Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 50: Chương 50



“Oanh Oanh!”
Bà Ôn sợ đến hồn bay phách lạc, vội vàng đưa tay ra kéo cháu gái.

Ôn Thiều Ngọc vừa ăn no nê, đang nằm trên giường đất, cũng dùng chân đỡ lấy con gái, mới không để cô bé ngã đập xuống giường.
Bà Ôn vội vàng tiến lên, đưa tay bóp nhân trung của cháu gái, nhưng cô bé mãi vẫn không tỉnh.
“Thiều Ngọc, mau xuống giường đi giày vào, cõng Oanh Oanh đi trạm y tế.”
Bà Ôn cũng có chút hoảng loạn, nhưng cháu trai không có nhà, trong nhà chỉ còn mỗi bà là trụ cột, vì vậy bà không thể hoảng hốt được.
“Được!”
Ôn Thiều Ngọc tuy ham lười biếng, có chút không gánh vác được việc nhà, nhưng đến lúc quan trọng thì lại không hề lơ là.

Hắn nhanh chóng đứng dậy, nhảy xuống giường, đi giày rồi đi đến mép giường, cúi người xuống.
“Mẹ, mẹ đặt Oanh Oanh lên lưng con.”
“Được.”
Bà Ôn ôm cháu gái nhỏ xíu như bông gòn đặt lên lưng con trai: “Con đi trước, mẹ lấy chút tiền.

Đi chậm thôi, cẩn thận kẻo Oanh Oanh ngã.”
“Vâng!”
Ôn Thiều Ngọc cẩn thận cõng con gái bước ra ngoài.

Bà Ôn mở tủ, lấy ra số tiền ít ỏi còn lại trong nhà, nhét vào túi áo rồi vội vã chạy theo.
Bà đuổi theo con trai, dìu cháu gái, thúc giục: “Đi nhanh lên!”
“Vậy mẹ dìu cẩn thận nhé.”
Vừa dứt lời, Ôn Thiều Ngọc lập tức bước thật nhanh về phía trạm y tế trên dốc.
Con đường vốn phải đi mất mười phút, Ôn Thiều Ngọc chạy một mạch chỉ mất năm phút.

Hắn đổ mồ hôi nhễ nhại, xông vào trạm y tế hét lên: “Bác sĩ, mau đến xem con gái tôi, con bé ngất rồi!”
Bác sĩ lập tức đứng dậy, hướng dẫn Ôn Thiều Ngọc đưa cô bé vào phòng khám bên cạnh: “Đặt cô bé xuống đây, tôi khám cho.”
Ôn Thiều Ngọc ngoan ngoãn đặt con gái xuống giường bệnh.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, bác sĩ đưa cho bà Ôn chiếc nhiệt kế: “Đo nhiệt độ cho cô bé trước đi.”
Bà Ôn cởi khuy áo của Oanh Oanh, đặt nhiệt kế vào nách cô bé.
Bác sĩ nhìn đồng hồ, đưa tay sờ trán cô bé, rồi thực hiện các kiểm tra khác, đồng thời bắt mạch cho cô bé.
Năm phút sau, bác sĩ bảo bà Ôn lấy nhiệt kế ra.
“Sốt đến 39 độ rồi!”
Bác sĩ vội vàng kê đơn thuốc hạ sốt và bảo bà cụ đút cho cô bé uống.
“Cô bé bị sốt do cảm lạnh.

Trông cô bé cũng khá yếu.

Chiều cao cũng thấp hơn so với các bạn cùng trang lứa.

Khi về nhà, phải bồi bổ cho cô bé.

Cho cô bé ăn uống đầy đủ, nếu không, cảm lạnh sốt cao sẽ lên đến 39 độ.”
“Nếu sốt vào ban đêm mà không ai để ý, có thể lên đến hơn 40 độ, lúc ấy trở thành người ngốc thì hai người hối hận không kịp đâu.”
Lời nói của bác sĩ khiến bà Ôn vô cùng lo lắng.

Ngay cả Ôn Thiều Ngọc, ngày thường như một công tử bột, cũng không còn vẻ vô tư như trước, trông vô cùng nghiêm túc.
“Cô bé đã uống thuốc hạ sốt, trước mắt cứ theo dõi xem sao.

Khi nào hết sốt, hai người đưa cô bé về nhà.

Có chuyện gì cứ gọi tôi.” Bác sĩ không thể ở lại phòng này mãi, dặn dò xong lập tức đi ra ngoài.
Bà Ôn nói với con trai: “Con về lấy một cái chậu và một cái khăn, mẹ lau người cho Oanh Oanh để hạ sốt.”
“Con đi ngay đây.”
Ôn Thiều Ngọc chạy về nhà, lấy chậu và khăn, lại lấy thêm một cái ca tráng men, rồi đạp xe lên trạm y tế.
“Mẹ muốn nước nóng hay nước lạnh?”
“Nước lạnh.”
Bà Ôn chủ yếu muốn hạ sốt cho cô bé.
Ôn Thiều Ngọc cầm chậu xoay người đi ra ngoài, múc một chậu nước lạnh mang về, đặt bên mép giường.
Bà Ôn muốn lau tay chân cho cô bé.

Ôn Thiều Ngọc không ở lại đây nữa, hắn đi ra ngoài, ngồi xổm ở cửa nhà vệ sinh, trông rất buồn rầu.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 51



“Thiều Ngọc, cậu ở đây làm tượng đá à?”

Ôn Thiều Ngọc ngẩng đầu lên, nhìn người đến, lầm bẩm nói: “Con gái tôi bị sốt cao ngất xỉu, giờ vẫn đang nằm bên trong.”

“Tôi cũng nghe rồi, con gái cậu bị bắt cóc mà vẫn có thể chạy thoát ra ngoài được. Mọi người đều nói, con gái nhà cậu không ngốc, thông minh lắm.” Người nói chuyện tên là Trần Tử.

Nhà lão Trần ở thôn bên cạnh, tên là Trần Bảo Dân, tên tục là Trần Tử. Lão Tứ có hai người con, con gái đầu lòng bằng tuổi Ôn Độ, con trai út bằng tuổi Ôn Oanh, hai đứa trẻ còn là bạn học cùng lớp.

Trần Tử và Ôn Thiều Ngọc là bạn học cùng lớp, nhưng sau này Trần Tử đi lính, còn Ôn Thiều Ngọc ở nhà phụ thuộc vào mẹ già, nổi tiếng là một kẻ vô tích sự trong thôn.

Nghe Trần Tử nói vậy, Ôn Thiều Ngọc rất bực bội.

“Ai là đứa ngốc chứ? Con gái Ôn Oanh của tôi thông minh hơn con trai cậu nhiều. Tiểu Kiện lần nào học cũng đứng chót lớp, còn con gái tôi ở mức trung bình.”

Nhắc đến thành tích học tập của con trai, Trần Tứ về nhà đã dùng chổi quất cho thằng bé một trận nhừ tử.

Mới học lớp một, bài kiểm tra 100 điểm mà nó cũng không đạt nổi điểm trung bình.

Giống như một thằng ngốc vậy.

Lớp nó chỉ có ba học sinh dưới 85 điểm. Con trai anh ấy đừng nói là 85, 60 điểm cũng không đạt được. Gần đây Trần Tử đi ra ngoài, bị rất nhiều người cười nhạo.

Ôn Thiều Ngọc nhắc đến chuyện này, trong lòng anh ấy lại tức anh ách.

“Con trai nhà tôi trưởng thành muộn, vài năm nữa sẽ ổn thôi. Tôi cũng không quản nó, đợi nó lớn lên hiểu chuyện hơn thì thành tích học tập sẽ tự khắc tiến bộ.” Trần Tứ giả vờ như không quan tâm.

Ôn Thiều Ngọc nói: “Vậy không phải năm sau con trai cậu sẽ bị lưu ban sao? Con trai cậu lớn như vậy rồi, đến lúc đó người ta lại bảo nó là thằng ngốc to xác.”

Thời điểm này, nếu học không tốt thì sẽ bị lưu ban.

Biệt danh của trẻ con có thể theo suốt cả đời. Biệt danh hay thì không sao, nhưng “thằng ngốc to xác” thì không phải là biệt danh hay.

Trần Tử: “...”

Anh ấy không nên lắm lời, thấy Ôn Thiều Ngọc ở đây còn tiến đến bắt chuyện.

“Sao cậu không ở trong phòng trông con mà lại ra đây ngồi?” Trần Tứ dứt khoát không thảo luận chuyện này với Ôn Thiều Ngọc nữa.

Ôn Thiều Ngọc, cái đồ ngốc này, thích nhất là nói những lời đâm vào tim người khác.

Nếu mà cãi nhau với Ôn Thiều Ngọc, có lẽ anh ấy sẽ bị tức giận đến chết mà không thể nào (bắt bẻ được lỗi gì của hắn. Dù sao, những gì Ôn Thiều Ngọc nói đều là sự thật.

“Trần Tử, cậu có biết chỗ nào đang cần người làm không?” Đầu óc Ôn Thiều Ngọc đôi khi cũng rất linh hoạt.

Câu hỏi của hắn khiến Trần Tử chợt nhớ ra một chuyện.

“Trạm máy móc nông nghiệp đang tuyển bảo vệ đấy! Cậu đi không?” Khi còn ở trong quân đội, Trần Tử đã học lái máy kéo và sửa xe. Sau khi xuất ngũ, anh ấy về làm lái xe cho Trạm máy móc nông nghiệp.

Mỗi tháng kiếm được ba mươi đồng, ngang với mức lương của công nhân viên chức ở thành phố.

Cho nên cuộc sống gia đình bọn họ cũng khá giả.

“Bảo vệ á?” Nghe nói đây là công việc của người có tuổi.

Ôn Thiều Ngọc thấy hơi mất mặt, không muốn đi lắm.

Trần Tứ nói: “Trước đây có một ông bảo vệ, nhưng hôm qua bị ngã, ngã đến mức không thể cử động được nữa. Bây giờ người ở Trạm máy móc nông nghiệp đang muốn tìm người thay thế. Mỗi tháng mười đồng, cậu đi không?”

Ôn Thiều Ngọc vừa nghe một tháng được mười đồng, đúng thật là quá tốt.

“Ban ngày cậu không cần phải ở đó suốt, buổi tối đến ngủ là được.” Trần Tử nghĩ chắc là Ôn Thiều Ngọc sẽ không đi đâu.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 52



Ôn Thiều Ngọc nghĩ, còn có chuyện tốt như vậy sao?

“Nhưng buổi tối cậu phải cẩn thận, lỡ có ai vào ăn trộm thì là đều là do cậu.”

“Yên tâm, tôi ngủ rất tỉnh.”

Ngủ say cũng không sao. Nhà ông ngoại hắn có chó săn, đến lúc đó dắt một con chó săn sang đây. Tối đi ngủ thì thả chó săn ra.

Chó sủa một tiếng là hắn biết ngay có người vào.

Trần Tứ há hốc miệng: “Cậu thật sự muốn đi à?”

“Hàng ngày chỉ cần qua đó ngủ, một tháng được trả mười đồng, ngu mới không đi.”

Ôn Thiều Ngọc bước vào sân, dắt xe đạp ra, thúc giục Trần Tử: “Nhanh lên, đưa tôi đến Trạm máy móc nông nghiệp nói chuyện này. Cẩn thận kẻo bị người khác cướp mất việc.”

Lúc Trần Tứ dẫn Ôn Thiều Ngọc vào Trạm máy móc nông nghiệp vẫn chưa hết bàng hoàng.

Mãi đến khi lãnh đạo Trạm máy móc nông nghiệp chốt hạ, cho Ôn Thiều Ngọc buổi tối đến làm việc, anh ấy mới tỉnh táo.

“Này, cậu thật sự muốn đến đây gác cổng à? Cậu không sợ bị người ta cười à?” Trần Tứ cảm thấy Ôn Thiều Ngọc đã thay đổi.

Trước đây tên này là người quan tâm thể diện nhất.

Ra ngoài đi chơi, lúc nào cũng là đứa ăn mặc gọn gàng sạch sẽ nhất trong đám.

“Không phải ngày nào mấy người cũng chê cười tôi không làm gì, chỉ biết dựa vào mẹ già thôi à? Bây giờ tôi đã có thể tự kiếm tiền rồi, còn ai dám cười tôi nữa?”

Ôn Thiều Ngọc thực sự nghĩ như vậy, hắn cũng cảm thấy bản thân không thể làm gì khác, công việc này ngược lại rất thích hợp với hắn.

Hắn vui vẻ vỗ vai Trần Tứ: “Anh bạn à, vẫn là cậu tốt bụng nhất. Hôm nào đến nhà tôi ăn cơm nhé. Bây giờ tôi phải về nói với mẹ một tiếng, rồi còn phải đi lên nhà ông bà ngoại ở sau núi, thôi không nói chuyện với cậu nữa.”

Trần Tứ há hốc miệng nhìn Ôn Thiều Ngọc đạp xe đi.

Ôn Thiều Ngọc đạp xe đến trạm y tế, chạy vào phòng bệnh, vui vẻ nói với bà Ôn: “Con, con tìm được việc làm rồi, một tháng mười đồng!”

“Ai mù đến mức thuê mày làm việc, còn trả mười đồng một tháng?”

Cháu gái đã hạ sốt, bà Ôn cũng có tâm trạng mỉa mai con trai.

“Trạm máy móc nông nghiệp ạ!”

“Mày có thể làm gì ở trạm máy móc nông nghiệp?” Vẻ mặt bà Ôn đầy nghi ngờ.

Ôn Thiều Ngọc cười nói: “Người ta tìm con làm bảo vệ.”

Bà Ôn nhìn con trai mình, thấy hắn vậy là hết sức rồi.

May mà cháu trai không giống con trai, nếu không bà sẽ phải phiền muộn mà chết mất.

Nói đến cháu trai, cũng không biết cháu trai lớn đã đến nơi chưa.

Ôn Độ vẫn chưa tới nơi, lúc này vẫn đang trên tàu hỏa. Từ Yến Đô đến Sở Thành phải đi tàu hỏa ba ngày ba đêm. Trên tàu hỏa mùi gì cũng có, còn có người mang giày da đầu to, vì quá bí chân nên tháo giày ra.

Cái mùi bốc từ chỗ đó thật sự rất nồng.

Ôn Độ phải mở hé cửa sổ tàu hỏa ra mới dám thở.

Trên tàu hỏa có rất nhiều người.

Ôn Độ ngồi ghế cứng, vị trí gần cửa sổ cũng khá tốt. Nhưng dưới ghế ngồi vẫn có người nằm, lối đi cũng đầy người. Không biết nhũ 3 người bán hàng trên tàu hỏa đã đẩy xe nhỏ đi làm thế nào. Có thể đi qua lối đi nhỏ đông nức người.

Buổi trưa, những người đẩy xe nhỏ đến bán cơm.

Ôn Độ cũng không thèm nhìn, cậu cầm cốc nước, lưng đeo túi chen ra ngoài lấy nữa cốc nước nóng, lấy bánh ngô và một quả trứng ra, ngồi trên ghế vừa ăn vừa uống nước nóng.

Không ít người nhìn thấy cậu ăn, cũng thấy đói.

Mọi người trên tàu c*̃ng lục tục tìm đồ ăn.

Ôn Độ ăn xong, gục đầu xuống bàn định ngủ.

Ban đêm cậu không dám ngủ, vì sợ bị trộm đồ.

Cậu ngủ mơ màng, cảm thấy có người chạm vào hông.

Chỗ đó bình thường người ta dùng để cất tiền.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 53



Ôn Độ là người bình thường sao?

Không đâu.

Năm đó, cậu nghèo rớt mồng tơi, chỉ hận không thể cắt đôi từng xu ra để tiêu. Cho đến một lần, bị một tên trộm trộm mất năm xu, cậu đuổi theo tên trộm suốt mười con phố.

Cuối cùng, tên trộm mệt lử, quỳ rạp xuống đất khóc lóc, và trả lại năm xu cho cậu.

Ôn Độ không muốn gặp lại chuyện này nữa, nên đã trói tên trộm lại. Tay cầm gậy sắt, cậu hung hăng nhìn chằm chằm vào tên trộm, bắt tên trộm thực hiện cách ăn trộm đồ của người khác cho cậu xem.

Ôn Độ hành hạ người ta đến phát điên, tên đó đành phải truyền thụ lại bí thuật tổ truyền cho cậu.

Cậu nghĩ rất đơn giản.

Cậu nghèo như vậy, không nghĩ mọi cách để giữ lấy túi tiền của mình sao được?

Tên trộm vừa thực hiện xong một loạt động tác, vừa nói với Ôn Độ: “Chuyện này chỉ cần luyện tập là được, càng luyện càng thuần thục.”

Ôn Độ không ngờ rằng tên trộm còn giấu dao mà cậu không tài nào tìm thấy được, cậu cầm gậy đi tới, tên trộm ngoan ngoãn lấy ra tất cả dao lam giấu trên người cho Ôn Độ.

Ôn Độ hỏi tên trộm giấu dao lam bằng cách nào.

Tên trộm sợ cậu sẽ một gậy đánh chết gã ta, đành ngoan ngoãn khai báo với Ôn Độ, còn sợ Ôn Độ không hiểu, nên đã biểu diễn đi biểu diễn lại mấy lần.

Ôn Độ tuy đẹp nhưng lại rất cao, cau mày trông cũng rất đáng sợ.

Cậu dùng dụng cụ của tên trộm, thử làm một lần, sau đó nhìn tên trộm, hỏi: “Làm như vậy phải không?”

Tên trộm hoàn toàn choáng váng.

Gã ta vội vàng khuyên Ôn Độ: “Anh bạn à, hay là cậu theo chúng tôi đi! Tôi thấy cậu bây giờ lăn lộn cực khổ thế này, còn phải đi chuyển gạch ở công trường cũng không được bao nhiêu. Cậu theo chúng tôi, đảm bảo sau này cậu sẽ mặc đẹp. Cậu xem cậu có thiên phú thế này, hoàn toàn là sư tổ ban cho cơm ăn đó!”

được ăn heo, chuyển gạch ở

“Ăn cái đầu quỹ nhà mày!”

Ôn Độ cười lạnh.

Cậu học hết kỹ thuật của tên trộm, nhưng cũng không hề có ý định tha cho tên trộm. Cậu đưa tên trộm đến trước cửa đồn cảnh sát rồi tiêu sái rời đi.

Từ đó về sau, Ôn Độ lúc nào cũng mang theo dao bên người.

Sau khi trọng sinh cũng vậy.

Ôn Độ gục mặt xuống chiếc bàn nhỏ, quay đầu mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt nhọn hoắt của tên trộm, cậu cúi đầu tóm lấy tay tên trộm, lớn tiếng quát: “Ông đang sờ gì trên người tôi vậy?”

Tên trộm hoảng sợ đến mức run tay, vội vàng Muốn rút tay ra, nhưng sức lực của gã ta sao bằng được Ôn Độ, nên gã ta vội vã nói: “Tao có sờ mày đâu, đàn ông con trai tạo sờ mày làm gì? Mau buông tay tạo ra!”

“Tôi đã nhìn thấy từ lâu rồi, ông sờ tôi một lúc lâu.” Ôn Độ giơ tay kia ra, chỉ vào mấy chỗ: “Đây, đây, và đây nữa, ông đều sờ rồi!”

Tất cả mọi người xung quanh đều nhìn thấy.

Có người nói: “Hay ông ta là ăn trộm?”

“Cháu cũng không biết, tóm lại ông ta cứ sờ mó lung tung trên người cháu. Cháu còn tưởng gặp ma nên hoảng hốt tỉnh dậy! Sau đó cháu nhìn ông ta một lúc lâu, ông ta vẫn còn sờ, cháu mới tóm lấy ông ta.’

99

Ôn Độ cố ý nói ngây, còn ghê tởm đẩy tên trộm sang một bên: “Ông mau tránh xa tôi ra, đừng lại đây sở tôi nữa. Con chó nhà tôi cũng không ghê tởm bằng ông. Nó không bao giờ đu.ng chạm lung tung vào người khác, cũng không chuyện với người khác.”

Tên trộm trong lòng chửi cha mắng mẹ mắng tổ tông mười tám đời nhà Ôn Độ, nhưng ngoài miệng lại không dám nói một lời.

“Mày đừng có mà nói bậy bạ.”

Gã ta nói xong đứng dậy định đi, không ngờ bị ai đó ngáng chân, ngã nhào ngay vào người một gã đàn ông to cao vạm vỡ. Người đàn ông ghét bỏ vươn tay, dùng lực đẩy tên trộm về chỗ bên cạnh Ôn Độ.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 54



“Mày làm gì vậy? Muốn gì hả?”

Gã đàn ông trông rất hung dữ, mặt đầy thịt, vẻ ngoài trông như không nên đụng vào.

Tên trộm tức giận nhưng không dám trút giận lên người đàn ông, sợ hãi vô cùng, đứng dậy lúng túng xin lỗi: “Đại ca, tôi xin lỗi. Vừa rồi tôi đứng không vững, xin anh tha thứ, anh đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, đừng chấp nhặt với tôi. Vậy anh ngồi chỗ tôi, tôi đi vệ sinh hút điếu thuốc.”

Ôn Độ ở bên cạnh chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, lên tiếng: “Chú ơi, chú kiểm tra xem ví của chú còn không.”

Người đàn ông vô thức sờ vào ví, lập tức trợn tròn mắt, không cần Ôn Độ nói, đã lôi tên trộm ra và ấn xuống bàn.

Anh ấy sờ vào túi của tên trộm, sau đó lôi ra một đống đồ.

Người đàn ông dang rộng hai tay, mọi người xung quanh kinh ngạc thốt lên. Nhìn bằng mắt thường cũng biết đây không phải là đồ của một người. Bên trong còn có tiền gói trong khăn tay, tiền gói trong giấy, những tờ đại đoàn kết lẻ tẻ, một hào năm xu cũng không ít.

“Đó là khăn tay của tôi! Tiền của tôi!” Người phụ nữ lên tiếng bỗng chốc òa khóc.

Cô ấy cúi đầu nhìn xuống quần áo của mình, phát hiện ra túi áo bị rách một đường, bông gòn bên trong lộ ra ngoài.

“Cái đồ vô lương tâm này làm rách mất cái áo đẹp duy nhất của tôi rồi!”

Chồng cô ấy là một người đàn ông chất phác, từ phía sau chen lấn đến, nói với người đàn ông hung hãn: “Vị đại ca này, tiền trong chiếc khăn tay đó là của hai vợ chồng tôi. Anh xem thử xem, bên trong có phải ba mươi lăm đồng không.”

Người đàn ông nhìn người đàn ông chất phác một cái, cúi đầu hỏi tên trộm: “Tiền này có phải của hai vợ chồng họ không?”

“Đại ca, anh đừng nghe anh ta nói bậy, đó là tiền của tôi.” Tên trộm nhất quyết không chịu thừa nhận.

Ôn Độ nhìn ra rằng người đàn ông không giỏi việc này, nhưng đã bắt được tên trộm, nên cậu sẽ giúp người đàn ông này thêm một lần nữa.

“Gọi cảnh sát tàu hỏa đến đi!”

Ôn Độ hét lên một tiếng, đã có những người tốt bụng gọi cảnh sát giúp.

Tên trộm nghe thấy gọi cảnh sát, hung hăng trừng mắt nhìn Ôn Độ, ngón tay Ôn Độ lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, tên trộm mới biết tại sao gã ta bị bắt, hóa ra là gặp phải người cùng hội cùng thuyền. Trộm đồ của đồng nghiệp, không bị trừng phạt mới là lạ.

Cảnh sát đến rất nhanh, hỏi rõ đầu đuôi sự việc, rồi bắt tên trộm đi.

Người đàn ông cũng theo sau, hơn nửa tiếng sau mới quay lại.

Anh ấy ngồi luôn xuống chỗ tên trộm vừa ngồi, nói với Ôn Độ: “Chú em, vừa rồi cảm ơn em nhé!”

Ôn Độ cười nói: “Chú ơi, cháu mới phải cảm ơn chú chứ ạ.

a."

“Haha, thằng nhóc này biết giả vờ đấy, không ngốc đâu.” Triệu Kiến Đông vỗ vai Ôn Độ: “Em định đi đâu?”

“Miền nam ạ.”

Ôn Độ rất cẩn thận, cũng rất cảnh giác.

Đối với những người tốt bụng gặp trên đường, cậu không quá lạnh nhạt. Ra ngoài, có thêm bạn bè thêm con đường, đạo lý này Ôn Độ đã hiểu rõ ràng từ kiếp trước. Nhiều người còn tốt hơn cả anh em ruột, nhưng cũng có rất nhiều kẻ lừa đảo

Triệu Kiến Đông lấy từ trong túi ra một quả táo đưa cho Ôn Độ: “Anh tên Triệu Kiến Đông, người Phụng Thiên. Lớn tuổi hơn em, năm nay ba mươi mốt. Em gọi anh là anh là được. Gọi là chú nghe già quá!”

Không gọi là chú thì gọi là gì chứ?

Trông có vẻ còn lớn hơn ba cậu mấy tháng.

Ôn Thiều Ngọc trông còn rất trẻ, bị nữ thanh niên trí thức dụ dỗ vài câu là lập tức đòi cưới cô ta bằng mọi giá. Bọn họ tổ chức một bữa tiệc quê là coi như đã thành hôn.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 55



Đến khi cậu đi học mẫu giáo, ba cậu mới đi đăng ký kết hôn với người phụ nữ kia, tiện thể đăng ký hộ khẩu cho cậu.

“Cảm ơn anh.” Ôn Độ không thích nợ ân tình người khác, bèn lấy ra một quả trứng đưa cho Triệu Kiến Đông: “Em tên Ôn Độ, năm nay hai mươi tuổi.”

“Trông em trẻ quá nhỉ, không nói còn tưởng mới mười tám!” Triệu Kiến Đông nói to, vừa nói vừa đẩy quả trứng về: “Mau cất đi. Anh không thích ăn thứ này.”

Sao lại có người không thích ăn trứng cơ chứ?

“Do da em trắng thôi.”

Ôn Độ đã ngụy trang, khí thế cậu vẫn ở đó, nhìn cũng ra dáng ra vẻ.

Cậu nhét quả trứng vào tay Triệu Kiến Đông: “Vậy em cũng không ăn táo của anh nữa.”

Triệu Kiến Đông bật cười, thấy Ôn Độ có vẻ thú vị.

“Được rồi, vậy anh nhận. Nhưng mà thằng nhóc này lúc nãy cũng gan dạ thật, bọn kia có cả tổ chức. Bắt được một tên, những tên còn lại chắc chắn sẽ theo dõi em, tìm cơ hội trả thù. Nếu xuống xe đến nơi rồi, tuyệt đối đừng đến chỗ ít người.

“Thôi được rồi, nếu hai anh em mình xuống xe cùng một chỗ thì em đi theo anh. Nhìn cái dáng vẻ gầy nhom nhom của em là anh biết ngay nhà em không khá giả gì.”

Hồi nhỏ Triệu Kiến Đông hay đi lêu lổng ngoài đường, trải qua không ít chuyện, tầm nhìn không phải người bình thường nào cũng bì kịp.

Anh ấy thấy cậu nhóc Ôn Độ này khá hợp khẩu vị, chủ yếu là mắt sáng. Hơn nữa, anh ấy cảm thấy cậu nhóc này không phải người thường, có mưu trí, khiến người ta thích.

Ra ngoài, ai cũng là bạn bè, có thể giúp đỡ nhau thì nên giúp.

Chỉ trong vài câu chuyện, Ôn Độ đã quen thuộc với Triệu Kiến Đông. Lúc cậu muốn đi vệ sinh, Triệu Kiến Đông cũng đi theo, sợ cậu bị ai đó lừa gạt.

Những tên trộm kia muốn theo Ôn Độ và Triệu Kiến Đông đi tiếp về phía nam, nhưng địa bàn của chúng không ở đó nên đã xuống xe giữa đường.

“Bọn chúng đi rồi.”

Ôn Độ ngồi trên tàu, nhìn những tên trộm đang đứng trên sân ga, hung tợn nhìn chằm chằm vào cậu, nói với Triệu Kiến Đông một cách thản nhiên.

Triệu Kiến Đông nhìn thấy ánh mắt hung dữ của những tên trộm, nhíu mày lo lắng nói: “Em trai, bọn ch* đ* kia chắc chắn đã nhắm vào em rồi. Sau này em đi tàu hỏa phải cẩn thận hơn nhé.”

Ngón tay Ôn Độ khẽ động, lưỡi dao trên đầu ngón tay tỏa sáng lạnh lẽo, những tên trộm bên ngoài cũng nhìn thấy, đồng tử co lại nhìn Ôn Độ với vẻ kinh ngạc.

Bọn chúng không ngờ rằng cậu nhóc này lại là đồng nghiệp.

Hầu Tử rơi vào tay cậu cũng không oan uổng.

Nhưng mối thù này vẫn phải trả!

Bọn trộm quay lưng đi.

“Cảm ơn anh.” Ôn Độ Gọi một tiếng anh cả, cũng không hề cảm thấy áp lực.

Về mặt tâm lý, cậu còn trưởng thành hơn cả Triệu Kiến Đông.

Nhưng kiếp trước đã quá đắng cay, cậu muốn quên đi. Đã được tái sinh, vậy hãy bắt đầu lại, cậu chỉ mới mười hai tuổi, có thể xây dựng cuộc sống tốt đẹp hơn cho em gái.

Lại một ngày một đêm trôi qua.

Cuối cùng tàu cũng đến ga.

Ôn Độ bước xuống xe, sau lưng là Triệu Kiến Đông cao một mét chín. Triệu Kiến Đông vác hành lý, đứng đó trông như một tòa tháp sắt.

Ôn Độ tuy gầy nhưng cũng rất cao. Hai người đứng ở cửa ra ga xe lửa Sở Thành, có cảm giác bao quát cả bầu trời.

“Nơi quái quỷ này thật nóng.” Triệu Kiến Đông nói vậy, cởi áo khoác trên người, chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ: “Nếu là ở Phụng Thiên của bọn anh, áo bông quần bông đều mặc kín mít.”

Ôn Độ không ngờ rằng Triệu Kiến Đông cũng đến Sở Thành để làm ăn.

“Anh định đi đâu?”

“Ôn Độ, em định đi đâu?”

Hai người cùng lên tiếng, Triệu Kiến Đông cười lớn nói: “Nếu em không có nơi nào để đi, thì đi theo anh. Chị gái anh theo chồng đến đây rồi. Anh đến nương tựa chị gái và anh rể. Anh rể tìm cho anh một công việc ở nhà máy, làm công việc chân tay. Nếu em không có chỗ ở, thì cứ đi theo anh trước đi.”

Ôn Độ đã làm giám đốc cả đời, gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, là một doanh nhân nổi tiếng đã được báo chí nhắc đến vô số lần.

Cậu không muốn kiếp này lại bắt đầu từ việc vác gạch.

“Anh, em cũng có người quen ở đây, em đi trước đây.”
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 56



“Vậy nếu có việc gì thì cứ đến tìm anh nhé!” Triệu Kiến Đông bước nhanh hai bước, đuổi theo Ôn Độ và nói cho cậu địa chỉ nhà anh ấy.

Ôn Độ nhìn Triệu Kiến Đông một cách sâu sắc, gật đầu: “Em nhớ rồi.”

Nói xong, cậu bước đi về phía trước không quay đầu, băng qua đường và đi về hướng ngược lại, nhanh chóng hòa vào dòng người và biến mất.

Triệu Kiến Đông đi theo hướng ngược lại, đến chỗ chị gái anh ấy.

Ôn Độ đứng ở bến xe buýt, mua vé lên xe, đi hai tiếng rưỡi mới đến nơi được xem là nơi phát tài của nhiều người ở kiếp trước. Không ít người ngoại tỉnh đến Sở Thành lập nghiệp, bị người bản địa kỳ thị, có tiền cũng không có chỗ thể trụ lại Sở Thành.

Nhiều người liều lĩnh vào nam làm việc, không biết tiếng địa phương, bị lừa đảo là chuyện thường.

Và tất cả những điều này đều là cơ hội của Ôn Độ.

Trong thời đại đầy vàng son này, những người thông minh và may mắn sau vài thập kỷ sẽ có giá trị tài sản hàng trăm tỷ.

Những người kém may mắn cũng trở thành triệu phú. Bây giờ, miễn là mọi người chăm chỉ, cẩn thận, chịu khó làm việc và có đầu óc linh hoạt hơn một chút, họ có thể kiếm được thành công mà cả đời trước họ không kiếm được.

Ôn Độ nhét hai gói thuốc lá Trung Hoa mềm giá năm đồng vào túi, nhìn người đàn ông đi ngang qua bên cạnh, vẻ mặt ủ rũ, biết rõ ràng anh ấy không phải người bản địa.

Người đàn ông bước vào một quán trà, Ôn Độ cũng theo vào.

Quán trà rất đông khách, lại đặc biệt sạch sẽ.

Bên ngoài trên cây treo một tấm bìa cứng, viết bằng bút lông đỏ dòng chữ “Tố cáo vi phạm vệ sinh thưởng năm hào”.

Thế này quả là ra tay hào phóng!

Có lẽ vì vậy mà quán thu hút được rất nhiều khách hàng.

Quán trà chỉ là một cái lều đơn giản, bày mấy cái bàn ghế nhựa, có chút giống như những quán nướng ven đường ngày nay. Nhưng lượng khách cũng đông đúc không kém gì các quán nướng.

Tìm được một chỗ ngồi, Ôn Độ ngồi xuống. Chẳng mấy chốc, người đàn ông ngoại tỉnh cũng đến và ngồi chung bàn với Ôn Độ.

Quán đông người nên đa số khách đến đều phải ghép bàn.

Hai người im lặng chờ đợi, mãi một lúc sau mới có nhân viên đến.

Đây là giờ cao điểm của trà chiều, giá cả thường rẻ hơn so với bữa ăn thông thường. Ôn Độ dùng tiếng địa phương trôi chảy để gọi món, sau đó đến lượt người đàn ông ngoại tỉnh. Anh ấy khó khăn trao đổi với nhân viên một lúc lâu, đôi mày nhíu chặt thành một cục.

Khi nhân viên rời đi, anh ấy khẽ lẩm bẩm vài câu chửi thề bằng tiếng địa phương, ôm chặt chiếc túi frong tay.

Ôn Độ giả vờ như không thấy.

Ra khỏi quán trà, Ôn Độ vẫn chưa no.

Cậu mới mười hai tuổi, đang tuổi ăn tuổi lớn nhưng lại phải kiếm tiền. Nếu không phải vì muốn kiếm được số tiền đầu tiên, cậu đã chẳng đến quán trà ăn uống.

Ôn Độ nhớ về quán ăn quê nhà, chỉ cần một hào rưỡi là có thể mua được một tô mì thịt cừu, no căng bụng.

Đó mới là nơi phù hợp với cậu.

Em gái cậu hồi nhỏ cũng từng ăn ở đó, mỗi lần đi ăn chỉ ăn được một nửa tô, sau đó lại nhìn anh trai nỉ non nũng nịu: “Anh ơi, em không ăn nổi nữa!”

“Vậy em húp ít nước đi.”

Ôn Độ chừa lại một ít nước cho em gái, phần mì còn lại tự mình ăn hết.

Hai anh em ăn no nê sẽ đi dọc lề đường, thong thả bước về nhà.

Đó là những hình ảnh mà Ôn Độ đã nhớ lại vô số lần trong kiếp trước.

Ôn Độ đi trước người đàn ông ngoại tỉnh, lại đến trước khu đất trống. Cậu đứng đó nhìn xung quanh, dường như đang tìm kiếm ai đó.

Người đàn ông ngoại tỉnh đã sớm chú ý đến Ôn Độ, thấy cậu chờ ở đây khá lâu, đã quan sát một lúc rồi mới đến bắt chuyện.

“Chàng trai, cậu đang nhìn gì vậy?”

Ôn Độ nhìn người đàn ông ngoại tỉnh, cau mày, đầy vẻ đề phòng: “Nhìn gì cũng không liên quan đến anh.”
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 57



Người ngoại tỉnh cười khẽ, chỉ tay về phía khu đất trống trước mặt: “Tôi thấy cậu cứ nhìn mãi, muốn hỏi cậu muốn làm gì vậy. Hay là cậu muốn mảnh đất này?”

“Tôi muốn mảnh đất này làm gì chứ? Tôi đang chờ chủ sở hữu mảnh đất này.” Ôn Độ nói rồi đi về phía bóng râm, mắt vẫn nhìn về phía ngã tư đường.

Khóa mắt nhìn thấy người ngoại tỉnh đi theo đằng sau, cậu biết chuyện này có chín mươi tám phần trăm khả năng thành công.

Đúng như dự đoán, người ngoại tỉnh bắt đầu hỏi dò cậu: “Chú em, cậu tìm chủ mảnh đất này để làm gì?”

“Anh hỏi nhiều thế làm gì? Muốn cướp việc của tôi à? Tôi nói cho anh biết nhé, việc này ngoài tôi ra, anh còn lâu mới cướp được.”

Ôn Độ vẻ mặt đắc ý, tràn đầy khí chất của người trẻ tuổi: “Đừng thấy nơi này có nhiều người đến tìm vàng như vậy mà muốn bám trụ ở địa phương này, độ khó ngang với đi Tây Trúc thỉnh kinh, phải trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn đây. Người ngoại tỉnh như anh thì từ bỏ đi, đừng đến đây góp vui làm gì.”

Làm sao người ngoại tỉnh có thể không biết chuyện này chứ!

Anh ấy đã nếm đủ đắng cay, nên mới cau mày lo lắng.

Chính sách nhà nước tốt, để hưởng ứng lời kêu gọi của nhà mình, dự định đến Sở Thành lập nghiệp.

Ai ngờ mảnh đất anh ấy vất vả kiếm được, lại không tìm được ai xây dựng nhà máy cho.

Hiện giờ, các nhà máy bên cạnh đều đã được xây dựng, sắp sửa đi vào hoạt động, mà đến một công nhân anh ấy cũng không tìm được. Khó khăn lắm mới tìm được một chủ thầy, nhưng giá lại cao ngất ngưởng.

Nếu thực sự để đám người này xây dựng nhà xưởng, anh ấy thậm chí còn không đủ tiền trả lương cho công nhân.

Người ngoại tỉnh đang gặp kho" khăn, bỗng nhiên gặp được Ôn Độ.

“Cậu biết xây nhà xưởng không?” Người ngoại tỉnh hỏi Ôn Độ.

Ôn Độ không thèm trả lời, anh ấy tiếp tục nói: “Trông cậu trẻ thế này, không giống người có kinh nghiệm.”

Ôn Độ liếc anh ấy một cái, hừ lạnh: “Đừng coi thường người khác. Anh biết ông nội tôi làm gì không? Ông ấy đã từng đi du học nước ngoài từ sớm, học về kiến trúc đó. Đừng nói là xây nhà xưởng rách nát, xây cả một tòa nhà cao tầng tôi cũng làm được. Từ nhỏ tôi đã theo ông nội học, học đồng tử công đó. Cả cái Sở Thành này cũng chẳng tìm được mấy người giỏi hơn tôi!”

Người đàn ông ngoại tỉnh trợn tròn mắt, nhìn Ôn Độ từ trên xuống dưới một lượt: “Tôi không tin.”

“Muốn tin hay không thì tùy anh. Không tin cũng không sao, tôi cũng không làm việc cho anh.” Ôn Độ tìm một tảng đá ngồi xuống, lấy từ trong ba lô ra một quyển sổ và một cây bút.

Đây là thứ cậu mua ở hợp tác xã trước khi lên xe rời khỏi nhà.

Trên mặt giấy đã vẽ được kha khá thứ.

Ôn Độ muốn lấy lại toàn bộ kỹ năng của kiếp trước, bởi kiếp này cậu kiếm sống bằng nghề này. Nghĩ về nhà xưởng hiện đại của kiếp sau, rồi nhìn lại nhà xưởng đầy rẫy sai sót trong bản thiết kế của kiếp này, cậu nhíu mày cầm bút bắt đầu vẽ phác thảo

Kỹ thuật của cậu rất chuyên nghiệp, khiến người ngoại tỉnh nhìn vào sáng mắt lên.

Hoàng Long Nghị có con mắt tinh tường, lại gan dạ, thời buổi này không phải ai cũng có quyết tâm dốc hết vốn liếng

như vậy.

Anh ấy rất khôn khéo, đợi đến khi Ôn Độ vẽ gần xong mới lên tiếng: “Chú em, cậu bảo đến tìm chủ mảnh đất này là Muốn nhận việc à?”

“Tất nhiên rồi, chứ không thì tôi chờ ở đây làm gì?”

Ôn Độ nhíu mày, thu dọn bản vẽ lại, cất vào túi, không hề che giấu việc mình là người từ nơi khác đến. Hoàng Long Nghị nhìn động tác của cậu, cảm thấy thằng bé này có chút tài năng, nhưng cách đối nhân xử thế còn có phần non nớt.

Non nớt mới tốt, dùng người như vậy yên tâm hơn.

Những chuyện xây nhà xưởng này, anh ấy phải theo sát, lỡ có chuyện gì xảy ra, anh ấy sẽ phải tán gia bại sản, gánh một khoản nợ khổng lồ.

“Cậu biết xây nhà không?”
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 58



Hoàng Long Nghị nói giọng địa phương, không hề che giấu việc mình là người ngoại tỉnh, thậm chí còn không hỏi Ôn Độ có hiểu hay không.

Đúng là Ôn Độ có thể nghe hiểu được, cậu bực bội nói: “Không phải vừa rồi tôi nói với anh rồi à, cả cái Sở thành tìm không thấy ai biết xây nhà giỏi hơn tôi đâu. Bọn họ còn lâu mới hiểu biết bằng tôi.”

Hoàng Long Nghị nhìn Ôn Độ đứng dậy, trong lòng nóng ruột, vội vàng đuổi theo hỏi: “Chú em, cậu không đợi chủ mảnh đất này nữa à?”

“Để mai nói sau, tôi vẫn chưa tìm được chỗ ở, đi tìm chỗ ở trước đã. Hơn nữa, không phải chỉ có anh ta mới không xây được nhà xưởng. Bên này rất nhiều ông chủ đều bị người bản địa ghét, tạm thời không xây được nhà xưởng. Tôi không có duyên với ông chủ này, vậy đổi sang ông chủ khác xem sao.”

Lúc này Hoàng Long Nghị không thể che giấu thân phận nữa, bước tới kéo tay Ôn Độ, cười nói: “Chú em, anh thấy chúng ta có duyên lắm, cậu cũng không cần tìm người khác đâu.”

Ôn Độ dừng bước, cúi đầu nhìn Hoàng Long Nghị, Hoàng Long Nghị không cao, chỉ tầm 1m7.

“Anh là chủ ở chỗ này à?”

Hoàng Long Nghị vội gật đầu: “Đúng vậy, chú em à, chúng ta có thể tìm chỗ nào đó để nói chuyện tử tế được không? Nếu cậu không chê, tối i nay anh có thể sắp xếp cho cậu một chỗ ở.”

Nhưng Ôn Độ lại lùi lại hai bước, vẻ mặt đề phòng: “Mặc dù anh là người ngoại tỉnh, nhưng trông anh không giống ông chủ.”

Nói xong, cậu lập tức bỏ đi.

Những ngày gần đây, Hoàng Long Nghị vì chuyện xây dựng nhà xưởng mà ruột nóng như lửa đốt. Khó khăn lắm mới tìm được một người xây dựng giúp, sao có thể bỏ lỡ cơ hội này được.

Anh ấy đuổi theo Ôn Độ phía sau, miệng lớn tiếng Gọt: “Chú em, tôi mời cậu ăn cơm! Chúng ta nói chuyện kỹ hơn đi!"

Trời đã tối.

Lúc này trời cũng đã tối ở nông trường Hồng Tinh.

Ôn Oanh mặc áo bông nhỏ, ngồi trên băng ghế nhỏ, ngẩn ngơ nhìn về phía nam.

“Oanh Oanh, sao con lại ngồi đây? Mau vào nhà đi, con còn chưa khỏi cảm, đừng ngồi ngoài cửa hóng gió nữa.”

Bà Ôn rót thuốc đã sắc sẵn vào bát, đặt lên bàn, Gọt Ôn Oanh vào uống thuốc.

“Oanh Oanh, vào uống thuốc đi!”

“Vâng ạ!”

Giọng nói mềm mại, ngọt ngào của cô bé nghe thật ngoan ngoãn, nhưng động tác của cô bé lại chậm chạp, nhìn không giống một đứa trẻ khỏe mạnh.

So với trước đây, bà Ôn thấy cháu gái ngoan ngoãn hơn rất nhiều, bà quay người lén lau ra một viên kẹo đặt trên bàn trước mặt cô bé.

“Uống thuốc xong rồi ăn nhé.”

Ôn Oanh vui vẻ ngẩng đầu lên, nói: “Bà ơi, bà tốt với con quá!”

“Biết bà tốt với con thì đừng chọc giận bà nữa. Mau uống thuốc đi.” Bà Ôn giả vờ hung dữ nói.

Nếu là trước đây, cháu gái nhỏ đã sớm trốn bà đi rồi. Nhưng bây giờ lại như một đứa ngốc, còn cười với bà. Nhìn đứa ngốc nhỏ bé hiện tại, bà Ôn lại càng thích đứa cháu gái nghịch ngợm hay chạy nhảy bên ngoài trước kia hơn.

Ít nhất bà cũng không phải lo lắng đứa trẻ này sẽ chết yểu.

Trong thôn có một tục lệ, những đứa trẻ chết yểu không được chôn cất, mà phải quấn trong chăn nhỏ và ném vào rừng.

Những người nhát gan thường không dám vào rừng vì nơi này đầy rẫy thi thể của những đứa trẻ không may mắn. Từ những đứa trẻ chỉ sáu tháng tuổi đến ba tuổi, số lượng rất nhiều.

Bà Ôn không muốn cháu gái mình cũng chết yểu.

Bà cắn răng, dự định ngày mai ra chợ mua hai cân thịt, băm nhuyễn thịt để nấu cháo thịt cho cô bé.

Thuốc rất đắng.

Khuôn mặt Ôn Oanh nhăn nhó khi uống thuốc.

Chưa uống hết thuốc, cô bé đã muốn nôn, nhưng biết rằng đây là thuốc dùng tiền mua về. Cô bé nôn oẹ mấy lần, cuối cùng đành nuốt hết thuốc. Uống xong vội vàng ngậm viên mứt táo vào miệng, ngay lập tức hết đắng.

Bà nội thật tốt!

“Uống xong rồi à? Còn không vào nhà đi, ngồi đây cười ngốc nghếch gì vậy?” Bà Ôn đến gần cầm bát đi rửa.

Ôn Oanh nhẹ nhàng nói: “Bà ơi, sau này con lớn lên sẽ kiếm thật nhiều tiền, đến lúc đó sẽ mua cho bà những bộ quần áo đẹp, để bà trở thành bà lão đẹp nhất thôn.”

Bà Ôn khẽ cười khẩy, rõ ràng trong lòng rất vui nhưng miệng lại nói: “Bà không mặc những bộ quần áo đó cũng là bà lão đẹp nhất thôn.”

Ôn Oanh nũng nịu dỗ dành bà: “Vậy thì chẳng trách con lại xinh đẹp như vậy? Hóa ra là thừa hưởng từ bà nội!”

“Con bé này học cái thói nịnh hót ở đâu vậy?” Bà Ôn miệng thì chê bai nhưng mắt lại lấp lánh nụ cười.

“Con học từ ba ạ!”

“Đồ ngốc.”

Ôn Oanh như một cái đuôi nhỏ lẽo đi theo sau bà, lề nhề hỏi: “Bà ơi, bà nghĩ anh trai con đã đến nơi chưa? Bây giờ anh ấy đã viết thư cho Oanh Oanh chưa? Bà, con có thể đi tìm anh trai được không?”
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 59



Bà cau mày, đi qua chỗ cô bé, giơ tay khẽ gõ vào đầu cô bé: “Con ăn trúng thuốc lú lẫn rồi à? Con dám nghĩ đến chuyện này sao? Con mà đi tìm anh trai, cẩn thận bị bắt cóc giữa đường đấy.”

Ôn Oanh chớp chớp đôi mắt to, đáng thương lại thiếu tự tin mà hứa hẹn: “Bà ơi, con sẽ không bị bắt lần nữa đâu ạ!”

Cô bé đâu có ngốc như thế!

“Con mà nói thế, cẩn thận bị người ta cười cho rụng răng đấy.”

Bà cụ không biết đứa cháu gái nhỏ bé của bà được ai che chở mà may mắn thoát khỏi tay bọn buôn người.

Bà còn cất công mua mấy xấp vàng mã, dành cả đêm gấp thành thỏi vàng. Nửa đêm, bà lén mang ra ngã ba đường, vẽ một vòng tròn trên mặt đất và đốt hết những thỏi vàng mã đó.

Bất kể là ai đã giúp, bà cũng quyết định mỗi dịp lễ tết đều sẽ đốt vàng mã để tạ ơn.

Đây chính là một ân đức to lớn với nhà bọn họ!

Nghe nói, đã bắt được một tên nữa trong đám buôn người, điều này đã cứu được bao nhiêu gia đình.

“Bà ơi, bà đừng lo, vài ngày nữa răng cháu sẽ rụng thôi.” Ôn Oanh nắm lấy tay áo bà, nhỏ giọng nói.

Bà Ôn cau mày nhìn đứa cháu gái, không biết nên giận hay nên cười.

“Đồ ngốc ạ, vào nhà ngoan ngoãn ngồi đi. Nếu không bà sẽ không cho con đọc thư của anh trai, cũng không cho con viết thư cho anh trai đâu.”

Chiêu này rất hiệu quả, Ôn Oanh nghe xong lập tức xoay người chạy vào nhà.

Cô bé ngồi trên giường đất, cầm cuốn sách giáo khoa, hét lớn: “Bà ơi, con đang đọc sách! Nếu anh trai viết thư, bà nhất định phải cho con đọc đó nhé!”

“Vậy thì con phải ngoan ngoãn, không được chạy ra ngoài nữa.”

Giờ đã là tháng chín, với thân hình nhỏ bé của cô bé, nếu ngã quỵ ngoài đường sẽ chẳng ai hay biết.

Ôn Oanh ôm sách ngữ văn, nhỏ giọng nói: “Con ngoan lắm mà!”

Lớp một bắt đầu học ghép âm, cái này cô bé biết và học rất giỏi. Cô bé học thuộc thanh mẫu xong, nhận ra rằng việc ghi nhớ rất dễ dàng.

Cô bé lại cầm bút, tập viết chính tả trong vở. Bất kỳ chữ cái nào cô bé viết ra, cô bé đều có thể nhận ra và đọc chính хác.

Học thuộc thanh mẫu xong, cô bé học bảng vận mẫu.

Bảng vận mẫu không đơn giản nữa, Ôn Oanh học tập chăm chỉ hơn một tiếng đồng hồ mới ghi nhớ được nội dung. Cô bé cầm bút, viết tất cả các vận mẫu xuống vở.

Ôn Oanh xác định đã học thuộc hết mới cất sách vở đi. Cô bé nằm sấp trên bệ cửa sổ nhìn ra ngoài, mong rằng hôm nay Tống Lệ Dĩnh có thể đến sớm để báo cho cô bé bài tập thầy giáo giao.

Kinh nghiệm trong mơ đã cho cô bé biết, con nhà nghèo chỉ có học hành mới có thể ra khỏi thôn. Nếu không, cô bé chỉ có thể đi làm công nhân trong nhà máy, làm nhân viên phục vụ trong nhà hàng.

Một tháng chỉ kiếm được hai ba trăm đồng tiền lương, những người có học thức đều ngồi văn phòng, mỗi tháng lương được năm sáu nghìn.

Năm sáu nghìn thật là nhiều!

Anh trai đi bê gạch, một tháng chỉ kiếm được năm trăm đồng!

Ôn Oanh lại nhớ anh trai.

Anh trai còn trẻ, sức khỏe dồi dào, làm việc vất vả đến chai sạn hết cả bàn tay, nhưng kiếm được cũng không nhiều hơn người khác. Nghe nói, đây gọi là bán sức lao động, công việc vất vả nhất, mệt mỏi nhất mà kiếm được ít tiền nhất.

Cũng không biết anh trai kiếp này có phải cũng đi làm công việc này hay không.

Ôn Oanh không có tâm trạng chờ đợi Tống Lệ Dĩnh, quay người lại cầm sách giáo khoa toán lên xem tiếp.

Anh trai trong mơ dù vất vả, mệt mỏi đến đâu cũng sẽ chăm chỉ học tập. Anh đều tự học thành tài, Ôn Oanh cũng có thể làm được.

Bà Ôn vén rèm cửa, lén nhìn vào frong phòng, thấy cháu gái đang đọc sách, hài lòng buông rèm cửa tiếp tục làm việc.

Con trai đến Trạm máy móc nông nghiệp canh cổng cho người ta, nói ra thì không dễ nghe, nhưng một tháng cũng được mười đồng.
 
Back
Top Bottom