Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 310


Quý Thần Nham chăm sóc cho Khương Tuệ Ninh vô cùng cẩn thận, điều này cũng được thể hiện ở tất cả các khía cạnh.

Sau khi thuyết phục được Khương Tuệ Ninh, anh liền bắt đầu giúp cô lau người.

Cuối cùng rửa mặt giúp cô, lau trước ngực, bởi vì chờ khi cơ thể cô khôi phục lại thì sẽ phải cho em bé bú sữa.

Trên cổ tay anh còn mang theo dây thun, vì tóc của cô vừa dài lại vừa dày cho nên tóc được chia sang hai bên và búi lên trên đỉnh đầu, vì vậy càng nhìn lại càng thấy cô nhỏ tuổi.

Nhưng mà bởi vì sinh đứa nhỏ, nên nét trẻ con trên mặt cũng giảm bớt không ít, và nhiều thêm vài phần dịu dàng.

Cơ thể của cô đã được khôi phục gần như là hoàn toàn, khuôn mặt tái nhợt cũng dần có thêm chút sắc hồng, Quý Thần Nham đem giường đẩy ra, thêm cho cô một chiếc gối đầu mềm để lót đầu.

“Quý Thần Nham nhanh đi đem bảo bảo ôm về.”

Sau khi cơ thể Khương Tuệ Ninh khôi phục, thì lúc nào cô cũng muốn ôm mấy đứa nhỏ của mình.

“Hai bảo bảo có cha mẹ và Tử Thư trông, em nghỉ ngơi một lát đi, chút nữa tôi sẽ ôm hai đứa qua đây.”

Anh đau lòng Khương Tuệ Ninh, sau khi sinh xong cô vẫn đang bài trừ sản dịch, nên anh vẫn luôn giữ ở bụng cô, còn cô vẫn đau đến mức tay phát run lên.

Vừa rồi lúc lót gối đầu đỡ cô anh còn thấy hai tay cô không có sức lực, nên anh càng có chút ích kỷ muốn cô nghỉ ngơi nhiều hơn một chút.

Buổi trưa cô mới đi vào phòng sinh, bây giờ đã là chập tối, giường của cô nằm được sắp xếp ở bên cạnh cửa sổ, ánh dương chiều tà qua cửa sổ chiếu vào trong, từng chút, từng chút chiếu lên thân hình nhỏ xinh của cô.

Giữa thời khắc giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối này, nhìn cô yên tĩnh như là một tiên nữ trên trời vậy.

Đôi mắt cô vẫn như lúc ban đầu vô cùng trong trẻo, nhưng mà cô đã vì anh mà chuyển từ một thiếu nữ biến thành một người phụ nữ dịu dàng, sự ngây thơ vẫn còn đó, nhưng sự dịu dàng đã được chèn thêm vào.

Cô cho anh một mái ấm cũng như là cho anh hai đứa nhỏ, làm cho thế giới của anh có nhiều màu sắc hơn.

Sự thỏa mãn và tình yêu thương đối với cô trong chớp mắt liền tràn ngập lấp đầy trái tim anh, nó đung đưa qua lại trong lồng ngực anh, làm cho người ta cảm thấy không khí trong nháy mắt liền tràn ngập vị ngọt.

Quý Thần Nham ngồi ở bên cạnh cô, đêm cô gái nhỏ nhắn của mình kéo vào trong lồng ngực của bản thân, rồi hết lần này đến lần khác v**t v* khuôn mặt cô, rồi ở môi cô đặt lên nhiều nụ hôn thật là nhẹ nhàng,”Tuệ Tuệ, tôi yêu em, thật sự vô cùng yêu em.”

Bây giờ cũng chỉ muốn ôm cô, nói đi nói lại những lời yêu thương, những lời anh chưa kịp nói đã trở thành sợi dây ràng buộc ôm chặt cô vào lòng.

Anh hận không thể thiên biến vạn hóa nói thêm nhiều lần nữa, nhưng mỗi một lần khi nói ra những lời này đã khắc sâu vào đáy lòng của anh.

Khương Tuệ Ninh phát hiện miệng của Quý Thần Nham hôm nay vô cùng ngọt, trước kia anh dường như không thích nói ra miệng mấy lời yêu thương này, nhưng hôm nay anh đã nói ra rất nhiều lần.

“Quý Thần Nham, sao hôm nay miệng anh lại ngọt như vậy?”

Khương Tuệ Ninh duỗi tay nhéo cằm anh, anh cũng theo cô dùng chiếc cằm đầy râu mới mọc của mình cọ vào tay cô.

“Chỉ có hôm nay mới ngọt sao?”

Khương Tuệ Ninh cười, không nghĩ tới thủ trưởng Quý còn có lúc so đo như vậy, bị anh cọ vào đến ngứa ngáy, cô vội vàng muốn trốn, nhưng lại bị anh phát hiện ra bắt lấy lại tay cô, rồi không ngừng chà xát.

“Vẫn luôn ngọt ngào như vậy.” Khương Tuệ Ninh cười nhẹ xin tha,”Anh so với đại bạch thỏ còn ngọt hơn.”

Quý Thần Nham cúi đầu hôn cô, thời điểm chạm vào môi, lưỡi anh cũng nhanh chóng thâm nhập vào khoang miệng của cô.

Khương Tuệ Ninh nhanh chóng duỗi tay đẩy anh ra, bởi vì khi sinh đứa nhỏ nên miệng cô vẫn tràn ngập vị đắng, sau khi súc miệng uống nước xong thì vẫn như cũ, không giảm bớt chút nào.

Cho nên khi Quý Thần Nham hôn cô, cô liền muốn trốn tránh.

“Miệng của em rất đắng.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 311


Quý Thần Nham không buông cô ra, chỉ hơi rời mắt nhìn cô một chút, nhìn thấy những vết ửng đỏ mà cô trộm giấu đi nhưng lại vì ánh hoàng hôn mà hiện ra vô cùng rõ ràng, anh liền nhịn không được lại hôn một cái,”Của anh ngọt.”, nói xong lại tiếp tục chiếm hữu lấy môi cô.

Dường như đây là anh muốn đem hết tất cả sự nhiệt tình và yêu thương đẩy hết cho cô.

Môi của anh lành lạnh, nhưng đúng thật là mang theo vị ngọt nhè nhẹ, đầu lưỡi của anh như muốn cuốn đi hết vị đắng còn tồn đọng trong miệng của cô.

Chỉ còn lại tư vị ngọt ngào tồn tại giữa răng môi của hai người.

“Tuệ Tuệ của tôi phải vất vả rồi.” Sau một hồi lâu Quý Thần Nham mới chịu buông cô ra, sau đó cúi đầu chống lên chán của cô, hô hấp của hai người hòa quyện vào nhau, ánh mắt anh ôn nhu nhìn chằm chằm vào những sợi lông mi đang run lên của cô.

Khương Tuệ Ninh lại ôm lấy anh, nhỏ giọng nói: “Có anh ở đây, liền không vất vả nữa.”

Quý Thần Nham nghe xong lời của cô thì khóe miệng liền hiện lên một đường cong nhỏ, nhẹ nhàng thở dài hỏi: “Tuệ Tuệ, hôm nay rất đau phải không?”

Lúc này Khương Tuệ Ninh đã khôi phục, nhưng nói đến đau thì lại nhớ tới lúc sinh đứa nhỏ ấy, thật ra thì lúc sinh đứa tiếp theo thì không những đau mà còn sợ hãi.

Cũng không biết là sợ cái gì, nhưng thật sự sợ hãi cùng hoảng loạn.

“Rất đau, rất đau, vừa đau lại vừa sợ, rất muốn gọi anh đến ở cùng em, nhưng em không gọi được, chỉ nghĩ đến chuyện sinh thật nhanh, nếu không em sẽ đau chết mất.”

Nói đến chuyện này Khương Tuệ Ninh thật sự ủy khuất, ủy khuất đến mức muốn khóc, bởi vì bây giờ chưa có kiểu cho người nhà vào phòng sinh, chồng của cô muốn đi theo vào còn bị cô liên tục đẩy ra, cô quá ngốc, nếu như để Quý Thần Nham ở bên cạnh cô cũng không đến mức phải sợ hãi như vậy.

Bởi vì có sự chiều chuộng của Quý Thần Nham nên khi Khương Tuệ Ninh cùng anh nói chuyện đều tự nhiên làm nũng anh, đây là phạm vi thuộc về sự ngọt ngào của hai người, nhưng càng ủy khuất làm nũng càng chọc đau lòng người ta.

“Là tôi sai, để Tuệ Tuệ phải sợ hãi.” Quý Thần Nham ôm lấy cô, vỗ về lưng cô, hối hận vì mình đã không kiên trì, làm cho bạn nhỏ này của anh phải ủy khuất.

Khương Tuệ Ninh dụi đầu vào ngực anh, buồn rầu nói: “Không phải anh sai, là em quá tùy hứng, về sau em sẽ không như vậy nữa.”

Quý Thần Nham lại nói: “Ngoan, sau này chúng ta không sinh con nữa.” Loại đau khổ này anh cũng không muốn cho cô chịu đựng thêm lần nữa.

Khương Tuệ Ninh sau khi khôi phục gần như hoàn toàn, Quý Thần Nham liền đem hai đứa nhỏ ôm vào trong.

Có lẽ là không vui vì bị bố mẹ không chú ý một hồi lâu, nên sau khi được ôm vào phòng cảm nhận được hơi thở của mẹ thì chúng liền bẹp miệng lại, đúng là không hổ là song sinh, đến động tác cùng tần suất cũng đều giống nhau, khi được ôm đến bên cạnh người mẹ liền “Ê ê a a” òa khóc lên.

Không phải loại gào khóc, mà chính là kiểu bất mãn khóc để phát tiết ra.

Khương Tuệ Ninh thấy tiếng khóc của đứa nhỏ, liền nhanh tay đỡ lấy một đứa nhỏ bên tay của Quý Thần Nham, hai đứa nhỏ bị anh ôm nhìn thế nào cũng rất nhỏ.

Khương Tuệ Ninh duỗi tay nhận lấy một đứa, tuy rằng cô là mẹ, nhưng cô cũng là người mới làm mẹ, cũng không dám ôm hai đứa cùng lúc, nhưng cũng không nghĩ đến bên nặng bên nhẹ đối với hai đứa nhỏ, vì vậy liền một tay ôm lấy một đứa, một tay khác bị Quý Thần Nham nửa ôm nửa dựa vào người cô.

Đứa nhỏ thật sự dính mẹ, dựa gần vào người mẹ liền không khóc nữa.

Cảm giác ỷ lại trời sinh này làm cho trong lòng Khương Tuệ Ninh cảm thấy vô cùng thần kỳ cùng mềm lòng.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 312


“Bọn chúng có phải đói bụng muốn ăn sữa rồi phải không?”

“Em có thể cho bọn chúng ăn thử một chút.” Quý Thần Nham nói.

Cuối cùng mọi người lại đi ra ngoài hết, trong phòng chỉ còn lại vợ chồng hai người và hai đứa nhỏ.

Khương Tuệ Ninh còn lo lắng bọn nhỏ sẽ không ăn sữa, nào ngờ lo lắng của cô là dư thừa, làm cô luống cuống tay chân, nếu không phải có Quý Thần Nham ở bên cạnh chăm sóc thì cô cũng không biết cho hai đứa nhỏ cùng ăn như thế nào.

Hai đứa nhỏ đều vô cùng tham ăn, chúng ngọ nguậy trong vòng tay cùng lòng ngực của mẹ, rõ ràng nhắm mắt nhưng cũng có thể tìm chính xác được chỗ có đồ ăn, cái miệng hồng hào của chúng liền mấp máy rồi ngậm lấy.

Không nói đến có bao nhiêu đáng yêu, Khương Tuệ Ninh thật sự là mềm lòng, tại sao chúng lại có thể ngoan ngoãn như vậy chứ.

Quý Thần Nham vẫn luôn ở bên cạnh giúp cô đỡ hai đứa nhỏ, hô hấp của anh truyền đến rất nhẹ, như là sợ làm ảnh hưởng đến hai đứa nhỏ ăn sữa.

Toàn bộ căn phòng đều vô cùng yên tĩnh, chỉ có âm thanh m*t sữa của hai đứa nhỏ, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng rầm rì nho nhỏ, giống như là rất thỏa mãn nên vô cùng êm tai.

Hai người họ liếc nhìn nhau, ánh mắt đều vô cùng thoải mái, những văn từ đẹp nhất trên đời cũng không thể diễn tả được cảm xúc của họ lúc này.

Tất cả đều lẳng lặng quan sát và chờ đợi.

Hai đứa nhỏ sau khi ăn no lại quay qua đi ngủ, chúng được sắp xếp ngủ ở chiếc giường cũi nhỏ được sắp xếp bên cạnh giường của Khương Tuệ Ninh.

Bên trong còn có chiếc gối đầu nhỏ, chiếc chăn nhỏ mà từ khi mang thai Khương Tuệ Ninh liền đặt ở bên người, chúng đều dính theo hương vị của mẹ, nên sẽ làm hai đứa nhỏ có thể yên tâm ngủ ngon hơn.

Khương Tuệ Ninh vốn là muốn ôm hai đứa nhỏ, nhưng Quý Thần Nham nói bác sĩ bảo, ôm đứa nhỏ đi ngủ không tốt, hơn nữa nhiệt độ trên người lớn cũng không thích hợp đối với đứa nhỏ.

Nếu vừa mới sinh ra mà được ôm ngủ nhiều thì về sau bảo bảo sẽ bị dính người ôm, nếu không sẽ không ngủ, bảo bảo nghỉ ngơi không tốt, thì vô cùng vất vả cho người lớn.

Khương Tuệ Ninh biết Quý Thần Nham rất tỉ mỉ, nhưng không nghĩ đến khi chăm đứa nhỏ lại phải chú ý đến nhiều như vậy, cô đột nhiên cảm thấy chính mình, người mẹ này cô còn chưa được vào vai hoàn chỉnh đâu.

” Quý Thần Nham, làm sao bây giờ? Em đang lo lắng sau này không thể chăm sóc tốt được mấy đứa nhỏ.”

Quý Thần Nham xoay người xoa đầu cô, nói: “Không sao, tôi sẽ chiếu cố mọi người.” Có anh ở đây cô không cần phải lo lắng bất cứ chuyện gì.

Lúc này Quý Tử Thư cũng được vào, dì Lưu cũng đến đây định đưa canh gà thì bị cậu giữ lấy muốn tự mình đem vào.

Lo lắng sau khi Khương Tuệ Ninh mới sinh xong không ăn uống được, lại không thể ăn dầu mỡ nên cố ý đem hớt hết váng mỡ bên trên ra, bên dưới chỉ còn lại canh thanh đạm.

Quý Tử Thử sau khi đem bát canh gà đi vào, thì lại thả chiếc muỗng xuống, đưa cho cha rồi nói,”Cha, người thổi nguội đi rồi cho dì uống, con đến chăm sóc em gái.”

Quý Thần Nham nhận lấy bát canh gà rồi ngồi xuống mép giường, Quý Tử Thư tự mình bưng ghế đặt bên cạnh người hai em gái trông.

Khương Tuệ Ninh phát hiện ra Quý Tử Thư giống như là đã trở thành một người lớn, hơn nữa cậu đối với việc chăm sóc đứa nhỏ còn qua hẳn người mẹ như cô, cái chăm để như thế nào, cái nào nhiều cái nào ít, khống chế nhiệt độ gì đó dường như cậu vô cùng có kinh nghiệm.

Những thú bông nhỏ bên cạnh cũng bị cậu dọn đi, rồi treo đến bên cạnh giường nhỏ của mấy em bé.

Quý Thần Nham dùng chiếc muỗng múc canh lên đưa đến bên miệng thổi nguội, sau đó thử độ ấm rồi mới đưa đến cho Khương Tuệ Ninh.

Khương Tuệ Ninh rất thích uống canh do dì Lưu hầm, đó là thứ để bổ sung năng lượng nhanh chóng vào những lúc mệt nhỏ.

Nhưng mà cô cũng chưa uống được bao nhiêu, sau khi uống được nửa bát thì liền không muốn ăn nữa.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 313


Quý Thần Nham đứng dậy đi thu dọn đũa bát, còn cô thì bò qua xem hai đứa nhỏ, hai đứa nhỏ ngủ vô cùng ngoan ngoãn, làm tan chảy trái tim người mẹ như cô.

“Tử Thư, có phải cậu ở sau lưng tôi lén học phải không?”

Quý Tử Thư ngẩng đầu lên nhìn cô, hỏi: “Học thêm cái gì?” Cậu cũng đã tốt nghiệp cao trung rồi.

“Sao cậu có thể chăm sóc đứa nhỏ giỏi như vậy?”

Quý Tử Thư sợ nói chuyện to sẽ làm ảnh hưởng đến hai em gái, nên cố ý lui ra sau một chút, đứng ở trước mặt Khương Tuệ Ninh, trên người có tinh thần phấn chấn không giấu được, hơn nữa còn đã vượt qua độ tuổi của cậu.

“Tôi đã nói với dì từ lâu là tôi sẽ chăm sóc em gái, dì cho rằng tôi đang nói giỡn sao?”

“Cậu học như thế nào?”

“Cái này mà còn phải học? Chuyện đơn giản như vậy, ai mà không biết chứ.”

Quý Tử Thư sẽ không nói cho cô biết bản thân mình vì để học chăm sóc em gái, mà còn đặc biệt bảo bà nội tìm sách cho mình, thậm chí còn đem những vấn đề mà có thể xảy ra hỏi thêm một lần.

Khương Tuệ Ninh tỏ ra vẻ mặt cậu cảm thấy tôi có tin cậu không, cô không tin Quý Tử Thư có thể biết ngay được, nhưng mà thực sự kinh ngạc khi đứa nhỏ này lại có thể thích em bé như vậy, vì chúng mà còn vụng trộm học cách chăm sóc, so với cô, người mẹ này còn không bằng được cậu.

Nhưng mà cô không quá để ý đến, cô là mẹ của mấy đứa nhỏ, rất nhiều chuyện không thầy dạy cũng biết, cô không tin mình còn không thể so sánh với Quý Tử Thư.

Nghĩ đến đây, cô định uống chút nước rồi nhìn mấy đứa nhỏ và ngủ một lát, chờ khi tỉnh lại thì sẽ bù đắp lại kinh nghiệm chăm sóc em bé.

Cô duỗi tay ra lấy chiếc cốc, kết quả bị Quý Tử Thư đè tay lại, không cho cô uống,”Dì sao còn không thể tự chăm sóc tốt được cho bản thân mình, dì không được uống nước lạnh.”

Nói xong trực tiếp rút chiếc cốc trong tay cô ra, đem nước lạnh đổ đi sau đó xoay người đi rót cho cô cốc nước ấm,”Uống nước ấm là được, muốn uống nước thì bảo tôi rót cho, không cần phải uống nước lạnh.”

Bây giờ tuy rằng là mùa hè, nhưng bà nội nói sau khi sinh đứa nhỏ xong thì cơ thể của người mẹ vô cùng yếu, không thích hợp để uống nước lạnh.

Khương Tuệ Ninh một tay vừa sờ cằm, vừa nhìn Quý Tử Thư đang cằn nhằn dài dòng, sau tiếp nhận cốc nước cậu đưa uống hai ngụm, thì lại nhìn cậu cười.

Quý Tử Thư bị cô cười thì nhíu mày lại, sau đó lại không nhịn được hỏi lại,”Dì đang cười cái gì?”

“Tử Thư, cậu thật đúng là hiếu thuận!!”

Quý Tử Thư:…

“Buồn ngủ à? Muốn ngủ tôi sẽ giúp dì trải giường ra.”

“Trải ra đi, con trai lớn.”

Cậu phớt lờ cô, cậy hiểu rõ về Khương Tuệ Ninh, chỉ cần cậu trả lời lại, thì cô sẽ tiếp tục nói không dứt lời.

Khương Tuệ Ninh thấy cậu không nói lời nào, nhưng vẫn vô cùng quan tâm đến mình, thì lại càng cảm thấy buồn cười, vì vậy nói cười là cười không ngừng được.

Sau khi Quý Tử Thư giúp cô đặt gối đầy xong thì thấy gương mặt của cô vẫn đang cười rất vui vẻ, con ngươi mắt trong veo không nhiễm tạp sắc, thì cậu liền nhìn cô chằm chằm, rồi gằn từng chữ một,”Mẹ, phải ngủ thật ngon đấy.”

Quý Tử Thư nói chữ mẹ kia đặc biệt rõ ràng và dứt khoát, vì vậy nó đập thẳng vào tai Khương Tuệ Ninh, trực tiếp làm nụ cười còn trên mặt cô c**ng c*ng lại.

Ngày thường cô thích trêu chọc Quý Tử Thư là một chuyện, bởi vì cô biết cậu căn bản sẽ không bao giờ gọi cô là mẹ, vì vậy khi nghe thấy cậu gọi mình là mẹ thì cô cũng không biết nên làm gì biểu cảm gì mới được.

Quý Tử Thư bị bộ dạng “tôi đang ở đâu và tôi đang làm gì” của cô chọc cho bật cười, chợt cậu phát hiện hóa ra cô cũng chỉ là hổ giấy màu thôi, thế nên tiếp tục gọi: “Mẹ?”

“Được rồi, cậu đừng gọi nữa.” Khương Tuệ Ninh nhanh chóng đắp chăn lại, hai mắt nhắm nghiền.

Quý Tử Thư cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ yên lặng cười nhẹ.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 314


Thời điểm Quý Thần Nham trở về thì bố mẹ chồng cô cũng tới, mẹ chồng vừa rồi đi giặt quần áo cho Khương Tuệ Ninh, bố chồng thì đi đăng ký cho hai đứa nhỏ mới sinh, sẽ dùng khi mà chuẩn bị xin nhập hộ khẩu.

Khi đi vào nhà thì liền thấy Khương Tuệ Ninh đang nhắm mắt lại ngủ, nên cố ý nói nhỏ hơn một chút.

Nghiêm Bội Lan nhìn dáng vẻ ngủ say của ba mẹ con thì trên mặt bà liền hiện ra nụ cười vô cùng thỏa mãn và vui vẻ.

Thấy Khương Tuệ Ninh đá văng chăn lộ ra một bàn chân thì bà ấy liền giúp cô đắp cẩn thận lại nó.

Đây là một phòng bệnh đơn, trừ bỏ kê cho hai đứa nhỏ một chiếc giường nhỏ thì bên cạnh còn có một chiếc giường phụ, có một bộ bàn gỗ và hai chiếc ghế.

Sau đó thì Quý Thần Nham cũng đi vào và ngồi cạnh mép giường của Khương Tuệ Ninh nhìn cô ngủ, Nghiêm Bội Lan và Quý Trung Đình cũng không ngồi ở đó mà ngồi ở cạnh giường của hai đứa cháu nhỏ.

“Cháu gái nhỏ của chúng ta thật xinh đẹp, vừa trắng lại vừa mềm, ai nha, anh nhìn xem bộ dạng ngủ của chúng này, cái miệng lại còn động động, trông thật là đáng yêu.” Quý Trung Đình ở chiến trường chém giết nửa đời người, đã quen với máu và sự tàn nhẫn, vẫn tưởng là bản thân mình không phải là kiểu có thể khen người khác, không nghĩ tới vừa nhìn thấy cháu gái nhỏ mới sinh thì lại cảm thấy không phải là không làm được.

Trái tim kia của họ hình như cũng bị hóa thành đường rồi, càng nhìn lại càng mềm lòng, không nhịn được lên tiếng khen ngợi.

“Ai nói không phải, sao lại có thể xinh đẹp, mềm mại như vậy chứ.”

“Nhìn xem khuôn mặt này còn mềm hơn so với đậu hũ.” Quý Trung Đình nói xong còn muốn duỗi tay ra chọc một chút vào mặt hai cháu gái nhỏ, ông ấy cũng ít khi được gặp trẻ con nhà người ta, nhưng cũng từng nhìn thấy mấy đứa nhỏ trong đại viện, nhưng cũng chưa thấy ai xinh đẹp như cháu gái nhà mình.

Đặc biệt là khuôn mặt nhỏ này, sao lại có thể đáng yêu như vậy được, nói xong ông ấy liền quay đầu nhìn thoáng qua con trai mình, có vẻ cũng không được đẹp như vậy đâu.

Nhưng kết quả tay còn chưa được đụng tới mặt cháu gái nhỏ thì đã bị Tử Thư ngăn cản lại,”Ông nội, người rửa tay chưa?”

Quý Trung Đình hơi xấu hổ một chút,”Rửa rồi.”

Nhưng mà Quý Tử Thư cũng không cho ông nội chạm vào mặt của em gái,”Ông nội, tay của người thường xuyên cầm súng, trên tay nhiều vết chai, em gái vẫn còn nhỏ, ông đừng làm xước mắt chúng.”

Quý trung đình:… Cháu trai này, ông ấy có thể không cần được không.

Đương nhiên đến cuối cùng thì vẫn như cũ không thể sờ đến được, bởi vì vợ của ông ấy cũng không cho anh ấy chạm vào, nói ông ấy không biết nặng biết nhẹ, vì vậy ông ấy tức giận hừ một cái rồi ngồi xuống vào ghế bên cạnh.

Nhưng lại nhịn không được ngó cổ lại nhìn sang bên kia một chút.

Vừa lúc đứa nhỏ trong giường hình như đang mơ thấy gì liền động động tay nhỏ một chút, Quý Tử Thư liền duỗi tay ra trấn an, đứa nhỏ kia liền bắt lấy một ngón tay của cậu, điều này khiến cho Quý Trung Đình vô cùng hâm mộ.

Sau đó lại cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay của mình, cũng không chai nhiều quá mà.

Lúc mới từ phòng sinh đi ra thì y tá trực tiếp đưa đứa nhỏ cho vợ ông ấy và con trai, vốn dĩ ông ấy cũng muốn ôm nhưng không cướp được, sau đó lại còn bị sắp xếp đi làm giấy tờ, mãi mới được trở về, nghĩ muốn sờ mặt cháu gái nhỏ một chút lại còn bị ghét bỏ, thật là đáng giận.

Quý Thần Nham ngồi ở bên giường bên kia, nhìn cha mẹ mình và Tử Thư, anh có cảm giác vào tương lai có thể họ sẽ tranh nhau ôm lấy đứa nhỏ, nên tạm thời anh cũng không tham gia vào, dù sao đứa nhỏ cũng sẽ có lúc ở nơi này của Tuệ Tuệ, thì đương nhiên anh cũng sẽ được ôm chúng.

Nhìn hai nhỏ ngủ thật sự rất đáng yêu, sau khi nhìn đứa nhỏ thì anh lại quay qua nhìn Khương Tuệ Ninh đang ngủ say, bảo bảo và mẹ của bọn chúng thật là giống nhau, vô cùng đáng yêu, khó trách ai cũng muốn cướp đoạt.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 315


Khương Tuệ Ninh không ngủ lâu, lúc tỉnh lại thì vừa khéo đúng vào giờ cơm tối.

Quý Thần Nham vốn định để cha mẹ và Tử Thư về nhà ăn cơm, kết quả ai cũng không muốn đi, thế là chỉ đành đóng hộp toàn bộ thức ăn rồi mang tới đây.

Nếu ai cũng không muốn đi thì Nghiêm Bội Lan quyết định để Quý Trung Đình trở về lấy thức ăn, nhà cách bệnh viện ba Bộ cũng không xa, lái xe cả đường tới đây thì thức ăn vẫn còn nóng.

Mới dọn thức ăn xong thì Khương Tuệ Ninh đã tỉnh, cô vẫn ăn những món dễ hấp thu và tiêu hóa như cũ.

Dù sao dì Lưu cũng thay đổi món đa dạng để nấu cho cô.

Quý Thần Nham không ăn ngay mà đút cho Khương Tuệ Ninh trước, thật ra cô cảm thấy mình không cần được đút, nhưng Quý Thần Nham cứ luôn kiên trì nên cô chỉ có thể để mặc cho anh đút thôi.

Chờ cô ăn xong thì anh mới đi ăn cơm.

Vừa lúc mẹ chồng cũng ăn xong, đổi thành bà ấy ngồi cạnh giường trông chừng Khương Tuệ Ninh.

Từ lúc sinh con đến giờ bà ấy còn chưa nói được chữ nào với Khương Tuệ Ninh, thấy cô hồi phục thì lại nhớ đến tiếng kêu lúc cô đang sinh trong phòng, trong mắt toàn là vẻ đau lòng.

Bà ngồi cạnh giường cầm tay cô,”Ninh Ninh, vất vả cho con quá, chịu tội lớn như thế.”

“Mẹ à, thật ra cũng chẳng chịu bao nhiêu tội, chỉ là giọng con kêu hơi to thôi.” Nói đến đây Khương Tuệ Ninh còn thấy hơi ngượng, mợ nói tiếng kêu của cô có thể truyền tới tòa nhà đối diện luôn.

Nghiêm Bội Lan cười vỗ tay cô rồi nói: “Mẹ cũng là người từng sinh con, loại đau đớn ấy đúng là không dám nhớ lại.”

Khương Tuệ Ninh là điển hình cho kiểu người sẹo lành thì quên đau, bây giờ nỗi sợ của cô với cơn đau đã sắp biến mất hết rồi,”Năm đó mẹ sinh Thần Nham ở trên chiến trường, chắc là sẽ thấy sợ hơn chứ.” Bên ngoài là lửa đạn liên miên, vừa đau vừa sợ, chồng còn không ở cạnh, mẹ chồng của cô đúng là quá dũng cảm.

Nghiêm Bội Lan gật đầu,”Sợ chứ, sợ muốn chết luôn, lúc đó trong lòng mẹ oán trách cha Thần Nham lắm, tại sao lại không ở cạnh mẹ chứ, mẹ vừa sinh con vừa chửi đấy.”

“Mẹ còn biết mắng người nữa à?” Khương Tuệ Ninh cảm thấy mẹ chồng là kiểu người tao nhã, sẽ không nói ra từ tục tĩu nào, càng không phải nhắc đến chuyện mắng người.

Nghiêm Bội Lan nghiêm túc gật đầu,”Mắng chứ, nhưng mà mẹ chỉ mắng cha Thần Nham thôi.” Nói xong lại cảm thấy nói mấy lời này trước mặt con dâu thì ngại quá, cười che giấu.

Khương Tuệ Ninh cũng cười theo, có thể thấy quan hệ của cha mẹ chồng rất tốt.

Nhưng Quý Trung Đình đang ăn cơm đằng sau lại mất tự nhiên dưới ánh nhìn của con trai và cháu trai, ông ấy ho khan một tiếng, trừng mắt nhìn hai người,”Nhìn cái gì mà nhìn, mau ăn cơm đi.”

Người một nhà ăn cơm xong thì vây quanh nhau, bắt đầu tiến vào phân đoạn đặt tên cho em bé.

“Thần Nham, các con đã đặt tên cho hai đứa bé chưa?”

Khương Tuệ Ninh nghe mẹ chồng hỏi thế thì sực nhớ ra hình như tới giờ thì cô và Quý Thần Nham vẫn chưa từng thảo luận về tên của con.

Tên cô đặt thì chắc không hay lắm, vậy nên cô cũng nhìn Quý Thần Nham.

Tên của Quý Tử Thư là được ông nội Quý Trung Đình đặt cho, thật ra ông ấy cũng muốn đặt tên cho hai đứa cháu gái, nhưng ngặt nỗi con trai lại không cho mình cơ hội này, hỏi cũng chưa hỏi ông ấy bao giờ.

Vậy thì ông ấy cũng không giành, nhìn con trai mình, thật sự muốn nhìn xem anh sẽ chuẩn bị tên gì hay.

“Chọn xong rồi.” Quý Thần Nham đã chuẩn bị tên xong từ lâu.

“Tên là gì?”

Khương Tuệ Ninh khá tò mò.

Cô biết đặc trưng ở thời đại này là đặt Hồng gì đó, Hoa gì đó, nhưng người nhà Quý Thần Nham chưa xuất hiện những cái tên ấy, thế nên cô tin chồng mình sẽ không đặt những cái tên như vậy, cũng rất yên tâm.

“Chị gái tên Quý Tri Tâm, em gái tên Quý Tri Ý.”

Tên thì dễ nghe đấy, nhưng mọi người đặt tên thường để ý đến ngụ ý, Nghiêm Bội Lan hỏi: “Tên này có ý nghĩa gì không?”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 316


Quý Thần Nham nhìn thoáng qua Khương Tuệ Ninh, chậm rãi nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên cục cưng nhỏ của nhà ta sinh ra, ở trong bụng mẹ chúng suốt chín tháng, là mẹ chúng liều mạng mang chúng đến với thế giới này, cho dù sau này hai bé cưng của con sẽ ở cạnh cha mẹ, hay giương cánh bay cao thì con luôn hi vọng chúng có thể quan tâm hiểu chuyện vâng lời mẹ chúng.”

Nghiêm Bội Lan nghe xong thì liên tục gật đầu,”Được, vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện, là áo bông nhỏ của mẹ.”

Khương Tuệ Ninh cũng rất thích hai cái tên này, lập tức bắt đầu gọi,”Tiểu Tri Tâm, Tiểu Tri Ý, chúng ta có tên rồi kìa.”

Dường như hai đứa bé nghe hiểu lời cô nói, lông mày cũng không nhúc nhích, ngủ rất ngoan, cũng rất thích cái tên này.

Lúc này Khương Tuệ Ninh mới nhớ tới chuyện giao cho Quý Tử Thư đặt tên cúng cơm ở nhà cho các con, cô ngẩng đầu hỏi: “Quý Tử Thư nghĩ ra tên ở nhà cho các em chưa?”

Quý Tử Thư đã nghĩ xong từ lâu, bước tới cạnh hai đứa em gái rồi nhẹ nhàng nói: “Chị gái tên Đường Đường, em gái tên Điềm Điềm đi.” Cậu hi vọng các em có thể sống xuôi gió xuôi nước cả đời, sống vui vẻ ngọt ngào.”

“Đường Đường, Điềm Điềm, nghe cũng hay đấy.” Khương Tuệ Ninh thật sự hài lòng.

Tên được quyết định vui vẻ như thế, cả nhà không ai có ý kiến gì.

Tới tồi thì cha mẹ chồng về, còn mỗi Quý Thần Nham ở lại chăm bệnh.

Buổi tối đầu tiên từ khi các con gái sinh ra, một nhà bốn người ở cùng một chỗ, vừa ngọt ngào vừa ấm áp.

Tiểu Đường Đường và Tiểu Điềm Điềm vô cùng ngoan, biết mẹ sinh các bé rất vất vả nên ăn no rồi không dám quấy khóc, ngủ rất ngon.

Khương Tuệ Ninh ở bệnh viện ngủ không được ngon lắm, lại còn là lần đầu làm mẹ nên giữa đêm tỉnh giấc hai lần, lần nào tỉnh lại cũng thấy Quý Thần Nham đang loay hoay cạnh giường con gái.

“Quý Thần Nham, anh không ngủ được à?”

Khương Tuệ Ninh còn rất buồn ngủ, thậm chí không thèm ngồi dậy, đôi mắt cũng không muốn mở ra.

Quý Thần Nham vừa mới thay tã cho hai bé cưng, thấy cô tỉnh thì đúng lúc tới giờ cho hai bé con bú sữa, vậy là mỗi tay bế một đứa tới cạnh Khương Tuệ Ninh,”Các cục cưng đói bụng rồi.”

Vì đã cho bú vài lần nên Khương Tuệ Ninh đã có kinh nghiệm, mặc dù vẫn chưa thuần thục nhưng đã quen tay hơn rất nhiều.

Trẻ sơ sinh sẽ ngủ rất nhiều, ngoài lúc ban đầu có mở nửa con mắt tìm kiếm phương hướng của cha mẹ xuyên qua màng sương mù mênh mông, thì khi vừa bú được sữa sẽ lập tức nhắm mắt lại.

Chỉ còn cái miệng nhỏ hồng hào chu ra dùng dùng bú, sau khi ăn xong sẽ được cha bế về giường nhỏ, hai bé mũm mĩm ngoan ngoãn ngủ tiếp.

Khương Tuệ Ninh ghé vào mép giường của chúng, thấy lòng vô cùng mềm mại, cũng không muốn quay về giường ngủ nữa, chỉ muốn nhìn con mãi như thế thôi.

“Quý Thần Nham, đây là hai bé cưng của chúng ta đó.”

Quý Thần Nham ở cạnh cô, nắm tay cô rồi nói: “Đúng, là bé cưng của chúng ta.”

“Anh thích không?”

“Thích, vô cùng thích, cảm ơn Tuệ Tuệ của tôi.” Để cho anh có thêm hai cục cưng đáng yêu.

“Em cũng thích.” Khương Tuệ Ninh cảm thấy khó tin, không ngờ cô cũng trở thành mẹ rồi, lúc mang thai thì cảm giác được làm mẹ mà còn chưa mãnh liệt như thế, nhưng khi thấy các con mình nằm bên cạnh thì đột nhiên như khác hẳn.

Muốn cho chùng toàn bộ thế giới, muốn hái sao hái trăng cho chúng, hận không thể mang tất cả những điều quý giá nhất dâng lên trước mặt các con.

Hi vọng chúng lớn nhanh lên, nhưng cũng sợ chúng trưởng thành quá vội.

Vừa thương vừa lo là cảm xúc giấu trong lòng mẹ từ lúc chúng được sinh ra đã được.

“Bạn nhỏ ơi em cũng nên ngủ rồi.” Quý Thần Nham thấy cô luôn nhìn bé cưng trên giường rồi cười ngây ngô, khom lưng bế cô lên, xoay người đặt lên giường.

Cô bị bế lên bất ngờ, lại được đặt xuống nhẹ nhàng, cô vươn tay ôm cổ Quý Thần Nham không cho anh đứng thẳng dậy.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 317


Hai tay Quý Thần Nham chống xuống giường, nhìn người ôm cổ mình, cúi đầu hôm lên chóp mũi cô,”Bạn nhỏ của tôi sao thế?”

“Quý Thần Nham, chắc chắn chúng ta có duyên phận rất sâu sắc đấy.” Khương Tuệ Ninh nói xong cũng ngửa đầu hôn lên cằm anh.

“Hửm? Sao lại nói thế?” Nói xong lại tự mình cúi người xuống.

Khương Tuệ Ninh nhớ tới một câu nói từng nghe qua trước kia: “Bởi vì Thích Ca Mâu Ni nói chỉ có duyên phận rất sâu mới mới có thể đi qua đi lại trên một con đường, đi qua đi lại ở một địa phương, gặp cùng một người hết lần này tới lần khác.”

Quý Thần Nham nói: “Đúng vậy, chúng ta có duyên phận rất sâu rất sâu, bằng không sao Tuệ Tuệ của tôi có thể vượt qua thời gian, từ tương lai đến đâu gặp tôi chứ.”

Khương Tuệ Ninh trực tiếp dùng sức kéo Quý Thần Nham xuống, Quý Thần Nham cũng xuôi theo lực của cô hạ người xuống đến khi hai người hòa vào nhau.

“Quý Thần Nham, chúng ta sẽ không tách ra đúng không?” Người sa vào tình yêu luôn thấy lo được lo mất, cô không sợ Quý Thần Nham sẽ thay đổi, mà là sợ mình sẽ bất ngờ đi tới một chỗ nào khác, cô không dám tưởng tượng sẽ có ngày không có anh và bé cưng ở bên.

Quý Thần Nham nói: “Sẽ không.”

“Nhưng lỡ như…”

“Không có lỡ như.”

Quý Thần Nham mạnh mẽ tuyên bố, cho dù thật sự có lỡ như, anh cũng sẽ không cho phép cô rời đi, Tuệ Tuệ của anh thuộc về nơi này, thuộc về anh mà, anh tin rằng nếu bọn họ đã có duyên phận sâu sắc như thế thì cô sẽ không rời đi.

“Ừ, không có lỡ như, em muốn bên cạnh anh mãi mãi, bên cạnh các bé con, chúng ta phải cùng nhau làm bạn trong quá trình chúng trưởng thành, dạy các con tri thức. .” Còn phải cùng anh từ từ già đi, ở bên anh sang một thế kỷ mới, nhìn ngắm thế giới em đã từng xem.

Quý Thần Nham ôm Khương Tuệ Ninh thật lâu thật lâu, mới nói: “Bạn nhỏ của tôi nên ngủ rồi.”

Anh ở cạnh Khương Tuệ Ninh, nhìn cô từ từ chìm vào mộng đẹp rồi hôn lên trán cô, sau khi giặt sạch hết tã đã thay cho hai cục cưng rồi phơi lên, thì anh mới quay về cạnh giường ôm bạn nhỏ nhà anh ngủ.

Cả đời này họ cũng sẽ không tách ra, anh không cho phép cô không ở cạnh mình.

Khương Tuệ Ninh ở bệnh viện hai ngày, các phương diện đều bình thường nên cô chuẩn bị về nhà.

Vào ngày xuất viện thì trong Bộ có hai ba chiếc xe lái tới đây, mẹ chồng còn chuẩn bị dù riêng cho cô.

Quý Tử Thư và cha chồng thì mỗi người chịu trách nhiệm một bé, điều này khiến Quý Trung Đình vui vẻ muốn chết, nụ cười ở khóe miệng chưa từng tắt bao giờ.

Quý Thần Nham ôm Khương Tuệ Ninh, mẹ chồng Nghiêm Bội Lan thì bung dù.

Lúc về tới nhà thì trong nhà đã chuẩn bị hết rồi, giường nhỏ của hai bé đã được đặt vào phòng cô, bên trên trải thảm lót cho trẻ được mẹ Khương Tuệ Ninh chuẩn bị.

Phòng khách cũng đặt một cái giường tạm thời, để tiện cho các bé chơi đùa nghỉ ngơi hằng ngày.

Tiểu Đường Đường và Tiểu Điềm Điềm vốn ngủ rất say trong giỏ, nhưng khi xe lái vào sân thì lại mở to mắt, giống như đã biết là về tới nhà rồi.

Hai đứa này mới sinh nhưng không hay khóc quấy lắm, mở to mắt cũng không nhìn rõ thứ gì, nhưng mà hai mắt lại sáng ngời sinh động, trông như quả nho vậy.

Điều này khiến Quý Trung Đình thấy rất lạ nên không ngừng trêu đùa với cháu, hai bé cưng cũng rất nể mặt, còn cười nữa.

Trẻ sơ sinh cười hoàn toàn là chuyện vô ý thức, thường thì trong lúc ngủ mơ cũng có thể lộ ra nụ cười, còn lúc tỉnh táo thì hiếm khi thấy, thế mà hôm nay cả hai đứa còn cười cùng lúc.

Chọc cả nhà chen nhau vay quanh xem.

Quý Thần Nham bế Khương Tuệ Ninh đi thẳng về phòng, bởi vì còn phải ở cữ nên đến cơm cũng được bưng lên tận nơi cho cô.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 318


Quý Thần Nham cố ý dành thời gian để ở cạnh vợ, tạm thời không tới ba Bộ, thư ký mới Tống Văn Dã xử lý công việc thay anh, chỉ có những chuyện lớn không thể tự quyết định được mới tới tìm anh thôi.

Khương Tuệ Ninh thì được hầu hạ rất tốt, lúc ở nhà như không có tay vậy.

Quý Trung Đình có hai cháu gái nhỏ nên vô cùng vui vẻ, đã bắt đầu gọi điện thoại cho bạn bè thân thích ở thủ đô, đến cả chiến hữu trước kia cũng không tha, chỉ cần có số điện thoại thì ông ấy sẽ liên lạc hết.

Vốn là một ông cụ nghiêm túc, nhưng bây giờ có thể thường xuyên nghe thấy tiếng cười của ông.

Sau khi về nhà được năm ngày, bé Đường và bé Điềm sẽ được vào hộ khẩu, Quý Thần Nham đi tìm giấy chứng nhận kết hôn của hai người ra.

Khương Tuệ Ninh còn chưa thấy giấy chứng nhận kết hôn của mình bao giờ nên nhanh tay cầm lấy, đó là một cuốn sổ nhỏ màu đỏ, không có ảnh chụp, bên trên viết mấy chữ giấy chứng nhận kết hôn thật to.

Bên dưới còn có tên, tuổi của hai người, mặt sau là tự nguyện kết hôn cùng với một đống chữ viết, đầy cả trang giấy đỏ.

Cô nhớ ra lúc lấy giấy chứng nhận kết hôn thì không phải là mình, đến ký tên cũng không phải tự mình ký nên mất hứng thú đóng giấy chứng nhận kết hôn lại đưa cho Quý Thần Nham.

Quý Thần Nham thấy vẻ cô đơn trong mắt cô thì hiểu ngay cô đang nghĩ gì, anh đi vòng ra sau lưng ôm lấy cô, cầm tay cô mở giấy chứng nhận kết hôn ra.

“Nhìn kỹ lại xem.”

“Nhìn cái gì?” Khương Tuệ Ninh không muốn xem.

“Tên hai người đều là tôi viết, Tuệ Tuệ quên mất chữ của em là ai dạy à?” Hồi trước anh cũng không dắt Khương Tuệ Ninh kia đi lãnh chứng, mà là xếp người của cục dân chính tới nhà.

Lúc đó anh cũng không hiểu tại sao mình lại không để cô ấy ký tên vào, mà anh lại tự đổi tay để viết, dù sao khi còn nhỏ đã xem qua rất nhiều chữ viết của cô nên có thể dễ dàng viết ra nét chữ của cô.

“Thật ư?” Khương Tuệ Ninh nghe xong thì vui vẻ, nhanh chóng cầm giấy chứng nhận kết hôn lên nhìn thử, thấy đúng là tên mình có hơi giống như là tự mình viết.

Nhưng vì đều do Quý Thần Nham viết nên ít nhiều gì cũng lộ ra nét chữ đẹp.

“Đương nhiên, tôi nói rồi mà, tôi chưa từng có ai, chỉ có bạn nhỏ nhà chúng ta thôi.”

Thật ra tất cả ký ức của anh về Khương Tuệ Ninh chỉ ngừng lại ở đoạn còn nhỏ, còn khi anh tới Nam Thành đón cô thì rõ ràng là cùng một gương mặt, nhưng anh lại cảm thấy người đó rất xa lạ.

Thế nên sau khi đưa cô về, cô không vui nhưng anh cũng không có cảm giác gì, cứ để cô ở lại lầu hai còn phòng ngủ của anh luôn ở lầu ba.

Đúng lúc ấy nơi trú quân xảy ra chuyện nên anh rời đi lúc nửa đêm.

Anh không ngờ khi quay về từ nơi trú quân thì Khương Tuệ Ninh lúc nhỏ lại đột nhiên xuất hiện.

Cô cũng không nói gì, nhưng từ ánh mắt đầu nhiên nhìn thấy cô, anh đã nhìn ra có điều gì đó không giống nhau.

Nhưng lúc ấy anh cũng không nói gì mà chỉ nhìn cô, muốn thăm dò cho rõ ràng.

Kết quả cô thật sự không giấu được bí mật, từ một loạt chuyện cô đã làm, to gan kiêu ngạo, lộ ra tính cách nghịch ngợm như khi còn nhỏ thì những ký ức đó như khớp lại với nhau.

Sau đó anh xác định được cô đúng là Khương Tuệ Ninh khi còn nhỏ, rồi trong lòng bắt đầu cảm thấy vừa may mắn vừa mâu thuẫn…

Cuối cùng anh vẫn chọn thỏa hiệp, bởi vì đó là Khương Tuệ Ninh có thể khiến anh vứt bỏ mọi suy nghĩ, không thèm để ý đến tuổi tác, không quan tâm đến thân phận, chỉ đơn giản là Khương Tuệ Ninh mà anh yêu.

Đối với anh thì cô như một nhu cầu đặc biệt, cho dù trên thế giới này từng xuất hiện một người giống Khương Tuệ Ninh như đúc thì anh cũng sẽ không yêu, trừ khi anh chờ được người bạn nhỏ của anh thôi.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 319


Khương Tuệ Ninh xoay người đi sang ôm lấy Quý Thần Nham, ngửa đầu, đôi tay ôm lấy mặt anh, vươn những ngón tay mảnh khảnh lướt qua ngũ quan của anh.

Ngũ quan anh rất sâu, cằm góc cạnh rõ ràng, xương mày cao, hai mày kiếm đậm tà phi nhập tấn*.

[*] Tà phi nhập tấn: Ý chỉ lông mày hơi xếch vào trong tóc mai.

Lông mi vừa dày vừa dài, ánh mắt thâm thúy, khi nhìn người khác nếu không trưng biểu cảm nghiêm túc sẽ rất thâm tình.

Theo cách nói của đời sau, ngoại hình của anh được mô tả là có gương mặt người mẫu, không góc chết 360 độ, mỗi góc độ đều làm cho người khác mê muội.

Ngoại trừ gương mặt này thân phận anh càng không có chỗ để chê, theo lý thuyết mặc kệ là ở đâu anh cũng tồn tại một cách cao cao tại thượng, đối với ai cũng có thể dùng cái nhìn khinh thường, thậm chí yêu cầu người khác phải phục tùng hoàn toàn.

Cố tình anh không phải người như thế, trong cuộc sống thường ngày sự chăm sóc và quan tâm của anh dành cho bản thân cô đã vượt quá mức tưởng tượng, lúc ở cữ của mấy đứa trẻ toàn do anh thay, mang thai ngoại trừ tắm rửa cho cô còn giặt cả quần áo, bao gồm nội y…

Anh không hề oán hận câu nào, còn rất tinh tế nhận ra được sự thay đổi cảm xúc của cô, cho cô đủ sự ôn nhu và thiên vị.

Khương Tuệ Ninh nghĩ nếu không gặp được Quý Thần Nham, ở thời đại này cô tùy tiện gặp được một người, khả năng sẽ không sống sung sướng như thế này.

Cơm áo vô ưu lại vô lo vô nghĩ vẫn luôn được coi là một chuyện hiếm có.

Đầu tiên không nhắc đến ở thời này chủ nghĩa người đàn ông càng nặng hơn, cho dù ở đời sau, số người cưng chiều vợ như thế này rất ít.

Cô có vận khí gì, mà có thể nắm chặt một người đàn ông ưu tú như thế ở trong tay mình.

Khương Tuệ nói không tự hào chắc chắn là giả, nhưng cô cảm thấy rất lạ tại sao với diện mạo thân phận này Quý Thần Nham lại thích bản thân mình chứ? Thật ra lúc ấy anh hoàn toàn có thể giải quyết chuyện báo ân với ba, không cần phải đồng ý cưới mình.

“Quý Thần Nham, vì sao anh lại thích em? Anh nói xem có phải anh nhất kiến chung tình với em hay không?”

Vì sao anh thích em, em có chỗ nào khiến anh ấn tượng, đại khái hôn nhân là vấn đề mà phụ nữ thích hỏi nhất, không liên quan đến việc tìm tòi nghiên cứu sự thật, chỉ muốn anh nói vài câu dễ nghe để dỗ mình.

Mà Khương Tuệ Ninh cảm thấy ưu điểm trên người mình không nhiều, một người rất bình thường, lại được thần thiên vị, đại khái cũng chỉ có gương mặt này, rốt cuộc từ nhỏ đến lớn lời khen mà cô được nghe nhiều nhất là xinh đẹp.

Thành tích học tập cũng không quá ưu tú, tuy rằng với vận may cực lớn cuối cùng cô vẫn bước vào một trong những trường đại học kỹ thuật hàng đầu cả nước.

Nhưng cô biết đầu óc mình cũng không thông minh như thế.

Cùng lắm chỉ là một người khá may mắn.

Cô hỏi rất tùy ý, Quý Thần Nham lại suy nghĩ rất nghiêm túc, ánh mắt vẫn dừng lại trên gương mặt cô như cũ, chuyên chú lại thành kính, tựa như đang nhìn ánh sáng duy nhất trong thế giới của mình.

“Ừ, nhất kiến chung tình.” Quý Thần Nham cọ cọ gương mặt cô, ngoại trừ nhất kiến chung tình anh không biết nói gì.

Rốt cuộc trước kia, anh tự nhận cũng không có ý nghĩ gì dư thừa với cô, đại khái trái tim đã sớm chọn cô, nên chỉ yên lặng chờ cô lớn lên.

Nếu không thì anh không thể giải thích, khi có thư từ Nam Thành gửi đến anh đã buông hết mọi việc để đi đón cô, khi để ý phát hiện không phải cô sẽ quay người rời đi.

Mà lại chờ đợi cô, sẽ dung túng cô vô hạn, đại khái đây là nhất kiến chung tình đi, chung tình với trái tim, đầu óc cũng sẽ hồ nháo theo trái tim, không có đạo lý gì.

Khương Tuệ Ninh không nghĩ đến Quý Thần Nham lại thẳng thắn thừa nhận như thế, tiếp tục hỏi: “Nếu em không thích anh thì sao?”
 
Back
Top Bottom