Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 290


Khương Tuệ Ninh ngồi một bên nghe mọi người nói chuyện, lúc đầu cô còn cho rằng mấy người họ vừa mới lên cấp ba, chắc chắn cũng không nói chuyện gì hữu ích cả, lại không ngờ được những thứ mà họ nói, Khương Tuệ Ninh lại nghe không hiểu, cũng không phải do cô không hiểu, chỉ là không suy nghĩ được sâu sắc như vậy mà thôi.

Cô có cảm giác vai chú hề chính là đang nói mình.

Đặc biệt là Quý Tử Thư, dáng vẻ đã bắt đầu giống như người lãnh đạo, mặc dù không nói nhiều, nhưng những lời nói ra luôn đúng trọng điểm.

Cô có chút nghi ngờ đâu là người thường bị mình ăn gian khi chơi bài mà cô quen thuộc sao?

Sau đó, khi trời tối rồi, nhiệt độ cũng giảm xuống rất nhiều, Khương Tuệ Ninh liền đi vào nhà trước.

Sau khi mọi người ăn xong, cũng dọn dẹp sân sạch sẽ rồi mới đi về.

Ngày thứ hai của năm mới, Khương Tuệ Ninh lại dẫn theo Quý Tử Thư đến nhà cậu của mình chúc tết.

Thiến Thiến rất vui vẻ khi nhìn thấy hai người họ đến, Quý Tử Thư đưa cho cô bé con búp bê mà mình mua ở trung tâm thương mại, con bé thấy vậy lập tức ôm lấy Quý Tử Thư không chịu buông ra.

Cuộc sống cứ trôi qua như vậy, Khương Tuệ Ninh dừng như đã chấp nhận rằng Quý Thần Nham không có ở nhà.

Nhưng mà khi rảnh cô vẫn luôn nhớ đến anh, không biết anh sống bên ngoài có tốt không, cũng không biết bao giờ anh mới quay về.

Hôm nay là ngày lễ Tình Nhân, vốn dĩ cô đã chuẩn bị tạo một bất ngờ cho Quý Thần Nham.

Thời đại này không có ngày lễ Tình Nhân, nhưng cô muốn cùng trải qua ngày lễ đó với Quý Thần Nham.

Nhưng bây giờ anh cũng không có nhà, thậm chí cả một cuộc điện thoại cũng không có, cho nên Khương Tuệ Ninh cũng chỉ có thể tự mình trải qua một mình.

Gần đến giữa trưa, Quý Tử Thư vội vàng chạy vào nhà, nói: “Cô nhanh mặc quần áo đi, tôi dẫn cô đến một nơi.”

“Chúng ta định đi đâu?” Khương Tuệ Ninh thấy dáng vẻ vội vàng này của thằng bé, trong lòng lập tức có một dự cảm không lành.

Nhưng cô cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng mặc áo khoác rồi đi theo Quý Tử Thư đi ra ngoài, bên ngoài, Trương Hạ đã lái xe đợi ở trước cửa nhà họ.

“Tử Thư, có phải bố cậu đã xảy ra chuyện gì không?”

Sau khi lên xe, Khương Tuệ Ninh không nhịn được hỏi, trong lòng âm thầm cầu nguyện rằng Quý Thần Nham đừng xảy ra chuyện gì.

Quý Tử Thư sợ cô tự mình dọa sợ mình, vội vàng nói: “Bố tôi vẫn khỏe, không phải chuyện của bố tôi, cô đừng có suy nghĩ lung tung, hôm nay tôi chỉ muốn đưa cô đi gặp một người thôi.”

“Cậu không lừa tôi đấy chứ?”

Quý Tử Thư cười nói: “Tôi lừa dì làm gì chứ, đừng lo.”

Chiếc xe lái quanh co lòng vòng rất lâu, đều đã đi đến tận vùng ngoại ô, cuối cùng cũng dừng lại trước cổng một ngôi nhà nhỏ, khoảng sân của ngôi nhà cũng không lớn, hơn nữa dựa gần núi, xung quanh hầu như không có người ở, xung quanh bị tuyết phủ trắng xóa, trông có vẻ hoang vắng.

“Dì tự mình đi vào đi.”

Quý Tử Thư đỡ cô xuống xe, cũng không có ý định cùng cô đi vào trong.

“Cậu không vào sao.”

“Tôi không đi đâu, dì tự mình đi đi.”

Trong lòng Khương Tuệ Ninh đột nhiên có chút sợ hãi.

Cuối cùng vẫn là do Quý Tử Thư đi cùng cô đến tận cửa nhà, nói: “Mau vào đi, không nguy hiểm đâu.”

Khương Tuệ Ninh cũng cảm thấy Quý Tử Thư sẽ không lừa cô, cho nên tự mình đi đến mở cánh cổng ra, sau cánh cổng là một cái sân nhỏ được lát bằng sỏi.

Tuy nhiên đã bị tuyết phủ kín rồi, chỉ để lại một con đường rộng bằng khoảng chân có thể đi.

Cô do dự bước hai bước vào trong, vừa định xoay người lại thì Quý Tử Thư đã đóng cổng lại.

Khương Tuệ Ninh chỉ có thể dũng cảm đi về phía trước, may mà sân cũng không lớn lắm, cho nên cô cũng không đi mất bao lâu đã đến trước cửa nhà, cô đưa tay gõ nhẹ mấy cái, sau đó mới đẩy cửa đi vào.

Lúc đẩy cửa ra liền nhìn thấy bên trong đang đứng một người mặc quân phục màu xanh lục, dáng người thẳng tắp, ánh mắt dịu dàng, sau lưng còn bốc lên từng đợt sương mù nhàn nhạt, khiến anh thoạt nhìn có chút mông lung, không chân thực lắm.

“Quý Thần Nham…”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 291


Khương Tuệ Ninh đưa tay chạm vào mặt anh, có thể cảm nhận được ấm áp chân thực trên người anh, cô mới vội vàng ôm lấy anh nói: “Quý Thần Nham, anh về thì về đi, làm gì phải khiến em sợ như vậy chứ?” Nói xong, nước mắt liền không kìm được mà tuôn rơi.

Suốt cả quãng đường vừa rồi, cô cứ tưởng là anh đã xảy ra chuyện gì, khiến cho lòng cô lo lắng không yên.

Quý Thần Nham nhanh chóng ôm lấy cơ thể nhỏ bé của cô vào trong lòng.

“Tuệ Tuệ, anh xin lỗi, là anh đã lỡ hẹn, anh còn chưa đánh thức em đã phải vội vàng rời đi, năm đầu tiên mà em kết hôn với anh, anh đã để em ăn Tết một mình, cả một tuần nay cũng không gọi điện về nhà, thậm chí cũng không thể nói cho em biết tình hình của anh.”

Hai người mới chỉ không gặp nhau có một tuần ngắn ngủi, nhưng lại qua năm mới, cho nên Khương Tuệ Ninh cảm thấy hai người dường như đã xa nhau rất lâu rồi, dựa vào người anh, hít thở mùi hương mát lạnh chỉ thuộc về anh, cô không ngừng lắc đầu nói: “Không sao đâu, không sao đâu, chỉ cần anh có thể bình an quay về, em không thèm để ý đến những chuyện này, anh là quân nhân, đây là nghĩa vụ của anh, chỉ cần anh có thể khỏe mạnh là được.”

Đúng là hai ngày đầu Khương Tuệ Ninh đã rất buồn, nhưng sau đó cô dần dần nghĩ thông, sau này còn có rất nhiều lần anh ấy sẽ đột nhiên đi làm nhiệm vụ, cô cũng dần dần sẽ quen với điều đó, cô sẽ không để anh phải lo lắng, cô ở nhà cũng sẽ chăm sóc thật tốt cho bản thân, chăm sóc thật tốt cho gia đình này.

Sự hiểu chuyện của cô khiến cho Quý Thần Nham cảm thấy rất khó chịu, anh cảm ôm cô chặt hơn, ngoài trừ ôm cô thật chặt ra, anh cũng không dám hứa sau này sẽ luôn ở bên cạnh cô, suy cho cùng thì dù có hứa anh cũng không thể thực hiện được lời hứa đó, cho nên chỉ có thể càng yêu cô thương cô nhiều hơn.

“Tuệ Tuệ, Lễ tình nhân vui vẻ, Tiếp đến anh không thể ở bên cạnh em, nhưng anh ở ngày mà em đã đánh dấu vội vàng trở về, trở về để cùng qua ngày lễ với cô bạn nhỏ của anh.”

Khi Khương Tuệ Ninh nghe thấy anh nói chúc mừng Lễ tình nhân, cô lập tức ngừng rồi nhìn về phía anh, sao anh có thể biết được chuyện này?

Quý Thần Nham nhìn dáng vẻ khiếp sợ của cô, giải thích nói: “Ở nước ngoài thế kỉ trước đã từng có ngày hội này, mặc dù anh học trường quân đội, sau khi ra trường lại vào không tư, rồi quân đội, nhưng anh cũng hiểu biết một chút về lễ hội của nước ngoài, nhưng mà chỗ chúng ta cũng không có ngày hội này, ngày đó anh thấy Tuệ Tuệ đặc biệt khoanh tròn ngày này, cho nên anh nghĩ rằng em rất coi trọng ngày lễ này.” Nếu như em đã coi trọng nó như vậy, anh nhất định sẽ cố gắng hết sức để ở bên em.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 292


“Anh không hỏi em vì sao biết được ngày lễ này sao? Quý Thần Nham, anh không nghi ngờ em sao?”

Cô biết con người Quý Thần Nham thông minh lại cẩn thận, người như anh muốn nắm được bí mật của một ai đó là quá dễ dàng. Thế nhưng anh chưa bao giờ hỏi cô một câu, ngược lại còn vô cùng thiên vị cô.

“Tuệ Tuệ, em là một phần của tôi, nghi ngờ em là nghi ngờ chính tôi. Tôi biết người bạn nhỏ nhà mình cũng có chút bí mật. Nhưng không sao cả. Em bảo vệ bí mật của mình, còn tôi bảo vệ tốt cho em là được.”

Quý Thần Nham vẫn không hỏi cô câu hỏi nào. Thật ra trong mắt anh những bí mật nho nhỏ kia cũng không đáng kể chút nào.

Anh biết chỉ cần đó là Tuệ Tuệ của anh là đủ rồi.

Khương Tuệ Ninh cảm động ôm Quý Thần Nham, cô khóc như mưa, cô cảm thấy được người khác tin tưởng hạnh phúc biết bao, cảm thấy trái tim của hai người giống như đang nằm cùng một chỗ.

Thật ra cô thuộc loại người hay suy nghĩ, nhưng nếu có người chịu tin tưởng cô một trăm phần trăm, cô sẽ cảm thấy dường như bản thân mình đã có toàn bộ thế giới này, khi đi cũng có thể ngâm nga ca hát, cảm giác giống như tất cả mọi người đều đang mỉm cười với mình.

Đặc biệt là khi người mình yêu tin tưởng mình, loại hạnh phúc kia thật sự đã lấp đầy trái tim cô.

Được người khác thiên vị, yêu thương, Khương Tuệ Ninh không thể nhịn được phải hỏi điều mình đang suy nghĩ: “Quý Thần Nham, anh không sợ chiều hư em, khiến em coi trời bằng vung không biết kiêng kỵ gì sao?”

Quý Thần Nham mỉm cười, nói: “Tuệ Tuệ, trước mặt tôi, em không cần kiêng nể gì cả!”

Bàn tay anh nhẹ nhàng xoa vuốt gương mặt cô, thay cô lau khô nước mắt, động tác vô cùng nhẹ nhàng.

“Tuệ Tuệ, em là bảo bối nhỏ của tôi, tôi không cưng chiều em còn cưng chiều ai đây?”

Lời này rất được lòng Khương Tuệ Ninh, nhưng cô lại chỉ vào bụng mình: “Em là bảo bối nhỏ, vậy chúng thì sao?”

Đôi mắt đen tràn đầy ý cười, Quý Thần Nham không cần nghĩ đã cưng chiều cô nói: “Em là tổ tông, các con là bảo bối nhỏ.”

Nơi này được Quý Thần Nham chuẩn bị chính là suối nước nóng nghỉ dưỡng Tam Bộ mới xây.

Lúc này đã hoàn hoàn thành hai hồ nước nóng, trước đây vì một số ly do nên phải tạm hoãn việc thi công, nhưng lúc này thì vẫn là tài sản của Tam Bộ. Vì vậy Trương Hà đã tìm người sắp xếp trước, cố ý mang một số hoa từ nông trường bên kia đến, số hoa này được chuẩn bị cho hội trường đón tết. Bởi vì nhiệt độ ở phương bắc không cao lắm nên hắn đã rút đi một phần ba số hoa.

Phòng nhỏ được trang trí đầy hoa, lại cắt rất nhiều hoa mai cắm trong bình.

Nhờ có suối nước nóng mà trong phòng đầy hơi nóng, sương mù cũng không thoát ra được nên che kín hoa tươi trong phòng, làm nơi này biến thành ao ngọc tiên cảnh.

Khương Tuệ Ninh biết trong thời gian mấu chốt thế này lại làm ra mấy thứ khoa trương thế này, còn ăn lễ theo nước ngoài, tuy nơi này đều do Quý Thần Nham quyết định nhưng cô vẫn không muốn anh làm loại chuyện mạo hiểm.

“Chúng ta vẫn nên trả hoa về đi!” Cô vốn muốn để hai người họ khiêm tốn đón lễ mà thôi.

Cô không ngờ Quý Thần Nham đột nhiên lại chuẩn bị mọi thứ cho cô xa hoa như thế. Ở thời đại sau này, việc đón lễ tình nhân sẽ không có vấn đề gì cả nhưng lúc này lại không phải vậy.

Quý Thần Nham ôm eo cô, cúi đầu hỏi: “Không thích?”

“Không phải. Chỉ là quá phô trương rồi. Nếu để người ta biết được, anh lại phiền.”

Quý Thần Nham vuốt mái tóc cô: “Em yên tâm! Tất cả đều do một tay thư ký Trương chuẩn bị, không ai biết cả. Hơn nữa đây là nơi chồng của em liều mạng bảo vệ, tôi cũng không đòi hỏi gì, chỉ muốn chuẩn bị chút hoa tươi cho vợ mình không phải chuyện gì to tát. Em không cần cảm thấy có gánh nặng.”

“Quý Thần Nham, em yêu anh.” Khương Tuệ Ninh không keo kiệt lập tức biểu đạt tình yêu.

Quý Thần Nham cúi đầu hôn cô, anh đáp trả lại tình yêu của cô.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 293


Lễ tình nhân của hai người họ cũng giống như lễ tình nhân ở thời đại sau này, dắt tay nhau đi dạo phố, xem phim.

Chỉ cần Khương Tuệ Ninh yêu cầu, Quý Thần Nham sẽ đáp ứng cô, ban đầu họ còn muốn đi đến hồ trượt băng nhưng vì thời gian không còn sớm nữa nên Quý Thần Nham đã đưa cô đến nhà hàng ăn cơm.

Chỉ có hai người họ. Quý Thần Nham còn cho người ta dùng những ngọn nến trắng cắt thành từng đoạn nhỏ, đặt vào trong những hộp sắt nhỏ, bày khắp phòng.

So với việc trải dài nến trắng thì làm thế này lãng mạn hơn nhiều, hai người họ được những ánh nến lấp lánh bao quanh.

Tuy ánh sáng không quá sáng nhưng họ có thể nhìn thấy nhau.

Đơn giản chỉ có ánh nến và bữa tối cũng đã làm cho lễ tình nhân năm nay kết thúc rất viên mãn.

Ăn cơm xong, họ không lái xe, mà cũng không cho người đến đón, hai người tay trong tay chậm rãi đi dạo trong tuyết.

Bầu trời đang rơi xuống những bông tuyết, tuyết không rơi dày đặc mà chỉ nhẹ nhàng và tinh tế.

Quý Thần Nham lấy khăn choàng cổ của mình ra quấn kín lên cái đầu nhỏ đang lộ ra của Khương Tuệ Ninh.

Chỉ còn lộ ra mỗi đôi mắt, anh nắm tay cô, chân khẽ đạp lên chỗ tuyết đọng vang lên những tiếng “kẽo kẹt, hết sức rõ ràng trong đêm tối yên tĩnh.

Giữa một mảnh đất trời giống như chỉ có hai người họ.

Người yêu nhau được ở bên nhau, cho dù là gió tuyết cũng trở thành kẹo ngọt.

Đón tết xong, cha mẹ của Khương Tuệ Ninh cũng phải trở về Nam Thành.

Cha mẹ chồng cũng trở về chuẩn bị, tạm thời phải chuyển đến Đông Thành.

Bụng của Khương Tuệ Ninh ngày một lớn hơn. Vào một buổi sáng nào đó cô thì thầm một câu muốn ăn anh đào, thời tiết tháng ba Quý Thần Nham bảo nông trường bên kia đưa đến mấy gốc anh đào, dự định sẽ trồng trong sân nhà.

Tuyết vẫn chưa tan hết nhưng đã có thể cảm nhận được không khí mùa xuân rồi.

Người của nông trường muốn giúp đỡ trồng cây, kết quả Quý Thần Nham lại từ chối, anh muốn tự tay mình trồng.

Cây anh đào người ta đưa đến đây còn là cây đã trưởng thành, tuy phải cắt tỉa không ít cành nhưng năm nay cũng có thể nở hoa kết trái.

Ngoại trừ hai gốc anh đào nhỏ, còn có hai gốc anh đào lớn.

Khương Tuệ Ninh biết loại cây này được nhập về từ nước ngoài bắt đầu từ thế kỷ trước, nhưng phạm vi trồng trọt lại không được rộng rãi mà thôi.

Quý Thần Nham còn cố ý cho người đến Phúc Sơn kéo về.

Khi vừa trồng xuống được mấy ngày, Khương Tuệ Ninh luôn thấp thỏm lo lắng không biết cây có sống được không, kết quả còn chưa được mấy ngày thì cây đã bắt đầu ra mầm non.

Mùa xuân vừa đến, thời tiết lại ấm áp trở lại, vạn vật được hồi phục sức sống, bốn phía đều mang hơi thở của mùa xuân.

Bốn cây anh đào được trồng xuống, đến cuối tháng tư thì hoa đã nở đầy, Quý Thần Nham nói đến tháng sáu là đã có thể ăn được anh đào do tự tay mình trồng.

Khương Tuệ Ninh nhìn cây anh đào, trong đầu không ngừng tính toán. Năm nay cô có thể ủ rượu anh đào, làm mứt anh đào.

Thời gian trôi nhanh, bụng của Khương Tuệ Ninh đã sắp được bảy tháng, mặc ít quần áo thì có thể nhìn thấy bụng của cô rất rõ ràng. Sau năm mới công việc không tính là quá bận rộn, nhưng Quý Thần Nham không yên tâm để cô đi qua khu mỏ ở núi bên kia nên đã để thư ký Trần đến trụ sở quản lý, mỗi tuần sẽ báo cáo về cho cô.

Cô vẫn đến liên đoàn phụ nữ làm việc như trước, nhưng mỗi ngày đều là Quý Thần Nham đưa đón cô, nếu anh không đến được sẽ để tài xế đến đón.

Rau xanh trong nhà kính đã bắt đầu cho hai đợt sản phẩm ra thị trường, những thôn xóm thí điểm lần đầu tiên được hưởng lợi ích, những người xung quanh thấy vậy cũng bắt đầu gia nhập.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 294


Nhưng vì công việc này luôn đi theo thể chế tập thể, nói thật thì muốn phát triển rộng rãi cũng không quá khó khăn, nhưng thực tế vấn đề để thất bại cũng có rất nhiều.

Ví dụ như khi làm việc tập thể có thể có rất nhiều tiện ích, tuy có mấy bộ phận kết hợp lại nhưng nếu không có chế độ rõ ràng thì nên nói thế nào, như thế vẫn có liên quan không ít đến mỗi cá nhân.

Mà đây cũng không phải kết quả Khương Tuệ Ninh muốn nhìn thấy.

Hơn nữa bởi vì trong thành bắt đầu có không ít các thanh niên trí thức tập hợp trở lại, nếu sắp xếp công việc không được thỏa đáng sẽ đưa đến không ít rối loạn.

Mấy ngày nay Khương Tuệ Ninh không đi làm, vì hầu hết mọi người đều bị phái đi ra ngoài động viên mọi người trên phương diện công tác.

Quý Thần Nham cũng nói có một số người tương đối kích động, anh sợ làm cô bị thương nên không dám để cô ra ngoài đó, mấy ngày nay cứ nghỉ ngơi trong nhà.

Hôm nay là ngày thư ký Trần đến bao cáo tình hình quặng mỏ bên kia, Quý Thần Nham cũng ở nhà, tiện thể anh cũng muốn nghe ngóng tình hình quặng mỏ.

Thư ký Trần tương đương với hai thư ký, hắn báo cáo xong chuyện bên quặng mỏ lại nói đến chuyện trong Tam Bộ.

Mấy người họ ở trong thư phòng khoảng ba giờ, thư ký Trần phải nói suốt ba tiếng đồng hồ, hắn uống ròng rã một bình nước.

Khương Tuệ Ninh nhìn thấy cũng không đành lòng cho thư ký Trần.

Đợi đến khi thư ký Trần đi rồi, cô mới đề nghị với Quý Thần Nham: “Quý Thần Nham, hay là anh thay người khác đến quặng mỏ đi, em thấy thư ký Trần quá vất vả, tiếp tục như vậy có thể anh ta sẽ không chịu nổi.”

Nói thật thì năng lực làm việc của thư lý Trần đúng là cực kỳ xuất sắc, còn là trợ thủ đắc lực của Quý Thần Nham, lỡ như khiến người ta phải làm việc quá mệt mỏi, lại nguy hiểm đến tính mạng thì tội của cô quá lớn.

“Hắn tự mình xin đến, còn công việc bên Tam Bộ của hắn, tôi đã chia bớt lại cho thư lý Trương. Ngày mai đến Tam Bộ sẽ là một thư ký mới, đến lúc đó thư ký Trần có thể yên tâm đến quặng mỏ.

Trần Huy tự mình xin đến quặng mỏ? Khương Tuệ Ninh không hiểu vì sao hắn lại muốn đến đó, ở lại làm việc trong Tam Bộ tốt biết mấy, vừa có mặt mũi lại có thể trực tiếp đi theo Quý Thần Nham.

Nói thật ra công việc ở quặng mỏ không được tính là tốt, dù có tiền nhiều đi chăng nữa thì đó cũng là tài sản của Tam Bộ.

Hắn vẫn lãnh lương như thế. Nhưng làm việc trong quặng mỏ lại không có người quản lý tốt, còn trong quân đội thì mọi người lại tự giác phục tùng mệnh lệnh một trăm phần trăm.

Bên kia không có loại chuyện tốt như vậy, bí thư Trần đã phải trở về mấy lần vì người làm việc trong quặng mỏ gây chuyện, có một lần suýt nữa đã làm bị thương thư ký Trần.

“Vì sao thư ký Trần lại muốn đến quặng mỏ?”

Quý Thần Nham nhớ đến thời gian trước Trần Huy nhắc đến cô gái kia: “Năm nay em gái hắn đã đến bệnh viện của quặng mỏ, hắn đến đó cũng tiện giúp đỡ em gái mình, hơn nữa hắn đã rời khỏi quân tịch, sau này sẽ không về Tam Bộ nữa.”

“Thư ký Trần còn có em gái?” Khương Tuệ Ninh lại nhớ thư ký Trần là con trai một.

Quý Thần Nham nói: “Trần gia nhặt được một cô gái, nuôi đến mười lăm tuổi thì cha mẹ ruột mới tìm đến nhận, kết quả người nhà kia muốn cướp lại con gái cũng chỉ vì muốn gả cho nhà khác để đổi lễ hỏi cho hai người anh trai của cô ấy cưới vợ.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 295


“Lúc đó, cô gái kia phải gả cho một người góa vợ bốn mươi tuổi ở cùng thôn, bởi vì người đó có thể lấy ra ba trăm đồng lễ hỏi.”

“Sau khi Trần Huy biết chuyện thì lập tức trở về ngay trong đêm. Ngay trước khi cô gái kia kịp xuất giá, hắn đã đánh cho người của cả hai nhà kia một trận, làm bị thương luôn cả con trai trưởng của nhà kia, sau cùng đưa em gái của mình trở về nhà. Nhưng lúc đó chuyện này bị làm ầm ĩ, anh mới giúp hắn sắp xếp đưa em gái hắn đến Bắc Kinh đi học, sau này học đại học của công nông binh, năm nay được phân đến làm việc ở bệnh viện của quặng mỏ.”

“Tình cảm của hai anh em họ rất tốt.”

Quý Thần Nham chỉ cười mà không cho ý kiến. Khương Tuệ Ninh dường như bắt được ý gì đó không đúng lắm, cô lập tức đến trước mặt anh hỏi: “Không phải thư ký Trần thích cô em gái này của mình đấy chứ?”

“Em hiểu rất rõ ràng.”

Thoáng chốc Khương Tuệ Ninh cảm thấy rất hứng thú, nói: “Để em đoán thử xem nhé. Có phải em gái này của thư ký Trần trong lúc đi học ở Bắc Kinh thì có bạn học nam nào đó cảm mến, sau đó bạn học nam kia còn vì cô ấy mà lặn lội đến bệnh viện quặng mỏ. Thư ký Trần phải giấu diếm bảo bối nhiều năm như vậy nên không muốn bị người ta ngấp nghé, hắn cũng sốt ruột nên đuổi theo đến quặng mỏ.”

“Thậm chí còn vì cô em gái này mà lui quân tịch?”

“Cô bạn nhỏ à, mỗi lần liên quan đến những chuyện thế này thì em lại nhạy bén hơn người bình thường như thế? Làm thế nào mà cả cuộc đời này của thư ký Trần giống như đều bị em nắm rõ trong lòng bàn tay vậy?”

Trong giọng nói của Quý Thần Nham giống như mang theo vẻ chế nhạo, nhưng anh đúng là rất bội phục Khương Tuệ Ninh.

“Em nói đúng rồi sao? Vậy để em đoán thêm một chút nữa xem. Có phải cô em gái kia lại không hề nể tình, không chịu nhận tấm lòng của thư ký Trần nên thư ký Trần mới rời khỏi Tam Bộ?”

Quý Thần Nham lắc đầu thở dài: “Tuệ Tuệ, em thật sự chỉ đoán thôi sao?” Anh cảm giác có người đã nói chuyện này cho cô biết.

Khương Tuệ Ninh đắc ý hất cằm. Cô đọc nhiều tiểu thuyết như vậy cũng không phải uổng phí, từ nội dung cốt truyện cho đến kết cục đều có thể gợi ý cho cô rất rõ ràng.

“Đó là đương nhiên.”

Khó có khi Quý Thần Nham cũng cảm thấy hứng thú với mấy loại chuyện này: “Tuệ Tuệ, em nói xem thư ký Trần có cơ hội không?”

Khương Tuệ Ninh không nghĩ đến Quý Thần Nham lại còn chủ động nhắc đến chủ đề vô bổ thế này, nhưng cô cũng không gạt anh: “Dựa theo kinh nghiệm của em chắc chắn là có cơ hội.” Dù sao cứ dùng hết thủ đoạn, cố chấp bám theo…

Chỉ cần áp dụng đúng nơi đúng chỗ thì chắc chắn là có khả năng. Khương Tuệ Ninh vừa nghĩ đến bí thư Trần có hành động vĩ đại vì tình yêu, cô đã không nhịn được mà vô cùng kích động. Khá lắm, tiểu thuyết đã soi vào thực tế rồi.

Quý Thần Nham khẽ gật đầu, anh không hỏi tiếp nữa.

Với việc Trần Huy từ Tam Bộ đi ra là sự an bài của bộ nhưng anh ngược lại không ngờ Khương Tuệ Ninh còn có thể liên tưởng ra trò vui như thế, lý do này dường như rất hữu dụng. Quý Thần Nham gõ bàn một cái nói: “Tuệ Tuệ, em có thể chia sẻ chuyện của thư ký Trần với các đồng nghiệp, đặc biệt là tin tức hắn rời khỏi Tam Bộ là vì người mình thương.”

“Chuyện này cũng có thể nói ra sao?”

“Đương nhiên. Không phải em vừa mới nói kiểu tình yêu này rất đẹp sao? Nếu đã đẹp như vậy sao em không chia sẻ với người khác?”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 296


“Chia sẻ chứ. Chỉ cần không có vấn đề gì thì em sẽ không khách sáo.” Khương Tuệ Ninh kích động, ngày mai đến nơi làm việc cô sẽ lập tức kể chuyện này với mọi người, phải khiến họ biết trên đời này còn có tình yêu đẹp, miễn cho sau này đừng ủ rũ cúi đầu nữa.”

Lúc này Quý Thần Nham mới lấy tài liệu từ trong túi văn kiện thư ký Trần mang đến đặt lên bàn, tài liệu một chồng rất dày, thư ký Trần căn bản đã ghi chép lại toàn bộ những tin tức mình thu được vào đây rồi.

Trong tài liệu còn kẹp lấy mấy tấm hình, người trong hình mặc quân phục, chẳng qua không có tấm nào là chụp ngay mặt.

Khương Tuệ Ninh thấy Quý Thần Nham cũng không có ý không muốn cô nhìn thì cô bước đến gần anh.

Thư ký mới có mặt mũi rất kiệt xuất, anh tuấn, nhìn qua cũng thấy là mặt lạnh, góc cạnh rõ ràng, chỉ có đôi mắt hơi nheo lại làm lộ chút vẻ ngang tàng.

Nhìn ảnh chụp cũng có thể cảm nhận được sự mê hoặc vô tình phát ra.

Người trong hình dường như còn khá trẻ, hai mươi hai tuổi đã làm thư ký của Quý Thần Nham, đã vậy lại còn nhận vị trí trực tiếp từ thư ký Trần.

Chẳng qua dù thường ngày Khương Tuệ Ninh đều nhìn dáng dấp đẹp trai giống như Quý Thần Nham nhưng cô vẫn không kìm được phải nhìn người trong hình này nhiều hơn, vừa đẹp trai vừa phóng khoáng.

“Đẹp không?”

Quý Thần Nham thấy Khương Tuệ Ninh nhìn chằm chằm vào ảnh chụp, anh đặt ảnh chụp lên bàn, duỗi tay kéo người vào ngực mình, để cô ngồi trên đùi mình.

Sau đó nâng cằm cô lên, cười như không cười hỏi.

Khương Tuệ Ninh cười ha ha, đôi mắt hạnh đảo quanh, đưa tay ôm cổ người đàn ông, hôn anh một cái mới nói: “Em không nhìn anh ta.”

“Cậu ta?” Quý Thần Nham cười gằn một tiếng: “Em không nhìn làm sao biết tôi nói gì?”

Khương Tuệ Ninh: …

Đệt! Người này thật sự quá xảo trá!

“Ông xã, anh đẹp trai nhất. Em chỉ cảm thấy anh ta trẻ tuổi, sao có thể làm thư ký của anh được.”

Quý Thần Nham buông bàn tay đang giữ cằm cô lại, gom tài liệu trên bàn đến trước mặt Khương Tuệ Ninh: “Nếu em đọc lý lịch của cậu ta xong, em sẽ không cho là như vậy nữa.”

Khương Tuệ Ninh đọc lướt qua một lần, hồ sơ đúng là rất xuất sắc, xuất sắc đến mức khiến người ta có cảm giác mình chỉ là rác rưởi so với người ta.

“Thật sao? Nhưng vừa đến đã tiếp nhận công việc của thư ký Trần, lỡ anh ta không thích ứng được, làm việc không tốt thì sao?”

“Biết cậu ta là ai không?” Quý Thần Nham nhìn dáng vẻ Khương Tuệ Ninh nghiêm túc xem tài liệu, anh gom lại tất cả tài liệu cho vào túi hồ sơ, lại ném mấy tấm ảnh vào.

Khương Tuệ Ninh hỏi: “Là ai vậy?”

“Con trai của lãnh đạo.”

“A, là con trai của chú Vạn?” Khương Tuệ Ninh rất ngạc nhiên, sau đó cô lập tức hỏi tiếp: “Không đúng. Chú Vạn họ Vạn, người này lại họ Tống.”

“Tự cậu ta sửa lại tên, lấy họ mẹ, cuối cùng cậu ta đã cắt đứt quan hệ với cha mình.” Quý Thần Nham nghĩ đến cậu em trai nhỏ tuổi này thì lại đau đầu.

Lãnh đạo không kiểm soát được anh ta nên trực tiếp ném đến chỗ anh bên này, còn nói nếu không tốt cũng không cần để anh ta ra Tam Bộ.

Khương Tuệ Ninh không ngờ loại người như Vạn Minh Sâm lại không có cách nào nắm được con trai mình: “Anh ta cắt đứt mối quan hệ với chú Vạn, sau đó nhờ cậy anh sao?”

Quý Thần Nham cười cô ngây thơ: “Bị cha của cậu ta ép buộc đến đây.”

“Ồ.” Khương Tuệ Ninh nhớ đến trước đây cô từng xem trên ti vi nên hơi lo lắng, hỏi: “Vậy anh ta sẽ không cố ý làm trái ý anh chứ?” Tống Văn Dã có thân phận thế nào, con người anh ta còn dám khiêu khích cả cha của mình, đoán chừng cũng có thể không để Quý Thần Nham vào mắt.

Mà anh ta lại là con trai của Vạn Minh Sâm, Quý Thần Nham căn bản không thể xử phạt anh ta.

Quý Thần Nham sờ vào chóp mũi cô, khóe miệng tràn ý cười: “Cậu ta dám?”

“Thủ trưởng Quý, anh tự tin vậy sao?”

Lông mày anh tuấn của Quý Thần Nham hơi nâng lên, anh dựa sát vào tai cô, giọng nói trầm thấp giống như thổi qua màng nhĩ của cô: “Ngoại trừ em, đời này không ai khiêu khích được tôi.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 297


“Em cũng đâu có khiêu khích anh!” Khương Tuệ Ninh muốn nói từ ngày đó trở đi, đến tận hôm nay cô cũng không dám khiêu khích anh nữa, ngày nào cũng ngoan ngoãn.

Quý Thần Nham cong môi cười một tiếng: “Là chưa từng khiêu khích hay thừa dịp tôi ngủ mà sờ khắp người tôi?”

Khương Tuệ Ninh không nghĩ đến lúc này Quý Thần Nham vẫn còn nhắc đến chuyện xưa, cô nhớ lại chính mình đã từng làm những loại chuyện kia thì không nhịn được mà đỏ mặt, xô đẩy anh mấy lần, nói: “Hừ, vậy anh thì sao? Có một đêm đột nhiên nhào đến, có phải cũng không ngủ, sợ em đụng phải anh nên anh giả vờ ngủ thiếp đi, đè chặt em không cho em động?”

Cô là một người khá chậm chạp, lúc ấy còn chưa kịp phản ứng, Quý Thần Nham không nhắc đến chuyện này cô cũng không nghĩ đến sự thật bên trong.

“Nếu không thì phải làm sao? Mỗi đêm em đều sờ loạn lên hết, rạng sáng mỗi ngày tôi đều phải chạy bộ sao?”

Đột nhiên Khương Tuệ Ninh xấu xa hỏi: “Thủ trưởng Quý, lúc ấy sao anh lại có thể giống như liệt nữ giữ gìn trinh tiết như thế? Nhưng bây giờ lại hoàn toàn trở thành người khác, suốt ngày trong đầu cũng đều là loại chuyện kia.”

“Trong đầu tôi hiện tại chứa chuyện gì? Hả?”

Quý Thần Nham vừa nói thì tay đã trượt vào bên trong quần áo cô, v**t v* bụng cô.

Bụng bảy tháng vừa lớn vừa tròn, cũng khá nặng nề.

Khương Tuệ Ninh nhanh chóng đè tay anh lại, cô hoảng hốt nhìn về phía cửa của thư phòng, may là cửa đã được đóng lại.

Nhưng ở đây dù sao cũng là thư phòng, đây là nơi cần nghiêm túc.

“Không được, đang ở thư phòng, bình thường anh phải làm việc ở đây, ở đây cũng giống như phòng làm việc của anh.” Nếu làm gì ở nơi này thì sau này Khương Tuệ Ninh cũng không dám đến đây đọc sách nữa.

“Sao không được?” Quý Thần Nham nói xong đã đưa Khương Tuệ Ninh đến cạnh giá sách, để lưng cô dựa vào anh, nắm tay cô dán lên giá sách.

“Tuệ Tuệ quên lúc ấy em ở bên cạnh tôi nhìn trộm thứ gì sao?”

Khương Tuệ Ninh cảm thấy người này rất ưa thích ghi nhớ rồi tính sổ, lúc đó cô cũng chỉ tò mò mới xem thử quyển sách kia, chuyện nhìn và làm có thể giống như sao?

Cô nghe anh nói mà mặt đã đỏ đến tận mang tai, cô quay người lại muốn đẩy anh ra nhưng bàn tay đã bị anh giữ chặt.

Ngay khi cô đang hốt hoảng thì Quý Thần Nham đã ép cô đưa tay lên giá sách, rút ra một quyển từ trên đó, sau đó lại ôm cô từ phía sau, đặt quyển sách vào lòng bàn tay cô: “Đây là sách Dì Lương cho tôi, nói liên quan đến việc dưỡng thai. Đêm nay chúng ta bắt đầu cùng nhau học.”

Khương Tuệ Ninh:…

“Cho nên anh chỉ muốn lấy sách cho em?”

Khương Tuệ Ninh hoàn toàn mất hết mặt mũi, đến đầu cũng không dám ngẩng lên.

Quý Thần Nham lại rất nghiêm chỉnh gật đầu: “Đúng vậy. Tuệ Tuệ, không phải em cho rằng tôi muốn làm gì đó chứ?”

Anh nói xong lại không thấy Khương Tuệ Ninh trả lời, còn cố ý “À” một tiếng, giọng nói sau đó lại kéo dài: “Tuệ Tuệ, em còn nói trong đầu tôi chỉ nghĩ đến loại chuyện kia. Xem ra lại có một tên lưu manh mới đúng.”

“Còn không phải do anh lừa em?” Khương Tuệ Ninh cứng cổ không muốn nhận thua. Cô không tin Quý Thần Nham không lừa cô.

Quý Thần Nham lại nghi ngờ hỏi: “Tôi làm sao lại lừa dối em?”

Khương Tuệ Ninh thẳng thắn nói: “Anh nắm tay em áp lên giá sách, ôm em từ phía sau…” Nói tới nói lui cô cũng xấu hổ, không dám nói tiếp.

Quý Thần Nham còn làm ra vẻ chợt hiểu ra: “Xem ra Tuệ Tuệ hiểu biết rất nhiều. Em học được từ đâu vậy?”

Anh phát hiện Khương Tuệ Ninh thật sự rất dễ xấu hổ, hiểu biết về phương diện này dường như đã đạt đến đỉnh cao.

Khương Tuệ Ninh cắn môi, cô không dám nói trước kia mình từng xem được trên ti vi và đọc tiểu thuyết.

“Em thông minh… năng lực hiểu biết mạnh.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 298


Quý Thần Nham bị cô chọc cười: “Năng lực hiểu biết ở phương diện này rất mạnh? Rất tốt, tiện nghi cho tôi rồi!”

Anh nói tiếp: “Nhưng giai đoạn hiện tại của em không thích hợp để cảm xúc ở các phương diện không ổn định, hãy xem mấy quyển sách thanh tâm quả dục khác đi!”

Chưa được mấy tháng nữa là cô phải sinh rồi, hiện tại anh không dám có bất kỳ ý nghĩ gì.

Mà bụng của Khương Tuệ Ninh lại to hơn mang thai một rất nhiều nên anh càng lo lắng hơn nữa.

Dù trong lòng có lửa đốt lớn hơn nữa anh cũng phải kìm nén, mấy ngày như thế này đúng là rất khó chịu. Cũng giống như Khương Tuệ Ninh đã hỏi, vì sao trước kia có thể thanh tâm quả dục như vậy, bởi vì khi đó anh chưa từng chạm vào cô nên chưa từng biết chuyện này lại tốt đẹp như vậy.

Con người sau khi được nếm kẹo ngọt, sau đó dù viên kẹo đó có bọc thuốc độc trong đó họ cũng há miệng muốn ăn.

Nhưng nếu phải so sánh với sự an toàn của cô thì anh vẫn có thể nhịn xuống, chỉ muốn trêu chọc cô để an ủi trái tim đang loạn lên của mình mà thôi.

Mang thai đã đến cuối kỳ, hai chân của Khương Tuệ Ninh cũng bắt đầu phù lên, bước đi khá khó khăn, giày cũng không mang vào được, mẹ chồng Nghiêm Bội Lan cố ý đổi giày vải cho cô đi thoải mái hơn.

Cô đứng lâu, ngồi lâu đều không được, lúc sắp tan làm thì cảm giác chân phù lên cực kỳ khó chịu, mang giày vải cũng không còn thoải mái như trước nên cởi luôn cả giày vải không mang nữa.

Công việc trong tay cũng bị chị Lưu giao lại cho người khác, bảo cô nghỉ ngơi, đừng nhúc nhích nữa.

“Đồng chí Tiểu Khương này, cô còn bao lâu nữa thì sinh vậy?” Đồng nghiệp đang hỏi là một chị gái gần bốn tuổi tuổi, họ Chu, mới được điều đến đây mấy ngày.

Chị ta đến văn phòng bên này của Khương Tuệ Ninh lấy tài liệu thì thấy chủ nhiệm đang giao công việc của Khương Tuệ Ninh cho người khác.

Thời gian trước em dâu bên chồng của chị ta cũng mới vừa sinh con, từ lúc mang thai cho đến lúc sinh lại vô cùng yếu ớt, chị ta cực kỳ không thích người em dâu kia.

Kết quả chị ta được điều đến đây làm việc lại gặp phải một đồng nghiệp càng yếu ớt hơn, mới phù chân một chút là ngồi nghỉ, mỗi ngày đều ngồi không hết nữa ngày, chủ nhiệm căn bản còn không giao việc cho cô, công việc trong tay cô đều chia lại cho những người khác.

Khương Tuệ Ninh ngồi dựa vào ghế, nhìn thấy người đồng nghiệp mới đến này lần đầu tiên chủ động nói chuyện với mình nên cô không nghĩ ngợi gì, nói: “Dự tính sinh là vào giữa tháng sau.”

Chị Chu này nghe thấy còn gần một tháng rưỡi nữa thì cảm thấy Khương Tuệ Ninh này yếu ớt cái gì. Chị ta quái gở mở miệng nói: “Ôi, tôi thấy mấy người trẻ tuổi các cô bây giờ yếu ớt quá. Trước kia chúng tôi sinh con xong hai ngày sau đã phải xuống ruộng làm việc. Bây giờ cô còn đến một hai tháng nữa mới sinh mà cái gì cũng không làm rồi.”

“Chị Chu, số chị không tốt vậy sao? Chị thật đáng thương.”

Từ trước đến nay Khương Tuệ Ninh sẽ không theo ý một ai, cô còn được Quý Thần Nham chiều đến không xem ai ra gì. Bây giờ cô có làm hay không liên quan gì đến chị ta, miệng chị ta lại hèn như thế? Cô ăn cơm của nhà chị ta sao?

Chị Chu không ngờ miệng mồm Khương Tuệ Ninh lại lợi hại như vậy, trả lời một câu đã khiến chị ta phải ngậm mồm, thế là cầm tài liệu xong thì hừ hừ đi ra.

Vừa bước ra đã gặp ngay Quý Thần Nham đến đón Khương Tuệ Ninh.

Chị ta làm việc ở khu vực liên đoàn phụ nữ nên không biết Quý Thần Nham, cũng không biết Khương Tuệ Ninh gả cho ai. Nhưng sống ở thời đại này người ta thường có chút e sợ mỗi khi gặp người mặc quân phục.

Mà Quý Thần Nham bước đến cũng đi thẳng đến chỗ Khương Tuệ Ninh. Chị Chu không biết Khương Tuệ Ninh gả cho quân nhân, chị ta âm thầm nghĩ không biết Khương Tuệ Ninh dẫm phải vận cứt chó gì, loại người lường biếng như vậy còn có thể gả cho quân nhân.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 299


Quý Thần Nham đi vào phòng làm việc, hỏi hai câu xong lại ngồi xuống mang giày giúp cô, sau đó mới xoay người bế cô lên: “Chân em phù lên rồi, đừng đi bộ nữa. Tôi ôm em ra ngoài.”

Trước kia Khương Tuệ Ninh cảm thấy như thế này không được tốt lắm, nhưng lần này cô nhìn thấy chị Chu còn đứng ở phía xa nhìn đến nên không từ chối, khoác tay lên ôm cổ Quý Thần Nham.

Quý Thần Nham không ngờ hôm nay Khương Tuệ Ninh ngoan ngoãn như vậy, anh cho rằng do cô bị phù chân nên khó chịu.

Lúc anh ôm cô đi ra, đi ngang qua chị Chu, Khương Tuệ Ninh còn cố ý nhướng mày nhìn chị ta.

Tuy đây chỉ là động tác nhỏ nhưng Quý Thần Nham vẫn chú ý thấy được Khương Tuệ Ninh làm động tác khiêu khích thế này.

Quý Thần Nham hiểu rõ Khương Tuệ Ninh không phải người thích đi khiêu khích bất kỳ ai. Anh lạnh lùng lướt qua chị Chu. Là một gương mặt lạ hoắc.

Bởi vì còn ôm người trên tay, anh cũng không nói gì, chỉ trực tiếp rời đi.

Chờ đến khi chân trước họ vừa rời đi, chân sau chị Chu đã lôi kéo đồng nghiệp gần đó, hỏi: “Người vừa rồi là ai?”

Liên đoàn phụ nữ của thành phố không có quá nhiều người, họ đều biết Quý Thần Nham, cộng thêm trong khoản thời gian này khi Quý Thần Nham có thời gian rảnh sẽ tự mình đưa rước Khương Tuệ Ninh đi làm nên tất cả mọi người đều biết.

“Quý Thần Nham, thủ trưởng Quý của Đông Tam Bộ.

“Khương Tuệ Ninh là vợ anh ta?” Chị Chu không tin được hỏi lại.

“Đúng vậy. Tình cảm vợ chồng họ khá tốt, thủ trưởng Quý rất yêu thương vợ mình. Từ khi đồng chí Khương đi làm bên này, hầu như mỗi ngày anh ấy đều đến đón, lúc cô ấy còn chưa mang thai, khi có thời gian anh ấy cũng tự mình đến đón.”

Chị Chu cười nhưng trong lòng thì “hừ” một tiếng, nói: “Nhìn không ra một cô gái còn nhỏ như thế lại rất có thủ đoạn.”

“Chị Chu, chị không nên nói như vậy! Vợ chồng người ta hòa thuận thì có thủ đoạn gì? Chị cũng đừng nói lung tung về đồng chí Tiểu Khương, nếu để truyền đến tai thủ trưởng Quý lại không biết sẽ thế nào đâu.”

Chị Chu ở nơi trước kia lập được công lớn nên mới đặc biệt được điều đến ủy ban thành phố, chị ta luôn cảm thấy bản thân mình cực kỳ lợi hại. Thế nhưng khi đến ủy ban thành phố rồi mới phát hiện những gì mình đã từng làm được căn bản không được tính là gì cả. Nhưng chị ta vất vả lắm mới đến được đây nên suy nghĩ phải lập được uy phong cho mình bằng cách đè được người nhỏ tuổi nhất, ai ngờ người nhỏ tuổi nhất lại là người lợi hại nhất.

Chẳng qua chị ta cũng không thèm để ý, dù sao chị ta cũng đã lập được công lớn, chị ta không tin họ có thể khai trừ được mình.

Từ sau khi Khương Tuệ Ninh bắt đầu bị phù chân, mỗi đêm Quý Thần Nham đều pha nước ấm cho cô ngâm chân.

Ghế trong phòng tắm rất thấp nên anh không cho cô vào, mỗi đêm anh đều bưng nước ấm đến giường ngủ, để cô ngồi trên giường, còn mình thì ngồi bên dưới xoa bóp chân cho cô.

Đêm nay, Khương Tuệ Ninh mới vừa cho chân vào nước ấm thì không nhịn được phải “A” một tiếng.

Quý Thần Nham nhấc chân cô lên đặt lên đùi mình, anh dùng tay thử nhiệt độ của nước, vội vàng hỏi: “Nước quá nóng sao?”

Môt tay Khương Tuệ Ninh nâng bụng, một tay khác lại phủ lên bụng mình, biểu lộ trên mặt rất khó chịu.

Quý Thần Nham căng thẳng không biết làm thế nào, cũng may tình trạng này của Khương Tuệ Ninh cũng không lâu, vài giây đồng hồ sau cô giống như bình tĩnh lại, nói: “Quý Thần Nham, mấy đứa con của anh có phải đang đánh võ trong bụng của em không? Em vừa bị đá rất đau.”

Quý Thần Nham đứng lên ôm cô đến giữa giường, lại dùng gối đầu làm đêm lưng ở đầu giường cho cô dựa vào: “Vậy tôi phải dạy dỗ chúng một lúc. Sao có thể quậy phá như vậy?”
 
Back
Top Bottom