Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh

Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 100: Chương 100



Khương Tú Lan và Cố Như Sơn mặt tái mét.

Chuyện này coi như hỏng.

Giờ cả làng đều biết, nếu còn cố chấp thì ai cũng hiểu mưu đồ của họ.

Hơn nữa bà cụ đã tự ngồi dậy.

Bảo là bị người ta làm ngất.

Nhưng người không sao thì lý vẫn thuộc về họ.

Ông cụ Cố tát một cái vào mặt bà cụ, tiếng chửi rủa của bà lập tức im bặt.

"Con mụ này, sao độc ác thế? Đó là cháu gái chúng ta, là người ngoài sao? Mày dám làm thế, còn giấu cả tao, giấu cả hai đứa con trai. Chuyện này có thể làm thế sao?"

"Mày muốn biến hai anh em thành kẻ thù à? Cút về nhà ngay, từ nay không được can thiệp vào chuyện của chúng nữa."

Lời này nói cho cả làng nghe, ý là chuyện do bà cụ tự làm, không liên quan ai.

Cũng là để gột rửa cho Cố Như Sơn, Khương Tú Lan và Cố Hiểu Thành.

Tiếc là không ai ngốc đến mức tin chuyện này không có tay chân Cố Như Sơn.

Bà cụ biết chuyện Phùng thọt cần vợ từ đâu? Ai là người mối lái?

Ai được lợi nhất trong này?

Mọi người đều rõ, không phải vài lời của ông cụ có thể xóa nhòa.

Bà cụ Cố lau nước mắt, khóc lóc:

"Bà con ơi, tôi già rồi nhưng lòng nào không thương con cháu? Thằng cả có tiền rồi, vì trước đây tôi và cha nó đối xử bất công nên nó hận chúng tôi."

"Tôi nghe có nhà này, nghĩ làm công chức cũng là môn đăng hộ đối, muốn bù đắp cho nó. Nên không tìm hiểu kỹ đã vội làm mối, nào ngờ..."

"Nhưng tôi thật lòng muốn tốt cho cháu gái, lẽ nào mong nó khổ? Tôi không biết Phùng thọt là người thế."

Bà cố gắng thanh minh.

Cố Hiểu Thanh bĩu môi, ông bà nội giờ đã nâng cấp.

Thủ đoạn không còn là ăn vạ nữa, mà chuyển sang đánh vào tình cảm.

Sau này còn không biết thế nào.

Cố Như Hải đứng ra nói:

"Thôi, mọi người về đi. Chuyện này do mẹ tôi không rõ, bị người ta lừa, không trách được bà. Chuyện qua rồi, mọi người về nghỉ đi."

"Cha mẹ cũng về đi, để Như Sơn đưa về. Như Sơn, lời tôi nói hôm nay không thay đổi, từ nay đừng đến nhà tôi nữa, mỗi người một nơi cho yên."

Dân làng nghe vậy cũng giải tán.

Trong nhà chỉ còn gia đình Cố Như Hải.

Ông cụ Cố và Cố Như Sơn chưa đi.

Ông cụ ngẩng đầu, đôi mắt mờ đục nhìn Cố Như Hải:

"Con cả, con thật sự muốn thế?"

Ông hỏi về quyết định hôm nay của con trai.

Cố Như Hải nhìn Cố Hiểu Thanh, vết thương trên trán đã ngừng chảy máu nhưng trông vẫn rất đáng sợ.

Trong lòng đau nhói.

Ông đúng là đồ khốn nạn.

Không xứng làm cha.

Khi gặp chuyện, không nghĩ cách giải quyết mà chỉ muốn hi sinh con gái.

Bản chất cha mẹ ông, ông không phải không biết, nhưng hôm nay, trước cảnh mẹ ngất, ông vẫn nghĩ đến việc hi sinh Hiểu Anh.

Lỗi không phải ở ông sao?

"Cha muốn con làm gì?"

Cố Như Hải hỏi thẳng.

Đã đến nước này, sao không mở toang vết thương cho mọi người thấy? Đã đau thì đau cho hết, đau cho rõ.

Ông cụ Cố giật mình, nhắm mắt lại, mở ra với vẻ thất vọng.

Con cả sẽ không nghe lời ông.

Từ mấy tháng trước ông đã biết, nhưng vẫn hy vọng bà cụ có cách kiềm chế Cố Như Hải.

Lần này đã đẩy con trai ra xa hoàn toàn.

Trái tim nó sẽ không bao giờ quay về với hai già nữa.

"Thằng Hai, đi thôi."

Ông cụ đứng dậy.

Dáng người tiều tụy, lưng còng xuống.

Cố Như Sơn đỡ bà cụ, cùng Khương Tú Lan rời đi.

Cố Như Hải ngồi phịch xuống bậu cửa.

Lý Tuyết Mai không thèm nhìn chồng, cũng không quan tâm, chỉ lo cho con gái.

Bà lấy băng gạc và thuốc đỏ bôi lên vết thương, dán băng cá nhân.

Nhìn con gái ngoan ngoãn, lòng bà đau nhói.

Hành động của Cố Hiểu Thanh, bà hiểu con muốn gì.

Lặng lẽ thu xếp một gói đồ, bà dắt Cố Hiểu Thanh, Cố Hiểu Anh và Cố Hiểu Kiệt về nhà ngoại, không liếc mắt nhìn Cố Như Hải.

Cố Như Hải muốn nói gì đó nhưng không thốt nên lời.

Ánh mắt và ý nghĩ của ông, vợ chồng bao năm, Lý Tuyết Mai không thể nhầm.

Bà biết ông định làm gì.

Nên bà càng lạnh lùng.

Lưng ướt đẫm mồ hôi, nghĩ lại nếu không có Cố Hiểu Thanh liều lĩnh làm vậy, bóc mẽ bà cụ, hậu quả sẽ thế nào?

Lý Tuyết Mai rùng mình.

Cố Hiểu Anh tuổi xuân sẽ bị ép gả cho thằng què, cả nhà bị ông bà cụ thao túng, muốn gì được nấy.

Nói thẳng ra là sống không phải cho mình, mà cho nhà chú Hai chú Ba.

Kiếm tiền cho họ, không được phản kháng.

Sống chết của con cái cũng không tự quyết.

Cuộc sống ấy nằm trong suy nghĩ nhất thời của Cố Như Hải.

Và ông đã làm bà thất vọng.

Đó không phải là bản lĩnh của đàn ông, biết hậu quả thế nào vẫn vì che đậy chuyện xấu, vì chữ hiếu mà đẩy cả nhà vào đường cùng.

Lý Tuyết Mai thật sự mệt mỏi.

Bà không muốn sống thế nữa.

Bốn mẹ con ra đi.

Cố Hiểu Anh dứt khoát, cô đã thấy rõ sự do dự và oán trách trong ánh mắt cha.

Trong mắt ông, cô chỉ là quân cờ, công cụ mua vui, chỉ cần bà nội giả vờ ngất, cô có thể bị hi sinh.

Người cha như thế, còn cần thiết gần gũi nữa không?

Cố Hiểu Thanh đi nhanh hơn, không thèm nhìn Cố Như Hải.

Kiếp trước vì ông, kiếp này ông vẫn muốn hủy hoại gia đình.

Cô không muốn phí tâm trí vào ông nữa.

Cố Hiểu Kiệt không hiểu gì, chỉ biết theo chị là đúng.

Thế là bốn người ra đi dứt khoát.
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 101: Chương 101



Vừa bước vào cổng nhà Lý Khánh Hải, Lý Vĩ Dân và Lý Vĩ Cường đang dọn dẹp trong sân giật mình thon thót.

Mặt Lý Tuyết Mai xám xịt như phủ một lớp sương mù.

Đã nửa đêm rồi.

Nhà Lý Khánh Hải cũng vừa xây nhà mới vào tháng năm.

Hai nhà bàn bạc, chia thành hai lô đất riêng, xây hai ngôi nhà hai tầng.

Đây cũng là chủ ý của Lý Khánh Hải.

Hai con trai rồi cũng phải tách ra ở riêng.

Trước đây không có điều kiện, giờ có đất rồi, đương nhiên phải làm thế.

Lý Khánh Hải và Lý Chiêu Đệ vẫn ở nhà cũ.

Lý Vĩ Dân và Lý Vĩ Cường định xây luôn nhà cho bố mẹ, nhưng Lý Khánh Hải không đồng ý.

Ông bảo xây hai nhà hai tầng đã đủ khiến dân làng ghen tị, nếu nhà ông cũng xây nữa thì sau này khó sống yên ổn.

Hai con trai hiểu rõ đạo lý này.

Nghèo thì bị khinh, giàu lại bị đàm tiếu.

Con người ta thật khó chiều.

Nhưng để bố mẹ già ở nhà cũ, hai anh em không yên lòng, định đón về nhà mới, nhưng Lý Khánh Hải vẫn không chịu.

Vì thế thỉnh thoảng Lý Vĩ Dân và Lý Vĩ Cường vẫn ăn cơm ở nhà cũ, để tiện chăm sóc bố mẹ.

Thấy Lý Tuyết Mai dắt ba đứa cháu về, Lý Vĩ Dân biết ngay có chuyện.

Vội gọi: "Mẹ nó ơi, ra đây mau, em gái về rồi!"

Hàn Tuyết và Lưu Phân vén rèm bước ra, thấy sắc mặt xám xịt của Lý Tuyết Mai, lòng trùng xuống, vội đỡ lấy, một người dìu Lý Tuyết Mai, một người dẫn lũ trẻ vào nhà.

Lý Tuyết Mai vừa bước vào đã thấy Lý Chiêu Đệ đang xỏ dép định xuống giường.

Cô lao vào lòng mẹ, khóc nức nở, tưởng chừng ngất đi.

Tiếng khóc xé lòng, đau đớn tột cùng.

Lý Chiêu Đệ ôm con gái, nước mắt cũng tuôn rơi.

Vừa vỗ lưng an ủi, bà vừa trách: "Đừng khóc, đừng khóc nữa con. Con chịu oan ức gì mà khổ thế này? Con gái tội nghiệp của mẹ, tên khốn nào dám bắt nạt con tôi thế hả?"

Hai mẹ con ôm nhau khóc.

Ngoài sân, Cố Hiểu Thanh được ông ngoại Lý Khánh Hải gọi lại dưới giàn nho nói chuyện.

Cố Hiểu Anh theo dì Lưu Phân vào bếp phụ việc.

Cố Hiểu Kiệt được Lý Vĩ Dân dắt sang nhà mình chơi với Kiến Quốc, còn được kẹo dụ dỗ.

Gia đình Lý Khánh Hải đang tiến hành công tác điều tra một cách có trật tự.

"Bố con thật sự nghĩ thế?"

Lý Khánh Hải hít một hơi thuốc lá, bị khói làm ho sặc sụa.

Cố Hiểu Thanh không muốn suy đoán, cũng không muốn vu khống Cố Như Hải, nhưng cô biết mẹ mình nhất định đã nhìn ra, nên mới kiên quyết dẫn họ rời nhà như vậy.

Lý Tuyết Mai vốn là người nghe lời chồng, bao năm chịu đựng, chuyện thường không khiến bà nổi giận đến thế.

Lần này, bà thật sự đau lòng.

Cố Hiểu Thanh nhìn rõ điều đó.

"Bố cháu không nói gì, cháu không biết. Cháu chỉ biết mẹ dắt bọn cháu về đây."

Lý Khánh Hải gật đầu, lòng trào lên phẫn nộ.

Cố Như Hải này, ông đã nhầm người rồi.

Vì cha mẹ mà nghĩ đến chuyện bán con gái, đây còn là cha mẹ sao?

Nhà họ Cố toàn loại người này.

Không thì như Cố Như Sơn, Cố Như Hà mưu mô, chỉ biết lợi ích bản thân.

Không thì như ông cụ Cố bề ngoài công bằng nhưng trong lòng vì danh dự họ Cố có thể hi sinh tất cả.

Còn lại Cố Như Hải ngu ngốc, nhu nhược, mù quáng vì chữ hiếu.

Đủ loại người tụ tập một nhà.

Không trách Lý Tuyết Mai giận dữ thế.

Con cái ai chẳng là báu vật của cha mẹ?

Lý Tuyết Mai trước đây bị áp bức quá, giờ phản kháng lại, bảo vệ con cái kịch liệt.

Ai động vào con bà sẽ liều mạng.

Thực ra Cố Hiểu Thanh hiểu sự thay đổi của mẹ.

Lý Tuyết Mai kiếp này thay đổi nhiều hơn Cố Như Hải.

Không phải vì bà tiến bộ hơn chồng.

Mà là vì kiếp này chưa trải qua sinh tử như với Cố Hiểu Kiệt.

Nếu lần này cũng như kiếp trước, phải dùng của hồi môn của Cố Hiểu Anh để cứu Cố Hiểu Kiệt, có lẽ Lý Tuyết Mai cũng không giận dữ thế, cuối cùng vẫn sẽ nhượng bộ.

Vì con trai con gái đều là máu thịt, nhưng trong mắt cha mẹ, Cố Hiểu Kiệt mới là người kế thừa họ Cố, là tương lai của gia đình.

Dù Cố Hiểu Anh và Cố Hiểu Thanh có xuất sắc thế nào cũng không thay đổi được.

Trọng nam khinh nữ không phải vấn đề riêng của Lý Tuyết Mai hay Cố Như Hải, mà là vấn đề của thời đại, phổ biến khắp nơi.

Nên quan điểm của hai người về vấn đề này là nhất trí.

Cũng không có gì sai.

Chỉ là Cố Hiểu Thanh nhìn rõ hơn.

Lần này đối tượng so sánh là Cố Hiểu Thành, đương nhiên con gái mình không thể bị hi sinh, Lý Tuyết Mai mới nổi giận.

Bà bị thái độ của Cố Như Hải chọc tức.

Đây cũng là nguyên nhân dẫn đến việc về nhà ngoại.

Lý Khánh Hải mỉm cười xoa đầu Cố Hiểu Thanh.

Đứa bé này thông minh, không nói bừa, dù trong lòng tức giận nhưng biết điều gì nên nói.

Nói quá sẽ khiến nhà họ Lý tức giận, nếu sang nhà gây chuyện, kết quả là bắt Lý Tuyết Mai ly dị Cố Như Hải sao?

Chưa đến mức đó, nên chỉ có thể hóa to thành nhỏ.

Lý Vĩ Dân dắt Cố Hiểu Kiệt về, vừa vào cửa đã chửi:

"Nhà họ Cố đúng là đồ vô lại! Cố Như Sơn sao có thể độc ác thế, hại cả cháu gái mình. Ba ơi, chúng ta nên sang nhà họ Cố dạy cho Cố Như Hải một bài học. Con tưởng hắn đã tỉnh ngộ, biết điều gì quan trọng."

"Ai ngờ vẫn mù quáng, còn không bằng ba đứa trẻ. Hiếu thuận kiểu gì thế?"

Lý Vĩ Dân tức giận đến mức thật sự muốn sang đánh cho Cố Như Sơn và Cố Như Hải một trận, không thì không hả giận.

Lý Khánh Hải không nói gì.

Chuyện này không cần làm to.

Làm to có ích gì?

Lý Tuyết Mai sẽ không ly dị Cố Như Hải, ba đứa trẻ ở đây, Lý Khánh Hải cũng không muốn con gái ly hôn, không phải vì qua loa, mà thương các cháu.

Cố Như Hải cũng không phải hư hỏng hoàn toàn, chỉ thỉnh thoảng ngu ngốc.

Bản chất hắn không xấu.

Lý Khánh Hải là ông lão lý trí, không dễ bốc đồng.
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 102: Chương 102



Bữa tối đã xong.

Lý Tuyết Mai dẫn ba đứa trẻ về khi trời đã tối mịt.

Lý Vĩ Dân và Lý Vĩ Cường không hỏi nhiều, sắp xếp chỗ nghỉ cho mẹ con cô.

Vốn định đưa họ sang nhà hai tầng bên kia, nhưng Lý Tuyết Mai không muốn phiền anh chị, nên ở lại đây.

Đêm yên tĩnh trôi qua.

Sáng hôm sau, trời vừa hửng sáng.

Lý Tuyết Mai còn chưa dậy, ba đứa trẻ vẫn cuộn tròn trong chăn.

Tiếng gõ cửa nhà họ Lý vang lên.

Lý Khánh Hải khoác áo ra mở cửa, ông cũng thao thức cả đêm.

Suy nghĩ trước sau cả đêm.

"Ai đó?"

Cố Hiểu Thanh đã tỉnh, nghe rõ tiếng mở cửa.

"Cha, là con, Như Hải."

Lý Khánh Hải vừa hé cửa, lập tức đóng sập lại.

Ông cũng có tính khí.

Con gái bị oan ức thế, làm cha không ra mặt thì để người ta chà đạp lên đầu sao?

Cố Như Hải hầu như không chợp mắt, trời vừa sáng đã vội sang đây.

Biết chắc Lý Tuyết Mai sẽ về nhà ngoại.

Cả đêm nằm trên giường, Cố Như Hải không tài nào ngủ được, càng nghĩ càng thấy mình đáng trách, càng thấy có lỗi với vợ con.

Nên không nằm yên được, vội vàng chạy sang.

Vừa gõ cửa đã bị từ chối.

Cố Như Hải cười khổ, đây là tự mình chuốc lấy.

Nếu ông nhạc vui vẻ mời vào, mới đáng sợ.

Đây là lẽ đương nhiên.

"Cha, con biết lỗi rồi. Cha đánh chửi con đều chịu, là con không biết bảo vệ vợ con, là lỗi của con, con nhất định sửa, con thật lòng muốn thay đổi."

"Cha, cha tin con lần này, ngày dài tháng rộng, cha xem hành động của con."

Lần này Cố Như Hải nói rất khéo, thái độ nhận lỗi vô cùng chân thành.

Lý Khánh Hải ngồi dưới giàn nho, hút thuốc, không nói không rằng.

Không làm khó Cố Như Hải thì không hả giận.

Lý Tuyết Mai cũng bị đánh thức, nhưng bà thật sự tức giận, không nhúc nhích, quay người đắp chăn tiếp tục ngủ.

Cố Hiểu Thanh và Cố Hiểu Anh đã dậy.

Tiếng động lớn thế, sao ngủ được?

Dù sao cũng là bố mình, không thể coi như kẻ thù.

Quan trọng nhất là hôm qua Cố Hiểu Thanh ngăn cản kịp thời, nếu Cố Như Hải dám nói gả Cố Hiểu Anh đi, chắc giờ không như thế này.

Cố Hiểu Thanh sẽ khuyên mẹ ly hôn ngay.

Người xấu không nhất định phải giết người phóng hỏa, lòng tốt và sự ngu ngốc cũng có thể hại chết người, lại càng khó phòng bị.

Nếu Cố Như Hải làm thế hôm qua, kết quả đã khác.

Cố Hiểu Thanh thở dài trong lòng.

Vẫn là mình quá mềm lòng.

Bố mình, sao nỡ lòng nào tàn nhẫn?

Hóa ra làm người lạnh lùng vô tình không dễ chút nào.

Những gì mình tưởng tượng về chuyện ân oán rạch ròi, hóa ra cũng không đơn giản.

Ít nhất mình không làm được.

Cố Hiểu Kiệt tối qua theo Lý Vĩ Dân sang nhà kia ngủ, không ở đây.

Lý Chiêu Đệ cũng ra sân, mắng:

"Cố Như Hải, đồ khốn! Con gái tôi gả cho ngươi, sinh con đẻ cái, quán xuyến việc nhà, trong ngoài tất bật vì ngươi, vậy mà ngươi dám tính bán con gái để lấy lòng cha mẹ."

"Được, ngươi đừng nói sửa đổi gì nữa, trưa nay đi làm thủ tục ly hôn với Tuyết Mai. Ba đứa trẻ theo mẹ, nhà tôi nuôi nổi."

"Ngươi muốn hiếu thuận với cha mẹ thế nào tùy ý, từ nay không ai ngăn cản. Nhưng muốn dùng cháu ngoại tôi để lấy lòng người khác, thì mơ đi."

Cố Như Hải trong lòng đắng ngắt, chuyện nhà mình rắc rối thật.

Bị mẹ vợ mắng vào mặt, ai mà chịu nổi?

Nhưng đây là tự mình chuốc lấy.

Người nhà hãm hại mình, mình lại cố tình để họ hãm hại, không đáng bị mắng sao?

Mắng thế còn nhẹ.

"Mẹ ơi, cha ơi, con biết lỗi rồi. Con biết đầu óc con đôi khi như có bùn, cứ nóng lên là không nghĩ trước sau. Chuyện này con chịu đánh chịu phạt, cha mẹ đối xử thế nào con cũng nhận."

"Nhưng con không ly hôn với Tuyết Mai đâu. Lỗi của con, để con trả bằng cách làm trâu ngựa cho vợ con cả đời, không thể dễ dàng thế được."

Lời này vừa ra, Lý Chiêu Đệ trong sân cũng không nhịn được.

Bà nghĩ, Cố Như Hải vốn nói là thật thà, giờ miệng lưỡi thế này chẳng thấy thật thà chỗ nào.

Lý Tuyết Mai đã dậy, không dậy không được.

Để Cố Như Hải nói ngoài cửa thế, không xấu hổ sao?

Cả làng biết thì còn mặt mũi nào.

Lý Tuyết Mai chỉ Cố Hiểu Thanh: "Mở cửa cho bố mày vào, có chuyện gì nói trong sân, đóng cửa lại. Đứng ngoài đường thế kia không xấu hổ à?"

Trong lòng lại có chút ngọt ngào, dù sao cũng có người nguyện làm trâu ngựa cho mình, nghe cũng thấy vui.

Đàn bà dễ dỗ thật.

Cố Hiểu Thanh cười thầm chạy ra mở cửa.

"Ông ơi, mẹ cháu sợ xấu hổ, bảo bố cháu vào sân nói chuyện, đóng cửa lại."

Lý Khánh Hải cười đắc ý, biết ngay con gái không chịu nổi chuyện này.

Nhưng khi Cố Như Hải bước vào, mặt ông lập tức đen như mực.

Cố Như Hải run rẩy đứng giữa sân, lảng vảng gần chỗ Lý Khánh Hải, nhưng không dám lại quá gần.

Khí chất Lý Khánh Hải rất mạnh, mỗi lần gặp ông, Cố Như Hải đều sợ.

Lý Chiêu Đệ hừ một tiếng, vào bếp nấu cơm sáng cho cả nhà.

Lý Tuyết Mai đứng dậy, múc nước rửa mặt, nhưng không thèm nhìn Cố Như Hải.

"Cha, con thật sự biết lỗi rồi. Cho con cơ hội sửa sai, cha cứ xem hành động của con sau này."

Cố Như Hải không dám đến gần Lý Tuyết Mai, không vượt qua được cửa ải ông nhạc, vợ sẽ không về với mình.

Ông cũng hiểu, với suy nghĩ của mình hôm qua, Lý Tuyết Mai ly hôn cũng không oan.

Chỉ khi tỉnh ngộ, người ta mới hiểu trước kia mình hạnh phúc thế nào.

Nếu Lý Tuyết Mai thật sự không tha thứ, Cố Như Hải cũng quyết tâm kiếm tiền chu cấp cho vợ con, dù bà không chung sống nữa.

Lý Khánh Hải hừ một tiếng.

"Ngồi xuống đi!"

Lời này khiến Cố Như Hải có chút hy vọng.

Ý ông nhạc hình như cho cơ hội.

Cố Như Hải không dám ngồi, xổm cạnh Lý Khánh Hải, châm thuốc cho ông.
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 103: Chương 103



"Bảo ngồi thì ngồi xuống! Đàn ông con trai gì mà co ro như thỏ đế!"

Lý Khánh Hải nổi giận, ông không chịu được vẻ mặt sợ sệt của Cố Như Hải.

Cũng không nghĩ xem, bộ mặt đen như than của ông, ai nhìn chẳng sợ.

Cố Như Hải sợ đến mức ngã phịch xuống đất.

Cố Hiểu Thanh bên cạnh bật cười, "phụt".

Lý Khánh Hải cũng buồn cười.

Bầu không khí trong sân cuối cùng cũng dịu xuống, không còn căng thẳng nữa.

Cố Như Hải đứng dậy, xoa xoa đầu, trong lòng tự trách mình sao ngu ngốc thế, nịnh nọt cũng không xong.

Nhưng lần này ông ngoan ngoãn ngồi lên ghế.

"Cố Như Hải, chuyện lần này, Tuyết Mai làm đúng. Chúng tôi làm cha mẹ không thiên vị ai, nhưng việc này, ngươi không hiểu sẽ tổn thương con gái mình sao?"

"Không thể nào, ngươi đã hơn bốn mươi tuổi rồi, còn phải để tôi nói. Ngươi nghĩ xem, nếu không phải con gái ngươi thông minh lanh lợi là Cố Hiểu Thanh, hôm nay, cả đời ngươi sẽ hối hận. Nếu không phải Cố Hiểu Thanh giúp ngươi, vạch trò mẹ ngươi, thì hôm nay ngươi có đến, tôi cũng sẽ bảo Tuyết Mai ly hôn."

"Không vì gì khác, chỉ vì ngươi bị nắm thóp lần này, sau này Cố Hiểu Anh còn đường sống sao? Đem một cô gái xinh đẹp gả cho thằng què, lòng ngươi không áy náy, còn mong Tuyết Mai sống với ngươi thế nào?"

"Nếu sau này Cố Hiểu Anh sống khổ sở, ngày ngày bị mẹ chồng hành hạ, bị thằng què đánh mắng, ngươi nhìn không đau lòng, không cắn rứt?"

"Vì vậy ngươi thật sự phải cảm ơn đã sinh ra đứa con gái thông minh, nó đã cứu mạng ngươi đấy."

Lý Khánh Hải dập tắt điếu thuốc.

Cố Như Hải gật đầu.

"Cha, con biết, con hiểu, là Hiểu Thanh đã cứu cả nhà con."

Không cần nói, Cố Như Hải cũng nghĩ ra.

Đều là người trưởng thành, không phải trai trẻ hai mươi.

Suy nghĩ trước sau ai chẳng biết.

Lý Khánh Hải tiếp tục: "Chuyện lần này, ngươi nghĩ xem, nếu ngươi bị nắm thóp, sau này vì Cố Hiểu Thành, hoặc lần sau vì Cố Hiểu Phong, mẹ ngươi lại muốn bán Cố Hiểu Thanh, ngươi có bán nữa không?"

"Ngươi không bán, chẳng phải vẫn là bất hiếu sao? Mẹ ngươi chỉ cần nằm lên giường, sống chết không dậy, ai dám bảo bà giả bệnh, lúc đó chỉ cần không vừa ý, sẽ nói năm xưa ngươi làm mẹ bệnh nặng, ngươi sẽ làm gì, có thể làm gì, chẳng phải vẫn phải ngoan ngoãn nghe theo."

"Đây mới chỉ là một mặt, nếu sau này mẹ ngươi bảo ngươi đưa tiền nhà cho bà, ngươi đưa hay không, không đưa, mẹ ngươi bảo bất hiếu, không nuôi cha mẹ, không chữa bệnh cho mẹ, nếu đưa thì bao nhiêu là đủ?"

"Hoàn cảnh nhà ngươi, ngươi không rõ sao, đó là vực thẳm không đáy, ngươi có bao nhiêu cũng không lấp đầy được, ngươi có bán hết nhà cũng không nuôi nổi hai nhà em trai."

Lời này khiến Cố Như Hải toát mồ hôi lạnh, ông không muốn nghĩ, nhưng không nghĩ không có nghĩa không phải sự thật.

Nhất định sẽ thành hiện thực, chỉ cần đêm qua ông bị nắm thóp.

May quá có Cố Hiểu Thanh.

Nghĩ đến đây, Cố Như Hải thật sự cảm thấy đêm qua mình đã đi một vòng quanh cửa tử.

Không trách Lý Tuyết Mai dẫn con bỏ đi.

Không đi mới lạ.

Suy nghĩ của mình, chính là đẩy cả nhà vào hố lửa.

Nhưng từ khi nào, mình lại coi cha mẹ, em trai mình thành hố lửa?

Thực ra mình biết, nhưng mình không để ý.

Mình vẫn nghĩ đến tình thân.

Chính tình thân này suýt nữa đã lấy mạng mình.

Hơn nữa, điều khiến Cố Như Hải đau lòng nhất là chuyện hôm qua, rõ ràng cha mẹ và em trai đã tính toán trước, vở kịch này có lẽ họ đã nghĩ kỹ, thậm chí cả những biện pháp tiếp theo sau đó cũng đã được lên kế hoạch.

Bằng không Khương Tú Lan đã không hét to như vậy, ông cụ Cố và Cố Như Sơn cũng không đến nhanh thế, đây đều là dàn dựng sẵn.

Mình đúng là đồ ngốc, còn tưởng mình làm mẹ ngất.

Cũng không nghĩ xem, bao nhiêu năm nay, sức khỏe mẹ mình, mình không rõ sao. Làm người khác ngất thì được, chứ mẹ mình bị ngất thì không thể nào.

Nhưng mình vẫn nhất quyết đã động lòng bán con gái, thật đáng thương, người ta còn chưa mở miệng, mình đã bắt đầu đi trên con đường bán đứng con gái ruột.

Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con.

Mình còn đáng gọi là cha sao?

Mình còn không bằng loài vật.

Mỗi lần nghĩ đến nhượng bộ, đều nghĩ đến hi sinh con cái.

Con gái lớn mới mười tám tuổi, tuổi thanh xuân tươi đẹp, bao năm theo vợ chồng mình chịu khổ, không được đi học, đói khát, trong nhà làm lụng vất vả nhất là con gái lớn, việc nhà việc đồng đều một tay nó lo.

Cuộc sống vừa khấm khá lên, vừa có thể bù đắp cho con, vậy mà mình lại đốn mạt thế, định hủy hoại một đứa con gái ngoan như vậy.

Lương tâm có yên không?

Cố Như Hải thật sự xấu hổ muốn đâm đầu vào tường chết quách.

Người bình thường không ai làm chuyện này.

"Ngươi tự nói đi, còn muốn sống chung không, nếu không muốn, Tuyết Mai dẫn ba đứa trẻ về đây, nhà họ Lý nuôi nổi, sẽ không níu kéo."

"Nếu muốn sống tốt, sau này đừng đụng đến con cái nữa. Có bản lĩnh thì ngươi Cố Như Hải ra đỡ, muốn hiếu thuận, muốn trả nợ, đó là nợ của ngươi, liên quan gì đến ba đứa trẻ."

Lý Khánh Hải nói thẳng ra, ba đứa cháu ngoại không thể không bảo vệ, đã có lần đầu nhắm vào con cái, khó tránh lần thứ hai, con gái ông sống vất vả thế, vừa nhìn thấy chút ánh sáng, không thể để Cố Như Hải hủy hoại.

Cũng không thể để nhà họ Cố hủy hoại.

Cố Như Hải cúi đầu, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Cha, lần này con thật sự biết mình sai lầm nghiêm trọng, một người cha không đáng tin cậy như con, con cái biết dựa vào ai? Sau này con sẽ không ngu ngốc thế nữa. Hôm nay con xin hứa, sau này nếu em trai và cha mẹ còn đến gây chuyện, còn tính toán, một mình con đỡ, tuyệt đối không làm tổn thương con cái, tuyệt đối không để con và Tuyết Mai chịu ức."

"Nếu con không làm được, lần sau, Tuyết Mai cứ dẫn con đi, lúc đó con sẽ không lấy một xu, ra đi tay không, cũng tuyệt đối không để con và Tuyết Mai chịu thiệt thòi nữa."

Đây đã là lời hứa lớn nhất Cố Như Hải có thể đưa ra.

Lý Khánh Hải nở nụ cười, đây mới là đàn ông.

"Đi gặp vợ con đi. Cả đêm qua họ cũng không dễ chịu gì."
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 104: Chương 104



Lý Khánh Hải lững thững vào nhà.

Để lại sân cho Lý Tuyết Mai và Cố Như Hải.

Cố Như Hải đứng dậy, bước đến bên Lý Tuyết Mai, bà đang rửa mặt, vừa nghe hết lời nói của ông, giờ đang lau mặt.

Cố Như Hải cười cười nói: "Vợ ơi, anh sai rồi, anh đến đón em và các con về, sau này em xem biểu hiện của anh, cho anh một cơ hội nhé."

Lý Tuyết Mai mặt lạnh như tiền, định kéo dài thêm chút nữa, không thể dễ dàng tha thứ cho Cố Như Hải.

Nhưng quay đầu nhìn thấy khuôn mặt đầy râu, quầng thâm dưới mắt của ông, lòng bà lại mềm ra.

Bao năm chung sống, Cố Như Hải không phải người xấu, chỉ là việc đối với cha mẹ luôn nhượng bộ.

Nhượng bộ mãi rồi đẩy cả nhà vào đường cùng.

Hôm qua lúc tức giận, Lý Tuyết Mai thật sự nghĩ đến chuyện thôi, không sống nữa, dẫn con đi, nhà họ Cố bà không muốn nhìn mặt.

Không biết bao giờ mới hết chuyện.

Dù chuyện hôm qua đã giải quyết, nhưng còn tương lai, cùng một làng, ngẩng mặt không thấy, cúi mặt lại gặp.

Muốn tránh thật sự, gần như không thể.

Làm sao có thể đoạn tuyệt với nhà họ Cố?

Đó chỉ là lúc tức giận nói vậy, thực tế không đơn giản thế.

Chỉ cần thời gian trôi qua, Cố Như Sơn hạ mình một chút, dỗ dành Cố Như Hải, quan hệ sẽ dần hòa dịu, sớm muộn gì cũng lại rắc rối.

Lúc này, Lý Tuyết Mai thật sự muốn dẫn con cái đi nơi khác sinh sống.

Rời khỏi đây.

Có lẽ không phải chuyện xấu.

Nhưng chỉ là nghĩ vậy, đất khách quê người, đi đâu?

"Thôi được, anh nhớ lời hôm nay, nếu còn một lần động đến con cái, đừng trách em không khách khí, lúc đó, anh đi đường anh, em đi đường em."

Lời đe dọa của Lý Tuyết Mai cũng chỉ đến thế.

Cố Như Hải vội vàng gật đầu, liên tục đáp ứng.

"Vâng, vâng, anh chắc chắn không có lần sau, thật đấy."

Cố Như Hải hôm qua sợ hãi, nhà vắng lặng khiến lòng ông hoang mang, nếu chỉ còn một mình, ngày tháng sao mà sống.

Ông giúp Lý Tuyết Mai đổ nước rửa mặt.

Lý Tuyết Mai liếc vào nhà, ra hiệu cho Cố Như Hải vào nói chuyện với hai đứa con gái.

Cố Như Hải lập tức hiểu ra.

Đúng vậy.

Con cái chắc cũng ghét mình lắm.

Vén rèm bước vào.

Cố Hiểu Thanh đang quét giường.

Cố Hiểu Anh đang chải tóc trước gương.

Hai người nhìn thấy Cố Như Hải, đều im lặng.

Nói gì bây giờ?

Đây là bố mình, có lỗi, đáng ghét thật.

Nhưng lại không nỡ ghét.

Cuộc đời mâu thuẫn, cuộc đời rối ren.

Cố Như Hải bồn chồn, nhìn hai con gái, thấy áy náy.

"Ừm, Hiểu Anh, Hiểu Thanh, bố lần này, lần này sai rồi, không nên có ý nghĩ gả Hiểu Anh cho nhà Phùng thọt, bố hứa đây là lần cuối, tuyệt đối không có lần sau, bố sau này sẽ bảo vệ các con, để các con sống tốt."

Cố Như Hải thật sự hối hận.

Cố Hiểu Anh không như Cố Hiểu Thanh, vẫn mềm lòng, dù lần này bị tổn thương nhiều nhất là cô, nhưng không nỡ trách bố.

Ở làng này, nhà nào chẳng phụ mẫu làm chủ, tự do yêu đương chưa đạt tiêu chuẩn tuyên truyền, đa số vẫn do cha mẹ sắp xếp, hai bên đàm phán rồi đi đến thống nhất.

Nếu Cố Như Hải thật sự không hỏi ý kiến Cố Hiểu Anh mà định đoạt hôn sự, cô cũng không biết làm sao, không thể phản kháng.

Chỉ có thể cam chịu.

Giờ chuyện đã đi theo hướng tốt, Cố Hiểu Anh vẫn tha thứ cho bố ngay lập tức.

Đây là tập quán lâu đời, không ai vượt qua được.

Không phải Cố Hiểu Anh thánh thiện, mà thời đại này là vậy.

Đa số con gái đều cam chịu như thế.

"Bố, bố đừng nói nữa, con biết bố đã rất lo cho con, nếu không phải ông bà làm thế, bố không nỡ hại con đâu."

Cố Hiểu Anh lại an ủi Cố Như Hải.

Cố Như Hải càng thấy áy náy.

Đứa con gái tốt bụng biết bao.

Ông nhìn sang Cố Hiểu Thanh.

Với đứa con gái này, Cố Như Hải có chút sợ.

Ông biết tính cách Cố Hiểu Thanh đã khác xưa, trước đây có lẽ giống Cố Hiểu Anh, nhưng giờ Cố Hiểu Thanh là trụ cột gia đình, đứa trẻ này dám nghĩ dám làm.

Nếu đêm qua ông nói ra lời đó, Cố Như Hải biết Cố Hiểu Thanh có lẽ sẽ đại nghĩa diệt thân.

Đứa trẻ này rất có chủ kiến.

Bằng không đã không dám phơi bày sự việc, vạch trò bà cụ.

Đứa trẻ này sau này sẽ có tiền đồ, lòng cũng cứng rắn, không phải vì lời xin lỗi của ông mà mềm lòng.

"Hiểu Thanh, bố..."

Nói thế nào đây?

Cố Như Hải ngượng ngùng không dám mở miệng.

Cố Hiểu Thanh thở dài.

Ai bảo đây là bố mình.

"Bố, chuyện lần này con không muốn nói nữa, con chỉ nói một điều, sau này chuyện nhà ông bà nội, bố muốn hiếu thuận, con không phản đối, trong khả năng của chúng ta, bố có thể hiếu thuận thích hợp, nhưng lòng tham của họ, con không nói bố cũng biết, nên mức độ thế nào, bố cũng rõ, con không nói nhiều."

"Nhưng đừng để họ đòi hỏi thêm, bố cũng đừng thử nghiệm, nếu không, có lẽ chúng con sẽ không nhận bố nữa."

"Bố là bố chúng con, nhưng phải có trách nhiệm nuôi dưỡng, chăm sóc, bảo vệ con cái, bố xem chú Hai chú Ba, trong mắt chúng con là kẻ xấu, nhưng ít nhất họ là người cha tốt."

"Chị con vì nhà chịu bao nhiêu khổ cực, con không nói, con chỉ muốn cho chị một cuộc sống tốt, ít nhất là lấy được nhà tử tế, tùy ý chị muốn, nếu chị không đồng ý, không ai có thể ép chị gật đầu."

"Nếu còn chuyện như thế, bố không đứng ra bảo vệ chúng con, con sẽ tự tìm cách, lúc đó xảy ra chuyện gì, không ai biết trước được, bố cũng đừng trách."

Cố Hiểu Thanh nói rõ lập trường, tránh để Cố Như Hải lúc nào cũng dao động.

Đây không phải chuyện tốt.

Những ngày tới còn bao nhiêu va chạm, trước khi đưa gia đình lên thành phố, ai biết còn bao nhiêu chuyện xảy ra?

Cố Hiểu Thanh không muốn mệt mỏi đấu đá với Cố Như Hải nữa.

Đối phó với nhà họ Cố đã đủ mệt, nếu ở nhà còn phải đề phòng, Cố Hiểu Thanh không muốn trọng sinh nữa.

Cố Như Hải nghe xong gật đầu, ưu điểm của ông là nếu có lý lẽ, đứng đắn, sẽ tiếp thu, không lên mặt cha mẹ.

"Sau này bố sẽ nghe lời mẹ và các con."
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 105: Chương 105



Lý Tuyết Mai đứng giữa sân gọi lớn: "Ra rửa mặt ăn cơm nhanh lên, bà ngoại đã dọn xong bữa rồi đấy!"

Ba người hòa thuận bước ra.

Lý Khánh Hải và Lý Chiêu Đệ đã bày sẵn bữa sáng dưới giàn nho, Cố Như Hải cũng ngồi vào chỗ. Cả nhà cùng ăn một bữa cơm vui vẻ, tràn ngập tiếng cười.

Ban đầu, Cố Như Hải định đón Lý Tuyết Mai và ba đứa con về nhà ngay, nhưng Lý Vĩ Dân dắt Cố Hiểu Kiệt trở về, vừa thấy mặt Cố Như Hải đã tỏ ra khó chịu.

Biết rõ đầu đuôi câu chuyện, Lý Vĩ Dân và Lý Vĩ Cường liền đề nghị: "Hôm nay trời cũng đã tối, chắc không kịp ra hàng nữa. Đúng dịp mấy nhà đều có mặt, chi bằng cùng ăn một bữa cơm đoàn viên, sum họp cho vui."

Lý Khánh Hải đương nhiên đồng ý. Người già nào chẳng thích con cháu quây quần bên mình.

Sau bữa trưa, gia đình năm người Cố Như Hải mới trở về nhà.

Nhìn những chiếc ghế còn bày la liệt trong sân, cùng cảnh tượng bừa bộn trong nhà, chuyện tối qua dường như vẫn còn in rõ trước mắt.

Họ dọn dẹp qua loa.

Cố Như Hải bổ một quả dưa hấu. Lúc này, dưa hấu ngoài đồng đã chín rộ, trong làng mua đâu cũng dễ. Nhà họ không trồng thứ này, năm nay đất nhà Cố Như Hải đều cho người khác thuê, bởi nhân lực trong nhà đều dồn vào việc buôn bán, không có thời gian chăm sóc.

Dự tính sang năm sẽ không tiếp tục cho thuê đất nữa, chỉ giữ lại vài mẫu của nhà, giao hết cho dân làng cấy lúa, thu hoạch về cũng đủ lương thực cho cả nhà dùng.

Như vậy cũng tiết kiệm được nhân lực.

Mấy đứa trẻ ngồi quây quần quanh bàn dưới giàn mướp và đậu ván ăn dưa, chỗ này mát mẻ, dễ chịu.

Cố Như Hải lấy một miếng dưa đưa cho Lý Tuyết Mai, bị vợ liếc mắt, chỉ biết cười ngây ngô.

Càng nhìn càng thấy vợ mình xinh đẹp.

Một ngày một đêm qua, Cố Như Hải suýt nữa mất đi mái ấm, trong lòng làm sao tránh khỏi hoảng sợ.

Ăn xong dưa, Cố Hiểu Thanh liền nói với Lý Tuyết Mai và Cố Như Hải: "Bố mẹ, con có chuyện muốn nói, hai người suy nghĩ thử xem. Dù vẫn còn thời gian, nhưng con nghĩ nên tính toán sớm càng tốt."

Lý Tuyết Mai và Cố Như Hải đồng loạt dừng tay, nhìn Cố Hiểu Thanh. Đứa con gái này luôn có những ý tưởng kỳ lạ, nhưng kỳ lạ thay đều mang lại lợi ích cho gia đình. Hai vợ chồng đã quen với những suy nghĩ "kinh thiên động địa" của con, thậm chí xem đó là chuyện đương nhiên.

Con gái mình vốn dĩ thông minh mà.

"Con cứ nói đi."

"Bố mẹ, mùa hè năm sau con sẽ thi vào cấp ba, con muốn thi vào trường ở thành phố."

Cố Hiểu Thanh trước tiên nói ra kế hoạch của mình.

Lý Tuyết Mai giật mình, lo lắng nói: "Trường cấp ba trong thành phố điểm chuẩn cao lắm, huống chi con một mình lên đó, lại là con gái, bố mẹ không yên tâm đâu. Không ổn."

Cố Như Hải cũng gật đầu. Chiều chuộng con là một chuyện, nhưng để con gái một mình đi học xa, lại là thành phố xa lạ, ông không đồng ý.

"Bố mẹ, con biết hai người lo lắng. Nhưng con không định đi một mình."

"Không đi một mình, chẳng lẽ cả nhà cùng đi?"

Lý Tuyết Mai buông lời đùa, nhưng vừa nói ra, bà chợt nghĩ: Phải chăng con bé đúng là định như vậy?

Cố Hiểu Thanh gật đầu, nghiêm túc nói: "Đúng vậy, cả nhà mình cùng đi."

Cố Như Hải lắc đầu lia lịa: "Không được! Thành phố là nơi của những người như thế nào? Bố chưa từng đến, nhưng nghe người ta nói, đó là nơi cần rất nhiều tiền. Chúng ta không quen biết ai, cả nhà đi lên đó sống sao? Đói chết mất!"

Lý Tuyết Mai không phản đối ngay, chỉ hỏi: "Hiểu Thanh, con tính toán thế nào?"

Đứa trẻ này có chủ kiến, không phải loại nói bừa. Hơn nữa, hôm nay ở nhà họ Lý, Lý Tuyết Mai đã nhen nhóm ý định rời khỏi thôn Cố Trang - nơi đầy rẫy thị phi. Vì vậy, lúc này bà lại có chút động lòng.

Nhưng suy nghĩ của Cố Như Hải cũng có lý. Đó là thành phố, không phải thị trấn nhỏ, càng không phải huyện lỵ. Thành phố lớn làm sao phù hợp với người làng quê như họ?

Không nhà không cửa, không đất đai, lên đó sống bằng gì? Đó là vấn đề sinh tử.

Lý Tuyết Mai không phải người bốc đồng, dù có ý định, vẫn muốn nghe Cố Hiểu Thanh trình bày.

Cố Hiểu Thanh thong thả nói ra. Đây là ý định cô ấp ủ từ lâu, tất nhiên phải có điểm thuyết phục. Muốn bố mẹ dời nhà lên thành phố, không có lý do vững chắc thì không thể thực hiện được.

"Bố mẹ, lần này con lên thành phố dự thi, gặp lại Phương Thiếu Nam - người cùng con được cứu năm ngoái. Con còn đến nhà cậu ấy chơi, dì Hà rất nhiệt tình, còn mời bố mẹ có thời gian lên chơi nữa.

Phương Thiếu Nam dẫn con đi tham quan nhiều nơi, cũng giới thiệu nhiều về tình hình thành phố. Nhờ vậy con mới nảy ra ý định này."

Cô gán cho một số suy nghĩ của mình cái mũ "Phương Thiếu Nam nói", bởi một người thành phố như cậu ta hiểu rõ thành phố hơn cô. Dùng tình hình nhà họ Phương để thuyết phục sẽ tăng độ tin cậy.

Dù sao Lý Tuyết Mai và Cố Như Hải cũng không thể tìm Hà Thúy để xác minh.

Lý Tuyết Mai nghe xong, lòng tin tăng lên vài phần. Phương Thiếu Nam và Hà Thúy rõ ràng là người thành phố, lời họ nói không đáng tin sao?

"Con muốn thi vào Trung học số 1 thành phố. Dù không đỗ, con cũng muốn học cấp ba trong thành phố, tỷ lệ đỗ đại học ở đó cao hơn. Con muốn vào đại học. Hiểu Kiệt cũng không thể bị lỡ dở, chất lượng giáo dục thành phố tốt hơn nhiều so với nơi này, em ấy sẽ được học hành tốt hơn.

Bố mẹ xem, con của tam thẩm là Cố Hiểu Phong và Cố Hiểu Mẫn không đều học ở thị trấn sao? Nếu không tốt, tam thẩm đã không cho chúng học ở đó rồi."

Lời này Lý Tuyết Mai tin, cũng nghĩ đến việc đưa Cố Hiểu Kiệt đi học xa.

Cố Như Hải nghe đến đây, trong lòng cũng nao nao. Cố Hiểu Kiệt là hy vọng của cả nhà.

Ai chẳng mong con cái thành rồng thành phượng?

"Nếu con và Hiểu Kiệt đều đi học, hai đứa sống thế nào? Con thì có thể ở ký túc xá, nhưng Hiểu Kiệt thì sao? Vì vậy, bố mẹ và chị gái cùng lên thành phố. Ba người có thể thu một cửa hàng tiếp tục buôn bán. Lúc đó con sẽ nghĩ thêm vài món ăn mới lạ, nhất định không để cả nhà không có miếng ăn.

Như vậy vừa có thể chăm sóc hai chị em, vừa kiếm tiền. Sau này chị gái cũng có thể tìm được người tốt trong thành phố, chắc chắn tốt hơn ở đây. Cũng không bị người ta nhòm ngó nữa."

Đây chính là lối thoát mới.

Lý Tuyết Mai và Cố Như Hải đều xao động, nhưng vẫn còn chần chừ.

"Hiểu Thanh à, nhà cửa trong thành phố chắc đắt lắm? Phải tốn bao nhiêu tiền? Liệu có kiếm đủ sống không?"

Đây mới là điều Cố Như Hải lo lắng. Cả nhà phải sống chứ!

Ở làng, dù không có ăn, ít nhất còn có nhà có đất để sống qua ngày. Thành phố mà không có tiền, chẳng phải đến cơm cũng không có mà ăn?

Cố Như Hải thực sự không yên tâm. Đối mặt với thành phố xa lạ, nỗi lo này hoàn toàn có cơ sở
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 106: Chương 106



"Bố, mẹ, thực ra thành phố chỉ đắt đỏ hơn nông thôn chút ít thôi, không đến mức quá tay. Tiền thuê nhà thì con nghĩ một năm nữa là đủ để dành. Phương Thiếu Nam nói kiếm tiền ở đó dễ hơn thị trấn, vì người thành phố toàn mua đồ ăn ngoài hàng, không mua thì lấy gì mà ăn."

"Đây chính là cơ hội cho chúng ta. Đồ ăn thức uống không phải vấn đề khó. Tệ nhất bố mẹ vẫn bán quán nhỏ như hiện nay. Tay nghề của bố mẹ chẳng phải tự bố mẹ hiểu rõ nhất sao?"

"Khách ăn xong ai chẳng khen ngon."

Cố Hiểu Thanh không để bố mẹ nản chí.

Lý Tuyết Mai và Cố Như Hải nghe vậy phần nào yên tâm, nhưng vẫn canh cánh lo âu.

Cố Hiểu Thanh tiếp tục "châm dầu vào lửa":

"Hơn nữa, rời khỏi đây lên thành phố cũng có cái lợi. Ít nhất là tránh xa được nhà hai chú ba chú, khỏi phải đối mặt với bao chuyện phiền toái. Cả nhà mình được sống yên ổn, giảm biết bao rắc rối."

Đây chính là nỗi ám ảnh của Lý Tuyết Mai.

Nghe đến đây, bà lập tức gạt bỏ mọi do dự. Chỉ cần được rời xa thôn Cố Trang, lại chăm sóc được con cái, thì ở đâu chẳng là nhà?

Nếu năm xưa không phải Cố Hiểu Thanh xúi giục, hai vợ chồng bà đâu dám ra thị trấn buôn bán - một nơi hoàn toàn xa lạ?

Vậy thì ở đâu chẳng là sống?

Bà quyết đoán gật đầu: "Được! Lần này bố mẹ sẽ suy nghĩ kỹ. Cả nhà cùng cố gắng. Hai đứa lo học hành chăm chỉ, thi cử đỗ đạt. Bố mẹ sẽ gắng kiếm tiền, sớm chuyển lên thành phố."

Đó là lời động viên con cái.

Cố Như Hải bật cười khổ.

Làm sao dễ dàng thế được?

Đột nhiên ông cảm thấy mông lung về tương lai. Con gái thứ hai đã có ý định này, chắc chắn sẽ thi. Thành tích học tập của con bé lại tốt, người lại giỏi giang. Chỉ riêng tiền thưởng cuộc thi lần này đã gần hai ngàn đồng.

Nếu thực sự đỗ vào trường thành phố, để con một mình sống nơi xa lạ, Cố Như Hải thực sự không yên tâm. Đứa con từ nhỏ chưa rời khỏi gia đình, lần trước lên thành phố còn có giáo viên phòng giáo dục đi cùng.

Giờ một mình đi, ông không lo sao được?

Cố Như Hải thực sự để tâm đến chuyện này.

Cố Hiểu Thanh "thả mồi" chuyện này chính là để chuẩn bị cho tương lai. Dù sao cũng phải đi, chỉ có điều lần này lý do chính đáng, không ai có thể bắt bẻ được.

Những ngày sau đó trôi qua yên ả. Phía nhà họ Cố cũng không ai xuất hiện tiếp tục chuyện "tát nảy lửa" lần trước.

Dường như chuyện Phùng Duyệt Tiến đã qua đi.

Lý Tuyết Mai và Cố Như Hải rõ ràng cũng nghĩ vậy.

Đáng tiếc, có những kẻ không chịu buông tha.

Nhất định phải xé mặt mới thôi.

Hôm ấy, cả gia đình năm người Cố Như Hải đều có mặt ở quán.

Cố Hiểu Thanh chỉ còn hơn mười ngày nữa là khai giảng, tranh thủ thời gian ra phụ giúp. Lần này cô còn dẫn theo Cố Hiểu Kiệt - thời gian gần đây cậu bé thường theo chị lên thị trấn.

Cố Hiểu Thanh không muốn nuôi dạy em trai thành một công tử ăn chơi. Nhà họ không đến nỗi thiếu tiền, nhưng cũng chưa giàu có đến mức nào. Phải rèn cho Cố Hiểu Kiệt đức tính chăm chỉ từ nhỏ.

Để em trải nghiệm sự vất vả của bố mẹ, biết đồng tiền kiếm được không dễ, sau này mới không hoang phí.

Độ tuổi của Cố Hiểu Kiệt khiến Cố Hiểu Thanh cảm thấy phải giáo dục gấp.

Vừa dọn quán từ sáng sớm, khách ăn còn thưa thớt, chưa đến giờ đông.

Đột nhiên, một bà già gầy gò ăn mặc chỉnh tề dẫn theo một người đàn ông khập khiễng xuất hiện trước quán.

Đôi mắt tam giác lộ rõ sự tham lam và độc địa, không ngừng đảo nhìn thân hình Cố Hiểu Anh đang cắt bánh, ánh mắt như đang cân đo đong đếm món hàng.

Người đàn ông què quặt còn biết giấu giếm, nhưng ánh mắt vẫn liếc nhìn Cố Hiểu Thanh, tràn đầy khát khao.

Cố Hiểu Thanh đang rửa bát, ngẩng lên thấy hai người, lòng lạnh cả người. Đây chính là Phùng Duyệt Tiến và mẹ hắn.

Cô lấy bát từ chậu ra, lau khô rồi bước đến đứng chắn trước Cố Hiểu Anh. Ánh mắt của hai người kia khiến cô vô cùng khó chịu.

Cố Như Hải tươi cười hỏi: "Hai vị dùng gì ạ?"

Tưởng là khách đến ăn.

Bà lão nhìn Cố Như Hải, những nếp nhăn trên mặt bỗng nở rộ như hoa, nói: "Ôi chao, đây là thông gia phải không? Tôi đã bảo đây chắc chắn là quán của thông gia mà. Làm ăn khá lắm!"

Bà ta kéo Phùng Duyệt Tiến ngồi xuống bàn trước mặt Cố Như Hải, vỗ vai hắn nói: "Mau gọi bố vợ đi. Đồ ngốc!"

Phùng Duyệt Tiến cúi đầu, giọng ồm ồm: "Bố vợ!"

Không chút ngượng ngùng.

Cố Hiểu Thanh khẽ cười lạnh.

Cố Như Hải ngơ ngác: "Đây là ai vậy?"

Ông nghi hoặc hỏi: "Bà lão ơi, tôi không quen bà, nhà chúng ta có quan hệ gì sao?"

Người lạ mặt tự nhiên đến nhận họ hàng, Cố Như Hải không khỏi hoang mang.

Tưởng mình quên bà con nào.

Lý Tuyết Mai nghe thấy cũng lấy làm lạ, bước lại gần.

Bà lão Phùng vỗ đùi đánh bôm một cái, nói: "Ôi trời ơi, thông gia à, ông không được nói vậy. Con gái lớn nhà ông không phải đã hứa gả cho thằng Duyệt Tiến nhà tôi rồi sao? Sắp đến ngày đính hôn rồi mà."

"Hôm trước chỉ gặp ông bà nội và hai chú hai thím, lúc ấy cả nhà ông đi vắng. Đến ngày cưới hỏi mà chưa gặp mẹ vợ thì không được."

"Nhìn con bé nhà ông cũng khá, chỉ hơi gầy, sau này khó đẻ đấy. Phải bồi bổ thêm."

"Nghe nói nhà gái có hồi môn năm trăm tệ, thông gia thật là rộng rãi. Nhưng nhà chúng tôi nhỏ bé, không đủ tiền sính lễ đâu. Thằng Duyệt Tiến nhà tôi có công việc ổn định, ăn lương nhà nước, sao cũng hơn làm ruộng. Sính lễ tôi nghĩ một trăm tệ là được rồi."

"Đằng nào sau này cũng là hai đứa nó sống với nhau. Nếu nhà gái cứ đòi năm trăm, sau này nợ nần lại đè lên đầu hai đứa, chẳng phải thiệt thòi sao? Thông gia nhỉ?"

Những lời này khiến Cố Như Hải và Lý Tuyết Mai sững sờ. Hai vợ chồng nhìn nhau, không hiểu từ đâu ra một bà già điên này.

Chuyện này nghe lần đầu tiên.

Chẳng lẽ ông bà Cố cùng Cố Như Sơn và Khương Tú Lan lén hai vợ chồng họ định đám này cho Cố Hiểu Anh?
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 107: Chương 107



Một chậu nước lạnh bất ngờ hắt thẳng vào mặt hai người.

Bà lão Phùng và Phùng Duyệt Tiến hét lên một tiếng rồi bật dậy. Vì là nước rửa bát nên đầy dầu mỡ và ớt, hai người giờ mắt cay xè không mở nổi.

Trên đầu còn lổn ngổn mấy sợi mì và miếng thạch, trông vô cùng thảm hại.

Bà lão Phùng giận đỏ mặt, chỉ tay vào Cố Hiểu Thanh mắng: "Đồ tiểu tử chết bầm! Mày muốn chết à? Nhà tao tốt bụng lên tận cửa nhận thông gia, mà các người đối xử với khách như thế này à? Không muốn làm thông gia nữa phải không?"

"Con gái lớn nhà ngươi là Cố Hiểu Anh, nếu không phải nhị tẩm nhà ngươi nói như tiên, lại còn hứa hồi môn năm trăm tệ, chúng tao thèm à? Cho không cũng không lấy!"

"Bây giờ mau xin lỗi tao! Cố Như Hải, ngươi phải thêm hai trăm tệ hồi môn nữa, hôm nay coi như xong chuyện. Bằng không con gái ngươi đừng hòng bước chân vào nhà tao!"

Giọng điệu đầy hách dịch.

Cố Hiểu Thanh cười lạnh, chỉ vào bà lão Phùng và Phùng Duyệt Tiến: "Hai con chó điên từ đâu chui ra đây? Cũng không soi gương xem mặt mũi thằng con trai già khú đế của bà, chân thì què, còn dám thèm thuồng chị gái mười tám tuổi nhà tôi? Mơ à?"

"Từ xưa đến nay chỉ nghe nói đính hôn phải do hai bên cha mẹ chủ trì, chưa từng nghe ông bà nội với hai chú hai thím tự ý quyết định bao giờ. Bố mẹ tôi còn sống đàng hoàng đây, hai người mau cút xéo khỏi đây, đừng có nhận bừa thông gia!"

"Hồi môn của chị tôi liên quan gì đến các người? Ai muốn gả cho thằng què nhà người thì đi tìm nhà đó, đừng có quấy rầy nhà tôi!"

Không thể khách khí được. Cố Như Hải và Lý Tuyết Mai đều không phải người có thể trơ mặt ra cãi vã, nhưng đối phó với loại người vô liêm sỉ này thì phải còn mạnh mẽ và cứng rắn hơn họ, nếu không họ sẽ dẫm lên mặt mà leo lên đầu.

Bà lão Phùng sững sờ, trong lòng hoảng hốt.

Đúng vậy, chuyện này từ đầu bà đã thấy không ổn. Làm gì có chuyện cha mẹ cô gái không xuất hiện, mà để ông bà nội và hai chú hai thím quyết định?

Đây không phải lừa hôn sao?

May mà hôm nay bà đến đây, chủ yếu là nghe nói quán ăn nhà Cố Như Hải làm ăn khấm khá, nghĩ rằng sắp thành thông gia rồi, không tranh thủ kiếm chút lợi thì phí, lại còn được ăn không mấy bữa.

Ai ngờ lại ra nông nỗi này.

Bà lão Phùng đảo mắt, nhìn Cố Hiểu Anh - một cô gái chắc chắn là quen lao động, nếu khéo léo uốn nắn, sau này sẽ là lao động chính trong nhà. Hơn nữa một cô gái làng quê, nếu bà không trị được thì coi như sống thừa mấy chục năm nay.

Tình hình của Phùng Duyệt Tiến, bà lão rõ hơn ai hết. Tuy nói là ăn lương nhà nước, nhưng tuổi đã cao, chân lại què, muốn tìm một cô gái trinh nguyên quả thực không dễ.

Hôm nay nếu không ép được Cố Hiểu Anh, nhà bà coi như toi.

Bà vỗ đùi một cái, nằm vật xuống đất, bắt đầu khóc lóc thảm thiết:

"Trời ơi là trời! Mở mắt ra mà xem! Nhà lương thiện bị lừa rồi! Hai mẹ con nhà chúng tôi ở nhà làm gì nên tội? Chính họ tự tìm đến nhà nói chuyện thông gia, nói như tiên như thánh, dụ chúng tôi đến đính hôn!"

"Giờ quay mặt không nhận! Đây là ức h**p hai mẹ con côi cút chúng tôi! Thấy chúng tôi dễ bắt nạt quá! Mọi người giúp chúng tôi với!"

Tiếng khóc của bà vang như loa phóng thanh, lập tức thu hút đám đông hiếu kỳ.

Đây là chợ phiên, người qua lại đông đúc, bị bà lão gào thét như vậy, lập tức ùn ùn kéo đến vây kín. Nhiều người từ các thôn khác đến, không ít người có họ hàng với dân làng Cố Trang, nhận ra nhà Cố Như Hải.

Lập tức tiếng xì xào nổi lên khắp nơi:

"Chuyện gì thế nhỉ?"

"Nghe nói là lừa hôn đấy!"

"Đây không phải Cố Như Hải làng Cố Trang sao? Người này nổi tiếng hiền lành mà, không thể làm chuyện này được."

"Biết người biết mặt không biết lòng đấy. Nếu không có chuyện, sao người ta dẫn con trai đến tận nơi?"

"Không có lửa làm sao có khói? Ắt hẳn phải có chuyện gì."

"Phải rồi, tôi đang thắc mắc sao nhà họ Cố bỗng dưng giàu lên, xây cả nhà hai tầng, té ra còn lừa tiền người ta nữa."

"Thời buổi này thật đáng sợ, đủ loại người."

"Không ngờ đấy!"

"Đúng vậy, hai vợ chồng này tham tiền quá, con gái cũng đem bán, không xem người ta thế nào. Thật là đen lòng!"

Những lời này càng lúc càng khó nghe.

Cố Như Hải và Lý Tuyết Mai uất ức muốn giải thích, nhưng bà lão Phùng đang lăn lộn khóc lóc inh ỏi, không cho họ có cơ hội thanh minh.

Hễ thấy hai vợ chồng định mở miệng, bà lão lại gào to hơn.

Cố Hiểu Thanh xách một xô nước, bước thẳng tới.

Chưa đến nơi, bà lão Phùng đã phát hiện, vội vàng bò dậy lảng tránh.

Miệng còn la lớn: "Cứu tôi với! Con bé này muốn giết tôi! Mọi người xem này, con nhà này muốn giết người rồi!"

Nhiều người nhìn Cố Hiểu Thanh lắc đầu không đồng tình. Gia giáo thất bại quá.

Cố Hiểu Thanh lớn tiếng nói: "Mọi người xem kỹ đây! Bà lão này vu khống nhà tôi lừa hôn lừa tiền. Giữa ban ngày ban mặt, xin mọi người phân xử!"

"Để khỏi nói nhà tôi ức h**p người, xin mời bà nói rõ: Bà đã thỏa thuận đính hôn với ai trong nhà tôi? Ai là người chủ trì chuyện này?"

Cố Hiểu Thanh không sợ nữa. Trước đây cô còn lo danh tiếng, nhưng nếu không lên tiếng, rõ ràng bà lão này đang muốn bám lấy nhà mình.

Thà làm xấu mặt họ Cố, còn hơn đẩy chị gái vào hố lửa.

Bà lão Phùng lúng túng, nói nhỏ: "Đều là người nhà các người, ai nói chẳng được."

Cố Hiểu Thanh cười lạnh: "Mọi người nghe xem, có lý lẽ gì không? Một nhà nhưng không cùng cha mẹ, không phải một nhà nhiều lắm. Làm gì có chuyện anh trai thay em trai quyết định, hay em trai làm chủ anh chị dâu? Nói vỡ trời cũng không có chuyện đó!"

Nhiều người đã nhận ra sự bất thường, rõ ràng bà lão này không nói thật, chắc chắn không phải thỏa thuận trực tiếp với Cố Như Hải và Lý Tuyết Mai.

Bà lão Phùng biết nếu không lên tiếng, thế cục sẽ bị Cố Hiểu Thanh lật ngược, lúc đó chẳng ai đứng về phía bà.

Bà lớn tiếng: "Đó là ông bà nội của Cố Hiểu Anh thỏa thuận với chúng tôi, còn có Cố Như Sơn và vợ chồng hắn làm chứng. Làm gì có chuyện giả?"
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 108: Chương 108



Đám đông xôn xao.

Lời này vừa thốt ra, mọi người đều cảm thấy có vấn đề.

Nhưng cũng không dám nói thẳng.

"Ông bà nội có thể định đoạt hôn sự cho cháu gái, nhưng phải được Cố Như Hải đồng ý. Nếu Cố Như Hải không biết, vượt mặt cha mẹ thì không ổn rồi."

"Đúng vậy, cha mẹ còn sống đó, làm gì có chuyện ông bà tự quyết? Hai chú hai thím càng không có quyền can dự."

"Ngươi không biết à, Cố Như Sơn chính là nhị thúc, là nhân vật nổi tiếng ở Cố Trang đấy, nhà có đứa con đại học."

"Dù là cha mẹ sinh viên đi nữa, cũng không thể vượt mặt anh cả định đoạt chuyện cháu gái."

"Ừm, không biết trong này có âm mưu gì."

Cố Hiểu Thanh tiếp tục: "Mọi người nghe đây, bây giờ là xã hội mới, không phải thời phong kiến, không còn chuyện 'cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy'. Bây giờ tự do yêu đương, hơn nữa bố mẹ tôi không hề biết chị gái tôi bỗng dưng có chồng, lại là người đủ tuổi làm bố tôi."

"Đây là nhà tôi lừa hôn, hay nhà bà đang mơ tưởng hão huyền?"

Lý lẽ đanh thép khiến bà lão Phùng không thể chối cãi.

Bà lão Phùng nhìn ánh mắt dần trở nên khó chịu của mọi người, trong lòng bực tức. Nhà họ Cố coi thường ai vậy?

Hôm nay bà không tin không trị được một con nhóc.

Bà chỉ thẳng vào Cố Hiểu Thanh: "Con bé kia cút ra! Chuyện này liên quan gì đến mày? Tao nói chuyện với bố mẹ mày."

Cố Hiểu Thanh lùi lại, nhường sân khấu cho Cố Như Hải và Lý Tuyết Mai.

Cô không thể thay mặt cha mẹ, đó là điều bất khả kháng.

Lý Tuyết Mai bước lên nói: "Hôm nay là lần đầu tôi gặp bà, trước đây chưa từng thấy mặt bà và con trai bà. Hai người vô cớ đến đây gây rối, chúng tôi coi như không có chuyện gì. Bà dẫn con trai về, muốn tính sổ với ai thì tùy, nhưng đừng dây dưa với nhà tôi."

"Con gái tôi tự tôi và chồng tôi quyết định, không cần người khác xía vào."

Đây là sự cự tuyệt dứt khoát với bà lão Phùng.

Thấy thái độ kiên quyết của Lý Tuyết Mai, bà lão Phùng định nằm vật xuống đất, há mồm chuẩn bị gào thét. Nhưng vừa thấy Cố Hiểu Thanh xách chậu nước tiến lại, lập tức thu lại tư thế.

Bà tuy liều, dám ăn vạ, nhưng gặp phải đối thủ còn liều hơn. Mặc dù nhỏ tuổi, nhưng thủ đoạn của cô bé khiến bà lão chào thua.

Mất mặt là một chuyện, nhưng bị té nước vào người khó chịu lắm.

Dù là giữa mùa hè, nhưng từng chậu nước rửa bát dính đầy dầu mỡ và ớt, mắt mũi cay xè, quả thực không chịu nổi.

Bà đành nói: "Tôi không quan tâm! Ông bà nội nhà các người đã đính hôn, đó là chuyện nhà họ Cố. Chúng tôi chỉ biết cô dâu này chúng tôi lấy định rồi!"

Đây rõ ràng là thái độ vô lại.

Lý Tuyết Mai tức giận chỉ tay vào bà lão: "Được! Bà nói bà không quan tâm, vậy tôi cũng nói rõ: Nếu ông bà nội nhà tôi đính hôn, vậy bà cho con trai bà đến rước ông bà nội tôi về! Làm gì có chuyện đến đây đòi con gái tôi!"

Đám đông bật cười, tiếng cười chế nhạo khiến Phùng Duyệt Tiến chỉ muốn độn thổ.

Hắn kéo tay áo mẹ, nói nhỏ: "Mẹ, về thôi! Đừng làm trò cười nữa, con còn phải sống."

Bà lão Phùng trừng mắt, phẩy tay áo: "Được lắm! Chuyện này chưa kết thúc đâu! Nếu không cho nhà tôi một lời giải thích, các người đừng hòng yên ổn!"

Nói xong, bà lôi Phùng Duyệt Tiến bỏ đi giữa tiếng cười chế giễu.

Đám đông tản đi, vở kịch đã hết, mọi người quay về công việc của mình.

Nhưng những lời đồn đại bắt đầu lan truyền khắp các thôn làng.

Phiên bản phổ biến là: Ở Cố Trang có ông bà nội tự ý đính hôn cho cháu gái mà không cho cha mẹ biết, gả cháu cho một người đủ tuổi làm cha lại còn què chân. Mọi người bàn tán xôn xao: Sao ông bà nội có thể nhẫn tâm như vậy? Đây là ruột thịt ruột à?

Có người quen biết dân Cố Trang lại đồn thêm: Mấy hôm trước bà Cố giả bệnh bắt Cố Như Hải gả con gái lớn cho thằng què để đổi lấy công việc cho Cố Hiểu Thành, chắc chính là tên này.

Tin tức như có cánh, lan nhanh khắp các thôn xóm.

Lời đồn càng lúc càng chi tiết, bởi những người chứng kiến đều nghe rõ lời bà lão Phùng, kết hợp với chuyện nhà họ Cố, khiến người ta không thể không tin.

Lý Tuyết Mai và Cố Như Hải tức giận thu dọn quán, vội vã về nhà.

Suốt đường đi, Lý Tuyết Mai không ngừng trách móc chồng.

Bà không biết trút giận vào đâu.

"Anh xem nhà anh toàn người gì vậy? Có thể lén đính hôn cho cháu gái mà không cho cha mẹ biết? Đây là chuyện người ta làm sao?"

Lý Tuyết Mai giận đến phát điên.

"Em yên tâm, anh không biết chuyện này. Anh sẽ không để Hiểu Anh chịu thiệt. Dù thế nào cũng không để thằng Nhị Như toại nguyện. Có một ắt có hai, con gái anh sinh ra không phải để làm bàn đạp cho con trai nó."

Cố Như Hải giận dữ, mặt mày đen sạm.

Lần này, anh thực sự căm hận.

Bà Cố không biết phải trái, nhưng ngay cả ông Cố cũng làm vậy, Cố Như Hải không hiểu nổi. Cha mẹ đối với anh như thế nào? Chẳng lẽ anh thực sự là con nuôi?

Lần đầu tiên, Cố Như Hải nghi ngờ về thân thế của mình.

"Cha mẹ anh chỉ muốn lột da xẻ thịt cả nhà ta, moi cả tủy xương bán đi để chu cấp cho Cố Hiểu Thành."

"Cố Như Hải, anh nghe cho rõ: Nếu anh còn do dự hay có ý định gì, tôi lập tức ly hôn, dẫn các con đi. Không thể để chúng bị hủy hoại trong tay họ Cố."

Lý Tuyết Mai đưa ra tối hậu thư.

Cố Như Hải cười khổ, anh còn có thể nghĩ gì nữa?

Chẳng lẽ muốn trở thành kẻ bị mọi người xa lánh?

"Vợ yên tâm, anh biết điều gì nên làm, điều gì không. Anh sẽ bảo vệ vợ con, nếu không còn đáng mặt đàn ông nữa sao? Bị em ruột ức h**p đến mức này, nếu anh không lên tiếng, để chúng toại nguyện, thà anh cắt cổ chết quách cho xong, khỏi phải sống nhục nhã."

Cố Như Hải nói dứt khoát, không chút do dự. Trái tim anh đã nguội lạnh.

Lý Tuyết Mai gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Anh à, em thấy ý của Hiểu Thanh đúng đấy. Chúng ta nên tính toán chuyển đi, lên thành phố xa lánh nơi này, khỏi bị họ hàng rình rập chờ cơ hội vồ lấy. Em không chịu nổi những nhát dao từ cha mẹ anh nữa."

Cố Như Hải gật đầu trang trọng.

Đi thôi.

Đi cho sạch nợ.
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 109: Chương 109



Hai vợ chồng để đồ đạc ở nhà xong, lập tức đến nhà ông bà Cố.

Vì hôm nay không có tâm trạng làm ăn, họ về sớm, giờ mới một giờ trưa, mọi người đang nghỉ trưa.

Khi Cố Như Hải và Lý Tuyết Mai đẩy cổng nhà ông bà Cố, trong lòng cả hai bỗng dâng lên cảm giác bi tráng như kẻ sĩ một đi không trở lại.

Cố Như Hải vén rèm bước vào: "Bố mẹ, chúng con đến thăm bố mẹ đây."

Lý Tuyết Mai mặt lạnh như tiền, rõ ràng không định giữ thể diện.

Ông bà nhà chồng có thể làm chuyện trắng trợn như vậy, một người làm dâu như bà còn phải giữ ý tứ gì nữa? Chẳng lẽ lại phải nở nụ cười giả tạo?

Dạo này ông bà Cố sống rất thoải mái, chuyện của Cố Hiểu Thành đã xong xuôi.

Hôm gặp bà lão Phùng, hai bên định đoạt xong việc, bên kia liền cho tin: Mười ngày nữa Cố Hiểu Thành có thể đi làm.

Trước tiên sẽ được đào tạo lái xe ở huyện, sau đó nhận việc.

Cả nhà đều vui mừng khôn xiết.

Đặc biệt là Cố Như Sơn và Khương Tú Lan, gặp ai cũng khoe con trai mình sắp thành người thành phố.

Ông bà Cố cuối cùng cũng yên tâm, dù ông Cố cảm thấy hơi có lỗi với Cố Như Hải, nhưng nghĩ rằng sau này bù đắp cho Cố Hiểu Anh thêm tiền, coi như tấm lòng của ông nội.

Bà Cố hoàn toàn không coi chuyện của Cố Hiểu Anh ra gì, số tiền bù đắp ông Cố nói, bà chẳng bao giờ nghĩ tới. Trong lòng bà, Cố Như Hải giờ đã có bản lĩnh, kiếm được tiền, còn đòi cha mẹ bù đắp làm gì?

Chuyện này trong lòng ông Cố đã định đoạt, không thể thay đổi.

Ông cũng không quan tâm Cố Như Hải biết rồi sẽ thế nào.

Dù sao cũng là con trai mình, chẳng lẽ dám ăn tươi nuốt sống mình?

Trách móc là chắc chắn, nhưng ông Cố không lo thái độ của Cố Như Hải. Dù có trách móc cũng không dám làm gì cha mẹ đẻ.

Những chuyện giết người phóng hỏa, Cố Như Hải không làm được. Cắt đứt quan hệ càng không thể.

Quan hệ huyết thống đâu phải muốn cắt là cắt?

Ông bà Cố chắc mẩm không sợ chuyện vỡ lở.

Lúc này, Cố Như Hải vào nhà giữa trưa, ông bà Cố đành phải đứng dậy.

Bà Cố mặt mày khó chịu, bà có thói quen ngủ trưa, bị làm phiền thế này rất bực mình. Nhìn Cố Như Hải như nhìn thấy con ruồi, đầy ghê tởm.

Thấy khuôn mặt đen như bồ hóng của Lý Tuyết Mai, bà Cố càng tức giận.

Trong lòng nghĩ: Ta là bề trên còn chưa quay mặt làm khó, mày là con dâu dám làm mặt làm mày với ta?

Bà nén giận quát: "Nhà lớn, các ngươi quá vô phép! Giữa trưa thế này có việc gì phải đến ngay bây giờ? Ta và bố ngươi tuổi đã cao, không chịu nổi các ngươi quấy rầy."

Ý bà muốn áp chế hai vợ chồng Cố Như Hải.

Lý Tuyết Mai không quan tâm, trực tiếp nói thẳng: "Bố mẹ, làm con dâu vốn dĩ không hiểu, từ bao giờ có quy củ như vậy? Con gái đính hôn mà cha mẹ không biết?"

Lời này lập tức khiến ông Cố biến sắc.

Thì ra hai vợ chồng đã biết chuyện.

Ông hừ một tiếng, không thèm nhìn Lý Tuyết Mai, quay sang Cố Như Hải: "Nhà lớn, từ bao giờ nhà mình để đàn bà lên tiếng?"

Cố Như Hải đáp: "Bố, con học theo bố đấy, nhà này vốn do vợ làm chủ, đàn ông không có quyền quyết định."

Câu này suýt chút nữa khiến ông Cố tức chết.

Đây rõ ràng là châm chọc chuyện ông nuông chiều bà Cố.

"Nhà lớn, mày còn coi cha mẹ ra gì không? Có đứa con nào dám nói với cha mẹ như vậy không?"

Ông muốn chiếm thế thượng phong.

Cố Như Hải cười khẩy: "Bố, đừng lấy câu đó dọa con nữa. Mấy chục năm nay, bố nói câu này không tám trăm cũng năm trăm lần rồi, còn ý nghĩa gì không? Con muốn coi bố là cha, nhưng tiếc là bố có coi con là con không?"

"Bố không coi con là con, thì con cần gì phải coi bố là cha?"

Đây là lần đầu tiên Cố Như Hải công khai chống đối ông Cố một cách trực diện như vậy, không chút giấu giếm.

Những lời này phơi bày trên bàn, lại còn nói với vẻ mặt cười cợt, không còn chút bóng dáng của Cố Như Hải hiền lành ngày xưa, mà giống như một tên lưu manh.

Điều này khiến ông Cố - người luôn đề cao quyền uy của người cha - bỗng bốc hỏa. Những ngày qua, sự mất kiểm soát cùng nỗi xấu hổ, áy náy và bất mãn chồng chất khiến ông mất bình tĩnh.

Ông Cố ngẩng phắt đầu lên, đập bàn một cái. Ông hiếm khi làm vậy, thường là bà Cố mới hay đập bàn. Ông chưa từng nổi giận như thế.

Cú đập bàn hôm nay là sự bùng nổ của kẻ bị đẩy vào chân tường, muốn dùng uy lực khiến Cố Như Hải run sợ.

"Đồ bất hiếu! Mày muốn gì? Còn có vương pháp không? Đây là thái độ với cha mẹ à? Mày có chuyện gì phải nói như thế? Tao phải dạy dỗ mày lại từ đầu. Là anh cả mà dám nói như vậy, đây là thái độ với cha mẹ sao? Lễ nghĩa liêm sỉ và hiếu đạo tao dạy mày đi đâu hết rồi?"

Cố Như Hải bước đến trước mặt ông Cố, quỳ phịch xuống, lưng thẳng tắp không chút cong, ánh mắt nhìn thẳng vào ông Cố, tràn đầy phẫn nộ.

"Bố mẹ dạy con tôn trọng người già yêu trẻ nhỏ, dạy con anh em hòa thuận, hiếu thảo với cha mẹ, yêu thương gia đình. Con làm sao quên được?"

"Nhưng bố ơi, bố chỉ dạy riêng con thôi sao? Tôn trọng người già? Thật buồn cười! Người già không đáng tôn trọng thì làm sao khiến người ta kính trọng? Bố có từng yêu thương những đứa trẻ nhà con không?"

"Anh em hòa thuận? Bao nhiêu năm nay, Cố Như Sơn và Cố Như Hà có từng tôn trọng con là anh cả? Đứa em có thể tính toán lấy cháu gái đổi lấy tương lai cho con trai nó, lại bắt con là anh cả phải yêu thương nó?"

"Đầu con bị lừa à? Con không giết nó là phúc của Cố Như Sơn rồi!"

"Hiếu thảo cha mẹ? Đây có lẽ là trò cười lớn nhất thiên hạ. Bố mẹ ơi, hai người cũng được con gọi là cha mẹ hơn bốn mươi năm, hai người không thấy áy náy sao? Hai người làm cha mẹ như thế nào?"

"Cha mẹ như hai người, muốn bán đứa con gái ruột của con, con Cố Như Hải này có đức gì dám hiếu thảo? Đó là móc tim con ra mà bắt con hiếu thảo. Thà rằng con không có cha mẹ còn hơn!"

"Yêu thương gia đình? Bố mẹ chỉ muốn con yêu thương Nhị Như Tam Hà, vợ con con cái con không cần yêu thương sao? Bố mẹ dạy con yêu thương như thế à?"

"Con thực sự muốn cả làng đến xem, xem cái đạo đức giả của nhà họ Cố chúng ta, bên trong thối nát đến phát tởm!"
 
Back
Top Bottom