Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 465



Sắc mặt Ôn Thiều Ngọc rất khó coi.

Người đàn ông thấy vậy bèn đắc ý cười hỏi: "Nhóc con, nghĩ kỹ chưa?"

"Tôi..."

Ôn Thiều Ngọc mới mở miệng nói được một chữ thì sau lưng đã truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Anh gọi ai là nhóc con?"

Người đàn ông ngẩng đầu lên bèn trông thấy một khuôn mặt lạnh lùng, còn tưởng rằng mình nhìn lầm người. Hắn ta dùng sức dụi dụi mắt mới phát hiện mình không bị hoa mắt.

Tiếp tục nhìn quần áo người trước mắt này đang mặc, là một bộ quần áo ở nhà bình thường chứ không phải là suit ba mảnh tao nhã.

Tóc cũng rất tự nhiên.

Trông có vẻ trẻ hơn vài tuổi so với dáng dấp chỉnh tề trước đó.

Không giống người mà hắn ta biết!

Nhưng dáng vẻ này quá giống!

Ôn Thiều Ngọc vội vàng kéo người nọ ra phía sau, nhỏ giọng nói: "Quang Diệu, đây là ông chủ lớn của công ty đĩa nhạc muốn tìm tôi nói chuyện, không phải tới gây sự. Cậu ở bên cạnh chờ một lát đi, tôi xử lý xong sẽ đến nói với cậu sau,"

Quang... Quang Diệu?

Hai chân người đàn ông như nhũn ra, nếu không phải anh ấy cảnh cáo nhìn hắn ta thì chắc chắn hắn ta đã quỳ xuống trước mặt Tư Đồ Quang Diệu.

Tư Đồ Quang Diệu không nói gì, chỉ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Ôn Thiều Ngọc.

Ôn Thiều Ngọc xoay người, nói với người đàn ông: "Ông chủ, anh muốn ký hợp đồng với tôi thì có thể cho tôi thêm thời gian được không? Tôi mới ký hợp đồng với người khác, bây giờ mà hủy hợp đồng sẽ không được tốt lắm đâu. Tôi..”

"Vậy thì không cần hủy hợp đồng nữa."

Thái độ của người đàn ông vô cùng giận dữ, cầm lấy hợp đồng trên bàn rồi xoay người rời đi.

Trong lòng hắn ta mắng chửi hùng hổ, thằng nhóc này rõ ràng có người chống lưng mà còn giả vờ hèn nhát.

May hắn ta không bắt ép người ta lăn dấu tay.

Nếu không công ty đĩa nhạc của họ sẽ xong đời.

Người đàn ông nghĩ đến truyền thuyết của Tư Đồ Quang Diệu trên giang hồ, trong lòng vẫn còn sợ hãi, hắn ta nói với đàn em của mình: "Mấy ngày nay tôi sẽ không đến công ty, có chuyện gì các cậu cứ tìm người khác đi xử lý. Người khác hỏi thì cứ nói tôi bệnh rồi."

Đàn em không hiểu: "Đại ca, làm gì có người nào đang yên đang lành lại trù mình đổ bệnh chứ?"

"Bảo cậu đi thì cậu đi đi, nói nhảm nhiều vậy làm gì?"

Người đàn ông tức giận mắng.

Bộ hắn ta muốn mình bệnh chắc?

Nhưng nếu hắn ta không bệnh thì cái chết cách hắn ta cũng không còn xa đâu.

Hắn ta năm nay mới hai mươi tám thôi, không muốn mất sớm lúc tráng niên.

Người đàn ông đi rồi.

Ôn Thiều Ngọc ù ù cạc cạc: "Kỳ quái, người này có vẻ rất dễ nói chuyện, chỉ là đôi khi không muốn cho người ta nói chuyện."

Tư Đồ Quang Diệu: "..."

Quên đi, kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc.

"Chúng ta có thể trở về chưa?" Ôn Thiều Ngọc thấy các thí sinh khác lục tục rời đi bèn quay đầu hỏi Tư Đồ Quang Diệu.

Tư Đồ Quang Diệu nói: "Còn một bữa tiệc chúc mừng."

"Vậy thì thôi."

Ôn Thiều Ngọc biết công ty đĩa nhạc mình muốn đến không giống với công ty người ta, hắn sẽ không bị bắt nạt. Hơn nữa đó cũng là một công ty nhỏ nên không cần phải đi theo đám xã hội đen này lăn lộn.

Hắn kiên định cho rằng chỉ cần có tác phẩm tốt là có thể nổi tiếng.

Thành danh hay không không quan trọng.

Điều quan trọng là hắn có cơ hội ca hát.

Suy nghĩ của Ôn Thiều Ngọc rất đơn giản.

Tư Đồ Quang Diệu thì cho rằng hắn hoàn toàn không cần phải ở lại nơi này, bắt chuyện làm quen với những người kia. Ôn Thiều Ngọc thì khác, hiện tại hắn phải trở về học tập, cố gắng bổ sung cho mình để chuẩn bị cho tương lai.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 466



"Ừ, chúng ta trở về thôi."

Ôn Thiều Ngọc bước ra khỏi hậu trường đã nhìn thấy mọi người trong nhà trước cửa ra vào.

Hắn ôm cúp đứng đó cười như một tên ngốc.

"Ba!"

Ôn Oanh nhìn thấy Ôn Thiều Ngọc trước tiên, vui mừng vẫy tay.

Những người khác cũng nhìn về phía Ôn Thiều Ngọc.

Ôn Thiều Ngọc nhìn thấy trên mặt mẹ mình hiện lên một nụ cười, bèn đi tới nói với bà Ôn: "Mẹ, mẹ đừng cười nữa, trông dọa người quá!"

Thân thể bà Ôn cứng đờ, cười càng thêm dữ tợn.

Tư Đồ Quang Diệu theo sau hít thở sâu.

Sau này người đại diện đi theo Ôn Thiều Ngọc nhất định phải là người có EQ cao mới được, EQ của trợ lý cũng không thể thấp. Nếu không với cái miệng này của Ôn Thiều Ngọc không biết còn phải đắc tội bao nhiêu người.

Tư Đồ Quang Diệu rầu rĩ thở dài, cảm thấy tóc mình sắp rụng hết rồi.

Ôn Độ cũng cảm thấy ngượng ngùng.

Mọi người đặt một bàn tiệc trong quán rượu, định qua đó chúc mừng một phen.

Ôn Độ cố ý đi ở phía sau, thấp giọng nói: "Chú Tư Đồ, ba con không biết ăn nói, sau này mong chú châm chước thêm."

"Anh trai mình nhặt được thì phải làm sao đây chứ! Chịu thôi!" Tư Đồ Quang Diệu cũng cười nói với Ôn Độ.

Tư Đồ Quang Diệu nhìn Ôn Thiều Ngọc nhét cúp vào lòng bà Ôn, sau đó quay đầu nói với Ôn Độ: "Mấy năm nay con cũng không dễ dàng gì."

Ôn Độ hiểu được lời nói của Tư Đồ Quang Diệu một cách thần kỳ.

Nghĩ đến kiếp trước, đáy mắt Ôn Độ mang theo bị thương nói: "Có đôi khi, chỉ cần người còn sống thì cho dù thế nào cũng tốt cả."

Tư Đồ Quang Diệu không rõ vì sao dưới đáy mắt đứa bé này lại tang thương như thế, theo lý thuyết mà nói thì ánh mắt như vậy không nên xuất hiện ở trên người của một đứa bé, nhưng hết lần này tới lần khác, anh ấy lại nhìn thấy nó dưới đáy mắt của Ôn Độ.

"Ba con đang ở đây rồi, con cần lo lắng, có chú rồi thì không ai có thể làm gì được hắn đâu."

Tư Đồ Quang Diệu vỗ vỗ bả vai Ôn Độ: "Không biết tình huống bên nhà các con thế nào, nhưng bên bọn chú chỉ cần nhận người thân rồi thì đó chính là thân thích đường hoàng ra dáng. Về sau chú chính là chú ruột của con, có việc gì cũng đừng khách sáo với chú."

Ôn Độ không ngờ Tư Đồ Quang Diệu lại có nghĩa khí như vậy.

"Vậy thật đúng là có chuyện muốn kính nhờ chú."

Tư Đồ Quang Diệu vui vẻ hỏi: "Chuyện gì?"

"Mong chú quan sát những người phụ nữ bên cạnh ba con kỹ càng một chút."

Ôn Độ cảm thấy mình nói không đủ rõ ràng nên lại thẳng thắn nói ra: "Ba con là người khá ngây thơ, lúc trước cũng là bởi vì bị phụ lừa gạt nên mới có con và em gái con. Sau đó người phụ nữ kia vì tiền đồ mà vứt bỏ ba con, vậy vẫn còn nhớ mãi không quên bà ấy."

Ôn Độ dừng một chút mới nói tiếp: "Hiện tại ông ấy đã bước vào cái vòng luẩn quẩn này rồi, bên trong nó quá lớn, không biết sẽ: phải dạng người nào, xảy ra chuyện gì. Chú phái thêm vài người theo dõi ông ấy, tốt nhất là đi theo mọi lúc. Nếu ông ấy có người phụ nữ mình thích thì mong chú hãy điều tra nhiều hơn. Con không ngại ba con tái hôn, chỉ là con lo lắng ông ấy sẽ bị người ta lừa gạt."

"Chú hiểu rồi."

Trong lòng Tư Đồ Quang Diệu vô cùng phức tạp.

Ôn Thiều Ngọc tốt số cỡ nào mới có được một đứa con trai tuyệt vời như vậy chứ.

Không!

Đây đâu phải là con trai?

Đây rõ ràng là ba!

Có là ba ruột cũng không tốt được như vậy!

Tư Đồ Quang Diệu chua xót.

Người khác sinh con trai đều lo lắng con trai mình sẽ trở thành một tên phá của.

Mà đến phiên Ôn Thiều Ngọc lại biến thành con trai quan tâm ba ruột.

Rất trái ngược!
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 467



Sao điều này có thể khiến người ta không cảm thấy ghen tỵ chứ?

Quán là do Tư Đồ Quang Diệu đặt.

Vị trí rất tốt.

Họ đến phòng riêng lớn nhất.

Toàn bộ quá trình Ôn Thiều Ngọc đều cười, đã vậy còn rất hào phóng nói: "Mẹ, mọi người đã tới Hương Thành rồi, vốn dĩ con nên đưa mọi người ra ngoài ăn một bữa đàng hoàng. Rốt cuộc lúc này cũng có lý do rồi, chúng ta cùng nhau thử mỹ thực của Hương Thành đi, cũng thuận tiện cảm ơn Hạo Chi và Cảnh Chi đã chăm sóc chú, nếu không có hai cháu thì một mình chú đến Hương Thành nhất định là sẽ mù hết cả hai mắt, xong đời luôn! Được rồi, chúng ta bắt đầu ăn thôi! Oanh Oanh, Tiểu Độ, hai đứa ăn nhiều một chút!"

Tư Đồ Quang Diệu đợi nửa ngày cũng không thấy Ôn Thiều Ngọc nói một câu cảm ơn.

Anh ấy quay đầu nhìn Ôn Thiều Ngọc, Ôn Thiều Ngọc nhìn cúp đặt ở giữa bàn, lại hềnh hệch cười hì hì hai cái, ngay cả thứ mà hắn không thích ăn nhất nhét vào trong miệng cũng không có cảm giác gì.

"Ăn ngon không?"

"Ăn ngon."

Ôn Thiều Ngọc vui vẻ gật đầu.

Tư Đồ Quang Diệu mím môi nói: "Đây là thịt kho gừng, anh đang ăn gừng."

Vẻ mặt Ôn Thiều Ngọc xanh mét.

Hẳn khô khan nói: "Thật ra gừng cũng không khó ăn đến vậy."

Tư Đồ Quang Diệu cười lạnh.

Có bản lĩnh thì anh đừng uống nước rồi hẵng nói ra những lời này.

Một bữa cơm mà chủ khách đều vui mừng.

Tư Đồ Quang Diệu cũng không cho Ôn Thiều Ngọc trở về chỗ ở lúc trước mà đưa hắn tới biệt thự xa hoa nhất.

Trong biệt thự có rất nhiều phòng mà còn cách tòa nhà Luật Cảnh Chi ở rất gần.

Ôn Thiều Ngọc từ chối, không muốn đi.

Tư Đồ Quang Diệu nói: "Nếu anh muốn lên tạp chí lá cải ngày mai thì có thể không đi."

"Là sao?"

Ôn Thiều Ngọc không hiểu rõ chuyện này.

Ôn Oanh biết, cô bé giơ bàn tay nhỏ bé lên, mềm mại nói: "Là những tờ tạp chí đó sẽ viết ba đi gặp mặt ai, ăn cái gì, đi đâu á!"

Cô bé đã từng nhìn thấy tạp chí trong nhà Luật Cảnh Chi.

May mắn cô bé biết không ít chữ nên cảm thấy rất thú vị.

"Sao em biết?" Ôn Độ quay đầu hỏi em gái.

Ôn Oanh bèn nói: "Em đã thấy tạp chí rồi!"

"Tôi bảo người ta mua mấy quyển đến cho anh xem nhé."

Tư Đồ Quang Diệu đi ra ngoài, không bao lâu sau đã trở lại, trong tay còn cầm theo rất nhiều tạp chí.

Anh ấy cũng không nói lời nào mà chỉ để tạp chí ở trước mặt bà Ôn và Ôn Thiều Ngọc, để hai người họ xem cẩn

thận.

Ôn Thiều Ngọc thấy còn có cả ảnh chụp, khiếp sợ nói: "Chuyện này không ai quản sao?"

"Cuộc thi ca hát được phát sóng trên đài truyền hình nên bây giờ toàn bộ người dân Hương Thành đều biết anh là quán quân của cuộc thi ca hát đó rồi. Hơn nữa băng ghi âm vòng loại và vòng bán kết của anh bán rất chạy, cái tên Ôn Ngọc này không còn bình thường nữa.”

“Lúc trước vẫn còn khá ổn, nhưng bây giờ anh là quán quân, phóng viên của tòa soạn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này. Muốn lượng tiêu thụ tạp chí tốt thì trăm phần trăm sẽ tìm đến anh."

Tư Đồ Quang Diệu cũng chỉ mới nghiên cứu kỹ khía cạnh chuyện này.

Luật Hạo Chỉ nghe vậy, cũng giúp đỡ khuyên nhủ: "Ba mẹ cháu thường xuyên lên mấy tạp chí này nên cháu chưa bao giờ bảo họ tới tìm Tiểu Cảnh cả."

Ôn Thiều Ngọc vốn đã động lòng.

Hiện tại hắn đã trực tiếp đưa ra quyết định.

"Vậy hôm nay chúng ta sẽ không trở về."

Bà Ôn nói: "Mấy đứa qua đó đi, bà về một mình thu dọn chút đồ đạc."

"Bà nội, con đưa bà đi."
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 468



Ôn Độ không yên tâm để bà nội tự mình trở về, bèn nói với Luật Hạo Chi: "Cậu đưa Tiểu Cảnh và ba tôi trở về rồi đưa tôi đi một đoạn được không?"

"Được."

Đều là người có xe.

Chỉ là biểu hiện lúc trước của Tư Đồ Quang Diệu quá bình thường.

Ôn Thiều Ngọc nhìn thấy xe của Tư Đồ Quang Diệu, bèn quay đầu lại nhìn vào mắt của Tư Đồ Quang Diệu.

"Tôi mà nói mượn, anh chắc chắn không tin, đây là xe của tôi." Tư Đồ Quang Diệu tự mình lái xe, chở Ôn Thiều Ngọc và hai đứa nhỏ trở về.

Luật Hạo Chi dẫn Ôn Độ và bà Ôn trở về căn nhà trước đó.

"Nếu cậu cảm thấy bên kia thích hợp thì có thể để chú ở nhà tôi." Lên xe, Luật Hạo Chi mới thấp giọng nói với Ôn Độ.

Ôn Độ lắc đầu. "Ông ấy ở một mình tôi không yên tâm. Có chú Tư Đồ trông nom ông ấy sẽ đỡ hơn."

"Được rồi, vậy có chuyện gì thì cậu nhớ nói đấy."

Xe dừng lại.

Ôn Độ phát hiện bên ngoài có người đi tới đi lui, ánh mắt kia vẫn nhìn về phía nhà cậu.

Cậu nhíu mày nói: "Chưa gì đã có paparazzi tới cửa rồi?"

Tư Đồ Quang Diệu nhìn ra ngoài, cũng nhìn thấy vài người xa lạ, lắc đầu nói: "Những người này không giống phóng viên."

"Không phải phóng viên?"

Ôn Độ quay đầu, ánh mắt nhạy bén bị Tư Đồ Quang Diệu nhận ra, Tư Đồ Quang Diệu bình tĩnh nhìn về phía cậu, cũng không che giấu: "Những người đó tám phần là tới tìm chú."

Tư Đồ Quang Diệu đã nghĩ đến từ lâu rồi.

Lúc đu.ng phải người kia vào hôm nay, anh ấy đã biết mình không thể giấu giếm được thân phận của mình thêm nữa.

Không ngờ những người kia biết được tin tức anh ấy còn sống nhanh như vậy.

Tư Đồ Quang Diệu chưa bao giờ xem thường bất kỳ kẻ nào, nhưng lúc này đây, tốc độ đối phương nhận được tin tức vẫn khiến anh ấy phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Tuy kế hoạch bị gián đoạn nhưng không sao cả.

Tư Đồ Quang Diệu vẫn có thể giải quyết chút chuyện nhỏ này.

"Chú, cảm ơn chú."

Ôn Độ đột nhiên nói cảm ơn.

Tư Đồ Quang Diệu ở bên cạnh thở dài.

Ôn Thiều Ngọc có tài đức gì mà có được một đứa con trai biết thấu hiểu thế này chứ.

Anh ấy cười hỏi: "Có đồ gì quan trọng ở bên trong không? Nếu không có thì hôm nào chúng ta lại đến."

"Giấy tờ."

Giấy tờ của Ôn Độ vẫn còn ở bên trong.

Tiền tiết kiệm của ba cậu lẫn sổ tiết kiệm mà cậu bảo ba cậu làm cũng ở bên trong, nếu muốn đổi chỗ ở thì phải lấy theo mấy thứ này.

"Đi vào đi."

Tư Đồ Quang Diệu mở cửa xe xuống trước, Ôn Độ và bà Ôn cũng đi theo vào cửa.

Ánh mắt của những người bên ngoài giống hệt như ra-đa, theo dõi Tư Đồ Quang Diệu rất sát sao.

"Thu dọn đồ đạc trước, không cần lo lắng." Tư Đồ Quang Diệu thấy hầu như không còn gì cần thu dọn nữa.

Anh ấy ngồi trong phòng khách cầm điện thoại lên gọt cho bên ngoài: "Tin tức tôi còn sống đã truyền đi rồi. Bên ngoài có mấy con ruồi, bắt về hỏi một chút xem là ai phái tới. Còn nữa, cảnh cáo bọn họ đừng dây vào chuyện không nên dây vào."

Nếu không, anh ấy cũng không ngại dạy bọn họ cách làm người đâu.

Tư Đồ Quang Diệu trước giờ chưa từng là người tốt bụng.

Bà nội của Ôn Độ vẫn không hề mở miệng, vào trong rồi bà mới thấp giọng nói: "Có phải những người kia rất phiền phức không?"

"Đối với người khác mà nói có lẽ là rất phiền phức, nhưng đối với chú Tư Đồ mà nói thì không phiền phức một chút nào cả." Ôn Độ bản lĩnh của người này, nếu không cũng sẽ không bị người khác xem là truyền kỳ dù đã qua đời rất nhiều năm.

Hiện giờ vị truyền kỳ này còn sống, vậy thì người xui xẻo chỉ có thể là đám người kia.

Ôn Độ rất vui vẻ xem kịch.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 469



Cậu không hề lo lắng chuyện của Tư Đồ Quang Diệu chút nào.

"Thật sự không sao cả?"

Bà Ôn nghĩ đến em trai của mình, trong lòng khó tránh khỏi lo lắng cho Tư Đồ Quang Diệu.

"Thật sự không sao đâu ạ."

Nghe thấy cháu trai cam đoan, bà Ôn mới thở phào nhẹ nhõm: "Cũng không biết ông cậu con có ở Hương Thành hay không. Thằng bé nhát gan như vậy, sợ là cũng không có bản lĩnh đến Hương Thành. Bà hồ đồ rồi nên mới nghĩ như thế."

Bà Ôn thở dài, sau đó mới đi tìm đồ.

Ôn Độ cảm thấy ông cậu kia sợ là lành ít dữ nhiều, ít nhất là cậu chưa từng gặp qua người thân này trong kiếp trước.

Nhưng bà nội cần một hy vọng.

"Biết đâu đang ở đây thật."

Ôn Độ vừa nói như vậy, mi tâm bà Ôn ngược lại giãn ra.

"Con biết cách an ủi bà lắm đấy. Bà biết điều này là không thể nào, nhưng trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều."

Bà Ôn thu dọn quần áo của con trai, nhìn thấy số quần áo đã giặt đến bạc màu kia, còn vá lại, ngón tay bà thoáng dừng một chút.

Bà nội thở dài nói: "Ba con là một người rất để ý, từ nhỏ đến lớn chưa từng mặc quần áo vá. Nhưng con nhìn quần áo của nó xem, hỏng rồi còn biết tự khâu lại."

Có thể thấy được cuộc sống ở bên ngoài khổ cực ra sao.

"Hôm nay bà thấy những người hát trên sân khấu đều mặc quần áo rất đẹp. Bộ quần áo của ba con... E là cũng chỉ mua tạm mà thôi."

Bà Ôn đau lòng cho con trai.

Ôn Độ nghe bà nội nói, có hơi trầm mặc: "Chuyện này là con không làm tốt, bà muốn trách thì trách con đi."

"Trách con làm gì? Con chuẩn bị nhiều quần áo cho bà và Oanh Oanh như vậy, bà không tin con không chuẩn bị cho ba con. Bà nói vậy cũng không phải cảm thấy ba con mặc đồ khâu vá sẽ chịu nhiều tủi thân, chỉ là bà cảm thấy ba con đột nhiên đã trưởng thành rồi. Trước đây bà còn nghĩ có lẽ mình sẽ không được trông thấy nó như vậy trước khi xuống mồ."

Ôn Độ: "..."

Cậu vẫn nên đi tìm kho bạc nhỏ của ba cậu.

Chốc lát sau, Ôn Độ đã tìm ra một cái hộp sắt, cậu đưa hộp sắt đó cho bà Ôn.

"Bà nội, trong đây đều là tiền của ba con, ông ấy nói là ông ấy kiếm được." Ôn Độ không mở ra xem là vì cậu rất tôn trọng ba mình.

Bà Ôn thì không chú ý chuyện này.

Bà mở hộp ra, nhìn thấy một chồng tiền thật dày bên trong, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

"Ba con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"

Vấn đề này Ôn Độ lại biết: "Ba con nói sáng nào ông ấy cũng dậy sớm mở quầy kiếm tiền, nghe nói buôn bán rất thuận lợi. Không phải ông ấy nói muốn dẫn bà ra quầy xem sao?"

"Bà biết quầy này làm ăn không tệ lắm nhưng không ngờ lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy."

Bà Ôn quả thực đã sợ ngây người.

"Tiền bên này đúng thật là dễ kiếm hơn bên nhà chúng ta."

Nơi kinh tế phát triển và nơi kinh tế không phát triển chính là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

"Dễ kiếm tiền, nhưng tiêu cũng tốn tiền. Một quả trứng không biết đắt hơn so với bên chúng ta bao nhiêu đâu."

Bà Ôn không hâm mộ lắm.

Đều là sống qua ngày nhưng cuộc sống ở Bình Thành cũng tốt hơn nhiều so với quá khứ.

Sau này nhất định sẽ càng ngày càng tốt hơn, không thua kém gì nơi này.

Thậm chí còn tốt hơn ở đây.

Thu dọn đồ đạc xong.

Ôn Độ mang theo rương nặng nhất đi ra ngoài, lúc đi ngang qua phòng khách còn gọi Tư Đồ Quang Diệu một tiếng: "Chú, mình đi thôi."

"Đi trước đi."

Tư Đồ Quang Diệu tao nhã đứng dậy, đi ở sau cùng để thuận tiện khóa cửa lại.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back