Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 300


Giọng nói của anh chợt lạnh đi một chút, tuy không tức giận nhưng cũng không hề ôn hòa.

Khương Tuệ Ninh lại không nỡ, cô ôm bụng lắc đầu: “Không không không! Chúng còn nhỏ, không hiểu chuyện, lúc này chưa cần dạy dỗ đâu.” Từ khi có hiện tượng máy thai thì cô luôn thiên vị các con khiến người ta càng giận sôi lên.

Quý Thần Nham cũng không nỡ dạy dỗ con gái bảo bối của anh, anh nói vậy còn không phải muốn dỗ dành vợ mình sao?

Thấy cô che chở cho con như vậy, anh lại nhẹ giọng nói chuyện, ngồi bên mép giường, tay duỗi ra, khẽ vỗ lên bụng Khương Tuệ Ninh nói: “Vậy tôi không cần dạy dỗ chúng nữa. Tôi phải nói chuyện với các bảo bối, phải bảo chúng ngoan ngoãn, không được làm ầm ĩ trong bụng mẹ.”

Hai đứa bé trong bụng dường như rất ưa thích người cha này, chỉ cần cha sờ tay lên bụng, nói chuyện, chúng luôn cảm thấy vui vẻ, sẽ trả lời lại cha, nhưng động tác sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Quý Thần Nham nhân dịp này cũng hỏi Khương Tuệ Ninh: “Hôm nay, người đồng nghiệp kia của em là người mới sao? Dường như tôi chưa từng nhìn thấy.”

“Vâng, mới chuyển đến.”

“Chị ta không tốt sao?”

“Không tốt chút nào.” Khương Tuệ Ninh nghĩ đến kiểu nói chuyện quái gở của chị Chu. Ban đầu tất cả các đồng nghiệp đều qua lại với nhau rất tốt, kết quả khi chị Chu này chuyển đến, cô đã nghe hai người khác phàn nàn, nói chị Chu kia nói chuyện rất đáng ghét. Không ngờ hôm nay chị ta còn dùng giọng điệu quái gở với chính cô.

Quý Thần Nham nghe Khương Tuệ Ninh phàn nàn cũng không nói thêm lời nào.

Chờ cho cô thấy thoải mái hơn, anh mới thay nước ấm khác cho cô ngâm chân, mãi đến khi cô cảm thấy dễ chịu anh mới thu tay về.

Sang ngày hôm sau anh vẫn đưa Khương Tuệ Ninh đến chỗ làm như trước.

Nhưng khi nhìn thấy Khương Tuệ Ninh đã bước trong văn phòng làm việc rồi, Quý Thần Nham mới xoay người tìm đến văn phòng chủ nhiệm Lưu.

Bản thân anh cũng không nở nói một câu nào với người bạn nhỏ này của mình, thế nhưng cô lại bị một người không biết điều nói một hồi như vậy.

Tối hôm qua anh nhịn một đêm, càng nghĩ lại càng không cho qua được.

Trong thời gian này Khương Tuệ Ninh phải chịu đựng vất vả, anh đều nhìn thấy.

Lúc đầu anh cũng không muốn để cô đi làm nhưng lại sợ cô ở nhà nhàm chán, gần đây bên kia lại đang nhắc đến chuyện cải cách kinh tế tập thể, mà việc này là Khương Tuệ Ninh vẫn đang phụ trách, cô cũng muốn tham gia vào từng giai đoạn tiến hành.

Cô mang thai lại phải làm nhiều việc như vậy, lại bị chỉ trích.

Chủ nhiệm Lưu không ngờ mới sáng sớm Quý Thần Nham đã đến tìm mình, khi nghe anh nói chuyện này, lông mày của chị cũng cau chặt lại.

Quý Thần Nham lạnh lùng nói: “Tôi nghe nói chị ta có thể được điều đến đây là vì trước kia đã cứu được mấy đứa bé rơi xuống nước.”

Chủ nhiệm Lưu gật đầu lia lịa, nói: “Đúng vậy, chị ta cứu được ba đứa bé bị rơi xuống nước. Nghe nói khi đó tình hình rất nguy hiểm, nếu không có chị ta, ba đứa bé kia sợ là phải chết. Chính chị ta cũng bị nước kéo đi rất xa, sau cùng đến hạ lưu của con sông mới nắm được bụi cỏ lau bên bờ mới không bị cuốn trôi đi.”

“Lúc đó vì sao ba đứa bé kia lại bị rơi xuống nước?” Thời tiết này căn bản không nóng, thậm chí nước sông còn rất lạnh, ba đứa bé còn chưa đến mười tuổi, chạy đến bờ sông làm gì? Mà chúng đều là các bé gái, vốn không phải mấy đứa bé trai thích nghịch nước.

Chủ nhiệm Lưu nghe anh hỏi, cũng nói hai câu không được rõ lắm: “Tôi nghe nói mấy đứa bé bị một người nào đó hù mà ngã xuống sông.”

Quý Thần Nham im lặng không nói chuyện một lúc: “Được rồi. Tôi sẽ cho người đi điều tra một chút. Chủ nhiệm Lưu nhanh chóng chuyển chị ta đến nơi khác đi, tôi không muốn mỗi ngày chị ta đến tìm Khương Tuệ Ninh.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 301


Quý Thần Nham dặn dò xong thì rời đi. Chị Lưu cũng không dám chậm trễ, chị đã nhanh chóng điều chị Chu ra khỏi tập thể của liên hiệp phụ nữ.

Nhưng khi trở về lại văn phòng của mình, chị đã suy nghĩ lại những lời Quý Thần Nham vừa nói nên đã lấy hồ sơ của chị Chu ra xem từ đầu đến cuối.

Nơi làm việc trước kia của chị Chu là đại đội Thượng Thủy, chỗ đó núi cao, nước nhiều, địa hình phức tạp, không thể trồng được hoa màu, tập thể lại không có nghề phụ nào, mỗi năm đến lúc phân lương thực đều là chuyện vô cùng nhức đầu.

Khi đón tết, đừng nói là phân thịt, mà có một số nhà vẫn không được ăn no như thường ngày. Năm ngoái, mọi người trong thôn đã tập hợp chung tay khai hoang, kết quả lên núi chưa được hai ngày đã bị hổ liên tục làm bị thương hết ba người, vì vậy chuyện khai hoang cũng phải tạm dừng lại.

Lúc đó bị truy trách nhiệm, người khá hơn cũng bị phê bình và cho ngừng chức.

Nhưng đến giữa năm ngoái, trong thôn Thượng Thủy có hai cô dâu đã đề nghị muốn làm mũ rơm, vào thời gian rảnh rỗi sau mùa vụ họ đã tổ chức cho phụ nữ cùng đan nón rơm.

Từ trước đến nay nghề đan nón rơm của thôn Thượng Thủy vốn đã có chút tiếng tăm, nhưng họ cũng chỉ tự đan nón rơm cho chính mình vào những lúc mùa vụ rảnh rỗi mà thôi nên vẫn chưa từng có thành tựu nào đáng kể. Tổ chức để mọi người làm thế này lại đạt được chút lợi nhuận, ba tháng sau đúng là đã có sự thay đổi. Lợi nhuận được chia lại cho tập thể để mua lương thực và phân phát dựa theo công điểm của từng nhà.

Lần đầu tiên phân phát lương thực trong thôn lại không xảy ra chuyện tranh chấp.

Sau này Khương Tuệ Ninh đến liên hiệp phụ nữ của thành phố, cô đã đề xuất việc để các tập thể phát triển nghề phụ, nâng cao cuộc sống của các thôn dân, cải thiện tình trạng những người phụ nữ ở nhà ở không, giải quyết được vấn đề không có tiền cho con cái đến trường học hành.

Sau đó còn tuyển chọn các cán bộ ưu tú vào thành phố làm người đại diện liên lạc với địa phương của mình.

Trước đây thôn Thượng Thủy từng gửi báo cáo lên cũng chính là cô dâu mới kia.

Nhưng sau đó người đến lại đổi thành chị Chu, bởi vì chi ta đã cứu được ba đứa bé sắp chết đuối.

Chị Lưu đọc kỹ hồ sơ của chị Chu lại một lần nữa. Chi Chu đã làm việc ở liên hiệp phụ nữ địa phương gần mười năm, trong khoản thời gian đó còn có mấy năm liên hiệp phụ nữ bị hủy phải nhập chung với dân chính. Chị ta là một cán bộ trong thôn nhưng có thể nói vẫn chưa từng có thành tích gì.

Nhưng trùng hợp là khi tuyển chọn người đến ủy ban thành phố, thì đột nhiên chị ta đã cứu được mấy đứa bé sắp chết đuối. Khi đó trong thôn cũng rất chấn động vì sự việc này, bí thư chi bộ trong thôn còn cố ý để mọi người trong thôn tổ chức giăng biểu ngữ trong thôn biểu thị cảm ơn chị ta.

Khi đó đã khua chiêng gõ trống, náo nhiệt rất nhiều, vì vậy họ đã họp và quyết định đề xuất chị Chu làm đại biểu vinh dự, còn trực tiếp để chị ta lấy suất vào ủy ban thành phố.

Họ cho rằng nơi này cũng nhận được tin tức này, nhưng thực tế khi tài liệu của chị ta được gửi đến đây thì chị Lưu đã không nghĩ nhiều như vậy, chị chỉ trực tiếp sắp xếp vị trí làm việc cho chị ta.

Chị Lưu lại tỉ mỉ nhìn tài liệu của chị Chu một lần nữa, chị chợt phát hiện có một lá thư cảm ơn được toàn thể thôn Thượng Thủy ký tên. Thế nhưng khi chị Lưu lấy danh sách người dân trong thôn Thượng thủy ra đối chiếu thì phát hiện có một nhà có đứa trẻ được cứu đã không ký tên.

Chị Lưu nhìn thấy hầu như toàn bộ cả thôn đều ký tên, người không biết viết chữ cũng in dấu tay, nhưng gia đình này không những không ký tên mà vân tay cũng không in.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 302


Chị Lưu không dám chậm trễ, chị lập tức báo cáo điều này lại với Quý Thần Nham.

Nói ra thì Tam Bộ sẽ không quản mấy chuyện này, nhưng bởi vì Khương Tuệ Ninh nên Quý Thần Nham mới nói muốn điều tra về chuyện này nhiều hơn, vì vậy chị Lưu phải trực tiếp báo cáo lên chỗ của Quý Thần Nham.

Cho dù liên quan đến vấn đề điều động gì đó, Quý Thần Nham bình thường cũng sẽ chỉ liên hệ với cấp trên của chị.

Sau khi Quý Thần Nham về lại Tam Bộ, anh cũng không chậm trễ. Thượng Thủy bên kia có một bãi gỗ, bên cạnh đó cũng chính là một trụ sở của Tam Bộ. Quý Thần Nham đã liên hệ trực tiếp với người của trụ sở bên đó điều tra chuyện này.

Thời đại này, bộ đội trong lòng quần chúng nhân dân có vị trí cao hơn cán bộ quản lý trong thôn. Thế là chưa đến hai ngày sau họ đã mang về tin tức không giống nhau.

Anh lấy lý do thị sát trụ sở trực tiếp đi đến thôn Thượng Thủy, lúc đi đến cũng liên hệ trực tiếp với quản lý của địa phương. Bên kia nghe thấy việc này có điều kỳ lạ nên cũng nhanh chóng chú ý đến.

Hiện tại người được phân bổ vào các bộ phận không được nhiều lắm, rất nhiều thôn đều phải dựa vào người dân trong thôn để cử, chưa từng được tìm hiểu thực tế.

Huống hồ không ai ngờ chuyện cứu người thế này còn được lập kế hoạch từ trước.

Vì vậy khi Quý Thần Nham đến nói này thì người trong thôn đều nơm nớp lo sợ.

Chẳng qua Quý Thần Nham cũng không thể hiện mình trách cứ họ làm việc sai lầm. Việc này tuy anh đã trực tiếp nhúng tay vào, dù vụ việc có liên quan đến tầng tầng lớp lớp quản lý nhưng xét đến cùng thì cũng không nằm trong phạm vi quản lý của Tam Bộ.

Họ vẫn một mực thể hiện quân đội không quản dân.

Nhưng anh để bụng chuyện này là vì lo lắng cho Khương Tuệ Ninh, nếu bên này có người có lòng dạ khó lường thì đúng là khó mà đề phòng.

Huống hồ nếu việc cứu người này đã có tính toán từ trước, vậy lỡ cứu người thất bại thì sao? Lẽ nào mấy đứa bé phải mất mạng?

Anh tuyệt đối không cho phép để xảy ra những chuyện gây hại đến tính mạng người dân như vậy.

Hôm nay là sinh nhật của Quý Tử Thư, Khương Tuệ Ninh đã cố ý xin nghỉ một ngày. Sáng sớm, vừa thức dậy cô đã gọi điện thoại đến trụ sở nói chuyện với Quý Thần Nham, biết được buổi chiều anh sẽ lập tức trở về thì cố ý dặn anh phải trở về nhà sớm.

Sau đó cô lại tìm dì Lưu hỏi thăm nơi nào ở Đông Thành bán bánh sinh nhật.

Hôm qua cô còn cố ý hỏi mẹ chồng, mẹ chồng cô nói vào những năm 1970 Bắc Kinh đã bắt đầu lưu hành bánh sinh nhật, nhưng người mua nỗi loại bánh này cũng không nhiều. Hiện tại một chiếc bánh kem có giá mười đồng, số tiền này đã có thể mua được khá nhiều thịt heo. Thế nhưng gia đình có điều kiện tốt hơn thì vẫn mua bánh kem sinh nhật.

Nhưng cô không biết Đông Thành có chỗ nào bán bánh kem sinh nhật không.

Dì Lưu đúng là có biết đến, ăn sáng xong bà đã dẫn Khương Tuệ Ninh đến đó.

Thời đại này, bánh kem cũng không thể làm theo yêu cầu của khách hàng, không có bánh kem trong ly hay loại đặc biệt nào cả. Tất cả đều được thống nhất một loại, chính là loại bánh kem đơn giản nhất, cả việc chọn màu sắc cũng không, chọn cỡ lớn nhỏ cũng không, tất cả đều là lớp kem màu trắng và những bông hoa nhỏ màu hồng chồng chất lên nhau, bốn phía của bánh kem còn viết đầy chữ phúc.

Không hề xinh đẹp, tất cả đều làm theo cảm giác của niên đại này.

Loại kem trên mặt bánh cũng là loại khá cứng, chỉ tốt cho việc tạo hình bánh kem. Ngoài ra còn không cho nến, cũng không viết câu “chúc mừng sinh nhật” bên trên.

Thế nhưng Khương Tuệ Ninh lại rất hài lòng, vào thời đại thiếu thốn vật chất, có được thế này đã không tệ rồi.

Không có nến nên về nhà Khương Tuệ Ninh đã dựa theo cách làm trước kia của Quý Thần Nham, cô dùng hộp sắt, đặt những ngọn nến nhỏ vào, đến lúc đó sẽ bày ra giữa bàn, sau khi cầu nguyện xong thì thổi hết một lần.

Nhưng loại nến này khá lớn, đúng là đang thử thách phổi của Quý Tử Thư.

Cô trang trí trong nhà đơn giản một số thứ.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 303


Cô trang trí trong nhà đơn giản một số thứ.

Trời nóng, nông trường vẫn bán hoa dại ra ngoài nhưng đều bán từng chậu từng chậu.

Cô nhờ bộ phận hậu cần mua giúp mình mấy chậu hoa, cắt xong lại c*m v** bình, còn lại thì trồng trong vườn.

Trong vườn, cây anh đào lớn đã có trái chín, hái được một giỏ lớn.

Khương Tuệ Ninh nhờ mẹ chồng cắt mấy dòng chữ chữ chúc mừng sinh nhật dán lên tường.

Còn phần thức ăn là do dì Lưu chuẩn bị, tất cả đều là món Quý Tử Thư thích ăn.

Ban đầu cô muốn chuẩn bị cho Quý Tử Thư một món quà sinh nhật.

Kết quả, nghĩ đi nghĩ lại cô cũng không biết thiếu niên ở độ tuổi này thích cái gì nên cô quyết định đến buổi chiều chạy đến cửa hàng Hoa Kiều mua một số món đồ chơi cho trẻ con.

Cũng chỉ là một chiếc xe đồ chơi nho nhỏ, khá thô sơ nhưng xanh xanh đỏ đỏ, nhìn cũng rất đẹp.

Muốn màu sắc nào cũng có, tuy kiểu dáng thì có mấy loại nhưng được đựng trong những hộp khác nhau.

Khương Tuệ Ninh cầm từng màu lên xem, tất cả có năm chiếc.

Quầy hàng bên kia còn phụ trách gói hàng, họ dùng giấy gói có màu và thắt nơ màu đỏ.

Buổi chiều Quý Thần Nham mới trở về, anh vừa bước vào nhà đã thấy trong nhà được trang trí với không khí rất vui vẻ, lúc này mới nhớ đến hôm nay là sinh nhật của Quý Tử Thư.

Quý Tử Thư đã mười sáu tuổi nhưng chưa từng đón sinh nhật, mà chính Quý Thần Nham cũng chưa đón sinh nhật bao giờ.

Thật ra ở thời đại này mọi người cũng không xem trọng những dịp thế này lắm.

Trước đây đều là dì Lưu sẽ nấu một tô mì sợi.

Khương Tuệ Ninh nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Quý Thần Nham: “Anh làm cha như vậy là không được. Trẻ nhỏ phải cảm nhận được không khí như thế này, vậy thì từ nhỏ chúng mới biết rằng mình đã được mọi người mong chờ bước vào thế giới này. Ở tương lai, chắc chắn chúng sẽ gặp phải rất nhiều chuyện không được thuận lợi nhưng nếu có chỗ dựa chúng sẽ dễ dàng vượt qua những khó khăn trong cuộc sống.”

Trước kia người ta thường nói hạnh phúc của tuổi thơ có thể chữa trị cả cuộc đời, còn tuổi thơ bất hạnh lại phải dùng cả cuộc đời để chữa trị.

Ai không muốn được xem trọng, được ghi nhớ?

Đặc biệt là mấy đứa bé, từ ngày đầu tiên tiếp xúc với xã hội này, nếu chúng có một gia đình hòa thuận, lúc nào cũng có người nhớ thương, tính tình đứa bé tự nhiên sẽ trở nên tốt hơn, ôn hòa, thiện lương lại kiên cường.

Quý Thần Nham rất đồng ý với lời cô nói, trước kia đúng là anh không để ý đến, chỉ bảo dì Lưu quan tâm đến Quý Tử Thư, còn anh cũng chỉ hỏi cậu có muốn cái gì không là xong. Thậm chí còn quên phải nói một câu “sinh nhật vui vẻ” với cậu, sau này Quý Tử Thư càng trưởng thành dường như cũng không còn thích nữa.

“Đúng, Tuệ Tuệ nói rất có lý. Người làm cha này đúng là không tốt.”

Thật ra Khương Tuệ Ninh cũng hiểu cho Quý Thần Nham, sau lưng anh là Tam Bộ, kể cả đang lúc ăn tết nếu có lệnh đi là phải đi, vào chính ngày sinh nhật của anh, đôi khi anh còn không để ý đến phải ăn cơm.

Có thể hỏi con trai một câu “con thích cái gì” đã là không tệ rồi.

“Không sao cả. Sau này, em sẽ chăm sóc ngôi nhà này, chăm sóc con của chúng ta, kể cả sinh nhật của mỗi người trong nhà, em cũng sẽ không quên. Em muốn để các con của mình trở thành những đứa bé hạnh phúc.” Lần đầu tiên bước đến thế giới này đều là kỷ niệm đáng giá.

Vào sinh nhật của cô ở thời đại sau này hay thời đại này đều được người trong nhà ghi nhớ.

Quý Thần Nham nhìn vợ mình bận trước bận sau thì hơi đau lòng nhưng dường như anh không thể giúp đỡ được gì, bởi vì anh căn bản không biết phải làm gì.

Vất vả lắm mới lấy hết đồ ra chuẩn bị cho xong, anh ôm người đến ghế sofa ngồi xuống, còn anh lại ngồi bên dưới xoa bóp chân cho cô.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 304


Hôm nay Khương Tuệ Ninh đã đi không ít, tuy cô không thấy mệt nhưng bởi vì chân bị phù nên cảm thấy không được thoải mái lắm.

Quý Thần Nham xoa bóp khiến cô dễ chịu rất nhiều.

Sau khi xoa bóp được hơn mười phút, Khương Tuệ Ninh mới nhớ đến anh vẫn ngồi chồm hổm trên sàn nhà: “Được rồi, không cần xoa nữa đâu, anh mới về nhà, ngồi xuống trước đi!”

Quý Thần Nham ngẩng đầu lên nhìn gương mặt trắng nõn của cô, anh chỉ cảm thấy rất thỏa mãn. Anh dứt khoát duỗi thẳng hai chân, đặt hai chân của Khương Tuệ Ninh lên người mình, cứ thế mà nhẹ nhàng x** n*n.

Hôm nay Khương Tuệ Ninh muốn cho Quý Tử Thư một bất ngờ nên từ sáng sớm cô đã đi tìm Hà Ngộ, bảo cậu ấy sau khi tan học phải lôi kéo, giữ chân Quý Tử Thư cho đến sắp tối mới thả Quý Tử Thư về.

Hà Ngộ rất thích làm mấy chuyện này, bởi vì nhờ vả cậu ấy mà Khương Tuệ Ninh còn cho Hà Ngộ một lọ mứt anh đào cô tự tay làm, còn mời cậu ấy một ly trà sữa.

Nhưng Quý Tử Thư cũng không phải dễ dàng lừa gạt nên để giữ chân Quý Tử Thư, hai người họ đã đi hết nửa Đông Thành rồi, chính cậu ấy cũng không chịu được nữa.

Quý Tử Thư không phải người ngu ngốc, không bao lâu cậu đã biết Hà Ngộ này đang lừa gạt mình, nhưng miệng của Hà Ngộ lại rất kín, không nói gì. Thật ra không phải Hà Ngộ không muốn nói mà cậu ấy thật sự không biết, cậu ấy chỉ phụ trách giữ người mà thôi.

Sau khi hỏi được một số ý trong miệng Hà Ngộ, Quý Tử Thư trực tiếp vứt cậu ở lại và chạy thẳng về nhà. Không biết vì sao Quý Tử Thư lại có cảm giác chuyện mình bị lừa có liên quan đến trong nhà.

Chờ đến khi cậu đã chạy đến đại viện thì Quý Trung Đình đã phát hiện ra cháu nội từ đằng xa. Có Quý Trung Đình canh gác nên Khương Tuệ Ninh chỉ đạo mọi người lập tức tắt đèn.

Quý Tử Thư chạy đến cổng nhà mình lại thấy bên trong nhà tối đen như mực, gõ cửa thì không ai trả lời. Lúc này Hà Ngộ cũng chạy theo đến đây.

“Tử Thư, chuyện gì vậy?”

Đêm nay Quý gia yên tĩnh lạ thường, cậu cũng căng thẳng theo, giúp thế nào lại giúp ra chuyện khủng hoảng thế này?

Quý Tử Thư trực tiếp nắm cổ áo Hà Ngộ áp lên cửa, lạnh lùng hỏi: “Cậu gạt tôi chuyện gì?”

Hà Ngộ chưa bao giờ nhìn thấy Quý Tử Thư nổi giận thế này, cậu bị dọa cho sợ, vội vàng lắc đầu nói: “Không có.”

“Không có? Vì sao con mẹ nó cậu lại quấn lấy tôi, không cho tôi trở về? Bây giờ nhà tôi không có ai. Tôi cho cậu biết, người nhà của tôi gặp phải chuyện gì, tôi sẽ không tha cho cậu.” Quý Tử Thư vừa nói thì vừa móc chìa khóa ra. Cha của cậu còn ở trong trụ sở, Khương Tuệ Ninh còn hơn một tháng nữa mới sinh con.

Theo lý mà nói trong nhà hẳn phải có người, nếu không có người, vậy đã chứng minh trong nhà đã xảy ra chuyện, mà khả năng xảy ra chuyện cao nhất chính là Khương Tuệ Ninh. Cậu không dám nghĩ nữa, lúc mở khóa, chìa khóa lại không được c*m v** ổ khóa cho chính xác, nhờ Hà Ngộ giúp đỡ mới mở được cửa.

Hai người họ vừa mở cửa bước vào thì nhìn thấy ánh nến trong phòng khách sáng lung linh, sau đó Khương Tuệ Ninh và mọi người trong nhà đứng ngay trước cửa, lớn tiếng nói: “Tử Thư, sinh nhật mười sáu tuổi vui vẻ!” Nói xong thì Quý Thần Nham đã mang bánh kem đến.

Vì không mở đèn, chỉ có ánh nến từ phòng ăn truyền đến, trên mặt mọi người đều là nụ cười tự nhiên.

Quý Tử Thư đưa mắt nhìn đến trên người Khương Tuệ Ninh, cậu nhìn thấy cô bình yên vô sự, sau đó mới nhìn sang cha đang bưng bánh kem.

Khương Tuệ Ninh nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của cậu, cô đoán có lẽ cậu còn chưa hết bất ngờ nên vội nói: “Nhanh lên, bước vào đây trước đi!”

Nói xong lại nhìn mẹ chồng ra hiệu, Nghiêm Bội Lan nhanh chóng duỗi tay nắm lấy tay cháu nội, nói: “Tử Thư, sinh nhật vui vẻ nhé!” Nói xong cũng kéo người vào phòng ăn.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 305


Trên mặt bàn đã bày rất nhiều món ăn ngon, họ còn cố ý chuẩn bị mì trường thọ cho cậu, phía trên tô mì còn có quả trứng trần nước sôi, vẫn còn bốc khói trắng.

Ánh nến lung lay qua lại, chiếu sáng phòng ăn không được tính là quá lớn.

Quý Thần Nham bảo Quý Thần Nham đặt bánh kem lên bàn, chuẩn bị trước mười sáu hộp sắt, đại diện cho mười sáu tuổi, tạo thành vòng tròn nhỏ.

Quý Tử Thư nhìn hết khắp nơi mới biết được mọi người đang chuẩn bị sinh nhật cho cậu. Trước kia cậu chưa bao giờ đón sinh nhật, giờ khắc này đột nhiên cảm thấy hốc mắt cay lên, phải vất vả chịu đựng để nước mắt không rơi xuống, nhưng đến khi Khương Tuệ Ninh lấy quà mừng ra thì cậu đã không nhịn nổi nữa, nước mắt theo đuôi mắt đã tuột xuống.

“Nào, đây là quà mọi người chuẩn bị cho Tử Thư. Nhanh mở ra xem đi!”

Tất cả mọi người trong nhà đều nhìn theo Quý Tử Thư mở quà tặng ra xem, kết quả quà tặng lại là xe đồ chơi đủ màu sắc.

Cậu cau mày nhìn Khương Tuệ Ninh, giống như đang hỏi: Sao lại tặng cho tôi đồ chơi của mấy đứa bé một hai tuổi thế này?

Khương Tuệ Ninh gật đầu rất chắc chắn: “Đây là quà tặng bù đắp cho tuổi thơ của cậu, chờ đến khi bù đủ rồi thì tôi sẽ tặng thêm cái khác cho cậu.” Giải thích hoàn mỹ cho việc bản thân cô không biết phải chuẩn bị quà tặng gì, cuối cùng cũng thành công tìm được một cái cớ.

Quý Thần Nham cũng chuẩn bị quà tặng cho Quý Tử Thư. Trước kia anh chỉ hỏi cậu muốn cái gì, nhưng lần này anh đã chuẩn bị cho cậu một cây bút máy, ông bà nội cũng không quên quà sinh nhật cho cậu.

Quà sinh nhật của Khương Tuệ Ninh được gói bằng giấy gói quà bên ngoài, còn quà tặng của những người khác đều rất thực dụng. Quý Tử Thư gom hết quà tặng cho vào cặp sách của mình.

“Nào nào nào, nhanh cầu nguyện đi! Ước xong thì thổi nến.”

Dưới sự chỉ đạo của Khương Tuệ Ninh, Quý Tử Thư rất biết nghe theo, cậu chắp tay trước ngực mình cầu nguyện.

Cũng không biết cậu cầu nguyện cái gì, nhưng lại cầu nguyện rất lâu, đến khi mở mắt ra thì một hơi thổi sạch tất cả ngọn nến.

Khương Tuệ Ninh không nhịn được phải bội phục cậu. Thiếu niên có công phu lợi hại.

Chờ sau khi mở đèn lên, cả nhà đều chìm trong bầu không khí vui vẻ, duy chỉ có Hà Ngộ là nói ra một câu không được thích hợp lắm: “Dì, dì còn thiếu con trai không? Cháu cũng rất ngoan!”

Tất cả mọi người: …

Sau cùng Quý Tử Thư phải cho cậu một đấm: “Cút nhanh lên!”

Hà Ngộ tránh né, ánh mắt cậu đầy trông mong nhìn về phía Khương Tuệ Ninh. Thế là cậu đã ở lại Quý gia ké được một bữa cơm, cũng ké cả bánh kem.

Lúc ăn bánh kem, cậu nhìn Quý Tử Thư rất hâm mộ, nói: “Mẹ kế của cậu thật sự rất tốt với cậu. Tôi đã lớn thế này rồi nhưng mẹ tôi còn chưa từng tổ chức sinh nhật cho tôi, cho đến bây giờ chưa từng chuẩn bị cho tôi nhiều đồ như vậy.”

“Hay là cậu đến nhà tôi làm con trai.” Quý Tử Thư ăn một miếng bánh kem, cảm thấy ngọt đến phát ngán nhưng đúng là ăn cũng rất ngon.

Hà Ngộ kích động hỏi: “Có thể chứ?”

Quý Tử Thư lườm cậu: “Có thể cút!”

“Cậu… không có lương tâm.” Hà Ngộ cũng không dám ở lại quá lâu, dù mấy đứa bé trong đại viện vẫn được nuôi thả nhưng về nhà quá muộn sẽ bị ăn đòn.

Quý Tử Thư muốn nói một câu với Khương Tuệ Ninh, nhưng lời đã đến bên miệng lại không biết phải nói gì. Mãi đến lúc sắp lên lầu cậu mới nhỏ giọng nói một câu: “Cảm ơn dì.”

Nói xong lại không đợi Khương Tuệ Ninh kịp phản ứng, cậu đã nắm lấy cặp sách chạy lên lầu.

Trở về phòng của mình, cậu lấy hết tất cả quà tặng ra, đặt mấy chiếc xe nhỏ đồ chơi kia lên đầu giường, nhìn một đống đồ chơi xanh xanh đỏ đỏ, không tự chủ được lại cười lên.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 306


Hôm nay đã bận rộn cả một ngày, cả người Khương Tuệ Ninh đều là mồ hôi, buổi tối cô dự định phải tắm một trận.

Thai càng lớn tháng hơn đều nhờ Quý Thần Nham tắm rửa giúp cô, ban đầu cô còn cảm thấy rất xấu hổ nhưng càng về sau thì đã quen.

Đêm nay, sau khi lên lầu, cô dựa vào sofa nghỉ ngơi, Quý Thần Nham đến phòng tắm xả nước giúp cô, chờ cho đến khi nhiệt độ của nước đã phù hợp, anh mới ra ngoài.

“Vào đi, tiểu tổ tông, chúng ta phải tắm rồi.”

Khương Tuệ Ninh dựa vào ghế sofa không muốn động đậy, chỉ duỗi tay về phía anh, cả người không có sức lực, giọng nói cũng mềm nhũn: “Anh đến đây ôm em đi!”

Quý Thần Nham xắn tay áo sơ mi lên đến cùi chỏ, anh xoay người ôm cô lên, lại quay người đi về phía phòng tắm.

Khương Tuệ Ninh nhìn anh rất vững vàng ôm mình vào phòng tắm, hỏi: “Quý Thần Nham, anh không cảm thấy em nặng sao?” Tự cô nhìn chính mình trong gương cũng cảm thấy mình mập, bụng còn lớn như vậy, nhưng dường như anh lại không hề cảm thấy.

“Không nặng.” Quý Thần Nham ôm cô vào phòng tắm, cho cô đứng xuống, nói: “Tự em c** q**n áo hay tôi lại giúp em cởi?”

Khương Tuệ Ninh nhìn biểu cảm trên mặt anh vô cùng chăm chú lại không hề có suy nghĩ không nên nào, nghiêm túc giống như thầy giáo đang dạy dỗ học sinh. Trong nháy mắt Khương Tuệ Ninh không muốn động tay nữa.

Cô ngang nhiên nhào đến chỗ anh, dựa hết vào người anh: “Anh cởi cho em!”

Quý Thần Nham biết cô lại giở trò xấu, anh nhéo gương mặt hơi có thịt của cô: “Được thôi, tôi cởi cho em.”

Nước trong bồn tắm đã hơn một nửa rồi, Quý Thần Nham ôm người thả vào nước, sau đó nước đã dâng lên phía trên của bồn, nhiệt độ của nước cũng vừa phải.

Người vừa tiếp xúc với nước ấm đã cảm thấy rất dễ chịu, Khương Tuệ Ninh thoải mái đến mức nhắm mắt lại.

Quý Thần Nham nhìn dáng vẻ hưởng thụ của cô, nói: “Em ở trong nước nghỉ ngơi một lúc đi, tôi sẽ gội đầu cho em trước.”

Lúc gội đầu, tiện thể Quý Thần Nham sẽ nói về chuyện của chị Chu.

Vì thế mà Khương Tuệ Ninh mới biết được chị Chu kia lại làm chuyện điên rồ như vậy, để có thể vào được ủy ban thành phố mà cố ý đẩy mấy đứa bé xuống sông rồi lại đi cứu.

“Lúc ấy, cả ba đứa bé bị rơi xuống nước đều không phát hiện là chị ta đẩy xuống sao?”

” Đẩy mấy đứa bé xuống nước là chồng của chị ta, trong thôn Thượng Thủy có một người già bị điên, chồng của chị ta đã giả làm người điên đó đến hù dọa mấy đứa bé. Khi đó, hai đứa bé lớn hơn thì đang giặt quần áo, chúng bị dọa sợ mà nhảy xuống sông, đứa nhỏ hơn một chút lại to gan hơn, cô bé không lập tức nhảy xuống nước mà kéo người kia ngã ra đất, có thể trong lúc giằng co qua lại, đứa bé kia đã nhìn thấy rõ mặt người đàn ông này.”

“Đều là người trong thôn, họ hầu như đều biết mặt lẫn nhau, nhưng đứa bé chưa kịp hô lên đã bị đẩy xuống nước.”

“Chị ta đã chờ đợi sẵn gần đó, vừa nhìn thấy mấy đứa bé rơi xuống thì lập tức đi cứu, dựa vào một mình chị ta chắc chắn sẽ không cứu được, sau cùng vẫn phải nhờ chồng chị ta hỗ trợ, sau đó chị ta đã cố tình bơi đến phía sau bụi lau sậy, tự cứa tay tạo thành vết thương, giả vờ như suýt nữa đã bị nước cuốn đi.”

“Đứa bé nhìn thấy rõ kia vì sao lại không vạch trần đôi vợ chồng này?”

“Vì hai đứa bé lớn hơn đã nói người hù chúng là người già bị điên, chỉ có một mình đứa bé này lại bảo không phải, tuổi của cô bé cũng còn nhỏ, không ai tin tưởng, hơn nữa trong số ba đứa bé lại có một đứa là cháu gái của bí thư chi bộ, bí thư chi bộ đã dẫn đầu cảm ơn thì một người có thể nói thế nào?”

Khương Tuệ Ninh nghe mà vô cùng tức giận. Chúng đều là trẻ con, chỉ vì muốn vào được ủy ban thành phố chị ta lại không từ thủ đoạn như vậy?

“Vậy sau đó vì sao các anh phát hiện thấy chuyện không đúng?”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 307


“Tôi cho người của trụ sở tìm hiểu quanh thôn, vừa khéo ở bờ sông đối diện đã từng nhìn thấy chị ta đi dạo một vòng ngoài bờ sông vào ngày đó, nhưng cũng không biết rõ là chị ta đã đến đó từ sớm hay chỉ đơn thuần là đi ngang qua. Một người vừa đi vừa về ở bờ sông hai chuyến, cũng không phải chỉ đi qua đường. Vì đã nghi ngờ nên anh lại cho người liên hệ với gia đình của đứa bé nhỏ tuổi hơn kia. Đứa bé kia rất kiên quyết, vẫn một mực chắc chắn người đàn ông hôm đó không phải người bị điên trong thôn, bởi vì người bị điên trong thôn của họ là phụ nữ, trong khi người đẩy cô bé lại là đàn ông.”

“Bọn tôi đã tách đôi vợ chồng này ra thẩm vấn riêng, bằng phương pháp chuyên môn của người Tam Bộ bên này, căn bản không chịu được bao lâu đã khai ra hết.”

Khương Tuệ Ninh không biết nói gì, đưa tay nện lên mặt nước khiến nước văng lên vô số bọt nước: “Sao chị ta lại xấu xa đến vậy?”

Quý Thần Nham xả xà phòng trên tóc xuống: “Thế giới này chính là như vậy, có người tốt cũng tất nhiên sẽ có người xấu, có người đáng được ca ngợi cũng có người tìm phiền phức. Không thể khống chế được nhân tính, mà người có tham niệm lại càng đáng sợ hơn.”

Khương Tuệ Ninh cảm thấy Quý Thần Nham nói chuyện rất hợp lý, nhưng cô vẫn không nhịn được lên án chị ta một phen.

Chuyện này may mắn có Quý Thần Nham phát hiện điều không bình thường, nếu không để một người nguy hiểm như vậy quanh quẩn gần mình thì đáng sợ biết bao.

“Sau cùng xử lý thế nào?” Khương Tuệ Ninh chỉ cảm thấy không trừng phạt loại người này sẽ làm lòng dân căm phẫn.

“Đã chuyển vụ việc này đến cục công an, họ phạm tội giết người có kế hoạch, phòng giam đang chờ họ.”

Khương Tuệ Ninh phát hiện mỗi lần nói đến mấy chuyện thế này dường như ánh mắt của Quý Thần Nham rất thản nhiên, nhưng lại lộ ra một sự bất lực nào đó.

Có lẽ vì người lãnh đạo và những người bình thường như cô có suy nghĩ khác nhau. Những người bình thường như cô khi thấy những chuyện thế này cũng chỉ lên án một phen, nhưng những người như anh lại phải nghĩ cách để làm giảm thiểu, khống chế những việc làm ác độc, tự nhiên sẽ suy nghĩ nhiều hơn cô.

Quý Thần Nham rất ít khi mang cảm xúc công việc về nhà. Hôm nay vì nghĩ đến chuyện này nên cảm xúc của anh đúng là kém đi trong chốc lát, nhưng sau khi tắm rửa cho Khương Tuệ Ninh xong, anh cũng đã điều chỉnh lại cảm xúc.

Lau khô người giúp cô, sau cùng lại dùng khăn bao bọc lại mái tóc của cô, mặc áo ngủ cho cô ổn thõa mới ôm người ra khỏi phòng tắm.

Khương Tuệ Ninh không thích sấy tóc, nhưng Quý Thần Nham giúp cô sấy tóc nên cô rất vui vẻ.

Cô ngồi ở mép giường, tựa mặt mình lên lồng ngực của Quý Thần Nham, quanh quẩn ở chóp mũi của cô đều có mùi mộc hương sạch sẽ từ trên người anh, rất dễ ngửi lại tạo cảm giác an tâm, cô trực tiếp duỗi tay ra ôm lấy eo anh.

Bởi vì muốn tắm rửa cho cô nên anh đã bỏ vạt áo sơ mi vốn đã đóng thùng ra, như thế này cô mới thuận tiện cho tay vào áo anh sờ loạn.

Sờ lung tung lên người anh một trận, cô là một người mê muội cơ bắp của chồng, cô thật sự rất yêu thích cảm giác được v**t v* không kiêng nể thế này.

Mà cơ bắp của Quý Thần Nham đúng là rất thoải mái, trên người không có chỗ nào có thịt thừa.

Cô thấy anh vẫn tập trung làm khô tóc cho mình như thế nên dứt khoát vén áo sơ mi của anh lên, đếm từng khối cơ bụng.

Bàn tay non mềm không xương của Khương Tuệ Ninh trượt dần xuống dưới, hô hấp của Quý Thần Nham bỗng dừng lại, anh âm thầm cắn chặt răng, máy sấy trong tay cũng giơ lên, anh cảm thấy cô vẫn muốn tiếp tục nên bất đắc dĩ phải khống chế cô: “Tuệ Tuệ, em đừng làm rộn!”

“Quý Thần Nham, anh kiềm chế rất giỏi!”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 308


Khương Tuệ Ninh cười không ngừng, cô cảm giác được hô hấp của anh rất nặng nề nhưng vẫn có thể đàng hoàng chững chạc sấy tóc cho mình, những lúc như thế này cô lại càng muốn đùa cợt.

Nhưng toàn bộ quá trình Quý Thần Nham vẫn chịu đựng cô như thế, sấy tóc cho cô xong, ngoại trừ việc cơ thể anh có sự biến hóa rất rõ ràng thì anh cũng không làm ra bất kỳ hành động nào, đến hôn cũng không hôn cô một cái.

Quý Thần Nham buông máy sấy xuống, sau đó mới nắm lấy bàn tay vừa làm loạn của cô, nói: “Tuệ Tuệ, trí nhớ của tôi rất tốt, chờ em sinh xong, tôi lại xử lý em.”

Khương Tuệ Ninh mới không thèm sợ anh, cô cười ha ha leo lên giường.

Quý Thần Nham vừa tức vừa bất đắc dĩ, nhìn thấy cô đã leo lên giường, anh quay người đi vào phòng tắm.

Giữa tháng tám là ngày dự sinh của Khương Tuệ Ninh, lần này cô không đến bệnh viện Đông Thành chờ sinh mà ở trong bệnh viện Tam Bộ.

Quý Thần Nham không những mời dì Lương từ bệnh viện Đông Thành sang mà trước một ngày Khương Tuệ Ninh bắt đầu có dấu hiệu cũng mời luôn ông ngoại của cô đến.

Thời đại này không có giảm đau khi sinh nở nhưng có châm cứu gây tê, lúc Khương Tuệ Ninh sinh đã áp dụng cách này.

Ngay tư đầu cô đã chuẩn bị rất đầy đủ, không hề sợ hãi chút nào, khi vào bệnh viện chờ sinh cô cũng hy vọng mấy đứa bé sẽ nhanh chóng ra ngoài.

Nhưng vào buổi sáng ngày sinh hôm đó, mới vừa ăn cơm chưa được bao lâu, cô đã cảm thấy t* c*ng mình co lại.

Lúc bắt đầu cô còn chưa cảm nhận được rõ ràng, người nhờ có bác sĩ theo dõi cô mọi lúc, vừa nhìn thấy cô có gì đó không đúng họ biết ngay có thể cô sắp sinh.

Nhanh chóng bắt lấy quy luật co thắt của t* c*ng.

Vốn dĩ Khương Tuệ Ninh sợ đau, nhưng loại sợ hãi kia đã bao phủ lấy cô, Quý Thần Nham không rời khỏi cô, bác sĩ bảo cô hãy đi lại trong phòng bệnh vì vẫn chưa đến lúc vào phòng sinh.

Thế nhưng cô rất đau, vừa đau lại vừa sợ.

Đến buổi trưa nước ối đã vỡ, cô mới đẩy vào phòng sinh.

Ông ngoại đã tự mình châm cứu gây tê cho cô.

Nhưng cơn đau vẫn rõ ràng như cũ, loại đau đớn kia giống như muốn lấy mạng cô, cô nhịn không được phải gào to lên. Bác sĩ lại bảo cô không được gào lớn, nhất định phải giữ lại sức, nếu làm vậy sẽ dễ dàng mất sức.

Quý Thần Nham ở bên cạnh cô, anh nắm lấy tay cô rất chặt, ánh mắt của anh đều tập trung nhìn lên mặt Khương Tuệ Ninh.

Trong khoảnh khắc này Khương Tuệ Ninh chợt nhớ đến trước đây cô từng đọc được một bài viết, khi phụ nữ sinh con, họ rất chật vật, vừa chật vật lại vừa xấu xí, đặc biệt là máu me dơ bẩn, rất khó chấp nhận được. Nghĩ đến đây cô lập tức tránh khỏi tay Quý Thần Nham, nói: “Anh ra ngoài đi…” Cô không muốn Quý Thần Nham nhìn thấy mình trong hoàn cảnh như vậy, cô muốn mình vẫn luôn xinh đẹp, tuyệt đối không để cho anh thấy mình như thế kia.

“Tuệ Tuệ.” Quý Thần Nham đưa cô đến bệnh viện Tam Bộ là vì muốn trông giữ cô, thấy cô không hề nể mặt đuổi mình đi thì cảm thấy rất khổ sở.

Lúc này Khương Tuệ Ninh lại rất bướng bỉnh, dù sao trong lòng cũng có lòng tự ái này quấy phá, cô chỉ là không muốn để anh nhìn thấy.

“Anh ra ngoài… Ra ngoài…”

Từ Ngọc Trân nhìn thấy trên trán Khương Tuệ Ninh đầy mồ hôi, bà biết cô cháu gái lại bướng lên, chỉ có thể khuyên nhủ Quý Thần Nham: “Thần Nham, cháu đi ra ngoài trước đi!” Nếu tổ tông này nháo lên không sinh nữa, đợi thêm một lúc lại càng khó chịu hơn.

Quý Thần Nham nhìn thấy dáng vẻ cô đang vô cùng đau đớn nhưng lại kiên trì thì trong lòng cũng đau theo, anh cúi đầu hôn lên trán cô, nói: “Tuệ Tuệ không muốn cho tôi nhìn thấy thì tôi sẽ không nhìn. Tôi ra ngoài cửa chờ Tuệ Tuệ.”

Khương Tuệ Ninh nhìn thấy Quý Thần Nham đã ra ngoài mới càn rỡ khóc lên. Vì sao không có ai nói với cô rằng sinh con lại đau đớn thế này?

Nhưng thật ra Quý Thần Nham cũng không đi ra ngoài, anh chỉ đứng sát vách phòng sinh, kéo rèm lên xem. Anh nghe được tiếng khóc đau đớn của Khương Tuệ Ninh thì hai tay nắm chặt, đi qua đi lại không ngừng ở phòng cách vách.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 309


Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tấm rèm sau phòng sinh, chính anh cũng không phát hiện bởi vì bắp thịt đều căng cứng mà cả người anh cũng phát run lên.

Nhưng anh không dám dừng đi lại, cũng không dám lên tiếng.

Khương Tuệ Ninh gào khóc trong phòng sinh đến ba giờ thì Quý Thần Nham cũng ở đó suốt ba giờ, mồ hôi trên người anh khiến cả người đều ướt đẫm, anh căng thẳng còn hơn bất kỳ chiến dịch nào trước đây.

Mãi cho đến khi từ phòng sinh truyền đến tiếng khóc của trẻ con, anh giống như mới bình tĩnh lại chút ít.

Nước mắt từ hốc mắt tự nhiên lại lăn xuống, anh vội vàng đưa tay lau đi, vịn vào vách tường đứng ở đó.

Trong phòng sinh, y tá ôm hai đứa bé ra, Quý Thần Nham đứng thẳng người lại một lần nữa, lồng ngực giống như được hít thở không khí trở lại.

Y tá thấy anh còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe anh nói: “Phiền cô bế hai đứa bé ra ngoài.” Bên ngoài cửa có rất nhiều người đang chờ đợi hai đứa bé, mà Tuệ Tuệ của anh chỉ có một mình trong này.

Y tá để thủ trưởng nhìn thoáng qua hai đứa bé, sau đó mới đưa chúng ra ngoài.

Quý Thần Nham vén rèm đi thẳng vào phòng sinh.

Trong phòng sinh nồng nặc mùi máu tanh, Khương Tuệ Ninh giống như không còn sức lực, mặt mày đều tái nhợt.

Tóc cũng bệt khắp trán.

Bởi vì cô khóc một thời gian rất dài nên lúc này đã khóc không ra tiếng nữa, chỉ có thể hít thở lấy lại sức.

Nhìn thấy Quý Thần Nham bước vào đây, cổ họng cô vẫn không thoát được tiếng nào nhưng nước mắt đã không nhịn được lại lăn từng viên xuống không ngừng.

“Quý Thần Nham… Em đau quá… Em rất sợ.” Cô hối hận vì đã đuổi anh ra ngoài, chật vật thì đã làm sao, những lúc đau đớn kia cô chỉ muốn được nhìn thấy anh.

Lời này giống như một nhát dao vừa mới đâm vào người Quý Thần Nham, anh cúi người giúp cô vén tóc giăng đầy trên mặt ra, hôn lên trán cô.

Anh dịu dàng, kiên định nói: “Tuệ Tuệ, tôi yêu em. Vừa rồi tôi vẫn ở phía sau tấm rèm kia. Đừng sợ! Tôi vẫn luôn ở đây với em.”

Khương Tuệ Ninh nghe thấy anh nói lời này, trong chớp mắt giống như được chữa khỏi. Thì ra anh căn bản không rời đi! Cơn đau đớn đẩy cô đến vực sâu lại được sự dịu dàng của Quý Thần Nham kéo trở lại.

Nhưng nước mắt vẫn không ngừng lăn xuống, mãi đến khi cô được đưa về phòng bệnh thì vẫn còn khóc. Khi nhìn thấy hai đứa bé được đặt vào giỏ, cô lại càng khóc lớn hơn. Đây chính là bảo bối của cô.

Khi hai đứa bé vừa ra đời, các bác sĩ và y tá đều nói chúng rất xinh đẹp, nhưng khi đó cô căn bản không còn sức để nhìn chúng, chỉ biết chúng rất nhỏ, y tá ôm chúng dán vào hai bên trái phải gương mặt của cô.

Cô chỉ cảm thấy chúng nho nhỏ và mềm nhũn, không nghĩ đến lại rất xinh đẹp, tất cả những đau đớn đều ngay tại khoảnh khắc nhìn thấy hai đứa bé mà tan biến.

Đưa ra phòng bệnh phải lau rửa cơ thể, vốn dĩ việc này y tá sẽ làm nhưng Quý Thần Nham lại ngăn lại. Mới vừa rồi cảm thấy rất khó chịu vì không tiếp tục ở lại bên cạnh vợ mình nên lúc này anh không muốn để người khác nhúng tay vào nữa.

Hai đứa bé được cha mẹ anh ôm đến phòng sát vách, Quý Tử Thư cũng ở bên đó, cậu có thể chăm sóc tốt cho các em gái của mình, để cha có thể chăm sóc tốt cho Khương Tuệ Ninh.

Khương Tuệ Ninh nghĩ đến Quý Thần Nham sắp làm vệ sinh sạch sẽ cho cơ thể của mình thì bắt đầu cảm thấy khó chịu.

“Quý Thần Nham, em không muốn để anh nhìn.”

Quý Thần Nham lại đau lòng mà bất đắc dĩ, anh thấp giọng dỗ dành cô: “Tuệ Tuệ, tôi hy vọng người bạn nhỏ của mình sống bình an, vui vẻ, mạnh khỏe cả cuộc đời này, tôi thỏa mãn mọi yêu cầu của em. Tôi phải sống đến ba mươi lăm tuổi mới có được em, thật sự không nỡ để em có giây phút nào không vui.”

Em nói cái gì tôi cũng làm theo ý em. Nhưng Tuệ Tuệ, tôi lại càng muốn chăm sóc cho em nhiều hơn, trông chừng em. Em đau đớn, tôi không có cách nào chia sẻ với em, nhưng tôi muốn ở bên em, nhìn thấy em vào những lúc đó, để em cảm thấy mình có chỗ dựa vào, không phải một mình đối mặt với nỗi sợ. Nếu ngay cả chút chuyện này em cũng không cho tôi chăm sóc em, tôi sẽ cảm thấy em không sẵn lòng tin tưởng tôi.”

“Thế nhưng em lại thấy cơ thể mình xấu xí.” Đây mới chính là nỗi lo thật sự của Khương Tuệ Ninh.

“Không xấu. Người bạn nhỏ của tôi đẹp nhất thế gian này.” Quý Thần Nham lại hôn cô: “Dù em có dáng vẻ thế nào, tôi đều yêu em nhất. Cho nên em đừng sợ! Ngoan!”
 
Back
Top Bottom