Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 615



Một giây trước còn rầu rĩ không chịu được mà một giây sau khi giải quyết xong chuyện, vừa ngả đầu đã lập tức ngủ.

Là kiểu ngủ trong một giây.

Ôn Độ đóng cửa lại, rón rén bước ra ngoài, kết quả không cẩn thận đụng phải một thứ. Lúc ấy tiếng leng keng vang lên mà ba cậu cũng không hề tỉnh dậy.

"Rốt cuộc ba làm sao thế?"

"Muốn người khác biết ông ấy là ngôi sao lớn, kết quả không ai nhận ra nên tự mình buồn bực"

Cậu không cần nề mặt ba trước mặt em gái.

Ôn Oanh che miệng cười trộm, tuyệt đối không ngờ lại là nguyên nhân này.

"Em luôn cảm thấy tâm trạng của ba thật sự rất tốt, hoàn toàn không giống với những người cùng lứa tuổi kia." Hôm nay lúc Ôn Oanh tới thăm Tống Lệ Dĩnh đã nhìn thấy ba của cô nhóc.

Ba của Tổng Lệ Dĩnh đã là người rất ít khi quan tâm chuyện trong thôn.

Người lớn lên cao cao, trắng trẻo gầy gò, khi cười rộ lên cũng rất dễ để lại ấn tượng tốt cho người khác.

Nhưng một người đàn ông như vậy, khi đứng cùng một chỗ với ba cô bé mới cảm thấy cứ như chênh lệch mười mấy tuổi.

Ba cô bé càng ngày càng trẻ.

"Em tuyệt đối đừng nói những lời này ở trước mặt ông ấy, nếu như em nói ở trước mặt ông ấy thì ông ấy sẽ cho rằng ông ấy nên là anh trai của anh chứ không phải là ba anh"

Ôn Độ rất bất đắc dĩ.

Linh hồn của cậu đã già, trong cặp mắt kia mãi mãi cũng không thể trong suốt được như ba cậu.

Thật là, khuôn mặt này của cậu trông cũng hơi có vẻ trưởng thành.

Mặc dù vẫn đẹp.

Nhưng khi một thiếu niên mười mấy tuổi và một người bốn mươi tuổi có cùng một khuôn mặt lại không hề có cảm giác không hợp nhau thì đây là một chuyện rất khiến người ta câm nín.

Ôn Oanh lại bắt đầu cười trộm, cười một hồi liền biến thành cười to.

Cô bé nhìn sắc mặt anh trai càng ngày càng khó coi, còn có xu thế thẹn quá hóa giận mới nhịn cười đi dỗ dành anh trai.

"Anh trai, anh phải tin tưởng em, ở trong lòng em, anh mãi mãi là người đẹp trai nhất!" Nếu như cô bé không cười khi nói những lời này thì chúng sẽ có độ tin cậy mười điểm.

Ôn Oanh nói thật lòng. Cô bé đã gặp qua anh trai khi cậu rất lớn tuổi, cảm giác anh trai bốn mươi năm mươi tuổi và anh trai hiện tại không có gì khác nhau.

"Cho dù qua mười năm nữa, anh trai vẫn sẽ đẹp trai như vậy!" Cô bé lại mở miệng.

Trong lòng Ôn Độ buồn cười, cố ý hừ lạnh, còn ác liệt nhéo mũi em gái, hỏi cô bé: "Sao không đi tìm bạn nhỏ của em mà chơi?"

Ôn Oanh về đến nhà đã đi.

Nhưng cô bé đến cửa nhà Tống Lệ Dĩnh nhìn một chút, chỉ đơn giản nói hai câu rồi về.

"Tống Lệ Dĩnh quá bận rộn, bây giờ cậu ấy còn phải lên núi trông gà, nhặt trứng gà, còn phải cho gà uống nước, chuẩn bị thức ăn, tóm lại là bận rộn chân không chạm đất, ngay cả khi em nói chuyện mấy câu với cậu ấy mà cậu ấy cũng đang bận cho gà ăn."

Tuy Ôn Oanh rất muốn trò chuyện cùng bạn bè nhiều hơn một chút, nhưng bạn bè thật sự quá bận rộn mà cô bé lại không muốn làm chậm trễ thời gian của người khác.

Họ dường như đã trở thành người của hai thế giới.

Trong lòng Ôn Oanh ít nhiều gì cũng có một chút phiền muộn.

"Anh trai, trước kia em từng nói với Tống Lệ Dĩnh rằng khi anh Tiểu Lục đến giao hàng trong thôn thì sẽ để cậu ấy ngồi xe đến đây. Lúc ấy em cũng đã nói với anh Tiểu Lục rồi, nhờ anh Tiểu Lục giúp em một việc, nhưng anh Tiểu Lục đến tìm Tống Lệ Dĩnh vài lần nhưng cậu ấy đều không đến"

Ôn Độ im lặng nghe em gái nói lời trong lòng, biết em gái không phải là vì muốn cậu an ủi cô bé mà chỉ là muốn cậu lắng nghe một chút.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 616



Có vài lời nói xong rồi sẽ qua.

Thật ra Ôn Oanh rất không nỡ bỏ người bạn nhỏ này của mình.

Cô bé cũng có rất nhiều bạn mới ở Bình Thành.

Nhưng cô bé cảm thấy cô bé và những đứa trẻ ở Bình Thành không giống nhau. Cô bé thích chơi với Tổng Lệ Dĩnh hơn.

"Lúc ấy em cũng muốn biết Tống Lệ Dĩnh đang bận chuyện gì, nhưng anh Tiểu

Lục nói Tống Lệ Dĩnh phải ở nhà nấu cơm cho mẹ cậu ấy."

Lúc ấy trong lòng Ôn Oanh rất khó chịu nhưng lại không có cách gì để thay đổi. Cô bé đành phải nói anh Tiểu Lục không cần qua tìm Tống Lệ Dĩnh nữa.

Chớp mắt đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi.

Ôn Oanh đã sớm không còn là đứa trẻ năm đó chờ đợi bạn nhỏ tới thăm cô bé nữa.

Cô bé lớn lên cũng trở nên hiểu chuyện hơn.

Người tiếp xúc bên cạnh cô bé đã sớm không phải là người mà người trong thôn này có thể tiếp xúc được.

Là cô bé ép buộc quá đáng.

"Nếu không vui thì khóc đi.

Ôn Độ đau lòng xoa đầu cô bé.

Ôn Oanh ngẩng đầu, mềm giọng nói: "Anh trai, em đã không còn tức giận nữa, cũng không còn khổ sở. Tình cảm giữa em và Tổng Lệ Dĩnh cũng chỉ nhiều đến vậy. Em thật sự rất coi trọng người bạn này, nhưng em trong mắt cậu ấy chưa chắc đã là người bạn tốt nhất của cậu ấy."

“Đời người còn rất dài, sau này em còn có thể có những người bạn khác, không cần thiết phải có một người bạn đến vậy. Nếu như sau này cậu ấy nguyện ý tới tìm em chơi, vậy thì em vẫn sẽ ở đó, về phần có phải là người bạn tốt nhất của cậu ấy hay không thì không nhất định. Ít nhất, bọn em vẫn quen biết nhau, cho dù quan hệ là đồng hương cũng không tệ"

Mà cô bé còn có Chi Chi ở đây!

Ôn Oanh biết mặc kệ trên thế giới này xảy ra bất cứ chuyện gì, cho dù cô bé vẫn là cô bé bình thường ở nông trường Hồng Tinh, Chi Chi cũng sẽ làm bạn với cô bé.

Chi Chi của cô bé là Chi Chi tốt nhất trên thế giới.

"Anh trai, anh có tin tức gì của Chi Chi không?”

Ôn Độ không ngờ thỉnh thoảng em gái còn hỏi một câu về thằng nhóc Luật Cảnh Chi kia. Cậu thản nhiên gật đầu, không hề muốn nói cho em gái biết về tin tức của thằng nhóc thối đó.

Nhưng nếu như cậu không nói, em gái sẽ tìm những người khác rồi hỏi, vậy còn không bằng tự mình nói cho em gái biết.

Ít nhất cậu còn có thể chọn lọc mà nói cho em gái.

"Em muốn biết cái gì? Hỏi thẳng đi, anh biết thì sẽ nói cho em biết." Muốn cậu nói, đây là chuyện không thể nào.

"Nghỉ lễ năm nay Chi Chi có về không?" Ôn Oanh hỏi ra câu muốn hỏi nhất.

Ôn Độ nói: "Sẽ không"

"Không về sao? Không phải lúc trước cậu ấy nói năm nay sẽ về sao?" Ôn Oanh nhíu mày, cảm thấy tin tức của anh trai dường như không đúng lắm.

"Vậy thì anh không rõ lắm" Cậu nhìn thoáng qua những bà lão đang đi tới cách đó không xa, lập tức đứng dậy nói: "Anh đi đây, có người tới"

Ôn Độ cũng không muốn bị những bà lão kia vây xem.

Ôn Oanh nhìn thấy mấy bà lão, vốn định vào nhà chính, rồi lại nghĩ rằng mấy bà lão ấy cũng sẽ vào nên xoay người tiến vào phòng nhỏ.

Cô bé đang trốn.

Một bà lão thì được, nhưng một nhóm thì không được.

"Bà nội, có người tới!"

Trước khi Ôn Độ vào nhà còn hô về phía cửa một tiếng.

Mấy bà lão đến rồi, đương nhiên phải để cho bà nội tiếp đãi.

"Ai tới thế?"

Bà Ôn hỏi, bước ra ngoài, vừa đến cửa mới phát hiện có rất nhiều bà lão tới.

Bà Ôn mặc quần áo mới tinh đứng ở cửa, vừa nhìn đã biết không giống với những bà lão khác.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 617



Đây là thời trang đang mốt trong thời đại này.

Những bà lão khác vẫn còn mặc quần áo xám xịt mà bà Ôn đã mặc quần áo có màu sắc rất tươi sáng.

Bà còn uốn tóc lông cừu, giúp cho bà có một loại khí chất khác biệt.

Ngũ quan của bà Ôn cực kỳ sáng ngời.

Hai năm gần đây tu thân dưỡng tính nên thoạt nhìn bà càng ngày càng hiền lành. Khuôn mặt vốn dĩ cay nghiệt kia cũng theo thời gian trôi qua mà trở nên càng ngày càng có phúc khí.

Cái nhìn đầu tiên của những hàng xóm láng giềng cũ đối với lão bà Ôn chính là không dám tin người này là bà Ôn.

Không ai trong bọn họ dám nhận.

Vẫn là bà Ôn chủ động nói chuyện với mọi người, mọi người mới dám nhận.

"Nếu bà không nói lời nào thì tôi cũng hoàn toàn không dám nhận đấy." Bà Nghiêm nhìn bà Ôn, trên gương mặt chỉ toàn là nụ cười vui sướng.

Bà Ôn cười nói: "Có cái gì không dám nhận chứ, chỉ là thay một bộ quần áo mà thôi."

"Đây cũng không phải là chuyện quần áo." Bà Nghiêm đưa tay sờ sờ chất liệu quần áo trên người bà: "Lúc chúng ta còn trẻ, tôi chưa từng mặc kiểu quần áo tươi sáng như vậy, cho dù là kết hôn lập gia đình cũng chưa từng mặc quần áo tốt thế này."

Trong mắt bà ấy toàn là hâm mộ.

Bà Ôn nói: "Cái này thì tính là gì? Bà theo tôi vào nhà xem một chút đi."

Nói xong, bà Ôn bèn kéo người bạn già của mình vào trong nhà.

Những người khác ngược lại cũng muốn đi theo vào xem một chút, nhưng bọn họ đều biết tính tình của bà Ôn rất xấu. Một lời không hợp là mắng người, mà người bị mắng sẽ xấu hổ đến mức mười ngày nửa tháng cũng không dám ra khỏi cửa.

Cho dù đã nhiều năm trôi qua cũng không ai dám tùy tiện khiêu chiến tính tình của bà nội.

Bà Ôn cứ như vậy dễ dàng kéo bà Nghiêm ra khỏi nhóm.

Đến khi vào nhà, bà Ôn mới trực tiếp mở ngăn tủ, lấy ra vài bộ quần áo.

Bà không nói gì mà chỉ đưa quần áo cho bà Nghiêm.

"Bà cũng đừng hâm mộ tôi nữa." Bà Ôn chỉ vào những bộ quần áo này nói: "Bây giờ bà cũng có rồi."

Bà Nghiêm vội vàng xua tay: "Cái này không thể được. Sao tôi có thể lấy quần áo của bà chứ?"

"Nếu thật sự không được thì bà cứ đưa tôi chút tiền, số quần áo này không nhiều lắm, chút tiền riêng của bà chắc chắn là đủ." Nét mặt của bà Ôn lúc nói chuyện vô cùng nghiêm túc, giống như bà biết trong túi bà Nghiêm có bao nhiêu tiền.

"Bà đây không phải là cố ý đâu nhỉ, chờ tôi ở đây móc sạch tiền riêng trong túi tôi ra. Bà Nghiêm cố ý nói đùa: "Tôi nói bà này, bây giờ bà phát đạt nên sẽ không cho rằng tôi cũng phát đạt như bà đó chứ?"

Bà Ôn nghe lời này lập tức cau mày nói: "Chuyện gì xảy ra thế? Trong thôn chúng ta nuôi gà mà nhà bà không nuôi sao? Lúc ấy thằng nhóc Ôn Độ đã cam đoan với tôi là nhà bà sẽ là nhà đầu tiên mà? Nó đã dẫn mọi người đi nuôi gà mà không cần gánh một chút mạo hiểm nào, chẳng lẽ bà không nuôi sao?"

"Lúc trước con trai tôi và con dâu không ai chịu nuôi, mà ông già nhà tôi cũng không muốn, ngay cả chuyện mua trứng gà là bà nhờ tôi đi làm người trung gian, cũng bởi vì cái này mà trong tay tôi có dư chút tiền, người nhà tôi không muốn làm nên tôi đành phải tự mình bỏ tiền ra làm thôi"

Nói tới đây, trên mặt bà Nghiêm nở nụ cười.

"Cũng nhờ có bà."

Nét mặt bà Ôn vốn còn rất nghiêm túc, kết quả nghe thấy bà Nghiêm nói xong bèn trực tiếp nở nụ cười.

"Bà đừng có mà trêu chọc tôi."

"Đây cũng không phải là trêu chọc bà, đây là nói lời thật lòng, con trai tôi tự mình nuôi gà, thua lỗ không ít tiền, thiếu chút nữa đã lấy hết số tiền mồ hôi nước mắt trong túi tôi ra để lấp vào đẩy"

Bà Ôn: "Vậy bà đưa hết tiền à?"
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 618



"Cho một nửa, tiền còn lại đều là tiền dưỡng lão của tôi, chờ về sau tôi chết thì số này đều là tiền tang lễ của tôi, tôi tự mình mua vải vóc làm quần áo cũ, mua quan tài, căn bản không cần tới bọn họ.

“Bây giờ tôi coi như đã thấy rõ rồi, ai cũng nói nuôi con để dưỡng lão, nhưng tôi lúc này vẫn chưa già đến mức không thể động tay động chân mà mấy đứa con trai của tôi đã kỳ khôi đến thế." Bà Nghiêm nhắc tới các con của mình là lại thấy giận.

Bà ấy nhìn bà Ôn nói: "Số của bà vẫn còn tốt lắm, bà xem con trai bà tốt biết bao, người ta ai cũng nói con trai bà vô dụng, mấy năm trước bọn họ chê cười dữ dội cỡ nào mà bây giờ mặt đã vị vả vô cùng vang dội."

Bà Ôn hừ lạnh: "Tôi không muốn chấp nhặt với bọn họ."

"Mấy năm trước bà nói như vậy, tôi còn tưởng rằng bà chỉ đang ra vẻ kiên cường, cứ muốn khuyên bảo bà, về sau tôi mới biết được là trong lòng bà tự nắm chắc."

Trên mặt bà Ôn cười ha ha nhưng thật ra trong lòng lại đang suy nghĩ. Làm sao trong lòng bà dám nắm chắc chứ, lúc ấy trong lòng bà hoảng hốt vô cùng nhưng lại không muốn để người ngoài chê cười nên quả thật chính là đang ra vẻ kiên cường.

Ôn Thiều Ngọc có đức hạnh gì, bà hiểu rõ hơn bất cứ ai.

Đó là con trai ruột của bà, một miếng thịt từ trên người bà rơi xuống. Con trai bà có đức hạnh gì mà bà còn có thể không biết sao?

"Miệng mọc trên người người khác, bọn họ muốn nói gì thì nói, tôi cũng không thay đổi được gì, hơn nữa cho dù bọn họ có nói thế nào, nói nhiều hơn đi nữa thì trên người tôi cũng sẽ không mất một miếng thịt nào cả"

Ngoài mặt bà Ôn không để lộ nhưng trong lòng lại cực kỳ đắc ý.

Hung hãng cho những người kia một cái tát vào mặt, trong lòng bà thật sự vô cùng sảng khoái.

Nói cho cùng vẫn là cháu trai của mình không chịu thua kém, có thể năng lực nên bà mới được nở mày nở mặt.

Nếu trông cậy vào con của mình thì đừng nói cả đời này, cho dù là mười kiếp sau cũng không có khả năng.

Cuộc sống hiện tại của bà Ôn rất thỏa mãn.

Tiệc mừng được tổ chức vô cùng náo nhiệt.

Không riêng gì mọi người ở nông trường Hồng Tinh mà ngay cả người của thôn bên cạnh cũng đều tới.

Dù sao đến rồi cũng sẽ ngồi vào bàn ăn, bởi vì nhà họ Ôn không nhận lễ nên mọi người đều mang theo một ít rau dưa cùng hoa quả thường có trong nhà. Còn có người đặc biệt nhiệt tình mà mang theo chút thịt.

Đây đều là tấm lòng thành của các đồng hương.

Có rất nhiều người đặc biệt mang theo con cái trong nhà của mình đến đây chúc mừng, mong con nhà mình cũng có thể giống như con nhà bà Ôn, thi đậu vào một trường đại học tốt.

Tất cả mọi người đều rất chất phác.

Từ Trí Viễn thấy những đứa trẻ kia còn tặng mỗi đứa một quyển sách học thêm. Rất khó để mua được những quyển sách này trong nước, là Từ Trí Viễn đặc biệt nhờ nhà xuất bản in thêm.

Ông định gửi những cuốn sách này đến thư viện.

Nếu đưa đến thư viện, những đứa trẻ nông thôn này cũng sẽ có thể mượn sách về học.

Từ Trí Viễn bèn quyên góp toàn bộ sách cho nông trường Hồng Tinh.

Ông dự định đầu tư xây một thư viện thật lớn và một gian phòng thí nghiệm tại trường trung học nông trường Hồng Tinh.

Thực ra ở nông thôn có rất nhiều trẻ em có năng khiếu học tập rất giỏi nhưng bọn chúng lại không có cơ hội được tiếp xúc với những kiến thức sâu sắc đó.

Ví dụ như có rất nhiều trẻ em cảm thấy hứng thú với những nguyên lý hóa học đơn giản. Sau khi lớn lên, những đứa trẻ này rất có thể sẽ trở thành chuyên gia về hóa học.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 619



Kiến thức trong sách giáo khoa vĩnh viễn không thể so sánh với cảm giác hứng thú, rung động khi được tận mắt nhìn thấy.

Vì vậy, ông dự định đầu tư xây dựng một phòng thí nghiệm.

Cho trẻ em tự làm thí nghiệm trong lớp hóa học.

Trong lòng bọn trẻ rất thuần khiết.

Chúng nó thích đọc sách, thích đọc sách là bởi vì chúng nó sẽ có thể tìm hiểu về thế giới thông qua sách. Cũng sẽ bởi vì đọc thật nhiều sách mà mở rộng tầm mắt, mục tiêu cuộc đời từ nay về sau không còn mờ mịt nữa.

Đọc sách giúp người ta sáng suốt, sơ lược chính là đạo lý này.

Ôn Độ không cho Từ Trí Viễn bỏ tiền ra, cậu cũng tham dự vào trong đó.

Cậu đầu tư xây thêm lầu cho trường tiểu học.

Số trẻ em nông thôn có hạn, mười mấy thôn trước sau đều tới đây học hành, một tòa nhà dạy học năm tầng cũng đủ dùng.

Cái này bao gồm cả trung học và tiểu học.

Ngay cả lớp học mẫu giáo cũng có nơi chuyên biệt.

Ôn Độ không có ý định tự mình đến giám sát chuyện này, cậu sẽ phải đội công trình tới, tự mình thiết kế bản vẽ. Việc còn lại sẽ giao cho người chuyên nghiệp đến xử lý.

Cậu lớn lên ở đây.

Được người ở đây giúp đỡ.

Dù có một chút ân huệ cũng phải uống nước nhớ nguồn.

Ôn Độ không quên gốc rễ, cậu muốn làm cho quê hương trở nên tốt đẹp, muốn giúp những đứa trẻ trong thôn này được ra ngoài.

Bà Ôn biết được quyết định của cháu trai, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng.

Trong nháy mắt.

Lại một năm.

Lần này người thi lên đại học đổi thành Ôn Oanh.

Ôn Oanh nằm trên ghế dài dưới tàng cây, trong tay cầm một quả đào mật thật to, hung hăng cắn một ngụm lớn mới phát hiện quả đào trong tay mình bỗng nhiên biến mất.

Cô ngẩng đầu nhìn thấy kẻ đầu têu, hai má phồng lên nói: "Đồng chí Ôn Độ, bây giờ anh đã là giám đốc rồi, có thể đừng ngây thơ như vậy nữa được không? Nếu những cô gái trong công ty của anh mà biết thì nhất định sẽ ghét bỏ anh đấy."

"Vậy thì ghét bỏ đi."

Anh sẽ không yêu đương với nhân viên công ty.

Ôn Oanh ngồi dậy nói: "Anh trai, em nói với anh một chuyện vô cùng kh*ng b* này, bởi vì năm nay em cũng thi đậu đại học A nên bà nội cảm thấy phần mộ tổ tiên nhà chúng ta bốc khói xanh, dự định trở về viếng mộ các lão tổ tông, thuận tiện làm thêm một bữa tiệc ăn mừng nữa."

Ôn Độ nghe xong chỉ nhíu mày.

Ôn Oanh nhìn vẻ mặt của anh trai là biết ngay anh trai không thèm để ý.

"Lại phải tổ chức tiệc!"

Cô vẫn chưa quên lúc tổ chức tiệc mừng năm đó, mỗi ngày anh trai phải bận rộn cỡ nào, còn phải đứng ở đó giống như linh vật, có không ít những đứa trẻ nhà người ta đều tới sờ sờ tay anh trai.

Cứ như anh trai là một cái cây ước nguyện trong một thắng cảnh vậy.

Cứ như chỉ cần sờ sờ tay anh trai là chắc chắn có thể thi đậu đại học.

Ôn Oanh vừa nghĩ đến tay mình bị rất nhiều rất nhiều con trai sờ một cái là cả người đã cảm thấy không được thoải mái.

Thật kinh khủng.

Em gái của Ôn Độ có chút thích sạch sẽ nên anh cố ý không tiếp lời em gái.

"Anh trai…”

Cô kéo âm thanh mình rất dài.

Rõ ràng đã là một cô gái nhưng giọng nói kia dường như vẫn giống khi còn bé, hoàn toàn không có bất kỳ thay đổi nào.

Ngọt ngào, mềm mại.

Như một cô bé.

"Yên tâm, lần này sẽ không." Ôn Độ không thể nào không trả lời lại.

Chủ yếu là anh muốn ra nước ngoài, trong thời gian ngắn sẽ không trở về. Phỏng chừng đến khi em gái tốt nghiệp thì anh mới có thể từ nước ngoài trở về.

"Tại sao?"

Ôn Oanh còn không biết anh trai phải đi.

Ôn Độ nói: "Phải ra nước ngoài du học."

"Dạ?”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back