Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 70



Triệu Kiến Đông thấy chị gái mình mãi mới thả lỏng, tâm tình cũng khá hơn: "Đây là Đại Ni, con gái của chị anh, năm nay mười ba tuổi. Đây là Nhị Ni, năm nay mười tuổi."

Ôn Độ - mười hai tuổi, vừa mới bị gọi là chú: “...”

Buổi chiều bọn họ mới đến nơi.

Trước khi Ôn Độ rời đi, cậu thuê một căn nhà với giá ba đồng một tháng. Căn nhà hơi cũ nhưng vẫn rất an toàn.

"Chị Phi, anh Đông, từ nay chúng ta tạm thời ở đây, anh chị lên thu dọn đồ đạc trước xem còn thiếu gì không, lát nữa chúng ta đi chợ mua."

"Không cần không cần, không cần mua."

Triệu Hiểu Phi cảm thấy đã gây đủ phiền phức cho Ôn Độ rồi, làm sao có thể đi mua thêm những thứ khác. Chị ấy không phải là người mặt dày như vậy. Chị ấy hạ quyết tâm, cho dù thiếu thứ gì cũng không cần Ôn Độ mua.

Ôn Độ cũng nhìn thấy nên cũng không ép buộc, cậu tạm thời không thể tùy tiện tiêu tiền trong túi, hận không thể tiêu hết tiền lên trên lưỡi dao.

Ôn Độ dẫn Triệu Kiến Đông đi chợ.

Cậu chọn một bộ quần áo mới cho Triệu Kiến Đông, nhưng Triệu Kiến Đông luôn nói rằng anh ấy không cần mua gì cả.

"Anh Đông, em mời anh tới đây thay em cùng người khác ký hợp đồng, không có một ít quần áo tử tế thì làm sao mà được?"

Ôn Độ trực tiếp nói ra mục đích của mình, cậu muốn xem phản ứng của Triệu Kiến Đông.

Triệu Kiến Đông rất thận trọng, sau khi sắp xếp lại ngôn từ, anh ấy hỏi Ôn Độ: "Người anh em, đừng trách anh nói thẳng, anh có thể hỏi là ký hợp đồng gì không?"

“Lúc chúng ta tới đây không phải em đã cho anh xem mảnh đất kia sao?” Ôn Độ hỏi anh ấy.

"Anh nhìn thấy rồi, nhưng có chuyện gì?" Triệu Kiến Đông nghi hoặc.

Ôn Độ nói: “Ông chủ mảnh đất đó muốn xây nhà máy nên em đã đảm nhận việc này.”

Triệu Kiến Đông bị giọng điệu bình tĩnh của Ôn Độ làm cho chấn động.

Dù ngu ngốc đến đâu, anh ấy cũng biết rằng đây không phải là chuyện đơn giản.

“Em định để anh thay mặt em ký hợp đồng với anh ấy, để nếu có chuyện gì xảy ra, hoặc sau khi làm xong anh ấy không trả tiền, chúng ta có thể dùng hợp đồng này để kiện anh ấy.” Ôn Độ giải thích xong, đầu của Triệu Kiến Đông ong ong.

Anh ấy cảm thấy như một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống, không, chính là một ngọn núi vàng rơi vào người anh ấy. “Em sẽ vẽ cho anh ấy một bản vẽ thiết kế và quy hoạch, sau đó chúng ta sẽ tìm người xây dựng nhà máy cho anh ấy.” Ôn Độ không lo lắng không tìm được người, thứ cậu thiếu chính là người cậu có thể tin tưởng, có thể giúp cậu ký hợp đồng.

Triệu Kiến Đông một lần nữa xác nhận rằng một núi vàng thực sự đã rơi xuống, đập vào đầu anh ấy.

Anh ấy hưng phấn không biết nên nói cái gì, nắm lấy tay Ôn Độ, lớn tiếng nói: “Người anh em, nếu em chịu giúp anh làm giàu, anh nhất định sẽ không phụ tình nghĩa của em. Nếu sau này em bảo anh đi về phía đông, anh nhất định không bao giờ đi về phía tây."

“Vậy thì em sẽ nhớ rõ câu này.”

Ôn Độ mua quần áo cho Triệu Kiến Đông và rất nhiều rau củ trước khi quay về.

Ngôi nhà thiếu rất nhiều thứ nhưng vẫn có thể chắp vá được, mặt khác sẽ bổ sung thêm sau.

Anh ấy đem đồ ăn đã mua về, Triệu Hiểu Phi liền bắt đầu nấu cơm. Triệu Hiểu Phi là một đầu bếp giỏi.

Chị ấy có thể nấu cơm khẩu vị Phụng Thiên, cũng có thể làm các món khẩu vị địa phương ở Sở Thành. Chị ấy biết Ôn Độ đến từ phương bắc nên đã đặc biệt nấu món hầm Phụng Thiên.

Phần ăn rất đầy đủ, hương vị còn rất ngon bởi vì có thịt.

Đây là một bữa cơm mỹ mãn cho cả năm người.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 71



Ôn Độ ăn cơm xong cũng không cần lo lắng gì nữa, Triệu Hiểu Phi chủ động lo việc nhà. Ôn Độ cầm lấy cuốn sổ, tiếp tục viết, vẽ vào đó, làm việc đến nửa đêm mới đi ngủ.

Nông trường Hồng Tinh.

Nhà nào cũng sáng đèn.

Hóa đơn tiền điện rất đắt nên nhiều người cũng sẽ tắt đèn đi ngủ sớm.

Nhà họ Ôn vừa mới ăn cơm xong, Ôn Thiều Ngọc đang suy nghĩ đồ vật của hai anh em nhà họ Luật đưa đến, chậm chạp không chịu rời đi.

Quả thực hận không thể lấy ra xem ngay.

Bà Ôn đem đồ vật để lên trên giường đất, Ôn Thiều Ngọc ngồi ở đầu giường đất, trợn tròn mắt nhìn bà mở đồ.

"Mẹ ơi, đây đều là đồ tốt! Nhân sâm! Lộc nhung! Trời ơi! Những thứ này giá bao nhiêu tiền? Ở đây chúng ta có tiền cũng không mua được đâu!"

Cuối cùng, còn có mười cân thịt lợn.

Ôn Thiều Ngọc chảy hết nước miếng!

Đừng nhìn Ôn Thiều Ngọc còn chưa ra đời đã mất ba, bên ngoài cũng không có cách nào thu thập tài sản của gia đình, tất cả đều uống công.

Nhưng ông vẫn để lại cho gia đình rất nhiều thứ tốt, Ôn Thiều Ngọc khi còn nhỏ không thiếu cơm ăn áo mặc, nhìn thấy rất nhiều thứ tốt.

Ôn Thiều Ngọc sờ chiếc vòng ngọc, muốn đeo vào tay mình.

Hắn băn khoăn một lúc rồi cẩn thận đặt chiếc vòng tay lại.

Bà Ôn trợn mắt nhìn hắn: “Đừng nghĩ đến những chuyện này, đây đều là của Oanh Oanh.”

"Vâng, vâng, vâng, con biết, con biết." Ôn Thiều Ngọc mỉm cười với con gái, dùng giọng điệu giống như bà ngoại sói: "Oanh Oanh, lúc con muốn ăn những thứ này, nhất định phải mời ba ăn cùng, biết không?"

Ôn Oanh che miệng cười khúc khích, liếc nhìn bà nội, nhẹ giọng nói: “Mời bà nội và ba cùng ăn.”

“Đúng là con gái ngoan của ba!"

Ôn Thiều Ngọc vui vẻ nhìn những thứ khác, phát hiện bên trong có một chiếc váy nhỏ xinh đẹp.

Chiếc váy xếp ly màu hồng có phủ một lớp kim tuyến, lấp lánh dưới ánh đèn, đẹp đến mức khó có thể rời mắt.

"Ôi trời ơi! Chiếc váy này giá bao nhiêu?"

Ôn Thiều Ngọc nói xong, vẻ mặt kinh ngạc, sau đó cầm váy lên đo lên người con gái mình.

“Chiếc váy này quá rộng, mùa hè năm sau con mới có thể mặc nó.” Ôn Thiều Ngọc cau mày nói với con gái.

"Ba ơi, nó đẹp quá!"

Ôn Oanh chưa bao giờ nhìn thấy một chiếc váy nhỏ xinh đẹp như vậy, cô bé vừa xấu hổ vừa hưng phấn, không dám động vào.

Ôn Thiều Ngọc hiện tại có thể kiếm tiền, vì vậy hắn tự tin nói: "Con chờ đi, khi nào ba có tiền, sẽ mua cho con một chiếc váy nhỏ xinh như vậy."

“Con cũng sẽ mua quần áo đẹp nhất cho ba!” Ôn Oanh lập tức nịnh nọt ba.

"Con đúng là khoác lác!"

Bà Ôn lại dỗi con trai mình.

Bà đợi đến khi cháu gái nhỏ ngắm nghía xong mới đưa tay lấy lại chiếc váy, cẩn thận gấp lại, nghiêm mặt nói: “Bây giờ con chưa thể mặc chiếc váy này được, nên cất nó đi trước đã. Con ngoan ngoãn ăn cơm đi, cao lên một chút là năm sau có thể mặc đucợ rồi.”

Ôn Oanh lập tức cam đoan: "Bà nội, con sẽ ăn thật ngoan, tuyệt đối sẽ không..."

Lời vừa ra khỏi miệng, Ôn Oanh liền ngừng lại.

Cô bé muốn nói rằng sau này cô bé sẽ không bao giờ bị ốm, nhưng dường như cả đời cô bé cũng không bao giờ làm được điều này.

Rõ ràng trước đây việc cô bé nhảy khỏi xe đạp rất dễ dàng, chưa từng ngã lần nào nhưng bây giờ lại bị bong gân ở chân.

Ngày xưa cô bé cảm lạnh là khỏi ngay, nhưng giờ đây không chỉ sốt mà còn phải đến bệnh viện để chữa nữa.

Phải tốn rất nhiều tiền.

Ôn Oanh nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt thất vọng, cô bé muốn ra ngoài chơi, lại lo lắng sẽ xảy ra chuyện.

Thôi quên đi, vẫn nên học tập chăm chỉ thì hơn.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 72



Chờ cô bé sau này này có tiền nuôi sống người nhà, còn có tiền cho chính mình đi khám bệnh thì đi ra ngoài chơi vẫn chưa muộn.

Ôn Oanh xuống rửa mặt đánh răng, Ôn Thiều Ngọc trải chăn cho mọi người, mang giày chuẩn bị rời đi. Hắn mặc áo khoác quân đội và đội mũ Lôi Phong, lấy ra một chiếc khẩu trang gạc trắng tinh, đeo vào.

Sau khi đầy đủ vũ trang rồi mới ra ngoài.

"Mẹ, mẹ ra đây khoá cửa từ bên trong vào đi."

Bà Ôn vừa thu dọn đồ đạc, cầm đèn pin ra khỏi phòng, đưa một chiếc cho Ôn Thiều Ngọc.

"Trên đường có máy kéo, mày cũng cẩn thận ti đi. Cầm đèn pin quan sát đường đi. Ngày mai đừng đến đó muộn như này nữa."

Bà Ôn còn chưa đi ra khỏi cửa đã (bắt đầu cằn nhằn, Ôn Thiều Ngọc cũng không có nóng nảy mà vui vẻ nghe, sau đó cầm lấy đèn pin.

"Mẹ, con đi đây, bên ngoài có ồn ào thì mẹ đừng ra ngoài. Những người đó nhiều nhất là trộm đồ, mẹ không ra thì không sao đâu, chúng ta có thể mua lại mà. Đừng để xảy ra chuyện, chỉ cần đóng cửa ra vào và cửa sổ lại là tốt rồi, mẹ đi ngủ sớm đi”

Bà Ôn tức giận nói: "Mau đi đi, nói mấy chuyện vô nghĩa như vậy làm gì.”

"Vậy con đi đây!"

Ôn Thiều Ngọc nói rời đi, nhưng người lại không động đậy.

Hắn đợi cho đến khi bà khóa cửa rồi mới lên xe rời đi.

Về đêm, nhiệt độ giảm mạnh, chênh lệch nhiệt độ hơn 20 độ so với ban ngày.

Cơn gió bắc quật mạnh vào mặt gây nên cảm giác đau đớn.

Ôn Thiều Ngọc đạp mạnh xe, biến mất ở đầu ngõ trong cơn gió lạnh.

Bình minh ngày mới.

Nhiều người đã thức dậy làm bữa sáng, ăn xong bữa sáng liền đi làm.

Hoàng Long Nghị luống cuống.

Sáng hôm qua khi anh ấy tỉnh dậy đã không thấy Ôn Độ. Vốn tưởng rằng buổi tối Ôn Độ sẽ trở về, ai biết Ôn Độ còn chưa về. Lần này anh ấy hoàn toàn mất bình tĩnh.

Anh ấy vội vàng chạy ra ngoài tìm người, nhưng dù có cố gắng thế nào cũng không tìm thấy. Đành phải quay về với sự chán nản.

Lỡ như may mắn, Ôn Độ quay lại thì sao?

Tuy nhiên, không có ai đến nhà.

Hoàng Long Nghị bắt đầu tự hỏi liệu mình có bị lừa hay không.

Nhưng Ôn Độ đã lừa mình điều gì?

Hai bữa ăn?

Nói ra cũng buồn cười.

Hoàng Long Nghị ngồi xổm trong sân, gãi vài sợi tóc một cách cáu kỉnh.

"Tôi có thể tìm cậu ở đâu bây giờ?"

Nếu trì hoãn một ngày, sẽ kiếm được ít tiền hơn những người khác.

Hoàng Long Nghị vừa lo vừa tức giận, nghĩ nếu không được thì anh ấy sẽ về quê tìm người.

"Ông chủ Hoàng."

Nghe thấy tiếng Gọi, Hoàng Long Nghị chợt ngẩng đầu và nhìn thấy chàng trai trẻ tính tình lạnh lùng và rất cá tính đang đứng ở cửa ngay thì lập tức đứng dậy.

Anh ấy đứng dậy quá mạnh khiến tầm nhìn của anh ấy tối sầm lại, suýt đã ngã xuống đất.

May mắn thay, anh ấy di chuyển chậm nên mới không tự làm mình xấu hổ.

"Nhóc con, cậu cuối cùng cũng tới rồi, hai ngày nay cậu cũng không biết tôi đã trải qua như thế nào đâu."

Hoàng Long Nghị hưng phấn đi tới trước mặt Ôn Độ: "Nếu như cậu không đến, tôi thật sự có thể thu dọn đồ đạc trở về quê hương tìm người đấy.”

Ôn Độ bình tĩnh rút tay lại, đưa bản thiết kế đã vẽ cho Hoàng Long Nghị.

"Không phải chúng ta đã đồng ý ký hợp đồng trong ba ngày sao?"

“Anh nói như vậy, nhưng trong lòng anh không yên tâm.” Hoàng Long Nghị cầm lấy cuốn sổ được Ôn Độ đưa ra, hỏi: “Sao em lại đưa cho anh thứ này?”

Ôn Độ hỏi anh ấy: "Anh không xem qua thiết kế của nhà xưởng sao? Cứ để tôi trực tiếp xây dựng luôn sao?"

"Ha ha ha, không ngờ em vẽ xong nhanh như vậy."

Hoàng Long Nghị dùng tiếng cười để che giấu sự xấu hổ của mình.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 73



Đương nhiên, Ôn Độ cũng không muốn làm người khác xấu hổ: "Anh nhìn xem đã, những thứ này đều là thiết kế theo yêu cầu của anh trước đây."

"Được được được."

Hoàng Long Nghị mời mọi người vào phòng chính, đích thân rót hai ly nước cho Ôn Độ và những người khác. Sau đó anh ấy ngồi lên ghế, nghiêm túc xem xét bản vẽ thiết kế của Ôn Độ.

Có rất nhiều thứ anh ấy không thể hiểu được.

Nhưng nhìn chung có thể hiểu ý nghĩa của nó.

"Tôi thấy cái này khá tốt, làm dựa theo cái này của em là được rồi.”

Hoàng Long Nghị cảm thấy Ôn Độ rất chuyên nghiệp, chuyên nghiệp hơn nhiều so với những người anh ấy tìm thấy ở bên ngoài.

Trước đây anh ấy cũng đã hỏi thăm chuyện này, nhờ người thiết kế đặc biệt nhà xưởng, anh ấy sẽ ngầm trả cho họ rất nhiều tiền.

Điều

| quan trọng nhất là những người như vậy cực kỳ khó tìm. Anh ấy thật may mắn khi gặp được một người chủ động đến gõ cửa nhà mình như vậy.

Anh ấy bị ngu mới để cậu đi.

Ôn Độ hỏi anh ấy: “Vậy anh dự định giao toàn bộ dự án cho tôi phải không?”

"Không thì sao?" Hoàng Long Nghị hỏi: "Cái này là do em thiết kế, em còn là người địa phương, nhất định có thể tìm được công nhân, không ai thích hợp hơn em. Tất nhiên là nếu em không tìm được, anh có thể tự tìm.”

“Vậy anh khẳng định sẽ không tìm được người.” Ôn Độ có lòng tin này.

Hoàng Long Nghị cười khúc khích: "Lần đầu chúng ta gặp nhau, em không phải đã thấy hết mọi chuyện sao? Anh không muốn tạo áp lực quá lớn cho cậu."

"Không có áp lực hay không áp lực gì, miễn là lương được trả. Công nhân của tôi có thể bắt đầu làm việc bất cứ lúc nào."

Ôn Độ lấy hợp đồng ra đưa cho Hoàng Long Nghị: “Đọc kỹ hợp đồng này, không hiểu cũng không sao, có thể nhờ người có chuyên môn xem qua, dù sao thì sau này bên cạnh anh cũng phải có người hiểu được hợp đồng, không bằng bây giờ tập làm quen một chút?”

Lời nói của Ôn Độ khiến Hoàng Long Nghị rất vui mừng.

Thời buổi này ai mà không muốn nghe lời hay, ai mà không muốn nghe những lời nịnh nọt chứ?

"Được, vậy bây giờ anh sẽ tìm người đến xem. Nếu không có việc gì thì em đi cùng anh được không? Sau khi đọc xong anh sẽ trực tiếp ký hợp đồng."

Hoàng Long Nghị thực sự sợ Ôn Độ sẽ bỏ chạy.

Ôn Độ cau mày, cũng không trực tiếp đồng ý mà nhìn Triệu Kiến Đông.

"Anh, anh nghĩ thế nào?"

Triệu Kiến Đông trông chính trực, cung rất hào sảng. EQ đủ dùng vào những thời điểm quan trọng nên sẽ không làm hỏng việc.

Anh ấy nói: “Lát nữa còn việc khác phải làm, không có nhiều thời gian, sao không để ngày mai rồi ký nhi?”

Ngày mai...

Hoàng Long Nghị tức khắc trở nên lo lắng.

"Vậy hai người đợi tôi ở đây. Tôi sẽ quay lại ngay. Tôi biết luật sư ở đâu."

Ôn Độ nhìn Triệu Kiến Đông, Triệu Kiến Đông do dự một lát rồi nói: "Được rồi, nhanh lên. Chúng tôi thật sự đang rất gấp."

Hoàng Long Nghị cầm lấy hợp đồng và chạy ra ngoài.

Anh ấy bùng nổ tốc độ trước nay chưa từng có.

Khi ra ngoài, anh ấy bắt xe, ngồi vào chiếc xe kéo của người ta rồi chạy vèo vèo.

Anh ấy rời đi, Triệu Kiến Đông có chút ngơ ngác nhìn xung quanh, phát hiện trong nhà hình như không có người nào khác.

Anh ấy kinh ngạc hỏi: “Anh ta cứ để chúng ta ở trong nhà anh ta, không sợ chúng ta trộm đồ của sao?”

“Anh ta thuê căn nhà này.” Ôn Độ đương nhiên biết tại sao Hoàng Long Nghị lại yên tâm như vậy: “Hơn nữa những thứ giá trị nhất của anh ta đều nằm trong chiếc túi mà anh ta mang theo.”

Triệu Kiến Đông cũng để ý tới cái túi, nhưng không ngờ trong túi lại đầy tiền.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 74



“Lá gan anh ta cũng lớn thật, cũng không sợ bị cướp.” Anh ấy cao to như này, cũng không dám chạy ra đường với số tiền lớn như vậy.

Ôn Độ nói: “Nhìn anh ta như vậy, ai ngờ trong túi lại có tiền chứ?”

Triệu Kiến Đông: "..."

Ôn Độ nhàn nhã uống trà.

Cậu đã giải thích tình hình cho Triệu Kiến Đông trước khi đến, Triệu Kiến Đông có trách nhiệm giúp cậu ký hợp đồng. Cậu cũng sẽ đưa Triệu Kiến Đông đi làm công việc tiếp theo trên công trường.

Cậu cũng nói rõ với Triệu Kiến Đông rằng một khi dự án có vấn đề, anh ấy chắc chắn sẽ là người mà ông chủ tìm.

Đến lúc đó phải đền rất nhiều tiền.

Triệu Kiến Đông nói: "Trên đời này không có cái gì là miễn phí."

Anh ấy đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi.

Ôn Độ vì vậy rất coi trọng Triệu Kiến Đông.

Những người can đảm và quyết đoán thường chỉ thiếu một cơ hội.

Hoàng Long Nghị nhanh chóng quay lại.

Anh ấy chạy vào nhà, thở hổn hển, thậm chí không uống một ngụm nước nào, liền viết tên mình lên đó.

"Người anh em, anh tin tưởng cậu."

Ôn Độ nghiêm túc nói: "Trước khi ký hợp đồng, tôi muốn nói cho anh biết về bản thiết kế. Sau khi anh đọc bản thiết kế của tôi, nếu anh đồng ý, chúng ta sẽ ký hợp đồng này."

"Được."

Hoàng Long Nghị ngồi xuống, nghe Ôn Độ nói.

"Xưởng anh muốn xây là xưởng may. Xây nhà xưởng rất quan trọng, nhà kho cũng rất quan trọng. Hơn nữa nhà kho cũng phải chú ý chống cháy, chống ẩm, điều này đòi hỏi..."

Ôn Độ nói một cách dõng dạc, những gì cậu nói đã khiến Triệu Kiến Đông và Hoàng Long Nghị đều bị sốc.

Họ không bao giờ ngờ rằng Ôn Độ sẽ nghĩ tới các mặt như vậy.

Hoàng Long Nghị trong lòng mừng rỡ nhưng trên mặt lại không hề biểu hiện ra ngoài.

Anh ấy cảm thấy công việc kinh doanh của mình chắc chắn sẽ phát đạt trong tương lai.

Ôn Độ vừa nói xong, Hoàng Long Nghị lập tức thúc giục cậu ký hợp đồng.

"Anh, ký đi."

Ôn Độ nói như một tiểu thiếu gia.

Triệu Kiến Đông không nhúc nhích, nhìn Hoàng Long Nghị, Hoàng Long Nghị sau đó mới hiểu tại sao Ôn Độ lại Muốn mang một người như vậy đến đây.

Có lẽ có gì đó kiêng kỵ.

Hoàng Long Nghị rất thức thời, chỉ hỏi: "Sau này cậu sẽ để mắt đến nhà máy của anh chứ?"

"Đó là điều đương nhiên."

Ôn Độ nghĩ thầm thứ cậu kiếm được từ Hoàng Long Nghị là hũ vàng đầu tiên của cậu, sao cậu có thể không để mắt

tới nó chứ?

"Vậy thì tôi yên tâm rồi. Ông chủ Triệu, nhanh ký đi!" Hoàng Long Nghị cười tủm tỉm, như thể đã nhặt được mấy

trăm vạn.

Triệu Kiến Đông ký hợp đồng rồi bỏ vào túi.

Chiếc túi này không hề rẻ, có giá tới mấy đồng, là một trong những món đồ mà Ôn Độ đặc biệt mua cho anh ấy.

“Bây giờ tôi sẽ đưa tiền cho cậu.”

Hoàng Long Nghị mở chiếc túi rách nát, bên trong chứa đầy đại đoàn kết mới toanh.

Ôn Độ nhận khoản thanh toán đầu tiên, viết địa chỉ của họ lên giấy và đưa cho Hoàng Long Nghị.

"Ông chủ Hoàng, nếu có chuyện gì, ông có thể đến nhà tìm chúng tôi. Chúng tôi tạm thời ở lại đây."

Hoàng Long Nghị vui vẻ nhận lấy: “Được rồi, vì tôi hàng ngày đều đến công trường nên chúng ta nhất định sẽ gặp nhau.”

"Vậy tôi còn có việc khác phải làm, tôi đi trước."

"Anh tiễn em."

Hoàng Long Nghị vui vẻ đưa cậu ra ngoài, tảng đá lớn đè nặng trong lòng cuối cùng cũng được dỡ bỏ.

Toàn bộ cơ thể anh ấy mới thả lỏng hơn.

Ôn Độ và Triệu Kiến Đông đều không về nhà, hai người gọi xe, trực tiếp đi tìm công nhân.

Có nơi mỗi ngày đều dán thông báo tuyển dụng.

Bây giờ Ôn Độ dẫn Triệu Kiến Đông tới đó tuyển công nhân, hai người tuyển được rất nhiều công nhân.

Chờ bọn họ mang hành lý đến, liền dẫn người trở về.

Ôn Độ thuê một căn nhà khá lớn cũng với giá ba đồng một tháng.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 75



Bên trong tất cả đều là giường to để ở chung.

Nhiều người có thể sống trong một ngôi nhà.

Các công nhân đều đã tìm được rồi.

Vẫn còn phải mua vật liệu nữa, Ôn Độ đã mang theo Triệu Kiến Đông suốt thời gian đó. Cậu không hề che giấu bất kỳ bí mật nào, dẫn dắt Triệu Kiến Đông từ đầu đến cuối.

“Khi mua những vật liệu này, anh cũng nên kiểm tra xem hàng hóa như thế nào.” Ôn Độ dạy Triệu Kiến Đông rất nhiều bí quyết.

Triệu Kiến Đông cần thận ghi lại tất cả những gì Ôn Độ nói.

Sau khi mua xong vật liệu, Ôn Độ dẫn Triệu Kiến Đông đi mua cơm và mì.

Nơi cậu đến không phải là chợ rau mà là nơi bán buôn thực phẩm.

Ôn Độ gọi một chiếc xe ba bánh, chất đầy ngũ cốc, bún và dầu.

Lại đi mua một con lợn, nhờ những đồng hương đó giúp giết thịt trước rồi mới mang thịt về.

“Em mua nhiều thịt lợn như vậy, chúng ta ăn không hết thì sao?” Triệu Kiến Đông bị sự hào phóng của Ôn Du làm cho choáng váng.

"Ở đây chúng ta có rất nhiều công nhân như vậy. Nếu chúng ta không cung cấp đủ thức ăn cho bọn họ, họ sẽ không có sức để làm việc.”

“Anh phải nhớ, đừng cắt xén lương thực của công nhân mình. Nếu có chuyện gì xảy ra với họ vì ăn không đủ no, anh sẽ biết thế nào là hối hận.”

Giọng điệu của Ôn Độ nhìn có vẻ dịu dàng nhưng thực ra lại rất nghiêm khắc.

Triệu Kiến Đông không dám nói gì, anh ấy giữ những lời này trong lòng và tự nhủ rằng sau này anh ấy không bao giờ được đối xử khắc nghiệt với công nhân của mình.

Triệu Hiểu Phi kinh ngạc suýt rớt hàm khi nhìn thấy bọn họ mua nhiều đồ như vậy.

"Sao lại mua nhiều thứ thế?"

Ôn Độ giải thích: “Chị Tiểu Phi, công nhân của chúng ta ngày mai sẽ bắt đầu làm việc, toàn bộ công trường có hơn ba mươi công nhận, từ nay trở đi, việc ba bữa một ngày đều phải làm phiền chị rồi, nếu chị nghĩ mình có thể làm được, mỗi tháng em sẽ đưa cho chị ba mươi đồng, sau đó em sẽ tìm người có thể rửa bát, rửa rau giúp chị.”

Triệu Hiểu Phi chưa bao giờ nghe nói đến việc được trả nhiều tiền như vậy chỉ để nấu một bữa ăn.

"Tiểu Độ, chị không cần tiền, chị ở chỗ này của em, em còn chưa đòi tiền chị, em cần người nấu ăn, chị nấu cơm cho em, sao có thể đòi tiền được?"

“Nếu chị không cần tiền này thì em sẽ đi tìm người khác tới làm.” Lời nói của Ôn Độ khiến Triệu Hiểu Phi ngơ ngác

nhìn em trai mình.

Triệu Kiến Đông rất vui mừng, nói thẳng: “Chị, anh em trong nhà còn phải tính toán nữa là, đây là bọn em mời chị tới nấu cơm.”

Triệu Hiểu Phi vươn tay kéo hai cô con gái lại gần: "Vậy thì không cần người phụ giúp, Đại Ni và Tiểu Ni có thể rửa rau và rửa bát, bọn nó chỉ cần giúp chị là được rồi."

Ôn Độ cau mày.

Đại Ni và Tiểu Ni chỉ hơn em gái cậu vài tuổi. Những cô bé ở độ tuổi này lẽ ra vẫn phải đi học thay vì đi làm.

"Cho hai đứa đi học đi."

Ôn Độ dứt khoát quyết định, hơn nữa vẻ mặt còn không tốt chút nào.

Triệu Hiểu Phi không dám lên tiếng.

Sau khi Ôn Độ rời đi, Triệu Hiểu Phi liền gọi hai cô con gái ra nấu ăn.

Chị ấy gọi em trai mình đến một bên, bất an hỏi: “Đông Tử, em có thấy vừa rồi hình như Tiểu Độ tức giận không?”

Triệu Kiến Đông vỗ vỗ chị gái mình: “Chị, đừng suy nghĩ nhiều, cứ yên tâm nấu nướng, chuẩn bị chu đáo để mọi người có thể ăn no là được. Tiểu Độ chỉ nghĩ rằng Đại Ni và Tiểu Ni đều là trẻ con. Hẳn là nên đi học mới đúng.”
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 76



“Hiện tại có thể thi đại học, bọn nhỏ hẳn là nên đọc nhiều sách một chút, tương lai mới có tiền đồ sáng lạn được. Bây giờ còn sớm nên muốn chúng ta thử một chút xem sao.”

Triệu Hiểu Phi làm sao lại không muốn con gái đi học cho được, nhưng lấy tiền ở đâu ra bây giờ?

“Với ba mươi đồng một tháng hiện tại, chị chắc chắn có thể nuôi hai đứa con đi học.”

Triệu Kiến Đông nhắc nhở chị gái.

Triệu Hiểu Phi lúc này mới nhớ tới, chị ấy cũng có thể kiếm tiền. Dù ngày nào cũng nấu ăn nhưng giờ chị ấy nấu nướng là có tiền, có thể kiếm được 30 đồng một tháng!

Triệu Hiểu Phi hai mắt sáng ngời, tự tin nói: "Học! Để cho hai con gái cùng đi học."

Đại Ni và Tiểu Ni nghe nói rằng mình sẽ có thể được đi học trong tương lai nên càng dốc sức hỗ trợ mẹ làm việc.

Đây là lần đầu tiên hai chị em cam tâm tình nguyện làm việc.

Khi các công nhân ăn bữa đầu tiên và nhìn thấy có thịt trong đó, bọn họ đều vui mừng đến mức muốn khóc. Có người lớn như vậy mà mới chỉ ăn qua hai miếng thịt trong đời.

Mọi người đều bưng bát cơm của mình ra một bên để ăn rồi sau đó tự mình rửa bát.

Triệu Hiểu Phi phụ trách hàng ngày mua, rửa rau, nấu ăn.

Nhìn có vẻ không dễ dàng nhưng hai con gái sẽ giúp đỡ chị ấy.

Đôi mắt của ba mẹ con họ có ánh sáng chưa từng có trước đây.

Mỗi lần Ôn Độ đi tới, bọn họ đều cảm kích nhìn Ôn Độ.

Ở Sở Thành rất nóng nhưng ở nông trường Hồng Tinh lại có tuyết rơi.

Ôn Oanh nằm ở bệ cửa sổ nhìn ra ngoài, bầu trời tuyết đang rơi dày đặc, một cơn gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, khiến cô bé phải quấn chặt quần áo.

Ôn Oanh bây giờ rất cần thận.

Cô bé lo lắng nhất là mình bị bệnh.

Bà Ôn đang ngồi trên ghế làm giày, Ôn Oanh ngồi cạnh bà hỏi: “Bà nội, hôm nay ba con không về à?”

"Tuyết rơi dày đặc thế này, ba con nhất định sẽ không thể đi xe đạp về được, nhưng đi bộ thì khác, sẽ về thôi.” Bà Ôn cảm thấy không có gì là không về được.

Đang nói chuyện thì bên ngoài có tiếng mở cửa.

Ôn Oanh hưng phấn trèo lên cửa sổ, nhìn ra ngoài, liền thấy một bóng người từ frong sân chậm rãi đi vào.

"Ba ơi, ba đã về rồi!"

Ôn Oanh nhìn bà lão với ánh mắt ngưỡng mộ: “Bà nội, sao bà biết ba con nhất định sẽ về?”

Bên kia người ta không cho ăn cơm miễn phí.

Nếu hắn không về thì biết đi đâu ăn đây, chẳng lẽ để đói bụng sao?

Bà chỉ nghĩ những lời này trong lòng. Bà lo lắng nếu nói ra sẽ đả kích đến đứa cháu gái nhỏ ngốc nghếch của mình.

"Đoán."

"Bà nội, bà là người giỏi nhất mà con từng thấy." Ôn Oanh cuối cùng cũng hiểu ra tại sao mình có thể trốn thoát khỏi bọn buôn người: "Bà ơi, chắc chắn con giống như bà. Nếu không, con sẽ không bao giờ có thể trốn thoát được khỏi buôn người đâu."

những thế người "Bà giải n

"Con chỉ là không may mắn thôi." Bà cho rằng cháu gái của mình ngốc bởi vì di truyền từ người phụ nữ vô lương tâm

kia.

“Cũng không biết con đã đụng phải thần tiên hiển linh nào mới có thể trốn thoát.”

Bằng không, làm sao hai đứa trẻ có thể trèo đèo lội suối mà trốn về nhà?

Mọi người trong làng đều đang giúp tìm cô bé.

Ai có thể ngờ cô bé lại bị bọn buôn người giấu trong một ngôi chùa đổ nát ở núi Đại Hắc cách đó hơn chục cây số chứ?

“Bà nội chắc chắn đã làm việc thiện tích đức nên ông trời mới phù hộ cho con.”

Ôn Thiều Ngọc vừa vào cửa đã nghe thấy con gái đang tâng bốc.

"Ồ, cái miệng nhỏ của ai mà ngọt thế? Không biết bôi bao nhiêu mật ong lên rồi nhi?"

Giống như một chú chim én nhỏ, Ôn Oanh vươn tay ra, nhẹ nhàng kêu lên: "Ba, con tưởng hôm nay ba sẽ không về. Nhưng bà nội thông minh lắm, nói ba nhất định sẽ quay lại."
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 77



Ôn Thiều Ngọc không dám ôm con gái, vội vàng nói: "Chờ một chút, quần áo của ba đều là tuyết." Hắn cởi áo khoác, rồi mới ôm lấy con gái: “Ôi, áo bông nhỏ của ba hình như đã tăng cân rồi.”

“Suốt ngày ăn ngủ sao có thể không mập?” Bà Ôn luôn nói những câu chí mạng.

Ôn Thiều Ngọc nháy mắt với con gái, hai ba con che miệng cười khúc khích.

“Mẹ, con đi lấy củi cho mẹ, sau đó sẽ quét hết tuyết trên mái nhà.”

Ôn Thiều Ngọc lại mặc áo khoác, cầm xẻng đi ra ngoài.

Hắn cầm cái thang, dựng nó lên, leo lên mái nhà.

Ôn Oanh nằm ở bên cửa sổ nhìn ba từng bước một leo lên thang, lo lắng nói: “Bà ơi, tuyết rơi nhiều quá, ba con còn phải quét tuyết, không thể đợi tuyết ngừng rơi sao?”

“Nhà lớn lợp ngói của chúng ta không cần quét, nhưng những căn nhà gỗ nhỏ hai bên không quét thì sẽ sụp đổ.”

Bà Ôn cảm thấy cháu gái mình không hiểu biết gì cả.

Bà đặt giỏ đựng đồ khâu lên tủ rồi đi xuống nấu ăn, đồ ăn đã chín sẵn, chỉ cần thêm nắm củi hâm cho nóng là có thể mang ra ăn được.

Ôn Oanh chợt hiểu ra.

“Thì ra bông tuyết đẹp như vậy có thể làm sập một ngôi nhà sao?”

Ôn Oanh muốn ra ngoài làm người tuyết với anh trai.

Cô bé biết mình sẽ bị cảm nếu ra ngoài nên chỉ có thể ghen tị nhìn tuyết bên ngoài.

Ôn Thiều Ngọc quét sạch tuyết trên mái nhà xuống, sau đó lấy xẻng xúc tuyết trên đường đi.

Cuối cùng, hắn vác thật nhiều củi vào nhà để sáng mai mẹ không phải tự mình ra ngoài lấy củi nữa.

Lỡ đâu mẹ bị ngã thì phải làm sao bây giờ?

Đang ăn cơm, Ôn Thiều Ngọc đột nhiên nói: "Không biết khi nào Tiểu Độ mới về? Chẳng lẽ thằng bé biết nơi này tuyết đang rơi dày đặc sao?"

Nghe đến tên anh trai, mắt Ôn Oanh hơi đỏ lên.

Bà Ôn cau mày, tức giận nói: “Cái vật trên cổ mày là vật trang trí à? Lúc Tiểu Độ rời đi đã nói, sợ đến Tết Nguyên Đán mới về. Nếu lúc này có thư gì, nhất định là thư Tiểu Độ viết. Đừng suốt ngày nhàn rỗi rồi hồ đồ nữa đi.”

Ôn Thiều Ngọc cuối cùng cũng phát hiện được tình huống con gái mình không ổn, vội vàng đổi lời: “À, con nhớ Tiểu Độ, hy vọng thằng bé có thể trở về sớm một chút."

Ôn Oanh cũng nhẹ giọng nói: “Con cũng mong anh trai con có thể sớm quay về.”

Cô bé cũng muốn anh trai mình vào đại học.

Lúc này Ôn Độ đang dẫn người đi làm dưới ánh nắng mặt trời.

Cậu mặc áo ngắn tay màu xanh, làm việc với các công nhân.

Trong khi chờ bữa tối, Ôn Độ ngồi ở một nơi mát mẻ, cầm bát trên tay và một cuốn sách trước mặt, cậu vừa ăn vừa không rời mắt khỏi cuốn sách.

"Đang nhìn cái gì vậy? Có hứng thú như vậy sao?" Triệu Kiến Đông đi tới, ngồi ở bên cạnh Ôn Độ, tưởng rằng Ôn Độ đang đọc tiểu thuyết võ hiệp.

“Sách giáo khoa."

"Sách giáo khoa? Em định thi đại học à?" Triệu Kiến Đông tỏ ra ngạc nhiên.

Ôn Độ: “Tham gia thi lên cấp ba.”

Triệu Kiến Đông cho rằng Ôn Độ đang nói đùa: "Em đang đùa anh à? Thi lên cấp ba gì chứ? Em đi dạy học còn được nữa là "

Ôn Độ ăn một miếng cơm lớn, ăn xong liền đi tới múc một bát cơm, sau đó nói với Triệu Kiến Đông: “Em muốn thi đại học.”

“Em nói em đã hai mươi rồi, còn nghĩ đến việc vào đại học. Nếu anh là em, anh sẽ cưới một người vợ càng sớm càng tốt. Có vợ có con làm ấm giường chẳng phải tốt hơn sao?”

Ôn Độ mười hai tuổi: “...

Triệu Kiến Đông nhớ vợ rồi.

“Nếu chúng ta có thể nhận một dự án lớn hơn vào năm tới, anh sẽ đón cả vợ con tới đây.”

Ôn Độ gật đầu: “Được.”

Triệu Kiến Đông nghe vậy liền hưng phấn, vỗ vỗ mông nói: “Anh đi kiểm tra lại một lần, nhất định không được xảy ra chuyện gì."

“Anh đừng có miệng quạ đen.” Ôn Độ thản nhiên nói.

Cậu còn chưa nói xong, xa xa đã nghe thấy tiếng hét: "Có người ngất! Có người ngất đi rồi!"
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 78



Ôn Độ đánh rơi bát cơm trong tay, vội vàng lao ra.

Cậu bước vào đám đông, nhìn thấy một người đàn ông gầy gò nằm trên mặt đất, cậu cau mày, trầm giọng hét: "Tránh ra, đừng vây quanh."

Các công nhân đều biết Ôn Độ là ông chủ nên lập tức giải tán, đứng từ xa quan sát.

Triệu Kiến Đông đứng gần đó với vẻ mặt khó chịu.

Ôn Độ ngồi xổm ở trước mặt công nhân, nhìn tai người đó, sau đó cúi đầu nhìn cổ người đó, cậu không hề chạm vào,đứng dậy nói với Triệu Kiến Đông: “Gọi chị Tiểu Phi đến đây. Rồi anh đi tìm một tấm ván rồi đưa người này đến bệnh viện đi.”

"Được."

Triệu Kiến Đông cũng không nghĩ xem chị mình với chuyện này có liên hệ gì với nhau.

Anh ấy quay lại kêu Triệu Hiểu Phi tới, đồng thời dẫn hai công nhân tới khiêng một tấm ván.

Triệu Hiểu Phi tới gần, đến cả tạp dề trên người cũng không kịp cởi ra: "Tiểu Độ, em gọi chị đến có việc gì vậy?"

"Chị, công nhân này là nữ, lát nữa chúng ta sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện, chị đi theo cô ấy đi." Ôn Độ vừa nói vừa lấy từ trong túi ra mấy tờ đại đoàn kết đưa cho Triệu Hiểu Phi: “Vất vả cho chị rồi."

Triệu Hiểu Phi ngơ ngác nhìn người công nhân, rồi hoảng hốt cầm lấy tiền nói: "Không vất vả, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi."

Đang nói chuyện, Triệu Kiến Đông vừa lúc dẫn người tới.

"Tiểu Độ, bây giờ anh đưa người này đi bệnh viện nhé?" Triệu Kiến Đông hỏi.

"Ừm."

Ôn Độ gật đầu, Triệu Kiến Đông lập tức phối hợp với hai công nhân nhấc đối phương lên khỏi mặt đất, đặt lên tấm gỗ rồi khiêng đến bệnh viện.

Triệu Hiểu Phi quay lại bảo hai cô con gái thu dọn đồ đạc một lát. Chị ấy nhìn thấy Triệu Kiến Đông đang khiêng người tới đây, liền đi theo anh ấy.

Triệu Kiến Đông nhìn thấy chị gái mình liền hỏi: "Sao chị lại theo em đến đây?"

"Tiểu Độ kêu chị đi theo nhìn xem."

Triệu Hiểu Phi chưa bao giờ mang theo nhiều tiền như vậy, lúc này chị ấy rất căng thẳng.

"Em đi là được rồi, tại sao phải để chị đi theo cùng làm gì?" Triệu Kiến Đông lầm bầm, Triệu Hiểu Phi lại không để ý tới anh ấy.

Đến bệnh viện, đưa người đó đi khám.

Triệu Kiến Đông bảo hai công nhân quay về, anh ấy cùng Triệu Hiểu Phi ở bên ngoài đợi.

Hơn mười phút sau, bác sĩ bước ra hỏi: “Người nhà bệnh nhân là ai?”

Triệu Hiểu Phi còn chưa kịp nói chuyện, Triệu Kiến Đông đã đứng dậy, lớn tiếng nói: "Ở đây!"

"Vợ anh đang mang thai, đưa cô ấy đến khoa sản tầng hai để kiểm tra đi." Bác sĩ nói xong liền rời đi, Triệu Kiến Đông lập tức sững sờ.

Anh ấy như một kẻ ngốc quay lại hỏi chị gái mình: "Bác sĩ kia vừa nói gì vậy? Anh ta có nhầm lẫn không vậy? Người chúng ta đưa đến là công nhân, là một người đàn ông. Không, em phải vào tìm anh ta xem sao."

Triệu Kiến Đông chưa kịp tiến vào đã bị Triệu Hiểu Phi chặn lại.

"Người ta là một cô gái, cho nên Tiểu Độ mới gọi chị đến đây. Được rồi, chị vào xem rồi đưa cô ấy lên lầu kiểm tra. Em nhanh quay lại nói chuyện với Tiểu Độ đi."

Triệu Hiểu Phi đuổi em trai đi, rồi vào gặp cô gái cải trang thành nam kia.

"Chuyện gì thế này!"

Triệu Kiến Đông gãi đầu, xoay người rời khỏi bệnh viện.

Anh ấy quay lại công kéo Ôn Độ sang một bên, nhỏ giọng nói: “Em biết người ta là con gái à, vậy tại sao lại cho cô ấy đến công trường? Cô ấy sống cùng một đám đàn ông, em không sợ xảy ra chuyện gì sao? Một khi tin tức bị lan truyền ra ngoài, chúng ta sẽ trở nên nổi tiếng.”
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 79



“Khi cô ấy ngất đi em mới biết.” Ôn Độ cau mày: “Bác sĩ nói đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Nói đến đây, Triệu Kiến Đông vẻ mặt u ám: “Đừng nhắc đến nữa, đang mang thai. Bác sĩ hỏi người nhà ở đâu, anh liền đứng dậy, bác sĩ nói với anh rằng vợ anh đang mang thai. Vợ anh còn đang ở quê trông con đấy! Nếu cô ấy có thai, khi về anh nhất định sẽ đánh gãy chân cô ấy.”

Ôn Độ vỗ vỗ vai Triệu Kiến Đông, xoay người rời đi.

Cậu tìm sổ sách, tra ra tên người công nhân kia rồi đạp chiếc xe đạp cũ thẳng đến bệnh viện.

Triệu Hiểu Phi thấy Ôn Độ đi vào, lập tức đứng dậy kéo Ôn Độ ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Cô ấy tên là Uông Bình, là một cô gái ở thôn bên dưới. Chồng cô ấy bị xe tông, hiện đang nằm trong bệnh viện, gia đình không có tiền cho người đàn ông đó chữa bệnh, nên cô ấy đành phải ra ngoài tìm cách kiếm tiền.”

Ôn Độ trầm giọng hỏi: “Cô ấy biết mình mang thai không?”

"Biết."

"Hồ đồ." Sắc mặt Ôn Độ tái nhợt, vòng qua Triệu Hiểu Phi đi vào phòng bệnh.

Uông Bình nhìn thấy Ôn Độ liền từ trên giường đi xuống, quỳ lạy Ôn Độ.

Ôn Độ lạnh lùng nói: “Cho dù có quý tôi cũng không giữ chị lại đâu.”

Vẻ mặt thờ ơ của cậu lúc này hoàn toàn khác với khi nhìn thấy cậu ở công trường, quả thực như hai người khác nhau.

Uông Bình tuyệt vọng ngồi trên mặt đất, khóc lóc thảm thiết.

“Tôi thấy chị chẳng hề quan tâm đến đứa con trong bụng mình chút nào. Nếu quan tâm đến đứa trẻ, chị sẽ không tự dày vò mình như thế, cũng sẽ không ngồi dưới đất như vậy.”

Cậu thấy cô ấy là đang hận không thể làm sảy đứa trẻ.

Uông Bình cúi đầu sờ cái bụng hơi nhô lên của mình, nghẹn ngào nói: “Tôi cũng muốn quan tâm đến nó, nhưng chồng của tôi thì sao? Anh ấy cứ như vậy bị liệt suốt đời trên giường sao?”

“Nếu đứa trẻ này được bình an sinh ra, nhất định cũng sẽ ăn không đủ no. Để nó sinh ra chịu khổ cùng chúng tôi, vậy thì thà nó đừng đến thế giới này thì hơn.”

Tuy rất tàn nhẫn nhưng lại vô cùng thực tế.

Uông Bình đã mạnh hơn rất nhiều người phụ nữ.

Ít nhất cô ấy vẫn còn tinh thần chiến đấu.

"Chị không thể đến công trường, chị muốn làm c*̃ng không được. Nếu một phụ nữ như chị ăn ngủ với một nhóm đàn ông, chuyện này truyền ra ngoài thì liệu công trường của chúng tôi còn thanh danh nữa không?" Ôn Độ lạnh lùng nói, vẻ mặt không có chút khách khí nào.

Uông Bình cũng biết cậu nói đúng, cô ấy đã gây rắc rối cho cậu.

Triệu Hiểu Phi chần chừ không nói, cuối cùng thở dài đứng sang một bên.

“Chúng tôi đang muốn đẩy nhanh công trình này, cuối năm sẽ hoàn thành, trước sau vẫn còn hơn ba tháng, trong ba tháng này, chỉ có thể cùng chị Triệu nấu ăn, một tháng 25 đồng. Nếu đồng ý chị có thể chuyển đến đây sống cùng chị Triệu và những người khác.”

Ôn Độ không muốn đẩy người khác vào đường cùng.

Cậu biết cảm giác đó tệ như thế nào.

Bất cứ khi nào có khả năng, cậu đều sẽ vươn tay giúp đỡ những người này.

Nếu một người phụ nữ có thể đứng lên, chứng tỏ cô ấy có thể sống sót qua giai đoạn này, những ngày sau này chắc chắn sẽ tốt đẹp hơn.

Uông Bình không ngờ Ôn Độ vẫn nguyện ý cho mình cơ hội, liền khóc lóc quỳ lạy Ôn Độ.

Ôn Độ xoay người rời đi không thèm ngoảnh lại, đầy lạnh lùng và dứt khoát.

Nhưng vào lúc này, Uông Bình cảm thấy cậu cũng không phải thật sự lạnh nhạt.

Uông Bình cẩn thận đứng dậy khỏi mặt đất, ngồi lại trên giường vừa khóc vừa cười. Triệu Hiểu Phi cho rằng cô ấy bị điên rồi.

Khám bệnh cũng không phải là tốn kém trong thời đại này.
 
Back
Top Bottom