Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 270


Sau khi Quý Thần Nham xuống lầu thì bảo Quý Tử Thư giúp đỡ để cùng dán câu đối.

Dì Lưu đã pha hồ nhão xong rồi, Nghiêm Bội Lan nhanh tay lấy giấy cắt hoa đã cắt xong ra, kéo Tôn Hội Vân vào đội quân dán giấy cắt hoa.

Tử Thư bê một cái ghế ra ngoài, Quý Thần Nham đã cầm câu đối và hồ nhão trong tay.

Cậu vừa tính bước lên thì đã bị Quý Thần Nham kéo lại nói: “Tử Thư, để cha.”

Quý Tử Thư vội nhận câu đối và hồ nhão trong tay cha rồi đặt lên cái ghế bên cạnh, nhanh chân tới đỡ ghế giúp cha.

Đầu tiên Quý Thần Nham phải lau sạch chỗ muốn dán câu đối, mấy ngày trước dì Lưu đã tổng vệ sinh hết rồi, nhưng vì để câu đối bám chặt hơn thì vẫn nên lau sạch bụi.

Quý Tử Thư đứng bên dưới vắt khăn đưa cho cha, trong khi chờ vệt nước sau khi lau khô đi thì Quý Thần Nham leo xuống ghế trước.

“Lúc trước đều là con dán câu đối sao?” Quý Thần Nham nhìn người đã sắp cao bằng mình, mới chớp mắt mà cậu đã trưởng thành rồi.

Lúc bế cậu tới Đông Thành thì cậu chỉ vừa đầy tháng, bé xíu như chú cún con, lúc đó trong lòng anh chỉ toàn chấp niệm với người anh đã mất tích, chứ chẳng có bao nhiêu tình cảm với đứa bé mà Phùng Giai sinh, phần nhiều là trách nhiệm.

Bởi vì đây là con trai của anh cả.

“Vâng, dì Lưu nói mặc dù chúng ta không ở đây ăn Tết, nhưng câu đối xuân như lời chào đón năm mới vậy, dì Lưu còn nói không dán thì vận may sẽ nghĩ trong nhà này không có ai, chúng ta sẽ không có vận may.”

Thật ra Quý Tử Thư hoàn toàn không tin những chuyện ấy, có cha thì cậu muốn cái gì cũng được, chỉ riêng cảm giác gia đình là không thể cho cậu, mà thứ cậu muốn nhất lại chính là nhà.

Lúc đó nguyện vọng của cậu rất đơn giản, hi vọng khi cha về nhà thấy câu đối đó sẽ khiến cha cũng cảm thấy trong nhà rất ấm áp, sẽ muốn về nhà.

“Tử Thư, thực sự xin lỗi.” Quý Thần Nham nhìn cậu, mấy năm nay anh thật sự dành cho Quý Tử Thư rất ít sự quan tâm, luôn nghĩ đã có người chăm lo, cho cậu những thứ tốt nhất là đủ, nhưng anh lại quên mất cậu chỉ là một đứa bé.

“Đây cũng là lần đầu cha làm cha.” Bên cạnh không có ai dạy, không có nữ chủ nhân nên anh chỉ biết không để cậu đói, không để cậu lạnh, dạy cậu làm người thế nào mà quên đi phải dành nhiều sự quan tâm hơn, hỏi han xem cậu cần gì.

Cuối cùng vẫn thiếu sót.

“Có chỗ làm không tốt, hi vọng con có thể tha thứ cho cha.”

“Cha, không sao cả, cha đã làm tốt lắm rồi.” Ít nhất trong suốt chặng đường ấy chưa từng nghĩ đến chuyện vứt bỏ con, lúc con gặp nguy hiểm cũng là cha bảo vệ con.

Cũng là cha che mưa chắn gió cho con trên con đường trưởng thành này.

Hai cha con ngừng cuộc trò chuyện ở đây, mặc dù không nói nhiều hơn nhưng Quý Tử Thư biết gia đình này đã thay đổi.

Lúc dán câu đối cậu đứng bên dưới chỉ hướng cho cha, ánh mặt trời ấm áp mùa đông xua tan đi cơn lạnh, ánh sáng nhàn nhạt khiến bóng hai cha con kéo thật dài, thật dài.

Quý Thần Nham dán câu đối xong, Quý Tử Thư nhanh chân chạy tới đỡ anh, Quý Thần Nham nhìn bàn tay đang đưa tới, đặt tay mình vào đó.

Hai người đều tự dùng sức, Quý Thần Nham đứng vững trên mặt đất.

“Thủ trưởng Quý, năm nay là anh dán câu đối xuân à?” Trong khu nhà toàn là người vội vàng mua hàng Tết đi tới đi lui.

Quý Thần Nham ngẩng đầu phát hiện đó là mẹ của một sĩ quan trong Bộ,”Đúng vậy, dì Đồ đi mua thức ăn sao?”

“Đúng thế.” Dì Đồ nhìn thoáng qua Quý Tử Thư,”Tử Thư sắp cao bằng cha rồi, thành cậu nhóc lớn rồi.”

“Bà Đồ ạ.” Quý Tử Thư chào hỏi một tiếng.

“Ái chà, năm nay nhà mọi người náo nhiệt quá.” Bà Đồ nói xong lại lầm bầm một câu,”Đúng là có nữ chủ nhân thì khác hắn, náo nhiệt thế này mới giống nhà chứ.”

Quý Thần Nham giúp Quý Tử Thư mang cái ghế đã bê ra quay về, Quý Tử Thư cầm hồ nhão còn dư lại đi theo sau, đúng là có dáng vẻ của gia đình thật.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 271


Lúc Khương Tuệ Ninh ngủ dậy đã sắp bốn giờ, vừa mới mở mắt đã nghe thấy tiếng gõ cửa, cô còn tưởng là Quý Thần Nham, kết quả khi cửa đẩy vào thì phát hiện đó là Tôn Hội Vân.

“Mẹ.”

“Không đánh thức con chứ?”

“Không có ạ, con đã dậy rồi.”

Tôn Hội Vân nhìn áo khoác mỏng treo bên cạnh, vươn tay lấy xuống rồi phủ thêm lên cho con gái,”Dù trong nhà ấm áp nhưng cũng không thể mặc quá mỏng, đừng để bị cảm.”

“Cảm ơn mẹ.” Khương Tuệ Ninh đưa tay mặc quần áo lại chỉnh tề.

“Cảm ơn cái gì.” Tôn Hội Vân xoa bụng con gái rồi hỏi: “Đứa bé đã bắt đầu quậy chưa?”

“Sao mà nhanh thế được, mới ba tháng.”

“Khoảng bốn năm tháng là có rồi, lần này con mang thai hai đứa, Ninh Ninh nhà ta vất vả rồi, Thần Nham có nói là thích con trai hay con gái không?”

Khương Tuệ Ninh nói,”Anh ấy nói chỉ cần con sinh là được, con trai con gái gì cũng thích, nhưng mà thích con gái hơn, Tử Thư cũng hi vọng là em gái.”

Tôn Hội Vân nghe cô nhắc tới Quý Tử Thư thì kéo tay con gái: “Trông thằng bé Tử Thư cũng là đứa hiểu chuyện, chắc dễ ở chung đúng không?” Làm mẹ thì vẫn luôn quan tâm con cái của mình.

“Thằng bé tốt lắm, vô cùng ngoan.”

Nghe con gái nói thế, Tôn Hội Vân cũng không nói thêm gì,”Nhìn là biết nó biết chăm sóc người khác, nó ngoan nhưng con cũng đừng làm khó nó nhé, từ trước đến nay mẹ kế không dễ làm, cũng dễ mang tai tiếng, mẹ nghe mẹ chồng con nói tối qua mẹ thằng bé qua đời, nó cũng là đứa đáng thương.”

“Mẹ à, mẹ yên tâm đi, không lẽ mẹ không hiểu con gái mẹ sao? Con cũng đâu phải người xấu.”

“Mẹ biết mà, nhưng mẹ cũng lo cho con gái mẹ mà, mẹ sợ con chịu tủi thân, lại sợ con làm sai, con đúng là vướng bận cả đời này của mẹ.” Tôn Hội Vân thấy con gái mặc áo khoác xong, lại cài nút áo lại cho cô,”Đi xuống lầu thôi, cha mẹ có mang lạp xưởng và thịt khô Nam Thành cho con đấy.”

“Ôi lâu rồi con chưa ăn, thèm quá đi mất.”

“Chỉ biết thèm ăn, đang mang thai đấy, ăn ít lại đi, vị quá mặn lại con hun khói nên không tốt cho em bé đâu.”

Đương nhiên Khương Tuệ Ninh sẽ không ăn thả ga, cô kéo tay Tôn Hội Vân nói: “Mẹ à, mẹ yên tâm đi, con biết ạ.”

Lúc hai mẹ con xuống lầu thì Nghiêm Bội Lan đang ở trong bếp giúp dì Lưu, sau khi Tôn Hội Vân xuống dưới cũng gia nhập đội quân nấu cơm.

Cuối cùng còn dư lại Khương Tuệ Ninh và Quý Tử Thư, hai người đều không giúp được gì, còn có một Quý Thần Nham mới từ cửa bước vào cũng chẳng thể giúp.

Ba người ngồi trong phòng khách, Khương Tuệ Ninh chợt nhớ bộ bài Poker lần trước còn để dưới bàn, cô mở ngăn kéo ra xem, đúng là còn ở đây.

“Tới đây, chúng ta chơi bài đi.”

Quý Tử Thư rất muốn chơi, nhưng chỉ hai người thì chắc chắn không chơi được, thế nên hai người dừng ánh mắt trên người Quý Thần Nham.

Quý Thần Nham thấy ánh mắt trông mong của hai người đang nhìn mình,”Nói anh nghe quy tắc trước đi.”

“Được thôi.” Khương Tuệ Ninh nhanh chóng hướng dẫn cách chơi cho Quý Thần Nham, cô nói vô cùng nhanh, sau khi nói xong còn hỏi lại: “Anh hiểu chưa? Có cần em nói lại lần nữa cho anh không?”

“Bắt đầu.” Quý Thần Nham không thèm do dự.

Thật ra Khương Tuệ Ninh còn giấu một ít chưa nói cho Quý Thần Nham, thấy anh tự tin như thế, Khương Tuệ Ninh lộ ra nụ cười đắc chí, sau đó lôi kéo Quý Tử Thư nhỏ giọng thì thầm hai câu.

Quý Tử Thư liếc mắt nhìn lướt qua cha, hơi lo lắng hỏi: “Dì chắc chưa? Cha tôi khôn khéo lắm đấy.”

Khương Tuệ Ninh phản đối, nói nhỏ: “Cậu yên tâm đi, tôi cố ý chưa nói rõ ràng cho anh ấy, chỉ cần hai chúng ta hợp tác với nhau thì chắc chắn hôm nay anh ấy không phải đối thủ của chúng ta đâu.”

“Thôi được.” Quý Tử Thư nửa tin nửa ngờ, nhưng không hiểu sao vẫn đồng ý.

Trước khi chia bài Khương Tuệ Ninh đè bài xuống rồi nói: “Nếu muốn chơi thì chúng ta nên quy định vài hình phạt, người trong nhà nên không nói chuyện tiền bạc, chúng ta chơi ai thua bị dán giấy được không?” Khương Tuệ Ninh lấy giấy đã chuẩn bị từ sớm ra.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 272


Quý Tử Thư hoàn toàn ủng hộ Khương Tuệ Ninh, cậu cũng muốn nhìn thử xem người cha nghiêm túc của mình mà bị dán giấy lên thì sẽ trông thế nào.

Thính lực của Quý Thần Nham rất tốt, gần như nghe mấy lời vừa rồi của hai người không sót chữ nào, biết hai người muốn hợp tác gài mình thì nheo mắt: “Tuệ Tuệ dán giấy, tôi với Tử Thư thì tăng hình phạt hơn, người thua phải hít đất ngay tại chỗ.”

Anh vừa nói câu này xong, Quý Tử Thư cứ có dự cảm không tốt kiểu gì đấy.

Kết quả Khương Tuệ Ninh còn an ủi cậu,”Không sao đâu, cậu chỉ cần nhìn là được, hôm nay tôi sẽ cho cậu xem cha cậu trở thành bại tướng dưới tay tôi thế nào.”

Quý Tử Thư to gan ngồi cạnh Khương Tuệ Ninh.

Không ngờ Khương Tuệ Ninh còn đòi tăng thêm hình phạt,”Nếu Thủ trưởng Quý khí phách như thế, không bằng chúng ta chơi lớn một chút, em không dán giấy nữa, chơi người thắng được chỉ định cho người thua làm một chuyện, làm gì cũng được, người thua không được phép từ chối, không cho đùn đẩy, không được viện cớ.”

Quý Tử Thư muốn ngăn cản cô, ai ngờ người này hăng máu như thế.

Quý Thần Nham nhìn cô rồi gật đầu, nói: “Được, bắt đầu đi.”

Ván đầu tiên đã chia bài xong, Khương Tuệ Ninh nhanh chóng xếp bài ngay ngắn, hai con Joker, tứ quý hai đều nằm trong tay cô.

Cô nhanh chóng lén kéo tay áo Quý Tử Thư rồi lật bài một chút.

Quý Tử Thư nhìn thoáng qua bài của cô rồi thở phào nhẹ nhõm, bài của cậu cũng không đến nỗi tệ.

Hai người bọn họ đã bắt tay, chắc chắn sẽ không giành làm địa chủ, xem như cưỡng chế Quý Thần Nham làm địa chủ.

Thật ra như thế là chơi xấu, nhưng vì Khương Tuệ Ninh vốn không nói cho Quý Thần Nham biết quy tắc này nên anh thành thật cầm bài địa chủ.

“Anh là địa chủ, anh ra bài trước.” Khương Tuệ Ninh hất nhẹ cằm, nhắc nhở Quý Thần Nham.

Anh ngắm nghía bài một lúc, cuối cùng mới ra một con ba.

Đến lượt Khương Tuệ Ninh, con nhỏ nhất trong tay cô chính là con mười nên rút ra đè lên, lúc thả bài xuống còn dào dạt đắc ý,”Dao không bén nhưng ngựa quá gầy, anh muốn đấu với em bằng cái gì hả Thủ trưởng Quý.”

Quý Tử Thư nhìn con năm không thể đánh ra trong tay mình, chỉ có thể đánh một con A, sau đó nhân cơ hội cho Khương Tuệ Ninh nhìn thoáng qua bài của mình, trong tay cậu còn một đống bài nhỏ đấy, cậu muốn nhắc cô đừng chơi mạnh quá, cha cậu là người rất biết dùng mưu kế.

Khương Tuệ Ninh vội gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Quý Thần Nham giả vờ xếp lại bài trong tay mình, mặc kệ hai người muốn chơi xấu trắng trợn thế nào.

“Hai người đi đi, tôi không theo được.” Xếp lại xong, Quý Thần Nham gom bài lại cứ như đang nhận thua vậy.

Khương Tuệ Ninh nhanh chóng nhường cơ hội này lại cho Quý Tử Thư.

Lần nào Quý Thần Nham cũng dùng một lá bài không lớn không nhỏ để ra.

Khương Tuệ Ninh cảm thấy thắng lợi đang vẫy tay với họ rồi nên trực tiếp ra tứ quý hai, sau đó lại đến lượt cô đi tiếp, qua thêm một vòng, không ngờ lại bị Quý Thần Nham lấn ép nhẹ một chút, cô ra luôn hai con joker.

Dù sao trong tay cô cũng chỉ còn hai lá, nhưng trong tay Quý Tử Thư vẫn còn rất nhiều, nhưng mà đấu địa chủ thì chỉ cần chèn ép Quý Thần Nham thôi là được rồi.

Kết quả cô ra thêm một lá thì Quý Tử Thư cũng ra một lá, sau đó đến lượt Quý Thần Nham, Khương Tuệ Ninh cho rằng anh không còn bài để đi, đang định để lá cuối cùng xuống.

Ai ngờ Quý Thần Nham lại ra hiệu cho cô rằng tạm thời đừng nóng nảy, sau đó ném ra tứ quý sáu.

Trong lòng hai người hợp tác với nhau giật thót, nhưng khi thấy trong tay anh vẫn còn một đống bài thì lại an tâm.

Vòng vừa rồi anh gần như không ra lá nào, điều này chứng minh trong tay anh toàn là bài nhỏ, tính thế nào cũng không đi được.

“Hai người bỏ lượt?” Quý Thần Nham hỏi.

“Anh tiếp đi.” Khương Tuệ Ninh cầm con A trong tay.

“Vậy ngại quá, anh thắng rồi.” Quý Thần Nham nói xong thì thả hết bài trong tay xuống.

Mặc dù từ con nhỏ đến con lớn đều là lá lẻ, nhưng hợp lại thì tạo thành một sảnh liên tiếp.

Quý Tử Thư nhìn bài trong tay mình, lại nhìn thoáng qua Khương Tuệ Ninh chỉ còn lại duy nhất một lá bài.

Khương Tuệ Ninh:… ?? Sơ suất rồi.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 273


Nhưng mà Quý Thần Nham cũng gian xảo quá, đoạn giữa anh cố ý không ra bất cứ con bài nào, chỉ chờ cô với Quý Tử Thư luân phiên ra hết, sau đó đánh bọn họ một cú trở tay không kịp.

Không đúng, sao anh biết có thể ra sảnh thế? Rõ ràng cô không chỉ anh cái này mà.

Đúng, nếu đã không nói thì họ không thể thừa nhận được, Khương Tuệ Ninh lập tức đè lại mấy lá bài đó, nói: “Không đúng, cách ra bài này của anh không đúng.”

Quý Tử Thư nhìn thoáng qua người đang chơi xấu, lựa chọn câm miệng.

Quý Thần Nham lại cau mày, chậm rãi nói: “Tuệ Tuệ, đừng chơi xấu nữa, bài lần trước hai người chơi là anh dọn sau cùng, lúc cuối em đi sảnh.”

Khương Tuệ Ninh: … Anh còn là người không? Cố ý gài em .

Quý Tử Thư nuốt một ngụm nước bọt, toang rồi, cậu biết ngay cha mình khôn khéo lắm mà.

Sao mà chịu để người khác gài mình được, không cần nói cũng biết chuyện hít đất không phải anh nói ra cho vui.

Nhưng mà đầu óc Quý Tử Thư cũng nhảy số nhanh, nhớ tới cảnh lần đầu tiên đánh bài bị bắt tại trận và chuyện Khương Tuệ Ninh đã làm, cậu chắc chắn sẽ không giả vờ bất tỉnh vì hôm nay có bà nội ở đây, thế là cậu ném bài xuống rồi chạy cái vèo vào phòng bếp.

Tốc độ nhanh đến mức Khương Tuệ Ninh còn chưa kịp phản ứng, chờ khi cô phản ứng lại cũng muốn chạy thì đã bị Quý Thần Nham tóm được.

“Em sai rồi, chồng ơi em sai rồi, thật đó.” Khương Tuệ Ninh nhỏ giọng cầu xin tha thứ.

“Sai chỗ nào chứ?”

“Không nên cấu kết với Tử Thư để gài anh.” Thực xin lỗi Quý Tử Thư, ai bảo cậu chạy nhanh như thế, chúng ta là một đội, làm gì có chuyện một mình tôi gánh chuyện này được.

Quý Thần Nham gật đầu, cố ý kéo dài giọng,”À… Hóa ra còn bắt tay với Tử Thư muốn gài tôi sao?”

Toi đời, bây giờ Khương Tuệ Ninh mới phát hiện lời mình nói thầm với Quý Tử Thư ban nãy, Quý Thần Nham vốn nghe không được, vậy bây giờ cô có khác gì chưa đánh đã khai chứ?

“Không phải…”

“Tuệ Tuệ, cố ý không nói rõ hết quy tắc cho tôi, cố ý hợp tác với Tử Thư… Hửm? Em nói xem tôi phải làm gì để trừng phạt em đây?”

Khương Tuệ Ninh không biết vì sao, rõ ràng không sợ Quý Thần Nham, nhưng khi anh híp mắt nhìn mình thì hai chân của cô sẽ mềm nhũn ra, có loại cảm giác muốn xin tha theo phản xạ có điều kiện.

Cô giơ hai tay lên tạo thành hình chữ thập đặt ở bên miệng, trên dưới xoa nhẹ, sau đó uất ức tủi thân nhìn Quý Thần Nham, nhỏ nhẹ nói: “Ông xã, em sai rồi, thật sự sai rồi, anh đừng trừng phạt em có được không?”

Quý Thần Nham không nhúc nhích, chỉ là vẫn nhìn cô.

Khương Tuệ Ninh biết anh thế này chính là không tức giận, được một tấc lại muốn tiến một thước gác cằm lên trên cánh tay của anh, chớp đôi mắt to, một bàn tay bám vào cánh tay anh, một bàn tay chui vào lòng bàn tay của anh, ngón trỏ và ngón giữa khẽ vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay anh.

“Ông xã, người ta thật sự biết sai rồi, anh nói gì đó đi, đừng không để ý tới người ta mà.”

Một bàn tay khác của Quý Thần Nham vươn ra nâng cằm cô lên, ngón tay cái đặt ở trên cánh môi của cô, ngăn cản cô thủ thỉ lấy lòng.

Lòng bàn tay nhẹ nhàng v**t v* đôi môi co dãn lại mềm mại mọng nước của cô.

Lúc này đã sắp đến chạng vạng, vào mùa đông, ánh mặt trời đã hút hết hơi nóng còn sót lại, chỉ còn lại ánh sáng rạng ngời xuyên qua cửa kính nhà ăn to rộng chiếu vào bên trong.

Chùm tia sáng chiếu lên người Khương Tuệ Ninh, cô giống như mặt trời ấm áp tràn đầy sức sống, làm tất cả mọi vật xung quanh trở nên ảm đạm không ánh sáng và lặng yên không một tiếng động.

Ánh sáng dịu nhẹ, chân mày của Quý Thần Nham giãn ra.

Mái tóc dài của cô còn chưa vén lên, lúc cô nhào lại đây, sợi tóc đã quấn quanh đầu ngón tay của anh, đong đầy tình cảm dịu nhẹ, gương mặt nhỏ đỏ bừng, bởi vì mang thai nên càng có vẻ yêu kiều.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 274


Đôi mắt như quả nho che phủ một lớp hơi nước, đồng tử phản chiếu ra hình dáng của anh, bóng hình anh ở trong mắt cô cũng trở nên ấm áp.

“Gọi tên của anh.” Ngón tay cái của Quý Thần Nham dời đi, vững vàng nâng gương mặt của cô.

Khương Tuệ Ninh không biết anh là đam mê cái gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn gọi tên anh: “Quý Thần Nham, Quý Thần Nham…” Cô liên tục gọi vài lần.

Quý Thần Nham vội vàng ngăn cản cô, duỗi tay kéo cô lại gần hơn một chút, làm cô dán sát vào mình.

Cả đời này, anh luôn là người rất có tính kỷ luật, cho dù rơi vào bóng tối cũng có thể dựa vào ý chí mà mở mắt ra, chỉ có một lần duy nhất, là lần đầu tiên có tin tức của anh cả anh sau khi anh ấy mất tích.

Cũng trong lúc đó, anh đang chấp hành nhiệm vụ, lúc ấy khu ba cũng xảy ra vấn đề lớn, chiến dịch ngoài biên giới có hai lần xảy ra sai lầm, tất cả những người phía sau đều đang chờ chê cười anh, anh hùng cái gì, chiến thần gì cũng đều là trò cười, thật ra anh cũng chẳng là cái gì cả.

Cho nên lúc anh nhắm mắt lại, anh không hề có ý định muốn mở mắt ra, quá mệt mỏi.

Nhưng trong bóng đêm xuất hiện một tia sáng, anh không nhìn thấy bóng dáng của cô, chỉ biết cô nói rất nhiều, rõ ràng chính bản thân anh cũng đã từ bỏ, nhưng cô lại nhất quyết cầu xin anh đáp lại cô.

Lúc đó Quý Thần Nham cảm thấy thật phiền phức, nhưng nghe quá nhiều lại không thấy phiền nữa, anh đã quen mỗi ngày cô đều đến canh giữ bên người. Nhưng có một ngày cô bắt đầu khóc, không nói lời nào, chỉ có khóc.

Cũng không nói rốt cuộc cô muốn làm gì, cuối cùng tia sáng kia bị bóng tối bao phủ, tiếng khóc dừng lại.

Thế giới lại lần nữa trở nên yên tĩnh.

Nhưng Quý Thần Nham lại cảm thấy mất mát, anh muốn bắt lấy nàng, nhưng lại phát hiện hình như mình sắp bị bóng tối mang đi.

Anh muốn biết cô là ai, muốn gặp cô, cuối cùng anh chỉ có thể đấu tranh với bóng tối, còn may là anh đã chiến thắng thêm một lần nữa.

Chỉ là không có ai nói cho anh biết, thì ra cô chỉ là cái đứa nhỏ, nhỏ đến mức cả đời này giữa bọn họ đều sẽ có một khoảng cách về tuổi tác.

Quý Thần Nham hủy bỏ tất cả suy nghĩ, nhưng có ai ngờ trải qua năm tháng rửa tội, cô vẫn đi đến bên người anh.

Hiện tại anh đã biết, cô chính là tia sáng mà ông trời phái tới xua tan bóng tối cho anh, ở giai đoạn khác nhau, cô luôn là dùng sức sống và nhiệt tình mà cô có nhiều nhất để sưởi ấm anh.

“Quý Thần Nham.” Khương Tuệ Ninh lại nhỏ giọng gọi tên anh.

Cô phát hiện, Quý Thần Nham thật sự thích nghe cô gọi tên của anh, vừa gọi là không thể dừng lại được.

Vừa gọi tên của anh, vừa dùng đầu cọ cọ anh, giống như con mèo trước kia của cô vậy.

Quý Thần Nham để mặc cho cô làm nũng lấy lòng, nghe giọng nói mềm mại và ngọt ngào của cô, mềm mại giống như dây leo vậy, nhẹ nhàng quấn lên người anh, bò từ mắt cá chân lên trên, dừng lại ở đầu quả tim rung động của anh.

“Quý Thần Nham, có phải anh không tức giận không, có phải anh đang đùa em không?”

Anh không có dùng lời nói đáp lại sự lấy lòng của Khương Tuệ Ninh, nhưng khí chất và hành vi của anh đã giải thích tất cả, từ trước đến nay, anh chưa bao giờ giận cô.

Vì sao anh lại không nói gì? Là bởi vì anh muốn nhìn xem cô bạn nhỏ của anh sẽ làm nũng đến mức nào.

“Nếu anh tức giận, vậy sau này em còn tái phạm nữa không?”

Quý Thần Nham hỏi cô.

Khương Tuệ Ninh lập tức trở nên rất nghiêm túc, ôm lấy anh và nói: “Sẽ không, không có đâu, về sau chắc chắn em sẽ không làm anh giận.”

“Kẻ lừa đảo, lần nào em cũng khiêm tốn tiếp thu nhưng đều không thay đổi, nên chọc anh giận thì vẫn chọc anh giận.”

“Sẽ không.” Khương Tuệ Ninh cho anh nhìn gương mặt nghiêm túc của mình, nói: “Chắc chắn sẽ không, anh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của em này.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 275


Quý Thần Nham phối hợp với cô, nghiêm túc nhìn một lần rồi nói: “Trên mặt em thật sự có viết chữ.”

“Viết cái gì?”

Anh duỗi tay ra chấm chấm trên gương mặt của cô, nói: “Lần sau sẽ chọc anh tức giận hơn.”

Khương Tuệ Ninh bày ra vẻ mặt không thể tin được: “Không đúng, không đúng, rõ ràng em giấu ở trong lòng mà, sao lại viết rõ trên mặt như vậy. Anh mau chỉ cho em xem đi, em muốn lau sạch, không thể cho anh phát hiện ra bí mật nhỏ của em.”

Trò đùa của cô đã hoàn toàn chọc cười Quý Thần Nham, anh cũng không biết tại sao cô bạn nhỏ của anh có thể mỗi ngày nghĩ nhiều trò kỳ quái như vậy.

Tại sao trong đầu óc của cô lại có thể chứa đựng việc quan trọng và còn chưa thêm một đống trò nghịch ngợm như vậy.

“Em đó, thật là không biết phải làm sao với em.”

Quý Thần Nham nói rồi kéo người vào trong lòng ngực mình, hôn một cái lên cái trán của cô.

Khương Tuệ Ninh chính là loại người được hai loại màu sắc là sẽ mở phường nhuộm, cô còn cố ý giả vờ giả vịt, kết quả né tránh làm mái tóc mắc vào nút áo của Quý Thần Nham.

Cô không chú ý kéo đầu tóc của mình, đau đến mức nhíu mày lại, còn ăn vạ Quý Thần Nham, nói: “Đều tại quần áo của anh.”

Quý Thần Nham bất lực lại cưng chiều duỗi tay ra cố định đầu nhỏ của cô, nhanh chóng gỡ phần tóc mắc vào nút áo ra.

“Đúng, đều là do quần áo này, quá đáng ghét, sao nó lại có nút thắt chứ?”

Khương Tuệ Ninh biết anh đang cố ý dỗ mình, nhưng lại cảm thấy giọng điệu của anh giống như đang dỗ con nít, nên cô có chút ngại ngùng: “Anh thật đáng ghét, người khác đều sẽ tưởng em chính là bạn nhỏ.”

“Vốn dĩ em chính là cô bạn nhỏ của anh mà.”

Quý Thần Nham phát hiện Khương Tuệ Ninh thẹn thùng mấy vấn đề rất kỳ lạ, nói cô là cô bạn nhỏ mà cô cũng thẹn thùng.

“Mới không phải.”

“Sao không phải?”

“Không nói với anh, em đi cột tóc đây.” Khương Tuệ Ninh mới ngủ dậy không có thói quen cột tóc ngay, bình thường cô đều phải chờ đến khi đã thức dậy một lúc lâu mới cột tóc, vừa lúc nhân cơ hội này rời đi.

Quý Thần Nham giữ người lại, trong đáy mắt chiếu ra nụ cười khẽ, để lộ ra cổ tay có buộc dây cột tóc: “Tới, cột tóc cho cô bạn nhỏ của chúng ta trước, nếu không thì không thể ăn cơm được.”

Anh biết thói quen của Khương Tuệ Ninh, trước kia lúc ăn bữa sáng cô đều sẽ không cột tóc, có rất nhiều lúc sẽ không tiện lắm, cho nên anh đã chuẩn bị một sợi dây cột tóc buộc trên cổ tay, mỗi lần sắp đến bữa cơm đều sẽ cột tóc lên giúp cô.

Khương Tuệ Ninh nhìn cổ tay dưới bộ đồ quân đội của anh buộc một dây cột tóc màu hồng phấn, đột nhiên cảm thấy thị giác bị đánh sâu vào.

Trước kia anh vẫn luôn giúp mình cột tóc, cô vẫn luôn cho rằng anh vừa lấy dây cột tóc ở phòng tắm ra, không ngờ anh là luôn mang theo bên mình.

Nếu hôm nay cô không sử dụng, vậy anh sẽ vẫn luôn mang dây cột tóc này theo sao?

Ở nhà còn được, nhưng nếu là đi quân khu, lỡ không cẩn thận để lộ ra, những binh lính kia nhìn thấy quan chỉ huy nghiêm túc của mình đeo dây cột tóc màu hồng phấn kia chắc chắn sẽ cười anh.

Đừng nói bọn họ, ngay cả bản thân cô cũng muốn cười khi tưởng tượng ra hình ảnh đó.

Quý Thần Nham đã giúp cô cột tóc rất nhiều lần, đã rất thuận tay, rất nhanh anh đã búi mái tóc dài của cô lên.

Nhìn cô cười không ngừng được, anh duỗi tay ôm lấy cô, luôn tay qua cổ kéo người qua nhìn vào mình: “Chỉ như vậy đã vui rồi?”

Khương Tuệ Ninh vẫn vô cùng vui mừng: “Rất vui vẻ.”

Quý Thần Nham niết gương mặt của cô: “Vui vẻ thì tốt.” Chỉ sợ em trả lời anh là không vui, như vậy mới là thất bại lớn nhất cuộc đời anh.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 276


Khi món ăn cuối cùng được bưng lên bàn, Nghiêm Bội Lan đi gọi Quý Tử Thư: “Tử Thư, mau đi mời ông nội bọn họ ăn cơm.”

Quý Tử Thư đi ra khỏi phòng bếp, nhìn cha mình đang nói chuyện với Khương Tuệ Ninh, không biết cô đang nói cái gì mà trong mắt cha anh tươi cười, cố tình cậu vừa liếc mắt nhìn cha một cái, cũng đúng lúc cha ngẩng đầu lên.

Ánh mắt hai người giao nhau, cha gọi cậu lại: “Quý Tử Thư.”

Quý Tử Thư hoảng sợ, còn tưởng là cha muốn tính sổ, lập tức đứng yên không dám cử động.

“Lên lầu lấy bình rượu ở quầy rượu xuống.”

“Vâng.” Quý Tử Thư thấy cha chỉ nói một câu này, cậu còn sửng sốt một chút, cuối cùng lặng lẽ giơ ngón cái lên với Khương Tuệ Ninh.

Cậu thấy Khương Tuệ Ninh nhướng mày cười đắc ý nhìn mình mới chạy lên lầu.

Bữa cơm được người một nhà chuẩn bị cả buổi chiều, món ăn sở trường của dì Lưu có miền nam lẫn miền bắc, Nghiêm Bội Lan chuẩn bị một ít đặc sản phương bắc, còn Tôn Hội Vân lại chuẩn bị một ít đặc sản Nam Thành.

Một bàn tiệc lớn là sự kết hợp của hai miền nam bắc, nhưng lại không có vẻ đột ngột.

Dì Lưu còn nói sang năm là năm rồng, Khương Tuệ Ninh đang mang thai chính là Long Bảo Bảo, nên đã cố ý làm màn thầu hình con rồng nhỏ, còn có mấy con lợn con trắng trẻo mập mạp.

Bộ dạng Khương Tuệ Ninh luyến tiếc đồ ăn, nhìn thế nào cũng thật sự vô cùng đáng yêu.

Chờ sau khi mọi người ngồi xuống, Quý Thần Nham mang ra một bình rượu trắng, sau đó rót rượu cho hai người cha, rồi lại tự đổ cho chính mình một ly.

Vốn dĩ nhóm bên các người mẹ là uống trà sữa do Khương Tuệ Ninh chuẩn bị, xong Nghiêm Bội Lan lại nói hôm nay vui vẻ, nên bảo Quý Tử Thư mở rượu vang đỏ.

Cuối cùng trên bàn chỉ còn lại Khương Tuệ Ninh uống trà sữa, ngay cả Quý Tử Thư cũng được cho phép uống một ly rượu đỏ.

Cả nhà đều vui vẻ, một nhà đều hòa thuận, bên ngoài gió tuyết cũng cuốn quanh bệ cửa sổ, như thể muốn được hòa cùng với bầu không khí đoàn viên này vậy.

Quý Trung Đình trước tiên kính Khương Kiến Dân một ly,”Chú Khương, trước tiên tôi kính chú một ly, cảm ơn công lao của chú đã nuôi dạy được một người con gái như Ninh Ninh rồi gả đến nhà họ Quý chúng tôi, và cho chúng tôi một người con dâu tốt như vậy.”

“Bác Quý, bác khách khí quá rồi, là Ninh Ninh nhà em có phúc khí.”

Hai người chạm ly với nhau, sau đó uống một hơi cạn sạch.

Quý Thần Nham lại đứng dậy rót rượu cho hai người cha, Quý Trung Đình tiếp tục nói,”Ly thứ hai này tôi vẫn phải kính chú Khương, năm đó Thần Nham nhà chúng tôi ở Nam Thành, hai mạng này của nó đều là do nhà chú cứu về, phân tình này dù cho có cả đời thì nhà họ Quý chúng tôi cũng trả không xong được.”

“Bác Quý, năm đó Thần Nham cũng là một người anh hùng của chúng tôi, nó cứu người, chúng tôi cứu nó, đây đều là điều hiển nhiên.”

Nhớ lại chuyện trước đây, hai người cha khó có khi lại lộ ra một vẻ mặt yếu đuối như vậy.

Nghiêm Bội Lan cũng nhìn về phía Tôn Hội Vân, hai người họ nhìn nhau một chút, trong mắt đều là cảm kích và cùng biết ơn với duyên phận này.

Ly thứ ba này thì cả nhà cùng nhau nâng ly, chúc cho năm mới đoàn viên tràn đầy hạnh phúc.

Sau khi uống xong, Nghiêm Bội Lan bắt đầu mời mọi người ăn cơm,”Mọi người ăn cơm tự nhiên, đều là người một nhà, hôm nay là ngày tết cũng không nên nói những chuyện không vui nữa.”

Tôn Hội Vân cũng nói,”Đúng vậy, dùng bữa thôi.” Nói xong bà lại múc cho con gái thêm một bát canh.

Khương Tuệ Ninh nhìn thấy Quý Thần Nham đã uống vài ly rượu, thì lại giúp anh gắp thêm vài món đồ ăn, sau đó còn nhỏ giọng nói anh ăn chút gì đi, uống rượu không sẽ rất khó chịu.

Nghiêm Bội Lan và Tôn Hội Vân cùng nhìn thấy nhưng không nói gì, mà lúc cúi đầu dùng bữa thì cả hai không nhịn được cười nhẹ.

Thấy Quý Thần Nham đã ăn đồ ăn, Khương Tuệ Ninh lại giúp Quý Tử Thư chọn một ít, còn cố ý cho cậu nếm thử lạp xưởng và thịt khô được mang từ Nam Thành qua đây.

“Cậu ăn có quen không?” Khương Tuệ Ninh hỏi cậu.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 277


Quý Tử Thư gật đầu,”Ăn quen, trước kia không phải dì luôn bảo dì Lưu làm cho mọi người ăn những đồ ăn đặc sản ở Nam Thành sao?”

“Vậy à, tôi quên mất.”

“Hà Ngộ nói người mang thai sẽ bị ngốc đi, tôi cảm thấy dì cũng đang bị ảnh hưởng, liệu bệnh ngốc này có ảnh hưởng tới hai em gái của tôi không?” Quý Tử Thư nghiêm túc hỏi.

Khương Tuệ Ninh muốn đánh người.

“Đừng quên là hôm nay ai cầu xin cha cậu giúp, bằng không chuyện cậu sẽ phải chống đẩy cho dù trốn cũng không thoát được, vậy mà còn dám nói tôi khờ.”

Không nói chuyện này còn đỡ, nói đến chuyện này Quý Tử Thư cảm thấy bản thân mình cần phải cùng cô mổ xẻ lại một chút,”Hôm nay còn không phải là do dì khinh địch sao, sau khi tôi suy nghĩ cẩn thận lại một chút, đôi vương của dì bỏ xuống không phải cùng lúc thích hợp, là cha tôi cố ý thổi bài cho dì, sau đó dì lại còn vội vàng mắc mưu, nếu dì đợi tôi bỏ bài trước rồi hẵng ra thì hai chúng ta cũng không đến mức thua.”

Tuy rằng cũng có lúc Khương Tuệ Ninh bắt nạt được cha ở một số phương diện, nhưng chuyện liên quan đến chỉ số thông minh này cô hoàn toàn không phải là đối thủ của cha cậu.

“Là tôi ra vội vàng sao? Còn không phải là do người cha kia của cậu quá gian trá, chặn tôi không chặn cậu, thời điểm tôi đánh bài ra còn không phải là đã hỏi lại cậu sao, cậu còn gật đầu lia lịa, giờ lại còn trách tôi, sao không nói cậu không có nghĩa khí đi, sau khi tôi ngã xuống, liền bỏ chạy.”

“Lần trước không phải dì còn giả bộ bất tỉnh sao, lần đó tôi còn phải vác vật nặng chạy năm cây số đấy.” Quý Tử Thư hiếm khi được một lần liền xả ra.

“Ha, cậu cũng là giúp tôi được một lần.” Trong đầu Khương Tuệ Ninh đang có ý định muốn phản bác lại chuyện Quý Tử Thư nói, kết quả bản thân mình còn chưa nghĩ ra thì đã nghe thấy Quý Tử Thư nói tiếp.

“Dì có ngốc hay không cũng không sao, dù sao về sau trong nhà cũng có tôi và cha tôi chăm sóc các người, dì còn lo lắng gì nữa?”

Giọng nói của cậu rất nhỏ, nhưng Khương Tuệ Ninh vẫn nghe được, nghe xong còn cố ý cười hắc hắc hỏi: “Ồ, ý này của cậu là về sau muốn hiếu thuận với tôi phải không?”

Mặt Quý Tử Thư đỏ lên, ho nhẹ một tiếng, đứng dậy lấy thêm cơm cho Khương Tuệ Ninh, sau đó cầm bát đặt vào trong lòng bàn tay cô,”Cũng không phải không thể.”

Khương Tuệ Ninh nhìn cậu một cái, thầm nghĩ trong tay mình ngoài nắm giữ sản nghiệp tổ tiên của nhà họ Quý ra thì còn một loạt đồ có giá trị nữa, ở bắc kinh còn có một biệt thự, bản thân mình đã trở thành một phú bà rồi đi.

Vì vậy cố ý nói: “Hiếu thuận với tôi cũng phải có tiền, đợi sau này cậu kiếm được tiền đi rồi nói.”

Quý Tử Thư cau mày,”Dì khinh thường ai chứ?”

Khương Tuệ Ninh cười ha ha hai tiếng, thầm nghĩ là đúng vậy, trong sách cậu chính là nam chủ, nhưng sau đó lại nghĩ đến việc Quý Thầm Nham vẫn đang sống rất tốt, Quý Tử Thư bên kia cũng sẽ tiến bộ, cuối cùng cậu sẽ có thể thay thế được vị trí của Quý Thần Nham sao?

“Về sau cậu định kiếm tiền như thế nào?” Cô hỏi.

“Việc này dì không phải lo.”

“Sang năm cậu mới tốt nghiệp, có muốn nhập ngũ hay không?”

Quý Tử Thư suy nghĩ một lát, sau đó lắc đầu nói: “Không, cả đời này tôi cũng sẽ không nghĩ đến việc gia nhập quân ngũ.”

“Hả?” Khương Tuệ Ninh nghĩ, cậu chính là nam chủ đó, lộ trình tương lai chính là nhập ngũ, sao lại có thể không nghĩ được?

“Sao dì lại ngạc nhiên, dì cảm thấy tôi nên nhập ngũ sao?” Quý Tử Thư hỏi cô.

Khương Tuệ Ninh lắc đầu rồi lại gật đầu,”Không phải tôi cảm thấy, nhỡ đâu cha của cậu muốn cho cậu đi thì sao?”

Quý Tử Thư giương mắt nhìn thoáng qua ông nội đang cùng với cha nói chuyện,”Cha của tôi cũng không hy vọng tôi nhập ngũ.”

“Hả?” Quý Tử Thư gia nhập quân đội như trong sách nói không phải là di nguyện của Quý Thần Nham sao?

Sao lại có thể không hy vọng chứ, hiện giờ mặt Khương Tuệ Ninh vô cùng bối rối, cảm thấy bản thân mình có phải là đang đọc phải một quyển sách giả không?

Cốt truyện này sao lại có thể không khớp nhau như vậy?
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 278


Lúc này cô cũng không có biện pháp nào chấp nhận lời Quý Tử Thư nói, chỉ số thông minh của cô hiện giờ cũng không thể nào nghĩ thông được chuyện này.

“Vậy sau này cậu muốn làm gì?” Khương Tuệ Ninh đột nhiên tò mò Quý Tử Thư không muốn vào bộ đội vậy muốn làm gì.

Quý Tử Thư cười híp cả mắt lại, trêu chọc lại cô: “Làm việc gì có thể kiếm được nhiều tiền thì làm, nếu không sao có thể hiếu thuận lại dì được.”

“Ha, nhóc con thật là có tiền đồ.”

Quý Tử Thư không muốn tiếp tục cùng cô nói chuyện, liền nói cô nhanh chóng ăn cơm.

Khương Tuệ Ninh lại nghĩ, rốt cuộc thì Quý Tử Thư thích hợp làm việc gì? Thật ra làm tổng tài bá đạo cũng không tồi, đúng rồi, Quý Tử Thư thông minh như vậy, làm tổng tài cũng không phải là không thể.

Hơn nữa cô còn có thể đưa ra chủ ý cho cậu, đuổi kịp sự bùng nổ của thị trường chứng khoán vào thập niên chín mươi, dễ dàng kiếm được cho cậu một trăm triệu!!!

Quý Tử Thư thấy miệng cô cơ hồ cười đến tận mang tai rồi, không cần đoán cũng biết cô đang tưởng tượng ra loại chuyện tốt gì, liền nhỏ giọng nhắc nhở cô,”Mau ăn cơm đi, ăn xong tôi dẫn dì ra ngoài chơi.”

“Chơi cái gì?”

“Bắn pháo hoa, sợ không?”

“Ồ, còn có pháo hoa sao?” Đây là điều mà Khương Tuệ Ninh không nghĩ tới, cô còn tưởng rằng niên đại này còn chưa có pháo hoa.

Quý Tử Thư nói: “Cha tôi bảo tôi chuẩn bị, cha nói muốn dùng nó để dỗ dì.”

“Tôi cũng không phải là trẻ con, những cái đó đều là loại mà trẻ con các người mới thích.”

“Vậy tôi xem một mình vậy?”

“Đừng đừng đừng, cũng không phải không thể xem, tâm hồn của tôi vẫn còn là trẻ con.” Bắn pháo hoa đó, Khương Tuệ Ninh rất thích, còn có loại pháo hoa nhỏ, chơi rất vui.

Quý Tử Thư liền biết cô có một đống lý do, nên không vạch trần cô.

Nghiêm Bội Lan nhìn Khương Tuệ Ninh và Tử Thư sống chung rất hòa thuận, tuy rằng hơn kém cũng không nhiều tuổi, nhưng họ giống như đúng là mẹ con vậy, nhịn không được liền nói với Tôn Hội Vân: “Em xem, Tử Thư bình thường giống như là cha nó, rất ít nói, cũng không có tính tình của một đứa trẻ con nên có, nhưng khi Ninh Ninh đến, Tử Thư nhà chúng ta nói ngày càng nhiều, cũng thích cười hơn, nó còn có thể nói chuyện với Ninh Ninh rất lâu, chị nghe Thư Thư nói, khăn quàng cổ và quần áo của nó đều được Ninh Ninh mua, đứa nhỏ này đã có người để dựa vào rồi.”

Tôn Hội Vân nhìn thoáng qua con gái,”Ninh Ninh nói rất nhiều, Tử Thư cũng là đứa nhỏ, cho nên đều là cả nhà cùng chăm sóc cho nhau.”

“Đúng đúng, đều là đứa nhỏ ngoan.”

Nghiêm Bội Lan nhìn bộ dạng hòa thuận của hai người, nội tâm cũng thầm cao hứng, đã đến độ tuổi này thật ra bà cũng không cần cái gì, nên chỉ cần một nhà hòa thuận thì so với cái gì cũng tốt hơn.

Quý Trung Đình cùng với Khương Kiến Dân vốn đang nói chuyện cuộc sống, trò chuyện về xã hội, không biết sao lại chuyển đến đề tài trong nhà, nói đến chuyện con cháu.

Cuối cùng lại nói đến chuyện Khương Tuệ Ninh đang mang song thai trên người.

Lúc này Nghiêm Bội Lan cũng gia nhập vào đề tài này, đầu tiên là thăm dò ý kiến của hai người,”Thần Nham, Ninh Ninh bây giờ đang mang song thai, về sau hai đứa nhỏ chắc hẳn là không thể chăm sóc hết được, mẹ và cha con có ý này, không thì để chúng ta đến đây hỗ trợ chăm sóc, buổi chiều mẹ và mẹ Ninh Ninh cũng nói chuyện này, bà ấy cũng cảm thấy chúng ta ở lại đây mới có thể yên tâm, vậy bây giờ hai đứa xem có được không, có ý kiến gì không?”

Quý Thần Nham nghe mẹ nói xong thì buông ly rượu đang cầm trên tay xuống, sau đó quay đầu liếc nhìn Khương Tuệ Ninh một cái, như là đang hỏi ý kiến của cô.

Mẹ của anh qua đây, đương nhiên anh không có quá nhiều ý kiến, nhưng Tuệ Tuệ thì sao? Có thể nào cô cảm thấy nếu ở chung như vậy thì không được tự nhiên không?

Thật ra thì Khương Tuệ Ninh cảm thấy cũng không sao cả, nếu mẹ chồng không đến thì trong nhà lại có thêm một dì giúp việc nữa, so với một người xa lạ thì cô càng muốn ở cùng mẹ chồng hơn, lại nữa mẹ chồng là bác sĩ khoa nhi, chăm sóc đứa nhỏ chắc hẳn là có kinh nghiệm hơn so với cô.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 279


Trước kia cô thấy đứa nhỏ nhà chị họ bởi vì chăm sóc không tốt, hai ba ngày đầu đã bị bệnh, đứa nhỏ chịu khổ, người lớn cũng phải chịu theo.

Nếu mẹ chồng đồng ý đến đây thì tốt qua, cô còn sợ mẹ chồng không muốn đến.

“Được ạ, nhưng mà mẹ ơi, vậy phải vất vả cho mẹ rồi.”

Đời này của Nghiêm Bội Lan yêu thích nhất chính là trẻ con, bà cũng đã chăm sóc vô số đứa trẻ nhà người khác, đây là lần đầu tiên được chăm sóc cháu của bản thân mình, lúc nào cũng cảm thấy vui vẻ, nên làm sao có thể cảm thấy mệt được.

“Ninh Ninh, chăm sóc được giúp các con là ta vui rồi, không mệt.”

“Trước hết con và Thần Nham cảm ơn cha mẹ, đã lo lắng cho bọn con.”

“Đứa nhỏ này không cần nói cảm ơn.” Nghiêm Bội Lan vui vẻ đến đến mức nước mắt cũng chảy ra.

Tôn Hội Vân nhìn thấy cũng vui vẻ, người trong nhà lại cùng nói chút chuyện vui, việc này coi như là đã được định xong.

Sau khi Khương Tuệ Ninh ăn gần xong thì ở bên ngoài Quý Tử Thư cũng đã chuẩn bị xong ống trúc để bắn pháo hoa, cô liếc nhìn bình rượu đặt trên bàn, thế mà lại là rượu Mao Đài.

Trước kia cô không uống được rượu trắng, nhưng khi cùng sếp đi ra ngoài gặp khách hàng thì cũng thấy họ uống qua, vị khách hàng lúc ấy vô cùng yêu thích rượu Mao Đài, nhưng bấy giờ cũng rất dễ mua phải hàng giả, nghe ông ta nói chỉ cần ngửi chút hương vị là có thể phân biết được thật hay là giả.

Sau đó cùng mọi người đàm luận nhiều nhất chính là hương vị của nó, nghe nói là một chuyện, nhưng khi uống thì vô cùng nhẹ nhàng, tinh tế…

Một bình rượu mà ông ta nói thì những người nghe cũng không uống nổi, tuy là đời sau đúng thật là không chắc có thể uống được.

Nhưng lúc ấy Khương Tuệ Ninh vô cùng tò mò, rốt cuộc nó có thể ngon như thế nào, vừa hay đúng lúc Quý Thần Nham đang rót rượu cho bố chồng, rượu trong vắt được rót ra chiếc chén pha lê, tạo nên những giọt nhỏ, ngón tay của anh thon dài nắm lấy bình rượu trắng, vô tình làm cho bình rượu này càng mê người.

Khương Tuệ Ninh nuốt một ngụm nước miếng, và ngay lập tức muốn được nếm thử hương vị của loại rượu này.

Quý Thần Nham lại tự đổ cho chính mình một ly, thời điểm thu hồi lại thì nhìn thấy bạn nhỏ nhà anh đang nhìn về phía ly rượu của mình một cách thèm thuồng.

Anh liền cúi đầu hỏi cô: “Bạn nhỏ muốn nếm thử?”

“Có thể không?” Khương Tuệ Ninh nhớ tới bản thân mình đang mang thai hình như là không thể uống rượu.

Quý Thần Nham cười, âm thanh trầm thấp vang lên bên tai cô,”Đương nhiên là không thể, mèo nhỏ tham ăn.”

Khương Tuệ Ninh cũng biết, nên chỉ có thể nhún vai nói: “Được rồi.”

Nhìn thấy bộ dạng buồn bã của cô, Quý Thần Nham nhớ đến lời dặn dò của dì Lương, người mang thai rất khao khát đối với những gì họ muốn, nếu không được, thì chắc chắn sẽ luôn nhớ đến.

Vì vậy anh lại ghé sát vào tai cô, dùng giọng nói chỉ có cô mới có thể nghe thấy: “Rất muốn nếm thử? Vậy buổi tối tôi cho em.” Hơi thở của anh cùng với mùi thơm tinh khiết của rượu, không phải không ngửi thấy mùi, mà ngược lại làm tăng thêm một phần mị lực trên người anh.

Khương Tuệ Ninh nhìn thấy ánh mắt ái muội của anh, liền nhớ lại lời anh nói, điều này khiến ngực cô nóng lên, rồi nhanh chóng rời mắt đi.

Sau đó cô tức giận duỗi tay véo một cái vào eo anh, rồi đỏ mặt rời khỏi bàn ăn.

Quý Thần Nham nhìn bộ dạng chạy trối chết của cô, đầu lưỡi hơi khô một chút, liền híp mắt lại, rồi bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch cả ly.

Cơm nước xong xuôi, thì trời cũng đã tối sầm lại.

Tuy rằng ở thập niên bảy mươi vẫn chưa được tính là quá giàu có, nhưng vẫn có thể như trước nghe được những tiếng pháo trúc ở nơi xa xa truyền đến.

Cũng chưa phải là đêm ba mươi, nên nhà nào có pháo hoa thì cũng rất luyến tiếc bắn, chỉ lấy ra một chút nhỏ để dỗ trẻ con.

Cho nên nghe thấy âm thanh của tiếng pháo thì cũng không quá rõ.

Khương Tuệ Ninh ở trước cửa mặc một chiếc áo khoác thật dày, nhìn Quý Tử Thư đang ở trong sân cầm những chiếc pháo hoa nhỏ.
 
Back
Top Bottom