Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 590



Từ Trí Viễn nhìn thấy một người phụ nữ mặc sườn xám màu đen, chải tóc cẩn thận tỉ mỉ.

Khí chất của bà rất tốt.

Có thể lờ mờ nhìn ra dáng dấp xinh đẹp lúc còn trẻ.

Lúc này không còn nhìn thấy khí chất uyển chuyển hàm xúc trên người bà nữa mà thay vào đó là một cảm giác khá uy nghiêm.

Từ Trí Viễn biết cuộc sống của chị gái cũng không tệ lắm.

Ông yên tâm.

"Anh còn ngây ngốc ở đây làm gì? Đã nói trong nhà có khách, bảo anh mau đi mua thức ăn rồi mà."

Sau đó bà Ôn ngước mắt lên, giọng nói lập tức im bặt.

"Lão, lão Tử?"

Bà Ôn không thể tin mà gọi lên cái danh xưng quen thuộc kia, đồ đạc trong tay rơi xuống cũng không hề phát hiện.

Từ Trí Viễn nhìn bà Ôn, hốc mắt cũng nóng hổi: "Chị cả!"

Sau hơn ba mươi năm.

Hai chị em lại gặp nhau, thời gian dường như không để lại bất cứ dấu vết gì giữa họ.

Từ Trí Viễn dồn dập nhấc chân tiến lên muốn gặp chị cả, A Huy vội vàng tiến lên vì lo lắng ông sẽ ngã sấp xuống, nhưng ông cũng không quan tâm mà gần như là chạy chậm đến trước mặt bà Ôn.

"Chị cả!"

"Thật đúng là lão Tứ sao?"

Bà Ôn cầm tay em trai, vẫn không thể tin được người trước mắt này thật sự là em trai.

Bà cho là...

Em trai mình đã không còn trên thế giới này nữa.

Tuy trong lòng bà vẫn luôn không tin nhưng cuối cùng vẫn không ôm hy vọng quá lớn.

Từ Trí Viễn đỏ mắt nói: "Chị cả, là em."

"Mau vào nhà đi, vào nhà rồi nói."

Bà Ôn chú ý tới người đàn ông đi theo phía sau em trai kia dường như rất lo lắng cho sức khỏe em trai, rồi bà lại nhìn thân hình gầy gò của em trai, cau mày, dẫn ông vào trong nhà.

Tư Đồ Quang Diệu nhìn thấy Từ Trí Viễn, kinh ngạc nhìn về phía Ôn Thiều Ngọc nhưng lại trông thấy vẻ mặt mờ mịt của Ôn Thiều Ngọc, anh ấy chỉ biết thở dài lắc đầu rồi đi tới bên cạnh Ôn Độ.

"Người này có quan hệ gì với nhà các con thế?

Ôn Độ nghe Tư Đồ Quang Diệu nói, trực giác nói rằng dường như đối phương biết Từ Trí Viễn bèn cau mày hỏi: "Chú biết ông Từ sao?"

Thằng nhóc này đúng là có đầu óc.

Tư Đồ Quang Diệu gật đầu, biểu cảm có hơi nghiêm nghị nói: "Ông Từ này là một người tàn nhẫn, hơn hai mươi năm trước Hương Thành đã xảy ra một chuyện lớn, có một người đàn ông trong nước đến xây dựng một nhà xưởng cực lớn. Lúc ấy người nhập cư trái phép đến đều không có thân phận, mà trong nhà xưởng chỉ tuyển người đến từ nơi này.”

"Bọn họ làm việc trong nhà xưởng, tiền lương một tháng ít đến đáng thương, chỉ đủ để mua chút đồ dùng sinh hoạt nhưng được bao ăn bao ở. Chỉ cần làm trong xưởng năm năm là có thể lấy được hộ khẩu Hương Thành. Thế là những công nhân kia vùi đầu khổ làm, từng người sáng tạo giá trị vì ông chủ.

Nói tới đây, Tư Đồ Quang bội phục vô cùng: "Người này là một người tàn nhẫn, ông ấy rõ ràng là một người cô độc, thế nhưng lại không sợ trời không sợ đất, cứ như vậy tạo ra một con đường ở thời điểm hỗn loạn nhất”

“Sau đó còn đi chung một đường với người bên trên, cuối cùng những gì ông ấy hứa đã thành hiện thực. Chú nghe nói vào thời điểm đó, chỉ cần những người làm việc tận tâm trong nhà máy của ông ấy và không gây ra bất kỳ rắc rối gì thì cuối cùng họ sẽ có được một thân phận hợp pháp.

Ôn Độ không ngờ ông cậu của mình còn có một câu chuyện huyền thoại như vậy.

"Phần sau còn trâu bò hơn, những người thu phí bảo vệ kia nhìn thấy ông ấy đều cung kính kính gọi một tiếng Từ gia. Dã tâm của ông ấy dường như không lớn, trên thực tế chỉ chăm chăm kiếm nhiều tiền, lặng lẽ không tiếng động mua đất, xây nhà, kiếm lời. Sau đó ông ấy buôn bán cùng người nước ngoài, kiểm được một mớ tiền"
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 591



“Ngay tại thời điểm mọi người cho rằng ông ấy sẽ cắm rễ ở Hương Thành thì ông ấy lại ra nước ngoài. Nhưng sản nghiệp của ông ấy thật sự chỉ cần nằm cũng kiếm được ra tiền."

Tư Đồ Quang Diệu cũng là nhân vật số một số hai Hương Thành, nhà Tư Đồ bọn họ coi như là được xếp hạng trong top cao ở Hương Thành.

Nhưng so sánh anh ấy với vị Từ gia này thì vẫn còn kém nhiều lắm.

Tư Đồ Quang Diệu vô cùng hâm mộ: "Cũng không biết tiền của ông ấy từ đâu ra, vì lúc trước có tiền nên mới có thể làm nhiều như thế, tiền trong tay tên Từ Trí Viễn này thật sự không ít đâu"

Ôn Độ nghe xong câu chuyện truyền kỳ của ông cậu, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "À, ông ấy là ông cậu của con, chính là em trai ruột của bà nội con."

"Hȧ???"

Tư Đồ Quang Diệu ngây người.

Anh ấy bóp rơi điếu thuốc trong tay, đau răng chửi thề một tiếng: "Đệt!"

Mẹ nó ai có thể nghĩ đến chuyện này chứ?

Ôn Độ nhấc chân đi vào bên trong, bà Ôn đã giới thiệu xong Ôn Thiều Ngọc và Ôn Oanh cho Từ Trí Viễn.

"Tiểu Độ, lại đây, đây là ông cậu của con." Bà Ôn nhìn thấy cháu trai là kiêu ngạo không thôi.

Ôn Độ khách sáo gọi: "Ông cậu."

"Lúc ấy nó tìm tới em, nói là người nhà họ Ôn ở nông trường Hồng Tinh là em biết ngay người này nhất định có quan hệ với chị. Thằng bé vừa tiến vào là em đã biết suy đoán của em không sai mà."

Từ Trí Viễn cười rất ôn hòa, không hề giống với nhân vật truyền kỳ trong lời đồn.

Bà Ôn nhìn thấy em trai, cười đến mức không ngậm miệng lại được, nói thẳng: "Tiểu Độ, bảo ba con đi mua thức ăn đi, thêm hai món nữa."

"Vâng ạ."

Ôn Độ đi ra ngoài, lúc đi còn không quên dẫn theo em gái.

Cậu thấy em gái có chút thất thần bèn thấp giọng hỏi: "Sao thế? Gặp trong mơ à?"

Sắc mặt Ôn Oanh trắng bệch gật đầu: "Trong mơ, ông ấy chết rồi."

"Chết rồi?"

Vẻ mặt Ôn Độ nghiêm túc.

Cậu kéo Ôn Oanh đi ra ngoài, nhìn thấy Ôn Thiều Ngọc bèn nói: "Ba, bà nội con bảo ba đi mua thức ăn, mua nhiều đồ ăn trở về"

"Biết rồi, không phải ba đang chuẩn bị đi sao!"

Ôn Thiều Ngọc đội mũ, còn đeo khẩu trang, thuận tay kéo Tư Đồ Quang Diệu đi cùng, Tư Đồ Quang Diệu căn bản không muốn đi nhưng lại bị Ôn Thiều Ngọc cưỡng ép lôi đi.

"Cậu nói xem cậu ở trong nhà làm gì? Ngồi phịch trên ghế như cái bánh à? Đi ra ngoài hoạt động một chút mới tốt cho sức khỏe."

Tư Đồ Quang Diệu muốn rút tay về, nhưng sức lực của Ôn Thiều Ngọc không nhỏ, mặt không đỏ cũng không thở hổn hển mà kéo anh ấy đi.

"Buông tay."

"Không buông."

"Tôi khuyên anh nên buông tay.

"Lớn vậy rồi, có thể đừng gây chuyện không? Nếu cậu cứ tiếp tục làm loạn như vậy nữa thì sẽ bị hàng xóm láng giềng chê cười đấy, một mớ tuổi rồi mà không chịu kết hôn thì thôi đi, còn không an phận một chút, đừng để đến lúc tôi đã bể cháu rồi mà cậu vẫn chưa có con trai."

Tư Đồ Quang Diệu: "..."

Anh ấy muốn b*p ch*t Ôn Thiều Ngọc.

Cái miệng này thật đáng ghét.

Ôn Độ nghe những lời vụn vặt ở cửa biến mất, lại nhìn A Huy đứng trên hành lang gấp khúc mới dẫn em gái đi về phía sau. Phòng sau yên tĩnh, hoàn cảnh lại tốt, là một nơi thuộc về Ôn Oanh.

Cô bé đã lớn, cho dù không dọn qua ở thì cũng phải có một nơi thuộc về mình.

Ngày thường, cô bé sẽ học tập hoặc thư giãn ở đó.

Không ai làm phiền cô bé.

Cho dù là ăn cơm cũng sẽ đứng bên ngoài gọi cô bé một tiếng.

Ôn Độ dẫn Ôn Oanh ngồi trên giường mềm, từ chỗ này có thể nhìn thấy hoàn cảnh bên ngoài nên nếu có người tới là có thể nhìn thấy rõ ràng.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 592



"Bây giờ có thể nói rồi."

Ôn Oanh vừa mới đến đã bắt đầu nhớ lại nội dung trong mơ.

Cô bé cho là mình sẽ quên, nhưng không ngờ sau khi nhìn thấy người thật, nội dung trong mơ ngược lại càng trở nên rõ ràng: "Sức khỏe của ông ấy không tốt, bên cạnh có rất nhiều người nhưng không có con cái. Em cũng không biết vì sao ông ấy không kết hôn.

“Trong mơ, bên cạnh ông ấy có rất nhiều người, mà một người trong đó có dáng dấp khá giống với người đang đứng trong viện, bỏ thuốc vào trong đồ ăn của ông ấy mỗi ngày. Đó là một loại thuốc tăng cường sức khỏe, người khác uống thì không sao, nhưng nếu ông ấy uống thì chính là bùa đòi mạng.”

“Sau đó ông ấy chết, mà người hạ độc hại ông ấy lại không nhận được một xu nào trong di sản của ông ấy. Nghe nói tài sản của ông ấy đều để lại cho con cháu của chị gái ông ấy."

Ôn Độ bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, kiếp trước cậu từng gặp qua một người, người kia đã nói một câu rất khó hiểu.

Cũng bắt đầu từ lúc đó, cậu bắt đầu trở nên may mắn.

Chẳng hạn như tòa nhà cao tầng đã xây dựng được một nửa bỗng nhiên biển thành một tòa nhà bỏ hoang, đến tay cậu chỉ cần phải trả một cái giá rất rẻ.

Lại ví dụ như, cậu đến một nơi nào đó để làm việc thì vừa vặn sẽ có một nhà máy cũng không tệ lắm sắp sửa phá sản, cậu cẩn thận kiểm tra qua, xác định nhà máy không có vấn đề bèn tiếp nhận.

Cảm giác như miếng bánh từ trên trời rơi xuống.

Trên thực tế chính là bánh từ trên trời rơi xuống.

Bây giờ nghĩ lại, có thể hết thảy đều đều là những gì mà người ông cậu này sắp хёр.

Rõ ràng chính là ông cậu đến đưa tiền cho cậu.

Cho dù ông cậu đã không còn.

"Để em gặp người kia thì em có nhận ra được không?" Ôn Độ thấp giọng hỏi.

Có thể ạ!"

Ôn Oanh khẳng định gật đầu.

Cô bé lén nói với anh trai: "Người đến với ông cậu chính là người đã g**t ch*t người hại chết ông cậu, trong mơ em đã từng thấy người đó xuất hiện bên cạnh anh trai mấy lần."

Ôn Độ đã quên mất.

Cậu hỏi Ôn Oanh: "Anh gặp người đó lúc nào?"

"Có một lần anh bị chị dâu... Người phụ nữ kia đuổi ra khỏi nhà thì một chiếc xe vừa vặn dừng lại ở trước mặt anh, lúc ấy người ngồi phía sau xe chính là người đó, khi đó em ngồi bên cạnh hắn, dù sao đối phương cũng không nhìn thấy em nên em đã nghiêm túc quan sát một chút."

Ôn Độ: "..."

Cậu không ngờ em gái cũng tò mò lắm.

"Tiếp theo thì sao?"

"Lần đầu tiên nhìn thấy người đó là lúc anh chuyển gạch ở nhà máy, lúc ấy thầy dẫn anh lén lút đi gặp mặt người đó, bọn họ ở ngay trong nhà máy, lúc đó em còn chơi ở công trường nên đúng lúc nhìn thấy bọn họ gặp nhau"

Ôn Độ nhớ ra rồi.

Người thầy già kia là ân sư của cậu, dạy cậu rất nhiều thứ, nói cho cậu biết nên vẽ bản vẽ như thế nào, nên xem bản vẽ như thế nào. Mỗi ngày làm xong việc đều sẽ chăm sóc cậu, cuối cùng là còn cho cậu đi học.

Ông lão ấy tận tay dạy cậu ba năm.

"Còn nữa không?""

Ôn Độ khàn giọng hỏi.

"Ngoài ra, công trường xây dựng của anh xảy ra vấn đề nên anh đã đưa hết tất cả số tiền cho người nhà của người đó, người nhà của người đó không tìm anh là bởi vì người kia đã cho bọn họ hai trăm nghìn.

Năm đó có một người chết trên công trường, đòi bồi thường bảy mươi nghìn đồng.

Lúc đó cậu chỉ có hai mươi nghìn, nhưng đối phương cầm tiền liền rời đi.

Thì ra là có người đã cho bọn họ hai trăm nghìn.

"Còn nữa không?

"Còn ạ..."

Ôn Oanh nói càng nhiều, trong lòng Ôn Độ lại càng hiểu rõ.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 593



Thì ra con đường của cậu thuận lợi như vậy thật sự là bà nội ở trên trời phù hộ câu.

Nếu như không phải ông bà nội đưa ông cậu ra khỏi nhà họ Từ, trên thế giới này có thể sẽ không có ông cậu, cũng sẽ không có cơ nghiệp của cậu sau này.

Cái gì là nhà giàu nhất?

Cái gì là vận số may mắn?

Chẳng qua là phúc phận của ông cậu mà thôi.

A Huy cũng là một nhân tài.

Hắn không trực tiếp đưa tiền cho cậu mà là cho cậu bản lĩnh, để cậu từng chút từng chút đi tới đỉnh cao cuộc đời.

"A, còn có một lần, tên buôn người kia cũng bị bắt! Hình như là do hắn tìm thấy" Ôn Oanh nói một câu khiến Ôn Độ ngây ngẩn cả người.

Ôn Độ một mực tìm kiếm tung tích của bọn buôn người mấy năm nay nhưng mãi vẫn không tìm được người phụ nữ được gọi là chị Hồng kia.

"Anh trai, anh không vui sao?"

Ôn Oanh bây giờ không phải là một đứa bé ngốc, mặc dù ở trước mặt anh trai, cô bé vẫn còn rất ngây thơ.

Ôn Độ lắc đầu: "Không sao, chỉ là anh đang suy nghĩ rằng cả đời này cũng không thể buông tha cho chị Hồng kia, em còn nhớ rõ trong mơ đã bắt được chị Hồng ở đâu không?"

"Là ở Sơn Thành"

"Sơn Thành?"

"Em cũng không biết vì sao, nhưng là bắt được ở Sơn Thành"

"Không được nói chuyện này cho bất kỳ người nào, hiểu chưa? Ngoại trừ anh trai thì đừng nói cho ai cả." Ôn Độ lại nhắc nhở em gái một lần nữa, đây là vì muốn tốt cho em gái.

Nhỡ đâu có người muốn lợi dụng em gái biết chuyện tương lai, vậy thì kết cục của em gái chắc chắn sẽ không tốt.

Ôn Độ không muốn để em gái gặp phải bất cứ nguy hiểm gì.

"Biết rồi ạ! Em cũng không phải kẻ ngốc, hơn nữa khi còn bé cũng không nói bất

kỳ người nào ngoại trừ anh thì làm sao sau này sẽ nói cho những người khác biết được chứ?"

"Biết rõ là được." Ôn Độ mỉm cười nói: "Nếu em thật sự nói cho những người khác biết thì còn không bằng trẻ em mẫu giáo nữa."

"Anh mới là trẻ mẫu giáo!"

Ôn Oanh rất không phục.

"Được rồi, em học bài đi, anh ra ngoài trước, lát nữa ăn cơm sẽ quay lại gọi em" Ôn Độ đứng dậy đi ra ngoài.

Ôn Oanh theo sau nói: "Em biết bà nội có rất nhiều lời muốn nói với ông cậu, cho nên em không qua quấy rầy nữa! Em phải bắt đầu ôn tập chương trình trung học

phổ thông rồi."

"Học tập cho tốt, không cần ra đây, anh giúp em đóng cửa."

"Vâng."

Ôn Thiều Ngọc trở về từ Hương Thành, Ôn Oanh không ý thức được mình không cần đến Hương Thành vào kỳ nghỉ hè nữa.

Cô bé vẫn còn đang cố gắng học tập, tranh thủ thi được kết quả tốt để đến Hương Thành một chuyến.

Ôn Độ ra tiền viện.

Nhìn thấy A Huy còn đứng trên hành lang, nhìn kỹ mặt mũi A Huy, cậu mới ý thức được kiếp trước mình thật sự đã gặp qua A Huy nhiều lần. Có rất nhiều lần mà em gái cũng không biết, ví dụ như lúc cậu đi nói chuyện làm ăn với người khác, em gái cũng không biết.

Trong những trường hợp kiểu đó, cậu đã gặp A Huy.

A Huy rất khiêm tốn, công việc đều do người bên cạnh hắn xử lý. Bây giờ nghĩ lại, người nọ chính là nghe theo ý của A Huy mà đến giúp đỡ cậu.

"Chú Huy."

Ôn Độ rất tôn trọng chào hỏi đối phương.

A Huy ngẩn ra, vội nói: "Không được, cậu là cháu ngoại của ông ấy, tôi là người hầu của ông ấy, không thể gọi tôi như vậy."

"Nhưng suốt nhiều năm qua là chú đã chăm sóc cho ông cậu của con, con gọi chú một tiếng chủ Huy cũng là việc nên làm." Ôn Độ thật lòng nghĩ như thế.

Trong phòng, Từ Trí Viễn nghe thấy Ôn Độ nói cũng cười nói: "A Huy, tôi nuôi cậu như con nuôi nhiều năm như vậy, Tiểu Độ gọi cậu một tiếng chú là việc nên làm."

A Huy nhất thời ngẩn ra.

Hắn đỏ mắt, chân tay hơi luống cuống nói: "Thưa ông, tôi..."

"Cậu không giống những người khác."
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 594



Từ Trí Viễn chỉ nói một câu như vậy cũng đủ để khiến cho người đàn ông lạnh lùng kia trở nên vô cùng chật vật. Hắn lau nước mắt lung tung nhưng có làm sao thì cũng không lau hết được những giọt nước mắt kia.

Ôn Độ rất thức thời, để A Huy ngồi một mình trong sân khóc.

Trước khi đi, cậu vẫn không quên để lại khăn tay bên cạnh.

A Huy: "..."

Mặc dù xấu hổ nhưng trong lòng thật sự rất vui vẻ.

Hắn không cầm khăn tay lên lau mặt mà chờ một lúc lâu sau, đến khi khóc sưng cả mắt rồi mới đi tìm nước rửa mặt một cái.

Trong phòng.

Từ Trí Viễn nói với bà Ôn: "Năm đó anh rể của em mất, em muốn trở về, nhưng lúc đó em không đi được. Khi ấy có người ở trong tòa nhà bên cạnh, nếu em đi thì hai tòa nhà đều không phải của nhà chúng ta nữa, em phải trông coi tòa nhà, phải trông coi hai tòa nhà cho tốt"

"Khế đất là anh rể cho em."

Bà Ôn nhìn em trai, cảm thấy em trai có hơi ngốc.

Trông coi một căn nhà rách nát làm gì?

Còn không bằng quay về chỗ của bà.

Từ Trí Viễn biết rõ mình không thể trở về là bởi vì mình không phải là một người đàn ông bình thường. Nếu như trở về nông trường Hồng Tinh, chị gái nhất định sẽ bị bản thân mình làm liên lụy.

Lời bịa đặt ở nông thôn là cái làm người ta tổn thương nhiều nhất.

Ông không thể để chị gái sống qua ngày trong sự chỉ trỏ của người khác.

Từ Trí Viễn chỉ nói một câu như vậy cũng đủ để khiến cho người đàn ông lạnh lùng kia trở nên vô cùng chật vật. Hắn lau nước mắt lung tung nhưng có làm sao thì cũng không lau hết được những giọt nước mắt kia.

Ôn Độ rất thức thời, để A Huy ngồi một mình trong sân khóc.

Trước khi đi, cậu vẫn không quên để lại khăn tay bên cạnh.

A Huy: "..."

Mặc dù xấu hổ nhưng trong lòng thật sự rất vui vẻ.

Hắn không cầm khăn tay lên lau mặt mà chờ một lúc lâu sau, đến khi khóc sưng cả mắt rồi mới đi tìm nước rửa mặt một cái.

Trong phòng.

Từ Trí Viễn nói với bà Ôn: "Năm đó anh rể của em mất, em muốn trở về, nhưng lúc đó em không đi được. Khi ấy có người ở trong tòa nhà bên cạnh, nếu em đi thì hai tòa nhà đều không phải của nhà chúng ta nữa, em phải trông coi tòa nhà, phải trông coi hai tòa nhà cho tốt"

"Khế đất là anh rể cho em."

Bà Ôn nhìn em trai, cảm thấy em trai có hơi ngốc.

Trông coi một căn nhà rách nát làm gì?

Còn không bằng quay về chỗ của bà.

Từ Trí Viễn biết rõ mình không thể trở về là bởi vì mình không phải là một người đàn ông bình thường. Nếu như trở về nông trường Hồng Tinh, chị gái nhất định sẽ bị bản thân mình làm liên lụy.

Lời bịa đặt ở nông thôn là cái làm người ta tổn thương nhiều nhất.

Ông không thể để chị gái sống qua ngày trong sự chỉ trỏ của người khác.

“Em xây nhà máy, buôn bán với người nước ngoài, em hứa sẽ cho bọn họ thân phận hợp pháp. Sau khi bọn họ lấy được thân phận hợp pháp rồi cũng không đi, tiếp tục ở lại chỗ em làm việc nhận lương"

Bà Ôn vẫn luôn biết em trai mình là người lương thiện.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 595



Khi còn bé tính tình ông mềm yếu, luôn bị người ta bắt nạt.

Không ngờ sau khi lớn lên lại trở nên ưu tú như vậy.

"Em vẫn luôn chờ, chờ để được trở về. Chỉ là lâu lắm rồi em vẫn không tìm thấy đường trở về." Từ Trí Viễn cười khổ: "Mấu chốt là em cũng không đi được"

Sức khỏe của ông không tốt lắm, lúc đó phải nhập viện.

Nằm trong bệnh viện rất lâu.

"Bởi vì nguyên nhân sức khỏe nên em ra nước ngoài, mở nhà máy ở nước ngoài để bắt đầu lại từ đầu. Em không lấy thân phận ở nước ngoài, nhưng A Huy là người địa phương, em đã gặp A Huy vào lúc đó."

“A Huy là người bản địa, có cậu ấy ở bên cạnh đã giúp em tiết kiệm được rất nhiều sức lực. Sau khi em phẫu thuật xong, ra khỏi bệnh viện thì việc làm ăn cũng càng lúc càng lớn, mà con đường em muốn trở về hình như cũng càng thêm gian nan."

Cho dù thế nào Từ Trí Viễn cũng không ngờ rằng mình chỉ là ra ngoài kiếm tiền mà thôi.

Nhưng không chỉ không liên lạc được với chị gái, mà còn thiếu chút nữa đã không thể gặp lại mọi người.

"Lần này bọn em trở về cũng phải chờ rất lâu, trở về với danh nghĩa nhà đầu tư." Từ Trí Viễn muốn đầu tư mấy trăm triệu nên bên trên chắc chắn rất chào đón ông.

Bà Ôn còn tưởng rằng em trai không đi nữa nhưng vừa nghe xong đã nhíu mày hỏi: "Em còn phải đi nữa à?"

"Không đi nữa, em sẽ ở lại trong nước, em sẽ giao hết tài sản ở nước ngoài cho A Huy, đến lúc đó để A Huy trở về một mình là được." Bản thân ông có rất nhiều tiền, ngoài số tiền đầu tư ra thì sẽ đưa hết phần còn lại cho chị gái.

"Nhiều tiền như vậy mà em cũng cho chị à? Em mau giữ lại đi. Đúng rồi, Tiểu Tứ, sao em chưa kết hôn?" Cuối cùng bà Ôn cũng phát hiện chỗ không đúng.

Từ Trí Viễn ngược lại không hề có chút mất kiên nhẫn nào, thậm chí còn nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào mà nói: "Chị cả, chị không biết vì sao em bị xa lánh nhỉ? Cũng không biết vì sao ba em ghét em đến vậy đúng không?"

Bà Ôn nhớ khi còn bé, ánh mắt bà nội nhìn em trai giống như nhìn một thứ gì đó bẩn thỉu. Mẹ bà đối xử với Tiểu Tứ vẫn khá tốt, nhưng e ngại mặt mũi của bà nội nên chỉ có thể cho em trai một miếng cơm ăn, không đói chết là được.

Cứ ba ngày là bà nội sẽ mắng em trai một lần.

Chỉ cần tâm trạng ba không tốt là sẽ đánh Tiểu Tứ để trút giận.

Tiểu Tứ bị đánh cũng sẽ không khóc mà chỉ ngơ ngác, trong mắt cũng không có ánh sáng.

Những đứa trẻ ngoài kia cũng không chơi với Tiểu Tứ.

Bà Ôn nghĩ mãi mà vẫn không rõ vì sao, trong lòng bà lờ mờ có một suy đoán nhưng không dám xác nhận.

"Em là người song tính." Từ Trí Viễn tự giễu nói: "Em như vậy làm sao còn có thể cưới vợ. Người ta sẽ ghét bỏ em nam không ra nam, nữ không ra nữ"

Nước mắt của bà Ôn lập tức rơi xuống.

"Ai! Để chị xem ai dám nói như vậy!"

"Chị cả, trong bụng em có một bộ phận nội tạng của phụ nữ, em có thể sinh con, nhưng lúc em làm kiểm tra ở nước ngoài, người ta nói bản chất của em vẫn là đàn ông.”

“Chị cả, em không thích đàn ông, cũng không muốn sinh con, em chỉ muốn làm một người đàn ông bình thường. Lúc ấy ra nước ngoài, em cũng muốn làm phẫu thuật, khi đó đã có rất nhiều người thực hiện kiểu phẫu thuật thế này rồi."

Tâm trạng của Từ Trí Viễn có chút suy sụp.

Bà Ôn trước giờ chưa từng biết đến tình trạng của em trai, bà tự trách mình vì sao không cẩn thận hơn chút nữa. Chỉ cần bà biết chuyện, bà tuyệt đối sẽ không để em trai chịu khổ nhiều như thế.

"Em đã phẫu thuật chưa?"
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 596



Từ Trí Viễn cười khẽ: "Làm rồi, phẫu thuật rất thành công, nhưng cả đời này em cũng không thể có được đứa con của mình nữa"

"Vì sao?""

Bà Ôn không hiểu.

"Bởi vì em không có t*ng trùng, t*ng trùng của em đã hoại tử, kết hôn xong cũng chỉ làm hại phụ nữ nhà người ta." Từ Trí Viễn không muốn mình hại bất kỳ một người phụ nữ nào.

Ít nhất là ông không muốn tước đoạt quyền làm mẹ của một người phụ nữ.

Sắc mặt của bà Ôn rất khó coi.

Không phải bởi vì em trai không được mà sắc mặt bà không tốt, mà là đau lòng với nỗi khổ sở của em trai.

"Không sao, về sau cứ để Tiểu Độ dưỡng lão cho em. Đứa bé này rất giỏi, mười hai tuổi đã ra ngoài xông xáo, bây giờ còn xông xáo ra được cơ nghiệp, học tập cũng không bị kéo xuống, còn thi đậu vào trường đại học tốt nhất, chị vốn định hai ngày này sẽ trở về nông trường Hồng Tinh, tổ chức một tiệc ba ngày."

"Anh rể em chết sớm, nếu ông ấy còn sống nhất định sẽ trắng trợn lo liệu chuyện này, đây là chuyện làm rạng rỡ tổ tông, nếu là quá khứ, đứa bé Tiểu Độ chẳng kém cạnh gì Trạng Nguyên đâu, cho dù thế nào cũng phải bày tiệc"

Từ Trí Viễn vô cùng vui vẻ.

"Vậy thì thật tốt, lần này em về vẫn còn kịp, lúc ấy em sẽ trở về cùng mọi người, vừa vặn bên em còn có đầu bếp, đến lúc đó sẽ mang theo thêm một ít người, chúng ta nhất định phải làm một bàn tiệc nở mày nở mặt, cũng phải để cho người trong thôn đều biết nhà họ Ôn chúng ta mặc kệ là quá khứ hay là bây giờ, những người kia vẫn còn kém xa."

Từ Trí Viễn vẫn luôn biết ước mơ lớn nhất trong lòng anh rể chính là để cho chị cả và bọn nhỏ có thể sống những ngày tháng tốt đẹp.

Nhưng anh rể đến chết cũng không được nhìn thấy con trai mình một lần.

Hôm nay cháu trai c*̉a ông ấy thi đậu vào một trường đại học tốt nhất, nếu thật sự không tổ chức một buổi tiệc rượu vẻ vang thì phỏng chừng ông xuống đến phía dưới c*̃ng không có cách nào ăn nói với anh rể.

“Được”

Bà Ôn nghe thấy tiếng nói chuyện truyền đến trong viện, biết đứa con xui xẻo c*̉a mình đã trở lại rồi.

“Lão Tứ, em mau nghỉ ngơi đi, chị làm thêm cho em hai món, lát nữa chúng ta sẽ ăn cơm.

“Được”

Ngoài miệng Từ Trí Viễn đồng ý rất thoải mái nhưng lại không đi nghỉ ngơi mà là đi theo bà Ôn đến thẳng phòng bếp.

Bà Ôn thấy vậy bèn đuổi ông ra ngoài.

“Ở đây toàn là mùi khói dầu, em vào đây làm gì? Đi ra ngoài đợi đi, nếu không biết đi đâu thì bảo Tiểu Độ dẫn em đi.”

“Vậy em chờ ở ngoài nhé.”

Từ Trí Viễn nghe lời bước ra khỏi phòng bếp, nhìn thấy A Huy đứng trong sân, đôi mắt sưng lên vì khóc.

Trong lòng ông c*̃ng không còn gì để nói.

“Cậu làm sao vậy? Sao còn khóc đến nỗi sưng cả mắt thế?” Trong lòng Từ Trí Viễn cảm thấy rất khó hiểu.

Đừng bảo vì ông công nhận thân phận c*̉a tên nhóc này khóc thành ra như thế đó nhé?

Thật ra đúng là như vậy.

A Huy, tên thật là Trần Gia Huy.

Khi còn nhỏ ba mẹ xảy ra chuyện nên hắn trở thành một cô nhi, sống dựa vào tiền cứu tế của chính phủ.

Lúc đó hắn gầy gò nhỏ con, luôn bị bắt nạt.

Nếu không nhờ có Từ Trí Viễn thì nói không chừng hắn đã bị người khác đánh chết rồi.

Từ Trí Viễn dẫn hắn theo bên cạnh mình, cho hắn đi học, còn dạy hắn rất nhiều kiến thức.

Khiến hắn từ một đứa trẻ mồ côi tràn ngập tuyệt vọng trong lòng biến thành một người tràn đầy hy vọng và hướng tới cuộc sống.

Ân tình của Từ Trí Viễn đối với hắn tựa như ân sinh thành.

Trong lòng hắn đã sớm coi người này là ba của mình.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 597



Nhưng đối với bên ngoài, hắn chỉ dám tự nhận mình là người hầu của Từ Trí Viễn.

Vừa rồi Từ Trí Viễn nói hắn là con nuôi của ông nên miễn bàn hắn đã kích động cỡ nào.

"Trần Gia Huy, cậu cũng nên có chút tiền đồ đi, nếu để người trong công ty nhìn thấy dáng vẻ này của cậu thì cậu không còn một chút uy nghiêm nào nữa đâu.

Tâm trạng của Từ Trí Viễn rất tốt, lúc này còn có tâm trạng trêu chọc Trần Gia Huy.

Trần Gia Huy bị nói có chút ngượng ngùng: "Dù sao bọn họ cũng không nhìn thấy nên không sao cả."

Từ Trí Viễn: "...”

Được rồi, con trai lớn rồi, bỗng nhiên nổi loạn.

"Nếu không có việc gì thì lái xe trở về, mang đồ đạc của tôi đến đây"

Dù sao lái xe qua lại cũng không mất bao nhiêu thời gian, trở về vừa đúng giờ ăn cơm trưa.

"Vậy được, bây giờ tôi sẽ đi ngay"

Trần Gia Huy nói xong thì muốn ra cửa.

Ôn Độ nghe thấy bèn vội vàng đi tới nói: "Ông cậu, bọn con cũng muốn qua đó xem, Oanh Oanh lớn như vậy rồi mà còn chưa từng ngồi xe bao giờ."

"Muốn đi thì đi đi, đây cũng không phải là chuyện gì lớn. Hay là khoan trở về lấy đồ, cứ để A Huy dẫn hai đứa ra ngoài chạy hai vòng."

Từ Trí Viễn cưng chiều con cháu không có giới hạn.

Ôn Độ vội vàng lắc đầu: "Không cần không cần, chỉ là cảm nhận một chút mà thôi, không cần phải cố ý đi hai vòng."

"Vậy các con cứ xem mà làm."

Dù sao xe cũng ở đây, hai đứa nhỏ muốn ngồi lúc nào thì ngồi.

"Chú Huy, phiền chú chờ ở đây một chút, con đi gọi em gái đến "Đi đi."

Ôn Độ bước nhanh ra phía sau, gõ cửa một cái mới tiến vào.

Chẳng qua cậu cũng không trực tiếp đi vào mà là cất cao giọng hỏi một câu: "Oanh Oanh, bây giờ anh vào có tiện không?”

Ôn Oanh: "..."

Anh trai lắm quy củ thật.

Nhưng không đáng ghét.

"Anh vào đi"

Nhận được câu trả lời của em gái, Ôn Độ mới tiếp tục đi vào bên trong.

Ôn Oanh ở trong phòng học tập, cho đến khi anh trai đến mới đặt bút xuống, quay đầu hỏi cậu: "Ăn cơm sao? Vậy anh trực tiếp gọi một tiếng là được rồi, còn cố ý tới đây làm gì?"

"Không phải, là muốn bảo em đi theo anh sang bên nhà ông cậu để xem người đó có ở đây không. Nếu như ông ta có ở đây thì em nhỏ giọng nói với anh một tiếng.

Tuyệt đối không thể đặt một nhân vật nguy hiểm như vậy ở bên cạnh ông cậu, vẫn nên xử lý trước thời hạn thì tốt hơn.

Ôn Oanh vừa nghe đã hiểu.

Cô bé lập tức đứng dậy: "Đi mau thôi, chúng ta mau qua đó xem.

Nhỡ đâu thật sự có nhân vật nguy hiểm đó thì thật phiền phức.

Ôn Độ gật đầu.

Hai anh em lên xe.

Sau khi đến chỗ ở của Từ Trí Viễn, Trần Gia Huy xuống xe mở cửa, chỉ là không đợi hắn mở cửa thì cửa đã bị người ta mở ra từ bên trong.

Lộ ra một khuôn mặt có chút không có tình người.

Ôn Oanh lập tức kích động nắm lấy cánh tay Ôn Độ, thấp giọng nói ba chữ: "Là ông ta"

Ôn Độ hiểu ngay, hóa ra người này chính là người đã g**t ch*t ông cậu, muốn kế thừa di sản của ông cậu.

"Chắc chắn chứ?"

Ôn Độ sợ nhận lầm, tuy trong lòng đã xác nhận rằng người trước mắt này chính là người đã g**t ch*t ông cậu ở kiếp trước nhưng vẫn không nhịn được hỏi lại một lần nữa, miễn cho trách lầm một người tốt.

Ôn Oanh rất dùng sức gật đầu, còn rất cao giọng khẳng định nói: "Cho dù có đốt người này thành tro em cũng nhận ra."

Trong lòng Ôn Độ đã hiểu rõ.

Ôn Độ cố ý hạ thấp giọng nói với Ôn Oanh: "Bây giờ em đừng nhìn vào mắt ông ta, cố gắng đừng nói chuyện với ông ta, cố gắng không nhìn thấy sự tồn tại của ông ta."
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 598



Ôn Oanh ngoan ngoãn gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu.

"Lát nữa cứ tiến hành dựa theo lời chúng ta đã nói." Trước khi đến Ôn Độ còn cố ý thương lượng với em gái.

Nhỡ đâu thật sự tìm được người thì nên giữ bình tĩnh và làm bộ như lần đầu tiên gặp mặt với đối phương, không nên khiến đối phương hoài nghi. Bây giờ họ sẽ thả dây dài để câu cá lớn.

Ôn Oanh nghe được lời anh trai nói, gật đầu một lần nữa.

Đồ đạc của ông cậu không tính là nhiều.

Bọn họ mới từ nước ngoài trở về nên có rất nhiều thứ vẫn chưa kịp đặt mua.

Không bao lâu sau Trần Gia Huy đã thu dọn xong đồ đạc không chỉ là của ông cậu mà ngay cả của chính hắn cũng gom xong.

Lúc hắn xách đồ đi ra ngoài còn đụng phải một người khác canh giữ ở cửa.

"A Huy, sao chỉ có một mình cậu trở về thế? Ông ấy đâu? Hai đứa nhỏ này là ai vậy?"

Trần Gia Huy nhìn ông ta một cái, biểu cảm có chút không kiên nhẫn, cùng với đó là vẻ lạnh lùng như băng.

"Đây không phải là điều anh nên hỏi, anh chỉ cần trông coi viện cho tốt là được."

Ôn Độ: "...”

Cậu nhìn thấy mặt mũi người đàn ông kia vặn vẹo trong nháy mắt rồi lại khôi phục về vẻ tự nhiên, biến thành một người có dáng vẻ hiền lành. Căn bản không giống với vẻ mặt cao cao tại thượng và vô cùng kiêu ngạo lần đầu tiên Ôn Độ nhìn thấy.

Như thể đây là nhà của ông ta.

Ôn Độ còn tưởng rằng quan hệ giữa Trần Gia Huy và ông ta rất tốt, nào ngờ Trần Gia Huy lại không ưa người này.

Ôn Oanh ngoan ngoãn gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu.

"Lát nữa cứ tiến hành dựa theo lời chúng ta đã nói." Trước khi đến Ôn Độ còn cố ý thương lượng với em gái.

Nhỡ đâu thật sự tìm được người thì nên giữ bình tĩnh và làm bộ như lần đầu tiên gặp mặt với đối phương, không nên khiến đối phương hoài nghi. Bây giờ họ sẽ thả dây dài để câu cá lớn.

Ôn Oanh nghe được lời anh trai nói, gật đầu một lần nữa.

Đồ đạc của ông cậu không tính là nhiều.

Bọn họ mới từ nước ngoài trở về nên có rất nhiều thứ vẫn chưa kịp đặt mua.

Không bao lâu sau Trần Gia Huy đã thu dọn xong đồ đạc không chỉ là của ông cậu mà ngay cả của chính hắn cũng gom xong.

Lúc hắn xách đồ đi ra ngoài còn đụng phải một người khác canh giữ ở cửa.

"A Huy, sao chỉ có một mình cậu trở về thế? Ông ấy đâu? Hai đứa nhỏ này là ai vậy?"

Trần Gia Huy nhìn ông ta một cái, biểu cảm có chút không kiên nhẫn, cùng với đó là vẻ lạnh lùng như băng.

"Đây không phải là điều anh nên hỏi, anh chỉ cần trông coi viện cho tốt là được."

Ôn Độ: "...

Cậu nhìn thấy mặt mũi người đàn ông kia vặn vẹo trong nháy mắt rồi lại khôi phục về vẻ tự nhiên, biến thành một người có dáng vẻ hiền lành. Căn bản không giống với vẻ mặt cao cao tại thượng và vô cùng kiêu ngạo lần đầu tiên Ôn Độ nhìn thấy.

Như thể đây là nhà của ông ta.

Ôn Độ còn tưởng rằng quan hệ giữa Trần Gia Huy và ông ta rất tốt, nào ngờ Trần Gia Huy lại không ưa người này.

"Con điều tra tên Kiều Đại Tráng này làm gì?" Trực giác nói cho Tư Đồ Quang Diệu biết có chuyện.

Ôn Độ nửa thật nửa giả nói: "Theo lý mà nói con không nên điều tra người bên cạnh ông cậu con, nhưng con vừa nhìn thấy Kiều Đại Tráng đã cảm thấy người này không phải là người tốt, trong lòng con có chút không thoải mái nên muốn điều tra một chút."

"Không ngờ quan hệ giữa con và ông ấy lại tốt như vậy đấy." Tư Đồ Quang Diệu dường như đã tin lý do thoái thác này.

"Đó là ông cậu của con, là em trai ruột của bà nội con."
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 599



Ôn Độ nhớ tới năm đó bà nội cẩn thận hỏi thăm tin tức của ông cậu từng li từng tí nên cậu cũng biết rất rõ vị trí của ông cậu ở trong lòng bà nội.

Hiện giờ bên ngoài xây rất nhiều tòa nhà cao tầng, rất nhiều người đều cảm thấy ở nhà cao tầng mới có mặt mũi nhưng bà nội lại không hề động lòng, chỉ muốn ở nhà cũ.

Có rất nhiều lúc bà nội không ngủ được sẽ lén lút ngắm trăng trên trời.

Thực chất là bà đang lo lắng cho ông cậu.

"Chú sẽ phụ trách điều tra người đó, tra ra được sẽ nói với con." Tư Đồ Quang Diệu đồng ý.

Ôn Độ cười nói: "Cảm ơn chú."

"Người một nhà không cần khách sáo như vậy.

Tư Đồ Quang Diệu biết bây giờ mình hỏi cái gì cũng sẽ không hỏi ra, còn không bằng đợi đến khi tra ra được gì đó thì lại đến hỏi sau.

Nói không chừng anh ấy còn nhận ra được mà không cần phải hỏi.

Bữa trưa vô cùng phong phú.

Vốn đã sớm nên ăn cơm nhưng lại gắng gượng kéo dài hơn một giờ.

Toàn bộ quá trình bà Ôn đều mang theo nụ cười, còn không ngừng gắp thức ăn cho Từ Trí Viễn.

Khi bà biết Từ Trí Viễn đã thu dọn hành lý, không cần phải nói trong lòng vui vẻ cỡ nào.

"Về sau cứ ở lại ở nhà, đừng đi đâu cả, ngày nào chị cả cũng sẽ làm đồ ăn ngon cho em."

Từ Trí Viễn cười nói: "Em không đi đâu cả, chỉ đi theo bên cạnh chị, làm cái đuôi nhỏ của chị."

Bà Ôn được em trai dỗ dành vô cùng vui vẻ, còn cố ý uống một chút rượu.

Ăn trưa xong.

Mọi người về phòng ngủ.

Từ Trí Viễn ở trong viện, viện rất yên tĩnh, rất tiện lợi cho Từ Trí Viễn ở

Trần Gia Huy và ông ở nhà phía Đông.

Có chuyện gì Trần Gia Huy cũng có thể lập tức chạy tới.

Bà Ôn sắp ngủ rồi nhưng lại mở mắt hỏi Ôn Độ: "Hôm nay có phải con mang ông cậu con về không?"

"Vâng, ông cậu thật sự đã trở về rồi, về sau cũng sẽ không đi nữa." Ôn Độ nhìn bà nội như vậy, có chút khó chịu.

Nhưng tâm trạng tổng thể vẫn là thư giãn.

"À."

Bà Ôn đáp một tiếng lờ mờ không rõ, nhắm mắt lại, thật sự ngủ thiếp đi.

Ôn Độ lo lắng bà nội sẽ tỉnh lại, vì thế đã ở lại bên này trông coi.

Nếu có chuyện gì, cậu còn có thể nhìn một chút.

Ôn Thiều Ngọc vén rèm cửa đi vào, khoát tay với Ôn Độ, thấp giọng nói: "Ba ở đây là được rồi, con mau ra ngoài đi.

Hôm nay Ôn Thiều Ngọc đã làm cơm trưa không ít.

Ôn Độ muốn để ba mình nghỉ ngơi một chút.

"Ba mau nghỉ ngơi đi."

Ôn Thiều Ngọc có chút thiếu kiên nhẫn khoát tay áo: "Con nhiều việc, ở lại đây làm gì? Đây không phải là lãng phí thời gian sao? Con muốn làm gì thì làm đi, dù sao ba cũng rảnh, sẽ ngủ cùng bà nội con, nếu bà nội con dậy thì ba cũng sẽ dậy."

Hôm nay Ôn Độ quả thật có việc chưa làm xong, nghe thấy ba cậu nói như vậy cũng không nói gì nữa, trực tiếp đứng dậy rời đi.

Ôn Thiều Ngọc nằm ở trên giường, căn bản không buồn ngủ, không có chút ý định muốn ngủ nào.

Trong tay hắn cầm một quyển tiểu thuyết võ hiệp, tựa vào chỗ dựa mà bà Ôn hay ngồi rồi vui vẻ đọc.

Trong phòng bên cạnh, Tư Đồ Quang Diệu ngủ đến mức bất tỉnh nhân sự, hôm nay giữa trưa anh ấy đã uống không ít rượu.

Lúc này cả người đều không còn tỉnh táo.

Vừa nằm lên giường là lập tức bất tỉnh nhân sự.

Bà Ôn cũng uống không ít rượu, lúc ngủ mà khóe miệng cũng giương lên.

Có thể thấy được bà Ôn thật sự vui vẻ.

Ôn Oanh ăn uống no đủ rồi mới đi nghỉ trưa.

Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô bé rất có quy luật.

Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện tất cả thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô bé đều được thiết lập rất tốt.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back