Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 625



Nghĩ đến kiếp trước, người phụ nữ ngốc nghếch này một mình nuôi lớn con của bọn họ, chịu rất nhiều đau khổ, còn bị ba mẹ đuổi ra khỏi nhà.

Mà Kiều Huyên Huyện vẫn luôn biết về tin tức của cô ấy nhưng lại ở sau lưng giờ trò xấu.

Cả đời này anh không ra tay với Kiều Huyền Huyền đã là ân lớn trời ban rồi.

Anh sẽ không cho phép Kiều Huyên Huyên lại đến phá hoại tình cảm của anh và Chu Mẫn Nguyệt.

"Anh làm như vậy, về sau em còn chạm mặt với Kiều Huyên Huyên như thế nào nữa đây?" Nghe được tiếng bước chân bên ngoài truyền đến, Chu Mẫn Nguyệt mới lôi kéo Ôn Độ đi vào bên trong.

Sắc mặt Ôn Độ không hề thay đổi nói: "Không cần thiết phải làm bạn với người như vậy, chẳng lẽ em muốn tặng anh cho cô ta à?"

Chu Mẫn Nguyệt lập tức không nói thêm gì nữa.

Cô ấy sẽ không cho phép đâu.

Cho dù quan hệ giữa cô ấy và Kiều Huyện Huyên có tốt bao nhiêu, cô ấy cũng sẽ không tiếp xúc với Kiều Huyên Huyên nữa.

Kiều Huyên Huyên biết rõ Ôn Độ đã đính hôn với cô ấy.

Nhưng còn nói ra lời nói như thế ở trước cửa nhà cô ấy để ngăn cản Ôn Độ, Chu Mẫn Nguyệt cũng không phải kẻ ngốc, làm sao còn có thể tiếp tục làm bạn với loại người như vậy nữa.

"Anh sẽ đưa em ra ngoài."

"Sau này đừng để ý đến loại phụ nữ này nữa, cũng không nên nói gì với cô ta."

Chu Mẫn Nguyệt: "Như vậy có phải không tốt lắm không?"

Cô ấy định từ từ lạnh nhạt với Kiều Huyền Huyền, sau đó dần dần không liên lạc nữa.

Ôn Độ lạnh giọng nói: "Nhỡ đâu trong lòng cô ta nghĩ phải làm sao để g**t ch*t em thì thế nào?"

"g**t ch*t em làm gi?" Chu Mẫn Nguyệt mờ mịt hỏi.

"Sau khi g**t ch*t em, cô ta mới cảm thấy mình có cơ hội được ở bên cạnh anh."

Chu Mẫn Nguyệt nổi da gà.

Trên thế giới còn có loại người như vậy sao?

Cô ấy muốn thay Kiều Huyên Huyên giải thích, nhưng đối diện với ánh mắt Ôn Độ, không biết tại sao cô ấy vẫn luôn cảm thấy Kiều Huyên Huyên dường như thật sự sẽ làm ra một chuyện như thế.

"Về sau em sẽ không bao giờ liên lạc với cô ta nữa"

"Ngoan!"

Ôn Độ rất hài lòng.

Anh biết rõ Chu Mẫn Nguyệt là một người phụ nữ rất hướng nội: "Nếu như em cảm thấy không có bạn bè, em có thể tâm sự cùng với em gái của anh nhiều hơn, con bé là một cô gái rất hiểu chuyện, sẽ không cố tình gây sự, cũng sẽ không gây khó dễ cho em."

Nhà họ Kiều đối với hôn sự của con gái nhà mình hài lòng đến không thể hài lòng hơn.

Chỉ là mẹ Kiều có chút bất an.

Đợi sau khi Ôn Độ đi rồi, mẹ Kiều mới len lén kéo con gái vào trong phòng, đóng cửa lại, nhỏ giọng hỏi: "Có phải con và cậu ấy đã xảy ra cái kia, cho nên cậu ấy mới vội vàng cưới con về nhà như thế không?"

Chóp tai Chu Mẫn Nguyệt đỏ ửng, cô ấy thấp giọng nói: "Mẹ, nếu như anh ấy thật sự làm như vậy thì hẳn là mẹ nên cảm thấy vui mừng mới đúng. Ít nhất anh ấy là một người đàn ông có trách nhiệm, đáng để phó thác cả đời."

Mẹ Kiều thấy con gái như vậy bèn tức giận không chỗ phát tiết.

"Con bị ngốc rồi đúng không?"

Chu Mẫn Nguyệt mới không ngốc, chỉ là đôi khi cô ấy rất ngây thơ.

"Mẹ, con cũng không phải kẻ ngốc"

"Được rồi, mẹ không nói mấy lời khác nữa. Người là do chính con chọn, chính con phải hiểu rõ trong lòng. Mẹ chỉ muốn nói với con là điều kiện của nhà bọn họ quá tốt, con gả qua đó chắc chắn người khác sẽ nói này nói nọ”

“Mặc kệ người bên ngoài nói cái gì, con cũng đừng để trong lòng. Nhà chúng ta không ham tiền tài nhà bọn họ, chỉ là mẹ mong con có thể gả cho người thích hợp, sống tốt đẹp cả đời."

"Mẹ, con biết ạ.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 626



Mắt Chu Mẫn Nguyệt hơi đỏ.

Mẹ Kiều nhìn con gái lớn lên duyên dáng yêu kiều, trong lòng vô cùng luyến tiếc.

Nhà bọn họ không trọng nam khinh nữ giống như nhà người khác. Tuy điều kiện trong nhà bình thường nhưng vẫn nguyện ý cho con gái đi học, để con gái đi con đường mình lựa chọn chứ không phải là bọn họ lựa chọn cuộc sống thay cho cô ấy.

Cho dù là con trai hay con gái cũng phải đối xử bình đẳng.

"Con có cơ hội ra nước ngoài du học, cho dù là kết hôn sinh con cũng không cần ở nhà. Con phải làm một người phụ nữ độc lập, phải phát huy học thức của mình, đừng lãng phí nhiều năm vất vả cố gắng như vậy. Con học nhiều năm như thế không phải vì để về nhà giúp chồng dạy con, mà là để cống hiến vì xã hội này."

Mẹ Kiều hy vọng con gái có thể độc lập.

Cho dù có một ngày, tình cảm của cô ấy và Ôn Độ tan vỡ thì cô ấy cũng có đủ năng lực nuôi sống bản thân và đứa nhỏ.

Chu Mẫn Nguyệt ghi tạc lời nói của mẹ vào trong lòng.

Thời gian kết hôn rất vội vàng.

Nhưng những gì cần chuẩn bị đều đã sẵn sàng.

Ôn Độ mang đến cho Chu Mẫn Nguyệt một hôn lễ long trọng.

Sau khi kết hôn không bao lâu, đôi vợ chồng son bèn ngồi máy bay bay ra nước ngoài tiếp tục việc học.

Mỗi lần bà Ôn gọi điện thoại cho cháu trai đều dặn dò một việc: "Nếu Nguyệt Nguyệt có con, con tuyệt đối đừng để Nguyệt Nguyệt sinh con ở nước ngoài, cho dù xảy ra chuyện gì, con cũng phải đưa con bé về đây cho bà mới được"

Ôn Độ cảm thấy bà nội chỉ đang thích quan tâm.

"Bà nội, nếu bà không ngại, hai năm sau nữa hãy ôm chất được không?" Ôn Độ nói xong bèn cúp điện thoại.

Anh lo lắng bà nội trực tiếp mở miệng mắng anh.

Nào ngờ mấy ngày sau vẫn không thấy điện thoại gọi lại.

Làm cho Ôn Độ có chút lo lắng đề phòng.

Anh vẫn luôn cảm thấy bà nội sẽ đột nhiên kiếm tới.

Lúc bà Ôn gọi điện thoại, Ôn Oanh đang ngồi ở bên cạnh đọc sách.

Cô thấy bà nội cúp máy mới ngạc nhiên hỏi: "Bà nội, anh trai con làm sao thế?"

"Anh trai con nói tạm thời sẽ không sinh con, bảo bà chờ thêm vài năm nữa rồi hãy bế chắt."

Bà Ôn sinh con sớm, Ôn Thiều Ngọc cũng sinh con sớm, bây giờ Ôn Độ kết hôn sớm, cho dù có kéo thêm hai năm nữa thì bà vẫn có thể ôm chặt như bình thường.

Cho dù trước đây thằng nhóc này không nói thì bà cũng đã dặn dò cả năm rồi, bây giờ thằng nhóc này mới cho một tin chuẩn.

Ôn Oanh thuận miệng nói: "Nói không chừng chắt trai của bà đã đến rồi đấy!"

Ôn Oanh cũng chỉ là thuận miệng nói.

Ai ngờ nửa năm sau, chị dâu cô đã trở về.

Cái bụng to lớn kia nhô cao làm Ôn Oanh sợ tới mức không dám tiến lên.

Toàn bộ nhà họ Ôn đều cẩn thận từng li từng tí.

Bà Ôn còn lo lắng cô ấy ở nhà không thoải mái, bảo cô ấy cứ về nhà mẹ đẻ ở một thời gian ngắn.

Kết quả cô ấy ở nhà mẹ đẻ được hai ngày đã vội vàng trở về.

Bà Ôn có lòng muốn hỏi hai câu, lại lo lắng cháu dâu khó mở miệng nên mới tìm đến Ôn Oanh.

"Con đi hỏi chị dâu con vì sao không ở nhà mẹ đẻ thêm hai ngày nữa, có phải đã xảy ra chuyện gì không. Bây giờ con bé đang mang thai, cũng không thể nghĩ đông nghĩ tây được, điều này không tốt đối với thân thể con bé, cũng không tốt cho đứa nhỏ."

Ôn Oanh nhận được mệnh lệnh của bà nội, lập tức đến phòng bếp bưng mấy loại hoa quả tươi đến viện của anh trai.

"Chị dâu, chị có ở đó không?"
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 627



Tuy Chu Mẫn Nguyệt và Ôn Độ kết hôn mới hơn một năm nhưng hai người vẫn chưa từng trở về, cũng chưa từng ở chung với Ôn Oanh, thay vào đó là mỗi ngày nói hai câu qua điện thoại.

Thường xuyên qua lại, tình cảm của hai người vẫn rất tốt.

"Em vào đi!"

Chu Mẫn Nguyệt định ra ngoài đón cô.

Ôn Oanh đi rất nhanh, thấy cô ấy muốn đi ra bèn nói: "Chị dâu, chị đừng nhúc nhích, cũng không phải người ngoài mà, sao lại khách sáo như vậy chứ."

Chu Mẫn Nguyệt nghe vậy cười nói: "Vậy chị sẽ không động nữa nha!"

Bây giờ đứa bé đã được bảy tháng.

Cô ấy đứng lên sẽ rất khó chịu.

Lúc bình thường đứng rồi thì sẽ không muốn ngồi xuống, ngồi xuống rồi thì sẽ không muốn đứng lên. Lúc đi bộ, xương chậu của cô ấy còn rất đau, khoảng thời gian gần đây lại càng không muốn đi bộ.

"Chị dâu, chị muốn ăn cái gì cứ nói thẳng, đây là nhà mình, chị không cần khách sáo, cũng không cần ngượng ngùng, nếu như chị ngượng ngùng, vậy thì em sẽ gọi điện thoại cho anh trai em, bảo anh ấy trở về chăm sóc chị. Ôn Oanh ăn nói khá giỏi.

Chu Mẫn Nguyệt vội nói: "Cái gì chị muốn ăn trong nhà đều có cả, chị không chịu ấm ức."

"Vậy tại sao chị còn trở về? Ở nhà chị không thoải mái ạ?" Ôn Oanh nói chuyện thật sự rất thẳng thắn, hoàn toàn không cho người ta có cơ hội phản ứng.

Chu Mẫn Nguyệt sửng sốt một chút mới nói: "Không phải em trai chị đã kết hôn rồi sao? Em dâu chị ở nhà, cũng có thai, mẹ chị một mình chăm sóc không được hai người nên chị mới trở về."

Ôn Oanh lập tức hiểu ngay.

Lúc trước anh trai kết hôn, trong lòng cô có một loại cảm giác giống như ngôi nhà này không phải nhà của cô, mà là nhà của người khác.

Cô giống như một người ngoài.

Cô rất lo lắng chị dâu sẽ không thích mình, chán ghét mình, không thích mình ở nhà.

Khi đó, cô cũng bắt đầu tính toán tìm một căn nhà mới, trực tiếp dọn ra ngoài ở.

Cũng may cô vẫn chưa hoàn toàn thực hiện chuyện này.

Đợi đến sau khi anh trai kết hôn, đã mang theo chị dâu ra nước ngoài tiếp tục việc học.

Cô mới cảm thấy cuộc sống sau khi anh trai kết hôn và trước kia không có gì khác nhau.

Tâm trạng không được tự nhiên trong lòng mới chậm rãi chuyển biến tốt đẹp.

Chắc chị dâu còn tưởng rằng đó vẫn là nhà của mình, sau khi trở về muốn từ từ ở lại một khoảng thời gian ngắn.

Sau khi về đến nhà mới ý thức được em trai kết hôn, trong nhà có thêm một người, mà tất cả mọi người phải quan tâm đến cảm xúc của người em dâu kia, cho dù cô ấy có đang mang thai thì cũng phải quan tâm đến tâm trạng của em dâu.

Ở một thời gian ngắn thì được, nhưng ở lâu, trong lòng cô ấy cũng sẽ không thoải mái.

Mà ở nhà chồng, cô ấy là người được cưng chiều kia.

Cho dù chồng không có ở nhà thì ở đây vẫn thoải mái hơn so với ở nhà mẹ đẻ nhiều.

Quan trọng là đồ ăn trong nhà cũng ngon hơn nhà mẹ đẻ.

Chu Mẫn Nguyệt cũng không phải kẻ ngốc, ở nhà được ba ngày đã trực tiếp trở lại.

"Em còn tưởng rằng là vì chị sợ bà nội không vui! Em còn tính đến đây nói với chị, chị muốn ở đâu thì cứ ở đó, không cần lo lắng chuyện khác, đây là nhà của chị, thích làm gì thì làm là được"

"Ừm!"
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 628



Trước khi Chu Mẫn Nguyệt về nước vốn còn rất thấp thỏm.

Trải qua mấy ngày ở chung, Chu Mẫn Nguyệt cảm thấy ở nhà thật sự rất tốt.

Bà nội tìm mọi cách để nấu những món ăn mà cô ấy thích, mùi vị thanh đạm lại không dầu mỡ, mấu chốt là vừa dinh dưỡng vừa ngon miệng. Mỗi ngày còn có người tới giải sầu cùng cô ấy, cô ấy không chỉ được xem TV mà còn được nghe nhạc, đọc sách...

Dù sao cô ấy ngoại trừ ăn cơm và ngủ thì chính là được dỗ vui vẻ.

Mỗi ngày trôi qua khá tự tại.

Căn bản không cần quan tâm đến người khác nói gì về cô ấy.

Mấu chốt là sau khi mẹ ruột cô ấy tới đây hai chuyến, nói vài câu với cô ấy thì người nhà chồng căn bản cũng không nói gì đến cô ấy nửa câu nào. Còn lo lắng không đủ sách cho cô ấy đọc, bảo em gái đến thư viện mượn sách.

Rõ ràng sức khỏe của em gái không tốt lắm, mấy ngày hôm trước còn bị cảm lạnh phải ở viện một tháng.

Cả gia đình vẫn vây quanh cô ấy.

Chu Mẫn Nguyệt cảm thấy đời trước mình đã tích đức lớn nên mới có thể có được vận may đời này.

"Không biết đời trước chị phải làm bao nhiêu chuyện tốt mới có thể gả cho anh trai em, trở thành một thành viên trong gia đình này." Chu Mẫn Nguyệt ăn nho, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười hạnh phúc.

Lại không chú ý tới sắc mặt của Ôn Oanh bên cạnh hơi thay đổi.

Cuối năm, Ôn Độ trở về.

Ôn Oanh kéo anh qua một bên, thấp giọng hỏi: "Anh trai, vì sao kiếp trước chị dâu và anh không ở bên nhau?

Tại sao anh trai lại ở bên Kiều Huyên Huyên?

Lúc trước anh trai không chịu nói.

Dù sao bây giờ cũng nên nói rồi đúng không?

"Lúc ấy anh cưới Kiều Huyên Huyên là bởi vì Kiều Huyên Huyên nói trong bụng cô ta có đứa con của anh. Lúc trước anh từng phát sinh chuyện ngoài ý muốn với một người phụ nữ, cho rằng người kia chính là Kiều Huyên Huyên.

“Anh cho rằng giữa anh và chị dâu em đã không còn khả năng nữa, cho nên mới không đi tìm cô ấy. Anh không biết Kiều Huyên Huyên gây trở ngại giữa chừng, lại càng không biết cô ấy mang thai con của anh. Trong thời đại đó mà chưa kết hôn đã có thai thì sẽ bị người khác chỉ trỏ. Sau khi cô ấy đi xa tha hương, anh cũng không thể tìm thấy được nữa. Về sau thì cô ấy qua đời."

Ôn Oanh lạnh hết cả người.

Cô run rẩy hỏi: "Người anh thích vẫn luôn là chị dâu đúng không?"

"Phải.”

"Có phải Kiều Huyên Huyên vẫn luôn biết sự thật không?"

"Không sai."

"Vì cô ta nên anh và chị dâu mới chia lìa?"

Đúng vậy.

"Cái chết của chị dâu..." Ôn Oanh không nói nổi nữa.

Cô rất khó chịu.

Ôn Độ cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng bệch của em gái, biết ngay em gái đã hiểu lâm.

"Không phải cô ấy chết sớm, mà là đến tuổi trung niên, bởi vì mệt nhọc nên mắc bệnh trong người, vì thế mới chết sớm hơn anh một chút." Lúc anh biết được sự thật, Chu Mẫn Nguyệt đã không còn sống được mấy ngày nữa.

Nửa đời trước tuy cô ấy rất khổ cực nhưng con cái rất biết phấn đấu.

Anh không đến làm phiền cô ấy.

Chỉ là mời bác sĩ tốt nhất giúp cô ấy.

Chăm sóc con cái của cô ấy.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao đời này anh lại theo đuổi người ta về tay sớm như vậy.

Anh thích cô ấy.

Không muốn bỏ lỡ cô ấy thêm nữa.

Tóm lại là kiếp trước anh nợ cô ấy.

Trời xui đất khiến, bọn họ chia xa cả đời.

Ôn Oanh cắn môi, hung dữ hỏi: "Vậy anh cứ như vậy tha cho Kiều Huyên Huyên ư?"

"Ai nói anh tha cho Kiều Huyên Huyên?" Ngữ khí lành lạnh của Ôn Độ làm cho Ôn Oanh sửng sốt.

Cô kinh ngạc hỏi anh trai: "Anh xử lý Kiều Huyên Huyên như thế nào?"

"Chuyện này không cần em quan tâm. Một cô gái biết những thứ này không tốt, em chỉ cần biết người một nhà bọn họ chỉ có thể nghèo rớt mồng tơi cả đời là đủ rồi.

Ôn Độ chưa bao giờ là một người nhân từ nương tay.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 629



Năm đó, mấy khối đất anh mua ở phía Nam đều tăng giá trị.

Anh không bán đất mà là xây nhà cao tầng, hơn nữa còn cho bên ngoài thuê, hiện giờ chỉ riêng tiền thuê hàng tháng cũng đã có thể làm cho người ta hâm mộ đỏ mắt.

Không ít người muốn có được mảnh đất trong tay anh, dùng không ít thủ đoạn nhưng cũng không thể thành công.

Nếu anh không có chút bản lĩnh này thì cũng sẽ không bảo vệ được thứ trong tay mình.

Ôn Oanh yên tâm.

Hôm nay tan học.

Cô bước ra khỏi trường học, định đạp xe về nhà nhưng vừa ra khỏi cổng trường thì chợt nghe thấy có người gọi cô.

"Ôn Oanh."

Ôn Oanh quay người lại, nhìn thấy người phụ nữ đã già đi rất nhiều so với vài năm trước, ánh mắt thoáng lay động.

Cô không ngờ rằng sau nhiều năm, vẫn có thể gặp lại Nhiễm Tú Trân.

Nhiễm Tú Trân với mái tóc xoăn như lông cừu, mặc quần bó, trên người là áo khoác ngoài rộng thùng thình như áo vest, tay xách một chiếc túi da nhỏ màu trắng, đang mỉm cười nhìn cô.

“Chắc con không biết cô là ai phải không? Cô là mẹ của con.” Nhiễm Tú Trân xoay người, từ trong chiếc xe Santana lấy ra một túi nhỏ màu đỏ, đưa cho Ôn Oanh.

“Đây là mẹ đặc biệt mua cho con ở Hương Thành.” Nhiễm Tú Trân đặt chiếc túi vào giỏ xe của Ôn Oanh, tự nhiên nói: "Mẹ đã đặt một nhà hàng, bình thường phải đặt trước mới có. Để gặp con, mẹ đã đặt trước nửa tháng rồi, hai mẹ con mình ngồi nói chuyện một chút đi. Con lớn thế này rồi, mẹ chưa bao giờ được cùng con ăn một bữa cơm cả."

Ôn Oanh không chút biểu cảm nhìn Nhiễm Tú Trân, trong ánh mắt thậm chí không có chút ấm áp nào.

Cô không hiểu sao Nhiễm Tú Trân có thể không có một chút hối hận nào khi đứng trước mặt mình, còn có thể vui vẻ tươi cười như vậy, cứ như thể bọn họ thực sự là mẹ con sống cùng nhau, không hề có chút khoảng cách nào.

Ôn Oanh hiểu rõ Nhiễm Tú Trân là người như thế nào hơn bất kỳ ai khác.

Chính vì hiểu rõ, nên lòng cô không chút dao động.

Cô không cần mẹ.

Trước đây không cần, sau này càng không cần.

Hơn nữa, tình mẫu tử rẻ mạt và giả tạo này, cô hoàn toàn không để vào mắt.

Ôn Oanh cầm túi lên, trả lại cho Nhiễm Tú Trân: “Xin lỗi, thưa bà. Tôi không quen biết bà, xin hãy mang đồ của bà đi.”

Nhiễm Tú Trân lập tức trở nên hoảng hốt.

“Oanh Oanh, mẹ thật sự là mẹ ruột của con mà!”

Nhiễm Tú Trân bước lên nằm chặt lấy Ôn Oanh, vì quá nôn nóng và lo sợ Ôn Oanh sẽ rời đi nên sức lực rất lớn.

Bỗng nhiên bà ta nhớ đến một vụ án xác định mẹ con thật giả.

Có một ông quan huyện xử án, cho hai người phụ nữ giành đứa trẻ, ai giành được thì đứa trẻ là của người đó. Hai người phụ nữ dùng sức kéo đứa trẻ, khiến nó khóc thét lên. Một trong hai người phụ nữ thấy đứa trẻ khóc dữ dội thì buông tay.

Người phụ nữ còn lại ôm chặt đứa trẻ, vui mừng khôn xiết.

Cuối cùng, quan huyện quyết định giao đứa trẻ cho người phụ nữ đã buông tay. Bởi vì người mẹ thật sự sẽ không nỡ để con mình chịu đau đớn.

Giờ đây cô không còn là đứa trẻ ngây thơ năm xưa nữa, mà đã là một thiếu nữ mười tám tuổi. Khi còn nhỏ trong giấc mơ, cô đã mơ thấy những chuyện xảy ra sau khi mình qua đời, và dần dần hiểu được tại sao anh trai và cô lại được tái sinh.

Muốn có được điều gì thì phải đánh đổi một điều gì đó.

Cô không chỉ có thể chất yếu ớt, không thể nhảy nhót, chạy nhanh như người

bình thường. Người khác bị bong gân thì chỉ bị bong gân, còn cô, có thể sẽ bị gãy cổ chân.

Người khác bị cảm không cần uống thuốc cũng có thể khỏi, còn cô thì hoặc là sốt, hoặc là đau họng, uống thuốc cũng phải mất một tháng mới khỏi được.

Cô đã chịu đựng biết bao đắng cay, khổ sở.

Chỉ vì muốn gia đình được đoàn tụ và sống hạnh phúc ở kiếp này.

Chứ không phải bị người ta ghê tởm như vậy.

“Nếu bà thực sự là mẹ của tôi, thì trong suốt mười tám năm qua bà đã ở đâu?" Ôn Oanh bình tĩnh lên tiếng, nhưng giọng nói rất lạnh lùng.

Nhiễm Tú Trân định mở miệng giải thích.

Nhưng khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Ôn Oanh, bà ta mở miệng nhưng không thể thốt ra được một câu nào.

Ôn Oanh nhìn vào cổ tay của mình, Nhiễm Tú Trân nhìn theo ánh mắt của cô, dần dần buông tay ra.

Cuối cùng bà ta nhận ra điều gì đó và vội vàng buông tay.

“Không cần phải xin lỗi.”

Ôn Oanh nhìn cổ tay đã tím bầm của mình, trong lòng nghĩ rằng trông như vậy khá đáng sợ.

Có lẽ Nhiễm Tú Trân đã bị dọa đến phát hoảng.

Nhìn sắc mặt của bà ta tái nhợt đến đáng sợ.

Ôn Oanh nói: “Cho dù bà có mục đích gì thì cũng đừng đến tìm tôi nữa. Bà cứ yên tâm mà sống cuộc đời của bà, sẽ không ai biết chuyện bà đã từng bỏ rơi chồng con để quay về thành phố. Mẹ của tôi đã qua đời ngay khi tôi vừa mới sinh ra."

Một chiếc túi rẻ tiền thậm chí còn không đáng giá bằng một phần nhỏ của chiếc túi mà Nhiễm Tú Trân đang cầm trong tay.

Còn những chiếc túi, giày dép và quần áo mà anh trai mua cho cô từ nước ngoài thì được cất giữ trong một căn phòng riêng.

Cô không thiếu thứ tình yêu rẻ mạt thế này.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back