Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 280


Pháo hoa bây giờ cũng chưa có nhiều màu như những đời sau, tuy rằng là đơn giản nhưng cũng là thứ mà bọn họ đã chờ mong một năm.

Hà Ngộ nghe nói nhà họ Quý đêm nay sẽ bắn pháo hoa nên liền dẫn em gái qua đây xem náo nhiệt, khi hai người nhìn thấy Khương Tuệ Ninh thì liền kêu một tiếng dì nhỏ, sau đó liền bắt đầu giúp Quý Tử Thư đốt pháo hoa.

“Quý Tử thư đây là năm đầu tiên nhà cậu ăn tết ở Đông Thành phải không?”

Quý Tử Thư gật đầu,”Đúng vậy.”

Hà Ngộ nói: “Tuy rằng người mẹ kia đối xử với cậu không tốt, nhưng thật ra cũng làm cho nhà cậu náo nhiệt hơn không ít, trước kia khi tết đến tôi đi qua nhà cậu đều lạnh như băng, thật sự rất dọa người.”

Quý Tử Thư ngừng động tác ở tay lại, đầu tiên nhìn thoáng qua chỗ Khương Tuệ Ninh đang đứng, thấy cô vẫn vui vẻ như cũ mới hạ giọng nói: “Ai nói cho cậu biết dì ấy đối xử với tôi không tốt?”

“Không phải thời gian trước cậu thấy dì ấy như là mèo thấy chuột sao?”

“Thả rắm đi, đừng nói hươu nói vượn, dì ấy rất tốt.”

“Quý Tử Thư, cậu vậy mà lại mắng ra câu th* t*c vậy à?” Hà Ngộ dường như là không tin nổi chuyện vừa xảy ra, nên giọng nói cũng lớn hơn một chút.

Đây chính là lần đầu tiên cậu ấy nghe thấy Quý Tử Thư tức giận mắng ra những lời này, trước kia chỉ cần bọn họ nói một chút, Quý Tử Thư còn nói bọn họ là th* t*c.

Quý Tử Thư nhìn bộ dạng không quá thông minh của cậu ấy, nên không muốn để ý đến cậu.

Nhưng mà Hà Ngộ lại không cho là đúng còn ôm lấy bờ vai của cậu nói: “Người anh em, xem ra là tôi nghĩ sai rồi, người mẹ nhỏ này của cậu đúng thật là đã chinh phục được cậu, bằng không cậu cũng sẽ không bảo vệ dì ấy như vậy, nhưng mà tôi rất tò mò đấy, dì ấy làm cách nào có thể chinh phục được cậu vậy? Bởi trông cậu cũng không giống người dễ lừa cho lắm.”

“Liên quan cái rắm gì đến cậu, nhanh cút xa ra một chút.” Quý Tử Thư nói rồi liền nhấc chân lên định đá Hà Ngộ, Hà Ngộ cũng nhanh chóng tránh ra, cậu ấy còn mách lẻo gọi Khương Tuệ Ninh ở bên kia,”Dì nhỏ ơi, Tử Thư nhà dì bắt nạt cháu.”

Tuy ràng Khương Tuệ Ninh không biết rằng ở bên đó hai người nói gì, nhưng nhìn hàng động vừa rồi của hai người họ, cô liền khẳng định chắc chắn là Hà Ngộ gây chuyện trước, liền đi qua bênh vực người nhà mình,”Là cậu bắt nạt Tử Thư nhà chúng tôi thì có, tôi đều thấy hết.”

“Ôi, dì nhỏ, đây là dì đang thiên vị người nhà mình đó.”

“Đúng vậy.” Khương Tuệ Ninh hào phóng thừa nhận, sau còn lấy nắm tay đưa về phía cậu ấy, trêu chọc,”Về sau cậu mà còn dám trêu chọc Tử Thư nhà chúng tôi, tôi sẽ đánh cậu thật đó.”

“Thật đáng sợ, Quý Tử Thư, cậu vậy mà lại có người giúp đỡ.”

Quý Tử Thư không để ý tới cậu ấy, mà quay qua hỏi Khương Tuệ Ninh: “Dì có muốn chơi pháo hoa nhỏ này không hay là muốn pháo hoa lớn tự nổ trên bầu trời.”

Cái loại pháo hoa nở trên trời này Khương Tuệ Ninh biết, chính là loại kêu một tiếng sau đó bay lên trời, rồi sau đó nổ tung, cô cảm thấy loại này không những không đẹp mà còn rất đáng sợ, liền nói: “Tôi lấy một cái pháo hoa nhỏ đi.”

Thời điểm Quý Thần Nham đi ra, thì đã thấy Khương Tuệ Ninh đang đứng ở xa xa đốt lửa, cô đúng là kiểu vừa nhát gan lại vừa mải chơi, thấy lửa vừa chạm vào dây chưa kịp nổ đã chạy trở về.

Nhìn thấy cô bối rối hoang mang, anh sợ cô thật sự ngã ra đất, nên anh sợ hãi nhanh chóng chạy đến duỗi tay ôm lấy cô vào lòng.

Tình cờ lúc này pháo hoa nhỏ chưa được nổ đã được Quý Tử Thư đốt lại lần nữa, mỗi pháo đều liên tiếp, liên tiếp được đốt, cái thứ nhất vừa mới lên, cái thứ hai liền được đốt, cứ như thế bầu trời liền rực sáng như là ánh đèn đuốc, thật vô cùng rực rỡ.

Khương Tuệ Ninh nhào vào lồng ngực của Quý Thần Nham, pháo hoa chiếu sáng hai người, ánh sáng và bóng tối cứ như vậy lướt qua hai người, từng chút một.

Khương Tuệ Ninh cười thoải mái, Quý Thần Nham vô cùng yêu thường nhìn về phía cô.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 281


Hà Ngộ ở một bên châm lửa pháo hoa vừa quay đầu lại thì nhìn thấy gương mặt xinh đẹp như minh tinh kia của Khương Tuệ Ninh, thì trong lòng thầm nghĩ người mẹ nhỏ này của Quý Tử Thư thật xinh đẹp.

Đột nhiên trong lòng còn nảy ra chút ghen tị với Quý Tử Thư.

“Anh, anh đang làm gì vậy, que diêm sắp đốt đến tay anh rồi kìa.” Em gái ở một bên nhắc nhở, Hà Ngộ đột nhiên phát hiện ra đầu ngón tay hơi đau, liền sợ đến mức nhanh chóng đem que diêm trên tay ném đi.

Quý Tử Thư nhìn thấy bộ dạng vụng về của cậu, liền trực tiếp đoạt lấy pháo hoa trong tay cậu,”Cậu đừng chơi nữa, tý nữa lại tay chân vụng về đem cái này ném đến trước mặt người khác, dọa sợ người ta.”

“Ôi, tôi có thể dọa ai được?” Hà Ngộ vừa nói vừa định đoạt lại, nhưng kết quả không đoạt lấy được từ chỗ Quý Tử Thư, nên liền tức giận nghiến răng nghiến lợi.

Đương nhiên đến cuối cùng một cái cậu ấy cũng không cướp được, không chỉ không được chơi pháo hoa lớn mà ngay cả pháo hoa nhỏ này cũng chưa được phóng, cuối cùng ngay cả em gái cũng được bắn vài cái mà cậu ấy thì cũng chỉ có thể giương mắt lên nhìn.

Mãi đến khi chú Quý dẫn dì nhỏ vào nhà, Quý Tử Thư mới đột nhiên tỏ vẻ tốt bụng phát cho cậu ấy hai cái, cậu liền tức giận đến mức muốn đoạn tuyệt với Quý Tử Thư.

Sau khi trở lại phòng Khương Tuệ Ninh liền đi xem lịch, còn Quý Thần Nham thì lại nhìn theo cô, thấy cô lấy bút khoanh một vòng tròn ở ngày mười bốn tháng hai.

Đó là ngày sau tất niên năm ngày.

“Tuệ Tuệ, vẽ cái này là muốn làm cái gì?” Sau khi trở lại phòng thì Quý Thần Nham một khắc cũng không muốn tách ra khỏi Khương Tuệ Ninh.

Nên anh cũng tự nhiên đến bên cạnh cô, rồi ôm lấy cô từ sau lưng, một tay ôm lấy chiếc bụng trơn bóng của cô, một tay đặt ở trên xương quai xanh của cô, giữ lấy bả vai cô.

Cằm nhẹ nhàng gác lên trên đỉnh đầu cô, rồi cọ nhẹ từng chút, từng chút một.

Khương Tuệ Ninh bị anh cọ đến ngứa ngáy, thấy anh cũng không ôm quá chặt liền xoay người, ngẩng đầu nhìn anh, cười xấu xa nói: “Muốn biết sao? Không nói cho anh biết.”

Quý Thần Nham cũng không chấp nhặt với câu hỏi mà đang mình hỏi cô, sau đó lại nhìn thoáng qua ngày kia, không nói chuyện, chỉ cúi đầu cắn lên môi cô.

“Ai, Quý Thần Nham anh là chó à, sao lại cắn em?”

Thật ra Quý Thần Nham không dùng chút lực nào, mà chỉ cố ý ma sát lên môi cô một chút.

“Tuệ Tuệ không phải muốn nếm thử hương vị của rượu sao? Tôi đút cho em.”

Nói xong liền duỗi tay nắm lấy cằm cô, rồi lại hôn lên môi cô vô cùng mãnh liệt.

Bởi vì anh vừa uống rượu xong, nên hơi thở vô cùng nóng bỏng, đầu lưỡi còn sót lại hương vị thơm nhẹ và tinh khiết của rượu, dưới sự trợ giúp của anh cô đã được nếm thử hương vị của rượu, uống không ngon, lại làm say lòng người.

Mùi rượu làm người bên trên choáng váng, hô hấp cũng không nhịn được run run.

Quý Thần Nham c**n l** đ** l*** cô, không cho cô cơ hội được trốn tránh.

Một lúc lâu sau anh mới ghé vào tai cô hỏi,”Tuệ Tuệ, có thể không?”

Hơi thở của Khương Tuệ Ninh vẫn còn gấp gáp, cô lấy đôi tay chống lên ngực anh, miệng cũng giương lên giận dỗi, vừa định nói thì bị anh chặn lại.

“Không được lừa gạt tôi, dì Lương đã nói với tôi rồi, sau ba tháng có thể được, chỉ cần tôi nhẹ nhàng một chút.”

Khương Tuệ Ninh xấu hổ đến không dám ngẩng đầu, chỉ giơ tay chọc anh,”Sao những chuyện như vậy mà anh lại dám đi hỏi?”

Hai mắt anh sáng lên, trong mắt toát lên sự khát vọng cùng tham luyến,”Về sau anh sẽ không hỏi nữa, Tuệ Tuệ nói cho tôi biết, có thể không?”

Khương Tuệ Ninh bị anh nâng cằm lên, ánh mắt cũng chỉ có thể dừng ở trên mặt anh, đối mặt với ánh mắt của anh, toàn bộ cơ thể cô đều nóng lên, vì vậy liền duỗi tay che đi đôi mắt của cô, âm thanh có chút run lên,”Ừm.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 282


Quý Thần Nham trầm giọng cười nhẹ, sau đó lại hôn lên tay cô.

“Tuệ Tuệ giúp tôi c** q**n áo.”

Anh nói rồi đem tay cô đặt ở trên vị trí cổ áo của bản thân mình.

Khương Tuệ Ninh vừa bị anh hôn lại vừa bị bắt phải cởi cúc ánh giúp anh, không hề có trật tự, tay cô cũng bị run lên.

Chờ sau khi giúp em cởi hết cúc ánh khoác xong thì tay của cô vẫn còn run, nhưng cuối cùng cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Ai ngờ ngay sau đó, Quý Thần Nham liền đem tay cô đặt lên vị trí thắt lưng của mình,”Còn có đây nữa.”

Tay của Khương Tuệ Ninh lại càng run lên, hơn nữa loại thắt lưng kiểu cũ này căn bản cô cũng chưa từng được sờ qua, nên không biết nên bắt đầu từ chỗ nào, sau khi s* s**ng hồi lâu thì thắt lưng vẫn chưa được cởi ra một chút nào.

“Em… Em không biết.” Sau một lúc lâu cô mới ngẩng đầu lên nhìn anh.

Quý Thần Nham đã sớm không còn vẻ mặt lãnh đạm và nghiêm túc như bình thường, mà thay vào đó là vẻ nhuốm đầy trần tục, ánh mắt so với bình thường cũng sâu hơn, mũi thẳng, bởi vì hôn môi, nên môi cũng hiện lên thêm một tầng nước.

Anh nhìn thấy hô hấp của cô không đều, thì hừ nhẹ một tiếng,”Tôi dạy cho em.” Ngay sau đó nắm lấy tay cô, ấn đến nút thắt của thắt lưng, ngón trỏ đè lên đầu ngón tay cô, trượt đến chỗ khóa ẩn,”Chỉ cần ấn nơi này một chút là có thể mở.”

“Học xong chưa?” Anh là một giáo viên tốt, nên làm cái gì mới cũng đều cho cô học được thì thôi.

Ánh mắt của Khương Tuệ Ninh mơ hồ, không dám nhìn thẳng vào anh, cô nhỏ giọng nói: “Em đâu có muốn học.”

Quý Thần Nham đang sắn tay ôm eo cô, liền kéo cô gần lại lồng ngực mình, sau đó nghiêng đầu cắn tai nhỏ của cô,”Lần sau, tôi muốn Tuệ Tuệ tự mình cởi.”

Tiếng nói của anh vừa trầm thấp vừa nghẹn ngào, trộn lẫn với vị ngọt của rượu, vừa say lại vừa câu người.

Khuôn mặt tuấn lãng đoan chính đập vào mi mắt, đuôi mắt gợi lên ý cười, men say nơi đáy mắt càng trở nên rõ ràng, sau khi thả lỏng hoàn toàn, thì lại ngã vào mặt hồ mênh mông tạo nên những vòng gợn sóng, bĩnh tình nhìn cô.

“Tuệ Tuệ, ra tay đi!”

“Quý Thần Nham-” Khương Tuệ Ninh bị hơi thở nóng hổi của anh làm cho lắp bắp, tay thủ sẵn dây lưng cũng không còn sức.

Đành phải giương mắt trừng anh.

Quý Thần Nham một tay vòng lấy eo cô, nhìn bộ dạng rối bời của cô, nghiêng người, một tay khác giúp cởi bỏ thắt lưng chỉnh chỉnh tề tề,”Ở đây.”

Theo tiếng rơi xuống của thắt lưng, nện xuống sàn nhà bằng gỗ phát ra một thanh âm vô cùng thanh thúy “Đông”.

Khương Tuệ Ninh cảm thấy trái tim mình đập lỡ một nhịp, lông mi chớp loạn giống như con bướm bay lượn xung quanh vườn hoa ngày xuân, vốn dĩ không thể dừng được.

Vành tai của cô gái trong lòng ngực đã biến thành màu hồng đỏ, giống như trái anh đào chín vào tháng 5, lộ ra sự căng bóng, lôi cuốn giống như giọt sương.

Lung lay, liều mạng mời anh vào hăng hái nhấm nháp.

Quý Thần Nham nắm lấy cổ tay mảnh khảnh trắng nõn của cô, lòng bàn tay đảo quanh lòng bàn tay cô, hoàn toàn ôm chầm cô vào trong lòng ngực, lại cúi đầu hôn cô.

Hơn nửa người cô bị anh kéo vào trong ngực mình, hôn chóp mũi xong, khóe môi, hô hấp ẩm ướt ấm áp đi dọc theo gương mặt cô rồi tìm kiếm vành tai đỏ hồng, lại nhấm nháp cổ cô.

Ánh trăng mỏng manh, ánh sáng từ tuyết trắng xóa ngoài cửa sổ từ từ phản chiếu vào trong căn phòng, cho dù không bật đèn, vẫn thấp thoáng sắc màu nhàn nhạt, chiếu sáng lẫn nhau.

Bên ngoài là băng thiên tuyết địa, nhưng nhiệt độ trong phòng cứ bay vút lên.

Bởi vì Khương Tuệ Ninh đang mang thai, Quý Thần Nham phải khắc chế lại, nhưng vẫn thỏa mãn ý thích như cũ.

“Có mệt hay không?”

Quý Thần Nham nhìn người đang gối lên cánh tay mình, trước kia cô luôn nói rất mệt, hôm nay chắc hẳn do khi chiều đã ngủ nhiều rồi, lúc này rất phấn khởi, trợn tròn mắt, ngón tay mềm mại cứ di chuyển từng tấc từng tấc ở trên người anh.

“Không mệt.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 283


Khương Tuệ Ninh rất tò mò từ trước đến nay cô chưa bao giờ nhìn thấy Quý Thần Nham rèn luyện thân thể, bây giờ anh không cần phải đi tập luyện mỗi ngày, không ở trong văn phòng thì cũng có mặt ở trên giảng đường, sao có thể giữ được cơ bắp săn chắc như thế này?

Hơn nữa không hề có dấu hiệu biến mất, nói tiếp người khác luyện tập thể dục thể thao đều đặn mỗi ngày ở phòng tập chưa chắc đã có được thành quả như anh.

Quý Thần Nham bị mấy ngón tay cô làm cho ngứa ngáy cả người, tuy rằng chuyện làm người ta thoải mái vừa mới kết thúc, nhưng cô vẫn còn động, có một số suy nghĩ lại nảy lên, đè tay cô lại, hỏi: “Còn muốn?”

“Nếu anh còn chơi lưu manh nữa thì em sẽ không để ý đến anh.”

Khương Tuệ Ninh phát hiện Quý Thần Nham đúng là một người mắc chứng phân liệt, lúc đứng đắn thì nghiêm túc lạnh lùng vô cùng, lúc bắt đầu chơi lưu manh thì lưu manh thật, ở trên giường anh giống như có bộ phận tự động giải khóa những công năng khó lường.

Còn ghê gớm hơn hút m* t**, vốn dĩ không dừng lại được, tựa như chỉ biết mỗi mình chuyện đó.

Quý Thần Nham nhìn gương mặt đáng yêu xinh xắn của cô tức khắc nhăn lại, xoay người lại giam cầm cô ở dưới thân, cúi đầu hôn cô, hôn xong lại cười nhẹ nhìn cô.

Anh phát hiện Khương Tuệ Ninh là một người không biết mắng chửi, miệng cô cứ nói đi nói lại một vài câu, đồ lưu manh, hỗn đản, lại nói thêm một câu nếu anh cứ thế em sẽ không để ý đến anh.

Phải là một người dễ thương đến mức nào mới nói những câu không hề có tính uy hiểm trở thành những câu uy h**p.

Thật ra cô cũng không biết khi cô nói những lời này, ngược lại thanh âm sẽ thay đổi đến mức không hề ý thức được, chỉ làm cho ngữ điệu càng thêm ngọt ngào, khiến người khác sa đọa.

Vốn dĩ không có lực sát thương, ngược lại giống như một chút mèo con đang vui đùa, càng giống như một yêu tinh nhân gian đang làm nũng.

“Bạn nhỏ, ngày mai muốn đi đâu chơi?”

Tuy rằng trong lòng ngực có ôn hương nhuyễn ngọc, giống như có con kiến cắn xé ở trong lòng, ngọn lửa thật vất vả mới vuốt phẳng lại càng bốc lên dữ dội hơn.

Nhưng Quý Thần Nham không biết xử lý thế nào, cô mang song thai, lại càng làm cho người ta lo lắng hơn so với mang thai một, định kéo dài khoảng cách giữa hai người, cuối cùng vẫn luyến tiếc, đành phải ôm cô gắt gao, ngửi mùi hương của cô rồi dời đề tài đi.

“Không phải ngày mai anh phải vào bộ sao?” Khương Tuệ Ninh chơi ngón tay Quý Thần Nham.

Bàn tay anh to rộng rắn chắc, ngón tay lại dài, tay cô đặt vào trong lòng bàn tay anh giống như tay của một đứa nhỏ.

Hôm nay cô nghe khi bí thư Trần đến đây hình như có nói chuyện gì đó, Quý Thần Nham nói ngày mai phải đi vào bộ xử lý việc.

“Sáng sớm anh vào đó xử lý việc, lúc về chắc em vẫn còn chưa tỉnh, cho nên muốn đi chơi ở đâu, thì anh sẽ dẫn em đi.”

Quý Thần Nham bận quá, quanh năm suốt tháng thời gian rảnh rỗi trên cơ bản không nhiều lắm, trước kia coi bộ ba như nhà, bây giờ tuy rằng trễ mới về đến nhà, nhưng có đôi khi quay về đổi bộ quần áo rồi rời đi.

Anh cũng biết tình hình bản thân, cho nên năm nay trước khi ăn Tết đã cố gắng giảm bớt lượng công việc, định mấy ngày ăn Tết sẽ dành chút thời gian với vợ.

Cô tới Đông Thành lâu như thế, hình như anh chưa từng dẫn cô đi dạo Đông Thành.

Đây là nơi anh bảo vệ, nhưng lại chưa từng dẫn vợ đi tham quan, anh cũng muốn dẫn cô nhìn nơi bản thân thống trị, liệu cô có vừa lòng hay không.

“Chúng ta đi trượt băng được không? Tử Thư nói bên thành bắc có một cái hồ, mùa đông có rất nhiều trượt băng bên trong đó.”

“Anh…”

Quý Thần Nham nhìn thoáng qua bụng cô, bất đắc dĩ nói: “Bạn nhỏ của anh, bộ dạng này của em anh không yên tâm để em trượt băng được, nhưng mà bên kia có ghế dựa, đến lúc đó em cứ ngồi ở trên, anh đẩy em.”

Cô muốn chơi, anh sẽ cố hết sức thỏa mãn, đương nhiên sẽ bài trừ hết thảy nguy hiểm ra bên ngoài.

“Được nha được nha, trước kia em từng thấy ở phương bắc có loại chó kéo trượt tuyết, hẳn không khác cái kia lắm đúng không?”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 284


“Hửm? Tuệ Tuệ em nói cái gì? Những lời này của em là đang nói anh…”

“Không có không có, em chỉ so sánh.” Miệng Khương Tuệ Ninh nhanh đến mức vốn dĩ không nghĩ nhiều như thế, thấy Quý Thần Nham nhìn bản thân mới nhớ tới bản thân đã nói sai rồi, nhanh chóng duỗi tay che miệng anh lại.

“Anh nói bạn nhỏ nhà anh không có khả năng tức giận với anh.” Quý Thần Nham tức giận đến mức nhéo mặt cô, lại cắn chóp mũi của cô, xoa một hồi lâu mới thả người ra.

Duỗi tay tắt đèn,”Ngủ đi, nếu không ngày mai không có tinh thần đi ra ngoài chơi.”

Khương Tuệ Ninh đúng thật cũng cảm thấy hơi mệt, loay hoay ở trong lòng ngực Quý Thần Nham, tìm một vị trí thoải mái rồi nhắm mắt ngủ say.

Quý Thần Nham ôm cô, nghe tiếng hô hấp thanh thiển của cô một hồi lâu, mới tựa vào cô nhắm hai mắt lại.

Nửa đêm.

Toàn bộ đại viện yên lặng cực kỳ, một chiếc xe quân dụng nhanh chóng chạy vào biệt thự Quý gia.

Tiếp theo là tiếng đập cửa dồn dập.

Rất nhanh dì Lưu đã mở cửa, nhìn thấy bí thư Trần cả người đầy tuyết, theo anh ta vào cửa, cơn gió lạnh thấu xương cũng len vào, làm người ta lạnh đến rùng mình.

“Bí thư Trần, để tôi lên kêu đồng chí Quý.”

Dì Lưu nhìn thấy người tới vội vàng, biết trong bộ có việc, nếu không thì bí thư Trần sẽ không vội vã chạy đến đây lúc nửa đêm.

Bà vừa mới xoay người lập tức nhìn thấy Quý Thần Nham đã đi xuống từ cửa thang lầu, đã sớm ăn mặc chỉnh tề, xem ra anh đã phát hiện từ khi xe mới chạy vào đây.

Nút thắt cuối cùng nơi cổ tay cũng được thắt gọn gàng, áo khoác được cầm nơi khuỷu tay.

Không nhìn ra sự mệt mỏi khi mới tỉnh dậy ở trên mặt, cả người thoạt nhìn rất nghiêm túc đạm nhiên.

“Xảy ra chuyện gì?” Quý Thần Nham hỏi Trần Huy.

Trần Huy nhanh chóng tiến lên hai bước, thì thầm vài câu bên tai lãnh đạo.

Quý Thần Nham càng nghe thì mặt càng trầm xuống, cả người phảng phất như có một cổ lệ khí.

“Thần Nham con định đi ra ngoài sao?”

Lúc này Quý Trung Đình cũng đi ra ngoài, toàn là quân nhân nên ông cũng ý thức được khả năng đã xảy ra chuyện gì đó.

“Nơi đóng quân đã xảy ra chút chuyện.” Anh chưa nói trong bộ.

Quý Trung Đình biết chuyện xảy ra có chút nghiêm trọng, nói: “Nhanh đi đi, trong nhà có ba và mẹ con.”

Lúc này Quý Tử Thư cũng chạy xuống từ lầu ba, cậu không ăn mặc gọn gàng như Quý Thần Nham, mới thức dậy từ trên giường, tóc có hơi rối, bên trái một kiểu, bên phải một kiểu.

“Ba, ngày mai con nên nói với dì ấy là ba đi đâu đây? Nếu không thì dì sẽ lo lắng.”

“Ba đã để lại giấy cho cô ấy.”

Quý Thần Nham nhìn Quý Tử Thư đang lao xuống lầu, đã từng có rất nhiều đêm như thế này, anh đi ra cửa quay đầu lại có thể nhìn thấy cậu tựa vào cửa sổ nhìn xe mình rời đi.

Thật ra anh không phải không nghĩ đến việc nói với cậu ba đi xử lý công việc, giải quyết xong sẽ quay về ngay, nhưng bởi vì cậu không hỏi, nên bản thân cũng không nói.

Nghĩ cậu là trẻ con, khả năng sẽ không hiểu, nhưng mấy năm trước anh đi ra ngoài khi quay về, Quý Tử Thư tìm anh nói tương lai sẽ không nhập ngũ, cậu không muốn sau này con cậu luôn nhìn cậu rời đi trong đêm khuya, càng không biết liệu có thể chờ được cậu về hay không.

Anh là người keo kiệt ích kỷ, đời này không nghĩ đến người bản thân để ý lại lo lắng thay anh.

Quý Thần Nham mới biết được nhiều năm như thế anh chưa bao giờ giải thích với Tử Thư một câu nào trước khi rời đi, đã hình thành nên sự bài xích của cậu với bộ đội.

“Tử Thư đưa ba ra cửa.” Cuối cùng Quý Thần Nham vẫn không nói gì, chỉ kêu Quý Tử Thư đi ra cửa với mình.

Trần huy nhanh chóng đi ra ngoài khởi động xe.

Quý Tử Thư đi theo ba ra cửa.

Đứng ở cửa Quý Thần Nham chỉ nói một câu: “Tử Thư, con lớn rồi, căn nhà này khi ba không có mặt thì phải nhờ vào con, công việc của ba là như thế, chưa giải quyết xong thì không thể nói, hơn nữa nói đi là đi, không chút do dự.” Cho dù mấy bộ mà anh quản lý cũng thế, nói đi là phải đi.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 285


Thật ra Quý Tử Thư đã sớm quen rồi, trưởng thành cũng hiểu cho ba hơn,”Ba ba bảo vệ tổ quốc, con giữ nhà, mau đi đi, trên đường nhớ chú ý an toàn, đừng để bị thương, em gái thích ba ba khỏe mạnh, hơn nữa không phải lúc nào dì ấy cũng dễ bị lừa.”

Quý Thần Nham biết cậu đang nói chuyện bị thương ở Kinh Thị, duỗi tay vỗ vỗ bờ vai của cậu,”Chăm sóc gia đình cho tốt, ba sẽ nhanh chóng xử lý công việc rồi quay về nhà, ăn tết với mọi người.”

Quý Tử Thư đứng ở cửa, nhìn xe của ba chạy ra khỏi đại viện.

Sân ngày hôm qua đã được dọn dẹp nay lại có một lớp tuyết dày tồn động, những dấu chân hỗn độn đạp lên tuyết trắng để lấy những dấu vết thật sâu.

Khi xoay người quay về nhà thì thấy Quý Trung Đình đứng giữa phòng khách, khoanh tay đứng chờ Quý Tử Thư đi vào cửa.

“Ông nội.”

“Tử Thư đến đây ngồi cùng ông nội một lát.” Quý Trung Đình nhìn về phía cháu trai vẫy tay.

Qúy Tử Thư nghe lời đi đến ngồi cạnh ông nội, dì Lưu chừa lại một cái đèn, cũng quay về phòng.

Phòng khách to như thế chỉ còn lại hai ông cháu.

Quý Trung Đình bắt đầu kể với Quý Tử Thư chuyện trên chiến trường năm đó, ông cũng từng là đại thiếu gia mà ai cũng hâm mộ tại Hải Thành, khi mặc quân trang vào, ông lại sống xa cách, nhưng ông cũng muốn có gia đình, cũng muốn cưới vợ sinh con.

Nhưng mà thời thế loạn lạc ông muốn bảo vệ quốc gia này, nên không thể chăm sóc cho gia đình được.

“Tử Thư, cháu biết không? Bà nội cháu mang thai ba cháu ông cũng chẳng biết, khi đó sau khi ông và bà nội cháu chia xa một nam một bắc, ông ở tiền tuyến đánh giặc, bà ấy ở hậu phương cứu người, chờ đến khi ông gặp lại bọn họ, thì ba cháu đã cầm kiếm gỗ chơi ở trong sân, ông đi cửa đi vào thằng bé còn hỏi ông là ai.”

“Đó là lần đầu tiên ba cháu gặp ông, thậm chí thằng bé còn không gọi một tiếng ba.”

“Nhưng mà thằng bé rất to gan, chưa tròn mười tuổi đã đòi ông dẫn nó đến chiến trường, nó muốn đánh giặc.”

“Khoảng thời gian gian nan nhất của ba cháu cũng bắt đầu từ đó, năm đó vào không quân là để bản thân không bị bắt nạt và để tự mình trở nên mạnh mẽ, sau đó bởi vì một số việc mà điều đến bộ ba, thằng bé một lòng nhào vào bộ ba.”

“Không phải thằng bé cố tình xem nhẹ cháu, nhưng nó là quân nhân, nó không chỉ bảo vệ gia đình mình, mà còn phải bảo vệ rất nhiều gia đình khác, đêm nay nếu ba con không rời đi, thì sẽ có rất nhiều người ba khác trong đại viện rời đi giữa đêm khuya, bọn họ chỉ muốn bảo vệ mảnh đất này an toàn.”

“Ông nội cháu biết rồi.”

Quý Tử Thư khi còn nhỏ cũng oán hận ba ở trong lòng, sau này lớn lên cậu cũng hiểu, đêm nay khi cậu chạy xuống cũng vì muốn nói cho ba biết cậu đã trưởng thành, cậu có thể bảo vệ căn nhà này, chỉ mong ba ở bên ngoài xin hãy nhớ trong nhà vẫn có người chờ anh, có người hi vọng anh bình an quay về.

Sau khi Khương Tuệ Ninh tỉnh lại mới biết nửa đêm Quý Thần Nham đã rời đi, anh chưa nói đi bao lâu sẽ về, cũng không nói đi đâu.

Chỉ chừa lại một hàng chữ ngắn ngủn, thật xin lỗi anh đã nuốt lời, ở nhà chờ anh.

Cô biết anh là quân nhân, trên vai có trách nhiệm, nhưng vẫn cảm thấy rất khổ sở.

Nghĩ lần đầu tiên anh hứa dẫn cô đi ra ngoài chơi lại nuốt lời như thế, trước kia cô đã từng đọc rất nhiều bài viết kể về đời sống hôn nhân với quân nhân, làm gì cũng một mình từ việc kiểm tra sức khỏe, đến việc sinh con, chồng cũng không biết…

Tuy rằng công việc của bọn họ có vinh quang vô hạn, nhưng việc này lại rơi xuống người cô, cô lại muốn trào nước mắt.

Lỡ như khi cô sinh con Quý Thần Nham không có mặt ở đây thì phải làm sao bây giờ?

Thai phụ yếu ớt trùm chăn gào khóc một trận.

Khóc đủ rồi thì tự mình bình tĩnh lại, rửa mặt xong ôm bụng lầm bầm lầu bầu trong chốc lát, cô cũng là mẹ, phải học được cách kiên cường.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 286


Khi Quý Thần Nham có ở đây thì cưng cô như một đứa trẻ, nhưng cô không phải là một đứa trẻ, là nữ chủ nhân của nhà này, không có chồng ở đây, cô cần phải chăm sóc cho gia đình này.

Bảo vệ tốt gia đình của bọn họ, miễn cho chồng lo lắng nơi này, mới có thể giúp anh yên tâm khi liều mạng nơi chiến trường.

Không ai nhắc đến chuyện Quý Thần Nham rời đi, đại khái là sự ăn ý của gia đình quân nhân.

Ngày mai là đêm 30, không khí đón Tết bao trùm khắp nơi, đâu đâu cũng tràn đầy sự vui vẻ sung sướng.

Trong nhà gì cũng đã chuẩn bị đầy đủ, Khương Tuệ Ninh lấy mấy bộ quần áo mới chuẩn bị cho Quý Tử Thư ra.

Vốn dĩ đang định chuẩn bị đồ cho Quý Thần Nham, nhưng anh không về nhà nên cứ để trong tủ quần áo không lấy ra.

Đêm 30 hôm ấy Quý Thần Nham cũng không về nhà, Tôn Hội Vân và Khương Kiến Dân không ở lại đại viện, mà đến chỗ của ông ngoại, ăn Tết với ông ngoại.

Trước kia người hai nhà ăn Tết với nhau, xa cách nhau gần mười năm, lần này chắc chắn phải sum họp với nhau.

Khương Tuệ Ninh là nữ chủ nhân của Quý gia đương nhiên không thể bỏ nhà lại để đi theo, hẹn với ba mẹ mồng hai sẽ dẫn Tử Thư qua đó chúc Tết.

Bữa cơm tất niên vẫn chưa thấy Quý Thần Nham về, đêm 30 năm thứ nhất hai người kết hôn anh vắng mặt.

Nhưng bầu không khí náo nhiệt trong nhà rất rộn ràng, Quý Tử Thư không nói cho ba, cũng không hỏi Khương Tuệ Ninh có buồn hay không, chỉ yên lặng chăm sóc cho cô.

Trước bữa cơm tất niên, Khương Tuệ Ninh lấy bao lì xì đã chuẩn bị từ sớm ra, đưa cho Quý Tử Thư một phong bao thật dày,”Đến đây, đây là do dì và ba cháu chuẩn bị, hi vọng Tử Thư nhà chúng ta năm mới thật vui vẻ, càng ngày càng cao lớn.”

Quý Tử Thư nhìn cô tặng lì xì mừng tuổi, thật ra ba chưa từng chuẩn bị bao lì xì mừng tuổi cho cậu, trong quá khứ chỉ có một phong bao của bà nội, sau đó là của dì, ông nội của Tam gia cũng nhận được bao lì xì.

Thật ra cậu không thèm để ý mấy thứ đó, chỉ là một phong bao màu đỏ chứa tiền, nhưng Khương Tuệ Ninh chuẩn bị cho cậu, cậu vẫn hơi sửng sốt một chút, trên bao lì xì còn vẽ một con heo tròn vo.

Cô biết cậu tuổi con heo, bên cạnh còn viết một hàng chữ chúc phúc, chữ không được đẹp lắm, nhưng rất dụng tâm.

“Cảm ơn dì.”

Quý Tử Thư không biết nói cái gì, chỉ có thể nói lời cảm ơn.

“Không có gì.” Khương Tuệ Ninh ngại ngùng xua xua tay.

Nghiêm Bội Lan cũng chuẩn bị hai bao lì xì mừng tuổi cho Khương Tuệ Ninh và Quý Tử Thư, trước khi ăn cơm đã đưa cho hai người, Khương Tuệ Ninh tất nhiên là vui vẻ nhận lấy rồi.

Dì Lưu cũng cho hai người mỗi người một bao lì xì.

Nghiêm Bội Lan lại thay mặt Quý Thần Nham tặng cho dì Lưu một bao lì xì lớn, đây là thói quen hàng năm của nhà họ Quý, làm như vậy để cảm ơn dì Lưu đã chăm sóc cho người trong nhà như con của mình trong nhiều năm qua.

Mặc dù đêm 30 Tết chuẩn bị rất nhiều món ăn phương Nam, nhưng bữa tối đêm giao thừa có phương Bắc chính là món sủi cảo.

Nhà họ Quý cũng không ngoại lệ, những chiếc sủi cảo đó dì Lưu gói đều vô cùng tròn trịa, nhân sủi cảo vô cùng tươi ngon, ăn kèm với đồ ăn cũng khá ngon.

Bên phía hậu cần cũng đã trang trí trước cho đại viện rồi, lúc đi ra ngoài, trừ bỏ đèn đường hàng ngày vẫn thấy ra thì khắp nơi còn treo rất nhiều đèn lồng đỏ.

Buổi tối, bên phía hậu cần còn sẽ thống nhất đốt pháo trúc và pháo hoa mừng năm mới, đây có thể coi là buổi chúc mừng năm mới riêng của trụ khu vực bên này.

Đây là Quý Thần Nham phê chuẩn, phí dụng là do phía Cục số ba chi trả.

Khu thứ ba còn chuẩn bị rất nhiều lợn béo, họ đã chia thịt từ sáng rồi.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 287


Mấy năm trước Quý Thần Nham cũng nói không cần, bởi vì mỗi năm tết đến, anh ấy một là ăn Tết ở Bắc Kinh, hai là sẽ ăn Tết ở chỗ khác, năm nay anh cũng đi công tác ở chỗ khác, Khương Tuệ Ninh cũng không định đi lấy thịt, trong nhà đã mua rất nhiều đồ Tết, nhưng mà phía hậu cần biết năm nay cả nhà của thủ trưởng Quý sẽ ăn Tết ở bên này, cho nên đã đưa thịt đến đây, còn có cả cá vớt được từ sông băng nữa.

Thời đại này, thịt lợn đều được nuôi từ ngũ cốc, hơn nữa đều do chính khu vực thứ ba tự mình nuôi, thịt lợn nhìn qua có chất lượng rất tốt.

Di Lưu mang nó vào bếp để xử lý, dự định đem nó đi đóng đông để ăn dần.

Quý Tử Thư hỏi Khương Tuệ Ninh: “Buổi tối còn có chương trình chào mừng năm mới, được tổ chức ở khán phòng đối diện trụ sở cục số 3, còn mời người đến để chiếu phim, dì muốn xem phim gì?”

Thành thật mà nói, cả hai cái trên Khương Tuệ Ninh đều không cảm thấy hứng thú lắm, nói: “Chúng ta đi xem pháo hoa một lúc đi.”

Thực ra Quý Tử Thư cũng không thích xem mấy màn biểu diễn này lắm, cho nên gật đầu nói: “Được, sau khi xem bắn pháo hoa xong, mấy người Hà Ngộ còn tổ chức nướng thịt ở trên sân bóng rổ, dì có muốn đi cùng không?”

Thời đại này thật sự có rất ít trò giải trí, mặc dù không khí ngày Tết vô cùng náo nhiệt, nhưng đối với Khương Tuệ Ninh mà nói, đặc biệt là những lúc Quý Thần Nham không có bên cạnh, trong lòng cô cảm thấy làm gì cũng không thoải mái, cũng không dám ngồi trong nhà, sợ bản thân nghĩ đến Quý Thần Nham sẽ khóc.

Nghe thấy Hà Ngộ và bạn cậu ấy muốn ăn đồ nướng liền chạy đến đấy xem cuộc vui.

Lúc đầu cô còn cho rằng họ sẽ nướng BBQ, nhưng cuối cùng lại thấy họ ôm một bó củi chất đống lên, cầm đồ ăn lấy từ trong nhà ra rồi cho vào đống lửa, nói thật một chút cũng không ăn được.

Nhưng mấy người họ lại trông rất vui vẻ, lại còn thu hút rất nhiều trẻ em trong đại viện chạy đến xem.

Bởi vì là đun củi, bầu trời cũng không có tuyết, thật sự không cảm thấy lạnh chút nào.

Quý Tử Thư thấy cô không có hứng thú gì, cho nên Quý Tử Thư đã đặc biệt cầm một miếng cá đã chín đưa cho Khương Tuệ Ninh, nói: “Ăn thử xem, cái này thơm lắm.”

Khương Tuệ Ninh ngửi thử, trên thịt cá vẫn còn giữ lại mùi tanh, cho nên cô không cảm thấy thèm ăn lắm.

Cô đột nhiên nhớ đến món thịt nướng BBQ được ướp sẵn gia vị, đặt trên trên vỉ nướng kêu xèo xèo, hương thơm bay xa, sau khi chín thì rắc hành lá cắt nhỏ, ăn cùng với bia, cái hương vị đó quả thật là quá tuyệt vời.

Có lẽ là mang thai thực sự ảnh hưởng đến tâm trạng, Khương Tuệ Ninh chỉ cần vừa nghĩ đến đây liền cảm thấy không vui, ở cái thời đại chẳng có tiết mục giải trí như này, lại cộng thêm Quý Thần Nham cũng không có nhà.

Quý Tử Thư còn cho rằng cô bởi vì bị lửa nóng khiến cho khó chịu, vì vậy nhỏ giọng hỏi: “Nếu không chúng ta về nhà nhé?”

“Quý Tử Thư tôi muốn ăn nướng BBQ.”

“Dì muốn ăn cái gì, tôi nướng cho cô ăn.”

Cả người Khương Tuệ Ninh đột nhiên tràn đầy sức sống, xua tay nói: “Không phải như thế này, là loại nướng khác.”

“Loại nào?”

Khương Tuệ Ninh nói với Quý Tử Thư loại BBQ mà mình muốn ăn, sau khi nói xong, tâm trạng của cô dường như đã trở lại bình thường, nơi này không có lò nướng BBQ, cũng không biết có thể dùng than đá nướng loại BBQ như vậy hay không.

“Thôi quên đi, quá phiền toái.” Khương Tuệ Ninh nói xong, xua tay nói: “Cũng chỉ là thèm lúc này thôi, cũng không ăn ngon lắm.”

Quý Tử Thư không nói chuyện, Khương Tuệ Ninh cuối cùng cũng ăn một củ khoai tay được nướng từ trong bếp lửa ra, rất thơm.

Cũng sắp đến 9 giờ tối rồi, nhiệt độ bên ngoài càng ngày càng lạnh, mọi người cũng lần lượt giải tán.

Khương Tuệ Ninh ra ngoài đi dạo một vòng, tâm trạng cô dường như đã tốt hơn rất nhiều, sau khi quay về phòng tắm rửa một chút liền đi ngủ.

Quý Thần Nham đã đi được hai ngày, Khương Tuệ Ninh vẫn chưa quen với việc ngủ một mình, khi nằm một mình trong đêm tối tĩnh lặng, cô càng thấy nhớ anh hơn.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 288


Cô sẽ nhịn không được mà lo lắng rằng anh ở bên ngoài sống như thế nào, anh có ăn uống đúng giờ không, lúc này đã ngủ chưa, liệu giờ này anh có đang nhớ đến cô không, bao giờ anh mới về.

Hai ngày liên tiếp cô đều vừa nghĩ rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Ngày đầu tiên của năm mới, khi vừa mới mở mắt, Khương Tuệ Ninh lập tức vươn tay chạm vào chiếc gối của Quý Thần Nham.

Lúc đó anh rời khỏi nhà vào ban đêm, nhưng cũng không lặng lẽ trở về lúc nửa đêm.

Hôm nay là mùng 1 năm mới, Khương Tuệ Ninh đã thay quần áo mới, còn cố ý khoác một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, cho dù anh không về, cô ở nhà vẫn muốn vui vẻ đón năm mới.

Đêm hôm qua cô bị chuột rút ở chân, ngủ không ngon, thậm chí còn đau đến phát khóc, bên cạnh lại không có người dỗ dành cô, đành phải tự mình an ủi chính mình.

Nhưng hôm nay khi cô thức dậy, chân vẫn có cảm giác rất đau, đi đường cũng khó khăn.

Lúc cô đi xuống tầng, bố mẹ chồng cũng đang chuẩn bị ăn cơm sáng, tối hôm qua đón giao thừa, cho nên hai người họ cũng ngủ khá muộn, hôm nay cũng thức dậy muộn hơn mọi ngày.

Dì Lưu dựa theo thói quen ở Nam Thành, nấu cho Khương Tuệ Ninh một bát bánh trôi vào buổi sáng, bên trong là nhân đậu phộng, vừa thơm vừa ngọt.

Nhưng đồ nếp thường không dễ tiêu hóa, Khương Tuệ Ninh chỉ ăn mấy cái liền thôi.

“Tử Thư còn chưa dậy sao?” Lúc cô đặt bát xuống, mới phát hiện hôm nay Quý Tử Thư cũng không có trên bàn ăn.

Ngày bình thường thằng bé lúc nào cũng ăn cơm cùng cô.

Dì Lưu nói: “Thằng bé dậy từ sáng sớm rồi, đi gọi mấy đứa bạn cùng lớp làm bếp nướng thịt gì đó, nó còn dặn dì chuẩn bị một đống đồ ăn.” Thịt ba chỉ cắt mỏng, khoai tây cắt lát, còn có cả ruột già được đưa đến lúc tối qua đều đã được tẩm ướp xong hết rồi, tất cả đều đã chuẩn bị sẵn như những gì nó dặn.

“Hả, thịt nướng?” Khương Tuệ Ninh nghĩ đến những gì cô nói với thằng bé lúc tối qua, Quý Tử Thư đã tìm được công cụ sao?

Cô vội vàng chạy ra ngoài sân, tuyết rơi trên mặt đất đã được quét tước sạch sẽ, trong sân cũng rất sạch, Hà Ngộ là người đầu tiên nhìn thấy cô đi ra, lập tức chào: “Chào dì nhỏ.”

Quý Tử Thư nghe được những lời này cũng ngẩng đầu nhìn thấy Khương Tuệ Ninh, nói: “Những thứ hôm qua dì nói rất khó chuẩn bị, nhưng tôi có thể giúp dì làm ra một loại thịt nướng đặc biệt khác.”

Khương Tuệ Ninh đi về phía đó, mấy người họ đã dựng một chiếc bếp lò đơn giản, bên trên đặt một mảnh ngói màu xanh đen.

Nó khác với những viên ngói xanh ở phía nam, viên ngói này lớn hơn một chút, cũng hơi cong.

Cô vừa nhìn thoáng qua đã biết đây là món tương tự với nướng BBQ, dùng mái ngói làm giá nướng.

Trước đây cô đã nhìn thấy rất nhiều người nướng kiểu này trong video trên mạng.

“Dì nhỏ, con trai Tử Thư nhà dì từ sau mười tuổi đã không chơi mấy thứ này rồi, vậy mà sáng sớm nay nó liền chạy đến lôi cháu đi làm cái này, cháu còn cho rằng nó thích ăn cơ, hóa ra là do dì muốn ăn à? Dì nhỏ, dì rất muốn ăn sao?”

Trước đây khi còn nhỏ, phía sau trụ sở của Cục số ba có một ngọn núi nhỏ, Hà Ngộ thường xuyên dẫn theo các bạn của mình đem đồ ăn trong nhà chạy đến đó để nướng, mỗi lần gọi Quý Tử Thư, nó đều khinh thường không muốn đi, kết quả hôm nay nó lại chủ động đến gọi cậu làm kiểu bếp nướng mà khi còn bé cậu thường hay chơi.

Khương Tuệ Ninh có chút ngượng ngùng khi nghe Hà Ngộ nói, việc này thực sự là gây ồn ào lớn quá.

Quý Tử Thư liếc nhìn Hà Ngộ một cái, nói: “Gọi cậu đến để làm, nói nhiều như vậy làm cái gì?”

“Được rồi, được rồi, cậu là anh cả, cậu quyết định, mình đi rửa mái ngói trước đã, hai người cũng nhanh nhóm lửa đi, đứng im ở đấy làm gì?”

Hai người còn lại là Trương Chi Lâm và Đằng Duy, đều là người trong đại viện, cũng là bạn cùng lớp với Quý Tử Thư, nhưng mà hai người khá ngại ngùng, cho nên cũng không nói nhiều như Hà Ngộ.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 289


Sau khi chào hỏi Khương Tuệ Ninh xong, cũng bắt đầu chạy đến giúp đỡ làm việc.

Dì Lưu đã ướp gia vị cho thịt và trộn đều theo đúng hướng dẫn của Quý Tử Thư, lại còn thái thêm rất nhiều hành lá để dự phòng.

Ruột già ướp xong để lạnh, sau đó cho củ hành lá vào giữa, sau đó lại cắt thành từng khúc dài nửa inch và đặt vào trong bát.

Quý Trung Đình cũng giúp họ bê một cái bàn ra ngoài, dùng để đặt các nguyên liệu muốn nướng, bên phía hậu cần cũng mang đến rất nhiều nước có ga, tất cả đều đặt ở trong phòng, dự định lát nữa sẽ lấy ra uống.

Tất cả các loại thịt đều đã được ướp gia vị hết rồi, trên mái ngói cũng không bôi dầu hạt cải mà là dùng dầu đậu phộng, sau khi phết lên một lớp dầu, Quý Tử Thư cẩn thận đặt những nguyên liệu đã ướp lên trên ngói.

Trương Chi Lâm đang nhóm lửa, Hà Ngộ ngồi bên cạnh quạt gió.

Một lúc sau, miếng thịt ba chỉ nướng kêu xèo xèo, cảm giác vừa béo vừa thơm.

Khương Tuệ Ninh càng ngửi càng thấy thèm, cô suýt chút nữa không nhịn được mà ch** n**c miếng.

Cô đã lâu không được ăn món này, hôm nay cuối cùng cũng có thể ăn một miếng, nhớ lại mùi vị thịt nướng trước đây rồi, còn có cả nước có ga, quá tuyệt vời.

Cô có chút không nhịn được muốn tiến lên hỗ trợ nướng thịt, kết quả vừa mới bước đến, Hà Ngộ không cẩn thận quạt mạnh khiến khói bay ra, làm cho cô bị sặc khói lập tức ho khan.

Quý Tử Thư lập tức đứng dậy, để cô cầm bát đứng ở phía sau cậu ấy một chút, nói: “Dì đừng đến đây, khói lắm, để tôi nướng cho dì ăn.”

Khương Tuệ Ninh nhìn cậu một cái, hôm nay thằng bé cũng mặc một bộ quần áo mới, quàng chiếc khăn len mà cô đã mua cho nó, làn da của nó rất trắng, dáng vẻ ôn hòa, mang lại cho người ta một cảm giác giống như thiếu gia con nhà quyền quý.

Nhưng mà biểu cảm của thiếu gia không kiểm soát tốt, đôi mắt hơi híp lại vì bị khói dầu bay đến, trên mặt còn dính chút màu đen của khói bụi.

Có cảm giác như một thiếu gia bị sa cơ thất thế vậy.

Miếng thịt nướng xong đầu tiên, Quý Tử Thư lập tức gắp vào bát cho Khương Tuệ NInh, bởi vì không có rau diếp hay xà lách để quấn, cho nên cô đã lấy hành lá thái nhỏ do dì Lưu chuẩn bị và lá cuốn được cầm từ Nam Thành về để cuốn nó lại, thực sự có hương vị giống như thịt nướng ở tương lai.

Cô vui vẻ đến mức muốn nhảy cẫng lên.

Sau đó lại uống thêm một hớp nước có ga, thực sự là, niềm vui của cô lại quay về rồi.

Cô vội vàng gọi mọi người đến cùng nhau ăn thịt nướng, ăn nướng BBQ phải có nhiều người cùng ăn mới vui.

Cuối cùng chỗ họ đang nướng quá thơm, khiến mấy gia đình quanh đấy đều chạy đến góp vui, Quý Tử Thư lại mang một ít cho bên phòng bảo vệ, lúc hậu cần đến đây đưa đồ ăn, ngửi thấy mùi này liền không muốn đi về nữa.

Sau đó, có quá nhiều người đến ăn, cho nên họ lại dựng thêm hai cái bếp nướng tạm thời.

Bố mẹ chồng cô không thích loại thú vui này lắm, nhưng mà Khương Tuệ Ninh vẫn mang một ít thịt nướng xong vào cho họ nếm thử.

Hai người họ ăn một ít, cũng không ăn nhiều, còn nói rằng đây là những món ưa thích của giới trẻ bây giờ.

Bữa tiệc nướng này được ăn từ buổi trưa cho đến lúc tối mịt.

Khương Tuệ Ninh cũng không ăn nhiều lắm, lúc đầu cô cũng chỉ là thèm ăn món mới mà thôi.

Hầu hết các món ăn đều được Hà Ngộ và những người khác giải quyết, trước đây họ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ướp gia vị cho thịt nướng, cho nên đây là lần đầu tiên mọi người được ăn kiểu nướng như vậy, khi ăn liền không ngừng muốn ăn tiếp.

Sau đó, một số người thậm chí còn bảo bên hậu cần mang bia đến.

Quý Tử Thư không uống bia, chỉ ngồi bên cạnh uống nước có ga.
 
Back
Top Bottom