Dịch Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 510



Tâm trạng của Ôn Oanh bỗng nhiên trở nên rất sa sút.

Tư Đồ Quang Diệu nhíu mày, trực giác nói cho anh ấy biết rằng cô bé ở trường học có vấn đề.

"Sao thế? Không thể nói với chú sao?" Tư Đồ Quang Diệu dừng lại, mở cửa xe, bảo cô bé lên xe.

Anh ấy không có ý định đưa cô bé về nhà, mà là đưa cô bé đi xem lá phong.

Lá phong mùa này rất đẹp.

Lúc này không có nhiều người ở đây.

Rất yên tĩnh.

Như chốn bồng lai tiên cảnh.

Tư Đồ Quang Diệu dẫn cô bé lên núi, không hề có ý ép cô bé nói.

Ôn Oanh không phải là một đứa trẻ không hiểu chuyện.

Cô bé có chuyện gì cũng đều thói quen gánh vác một mình.

Nhưng bây giờ chú Tư Đồ phát hiện ra tâm trạng của cô bé không tốt, rất lo lắng cho cô bé, còn cố ý dẫn cô bé đến ngắm lá phong.

Cô bé chỉ biết có một số việc nếu như không nói ra thì người trong nhà sẽ không yên tâm.

"Các bạn học cười nhạo con không có mẹ." Giọng của Ôn Oanh rất nhỏ.

Nếu không phải Tư Đồ Quang Diệu vẫn luôn chú ý đến cô bé thì chắc chắn sẽ không để ý đến.

Anh ấy nhíu mày, nghĩ đến Ôn Thiều Ngọc đã nói qua chuyện của mình, sắc mặt nghiêm nghị nhìn cô bé: "Con cũng Muốn có mẹ sao?"

Ôn Oanh lắc đầu: "Con không muốn mẹ!"

Mẹ không thích cô bé, không thích anh trai, lại càng không thích ba, còn chán ghét bà nội.

Bà ta đã bỏ rơi bọn họ để có một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Trong mơ, mẹ còn đối xử với anh trai như vậy, làm cho cô bé rất phẫn nộ.

Nếu cô bé gặp lại người phụ nữ đó, chắc chắn cô bé sẽ không nói với bà ta một câu nào.

Bước chân của Tư Đồ Quang Diệu dừng lại: "Vậy con khổ sở cái gì?"

"Bọn họ đều nói con đáng thương, con nói con không đáng thương, có rất nhiều người thích con, thế là bọn họ nói những đứa trẻ không có mẹ giống như cỏ dại, con chính là cỏ dại, sẽ không có ai thích con." Ôn Oanh vô cùng kích động.

Cô bé lớn tiếng nói với những người đó rằng không phải như vậy.

Không có mẹ thì cô bé vẫn còn có anh trai, bà nội, Chi Chi và ba, bây giờ lại có thêm chú Tư Đồ. Cô bé có rất nhiều người thích cô bé nhưng những người đó căn bản không tin.

Bọn họ không tin thì thôi, còn cùng nhau xa lánh cô bé.

Nhất là gần đây, những người đó còn nói ba cô bé cũng chạy theo người phụ nữ khác, không cần cô bé nữa, cô bé chỉ là sao chổi.

Ôn Oanh rất khó chịu.

Cô bé từng phủ nhận nhưng không ai chịu nghe, đều cảm thấy cô bé đang khoác lác.

Ôn Oanh cũng không muốn chơi với những người đó nữa.

Cho nên cô bé không có một người bạn nào ở trường.

"Có nhiều người thích con lắm."

Ôn Oanh mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn Tư Đồ Quang Diệu: "Không nói đến người trong nhà, con đến Hương Thành ở trong nhà Chi Chi, người trong nhà Chi Chi cũng đều rất thích con, đặc biệt là chú đầu bếp trong nhà Chi Chi còn khen con thông minh, dạy con làm rất nhiều rất nhiều bánh ngọt đấy!"

Tư Đồ Quang Diệu xoa đầu cô bé: "Đúng vậy, Oanh Oanh rất đáng yêu, rất nhiều người đều thích Oanh Oanh."

"Chú."

"Ùm?"

"Chú có thể đừng nói chuyện này cho bà nội biết không ạ? Con sợ bà nội sẽ lo lắng cho con."

Ôn Oanh nhỏ giọng cầu xin.

Tư Đồ Quang Diệu không có cách từ chối lời cầu xin của một cô bé đáng yêu: "Vậy con định giải quyết chuyện này như thế nào?"

"Con muốn nhảy lớp."

Ôn Oanh nói năng rất có khí phách.

"Nhảy lớp?"

Đáy mắt Tư Đồ Quang Diệu lóe lên kinh ngạc.

"Con đã muốn nhảy lớp từ rất lâu rồi. Chỉ có tốt nghiệp sớm một chút thì con mới có thể kiếm tiền sớm hơn, vậy thì có thể kiếm lại vợ cho anh trai rồi."
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 511



Đây là ước mơ duy nhất của Ôn Oanh khi thoát khỏi tay bọn buôn người.

Cô bé muốn anh trai kết hôn, cưới một người chị dâu thật tốt, sinh ra hai đứa con siêu cấp đáng yêu, bọn họ sẽ hiếu thuận với anh trai cả đời.

Tuyệt đối sẽ không nổi loạn.

"Cửa hàng của con bây giờ cũng kiếm được rất nhiều tiền." Vẻ mặt của Tư Đồ Quang Diệu một lời khó nói hết.

Tuyệt đối không phải là anh ấy đang ghen tị.

Ôn Oanh lại lắc đầu: "Không đủ!"

Gia đình của chị dâu trong mơ rất giàu.

Một cửa hàng như vậy hoàn toàn không thể so sánh với giá trị của chị dâu trong mơ.

"Việc kinh doanh của anh trai con cũng kiếm được rất nhiều tiền." Tư Đồ Quang Diệu cố gắng nói với cô bé rằng anh trai cô bé rất có tiền.

Nhưng Ôn Oanh chỉ đi qua tòa nhà của Ôn Độ, cũng đi dạo ở Sở Thành. Còn biết Ôn Độ nuôi rất nhiều công nhân, những công nhân đó đều chịu nhiều khổ cực.

Trong lòng Ôn Oanh biết rất rõ anh trai thật ra chính là một nhà buôn, còn là một chủ thầu.

Chủ thầu sẽ kiếm tiền, nhưng so với ông chủ lớn thì chỉ kiếm được số lẻ của người ta.

Phải giải quyết vấn đề ăn uống của công nhân, còn phải lo lắng công nhân xảy ra tai nạn.

Một dự án kết thúc thì sẽ có một dự án khác.

Nếu không tìm thấy dự án thì có thể sẽ không được làm việc.

Ở giữa bị đứt gãy, có thể cũng không tìm thấy ngay cả công nhân, trừ phi nuôi không công nhân.

Trong ngoài đều cần phải quan tâm rất nhiều.

Tiền không dễ kiếm.

Ôn Oanh muốn anh trai thi đại học, không muốn anh trai mỗi ngày ở bên ngoài làm việc như vậy. Để có được một dự án thì phải khom lưng khuỵu gối, còn phải uống đến nỗi mắc bệnh dạ dày.

Ôn Oanh nhớ có một lần anh trai uống rượu đến nỗi hộc máu phải vào bệnh viện.

Kết quả vợ con cũng không tới, cậu mở mắt ra là đang ở trong phòng bệnh trống rỗng, ngay cả y tá cũng không tới.

Cô bé sốt ruột muốn tìm người đến xem cho anh trai.

Chợt nghe thấy có hai y tá xì xào bàn tán: "Cái người nằm giường 108 kia đã vào lần thứ ba trong năm nay rồi phải không? Nghe nói anh ấy đã kết hôn rồi nhưng nằm viện ba lần, một lần bảy ngày mà không nhìn thấy vợ con lấy một lần nào cả.”

"Anh ấy bị bệnh gì vậy?" Một y tá khác tò mò hỏi.

Y tá mở miệng đầu tiên nói: "Lúc còn trẻ ăn không đủ no, còn uống rượu với ông chủ, uống nhiều quá nên giờ không chịu được nữa, sơ sẩy một chút là sẽ hộc máu."

"Thảm ghê."

Ôn Oanh bay ở bên cạnh hai y tá, cũng cảm thấy anh trai thật thảm.

Cho nên cô bé không muốn anh trai đi lấy lòng người khác nữa.

Cô bé phải cố gắng học tập, cố gắng kiếm tiền, để anh trai trở thành một người xuất chúng.

"Nhưng không có học thức thì không được." Ôn Oanh rất kiên trì.

Tư Đồ Quang Diệu cũng cảm thấy cô bé nói rất đúng: "Được, chú sẽ hỏi thăm trường học, sau đó xem có thích hợp hay không rồi sau đó sẽ sắp xếp cho con nhảy lớp. Khi học đến năm cuối cấp, có thể con sẽ có khả năng học không nổi đâu đấy.”

"Không sao đâu ạ."

Ôn Oanh tương đối thoải mái.

Tư Đồ Quang Diệu nhướn mày.

Cô bé kiêu ngạo nói: "Con đến đây để học, không phải để kết bạn, hơn nữa kết bạn là phải tùy duyên, con đã có Chi Chi rồi nên không kết bạn với người khác cũng không sao, hơn nữa, con còn có Tống Lệ Dĩnh! Bà nội nói cuối tháng sẽ dẫn con về nông trường Hồng Tinh, đến lúc đó là con có thể chơi với bạn của con rồi!"

Tư Đồ Quang Diệu: "..."

Anh ấy tuyệt đối không ngờ một cô bé tám tuổi có thể sống một cách thông suốt như vậy.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 512



Mắt thấy sắp sang năm mới rồi.

Tư Đồ Quang Diệu phải về Hương Thành đón Tết.

Bà Ôn và Ôn Oanh cũng đi cùng.

Bên ngoài cửa hàng đã dán trước ngày kinh doanh và ngày nghỉ.

Chữ viết trên tờ giấy đỏ thẫm khiến không ít người đi ngang qua đều phải nhìn lại một cái.

Trước khi các giáo viên tiểu học nghỉ, chuyện Ôn Oanh nhảy lớp cũng đã được giải quyết.

Đợi đến khai giảng, Ôn Oanh sẽ lên lớp năm.

Ngồi trên xe lửa đi tới Sở Thành, Ôn Oanh ngồi trước bàn nhỏ, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, dưới đáy mắt tràn đầy chờ mong.

Ban đầu đã mặc áo bông.

Về sau thì mặc quần áo hơi mỏng một chút.

Bước ra khỏi nhà ga, Ôn Oanh liếc mắt một cái là thấy được Ôn Độ ngay.

"Anh trai!"

Cô bé đã trưởng thành.

Người thì không béo.

Mặt mày càng ngày càng xinh đẹp, làm trong lòng người ta thấy vui mừng.

Ôn Độ nhìn người bước ra khỏi nhà ga, nhìn thấy cô bé đang chạy về phía mình, trong lòng vừa căng thẳng lại lo lắng.

Cậu lo lắng cô bé sẽ bị ngã.

Mấy chục giây ngắn ngủi.

Đối với Ôn Độ lại cứ như một năm.

Cậu bế cô bé lên, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô bé, nụ cười trên khóe môi dần dần giương lên.

"Mệt không?"

Ôn Oanh vui vẻ lắc đầu: "Không mệt!"

"Buổi tối muốn ăn cái gì? Anh dẫn em đi ăn tôm hùm được không?" Ôn Độ có món gì ngon đều sẽ nghĩ đến em gái.

Ôn Oanh mềm mại hỏi: "Tôm hùm lớn cỡ nào ạ?"

Ôn Độ khoa tay múa chân một cái: "Lớn thế này!"

Cô bé ôm dáng vẻ chưa từng thấy việc đời, khiếp sợ nói: "Oa, lớn như vậy sao!"

"Còn món khác ngon hơn nữa."

Ôn Độ lại nói ra mấy món ăn ngon, đáy mắt Ôn Oanh chỉ còn lại hai chữ, muốn ăn!

Đúng lúc này, Tư Đồ Quang Diệu đỡ bà Ôn đi tới, bà nghiêm mặt răn dạy cháu gái: "Còn không chịu xuống khỏi người anh trai con à? Con gái lớn rồi, thế này còn ra thể thống gì?"

"Không sao đâu ạ."

"Không sao cái gì!" Bà Ôn nhíu mày.

Ôn Oanh ngoan ngoãn trượt xuống, rất thục nữ đứng bên cạnh anh trai.

Ôn Độ lén lút xoa gáy em gái, cô bé lập tức cười như một bé ngốc.

"Bà nội, chú..." Ôn Độ Gọt: "Xe ở bên ngoài, chúng ta về trước đi."

Vệ sĩ xách hành lý đi ra ngoài, bên ngoài có người tiếp ứng.

Thiết Tỏa cũng nghỉ.

Thấy vệ sĩ đi ra bèn lập tức dẫn người ra ngoài trước.

Bên ngoài nhà ga có một loạt xe.

Ôn Oanh vừa ra ngoài đã nhìn thấy nhiều như vậy, chưa từng trải sự đời mà oa lên một tiếng.

"Oa cái gì?"

Ôn Độ buồn cười hỏi.

Ánh mắt Ôn Oanh sáng lấp lánh: "Nhiều xe quá!"

"Ừm, đây là xe nhà chúng ta." Bây giờ có thể mua xe tư nhân ở Sở Thành nên Ôn Độ đã chuẩn bị xe.

Những chiếc xe này thường phụ trách tổ chức lễ cưới.

Nhà ai kết hôn làm việc, cần thể diện thì sẽ thuê Ôn Độ bảo tài xế lái xe đến.

Không chỉ có tiền, mà còn có tiền lì xì.

Có thể cậu là người đầu tiên làm nghề này, Ôn Độ không cẩn thận đã kiếm được rất nhiều tiền. Cậu biết vài năm nữa

chắc chắn sẽ còn có không ít người đặt chân vào cái nghề này, nhưng cậu đã kiếm được tiền trước rồi.

"Xe của công ty." Ôn Độ không nhiều lời.

Bà Ôn biết nhất định là cháu trai lại làm việc khác kiếm tiền.

Chỗ ở vẫn là căn nhà cũ.

Nhưng bên trong đã được sửa sang lại, trông không khác gì tòa nhà mới xây.

"Đây là phòng của Oanh Oanh.

Ôn Độ đẩy cửa phòng ra.

Phòng công chúa màu hồng do Ôn Độ tự thiết kế.

Chẳng mấy chốc nữa em gái sẽ trưởng thành.

Con gái lớn hơn một chút sẽ không còn thích phòng công chúa như vậy nữa.

Cậu muốn em gái có thể ở trong phòng công chúa trong mơ trước khi em gái lớn lên.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 513



"Trong tủ quần áo đều là váy đẹp đấy." Thời tiết vẫn còn lạnh nên Ôn Độ đã đặc biệt nhờ Luật Hạo Chi đặt may một ít quần áo.

Quần áo đều do Ôn Độ thiết kế.

Luật Hạo Chi coi như độc quyền mua lại, còn đặt cho Ôn Độ một nghệ danh, tên là WD.

Coi như là một cái tên thương hiệu.

Quần áo mà WD thiết kế đều là cho những cô bé.

Nhưng những cô bé và phụ nữ không có nhiều khác biệt, trên cơ bản dường như là giống nhau.

Ôn Độ thiết kế, bên Luật Hạo Chi phụ trách sản xuất.

Không giống như quần áo bán sỉ, quần áo mà bên này sản xuất đều có nhãn hiệu cao cấp. Tất cả đều được bán ra nước ngoài, Luật Hạo Chi cứ thế phát tài.

Thương hiệu quần áo của cậu ấy có danh tiếng không nhỏ ở nước ngoài.

Trong mắt người nước ngoài, đây là một nhãn hiệu nhỏ, nhưng bất kể là kiểu dáng quần áo hay túi xách đều có thể làm cho hai mắt người ta tỏa sáng.

Lúc này đây quần áo nữ và nữ trang cho phụ nữ trưởng thành đã thổi quét toàn bộ đầu đường Âu Mỹ.

Cũng làm cho thương hiệu của Luật Hạo Chi trong nháy mắt trở thành đối tượng được rất nhiều phụ nữ theo đuổi.

Cửa hàng Hương Thành lại càng bán chạy hơn.

Mà kiểu trang phục đầu tiên xuất hiện là tại một ngôi nhà cổ có lịch sử hàng trăm năm ở Sở Thành.

Ôn Oanh nhìn quần áo xinh đẹp, kinh ngạc phát hiện những chiếc váy này thật sự rất đẹp!

"Anh trai, đây đều là chuẩn bị cho em sao? Bà nội có không ạ?" Ôn Oanh có cái gì tốt đều sẽ nghĩ đến người nhà.

Ăn ngon còn nghĩ ba có ăn được không.

Ôn Độ nhướn mày, thấp giọng cười yếu ớt: "Em nghĩ anh sẽ không chuẩn bị cho bà nội sao?"

Quần áo của bà nội đều là sườn xám được thiết kế riêng.

Giá trị của một bộ quần áo có thể mua đứt bao nhiêu con phố.

Bà Ôn nhìn thấy sườn xám trong tủ quần áo, mắt hơi nóng lên.

"Năm đó trong nhà nghèo, quần áo đều đem đi cầm cố, không ngờ bây giờ còn có thể mặc những quần áo như vậy." Quần áo của bà Ôn đều được may thủ công.

Sau khi chồng bà chết, bà đã đem quần áo của mình đi cầm.

Nếu không phải như vậy, người bên ngoài cũng không tin nhà bà không có tiền. Vài lần sau đó, người ngoài biết được nhà họ Ôn xuống dốc, nghèo rách, là người nghèo nhất trong thôn.

Sau đó nhà người ta xảy ra chuyện, nhưng nhà bọn họ lại không xảy ra chuyện.

Vẫn sống trong sân lớn.

Thật ra nhà bọn họ phải địa chủ, cũng chỉ là giàu hơn nông dân bình thường một chút.

Tư Đồ Quang Diệu ngồi trong phòng khách uống trà, thấy bà Ôn bước ra, vẻ kinh diễm hiện lên dưới đáy mắt. Anh ấy biết có thể sinh ra những người có ngoại hình như Ôn Thiều Ngọc, Ôn Độ và Ôn Oanh thì nhất định sẽ không xấu xí.

Chỉ là bà nội quanh năm nghiêm mặt, thoạt nhìn rất hung dữ.

Lúc này, bà nội đã thay sườn xám.

Hơn nữa hơn một năm gần đây, tâm trạng của bà nội chuyển biến nên khí chất cả người trở nên nhu hòa hơn rất nhiều. Tuy vẫn nghiêm khắc nhưng trên trán lại có thêm một chút cảm giác hiền lành.

Hơn nữa, bà cũng trẻ lại không ít.

Bà quấn mái tóc của mình không hề cẩu thả, mặc một chiếc sườn xám màu đen có hoa văn màu vàng. Khi chậm rãi bước từ trên lầu xuống, tất cả mọi người đều nhìn bà với vẻ mặt kinh diễm.

Bọn họ không thể tưởng tượng được bà sẽ đẹp như thế nào khi còn trẻ.

Đúng lúc này, Ôn Oanh cũng từ trên lầu đi xuống.

Cô bé mặc một chiếc váy ngắn nhà Đường màu hồng phấn, chải kiểu tóc xinh đẹp đáng yêu, dải lụa màu hồng nhạt trên đầu rất dài, tựa như công chúa nhỏ bước ra từ trong bức họa cổ.

"Oa!"
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 514



Bà Ôn xoay người nhìn cháu gái, lại nhìn cháu trai mặc áo sơ mi trắng quần dài màu đen, lại nhìn mình, cuối cùng tầm mắt rơi vào người Tư Đồ Quang Diệu mặc âu phục-ba mảnh.

"Chúng ta vừa nhìn đã thấy không giống người một nhà."

Lời nói của bà nội làm cho tất cả mọi người trầm mặc.

Bọn họ giống như đến từ bốn thời đại.

"Sao lại không phải là người một nhà chứ? Người nhà chúng ta đều xinh đẹp như vậy!" Ôn Oanh rất không phục, sôi nổi đi tới kéo tay bà nội: "Bà nội, chúng ta đi ăn cơm đi! Anh trai nói hôm nay sẽ mời chúng ta đến ăn ở một nhà hàng lớn đấy!"

"Hôm nay sẽ ngồi thuyền đi tìm ba con!"

Bà Ôn xoa tóc cháu gái.

"Đi trong hôm nay sao ạ?" Ôn Oanh xoay người chạy lên lầu: "Chờ con một chút! Con còn chưa lấy quà mang cho Chi Chi nữa!"

"Con đi đi, bà ở chỗ này chờ con."

Bà Ôn cũng chuẩn bị quà, đồ đạc đều đã được người đưa lên xe.

Một lát sau, Ôn Oanh xách đồ xuống.

"Đi thôi, chúng ta mau đi thôi!"

Ôn Oanh vui vẻ thúc giục.

"Được."

Lần này, Ôn Độ dẫn theo Thiết Tỏa đi cùng.

Thiết Tỏa có chút ngượng ngùng, Ôn Độ bèn hỏi cậu ta: "Tên em viết trên hộ khẩu nhà bọn anh thì chính là người nhà bọn anh, người một nhà cùng nhau xuất hành có vấn đề gì sao?"

Thiết Tỏa quay lưng lại, len lén lau nước mắt, lúc lên thuyền mà ánh mắt vẫn đỏ hoe.

Ôn Oanh nhỏ giọng hỏi Ôn Độ: "Anh trai, có phải anh Thiết Tỏa khóc không ạ? Anh ấy nhớ nhà sao?"

"Không phải."

"Mắt anh ấy đỏ cả rồi, chắc chắn là vừa khóc xong." Trực giác nói cho Ôn Oanh biết rằng chắc chắn có chuyện.

Ôn Độ nhướn mày, đưa tay búng trán em gái: "Sao em lại nghĩ như vậy?"

"Ôi!"

Ôn Oanh ôm đầu nhưng thật ra không đau chút nào.

Cô bé cố tình kêu lớn.

"Chị Triệu và mọi người đều đã đi rồi, trong nhà cũng chỉ còn lại một mình anh Thiết Tỏa, nếu anh mang anh ấy theo thì anh ấy nhất định sẽ rất buồn. Ai mà không muốn về nhà trong lễ mừng năm mới, không muốn đoàn tụ với gia đình chứ!”

Nếu không cô bé và bà nội cũng sẽ không ngàn dặm xa xôi tới đây đón năm mới với ba và anh trai!

Lễ mừng năm mới, chính là đoàn viên.

Gia đình cần phải sum họp.

Ôn Độ biết nếu như mình không giải thích, nhất định sẽ để lại ấn tượng xấu trong lòng em gái.

Cậu thở dài, trầm giọng nói: "Lời anh nói với em, em đừng nói với người khác."

"Vâng!"

"Thiết Tỏa không có người nhà, sau khi anh đưa cậu ấy trở về thì cậu ấy chính là em trai của anh, cũng chính là anh trai của em, về sau em đừng hỏi về người nhà của cậu ấy, bởi vì em chính là người nhà của cậu ấy."

Ôn Độ nhìn vẻ mặt khổ sở của em gái, biết cô bé rất dễ mềm lòng.

Cậu xoa gò má em gái, an ủi cô bé: "Không cần cố ý đi an ủi cậu ấy, đã là chuyện quá khứ rồi, anh trai Thiết Tỏa của em còn thông minh hơn em tưởng đấy."

Ôn Oanh biết.

Cô bé sẽ không biểu hiện ra.

"Anh trai, em sẽ làm bộ như không biết." Ôn Oanh thật sự rất ngoan.

Ôn Độ lại xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của em gái: "Em không ăn cơm đàng hoàng sao? Sao lại cảm thấy em không có tí thịt nào vậy?"

"Anh trai, nói cho anh biết một bí mật." Vẻ mặt của Ôn Oanh thần bí.

Ôn Độ lại gần nghe: "Hửm?"

"Em có ăn cũng không mập đâu! Cho nên đừng lo lắng cho em!" Cô bé vui vẻ, dưới đáy mắt đều là vẻ vui sướng.

Cũng không biết là học với ai, còn biết béo sẽ không tốt.

Đáy mắt Ôn Độ ánh ý cười: "Không tệ.”

"Thật ra em ăn rất nhiều!" Sức ăn ban đầu của Ôn Oanh không tốt, ăn một chút là sẽ no, ăn cứ như mèo ăn.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 515



Mỗi lần ăn cơm bà nội đều nhíu mày, nghĩ hết mọi cách làm đồ ăn ngon cho cô bé.

Cô bé luôn cố gắng ăn nhiều hơn một chút.

Dần dần cũng ăn được nhiều hơn.

So ra vẫn kém với sức ăn của bà nội, càng kém sức ăn của anh trai, nhưng tốt xấu gì cũng ăn nhiều hơn trước không ít.

Tuy một lần bị cảm là có thể mất nửa cái mạng, nhưng dưới sự che chở cẩn thận của bà, năm ngoái cô bé chỉ bị cảm một lần. Lúc đi đường cũng cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ sẽ bị ngã xuống đất.

Cũng không tập thể dục mạnh.

Cô bé có thể tập thể dục, nhưng lo lắng rằng tập thể dục sẽ gây ra nhiều rắc rối.

Cô bé cũng muốn điên cuồng chạy giống như những người khác, tùy ý gây ầm ĩ, nhưng cô bé không muốn để cho bà nội lo lắng. Bà nội đã vì gia đình này mà đã vất vả lắm rồi.

Cô bé không thể gây thêm rắc rối cho bà nội được.

"Vậy tối nay ăn nhiều đồ ăn ngon một chút." Cậu đã đặt bàn tại nhà hàng tốt nhất ở Hương Thành.

Ôn Oanh ngồi bên cạnh anh trai, nói chuyện với anh trai.

Trong đôi mắt xinh đẹp kia toàn là vẻ lo lắng.

"Anh trai."

Ùm?"

"Khi nào anh sẽ về thi thế?"

Ôn Độ sửng sốt một chút, trong lòng có chút ấm áp, cố chấp của em gái đối với chuyện học hành của cậu không phải là chấp nhất bình thường.

"Muốn anh quay lại lớp như vậy sao?" Cậu hỏi.

Ôn Oanh phồng má, nghiêm túc nói: "Anh trai, học tập rất quan trọng, người không học tập cũng chỉ có thể làm việc chân tay, người có văn hóa mới có thể ngồi trong văn phòng, không cần phơi gió phơi nắng, hẳn là bây giờ anh rất hiểu đạo lý này đúng không?"

Câu nói cuối cùng của Ôn Oanh quả thực là có ý ám chỉ.

"Anh trai sẽ học lại."

"Vậy khi nào anh về trường?" Ôn Oanh lập tức truy hỏi.

Ôn Độ suy nghĩ một lúc nói: "Lúc thi đại học đi."

Ôn Oanh lập tức nhíu mày.

"Anh không đi học mà lại tham gia thi đại học ạ?" Ôn Oanh nhíu mày, vẻ mặt không đồng ý.

"Không học ở trường học không có nghĩa là không học tập nữa, bây giờ anh không đi được." Hàng trên tay cậu bây giờ rất lớn, hơn nữa cậu còn dự định sẽ đi theo con đường tương tự ở đời trước của mình, lấn sân sang lĩnh vực bất động sản.

Không đủ vốn là không được.

Hơn nữa, thời gian là vàng bạc.

Ôn Độ không thể bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.

"Nhưng tiền trong nhà bây giờ có thể giúp em đi học rất dễ dàng, anh cũng biết cửa hàng của chúng ta kiếm được rất nhiều tiền mà."

Không hiểu tại sao anh trai lại phải làm chủ thầu.

Chủ thầu kiếm tiền quanh năm suốt tháng vô cùng vất vả.

Không bằng đi học trước, sau đó kiếm được nhiều tiền hơn.

Ôn Độ biết em gái không hiểu, cũng sẽ không giải thích cặn kẽ với em gái, cậu chỉ cam đoan với em gái: "Anh trai sẽ thi đại học, em hoàn toàn có thể yên tâm."

Đợi đến khi thi đại học, trọng tâm sự nghiệp của anh cũng sẽ được chuyển tới Bình Thành.

Để có thể gần nhà hơn chút.

Về phần ba cậu, cứ để hắn lăn lộn ở Hương Thành!

Lăn lộn mấy chục năm rồi

Trong nước trước mắt không có tài nguyên tốt, lý lịch của ba cậu cũng không với tới những tài nguyên tốt kia. Còn không bằng chờ thêm vài năm, sau đó lại trở về chậm rãi phát triển.

Tuy Ôn Độ không chú ý tới chuyện trong giới giải trí nhưng ít nhiều cũng có thể tiếp xúc một chút.

Cậu biết có nhiều người kiếm được rất nhiều tiền.

Vì ba cậu, cậu đầu tư chút tiền, chỉ chờ chuyển phần cổ phần đó cho ba cậu, để ba cậu có thể có được mười phần sức mạnh lăn lộn trong cái vòng luẩn quẩn kia.

Không cần nhìn sắc mặt người khác, cũng không cần khúm núm với người khác, lại càng không cần lo lắng đồ của mình bị người khác cướp đi.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 516



Ôn Oanh biết anh trai sẽ không lừa gạt mình, nói lời giữ lời, nhưng rốt cuộc vẫn không yên lòng.

"Anh trai, anh nói phải giữ lời đấy! Ngoéo tay!"

Ôn Độ nhìn bàn tay nhỏ nhắn của em gái, ôm lấy cô bé: "Ngoéo tay!"

"Ngoéo tay thắt cổ một trăm năm không được thay đổi!"

"Không thay đổi!"

Ôn Độ nhìn bến tàu, nói với em gái: "Đến rồi, chuẩn bị chút đi, chúng ta sắp xuống rồi."

"Vâng!"

Ôn Oanh tự nhận là đã giải quyết xong một chuyện tâm sự nên vô cùng vui vẻ chạy vào trong khoang thuyền, cầm quà mình cố ý mang đến cho Chi Chi, nôn nóng chờ xuống thuyền.

"Anh trai, lát nữa em có thể gặp Chi Chi không ạ?"

"Ùm!""

Hôm nay cậu còn hẹn hai anh em Luật Hạo Chi đến, hai người bọn họ đã đi đón ba, đến lúc đó bọn họ sẽ trực tiếp gặp mặt ở nhà hàng.

Nhà hàng Hương Thành.

Phòng riêng xa hoa nhất trên lầu ước chừng có thể đủ cho mười lăm người ngồi.

Đã có người vào trước rồi.

Ôn Thiều Ngọc vừa mới đóng phim xong, hắn diễn vai ba của nam chính.

Vốn nhân vật này là nam chính tự mình diễn nhưng không biết vì sao nhân vật này lại rơi xuống đầu hắn. Lúc hắn tẩy trang, nhìn thấy tóc của mình, chợt có một niềm lo lắng sâu sắc.

"Sau này mình sẽ không hói đầu đó chứ?"

Mang theo mối sầu lo này, Ôn Thiều Ngọc đứng ở trước nhà vệ sinh trong phòng riêng, nhìn mình trong gương, nghiêm túc nhìn đường chân tóc của mình hồi lâu.

Sắc mặt Luật Cảnh Chi không chút thay đổi, chỉ có ánh mắt thỉnh thoảng nhìn qua, sau đó lại thản nhiên dời đi nhưng vẻ khó hiểu dưới đáy mắt vẫn không lừa được người khác.

Luật Hạo Chi cũng không hiểu Ôn Thiều Ngọc đang nghĩ gì.

Cậu ấy nhìn Ôn Thiều Ngọc, lại nhìn em trai, sau đó hai anh em thấy được cảm xúc giống nhau dưới đáy mắt.

Mờ mịt!

Đúng lúc này, cửa phòng riêng mở ra.

Ôn Thiều Ngọc xoay người, nhìn thấy mẹ và hai đứa con, lập tức trừng to mắt.

"Mẹ, mọi người tới khi nào thế, sao tới mà không nói trước một tiếng?" Dưới đáy mắt Ôn Thiều Ngọc xuất hiện niềm bất ngờ rất lớn.

Non nửa năm nay, hắn rất cố gắng học tập, rất cố gắng quay phim.

Có những ca khúc cuối phim truyền hình đều do hắn hát.

Hắn sẽ đóng một vai nhỏ trong đó.

Cũng không phải nhân vật gì quá quan trọng.

Nhưng cho dù là nhân vật nhỏ, đoàn làm phim cũng sẽ không để hắn tuỳ tiện rời đi.

Hắn dùng toàn bộ thời gian còn lại để học tập.

Bỗng nhiên nhìn thấy mẹ và con, hốc mắt Ôn Thiều Ngọc có hơi nóng.

"Ngạc nhiên không?"

Bà Ôn tao nhã đi tới, nhìn đứa con trai không có tiền đồ, đưa khăn tay cho hắn: "Bao nhiêu tuổi rồi mà còn khoc, không phải đã nói với anh sang năm mới sẽ đến đón năm mới với anh rồi sao?"

Ôn Thiều Ngọc có chút ngượng ngùng: "Con bận quá nên quên mất."

Hắn lớn tuổi, nền tảng không tốt, chỉ muốn nhanh chân đuổi theo bạn cùng lứa tuổi.

"Người bận rộn thì ngồi xuống đi."

Bà Ôn ngồi ở vị trí chính, Tư Đồ Quang Diệu ngồi ở bên trái bà nội, Ôn Thiều Ngọc ngồi ở bên phải, Ôn Oanh nhớ kỹ

là ngồi cùng Luật Cảnh Chi, theo sau là Luật Hạo Chi và Ôn Độ.

Ôn Thiều Ngọc gãi đầu: "Mẹ, gần đây mẹ có khỏe không? Trong nhà thế nào?"

"Rất tốt, cửa hàng mở rồi, làm ăn cũng không tệ, cửa hàng của anh ở bên này thế nào?" Bà Ôn hỏi.

Thân thể Ôn Thiều Ngọc cứng đờ.

Bà Ôn cũng biết tám phần là hắn không biết.

"Chưa từng đi xem à?"

"Con bận quá, không có thời gian."

Ôn Thiều Ngọc gầy gò, trông còn gầy hơn so với lúc trước nhưng trạng thái tinh thần rất tốt.

Đặc biệt là ánh sáng trong đôi mắt đó.

Tay áo hắn được xắn lên đến cánh tay, lộ ra đường nét cơ bắp rất đẹp mắt, không giống như loại ngôi sao mới nổi non nớt kia. Tuy khuôn mặt này không hề giống người sắp bốn mươi tuổi.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 517



"Đừng để mình bận rộn quá, tiền trong nhà còn kiếm không hết, anh phải có một kế hoạch cho cuộc sống của mình chứ không phải lung ta lung tung, đi đến đâu tính đến đó, sau này anh muốn trở thành người như thế nào, vì mục tiêu như thế nào mà cố gắng." Đã lâu bà Ôn không nhìn thấy con trai, bắt đầu giáo dục con trai.

Những người khác cũng đang nói chuyện.

Luật Hạo Chi, Ôn Độ và Tư Đồ Quang Diệu đang nói chuyện làm ăn.

Ôn Oanh thì thầm với Luật Cảnh Chi.

Ôn Thiều Ngọc nghe bà nói, nghiêm túc gật đầu: "Mẹ, con muốn hát, còn muốn làm diễn viên."

"Vậy thì làm thôi?" Giọng điệu của bà Ôn rất nhạt, giống như đây không phải là chuyện gì rất khó.

Dáng vẻ nhẹ như mây gió kia mang đến cho Ôn Thiều Ngọc dũng khí vô tận.

"Mẹ, mẹ không cảm thấy con không biết tự lượng sức mình sao?"

Ôn Thiều Ngọc hát bình thường, không biết sáng tác, cũng không biết soạn nhạc, thậm chí ngay cả khuông nhạc cũng

là mới học. Ca hát cũng không có kỹ thuật gì, hắn còn thua kém ca sĩ chuyên nghiệp nhiều lắm.

Nếu bàn về diễn xuất, hắn vẫn còn là người mới, không cân được vai diễn lớn.

Có người nói vì sau lưng hắn có người nâng đỡ, nếu không căn bản sẽ không nhận được kịch bản.

Mấy tháng nay Ôn Thiều Ngọc rất tự ti.

Hắn càng học thì càng tự ti, càng tự ti lại càng không có lòng tin.

Làm chuyện mình thích không vui vẻ như hắn tưởng tượng. Nhưng so với những thứ khác, hắn vẫn muốn làm cái nghề này hơn, hắn không phải trẻ con, cũng không phải một người hai mươi mấy tuổi vô liêm sỉ.

Ít nhiều gì vẫn trưởng thành một chút.

"Khi anh còn bé đi theo lão già kia học hát kinh kịch, lão già kia đã nói như thế nào?" Bà Ôn nhìn con trai, nỗi lo lắng trong đáy mắt bị che giấu ở nơi sâu nhất.

Ôn Thiều Ngọc nhớ lại tình huống lúc đó, nói: "Ông ấy nói con là đứa trẻ có thiên phú nhất mà ông ấy từng gặp, đáng tiếc hiện tại không thể lên sân khấu hát kinh kịch, nếu không con nhất định có thể trở thành diễn viên nổi tiếng."

"Chẳng qua là anh gặp được thời điểm tốt. Bây giờ đã có cơ hội mà người khác không có, tuổi tác thì tính là gì? Có thể diễn và hát đến già, hoàn cảnh lại tốt như vậy, anh sợ cái gì? Anh có nền tảng, không có kiến thức thì học, quay phim có thể vất vả như hát kinh kịch trên sân khấu sao?" Cuối cùng bà Ôn hỏi hắn.

Trái tim Ôn Thiều Ngọc đã ổn định.

Hắn vững vàng nói: "Không có!"

"Đã vậy rồi anh còn sợ cái gì?"

Bà Ôn nhìn con trai rồi thở dài trong lòng, hiếm khi không mắng hắn: "Hát kinh kịch chính là bỏ công mười năm dưới sân khấu vì một phút trên sân khấu. Mấy chục năm này, mỗi sáng sớm anh đều luyện giọng, anh kém người nào? Rõ ràng anh có ưu thế hơn so với người khác. Những người thành danh kia rất lâu về trước, họ đều đóng vai phụ."

Ôn Thiều Ngọc nghe được ba chữ đóng vai phụ, kinh ngạc nhìn bà Ôn: "Mẹ, mẹ còn biết đóng vai phụ à?”

"Anh lăn lộn trong cái vòng luẩn quẩn này, sao mẹ không biết được?" Nhỡ đâu có chuyện gì cũng không đến mức hai mắt bị mù.

Ôn Thiều Ngọc cảm động.

"Mẹ, không ngờ mẹ lại thương con như vậy!"

"Nói nhảm, anh là một miếng thịt từ trên người mẹ rơi xuống, mẹ không thương anh, chẳng lẽ phải đi thương người khác?"

Bà Ôn tức giận trừng hắn: "Mẹ đã gửi một số đoạn băng anh hát cho chị gái của anh rồi. Đợi phim anh đóng có băng ghi hình, mẹ cũng sẽ gửi cho chị gái anh. Sau này anh phát đạt cũng đừng quên chị gái đã đối xử tốt với mình đấy."

Ôn Thiều Ngọc nghiêm túc gật đầu:

"Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ đối xử tốt với chị con."
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 518



Thời điểm trong nhà nghèo nhất cũng là nhờ có chị gái gửi tiền về nhà giúp bọn họ vượt qua khó khăn.

Nghe nói người thành phố không có cơm ăn, trong thôn cũng không có gì ăn.

Nhưng đất đai có thể trồng lương thực.

Trong nhà trồng không ít gạo, hắn khiêng hai túi gạo đưa qua cho chị hắn, khi ấy chị hắn đã khóc. Hắn ở lại nhà chị gái một đêm, thấy anh rể trở về nấu cơm, còn đun nước nóng cho chị gái.

Chị gái gầy đi, cuộc sống có hơi khổ sở, tiền tiết kiệm được từ kẽ răng đều sẽ gửi về cho hắn.

Nhưng anh rể đối xử với chị gái rất tốt.

Khi hắn đi, hắn đã chào hỏi chị gái rồi vội vàng rời đi.

Một cái chớp mắt mà lại thành nhiều năm rồi không gặp chị gái.

"Mẹ, chị con gần đây thế nào rồi?" Ôn Thiều Ngọc bên này gọi điện thoại và viết thư cũng không tiện.

Bà Ôn thấp giọng nói: "Trong nhà chị anh có điện thoại, mỗi ngày mẹ đều gọi điện thoại cho nó, mẹ bảo nó không cần gửi tiền về nhà nữa, trong nhà bây giờ đã có công ăn việc làm, không thiếu tiền, nó không cần phải sống tằn tiện vì nhà chúng ta nữa, sau đó mẹ gửi cho nó một nghìn đồng."

Bà Ôn nhìn con trai, chỉ cần con trai dám nhíu mày, bà sẽ cho hắn một cái bạt tai thật mạnh.

Ôn Thiều Ngọc nhíu mày, tay bà cũng giơ lên.

Nhưng lại nghe thấy Ôn Thiều Ngọc nói: "Sao mẹ cho có một nghìn đồng thế? Cửa hàng bên này có thể kiếm được mười nghìn một tháng đấy mẹ! Mẹ chuẩn bị cho chị con nhiều tiền một chút nữa đi, để chị ấy mua một căn nhà lớn, điện thoại hiện đại, đến lúc đó con sẽ mua chút đồ ăn ngon từ bên này và quần áo đẹp gửi về cho chị ấy và bọn nhỏ."

Ôn Thiều Ngọc nói xong, lại cảm thấy quá ít.

"Mua thêm nhiều đồ ăn nữa!"

Bà Ôn nghe thấy lời con trai nói lại hạ tay xuống.

"Đến lúc đó sẽ để xe chở đồ đạc về, bảo người ta cố ý chạy một chuyến đưa qua cho chị gái con." Bà Ôn cũng không gặp được con gái.

Làm sao bà có thể không nhớ con gái chứ!

Đó là đứa bé mà bà mắc nợ nhiều nhất!

Ôn Oanh nghe thấy bà nội và ba nói về cô cả bèn thấp giọng nói với Luật Cảnh Chi: "Cô cả của tớ là một người phụ nữ số khổ nhưng cũng may mắn! Tình cảm của cô ấy và chú của tớ rất tốt!”

“Tay cô cả của tớ có vấn đề, gả cho gia đình nghèo nhất trong thôn. Chú cả của tớ tuổi còn nhỏ mà đã đi làm lính. Lúc trở về còn dẫn theo cô cả của tớ đi. Mấy năm đầu cô cả của tớ theo quân, cuộc sống rất gian khổ. Tay của cô ấy tật xấu nên không làm được những việc khác. Sau này khi được phân công về một nơi, cuộc sống cũng chật vật nhưng tháng nào cô ấy cũng gửi tiền về cho nhà ngoại."

Luật Cảnh Chi chưa từng thấy người nhà nào như vậy.

Người của nhà họ Luật đều rất vì tư lợi, ngoại trừ anh trai ra, cậu bé chưa từng cảm nhận được bất cứ tình thân nào đến từ nhà họ Luật.

"Cô cả cậu tốt quá."

Ôn Oanh mềm mại gật đầu. "Cô cả tốt lắm, không phải tốt bình thường!"

"Cậu đã gặp cô ấy chưa?" Luật Cảnh Chi hỏi.

Ôn Oanh lắc đầu. "Chưa gặp. Bà nội nói trở về một chuyến cần rất nhiều tiền, cô cả không nỡ trở về."

"Vậy tớ..."

"Chẳng qua bây giờ đã khác rồi! Bọn tớ có tiền! Bà nội nói với tớ chờ đến Tết sẽ trở về rồi sẽ đi thăm cô cả. Lần này mua thật nhiều đồ ăn ngon mang về cho cô cả." Ôn Oanh len lén nói cho Luật Cảnh Chi: "Tớ sẽ mang theo tiền tiêu vặt của tớ nữa!"

Trên mặt Luật Cảnh Chi hiện lên nụ cười: "Tiền đủ không?"

"Đủ rồi!"
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 519



Ôn Oanh cũng không biết có đủ hay không nhưng cô bé Muốn tiêu hết tiền, dùng toàn bộ để mua đồ cho cô cả.

Ăn cơm xong.

Luật Cảnh Chi về đến nhà, mở kho bạc nhỏ của mình ra xem bên trong có bao nhiêu tiền.

Lúc Luật Hạo Chi đi vào đã nhìn thấy cảnh tượng thế này.

"Em đang làm gì vậy?"

"Thiếu tiền.

Thái độ của Luật Cảnh Chi rất lạnh lùng, thậm chí cũng không ngẩng đầu lên.

Luật Hạo Chi cũng không thèm để ý, đi tới hỏi: "Anh hỏi này, em thiếu tiền làm gì? Muốn mua gì đó mà không đủ tiền à?"

"Vậy anh cho em một ít nhé?"

Tiền tiêu vặt của Luật Cảnh Chi không ít, chỗ cần tiêu tiền cũng không nhiều lắm, tất cả tiền đều để dành.

Rất khả quan.

Nhưng cậu bé muốn đưa tiền cho Ôn Oanh nên đương nhiên là càng nhiều càng tốt.

Luật Hạo Chi: "..."

"Em Muốn bao nhiêu?"

"Có bao nhiêu cho bấy nhiêu."

Ha!

Thằng nhóc này không hề khách sáo chút nào.

"Em cần nhiều tiền như vậy làm gì?" Luật Hạo Chi cảm thấy hành động của thằng nhóc này rất không bình thường.

Luật Hạo Chi lo lắng em trai bị lừa nên định theo dõi sát sao.

Em trai bị lừa tiền là chuyện nhỏ, nhưng nếu tạo thành thương tổn không thể đo lường được thì Luật Hạo Chi cũng không có chỗ để khóc.

Luật Cảnh Chi sẽ không giấu anh trai mình chuyện này.

"Oanh Oanh mang theo tất cả tiền tiêu vặt đến mua đồ cho cô cả, em cũng muốn mua chút gì đó cho cô cả của cậu ây."

Luật Hạo Chỉ nghe thấy xưng hô thân mật toát ra từ trong miệng em trai, muốn hộc máu.

Cô cả, gọi thân mật ghê.

Làm như người ta là cô của em vậy!

Đó là cô của em à?

Cậu ấy cố ý xuyên tạc lời nói của em trai, nhíu mày, biểu cảm hết sức nghiêm nghị hỏi: "Em muốn mua đồ cho cô cả? Tiểu Cảnh, em có biết tiền của em sẽ bị lãng phí không?"

Luật Cảnh Chi hỏi ngược lại: "Em không cần báo đáp, cô ấy có biết hay không cũng không quan trọng, chủ yếu là vì cảm ơn."

Cảm ơn cô ấy đã đối xử với cả nhà Oanh Oanh tốt như thế!

"Cô sẽ ném quà đi, em đừng phí tâm nữa." Luật Hạo Chi nói xong bèn nhìn vào con ngươi khó chịu của em trai. Luật Cảnh Chi ghét bỏ nói: "Anh, chỉ số thông minh của anh bị chó ăn rồi à?"

Luật Hạo Chi: "...”

Tức giận.

Em trai càng lớn càng không dễ chơi.

Đùa một chút là muốn cắn lại.

Chậc!

"Nếu em không muốn trả tiền thì đừng ở đây làm chướng mắt." Lúc anh trai Luật Cảnh Chi ghét bỏ là sẽ không nể mặt lắm.

Luật Hạo Chi xoay người rời đi.

Không thèm cậu ấy ở đây thì cậu ấy sẽ không ở đây.

Có thể làm gì cậu ấy được chứ?

Không bao lâu sau, Luật Hạo Chi đã trở lại.

Cầm một xấp tiền trong tay ném thẳng tới trước mặt em trai: "Không đủ thì nói, cũng không nhất thiết phải mua hết tất cả trong một ngày. Hơn nữa em mua đồ xong còn phải xem xem nên đưa qua thế nào."

"Không phải anh có đội xe à?"

Giọng điệu đương nhiên của Luật Cảnh Chi khiến Luật Hạo Chi muốn hộc máu.

Em trai lớn rồi, ăn cây táo rào cây sung.

Muốn kéo về cũng không về được.

Thế nên mới tức giận.

Luật Cảnh Chi đếm tiền xong lại cất tiền anh trai đưa vào cặp sách, sau đó đặt cặp sách vào trong két sắt, còn không quên khóa két sắt lại.

Luật Hạo Chi: "...”

Rõ ràng tiền này là do cậu ấy cho.

Thế nhưng dáng dấp phòng trộm này của em trai là phòng ai đây?

"Anh trai, không phải ngay cả một chút tiền như vậy mà anh cũng không nỡ tiêu đó chứ. Người ta đã cứu mạng em đấy." Đột nhiên Luật Cảnh Chi lại nói một câu như vậy.

Đầu Luật Hạo Chi đầy dấu chấm hỏi.

Cậu ấy nghe thấy lời này sao lại khó chịu đến vậy chứ?

"Luật Cảnh Chi."

"Làm sao!"

"Em nói chuyện đàng hoàng lại cho anh."
 
Back
Top