Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh

Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 170: Chương 170



Cố Như Hà nghe vậy, lập tức hoảng hốt: Đại ca muốn bỏ mặc mình sao?

Hắn vội vàng bò đến trước mặt cụ ông Cố. Giờ đây, cụ ông chính là chỗ dựa duy nhất của hắn.

"Cha ơi, cha cứu con với! Con thật sự không muốn vào tù! Con bị đường cùng rồi! Cha hãy nhìn mặt hai đứa cháu, nói giúp con với đại ca đi! Con thề sẽ sửa đổi, không bao giờ dám làm chuyện này nữa!"

Tiêu Tuyết cũng hiểu chuyện nghiêm trọng thế nào. Cha bà ta không giúp được, nhưng bà chưa bao giờ nói rõ với Cố Như Hà về tình hình hiện tại. Đến tuổi nghỉ hưu rồi, người thay thế đã được bổ nhiệm, cha bà sắp phải rời ghế.

Lúc này, ông ta không dám mắc bất kỳ sai lầm nào, tự thân còn khó bảo toàn, nói gì đến chuyện cứu con rể.

Vì vậy, không phải cha Tiêu Tuyết không muốn giúp, mà là không thể giúp.

Nhưng Tiêu Tuyết không thể nói thẳng với Cố Như Hà.

Nếu Cố Như Hải cũng bỏ mặc, gia đình họ coi như xong đời.

Một khi Cố Như Hà bị bắt, bà ta - một người phụ nữ yếu đuối với hai đứa con - biết sống sao đây?

Nghĩ vậy, Tiêu Tuyết cũng khóc lóc quỳ xuống trước mặt cụ ông Cố: "Cha ơi, cha cứu Như Hà với! Hai đứa nhỏ không thể không có cha! Nếu Như Hà xảy ra chuyện, chúng con sống sao nổi?"

Bà ta ôm chặt chân cụ ông, khóc lóc thảm thiết.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Tuyết - con gái một cán bộ vốn kiêu kỳ, lạnh lùng - phải hạ mình như một phụ nữ nông thôn thô lỗ để đạt được mục đích.

Cụ ông Cố nhìn đứa con trai thứ ba đang quỳ dưới đất, lòng tràn ngập tuyệt vọng và hoài nghi. Niềm tin mà cụ đeo đuổi bao năm dường như sụp đổ trong chốc lát.

Những hy vọng về một gia tộc hưng thịnh, từng tưởng chừng trong tầm tay, giờ tan thành mây khói.

Đây từng là niềm tự hào của cụ!

Cụ nhớ như in ngày nhận tấm giấy khen đầu tiên của Cố Như Hà, đã ôm con trai ngắm nghía mãi không chán, còn thưởng cho nó một quả trứng gà luộc.

Thời đó, đó là món quà xa xỉ biết bao!

Những năm sau, mỗi thành tích của Cố Như Hà đều khiến cụ ông thêm hy vọng về một tương lai rạng rỡ cho gia tộc.

Cụ đã dành dụm từng đồng, thậm chí lấy tiền Cố Như Hải làm thuê ngoài đồng giữa mùa đông giá rét, tất cả đều đổ vào đứa con thứ ba, chỉ mong nó làm rạng danh họ Cố.

Cố Như Hà cũng không phụ lòng, dù không tiến xa trên con đường chính trị như cụ mong, nhưng làm kế toán ở hợp tác xã thị trấn cũng đủ khiến dân làng ngưỡng mộ. Bao nhiêu năm, biết bao người nhờ cụ mua hàng nhờ có quan hệ này.

Rồi Cố Như Hà còn cưới được Tiêu Tuyết - con gái một cán bộ. Cụ ông đối xử với nàng dâu này tốt hơn hẳn hai người kia, tất cả chỉ vì muốn nhờ gia thế nhà vợ giúp con trai thăng tiến.

Vậy mà giờ đây, đứa con từng là niềm tự hào của cụ, đang quỳ gối khóc lóc xin cứu giúp.

Đây có còn là con trai ta nữa không?

Cụ ông Cố ngây người hồi lâu không nói.

Cố Như Hải cũng không muốn lên tiếng. Trong không khí ngột ngạt này, lòng ông đầy phẫn uất.

Cả đời cha mẹ thiên vị, khiến ông từng tuyệt vọng, từng nghĩ đến đoạn tuyệt quan hệ. Tất cả sự hy sinh của cha mẹ đều dành cho hai đứa em, vậy mà chúng lại ra nông nỗi này.

Đây là trời cao có mắt, hay mù quáng?

Trong lòng Cố Như Hải dâng lên một cảm giác khó tả, thậm chí có chút hả hê độc ác. Ông cảm thấy bất an và tội lỗi vì điều đó. Vốn là người lương thiện, sao ông lại có thể cảm thấy vui trước sự trừng phạt của người khác?

Ông không dám ngẩng đầu, sợ cha già nhìn thấy bí mật trong đáy lòng mình.

Có lẽ sâu thẳm, Cố Như Hải cũng muốn chứng kiến kết cục này - nhìn đứa em được cha cưng chiều rơi vào đường cùng. Cha không phải thiên vị sao? Đây chính là kết quả!

Đứa con không được yêu thương giờ đây lại nắm quyền sinh sát trong tay. Nếu không phải quả báo, thì là gì?

Ai có thể giải thích được chuyện này?

Cố Như Hải gạt bỏ ý nghĩ đen tối, tự nhủ mình không nên như vậy. Nhìn cha già bỗng như già đi mấy chục tuổi, nếu không có thuốc thang đầy đủ, có lẽ cụ đã ngã quỵ từ lâu.

Ông cảm thấy tội lỗi vì những suy nghĩ kia. Đây không phải lúc để hả hê, thật quá tiểu nhân.

Cụ ông Cố ngẩng đầu, nhìn Cố Như Hải - đứa con trai từng bị coi thường, không có tiếng nói trong nhà, giờ đây lại trở thành trụ cột của gia tộc, niềm tự hào của cả họ Cố.

Nhưng cụ chưa từng cho nó bất cứ thứ gì. Mọi thứ dường như thay đổi trong im lặng. Cụ ông bỗng thấy xa lạ với tất cả, mọi thứ trở nên mờ ảo.

Nhưng biết làm sao được?

Cụ ông Cố thấy ngực như bị đè nặng, mắt tối sầm, người lảo đảo.

Cố Như Hải luôn để ý cha, lập tức đỡ lấy cụ: "Mau đỡ cha lên giường!"

Ông quát lớn với Cố Như Hà đang quỳ dưới đất.

Cố Như Hà vội vàng bò dậy, cùng Cố Như Hải đỡ cụ ông lên giường. Cố Như Hải kê gối, đắp chăn mỏng cho cha.

Cố Như Hà không biết phải làm gì. Nếu hôm nay cụ ông xảy ra chuyện, hắn khó thoát tội.

Trong lòng hắn oán trách Cố Như Hải: Rõ ràng đại ca có tiền, số tiền này so với ba vạn tệ xây đường làng chẳng thấm vào đâu. Nhưng đại ca sẵn sàng giúp dân làng, lại không chịu cứu em ruột. Thật là vô tình!

Nếu Cố Như Hải có thể đọc được suy nghĩ của em trai, có lẽ ông đã thẳng tay đuổi cổ hắn ra khỏi nhà.

Loại người vong ơn bội nghĩa này, đúng là không thể cứu!

Cụ ông Cố nằm một lúc, rồi mở mắt gọi: "Đại ca..."

Cố Như Hải nắm lấy tay cha: "Con đây."

Cụ ông trầm ngâm hồi lâu, rồi nói: "Tam tử có sai, nhưng cha không thể nhìn nó vào tù. Cha xin con lần cuối, hãy giúp nó lần này. Từ nay về sau, tam tử có chuyện gì, cha cũng sẽ không quản nữa, cũng không phiền con thêm. Đại ca, cho cha một chút thể diện..."

Cố Như Hải gật đầu.
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 171: Chương 171



Cố Hiểu Thanh và Cố Cúc Anh ngồi trên chiếc xe do Cố Hiểu Anh lái đến Thập Lý Bảo. Mục đích của Cố Hiểu Thanh là muốn tận mắt nhìn lại ngôi nhà nơi cô từng bị bọn buôn người giam giữ năm xưa.

Cố Cúc Anh cũng tò mò muốn đi, còn Cố Hiểu Anh thì không phản đối. Những ký ức kinh hoàng đó đã in sâu vào tâm trí họ, nên ai cũng hiểu động cơ của Cố Hiểu Thanh.

Cố Hiểu Thanh đã nhờ chị họ bên nhà ngoại dò la tin tức. Nhà Phùng Thế Triều nằm ở đầu làng Thập Lý Bảo, là căn thứ năm tính từ cổng làng. Vợ hắn là một phụ nữ nông thôn chất phác, suốt ngày quanh quẩn trong nhà chăm con và làm ruộng.

Rất dễ tìm.

Ba cô gái đầu tiên đến thăm cái hang cũ nơi Cố Hiểu Thanh từng bị giam giữ.

Nơi này giờ đã hoàn toàn thay đổi. Hang động đã bị phá bỏ, chủ yếu do vụ án năm đó quá chấn động, khiến nhiều quan chức huyện phải nhúng tay vào. Dân làng coi đây là nơi xui xẻo, mang lại tai họa, nên đã cho người đến san bằng, để tránh kẻ xấu lợi dụng.

Vừa đi thăm, Cố Hiểu Thanh vừa kể lại tỉ mỉ những gì đã xảy ra, khiến Cố Cúc Anh và Cố Hiểu Anh vô cùng kinh ngạc. Trước giờ họ chỉ biết lúc đó cô chịu nhiều cực khổ, nhưng không ngờ còn nhiều tình tiết nguy hiểm và tàn độc đến thế.

Đặc biệt khi nghe kể bọn buôn người đuổi theo, còn giả làm bố Cố Hiểu Thanh khiến họ không thể biện bạch, hai người đều thấy tim đập thình thịch.

Những chuyện này năm xưa Cố Hiểu Thanh ít khi nhắc tới, Cố Hiểu Anh và Cố Cúc Anh cũng không dám hỏi nhiều, vì thấy tình trạng thảm thương của cô lúc đó, ai cũng nghĩ không nên chạm vào nỗi đau.

Giờ nghe lại, cả hai đều rùng mình.

Nghĩ lại, lúc đó Cố Hiểu Thanh chỉ là cô bé mười hai tuổi, phải có dũng khí và quyết tâm đến mức nào mới làm được những việc ấy?

Từ trên núi xuống, Cố Hiểu Thanh cố ý đề nghị vào làng xem xét.

Ba người tiến vào làng.

Cố Hiểu Thanh đặc biệt tìm đến ngôi nhà thứ năm ở đầu làng. Cửa mở toang, một cậu bé lấm lem bùn đất khoảng ba tuổi đang ngồi nặn đất trước sân.

Một phụ nữ thấp đậm chừng hai mươi mấy tuổi đang giặt quần áo trong sân.

Cố Hiểu Thanh nói với Cố Cúc Anh: "Vào xin nước uống thôi, khát chết đi được."

Hai người đành chiều theo ý cô.

Ba cô gái bước vào sân.

"Chị ơi, chúng em là người làng khác đến làm việc, khát quá, vào xin chị ngụm nước."

Cố Hiểu Thanh nói tự nhiên, dù thực ra là cố ý tìm đến.

Người phụ nữ nhìn thấy ba cô gái ăn mặc bảnh bao như dân thành phố, liền cười hiền hậu: "Vào đi, chị lấy nước cho."

Vừa nói, bà ta vừa kê mấy chiếc ghế nhỏ dưới mái hiên - nơi có bóng mát.

Rồi vào nhà lấy nước.

Cố Hiểu Thanh ngồi xuống, lấy từ túi ra một gói kẹo trái cây sặc sỡ, vẫy cậu bé đang chơi đất: "Bé ơi, lại đây, cô có kẹo ngon này."

Cậu bé mắt to tròn ngơ ngác nhìn một lúc, rồi lần lại gần. Khi thấy những viên kẹo nhiều màu trong túi, nước dãi chảy dài.

Cố Hiểu Thanh đưa cho cậu bé một viên: "Của cháu đấy. Cháu tên gì?"

Cậu bé nhanh tay cướp lấy viên kẹo, rụt rè nói: "Cháu tên Tiểu Hổ."

Rồi chạy biến vào một gian phòng.

Cố Hiểu Thanh bật cười.

Cố Cúc Anh và Cố Hiểu Anh cũng không nhịn được cười.

Trẻ con nông thôn vốn nhút nhát, ít tiếp xúc với người lạ.

Người phụ nữ bưng ra một ấm trà và mấy chiếc cốc, rót nước cho họ, còn bỏ thêm đường.

"Các em uống đi, nước nguội rồi, vừa giải khát."

Một người phụ nữ hiền lành, nhiệt tình.

Cố Hiểu Thanh thầm nghĩ: Phụ nữ tốt thường gặp phải đàn ông tồi.

Cô nhận lấy, tự rót nước, mời người phụ nữ ngồi xuống.

"Chị ngồi đi, đừng khách sáo. Nhà chị có mỗi cháu bé này thôi à? Em vừa thấy cháu chạy vào rồi."

Cố Hiểu Thanh hỏi.

Người phụ nữ nhìn về phía bức rèm nơi cậu bé đang trốn, cười nói: "Hai đứa. Đứa lớn là gái, sáu tuổi rồi. Đứa này mới ba tuổi. Trẻ con quê mùa nhút nhát thôi."

Gương mặt đầy yêu thương.

Cố Hiểu Thanh hỏi tiếp: "Chị còn trẻ thế, cuộc sống ổn chứ? Hai vợ chồng đều là người làng này à?"

Dù cảm thấy có lỗi vì đang xâm phạm đời tư người khác, nhưng cô vẫn tiếp tục.

Người phụ nữ cười: "Đừng gọi chị chị mãi. Chị tên Thạch Hỷ Mai, mọi người gọi là Mai. Chồng chị làm văn thư ở Công an huyện, quanh năm không về nhà. Chị ở nhà trồng rau nuôi con, chăm sóc bố mẹ già. Cuộc sống cũng tạm ổn."

Nét mặt rạng rỡ hạnh phúc.

Cố Hiểu Thanh thở dài.

Cố Cúc Anh thì lập tức tò mò: Công an huyện không phải có Phùng Thế Triều sao? Lại còn người nào khác nữa à?

Cô hỏi: "Chị Mai, chồng chị tên gì ạ? Em có quen người ở Công an huyện, biết đâu lại quen."

Mai nghe vậy mừng rỡ: "Chồng chị tên Phùng Thế Triều, làm văn thư ở phòng Hình sự. Tính tình tốt lắm, vui vẻ hòa đồng. Chắc là quen đấy."

Cố Cúc Anh nghe xong, sắc mặt tuy không thay đổi nhưng trong lòng đã sôi sục.

Đồ lừa đảo!

Phùng Thế Triều luôn nói mình độc thân, còn thường xuyên đến nhà cô, tỏ vẻ thích thú, kể lể về gia cảnh khá giả, tính tình hào hiệp...

Muốn tán tỉnh cô.

Ai ngờ đã có vợ con đầy nhà!

Đúng là đồ lưu manh!

Cố Hiểu Thanh vẫn bình tĩnh, tiếp tục hỏi: "Ôi, chồng chị có chức có quyền thế! Ở huyện mà nói được lời thì không phải người thường. Hai người cưới nhau bao lâu rồi? Sao anh ấy không đón chị lên huyện sống, để vợ con ở quê khổ thế này?"

Mai giải thích: "Trên huyện chi phí đắt đỏ, lương chồng chị không đủ tiêu. Hơn nữa nhà còn có bố mẹ già cần chăm sóc, lại có mười lăm mẫu ruộng, nhờ vậy vợ chồng con cái mới no bụng. Chứ dựa vào đồng lương ít ỏi của chồng, chết đói mất."

Lời than phiền nhưng đầy hạnh phúc.
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 172: Chương 172



Cố Cúc Anh hừ lạnh một tiếng, nói: "Chị Mai, chị nói không đúng rồi. Lương ở Công an huyện một tháng những một trăm năm mươi tệ. Tiền đó chồng chị tiêu sao hết được? Ít nhất cũng phải gửi về cho vợ con chứ."

"Thêm nữa, trên huyện rất phức tạp. Nhiều người đàn ông đã có vợ con nhưng vẫn nói dối là độc thân để tán tỉnh người khác. Chị đừng quá tin tưởng."

Đây là lời cảnh báo dành cho Mai.

Mai nghe vậy, trong lòng chợt thấy khó chịu. Bị người khác nói xấu chồng mình, ai mà vui được? Nhưng cũng không thể phản ứng, vì họ đâu có nói thẳng tên Phùng Thế Triều.

Bà ta gượng cười: "Thôi, nói chuyện này làm gì. Toàn chuyện vụn vặt trong nhà. Các em đến đây có việc gì thế?"

Nhìn ba cô gái này rõ ràng không phải dân làng.

Cố Hiểu Thanh vội nói: "Chúng em là người Cố Gia Trang. Năm xưa em từng bị bọn buôn người bắt cóc ở đây, nên giờ quay lại thăm, cũng là để cảm ơn dân làng đã cứu giúp."

Vừa nghe đến đây, Mai lập tức hiểu ngay.

Vụ án năm đó chấn động cả vùng.

"Ôi, khổ thân em quá. Các em ở lại ăn cơm với nhà chị đi. Đồ quê mùa không ngon, nhưng là tấm lòng."

Mai rõ ràng là người chân thành, nghe chuyện của Cố Hiểu Thanh liền muốn thiết đãi.

Cố Hiểu Thanh lắc đầu, nhìn qua Cố Cúc Anh và Cố Hiểu Anh, nói: "Chị Mai, chúng em phải đi rồi. Còn có việc. Gói kẹo này để lại cho các cháu, coi như chút quà."

Ba người đứng dậy cáo từ.

Mai cố gắng giữ lại nhưng không được.

Trên xe, Cố Hiểu Anh cảm nhận rõ không khí ngột ngạt phía sau.

"Hai em có chuyện gì vậy?"

Cố Hiểu Thanh lắc đầu, người có chuyện không phải là cô.

Cố Cúc Anh giờ chắc đang tức giận lắm.

Ba người im lặng trở về làng.

Cố Cúc Anh nói lời cảm ơn rồi xuống xe về nhà.

Cố Hiểu Thanh và Cố Hiểu Anh cũng trở về.

"Bạn em sao thế?"

Cố Hiểu Anh không hiểu vì sao một chuyến đi tưởng như vô thưởng vô phạt lại khiến Cố Cúc Anh tức giận đến vậy.

Cố Hiểu Thanh thở dài: "Dạo gần đây Cố Cúc Anh quen một người tên Phùng Thế Triều, đang tính chuyện hôn nhân."

Cố Hiểu Anh tròn mắt: "Không phải là Phùng Thế Triều mà chị Mai vừa nhắc tới chứ?"

Cố Hiểu Thanh gật đầu.

"Trời ơi! May mà hôm nay chúng ta đi qua đó, không thì bị lừa mất rồi!" Cố Hiểu Anh lo lắng.

Danh tiếng của con gái quan trọng lắm.

Cố Hiểu Thanh không nói gì thêm. Cô đã làm hết sức, giờ phụ thuộc vào Cố Cúc Anh. Chỉ cần cô ấy biết sự thật, chắc chắn sẽ đoạn tuyệt với Phùng Thế Triều.

Lần này, hắn đừng hòng làm hại ai nữa.

Hai chị em đậu xe, bước vào nhà.

Trời đã xẩm tối.

Vừa vào cổng, họ thấy Cố Như Hà và Tiêu Tuyết đang ngồi giữa sân nhặt rau. Cố Hiểu Phong và Cố Hiểu Mẫn thì im lặng chơi một góc.

Không khí thật kỳ lạ.

Người khác thì không nói, chứ Tiêu Tuyết mà chịu ngồi nhặt rau thì chắc trời sắp sập.

Hai chị em nhìn nhau, rồi đi thẳng vào nhà.

Tiêu Tuyết thấy họ, lập tức cười nói: "Hiểu Anh, Hiểu Thanh về rồi à? Chuẩn bị ăn cơm thôi, hai đứa đi rửa tay đi."

Nụ cười đó khiến Cố Hiểu Thanh và Cố Hiểu Anh rùng mình.

Bao năm nay chưa từng thấy Tiêu Tuyết đối xử tốt với ai trong nhà họ Cố, giờ bỗng nhiên niềm nở thế này, ai mà không nghi ngờ?

Hai người vội vàng bước vào nhà.

Cố Như Hải đang ngồi cạnh giường cụ ông Cố hút thuốc.

Cụ ông nằm trên giường, trán đắp khăn lạnh.

Trông không được khỏe.

Cố Hiểu Anh quay ra bếp tìm Lý Tuyết Mai.

Cố Hiểu Thanh cũng định đi theo, nhưng bị Cố Như Hải gọi lại: "Hiểu Thanh, lại đây ngồi với bố."

Giọng điệu nghiêm trọng.

Cố Hiểu Thanh ngồi xuống.

Đã lâu rồi bố không dùng giọng này nói chuyện với cô.

Trong lòng hơi lo lắng.

"Nhà có chút chuyện. Chú ba của con dùng tiền công, cần bù lại. Con nghĩ sao?"

Cố Như Hải không giấu giếm con gái. Những năm qua, ông đã quen chia sẻ mọi chuyện với cô. Cô bé này có thể giải quyết rất nhiều vấn đề.

Cố Hiểu Thanh ngẩng đầu, ánh mắt thoáng nghi hoặc.

Chuyện này?

Không đúng.

Kiếp trước cô chưa từng nghe nói đến chuyện này.

Kiếp trước, Cố Như Hà sự nghiệp thuận lợi, không cần dùng đến tiền bạc. Ngay cả khi Cố Hiểu Mẫn vào cấp ba huyện, cũng nhờ quan hệ mà không phải đóng tiền tài trợ.

Sao lần này lại xảy ra chuyện thế này?

Nhìn thái độ của Tiêu Tuyết và Cố Như Hà, không giống như đang nói dối.

Nhưng nếu dễ dàng đưa tiền như vậy, cũng không ổn.

Cố Hiểu Thanh luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Cụ ông Cố thấy cô im lặng, sốt ruột ho vài tiếng. Cố Như Hải vỗ lưng cho cha.

"Bố, ai nói chuyện này? Chú ba tự thú à?"

Cố Hiểu Thanh cần làm rõ. Dù có cho tiền, cũng phải cho minh bạch.

Cố Như Hải gật đầu: "Chú ba tự nói, chú thím cũng thừa nhận. Ông nội muốn chúng ta giúp, không thì chú ba phải vào tù."

Ông chỉ muốn nghe ý kiến của con gái.

Bởi trong lòng ông luôn thấy không ổn.

Dường như việc này có gì đó không phải với vợ con.

Có lẽ do hai đứa em trai đã khiến Cố Như Hải mất niềm tin.

Cố Hiểu Thanh nhìn ánh mắt mong đợi của cụ ông, nói: "Bố, chúng ta cần hỏi rõ chú ba. Đây là một vạn tệ, không phải số tiền nhỏ. Tiền dùng vào việc gì, phải biết rõ. Không thể cứ nghe ai đó nói gặp khó khăn là lập tức giúp đỡ."

"Ông nội và bố đã quên chuyện chú hai làm gãy tay bà nội sao? Con không nghi ngờ chú ba, nhưng mọi chuyện cần xem xét kỹ. Con không muốn trở thành kẻ ngốc bị lừa, cũng không muốn bố và ông nội như vậy."
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 173: Chương 173



Cụ ông Cố mở miệng định bênh vực con trai, nói rằng Cố Như Hà không phải loại người đó. Nhưng cuối cùng, tiếng nói của cụ chết nghẹn trong cổ họng.

Cố Như Hà là người thế nào, giờ chính cụ cũng không dám chắc. Lấy gì để đảm bảo, để thuyết phục người khác?

Đúng vậy.

Cụ ông Cố bỗng cảm thấy bất lực.

Cố Như Hải nghe xong, trong lòng chợt sáng tỏ. Hạt giống nghi ngờ trong lòng ông giờ đã có người ủng hộ, khiến nó không còn khó chấp nhận nữa.

Cố Như Hải gọi ra ngoài: "Tam đệ, vào đây một chút."

"Dạ."

Cố Như Hà không hiểu sao trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác bất an.

Một nỗi lo sợ kỳ lạ trào dâng.

Chẳng lẽ đại ca phát hiện ra điều gì?

Không thể nào.

Trong vở kịch này không chỉ có mình hắn, còn có Tiêu Tuyết - một người vốn kiêu ngạo, coi thường tiền bạc. Lần này vì hắn, nàng ta đã cúi đầu, từ bỏ lòng tự trọng.

Sự xuất hiện của Tiêu Tuyết chính là điểm nhấn quan trọng nhất.

Cố Như Hà tin rằng sẽ không có vấn đề gì.

Bởi ngay cả Tiêu Tuyết cũng không biết toàn bộ sự thật, chỉ nghĩ đơn giản là hắn dùng tiền công để lo cho Hiểu Mẫn đi học và thăng chức.

Vì vậy, không thể lộ được.

Nhiều lắm là bị hỏi dò thêm.

Cố Như Hà yên tâm bước vào nhà.

"Đại ca, cha, có việc gì ạ?"

Giọng điệu khúm núm khiến Cố Hiểu Thanh khinh bỉ.

Kiếp trước, Cố Như Hà sự nghiệp thuận lợi, vết nhơ duy nhất có lẽ là có nhân tình - một tiểu tam.

Tiểu tam này rất có bản lĩnh, là nhân viên bán hàng ở hợp tác xã của hắn, sống ở thị trấn, đã ly hôn nhưng trẻ trung xinh đẹp, được Cố Như Hà rất yêu chiều. Nghe nói kiếp trước hắn đã tiêu không ít tiền cho cô ta, nhưng nguồn gốc số tiền đó thì không ai rõ.

Cố Hiểu Thanh chế nhạo thầm: Chắc chắn chuyện lần này liên quan đến tiểu tam đó.

Cô không tin đây là sự thật.

Cũng không tin Cố Như Hà không có cách giải quyết đống hỗn độn này.

Nếu không, kiếp trước hắn lấy tiền đâu nuôi tiểu tam?

Những khoản tiền đó chắc chắn là thu nhập bất chính. Là kế toán, hắn nắm giữ nhiều mối quan hệ. Ngay cả nhà máy thực phẩm muốn thanh toán cũng phải có chữ ký của hắn. Không có chút "bôi trơn", đừng hòng hắn ký đơn.

"Ngồi xuống đi."

Cố Như Hải nhìn em trai, trong lòng ngột ngạt khó chịu.

"Chú ba, bố nói chú dùng một khoản tiền công, một vạn tệ phải không?"

Cố Hiểu Thanh nghiêm túc hỏi.

Cố Như Hà muốn chửi thề. Sao đại ca lại nói chuyện này với con nít? Không phải làm hắn mất mặt sao?

Mặt hắn khó coi, nói nhỏ: "Đại ca, Hiểu Thanh còn nhỏ, sao anh nói chuyện này với cháu?"

"Nhà chúng tôi do Hiểu Thanh quản lý tài chính. Chú muốn mượn tiền, phải qua tay cháu ấy."

Cố Như Hải biết cách đẩy trách nhiệm.

Cố Như Hà đành quay sang nói với Cố Hiểu Thanh: "Hiểu Thanh à, chú ba lần này sai rồi. Nhưng chú thật sự hết cách. Nếu không bù số tiền này, chú phải vào tù."

Một đứa trẻ con thì làm được gì? Càng tỏ ra thảm thiết càng dễ xin tiền.

Cố Hiểu Thanh không phản ứng, chỉ tiếp tục hỏi: "Chú ba, một vạn tệ này chú dùng vào việc gì?"

Cố Như Hà giật mình, không ngờ cô hỏi thẳng vậy.

Nhưng hắn đã chuẩn bị sẵn lý do.

"À, tiền tài trợ cho Hiểu Mẫn vào cấp ba."

Đây là lý do hoàn hảo nhất, không ai có thể bắt bẻ.

Ngay cả Tiêu Tuyết khi nghe cũng không dám phản đối.

Cố Hiểu Thanh cười: "Chú ba xác nhận một vạn tệ này đều dùng để đóng học phí, không dùng vào việc khác?"

Cố Như Hà gật đầu: "Đúng vậy. Chú còn nhớ nhầm sao được? Lương chú và chú thím một tháng ba trăm tệ, không cần dùng tiền công vào việc khác."

Giọng điệu đầy tự tin.

Cố Hiểu Thanh gật đầu, quay sang nói với Cố Như Hải: "Bố, chú ba không nói thật. Chúng ta không thể giúp. Không thể đưa tiền."

Như sét đánh ngang tai, Cố Như Hà choáng váng.

Sao lại bảo hắn không nói thật?

Hắn vội nắm lấy tay Cố Hiểu Thanh: "Hiểu Thanh, cháu không thể vu khống chú như vậy. Cháu muốn giết chú sao?"

Cố Như Hải vẫn bình tĩnh. Con gái ông dám nói vậy, ắt có căn cứ.

Cụ ông Cố giận dữ quát: "Tam tử, mày còn giấu diếm điều gì? Nếu không muốn nhờ vả thì về đi."

Giờ cụ cũng tỉnh táo. Đứa cháu gái này không phải dạng vừa, cứng rắn nhưng không phải người độc ác.

Bằng chứng là dù hai cụ đã đối xử tệ với nhà họ, cô vẫn sẵn lòng tiếp nhận.

Vì vậy, cụ đứng về phía Cố Như Hải.

Cố Như Hà sốt ruột, cứng họng nói: "Cố Hiểu Thanh, mày không được vu oan cho người khác. Tao thật sự hết đường mới tìm đến đây. Nếu mày không muốn giúp thì nói thẳng, cần gì phải bịa chuyện?"

Lời này buộc tội Cố Hiểu Thanh cố tình không muốn giúp.

Tiêu Tuyết bên ngoài lập tức bước vào.

Lần này hai người phải đoàn kết.

Nàng ta nói với Cố Hiểu Thanh: "Hiểu Thanh, cháu không được oan cho chú ba. Chúng tôi đã đến đường cùng, chỉ trông chờ vào nhà cháu. Cháu không thể thấy chết không cứu."

Lời này thật độc ác.

Cố Hiểu Thanh bật cười, chỉ thẳng vào Cố Như Hà: "Chú ba, chú đừng coi chúng tôi là kẻ ngốc. Dù không sống ở đây, nhưng tôi biết tiền tài trợ ba năm cấp ba huyện nhiều nhất chỉ ba ngàn tệ. Sao Hiểu Mẫn phải đóng tới một vạn? Chú giải thích cho tôi nghe xem."

"Chúng tôi không định thấy chết không cứu, nhưng cũng không thể đưa tiền vô tội vạ. Nếu hôm nay chú không nói rõ số tiền này dùng vào việc gì, thì xin lỗi, chúng tôi không có tiền để lấp lỗ hổng mập mờ này."

Lời vừa dứt, Cố Như Hải giật mình, sắc mặt tái mét.

Cố Như Hà cũng mặt mày tái nhợt.

Hắn không ngờ có người biết rõ mức tiền tài trợ của trường cấp ba huyện. Chuyện này chỉ người trong ngành mới biết.
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 174: Chương 174



Cố Như Hà ngượng ngùng nói: "Hiểu Thanh, đúng là một vạn tệ mà. Cháu còn nhỏ biết gì đâu. Đại ca, thật sự là một vạn."

Tiêu Tuyết cũng nhìn chồng đầy nghi ngờ. Nếu Cố Hiểu Thanh không nói ra, có lẽ mọi người đều không để ý. Nhưng giờ đây, ngay cả Cố Như Hải cũng nhớ ra, trường cấp ba thành phố cũng chỉ thu một vạn tệ tiền tài trợ, trường huyện sao có thể đắt hơn?

Ánh mắt ông trở nên lạnh lùng.

"Chú ba, nếu chú nói vậy, thì chúng ta phải làm rõ. Bạn học của cháu là Cố Cúc Anh từng học cấp ba huyện, phụ huynh bạn ấy nói chỉ đóng năm trăm tệ vì là gia đình quân nhân, có quan hệ. Nghe nói cao nhất cũng chỉ ba ngàn tệ. Nếu không tin, cháu có thể mời Cố Cúc Anh đến đối chất, để khỏi oan cho chú."

Cố Hiểu Thanh nhìn Cố Như Hà đầy thách thức. Cô có bằng chứng rõ ràng, xem hắn còn giãy giụa thế nào.

Dùng tiền nhà tôi nuôi tiểu tam, chú ba nghĩ cũng đẹp!

Cố Như Hà nghẹn lời. Vốn dĩ không tiêu nhiều tiền thế, nếu bị người khác biết, mặt mũi nào?

Hắn đành nói: "Đại ca, tiền tài trợ chỉ ba ngàn tệ, nhưng bảy ngàn còn lại em dùng để đút lót lãnh đạo."

Cứ chối đến cùng, xem họ làm gì được.

Cố Hiểu Thanh cười lạnh: "Chú ba, lúc nãy cháu đã hỏi rõ tiền dùng vào việc gì? Chú khăng khăng nói là đóng học phí. Giờ bị cháu vạch trần, liền đổi giọng nói đút lót. Chú nghĩ mình có thể nói bừa như vậy sao?"

"Nếu chú cho rằng chối quanh là xong, thì nhầm to rồi. Việc của chú chúng tôi không thể quản được. Chú tự xoay xở đi. Vào tù hay không, liên quan gì đến nhà chúng tôi? Muốn chúng tôi bỏ tiền, lại không chịu nói rõ tiền dùng vào việc gì, có chuyện tốt thế sao?"

Cố Như Hải nhìn em trai, lòng đầy chán ghét. Ông vốn muốn giúp, nhưng sự thật dần lộ ra khiến người ta buồn nôn.

Nếu giờ còn không nhận ra mánh khóe, thì đúng là ngu ngốc.

Tiêu Tuyết xông lên, cào cấu tới tấp, vừa khóc vừa hét: "Đồ khốn kiếp! Mày nói là vì Hiểu Mẫn, ai ngờ còn bảy ngàn tệ không rõ tung tích. Mày nói rõ tiền đâu, không xong đấy!"

Bảy ngàn tệ thời đó là số tiền khổng lồ.

Nhà nào tiêu xài thoải mái được như vậy?

Cụ ông Cố nhắm mắt, không muốn nói nữa.

Con trai mình, cụ hiểu rõ. Cố Như Hà chắc chắn không nói thật.

Nhưng ẩn sau đó là gì, không ai biết.

Cố Như Hà vừa che đầu vừa kêu: "Đại ca, em nói thật đấy! Số tiền còn lại để đút lót, lần này là thật!"

Cố Như Hải không biết có nên tin không.

Cố Hiểu Thanh liếc mắt, nói: "Chú ba nói với bố cháu cũng vô ích. Bố không biết những chuyện xấu xa của chú, nhưng không có nghĩa là không ai biết. Giấy không gói được lửa. Lúc nãy cháu và chị đi ra ngoài, có người hỏi chuyện chú và 'Hồng Mai Hương'. Cháu muốn hỏi Hồng Mai Hương là ai? Quan hệ với chú thế nào?"

Cố Hiểu Thanh nhớ kiếp trước tiểu tam đó có biệt danh này, không biết lần này có lừa được không.

Cô tin chắc số tiền này đã vào túi tiểu tam.

Nhưng phải làm rõ, để cả nhà biết bản chất của Cố Như Hà.

Tránh tình trạng lần sau lại dùng chiêu này. Bởi nhà nào cũng không muốn có người thân là tội phạm tham ô.

Cố Như Hà dám tính toán với nhà họ, hẳn có người xúi giục.

Tiêu Tuyết có lẽ không biết chuyện. Với tính cách kiêu ngạo, nàng ta không dễ dàng hạ mình vì tiền.

Vì vậy, Cố Hiểu Thanh nghĩ: Đã dám tham lam, thì phải sẵn sàng chịu hậu quả.

Tiền nhà ai cũng là mồ hôi nước mắt, không thể cho không được.

"Hồng Mai Hương là ai?"

Tiêu Tuyết gần như phát điên. Cái tên này nghe đã không đứng đắn. Nếu không nhận ra vấn đề, thì đúng là ngu ngốc.

Cố Như Hải cũng nhíu mày. Sao lại lôi thêm chuyện này vào?

Nghe tên đã biết không phải hạng người tốt.

Cụ ông Cố tức giận quay mặt vào tường.

Mọi chuyện đang vượt xa dự tính của Cố Như Hà.

Cố Như Hà tim đập thình thịch. Chẳng lẽ thực sự lộ rồi?

Bị Tiêu Tuyết cào mấy nhát, mặt hắn đau rát.

Hắn ôm mặt, không biết giải thích thế nào.

"Cháu nghe người làng nói Hồng Mai Hương là nhân viên bán hàng ở hợp tác xã, đã ly hôn, hình như với chú ba rất thân thiết. Gần đây cô ta đeo vàng đeo bạc lủng lẳng, sang chảnh chẳng kém dân thành phố." Cố Hiểu Thanh tiếp tục công kích.

Không tin hắn không khai.

Tiêu Tuyết hét lên một tiếng, xông vào đánh chồng.

Cố Như Hà và Tiêu Tuyết đánh nhau tơi bời.

Cố Như Hải quát lớn: "Đủ rồi! Còn không xấu hổ? Dừng lại ngay! Tam đệ, nếu mày không chịu nói thật, thì đừng nói nữa, cút về đi, đừng ở đây làm nhục mặt người ta."

Ông không muốn nhúng tay nữa.

Tiêu Tuyết ngồi bệt xuống đất khóc lóc, chỉ tay vào chồng: "Đồ vô lại! Mày còn là người không? Lấy bảy ngàn tệ nuôi con cáo già, mày cũng làm được?"

Cố Như Hà mặt mày xây xát, cổ đầy vết cào.

"Mày nói bậy gì thế? Đồ điên! Mày còn giống trí thức nữa không? Hiểu Thanh nói gì cũng tin, nào Hồng Mai Hương, Mẫu Đơn Hương, tao biết ai đâu? Nghe người ta nói vài câu đã tin ngay, đầu óc mày để đâu?"

Tiêu Tuyết bật dậy, xông đến trước mặt Cố Hiểu Thanh, giận dữ hỏi: "Hiểu Thanh, cháu nói rõ xem, ý cháu là gì? Hôm nay nếu không giải thích, tao không tha cho cháu đâu. Nhỏ tuổi mà độc địa, ly gián chú cháu, cháu muốn nhà tao tan nát sao?"

Cố Hiểu Thanh đẩy Tiêu Tuyết ra, tránh đám nước bọt bắn tứ phía, lạnh lùng nói với Cố Như Hà: "Chú ba nói vậy, thì coi như nhà cháu nhiều chuyện. Chú và chú thím về đi, nhà cháu nhỏ bé không chứa nổi hai vị đại thần này. Ai rảnh mà quản chuyện nhà chú?"
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 175: Chương 175



Lời của Tiêu Tuyết dừng đột ngột. Cố Như Hà cũng mặt mày biến sắc.

Hắn quay sang Cố Như Hải, giọng đầy trách móc: "Đại ca, đối với em ruột mà anh đối xử như vậy sao? Em là em ruột của anh đó, anh nỡ lòng nào để con gái sỉ nhục em? Anh thật sự đành lòng nhìn em vào tù?"

Từng câu từng chữ đều là lời buộc tội, giọng điệu như muốn xông lên ăn tươi nuốt sống người khác.

Cố Như Hải lạnh lùng nhìn Cố Như Hà: "Mày còn mặt mũi nào chất vấn tao? Đây là thái độ cầu xin? Mày là em tao không sai, nhưng tao không phải cái máy rút tiền cho mày vơ vét. Hiểu Thanh nói đúng, không phải chúng tôi cầu xin mày."

"Chuyện xấu xa của mày, mày không giải quyết được, còn mặt mũi nào đến đây đòi hỏi? Mượn tiền cũng phải có cách. Hiểu Thanh hỏi, mày ú ớ không trả lời được tiền đi đâu, không giải thích nổi tiền tiêu vào việc gì. Chỉ biết đòi tao bỏ tiền."

"Tiền của tao không phải gió thổi đến. Muốn tao giúp, thì nói rõ sự tình. Hồng Mai Hương là ai? Quan hệ với mày thế nào? Liên quan gì đến số tiền này? Nếu không, mày dẫn người của mày về ngay, đừng hòng lấy tiền dễ dàng."

Lời này chặn đứng mọi ý đồ của Cố Như Hà, khóa chặt con đường của hắn.

Cố Như Hà sốt ruột.

Giờ phải làm sao?

Tình hình đang vượt khỏi tầm kiểm soát. Những kế hoạch và lý lẽ hắn chuẩn bị kỹ lưỡng bỗng trở nên vô dụng.

Hắn liếc nhìn Cố Hiểu Thanh đang bình thản đứng đó. Cô cháu gái này giờ trở nên thâm sâu khó lường. Mọi câu trả lời và lý do hắn nghĩ ra đều bị cô bé mười tám tuổi nhìn thấu.

Nhìn sang Tiêu Tuyết đang trừng mắt, hắn biết không thể không nói. Nhưng một khi nói ra, không chỉ mất mặt, mà gia đình cũng tan nát.

Nhưng không nói, thái độ của Cố Như Hải đã rõ ràng: không thành thật thì đừng hòng lấy tiền.

Khoản thiếu hụt trong sổ sách của hắn là thật. Nếu không vì mấy khoản hoa hồng không về kịp, hắn đã không nghe lời Hồng Mai Hương bày mưu lừa tiền nhà họ Cố.

Giờ đúng là lên lưng cọp khó xuống.

Trong lòng hắn không khỏi thán phục Cố Hiểu Thanh. Con gái đại ca thông minh lanh lợi, con gái hắn không thể so sánh được.

Thời thế không chiều người!

Sao lại bị Cố Hiểu Thanh nhìn thấu chứ?

Cố Như Hà cảm thấy cô cháu gái này như bị yêu quái nhập, phiền phức vô cùng.

"Đại ca... em nói, em nói. Nhưng chuyện này chỉ nói với mình anh."

Hắn biết không thể trốn tránh được nữa.

Cố Như Hải khinh bỉ. Không phải ông xem thường em trai, nhưng một trí thức mà không hiểu đạo lý đơn giản thế này.

Chẳng phải chuyện ai cũng đoán ra sao?

Người chậm hiểu như ông còn biết, huống chi cả nhà đây đâu phải kẻ ngốc.

Tiêu Tuyết vung tay tát một cái đánh bốp vào mặt Cố Như Hà.

Tiếng tát vang lên khiến hắn hoàn toàn gục ngã.

"Mày nói ngay! Mày coi tao là đồ ngốc à? Ai chẳng biết là chuyện gì? Mày nói rõ cho tao nghe!"

Cố Như Hà nghiến răng, đã đến nước này thì còn gì để mất.

"Tiền còn lại... em đưa hết cho Lý Mai Hoa."

Nói xong, hắn cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn ai.

Thái độ như lợn chết không sợ nước sôi.

Cố Như Hải đau lòng.

Đây là em trai mình, người mà cả đời ông hy sinh nuôi dưỡng. Có học vấn, có địa vị khiến người khác nể trọng, nhưng bên trong lại bẩn thỉu đến thế.

Vừa dùng tiền công nuôi gái, vừa nghĩ ra lý lẽ lừa tiền anh trai. Đúng là em trai tốt!

Cố Hiểu Thanh nắm tay bố, an ủi xoa dịu lòng bàn tay chai sạn vì những năm tháng nhọc nhằn.

Cụ ông Cố bật ngồi dậy, nếp nhăn trên mặt như hằn sâu hơn. Đôi mắt lóe lên ánh giận dữ và xấu hổ, môi run run chỉ vào Cố Như Hà: "Mày... mày... cút ngay! Tao không có đứa con như mày!"

Lời nói như rút hết sinh lực của cụ, rồi cụ ngã vật xuống giường.

Cố Như Hải đỡ cụ lên. Cụ già mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt.

Cố Hiểu Thanh cũng giật mình.

Cô chạy vội ra ngoài hô: "Chị ơi! Khởi động xe nhanh! Ông nội ngất rồi! Đưa đến bệnh viện huyện ngay!"

Nơi gần nhất là bệnh viện huyện, dù sao cũng phải cố.

Không kịp lên tỉnh.

Cố Như Hải bế cụ ông chạy ra ngoài. Cố Như Hà từ dưới đất bật dậy, đờ đẫn một lúc rồi cũng lao theo.

Chiếc xe chở Cố Như Hải, Cố Như Hà và cụ ông hướng về bệnh viện.

Ở nhà chỉ còn cụ bà, Lý Tuyết Mai, Tiêu Tuyết và bốn đứa trẻ.

Lý Tuyết Mai còn đỡ, Tiêu Tuyết thì hoàn toàn suy sụp. Lần này cụ ông ngất vì Cố Như Hà, nếu cụ không qua khỏi, họ cũng hết đường sống.

Dân làng xì xào bàn tán, nhiều người nhìn thấy xe Cố Như Hải chở cụ ông và Cố Như Hà đi, trông cụ rất yếu.

Không biết nhà họ Cố lại xảy ra chuyện gì.

Cố Hiểu Thanh kéo Lý Tuyết Mai ra một góc nói chuyện: "Mẹ, ông nội trông không ổn lắm."

Lý Tuyết Mai cũng phiền lòng. Về quê một chuyến mà bao chuyện xảy ra.

Vừa rồi bà không ở trong phòng, nhưng tiếng ồn lớn thế, bà nghe rõ mồn một. Biết được Cố Như Hà dùng tiền công nuôi gái, rồi lừa tiền nhà mình, bà tức giận vô cùng.

Rõ ràng thấy nhà mình có tiền, nên tìm đến lừa đảo!

Lý Tuyết Mai chán ngán những rắc rối từ nhà chồng. Vừa dứt được Cố Như Sơn, lại đến Cố Như Hà. Người ta anh em hòa thuận giúp đỡ nhau, nhà mình thì toàn chuyện xấu xa.

Ba anh em trong nhà, nếu biết thương yêu nhau, sẽ cùng nhau phát triển. Đây là quan niệm truyền thống của người Trung Quốc, tương thân tương ái để gia tộc hưng thịnh.

Nhưng nhìn nhà họ Cố, đúng là tự chuốc lấy diệt vong.
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 176: Chương 176



Đêm hôm đó, Cố Như Hải và mọi người trở về.

Nhưng tình hình không khả quan.

Cụ ông Cố thoi thóp, bệnh viện nói chỉ còn chờ thời khắc cuối cùng, nên đưa về nhà lo hậu sự.

Cố Như Hải im lặng không nói gì.

Cố Như Hà mặt mày tái mét, ngồi bất động bên giường cụ ông, trông như người chết.

Gia đình bắt đầu tất bật chuẩn bị.

Lý Tuyết Mai không thể ngồi yên.

Đây là chuyện không thể tránh khỏi, dù có giả vờ bình thường, cụ cũng khó qua khỏi đêm nay.

Cụ bà Cố khóc đến ngất xỉu nhiều lần, mỗi lần tỉnh dậy lại chỉ tay vào Cố Như Hà nguyền rủa. Khuôn mặt gầy guộc của cụ đột nhiên xuất hiện thêm nhiều nếp nhăn, tóc bạc trắng chỉ sau một đêm.

Khi trời sáng, cụ ông Cố mở mắt nhìn Cố Như Hà, rồi nhìn sang Cố Như Hải, giơ tay muốn nắm lấy tay con trai lớn, nhưng rồi đột ngột buông thõng.

Cụ ông Cố qua đời.

Căn phòng chìm trong tiếng khóc thương.

Cố Như Hải và Lý Tuyết Mai bắt đầu thông báo cho dân làng.

Có quá nhiều việc cần làm, cần nhờ người giúp đỡ.

Cố Như Hải tinh thần suy sụp, thức trắng đêm khiến mắt thâm quầng, râu tua tủa như cỏ dại, tóc mai bạc trắng như sương.

Dân làng nhanh chóng nhận được tin, nhiều người đến giúp.

Tang lễ được tổ chức chu đáo.

Theo phong tục làng, cụ ông Cố cần được để tang ba ngày.

Nhưng đang là mùa hè, thi thể không thể giữ lâu.

Hầu hết mọi người cho rằng chỉ cần một ngày là có thể an táng.

Nếu không đủ thời gian, người già sẽ cho đó là bất kính với người đã khuất.

Nhưng Cố Như Hải đã thuê xe tải từ huyện chở về một chiếc tủ đông lớn, đặt thi thể cụ ông vào trong, lót bằng chăn đệm.

Quần áo thọ của cụ ông vốn chưa chuẩn bị, Lý Tuyết Mai nhờ Cố Hiểu Anh lái xe ra thị trấn mua về.

Cố Như Hải không cho ai động vào, tự tay thay đồ cho cha.

Lễ đường đã dựng xong.

Cố Như Hà mặc áo tang trắng, đầu quấn khăn trắng, quỳ thẳng bên phải quan tài, không khóc cũng không biểu cảm, chỉ đờ đẫn nhìn thi thể cụ ông trong tủ đông.

Cố Hiểu Thanh, Cố Hiểu Anh cũng đã thay đồ tang.

Tất cả đều thắt lưng trắng, mặc áo tang.

Thay phiên nhau túc trực bên linh cữu.

Dân làng đã nhanh chóng thông báo cho họ hàng và thân tộc.

Đến trưa, nhà Cố Như Sơn mới có người đến, nhưng không phải Cố Như Sơn mà là Cố Hiểu Thành.

Mọi người mới biết Cố Như Sơn và vợ vẫn chưa về làng, Cố Hiểu Thành cũng không biết bố mẹ đi đâu, nên chỉ một mình cậu đại diện cho nhà thứ hai.

Tang lễ diễn ra suôn sẻ.

Sau ba ngày tế lễ, thi thể cụ ông được đặt vào quan tài gỗ đỏ hạng nhất, an táng tại phần mộ tổ tiên họ Cố.

Đó là khu đất gần núi của làng, nơi chôn cất nhiều thế hệ tổ tiên trong làng.

Mọi việc dường như đã xong.

Nhưng mọi người đều nhận ra điều bất thường: Cố Như Hải từ đầu đến cuối không nói một lời với Cố Như Hà. Cố Như Hà chỉ khóc đến ngất đi trước mộ cụ ông.

Lễ đường trong sân đã dỡ bỏ, mọi thứ dường như trở lại bình yên.

Nhưng chỉ người nhà họ Cố biết rằng chuyện này chưa kết thúc.

Tiêu Tuyết bồn chồn dắt hai con đứng sau Cố Như Hà, ngồi trong sân nhà Cố Như Hải. Lúc này Cố Như Hải đang ngồi hút thuốc, im lặng.

Trước mặt dân làng, cụ bà Cố cố gắng giữ thể diện cho Cố Như Hà, không dám chửi bới, nhưng cũng chỉ thẳng vào mặt hắn nói sau này không muốn nhìn thấy hắn nữa.

Mọi người không hiểu chuyện gì, nhưng có kẻ tinh ý đoán ra liên quan đến Cố Như Hà.

Cố Như Hải dẫm nát điếu thuốc dưới đất, nhìn Cố Như Hà nói: "Cha trước khi đi dặn tao cứu mày lần này. Đây là di nguyện cuối cùng của cha, tao không thể không làm."

Từ trong cặp lấy ra một xấp tiền đặt lên bàn.

"Đây là một vạn tệ. Mày cầm đi. Từ nay mày không còn là em tao nữa. Có chuyện gì cũng đừng tìm tao. Tao không có đứa em hại chết cha như mày."

Nói xong, Cố Như Hải đứng dậy đi vào nhà.

Lý Tuyết Mai nhìn Cố Như Hà.

Tiêu Tuyết kéo tay chồng, nhưng hắn không nhúc nhích.

Mấy ngày nay, Cố Như Hà như người chết.

Không ai biết hắn đang nghĩ gì.

Một lúc sau, Cố Như Hà mới động đậy, cầm lấy xấp tiền, rồi kéo Tiêu Tuyết ra về.

Lý Tuyết Mai bĩu môi.

Con người này...

Giờ chỉ còn cụ bà Cố một mình.

Nếu để cụ ở lại làng, Cố Như Hải không yên tâm.

Nhưng tính khí cụ bà nếu lên thành phố cũng khó hòa hợp.

Cuối cùng, với sự bảo lãnh của bác Trương và sự thuyết phục của trưởng thôn, cụ bà tạm thời ở lại làng.

Mỗi tháng Cố Như Hải gửi về một trăm tệ sinh hoạt phí, cùng tám mươi tệ thuê bác Trương chăm sóc.

Cuộc sống của cụ cũng khá thoải mái.

Hơn nữa sức khỏe cụ vẫn tốt, không bệnh tật, ở làng thêm mười năm nữa cũng không sao.

Ở đây còn có những người bạn già quen biết.

Vài ngày sau, Cố Như Hải dẫn cả nhà trở về thành phố.

Chuyện kinh doanh lẩu Cố Gia không thể bỏ bê mãi.

Nhưng Cố Như Hải thay đổi nhiều, trở nên ít nói.

Đây là vấn đề tâm lý, Cố Hiểu Thanh không thể giúp, chỉ mong bố tự vượt qua. Có lẽ cú sốc từ cái chết của cụ ông quá lớn.

Cố Hiểu Thanh chỉ còn mười ngày nữa là nhập học.

Cô không có thời gian nghĩ ngợi thêm.

Lý Tuyết Mai và cả nhà bắt đầu chuẩn bị đồ đạc cho cô lên đường đến Thượng Hải.

Cố Hiểu Thanh không để bố mẹ tiễn mình.

Giờ cô đã là cô gái mười tám tuổi, tự tin và độc lập, không muốn bố mẹ lo lắng.

Đây là lần đầu tiên cô đi xa.

Hơn nữa, trước đó cô cần gặp Phương Thiếu Hàn để hỏi về vụ án.

Nếu không bắt được chủ mưu, lẽ nào cô không thể đi học?

Không thể nào.

Nhưng Phương Thiếu Hàn nhanh chóng trả lời: Vụ án đã có cảnh sát giải quyết, cô có thể yên tâm đến Thượng Hải nhập học, sẽ có người bảo vệ cô.

Họ đã liên hệ với cảnh sát Thượng Hải, đây là vụ án cần phối hợp điều tra.

Cố Hiểu Thanh lên máy bay đến Thượng Hải.
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 177: Chương 177



Bước ra khỏi sân bay, Cố Hiểu Thanh hỏi nhân viên sân bay rồi lên xe buýt đi đến Đại học Giao thông Thượng Hải.

Sau khi chuyển một chuyến xe, cô đã đến nơi.

Nhìn thấy cổng trường Đại học Giao thông Thượng Hải, Cố Hiểu Thanh thở phào nhẹ nhõm.

Đây sẽ là nơi cô sống trong bốn năm tới.

Thời tiết Thượng Hải lúc này vẫn còn nóng, ít nhất là với một cô gái phương Bắc như Cố Hiểu Thanh, mồ hôi vẫn túa ra không ngừng.

Trước cổng trường có biểu ngữ chào đón tân sinh viên, cùng bàn tiếp tân dành riêng cho tân sinh viên. Nhiều bạn trẻ đội mũ lưỡi trai đang nhiệt tình hướng dẫn các tân sinh viên mới vào trường.

Cố Hiểu Thanh kéo vali và đeo ba lô - đây đã là hành lý được cô giản lược tối đa. Nếu để Lý Tuyết Mai chuẩn bị, có lẽ bà sẽ đóng gói cả nhà mang theo.

Cầm giấy báo nhập học, Cố Hiểu Thanh đến bàn tiếp tân.

Một chàng trai trẻ đang giới thiệu với vài sinh viên, trong đám đông, Cố Hiểu Thanh bất ngờ nhìn thấy hai bóng người quen thuộc.

Ha ha, đúng là oan gia ngõ hẹp.

Quách Đông Hoa và Hà Diễm.

Hai người này cũng vừa đến, đang kéo vali cùng hai túi xách lớn, trông rất luộm thuộm, mặt mũi đầy mồ hôi.

Nhìn thấy Cố Hiểu Thanh, Hà Diễm tỏ ra vui mừng, vẫy tay nói: "Học trưởng, bạn kia cũng là tân sinh viên khóa chúng em."

Chỉ về phía Cố Hiểu Thanh.

Chàng trai nhìn sang, mắt sáng lên, lập tức gọi Cố Hiểu Thanh: "Học muội, em cũng là tân sinh viên à? Đúng lúc quá, anh sẽ nhờ người dẫn các em đến phòng đăng ký, sau đó sẽ có người đưa về ký túc xá. Anh tên Uất Văn Nhân, sinh viên năm ba khoa Kinh tế, cũng là học trưởng của các em. Sau này có gì cần giúp cứ tìm anh."

Cố Hiểu Thanh gật đầu cảm ơn.

Lập tức có ba nam sinh viên khác xuất hiện, giúp các cô gái mang hành lý và dẫn đường.

Một chàng trai mập mạp thân thiện nhận vali và ba lô của Cố Hiểu Thanh, giới thiệu: "Anh là Mạnh Cương, năm ba khoa Thể dục. Việc nặng nhọc này nên giao cho đàn ông chúng tôi."

Cố Hiểu Thanh cười cảm ơn.

Hành lý của Quách Đông Hoa và Hà Diễm cũng được nhận giúp.

Hai người lập tức nhẹ nhõm hơn.

Ba người đi cùng nhau, cùng hai nữ sinh khác.

Hà Diễm hỏi Cố Hiểu Thanh: "Trước khi đi em có gọi điện đến nhà chị, mới biết chị không đi tàu. Ai ngờ chúng ta lại cùng ngày đến."

Cố Hiểu Thanh mỉm cười. Cô và Hà Diễm cùng Quách Đông Hoa không hợp nhau, ba năm cấp ba đã không thân, sau này cũng khó có tình bạn.

Hy vọng phòng ký túc xá không ở cùng hai người này.

Nếu không, ba năm tới sẽ không dễ chịu.

Quách Đông Hoa vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như thường, chỉ dành cho Cố Hiểu Thanh một tiếng "hừ", không hiểu sao lại ghét cô đến thế.

Sau khi hoàn tất thủ tục nhập học.

Họ đến ký túc xá. Bất hạnh thay, Quách Đông Hoa và Cố Hiểu Thanh cùng một phòng, Hà Diễm ở tầng khác.

Đây có lẽ là điều may trong cái rủi.

Nhìn biểu cảm của Hà Diễm, rõ ràng cô ta không hài lòng chút nào.

Hà Diễm biết rõ Cố Hiểu Thanh là đại gia, nếu thân thiết được, bốn năm đại học sẽ có nhiều lợi ích.

Tiếc là trời không chiều lòng người.

Hành lý của Cố Hiểu Thanh và Quách Đông Hoa được mang đến phòng. Cố Hiểu Thanh cảm ơn Mạnh Cương nhiều lần, chàng trai mập này rất đáng yêu, hài hước và vui tính, suốt đường đi nếu không có anh ta, ba cô gái chắc chẳng có chủ đề nào để nói.

Mạnh Cương cười rồi rời đi.

Hai nữ sinh cùng đi không ở phòng này.

Trong phòng đã có một nữ sinh, hành lý đặt ở giường dưới gần cửa sổ, nhưng người không có ở đó.

Cố Hiểu Thanh nhìn quanh, mỗi giường đều có tên được dán trong bìa nhựa.

Tìm thấy tên mình, may mắn là giường trên gần cửa sổ.

Quách Đông Hoa ở giường dưới gần cửa ra vào.

Phòng ký túc chỉ có sáu người, so với thời cấp ba đã là quá tốt.

Điều tuyệt vời nhất là mỗi phòng đều có nhà vệ sinh riêng, có thể tắm rửa, có lẽ do thời tiết nơi đây.

Cố Hiểu Thanh sờ tay, bụi bám đầy.

Bắt tay vào dọn dẹp thôi.

Quách Đông Hoa nhìn đống bụi bẩn với vẻ chán ghét, nhưng không còn cách nào khác, nếu không dọn thì không thể trải giường, đồ đạc sẽ bị bẩn.

Cố Hiểu Thanh đi lấy chổi, cây lau nhà và giẻ lau.

Đưa cho Quách Đông Hoa chọn trước, cô không muốn bị coi là ức h**p người khác.

Quách Đông Hoa lấy cây chổi.

Cố Hiểu Thanh xuống nhà quản lý mượn xô nước, bắt đầu dọn dẹp.

Đang bận rộn, có người bước vào, là tân sinh viên.

Sáu người nhanh chóng có mặt đầy đủ, mọi người đều không còn là trẻ con, cùng nhau tham gia dọn dẹp, chẳng mấy chốc căn phòng đã sạch sẽ.

Cố Hiểu Thanh trèo lên giường trên dọn dẹp chỗ ngủ.

Chăn gối được lấy từ vali, vali có thể để vào tủ đồ ở cửa. Những chiếc tủ ở đây khá rộng rãi so với thời cấp ba.

Sau khi dọn xong, mọi người bắt đầu tự giới thiệu, vì đều là người xa lạ từ khắp nơi đến.

"Em tên Cố Hiểu Thanh, sinh viên năm nhất khoa Tài chính. Mong mọi người giúp đỡ sau này."

Cố Hiểu Thanh tự giới thiệu.

"Em là Quách Đông Hoa, sinh viên năm nhất khoa Tài chính."

"Em là Tề Ngọc Mỹ, sinh viên năm nhất khoa Y."

"Em là Hàn Vũ, cũng là sinh viên năm nhất khoa Tài chính."

"Em là Lưu Kỳ, sinh viên năm nhất khoa Y."

"Em là Ngô Mai, sinh viên năm nhất khoa Y."

Vậy là chia đều, ba khoa Tài chính, ba khoa Y.

Mọi người nghe xong đều cười.

"Ngày mai bắt đầu học, hôm nay sáu chúng ta cùng đi tham quan trường nhé. Ngô Mai phải dẫn đường đấy, em biết bố mẹ cậu đều là giáo sư của trường, nơi này như nhà cậu vậy."

Lưu Kỳ nói. Cô và Ngô Mai đều là người địa phương, quen biết nhau.

Ngô Mai cười hiền hậu: "Được thôi, nhưng trường này cũng không có gì đặc biệt. Chúng ta nên làm quen với nhà ăn và giảng đường trước, những nơi khác từ từ sẽ biết."

Cả buổi chiều, Ngô Mai dẫn năm người họ đi khắp khuôn viên trường.

Cố Hiểu Thanh mới biết trường Đại học Giao thông Thượng Hải thật sự rất rộng.
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 178: Chương 178



Một tháng đã trôi qua kể từ ngày nhập học. Cuộc sống học tập của Cố Hiểu Thanh diễn ra êm đềm. Các bạn cùng phòng đều dễ gần, ngoại trừ Quách Đông Hoa - người luôn nhìn cô bằng ánh mắt khó chịu, bất kể cô làm gì.

Điều này không liên quan đến xuất thân hay bất cứ thứ gì.

Đơn giản chỉ là không có duyên với nhau.

Dĩ nhiên, Cố Hiểu Thanh không biết rằng Quách Đông Hoa ghen tị với cô, không thể chấp nhận việc người mà cô ta từng khinh thường luôn vượt trội hơn mình về mọi mặt.

Những ngày nghỉ, Cố Hiểu Thanh bắt đầu đi thăm thú khắp thành phố. Trong lòng cô hiểu rõ, đây là thời điểm vàng cho các cơ hội kinh doanh tại Thượng Hải, khi giá nhà đất chỉ khoảng 700-800 tệ/m2.

So với tương lai khi giá nhà lên tới hàng chục ngàn tệ, đây quả là mức giá rẻ như bèo.

Quan trọng nhất, Cố Hiểu Thanh muốn làm một số việc tại Thượng Hải.

Cô học ngành tài chính để chuẩn bị cho thị trường chứng khoán sau này.

Hiện tại, thị trường chứng khoán đã tồn tại nhưng chưa thực sự phát triển.

Làn sóng đầu tiên đã qua, nhưng Cố Hiểu Thanh nghĩ rằng mình đã học lĩnh vực này thì phải tạo được thành tựu nhất định.

Cô không có tham vọng quá lớn, nhưng vẫn có nhiều việc cần làm.

Ít nhất, cô muốn xây dựng sự nghiệp riêng, khác với chuỗi cửa hàng lẩu của gia đình.

Việc chọn ngành tài chính có lẽ liên quan đến những kiến thức về thị trường tài chính tương lai mà cô biết trước.

Cố Hiểu Thanh có năng khiếu với tài chính, có thể nói là thiên tài toán học, nhạy cảm với các con số, cộng thêm chút "ngoại cảm", cô tin rằng mình sẽ thành công.

Hiện tại, cô có gần hai triệu tệ tiền tiết kiệm - số tiền chia lợi nhuận từ chuỗi lẩu Cố Gia trong ba năm qua.

Cố Hiểu Thanh cũng thuộc nhóm người giàu có, dĩ nhiên không ai biết điều này.

Thời gian gần đây, cô đến khu công nghệ mua một chiếc laptop.

Năm 1990, máy tính chưa phổ biến, vẫn là những sản phẩm cồng kềnh với hệ điều hành lỗi thời khiến Cố Hiểu Thanh phải bó tay.

Hơn nữa, việc sử dụng internet gần như không khả thi vì giá cước đắt đỏ và tín hiệu kém.

Chiếc laptop chỉ có thể dùng cho các tác vụ văn phòng cơ bản.

Muốn xem biểu đồ chứng khoán trực tiếp, phải đến sàn giao dịch.

May mắn là Thượng Hải - cái nôi của thị trường chứng khoán Trung Quốc, nên không phải lo lắng.

Đôi khi Cố Hiểu Thanh cũng không rõ mình thực sự muốn gì. Kiếp trước, cuộc sống của cô chỉ toàn đau khổ.

Kiếp này được sống lại, ngoài việc giúp gia đình thoát khỏi bể khổ, cô dường như không có chí hướng lớn lao nào - không mơ ước giàu có ngập đầu, không nghĩ đến một gia đình cụ thể.

Cứ sống bình lặng, an phận, như thể cuộc đời không có gì đặc biệt.

Điều này không giống tâm thế một cô gái 18 tuổi, mà như người 58 tuổi. Đôi khi Cố Hiểu Thanh có cảm giác mình quá nhàm chán.

Chưa từng nhiệt huyết, chưa từng muốn thử sức, chỉ an phận trong vùng an toàn nhỏ bé.

Nhưng đó có phải mục đích tái sinh của cô?

Trời cho cơ hội sống lại, lẽ nào lại lãng phí nó một cách vô ích?

Sau nhiều đêm mất ngủ, Cố Hiểu Thanh tự nhủ mình không cam tâm tiếp tục như vậy, cô muốn một cuộc sống khác.

Dĩ nhiên không phải những kỳ tích điên rồ khiến thế giới chấn động.

Cô đặt mục tiêu có đủ tài sản để sống thoải mái, có thể đi du lịch khắp nơi để mở mang tầm mắt.

Và tìm được một nửa dịu dàng chu đáo, sinh con, có tổ ấm hạnh phúc - đó là lý tưởng hoàn hảo nhất.

Có người sẽ nói Cố Hiểu Thanh thiếu chí lớn.

Nhưng với những đau khổ và bất lực từ kiếp trước, cô đã thấy hạnh phúc với những gì mình có, như kẻ ăn xin sắp chết đói bỗng được bữa ăn ngon, chỉ biết trân trọng no bụng.

Cố Hiểu Thanh cũng từng nghĩ đến việc mở rộng chuỗi lẩu gia đình, đưa họ Cố lên bảng xếp hạng người giàu.

Nhưng sống trong biệt thự, ăn sơn hào hải vị, lái siêu xe, mặc đồ hiệu, dùng tiền áp đảo người khác - không phải điều cô muốn.

Một người phụ nữ chất phác cả đời, đột nhiên trở thành tỷ phú đỉnh cao, nghe thật buồn cười.

Nếu ngoại cảm mạnh đến thế, có lẽ cô đã đứng đầu bảng xếp hạng giàu có.

Nhưng "ngoại cảm" của cô thực sự không nhiều.

Để cả gia tộc trở nên giàu có không chỉ dựa vào vài bí quyết nấu ăn.

Cố Hiểu Thanh không có tham vọng đó.

Lý do chọn ngành tài chính là vì cô nhớ những giai đoạn thị trường chứng khoán biến động mạnh. Từng làm thuê cho nhiều người, cô biết cách các ông chủ kiểm soát tiền bạc, đã chứng kiến bao người phát cuồng vì cổ phiếu, cũng không ít kẻ nhảy lầu vì lỗ sàn.

Đây là những gì cô có thể nhớ được.

Lựa chọn ngành học này cũng vì cô có chút kiến thức lịch sử thị trường.

Ngoài ra còn bất động sản - mua vài căn nhà, Cố Hiểu Thanh nhớ rõ giá nhà Thượng Hải tương lai lên tới 70-80 ngàn tệ/m2, thậm chí biệt thự còn đắt hơn.

Ít nhất tương lai cô có thể sống thoải mái nhờ khoản đầu tư này.

Gần đây, cô đang tìm mua nhà quanh trường. Những căn nhà cũ sau này khi bị giải tỏa sẽ có giá trị rất lớn.

Đặc biệt các khu vực gần tàu điện ngầm tương lai, hoặc các khu đô thị mới - sau này sẽ thành "đất vàng", dù hiện tại chưa phải.

Năm 1990, mọi thứ vẫn chưa phát triển, đây chính là thời kỳ hoàng kim của Cố Hiểu Thanh.
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 179: Chương 179



Cố Hiểu Thanh đầu tiên đến sở giao dịch chứng khoán mở tài khoản.

Cô đã mười tám tuổi, có chứng minh nhân dân, đủ điều kiện hưởng mọi quyền lợi của người trưởng thành.

Cô chuyển hai mươi vạn tệ vào tài khoản - số tiền từ tài khoản phụ của mình.

Cố Hiểu Thanh quyết định dùng số tiền này để thử sức, hy vọng với chút "ngoại cảm", cô sẽ thu được lợi nhuận khả quan.

Số tiền còn lại cô dành để mua nhà - đầu tư bất động sản chắc chắn không lỗ.

Do lựa chọn ngành học đặc biệt, Cố Hiểu Thanh đăng ký tất cả các môn liên quan đến đầu tư chứng khoán, kỳ hạn...

Thời gian của cô lại trở nên eo hẹp.

Đôi khi cô cũng không hiểu tại sao mình phải vất vả như vậy.

Nhìn các bạn cùng lớp đang tận hưởng thời đại học tươi đẹp, chăm chút ngoại hình, không còn học hành khổ sở như thời cấp ba.

Nhiều người đã yêu đương, chuyện tình cảm ở đại học không còn bị coi là tội lỗi như thời trung học.

Sự khoan dung này xuất phát từ việc áp lực học tập không còn khắc nghiệt.

Nhưng Cố Hiểu Thanh vẫn như một nhà tu khổ hạnh, bận rộn giữa nhà ăn, thư viện và giảng đường. Ngay cả Ngô Mai và Lưu Kỳ ở cùng phòng cũng không hiểu cô theo đuổi điều gì.

Là sinh viên y khoa, họ phải học hành vất vả - ngành y vốn nổi tiếng là không có thời gian rảnh, đòi hỏi cống hiến nhiều sức lực.

Nhưng ngành tài chính đâu đến nỗi nào?

Dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người.

Một học kỳ trôi qua.

Kỳ nghỉ đông Tết Nguyên đán lại đến.

Lần này Cố Hiểu Thanh mua vé tàu giường nằm - không phải cô không muốn đi máy bay, mà do trường mua vé tập trung.

Cô không thể đặc cách.

Dĩ nhiên cùng toa còn có Hà Diễm và Quách Đông Hoa - ba người cùng quê nên được xếp chung.

Giáo viên phụ trách mua vé đâu nghĩ họ cần tách riêng.

Vì vậy, chuyến tàu trở thành khoảng thời gian khó chịu nhất của Cố Hiểu Thanh.

Cô không mang nhiều hành lý, chỉ một ba lô nhỏ đựng quần áo thay - sang năm vẫn dùng được.

Không mang vali cồng kềnh.

Trước khi lên tàu, Cố Hiểu Thanh mua ít hoa quả và đồ ăn - ba mươi tiếng ngồi tàu, dù là giường nằm cũng phải ăn uống.

Hoa quả chỉ là táo, lê... đồ ăn thì có bánh mì và trứng trà.

Năm 1990 chưa có mì ăn liền tô, xúc xích hay cháo đóng hộp, nên đây đã là bữa ăn xa xỉ.

Ba người ở cùng toa, giường liền kề.

Cố Hiểu Thanh và Quách Đông Hoa giường dưới, Hà Diễm giường giữa.

Cố Hiểu Thanh đặt ba lô cạnh gối, bên trong có ví và chứng minh thư - trên tàu lúc này nhiều kẻ trộm, cô không muốn mất tiền oan.

Đồ ăn đặt lên bàn.

Quách Đông Hoa ngồi bên giường đối diện, nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu nhưng vẫn vứt ba lô sang một bên.

Hà Diễm nhìn lên giường giữa, ánh mắt đầy bất mãn - sao trường cũng phân biệt đối xử?

Trong ba người, nhà cô nghèo nhất, lại bị xếp vào giường khó chịu nhất, đúng là ức h**p người.

Mắt linh hoạt nháy nháy, cô làm bộ mặt đau khổ nói với Cố Hiểu Thanh: "Cậu không biết hôm qua tớ xui thế nào, sắp về nhà rồi mà còn bị ngã ở cửa ký túc xá, lưng đau quá. Sáng nay không cử động được, cứ động là đau."

Rồi nhăn nhó tháo ba lô, vali để xuống đất.

Ý tứ rõ ràng là nói cho Cố Hiểu Thanh nghe.

Quách Đông Hoa tính khí kỳ quặc, Hà Diễm biết rõ không dám đụng vào. Nhưng Cố Hiểu Thanh tuy nhà giàu nhưng ba năm qua không tỏ ra kiêu ngạo, nhiều lần còn chiều theo ý Hà Diễm.

Vì vậy, cô mạnh dạn nói ra hy vọng Cố Hiểu Thanh đổi chỗ.

Chẳng phải đương nhiên sao?

Đó là kế hoạch của Hà Diễm.

Nhưng Cố Hiểu Thanh chỉ tập trung dọn đồ, không để ý đến Hà Diễm. Mãi sau mới thấy cô ta đứng giữa lối đi nhìn mình đầy oán giận.

Cố Hiểu Thanh không hiểu có chuyện gì.

Còn thắc mắc hỏi: "Cậu không lên giường nhanh đi, lát nữa đông người, không có chỗ để hành lý đâu."

Rồi ngồi xuống, lấy máy nghe nhạc ra bật bài tiếng Anh.

Thời này, walkman là thứ tuyệt vời nhất.

Hà Diễm bĩu môi, trong lòng oán trách: Cố Hiểu Thanh này, không biết xem tình hình à?

Không thấy mình cần giúp, cũng không nghe thấy lời nói sao?

Thấy Cố Hiểu Thanh định làm việc riêng, cô vội than thở: "Hiểu Thanh, cậu đổi giường với tớ đi. Lưng tớ đau không leo lên được."

Vẻ mặt đáng thương lập tức khiến hai nam sinh đi ngang qua động lòng.

"Bạn ơi, để mình cất vali giúp nhé?"

Một chàng trai nhiệt tình cất vali lên, rồi nhìn Cố Hiểu Thanh đầy vẻ trách móc.

Cố Hiểu Thanh chỉ vào chân mình: "Lúc nãy lên tàu tớ bị trẹo mắt cá, không leo lên được."

Cô không phải kẻ ngốc, lúc nãy không tiếp lời Hà Diễm là hy vọng cô ta tự hiểu. Ai ngờ còn thẳng thừng đòi hỏi, tưởng mình sẽ vì nể mặt mà nhường sao?

Tiếc là Cố Hiểu Thanh không thích làm kẻ ngốc.

Suốt đường đi, cô không thấy Hà Diễm có biểu hiện đau lưng nào. Khi xô đẩy lên tàu, cô ta còn hăng hái như hổ xuống núi.

Giờ mới kêu đau thì đã muộn.

Bên kia, chàng trai rõ ràng không ngờ Cố Hiểu Thanh lại đáp lại bằng một câu như vậy, ánh mắt lộ vẻ bất mãn. Lúc lên tàu cùng bạn học, anh ta đi phía sau cô gái này, thấy rõ cô khoác ba lô nhẹ nhàng, dáng vẻ thoải mái, nào có vẻ gì là bị trẹo chân?

Trong lòng, anh ta khinh bỉ đến tột độ kiểu con gái ích kỷ, tâm địa hẹp hòi, không muốn giúp đỡ người khác như thế.

Đang định vạch trần Cố Hiểu Thanh, anh ta liền bị một người bạn nam khác kéo đi, ngồi xuống hai chiếc ghế gần cửa sổ.

Chàng trai vẫn còn bực bội, cho rằng như vậy chỉ khiến cô gái dối trá kia thêm phần lấn tới.

-"Cậu im đi, chuyện của con gái, với lại cậu quen cô ta à?" - Người bạn bên cạnh hạ giọng ngăn cản.

-"Không quen, nhưng cô kia đáng thương lắm, còn cô gái ở giường dưới rõ ràng không..."

-"Cậu im miệng đi. Thế cậu xác định được cô gái kia không đau lưng hay sao?"

Người bạn này thẳng thừng bác bỏ.

Những chuyện rắc rối này, con trai tốt nhất đừng nhúng tay vào.

Họ hoàn toàn xa lạ, không cần thiết phải ra mặt bênh vực.

Lỡ ra sức mà không được ai ghi nhận thì chỉ tổ mệt người.

Chàng trai đành ngậm miệng, cổ gân lên, mặt mũi đầy bất mãn.

Hà Diễm bị một câu của Cố Hiểu Thanh chặn họng, đến nói không nên lời.

Đây rốt cuộc là loại người gì vậy?

Sao có thể trắng trợn nói dối như thế?

Cô ta rõ ràng nhìn thấy lúc lên tàu, Cố Hiểu Thanh chẳng có vấn đề gì, khỏe mạnh hơn cả trâu, nào có bị trẹo chân đâu?

Nhưng cô ta biết nói sao bây giờ?

Lẽ nào nói thẳng "Tôi thấy cô không có sao cả"?

Nghĩ lại cái cách mình đang giả vờ, Hà Diễm cũng hiểu Cố Hiểu Thanh đã nhìn thấu.

Đành làm bộ khổ sở, từ từ trèo lên giường tầng giữa, xếp đồ xong lại chậm rãi leo xuống, ngồi xuống cạnh Cố Hiểu Thanh.

Giường tầng giữa không thể ngồi thẳng lưng, nếu chưa ngủ thì chỉ có thể ngồi dưới giường dưới.

Bây giờ mới bốn giờ chiều, làm sao có thể đi ngủ sớm thế?

Quách Đông Hoa liếc nhìn Hà Diễm đầy châm biếm, trong lòng thầm chê: Người này chẳng biết tự lượng sức mình.

Ngay cả cô còn không dám tùy tiện trêu chọc Cố Hiểu Thanh, Hà Diễm lại dám làm như vậy.

Trời dần tối, đến bảy giờ tối, Cố Hiểu Thanh đứng dậy cầm bình nước đi lấy nước nóng. Trời lạnh rồi, không uống chút nước ấm sẽ khó chịu.

Hơn nữa cũng đến giờ ăn tối.

Quách Đông Hoa là tiểu thư đại gia, sẽ không động tay động chân. Còn Hà Diễm thì cứ giả vờ khổ sở mãi.

Vì vậy chỉ còn mình Cố Hiểu Thanh.

Nhưng cô không thể vì đấu đá với người khác mà bỏ đói bản thân.

Khi cầm bình nước nóng quay lại, Cố Hiểu Thanh thấy Hà Diễm đã chiếm chỗ ngồi của mình, đang dựa vào gối của cô, mở túi ni lông trên bàn và lục lọi đồ ăn bên trong.

Cái túi đó rõ ràng là của Cố Hiểu Thanh.

Bên cạnh còn có vỏ bánh mì đã rỗng không, chắc là Hà Diễm đã ăn xong.

Thấy Cố Hiểu Thanh về, Hà Diễm ngượng ngùng dừng tay, nhưng vẫn nói:

-"Hiểu Thanh à, lúc lên tàu mình vội quá nên quên mang đồ ăn, mình ăn tạm bánh mì của cậu nhé, đừng giận nha. Lần sau về trường, mình sẽ mua đồ ăn, cậu không cần mua nữa."

Đúng là kiểu người khiến người ta bất lực.

Cái loại mặt dày này không phải sở trường của Cố Hiểu Thanh.

Hơn nữa, người ta tự nói tự nghe, hoàn toàn không coi mình là người ngoài.

Cố Hiểu Thanh chỉ có thể đáp: "Không sao, cậu ăn đi."

Còn có thể nói gì nữa? Lẽ nào giữa toa tàu đông người mà quát lên "Đừng có ăn"?

Đó không phải chuyện người bình thường làm được.

Cố Hiểu Thanh vẫn thuộc dạng người bình thường.

Cô không thể hoàn toàn bất chấp ánh mắt của người khác. Trong lòng, cô thở dài: Mình vẫn còn quá để ý đến ánh nhìn của người khác.

Hai chàng trai gần cửa sổ lúc này đã hoàn toàn không biết nói gì. Người vừa định ra mặt bênh vực nãy giờ mặt mày co giật, có lẽ bị Hà Diễm làm cho chấn động, cảm thấy phẫn nộ vì mình đã nhìn nhầm người.

Người bạn kia thì thỉnh thoảng lại nén cười, tình cảnh này quả thật rất buồn cười.

Hà Diễm tuyệt đối không vì ánh mắt người khác mà dừng lại. Cô ta tiếp tục lục trong túi ni lông, lấy quả táo ra cắn một miếng lớn.

Cơ mặt chàng trai bên kia gần như run lên.

Đúng là không thể chịu nổi.

Cố Hiểu Thanh giật lại túi ni lông, nói với Hà Diễm: "Cậu ra ngoài ngồi đi, chỗ ngủ của tôi mà cậu dựa vào thế này, tôi không quen. Đồ ăn rơi vãi ra cũng bẩn."

Sự nhẫn nhịn là có giới hạn.

Hà Diễm miễn cưỡng chậm rãi di chuyển ra phía ngoài, giày đã cởi ra nên khi di chuyển làm xáo trộn hết cả đệm giường.

Cố Hiểu Thanh lắc đầu, chỉnh lại chỗ ngủ.

Sau đó, cô lấy từ túi ni lông ra hai cái bánh mì và hai quả trứng đặt lên bàn nhỏ, nói với Hà Diễm: "Những này đủ cho cậu ăn rồi, đừng tùy tiện lục đồ của tôi."

Rồi cô buộc chặt túi lại, để sang một bên.

Hà Diễm nhìn hai cái bánh mì và trứng trên bàn, trong lòng oán giận: Mình chỉ ăn chút đồ của Cố Hiểu Thanh thôi mà, cần phải như thế sao?

Cố Hiểu Thanh đâu phải không có tiền mua đồ, cô ta vừa nhìn thấy trong túi còn có mấy loại bánh mì cao cấp mà mình thích, bình thường Hà Diễm không nỡ mua vì đắt.

Một cái bánh phải hơn một tệ.

Vậy mà Cố Hiểu Thanh chỉ đưa hai cái bánh mì rẻ tiền này để đối phó, đúng là keo kiệt.

Hà Diễm bĩu môi, vẻ mặt như thể Cố Hiểu Thanh nợ cô ta mấy trăm vạn.

Quách Đông Hoa bên cạnh bật cười.

Hà Diễm cảm thấy xấu hổ.

-"Có người không biết xấu hổ, lúc nào cũng muốn chiếm tiện ích của người khác, không tự biết mình là ai, còn tự cho mình là đúng. Tôi thì không có tinh thần cao thượng như thế."

Câu này rõ ràng nói cho Hà Diễm nghe.

Hà Diễm mặt mày ủ rũ.

Quách Đông Hoa mua rất nhiều đồ ăn, nhiều hơn cả Cố Hiểu Thanh, toàn là đồ ăn vặt như kẹo lạc, kẹo sữa...

Hà Diễm vốn định suốt chuyến đi sẽ ăn nhờ đồ của hai người họ, nên không hề có ý định tiêu tiền mua đồ.

Quách Đông Hoa thì không cần nghĩ tới, thái độ của cô ta đã nói rõ: Đừng hòng chiếm tiện ích của tôi.

Còn Cố Hiểu Thanh cũng chặn đường sống của cô ta.

Cô ta cũng không phải không cho ăn, đã lấy đồ ra đặt lên bàn rồi.

Còn muốn thế nào nữa?

Hà Diễm ngồi đó một mình, vẻ mặt đầy uất ức, cắn táo nhai rôm rốp khiến người khác nghe mà thấy khó chịu.

Cố Hiểu Thanh rót nước vào cốc, lấy một cái bánh mì ăn từ từ.

Thực ra đồ ăn của cô rất nhiều, nhưng với loại người như Hà Diễm thì không thể nuông chiều, nếu không cô ta sẽ lấn tới không biết đâu là giới hạn.
 
Back
Top Bottom