Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 190: Chương 190



Lạc Di có gì phải tức giận, Lạc Tiểu Đào chỉ là người chị họ, một cô bé con nhát gan sợ phiền phức mà thôi, vào lúc này lựa chọn cách xa chị em cô cũng là chuyện thường tình, đồng thời cũng rất phù hợp với tính cách cô bé này.

“Không giận, em phải về lớp đây, chị cũng về lớp chị đi nhé.”

Lạc Di đi vào lớp mình, các bạn trong lớp đều quay sang nhìn cô bằng ánh mắt kì quái.

Cô không để ý, chỉ thản nhiên đi thẳng tới chỗ ngồi của mình, bỗng Trình Tuệ nhào về phía cô, giang tay ôm chầm lấy cô rồi cười hì hì: “Lạc Di, sao mà cậu lợi hại thế, đám người lớn ngoài kia đều chẳng làm gì được cậu, từ hôm nay trở đi, cậu chính là thần tượng cả đời của tớ.”

Đột nhiên bị người khác ôm, Lạc Di cứng đờ cả người ra, cô không quen tiếp xúc thân mật như thế, nhưng nghe thấy những lời nhiệt tình của Trình Tuệ, lòng cô ấm áp lắm: “Cậu không sợ bị lây bệnh à?”

Trình Tuệ ôm cô chặt hơn nữa, còn cọ mặt mình vào vai cô: “Tớ không sợ đâu.”

Lại có một nữ sinh khác lịch bịch chạy tới, ôm lấy Lạc Di: “Tớ cũng không sợ nè.”

“Bọn tớ không sợ.” Các nữ sinh trong lớp đều ùa tới, gương mặt ai nấy đều hồng rực, cực kì đáng yêu.

Lạc Di lợi hại như vậy cơ mà, bệnh tật gì đều sẽ sợ cậu ấy, ừm, phải, vào giờ khắc này, các cô bé đều đã hóa thân thành fan cuồng mất não của Lạc Di rồi.

Lạc Di cảm nhận được sự ấm áp tuyệt vời này, cô nhoẻn cười vui sướng.

Trẻ nhỏ mới là những con người ngây thơ trong sáng, thiện lương thuần túy nhất.

Ai mạnh thì tin phục người đó!

Đám nam sinh nhìn các bạn nữ sinh đầy hâm mộ, a a a, bọn họ cũng muốn ôm.

Lạc Tiểu Binh nhìn đám bạn nhốn nháo quanh Lạc Di, ánh mắt đầy phức tạp, người lớn trong nhà đều không thích Lạc Di, còn cảnh cáo bọn họ không được lại gần Lạc Di.

Nhưng ở trường, tất cả mọi người đều thích Lạc Di.

Rốt cuộc thế là sao nhỉ? Cậu ta nghi hoặc, mặt mù mờ.

Lạc Di ở trường như cá gặp nước, hòa đồng cùng bạn bè, được bạn bè hết sức yêu thích, bài vở lại càng đơn giản, mỗi lần thầy cô đặt vấn đề đều có thể nhanh nhẹn trả lời.

Thôn dân thôn Lạc Gia tuy không dám tới nhà nhưng cũng không bài xích ba cha con Lạc Quốc Vinh, vì họ đều nghe nói ba cha con đã tiêm vắc xin phòng bệnh hay gì đó, nghe rất cao cấp.

Lạc Di luôn làm việc hết sức cẩn trọng, đi học hay tan học đều đi cùng cả đám trẻ trong thôn, chưa bao giờ đi một mình.

Sau khi về nhà, cô lại giúp mẹ làm việc, rất hiếm khi ra ngoài.

Ngô Tiểu Thanh đã làm quen tay, lại có người nhà hỗ trợ, mỗi ngày có thể làm được 200 vật trang sức, hai mươi túi lớn, hai mươi túi nhỏ, tính ra cũng phải chừng hai đồng tiền.

Lạc Di chỉ phụ trách thêu hoa văn, không cần quá lớn, chỉ điểm xuyết những hoa văn nho nhỏ mang tính điểm nhấn là được.

Cô vặn cái cổ đã mỏi cứng, buột miệng cảm thán: “Nếu có cái máy may thì tốt quá, chúng ta có thể tiết kiệm được cả đống thời gian.”

Ngô Tiểu Thanh cười cười: “Thôn ta chỉ có một nhà có máy may thôi, là nhà chú Hải đó.”

Nhà chú Hải chính là nhà bí thư chi bộ thôn, nhà ấy có một người con trai cưới con gái nhà ai ở trên trấn, thường ngày hay có những món đồ mới mẻ mà ở quê không thường thấy.

Lạc Quốc Vinh làm quần quật ngoài đồng cả ngày, mệt mỏi không thẳng lưng lên nổi, nhưng khi về nhà, nhìn vợ con bận rộn luôn tay, cơn đau nhức dường như tan biến, nay cả nhà ông cùng chung tay kiếm tiền, cùng nhau dốc sức tiến lên một phương hướng có tương lai tốt đẹp đang chờ, lòng tràn ngập niềm vui.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 191: Chương 191



“Đợi khi nào nhà mình kiếm lời đủ thì cũng sẽ mua lấy một cái máy may.”

Ở riêng chỉ được chia một trăm đồng và một gian nhà cũ này, à quên, còn thêm ba con gà, còn lại chẳng có gì đáng giá nữa.

Nhưng họ được tự do, muốn ăn cơm tẻ thì đổ gạo ra nấu, muốn ăn sủi cảo thì lấy bột ra nhào, không ai kiếm cớ cắt xén khẩu phẩn của vợ con ông nữa, cũng không ai động chút là nói những lời khó nghe như là “tao nuôi cả nhà mày”.

Sau khi ra riêng, cuộc sống của gia đình ông rất êm đẹp, đặt mua thêm đồ cũng càng ngày càng nhiều.

Ngô Tiểu Thanh cười khổ: “Phiếu khoán không dễ kiếm đâu.”

“Rồi sẽ có cách cả thôi.” Lạc Quốc Vinh hết sức tin tưởng vào mình và người nhà.

Ông ra đồng làm việc, kiếm lương thực cho cả nhà, vợ ông ở nhà làm thủ công, tiền kiếm được để mua đồ dùng trong nhà, nuôi bọn nhỏ học hành, thật là hoàn mỹ.

Lạc Quốc Vinh chợt nhớ tới một chuyện, bèn nói: “À đúng rồi, cậu tNgô Tiểu Thanh tm kia đã lên làm kế toán thôn ta.”

Mỗi ngày về nhà, Lạc Quốc Vinh sẽ kể lại những chuyện đã xảy ra trong thôn cho vợ con nghe, vì thế, dù Ngô Tiểu Thanh không bước chân khỏi nhà, mọi việc trong thôn vẫn có thể hình dung ra.

Lạc Di kinh ngạc tròn mắt, tình tiết lại vòng về kịch bản gốc rồi? Trong nguyên tác, tm với Lạc Xuân Mai ở bên nhau thì tm lên làm kế toán, nhưng đây là chuyện xảy ra hai năm sau cơ.

Lạc Xuân Mai năm nay 15, ở nông thôn, con gái tuổi này đã có thể đi xem mắt, kết hôn trước 18 tuổi thì chỗ nào cũng có.

Đại bộ phận người nông thôn kết hôn không làm giấy hôn thú, chỉ bày vài bàn tiệc, tổ chức nghi thức, vậy là xong.

“Là bác cả giới thiệu ạ?”

Lạc Quốc Vinh thấy rất kì quái, anh cả nhà ông không thích tm, chuyện này người nhà ai cũng biết, sao con gái ông lại nghĩ vậy nhỉ?

“Ủy ban thôn tổ chức sát hạch công khai, thành tích của tm tốt nhất, dù sao cũng là tNgô Tiểu Thanh đến từ thủ đô, có văn hóa hơn người ta.”

Toàn bộ quá trình đều được tiến hành trước mắt bao người, rất công chính, không có gì mờ ám, làm tất cả mọi người đều không thể nói được gì.

Lạc Quốc Vinh không đánh giá cao nhân phẩm của tm, nhưng không thể không thừa nhận, người này thật sự có tài.

Lạc Di lại không tin: “Nếu không có bác cả ngầm đồng ý thì sao anh ta có thể thuận lợi lấy được cái ghế kế toán ấy chứ?”

Càng nghĩ càng không thấy có khả năng, Lạc Quốc Cường có uy vọng cực cao ở thôn này, lời nói của ông ta rất có sức nặng.

Lạc Quốc Vinh sửng sốt, nhìn về phía vợ mình, Ngô Tiểu Thanh gật nhẹ đầu, con gái mình nói đúng rồi.

“Xem ra Xuân Mai đã thuyết phục được bác cả, lần này hẳn đã quyết tâm ở bên nhau rồi.”

Bà không đánh giá cao tay tm này, thoạt nhìn thì rất lịch lãm phong độ đấy, nhưng thực chất, con người lại vị kỉ bạc bẽo hơn ai hết.

Đàn ông ấy mà, không thể chỉ nhìn mặt được, cũng không thể chỉ xem xuất thân, còn phải nhìn vào nhân phẩm.

Căn nhà dần tràn đầy mùi thơm của đồ ăn, Lạc Di khịt mũi, bánh bao hấp được rồi thì phải.

Cô rất thích ăn bánh bao nhân rau mai khô với thịt, nghĩ đến thôi đã muốn ch** n**c miếng.

Lạc Nhiên đang bò sấp người trước lồng hấp, mắt trông mong thèm thuồng.

Lạc Quốc Vinh xoa đầu con gái: “Đừng sốt ruột, còn phải thêm lát nữa mới ngon.”

Đã ở riêng rồi, chuyện nhà bác cả, ông không muốn xen vào, mà cũng không xen vào nổi.

Nhà ai tự sống cuộc sống của nhà đó đi.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 192: Chương 192



Mỗi ngày chủ nhật, cả nhà họ sẽ cùng lên thị trấn, tới nhà ông cháu Tiêu Thanh Bình lấy hàng rồi qua bên cửa hàng mậu dịch để giao hàng, thuận tiện mua một ít đồ ăn hoặc đồ dùng hàng ngày.

Hai bên hợp tác rất vui vẻ, cho nên bên cửa hàng mậu dịch có một số đồ hiếm, Lạc Quốc Vinh cũng có thể tranh thủ mua trước, mà hàng tồn hoặc hàng lỗi thanh lí nội bộ, họ cũng có tư cách chọn mua một ít.

Nhà Lạc Di thích ăn gạo và mì, mỗi tuần phải mua hai túi, đây là khoản chi tiêu bắt buộc.

Ông cháu Tiêu Thanh Bình cũng bị họ ảnh hưởng, chịu bỏ tiền vào ăn uống, mỗi bữa đều không thể thiếu cơm gạo trắng, trứng gà bồi dưỡng cũng ăn hàng ngày.

Tiếp đó là thời gian học tập của chị em Lạc Di. Sáng học tiếng Anh, chiều học tiếng Nga, sau đó sẽ đến bệnh viện quan sát học tập chừng một tiếng đồng hồ, một ngày nghỉ được sắp xếp kín, sinh hoạt rất phong phú.

Vốn định tính lịch học chia làm hai ngày nhưng buổi sáng thứ Bảy vẫn phải tới trường, chiều mới được nghỉ, cho nên tất cả lịch học thêm đành phải dồn sang ngày chủ nhật.

Sau khi xong việc, cả nhà sẽ ra bắt chuyến xe cuối cùng về công xã Đông Phong, Lạc Quốc Vinh đi mượn xe đạp chở vợ con về.

Mỗi lần về đến nhà đều là lúc màn đêm phủ kín, sao giăng đầy trời, cho nên tránh được ánh mắt săm soi của dân làng.

Người trong thôn chỉ nghĩ gia đình họ đưa Ngô Tiểu Thanh đi khám và trị liệu, lâu ngày cũng quen dần với nếp sống nhà ấy.

Không ai biết, cuộc sống gia đình Lạc Quốc Vinh đã được cải thiện cỡ nào.

Sáng sớm hôm nay, Lạc Di bị giục dậy rửa mặt ăn sáng, Lạc Quốc Vinh dẫn cô lên thị trấn, họp mặt cùng các tuyển thủ khác chuẩn bị lên thành phố dự thi.

Nhóm tiểu học có năm thành viên, trung học cơ sở có năm người, hai giáo viên đi cùng nữa.

Lạc Di nhanh mắt tìm được Tiêu Thanh Bình giữa đám đông, bèn ra sức vẫy tay gọi cậu qua.

Tiêu Thanh Bình bước nhanh tới, tươi cười nói: “Chú, chú yêu tâm, cháu sẽ trông chừng Lạc Di.”

Quen biết lâu dần, Lạc Quốc Vinh cũng không coi cậu là người ngoài, bèn vỗ vai cậu, bảo: “Ừ, hai đứa thi tốt nhé.”

Ông còn đang chờ con gái được tham dự cuộc thi cấp tỉnh đây. Một khi lấy được giải ở cuộc thi cấp tỉnh, không ai dám động đến con gái ông nữa, cấp bậc này đã khác hẳn so với cấp thành phố rồi.

Vợ ông đã nói, cuộc thi cấp tỉnh sẽ có vô số người theo dõi, những cái lợi ẩn hình cũng sẽ có rất nhiều.

Tuy Lạc Quốc Vinh không biết cái lợi ẩn hình là cái gì nhưng vợ ông đã nói thế thì chắc là đúng rồi.

Một người đàn ông trung niên đeo kính đi về phía Lạc Quốc Vinh, nhìn ông rồi lại quay sang nhìn Lạc Di, sau đó mới hỏi: “Anh là cha Lạc Di ạ?”

Lạc Quốc Vinh thấy người này lạ mặt, không biết là ai nhưng vẫn lịch sự đáp: “Vâng, là tôi đây.”

Người kia bèn chủ động tự giới thiệu: “Tôi là phó hiệu trưởng trường trung học số một huyện ta, tôi họ An.”

Trường trung học số một là trường học có chất lượng hàng đầu của thị trấn, học sinh khắp thị trấn này muốn tranh một suất nhập học đều phải sứt đầu mẻ trán với những cuộc thi khắc nghiệt.

Lạc Quốc Vinh giật mình, phó hiệu trưởng đích thân chạy tới chào hỏi ông, thật là vinh hạnh.

“Hiệu phó An, chào thầy, thầy vất vả rồi.”

Hiệu phó An từ cuộc thi trước đã để mắt tới Lạc Di, cô bé này thông minh hơn người, là một hạt giống tốt.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 193: Chương 193



“Tôi muốn trao đổi với anh về trò Lạc Di, nếu lần này trò Lạc Di có thể lọt vào nhóm ba người đứng đầu, trường chúng tôi hoan nghênh trò Lạc Di tới nhập học, học phí sẽ được miễn toàn bộ, đồng thời còn có một phần trợ cấp sinh hoạt phí nữa.”

“Hả?” Lạc Quốc Vinh ngây ra, chợt ông nhớ tới lời vợ, đây chính là những lợi ích ẩn hình đó sao? Giờ khắc này, ông đã ‘get’ tới rồi, “Nhưng cháu nó mới học lớp ba thôi ạ.”

Tất nhiên là ông đồng ý trăm phần trăm luôn chứ, nhưng nói những chuyện này bây giờ có phải hơi sớm không nhỉ?

“Nhà anh không có ý định cho cháu nhảy lớp sao ạ?” Hiệu phó An mỉm cười ôn hòa, “Nếu thi được thành tích tốt có thể xin nhảy thẳng lên lớp 5, mùa thu năm nay có thể vào trường tôi học cấp hai rồi.”

Lạc Di vẫn duy trì nụ cười trên môi, như một cô bé ngây thơ, không biết gì.

Lạc Quốc Vinh thấy con gái như thế lập tức hiểu ý, bẻn uyển chuyển tỏ ý: “Chuyện này quá lớn… chúng tôi cần bàn với nhau đã ạ.”

Hiệu phó An có vẻ hơi bất ngờ, đây là chuyện tốt mà, sao phải do dự nhỉ?

“Chuyện này có liên quan đến tương lai của trò Lạc Di, nhất định gia đình phải cân nhắc cho kĩ.”

Lạc Quốc Vinh vội cười cười, đáp: “Chắc chắn rồi ạ, cảm ơn sự quan tâm của thầy.”

Chỗ này đông người không quá tiện bàn tiếp, Lạc Quốc Vinh kéo con gái qua, dặn dò vài câu.

Xe bus chuẩn bị khởi hành, các thầy cô đã giục học sinh lên xe, Lạc Quốc Vinh đưa ba lô cho con gái, nói với vẻ không yên tâm: “Trong này có bánh quy với cam, trên đường mà đói thì con lấy ra ăn nhé, đây là năm đồng, cầm đi, muốn mua cái gì thì mua, đừng tiếc tiền.”

“Con biết rồi ạ.” Lạc Di ngoan ngoãn thưa.

Một chiếc xe đạp phóng đến thật nhanh, phanh két lại gần chỗ hai cha con Lạc Quốc Vinh: “May quá, vẫn kịp xe.”

Lạc Di quay sang nhìn, đó là cha con Vương Hải Thanh.

Vương Hải Thanh mỉm cười chủ động chào hỏi: “Lạc Di, chúng ta lại gặp rồi, cháu với anh Vương Hoa hãy quan tâm chăm sóc nhau nhé.”

Lạc Di liếc xéo một cái, hai bên thân thuộc lắm sao mà nhiệt tình thế?

Lại còn ‘anh’ nữa cơ, thấy gớm.

Vương Hoa nặn ra một nụ cười gượng gạo: “Em Lạc Di, anh sẽ chăm sóc em chu đáo, em đừng sợ…”

Cậu ta còn chưa nói hết câu đã bị một bóng người chặn đường nhìn.

Tiêu Thanh Bình chau mày, kéo Lạc Di đi chỗ khác: “Cáo chồn chúc tết gà, rắp tâm ăn gỏi, nhìn là biết không có ý tốt lành gì.”

“Ồ, thật tình cờ, em cũng cảm thấy thế.”

Vương Hoa tức đến méo miệng, con nhỏ này vẫn cứ đáng ghét như thế.

Vương Hải Thanh đẩy vai cậu con trai một cái, nháy mắt ra hiệu: “Thi cho tốt đấy.”

Xe bus đã đầy ắp người, Lạc Di không cao, lại còn gầy nhỏ, bị đám đông che khuất, không túm được vào đâu để ổn định thân mình, xe xóc nảy một cái là cả người lảo đảo, lắc lư qua lại rất khó chịu.

Bỗng có một cánh tay thon dài chìa qua, kéo cô lại trước người: “Túm lấy tay anh.”

Đó là Tiêu Thanh Bình, mặc dù cậu rất gầy nhưng thời gian gần đây được ăn uống đầy đủ nên cao lên rất nhanh, vượt lên trên đám đông, tìm được chỗ nắm tay.

Lạc Di ôm tay cậu, cố gắng ổn định thân mình, mặt nhăn dúm lại: “Em ghét bị người ta chen lắm luôn.”

Người đông, trong xe đủ thứ mùi hỗn tạp, bên cạnh có ông bác chẳng biết đã bao lâu không tắm, cả người bốc ra thứ mùi thum thủm.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 194: Chương 194



Tiêu Thanh Bình lấy một viên kẹo bạc hà, bóc giấy gói, nhét vào miệng Lạc Di, tức thì, Lạc Di tỉnh táo cả người.

Áo Tiêu Thanh Bình thơm mùi xà phòng, làm Lạc Di không kìm được, lại ghé sát mặt thêm chút nữa.

“Chúng ta còn phải đi bao lâu nữa?” Cô chưa từng vào thành phố nên không biết đường xa lắm không.

“Còn nửa giờ.”

Lạc Di tuyệt vọng quá, chuyến xe này nhồi chặt như nhồi đồ hộp, lại còn nửa giờ nữa mới được xuống, khổ quá đi.

Tiêu Thanh Bình thấy thế cũng thương lắm, nhưng không còn cách nào, đành lái câu chuyện sang một hướng khác, dời sự chú ý của cô đi để cô dễ chịu hơn: “Lạc Di này, em có muốn nhảy lớp không? Nếu em vào trường trung học số một, chúng ta sẽ thành bạn học đấy.”

Như thế có thể gặp nhau hàng ngày rồi.

Lạc Di đã nghĩ kĩ, bèn đáp: “Có chứ, nhưng em không định nhảy ngay lên lớp năm, từ từ thôi.”

Tiêu Thanh Bình rất thất vọng, nếu Lạc Di tới trường mình, cậu có thể để mắt chăm sóc cô bé: “Vì sao? Ông anh bảo bài vở của em rất tốt, có thể lên thẳng cấp hai cũng không thành vấn đề.”

Lạc Di ngẩng mặt, nói: “Tại vì trông em nhỏ nhắn đáng yêu quá, sợ lên thị trấn có người xấu để mắt, bắt cóc đem bán.”

Cô muốn núp ở thôn Hồng Tinh thêm hai năm nữa, để qua được mốc thời gian của tình tiết bị lừa bán kia.

Trường tiểu học ở gần nhà, thầy cô cùng các bạn học bên cạnh đều là người của các thôn gần đó, đều là chỗ quen biết hoặc thậm chí là thân thuộc, ra vào đều quen mặt, một đám trẻ cùng đi học cùng tan lớp, cô cũng tiện quan sát và khống chế các tình tiết không mong muốn.

Nếu lên công xã đi học, đường xa lại còn phải qua nhiều chỗ, rất dễ phát sinh sự cố.

Hơn nữa người cùng đi cũng không nhiều, không bảo đảm an toàn.

Đây chính là lí do khiến cô không có ý định học vượt lớp lên thẳng năm thứ năm.

Tiêu Thanh Bình không biết phải nói sao. Lạc Di nói rất nghiêm túc, cậu lại chỉ coi cô bé đang nói giỡn với mình, nhưng trò đùa này hơi lạnh quá thì phải.

Vương Hoa chen tới chen lui trong đám người mới lách đến gần chỗ Lạc Di: “Hai người dựa sát như vậy à, thân thiết thế, đang nói cái gì đấy? Nói tôi nghe với.”

Lạc Di thấy cậu ta liền bực: “Vương Hoa, tôi nhớ anh đâu có thuộc năm người đứng đầu nhỉ, sao lại có tên trong danh sách rồi?”

Cô không chú ý Vương Hoa xếp thứ mấy, nhưng nhớ rõ năm người điểm cao nhất là ai.

Vương Hoa biến sắc: “Người thứ năm bị ốm, tôi thứ sáu lên bổ sung, các thầy cô còn chưa có ý kiến gì, cô có à?”

Lạc Di lạnh lùng nhìn cậu ta, rõ ràng hết sức chán ghét cô nhưng lại cứ phải tìm cách lại gần, thần kinh.

Cô ôn hòa bẻ lại một câu: “Sao dám có ý kiến gì với cậu ấm nhà lãnh đạo ạ, tôi sợ bị người ta làm khó cút khỏi trường luôn mất.”

Vương Hoa tức đến đau ngực, không phải cậu ta không muốn nghe lời cha mà thật sự không cách nào nói chuyện được với con nhỏ này.

“Nể tình chúng ta là chỗ thân thích, tôi khuyên cô một câu, bớt qua lại với hạng người này đi, nó là con cháu của đám cặn bã xã hội đang bị đấu tố đấy.”

Tiêu Thanh Bình cứng người, Lạc Di lập tức nhận ra ngay, cô nhẹ nhàng nhéo cánh tay anh: “Đừng có vơ thân thích bừa bãi, chị đây không phải người mà các người có thể với tới được, dị hợm.”

Dám bắt nạt bạn cô, thèm đòn rồi à.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 195: Chương 195



Vương Hoa đã thực sự nóng máu: “Mày nói ai dị hợm?”

Lạc Di hất cằm, nói rất hùng hổ: “Là mi đó, chính là mi.”

Trong cơn giận dữ, Vương Hoa vung tay tát mạnh về phía cô, không gian quá chật hẹp, thân thể không di động được, Lạc Di muốn né cũng không né được.

Tiêu Thanh Bình phản xạ cực nhanh, lập tức túm c.h.ặ.t t.a.y Vương Hoa, Vương Hoa muốn rút tay về nhưng giãy giụa mãi vẫn không rút được.

Cậu ta càng cố sức giật tay về càng bị túm đau, tức quá quát lên: “Bỏ ra.”

Tiêu Thanh Bình nhẹ nhàng thả tay, Vương Hoa mất trọng tâm, ngã người ra sau.

“Ọe!” Bà cụ bên cạnh bỗng nhiên ói ra, chắc là do say xe, ói đến ch** n**c mắt.

Vương Hoa đang đà ngã xuống, không kịp đề phòng, bị ói ra đầy người.

Cậu ta nghệt mặt, mắt trợn to như thể không dám tin, đầu óc trống rỗng.

A a a a.

Bẩn quá.

Thầy trò đổi ba chuyến xe mới tới được trường trung học Kiến Hoa, địa điểm thi lần này.

Học sinh mười mấy huyện đều tụ tập tại đây, quyết phân thắng bại, rất nhiều trường đã tới sớm.

Cổng trường cũng là một trạm dừng, Lạc Di được Tiêu Thanh Bình che chở lách qua đám đông đi xuống, toàn thân đầy mồ hôi, hết sức chật vật.

Nhưng người chật vật nhất phải là Vương Hoa, cậu ta bị ói ra khắp người, toàn thân bốc ra thứ mùi chua chua thối hoắc.

Không một ai dám đến gần chỗ cậu ta, mọi người đều phải dạt ra mấy bước, thật sự là quá thối.

Vương Hoa uể oải như không muốn sống, mặt ỉu xìu mệt mỏi.

Thầy giáo đi cùng thấy thế, bóp trán lắc đầu: “Trò Vương, thầy dẫn em đi thay đồ đã.”

Vương Hoa bỗng chỉ tay về phía Lạc Di: “Không cần làm phiền thầy đâu ạ, Lạc Di là thân thích nhà em, để em ấy đi với em là được.”

Ánh mắt cậu ta lóe lên đầy ác ý.

Cậu ta khó chịu thì đừng ai tưởng được dễ chịu.

Lạc Di sao chịu có liên quan gì tới người này: “Thưa thầy, em là nữ, anh ta là nam, sách vở đều nói nam nữ có khác biệt, không tiện ở chung, anh ta lớn tuổi hơn em, lẽ ra nên biết điều này mới phải, vì sao còn nói vậy nhỉ? Chẳng lẽ…”

Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Vương Hoa, ai cũng thấy kì quái, Lạc Di chưa nói gì, nhưng ai mà không giỏi tưởng tượng bậy bạ nào.

Lạc Di vòng tay ôm chính mình, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch ra: “Thưa thầy, em đáng yêu như vậy, áp lực phải chịu cũng rất lớn đó.”

Thầy giáo cũng phải thay đổi sắc mặt, vội che trước người Lạc Di, quả thực ở đời có quá nhiều b**n th**, đề phòng không bao giờ thừa.

Vương Hoa tức điên rồi, cậu ta gào lên: “Chúng ta là họ hàng thân thích, đến cả thân thích cũng không muốn giúp à?”

Lạc Di cảm thấy rất kì quái, vì sao người này liên tục nói là thân thích? Dường như chuyện này có chỗ nào đó không ổn lắm.

“Tôi họ Lạc, anh họ Vương, không phải thân thích cũng không phải bạn bè, anh cố tình lôi kéo như thế, rốt cuộc là có ý gì? Thầy ơi em sợ quá.”

Diện mạo cô xinh xắn đáng yêu, lúc này lại lộ vẻ sợ sệt, thầy cô nhìn thấy đều thương.

“Trò Vương, để thầy đi cùng em đi.”

“Dọc đường đi thầy cô đã quá vất vả rồi, em không muốn làm phiền thầy thêm ạ.” Vương Hoa sầm mặt nhìn về phía Tiêu Thanh Bình, “Hay là để bạn Tiêu đi cùng em đi, bạn này là nam, thế là được rồi đúng không ạ?”

Tiêu Thanh Bình nhíu mày, người này cố tình gây chuyện trước khi thi, có mưu đồ gì chăng?

Chẳng phải lúc này mau chóng đi thay đồ tắm rửa để vào trường thi mới là thượng sách sao?
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 196: Chương 196



Lạc Di hết sức cảnh giác, nhất là đối với người nhà họ Vương, cô luôn cảm thấy bọn họ dường như đang ấp ủ âm mưu gì rất lớn.

Cô đảo mắt suy nghĩ, chợt nảy ra một cách: “Vương Hoa, vừa rồi đến cả bà lão anh cũng không chịu buông tha, làm bà ấy thấy tởm đến độ ói cả ra người anh, chẳng lẽ giờ đến cả nam sinh cũng định không tha sao? Có còn là người không thế?”

Lời này quá chấn động, khắp chốn tĩnh lặng như chết, không một ai động đậy.

Mọi người đều bị cuốn vào cơn lốc điên cuồng của trí tưởng tượng.

Vương Hoa đã hoàn toàn phát điên, mặt méo mó vặn vẹo cả đi, cậu ta rống lên: Lạc Di, mày mới là thứ súc sinh.”

Lạc Di nói rất vô tội: “Tôi không có nói gì nha.”

Vương Hoa tức điên rồi.

Trong sảnh chính, các thí sinh lục tục vào chỗ, nhóm tiểu học bên trái, trung học cơ sở bên phải, ngồi theo số báo danh.

Lạc Di hơi lùn, ngồi ở hàng đầu tiên, giương mắt nhìn lên trên, ối chà, trên kia là phần thưởng đấy ư?

Đến giờ thi, các lãnh đạo và ban tổ chức đều đã vào bàn, chủ trì bắt đầu khai mạc cuộc thi.

“Cuộc thi lần này chia làm lượt thi cá nhân và thi đấu tập thể. Thi đấu cá nhân một tiếng đồng hồ, tối đa 100 điểm, thi đấu tập thể lấy trường học làm đơn vị, thi đấu theo phương thức đáp nhanh.”

Ông ta nói một tràng dài, cuối cùng đã tới mục mà Lạc Di quan tâm nhất: “Thi đấu cá nhân, giải nhất là một chiếc đồng hồ đeo tay nhãn hiệu Thượng Hải, giải nhì một radio, giải ba một chiếc bút máy.”

Ôi chao ôi, mắt Lạc Di đã sáng rực lên, cô muốn chiếc đồng hồ kia.

Cũng vào lúc này, Vương Hoa đang ngồi sau lưng cô, đáy mắt chợt lóe lên.

Lần này Lạc Di không nộp bài thi trước, an phận ngồi chờ tới khi hết giờ, cùng nộp bài với mọi người.

Bài thi được đưa đi chấm, các học sinh được nghỉ tạm nửa tiếng, rồi tiến hành thi tập thể.

Hiệu trưởng An là thầy dẫn đội, đang truyền thụ kinh nghiệm và thủ thuật cho học sinh của mình, nói họ phải nhanh tay nhanh mắt, tập trung tinh thần cao độ, phải chú ý tiết tấu.

Ông ấy khích lệ mọi người đồng tâm hiệp lực, tranh thủ mang giải tập thể về.

Thật ra thì giải gì cũng được, thực lực của trường mình kém, không cầu được giải cao.

Cuối cùng, hiệu trưởng An nhìn về phía Lạc Di: "Em Lạc Di, em làm đội trưởng nhé. Em nói chuyện với các bạn đi, mọi người đều lần đầu đi thi cuộc thi thế này."

Mặc dù tuổi cô nhỏ nhất, nhưng cô lại luôn thi đậu hạng nhất, thực lực số một.

"Dạ." Lạc Di chưa bao giờ sợ khiêu chiến, áp lực càng lớn thì càng k*ch th*ch ý chí chiến đấu của cô.

Những người khác cũng không có ý kiến gì, thành tích của Lạc Di tốt nhất, cô không làm đội trưởng thì ai làm?

Lạc Di nhìn về phía đồng đội của mình, ngoài Vương Hoa, Trương Dược Sinh và Đỗ Quyên đã quen từ trước thì còn một thiếu niên tên Tưởng Quốc Bình, góp thành một đội.

"Chúng ta cùng bàn phương án tác chiến nhé..."

Cô vẫn chưa nói hết câu, Vương Hoa đã lẩm bẩm: " Đây cũng không phải là đi đánh giặc, lòe thiên hạ không giúp chúng ta lấy được thành tích tốt."

Cậu ta luôn cảm thấy Lạc Di khắc mình, không muốn thấy cô vẻ vang.

Lạc Di lười để ý cậu ta, nói chuyện với loại não tàn này một chữ cũng phí thời gian: "Thi là cướp quyền được đáp, cũng có nghĩa là ai nhấn chuông trước thì có quyền ưu tiên, nên bất kể xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng phải nhấn chuông trước."
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 197: Chương 197



Mười mấy đội cùng tranh trả lời, tình cảnh sẽ vô cùng hỗn loạn, đội của họ phải tìm ra được phương án tương ứng.

Các đội viên nhìn nhau, bọn họ đều là học sinh giỏi có thành tích xuất sắc, nhưng không có kinh nghiệm xã hội.

Vương Hoa nhảy ra: "Không được, trả lời sai trừ hai điểm, trả lời đúng chỉ cộng một điểm, phải bảo đảm chút, chắc chắn đúng mới nhấn chuông."

Dù sao đi nữa, Lạc Di nói gì, cậu ta cũng đều phản đối.

Đơn thuần là phản đối vì muốn phản đối thôi, không cân nhắc đến hậu quả.

Lạc Di đã gặp nhiều loại người như vậy rồi, căn bản không coi ra gì: "Tôi sẽ nhấn chuông, không ai có ý kiến chứ."

Cô không muốn nhấn chuông, việc này thử thách sức mạnh tinh thần của một người, cả quá trình đều phải tập trung tinh thần cao độ, quá mệt mỏi.

Nhưng mấy đội viên này rõ ràng không thể nhấn, cô phải tự lên thôi.

Thấy cô trực tiếp coi thường mình, Vương Hoa rất tức giận: "Tôi có ý kiến, tai cậu điếc à?"

Lạc Di thản nhiên nhìn cậu ta, tên ngu không biết nhìn đại cục: "Tôi là đội trưởng, phải nghe tôi, ai không nghe thì chủ động rút lui đi, tôi không ngại đội này thiếu một người."

Lúc này thái độ của cô rất mạnh mẽ, tuyệt đối không nghe người khác nói không.

"Cậu..." Vương Hoa đã chịu thiệt không ít lần từ ldm nhưng càng đánh càng thua, càng thua càng đánh, đã thành nỗi cố chấp trong lòng: "Nếu thua, cậu sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn chứ? Nếu thế thì tôi không có ý kiến gì nữa."

Trong lòng Lạc Di rất rõ ràng, đây là cố ý làm khó cô, nhưng chỉ là một cuộc thi thôi, có đến nỗi phải thế không: "Hiệu trưởng An, thua phải ngồi tù ạ?"

Hiệu trưởng An đứng bên cạnh xem, không chen vào. Ở trong một đội thì phải hòa hợp, phải có linh hồn của đội, không phải người ngoài nói mấy câu là giải quyết được.

Ông ấy xem một hồi, có thể hiểu được tính cách của mấy đứa trẻ này.

Lạc Di nhìn thì nhẹ nhàng đáng yêu, nhưng thật ra rất mạnh mẽ, là người có chủ kiến và nhiều ý tưởng nhất.

Vương Dược Sinh, Đỗ Quyên, Tưởng Quốc Bình đều không có chủ kiến, nói đúng hơn là cá tính không mạnh, là tính cách của những đứa trẻ bình thường.

Còn Vương Hoa lại khiến ông ấy nhớ tới họa nội đấu cuối thời Minh, phản đối vì phản đối, không màng tới chân lý.

Ông ấy không khỏi lắc đầu bật cười, sao lại nghĩ tới điều đó chứ? Đã quá đề cao Vương Hoa rồi, đây chỉ là một đứa trẻ ngốc chỉ lo ân oán cá nhân mà thôi.

Cũng không biết hai đứa bé này lấy thù oán ở đâu ra nữa?

"Đương nhiên là không rồi."

Lạc Di cười thản nhiên: "Vậy thì có gì phải sợ? Thắng thì tốt, thua thì thua thôi."

Vương Hoa vẫn còn không phục: "Hiệu trưởng An, em cảm thấy cậu ấy không thích hợp làm đội trưởng."

Hiệu trưởng An thản nhiên nói: "Hạng nhất là đội trưởng, không phục cũng phải phục."

Lạc Di cười híp mắt nói: "Có bản lĩnh thì g.i.ế.c tôi đi, kẻ... Thứ sáu!"

Tôi thích cái vẻ cậu không ưa tôi nhưng không làm gì được tôi.

Vương Hoa: ... Tiểu nhân đắc chí!

Cứ đợi đó, lát nữa sẽ cho cậu ta đẹp mặt.

Được hiệu trưởng An ủng hộ, Lạc Di và các đội viên bàn bạc rất thuận lợi, chủ yếu là Lạc Di nói, bọn họ nghe.

Sau nửa tiếng, mười mấy đội cùng tham gia thi.

Lạc Di lãnh đạo đội của mình biểu hiện rất xuất sắc, nhấn chuông tích cực hơn bất kì ai, cướp được quyền trả lời linh hoạt, đến khi những đội khác phản ứng lại, tỉ số của họ đã cách rất xa rồi.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 198: Chương 198



Mọi người vừa nhìn đã thấy không đúng, trước tiên bất kể có đáp được không, cứ nhấn chuông đã rồi nói sau.

Cứ như vậy, họ lâm vào cuộc chiến kịch liệt hơn, so xem tay ai nhanh hơn.

Bầu không khí ngày càng căng thẳng, đã tiến vào giai đoạn ác liệt, đầu óc ai nấy đều nóng lên, tâm trạng khó kìm chế được.

Động tác của Lạc Di vô cùng nhanh nhạy, mười lần thì cướp được năm lần, sau khi cướp được cũng không hoảng hốt hay vội vàng đưa ra câu trả lời.

Cô bình tĩnh sáng suốt, đầu óc vô cùng tỉnh táo, tập trung tinh thần cao độ, tính toán tốc độ rất nhanh.

Dù thỉnh thoảng cô cũng phạm sai lầm, nhưng vẫn vượt xa những người khác.

Thật ra cô thường xuyên nhường cơ hội cho đội viên, nhưng rõ ràng các đội viên đã bị bầu không khí của cuộc thi ảnh hưởng, tâm trạng kích động, hốt hoảng nên thất thường, không trả lời được.

Ví dụ như vl, đừng thấy cậu ta bô lô ba la bên ngoài mà lầm, khi lên sân khấu, đầu óc đã trống rỗng.

Mỗi lúc như thế, Lạc Di đều đứng ra cứu, khí chất tự nhiên, phản ứng nhanh nhẹn, biểu hiện bình tĩnh, phong độ của đại tướng lâm nguy không loạn đã khiến vô số người có ấn tượng sâu sắc.

Cô trở nên tỉnh táo và chín chắn, vô cùng bắt mắt trong đám học sinh tiểu học đang kích động.

Cuối cùng, không hề hồi hộp, đội của Lạc Di đã thuận lợi giành được hạng nhất phần thi tập thể.

Các đội viên đều kích động rưng rưng nước mắt, rối rít xông về phía Lạc Di, ôm chặt lấy cô, hưng phấn thét chói tai.

A a a, dựa hết vào đội trưởng mà thắng, quá đã.

Hiệu trưởng An và mấy thầy đi theo cũng vô cùng kích động, lại được hạng nhất! Vượt xa dự tính trong lòng họ, hoàn thành nhiệm vụ vượt quá mong đợi.

Lần này quá rạng rỡ! Nhìn ánh mắt ghen tị và hâm mộ của các thầy cô khác, bọn họ vô cùng đắc ý.

Ha ha ha, cười đắc ý.

Vương Hoa đứng yên, đôi mắt vô cùng phức tạp, lần đầu tiên cậu ta tỉnh táo nhận ra mình và Lạc Di chênh lệch đến thế nào.

Trước kia cậu ta có thể lừa gạt mình, nhưng bây giờ muốn giả mù cũng không được nữa.

Top 3 lên sân khấu lĩnh thưởng, nhất thời rạng rỡ vô hạn, ánh đèn đẹp đẽ chiếu rọi.

Giải nhất được một trăm đồng tiền mặt, Lạc Di lấy được tiền rồi xuống giao cho hiệu trưởng An ngay.

Hiệu trưởng An muốn xử lý thế nào là chuyện của ông ấy.

Lạc Di vừa ngồi xuống đã nghe được tiếng nói kích động của MC ở trên sân khấu: “Giải thưởng tiếp theo sẽ dành cho học sinh có biểu hiện tốt nhất ngày hôm nay. Mọi người hãy chờ xem ai sẽ đạt được giải thưởng học sinh ưu tú nhất thành phố.”

“Lạc Di, Lạc Di.” Mọi người đều không nhịn được cùng gọi ra cái tên này.

Lạc Di cười híp mắt nhìn mọi người, vinh nhục không sợ hãi.

Vương Hoa nghe tiếng hoan hô như tiếng sấm, trước mắt như tối sầm lại.

Đây là giải thưởng mà cậu ta muốn có!

Cha đã lặp đi lặp lại với cậu ta rằng giải thưởng này rất có sức nặng, có được giải thưởng này chẳng khác nào được một vé tuyển thẳng vào đại học, nhà có thể giúp cậu ta đi vào một trường đại học, tương lai sáng ngời.

Vì thế, cậu ta đã dùng mọi thủ đoạn, không ngừng đả kích Lạc Di, ảnh hưởng tới tâm trạng của cô, từ đó khiến cô thất thủ trong khi thi.

Cậu ta coi Lạc Di là đối thủ cạnh tranh lớn nhất, phán đoán của cậu ta không sai, nhưng kết quả… Cậu ta vẫn thua!
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 199: Chương 199



Tố chất tâm lý của Lạc Di rất mạnh mẽ, không ai có thể sánh bằng. Cô dựa vào biểu hiện xuất sắc, bộ lộ tài năng trước vô số học sinh tiểu học.

Trái lại, tâm trạng của cậu ta mất thăng bằng, vô cùng nóng nảy, biểu hiện thất thường, chìm ngập trong đám người, không có chút hào quang nào.

Quả nhiên, MC đã báo một cái tên mà cậu ta không muốn nghe nhất: “Em Lạc Di, chúc mừng em, mời em lên sân khấu lĩnh thưởng.”

Phần thưởng là một chiếc đài bán dẫn của hãng Hồng Đăng. Lạc Di ôm chứng nhận và phần thưởng xuống sân khấu, vui vẻ mặt mày hớn hở, cái này giá mấy mươi đồng đó.

Không giành được ti vi, nghe đài cũng là lựa chọn tốt.

Số người có đài ở thôn Lạc Gia chưa đủ đếm hết mấy đầu ngón tay.

Đội trung học xếp hạng phía sau, vừa rồi một mình Lạc Di lên sân khấu, giờ đến phiên Tiêu Thanh Bình.

Cậu có tố chất tâm lý mạnh mẽ mà học sinh trung học bình thường không có, phối hợp rất ăn ý với các đồng đội, suy nghĩ lại nhạy bén.

Các đồng đội phụ trách nhấn chuông, cậu phụ trách thi.

Cậu rất thận trọng, chỉ cần cướp được quyền trả lời thì sẽ không bỏ qua, không trả lời sai câu nào.

Tỉ số đúng lên tới một trăm phần trăm, vô cùng lợi hại, trên dưới sân khấu đều rất kích động, bầu không khí nóng như lửa. Các lãnh đạo vẫn nhìn chằm chằm vào Tiêu Thanh Bình, tụm đầu ghé tai nói gì đó.

Lạc Di ở dưới sân khấu nhìn không chớp mắt, yên lặng cảm thán, cô là chăm chỉ rèn luyện, nhưng cậu là thiên tài thật sự.

Không hồi hộp chút nào, Tiêu Thanh Bình mang cả đội vượt qua mọi chông gai, giành được hạng nhất.

Tiêu Thanh Bình có biểu hiện xuất sắc cũng được bình chọn làm học sinh trung học ưu tú nhất thành phố, tương lai sáng láng.

Các thầy đi theo cười méo cả miệng, huyện của họ được hai giải nhất, đã đè bẹp tất cả các trường khác.

Tiền thưởng năm nay ổn! Thứ hạng bình chọn cũng ổn!

Huyện của họ là huyện thắng đậm, được mọi người tung hô.

Thời khắc kích động lòng người nhất đã đến, màn công bố thành tích cuộc thi cá nhân. MC đọc tên top10, trong đó top5 sẽ được tham gia thi cấp tỉnh.

“Giải nhất cấp tiểu học, em Lạc Di.”

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, mọi người bất ngờ, nhưng cũng thấy hợp lý, vì biểu hiện của Lạc Di quá rõ ràng.

Thành tích của cô đứng số một, danh xứng với thực.

Lạc Di cầm giải thưởng đến mềm tay, cười toe toét, cô đã nhận được cái đồng hồ đeo tay cô hằng mong muốn.

Đừng nói là đi học vô dụng, chỉ thi thôi cũng chỉ có thể kiếm tiền rồi. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là bạn phải ưu tú.

Mặc dù cô còn chưa nổi tiếng dựa vào thành tích, nhưng cuộc thi để được nhiều người biết đến, danh tiếng cũng đã vang xa.

“Giải nhì nhóm tiểu học, Vương Hoa.”

Lạc Di ngẩng đầu, vô cùng ngạc nhiên, Vương Hoa có thực lực đó sao? Lúc thi ở huyện, cậu ta còn không được giải ba, lên thành phố thi lại được giải nhì sao?

Ừm, cũng có thể là đến đây thì phát huy tốt.

Cô cũng không nghĩ nhiều, nhiều lãnh đạo theo dõi như thế, không thể làm giả thành tích được.

Thật ra cô đã phát hiện từ lâu, cuộc thi này khá đặc biệt, hình như lãnh đạo khá coi trọng, từ dưới lên trên, tương đương với thi hết trong phạm vi cả nước, còn bỏ vốn, không thể nào chỉ thi cho vui được.

Sau lưng nhất định có nguyên nhân sâu xa.

Nhưng nhìn thấu lại không thể vạch trần, cô vẫn còn là trẻ con.
 
Back
Top Bottom