Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 120



Ôn Độ bắt đầu nghĩ đến việc làm gì đó cho xã hội này.

Cậu nghĩ, nhà máy đầu tiên của mình sẽ sản xuất cái gì, trong lòng cậu nên có ý tưởng rồi.

“Tiểu Độ, có thư cho em này. Chữ rất đẹp nha, cô gái nào viết thư cho em vậy?” Triệu Kiến Đông cầm lá thư đến, cười đùa trêu chọc Ôn Độ.

Ôn Độ nghĩ bụng, cậu mới mười hai tuổi, làm gì có cô gái nào viết thư cho cậu được chứ.

Cậu nhận lấy lá thư, nhìn địa chỉ trên đó, có chút kho" hiểu, đây là thư nhà, nhưng chữ này không phải do ba cậu viết.

Chẳng lẽ ba cậu thật sự không đáng tin, thấy cậu ra ngoài lập nghiệp, lập tức muốn giới thiệu đối tượng kết hôn cho cậu sao?

Ôn Độ nhìn chằm chằm vào những chữ viết kia, cảm thấy không giống như chữ viết của một cô gái bỏ học từ cấp hai có thể viết được, lòng cậu lại thả lỏng.

Đều tại Triệu Kiến Đông, khiến cậu cũng nghĩ lệch lạc.

Ôn Độ nhanh chóng mở thư ra, nhìn thấy những chữ cái quen thuộc, không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay nên thở dài. Cậu dụi mắt, ngồi xuống bên cạnh, (bắt đầu đọc thư một cách nghiêm túc.

Vừa đoán vừa sửa những chữ cái viết sai, mất hơn một giờ đồng hồ, cuối cùng cậu cũng đọc xong một bức thư.

Đọc đến cuối, Ôn Độ cau mày.

Ba cậu sắp kết hôn sao?

Vậy cậu nhất định phải trở về nhà trước Tết.

Ba cậu có thể kết hôn, nhưng em gái tuyệt đối không thể sống cùng ba. Cậu tin tưởng bà nội và ba, nhưng không tin mẹ kế.

Ôn Độ nhớ đến năm trăm đồng gửi về nhà, biết rằng số tiền này cuối cùng sẽ đến tay bà nội, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Triệu Kiến Đông nhìn thấy Ôn Độ cau mày, sắc mặt không vui, lo lắng hỏi: “Tiểu Độ, có phải xảy ra chuyện gì không? Nói cho anh nghe, để anh còn biết. Anh em mình cùng nghĩ cách, vẫn hơn là em tự mình suy nghĩ lung tung”

Ôn Độ nhìn Triệu Kiến Đông một cách kỳ lạ: “Là chuyện nhà em, không phải chuyện ở công trường, anh đừng suy nghĩ lung tung.”

Triệu Kiến Đông biết mình đã hiểu lầm, ngượng ngùng gãi đầu, hỏi: “Chuyện nhà là chuyện gì? Có cần em về xem không?”

“Đợi hoàn thành công trình này, em sẽ về xem.”

Ôn Độ vốn không định về, nhưng bây giờ không về cũng không được.

Trong lòng Triệu Kiến Đông cảm thấy bất an, mấy lần nhìn Ôn Độ muốn nói lại thôi.

Buổi tối, anh ấy không ngủ được, ngồi xổm trong sân.

Triệu Hiểu Phi ra ngoài để đóng cửa, nhìn thấy em trai ngồi trong sân, lập tức hỏi: “Em còn ngồi đây làm gì vậy? Sao không ngủ đi? Ngày mai không đi làm à?”

“Phiền muộn trong lòng, không ngủ được.”

Triệu Kiến Đông vừa nói vừa thở dài, nhìn khiến người ta muốn đá cho một cái. Dù Triệu Hiểu Phi cũng là con gái Phụng Thiên, tính cách cởi mở, nhưng không phải là người tính tình nóng này, thuộc loại khá dịu dàng.

“Đông Tử, em có chuyện gì thì nói thẳng ra, đừng ở đây thở dài thở ngắn, còn làm ảnh hưởng đến công việc ngày mai. Các em làm việc trên công trường, vất vả như thế, chỉ cần sơ suất một chút là có thể xảy ra chuyện.”

Triệu Hiểu Phi định đi rồi, nhưng Triệu Kiến Đông gọi lại: “Chị, Tiểu Độ nói làm xong công trình này là sẽ về.”

Triệu Hiểu Phi cũng im lặng.

Chị ấy hiểu nỗi lo của em trai.

“Đông Tử, Tiểu Độ là người có năng lực. Em ấy là anh em với em, sẵn sàng đưa em đi kiếm tiền, còn sẵn sàng chăm sóc ba mẹ con chị. Ngay cả Uông Bình, cũng là người lạ, còn sẵn lòng giúp đỡ."

“Điều này cho thấy em ấy có tấm lòng tốt, là người đáng tin cậy. Nếu em ấy thật sự không muốn làm việc này nữa, chắc chắn sẽ nói rõ với em.”

“Không nói gì khác, chỉ cần số tiền kiếm được trong hai tháng qua thôi cũng là điều chị em chúng ta cả đời cũng không dám mơ tới. Có số tiền này, chúng ta có thể làm một số việc kinh doanh nhỏ khác.”
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 121



Triệu Hiểu Phi giờ đã khác xưa.

Chị ấy thoải mái nói: “Nếu Tiểu Độ không làm việc này nữa, chị sẽ đến tìm các công trường khác hỏi xem họ có cần người nấu ăn không. Khi đó, chị cũng hỏi xem họ còn cần người làm việc hay không.”

“Tiểu Độ đã chỉ cho chúng ta một con đường, chúng ta cũng không thể dựa dẫm vào người khác mãi được. Chuyện này không đáng để em lo lắng.”

Triệu Kiến Đông nghe vậy lập tức hiểu ra.

Anh ấy nói: “Chị, chị đúng là thông minh. Nhưng chị quá ngốc khi tin tưởng tên khốn kiếp kia, tự làm hại mình thành ra thế này.”

“Bọn chị cũng chưa đăng ký kết hôn, chi làm một bữa tiệc nhỏ trong thôn. Đến giờ, Đại Ni, Tiểu Ni vẫn chưa có hộ khẩu, chị nghĩ chờ chị kiếm được thêm chút tiền, sẽ định cư ở đây luôn, rồi để Đại Ni, Tiểu Ni mang họ nhà mình.”

Chị ấy không cần người đàn ông đó nữa!

“Được! Em ủng hộ chị! Hai chị em mình cùng cố gắng!”

“Vậy thì em mau đi ngủ đi.”

“Được!”

Hai chị em trở về phòng.

Trước cửa sổ trên tầng hai, Ôn Độ nở một nụ cười.

Là do cậu không chú ý, mới vô tình khiến Triệu Kiến Đông phải phiền muộn như vậy.

Ôn Độ quyết định tự kiểm điểm lại bản thân.

Buổi sáng thức dậy.

Sữa đã được nấu xong, đặt trên bàn.

Ôn Độ cầm lên uống một hơi hết sạch, rồi ăn một quả trứng, và mười lăm cái bánh bao nhân bắp cải có ớt. Khẩu phần ăn của cậu khiến Uông Bình trợn mắt há hốc miệng.

Ai ngờ Triệu Kiến Đông bên cạnh no nê ợ một cái, nói: “Chị, lần sau chị làm bánh bao to một chút, bánh bao nhỏ thế này hai miếng là hết. Làm em ăn mười mấy cái cũng không no.”

Uông Bình bị sốc.

Chị ấy nhiều nhất cũng chỉ ăn được hai cái bánh bao là no, kết quả là người ta phải ăn mười mấy cái.

Triệu Hiểu Phi thấy không lạ lùng gì, nói: “Bánh bao này đã to lắm rồi, em xem bánh bao ngoài tiệm bán có được to được bằng một nửa cái này không? Miệng em lớn, còn trách bánh bao nhỏ. Mau đi làm việc đi, đừng đứng đây chướng mắt.”

Triệu Kiến Đông cầm bát lên, uống hai bát canh rau rồi mới nói: “Thế thì em đi đây.”

Ôn Độ từ tốn lau miệng, đứng dậy đi theo: “Anh Đông, đợi em một chút, hôm nay em đi cùng anh.”

“Hôm nay em cũng đi sớm thế à?

Triệu Kiến Đông dừng chân, đợi Ôn Độ theo kịp, rồi mới tiếp tục bước đi.

“Có chút việc, tiện thể nói với anh một tiếng.” Ôn Độ liếc mắt thấy nét mặt Triệu Kiến Đông dần trở nên nghiêm trọng, nhưng vẫn kiềm chế cảm xúc, cố gắng vui vẻ.

“Chuyện gì?”

Giọng điệu cũng rất nhiệt tình.

Ôn Độ nói: “Chính là ông chủ Cảnh đến từ Đông Phiên, anh còn nhớ không?”

“Em nói vậy là sao, người này làm sao mà anh có thể quên được chứ? Cho dù anh ta cháy thành tro, anh vẫn nhận ra anh ta.”

Triệu Kiến Đông nói xong, cảm thấy lời này không đúng lắm, vội vàng sửa lại: “Ôi trời, em xem cái miệng của anh này! Anh ta không thể cháy thành tro được, cháy thành tro thì năm vạn của em làm sao đây.”

Bây giờ đừng nói năm vạn, nếu có năm trăm, đó cũng là một khoản tiền lớn.

Mỗi ngày Triệu Kiến Đông chỉ mang theo năm hào trong túi, ở trong thôn, anh ấy chắc chắn là người có mặt mũi nhất.

“Công trình này chúng ta phải lấy được.”

Ôn Độ nhìn thấy biểu cảm Triệu Kiến Đông như muốn tự tát mình một cái nên lập tức phân tán sự chú ý của anh ấy, tránh để Triệu Kiến Đông tự trách quá mức.

“Cái gì? Cái gì cơ?”

Triệu Kiến Đông nghi ngờ mình nghe nhầm.

Ôn Độ cũng không giải thích, chỉ nghiêm túc nói: “Trong kinh doanh, thời gian là tiền bạc. Anh cũng thấy rồi, ngày càng có nhiều người đến Sở Thành để xây nhà máy. Không ít người đều muốn trở thành người đầu tiên ăn cua. Đến muộn, có thể sẽ bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, cũng không thể trở thành người đứng đầu.”
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 122



“Đáng sợ vậy sao?”

Triệu Kiến Đông vẫn còn ít hiểu biết.

Ôn Độ nói với anh ấy: “Sẽ còn có những điều đáng sợ hơn nữa. Anh có biết trong kho của nhà máy điện tử bên cạnh có bao nhiêu hàng không? Radio, đồng hồ, còn có những thứ khác nữa... anh biết tại sao bọn họ phải làm những thứ này không?”

“Tại sao?”

Ôn Độ nhìn về phía xa: “Bởi vì một con rồng khổng lồ đang thức giấc, tất cả những điều này chỉ mới bắt đầu. Đến sau này, anh sẽ nhận ra, thế giới thay đổi mỗi ngày, nếu anh không tăng tốc, anh sẽ bị thế giới này bỏ lại. Nhân lúc bây giờ chưa bận rộn lắm, có thời gian thì anh nên đọc thêm sách đi.”

Triệu Kiến Đông vừa nghe thấy vậy, lập tức nhận ra, Ôn Độ còn muốn kéo anh ấy vào cùng.

Từ nhỏ đến lớn anh ấy ghét nhất là đọc sách, nhưng nếu Ôn Độ nói anh ấy phải đọc, thì anh ấy sẽ đọc.

“Tiểu Độ, vậy em có thể giới thiệu cho anh vài quyển sách không?” Triệu Kiến Đông cũng không biết bản thân muốn đọc gì.

“Không thành vấn đề.”

Mỗi ngày Ôn Độ đều ôm sách giáo khoa đọc.

Kiếp trước, trình độ văn hóa của cậu không thấp, không có sổ tay, không có nghĩa là cậu không có văn hóa. Nhưng dù có văn hóa đến đâu, khi nhìn vào các bài tập trung học cơ sở, cậu vẫn có chút mơ hồ.

Chủ yếu là đã quên mất rất nhiều thứ rồi.

Học lại kiến thức trung học cơ sở, so với lần đầu tiên học thì dễ hơn nhiều. Chỉ cần xem qua một lần các điểm kiến thức, là có thể thông suốt những gì đã học trước đó.

Hiện tại Ôn Độ đã học xong tất cả các khóa học trước trung học cơ sở.

Cậu đã bắt đầu đọc các sách khác, đọc sách giúp người ta sáng suốt. Cậu sẽ không dừng bước trong việc nâng cao bản thân, mỗi ngày đều kiên trì đọc sách. Chỉ cần là sách, cậu không từ chối bất kỳ cuốn nào.

Làm người phải biết phân biệt đúng sai của mọi việc.

Chứ không phải chỉ nghe theo người khác.

Bây giờ đã có tin tức, Ôn Độ không đủ tiền mua tivi, nên tự mình lắp ráp một cái radio.

Mỗi buổi tối, khi ăn cơm, cậu đều đặt radio trên bàn.

Cậu sẽ sẽ tìm hiểu về quyết định của các nhà lãnh đạo thông qua tin tức, xu hướng kinh tế tổng thể, và các chính sách khác nhau. Điều này giúp cậu có thể nắm bắt chính xác các yếu tố, không bao giờ bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào.

Cậu không mong Triệu Kiến Đông phải giống như cậu ngay bây giờ, cậu sẽ ngầm thay đổi Triệu Kiến Đông từng chút một.

Không nhạy bén với các loại chính sách?

Vậy thì từ từ bồi dưỡng.

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến công trường.

Công nhân đã đến.

Ôn Độ kiểm tra lại tất cả các vật liệu, xác nhận không có vấn đề gì, sau đó bắt đầu dặn dò công nhân kiểm tra các thiết bị an toàn trên người bọn họ.

Triệu Kiến Đông theo sát toàn bộ quá trình.

Anh ấy đang học.

Anh ấy không giống như trước đây, khi đến công trường chỉ biết làm việc một cách ngốc nghếch, bây giờ đã bắt đầu theo sát Ôn Độ, dự định để Ôn Độ có thể rút tay khỏi công trường. Dù cho Ôn Độ không đến, anh ấy cũng có thể đảm bảo tiến độ công trình trên công trường diễn ra ổn định.

“Ông chủ Cảnh thấy thời gian hoàn thành công trình của chúng ta rút ngắn đi nhiều, lại còn chất lượng tốt như vậy, chắc chắn sẽ sẵn lòng dùng chúng ta. Như vậy, sang năm chúng ta sẽ có việc làm cả năm.”

Giọng điệu của Ôn Độ vô cùng bình thản, nhưng vào trong tai Triệu Kiến Đông, lại như một tiếng sấm.

“Sang năm chúng ta phải làm việc cả năm sao? Không phải em nói rằng anh ta muốn rút ngắn thời gian hoàn thành công trình, nhanh chóng đưa nhà máy vào sử dụng sao?” Triệu Kiến Đông nghĩ bụng, nếu nhanh hơn thì chẳng phải ba tháng là bọn họ có thể hoàn thành và rời đi rồi sao?

“Đúng vậy.”
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 123



“Vậy mà em còn nói chúng ta có thể làm việc cả năm? Chẳng lẽ em lại nhận được thêm công trình mới à?” Triệu Kiến Đông hỏi với vẻ mặt đầy ngạc nhiên và vui mừng.

Ôn Độ lắc đầu: “Vẫn là nhà máy của ông chủ Cảnh, chỉ là nhà máy này, chúng ta làm cho anh ta từng giai đoạn. Nhà máy của anh ta lớn, giai đoạn đầu xây nhà xưởng, nhà kho. Đến lúc đó mở miệng trước, tòa nhà lớn phía sau chúng ta sẽ từ từ xây dựng.”

“Còn xây cả tòa nhà á? Anh không biết làm đâu!”

Triệu Kiến Đông cảm thấy đầu anh ấy thật sự trống rỗng, bên trong chứa cả Thái Bình Dương!

“Em biết.”

Ôn Độ nhìn Triệu Kiến Đông, Triệu Kiến Đông vội vàng đảm bảo: “Em yên tâm, anh nhất định sẽ đọc sách, anh biết anh nên đọc sách gì rồi. Anh nhất định sẽ chăm chỉ đọc sách.”

Miệng Triệu Kiến Đông nói những lời này, nhưng tim lại đang rỉ máu.

Ôn Độ không ở công trường cả ngày.

Cậu đến bãi thu mua phế liệu đi một vòng, lúc ra ngoài, cậu đã mua được một chiếc xe đạp cũ nát.

“Chàng trai trẻ, tay nghề của cậu không tệ, hay là cậu làm việc ở đây với tôi, mỗi tháng tôi trả cậu ba mươi đồng.” Ông cụ thu mua phế liệu tỏ ra rất hào phóng.

Số tiền đưa ra đủ để khiến nhiều người động lòng.

Ôn Độ không từ chối ngay, lịch sự mỉm cười nói: “Bác, bác thích tay nghề của cháu sao?”

“Chứ còn gì nữa?” Ông cụ thẳng thắn thừa nhận: “Nếu cậu đến đây làm việc, tôi có thể trả thêm cho cậu năm đồng nữa. Mức lương này không thua gì làm việc ở nhà máy đâu.”

“Bác ơi, nếu bác tự làm được việc này, hoặc trong nhà có ai làm được, thì tiền chẳng phải sẽ vào túi gia đình bác hết sao?” Câu nói này của Ôn Độ đã nhắc nhở ông cụ.

Ông cụ vỗ đùi, cười nói: “Cậu nhóc này được đấy! Lần sau cậu đến đây chọn phế liệu, tôi sẽ tính rẻ cho cậu.”

“Vậy thì cảm ơn bác trước nhé!”

Ôn Độ lên xe đạp về phía bờ sông.

Bờ sông, hiện tại vẫn còn hoang vắng.

Ai có thể ngờ rằng mười năm sau, nơi này sẽ có những tòa nhà chọc trời mọc lên, trở thành nơi ở của người có tiền chứ?

Ôn Độ nhìn xuống đất dưới chân, trong lòng không phải không có tham vọng. Nhưng mảnh đất này không thuộc về cậu, mà thuộc về nhà nước. Cậu không thể làm xáo trộn kế hoạch của nhà nước.

Điều cậu cần làm bây giờ là, trước khi mảnh đất đầu tiên được đấu giá, cậu phải tích góp đủ tiền để cạnh tranh với người khác.

Năm mươi ngàn đồng nghe thì nhiều, nhưng nếu muốn mua một mảnh đất, thì đúng là chuyện hoang đường.

Cùng lúc đó.

Hương Thành.

Có một căn biệt thự sang trọng rộng năm nghìn mét vuông, tọa lạc giữa núi gần bờ biển.

Đúng vào dịp cuối tuần.

Tất cả thành viên nhà họ Luật đều trở về nhà cũ đúng giờ, năm bà vợ của ông cụ ngồi bên cạnh ông ấy, tiếp theo chỉ có năm đứa con của bà vợ cả mới được ngồi chung bàn với ông cụ.

Các bà vợ khác thì chia thành hai bàn ngồi cùng nhau.

Đàn con cháu thế hệ trẻ cũng khá đông, trong đó con của bà vợ thứ năm còn nhỏ hơn cháu trai trưởng Luật Hạo Chi mấy tuổi.

Ông cụ ngồi ở bàn chính nhìn hai anh em Luật Hạo Chi và Luật Cảnh Chi, vui vẻ vẫy tay: “Hạo Chi, Cảnh Chi, hai đứa đến ngồi với ông.”

Hai anh em đi qua, tất nhiên có người phải nhường chỗ.

Luật Cảnh Chi rất không kiên nhẫn với những buổi họp mặt gia đình thế này, tất cả mọi người đều mang bộ mặt giả tạo, hết sức nịnh nọt ông cụ để muốn nhận được nhiều tài sản hơn từ ông ấy.

Luật Cảnh Chi không thích ngôi nhà nhìn thì có vẻ náo nhiệt nhưng thực chất lại vô cùng lạnh lẽo này.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 124



Cậu bé thích ngôi nhà giản dị lại ấm áp ở thôn nhỏ bên kia bờ hơn. Cậu bé bị bọn buôn người bắt đi, cũng không có ai quan tâm một câu nào. Hoặc nói đúng hơn, có người cũng lo lắng nhưng căn bản không dám hỏi.

Luật Cảnh Chi nghiêm mặt, không muốn bước tới.

Anh trai đưa tay ra, nhéo tay cậu bé một cái, Luật Cảnh Chi mới phải đứng dậy bước qua.

“Ông ơi.”

Hai anh em đồng thanh Gọi ông nội.

Ông cụ rất vui, ông ấy nhìn mấy đứa trẻ, nhẹ nhàng nói: “Hoài An, hai vợ chồng con ngồi đổi chỗ cho Hạo Chi và Cảnh Chi đi.”

Vẻ mặt Thẩm Thanh Đường đầy ấm ức, nước mắt lưng tròng, cảm thấy ba chồng đang làm khó mình.

Cô ta là trưởng bối, sao có thể ngồi ăn chung bàn với đám tiểu bối được chứ?

Đây chẳng phải là khiến cho người khác chê cười cô ta sao?

Luật Hoài An không dám đắc tội với ông cụ, lập tức đứng dậy kéo vợ đi. Thấy Thẩm Thanh Đường không muốn đi, anh ta cố gắng kéo người, còn lén thì thầm vào tai cô ta: “Nếu em không đi, sau này sẽ không có gì hết. Nhịn đi!”

Nghĩ đến sau này, Thẩm Thanh Đường không muốn nhưng vẫn phải đứng dậy. Cô ta không dám nhìn con trai lớn, nhìn con trai nhỏ lại đầy vẻ áy náy, cuối cùng chỉ có thể tức giận ngồi vào chỗ mà hai đứa con trai đã ngồi trước đó.

“Lần này Luật Hạo Chi lên đất liền, có cảm nghĩ gì không?” Ông cụ vừa mở miệng, những người khác cũng không dám động đũa.

Có mấy đứa trẻ đói đến mức sắp khóc, nhưng cũng không dám đưa tay gắp thức ăn.

Tất cả đám trẻ đều cảm thấy đây là một sự tra tấn mà mỗi tháng chúng phải trải qua bốn lần.

Luật Hạo Chỉ nghe ông nội hỏi, lập tức đứng dậy trả lời: “Lần này chúng cháu đi nhiều nơi, trong đó...”

Cháu đích tôn vẫn là cháu đích tôn.

Ông cụ nghe Luật Hạo Chi nói chuyện, liên tục gật đầu, đợi đến khi Luật Hạo Chỉ nói xong, ông cụ mới vui vẻ nói: “Không tệ, Hạo Chi tiến bộ rất nhiều, hoàn toàn không giống ba cháu chút nào.”

Luật Hoài An đã cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình rồi, nhưng lần nào cũng bị ba mỉa mai

một trận.

Tuy anh ta kém cỏi, nhưng cũng sinh ra được một đứa con tài giỏi như Hạo Chi nhé.

Câu này Luật Hoài An chỉ dám thầm nghĩ trong lòng, anh ta thậm chí còn không dám lén than thở với vợ, sợ tai vách mạch rừng, người ta nghe thấy rồi lại đi nói với ba.

Thế thì anh ta coi như xong đời.

Ông cụ lại nhìn về phía Luật Cảnh Chi, vẻ mặt nghiêm túc hơn vài phần: “Cảnh Chi cũng đi một chuyến đến đất liền, con có cảm tưởng gì không?”

Cả nhà họ Luật ai cũng biết, Luật Cảnh Chi là một đứa trẻ không thích nói chuyện, tính cách rất hướng nội.

Rất không được yêu thích.

Nhưng cậu bé lại có vẻ ngoài ưa nhìn và một người anh trai tốt, mỗi lần ông cụ đều có thể nhìn thấy đứa trẻ này.

Vào lúc mọi người đang chờ xem trò hay, Luật Cảnh Chi đứng dậy, không hề khiêm tốn mà nói: “Con thấy đất liền rất tốt, con muốn đi học ở đất liền.”

Ông cụ vẫn giữ vẻ mặt không đổi, thậm chí còn cười hỏi: “Nếu con đến đất liền, ba mẹ và anh trai con đều phải đi theo đó.”

Hai vợ chồng Luật Hoài An lập tức căng thẳng.

Bọn họ không muốn lên đất liền chút nào.

Đất liền rất bất tiện, cái gì cũng không có.

Nghèo đến mức có tiền cũng không tiêu được.

Luật Cảnh Chi nhíu mày, nói một cách khéo léo: “Ông ơi, ông có muốn sắp xếp hai người có ích đi cùng cháu không?”

Nhà họ Luật đồng loạt nhìn về phía vợ chồng Luật Hoài An.

Thẩm Thanh Đường cảm thấy mất mặt vô cùng, cô ta trừng mắt nhìn con trai út, nhưng con trai út lại không nhìn cô ta.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 125



Luật Cảnh Chi nghĩ rằng chỉ cần đi đến đất liền, cậu bé có thể không cần tham gia buổi họp mặt gia đình một tháng bốn ngày này nữa.

“Cảnh Chi muốn đi một mình hả?”

Ông cụ tò mò nhìn cháu trai út, không ai biết ông cụ đang nghĩ gì.

“Cháu muốn đi cùng anh trai, cũng không cần lâu quá, một khoảng thời gian ngắn là được rồi ạ.” Luật Cảnh Chi không sợ ông cụ chút nào, mạnh dạn đề nghị.

Mọi người đều nghĩ Luật Cảnh Chi ngây thơ, không ngờ ông cụ lại đồng ý.

“Được, ông sẽ cử vài người lợi hại đi cùng cháu, để cháu và anh trai đến bờ bên kia chơi vài ngày. Đến lúc đó nhớ về sớm một chút nhé.”

Luật Cảnh Chi vui mừng nói: “Cảm ơn ông ạ!”

Sau bữa cơm đoàn viên, Thẩm Thanh Đường Muốn tìm con trai gây rắc rối, dạy dỗ con vì nói lung tung.

Cô ta vừa bước tới thì con trai lớn đã mở miệng hỏi cô ta trước: “Mẹ, mẹ có việc gì?”

Thẩm Thanh Đường đối diện với ánh mắt nhìn thấu tất cả của con trai lớn, rồi lại nhìn vào dáng

vẽ bảo vệ em của con trai, sao còn dám nói một câu nào với con trai út?

“Mẹ chỉ muốn nhắc nhở hai con, nếu có đi sang bờ bên kia, nhớ chú ý an toàn.”

“Cảm ơn mẹ đã quan tâm.” Luật Hạo Chi mỉm cười cảm ơn

Thẩm Thanh Đường nghẹn một hơi rời đi.

Luật Hạo Chi đợi mẹ đi rồi mới nói với em trai: “Chi Chi, em đừng giận mẹ. Mẹ là người rất coi trọng thể diện. Dù sao đi nữa, nể tình mẹ đã sinh ra chúng ta, nên giữ cho mẹ chút thể diện.”

“Không phải bà ấy là sợ quá khứ sao? Em nói sự thật mà bà ấy còn không vui?” Luật Cảnh Chi nói câu này khiến Luật Hạo Chi không còn gì để nói.

May mà mẹ không chất vấn em trai, nếu không chắc chắn sẽ tức đến thở hổn hển, cộng thêm thẹn quá hóa giận.

“Chi Chi, em nói chuyện như vậy, sau này chắc chắn sẽ không có cô gái nào thích em đâu.” Luật Hạo Chi đã mười hai tuổi, cậu ấy đã bắt đầu tham gia đủ loại tiệc tùng từ lâu rồi.

Cậu ấy biết nhiều hơn em trai.

Luật Cảnh Chi cau mày, lạnh nhạt nói: “Không thích thì càng tốt.”

Cậu bé chỉ mong những cô gái đó đừng đến quấy rầy cậu bé.

Mỗi lần bị ép phải dự tiệc, luôn có rất nhiều cô bé đến quấy rầy cậu bé hỏi tại sao lông mi cậu bé

lại dài như vậy? Tại sao da cậu bé lại trắng như vậy? Và tại sao cậu bé không mặc váy?

Vẫn là Oanh Oanh tốt hơn, ít nói còn biết cậu bé là con trai, còn gọi cậu bé là Chi Chi!

“Sắp đến Tết rồi, bây giờ em còn muốn sang bờ bên kia sao?”

Luật Cảnh Chi không muốn ở lại đây, cậu bé cảm thấy nơi này rất ngột ngạt.

Mặc dù bờ bên kia nghèo khó, nhưng lại khiến cậu bé cảm nhận được hương vị của tự do. Cậu bé không thích gia đình nhà họ Luật, luôn muốn trốn tránh.

Ba mẹ không làm tròn bổn phận, cậu bé bị người có ý đồ xấu bắt đi, bọn họ cũng không hay biết. Mẹ cậu bé suốt ngày chỉ biết khóc, còn chê cậu bé không thông minh bằng anh trai.

Nếu không phải cậu bé và anh trai có quan hệ tốt, cũng không có ý định cạnh tranh với anh trai, thì với cái cách ngu xuẩn mà mẹ cậu bé suốt ngày trút giận lên con trai như vậy, chắc chắn đã khiến hai anh em trở mặt thành thù rồi.

“Anh không thích bờ bên kia sao? Hay là anh cảm thấy bờ bên kia quá nghèo?”

Luật Cảnh Chi từ nhỏ đã thông minh, sinh ra trong gia đình đầy mưu mô như vậy, cậu bé càng thông minh hơn những đứa trẻ bình thường. Cậu bé thích ở một mình, bộ não sẽ không ngừng suy nghĩ rất nhiều thứ.

Đôi khi, cậu bé còn nhìn thấu mọi chuyện hơn cả người lớn.

Đó là bởi vì cậu bé luôn tự coi mình là người ngoài cuộc.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 126



Luật Hạo Chi lắc đầu, trên người luôn toát lên một vẻ tự cao tự đại, bị Luật Cảnh Chi nhìn thấu ngay lập tức.

“Anh cho rằng bờ bên kia nghèo nàn, lạc hậu, coi thường bọn họ. Dù anh có giáo dưỡng tốt nên anh không nói ra những lời này, nhưng anh à, anh tự hỏi lòng mình xem, anh có thật sự thích bờ bên kia không? Anh không thích.”

Luật Cảnh Chi cảm thấy anh trai không nên như vậy, một người làm ăn thực thụ không nên có tầm nhìn hạn hẹp như thế.

“Anh à, anh có biết tại sao ông nội để anh đi theo ba mẹ đến đất liền không? Anh có biết tại sao ông nội đồng ý cho chúng ta sang bờ bên kia không?” Luật Cảnh Chi rất thông minh, thông minh đến đáng sợ.

Luật Hạo Chi luôn cảm thấy nếu em trai lớn hơn một chút nữa, ông nội chắc chắn sẽ thích em trai hơn.

Nhưng cậu ấy biết em trai không thích điều đó.

Cho nên cậu ấy luôn chắn ở phía trước em trai, để em trai được làm những điều cậu bé thích.

Hàng ngày cậu ấy có rất nhiều bài vở, phải học rất nhiều thứ. Cậu ấy đã từng trải qua gian khổ bị các loại hình giáo dục tinh hoa ép đến không thở nổi, nên không muốn em trai phải trải qua điều đó một lần nữa.

Niềm vui duy nhất trong cuộc sống của Luật Hạo chính là em trai.

Cậu ấy nhìn em trai nhíu mày, nghiêm túc chỉ ra lỗi sai của mình thì không nhịn được mà muốn nhìn thêm một lát.

Dáng vẻ em trai quan tâm cậu ấy thật hạnh phúc.

“Đương nhiên là vì ông muốn anh nắm bắt cơ hội. Một khi ông đi, truyền thông bên ngoài sẽ viết lung tung. Nhưng hành tung của chúng ta, sẽ không ai chú ý.” Luật Hạo Chi còn chưa nói

xong, Luật Cảnh Chi đã lạnh lùng quay lưng bỏ đi.

Cái bóng lưng tuấn tú đó thật vô tình.

Hỏng rồi, trêu chọc quá đà!

Em trai có vẻ rất giận.

Luật Hạo Chi vội vàng đuổi theo, đi bên cạnh em trai, giọng điệu mang theo chút nịnh nọt: “Chi Chi, em giận anh à?”

“Em rất phấn khích vì có thể tiết kiệm được nhiều lời. Vì anh còn thông minh hơn em tưởng, em vui mừng còn không kịp, làm sao có thể giận được?”

Rõ ràng là đang giận.

Giọng điệu y hệt ông nội.

Luật Hạo Chi cũng thích xem em trai giận dỗi, nhưng chỉ cần ngắm nghía một lúc là đủ rồi. Nếu không dỗ được em trai, e rằng ngày mai em trai đi qua bờ bên kia sẽ không dẫn cậu ấy theo.

“Chi Chi, chúng ta...”

“Đừng Gọi em là Chi Chi!”

“Được rồi, Tiểu Cảnh, em thấy chúng ta nên mang bao nhiêu tiền qua bờ bên kia là hợp lý?” Luật Hạo Chi chuyển hướng sự chú ý của em trai, để xoa dịu cơn giận của cậu bé.

Luật Cảnh Chi lạnh nhạt nói: “Anh muốn đầu tư gì thì mang bấy nhiêu tiền đi. Dù sao ông nhất định sẽ cho anh không ít.”

“Có lý, Tiểu Cảnh thật thông minh.”

Luật Hạo Chi cười híp mắt nói xong, Luật Cảnh Chi càng đi nhanh hơn.

Trong mắt cậu ấy tràn ngập ý cười, đi theo sau em trai.

Sở Thành.

Ôn Độ đi mua vật liệu cùng Triệu Kiến Đông.

Trên đường đi, bọn họ nhìn thấy nhiều chiếc ô tô sang trọng.

Triệu Kiến Đông ngưỡng mộ nói: “Trước đây anh chưa bao giờ biết có người có thể lái những chiếc ô tô như vậy.”

“Sau này anh cũng sẽ có thôi.”

Ôn Độ hoàn toàn không ghen tị chút nào.

Vì sau này nhà nào cũng có xe.

Triệu Kiến Đông không dám nghĩ: “Bây giờ đến cả xe đạp anh cũng không có, còn muốn có ô tô ả? Nếu để mẹ anh biết, chắc chắn bà ấy sẽ nói, mơ đi, mơ thì thành hiện thực nhanh hơn.”

Ôn Độ cười hỏi anh ấy: “Tết năm nay anh có về không?”

“Không về, Tết về làm gì?” Thực ra Triệu Kiến Đông Muốn về, nhưng anh ấy biết Ôn Độ sẽ về.

Nếu bọn họ nhận công trình của ông chủ Đông Phiên kia, chắc chắn sẽ khởi công trước Tết.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 127



Mùa hè Sở Thành này cực kì nóng.

Vẫn nên khởi công sớm thì tốt hơn.

Ôn Độ ngạc nhiên: “Anh không về á?”

Cậu nhớ rõ bây giờ tất cả những người làm việc bên ngoài, đều muốn về nhà ăn Tết. Với số tiền Triệu Kiến Đông kiếm được mỗi tháng hiện tại, đi đi về về một chuyến cũng không phải là không

thê.

Triệu Kiến Đông lắc đầu: “Đi về một chuyến tốn khá nhiều tiền. Số tiền này anh thà gửi về nhà, để gia đình mua thêm vài cân thịt, ăn tết cho đàng hoàng.”

Trước đó Ôn Độ cũng có ý định như vậy.

Một chiếc xe hơi nhỏ chạy ngang qua, tài xế đang lái xe, có một vệ sĩ ngồi ở ghế phụ. Các vệ sĩ khác ngồi ở xe sau, bảo vệ hai anh em suốt hành trình.

Bọn họ không ở khách sạn mà đến một căn nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Trên tấm biển cũ của căn nhà có thể thấy rõ hai chữ: Luật Trạch.

Xe tiến vào sân, Luật Hạo Chi bảo em trai vào frong nghỉ ngơi.

Hiện tại, Hương Thành rất không yên ổn, nhiều người vì tiền mà có thể làm bất cứ điều gì. Lại thêm lần trước em trai bị bọn buôn người bắt cóc, Luật Hạo Chi càng không yên tâm để em trai ra ngoài một mình. Dù có nhiều vệ sĩ đi theo cũng không yên tâm.

“Em về phòng nghỉ ngơi.”

Chỉ cần không ở nhà, không ở Hương Thành, tâm trạng của Luật Cảnh Chi rất tốt.

Luật Hạo Chi còn có việc phải làm, bảo người theo dõi em trai, rồi tự lái xe ra ngoài.

Nói là nghỉ ngơi nhưng Luật Cảnh Chi không có ý định nghỉ ngơi.

Cậu bé lấy giấy viết thư ra, đặt lên bàn, rồi cầm bút bắt đầu viết.

Đừng thấy cậu bé và Ôn Oanh bằng tuổi nhau, thực ra cậu bé đã biết chữ từ khi hai tuổi, ba tuổi đã bắt đầu cầm bút viết. Đừng nói đến viết một bức thư, ngay cả viết một bài văn cũng không thành vấn đề.

Cũng không biết bây giờ Oanh Oanh sống có tốt không.

Bây giờ cậu bé ở bờ bên kia rồi, viết thư cho Oanh Oanh, hẳn là Oanh Oanh có thể nhận được.

Chỉ không biết khi Oanh Oanh hồi âm, liệu cậu bé có nhận được hay không.

Cậu bé ở bên này không bao lâu rồi sẽ phải về.

Nghĩ đến điều này, tâm trạng của Luật Cảnh Chi không vui lắm.

Viết thư xong, Luật Cảnh Chi muốn đi ra ngoài gửi thư, các vệ sĩ đi theo cậu bé.

Người đi đường nhìn mà ngơ ngác, không hiểu rõ đây rốt cuộc là tình huống là gì.

Nhưng bọn họ đều biết rằng, đứa bé được bảo vệ ở giữa kia chắc chắn xuất thân không tầm thường.

Đến bưu điện, Luật Cảnh Chi hỏi: “Tem bán thế nào?”

“Tám xu.”

“Phong bì thì sao?”

“Hai xu.”

“Vậy mua một bộ, không, hai bộ tem.”

Luật Cảnh Chi nhớ đến nhà Ôn Oanh, lặng lẽ mua thêm tem. Phong bì thì không để vừa, nhưng tem thì được.

Hy vọng khi Ôn Oanh muốn viết thư cho cậu bé, sẽ không còn lo lắng về tiền tem nữa.

Tình bạn sinh tử của bọn họ, hẳn là có thể đáng giá hai xu chứ?

Luật Cảnh Chi có chút không chắc chắn.

Cậu bé kể hết những chuyện không vui cho Ôn Oanh, dù sao thì Ôn Oanh cũng không gặp được người nhà cậu bé.

Luật Cảnh Chi gửi thư đi, rồi quay về.

Lúc cậu bé về nhà, Lục Hạo Chi đã bàn xong việc kinh doanh và trở về.

Hai anh em ăn tối xong thì đi ngủ.

Ôn Độ vẫn đang làm việc trên công trường, gần Tết rồi, phải gấp rút làm cho kịp tiến độ, ăn xong, mọi người lại tiếp tục làm việc một lúc nữa. Công nhân không có ý kiến gì, vì mỗi ngày làm thêm vài giờ, một tháng có thể kiếm thêm ba đồng.

Bọn họ đều mong được làm việc lâu như vậy mãi.

Có tiền trong tay, trong lòng rất sảng khoái. Dù sao thì ăn cơm xong không làm việc, nằm nghỉ cũng là nằm nghỉ.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 128



Nhưng nằm nghỉ lại khiến bọn họ cảm thấy trống trải.

Ôn Độ cầm quyển sổ tính toán, cậu muốn biết mình có thể kiếm được bao nhiêu tiền. Tất cả các nguyên liệu cậu dùng đều là loại tốt, không hề bớt xén. Có thể nói, Hoàng Long Nghị thực sự đã lời được một khoản.

Triệu Kiến Đông từ công trường trở về thấy Ôn Độ vẫn đang bận rộn, anh ấy đi tắm rửa rồi ngồi

trong sân nói chuyện với chị gái.

“Chị, mấy ngày nay bận quá quên không nói với chị. Tiểu Độ định sẽ tiếp tục dẫn em theo làm cùng.” Triệu Kiến Đông cười hề hề, trông như một tên ngốc, nhưng khuôn mặt đầy những vết sẹo lại trông rất đáng yêu: “Cho nên Tết này em không định về nhà nữa.”

Triệu Hiểu Phi vốn lo lắng Tết đến không biết mẹ con bọn họ sẽ đi đâu, giờ nghe em trai nói không về, cũng ở lại đây đón Tết, hơn nữa bọn họ sẽ tiếp tục làm việc với Ôn Độ, chị ấy lập tức không còn băn khoăn nữa.

“Em không về nhà chắc ba mẹ sẽ lo lắm.” Triệu Hiểu Phi cũng muốn về quê, nhưng tiền tàu xe cho mẹ con bọn họ đi lại không phải ít.

Chi phí nhập học của hai cô con gái cũng không ít tiền.

Nếu chị ấy về nhà thì sẽ không có tiền đóng học phí cho con.

Triệu Kiến Đông nói: “Em sẽ gửi hết tiền về nhà. Lúc đó sẽ viết một lá thư về để giải thích tình hình với ba mẹ. Năm sau chắc chắn chúng ta sẽ có tiền để cùng nhau về quê ăn Tết.”

Mắt Triệu Hiểu Phi đỏ hoe, gật đầu thật mạnh: “Ừm!”

Ôn Độ tính toán lại sổ sách, kiểm tra bảng chấm công của mỗi công nhân, cuối cùng tính toán số tiền lương phải trả cho công nhân.

Công trình này không tính hai bản thiết kế mà Ôn Độ đã đưa ra thì vẫn có lãi. Nhưng nếu tính cả các bản thiết kế vào thì Ôn Độ cảm thấy cậu lỗ vốn.

Ai bảo hiện tại cậu không có danh tiếng, không có công ty, không có gì cả.

Bắt đầu có thể kiếm được nhiều tiền như vậy đã là rất tốt rồi.

Thấy này đã sắp hết tháng.

Ôn Độ đoán rằng ông chủ Cảnh sẽ đến.

Cậu vừa nghĩ như vậy thì ông chủ Cảnh đến thật.

Ôn Độ đưa bản thiết kế kiến trúc cho anh ta xem, trong mắt Cảnh Duy Châu hiện lên một tia kinh ngạc. Thành thật mà nói, bản thiết kế này khiến anh ta sáng mắt. So với nhiều bản thiết kế nước ngoài mà anh ta từng thấy trước đây thì nó còn...

Nói thế nào nhỉ?

Chính là nhìn vào cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Cảnh Duy Châu lập tức hiểu ra tại sao tên nhóc này lại hét giá như vậy.

“Ông chủ Cảnh, anh có cần bản vẽ thiết kế thi công không? Nếu anh cần thì tôi sẽ tính giá rẻ cho anh, bốn vạn năm, anh thấy sao?”

Cảnh Duy Châu: “”

Anh ta cảm thấy bản thân như một kẻ coi tiền như rác vậy, trên trán như khắc bốn chữ: Đứa trẻ rải tiền.

Anh ta không nói gì, Ôn Độ cũng không vội, hết sức kiên nhẫn chờ đợi.

Triệu Kiến Đông đứng bên cạnh nghe đến mù mờ.

Anh ấy cảm thấy chắc mình phát điên rồi.

Bởi vì anh ấy lại nghĩ rằng Ôn Độ đòi bốn vạn năm thật sự là một ưu đãi lớn.

“Bản vẽ thiết kế thi công tôi có thể tìm người khác làm.” Cảnh Duy Châu đâu phải không thể tìm người khác làm việc này, hơn nữa giá của những người đó chắc chắn sẽ rẻ hơn giá mà Ôn Độ đưa ra.

Ôn Độ bây giờ là đang hét giá trên trời.

“Ông chủ Cảnh, bây giờ anh quay về tìm người khác, trước hết chưa nói đến chi phí đi lại, chỉ riêng thời gian bị trì hoãn, anh có thấy đáng không? Bốn vạn năm, đối với anh mà nói, chỉ là một số tiền nhỏ. Anh có nghĩ đến sau đó không?”

“Sau đó?” Cảnh Duy Châu nhíu mày.

“Trong khoảng thời gian này, anh đã khảo sát vùng này rất lâu, chắc cũng đã hiểu rõ tình hình ở đây rồi phải không?” Ôn Độ này đâu phải muốn kiếm mối làm ăn, rõ ràng là đang dọa người.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 129



Triệu Kiến Đông nhìn gương mặt quá trẻ của Ôn Độ, cảm thấy tố chất tâm lý của mình thật kém cỏi.

Sắc mặt của Cảnh Duy Châu trầm xuống vài phần.

Người dân địa phương này rất bài xích người ngoài.

Rất nhiều nhà đầu tư từ nơi khác đến, dù mang theo rất nhiều tiền nhưng cũng chẳng tiêu được. Cuối cùng, tiền công thuê công nhân phải trả cao hơn rất nhiều so với việc thuê người địa phương xây dựng nhà máy, gần như gấp đôi.

Thật là uổng phí tiền bạc.

Xây dựng nhà máy không phải là chuyện một sớm một chiều có thể hoàn thành.

Tiền bỏ ra nhiều hơn, không chỉ là bốn năm vạn.

Cảnh Duy Châu hiểu rõ rằng Ôn Độ đã nhìn trúng điểm này mới dám đòi nhiều tiền như vậy. Thực lòng mà nói, bản vẽ thiết kế của cậu thực sự đáng giá chừng đó tiền, và số tiền này anh ta sẵn sàng trả.

“Chắc anh cũng biết tôi rồi, tôi có một đội thi công. Tốc độ thi công của chúng tôi rất nhanh, vài ngày nữa sẽ có người ở trên xuống nghiệm thu. Nếu anh không yên tâm, có thể trực tiếp đến xem.”

Ôn Độ cũng không nói thẳng, rất khéo léo đưa ra những yêu cầu của mình.

Khi Cảnh Duy Châu chuẩn bị rời đi.

Cậu còn lấy ra một bản thiết kế thi công khác đặt lên bàn: “Ông chủ Cảnh, hay là anh xem qua bản thiết kế này trước đi?”

Triệu Kiến Đông: “...”

Anh ấy cũng không ngờ rằng Ôn Độ lại có một thủ đoạn như vậy.

Ánh mắt của Cảnh Duy Châu nhìn Ôn Độ cũng thay đổi.

Những người anh ta quen biết, để vẽ một bản thiết kế như thế vậy thường mất nửa tháng, thậm chí là lâu hơn.

Không ngờ rằng, Ôn Độ lại có thể vẽ xong trong vòng chưa đầy một tháng.

Ban đầu, Cảnh Duy Châu không định giao công trình cho Ôn Độ, nhưng giờ lại có chút do dự: “Vậy vài ngày nữa tôi sẽ đến xem.”

Anh ta vừa rời đi, Triệu Kiến Đông lập tức lau mồ hôi trên trán, giơ ngón cái lên với Ôn Độ.

“Tiểu Độ, em thật lợi hại! Nhưng, sao anh thấy ông chủ Cảnh này có vẻ không định tìm chúng ta nữa thì phải?”

Ôn Độ nhìn theo bóng lưng của Cảnh Duy Châu, tự tin nói: “Anh ta sẽ tìm chúng ta.”

“Tại sao?”

“Bởi vì anh ta không thể chờ được.”

Ôn Độ cử như có khả năng tiên tri vậy.

Ngày thứ ba, vào ngày bàn giao nhà xưởng của Hoàng Long Nghị, Cảnh Duy Châu đã xuất hiện.

Anh ta mặc một bộ vest, phía sau có vài người trông rất am hiểu đi cùng.

Triệu Kiến Đông lén giơ ngón tay cải lên với Ôn Độ: “Em trai à, em đỉnh thật đó.”

Không phải là cậu đỉnh.

Mà là hiện tại những người biết vẽ bản đồ như thế này đều làm cho nhà nước. Muốn tìm họ làm việc, chắc chắn sẽ mất rất nhiều thời gian. Cậu nói nửa tháng, đó là thời gian đi làm cả ngày, chuyên tâm về bản thiết kế thi công.

Những người có công việc, lén lút nhận việc, chắc chắn chỉ có thể làm vào buổi tối, mỗi ngày chỉ có bấy nhiêu thời gian, lại không thể làm ảnh hưởng đến thời gian đi làm. Thời gian rõ ràng, chắc chắn sẽ kéo dài hơn.

Chắc chắn Cảnh Duy Châu không thể chờ nổi.

Thời gian chính là tiền bạc, đất đã mua, việc làm ăn đã bàn bạc xong xuôi, nhưng nhà máy vẫn chưa xây dựng được, đó chính là lỗ vốn.

Một doanh nhân điển hình như Cảnh Duy Châu, chắc chắn sẽ đau lòng.

Có người sắc mặt nghiêm nghị, có người thì vui mừng ra mặt.

Từ lúc công trình hoàn thành, Hoàng Long Nghị đã luôn trong trạng thái phấn khích. Anh ấy không chỉ đến một mình, mà còn đưa cả mẹ và vợ đến nữa.

Các chị gái và con của các chị cũng đến cùng.

Triệu Kiến Đông nhìn thấy những người phụ nữ đó, không nhịn được mà cười.

“Yo, tôi cứ tưởng tôi đưa chị và cháu gái đến đây đã là quá lắm rồi. So với tổng giám đốc Hoàng của chúng ta thì quả thật là còn kém xa.”

Ôn Độ nói: “Nhà người ta mở xưởng may, phụ nữ trong nhà bọn họ đều là thợ may.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back