Dịch Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 180



“Lương thực không bán thì có thể dùng để nuôi lợn, nuôi gà. Khi gà lớn, gà trống có thể bán, gà mái đẻ trứng, không ăn hết, có dư thì sẽ mang đi bán."

Ôn Độ không ngờ trong khi cậu đang cố gắng, gia đình cũng đã âm thầm thay đổi.

Tất cả bọn họ đều không ngừng nỗ lực vì gia đình này.

"Bà đã bàn với bà Hai nhà Lão Nghiêm rồi, qua Tết, gà sẽ bắt đầu đẻ trứng. Chẳng mấy chốc sẽ có khoảng một hai trăm quả trứng. Khi đó, dùng số trứng này để ấp gà con. Không phải tất cả đều nở được, nhưng chỉ cần có khoảng hơn một trăm con gà con là được."

Bà Ôn đã tính toán rõ ràng, trong nhà ít người, nuôi nhiều gà cũng không ổn.

Không bằng nuôi ít một chút.

Ôn Độ nghe vậy, nói với bà: "Bà ơi, sau này nhà mình đều chuyển lên thành phố ở. Mấy tháng nữa là nhà xây xong rồi, chắc chắn ba cũng sẽ lên thành phố. Bà và Oanh Oanh ở đây, con không yên tâm.”

“Nuôi gà nhiều ở nông thôn thì được, nhưng lên thành phố không có chỗ nuôi nhiều thế đâu. Thôi thì để Oanh Oanh mang hai con gà con đi thôi."

Bà Ôn nhíu mày: "Nếu cả nhà đều đi, nhà này phải làm sao bây giờ? Nhà không có ai ở, để trống rồi sẽ hư hỏng mất."

"Chuyện này dễ thôi, con sẽ tìm người đến ở." Ôn Độ đã có ý tưởng trong đầu.

Nhưng cậu còn phải hỏi người ta xem sao.

Bà Ôn không nỡ bỏ căn nhà, dù sao đây cũng là nhà cũ của Ôn gia.

Nhưng cháu trai nói đúng, bà và cháu gái không thể ở đây được.

Ôn Độ không lên thành phố ngay mà đến bưu điện gọi điện cho Cửu gia.

"Cửu gia, là tôi, Tiểu Độ đây."

Cửu gia nghe tiếng thì nhíu mày, nếu không vì thằng nhóc này, ông đã không bận rộn như bây giờ.

Từ hôm qua đến giờ, ông đã phải chạy tới chạy lui khắp thành phố, đến giờ vẫn chưa nghỉ được một giây phút nào..

Thế mà vừa mới ngồi xuống, ông còn chưa kịp ngồi yên, thằng nhóc này đã gọi điện tới đây.

Cửu gia miệng thì chê bai, nhưng trong lòng lại rất vui mừng. Sự xuất hiện của thằng nhóc này mang lại hy vọng mới cho những người trong viện.

Đây là chuyện tốt.

"Cửu gia, không phải chú có vài người không phù hợp làm việc trên công trường sao?"

Cửu gia nhíu mày, giọng có chút lạnh lùng: "Thế nào? Cậu muốn giúp tôi sắp xếp hết những người đó à?"

"Nếu chú tin tôi, thì cứ đưa những người đó về quê của tôi đi. Bà và ba tôi sẽ lên thành phố sống, nhà cũ ở quê vừa hay sẽ bị bỏ trống. Tôi nghĩ đến chú."

Cửu gia không mắc bẫy: "Tên nhóc nhà cậu có gì thì cứ nói thẳng đi, đừng vòng vo nữa."

Ôn Độ không nhịn được mà bật cười.

"Bà tôi mua rất nhiều trứng gà, chuẩn bị ấp gà con. Nhưng nuôi gà ở nông thôn thì được, lên thành phố rồi thì không thể nuôi nhiều gà như thế được”

“Nhưng nếu nuôi nhiều gà ở nông thôn, có thể bán lên thành phố. Cửu gia, chú thấy chuyện kinh doanh trứng gà thế nào?"

Ôn Độ vừa nói, người ở đầu dây bên kia lập tức lâm trầm tư.

Cửu gia cũng không phải là người ngu ngốc.

Tổ tiên của ông là thương gia.

Khi đất nước gặp khó khăn, gia đình đã quyên góp hết tài sản. Sau đó, các anh em của ông đều hy sinh, trong nhà cũng chỉ còn lại mình ông.

Mẹ ông không chống đỡ nổi, cả người mê man, sau đó cũng qua đời.

Gia đình bọn họ từng có vốn liếng vững chắc.

Nhưng khi Cửu gia trở về, phát hiện trong nhà chỉ còn lại mỗi mình ông, lập tức có chút nản lòng thoái chí.

Sau đó đã xảy ra nhiều ông bắt đầu thu nhận những đứa trẻ đáng thương ngoài kia. Giờ chúng đã lớn, phải tự bươn chải kiếm sống nuôi thân thôi.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 181



Nhưng người với người luôn không giống nhau được, có vài người có thể lên công trường làm việc được, nhưng cũng có những người tới công trường chỉ tổ gây thêm rắc rối.

Không thể không nói, tên nhóc Ôn Độ này nắm rõ điểm yếu của ông.

"Coi như tôi thuê căn nhà này của cậu đi."

Ôn Độ nghe câu trả lời chắc chắn của Cửu gia, liền nói: "Cửu gia, gà nhà nuôi không bằng gà thả

rừng. Quan trọng nhất là phân gà không cần xử lý. Trên núi nếu trồng cây ăn quả, sau này bán trái cây cũng được tiền.”

“Bây giờ thuê một ngọn núi không tốn bao nhiêu, ở đây chỉ cần khoảng hơn một nghìn đồng là thuê được năm mươi năm. Chú có muốn cân nhắc không?"

Cửu gia nghe mà đau răng không thôi.

Ông hiểu rồi, thằng nhóc này đang tính kế bọn họ.

Ôn Độ cúp máy, vừa ngân nga vài giai điệu dân gian vừa đi tìm đại đội trưởng.

Hiện giờ đại đội trưởng đã được gọi là trưởng thôn.

Trưởng thôn là biểu tượng của một khởi đầu mới.

Nhà của trưởng thôn cách nhà họ không xa.

Hai căn nhà nằm trên cùng một con phố.

Khi Ôn Độ tới nhà trưởng thôn, thì thấy ông ấy đang ngồi trên giường uống trà.

Thấy Ôn Độ vào, vợ ông ấy lập tức rót ố mời.

"Tiểu Độ à, có chuyện gì sao?"

Vị trưởng thôn này sẽ không như người khác, không đợi Ôn Độ mở lời đã hỏi ngay.

Ôn Độ nói: "Trưởng thôn, ngọn núi lớn phía sau thôn chúng ta hình như vẫn chưa có ai thầu phải không?"

Trưởng thôn đã sớm nghe nói Ôn Độ ra ngoài kiếm được rất nhiều tiền. Mới đi được vài tháng đã gửi về nhà năm trăm đồng.

Hiện giờ ai cũng ghen tị với Ôn gia không thôi, ai cũng muốn con mình đi theo Ôn Độ ra ngoài

làm ăn.

Nhưng cả một đám người như thế, cũng không ai dám mở miệng cả.

"Sao? Cháu không ra ngoài làm nữa mà định thuê núi ở thôn ta à?"

Trưởng thôn nghĩ rằng việc thuê đất trồng cây trên núi sẽ không kiếm được nhiều tiền, chẳng thể nào so sánh với việc Ôn Độ kiếm được ở bên ngoài.

"Đi ra ngoài thì vẫn phải đi chứ, nhưng cháu dự định sẽ thuê lại ngọn núi này. Cũng coi như là làm tấm gương tích cực cho dân làng chúng ta.

Ôn Độ nói toàn những lời hoa mỹ, khiến trưởng thôn cảm thấy rất hài lòng.

Trưởng thôn lập tức tươi cười đáp: "Từ nhỏ cháu đã khác biệt với những đứa trẻ khác. Bây giờ còn trẻ tuổi thế này, mà đã có thể gây dựng được sự nghiệp bên ngoài. Kiếm được tiền còn nhớ đến việc phải làm gì đó cho quê hương. Cháu giỏi lắm!”

Ôn Độ bị khen có chút ngượng ngùng.

"Trưởng thôn, chúng ta có sẵn hợp đồng thuê đất ở đây không? Nếu có, cháu sẽ bảo ba cháu qua ký ngay." Ôn Độ định bỏ tiền ra làm việc này.

Không phải để lấy lòng Cửu gia, mà vì đất đai và núi rừng trong thôn không thể để người ngoài thuê được.

Ôn Độ muốn thuê núi để Cửu gia trồng cây ăn quả, còn lại sẽ là nuôi gà thả tự nhiên.

Đến lúc đó, Cửu gia nuôi gà kiếm được tiền, người dân trong thôn cũng sẽ nuôi gà theo. Quy mô nuôi gà của dân làng chắc chắn không thể so với Cửu gia được.

Cừu gia là người tuyệt đối sẽ không chỉ làm giàu cho riêng mình mà không quan tâm đến người khác. Chắc chắn ông sẽ thu mua toàn bộ trứng gà của dân làng để bán cùng.

Như vậy có thể giúp cả thôn cùng nhau phát triển kinh tế rồi.

Trưởng thôn cười ha hả nói: "Cháu về nhà trước đi, việc này không gấp. Chú sẽ tổ chức một cuộc họp với mọi người trong thôn để thảo luận. Nếu không ai phản đối, chúng ta sẽ ký hợp đồng thuê đất với giá một ngàn đồng cho năm mươi năm.”

"Được, vậy làm phiền trưởng thôn rồi. Cháu sẽ về nhà đợi tin tức."
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 182



Ôn Độ đứng dậy đi ra ngoài, vợ trưởng thôn thấy Ôn Độ định rời đi, niềm nở nói: "Ôn Độ, cháu đi ngay à? Ở lại ăn cơm đi, đừng đi vội thế chứ."

"Nhà cháu đã nấu cơm rồi, bà nội đang đợi cháu ở nhà ạ."

Ôn Độ không quen ăn cơm ở nhà người khác, nói xong liền nhanh chóng đi ra ngoài.

Vợ trưởng thôn nhìn theo bóng dáng Ôn Độ chạy ra ngoài, quay lại hỏi trưởng thôn: "Cậu ấy đến nhà mình làm gì vậy?"

Trưởng thôn khoanh tay nói: "Cậu ấy muốn thuê núi trong làng."

"Núi trong làng chúng ta đều cho thuê năm mươi năm, một lần thuê mất một ngàn đồng. Có vẻ cậu ấy kiếm được không ít tiền ở bên ngoài, không biết làm nghề gì nữa."

Vợ trưởng thôn cứ lầm bầm không ngừng, trong lòng thầm nghĩ có thể đến nhờ Ôn Độ giúp đỡ em trai của mình ra ngoài kiếm việc.

Trưởng thôn nhìn ra ý đồ của vợ mình, nghiêm mặt nói: "Chuyện nhà mẹ đẻ của bà thì cứ để họ tự giải quyết, đừng nhờ tôi mở lời, cũng đừng làm tôi mất mặt."

Vợ trưởng thôn ấm ức không thôi.

"Sao tôi lại khiến ông mất mặt chứ? Tôi chỉ muốn nhờ Ôn Độ giúp đỡ anh em nhà chúng ta thôi, có gì đâu chứ?"

Trưởng thôn cảm thấy vợ mình có chút vô lý.

"Người nhà mẹ đẻ bà kiếm được tiền có chia cho bà đồng nào không? Bà nghĩ nếu Ôn Độ đồng ý giúp anh em nhà bà ra ngoài làm việc, là vì nể mặt ai? Cậu ấy chân trước vừa nhờ tôi giúp, bà sau lưng lại đi tìm cậu ấy đòi hỏi, bà nghĩ Ôn Độ sẽ nghĩ như thế nào đây? Sau này tôi làm sao

sống ở thôn này được nữa? Tôi có thể làm chức trưởng thôn này nữa không đây?"

Vợ trưởng thôn bị chồng mắng đến mức không ngẩng đầu lên được.

Bà ta đành lặng lẽ vào nhà nấu cơm.

Ôn Độ hoàn toàn không biết những chuyện vừa xảy ra tại nhà trưởng thôn.

"Bà nội, con đã thuê núi của thôn mình trong năm mươi năm, có lẽ vài ngày nữa, người trong thôn sẽ đến ký hợp đồng. Lúc đó ba sẽ ký thay con."

Bà Ôn không ngờ cháu mình ra ngoài một vòng lại định thuê núi ở quê nhà.

Bà nhìn cháu trai, cảm thấy cháu mình hơi ngốc.

"Một ngàn đồng thuê một ngọn núi trong vòng năm mươi năm, mà ngọn núi ấy lại trọc lóc như thế. Nếu muốn trồng cây ăn quả, thì phải thuê khu đất gần núi, giá hai ngàn đồng năm mươi năm."

Bà Ôn không phải là bà lão không biết gì, bà hiểu biết hơn rất nhiều so với các bà lão khác, nhiều người đàn ông khác trong thôn cũng chưa chắc đã bằng bà đâu.

Ôn Độ nghe vậy, biết ngay bà nội mình nói đến ngọn núi nào.

Ngọn núi đó không hẳn trọc lóc như bà nói.

Hơn nữa ngọn núi rất lớn, quả thật có một phần không thể trồng cây được.

Nếu ở thời hiện đại, nơi đó rất thích hợp làm khu trượt tuyết.

Bây giờ thì vẫn chưa có thiết bị trượt tuyết.

"Thuê ngọn núi này không chỉ để trồng cây ăn quả, chủ yếu là để nuôi gà."

Ôn Độ giải thích, bà nội liền hiểu ngay ý của cậu.

"Được rồi, bà biết rồi. Đợi ba con về, bà sẽ bảo nó ở nhà đợi, không được đi đâu hết. Nếu người trong thôn đến, bà sẽ kêu ba con ký hợp đồng thay con."

Bà Ôn là chỗ dựa vững chắc trong nhà.

Ôn Độ giao số tiền đã chuẩn bị sẵn cho bà.

Vốn bà Ôn còn định hỏi cháu trai có đủ tiền trong tay không: "..."

"Ôn Độ, mấy tháng qua con làm gì mà kiếm được nhiều tiền vậy? Sao bà thấy con tiêu tiền như gió thế? Lấy ra một khoản mà không chớp mắt tí nào?"

Ôn Độ biết bà lại bắt đầu lo lắng rồi.

"Bà nội, bà nhìn những tòa nhà cao tầng ngoài kia, đều phải tìm đến những người có chuyên môn để xây dựng chứ?" Ôn Độ hỏi bà.

Bà không vui nói: "Người ta gọi là kiến trúc sư."
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 183



Ôn Độ kinh ngạc không thôi, không ngờ bà mình còn biết chuyện này.

Cậu thật sự phải nhìn bà bằng con mắt khác rồi.

"Con ở bên ngoài làm nghề đó đấy. Con thiết kế nhà ở cho người ta, rồi tự xây dựng nhà cho họ luôn. Nhờ đó nên mới kiếm được không ít tiền."

Bà nội nói không sai, tiền ở ngoài bây giờ thật sự giống như từ trên trời rơi xuống, dễ kiếm như chỉ cần một cơn gió thổi là đến ngay.

Bà Ôn cũng không hỏi cháu trai đã học nghề như thế nào.

Bà chỉ nhìn chằm chằm vào cháu trai rồi nói: "Con cũng đã lớn rồi, cũng nên có bí mật của riêng mình. Bà c*̃ng chẳng muốn hỏi gì. Con chỉ cần nhớ, kiếm tiền phải bằng khả năng thật sự c*̉a mình, chứ không nên kiếm tiền từ hãm hại lừa gạt. Tiền kiếm được phải trong sạch, tiêu mới yên tâm."

Ôn Độ nghe những lời nói mộc mạc nhưng cũng đầy triết lý của bà nội, trịnh trọng cam đoan với bà.

"Bà nội, bà cứ yên tâm đi. Con tuyệt đối sẽ không kiếm tiền bằng những chuyện trái lương tâm đâu."

Bà Ôn dịu dàng nói: "Được rồi, con hiểu trong lòng là được rồi."

"Vâng." Ôn Độ đi theo bà lão ra ngoài: "Bà nội, nếu thuê được núi, chúng ta phải chuẩn bị sẵn đồ đạc để lên thành phố thôi."

Cậu muốn sớm trở về làm việc.

Nếu có chuyện gì xảy ra mà cậu lại không ở đó, chắc chắn Triệu Kiến Đông sẽ không thể giải quyết được.

"Con còn việc chưa xong à?" Bà Ôn là một bà lão rất thông minh.

Bà lập tức đoán được cháu trai vẫn còn có chuyện chưa giải quyết xong.

Ôn Độ cũng không dấu gì bà lão, lập tức nói hết mọi chuyện: "Trước khi về nhà con có nhận một công trình mới, công nhân dưới trướng con đang làm việc bên đó, con có chút không yên tâm nên Muốn về đó xem sao."

"Hai ngày nữa bà sẽ thu dọn đồ đạc, chúng ta sẽ lên thành phố sớm."

Cái gì trì hoãn cũng được, nhưng chuyện của cháu trai thì tuyệt đối không được.

Bà Ôn nhanh chóng thu dọn đồ đạc trong nhà.

Ôn Độ ở bên cạnh giúp một tay: "Có vài thứ tốt nhất nên đề ở đây đi bà ơi, thiếu gì thì chúng ta mua ở bên đó. Con đã xem qua rồi, ngôi nhà cũ ông nội để lại chỉ cách chỗ chúng ta mở tiệm một con phố thôi."

Bà Ôn nói: "Vậy cũng gần nhỉ."

"Không xa đâu ạ, đi dạo một chút cũng chỉ mất năm phút." Ôn Độ vẫn định hỏi xem bà muốn ở

đâu.

Bà Ôn không nghĩ ngợi gì mà nói ngay: "Nhà của mình có sân, sao lại phải ở nhà người khác? Nếu hai cái sân này không lấy lại được thì thôi. Bây giờ lấy lại rồi, chẳng lẽ chúng ta không ở mà cứ để đó cho mục nát sao?"

Ôn Độ bị bà nói đến chẳng nói nên lời. Chỉ biết gật đầu đồng ý: "Bà nói đúng ạ!"

Người trong thôn làm việc rất năng suất.

Có lẽ vì lo Ôn Độ đổi ý, việc thuê núi hoang còn chưa qua đêm đã xong xuôi mọi chuyện.

Ôn Thiều Ngọc tiễn người đi mà vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Sao nhà chúng ta lại thuê núi thế?" Không phải bọn họ đều muốn lên thành phố kiếm tiền sao?

"Câm miệng lại, không nói không ai coi mày là câm đâu."

Ôn Thiều Ngọc: "..."

Người ký tên là hắn, chẳng lẽ hắn không có quyền biết sao? "Được rồi, mau vào nhà đi, nhà chúng ta họp một chút."

Bà Ôn vào nhà, Ôn Thiều Ngọc và Ôn Độ theo sát phía sau.

Ôn Oanh và Luật Cảnh Chi vẫn đang cùng nhau học tập.

Bây giờ Luật Cảnh Chi đã học được cách ghép vần tiếng Hán, còn có thể tra từ điển.

Tốc độ học tập như một chiếc máy cơ vậy.

Dạy một lần là biết ngay.

Những gì Ôn Oanh biết từ lâu đã bị Luật Cảnh Chi học hết.

Trước khi mấy người bà Ôn vào nhà, Luật Cảnh Chi còn đang hỏi Ôn Oanh: "Ba nhân ba bằng mấy?"

Ôn Oanh đau đầu.

Cô bé chưa từng học qua bảng cửu chương, làm sao biết ba nhân ba bằng mấy chứ?
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 184



Biết trước Luật Cảnh Chi thông minh như vậy, cô bé đã không khoe với Luật Cảnh Chi về bảng cửu chương anh trai dạy mình.

Khi Ôn Oanh đang không chịu nổi, mấy người bà nội đã vào nhà.

Ôn Oanh thở phào nhẹ nhõm.

"Mọi người trong nhà đều ở đây, bà có một chuyện muốn thông báo."

Bà Ôn không nói hết một hơi, mà cố ý dừng lại, cho mọi người thời gian phản ứng.

Đây không phải cố ý, mà là thói quen hình thành từ nhỏ của bà.

"Mấy ngày nữa nhà chúng ta nữa sẽ chuyển vào thành phố, sau này cơ bản sẽ không trở về nữa."

Ôn Thiều Ngọc đặc biệt phấn khởi: "Mẹ, sau này có phải con sẽ là người thành phố không?"

Bà Ôn lười để ý đến hẳn.

"Trước khi đi nhà chúng ta phải làm mấy mâm cỗ. Sau khi ba con qua đời, cả nhà ta đều nhờ vào sự giúp đỡ của hàng xóm láng giềng, mẹ mới có thể một mình nuôi các con khôn lớn."

"Là chuyện nên làm."

Ôn Độ không có ý kiến gì.

Kiếp trước khi ba cậu mất, bà nội cũng đi theo ngay sau đó. Khi đó cậu đang ở bên ngoài, đều nhờ người trong thôn giúp đỡ, lo liệu hậu sự cho bà nội và ba.

Khi cậu chật vật về đến nhà, cũng là người trong thôn đã cho cậu một bữa cơm.

Sau đó cậu dần thành đạt, khi đó mới có cơ hội báo đáp người trong thôn.

Nhưng đó là chuyện nhiều năm sau.

Kiếp này ba và bà nội vẫn còn sống khỏe mạnh, em gái cũng đã trở về. Nhưng ơn nghĩa của người trong thôn vẫn không thể quên được, hơn nữa, chuyện này không thể nói rõ trong một hai việc được.

"Bà nội, để con ra ngoài tìm mua một cái đầu heo. Khi đó nhà chúng ta sẽ làm heo, mời bà con trong thôn ăn một bữa ngon."

Bây giờ tuy Ôn Độ thiếu tiền, nhưng cũng không thiếu chút tiền mời bà con ăn.

Bà Ôn nghe cháu trai nói thế thì rất hài lòng.

Ôn Thiều Ngọc nghe nói muốn giết một con lợn, đầu óc nghĩ ngay đến việc có thịt lợn ăn, còn được ăn no nê, làm sao có thể có ý kiến gì được?

Hắn còn muốn giơ hai tay hai chân để đồng ý kia kìa.

Ôn Oanh cũng không có ý kiến, cô bé quay đầu nói với Lục Hạo Chi: "Chi Chi, cậu không biết đâu, những món ăn từ giết heo ở chỗ chúng mình siêu ngon luôn đó."

Luật Cảnh Chi chưa bao giờ biết món ăn từ giết lợn là gì.

Trên bàn nhà cậu ấy chỉ ăn một số món Tây, đừng nói là món hầm, ngay cả món xào cũng rất ít.

Ngay cả khi ăn cơm ở nhà ông nội, mặc dù là món Trung, nhưng khẩu phần ăn cũng rất ít.

Nhìn là đã không muốn ăn.

Luật Cảnh Chi thích ăn cơm ở nhà họ Ôn, khiến cậu ấy cảm giác như một gia đình thực thụ vậy.

"Thật sao?" Luật Cảnh Chi rất mong chờ.

Ôn Oanh hớn hở nói: “Năm ngoái Tết nhà chúng mình cũng ăn. Vì muốn chia ruộng đất, trưởng thôn đã giết hết lợn. Nhà nào cũng được chia nhiều thịt lợn, bà nội làm món từ con lợn kia cho tớ đó đến bây giờ tớ ăn. Hương vị đó đến bây giờ tớ vẫn nhớ mãi không quên. Ngon lắm!"

Nói đến đây, cô bé còn muốn chảy nước miếng.

Bỗng nhiên Ôn Thiều Ngọc nói: "Đúng vậy, món ăn từ giết lợn rất ngon. Chờ hai ngày nữa là tới ngày chúng ta giết lợn, Chi Chi phải ăn nhiều một chút nhé."

Luật Cảnh Chi: "..."

"Chuyện mua lợn không cần Tiểu Độ lo đâu, để ba lo liệu cho." Ôn Thiều Ngọc làm việc khác không giỏi, nhưng lại rất giỏi làm những chuyện vô nghĩa.

Ôn Độ có việc khác phải làm, chuyện này giao cho ba cậu xử lý thì tốt hơn.

"Ba, nếu tìm được lợn thích hợp, cứ thương lượng một giá thật tốt đã. Đến lúc đó cứ lấy tiền của bà nội, để người ta mang lợn đến." Ôn Độ nói.

Ôn Thiều Ngọc: "Ba biết rồi, con không phải lo đâu."

Đến lúc đó chắc chắn hắn sẽ mua một con lợn thật béo tốt.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 185



Bà Ôn nhìn vẻ mặt hăm hở của con trai, dù thế nào cũng chẳng thấy yên tâm được tí nào.

"Anh mua lợn thì mua, đừng có mua lợn nái xề về dùm tôi, nếu dám mua một con lợn sề về, tôi nhất định sẽ băm anh ra thành trăm mảnh."

Ôn Thiều Ngọc run lên, vội vàng khiêm tốn hỏi mẹ.

"Mẹ, mẹ là người từng trải, mẹ nói cho con biết mua lợn thế nào là tốt nhất đi ạ?"

Bà Ôn hít một hơi thật sâu, kiềm chế cơn nóng giận, nói chi tiết cho con mình biết cách chọn lợn.

Nói xong, bà còn cảnh cáo con mình: "Lần này mà còn mua sai..."

Bà chưa nói xong, Ôn Thiều Ngọc đã ngắt lời: "Không đâu, không đâu, tuyệt đối không. Mẹ, mẹ phải tin vào năng lực của con chứ?"

Trước khi mua được lợn về, bà Ôn cứ lo lắng không yên.

Khi nhìn thấy lợn, bà mới yên tâm.

Phải nói rằng, lần này con trai làm việc khá đáng tin.

Chuyện nhà họ Ôn muốn làm cỗ đã lan rộng khắp thôn.

Hai ngày trước khi làm cỗ đã có người đến giúp.

Ôn Oanh và Luật Cảnh Chi là hai người rảnh nhất.

Vì nhà có nhiều người đến, rửa rau nấu ăn thì thường hay tụ tập cùng nhau.

Phụ nữ trong thôn ngồi cùng nhau thì thường làm gì? Chắc chắn là nói chuyện phiếm rồi.

Nói chuyện nhà này tới chuyện nhà kia.

Ôn Oanh lén lút ghé tai nghe mọi người tám chuyện.

"Mọi người đều nói ông ba của tôi là kẻ ngốc. Nhưng ông ba của tôi là người có phúc lắm đấy."

Người nói chuyện là một người phụ nữ trung niên, là con dâu nhà bên, tên Lý Tuệ Anh.

"Sao lại có phúc?"

Người phụ nữ khác tò mò hỏi.

Lý Tuệ Anh vừa nhặt rau vừa nói không ngừng.

"Năm đó tình hình còn khá hỗn loạn. Nhà cụ tổ tôi có tiền, con út là kẻ ngốc. Nhưng cụ vẫn cưới cho con út một người vợ tốt. Vợ ông sinh cho ông hai cô con gái. Hai cô con gái đều lấy chồng xa."

"Rồi sao nữa?"

Ôn Oanh cũng muốn biết chuyện xảy ra sau đó.

Lý Tuệ Anh nói: "Cô đừng vội, chẳng phải tôi vẫn đang kể cho cô nghe sao?"

"Thế chị kể nhanh đi."

"Ông ba của tôi tuy là kẻ ngốc, nhưng từ nhỏ đã có người hầu kẻ hạ, chưa từng chịu khổ. Sau này hoàn cảnh thay đổi, ông ở nhà ba tôi. Khi đó chúng tôi còn nhỏ, chẳng hiểu chuyện gì. Chỉ biết ông ba của tôi là người tốt, trong túi có kẹo, mỗi lần về đều cho chúng tôi kẹo."

"Ông ba của tôi thường xuyên lên núi tìm thỏ. Khi đó trên núi có một cái hầm trú ẩn rất dài. Ông ba thích đi qua hầm trú ẩn."

"Có một ngày khi ông lên núi, đã gặp một con cáo lảo đảo. Cả người con cáo nồng nặc mùi rượu. Sau đó có hai người đuổi theo. Ông ba nhìn thấy liền lấy áo khoác quân đội che con cáo lại. Hai người kia đến hỏi ông ba, có thấy con cáo chạy hướng nào không?"

"Vừa hay ngay cái hầm đó có một ngã rẽ. Ông ba liền đứng ở ngay ngã rẽ, tiện tay chỉ hai người đó rẽ một hướng khác, nói con cáo đó đã chạy về hướng bên đó."

"Đợi hai người kia đi xa, ông ba nói với con cáo, hai người truy đuổi nó đã đi hướng khác rồi, kêu nó mau chạy về hướng này đi, đừng để họ bắt được nó."

Lý Tuệ Anh Muốn kể tiếp, kết quả khi cúi đầu xuống lại phát hiện bên cạnh mình có một khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhìn mình chăm chú.

"Ối, cô bé như cháu cũng dám ở đây nghe lén mấy thím nói chuyện à?"

Ôn Oanh không hề đỏ mặt, cười mềm mại đáp: "Thím ơi, thím mau kể chuyện tiếp đi ạ!"

Cô bé vẫn muốn nghe tiếp câu chuyện xưa này!

Lý Tuệ Anh trêu chọc cô bé: “Cháu có hiểu không?”

Ôn Oanh lắc đầu, “Nhưng cháu cảm thấy thím kể rất thú vị.”

Mọi người xung quanh cười ha ha.

Nhưng tất cả đều là ý tốt.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 186



Lý Tuệ Anh cũng bị cô bé này làm cho bật cười.

“Vậy thím sẽ kể tiếp, cháu nghe cho kỹ nhé.”

Ôn Oanh gật đầu lia lịa, còn thúc giục: “Thím kể nhanh đi.”

“Ông cụ của thím không để tâm chuyện này. Cứ thế qua vài năm, hai cô con gái của ông cụ đều lấy chồng xa. Hai cô con gái rất lo lắng cho ông, thường xuyên gọi ông đến ở cùng”

“Ông cụ phải đi xe đến nhà con gái. Xe rất đông, ông ấy ngốc nghếch, lại thật thà, đứng phía sau cũng không chen vào được. Bỏ lỡ mấy chuyến xe.”

Người vợ bên cạnh hỏi: “Vậy ông cụ có lên được xe không?”

Lý Tuệ Anh nói: “Chị cứ từ từ nghe em kể.”

Ôn Oanh bên cạnh phụ họa: “Vâng thím, cháu không nói gì nữa, chỉ im lặng nghe thím kể.”

Lý Tuệ Anh bị cô bé chọc cười đến suýt không kể tiếp được.

Chị ấy nhận ra rồi, cô bé này rõ ràng là hiểu, nhưng giả vờ như không hiểu. Trong lòng không biết tò mò đến mức nào.

Lý Tuệ Anh sinh ba đứa con trai, rất muốn có một cô con gái, thấy Ôn Oanh thì thích lắm.

Biết cô bé thích nghe kể chuyện, chị ấy tiếp tục kể.

“Sau đó có một cô gái xinh đẹp đứng cạnh ông cụ của tôi. Cô gái đó rất xinh, vừa đến đã nói với ông cụ: Ông ơi, ông lên xe đi, cháu giữ chỗ cho ông.”

“Những người khác muốn lên xe nhưng không ai lên được. Ông cụ của tôi vòng qua cô gái xinh đẹp đó lên xe. Vì ông lên trước nên còn chỗ ngồi. Những hành khách không lên được thì đứng sau lầm bầm chửi rủa.”

“Khi ông cụ đến nhà con gái, cô gái xinh đẹp đó cũng đi theo. Ông cụ nói, cháu đừng theo ông, để người ta bàn tán không tốt cho danh tiếng của cháu. Mọi người đoán sao?”

Ôn Oanh lắc đầu.

Lý Tuệ Anh cố tình tạo sự tò mò rồi mới kể tiếp: “Cô gái đó nói: Ông ơi, ông yên tâm, không ai thấy cháu đâu. Cháu đến để bảo vệ ông.”

“Ông cụ không tin. Một cô gái lớn như thế, sao có thể không ai thấy?”

Ôn Oanh lại tin.

Cô bé nhớ đến trong mơ mình lơ lửng bên cạnh anh trai nhưng anh không thấy. Cô gái này có thể nói chuyện với ông cụ, thật tốt.

Hơn nữa, ông cụ kia có thể thấy cô gái đó, còn anh trai không bao giờ biết sự tồn tại của cô bé.

May mà đó chỉ là mơ.

Ôn Oanh lại chú ý vào câu chuyện.

“Thím ơi, thật sự không ai thấy cô gái đó ạ?”

“Đương nhiên không ai thấy, mọi người đều nghĩ ông cụ bị điên. Ông cụ đến nhà con gái lớn kể lại chuyện này, con gái nghĩ bệnh của ông nặng hơn nên đưa ông đi bệnh viện.”

“Kiểm tra xong, cơ thể ông cụ không vấn đề gì. Con gái lớn không quan tâm đến những lời nói điên rồ của ông cụ.”

“Qua một thời gian, ông cụ Muốn đến nhà con gái thứ hai. Con gái thứ hai lấy chồng xa, phải đi xe rất lâu. Con gái lớn muốn tiễn, nhưng ông cụ nói không cần, Muốn tự đi.”

“Trên đường, cô gái xinh đẹp đó giúp ông cụ giữ chỗ, gặp kẻ trộm cũng nhắc nhở. Tóm lại, ông cụ đi đường bình an vô sự.”

“Đến Tết, ông cụ ở cùng ba mẹ tôi. Thời đó, nhà nhiều con cái, một cái giường đầy người. Bên cạnh có người nói: Đừng chen, không còn chỗ ngủ.”

“Ông cụ nói: Tôi không chen, là cô gái xinh đẹp cạnh tôi chen đấy.”

“Mọi người nghe thấy thì cười, làm gì có cô gái nào? Họ nghĩ bệnh của ông cụ nặng hơn.” “Mọi người đoán sao?”

Đôi mắt to tròn của Ôn Oanh chớp chớp, “Rồi họ thấy cô gái xinh đẹp đó à?”

Đây cũng là điều trong mơ cô bé mong chờ nhất.

Cô bé ước anh trai có thể thấy và nghe cô nói.

“Họ bật đèn lên, thấy trên giường có chỗ như có người nằm.”
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 187



“Nhưng mọi người nửa tin nửa ngờ. Sau đó mỗi lần ăn cơm, ông cụ bảo chuẩn bị thêm một bộ bát đũa, thêm phần ăn. Dù không ai thấy người đó, nhưng thấy đũa di chuyển, thức ăn vơi đi.”

“Mọi người dần quen.”

“Mấy năm sau, đêm ba mươi Tết, nhà tôi nấu một nồi bánh chèo, đốt pháo đón giao thừa.”

“Ông cụ ngồi trên giường nói: Tôi phải đi rồi, người trên trời đến đón tôi về hưởng phúc. Nhà tôi không ai để ý.”

“Đến khi bánh chẻo chín, dọn lên bàn, pháo nổ vang, mọi người bắt đầu ăn. Mẹ tôi phát hiện ông cụ không đến, bảo người đi gọt. Họ thấy ông cụ mặc bộ đồ mới, nằm trên giường, không còn hơi thở.”

“Ông cụ ra đi không bệnh tật, không đau đớn. Sau đó, nhà tôi mới tin lời ông, nghĩ ông là người có phúc.”

“Sau khi ông cụ qua đời, nhà vẫn bày thêm một bộ bát đũa. Nhưng lúc ăn cơm bộ đó không còn bay múa nữa.”

Ôn Oanh nghe xong câu chuyện thì muốn kho"c.

Cô bé quay đầu thấy anh trai đứng sau, không biết đứng đó bao lâu.

Cô bé chạy đến ôm cổ anh trai: “Anh ơi, nếu một ngày em biến mất, anh không tìm thấy em. Em chắc chắn cũng như co gái xinh đẹp đó đi theo bên cạnh anh. Chỉ là em không giống cô ấy, người ta thấy cô ấy, còn anh không thấy em, cũng không nghe thấy em nói.”

Ôn Độ tưởng em gái tưởng tượng, không nghĩ ngợi nhiều.

Cậu ôm em gái, dỗ dành: “Nếu có ngày đó, anh sẽ không sốt ruột.”

Nhưng anh sẽ dùng cả đời tìm em.

Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

“Thôi nào, sao lại khóc thế? Mấy hôm nữa chúng ta chuyển đi, em nên tạm biệt bạn bè, sau này không biết có gặp lại không.”

Ôn Oanh nghĩ đến việc mình chưa chào tạm biệt các bạn ở trường, cô bé suy nghĩ một chút rồi xin anh trai một đồng tiền, sau đó quay lại chỗ ngồi trên ghế nhỏ và kéo tay Luật Cảnh Chi.

“Chi Chi, cậu đi cùng tớ đến cửa hàng mua ít đồ nhé.” Ôn Oanh không dám đi một mình, cô bé kéo theo Luật Cảnh Chi rồi mới nhận ra cả hai đều là trẻ con.

“Không được, cậu đi cùng tớ cũng không được. Chúng ta đều là trẻ con, phải tìm thêm một người lớn nữa mới được.”

Luật Cảnh Chi: “....”

Rồi, cô bé quay lại tìm anh trai: “Anh ơi, em muốn mua một món quà cho Tống Lệ Dĩnh, anh đi cùng em nhé?”

Ôn Độ không có ý kiến gì, cậu dắt xe đạp ra từ trong sân, Ôn Oanh ngồi lên thanh ngang phía trước, còn Luật Cảnh Chi ngồi ở ghế sau.

Đợi khi cả hai đứa trẻ đã ngồi chắc chắn, cậu đạp xe đến hợp tác xã.

Đến đó, Ôn Oanh nhìn thấy bánh ngọt bán, biết rằng Tống Lệ Dĩnh rất thích ăn, cô bé liền mua hai cân bánh.

Cô bé dùng hai hào rưỡi để mua một cuốn sổ tay đẹp và một cây bút máy.

Ôn Oanh đã tiêu hết một đồng tiền của mình, còn thiếu một ít tiền nên phải nợ anh trai.

Cô bé ôm cuốn sổ tay và cây bút, mang theo hai cân bánh, đến nhà Tống Lệ Dĩnh.

Hôm nay không phải ngày chính để đãi tiệc, ngày mai mới là ngày chính, và ngày kia nhà họ sẽ dọn đi.

Lúc đó nhà cửa sẽ lộn xộn, cô bé chắc chắn sẽ không có thời gian đón tiếp Tống Lệ Dĩnh. Có rất nhiều điều không thể nói với Tống Lệ Dĩnh.

Hôm nay là một thời điểm tốt.

Ôn Oanh đứng ở cửa gọi: “Tống Lệ Dĩnh, cậu có ở nhà không?”

“Có ở nhà.”

Vừa dứt lời, Tống Lệ Dĩnh đã chạy ra ngoài.

Nhìn thấy Ôn Oanh, cô bé đầy vui mừng: “Cậu đến đây làm gì? Mau vào đi.”

Ôn Oanh quay đầu lại nhìn, thấy anh trai và Chi Chi không biết từ lúc nào đã trốn đi rồi.

Cô bé liền đi vào cùng Tống Lệ Dĩnh.

Ôn Oanh đưa món quà trong tay cho Tống Lệ Dĩnh: “Lệ Dĩnh, tớ sắp dọn nhà rồi. Sau này có thể sẽ rất ít khi quay lại. Nhưng tớ sẽ viết thư cho cậu. Đây là món quà tớ tặng cậu.”
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 188



Tống Lệ Dĩnh nhìn món quà Ôn Oanh mua, ngại ngùng nói: “Tớ không biết cậu sắp đi, cũng chưa chuẩn bị quà cho cậu. Cậu đợi một chút.”

Tống Lệ Dĩnh chạy đến tủ quần áo, mở ra và lấy một chiếc khăn lụa màu hồng ra đưa cho Ôn

Oanh.

“Chiếc khăn lụa này mẹ tớ mua cho tớ, tớ tặng cậu. Oanh Oanh, sau này dù cậu đi đâu cũng đừng quên tớ nhé.”

Ôn Oanh biết Tống Lệ Dĩnh có một chiếc khăn lụa rất đẹp, cô nhóc còn không nỡ dùng, không ngờ hôm nay lại tặng cho mình.

Ôn Oanh mắt đỏ hoe, trịnh trọng hứa với cô nhóc: “Tớ chắc chắn sẽ không quên cậu.”

Ôn Oanh biết anh trai đang đợi mình bên ngoài, mặc dù rất luyến tiếc phải tạm biệt bạn thân, nhưng cô bé vẫn phải đi.

Tống Lệ Dĩnh tiễn cô bé ra cửa, nhìn thấy cô bé ngồi lên xe đạp của anh trai rời đi, vẫn đứng ở cửa, không chịu vào nhà.

Ôn Oanh quay đầu lại nhìn, đợi đến khi về đến đầu ngõ, cô bé vẫn thấy trước cổng nhà họ Tống vẫn còn một bóng hình nhỏ bé.

Ôn Oanh nước mắt tuôn trào.

“Anh ơi, sau này em có thể sẽ không gặp lại Tống Lệ Dĩnh nữa sao?”

Ôn Độ nghe giọng em gái nức nở: “Nếu em muốn quay lại, đến kỳ nghỉ hè và nghỉ đông, anh sẽ đưa em về. Em hãy học tốt, bảo Tống Lệ Dĩnh cũng học tốt. Lúc đó hai đứa có thể thi vào cùng một trường đại học.”

“Vậy sau này thi vào cùng một trường đại học là có thể tiếp tục gặp nhau, đúng không?”

Ôn Oanh ngây thơ không biết rằng trên thế giới này tồn tại một loại người gọi là học sinh yếu.

“Vậy em sẽ cố gắng học hành, em sẽ viết thu cho Tống Lệ Dĩnh, bảo cậu ấy cũng học tốt. Tống Lệ Dĩnh trước đây đã rất ghen tị vì em có thể viết thư cho anh, bây giờ người khác cũng có thể ghen tị với cậu ấy vì cậu ấy có thể viết thư cho em.”

Ôn Oanh cảm thấy vui vẻ hơn.

Ôn Độ thấy em gái nhỏ thật dễ dỗ, nếu đổi lại là một người lớn...

Thôi được rồi, người lớn cũng không có cảm xúc phong phú như vậy.

Ôn Độ để xe đạp vào nhà kho, rồi lại tiếp tục bận rộn.

Luật Cảnh Chi theo Ôn Oanh vào nhà, nhìn cô bé cẩn thận gấp chiếc khăn lụa màu hồng, không

khỏi tò mò hỏi.

“Cậu có thích chiếc váy tớ tặng không?”

Ôn Oanh đang mặc chiếc váy đỏ do anh trai tặng, gật đầu nói: “Tớ rất thích chiếc váy cậu tặng.”

Nhưng khi nói, cô bé vẫn không ngẩng đầu, vẫn chăm chú nhìn chiếc khăn trước mặt, gấp nó vuông vắn.

“...”

Luật Cảnh Chi đã hiểu câu trả lời.

Cậu bé nghĩ rằng mẹ mình có rất nhiều khăn tay trong tủ quần áo, đủ màu sắc, đủ kiểu dáng. Trong phòng thay đồ còn bày biện nhiều kiểu quần áo khác nhau, giày dép và túi xách.

Các món phụ kiện khác thì không cần bàn đến.

Luật Cảnh Chi nhíu mày, có phải mọi cô gái đều thích những thứ này không?

Vậy sau này mình cũng phải tặng Ôn Oanh những chiếc khăn lụa đẹp sao?

Hàng xóm láng giềng cùng nhau giúp đỡ một ngày trời, cuối cùng cũng chuẩn bị xong.

Nhà họ đã mời hai đầu Bếp, người phụ việc thì khỏi phải nói.

Thịt lợn tươi mới, xương lợn được hầm từ sáng, còn có một nồi thịt lợn hầm dưa cải.

Bàn ghế và bát đũa chắc chắn không đủ. Mọi người trong làng gom góp lại thì vừa đủ.

Đĩa thì mượn của từng nhà, còn bát đũa để ăn thì mọi người tự mang theo.

Sau khi bắt đầu bữa tiệc, mọi người đều ăn rất vui vẻ.

Nhiều người lâu rồi không được ăn thịt lợn, giờ nhìn thấy từng mâm thịt lợn được bưng lên, ai nấy đều muốn ăn sạch cả mâm.

Nhưng mới món đầu tiên lên, còn có món thứ hai.

Mỗi món ăn đều có nhiều thịt.

Rõ ràng là nhà họ Ôn đã chi mạnh tay, và thật lòng muốn mời cả thôn ăn một bữa.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 189



Khi món ăn được dọn ra một nửa, bà Ôn dẫn theo con trai và cháu trai cầm ly rượu đứng ở bàn chính, lớn tiếng nói với mọi người.

“Mấy năm qua cảm ơn bà con cô bác đã giúp đỡ.”

Bà Ôn cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch.

Có người tò mò hỏi: “Chị à, nhà chị thật sự định chuyển lên thành phố sao?”

Bà Ôn cười rạng rỡ: “Đúng vậy, cháu trai tôi muốn đưa chúng tôi lên thành phố. Sau này chúng ta gặp nhau sẽ ít hơn. Mọi người nếu có lên thành phố, nhớ ghé nhà tôi chơi nhé.”

Người khác nhìn bà Ôn đầy ngưỡng mộ, không ngờ bà quả phụ này đến già lại được hưởng phúc của cháu trai, trực tiếp chuyển lên thành phố sống.

Nhiều người trong lòng thấy ghen tỵ, cúi đầu ăn uống, chỉ muốn ăn sạch hết thịt trên bàn.

Họ cũng không có ý xấu gì.

Chẳng qua là nghĩ sao chuyện tốt này không đến với mình?

Bữa tiệc kéo dài từ trưa đến tối, ai nấy đều ăn no nê. Các món ăn trên bàn cũng không còn thừa lại, đĩa của nhà nào thì nhà đó tự mang về, không cần phải rửa tại chỗ.

Những người giúp đỡ đã thu dọn hết mọi thứ còn lại.

Còn lại một số món ăn chưa dùng đến như cá thịt, Ôn Độ đặc biệt hào phóng gói lại hai chậu nhỏ để mọi người mang về ăn.

Những thứ còn lại, Ôn Độ gói gọn để mang theo khi chuyển nhà.

Vì chuyển nhà cần mang theo nhiều thứ.

Nhiều thứ mà bà Ôn không nỡ bỏ đi, Ôn Độ cũng không để bà bỏ.

Cậu dự định đi mượn một chiếc xe, không ngờ ba cậu lại mượn được một chiếc máy kéo.

Ôn Thiều Ngọc lái chiếc máy kéo ầm ầm dừng trước cửa, trên xe còn có Trần Tử.

Ôn Thiều Ngọc nhảy xuống xe, vỗ vai con trai: "Con cứ gọi ông ấy là bác Tứ."

"Bác Tử."

Trần Tứ nhìn Ôn Độ từ đầu đến chân, định đưa cho cậu một điếu thuốc, nhưng nghĩ lại thấy cậu vẫn còn là đứa trẻ, nên cất điếu thuốc đi.

"Nghe ba con nói con ra ngoài làm việc, kể cho bác Tứ nghe xem làm gì nào?"

Ôn Độ nhìn Trần Tứ, không giấu giếm mà kể: "Con làm việc ở miền Nam. Miền Nam bây giờ khác xa so với chỗ mình, phát triển rất nhanh. Nhiều ông chủ lớn từ nơi khác đến mở nhà máy. Nhiều người đến tìm việc trong các nhà máy đó. Ở đó làm việc rất vất vả, từ sáng đến tối. Chỉ cần chịu khó, sẽ kiếm được nhiều tiền hơn người khác. Có người một tháng kiếm được 30 đồng, có người một tháng kiếm được 50 đồng."

Nghe vậy, Trần Tứ hỏi ngay: "Thế con nghĩ bác có thể làm được không? Bác đến đó có tìm được việc không?"

"Được thì được, nhưng phải cẩn thận. Vì nhiều nhà máy làm việc nửa năm cũng không trả lurong."

Đây không phải là Ôn Độ nói quá, mà là sự thật đã xảy ra.

Ra ngoài lập nghiệp luôn có rủi ro.

Bên ngoài dễ kiếm tiền, nhưng cũng cần phải có cái đầu.

Ôn Độ không hứa hẹn điều gì với ai.

Cậu chỉ kể lại tình hình bên đó, còn lựa chọn thế nào là chuyện của người khác, cậu không quản được.

Ôn Độ biết Trần Tử là người giúp ba cậu tìm việc, nên nói thêm vài câu.

"Bác Tứ, nếu bác muốn đi làm việc ở đó cũng được. Nhưng con khuyên bác thử tìm việc ở thành phố chúng ta trước."

Trần Tứ hỏi: "Thành phố chúng ta có việc gì?"

"Bác biết lái xe, mai con sẽ dẫn bác đi gặp một người. Lúc đó bác làm việc với người ta một thời gian. Nếu thấy không được, bác có thể mua vé đi miền Nam. Bác thấy thế nào?"

Trần Tử tất nhiên đồng ý: "Không phiền con chứ?"

"Không phiền đâu."

Ôn Độ vào nhà giúp dọn hành lý.

Có xe rồi, nhiều thứ ban đầu không mang được giờ có thể mang theo.

Tất cả chăn gối trong nhà được gói lại, buộc một lớp dây bên ngoài rồi đặt lên xe, dưới xe trải một lớp rơm khô. Tất cả hành lý được chất lên, cả nhà họ Ôn ngồi trên đó.
 
Back
Top