổi khác.

“Bác gái, đến Cung Tiêu Xã mua sợi tổng hợp về tự may cũng không tới bảy đồng, bác bán đắt quá.”

Lưu Đại Ngân nói: “Nhưng áo của bác không cần phiếu, cháu tới Cung Tiêu Xã, có tiền không phiếu, người ta có bán cho cháu không? Hơn nữa, áo sơ mi này của bác nhập hàng từ tỉnh thành, đều là thợ may lành nghề làm ra.”

Nói xong, bà ấy lấy ra một chiếc áo sơ mi từ trong túi, cầm trên tay, để mấy cô gái kia xem rõ: “Đường may này, đường cắt này, chúng ta tự may, có được tinh tế như vậy không?”

Thấy ba cô gái đều hơi động lòng, Lưu Đại Ngân tiếp tục không ngừng cố gắng: “Mới sáng sớm bác vẫn chưa mở hàng, nếu các cháu muốn mua, bác để cho các cháu sáu đồng một chiếc.”

Ba cô gái nhận áo sơ mi từ tay Lưu Đại Ngân, xem xét cẩn thận.

Đường may này, đúng là tốt hơn mua vải về tự may nhiều.

Sáu đồng một chiếc, tuy đắt hơn so với mua vải ở Cung Tiêu Xã về nhà tự may một đồng, nhưng mà không cần phiếu vải a.

Ba cô gái tôi nhìn cô, cô nhìn tôi, muốn mua lại tiếc, không mua cũng tiếc.

“Bác gái, để chúng cháu đi xem thêm đã, lát nữa quay lại.”

Cô gái tết tóc hai bên đưa áo sơ mi lại cho Lưu Đại Ngân, lưu luyến quay người rời đi.

Nhìn dáng vẻ này, tám chín phần mười cô ấy sẽ quay lại.

Lưu Đại Ngân tiếp tục thét to: “Bán áo sơmi đây, bán áo sơmi đây, áo sơmi sợi tổng hợp, không cần phiếu.”

Lưu Đại Ngân rao hàng một lúc lâu, người xem không ít, lại không một ai mua hàng.

Vài người đều lộ vẻ muốn mua, nhưng cuối cùng vẫn bỏ áo sơ mi xuống. Khi đi đều do do dự dự, lưu luyến không rời.

Lưu Đại Ngân vui tươi hớn hở tiễn bọn họ, trong thời gian đợi bọn họ quay lại, tiếp tục lớn tiếng rao hàng, chọc người vốn dĩ luyến tiếc chưa mua quay đầu lại nhìn vài lượt.

Một lát sau, cô gái tết tóc hai bên và hai cô bạn quay trở lại.

“Bác gái, giảm thêm chút nữa nhé, giảm chút nữa cháu mua một chiếc.” Cô gái tết tóc nói.

“Không giảm được nữa.” Lưu Đại Ngân cười lắc đầu: “Cháu gái, cái giá này là rẻ nhất rồi, mua vải không cần phiếu vải cũng tốn bằng ấy tiền.”

“Giảm thêm chút đi, giám chút nữa cháu mua một chiếc.”

Lưu Đại Ngân vẫn lắc đầu: “Thật sự không thể giảm thêm.”

Cô gái tết tóc hai bên dậm chân, cuối cùng cắn răng nói: “Vậy được, sáu đồng thì sáu đồng, cháu mua một chiếc.”

Cô gái tết tóc rời đi không lâu, một đôi thanh niên nam nữ khác quay lại. Bọn họ cũng đã xem qua một lần.

“Chị gái, chúng tôi mua hai chiếc, thấp nhất bao nhiêu tiền?”

Hai người trẻ tuổi này sắp làm đám cưới, lần này đi chợ chính vì mua đồ dùng kết hôn.

Lưu Đại Ngân ngẫm nghĩ một lát, mặt lộ vẻ khó xử: “Nếu hai người mua hai chiếc, vậy lấy hai người mười một đồng rưỡi, không thể giảm thêm.”

Hai người trẻ tuổi không trả giá, mua luôn hai chiếc.

Bọn họ đi không lâu, Lưu Đại Ngân lại bán được thêm một chiếc áo sơmi.

Một buổi chợ đã bán được nhiều như vậy, Lưu Đại Ngân mừng đến mức nói không thành lời.

Hôm nay bà ấy đi chợ một mình, chồng bà ấy bận đi thăm cô họ bị ốm. Con trai phải ở nhà trông hai đứa nhỏ.

Khi đi Lưu Đại Ngân đi bộ, khi về, cũng chỉ có thể đi bộ.

Mười mấy cây số với Lưu Đại Ngân mà nói, thật sự không coi là xa.

Khi về đến nhà, con trai không ở, cháu trai cũng không có nhà, chỉ có chồng bà ấy đã trở về.

“Đại Ngân, bà về rồi à, mau qua đây, tôi cho bà xem thứ tốt.”

Lý Tam Thuận vươn tay ra, kéo tay Lưu Đại Ngân, ấn bà ấy ngồi xuống giường đất.

Vân Chi

“Thứ tốt gì thế? Tôi còn chưa kịp uống ngụm nước nào đâu.”

“Xem đầu óc tôi này...” Lý Tam Thuận vỗ trán: “Trong nồi còn cơm, để tôi đi lấy cho bà.”

Lý Tam Thuận ném đồ giấu trong tay lên giường đất, xoay người ra khỏi phòng.

Lưu Đại Ngân giở ra xem, hóa ra đồ Lý Tam Thuận muốn cho bà ấy xem là một đôi gang tay.

Một đôi gang tay da thỏ.

Lý Tam Thuận mang cơm tới, đặt lên bàn uống nước trong phòng.

“Bà xem đôi gang tay này xem, đẹp nhỉ? Con gái út nhà cô họ tôi gả tới huyện Doanh, nơi đó trước kia nổi tiếng về thuộc da, con bé tặng nhà mẹ đẻ hai đôi găng tay da thỏ, cô họ cho tôi một đôi này.”

Lưu Đại Ngân không rảnh ăn cơm, vội cầm găng tay lên quan sát kỹ càng: “Tam Thuận, ông nói xem, nếu chúng ta làm găng tay này đem bán, chắc chắn sẽ bán rất đắt hàng nhỉ?”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 57: Ngựa giống pháo hôi (35)



“Hả?” Lý Tam Thuận nghiêng đầu hỏi: “Bán, bán làm gì?”

Lưu Đại Ngân trợn mắt nhìn qua: “Hết nói nổi ông, thôi, tôi ăn cơm đã.”

Lý Tam Thuận thương lượng với Lưu Đại Ngân: “Mùng chín lên huyện thành lấy giấy phép, hôm đó chúng ta dẫn cả cháu trai đi nhé, chụp một tấm ảnh kỷ niệm luôn.”

Lưu Đại Ngân vừa ăn cơm vừa gật đầu: “Được, mùng chín chúng ta lên huyện thành, tiện thể mang áo sơ mi đi bán luôn.”

Lý Tam Thuận gãi gãi đầu, nghĩ tới nghĩ lui: “Chúng ta đi đâu bán áo sowmi? Hay là tới xưởng máy móc? Công nhân xưởng máy móc có tiền.”

Vân Chi

Lưu Đại Ngân cười nói: “Ây da, ban đầu là ai phản đối tôi buôn bán nhỉ? Sao bây giờ chuyển sang ủng hộ rồi?”

Lý Tam Thuận không đáp.

Đợi Lưu Đại Ngân cơm nước xong, Lý Tam Thuận rất tự giác đi thu dọn bát đũa.

Đợi ông ấy trở lại nhà chính, Lưu Đại Ngân nói: “Tôi nghĩ kỹ rồi, mang tới nơi đăng ký kết hôn bán, đợi chiều lại tới cửa xưởng máy móc.”

“Tới nơi đăng ký kết hôn bán?” Lý Tam Thuận vỗ đùi, nói: “Hay, người đi đăng ký kết hôn đa phần đều sẽ đến Cung Tiêu Xã mua vải, chúng ta bán áo sơ mi ở đó, chắc chắn rất đắt hàng.”

Nơi bọn họ sống có một câu thế này: “Đăng ký không về không, về không c.h.ế.t công công.” Trong ngày đăng ký kết hôn, cô dâu chú rể đều phải mua đồ mang về, nếu cùng ngày đăng ký tay không về nhà, sẽ không hạnh phúc.

Mua vải may quần áo là nhiều nhất.

Áo sơ mi sợi tổng hợp của Lưu Đại Ngân cắt may khéo léo, tuy rằng đắt hơn so với mua vải về may, nhưng mà không cần phiếu vải.

Lý Tam Thuận vui mừng, nói: “Vậy được, chúng ta đi lấy giấy phép trước, sau đó đi bán áo sơ mi, đợi bán áo sơ mi xong, lại mang bọn nhỏ tới hiệu ảnh chụp ảnh.”

Mùng chín, Lưu Đại Ngân dậy từ sáng sớm, mặc bộ quần áo mới nhất của mình, tinh thần phấn chấn dẫn cả nhà lên huyện.

Nhưng hôm nay không có xe vào huyện thành, bọn họ phải đi bộ. Dù như vậy, hai đứa trẻ vẫn vui mừng không chịu nổi, dọc đường đi nói chuyện ríu rít không ngừng.

Lũ trẻ đi bộ mệt, người lớn thay phiên nhau cõng một lát. Đợi tới huyện thành, người cả nhà đều đổ đầy mồ hôi.

Cục công thương vừa mở cửa, Lưu Đại Ngân đã dẫn mọi người vào trong. Cục trưởng cục công thương tự mình đưa giấy phép buôn bán cho Lưu Đại ngân.

Cục trưởng nở nụ cười hòa ái, hai tay đưa giấy phép qua: “Đồng chí Lưu, nhà chị chính là hộ cá thể kinh doanh đầu tiên của huyện Lương Hà chúng ta, nói không chừng sau này còn được ghi vào huyện chí của chúng ta đó.”

Lưu Đại Ngân không biết chữ, cũng không rõ huyện chí kia là thứ gì, có điều qua giọng điệu của cục trưởng cục công thương là biết, được ghi vào huyện chí chắc chắn là chuyện đáng kiêu ngạo.

Lưu Đại Ngân phấn khởi tỏ thái độ: “Tôi sẽ cố gắng làm việc, sẽ không phụ quốc gia bồi tài.”

Ra khỏi cục công thương, người nhà họ Lý đi thẳng tới nơi đăng ký kết hôn. Người đăng ký đa phần đều mang tâm lý đến càng sớm càng tốt, hơn nữa hôm nay còn là ngày lành, lúc này trước cửa phòng đăng ký đã bắt đầu náo nhiệt.

Lưu Đại Ngân chọn nơi dễ thấy, bỏ áo sơ mi ra bày hàng: “Áo sơ mi sợi tổng hợp đây, áo sơ mi do thợ may lành nghề làm ra, bảy đồng một chiếc, ai đi ngang qua đừng bỏ lỡ.”

Lưu Đại Ngân vung vẩy áo sơmi, lớn tiếng thét to.

Một đôi nam nữ trẻ tuổi đi ra từ phòng đăng ký dừng trước mặt Lưu Đại Ngân: “Áo sơ mi này nhà thím bao nhiêu tiền?”

Lưu Đại Ngân đưa áo sơ mi trong tay qua, để bọn họ xem rõ ràng.

“Cậu xem đường may này, chất vải này…” Lưu Đại Ngân lại lấy ra một chiếc áo sơ mi khác từ trong túi: “Đều do thợ may lành nghề làm ra, bảy đồng một chiếc, không cần phiếu.”

“Thật không cần phiếu?” Cô gái buông áo sơ mi trong tay xuống, vui mừng hỏi.

Lưu Đại Ngân: “Không cần phiếu, bảy đồng tiền một chiếc, nếu mua hai chiếc thì sáu đồng rưỡi một chiếc.”

“Tôi mua một chiếc là được rồi, mua hai chiếc giống nhau như đúc làm gì, một chiếc cũng sáu đồng rưỡi nhé?”

Lưu Đại Ngân lắc đầu: “Một chiếc bảy đồng, không mặc cả. Áo sơ mi này có cỡ l ớn cỡ nhỏ, cô với cậu thanh niên đây mỗi người một chiếc, mặc ra ngoài ai nhìn cũng biết hai người là vợ chồng.”

“Cái thím này…” Cô gái xấu hổ cúi đầu: “Ai là vợ chồng với anh ấy.”

Lưu Đại Ngân: “Đã đăng ký rồi, vẫn chưa phải là vợ chồng sao?”

“Có thể giảm thêm chút nữa không?” Cô gái hỏi.

Lưu Đại Ngân: “Thật sự không thể giảm thêm, giảm nữa là hụt vốn. Cô tính thử xem, mua vải bao nhiêu tiền một thước, muốn may một chiếc áo sơ mi ít nhất cũng phải hai đến ba thước vải, còn chưa nói đến phiếu vải.”

Cậu thanh niên ở bên cạnh nhìn vợ mình mặc cả với Lưu Đại Ngân, cuối cùng đánh nhịp: “Chúng tôi mua hai chiếc.”

“Vương Tùng.”

“Không phải lát nữa chúng ta còn phải đi chụp ảnh sao, mặc hai chiếc áo sơ mi trắng giống nhau chụp ảnh, đẹp biết mấy.”

Cô gái nhỏ giọng nói: “Nhưng đắt hơn ở Cung Tiêu Xã.”

“Không phải không cần phiếu vải sao?”

Thật ra cô gái kia cũng muốn mua rồi, cẩn thận ngẫm lại thì, nếu không cần phiếu vải, tính ra đúng là không đắt thật.

Huống chi, hai vợ chồng mặc hai chiếc áo sơ mi giống nhau như đúc đi chụp ảnh, nghĩ thôi cũng biết không tệ rồi.

Dù sao hôm nay cô cũng định mua vải về may quần áo, dứt khoát mua hai chiếc áo sơ mi còn tiết kiệm được phiếu vải.

“Được, mua hai chiếc.”

Đa phần người tới đăng ký kết hôn đều định tới Cung Tiêu Xã mua vải về may quần áo, áo sơ mi Lưu Đại Ngân bán không cần phiếu, cắt may còn đẹp, không đắt hơn so với tự mua vải về làm bao nhiêu, chưa tới một tiếng đã bán hết mười chiếc áo sơ mi, còn rất nhiều người tới hỏi khi nào Lưu Đại Ngân lại đến bán tiếp.

Lưu Đại Ngân cũng không biết lần sau là khi nào, chỉ có thể nói nhất định sẽ đến.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 58: Ngựa giống pháo hôi (36)



Trong huyện chỉ có một quán chụp ảnh, khi cả nhà Lưu Đại Ngân đến, đã có không ít người xếp hàng.

Nhưng ít người dìu già dắt trẻ như nhà Lưu Đại Ngân, đa phần đều là thanh niên nam nữ trẻ tuổi.

Đây là lần đầu tiên hai đứa nhỏ đi chụp ảnh, Khai Lâm ở trong lòng Lưu Đại Ngân tò mò nhìn tới nhìn lui.

Chờ đợi không lâu lắm, rất nhanh đã đến lượt bọn họ.

Lưu Đại Ngân với Lý Tam Thuận ngồi trên ghế, mỗi người bế một đứa trẻ. Lý Lưu Trụ đứng sau lưng bọn họ, tay cầm giấy phép buôn bán hôm nay vừa nhận được.

Đây là yêu cầu của Lưu Đại Ngân, ngày nhận được giấy phép buôn bán chính là ngày bắt đầu cuộc sống tốt lành của cả nhà bọn họ, đương nhiên phải chụp lại làm kỷ niệm.

Thợ chụp ảnh điều chỉnh góc độ xong, nói: “Nhìn bên này, đúng, nhìn bên này, trẻ con đừng chớp mắt, một, hai, ba.”

“Tạch!”

Một tiếng động vang lên, ghi lại ngày quan trọng đối với người nhà họ Lý.

Áo sơ mi đã bán hết, Lưu Đại Ngân lại định lên tỉnh thành một chuyến, có điều lần này mang theo thứ gì, bà ấy còn phải tính toán cẩn thận mới được.

Về từ huyện thành, Lưu Đại Ngân mua vài gói bánh.

Lý Lưu Trụ buồn bực khó hiểu, từ trước đến nay mẹ hắn luôn ki bo, sao lần này lại tiêu tiền hào phóng như vậy?

Nhìn ra được nghi hoặc trong lòng con trai, nhưng Lưu Đại Ngân chỉ cười, không giải thích.

Về đến nhà, Lưu Đại Ngân lại qua mấy nhà hàng xóm mua trứng gà, bỏ vào trong một cái rổ.

Lần này Lý Tam Thuận cũng buồn bực: “Rốt cuộc bà định làm gì thế?”

Lưu Đại Ngân lấy đôi gang tay cô họ của Lý Tam Thuận cho ra xem, hỏi: “Chú họ có chiếc áo cộc tay da thú, chính là chiếc mùa đông năm nào cũng mặc kia, đều do người làm đôi gang tay này tạo ra nhỉ?”

“Ừ, sao thế?” Lý Tam Thuận nghi hoặc: “Bà hỏi chuyện này làm gì?”

Lưu Đại Ngân đeo gang tay lên, lật qua lật lại xem xét: “Ông kể tôi nghe về người này đi.”

Vân Chi

Lý Tam Thuận: “Con gái út của chú họ tôi gả tới huyện Doanh, trước kia nơi đó nổi tiếng về da thuộc. Thông gia của chú họ là thợ da nổi tiếng, tay nghề vang danh làng trên xóm dưới, sau này nhà nước không cho buôn bán nữa, ông ấy vẫn lén làm chút đồ da, gang tay này do ông ấy dùng đầu thừa đuôi thẹo chắp vá lại. Bà hỏi chuyện này làm gì?”

Lưu Đại Ngân nói ra suy nghĩ của mình: “Ông nói xem, chúng ta nhờ đối phương mua da, làm thành áo da đem bán, thế nào?”

Đầu tiên Lý Tam Thuận gục mặt xuống, rất nhanh đã ngẩng đầu: “Tôi nhớ chú họ mình nói, thông gia kia của ông ấy chỉ dám lén lút làm vài món đồ nho nhỏ, bà nhờ đối phương làm áo da, sao có khả năng đồng ý? Nếu như bị bắt, cũng không phải chuyện đùa.”

Lưu Đại Ngân: “Chúng ta hỏi trước một câu, nếu như thành công, chắc chắn kiếm không ít.”

Lý Tam Thuận vẫn rất băn khoăn: “Cơm còn ăn không đủ no, áo da này đâu phải một hai đồng, bà nói bán được sao?”

Lưu Đại Ngân: “Nhà chúng ta cơm ăn không đủ no, nhưng không phải nhà ai cũng ăn không đủ no giống nhà chúng ta, ông nhìn gà nướng xem, cả thôn chúng ta ai nỡ ăn, nhưng lên tỉnh thành, không phải lần nào cũng bán sạch sẽ sao? Áo da này, chúng ta cảm thấy đắt, nhưng sẽ có người cảm thấy nó không đắt.”

Từ ngày bán gà nướng, Lý Tam Thuận càng lúc càng tin phục vợ mình, nếu vợ đã nói nên thử một lần, ông ấy chỉ do dự chốc lát, rồi lập tức đồng ý.

“Được, vậy ngày mai chúng ta tới nhà cô họ, nhờ chú họ dẫn chúng ta đi gặp đối phương.”

Người cô họ này của Lý Tam Thuận là con gái của bà trẻ, em họ của cha ông ấy, gả khá xa, Lưu Đại Ngân chưa tới nhà bọn họ lần nào.

Hai vợ chồng đến nhà bà trẻ trước, nhờ con trai của bà ấy, cũng chính là chú họ của Lý Tam Thuận dẫn bọn họ đi.

Đến nhà thân thích, đến nhà thông gia, thân thích của thông gia, cả ba nhà đều không thể đi tay không, quà tặng phải mang ba phần.

Lý Tam Thuận lại mổ ba con gà, làm thành gà nướng coi như quà tặng mang đi, có việc nhờ người ta, quà quá kém cũng ngại mở miệng.

Sáng sớm hôm sau, Lưu Đại Ngân với Lý Tam Thuận xuất phát.

Đương nhiên là đi bộ rồi.

Lý Tam Thuận với Triệu Đại Ngân, một người cầm gà nướng, một người cầm bánh ngọt, đi về phía nhà bà trẻ mình.

Đường đến nhà bà trẻ mới xây một nửa, Lý Tam Thuận nói với Triệu Đại Ngân: “Lớn tuổi rồi có khác, vừa đi một lát đã thấy mệt rồi. Nhớ năm đó, tôi chính là nam tử hán đẩy xe hơn mười dặm cũng không cần nghỉ, bây giờ ngược lại, mới đi có một đoạn đã cảm thấy mệt mỏi.”

Lưu Đại Ngân trợn mắt khinh bỉ: “Thì bây giờ ông vẫn là nam tử hán mà, có phải đàn bà đâu.”

Lý Tam Thuận quay sang lườm vợ mình một cái: “Bà nói gì thế, tôi chỉ cảm khái một chút cũng không được sao? Đợi kiếm được tiền rồi, chúng ta cũng mua một chiếc xe đạp, đến lúc đó muốn đi đâu thì đi, không phải đi bộ nữa.”

Tay Lưu Đại Ngân đang bận xách đồ, lại đang ở trên đường, nếu như ở nhà, bà ấy đã vươn tay cốc đầu Lý Tam Thuận một cái rồi.

“Xem ông nói kìa.” Lưu Đại Ngân chuyển túi bánh ngọt sang tay phải, dùng tay trái vỗ vai Lý Tam Thuận một cái: “Đợi có tiền rồi còn mua xe đạp làm gì, chúng ta mua ô tô.”

Lý Tam Thuận buột miệng thốt lên: “Nhà chúng ta có ai biết lái ô tô đâu.”

“Trong nhà không ai biết lái, không thể thuê người lái sao?”

“Thuê người lái xe? Bà mơ đẹp nhỉ. Còn mua ô tô nữa, sao không mua máy bay đi.”

“Máy bay à, ông không nói đúng là tôi không nhớ tới thứ này, đợi có tiền rồi, chúng ta mua một chiếc máy bay.”

Trong quyển sách “Giang Văn Chung” kia nói, về sau Giang Văn Chung mở rộng buôn bán, mua một chiếc máy bay xa hoa, dẫn theo đám phụ nữ của anh ta đi du ngoạn vòng quanh thế giới.

Bà ấy đâu kém Giang Văn Chung, Giang Văn Chung mua được máy bay, vì sao bà ấy không thể mua?
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 59: Ngựa giống pháo hôi (37)



Bố chồng của con gái người chú kia họ Quách, đã hơn sáu mươi, vẫn rất khỏe mạnh.

Nghe Lưu Đại Ngân nói rõ ý đồ đến, ông ấy nhăn mày, liên tục xua tay: “Chuyện này không được, chưa nói là chuyện phạm pháp hay không, chỉ riêng da thỏ thôi, tôi cũng không biết đi đâu kiếm ra một tấm hoàn chỉnh rồi.”

Ở nhà Lưu Đại Ngân đã nghĩ đến vấn đề này, bà ấy nói: “Việc này tuyệt đối không phạm pháp, ngài cứ yên tâm. Ngài chỉ cần làm áo da, chuyện còn lại không liên quan với ngài. Còn về da thỏ, ngài là thợ da nổi tiếng, nơi nào mua được da thỏ, ngài còn không rõ sao?”

“Bên này nhà nước không cho nuôi thỏ, tôi biết đi đâu tìm da?”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Trên có chính sách, dưới có đối sách, một chiếc áo ghile da thỏ tôi trả ngài bốn mươi đồng, được chứ?”

Chín tấm da thỏ làm được một tấm đệm giường, hai tấm đệm giường đủ làm một chiếc áo khoác, cũng chính là mười tám con thỏ.

Trừ đi các loại chi phí, một chiếc áo khoác có thể kiếm mười mấy đồng. Nếu chỉ lén lút bán da thuộc, phải hơn một tháng mới có thể kiếm được bằng ấy.

Như lời người phụ nữ này nói, ông ấy chỉ cần ở nhà đóng cửa may áo da, chuyện còn lại không liên quan đến ông ấy, so với lén lút bán đồ còn an toàn hơn.

Trong lòng ông Quách thầm tính toán, có chút động lòng.

Rốt cuộc có nên làm hay không nhỉ?

Vẻ giãy giụa trên mặt ông ấy bị Lưu Đại Ngân xem rõ ràng.

Lưu Đại Ngân lại tiếp tục thêm một mồi lửa: “Lần này tôi đặt trước năm chiếc, nếu như bán chạy, sau này sẽ đặt tiếp.”

Ông Quách từ bỏ giãy giụa, hỏi: “Áo da chị muốn áo nữ hay áo nam? Muốn kèm lông hay chỉ nguyên da?”

Lưu Đại Ngân nói: “Áo nữ, còn kiểu dáng ra sao, ngài thấy kiểu nào đẹp thì làm.”

“Mười lăm ngày sau tới lấy hàng, có điều…” Ông Quách ngập ngừng một lát: “Chị phải đặt cọc trước cho tôi, tôi phải đi mua vài tấm nệm da thỏ, trong nhà tạm thời không có nhiều tiền như vậy.”

Lưu Đại Ngân sảng khoái nói: “Được, nhưng mà hôm nay tôi không mang theo tiền, ngày mai đưa.”

Hai bên hẹn sáng mai gặp mặt trong nhà chú họ, Lưu Đại Ngân mang tiền tới đó.

Đến khi ra khỏi thôn của ông Quách rồi, Lý Tam Thuận vẫn trong tình trạng ngây ngốc.

“Không phải chứ, vậy là xong rồi?”

Lưu Đại Ngân: “Vậy là xong rồi.”

“Chỉ cần nói vài câu như vậy, là xong?”

Lưu Đại Ngân không đáp, không thèm để ý đến ông ấy.

Chú họ ở bên cạnh cười nói: “Vợ Tam Thuận này, cháu biết ăn nói thật đấy, chỉ vài câu đã khiến thông gia nhà tôi động lòng rồi.”

Số tuổi của chú họ kia với Lý Tam Thuận hơn kém nhau không nhiều lắm, đều là nông dân điển hình.

“Cháu cũng không ngờ lại thuận lợi như vậy.”

Chú họ: “Thông gia này nhà tôi, cháu trai ông ấy mới hơn một tuổi đã mất cha, mẹ lại tái giá, từ nhỏ sống với ông bà nội, bây giờ cũng đến tuổi cưới vợ rồi. Cháu ngoại kia của tôi thì học hành không tệ, sau này cũng cần đến tiền. Lần này cháu mua liền một lúc năm chiếc áo da, tổng cộng hai trăm đồng, sao ông ấy có thể từ chối?”

Chú họ ở bên cạnh hỏi: “Tam Thuận, chú nghe nói cháu làm giấy phép buôn bán gì đó, có thật không?”

Lý Tam Thuận: “Là giấy phép buôn bán thực phẩm, trước kia không phải cha cháu bán gà nướng sao, cháu muốn nhặt lại tay nghề này. Hoàn cảnh gia đình cháu thế nào chú cũng biết rồi đấy, phẫu thuật cho Khai Lâm phải vay mượn không ít tiền, đợi hai năm nữa lại phải phẫu thuật thêm lần nữa, không thể không mau chóng nghĩ cách kiếm tiền.”

Chú họ: “Không phải nhà nước không cho buôn bán sao? Không đả kích đầu cơ trục lợi nữa à?”

Lý Tam Thuận gãi đầu: “Rốt cuộc chuyện này là thế nào, cháu cũng không rõ lắm, chỉ nghe nói nhà mình làm gì đó đem bán không bị coi là đầu cơ trục lợi, bán đồ kiếm lợi nhuận quá nhiều mới là đầu cơ trục lợi.”

Chú họ chắp tay sau lưng, ngẫm nghĩ: “Ý là buôn bán nhỏ không phải đầu cơ trục lợi, buôn bán lớn chính là?”

Lý Tam Thuận: “Đúng là ý đó.”

Đến ngã tư, bốn người đường ai nấy đi, sắc trời không còn sớm, chú họ mời hai vợ chồng Lý Tam Thuận về nhà nghỉ lại một đêm, nhưng hai vợ chồng đều tỏ vẻ trong nhà còn có việc, không ở lại nữa.

Sau khi bọn họ tách ra, sắc trời đã tối hẳn.

Trên đường chỉ còn lại hai vợ chồng Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận.

Nửa vầng trăng treo trên bầu trời, ánh trăng chỉ lờ mờ không sáng lắm chiếu lên trên nhánh cây ven đường.

Phía xa xa, thôn làng đã sáng đèn.

Hiện tại thời tiết không lạnh cũng không ấm, bọn họ vội vàng về nhà, người đổ đầy mồ hôi.

Lưu Đại Ngân: “Tam Thuận, ông nói xem áo da này có dễ bán không?”

Vân Chi

Thấy vợ lại gọi thẳng tên mình, cộng thêm ngữ điệu này, ông ấy đoán được vợ mình cũng không chắc chắn lắm.

Trên mặt Lý Tam Thuận lộ ra nụ cười: “Tôi nghĩ chắc chắn sẽ bán rất chạy.”

Lưu Đại Ngân ngoảnh mặt nhìn ông ấy: “Hả? Ông nghĩ chắc chắn sẽ bán rất chạy?”

Lý Tam Thuận phân tích cho vợ mình: “Bà xem, chú họ có mỗi chiếc áo da cộc tay đã xem nó như báu vật rồi, trừ khi trong nhà có việc, nếu không không nỡ lấy nó ra mặc. Trên tỉnh thành nhiều người như vậy, chỉ cần áo da của chúng ta đẹp, chắc chắn sẽ bán chạy.”

Lý Tam Thuận phân tích đạo lý rõ ràng, vốn dĩ Lưu Đại Ngân chỉ tin tưởng sáu phần, hiện tại đã biến thành tám phần.

Ngay cả ông chồng không có chút đầu óc kinh tế nào của bà ấy cũng nghĩ áo da này sẽ bán chạy, vậy chắc chắn sẽ bán rất chạy.
 
Back
Top Bottom