Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 445



Lục Hạo Chi đã nhận ra rằng thành phố này chính là cơ hội của mình.

Ở Hương Thành, cậu ấy không có nhiều chỗ để chen chân.

Nhưng Sở Thành thì hoàn toàn khác.

Hiện giờ ánh mắt những ông lớn kia đều ở bên ngoài, khinh thường không thèm ngó ngàng đến Sở Thành, phần lớn những người đến Sở Thành là những kẻ có chút tiền, muốn làm giàu nhanh chóng.

Mà những người này đều có một loại đặc tính của dân cờ bạc.

Luật Hạo Chi không giống bọn họ.

Cậu ấy tin vào tiềm năng của thành phố này.

Và cũng nhìn thấy tương lai của nó.

Cho nên cậu ấy mới vô cùng kích động.

“Nếu cậu cần giúp thì đừng khách sáo.” Luật Hạo Chi rất cảm kích những lời nói này của Ôn Độ.

Ôn Độ nhìn thấy sự quyết tâm của Lục Hạo Chi, như chuẩn bị làm một vố lớn, cậu không thể nhịn cười nói: “Thời gian vẫn còn nhiều, bây giờ tôi chỉ muốn tích lũy vốn, cậu chỉ cần sớm hoàn thành mấy cái chợ đầu mối này là được.”

Trước mặt Lục Hạo Chi bỗng nhiên xuất hiện một quyển sổ kế toán.

Quyển sổ này ghi lại lợi nhuận trong thời gian qua.

So với những vụ làm ăn lớn của gia tộc thì hình như nó không đáng kể.

Nhưng nếu tính toán kỹ lưỡng, lợi nhuận thu về lại đáng kinh ngạc.

“Cậu cũng thấy đấy, với nhiều công nhân như vậy, chẳng bao lâu nữa, chợ bán sỉ rau quả của chúng ta không lũng đoạn thị trường thì cũng là địa đầu xả.”

Luật Hạo Chi đã cảm nhận được niềm vui khi kiếm thật nhiều tiền.

“Thời gian không còn sớm, chúng ta mang chút đồ ăn về đi.” Ôn Độ cẩn thận quan sát, trong lòng đã có dự tính.

Luật Hạo Chi gật đầu.

Hai người vừa định quay lại thì Ôn Độ đột nhiên dừng bước, khi nhìn thấy một người phụ nữ cách đó không xa, cậu cứ tưởng mình nhìn nhầm.

Người phụ nữ cười khanh khách đi ngang qua người Ôn Độ, ánh mắt khi lướt qua cậu dừng lại một chút.

Sự khiếp sợ trong mắt cô ta nói cho Ôn Độ biết cậu không nhận lầm người.

“Sao vậy?” Luật Hạo Chi không hiểu hỏi.

Ôn Độ cau mày, giọng có chút lạnh lùng nói: “Tôi vừa thấy một người quen mặt.”

Người phụ nữ đó đột nhiên cứng đờ.

“Ở chỗ này cậu còn quen người nào ư, chẳng lẽ là người thân nhà các cậu, có muốn đi lên chào hỏi không?”

Mỗi lần Luật Hạo Chi nói thêm một câu, gương mặt Nhiễm Tú Trân lại khó coi vài phần.

Cô ta rất sợ Ôn Độ tiến lên nhận mình.

Từ sau khi cô ta và Ôn Thiều Ngọc ly hôn thì không còn nghĩ tới hai đứa nhỏ kia nữa.

Cô ta không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ.

Hiện giờ cô ta đã có một đứa con, cô ta đã dành tất cả quan tâm và bảo vệ đặt ở trên người đứa bé này. Chồng cô ta đối xử với cô ta rất tốt, cô ta không muốn vì chuyện quá khứ mà hủy hoại cuộc sống hiện tại.

Nhiễm Tú Trân quay đầu lại, cảnh cáo nhìn Ôn Độ.

Trong lòng Ôn Độ cười lạnh.

Dù là kiếp trước hay kiếp này, người phụ nữ này luôn nhẫn tâm như vậy.

Cô ta dường như chưa bao giờ để ý đến hai anh em họ trong lòng.

Cậu còn nhớ rõ kiếp trước lúc mình chật vật xuất hiện ở trước mặt cô ta, những lời nói cảnh cáo của cô ta, và ánh mắt hiện tại của cô ta chẳng có gì khác nhau.

Ôn Độ muốn nói cho cô ta biết em gái đã mất tích.

Nhưng nhìn thấy thái độ của Nhiễm Tú Trân, cậu cảm thấy không cần phải nói với cô ta nữa.

Quảng cáo tìm kiếm em gái được lan truyền rất rộng rãi.

Chỉ cần người có điện thoại di động đều có thể nhìn thấy nó.

Nhưng người phụ nữ kia chưa bao giờ hỏi một câu về em gái.

Sau đó con trai và chồng cô ta xảy ra chuyện, sau khi cô ta biết được thân phận của cậu thì chạy tới cầu xin cậu.

Sao cậu có thể đồng ý chứ?
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 446



Cô ta liền thuê người lên đài truyền hình, làm ầm ĩ trên mạng khiến mọi người đều biết.

Cũng may cô ta chỉ biết cậu là con rể của nhà có tiền, cũng không biết thân phận thật sự của cậu.

Ôn Độ đã đề phòng điều này từ sớm, ngoài bản thân cậu ra, không ai biết đế chế thương mại của cậu lớn đến mức nào.

Ngay cả khi giao tiếp với trợ lý hay thư ký của mình, phần lớn cũng đều qua online.

Cuộc họp cũng vậy.

Ôn Độ chỉ muốn để lại toàn bộ tài sản cho em gái, cậu không muốn bất kỳ kẻ nào biết về thân phận của mình.

“Chẳng phải ai quan trọng. Hoàn toàn không cần thiết.”

Ôn Độ thấy Nhiễm Tú Trân thở phào nhẹ nhõm, trong mắt hiện lên sự chế giễu.

Kiếp này em gái vẫn còn sống rất tốt.

Ba cậu cũng còn sống.

Bà nội cũng khỏe mạnh.

Cậu vẫn sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào lấy được chỗ tốt từ mình.

“Vé đài truyền hình tôi đã lấy được rồi. Đến lúc đó chúng ta gọi bà nội qua sớm một chút, cổ vũ cho chú Ôn!”

Luật Hạo Chi nhớ đến mục đích Ôn Độ tới đây lần này chủ yếu là muốn thăm Ôn Thiều Ngọc.

“Làm phiền cậu rồi.”

“Giữa chúng ta không cần phải nói những chuyện này.” Luật Hạo Chi nhìn thoáng qua ven đường, “Tài xế lái xe tới rồi, chúng ta về thôi. Bà nội đang ở nhà chờ chúng ta đó.”

“Được.”

Một chiếc xe tương đối sang trọng đỗ ở ven đường.

Trong lòng Nhiễm Tú Trân nghĩ rằng loại xe gì mà cần tài xế lái tới, cứ làm như nhà mình giàu lắm vậy.

Cô ta chưa kịp quay lại nhìn thì chồng cô ta đã nói: “Giá chiếc xe này không rẻ đâu! Hương Thành đúng là nơi đầy rẫy người có tiền. Em nhìn hai tiểu thiếu gia trẻ tuổi kia kìa, người vóc dáng cao kia chắc chỉ khoảng 20 tuổi, người còn lại nhỏ tuổi hơn, trông chỉ tầm mười mấy tuổi, nhưng giá trị của người ta tuyệt đối không phải thứ chúng ta có thể tưởng tượng được.”

Nhiễm Tú Trân nghe chồng mình nói, theo bản năng quay đầu lại nhìn, trong đó có một người đàn ông vóc dáng rất cao, không phải ai khác, chính là đứa con trai lớn mà cô ta đã từng vứt bỏ ở quê nhà không muốn nhận ra.

“Có lẽ đó không phải xe của bọn họ.” Nhiễm Tú Trân không tin nhà họ Ôn có thể xoay người.

Tuy mấy năm trước cô ta từng nghe nói, thực ra nhà họ Ôn là địa chủ. Sau đó ba Ôn Thiều Ngọc qua đời, gia đình mới suy sụp.

Bà Ôn dẫn theo một trai một gái, cuộc sống còn khổ hơn những gia đình nghèo nhất trong thôn.

Bên này, chồng của Nhiễm Tú Trân lại nói: “Cho dù những chiếc xe này không phải của họ, nhưng có thể kết giao với người có tiền, cũng tuyệt đối không phải hạng người bình thường.”

“Vậy sao?”

Nhiễm Tú Trân Muốn đuổi theo hỏi một câu, nhưng lại lo lắng quan hệ giữa mình và Ôn Độ bị phơi bày.

Mà điều khiến cô ta sợ hãi hơn đó là Ôn Độ sống tốt hơn mình.

Cô ta không thân với con trai lớn.

Không phải cô ta không muốn không thân với con trai lớn, mà là con trai lớn vừa được sinh ra không bao lâu đã bị bà Ôn mang đi.

Theo lời của bà Ôn mà nói: “Buổi tối con nghỉ ngơi thật tốt, chuyện đứa nhỏ không cần con quản.”

Cô ta không hiểu tại sao bà Ôn lại tàn nhẫn như vậy. Nhưng trong lòng cô ta biết rõ bà Ôn coi thường mình.

Gia đình đó thực sự khiến cô ta cảm thấy ngột ngạt.

Cô ta không thể chờ đợi để thoát khỏi nơi đó.

Sau đó cô ta đã thành công.

Cô ta không muốn có đứa con thứ hai, lúc ấy Ôn Thiều Ngọc nói chỉ cần cô ta sinh đứa bé ra, hắn sẽ đồng ý ly hôn với cô ta.

Cô ta tin, hắn cũng nói được làm được.

Thời gian trôi qua thật sự rất nhanh.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 447



Không ngờ rằng chỉ trong nháy mắt đã trôi qua nhiều năm như vậy.

Hiện tại cô ta sống rất hạnh phúc, còn có một đứa con trai đáng yêu, ngoan ngoãn, hiểu chuyện.

Cô ta không muốn nghĩ lại những chuyện đã xảy ra ở nông trường Hồng Tinh.

Đối với cô ta, nông trường Hồng Tinh như một cơn ác mộng.

Nhưng bây giờ, có người lại lấy nó ra nói trên mặt bàn.

Trong lòng Nhiễm Tú Trân ngoại trừ cảm giác chán ghét ra thì chỉ nghĩ đến việc chạy trốn.

Cô ta không muốn có bất kỳ liên hệ nào với nông trường Hồng Tinh nữa.

“Nếu con của chúng ta có được mối quan hệ như vậy thì tốt biết mấy.”

Gương mặt Nhiễm Hiểu Trân trong nháy mắt trắng bệch.

Chồng cô ta quan tâm hỏi: “Em làm sao vậy? Nhìn sắc mặt em có vẻ không được tốt lắm.”

“Em có chút không thoải mái, chúng ta đi về thôi.” Nhiễm Tú Trân kéo cánh tay chồng, vội vã bước nhanh về phía

trước.

Ôn Độ ngồi trong xe nhìn thấy vẻ mặt lo lắng và bất an của người phụ nữ, trong mắt tràn đầy sự lạnh lùng.

Người phụ nữ đó càng không muốn gặp cậu, cậu càng muốn xuất hiện trước mặt cô ta.

Ha, hù chết cô ta.

Trong khoảnh khắc này, Ôn Độ trở nên vô cùng trẻ con.

“Có phải cậu có chuyện gì không?” Luật Hạo Chi vẫn rất nhạy cảm.

Xe đã bắt đầu chạy trên đường.

Vừa lúc đi ngang qua Nhiễm Tú Trân và chồng của cô ta.

Nhiễm Tú Trân theo bản năng nhìn vào trong xe, vô tình đối diện với đôi mắt lạnh như băng của Ôn Độ.

Cô ta không tự chủ rùng mình một cái.

Cô ta biết đứa trẻ đã nhận ra mình.

“Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là gặp một người trông rất giống người đã chết nên không kìm được mà nhìn thêm vài lần.” Ôn Độ dựa lưng vào ghế, dáng vẻ lười biếng nhưng toàn thân lại toát ra vẻ lạnh lẽo không thể xuyên thủng.

“Thật sao?”

Nhưng Luật Hạo Chi lại cảm thấy không đúng cho lắm.

Ôn Độ thản nhiên nhíu mày: “Tôi lừa cậu làm gì?”

“Tôi chỉ quan tâm cậu thôi, dù sao cậu cũng là đối tác của tôi, nếu như bên cậu xảy ra vấn đề, bên tôi cũng cần có biện pháp phòng ngừa khẩn cấp.”

Luật Hạo Chi dự định đi chinh chiến thị trường nội địa.

Cậu ấy vẫn còn trẻ.

Luật Hạo Chi chưa từng nói với ai, cậu ấy có giác quan thứ sáu rất thần kỳ. Bất kể là làm ăn hay làm việc khác, chỉ cần việc đó mang lại cho cậu ấy cảm giác không tốt, dù lợi nhuận có lớn đến đâu, cậu ấy cũng sẽ không tham gia.

Lần đầu tiên cậu ấy gặp Ôn Độ, là nể mặt em trai mới ra tay giúp cậu.

Nhưng sau này mỗi lần Ôn Độ tìm cậu ấy để hợp tác, cảm giác của cậu ấy luôn mách bảo rằng cậu ấy nhất định phải đồng ý.

Lô hàng da đầu tiên, Luật Hạo Chi sai người làm thành túi da cao cấp và áo da cao cấp.

Cậu ấy đều không lấy đến Hương Thành, mà trực tiếp gửi chúng đến bên kia bờ đại dương.

Giá của những sản phẩm đó đã tăng lên gấp 100 lần.

Vì vậy mà Luật Hạo Chi cũng kiếm lời được một số tiền lớn.

Tiếp theo Ôn Độ cung cấp lông cừu, còn có da khác. Cậu ấy dùng để làm giày da cho phụ nữ, lượng tiêu thụ lại vượt ngưỡng dự tính lần nữa.

Lượng tiêu thụ cao đồng nghĩa với việc kiếm được nhiều tiền.

Nhưng lượng tiêu thụ nhiều kết hợp với giá cả đắt đỏ có nghĩa là cậu ấy đã nắm trong tay một quả trứng vàng.

“Xem ra cậu đang có thứ phải cầu xin tôi.” Ôn Độ thờ ơ nhìn qua.

Trong lòng Luật Hạo Chi xì một tiếng, người này thật đúng là nhạy cảm.

“Tôi không có ý định nâng giá hàng, nhưng giá cả cậu đưa ra vẫn phải cao hơn một chút.” Ôn Độ đã chia sẻ phần kinh doanh của mình, bản thân cậu cũng phải được nhận một phần hoa hồng.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 448



Giá bán ở bên này nhất định sẽ phải tăng thêm.

“Sao tự dưng lại muốn tăng giá?” Luật Hạo Chi híp mắt nhìn cậu, vừa nhìn đã biết trong lòng không thoải mái.

Luật Hạo Chi bắt đầu nghĩ lại.

Có phải gần đây biểu hiện của cậu ấy quá tốt, nói chuyện cũng quá nhiệt tình, cho nên mới khiến Ôn Độ tham lam không?

Giọng Ôn Độ không nhanh không chậm đáp: “Đây không phải là giá khởi điểm. Giá cả này nếu cậu tìm ở nơi khác, chắc chắn không thể rẻ hơn của tôi. Nhưng tôi không thể chịu lỗ được.”

“Cậu nói như vậy mà không đỏ mặt à?” Luật Hạo Chi không muốn trở thành kẻ coi tiền như rác.

Ôn Độ: “Trong kinh doanh không thể để cậu ăn thịt, còn chúng tôi ngay cả một ngụm canh cũng không có.”

“Cậu không thể quá đáng.”

“Chỉ tăng một chút mà thôi, có gì quá đáng đâu, so với số tiền cậu kiếm được chẳng qua là chín trâu mất một sợi lông.”

Trong lúc hai người nói chuyện thì đã về đến nhà.

Lúc về cậu mới phát hiện trong nhà hình như thiếu hai đứa nhỏ.

Ban đầu Ôn Độ cũng không nghĩ nhiều, còn tưởng rằng hai đứa nhỏ đang ở trong phòng làm bài tập.

Tuy trường học cho nghỉ hè, nhưng còn có bài tập hè.

Lần này ra ngoài chơi, không biết bao lâu mới có thể trở về, Ôn Oanh quyết định mang bài tập hè theo.

Từ hôm qua đến nay, chỉ cần lúc không có việc gì, Ôn Oanh đều sẽ thanh thản ổn định làm bài tập.

Hiện tại, trong lòng Ôn Độ còn có một chuyện qua trọng khác.

Cậu nhìn thoáng qua bà nội, đưa tay kéo ba cậu vào phòng mình.

“Con kéo ba vào làm gì? Thần thần bí bí làm gì thế?” Ôn Thiều Ngọc còn có việc bận, định nói xong liền đi ra ngoài.

Ôn Độ cũng không lòng vòng, nói thẳng: “Hôm nay con nhìn thấy người phụ nữ kia.”

“Ai vậy? Chẳng lẽ là chị Mai lúc trước con đã nói với ba?” Ôn Thiều Ngọc còn tưởng rằng con trai nhìn thấy đại minh tinh.

Ôn Độ đành phải nói một cái tên.

“Con thấy Nhiễm Tú Trân.”

Ôn Độ vẫn luôn quan sát vẻ mặt của ba mình, phát hiện sau khi ba cậu nghe thấy cái tên này chỉ hơi ngạc nhiên, sau đó sắc mặt trở nên khó coi.

Ôn Thiều Ngọc cau mày hỏi: “Vậy cô ta có nhìn thấy con không? Có nói chuyện với con không?”

Ôn Thiều Ngọc biết người phụ nữ kia không thích mình. Nếu không thì lúc trước đã không bỏ đi không thèm ngoảnh đầu lại.

“Bà ta có thể nói gì với con được chứ, bà ta chán ghét con còn không kịp, sao có thể nói chuyện với con đây?”

Giọng điệu Ôn Độ lạnh như băng.

Ôn Thiều Ngọc lo lắng nhìn thoáng qua con trai: “Thật ra cô ta không thích cuộc sống ở nông thôn, dù sao thì cô ta cũng là người thành phố.”

Lời này của Ôn Thiều Ngọc khô khan, như thể đang nói dối.

Ôn Thiều Ngọc rất uể oải.

Hắn còn nói: “Thật ra cô ta sống cũng không dễ dàng. Cho dù cô ta có sai, nhưng cũng là người sinh con ra. Con không nên trách cô ta, cũng không nên oán cô ta. Là ba không có bản lĩnh, không thể giữ mẹ con lại, không cho mẹ cuộc sống mẹ con muốn.”

“Cô ta rời đi cũng do ba quá ngu ngốc, con và em gái con không nên trách cô ta, dù nói thế nào, cô ta cũng là mẹ ruột của các con.”

Gương mặt Ôn Độ càng ngày càng khó coi.

“Ba không cần nói chuyện thay bà ta, bà ta là người như thế nào, trong lòng con rõ ràng hơn ba.”

Giọng điệu Ôn Độ rất lạnh.

Cậu từng tưởng rằng mình không hận, trên thực tế mình vẫn rất hận.

“Cô ta cũng có nỗi khổ riêng của mình.”

“Chỉ nghĩ đến lợi ích bản thân là nỗi khổ của bà ta ư?”

Ôn Thiều Ngọc nghe câu hỏi của con trai thì á khẩu không trả lời được.

Dù nói thế nào thì người phụ nữ kia cũng là mẹ của cậu.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 449



“Dù cô ta có làm gì đi nữa, thì đó cũng là sự tự do của cô ta."

“Vâng”

Giọng nói Ôn Độ lạnh lẽo, nhưng vô cùng dọa người.

Cho dù là người không thông minh cũng có thể nghe ra được, cậu rất có ý kiến đối với người phụ nữ kia.

Ôn Độ nhìn ba mình, thẳng thắn hỏi: “Ba, nhiều năm như vậy ba không kết hôn, có phải còn đang chờ bà ta không?”

Ôn Thiều Ngọc kinh ngạc nhìn Ôn Độ.

Ôn Thiều Ngọc vội cũng xua tay giải thích: “Trước kia ba rất thích cô ta. Khi đó cô ta sinh cho ba hai đứa con, ba c*̃ng không nghĩ tới cái gì khác. Khi cô ta muốn về thành phố mà đề nghị ly hôn với ba, ngay cả hai đứa con cũng không cần, ba đúng là nghĩ mãi không ra.”

“Sau đó ba mới hiểu được, thì ra cô ta vốn dĩ không thích ba. Cô ta gả cho ba chỉ vì không muốn chịu khổ mà thôi. Hơn nữa vẻ bề ngoài c*̉a ba đẹp trai, nhà chúng ta ăn uống cũng tốt hơn nhà người khác một chút, nên cô ta mới lựa chọn ba trong một đống người.”

“Ba có thể nhìn ra những điều này, thật sự không dễ dàng chút nào đâu.”

Không phải Ôn Độ đang nói móc ba cậu, mà là thật tâm thật ỷ khích lệ.

Chỉ là lời khích lệ này nghe như là nói móc.

Rất không êm tai.

Ôn Thiều Ngọc cười khổ: “Ba cũng không phải kẻ ngốc. Sau khi ly hôn với cô ta, ba cũng không cam lòng cho lắm, mỗi ngày cà lơ phất phơ, còn đi học theo người ta đánh bài.”

“Sau đó ba suy nghĩ cẩn thận. Ở trong lòng cô ta bất cứ chuyện gì cũng không quan trọng bằng việc quay lại thành phố. Cô ta có cuộc sống tốt hơn, điều này không có gì đáng trách, ba không cho cô ta cuộc sống tốt đẹp như tưởng tượng, nếu còn không thả cô ta đi, vậy ba cũng không phải thứ tốt đẹp gì.”

Ôn Độ nghe xong những lời này liền biết trong lòng ba cậu đã hiểu rõ, trong lòng cậu nhẹ nhõm hơn hẳn.

Thế là đủ rồi.

Cậu còn đang lo lắng sau này ba cậu sẽ mềm lòng.

Nếu ba cậu đã không mềm lòng, vậy có một số việc cũng nên nói với ba cậu một tiếng.

“Hôm nay bà ta nhìn thấy con, còn cảnh cáo con phải làm bộ như không biết bà ta.”

Ôn Độ vừa nói xong, sắc mặt Ôn Thiều Ngọc đã trở nên vô cùng khó coi.

Người phụ nữ chết tiệt kia không muốn có bất cứ liên lụy gì với hắn cũng được, nhưng sao cả con trai mình cũng không quan tâm?

Chẳng lẽ trong lòng người phụ nữ kia, con mình cũng không quan trọng ư?

Chẳng lẽ qua nhiều năm như vậy, cô ta chưa từng nghĩ tới hai đứa nhỏ?

Thật ra trong lòng Ôn Thiều Ngọc đã có đáp án.

Trái tim người phụ nữ kia không phải tàn nhẫn bình thường.

“Sau này gặp lại người phụ nữ kia thì cứ làm bộ như không biết cô ta, nếu sau này cô ta tới tìm con, con phải nói với ba, không nên tiếp xúc một mình với cô ta.”

Ôn Thiều Ngọc không muốn con trai mình phải chịu uất ức, hắn biết con trai cũng có biện pháp giải quyết chuyện này, nhưng dù sao con trai cũng là con, mặc kệ thế nào thì người phụ nữ kia cũng là mẹ ruột của cậu.

Có những lời truyền ra sẽ bất lợi cho con trai.

Hắn không cho phép bất cứ ai làm hại con mình.

“Mặc kệ sau này cô ta tìm con là vì chuyện gì, con cũng không được ra mặt. Nhớ kỹ chưa?”

Lần đầu tiên trong đời Ôn Thiều Ngọc ra dáng người ba uy nghiêm.

Sắc mặt Ôn Độ tốt hơn rất nhiều.

Cậu tức giận không phải vì người phụ nữ kia không nhận cậu.

Cậu chỉ lo ba mình còn nhớ thương người phụ nữ kia mà thôi.

“Ba yên tâm.”

Ôn Thiều Ngọc thấy con trai đồng ý rồi, vì thế gật gật đầu, xoay người đi vào bên trong.
 
Back
Top Bottom