Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 80



Đối với chồng của Uông Bình, không đến 50 đồng là đủ. Số tiền còn lại sẽ đủ cho cô ấy sinh con và ở cữ.

Trở lại công trường, các công nhân khác vẫn chưa tan làm.

Triệu Hiểu Phi giúp Uông Bình chuyển hành lý, để cô ấy ở cùng phòng với ba người.

Ngày hôm sau.

Buổi sáng Ôn Độ tỉnh dậy, nhìn thấy Uông Bình đã dậy sớm rửa rau nấu ăn, cũng không nói gì.

Hôm qua Triệu Kiến Đông đưa công nhân đi tắm, anh ấy liền kiểm tra từng người một, sợ lại có một người phụ nữ khác cãi trang.

"Anh đều nhìn qua rồi, đều là đàn ông, hàng thật giá thật." Triệu Kiến Đông cầm ấm trà uống một ngụm nước: “Thời tiết này nóng thật.”

"Mau bắt tay vào làm việc đi. Chúng ta sẽ làm xong trước cuối năm để về nhà."

Ôn Độ cảm thấy nhớ nhà.

Không biết em gái cậu bây giờ ra sao, có nhớ cậu không.

Ôn Oanh thực sự rất nhớ anh trai mình.

Cô bé bắt chước hình dáng của anh trai mình trong giấc mơ và cầm bút vẽ cậu vào cuốn sổ của mình. Vẽ tranh thực sự khó khăn, cô bé không có thiên phú như anh trai mình, những bức tranh của cô bé trông không giống chút nào.

Ôn Oanh không dám cho người khác xem.

“Bà nội, Tống Lệ Dĩnh mấy ngày nay không có đưa bài tập về nhà cho con.” Ôn Oanh nhìn thấy bà Ôn thì tủi thân đi tới phàn nàn với bà.

Bà Ôn liếc mắt liền có thể nhìn ra suy nghĩ nhỏ của cô bé: "Đưa chân đây cho bà xem."

"Da."

Ôn Oanh đặc biệt hợp tác.

Cô bé duỗi đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn của mình ra, mắt cá chân vẫn hơi sưng tấy nhưng đã bớt đáng sợ hơn trước. Chắc là sẽ khỏi trong vòng chưa đầy hai ngày.

“Mấy ngày nay tuyết rơi, ngoài trời lạnh, con vừa bị cảm lạnh xong, bây giờ nếu đi học mà lại bị cảm, chắc chắn sẽ phải ở nhà ngốc

thêm vài ngày nữa, con ở nhà nghỉ ngơi thêm hai ngày, khi chân con hoàn toàn bình phục, bà sẽ bảo ba đưa con đến trường."

Bà Ôn luôn nói chuyện chắc như đinh đóng cột.

Bà nói mấy ngày nữa Ôn Oanh sẽ đến trường, vậy thì điều đó tuyệt đối là sự thật.

Trong lòng Ôn Oanh cảm thấy vui mừng, cô bé ngồi cạnh bà Ôn nũng nịu: “Bà ơi, con nhất định sẽ nghe giảng thật chăm chú, cố gắng hết sức đem về cho bà một trăm điểm."

"Con ngốc như vậy, sao có thể được một trăm điểm?" Bà Ôn đo quần áo với thân hình của cô bé, tiếp tục may cho cô bé một chiếc áo khoác nhỏ.

Ôn Oanh không hề tức giận khi bị coi thường.

Cô bé nhẹ giọng nói: “Đợi thi giữa kỳ bà sẽ biết thôi!”

"Con sắp thi giữa kỳ à? Con đã vài ngày không đến lớp, nếu con có thể vượt qua kỳ thi thì tốt quá." Bà Ôn không phải là bà già không có tri thức.

Bà biết tầm quan trọng của việc học giỏi.

Ngày xưa người ta nói cái gì cũng hạ đăng, chỉ có đọc sách là thượng đăng.

Trước đây, con gái không được đến trường nhưng bây giờ thì khác. Chính sách của đất nước đã thay đổi. Con gái cũng như con trai, có thể đi học và trở thành quan chức.

Ngoài ra, đọc sách có thể khai sáng tâm trí.

Bà không yêu cầu cháu gái phải học giỏi, bà chỉ mong cô bé thông minh hơn một chút, không cần liên lụy cho cháu trai.

Trẻ em đang trong giai đoạn lớn lên, vóc dáng thay đổi rất nhanh.

Trong thời gian này, bà Ôn mỗi ngày đều luộc trứng cho cháu gái và mua hai cân thịt để bồi bổ cho cô bé. Cuối cùng thì bàn chân của Ôn Oanh đã không còn việc gì, cô bé đã có thể đi học.

“Đói thì mang táo ra ăn. Buổi trưa bà sẽ mang đồ ăn cho con, con đi ra bức tường phía sau trường, bà nội sẽ đưa cho con ở ngoài bức tường, con có thể tự đến lấy sau giờ học vào buổi trưa."
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 81



Bà Ôn sửa sang lại quần áo cho Ôn Oanh, đeo cặp sách cho cô bé, dặn dò xong rồi bảo con trai đưa Ôn Oanh đến trường.

Ôn Thiều Ngọc đạp xe bất chấp gió lạnh đưa con gái đến cổng trường.

Hắn lấy trong túi ra năm xu đưa cho Ôn Oanh: “Oanh Oanh đi học cho tốt, học không tốt cũng không sao, sau này ba sẽ kiếm tiền nuôi con. Nếu có người bắt nạt con ở trường, con quay lại nói với ba, ba sẽ tính số với họ, con cầm lấy số tiền này mua bất cứ thứ gì con muốn đi, tiết kiệm cho bản thân cũng được."

Ôn Oanh lần đầu tiên có tiền tiêu vặt, cô bé nhìn ba mình bằng ánh mắt sáng ngời, thấy hắn cúi xuống, liền chạy tới hôn lên má hắn.

"Cảm ơn ba!"

Ôn Oanh cầm năm xu trong tay, đang định vào trường thì chợt nhớ ra mấy hôm trước mình bị bong gân chân nên không thể đến trường.

Không được chạy, không được nhảy, không được ra ngoài chơi đùa.

Phải thật khỏe mạnh, không thể bị bệnh.

Ôn Oanh sau khi thầm niệm trong đầu xong, liền ho khan hai tiếng, nước mắt suýt chút nữa chảy ra.

"Oanh Oanh, cậu đi học rồi à!" Tống Lệ Dĩnh ôm cặp sách chạy tới.

"Ừm."

Ôn Oanh ho khan đến mức sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn rất khó chịu.

Tống Lệ Dĩnh tò mò hỏi: "Oanh Oanh, cậu thấy kho" chịu sao? Nếu thấy không thoải mái thì về đi. Cậu không biết là không thể đến trường, rất nhiều học sinh trong lớp đều rất hâm mộ cậu. Chúng tớ không muốn đến trường, chỉ muốn ở nhà chơi thôi."

"Đi học không tốt sao? Ở trường có kiến thức để học, nhưng tớ ở nhà chỉ có thể một mình đọc sách, kiến thức học được cũng không nhiều."

Ôn Oanh rất đau lòng, cô bé đã bị các bạn cùng lớp bỏ xa nhiều bài, cô bé chắc chắn sẽ không đạt được một trăm điểm trong kỳ thi giữa kỳ.

Lúc đó bà nội chắc chắn sẽ cho rằng mình ngốc nghếch lại lắm lời.

Như vậy không tốt chút nào.

"Có kiến thức có ích gì? Dù sao tớ cũng chỉ muốn chơi thôi." Tống Lệ Dĩnh xách cặp bĩu môi: "Hôm nay tớ phải trực nhật, buổi sáng phải quét lớp, tớ đi trước đây!”

Tống Lệ Dĩnh còn chưa nói xong đã chạy như gió về phía lớp học.

Ôn Oanh rất ghen tị với cô nhóc.

Mẹ của Tống Lệ Dĩnh không thích cô nhóc, lại còn trọng nam khinh nữ. Ba cô nhóc thì không như vậy, đối xử rất tốt với cô nhóc.

Mẹ còn dùng một miếng gỗ dày đánh vào lưng cô nhóc. Khi c** q**n áo ra, khắp lưng toàn vết bầm tím trông rất đáng sợ.

So với cô bé, bà nội thường mắng cô bé, nhưng chưa bao giờ động tay với cô bé.

Tống Lệ Dĩnh sinh trưởng mạnh mẽ như những ngọn cỏ dại.

Cô bé lại không có tư cách này.

Nhưng Ôn Oanh cảm thấy có thể để cho anh trai cô bé trong giấc mơ biết sự thật về cái chết của cô bé, điều này đã rất lời rồi.

Cô bé không muốn anh trai tiếp tục tìm kiếm mình, dù có buồn hay không khi biết sự thật cũng không thành vấn đề. Từ giờ trở đi, anh trai sẽ là chính mình, sống cuộc sống mà anh trai mong muốn, thực sự sống cho chính mình.

Mà anh trai kiếp này chắc chắn sẽ tốt hơn vì có cô bé bảo vệ!

Ôn Oanh bước vào lớp, đặt chiếc đệm nhỏ do bà nội làm lên ghế, sau đó cởi khăn tay bằng vải bông ra đặt lên bàn, cởi cặp sách ra nhét vào hốc bản rồi ngồi xuống dọn dẹp bàn học.

Cô bé vừa ngồi xuống thì có người dùng bút chọc vào lưng cô bé từ phía sau.

Ôn Oanh quay đầu lại, khó hiểu nhìn bạn học nam cùng lớp: "Có chuyện gì à?"

Bạn nam cùng lớp tên là Trần Bảo Nhạc, cậu ta không cao, mặt tròn, học tập không giỏi. Nhưng tính cách cậu ta tốt, rất năng động trong lớp.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 82



Cậu ta tựa vào bàn hỏi Ôn Oanh: “Cậu thật sự bị bọn buôn người bắt cóc à?”

Lần trước Ôn Oanh đến trường, nhà cậu ta đã xin cho cậu ta phép, không cho cậu ta đến trường.

Bà của cậu ta sợ cậu ta cũng sẽ bị bọn buôn người bắt cóc, bà muốn trói cậu ta vào thắt lưng quần mỗi ngày, mang theo cậu ta bất cứ nơi nào bà đi.

Nếu Cục Công An không báo là một kẻ buôn người bị bắt và một kẻ bỏ trốn thì Trần Bảo Nhạc thật sự sẽ không thể đến trường.

Ôn Oanh gật đầu: “Ừ.”

Nói xong cô bé quay người định lấy sách giáo khoa ra xem trước bài tập về nhà, nhưng ai biết Trần Bảo Nhạc lại chọc cô bé. Cô bé không còn cách nào khác ngoài quay lại và đợi Trần Bảo Nhạc lên tiếng trước.

"Nghe nói cậu tự mình trốn thoát? Có phải thật không?" Trần Bảo Nhạc tò mò hỏi.

Ôn Oanh không thể nói cho người khác biết cô bé trốn thoát như thế nào.

Cô bé nói rằng cô bé đã mơ thấy mình sẽ chết. Cô bé mơ thấy kẻ buôn người đi ra ngoài một, hai tiếng mới quay lại nên nhân cơ hội này bỏ trốn, người khác nhất định sẽ không tin.

"Tớ không phải tự mình trốn thoát. Chi Chi cùng tớ trốn thoát. Chi Chi rất lợi hại." Nếu không có Chi Chi, cô bé chắc chắn sẽ không thể thoát khỏi tay bọn buôn người.

Nhắc tới Chi Chi, Ôn Oanh lại nhớ Chi Chi.

Không biết Chi Chi đã về nhà chưa?

Anh trai của Chi Chi trông rất lợi hại, cô bé hơi sợ anh trai của Chi Chi. Nhưng cô bé có thể cảm nhận được anh trai của Chi Chi cũng lợi hại như anh trai cô bé.

Anh ấy cũng rất thích Chi Chi nên chắc chắn sẽ bảo vệ Chi Chi, không để Chi Chi bị bọn buôn người bắt cóc nữa. Khi Ôn Oanh đang nghĩ điều gì đó, cô bé trông có vẻ ngơ ngác, giống như một kẻ ngốc.

Trước đây không ai muốn chơi với cô bé, thậm chí còn muốn bắt nạt cô bé.

Nếu Trần Bảo Nhạc không có nhiều chuyện muốn hỏi Ôn Oanh, cậu ta cũng sẽ không nói chuyện với Ôn Oanh nhiều như vậy.

"Này, Ôn Oanh, Chi Chi là ai?"

Ôn Oanh nghiêm túc nói với Trần Bảo Nhạc: "Chi Chi là một người rất lợi hại!"

Cô bé sẽ không nói Trần Bảo Nhạc là ai. Tên của Chi Chi rất nữ tính. Trần Bảo Nhạc chắc chắn sẽ cười nhạo Chi Chi. Cô bé muốn bảo vệ Chi Chi!

“Nghe tên là biết một con nhóc thối.” Cậu ta không quan tâm đến điều đó.

Ôn Oanh cũng không có giải thích, chỉ cần cô bé không tiếp lời, Trần Bảo Nhạc sẽ không tiếp tục bàn luận về Chi Chi.

Cô bé không muốn nói với Trần Bảo Nhạc rằng Chi Chi là một cậu bé đẹp trai và rất thông minh! Thật không may, Chi Chi cũng như cô bé, không cao.

Tống Lệ Dĩnh cũng ném cây chổi ở dưới bục giảng, chạy lại ngồi xuống cạnh Ôn Oanh.

Cô nhóc quay lại cầm cục tẩy của Trần Bảo Nhạc nói: “Cho tớ mượn.”

Dùng xong lại vứt trở lại.

Trần Bảo Nhạc đưa tay nắm lấy tóc Tống Lệ Dĩnh: "Ai cho cậu dùng cục tẩy của tớ? Tớ có cho phép cậu dùng sao?"

"Đừng tưởng rằng tớ không nhìn thấy, cậu lại bắt nạt Ôn Oanh!" Tống Lệ Dĩnh hất tay Trần Bảo Nhạc ra, cuộn sách giáo khoa thành cuộn, nói với Trần Bảo Nhạc: "Nếu như cậu lại bắt nạt Ôn Oanh, tớ sẽ nói với giáo viên đấy."

Đang nói chuyện thì chuông vào học vang lên, giáo viên bước vào.

Ôn Oanh kéo Tống Lệ Dĩnh, Tống Lệ Dĩnh quay người lại, giả vờ chăm chú nghe giảng.

Thầy cô giảng bài tốt hơn nhiều so với việc học ở nhà.

Ôn Oanh phát hiện những lời giáo viên nói không có gì khó khăn với mình, cô bé đều hiểu rõ mọi thứ.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 83



Vài phút nữa là đến giờ tan học trưa.

Tống Lệ Dĩnh thấp giọng hỏi Ôn Oanh: "Buổi trưa cậu ăn gì? Mẹ tớ mua bánh ngọt cho tớ, bảo tớ mỗi ngày mang hai miếng đến trường ăn, tớ muốn ăn luôn vào buổi sáng rồi đó."

Ôn Oanh chăm chú nghe giảng, không muốn nói chuyện. Nhưng khi Tống Lệ Dĩnh nói xong, cô bé lại nhỏ giọng đáp lại: “Vậy thì tốt quá.”

Tống Lệ Dĩnh hoàn toàn không nghe giảng, cô nhóc thò tay vào hộc bàn, lấy bánh ngọt trong hộp ra, lấy một miếng nhỏ rồi nhanh chóng đưa vào miệng nhân lúc giáo viên không để ý.

Bánh rất ngọt.

Tống Lệ Dĩnh hận không thể ăn hai miếng lớn.

Cuối cùng, sau khi tan học, Tống Lệ Dĩnh nóng lòng muốn lấy bánh ra ăn, các học sinh khác cũng vậy. Ôn Oanh đứng dậy, đội mũ và khăn quàng cổ, rồi bước ra khỏi lớp.

Cô bé bước đi rất nhanh, vì buổi trưa chỉ nghỉ có nửa tiếng, nửa tiếng nữa sẽ tiếp tục vào học.

Ôn Oanh đi xuyên qua khu lớp học cấp trên, đi thêm mười mét nữa thì nhìn thấy một cái đầu nhô ra từ bức tường phía sau trường học.

Cô bé vui vẻ bước tới, làm nũng với bà nội: "Bà ơi, bà đợi lâu rồi ạ? Tan lớp là con đến đây luôn đấy!"

Bà Ôn thấy Ôn Oanh mặc ấm thì hải lòng đưa cho cô bé hộp cơm mà bà ôm chặt, sốt ruột nói: “Về ăn cơm nhanh đi, bà đi đây.”

"Bà nội, bà đi chậm một chút nha!"

Ôn Oanh biết bà nội sợ đồ ăn nguội nên tự nhủ phải về ăn nhanh, kéo lát nữa vào học sẽ không kịp ăn hết bữa.

Cô bé thấy bà không rời đi hẳn, mà bước một bước lại quay lại nhìn mình. Thấy cô bé vẫn chưa rời đi, bà lập tức tỏ vẻ hung dữ.

Cô bé không hề sợ hãi chút nào.

Có một người bà như vậy thực sự rất tốt.

Ôn Oanh muốn khóc.

Nhớ đến bà, cô bé sẽ nhớ đến người bà trong giấc mơ của mình.

Bà nội trong giấc mơ rõ ràng có thể sống lâu nhưng lại mất sớm vì chuyện cô bé bị bọn buôn người bắt cóc.

Ôn Oanh ôm hộp cơm trở lại phòng học, hai mắt đỏ hoe. Cô bé mở hộp cơm trưa của mình và bắt đầu ăn trong im lặng. Tống Lệ Dĩnh đi tới nhìn, cô nhóc ghen tị đến chảy nước miếng!

"Oanh Oanh, tại sao cậu lại có sủi cảo để ăn thế?”

Tất cả học sinh đều nhìn qua.

Ôn Oanh lập tức nghiêng người về phía trước, bảo vệ hộp cơm trưa của mình, nhỏ giọng nói: “Bà nội mang cái này đến cho tớ, bà mới làm lúc trưa đó.”

Tống Lệ Dĩnh ôm bánh, ghen tị nói: "Bà nội cậu thật tốt! Bà nội tớ thích hai đứa con nhà chú tớ. Dù chị cả của tớ và tớ đều là con gái, nhưng bà vẫn chỉ thích chị cả chứ không thích tớ."

“Ba cậu không phải rất thích cậu sao?” Ôn Oanh nhìn Tống Lệ Dĩnh nói.

"Đúng vậy, chỉ cần ba thích tớ là đủ rồi. Tớ không quan tâm người khác có thích tớ hay không, họ không thích tớ, tớ cũng không thích họ."

Tống Lệ Dĩnh cắn một miếng bánh, uống ốc sôi để nguội trong ấm trà, mơ hồ nói: "Sau này tớ cũng sẽ làm sủi cảo. Mẹ tớ nói rằng sẽ dạy tớ cách làm sủi cảo trong dịp Tết Nguyên đán năm nay đấy."

Ôn Oanh hâm mộ nó, "Thật tốt quá! Bà nội của tớ không bao giờ cho tớ làm cả, bà nói tớ quá ngốc, ngoại trừ ăn thì không biết làm gì."

"Tớ có thể nấu ăn."

Tống Lệ Dĩnh rất tự hào.

Nhưng giây tiếp theo, cô nhóc nói: “Tớ cũng không muốn nấu ăn, tớ muốn chơi. Nhưng nếu tớ chơi, mẹ tớ sẽ đánh tớ."

Ôn Oanh nhẹ nhàng an ủi cô nhóc: “Cậu còn có mẹ đánh cậu, nhưng ngay cả mẹ tớ còn không có.”

“Đúng vậy, cậu thảm thật.” Tống Lệ Dĩnh bỗng nhiên được chữa lành.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 84



Ôn Oanh cúi đầu ăn sủi cảo, phát hiện bên trong còn có tóp mỡ, cô bé rất vui. Cô bé không muốn mọi người biết rằng món sủi cảo mà bà làm cho cô bé có tóp mỡ. Cô bé ăn một miếng liền hết cả cái sủi cảo, má phồng lên, trông giống như một chú chuột hamster nhỏ dễ thương.

Tống Lệ Dĩnh ở một bên cười nhạo Ôn Oanh: "Sao cậu lại ăn như vậy?"

"Tớ đói."

Ôn Oanh ăn mười lăm cái sủi cảo liền no bụng.

Cô bé đi ra cuối lớp, rót một ít nước nóng trong bình giữ nhiệt, đặt ở góc bàn, đợi nguội rồi mới uống.

Lớp học bắt đầu vào đầu giờ chiều.

Lớp học kết thúc vào lúc ba giờ rưỡi chiều.

Ôn Oanh thu dọn cặp sách, mặc quần áo cẩn thận. Tất cả bạn học trong lớp đều đã về hết, ngoại trừ học sinh đang trực, chỉ còn lại cô bé.

Bếp lò trong lớp học đã tắt hết.

Rất lạnh.

Ôn Oanh ra khỏi phòng học, phát hiện bên ngoài càng lạnh hơn.

Cô bé chậm rãi cúi đầu bước ra khỏi lớp học, trước khi đến cổng trường, cô bé đã nghe thấy có người gọi mình.

"Oanh Oanh, nhanh lên, ba tới đón con rồi đây!"

Ôn Oanh ngẩng đầu nhìn thấy ba cô bé đạp xe đạp, chống một chân xuống đất, trông thời trang hơn thanh niên bây giờ, liền muốn tự mình về nhà.

Các bạn học về muộn quay lại, tò mò nhìn Ôn Oanh.

Ôn Oanh da mặt mỏng, hai má nóng bừng. Nhưng với kinh nghiệm lần trước, lần này cô bé không nói gì, leo lên xe đạp ngồi ở yên sau, trầm giọng thúc giục ba.

"Ba, chúng ta đi nhanh đi!"

"Được rồi, ngồi yên nha."

Ôn Thiều Ngọc dùng chân lấy đà, phóng xe đạp nhanh về nhà.

Ôn Oanh sợ hắn đánh rơi cô bé nên trong suốt dọc đường cô bé rất căng thẳng, đề phòng xảy ra sự cố ngoài ý muốn.

May mắn nhà chỉ cách đó vài phút đi xe đạp.

Sau khi về đến nhà an toàn, Ôn Oanh đợi xe đỗ xong mới cẩn thận bước xuống, sợ lại bị bong gân, sẽ chậm trễ chuyện học.

“Nhớ bài học lần trước chưa?”

Ôn Thiều Ngọc nhìn con gái mình cần thận như vậy, âm thầm vui vẻ đứng gần đó.

Ôn Oanh không có chút xấu hổ, nói có lý: "Cùng một việc, không thể mắc cùng một lỗi được."

"Ồ, Oanh Oanh nhà chúng ta thực sự có văn hóa."

Bà Ôn từ trong nhà đi ra, tình cờ nghe được lời nói của cháu gái, bà trợn mắt nhìn con trai nói: “Con cho rằng ai cũng giống con sao?”

"Bà ơi, con về rồi!"

Ôn Oanh ngọt ngào gọi.

Bà Ôn vẻ mặt ủ rũ nói: “Anh con viết thư về, con có muốn đọc không?”

"Đọc ạ!"

Ôn Oanh vui mừng nhảy cẫng lên tại chỗ, Ôn Thiều Ngọc sợ đến mức đưa tay ra bên cạnh cô bé, bảo vệ cô bé thật chặt, sợ cô bé bị ngã.

"Bà ơi, nhanh cho con xem lá thư của anh trai đi bà!"

Ôn Oanh chạy tới chỗ bà, đưa tay ra xin lá thư.

Bà Ôn cụp mí mắt đưa cho cô bé lá thư: “Con đọc đi.”

“Bà nội, để con vào nhà xem.”

Ôn Oanh rất xinh đẹp, bím tóc trên đầu bé lắc lư.

Cô bé ngồi trên đầu giường đất một cách đầy ngoan ngoãn rồi mới mở bức thư ra. Sau khi nhìn thấy những lời trên thư, Ôn Oanh trợn tròn mắt.

"Bà nội!"

Giọng ngọt ngào run rẩy của cô bé lộ ra vẻ sợ hãi.

Bà Ôn đứng bất động ở phòng ngoài, Ôn Thiều Ngọc tình cờ mở rèm cửa đi vào, nghe thấy giọng nói thảm thiết của con gái, hắn vội chạy vào phòng hỏi: "Sao vậy?"

Ôn Oanh ôm lá thư, vẻ mặt xấu hổ: “Ba, con không biết đọc!”

Ôn Thiều Ngọc còn tưởng rằng có chuyện gì, con gái vừa nói xong hắn liền cười rất không mấy phúc hậu, ôm bụng

nói: “Ôi, đau bụng quá! Con nói con không biết đọc, sao con lại chạy đi đọc thư chứ?”
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 85



Ôn Oanh mặt đỏ bừng, nghiêm túc nói: “Con muốn xem chữ viết của anh trai con.”

"Được rồi, ba biết, con không muốn đọc nội dung, con chỉ muốn nhìn xem chữ viết của anh trai thôi."

Ôn Thiều Ngọc nhịn cười, nhìn vào ánh mắt oán giận của con gái, không nhịn được lại bật cười.

Ôn Oanh: "!!!"

Ba thật quá đáng!

“Về sau con sẽ biết rất nhiều chữ.” Ôn Oanh không phục nói.

Bộ dạng này của cô bé trông thật sự rất buồn cười.

Ôn Thiều Ngọc đã cười xong, nhưng khi nghe thấy câu này của con gái, hắn lại không khỏi bật cười.

Khuôn mặt già nua nghiêm túc của bà Ôn cũng nở nụ cười, nhưng nó lại biến mất ngay lập tức.

Bà mở rèm cửa bước vào, đưa tay về phía Ôn Oanh: “Mang thư tới đây.”

"Bà nội, đọc cho con nghe đi!" Ôn Oanh vẻ mặt nịnh nọt đưa lá thư ra cho bà, bà lại ném thư lên đầu Ôn Thiều Ngọc: "Việc này còn cần bà làm sao?"

"Không cần à? À...nhi!"

Ôn Oanh nhận thấy sắc mặt bà nội càng ngày càng đáng sợ, hưng phấn kéo dài từ “à", đổi thành "nhỉ".

Khát vọng sống sót mãnh liệt khiến cô bé phải âm thầm tránh xa bà.

Ôn Thiều Ngọc Muốn cười nhưng lại không dám, cầm lấy phong thư bắt đầu đọc: "Bà nội, Oanh Oanh, ba, không, chờ đã! Tại sao con lại ở phía sau?"

"Đọc thư mày đi!" Vẻ mặt bà chán ghét nói: “Địa vị của mày ở nhà như nào còn không biết sao?”

Ôn Thiều Ngọc cười hê hê, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Con là trụ cột của nhà chúng ta.”

“Da mặt còn dày hơn cả tường thành.” Bà Ôn trừng mắt nhìn con trai, cầm chổi lên hỏi: “Mày có đọc không?”

Ôn Thiều Ngọc cảm thấy nếu nói: "Mẹ, sao mẹ không tự đọc đi? " Hắn đoán bà nhất định sẽ giết hắn.

Hắn nhẹ giọng đọc nghiêm túc: “Bây giờ con đang ở Sở Thành. Mọi thứ đều ổn. Sở Thành rất nóng, có rất nhiều cơ hội kiếm tiền. Con đã gặp một ông chủ rất tốt ở công trường. Ông chủ là người Mân Thành, mọi người rất tốt bụng và hào phóng, con..."

Khi Ôn Oanh nghe đến từ công trường, trong đầu hiện lên hình ảnh một cậu bé cao gầy, trên lưng gánh nhiều gạch đến còng lưng. Làn da trắng ngần đã trở nên ngăm đen vì ánh nắng mặt trời, da trên vai bong tróc, bàn tay đầy vết xước.

Ôn Oanh rưng rưng nước mắt, nhưng cô bé không dám để bà nội và ba phát hiện.

Cô bé lén lau nước mắt, tiếp tục nghe ba đọc thư.

"Con biết một người anh ở Phụng Thiên. Anh ấy còn lớn hơn ba con một tuổi..." Ôn Thiều Ngọc đọc xong lại dừng lại, bất mãn phản đối: "Mẹ, mẹ thấy Tiểu Độ như vậy là có ý gì? Người nó gọi là anh còn lớn hơn con một tuổi, có phải nó muốn gọi con là anh luôn không?”

Bà Ôn giơ chổi lên, vẻ mặt lạnh lùng chửi: "Còn nói nhảm nữa thì cút khỏi đây đi."

Cái đồ vô tâm này thật đúng là thiếu đòn.

"Con cũng không nói sai mà." Ôn Thiều Ngọc thấp giọng lẩm bẩm, lùi lại một bước, tiếp tục đọc thư: "Con ở đây ăn rất ngon, mỗi bữa đều có thịt, bà không cần lo lắng cho con, bà chỉ cần chăm sóc Oanh Oanh và ba con thật tốt, đừng để họ xảy ra chuyện gì, đợi con quay lại.”

Ôn Thiều Ngọc đọc thư, không ngừng chảy nước miếng: "Thịt sao? Mẹ, Sở Thành tuyệt như vậy sao? Con cũng muốn đi."

Bà Ôn chán ghét nhìn đứa con trai không có tiền đồ của mình: "Mày có thể làm c* li không?"

"Không thể."

Ôn Thiều Ngọc trả lời rất nhanh, nói xong ngồi xuống trên giường đất thở dài: “Sao trên đời này không có công việc nào dễ dàng nhưng lại kiếm được nhiều tiền nhị?”

"Mày đi nằm mơ giấc mộng xuân thu của mày đi!" Bà Ôn vỗ vào đầu Ôn Thiều Ngọc: "Cất thư đi, dọn đồ ăn lên."
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 86



Bữa tối nay có thịt.

Thịt lợn hầm bắp cải, còn có rất nhiều miến.

Không có nhiều thịt nhưng vẫn thơm hơn là không có thịt.

Ôn Thiều Ngọc ăn đến mức không muốn cử động.

“Ba, để con xoa bụng cho ba!” Ôn Oanh cảm thấy có lỗi với ba nên cúi người xoa bụng cho hắn.

Bà Ôn nhìn thân hình gầy gò của con trai mình mà cảm thấy khó hiểu. Con trai mỗi ngày ăn nhiều như một con lợn nhưng trên người không có một miếng thịt nào. Đứa trẻ này hồi nhỏ cũng như vậy.

Một số người ban đầu còn nghi ngờ nhà họ giàu ngầm, sau mới tin rằng nhà họ không còn tiền sau khi chồng bà qua đời.

Nếu có của cải, bà không thể để hai đứa nhỏ gầy gò như vậy được.

Ôn Thiều Ngọc nằm trên giường đất r*n r*. Ôn Oanh ngồi ở bên cạnh, ngoan ngoãn xoa bụng cho Ôn Thiều Ngọc.

Sau khi lén nhìn bà nội đi ra ngoài, cô bé cúi người thấp giọng hỏi: "Ba, con có thể viết một lá thư ghép vần cho anh trai được không?"

"Tại sao không? Anh trai con cũng không phải không hiểu ghép vần." Ôn Thiều Ngọc Muốn nói anh trai con cũng không phải là bà nội con, không hiểu ghép vần.

Ôn Oanh vui vẻ rút tay lại: “Ba, con định viết thư cho anh trai, ba nằm một lát là sẽ ổn thôi.”

Ôn Thiều Ngọc: "???"

Tại sao hắn cảm thấy mình là một công cụ nhỉ?

Ôn Oanh viết thư hồi lâu, nhét thư vào phong bì, đặt cạnh gối trước khi đi ngủ.

Sáng dậy, cô bé lại đặt bức thư lên tủ, đặc biệt nói với bà Ôn: “Bà ơi, bức thư con viết cho anh trai con đang ở trên tủ. Bà không được vứt nó đi đâu đấy.”

"Biết rồi."

Bà Ôn xua xua tay, hai cha con liền đi đến trường.

Khi đến cổng trường, Ôn Oanh xuống xe, nắm tay ba, có chút ngập ngừng nói: “Ba, hôm nay ba đến đón con, ba có thể đừng gọi con nữa được không? Con có thể nhìn thấy ba mà.”

"Sao con lại không cho ba Gọt? Con không vui khi thấy ba sao?" Ôn Thiều Ngọc vuốt thẳng chiếc áo khoác của mình: "Có bạn học nào của con có ba đẹp trai như ba không?"

Ôn Oanh thở dài: “Nhưng ai cũng đều kiếm được nhiều tiền hơn ba của ai đó, mạnh hơn ba của ai đó.”

"Không phải chứ, con nói thì cứ nói đi, sao lại thở dài? Ba trong mắt con kém cỏi như vậy sao? Ba cũng rất mạnh mẽ được không?"

Ôn Oanh lập tức lui về phía sau, không quay đầu lại nói: "Ba, con sắp muộn giờ học rồi, con phải đi trước!"

"Chạy chậm thôi!"

Ôn Thiều Ngọc từ phía sau hét lên, Ôn Oanh nghe được thanh âm của ba mình thì sợ đến mức không dám chạy, sợ các học sinh khác sẽ phát hiện ra ba đang gọi cô bé.

"Đứa nhóc này cũng rất ngoan đấy."

Cô bé cũng là áo bông nhỏ của cả nhà.

Ôn Thiều Ngọc vừa ngâm nga vừa đạp xe đến trạm máy móc nông nghiệp.

Buổi sáng, tuyết lại rơi.

Hôm nay Ôn Oanh trực nhật, cô bé chịu trách nhiệm thêm than vào Bếp.

"Ôn Oanh, anh trai cậu cũng bỏ trốn giống mẹ cậu à? Sau này cậu định tìm một người con rể tới tận cửa sao?" Trần Bảo Nhạc từ phía sau lớp đi tới, ngồi ở bàn bên cạnh, cười hi hi hỏi Ôn Oanh.

Ôn Oanh dùng móc than chỉ vào Trần Bảo Nhạc nói: "Anh trai cậu mới chạy trốn ý!"

“Tớ không có anh trai, tớ là đứa con duy nhất trong nhà tớ.” Trần Bảo Nhạc cười: “Ôn Oanh, người ta nói mẹ cậu bỏ trốn cùng với một tên đàn ông khác, không cần cậu với ba cậu nữa! Ba cậu là đồ phế vật, không có bản lĩnh, vậy nên mẹ cậu mới bỏ trốn cùng người khác."

"Cậu nói láo!"
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 87



Ôn Oanh tức giận đến mức mặt đỏ bừng, muốn dùng móc than đánh người, nhưng lại sợ đánh người sẽ phải đền tiền. Cô bé ném móc than đi, lao tới, túm lấy cổ áo Trần Bảo Nhạc, cào vào cổ cậu ta.

"Oa!"

Trần Bảo Nhạc ôm cổ khóc lớn.

Ôn Oanh nhìn thấy cậu ta đó bị đánh đến rơi nước mắt, trong lòng có chút hoảng sợ, nhưng càng tức giận hơn: “Mẹ tớ không có bỏ trốn cùng người khác, bà ấy chỉ ly hôn với ba tớ thôi, bà ấy trở về thành phố làm người thành phố! Ba tớ cũng rất lợi hại! Cậu nếu còn tiếp tục nói nhảm, tớ sẽ tát vào mặt cậu, khiến cậu cả đời không lấy được vợ!"

Nói xong, cô bé vẫn cảm thấy điều này chưa đủ sức răn đe nên hung hãn trừng mắt nhìn Trần Bảo Nhạc nói: "Đến lúc đó, nhà cậu sẽ đoạn tử tuyệt tôn!”

Nhà họ Trần là đơn truyền

Trần Bảo Nhạc được cưng như trứng trong nhà. Ba cậu ta cũng không được đánh cậu ta.

Bà nội cậu ta nói khi cậu ta lớn lên, sẽ cưới một người vợ có thể sinh con, sinh nhiều con cháu dòng họ nhà Trần. Cậu ta sẽ là người có công lớn cho nhà họ Trần.

Bây giờ khi biết tin sau này mình sẽ không có con, không thể lập công lớn cho gia đình, cậu ta càng kho"c nhiều hơn.

Giáo viên vào lớp thấy Trần Bảo Nhạc vẫn đang kho"c nên hỏi có chuyện gì.

Ôn Oanh đứng dậy, tự tin nói: "Cậu ta mắng em, cho nên em đánh cậu ta!"

Thầy giáo không nói nên lời.

Anh ấy biết nhà họ Ôn khá hung dữ, nhưng anh ấy không ngờ rằng Ôn Oanh trông có vẻ yếu đuối cũng có thể hung dữ như vậy, đánh cậu bé đến mức khóc nức nở. Phải nói rằng cô bé quả thực là người nhà họ Ôn.

“Cậu bé mắng em cái gì?”

Nếu giáo viên muốn giải quyết chuyện này thì trước tiên phải tìm ra sự thật.

Đôi mắt của Ôn Oanh lập tức đỏ lên.

Cô bé đang cố gắng không khóc, nhìn rất đáng thương.

Khi cô bé giải thích rõ ràng sự việc, giáo viên cũng biết Ôn Oanh không có lỗi.

Nhưng anh ấy không thể dung túng cho việc học sinh đánh nhau.

"Em không được đánh bạn nữa! Đánh nhau là sai đấy biết không? Được rồi, Trần Bảo Nhạc, đừng khóc nữa, ngồi vào lớp đi. Em là con trai bắt nạt con gái, bị con gái đánh lại còn không biết xấu hổ mà khóc à?”

Thầy giáo và gia đình Trần Bảo Nhạc là hàng xóm.

Anh ấy từ lâu đã cảm thấy việc nhà họ Trần cưng chiều con cái như vậy là sai lầm. Nếu đứa trẻ này không được dạy dỗ đàng hoàng, lớn lên chắc chắn nó sẽ trở nên lệch lạc.

Trần Bảo Nhạc cũng ngừng gào kho"c.

Cậu ta ngồi trên ghế, lặng lẽ nức nở.

Lúc Tống Lệ Dĩnh đợi giáo viên quay người viết lên bảng, cô nhóc đến gần Ôn Oanh, ngạc nhiên nói: “Tớ cũng không ngờ cậu còn có thể đánh nhau đó?”

Giọng Ôn Oanh nhẹ nhàng, chậm rãi nói: “Tớ không biết đánh nhau.”

"Cậu vừa mới đánh Trần Bảo Nhạc đến mức chảy máu cổ kìa." Tống Lệ Dĩnh kinh ngạc nói.

Ôn Oanh cảm thấy có chút chột dạ, nhưng cô bé cảm thấy mình không sai.

Buổi tối về đến nhà, nhà họ Ôn ăn cơm tối, Ôn Oanh ngồi trên ghế làm bài tập. Ôn Thiều Ngọc còn chưa đi tới trạm máy móc nông nghiệp, đang nằm trên bàn viết thư trả lời cho Ôn Độ.

Con chó săn nhỏ ở nhà chợt sủa lên.

Bên ngoài có người hét lớn: "Có ai ở nhà không?"

Ôn Thiều Ngọc kinh ngạc hỏi: “Muộn như vậy rồi ai mà lại tới nhà chúng ta chứ?”

"Mày đi ra ngoài xem là biết chứ gì?" Bà Ôn nói xong, Ôn Thiều Ngọc liền đi ra ngoài.

Một lúc sau, hắn dẫn theo một người đàn ông đi vào.

Người đàn ông đi vào với nụ cười trên môi, nhìn chằm chằm vào Ôn Oanh.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 88



Ôn Oanh chỉ tò mò nhìn người đàn ông một cái, rồi cúi đầu tiếp tục chăm chú viết bài.

“Học hành cho tốt, mau mau lớn lên, sau này kiếm tiền, nhất định phải cho người nhà được sống sung sướng.”

Trần Hữu Quân ngồi trên giường, nói chuyện phiếm với Ôn Thiều Ngọc, khiến Ôn Thiều Ngọc không rõ anh ta đến đây để làm gì. Bà Ôn cũng không hiểu ra sao, mặc kệ người này đến đây để làm gì, miễn là không vay tiền là được.

Ôn Thiều Ngọc còn vội đi trực đêm ở Trạm máy móc nông nghiệp, Trần Hữu Quân ngồi đây nói nhảm nửa ngày trời, cũng không đi thẳng vào vấn đề.

Ngay lúc hắn sắp nhịn không được mà muốn hỏi thẳng anh ta đến đây để làm gì, thì Ôn Oanh đã viết bài xong.

Cô bé thu dọn sách vở, mềm mại gọi: “Ba ơi, con viết xong rồi!”

“Được rồi, ba dọn bàn cho con.” Ôn Thiều Ngọc đứng dậy bê bàn.

Trần Hữu Quân cười híp mắt hỏi: “Đây là con gái của anh à?”

“Ừ, là con gái út.”

Ôn Thiều Ngọc đặt bàn xuống, rồi quay lại ngồi trên giường, rót cho Trần Hữu Quân một ly nước

“Con gái anh và Bảo Nhạc nhà tôi cũng là bạn học cùng lớp đó.” Trần Hữu Quân vừa nói chuyện vừa nhìn Ôn Oanh.

Ôn Oanh nghe được câu này, ngẩng đầu nhìn Trần Hữu Quân, vẻ mặt tò mò.

Ôn Thiều Ngọc kinh ngạc: “Vậy sao? Con trai anh và Oanh Oanh nhà chúng tôi cùng tuổi à?”

“Đúng vậy! Nhưng con gái nhà anh không phải dạng vừa đâu, cào xước cổ con trai tôi mấy vệt máu.”

Mặc dù Trần Hữu Quân nói chuyện với nụ cười trên môi, nhưng nhà họ Ôn đều hiểu anh ta đến đây để hỏi tội.

Ôn Thiều Ngọc lập tức cau mày, quay lại hỏi: “Oanh Oanh, sao lại thế? Sao con lại đánh bạn học?”

“Con đánh bạn ở trường à?” Bà Ôn tỏ vẻ nghi ngờ, bà cho rằng Trần Hữu Quân đang nói dối.

Cháu gái Ôn Oanh của bà rất mềm lòng và cũng rất ngốc.

Cô bé bị bắt nạt mà không biết đánh trả.

Bà hoàn toàn không tin Ôn Oanh sẽ đánh người.

Nghe thấy ba và bà nội tra hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Oanh đầy vẻ ấm ức. Nhưng cô bé vẫn dõng dạc nói: “Ai bảo Trần Bảo Nhạc nói mẹ con bỏ nhà đi theo trai! Còn nói anh trai con cũng bỏ nhà đi, sau này con sẽ cưới chồng về nhà! Còn nói ba con là đồ vô dụng, con tức quá nên mới đánh cậu ta!”

Bầu không khí trong nhà bỗng chốc trở nên ngượng ngùng.

Mặt Trần Hữu Quân đỏ bừng bừng, anh ta chi tùy tiện nói vài câu về chuyện này lúc ở nhà, ai ngờ thằng bé chết tiệt kia lại nhớ. Nhớ thì cũng thôi đi, sao lại có thể nói những lời này trước mặt con gái người ta chứ?

Anh ta thực sự hận không thể tìm một cái lỗ nào đó để chui xuống.

“Trần Bảo Nhạc thực sự đã như vậy với cháu sao?” Trần Hữu Quân dù biết rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng không dám thừa nhận, còn giả vờ hỏi lại.

Ôn Oanh nhân cơ hội mách lẻo: “Cậu ta luôn bắt nạt người khác, con không muốn nói chuyện với cậu ta chút nào!” “Được rồi, bác về nhà sẽ dạy dỗ thằng ranh con đó, để nó sau này bớt hỗn láo.”

Trần Hữu Quân vốn định ở lại thêm một lúc nữa mới đi, nhưng giờ đây không thể ngồi yên được nữa. Anh ta nói thêm vài câu với Ôn Thiều Ngọc rồi tìm cớ rời đi.

Ôn Thiều Ngọc tiễn người đi xong, lén nhìn mẹ hắn một cái, rồi cầm áo khoác lên mặc định rời đi.

Trước mặt cháu, bà Ôn cũng không tiện nói gì, chỉ liếc xéo con trai một cái đầy hằn học.

Ôn Thiều Ngọc càng thêm chột dạ, mặc áo xong, do dự một chút rồi đi đến trước mặt con gái: “Oanh Oanh, sau này nếu ở trường có ai bắt nạt con, nhất định phải nói cho ba biết, ba sẽ làm chủ cho con.”
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 89



Dù hắn không làm được gì khác được, nhưng tìm vài anh em thì có thể.

Bà Ôn hiếm khi không mắng hắn, chỉ là mặt đen như than.

“Vâng ạ!” Ôn Oanh gật đầu lia lịa, sau đó đứng dậy chạy đến bên giường, vươn tay ôm lấy cổ Ôn Thiều Ngọc, nức nở nói: “Ba ơi, ba là người ba tốt nhất trên đời! Mặc dù ba không hoàn hảo, nhưng trong lòng Oanh Oanh, không ai vĩ đại hơn ba.”

Bà Ôn ở bên cạnh nghe đến bĩu môi, lại nhìn thấy con trai sắp khóc, liếc mắt một cái.

Con bé này thích nhất là rót những lời đường mật cho người ta.

Sau khi bị bắt cóc trở về, cô bé như thể đã thay tâm đổi tính, ngày nào miệng cũng ngọt ngào như thoa mật, ngọt đến phát ngấy.

Ôn Thiều Ngọc bước ra khỏi phòng, còn len lén lau nước mắt: “Mẹ, con chưa bao giờ cảm thấy mình được người khác cần đến như vậy.”

Bà Ôn nuốt lại những lời định nói.

Bà cau mày nói: “Từ khi ba con mất, cái nhà này luôn cần con. Chỉ là con không nhận ra, cứ muốn sống lêu lổng như vậy.”

Ôn Thiều Ngọc cúi đầu gục mặt, như một con chó rơi xuống nước.

Từ nhỏ hắn đã học hành bình thường, làm gì cũng không xong.

Nói thật, so với những người cùng lứa, hắn được hưởng nhiều phúc hơn, nhưng cũng là kẻ vô dụng nhất. Cùng một công điểm, người ta kiếm được một công điểm của người trưởng thành, hắn chỉ lấy được một nửa.

Nếu như mẹ hắn không giỏi giang, chị gái hắn cũng không giúp đỡ gia đình hắn một chút.

Gia đình hắn chắc chắn là hộ nghèo nhất.

Hắn thân là người đàn ông duy nhất trong nhà, vậy mà lại dựa vào hai người phụ nữ nuôi sống.

Lấy vợ rồi cũng không thay đổi gì.

Mọi người nói không sai, hắn chính là một tên vô dụng.

Con gái bị bắt cóc mấy ngày, nhà họ như đã thay đổi hoàn toàn. Con gái về, con trai lại bị buộc phải ra ngoài tìm cách kiếm tiền, thậm chí cả con gái sáu tuổi ngày nào cũng lẩm bẩm đòi kiếm tiền.

Không thể tiếp tục như vậy được nữa!

Ôn Thiều Ngọc quyết tâm hối cải.

“Sau này con sẽ không như vậy nữa.”

Hắn cúi đầu nói xong, như đang hứa hẹn điều gì đó. Sau đó, hắn đạp xe ra khỏi nhà, giống như mọi khi, đứng ngoài đợi bà Ôn đóng cửa xong mới đạp xe rời đi.

Bà Ôn cảm thấy có lẽ con trai bà bị lạnh nên ngớ ngẩn.

So với con trai, bà quan tâm đến cháu trai hơn.

Cũng không biết thằng bé Tiểu Độ làm việc có mệt hay không, bao giờ mới về được?

Thằng bé lúc nào cũng chỉ báo tin vui, không báo tin buồn.

Thời tiết ở Sở Thành lúc này là thời điểm dễ chịu nhất trong năm.

Nhiệt độ này làm việc không bị nóng.

Các công nhân đều làm việc rất chăm chỉ.

Ông chủ hào phóng, mỗi ngày đều được ăn một bữa thịt. Có canh còn có rau dưa, cơm và bánh bao ăn không hết. Mọi người ăn ngon miệng, ăn no, lại có sức khỏe để làm việc.

Tiến độ thi công đương nhiên nhanh hơn rất nhiều so với dự tính của Ôn Độ.

Vài ngày trước, Hoàng Long Nghị về quê lấy tiền, quay lại nhìn thấy công trình thì kinh ngạc thốt lên: “Ông chủ Ôn, tiến độ của mọi người quả là không phải dạng thường đâu! Nhà khác nào có nhanh như vậy.”

Ôn Độ thầm nghĩ, đây mới chỉ là khởi đầu thôi.

Đổi lại là ở kiếp sau, khi mà những kẻ cuồng xây dựng xuất hiện, đừng nói một nhà xưởng, mà cả một bệnh viện cũng chỉ cần chưa đầy sáu mươi tiếng để hoàn thành.

Nước ngoài xây dựng một tuyến đường cao tốc cần đến nhiều năm. Còn những người cuồng xây dựng chỉ cần một tháng, thậm chí là thời gian ngắn hơn.

Đây là những điều mà người thời đại này không thể tưởng tượng được.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back