Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh

Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 270: Chương 270



Mọi chuyện đã kết thúc.

Cố Hiểu Thanh và mọi người thanh toán hóa đơn.

Một nhân viên phục vụ đưa cho cô một tấm thẻ.

"Cô Cố, đây là toàn bộ số tiền cô thắng được tối nay, sau khi trừ phí giao dịch còn hai triệu ba trăm bốn mươi lăm vạn. Tất cả đều ở trong thẻ này, mật khẩu là sáu số sáu. Mong cô quay lại lần sau."

Người phục vụ cung kính đưa thẻ cho Cố Hiểu Thanh.

Đây là thẻ ngân hàng đặc biệt của "Đỉnh Tín", gần như tương đương với thẻ VIP của họ.

Cố Hiểu Thanh gật đầu cảm ơn, lấy ra một tờ tiền mặt đưa cho nhân viên - đó là tiền boa.

Nhân viên phục vụ vui mừng tiễn họ ra cửa.

Đây là khách quý do ông chủ đích thân dặn dò, hắn không chỉ lộ mặt trước mặt ông chủ mà còn kiếm được kha khá tiền boa. Cô gái này quả thật rất hào phóng.

Về đến khách sạn, Cố Hiểu Thanh và Quách Đông Hoa tắm rửa rồi lăn ra ngủ.

Quá nhiều chuyện xảy ra trong ngày khiến cả hai đều cảm thấy kiệt sức.

Sáng hôm sau, Cố Hiểu Thanh bị tiếng chuông cửa đánh thức.

Vốn đang ngủ rất say, nhưng không thể chịu nổi người bên ngoài kiên nhẫn bấm chuông không ngừng.

Mơ màng, Cố Hiểu Thanh kéo lại chiếc váy ngủ kín đáo, vuốt mái tóc rối bù rồi mở cửa.

Ngẩng lên, cô đối mặt với đôi mắt phượng đầy vẻ trêu ghẹo, khóe mắt tràn ngập niềm vui, khóe miệng nhếch lên nụ cười đùa cợt - Phong Khinh Dương.

"Ầm!"

Cô đóng sầm cửa lại, nhốt khuôn mặt đó bên ngoài.

Cố Hiểu Thanh vỗ vỗ ngực, tim đập thình thịch.

Sao người này lại ở trước cửa phòng cô chứ?

Nhìn đồng hồ trên tường, mới chín giờ sáng. Không phải hẹn trưa mười hai giờ đến văn phòng nói chuyện sao?

Sao giờ lại xuất hiện trước mặt cô thế này?

Cô nhanh chóng chộp lấy quần áo, lao vào phòng tắm, không quên nói với Quách Đông Hoa vẫn đang nằm lì trên giường: "Dậy mau, Phong Khinh Dương đang ở ngoài kia kìa!"

Quách Đông Hoa kéo chăn ra, đầu tóc rối bù, mắt nhắm tịt, lầm bầm: "Ai ở ngoài?"

Cả người vẫn co ro trong chăn, muốn chui sâu hơn.

Cố Hiểu Thanh thò đầu ra từ phòng tắm, thấy bộ dạng lười biếng này, chỉ còn cách nói lại: "Phong Khinh Dương đấy. Nếu cậu không ngại để anh ta thấy bộ dạng ngủ của mình thì tớ không gọi nữa đâu."

"Gì cơ? Gì cơ?"

Quách Đông Hoa bật dậy khỏi giường, váy ngủ xộc xệch để lộ vai trắng nõn, "Cậu nói Phong Khinh Dương? Phong đại thiếu gia?"

Cố Hiểu Thanh ngậm bàn chải đánh răng, gật đầu, chỉ ra cửa.

Quách Đông Hoa nhảy xuống giường, chân trần chạm lên thảm, rón rén đến cửa, nhìn ra khe nhòm. Thấy khuôn mặt điển trai kia, cô lập tức vỗ ngực.

Thật là anh ta!

Nhón chân, cô lén lút quay lại, chộp lấy quần áo trên ghế sofa rồi lao vào phòng tắm, đẩy Cố Hiểu Thanh đang đánh răng sang một bên.

"Sao cậu không nói sớm? Phong Khinh Dương là thần tượng của tớ mà! Là nam thần của tớ! Đẹp trai lắm! Bộ dạng này sao gặp người ta được?"

Lầm bầm trong miệng, cô bắt đầu tắm rửa.

Cố Hiểu Thanh nhìn Quách Đông Hoa, không biết nói gì.

Con gái mà!

Mới hôm nào còn đau khổ vì Hàn Hiểu, giờ đã thành fan của Phong Khinh Dương.

Chuyển hướng nhanh thật đấy.

Hay đúng là lòng đàn bà như nước chảy?

Cô nhanh chóng rửa mặt, đánh răng, thay quần áo.

Soi gương, may quá không có gì khác thường, cô mới mở cửa.

Không thể cứ nhốt người ta ngoài cửa mãi được.

Dĩ nhiên cô đã báo cho Quách Đông Hoa biết thần tượng của cô ấy sắp vào phòng.

Quách Đông Hoa đang chiến đấu trong phòng tắm với tốc độ tối đa.

Mở cửa.

"Xin lỗi, Phong tiên sinh, bọn tôi dậy muộn, khiến ngài phải chờ."

Cố Hiểu Thanh mời anh vào.

Phong Khinh Dương bước vào, liếc nhìn chiếc áo trắng treo trên ghế sofa và chiếc tất lủng lẳng trên chụp đèn, rồi ngồi xuống chiếc ghế còn sạch sẽ.

Cố Hiểu Thanh theo ánh mắt anh, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

Cô vội vàng giấu chiếc áo và tất sau lưng, lén nhét vào ba lô.

Quách Đông Hoa quả là ứng cử viên sáng giá cho danh hiệu "người bừa bộn nhất".

"Sao anh lại đến bây giờ? Không phải hẹn mười hai giờ sao?"

Cố Hiểu Thanh cố tỏ ra bình tĩnh ngồi xuống, đối mặt với Phong Khinh Dương.

Người này đột nhiên xuất hiện khiến họ rối tung lên, không hỏi sao được?

Phong Khinh Dương nhìn quanh, thong thả ngả người, hai bàn tay thon dài đan vào nhau.

"Cuộc hẹn trưa nay bị hoãn do đối tác có việc đột xuất, dời đến hai giờ chiều. Vì vậy tôi đến báo cho cô. Nhân tiện, để thể hiện sự hiếu khách, tôi muốn mời cô đi ăn trưa."

"Cô Cố, có vinh dự cho tôi không?"

Phong Khinh Dương giờ là mạch sống của cô, Cố Hiểu Thanh có thể từ chối sao?

Cô khẽ gật đầu: "Thực ra bữa này nên để tôi mời. Anh đã giúp tôi rất nhiều, lại là bạn của Phương Thiếu Hàn và Hàn Hiểu. Vì vậy, để tôi làm chủ tiệc."

Về tình về lý, đều nên là cô mời.

Phong Khinh Dương rất bất ngờ. Trong số những người từng tiếp xúc với anh, hiếm ai có thể bình tĩnh đáp lại lời mời của anh như vậy. Không ai là không vui mừng đồng ý ngay. Nhưng được phụ nữ mời ăn, có lẽ đây là lần đầu tiên.

Anh đứng dậy, vỗ tay: "Được thôi, cô mời tôi, tôi sẽ không khách sáo đâu. Chuẩn bị ví tiền đi. Đừng để bị cháy túi."

Cố Hiểu Thanh cười: "Yên tâm, tối qua tôi thắng kha khá ở 'Đỉnh Tín', tiền mời Phong thiếu gia ăn một bữa vẫn đủ. À, tôi còn một người bạn, đi cùng có sao không?"

Như để chứng minh lời cô, Quách Đông Hoa mở cửa phòng tắm bước ra, đối mặt với ánh mắt của hai người.

Mặt cô đỏ bừng.

"Đây là bạn tôi, cũng là đối tác, Quách Đông Hoa."

"Đây là Phong Khinh Dương."

Cố Hiểu Thanh làm quen, tối qua họ không có cơ hội.

"Vậy hai cô đi thôi, xe tôi ở dưới. Chúng ta sẽ đi ăn, sau đó đến công ty tôi nói chuyện hợp đồng."

Phong Khinh Dương mời hai người.

Cố Hiểu Thanh dắt Quách Đông Hoa đi theo anh.

Ba người đi thang máy xuống tầng một, thẳng tiến đến bãi đỗ xe.

Phong Khinh Dương tự lái xe đến, không phải loại xe sang trọng phô trương, mà là một chiếc BMW đen.

Với gia thế Phong gia, chiếc xe này được coi là rất khiêm tốn.

Ba người lên xe, bắt đầu hành trình.

Tất nhiên, địa điểm ăn uống do Phong Khinh Dương quyết định. Cố Hiểu Thanh và Quách Đông Hoa dù sao cũng là người ngoại tỉnh.
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 271: Chương 271



Ngồi trong một cửa hàng nhỏ nằm sâu trong con hẻm cổ kính, nhìn những người vội vã chạy qua dưới cơn mưa nặng hạt, tay nâng chiếc cốc trà hoa thơm nhẹ nhàng, Cố Hiểu Thanh và Quách Đông Hoa đều không khỏi ngỡ ngàng.

Nơi này nhỏ nhắn nhưng thanh nhã, toát lên vẻ đẹp tinh tế từ bên trong, khiến lòng người lắng lại trong sự bình yên.

Phong Khinh Dương mỉm cười nhấp một ngụm trà. Chiếc cốc của anh màu xanh nhạt, khắc hình lá trúc, bên trong là thứ trà màu xanh lục nhạt, hương thơm dịu nhẹ.

Hoàn toàn khác với màu trà hồng nhạt trong cốc của Cố Hiểu Thanh và Quách Đông Hoa.

"Nơi này không tệ chứ?"

Phong Khinh Dương nhìn hai cô gái đối diện. Cửa sổ kiểu cách cổ điển mở rộng, phía trên có mái che kiểu châu Âu, nhưng không hề làm mất đi vẻ hài hòa của không gian.

Cố Hiểu Thanh gật đầu, không thể phủ nhận nơi này rất yên tĩnh, thoải mái và thanh lịch.

"Rất tuyệt, không ngờ phong cách của Phong tiên sinh tinh tế đến vậy, lại còn tìm được một nơi yên tĩnh giữa chốn phồn hoa."

Cô thực sự thích nơi này, nó mang lại cảm giác bình yên trong tâm hồn.

Phong Khinh Dương giơ tay vẫy về phía nhà bếp: "Chủ quán kiêm đầu bếp ở đây là bạn tôi, nên tôi thường xuyên lui tới."

Tấm màn nhà bếp hé mở, một người đàn ông cao lớn, mập mạp bước ra, tay bưng khay trắng hình lá sen, khuôn mặt tươi cười trông rất vui vẻ.

Anh ta đặt khay xuống bàn rồi ngồi cạnh Phong Khinh Dương, nhìn Cố Hiểu Thanh và Quách Đông Hoa nói: "Đây là món đặc sắc mới của quán, mọi người thử xem. Các cô là bạn của Phong Khinh Dương, cũng là bạn của tôi, đừng khách sáo, có gì thích ăn cứ nói, tôi có thể chế biến theo khẩu vị riêng."

Phong Khinh Dương liếc nhìn: "Mày đúng là trọng sắc khinh bằng hữu."

Lạc Phúc cười lớn: "Mày cần tao chiêu đãi nữa à? Khẩu vị của mày tao biết rõ như lòng bàn tay rồi. Đương nhiên là hai cô gái mới là khách quý. Nhân tiện đây là lần đầu mày dẫn con gái tới, hôm nay tao đãi."

Có thể thấy Lạc Phúc và Phong Khinh Dương là bạn thân lâu năm, chỉ có tình bạn sâu sắc mới có thể nói chuyện thoải mái như vậy.

Phong Khinh Dương khẽ cười. Người đàn ông điển trai này khi cười khiến người ta như được tắm trong ánh nắng xuân.

Cố Hiểu Thanh không khỏi mỉm cười. Phong Khinh Dương hôm nay khác hẳn đêm qua. Đêm qua, anh mang vẻ uy nghiêm của bậc thượng vị, quyền uy và mạnh mẽ.

Hôm nay, anh lại toát lên vẻ thân thiện, ấm áp của chàng trai nhà bên, cùng sự thanh nhã khiến người ta ngưỡng mộ.

Hai phong cách hoàn toàn khác biệt, nhưng không hề có cảm giác xung đột.

Quách Đông Hoa gần như say mê nhìn chằm chằm.

Lạc Phúc hỏi Cố Hiểu Thanh và Quách Đông Hoa: "Hai cô thích ăn gì? Để tôi vào bếp làm vài món, hôm nay ông chủ kiêm đầu bếp này sẽ trổ tài."

Cố Hiểu Thanh cười nói: "Tôi không kén ăn, thích vị chua cay. Bạn tôi thích đồ ngọt."

Lạc Phúc lập tức rời đi.

Không lâu sau, nhân viên phục vụ mang lên một chai rượu vang đỏ và ba chiếc ly.

Mỗi người được rót một ly.

Cố Hiểu Thanh lắc ly rượu, nhìn chất lỏng màu đỏ chuyển động trong ly. Quách Đông Hoa đã không thể rời mắt khỏi những món ăn trên bàn.

Món khai vị là salad trái cây tươi với gia vị đặc biệt, khi ăn vào, hương vị hòa quyện tạo nên một cảm giác khó tả.

"Cô và Phương Thiếu Hàn quen nhau thế nào vậy?"

Đôi mắt phượng của Phong Khinh Dương tràn đầy tò mò, ẩn sâu hơn là một thứ gì đó khó hiểu.

Cố Hiểu Thanh kể ngắn gọn mối quan hệ giữa cô và gia đình họ Phương.

Phong Khinh Dương không nói gì, nhưng Quách Đông Hoa thì vô cùng kinh ngạc. Cô không biết Cố Hiểu Thanh từng có trải nghiệm như vậy.

Chuyện về Ngụy Tử Nghiên trước đây, họ đều biết một chút, liên quan đến Cố Hiểu Thanh, là cô dùng trí tuệ để tự cứu mình.

Nhưng chuyện bắt cóc hồi nhỏ, Quách Đông Hoa nghe lần đầu.

Ánh mắt cô nhìn Cố Hiểu Thanh không khỏi tràn đầy ngưỡng mộ.

Không hổ là bạn của mình, là đối tác của mình. Chỉ riêng sự dũng cảm này đã không phải ai cũng có.

Mười hai tuổi đã dám đấu tranh với bọn buôn người. Quách Đông Hoa nghĩ lại hồi mình mười hai tuổi, vẫn là đứa trẻ ngây thơ mặc váy hoa chạy nhảy khắp nơi.

Người với người thật không thể so sánh.

Bữa ăn trôi qua rất vui vẻ. Phong Khinh Dương là người nói chuyện rất duyên, lại biết cách quan tâm đến cảm xúc của con gái. Hầu như bất kỳ chủ đề nào anh cũng có thể tiếp tục, và nói rất có lý lẽ.

Cố Hiểu Thanh không giỏi trò chuyện, phần lớn thời gian là Quách Đông Hoa và Phong Khinh Dương nói chuyện rôm rả, cô thì đóng vai trò là một thực khách chăm chú ăn uống.

Nhưng phải thừa nhận, tài nấu nướng của Lạc Phúc rất đặc biệt. Đây có lẽ là lý do anh mở nhà hàng riêng. Khả năng sáng tạo món ăn và phối hợp hương vị giữa các vùng miền khiến người ăn không thể quên, vô tình ăn nhiều hơn dự định.

Cố Hiểu Thanh rất ngưỡng mộ tài năng của Lạc Phúc. Một đầu bếp tài hoa ẩn mình trong con hẻm nhỏ thật đáng khâm phục.

Điều khiến cô băn khoăn là thái độ của Phong Khinh Dương. Nếu chỉ là nhờ vả bạn bè, anh không cần phải bỏ thời gian ra tiếp đón họ chu đáo như vậy. Thứ nhất, họ không có tình bạn thân thiết. Thứ hai, không cần thiết phải như vậy.

Về cơ bản, ba người họ là người lạ, dù là bạn bè cũng không cần phải nhiệt tình đến thế.

Để tổng giám đốc tập đoàn Phong thị ngồi ăn uống, tán gẫu với hai người vô danh như họ, Cố Hiểu Thanh không nghĩ mình có đủ mặt mũi như vậy.

Vậy khả năng lớn nhất là mối quan hệ giữa Phong Khinh Dương với Phương Thiếu Hàn và Hàn Hiểu rất sâu sắc, nên anh mới tiếp đón họ chu đáo như vậy.

Nhưng Cố Hiểu Thanh tin rằng còn có điều gì đó khác.

Ít nhất là ánh mắt của Phong Khinh Dương khi nhìn cô - sự chăm chú nhưng ẩn chứa ý đồ khó hiểu, khiến cô cảm thấy bất an.

Bị một người đàn ông điển trai như vậy nhìn chằm chằm không phải là điều khó chịu. Nhưng điều khiến Cố Hiểu Thanh không thoải mái là ánh mắt đó rõ ràng có dụng ý.

Như thể cô là một vật trưng bày, đang bị ai đó tò mò khám phá. Cảm giác này thật không dễ chịu chút nào.
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 272: Chương 272



May mắn là bữa ăn kết thúc khá nhanh.

Bước ra khỏi nhà hàng, Cố Hiểu Thanh thở phào nhẹ nhõm.

Cô không tự lừa dối bản thân rằng ánh mắt của Phong Khinh Dương là vì đã phải lòng mình. Những cuộc gặp gỡ "yêu từ cái nhìn đầu tiên" kiểu đó đối với một người trọng sinh như cô chỉ đáng để... cười nhạt. Chị đây không tin, cũng chẳng muốn tin.

Phong Khinh Dương - tài xế hoàn hảo - lái xe đưa hai cô đến tòa nhà Kỳ Thụy của tập đoàn Phong thị.

Xe dừng ở bãi đỗ, Phong Khinh Dương bước xuống.

Cố Hiểu Thanh và Quách Đông Hoa cũng theo sau.

Đây là lần đầu tiên hai người đặt chân vào một tòa nhà văn phòng cao cấp như thế này. Người qua lại nhìn thấy Phong Khinh Dương đều cúi chào.

Anh tự mình dẫn hai cô qua cửa chính Kỳ Thụy.

Lễ tân ở đại sảnh vẫn giữ vẻ mặt bình thản khi chào Phong Khinh Dương, nhưng không khỏi tò mò nhìn theo hai cô gái đi cùng anh vào thang máy.

Chỉ khi bóng họ khuất sau cánh cửa, mấy nữ tiếp tân xinh đẹp mới tụm lại bàn tán: Hai cô gái vừa được Phong tổng đích thân dẫn vào kia có quan hệ gì với ông chủ?

Phải biết Phong Khinh Dương là tổng giám đốc trẻ nhất của Phong thị - tập đoàn nằm trong top 50 toàn cầu. Với thân phận và bối cảnh như vậy, bất kỳ người phụ nữ nào xuất hiện bên cạnh anh đều dễ khiến người ta liên tưởng.

Đặc biệt khi Phong Khinh Dương hiện vẫn là "vương lão ngũ" nổi tiếng, xung quanh không thiếu phụ nữ muốn "leo cành phượng". Các trang giải trí luôn đầy ắp tin tức về những người tình luôn thay đổi của đại thiếu gia này.

Không ai biết được ai mới là bà chủ tương lai của Phong thị.

Những nữ tiếp tân này thường xuyên tụ tập bàn tán những chuyện như vậy.

Nhất là hôm nay, hai cô gái này lại được Phong Khinh Dương đích thân tiếp đón.

Đây là đãi ngộ họ chưa từng thấy. Những người tình trước đây của Phong Khinh Dương dù có chủ động tìm đến cũng bị ghẻ lạnh, chứ đừng nói đến chuyện được anh tiếp đãi.

Vì vậy, các tiếp tân đã bắt đầu xì xào bàn tán, cố gắng đoán xem hai cô gái này là thần thánh phương nào.

Bằng thang máy chuyên dụng, Phong Khinh Dương đưa Cố Hiểu Thanh và Quách Đông Hoa lên tầng 20, giao cho thư ký phụ trách hợp đồng, rồi mới mỉm cười trở về văn phòng của mình.

Cố Hiểu Thanh và Quách Đông Hoa được đưa vào một văn phòng. Thời gian hẹn chưa tới, phía đối tác vẫn đang trên đường, hai người chỉ có thể tạm thời chờ đợi ở đây.

Nhân tiện xem qua bản hợp đồng.

Đọc những điều khoản trong tay, mọi thứ đều nằm trong phạm vi hợp lý, thậm chí các quy định về phạt vi phạm và doanh số bán hàng còn thấp hơn dự kiến của Cố Hiểu Thanh. Có thể nói đây là một bản hợp đồng rất chuẩn.

Dĩ nhiên Cố Hiểu Thanh tin rằng đối tác mà Phong Khinh Dương giới thiệu chắc chắn là một công ty thương mại nhỏ thuộc tập đoàn Phong thị.

Hoặc cũng có thể là một công ty thương mại khác nhờ mặt mũi của Phong Khinh Dương. Nhưng dù là loại nào, hợp đồng nhỏ như muỗi của cô cũng không đáng để một ông chủ mỗi ngày xoay chuyển hàng chục, hàng trăm triệu tài sản bận tâm.

Cô chắc chắn đã chịu ơn Phong Khinh Dương rất nhiều.

Anh không nói ra, nhưng dù không nói, Cố Hiểu Thanh cũng hiểu.

Đây là chuyện rõ như ban ngày.

Không thể giả vờ không biết.

Bữa trưa hôm nay cuối cùng cũng không thể trả tiền, vì ông chủ Lạc Phúc đã tự thanh toán. Cố Hiểu Thanh cảm thấy rất áy náy, dường như cô cứ mãi chiếm tiện nghi của Phong Khinh Dương.

Tất nhiên là dưới danh nghĩa bạn của Phương Thiếu Hàn và Hàn Hiểu.

Dù bản thân cô không có bất kỳ ý định gì với Phong Khinh Dương, nhưng không biết anh sẽ nghĩ gì.

Có lẽ anh sẽ xếp cô vào danh sách những phụ nữ muốn vin vào danh tiếng Phong thị để kiếm lợi.

Vừa về đến văn phòng, Phong Khinh Dương đã nhận được điện thoại của Hàn Hiểu:

"Phong Khinh Dương, mày gặp Cố Hiểu Thanh chưa?"

Hàn Hiểu đã lo lắng suốt đêm. Anh ta kể chuyện này với Phương Thiếu Hàn, nhưng hắn không có phản ứng gì, cũng không tiện phản ứng. Tình hình bên Phương Thiếu Hàn đang ở giai đoạn quan trọng, dù muốn đến Hồng Kông giúp cũng không có thời gian.

Nhưng chỉ nghe giọng nói của Phương Thiếu Hàn, Hàn Hiểu đã biết hắn không vui.

Về những ân oán giữa Phương Thiếu Hàn và Phong Khinh Dương, Hàn Hiểu không thể bình luận. Cả hai đều là bạn thân của anh, từng là bạn thân nhất, nhưng cuối cùng lại trở thành như vậy, ai cũng có chút oán giận.

Nhưng nhiều chuyện xảy ra không phải do bạn không muốn mà nó không xảy ra.

Hàn Hiểu sợ Phong Khinh Dương không kiềm chế mà làm điều gì quá đáng. Anh hiểu Phương Thiếu Hàn, gã này dù miệng không nói ra, nhưng chỉ việc bất chấp cảm nhận của em trai Phương Thiếu Nam mà vẫn muốn ra tay, đủ thấy hắn nghiêm túc thế nào.

Tính cách của Phong Khinh Dương so với Phương Thiếu Hàn chỉ có hơn chứ không kém.

Cả hai đều điên cuồng và cứng đầu như nhau, cùng sự kiêu ngạo và chín chắn của đàn ông tuổi này. Nhưng liệu họ có dùng cách chín chắn để đối xử với nhau không, Hàn Hiểu không biết.

Bảo vệ Cố Hiểu Thanh là hành động theo bản năng của Hàn Hiểu.

Sau một thời gian tiếp xúc, Hàn Hiểu có thiện cảm với Cố Hiểu Thanh. Thiện cảm này không liên quan đến tình cảm nam nữ, mà chỉ là sự đồng điệu giữa những người bạn.

"Gặp rồi."

Phong Khinh Dương gập hồ sơ lại, đưa cho trợ lý trước bàn.

Người trợ lý trẻ tuổi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

"Cô ấy là cô gái không tệ. Nếu có chuyện khó giải quyết, mày giúp một tay, em sẽ mang ơn. Đến Hồng Kông anh đãi mày ăn."

Hàn Hiểu nghe xong, lòng yên tâm hơn nhiều. Phong Khinh Dương so với anh đáng tin cậy hơn nhiều.

"Hàn Hiểu, mày nói vậy khiến tao càng thêm mù mờ. Rốt cuộc Cố Hiểu Thanh là người của mày hay của Phương Thiếu Hàn? Ân tình này nên tính với mày hay tính với hắn?"

Phong Khinh Dương nheo mắt, lười biếng nói vào ống nghe.

Hàn Hiểu thở dài: "Cố Hiểu Thanh là người Phương Thiếu Hàn thích, nhưng cũng là bạn tao, một người bạn đáng kết giao. Ân tình này tính cho tao đi. Tao thấy Cố Hiểu Thanh không muốn mắc nợ Phương Thiếu Hàn đâu."

Hàn Hiểu không phải kẻ ngốc. Cử chỉ của Cố Hiểu Thanh không hề có chút tình ý nào với Phương Thiếu Hàn, đơn giản là cô không muốn mang tiếng dựa vào thế lực.

Cố Hiểu Thanh có đầu óc rất tỉnh táo, rất biết cân nhắc lợi hại.

Chỉ là Phương Thiếu Hàn cũng không phải người dễ dàng lùi bước. Sự giằng co giữa hai người ở giai đoạn hiện tại chính là một cuộc đấu trí.

Hàn Hiểu rất khâm phục Cố Hiểu Thanh.

Một người phụ nữ có đầu óc minh mẫn đến mức khiến anh - một người đàn ông - cũng phải cảm thán.
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 273: Chương 273



Phong Khinh Dương khẽ cười: "Lại còn có người Phương Thiếu Hàn chưa chinh phục được, vậy cô Cố Hiểu Thanh này thực sự khiến tôi hứng thú."

Cây bút ký trong tay anh xoay tròn trên đầu ngón tay, dừng lại, rồi tiếp tục xoay.

Hàn Hiểu ở đầu dây bên kia nhổ một tiếng: "Mày đừng có động não xấu. Chuyện giữa mày và Phương Thiếu Hàn, hai người tự giải quyết, nhưng đừng kéo Cố Hiểu Thanh vào. Cô ấy là người tốt, tao cũng là bạn cô ấy, tao không muốn các người nhắm mắt làm liều lôi cô ấy vào."

Hàn Hiểu quá rõ Phong Khinh Dương là người thế nào.

Nếu người này nói hứng thú, rất có thể sẽ thực sự nhúng tay vào giữa.

"À, tuần sau tao đến Thượng Hải, đãi ngộ của địa chủ, tao đang chờ đấy."

Phong Khinh Dương nói với giọng đầy ẩn ý.

Hàn Hiểu khinh bỉ: "Phong đại thiếu gia đến Thượng Hải còn cần đãi ngộ của tao? Biệt thự lớn của nhà mày ở Thượng Hải vẫn bỏ không đấy. Lại còn, sao mày muốn đến Thượng Hải? Chẳng lẽ Phong thị có ý đồ với Thượng Hải, muốn phát triển thị trường nội địa?"

Phong Khinh Dương nhìn nút đèn đỏ sáng trên điện thoại bàn, nói: "Phong thị muốn thị trường nội địa, không phải cần sự giúp đỡ của Hàn thị sao? Lúc đó mày đừng có từ chối, tao cũng sẽ không buông tha mày đâu."

"Tao biết rồi, chỉ là giúp một cái gọi là giúp còn không xứng, đã mở mồm ra đòi. Tao biết gian thương được rèn thế nào rồi."

Hàn Hiểu tâm trạng vui vẻ, nói chuyện cũng đùa cợt nhiều hơn nghiêm túc.

"Thôi, tao còn việc phải làm, chờ điện thoại của tao."

Bên phòng họp, mãi đến 2:29 phút chiều mới có người đẩy cửa bước vào.

Cố Hiểu Thanh rất coi trọng khái niệm thời gian. Từ quan niệm thời gian của một người có thể nhìn ra thái độ và hành vi đối với công việc.

Bước vào là một người đàn ông cùng hai trợ lý nữ, cùng cô thư ký được Phong Khinh Dương giao phó giúp họ xử lý một số việc.

Người đàn ông ngồi vào vị trí chủ tọa, hai trợ lý đứng phía sau.

"Xin chào, cô là cô Cố?"

Đối phương thái độ khá hòa nhã, có lẽ vì đây là người Phong Khinh Dương giới thiệu nên mới tỏ ra lịch sự như vậy.

Cố Hiểu Thanh khiêm tốn gật đầu.

"Vâng, tôi là Cố Hiểu Thanh. Ông là tổng giám đốc Tứ Phương Thương Mại, Tề tiên sinh. Cảm ơn ông đã cho chúng tôi cơ hội gặp mặt lần này."

Bản thân cô đang ở vị thế yếu, không phải vì Phong Khinh Dương mà có thể thay đổi vị trí.

Chỉ riêng việc không thể đưa ra một hợp đồng lớn đã đủ thấy, ngay cả Phong Khinh Dương cũng không thể thay đổi thái độ của người khác, bản thân cô không có ưu thế mạnh.

Tề tiên sinh gật đầu: "Cô Cố, cô trình bày ý tưởng của mình, chúng ta nhanh chóng đi vào vấn đề chính. Dù là nhờ quan hệ với Phong tiên sinh, tôi sẽ không quá khó khăn với các cô, nhưng cũng không dễ dàng nhượng bộ những điều không hợp lý."

Nghĩa là đàm phán đến mức nào hoàn toàn dựa vào năng lực cá nhân, không thể dựa vào tình cảm để giải quyết.

Cố Hiểu Thanh đưa bản kế hoạch trong tay cho Tề tiên sinh, sau đó thong thả trình bày chi tiết kế hoạch đại lý của mình, cùng một số kế hoạch hậu kỳ liên quan, bao gồm kế hoạch phát triển đại lý.

Những triển vọng này đều liên quan đến kế hoạch mở chi nhánh của Cố Hiểu Thanh, dĩ nhiên cô sẽ không nói ra mình làm đại lý là để phát triển chi nhánh, đây là bí mật thương mại.

Nói về sự phát triển ở nội địa, bao gồm tầm nhìn của bản thân, cô đã lồng ghép kế hoạch phát triển chi nhánh và kế hoạch quán trà sữa vào hợp đồng đại lý.

Tề tiên sinh liên tục gật đầu. Công ty thương mại của ông có rất nhiều nguồn cung nguyên liệu, lại là một công ty nhỏ, có cơ hội làm ăn với bạn của Phong tiên sinh vốn dĩ cũng là một cơ hội.

Tề tiên sinh vốn nghĩ mượn cơ hội này để tiếp cận Kỳ Thụy.

Nhưng ông đã làm bài tập về nhà, sau khi điều tra mới biết người ký hợp đồng với mình không phải Phong thị, mà chỉ là một nhân vật vô danh.

Dĩ nhiên không hẳn vô danh, ít nhất sau đêm qua, cô gái này đã nổi danh khắp Hương Cảng, được mọi người truyền tụng như một huyền thoại.

"Người đầu tiên của Đỉnh Tín".

Cũng coi như trong giới này ai cũng biết.

Hôm nay ông buộc phải đến, không đến là không nể mặt Phong thị, không nể mặt Phong thị tức là không nể mặt Phong Khinh Dương, vậy tiếp theo sẽ thế nào, Tề tiên sinh còn chưa biết.

Vì vậy dù trong lòng không muốn, ông vẫn đến, với thái độ đối phó qua loa, chỉ nghĩ ký một hợp đồng vài trăm nghìn cho xong.

Dù sao cũng không phải mình không làm, mà là đối phương không đủ thực lực.

Nhưng giờ nghe kỹ phương án của đối phương, Tề tiên sinh bỗng cảm thấy tâm tình khoáng đạt.

Cô gái này rất có tầm nhìn, trực giác thương mại cũng rất nhạy bén, đối với phát triển đại lý mà nói là một hạ nguồn hiếm có, hạ nguồn như vậy mới có thể mang lại phát triển cho công ty mình, vậy sự hợp tác này mới là đôi bên cùng có lợi.

Tề tiên sinh lúc này mới vui mừng phát hiện, chính mình mới là người tầm nhìn hạn hẹp, nếu không phải hôm nay đến đây, có lẽ đã bỏ lỡ một đối tác thực sự.

Vì vậy hai bên rất vui vẻ thống nhất chi tiết, đặt ra các điều khoản đại lý, số lượng hợp đồng, tiền đặt cọc và phương thức thanh toán, bao gồm thời gian giao hàng và kiểm soát thời gian.

Dù số lượng đại lý năm đầu tiên không lớn, nhưng đã vượt xa mục tiêu tâm lý của Tề tiên sinh, đạt đến hai triệu.

Đây cũng là điều Cố Hiểu Thanh không ngờ tới.

Nhờ sự nhầm lẫn tình cờ lần này, tất cả vốn mở chi nhánh cần thiết đã được giải quyết, vì vậy nguyên liệu cho quán trà sữa cũng cần điều chỉnh tương ứng.

Quách Đông Hoa bên cạnh cẩn thận đối chiếu hai bản hợp đồng, sau đó hai bên ký tên, đóng dấu, coi như hoàn thành lần ký kết đầu tiên. Tiền đặt cọc phải đến tài khoản trong vòng 15 ngày, nếu không bên kia có quyền hủy hợp tác.

Tề tiên sinh rất vui vẻ mời Cố Hiểu Thanh ở lại Hồng Kông chơi thêm vài ngày.

Hợp tác của hai bên được hoàn thành trong trạng thái hài hòa nhất.

Cố Hiểu Thanh tiễn Tề tiên sinh ra về, liền bị Quách Đông Hoa hưng phấn ôm chặt.

"Trời ơi, trời ơi, chúng ta thành công rồi."

Cô ôm Cố Hiểu Thanh xoay tròn.

"Trời ơi, đầu tôi hoa cả lên, cậu tha cho tôi đi."

Cố Hiểu Thanh cười khổ.

Khả năng không biết nặng nhẹ của người này cũng không phải dạng vừa.

Quách Đông Hoa đặt Cố Hiểu Thanh xuống, vỗ vỗ ngực nói: "Cậu không biết đâu, lúc nãy sợ chết tôi rồi, tưởng đối phương không muốn. Không ngờ sau khi cậu nói xong, người này lập tức thay đổi sắc mặt, thái độ với chúng ta cũng khác hẳn, ít nhất không còn đen như trước. Cậu giỏi thật đấy."

Cô ôm cánh tay Cố Hiểu Thanh, làm nũng.

Bản thân cô trong số đối tác chỉ là người phụ giúp, chưa từng ra sức gì cả.

Cố Hiểu Thanh và Quách Đông Hoa để lại lời nhắn cho thư ký, Phong Khinh Dương đã ra ngoài tham gia một buổi đấu giá thương mại.

Vì vậy Cố Hiểu Thanh chỉ còn cách rời đi.

Lời cảm ơn có lẽ giờ chưa có cơ hội nói.

Vì Cố Hiểu Thanh đã đặt vé máy bay ngày mai, họ sẽ trở về.
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 274: Chương 274



Cố Hiểu Thanh không phải người vô ơn bội nghĩa, nhưng Phong Khinh Dương là ai?

Người như anh ta sẽ vì một lời cảm ơn nhỏ nhoi của cô mà bỏ qua công việc của mình sao? Thiệt hại khi đó chắc chắn không phải chỉ một chút.

Vì vậy, Cố Hiểu Thanh vẫn có sự tự biết mình.

Cô nhờ thư ký chuyển lời, nếu Phong Khinh Dương đến Thượng Hải, cô hy vọng có cơ hội cảm ơn anh chu đáo.

Đương nhiên đây chỉ là lời khách sáo, Cố Hiểu Thanh không nghĩ Phong Khinh Dương sẽ để tâm đến một câu nói như vậy.

Ba người đến sân bay với tâm trạng nhẹ nhõm. Chuyến đi Hồng Kông lần này gặp không ít sóng gió, nhưng kết quả cuối cùng vẫn tốt đẹp, coi như không uổng công.

Cố Hiểu Thanh và Quách Đông Hoa ngồi trên ghế ở khu vực chờ, Triệu Hiến Quốc đi ra khu hút thuốc. Cố Hiểu Thanh lật tạp chí giải trí của Hồng Kông trong tay, đọc cho đỡ buồn.

Chuyến đi này khiến tinh thần và thể xác đều mệt mỏi.

Khi thả lỏng, toàn thân như muốn rã rời.

Cố Hiểu Thanh chợt hiểu tại sao những người làm kinh doanh thường già trước tuổi. Đây là một sự nghiệp không liên quan đến thể lực, mà là công việc đòi hỏi sự hao tổn tâm trí.

Có lẽ cô đã nghĩ quá đơn giản, chỉ cho rằng đó là việc có thể ứng phó dễ dàng, nhưng thực tế lại tiêu tốn trí lực và tâm lực rất lớn.

Đây chính là thương trường.

Cô mới chỉ bắt đầu, đã gặp vô số biến số và thất bại, nếu sau này còn nhiều hơn, liệu cô có thể kiên trì với niềm tin hôm nay?

Rốt cuộc, những gì cô phải đối mặt còn có vô số kẻ thế lực, ánh mắt coi thường người khác, cùng những sự đàn áp và thôn tính.

Có lẽ cô đã nghĩ quá đơn giản.

Đi thôi, đi thôi.

Con đường phía trước còn rất dài.

Chuyến đi Hồng Kông này, cùng tất cả những gì trải qua kể từ khi đến Thượng Hải, những con người và sự việc gặp phải, đã cho Cố Hiểu Thanh thấy một vòng tròn mà hai kiếp cộng lại cô cũng chưa từng biết đến.

Đây là một vòng tròn khác biệt.

Những người ở đây đều giàu có hoặc quyền quý, bất cứ thứ gì họ sở hữu đều không phải thứ Cố Hiểu Thanh có thể tưởng tượng, mỗi sự xa hoa đều khiến cô không thể sánh bằng.

Địa vị và sự tôn trọng không tương xứng, đây chính là cái gọi là hào môn.

Điều Cố Hiểu Thanh thực sự nhận ra là đằng sau đó có bao nhiêu sự bẩn thỉu và tăm tối, cùng sự kỳ thị của kẻ mạnh với người yếu.

Nếu không phải Hà Tử Húc xuất hiện, có lẽ giờ cô đã không ở sân bay. Nếu không phải Phong Khinh Dương ra mặt, cô có lẽ đã trở về tay trắng.

Tất cả đã nói cho Cố Hiểu Thanh biết, hào môn là gì.

Đây là một vòng tròn cô không thể bước vào.

Có lẽ cả đời này cũng không thể sánh bằng, và những người trong vòng tròn này đều có quyền lực đủ để b*p ch*t người khác chỉ bằng một ngón tay.

Cố Hiểu Thanh thậm chí không cần nghĩ về kết cục của Quan Mỹ Kỳ, với mối quan hệ giữa Hà Tử Húc và Phong Khinh Dương, một khi Quan Mỹ Kỳ dám ra tay ở "Đỉnh Tín", hậu quả nhận được chắc chắn rất nghiêm trọng.

Không ai sẽ bận tâm Quan Mỹ Kỳ ra sao.

Có lẽ ngay cả Quan thị cũng hy vọng mọi người không chú ý.

Để giảm thiểu tổn thất đến mức thấp nhất.

Đây chính là kết quả của việc đối thủ hoàn toàn không cân sức.

Nếu một ngày nào đó, cô là đối thủ bị nghiền nát, kết quả có lẽ cũng không khác.

Và cô giống như một lữ khách xa lạ tình cờ bước vào nơi này, nhìn thấy sự phồn hoa, trải qua hiểm ác, bị động tiếp nhận những thay đổi lớn lao mà tất cả mang lại.

Cuộc sống như vậy hoàn toàn khác với cuộc sống cô từng mong đợi.

Nhưng giờ nói gì cũng muộn.

Người khác mong được kết thân với những người này để có chỗ dựa và lợi ích, nhưng trong đầu Cố Hiểu Thanh chỉ có sự kinh hãi trước thủ đoạn của họ.

Cố Hiểu Thanh không thấy làm người bình thường có gì không tốt, hào môn có cuộc sống hào môn, nhưng cuộc sống hiện tại của cô cũng là một kiểu thiên đường nhân gian. d*c v*ng của con người là vô hạn, luôn có những h*m m**n mới xâm chiếm, khiến người ta không ngừng vật lộn, chính là vì loại khổ nạn này.

Cô muốn một cuộc sống yên bình, ít nhất là không phải cuộc sống thăng trầm như vậy, sự lừa lọc này với Cố Hiểu Thanh là một gánh nặng.

Máy bay hạ cánh ở Thượng Hải, Cố Hiểu Thanh và Quách Đông Hoa trực tiếp về nhà.

Triệu Hiến Quốc đi chuyến bay khác, thẳng đến Thâm Quyến.

Hai người đều mệt, việc đầu tiên khi về là chọn cách ngủ một giấc.

Sáng hôm sau, Cố Hiểu Thanh và Quách Đông Hoa họp bàn lại để phân công.

Theo dự kiến ban đầu, Cố Hiểu Thanh cảm thấy có thể mở thêm vài chi nhánh quán trà sữa cùng lúc, đồng thời đẩy mạnh hiệu ứng quảng cáo.

Cố Hiểu Thanh muốn hợp tác với đài truyền hình để quảng cáo.

Những u sầu ngày hôm qua đã bị triển vọng phía trước xua tan hết.

Ai còn tâm trạng để ý những chuyện vớ vẩn nữa?

Bận không kịp thở.

Trong những tháng tiếp theo, Cố Hiểu Thanh và Quách Đông Hoa gần như chạy khắp các khu phố thương mại và khu vực quanh trường học để khảo sát địa điểm.

Cố Hiểu Thanh thậm chí còn học lái xe, đăng ký trường dạy lái.

Nếu chỉ dựa vào đôi chân của hai người, mỗi ngày chen chúc trên xe buýt, đây thực sự là lãng phí thời gian, rất nhiều thời gian thực chất bị lãng phí trên đường đi.

Trong quá trình này, dường như mọi thứ đều suôn sẻ, ngoài sự bận rộn với sự nghiệp của bản thân, Phương Thiếu Hàn và Hàn Hiểu, bao gồm cả những người bạn của Phương Thiếu Hàn đều không xuất hiện trong cuộc sống của Cố Hiểu Thanh nữa.

Ngoại trừ việc Phương Thiếu Hàn vài ngày gọi một cuộc điện thoại, cũng chỉ là vài câu ngắn ngủi, phần lớn là những lời quan tâm đến sức khỏe và học hành của Cố Hiểu Thanh, cô cũng trả lời một cách chỉn chu.

Mối quan hệ giữa hai người dường như từ bạn bè thân thiết trước đây, đột nhiên giảm xuống mức băng giá.

Đây có lẽ là kết quả tồi tệ nhất sau lần Phương Thiếu Hàn giãi bày.

Việc trang trí và khai trương các chi nhánh đã được lên lịch trình. Trước cuối năm, tất cả các chi nhánh trong tay Cố Hiểu Thanh đã hoàn thành trang trí, theo sự sắp xếp nhân sự, lần lượt khai trương.

Nguyên liệu trà sữa đại lý cũng đã giao nhận thuận lợi đến kho mới thuê của Cố Hiểu Thanh, tiện cho việc điều chuyển giữa các chi nhánh.

Trước khi kỳ nghỉ đông đến, tất cả mười tám chi nhánh đều vận hành bình thường, đi vào quỹ đạo. Trong báo cáo tổng kết của các quản lý chi nhánh, Cố Hiểu Thanh vui mừng phát hiện, gần như đạt được tỷ lệ lợi nhuận 100%.

So với đầu tư, đây là một sự khác biệt rất lớn.

Mười tám cửa hàng có thể đạt lợi nhuận 100%, đây đã là một mô hình kinh doanh cổ tích.

Dĩ nhiên, những người từ khắp nơi đổ xô đến muốn nhượng quyền cũng gần như làm hỏng cửa hàng của Cố Hiểu Thanh.

Không còn cách nào khác, Cố Hiểu Thanh phải thuê văn phòng chuyên dụng ở khu thương mại mới của Thượng Hải.

Cô còn tuyển nhân viên văn phòng, cuối cùng cũng hoàn thành mọi việc trước kỳ nghỉ đông.
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 275: Chương 275



Kỳ nghỉ đông này, Cố Hiểu Thanh nhất định phải về nhà.

Đây là dịp Tết hàng năm, công việc trong tay cô đã xử lý gần xong, giấy phép kinh doanh của văn phòng cũng đã hoàn tất thủ tục, nhân viên đều đi vào quỹ đạo, công ty không cần Cố Hiểu Thanh phải ngồi đồng mới vận hành được.

Cố Hiểu Thanh nôn nóng trở về, vì nhà đã gọi điện từ lâu.

Đám cưới của chị gái Cố Hiểu Anh vốn dự kiến vào tháng 5, nhưng để phù hợp với thời gian của Cố Hiểu Thanh, cuối cùng bị dời đến 26 tháng Chạp.

Cố Hiểu Thanh sao có thể trì hoãn được?

Không gì quan trọng bằng hôn lễ của chị gái.

Cố Hiểu Thanh còn đặc biệt mua quà cưới cho Cố Hiểu Anh.

Vé máy bay đặt ngay khi kết thúc học kỳ, việc sắp xếp cửa hàng giao hết cho Quách Đông Hoa xử lý. Dù sao hiện có hơn chục cửa hàng cần nghỉ Tết, phát lương và sắp xếp nhân sự.

Những việc này đều phải chuẩn bị chu đáo, cần có người lãnh đạo trực, đành phải để Quách Đông Hoa - một ông chủ khác - ngồi trấn.

Vì việc này, Quách Đông Hoa không ít lần trợn mắt trước mặt Cố Hiểu Thanh, tỏ rõ sự bất mãn, vì cô ấy còn mong về dự đám cưới của Cố Hiểu Anh.

Giờ xử lý xong mọi việc, dù có bay về cũng rất vội, chưa chắc đã kịp.

Cố Hiểu Thanh phải nói không biết bao nhiêu lời ngon ngọt mới khiến Quách Đông Hoa vui vẻ trở lại.

Máy bay của Cố Hiểu Thanh hạ cánh vào buổi trưa, cô đã gọi điện trước cho Cố Như Hải, mỗi lần đều là bố đến đón.

Lần này cũng không ngoại lệ, sân bay ở ngoại ô, Cố Hiểu Thanh xách hành lý, thực sự cần người đón.

Bước ra cửa sân bay, cô bất ngờ thấy Phương Thiếu Hàn, liếc nhìn phía sau anh, không thấy bố đâu.

Khỏi phải nói, bố đã "bán đứng" cô rồi.

Cố Hiểu Thanh đành chào: "Phương Thiếu Hàn, sao anh lại đến? Bố tôi đâu?"

Phương Thiếu Hàn tự nhiên nhận lấy vali từ tay cô: "Bác Cố hôm nay bận việc, không thể sắp xếp thời gian, nên nhờ tôi đến."

Cố Hiểu Thanh nhíu mày, việc gì mà bận đến mức bố không thể đón mình, đây là lần đầu tiên như vậy.

Đi theo Phương Thiếu Hàn đến bãi đỗ xe, anh vẫn lái chiếc xe SUV đen đó, mở cốp để vali vào. Cố Hiểu Thanh định mở cửa sau để ngồi, nhưng rõ ràng động tác của Phương Thiếu Hàn nhanh hơn nhiều.

Chưa đầy hai giây, anh đã đến bên cô, mở cửa ghế phụ. Cố Hiểu Thanh đành ngồi vào như bị ép.

Ý định giữ khoảng cách của cô rõ ràng đã thất bại.

Phương Thiếu Hàn khởi động xe.

Hai người đều không nói gì, Cố Hiểu Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, dòng người qua lại không biết mỗi người đang trải qua những buồn vui gì.

Cô hơi phân tâm.

"Nghe nói chuỗi cửa hàng trà sữa của em đã mở rất nhiều chi nhánh, phát triển rất tốt."

Giọng nói của Phương Thiếu Hàn kéo cô về thực tại.

Quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt bên nghiêng của anh, hôm nay Phương Thiếu Hàn có chút khác biệt, bộ vest sang trọng, dáng người thẳng tắp, đôi môi mỏng và sống mũi cao.

Cố Hiểu Thanh khó kiểm soát nhịp tim đập nhanh, người đàn ông này ngày càng có sức hút của một nam nhân trưởng thành.

Cô quay mặt đi, trả lời lầm bầm: "Ừ, cũng tạm được. Em chỉ muốn làm một chút sự nghiệp cho riêng mình."

"Em có ý kiến gì với anh sao?"

Cố Hiểu Thanh ngạc nhiên quay lại, đối mặt với ánh mắt của Phương Thiếu Hàn.

"Sao lại thế?"

Dù thực sự có ý kiến, cô cũng không thừa nhận.

"Nhìn anh một cái cũng khó khăn thế, chẳng phải anh chỉ tỏ tình với em thôi sao? Không đến mức chúng ta không thể làm bạn nữa chứ?"

Phương Thiếu Hàn thẳng thắn khiến Cố Hiểu Thanh không thể đỡ được, trực tiếp xé toạc tấm màn che, đặt vấn đề ra bàn.

Cố Hiểu Thanh ngượng ngùng: "Không phải vậy, thực ra em rất mong chúng ta là bạn, nhưng trong lòng có lẽ vẫn thấy ngượng."

Phương Thiếu Hàn còn không sợ, cô có lý do gì phải lo lắng nữa.

Phương Thiếu Hàn nở nụ cười: "Thực ra, em không cần phải có gánh nặng tâm lý, thích em là tình cảm của anh, có lẽ khiến em áp lực, nhưng anh thích em, nếu có thể cân đo đong đếm, anh có thể kiềm chế trái tim mình, nhưng anh cũng chỉ là một người bình thường."

Với tình trạng hiện tại của Cố Hiểu Thanh, Phương Thiếu Hàn cũng rất phiền não.

Anh có thể đối mặt với rất nhiều khó khăn và lựa chọn gian nan, nhưng chuyện của Cố Hiểu Thanh, Phương Thiếu Hàn rất khó xử lý.

Vốn dĩ anh đã bị nghi ngờ là người đa tình, còn là kẻ cướp người yêu của em trai, bị người đời ghét bỏ. Nhưng tình cảm trên đời là thứ khó giải thích nhất.

Không phải bất kỳ ràng buộc đạo đức, lý luận hay quan niệm nào có thể làm được.

Điều này rất khó.

Phương Thiếu Hàn từng nghĩ đến việc từ bỏ, dù sao trong chuyện này còn có Phương Thiếu Nam, anh cũng không muốn mình là người gây tổn thương cho em trai.

Lần này có thể thẳng thắn nói ra, là vì Phương Thiếu Hàn không muốn tiếp tục tình trạng này, sự ngượng ngùng và khó xử khi ở cạnh nhau, Cố Hiểu Thanh tránh mặt anh, cố tạo khoảng cách xa nhất có thể.

Khoảng cách giữa hai người xa như vậy, dù Phương Thiếu Hàn có cố gắng tranh thủ, nhưng thực sự quá khó.

Chỉ có một người hợp tác, sự khó khăn này có thể tưởng tượng được.

Cuộc nói chuyện lần này, Phương Thiếu Hàn đã suy nghĩ kỹ. Phương Thiếu Nam năm nay đã tốt nghiệp, lần này về sẽ không đi nữa.

Bố mẹ trong nhà đã sắp xếp công việc, tình cảm của Phương Thiếu Nam dành cho Cố Hiểu Thanh đã có từ thời niên thiếu. Nếu thực sự Phương Thiếu Nam có thể sống hạnh phúc với Cố Hiểu Thanh, Phương Thiếu Hàn sẵn sàng buông tay.

Cố Hiểu Thanh có chút cảm động: *"Phương Thiếu Hàn, thực ra người nên nói xin lỗi là em. Em biết tấm lòng của anh, nhưng vì em lo sợ quá nhiều chuyện, em không muốn đối mặt với những điều mình không thể đối mặt, nên em cũng không thể đối mặt với anh.

Anh là một người đàn ông tốt, có rất nhiều ưu điểm, lẽ ra là mẫu người chồng mọi phụ nữ mơ ước. Nhưng chúng ta không hợp nhau."*

Lời này cần phải nói rõ, dù trong lòng từng có chút rung động, nhưng Cố Hiểu Thanh vẫn lý trí hơn bất kỳ sự nghiêng ngả tình cảm nào.

"Anh hiểu, vì vậy lần này anh đặc biệt đến đón em, chỉ muốn nói rõ với em, từ nay chúng ta làm bạn nhé. Em không cần phải có gánh nặng tâm lý nữa, yên tâm làm những gì mình muốn, thoải mái yêu người mình muốn yêu, anh sẽ ở bên cạnh chúc phúc cho em."

Phương Thiếu Hàn nắm chặt vô lăng, chỉ có trời biết lúc nói những lời này, trái tim anh đau đớn thế nào.

"Em cũng chúc anh tìm được hạnh phúc của riêng mình."

Cố Hiểu Thanh chân thành nói.

Dường như tất cả đã được giải thoát.
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 276: Chương 276



Xe dừng trước cổng nhà Cố Như Hải, Phương Thiếu Hàn xuống xe lấy vali đưa cho Cố Hiểu Thanh, rồi quay người lên xe.

"Hôm nay anh còn việc, không vào nữa, nhắn bác Cố giùm anh nhé."

Phương Thiếu Hàn quay đầu xe biến mất trong gió lạnh.

Cố Hiểu Thanh lặng lẽ nhìn theo bóng anh xa dần.

Trong lòng chợt chút xao xuyến.

Quay người, cô kiên quyết kéo vali đi về phía cổng.

Chưa kịp chạm tay vào chuông, cổng đã bật mở.

"Lý Kiến Quốc, mày dẫn vợ con ra khỏi đây ngay, sắp Tết rồi mà làm chuyện này à?"

Đó là giọng của Lý Vĩ Dân, đầy phẫn nộ.

Một gói đồ lớn bay ra, suýt trúng Cố Hiểu Thanh.

Cô né đi, kéo vali bước vào.

Trong phòng khách đang giằng co căng thẳng.

Lý Kiến Quốc và Hàn Kỳ bế Tiểu Hổ Tử hơn một tuổi đứng cạnh ghế sofa, trên bàn trà là mấy hộp nữ trang đã mở, bên trong trống rỗng. Ở bên kia, một đống trang sức vàng bạc chất đống lộn xộn.

Một bên mặt Lý Kiến Quốc in hằn năm ngón tay đỏ ửng, sưng húp lên, rõ ràng vừa bị tát.

Tóc Hàn Kỳ rối bù như tổ chim, mặt mũi lem nhem, vừa khóc vừa la, trông thảm hại vô cùng.

Tiểu Hổ Tử trong tay cũng khóc thét, tay nhỏ nắm chặt cổ áo Hàn Kỳ, nước mũi giàn giụa.

Đối diện là Lý Vĩ Dân, mặt đen như bồ hóng, nắm đấm siết chặt, sẵn sàng lao vào đánh.

Đứng xung quanh là Cố Như Hải, Lý Tuyết Mai, Cố Hiểu Anh, Ngô Phượng Anh và Lý Kiến Huy.

Thấy Cố Hiểu Thanh, mọi người biểu lộ đủ loại cảm xúc.

Lý Vĩ Dân vừa tức giận vừa xấu hổ.

Lý Kiến Huy và Ngô Phượng Anh cúi đầu.

Cố Như Hải, Lý Tuyết Mai và Cố Hiểu Anh thì vui mừng.

Còn Hàn Kỳ và Lý Kiến Quốc không rõ đang nghĩ gì.

"Chuyện gì thế này?"

Cố Hiểu Thanh buông tay khỏi vali, chỉ vào đống đồ trên bàn cùng hai vợ chồng Lý Kiến Quốc.

Hai người này không phải đã bị đuổi đi rồi sao?

Sao lại xuất hiện ở đây?

Lý Tuyết Mai bước tới kéo vali, vừa dắt Cố Hiểu Thanh lên lầu.

"Không có gì, chỉ là bác đang dạy con thôi."

Xem ra bà muốn đưa Cố Hiểu Thanh tránh xa chỗ này.

Cố Hiểu Thanh hiểu ngay, chắc chắn Hàn Kỳ lại gây chuyện.

Lý Tuyết Mai sợ anh trai mất mặt nên mới che giấu.

Không muốn dính vào chuyện này, Cố Hiểu Thanh quay sang Cố Hiểu Anh:

"Chị, lên đây với em, em có chuyện muốn nói."

Giải cứu Cố Hiểu Anh khỏi chiến trường.

Bố dạy con dâu, họ không nên xen vào.

Cố Hiểu Anh định đi theo, nhưng Hàn Kỳ đã chộp lấy tay cô, ôm chặt lấy khóc lóc:

*"Hiểu Anh à, cứu chúng tôi với! Chị chỉ muốn ngắm đồ trang sức thôi, mấy năm nay nhà em không mua nổi cho chị cái nào.

Chị thấy đồ của em đẹp quá nên muốn đeo thử, không có ý gì khác đâu. Chị chỉ vì thích làm đẹp thôi.

Nếu em không nói giúp, bố sẽ đuổi cả nhà chị ra đường. Thế thì sống sao nổi?"*

Cố Hiểu Anh muốn rút tay lại, cô chính là nạn nhân.

Lý Kiến Quốc cũng quỳ xuống:

*"Lỗi tại anh, xem tình chị em, tha cho vợ con anh. Bố đuổi chúng tôi đi thì chỉ có chết. Anh bất tài, không nuôi nổi gia đình.

Anh quỳ lạy em đây!"*

Lý Vĩ Dân quát: "Đồ khốn! Mày còn nhục nhã chưa đủ à? Còn mặt nào quỳ lạy em gái? Mày cố tình làm người ta ghét à? Cút ngay đi!"

Lý Kiến Quốc không dám ngẩng đầu, nhưng vẫn không chịu đứng dậy.

Nếu cái đầu này cúi xuống, dù Cố Hiểu Anh có làm gì đi nữa, Lý Vĩ Dân cũng rơi vào tình thế khó xử. Con trai quỳ lạy con gái nhà người ta, sau này còn mặt mũi nào gặp nhau?

Chuyện này mà đồn ra, người đời sẽ chỉ trỏ vào lưng Cố Hiểu Anh, kéo theo cả Cố Như Hải và Lý Tuyết Mai.

Cố Hiểu Thanh chạy xuống, kéo phắt Lý Kiến Quốc đứng dậy:

"Anh làm gì thế? Có gì không nói được? Chị em sắp cưới rồi mà còn bị mang tiếng bắt anh quỳ, người ta sẽ nghĩ chị tôi độc ác thế nào?"

Lý Kiến Quốc bị kéo đứng lên, không tiện quỳ nữa.

Hàn Kỳ ôm chặt chân Cố Hiểu Anh:

"Lỗi tại tôi, nhưng cũng chỉ vì nhà không cho tiêu xài. Nếu có tiền, ai lại làm chuyện này?"

Cô ta đổ lỗi cho Lý Vĩ Dân keo kiệt, khiến họ phải liều lĩnh.

Cố Hiểu Thanh kéo Hàn Kỳ ra, móng tay suýt làm trầy da cổ tay cô ta.

Cố Hiểu Thanh quay sang Lý Vĩ Dân: "Bác đừng giận nữa, có chuyện gì chúng ta ngồi lại nói rõ. Anh chị nhà đã nói thế, cháu nghĩ bác nên sắp xếp việc nhà cho ổn thỏa. Không phải lần này lấy cớ này, lần sau lại cớ khác, mỗi lần gặp chuyện đều đổ tại nhà không hỗ trợ, không cho tiền, thì tội của bác lớn lắm."

Đây là lời khuyên chân thành của cô. Chuyện của Lý Kiến Quốc và Hàn Kỳ vốn nên giải quyết từ lâu, cô tưởng Lý Vĩ Dân đã nhìn ra mối nguy này.

Ai ngờ lần này về lại gặp cảnh này, nghĩa là từ khi cô đi, hai vợ chồng này hoặc chưa về, hoặc chưa gây chuyện, tích tụ đến hôm nay mới bùng phát, cũng đủ kiên nhẫn.

Hai vạn tệ trước kia chắc đã bị hai vợ chồng tiêu xài phung phí một thời gian, bằng không không thể nhịn đến hôm nay.

Lý Vĩ Dân đá Lý Kiến Quốc một cước, đẩy anh ta vào góc tường, trong lòng hiểu rõ nguồn cơn đều liên quan đến tiền bạc. Nếu không giải quyết, sau này không biết còn chuyện gì xảy ra.

Ông vốn không muốn gia đình tan nát, nhưng mọi người ở cùng nhau không có nghĩa lòng người đoàn kết. Từ khi con cái có gia đình riêng, ai cũng đã có lòng riêng.

Chính ông không chịu thừa nhận, cứ ép mọi người sống chung, tạo cớ cho họ phạm sai lầm, như Hàn Kỳ và Kiến Quốc, một bước sai, bước bước sai.

"Kiến Quốc, lên gọi chú và mẹ xuống, chúng ta họp gia đình phân chia tài sản. Các ngươi không phải luôn muốn thế sao? Hôm nay có cô chú làm chứng, để xem còn kêu ca gì nữa."

Lý Vĩ Dân bình tĩnh lại, dặn Kiến Quốc.

Hàn Kỳ lập tức vui mừng.

Mọi chuyện ngoài dự liệu nhưng đạt được mục đích.

Cô ta muốn phân gia từ lâu.

Năm nay, hai vợ chồng dùng hai vạn tệ mở một quán lẩu nhỏ. Nhờ kinh nghiệm của Lý Kiến Quốc, hương vị cũng tạm được, ban đầu kinh doanh khá tốt.

Hai người thuê nhà riêng, sống thoải mái, tự tin không thua kém dân thành phố.

Chỉ ba tháng đã thu hồi một vạn tệ, họ còn định đón Tiểu Hổ Tử lên thành phố, dần dần mua nhà.

Hàn Kỳ thậm chí đã lên kế hoạch đón bố mẹ lên trông cháu, tích cóp mua nhà xe, sống sung sướng như Lý Tuyết Mai.

Nhưng chỉ vài tháng sau, quán lẩu ngày càng ế ẩm.

Hàn Kỳ không tự xem lại mình, chỉ biết trách Lý Kiến Quốc không biết kinh doanh, không giữ được khách quen.

Cô ta cắt giảm nguyên liệu, rau thịt chỉ bằng một nửa, làm sao giữ được khách?

Càng ế càng cắt giảm, cuối cùng phải đóng cửa.

Tính cả tiền thuê nhân công, mặt bằng, không chỉ mất hai vạn vốn, mà cả số tiền tích cóp cũng tiêu tan.

Hai vợ chồng trắng tay trở về làng.

Lần này vì đám cưới Cố Hiểu Anh, cả nhà Lý Vĩ Dân lên chúc mừng. Hàn Kỳ lại nhòm ngó đồ đạc nhà Lý Tuyết Mai, nhưng bà đã cất hết đồ quý.

Thế là cô ta lấy trộm nữ trang của Cố Hiểu Anh, bị phát hiện suýt nữa bị báo cảnh sát, đành phải thú nhận.

Lý Vĩ Dân tức giận muốn đuổi họ ra khỏi nhà, nên hai vợ chồng mới bám lấy Cố Hiểu Anh.

Giờ nghe phân gia, họ mừng thầm.

Dù sao tài sản cũng có phần của họ, nắm tiền trong tay, sợ gì không sống tốt.

Một lúc sau, mọi người trên lầu xuống hết. Lý Vĩ Cường nghe Kiến Quốc nói anh trai muốn phân gia, không rõ chuyện gì nhưng biết chắc liên quan đến hai vợ chồng này.

Bọn họ chẳng bao giờ yên phận.

Ở làng cứ đòi phân gia, hoặc chiếm lấy quán lẩu, chẳng lúc nào ngơi.

Giờ anh trai làm thế, chắc không chịu nổi nữa.

Cả nhà ngồi lại.

Cố Như Hải dắt Cố Hiểu Anh lên lầu.

Cố Hiểu Thanh cũng định đi, nhưng Lý Vĩ Dân giữ lại, bắt Lý Tuyết Mai và cô làm chứng, cũng là để trấn áp Hàn Kỳ.

Chỉ có Cố Hiểu Thanh mới khiến Hàn Kỳ sợ, không dám giở trò.

Lý Vĩ Dân và Lý Vĩ Cường đều nghĩ vậy.

Thế là buổi họp gia đình bắt đầu.

Lý Vĩ Dân không vui, bụng dạ tức giận.

Gia đình sắp tan nát.

Con trai ông không ra gì, năm nay đòi kinh doanh, cuối cùng trắng tay, còn nghe nói lỗ vốn.

Không biết lỗ bao nhiêu, nhưng nghe nói không ít, đúng là đồ phá gia.

Nhưng con mình, biết nói sao?

Giờ lại thế này.

Phân gia thôi, mỗi người một nơi.
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 277: Chương 277



"Các con đã lớn, đều có gia đình riêng, có vợ con, chúng tôi cũng già rồi. Làm cha mẹ, ông bà các con vẫn còn, tôi lập gia đình bao năm nay chưa từng nghĩ đến chuyện chia nhà. Vì vậy, ngôi nhà này thực chất vẫn là nhà của ông bà."

"Nhưng giờ các con khác chúng tôi ngày xưa, Kiến Quốc và Kiến Huy đều có suy nghĩ riêng, chúng tôi không thể ép được. Vậy nên phân gia, để khỏi nói chúng tôi thiên vị. Sau này các con muốn làm gì tùy ý, nhưng nói trước."

"Đã phân gia, sau này tốt xấu tự chịu. Tài sản chia ra mà phá sạch, thì tự gánh vác. Chúng tôi già rồi, không giúp được nhiều."

Lý Vĩ Dân nói những lời đã bàn với Lý Vĩ Cường, trong lòng không khỏi buồn bã.

Bao năm sống chung, đây là lần đầu tiên từ "phân gia" được nhắc đến. Hai anh em đều không nỡ, chỉ mong cả nhà vui vẻ bên nhau.

Nhưng biết tính Hàn Kỳ, nếu không chia nhà, không biết còn bao nhiêu chuyện xấu hổ nữa.

Lý Kiến Quốc cúi đầu không nói, Hàn Kỳ ôm Tiểu Hổ Tử nhanh nhảu:

"Bố nói gì thế, dù chia nhà chúng con vẫn là người nhà họ Lý. Chia rồi để sống tốt hơn, có điều kiện phụng dưỡng ông bà, bố mẹ. Bố yên tâm, dù thế nào con trưởng vẫn phải phụng dưỡng cha mẹ."

Lần này nói khéo lắm. Lý Vĩ Dân chẳng thèm nhìn, từ ngày cô ta về nhà, lòng dạ chẳng ngay thẳng, chỉ lo tính toán chiếm tiện nghi.

Lý Kiến Huy và Ngô Phượng Anh cũng im lặng. Lý Kiến Huy không muốn chia nhà, hai vợ chồng làm việc trong quán, nhàn hạ không phải lo nghĩ. Ngô Phượng Anh sinh con càng không làm được việc.

Anh không ham tiền chia nhà, nhưng được bố mẹ lo cơm nước, mỗi tháng còn dư được ít tiền, cuộc sống khá thoải mái, trong tay đã có gần một vạn.

Chia nhà thì quán cũng chia, theo tính Hàn Kỳ, chắc chắn giành quán, tranh giành chỉ thêm xấu hổ.

Nhưng không tranh, chẳng phải để Hàn Kỳ hưởng lợi sao?

Lý Vĩ Dân tiếp tục: "Nhà cửa vốn mỗi nhà một căn, chúng tôi còn sống nên các con cứ ở cùng. Khi chúng tôi mất, nhà sẽ thuộc về các con."

"Ruộng đất đứng tên ai thì thuộc về người đó, sau này cũng vậy, không ai chiếm của ai."

"Riêng cửa hàng, mọi người nói xem nên chia thế nào, để khỏi nói chúng tôi thiên vị."

Lời này nói cho Hàn Kỳ nghe. Lý Kiến Huy và Ngô Phượng Anh dễ tính, nhưng Lý Kiến Quốc và Hàn Kỳ thì khác.

Cũng là để phòng sau này họ còn gây chuyện.

Hàn Kỳ đã chờ đến đoạn này, cô ta muốn chiếm quán từ lâu, vì toàn bộ thu nhập đều dựa vào đây.

"Bố, chú, cửa hàng này tuy do người lớn lập nên, nhưng Kiến Quốc là con trưởng, theo lệ làng, nên được phần lớn. Nếu chia mười phần, Kiến Quốc xứng đáng được bảy, bố và chú thấy có đúng không?"

Lý Vĩ Dân và Lý Vĩ Cường lạnh lùng nhìn Lý Kiến Quốc. Anh ta chỉ liếc nhìn bố rồi lại cúi đầu, không một chút hổ thẹn.

Lý Vĩ Dân đau lòng vô cùng.

Đây là con trai trưởng của ông.

Đứa con được coi là trụ cột gia đình, nay lại thờ ơ để vợ tự tung tự tác như vậy, còn ra thể thống gì nữa?

Ngô Phượng Anh sốt ruột, sao lại có lý lẽ như vậy?

Ít ra cũng phải chia đôi chứ.

Cô thúc chồng, nhưng Lý Kiến Huy chỉ nhìn Lý Vĩ Cường, không lo lắng. Bố và chú không phải người mù quáng, sẽ không để Hàn Kỳ muốn làm gì thì làm.

Lý Vĩ Dân thấy mọi người im lặng, liền hỏi: "Hiểu Thanh, cháu nghĩ sao?"

Hàn Kỳ vội ngăn: "Bố, Hiểu Thanh là người ngoài, nói gì cũng không tiện."

Cô ta không muốn Cố Hiểu Thanh lên tiếng, cô gái này khôn lắm, không biết sẽ nói ra điều gì.

Lý Vĩ Dân cười: "Con dâu, đừng nói thế, phân chia tài sản thì Hiểu Thanh không liên quan, nhưng riêng cửa hàng này có liên quan mật thiết. Vì cửa hàng có ba phần của Hiểu Thanh."

Lời này khiến tất cả sửng sốt.

Hàn Kỳ gần như choáng váng.

Sao có thể?

Cửa hàng của nhà họ Lý sao lại liên quan đến Cố Hiểu Thanh, lại chiếm đến ba phần?

Ba phần này trừ đi, chỉ còn bảy, chia cho Lý Kiến Huy nữa thì họ còn được bao nhiêu?

Cô ta sốt ruột hỏi Lý Kiến Quốc: "Chuyện gì thế này?"

Lý Kiến Quốc nhìn bố: "Đúng như bố nói, từ đầu đã có ba phần của Hiểu Thanh."

Lần này anh ta không dám nói dối, nhưng lời này với Hàn Kỳ như sét đánh ngang tai.

Cố Hiểu Thanh không nói gì. Hồi mới kinh doanh, hai bác đã nói cho nhà cô ba phần, nhưng Cố Như Hải và cô đều từ chối, nên chuyện này không ai nhắc đến nữa.

Cô không ngờ hôm nay lại được đưa ra bàn.

Nhưng giờ cô không thể nói không nhận, vì liên quan đến lợi ích của nhà bác. Mục đích của Hàn Kỳ rõ ràng là chiếm cả cửa hàng, cô sẽ không để cô ta toại nguyện.

Vì vậy, ba phần này, Cố Hiểu Thanh thực sự không thể nói không phải của mình.

Hàn Kỳ không tin tưởng, nói: "Ba, Hiểu Thanh tuy là con của nhà cô, nhưng ba không thể thiên vị như vậy. Làm gì có chuyện lấy tài sản của nhà mình đưa cho cháu gái? Điều này chỉ khiến người ta cười chê thôi."

Cô ta không thể chấp nhận việc số tiền sắp đến tay lại bị trao cho người khác một cách dễ dàng. Cố Hiểu Thanh đã có quá nhiều thứ, tại sao một người sống trong biệt thự lại còn tranh giành chút tiền nhỏ nhoi này với những người nghèo khổ như họ?

Cô ta không cho phép, không thể chấp nhận.

Đây chắc chắn là âm mưu của mấy lão già này, cô ta không thể để bị che mắt.

Dù có nói đến đâu đi nữa, cũng không có chuyện tài sản của nhà cậu lại đưa cho cháu gái. Cô ta mới là người có lý.

Lý Vĩ Dân nghiêm túc nói: "Con đừng nói thế, tài sản này là phần Hiểu Thanh đáng được hưởng. Từ ngày sự nghiệp của nhà họ Lý phất lên, chúng ta đã hứa điều này. Gia nghiệp và tài sản của nhà họ Lý ngày hôm nay đều không thể tách rời khỏi Cố Hiểu Thanh.

Làm người không thể quên ơn, lẽ nào chỉ vì có chút tiền mà chúng ta trở thành kẻ vong ân bội nghĩa? Kiến Quốc, con cũng biết chuyện này, không phải chúng ta hứa suông để lừa gạt ai. Vì vậy, Hiểu Thanh có quyền phát ngôn ở đây."

Thấy Lý Kiến Quốc không nói ra lời vô lương tâm nào, Lý Vĩ Dân cảm thấy phần nào an ủi. Ít nhất mọi chuyện chưa đến mức không thể cứu vãn.

Hàn Kỳ liếc mắt, nghĩ bụng nếu không thể thay đổi sự thật này, một mình cô ta không thể tranh luận với mấy người kia, vậy thì phải nhanh chóng bịt miệng Cố Hiểu Thanh.

Cô ta lập tức bước lên nói: "Hiểu Thanh à, nếu đã như vậy, chị làm chị dâu cũng không thể bạc đãi em. Ba phần cổ phần của em vẫn sẽ ở trong cửa hàng, khi chị và Kiến Quốc tiếp quản, chị vẫn sẽ chia lợi nhuận ba phần cho em, nhưng quyền điều hành sẽ thuộc về chúng chị."

Đây rõ ràng là muốn ngăn Cố Hiểu Thanh can thiệp vào công việc của cửa hàng.

Cố Hiểu Thanh khẽ cười, quả nhiên cô đã quá coi trọng Hàn Kỳ.

"Chị dâu, em không đồng ý với lời chị. Nếu em có ba phần cổ phần, thì bảy phần còn lại không thể chỉ thuộc về chị và anh Kiến Quốc. Trong đó còn có phần của anh Kiến Huy và hai cậu. Không lẽ chị muốn đoạt luôn phần của người già?

Việc chia gia đình là một chuyện, nhưng trước khi chia, phải là hai cậu chia trước, rồi mới đến các con. Không có chuyện bỏ qua cha mẹ mà chia cho con cái trước, đúng không?"

Cố Hiểu Thanh sẽ không dễ dàng để Hàn Kỳ chiếm đoạt thành quả lao động của cả nhà họ Lý.

Hàn Kỳ định tranh cãi, nhưng Lý Vĩ Dân đã lên tiếng: "Đúng vậy, Hiểu Thanh nói rất đúng. Bác và chú hai vẫn chưa chia gia đình, nếu các con muốn chia cửa hàng, trước tiên chúng tôi phải chia đã.

Vậy đi, bác và chú hai sẽ chia đôi cửa hàng Lẩu Cay Cố Gia, Hiểu Thanh giữ ba phần, bảy phần còn lại chia làm hai, mỗi nhà ba phần rưỡi. Bác không chiếm phần của các con, nhưng tiền phụng dưỡng già tốt hơn là chúng tôi tự giữ. Ba phần cho Kiến Quốc, nửa phần còn lại đủ cho hai vợ chồng bác sinh hoạt và chăm sóc ông bà. Cổ phần của chú hai chia thế nào là việc của chú, bác không can thiệp."

Nghe xong, Hàn Kỳ tức giận đến mức muốn chết. Kết quả cuối cùng, phần của hai vợ chồng cô chỉ còn ba phần, làm sao có thể làm chủ được?

Nhưng lời Lý Vĩ Dân rất có lý, gia nghiệp là của họ, ông và Lý Vĩ Cường hoàn toàn có quyền quyết định, không ai có thể phản đối.

Cô ta giận dữ liếc Cố Hiểu Thanh một cái, tất cả đều là do người phụ nữ này gây ra, khiến cô mất một khoản tiền lớn.

"Vậy ai sẽ là người quyết định trong cửa hàng?" Hàn Kỳ hỏi, vẫn muốn nắm quyền kiểm soát.

Cố Hiểu Thanh đáp ngay: "Tất nhiên là người nắm giữ nhiều cổ phần hơn sẽ có tiếng nói."

Lý Vĩ Cường hiểu ý, nói: "Ba phần rưỡi cổ phần của chú sẽ giao hết cho Kiến Huy, hàng tháng cháu sẽ chu cấp cho chúng chú một ít tiền phụng dưỡng, khoảng hai trăm là được."

Đây rõ ràng là đẩy Lý Kiến Huy lên vị trí người đứng đầu.

Ngô Phượng Anh vui mừng khôn xiết, nụ cười không giấu nổi. Cô ta nghĩ thầm, Kiến Huy biết cách đối nhân xử thế, còn Cố Hiểu Thanh rõ ràng đang giúp đỡ hai vợ chồng họ. Thật là "há miệng mắc quai"!

Hàn Kỳ tranh giành mãi cuối cùng vẫn không được gì, cô ta không chịu thua: "Không được! Kiến Huy chỉ nhiều hơn nửa phần cổ phần, sao có thể làm chủ? Tôi không đồng ý!"

Lý Vĩ Dân hỏi: "Vậy con muốn thế nào?"

Hàn Kỳ tức giận nói: "Bán cửa hàng đi, chia tiền, ai muốn làm gì thì làm. Không cần phải nghe lời ai nữa!"

Đây rõ ràng là hành động "được ăn cả, ngã về không".

Lý Vĩ Dân thở dài: "Hàn Kỳ, con nên suy nghĩ kỹ. Bán cổ phần chỉ được tiền một lần, giữ cửa hàng thì tiền sẽ liên tục."

Đứa con dâu này thật không biết điều, nếu không có sự giúp đỡ của Cố Hiểu Thanh, nhà họ Lý làm sao có thể mở cửa hàng trong thành phố?

Hàn Kỳ kiêu ngạo nói: "Chúng tôi muốn tiền! Nếu không được làm chủ, mỗi lần dùng tiền lại phải xin Kiến Huy, thà rằng lấy tiền một lần còn hơn!"

Cố Hiểu Thanh suy nghĩ một chút, đề xuất: "Vậy thì theo cổ phần, ai muốn kinh doanh cửa hàng có thể mua lại phần cổ phần của chị dâu. Nếu chị muốn mua, chúng tôi cũng không phản đối, miễn là chị đủ tiền."

Đây là cách để ngăn Hàn Kỳ quay lại đòi hỏi sau này.

Hàn Kỳ tính toán mãi, cô ta biết lợi nhuận của Lẩu Cay Cố Gia rất khá, nhưng đã nói ra rồi, không thể rút lại. Mua bảy phần cổ phần còn lại thì cô ta không đủ tiền. Mắt cô ta đảo lia lịa, không biết nên quyết định thế nào.
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 278: Chương 278



"Tiền cổ phần này, không thì chị viết giấy nợ trước, đợi đến cuối năm chia lợi nhuận rồi trả cũng được chứ? Đằng nào cũng là một nhà mà." Hàn Kỳ nảy ra ý nghĩ này.

Cố Hiểu Thanh cười lạnh, coi người khác là đồ ngốc sao?

"Chị dâu, nếu chị nói vậy, vậy em cũng có thể nợ trước phần của chị, cuối năm trả cũng được. Thế thì em tự nhận làm cũng xong, đằng nào cổ phần của hai bên cũng ngang nhau, không lẽ chị lại được chiếm phần hơn?"

"Không được! Sao lại nợ được?"

Hàn Kỳ nhất quyết không đồng ý.

Cố Hiểu Thanh nhìn Hàn Kỳ mỉm cười, khiến cô ta cảm thấy khó xử. Chính mình vừa nói ra câu tương tự, không đồng ý cho người khác nợ, vậy người ta sao có thể đồng ý cho mình nợ?

Lý Vĩ Dân và Lý Vĩ Cường nghe xong cũng chợt hiểu. Đúng vậy, nếu mua lại cổ phần như thế này, cửa hàng sẽ không phải tan rã.

Lý Kiến Huy thấy Hàn Kỳ im lặng, biết cô ta không có tiền. Anh tính toán một chút, số tiền mình có cộng với tiền của cha, nếu không đủ thì vay thêm cô một ít, chắc cũng có thể mua được.

Anh lên tiếng: "Chị dâu, không thì em mua lại phần cổ phần của chị. Theo lợi nhuận hiện tại, ba phần cổ phần của chị khoảng hai mươi vạn. Chị xem con số này có vấn đề gì không? Nếu không, em sẽ cố gắng gom đủ số tiền này."

Hàn Kỳ nghe xong, trong lòng càng tức giận. Cô ta quay sang Lý Vĩ Dân: "Ba, như vậy không công bằng chút nào! Cửa hàng đã mở được ba năm, nếu tính theo cổ tức, ít nhất cũng phải cho chúng con sáu mươi vạn tiền mặt. Giờ ba chỉ đưa hai mươi vạn là xong sao?"

Đây rõ ràng là chất vấn.

Lý Vĩ Dân tức đến mức muốn ngất.

"Con dâu lớn, con nói cái gì vậy? Ba năm nay tuy có lãi, nhưng chưa chia gia đình. Chưa nghe nói tiền kiếm được trước khi chia gia đình lại phải giao hết cho con dâu cả. Tiền trước khi chia đều là tiền chung của gia đình.

Ăn uống, ở, tiêu xài của các con, cái nào không phải từ tiền chung? Giờ chia cổ phần cho các con là vì năm nay chia gia đình, chứ không thì từng đồng một cũng là của ba và chú hai, có liên quan gì đến các con?"

Lời lẽ của con dâu quá khó nghe. Lại còn bắt ép bố mẹ chồng đưa tiền cho mình.

Hàn Kỳ tức nghẹn: "Nhưng cũng không thể không cho chúng con một đồng nào chứ?"

"Năm đầu kinh doanh không tốt lắm. Ba năm nay, sau khi trừ các khoản chi phí, tổng cộng lãi một trăm hai mươi vạn. Hiểu Thanh lấy bốn mươi vạn, phần còn lại ba mươi vạn cho mỗi nhà. Ông bà để lại hai mươi vạn phụng dưỡng, đó là điều đương nhiên.

Ba và mẹ giữ lại mười vạn, đưa các con hai mươi vạn. Đó là toàn bộ tiền của gia đình. Nếu các con muốn, thì chia như vậy. Không muốn thì thôi, đừng chia gia đình nữa."

Lý Vĩ Dân biết con dâu này sẽ không dễ dàng buông tha. Nếu không vắt kiệt được tiền từ ông, Hàn Kỳ sẽ không ngừng gây chuyện.

Hàn Kỳ tính toán một hồi, tổng cộng mình sẽ có bốn mươi vạn. Nếu không lấy hai mươi vạn kia, thì hai mươi vạn của mình cũng không đủ trả cho Lý Kiến Huy, không thể nắm được cổ phần.

Nhưng cũng không thể để Lý Kiến Huy hưởng lợi một cách dễ dàng.

Cô ta cắn răng nói: "Kiến Huy à, hai mươi vạn của các em đưa ra hơi bất công quá. Ba phần cổ phần của chị, mỗi năm chia lợi nhuận cũng hơn mười vạn. Hai mươi vạn mà muốn mua đứt sao?"

Đây rõ ràng là muốn nâng giá.

"Vậy chị dâu muốn bao nhiêu? Chị nói đi, em xem có thể đáp ứng không. Nếu không, thì đành thôi vậy." Kiến Huy rất khôn ngoan, không đưa ra con số cụ thể, để xem Hàn Kỳ muốn bao nhiêu.

Hàn Kỳ nhìn mọi người xung quanh, cắn răng nói: "Bốn mươi vạn, mua đứt một lần."

Lý Vĩ Dân và Lý Vĩ Cường đều hít một hơi lạnh. Với tình hình kinh doanh hiện tại, phải làm bao lâu mới kiếm lại được số tiền đó?

Đây rõ ràng là tâm địa đen tối, không muốn cho Kiến Huy tiếp quản cửa hàng.

Kiến Huy cười nói: "Chị dâu, giá này em không có đủ tiền. Dù có, em cũng không thể đưa. Lợi nhuận cửa hàng mỗi năm là có hạn, bắt em làm không công ba năm để trả tiền, em không làm được.

Nếu chị thực sự muốn, thì thêm năm vạn nữa, tổng hai mươi lăm vạn. Không thì bán cửa hàng, chia tiền. Em không thể làm không công để trả tiền cho chị."

Kiến Huy nói thật, đưa tiền giải quyết chuyện này là vì tình thân, chứ người ngoài ai làm thế?

Nhưng lòng tham của Hàn Kỳ quá lớn, Kiến Huy và gia đình không chịu nổi.

Hàn Kỳ cũng biết yêu cầu của mình quá đáng, bốn mươi vạn là không thể. Giờ được nâng lên hai mươi lăm vạn, cũng ngoài dự tính của cô ta, nhưng vẫn muốn thương lượng thêm.

"Kiến Huy à, chị không cố ý làm khó em. Nhưng nhà em nắm hết quyền quản lý cửa hàng, chị và anh trai em không có tài cán gì, nếu không có chút tiền, lấy gì nuôi cháu?

Hai mươi lăm vạn quá ít, không thì ba mươi vạn đi, để chị còn có tiền nuôi sống gia đình."

Đây rõ ràng là trả giá.

Ngô Phượng Anh đứng ra nói: "Chị dâu, chị nói không đúng rồi. Chúng em không ép chị bán cổ phần, chị có thể giữ lại và nhận cổ tức hàng năm, chỉ là không có quyền quyết định thôi.

Ba mươi vạn này nếu đem kinh doanh, phải mất hai ba năm mới kiếm lại được. Chúng em không ngốc, việc tốn sức không mang lại lợi ích, ai muốn làm thì làm."

Coi họ là đồ ngốc sao?

Dù rất muốn nắm quyền, nhưng việc đã rõ ràng nghiêng về phía mình, cần gì phải tốn nhiều công sức?

Hàn Kỳ nghe xong, cười lạnh: "Phải, chị là người không chịu được thấy người khác được lợi. Thôi được, hai mươi lăm vạn thì hai mươi lăm vạn. Nhưng phải đưa tiền ngay, để giải quyết xong việc này. Qua ngày hôm nay, có khi chị sẽ đổi ý."

Kiến Huy gật đầu: "Được, vậy chúng em sẽ lập giấy tờ ngay. Em và bố mẹ đi rút tiền, hôm nay xong việc."

Giải quyết được chuyện này với số tiền ít hơn dự tính, Kiến Huy cũng đồng ý.

Hàn Kỳ không nói gì thêm, bế con lên lầu.

Lý Vĩ Dân lấy ra một cuốn sổ tiết kiệm ba mươi vạn đưa cho Lý Vĩ Cường, rồi đưa cho Cố Hiểu Thanh một cuốn khác bốn mươi vạn. Đây là những khoản đã thỏa thuận trước.

Cố Hiểu Thanh thấy Kiến Huy có vẻ muốn nói gì đó nhưng ngập ngừng, liền đẩy cuốn sổ tiết kiệm của mình về phía anh.

"Anh Kiến Huy, anh cầm số tiền này trước đi. Lúc này anh cần tiền, giải quyết việc trước. Phần em không gấp, chúng ta là một nhà mà."

Kiến Huy lập tức cảm động nhận lấy. Anh không thể một lúc rút nhiều tiền như vậy, đưa Hàn Kỳ hai mươi lăm vạn rồi, còn năm vạn nữa, anh không nỡ lấy hết, để cha mẹ không còn đồng nào, làm con trai mà thế thì xấu hổ lắm.
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 279: Chương 279



Tối hôm đó, tiền đã được trao tận tay Hàn Kỳ và Kiến Quốc, cả hai cũng đã ký giấy biên nhận. Sáng hôm sau, Kiến Huy cùng Kiến Quốc và Hàn Kỳ đến văn phòng công chứng để hoàn tất thủ tục chuyển nhượng cổ phần.

Kể từ ngày này, Kiến Huy chính thức tiếp quản công việc kinh doanh Lẩu Cay Cố Gia của nhà họ Lý, trở thành người kế nghiệp Lý Vĩ Dân và Lý Vĩ Cường. Kiến Quốc và Kiến Huy cũng chính thức chia gia đình.

Bầu không khí trong nhà trầm lặng đến khó chịu. Hàn Kỳ thẳng thừng dẫn Kiến Quốc và Tiểu Hổ Tử về quê, thậm chí không thèm tham dự đám cưới của Cố Hiểu Anh, rõ ràng là muốn đoạn tuyệt quan hệ.

Cố Hiểu Thanh lắc đầu. Người không biết nhìn xa trông rộng thì không ai có thể giúp được. Không phải cứ ngồi trên cao là có quyền đòi hỏi người khác phải xu nịnh mình. Lòng tự trọng và kiêu hãnh của mỗi người phải được xây dựng dựa trên tầm nhìn của chính họ.

Khi bản thân chẳng có năng lực gì, lại cố chấp giữ thể diện và đòi hỏi sự tôn trọng từ những người giỏi hơn mình, đó không phải là bản lĩnh hay kiêu hãnh, mà chỉ là sự mù quáng. Cách một người định vị bản thân sẽ quyết định vị trí của họ trong tương lai, giống như Hàn Kỳ và Lý Kiến Quốc bây giờ.

Nhưng Cố Hiểu Thanh không có thời gian lo cho chuyện của người khác, gia đình cô đang bận rộn với một sự kiện trọng đại: Cố Hiểu Anh sắp kết hôn, chỉ còn hơn mười ngày nữa.

Cố Hiểu Thanh cùng chị gái đi xem nhà mới. Lưu Minh là con một, gia đình khá thoáng. Với thâm niên công tác, anh được phân căn hộ trong khu tập thể của công an, tầng 5, diện tích 3 phòng ngủ 2 phòng khách, đủ rộng rãi cho hai vợ chồng trẻ.

Căn hộ đã được trang trí đẹp mắt với sàn gỗ, tường trắng, trần thạch cao, tủ quần áo âm tường. Bếp và nhà vệ sinh đều được thiết kế hiện đại. Đồ điện gia dụng do Cố Như Hải và Lý Tuyết Mai chuẩn bị làm của hồi môn gồm tivi 29 inch, tủ lạnh, máy giặt, nồi cơm điện và dàn âm thanh, đầy đủ tiện nghi.

Hai chị em Cố Hiểu Thanh phụ trách mua sắm nội thất mềm như rèm cửa, vỏ sofa, chăn ga gối đệm. Nhìn căn nhà mới của chị gái, Cố Hiểu Thanh vô cùng xúc động. Hạnh phúc của chị gái là điều quan trọng nhất.

Cố Hiểu Thanh tặng chị một bộ váy cưới trắng tinh khôi, một điều khá mới mẻ ở địa phương. Bộ váy được đặt may riêng theo số đo của Cố Hiểu Anh tại tiệm váy cưới nổi tiếng nhất Thượng Hải, trị giá tới 8.000 tệ.

Những ngày này, cả nhà như chong đèn làm việc. Cố Hiểu Anh đã chuẩn bị xong đồ đạc cá nhân, chỉ còn chờ ngày đón hồi môn. Cố Như Hải sợ con gái thiệt thòi nên mua sắm toàn những thứ tốt nhất, mới nhất, gần như muốn chuyển cả nhà cho con.

Tiệc cưới do nhà trai lo liệu, Cố Như Hải không phải bận tâm. Đêm trước ngày cưới, nhà cô chật cứng người thân, nhiều người phải ra khách sạn gần đó nghỉ tạm.

Phía nhà gái hầu như không có ai ngoài bà Cố được đón từ quê lên. Cố Như Sơn đang trong tù, dù không thì hai nhà cũng đã đoạn tuyệt. Cố Như Hải cũng không mời Cố Như Hà, quan hệ đã đứt thì không cần cố gắng nối lại.

Phía nhà họ Lý đã đến đông đủ. Đáng ngạc nhiên là nhiều bà con lối xóm ở Cố Gia Trang cũng lặn lội lên thành phố chúc mừng. Vợ chồng Trương Thẩm, hai con trai họ Trương cùng vợ đều đến giúp đỡ. Nhiều người trong làng nhờ có con cái làm việc cho các cửa hàng Lẩu Cay và Nướng Tự Chọn Cố Gia nên cũng đến chia vui.

Dù Cố Như Hải đã nhắn mọi người không cần lên thành phố vì đường xa xôi, nhưng nhiều người vẫn thuê xe cả làng kéo nhau lên. Lý Tuyết Mai và Cố Như Hải đành phải thuê thêm khách sạn và bổ sung thêm 4-5 bàn tiệc.

Ngày hôm trước đám cưới, sân trước nhà dựng rạp cưới. Lý Tuyết Mai cùng Trương Thẩm, hai con dâu họ Trương và hai chị dâu họ Lý tất bật gói bánh chưng, làm đồ ăn. Dù đã thuê đầu bếp chính nhưng các món phụ như bánh rán, sủi cảo vẫn phải tự tay chuẩn bị.

Cố Hiểu Thanh và Cố Hiểu Anh tranh thủ đi spa làm đẹp. Ngày mai là đám cưới, hôm nay là khoảng thời gian riêng tư cuối cùng của hai chị em. Nằm trên giường massage, Cố Hiểu Anh nhìn em gái đầy cảm xúc.

"Hiểu Thanh, em sắp tốt nghiệp rồi, về nhà đi. Chị nghe nói em đã tự kinh doanh, nhưng chị lấy chồng rồi, bố mẹ và em trai cần có người bên cạnh. Chị nghĩ chỉ khi em về, họ mới có chỗ dựa."

Cố Hiểu Thanh để mặc nhân viên massage mặt: "Chị yên tâm lấy chồng hạnh phúc nhé. Bố mẹ còn trẻ, việc nhà đã có chị lo. Em muốn theo đuổi ước mơ của mình, dù có thể không thành công, nhưng ít nhất em đã cố gắng khi còn trẻ."

Cố Hiểu Anh biết tính em gái cứng đầu nên không ép nữa, chỉ thở dài: "Ở ngoài kia nhớ tự chăm sóc bản thân. Gặp khó khăn gì cũng phải nhớ rằng luôn có bố mẹ, có chị và gia đình ở phía sau ủng hộ em. Đừng ôm đồm mọi thứ một mình."

Người chị gái sắp về nhà chồng nghẹn ngào. Suốt bao năm qua, em gái cô luôn hy sinh thầm lặng cho gia đình, không một lời oán thán. Dù cô từng vì lòng tham mà mờ mắt, nhưng em gái vẫn luôn tìm cách bảo vệ tất cả. Cố Hiểu Anh chỉ mong em gái mình cũng sẽ tìm được hạnh phúc.

Đoàn đón dâu đến từ rất sớm, mới 8 giờ 30, đoàn xe đã tới nơi.

Lần này là năm chiếc xe Santana màu đen, tất cả đều được trang trí bằng ruy băng đỏ. Xe đầu đoàn là một chiếc SUV, phần đầu xe được trang trí bằng hoa tươi xếp thành hình trái tim cùng những dải ruy băng lộng lẫy. Cuối đoàn là một chiếc xe khách lớn để chở khách nhà gái về.

Lưu Minh hôm nay mặc bộ vest xám, bên trong là áo sơ mi hồng phấn, thắt cà vạt đỏ. Mái tóc cắt ngắn được chải bóng mượt, khuôn mặt cạo râu nhẵn nhụi luôn nở nụ cười tươi rói với mọi người.

Cố Hiểu Anh đã bị đánh thức từ sáng sớm. Chuyên gia trang điểm đến từ 5 giờ sáng, giờ đây mái tóc đã được búi cao, khuôn mặt được hóa trang tinh tế phù hợp với chiếc váy cưới. Cố Hiểu Thanh giúp chị gái mặc váy, và ngay lập tức bị choáng ngợp. Tất cả các bạn gái đều bị chinh phục bởi vẻ đẹp thanh tao, quý phái của cô dâu - một vẻ đẹp không thể chối cãi. Nhiều cô gái thầm nghĩ, sau này khi mình kết hôn cũng phải mặc váy cưới như thế này.

Cố Hiểu Thanh đỡ chị gái ngồi xuống giường. Đôi giày đỏ của cô dâu đã được giấu kỹ, các bạn gái đóng chặt cửa phòng, chặn ở cửa chính để "làm khó" chú rể và phù rể.

Cố Hiểu Anh ngồi trên giường với nụ cười hạnh phúc, kiên nhẫn chờ đợi chú rể của mình.

Đoàn phù rể của Lưu Minh toàn là những chàng trai trong đội, Phương Thiếu Hàn cũng tham gia với tư cách phù rể. Thực ra, Phương Thiếu Nam và Bạch Trung Nguyên đã đến nhà họ Cố từ sớm để giúp đỡ với tư cách là bạn bè bên nhà gái.

"Mở cửa ra nào! Chú rể đến đón dâu rồi!"

Một phù rể vừa gõ cửa vừa lắc một xấp phong bì đỏ trước cửa sổ nhỏ trên cửa để các phù dâu nhìn thấy.

"Cửa này ta mở, đường này ta xây, muốn đi qua cửa, tiền nong đâu rồi?"

Một phù dâu bên trong đáp lời.

"Tiền đây rồi, tiền đây rồi!"

Người cầm phong bì vừa nói vừa cố gắng đẩy cửa. Cánh cửa hé mở một khe nhỏ, lập tức bị các chàng trai bên ngoài xô mạnh, mở toang ra. Các phù dâu không chịu thua, liền chặn ngay trước cửa.

Một cô gái nhanh tay giật lấy phong bì từ tay phù rể: "Muốn vào đón cô dâu, phải vượt qua thử thách của chúng tôi đã!"

Thấy không thể đẩy vào được, các phù rể đành nhìn Lưu Minh ra hiệu cầu cứu.

Lưu Minh vội vàng mỉm cười: "Các chị em thông cảm, tôi có rất nhiều phong bì đây."

Anh rút từ trong túi áo ra những phong bì đỏ, phát cho mỗi cô gái một cái. Các phù dâu nhận được phong bì, không nỡ làm khó chú rể nữa, chỉ đưa ra một thử thách tượng trưng rồi cho Lưu Minh vào.

Khi nhìn thấy Cố Hiểu Anh xinh đẹp như tiên nữ, Lưu Minh gần như há hốc mồm. Anh cười ngây ngốc tiến lại gần, trong khi cô dâu e thẹn cúi đầu, mỉm cười không dám nhìn thẳng.

Cố Hiểu Thanh bước ra chặn Lưu Minh lại, nói với giọng đùa cợt: "Muốn đón chị gái tôi đi, phải qua cửa ải của tôi đã. Nếu không làm hài lòng em dâu, anh đừng mong đi tiếp."

Cô giơ tay ra đòi phong bì.

Lưu Minh vội vàng lấy từ trong túi áo ra một phong bì dày hơn hẳn những cái khác, đặt vào tay Cố Hiểu Thanh: "Đây là phong bì đặc biệt dành cho em dâu, đủ chưa?"

Cố Hiểu Thanh nhìn phong bì dày cộm, lập tức nhường đường: "Mời anh rể vào đón chị gái!"

Mọi người cười ồ lên, khen cô em dâu khéo léo.

Lưu Minh vội vàng bước vào, nhưng lại bị kẹt ở khâu tìm giày. Sau một hồi lục lọi khắp nơi, cuối cùng nhờ Cố Hiểu Thanh "mách nước", anh mới tìm thấy đôi giày được giấu trong lọ hoa.

Run run đi giày cho cô dâu, Lưu Minh bế Cố Hiểu Anh xuống phòng khách để làm lễ bái tạ cha mẹ vợ.

Trong tiếng reo hò cổ vũ, nghi thức hoàn tất. Lưu Minh bế cô dâu ra xe theo phong tục địa phương - cô dâu không được chạm đất để lấy may.

Cố Hiểu Thành ngồi ghế phụ xe đầu, đảm nhận vai trò "em trai hộ tống". Các phù dâu và họ hàng lần lượt chất đầy đồ hồi môn lên xe.

Điểm nhấn nổi bật nhất là chiếc xe hatchback đỏ bóng loáng, treo đầy hoa tươi, xếp ngay sau xe đầu đoàn - món quà hồi môn đắt giá khiến nhiều người xung quanh trầm trồ.

Dân làng Cố Gia Trang càng tròn mắt kinh ngạc. Ai cũng thầm nghĩ nhà họ Cố quả thật hào phóng, đám cưới xa hoa chưa từng thấy.

Đoàn xe di chuyển khoảng 30 phút thì tới nhà trai. Theo gợi ý của Cố Hiểu Thanh, nghi thức ra mắt họ hàng nhà trai sẽ được tổ chức tại khách sạn, nên ở nhà chỉ có phần vui chơi cùng bạn bè.

Cố Hiểu Anh nhanh chóng thay váy cưới bằng bộ sườn xám đỏ thêu rồng phượng ôm sát, khoe đường cong quyến rũ khiến Lưu Minh ghen tị, chỉ muốn khoác áo cho vợ để che đi vẻ đẹp ấy.

Sau một hồi bận rộn, mọi người lại lên xe tới khách sạn.

Tại khách sạn, đã có rất đông người chờ sẵn. Cố Hiểu Thanh, Cố Hiểu Thành cùng họ hàng nhà gái ngồi ở bàn chính. Với hơn 50 bàn tiệc, hội trường chật kín khách mời.

Phương Thiếu Nam ngồi cạnh Cố Hiểu Thanh. Chàng trai trở về lần này với quyết tâm giải tỏa mọi hiểu lầm với cô gái, dù cô có suy nghĩ thế nào đi nữa.

Nhưng Phương Thiếu Nam cảm thấy kỳ lạ khi anh trai mình - Phương Thiếu Hàn - lại tỏ ra thờ ơ với đám cưới này, thậm chí có phần né tránh. Điều này trái ngược hoàn toàn với thái độ nhiệt tình trước đây của anh trai đối với nhà họ Cố.

Sự khác biệt trời vực ấy khiến chàng trai nhạy cảm này lo lắng, cảm nhận được một điều gì đó không ổn.
 
Back
Top Bottom