Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 170: Chương 170



Tôn Dẫn Đệ gan hơn chị gái, lấy can đảm hỏi Lạc Di: “Chị Lạc Di này, mẹ em bảo chị không tốt, nhưng mà em thấy chị tốt hơn chị Xuân Mai.”

Mẹ cô bé rất tốt với chị Xuân Mai, thậm chí còn đối xử tốt hơn cả với hai cô con ruột này nữa.

Chị Xuân Mai làm sai cái gì chưa bao giờ bị mắng, còn nếu chị em cô bé lỡ sai điều gì, nhất định sẽ bị mắng chửi thậm tệ, thậm chí chẳng làm gì sai cũng ngày ngày bị chửi rồi.

“Chị Xuân Mai xấu lắm.” Tôn Chiêu Đệ thì thào nói, chị ta làm sai chuyện là sẽ tìm cách đổ lên đầu hai cô bé, rất là đáng ghét.

Lạc Di giật mình hiểu ra, thì ra đây chính là nguyên do hai cô em họ này cứ lén nhìn mình.

Cô cười cười, gật đầu bảo: “Các em tinh mắt ghê, chị tốt hơn rõ ràng mà, mặt mũi trông cũng xinh hơn nữa, đúng không.”

Chị đây tự tin vậy đó.

“Nhưng mà mẹ em bảo chị không tốt…” Tôn Chiêu Đệ lí nhí nói, ánh mắt hơi ngại ngùng lảng đi chỗ khác.

Lạc Di hùng hồn nói: “Đó là do đầu óc mẹ em bị hỏng rồi, làm gì có ai bình thường mà lại đi thương cháu gái, không thương con gái mình, em thấy đúng không?”

Hai chị em nhà họ Tôn ngây mặt, cả hai lần đầu được nghe thấy những lời thẳng thắn trắng trợn đến hung tàn như vậy, nhưng nó lại rất có lí nha.

Lạc Di liếc mắt nhìn vào trong nhà, thấy Lạc Hồng cùng Lạc Xuân Mai đang ghé sát nhau, chẳng biết nói gì đó mà hai bên đều cười vui vẻ.

Vị trí này có thể trông thấy rõ hành vi của người trong nhà, nhưng lại không nghe thấy lời đối phương nói.

Lạc Di đảo mắt, chợt nghĩ đến một điều, bèn bắt đầu mở ‘gói dịch vụ tẩy não chuyên nghiệp’.

“Đừng có nói lí với đám người không có não, mặc kệ họ đi, nói gì làm gì cũng chỉ là chuyện thoảng qua, bọn họ không thương ta thì ta cũng không cần thương họ làm gì cho phí, như thế mới công bằng, đúng không?”

Nghe vào thì rất có lí đó, nhưng vẫn cứ lấn cấn chỗ nào đấy, hai chị em nhà họ Tôn lơ ngơ nhìn Lạc Di.

Lạc Di híp mắt cười cười, tiếp tục nói: “Hiện giờ chúng ta là trẻ con, cần nhờ họ nuôi, vậy thì hãy cố gắng giả như ngoan ngoãn nghe lời, hãy chọn những lời hay mà nói cho họ vui lòng, đợi khi nào lớn lên thì sẽ đến phiên họ phải nói lời hya lấy lòng ta, nói làm mình vui thì thưởng cho mấy đồng, nói không dễ nghe ấy hả, vậy còn phải xem xem tâm trạng mình khi ấy thế nào.”

Cô không tán thành ngu hiếu, cũng không thích tư tưởng dốc lòng vì em trai, nhưng không thể không nói, những người chị bị rót quan điểm cả đời vì em trai ấy, cuộc đời họ quả đúng là những bi kịch không lối thoát, bị gia đình tẩy não, không có tư tưởng riêng, cả đời đều bị người thân lấy ‘tình thân’ ra bóc lột.

Trông tình trạng gia đình Lạc Hồng hiện nay, không khó thấy hai cô bé này tương lai sẽ bị biến thành những người chị bị bóc lột vì em trai.

Tôn Chiêu Đệ là chị lớn, sớm đã bị rót đầy tư tưởng phải chăm sóc em trai, em trai là hạt giống duy nhất của nhà mình, là người quan trọng nhất.

“Thật sao? Nhưng họ là người sinh ra và nuôi chúng ta lớn mà, ơn nghĩa đó là to nhất.”

“Nhưng đó là do hai em muốn được sinh ra sao?” Lạc Di hỏi ngược lại, “Không phải thế, là do họ muốn thế, các em không có quyền lựa chọn, nếu đã sinh ra các em thì họ phải có nghĩa vụ nuôi lớn các em. Nếu bọn họ nghiêm túc nuôi dưỡng, sau này các em cũng có nghĩa vụ báo hiếu, nhưng nếu họ không nuôi các em tử tế, các em cứ để họ tìm cháu gái yêu quý báo hiếu đi.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 171: Chương 171



Những lời có thể nói là đi ngược truyền thống của Lạc Di đã khiến cả ba cô bé ngây người.

Còn có thể làm như vậy sao? Nhưng từ trước tới nay, chưa một ai nói với các cô như thế.

Song nếu ngẫm kĩ, lời chị Lạc Di nói lại rất có lí, các cô bé đều thấy, mình cũng đâu có muốn được sinh ra để phải chịu khổ đâu.

Tôn Dẫn Đệ yếu ớt lên tiếng: “Chị, em thấy lời chị rất có lí nha.”

Các cô bé ở đây đều là trẻ con, rất dễ bị ảnh hưởng, cũng dễ bị tẩy não.

Lạc Tiểu Đào lớn tuổi hơn chút, cũng được học ít nhiều, bèn nói: “Vì sao có người cha người mẹ lại không thích con mình nhỉ?”

Cô bé cũng không cảm nhận được tình yêu thương từ cha mẹ, trong lòng cha mẹ lúc nào cũng chỉ có Tiểu Binh thôi.

Lạc Tiểu Đào không đố kị với em trai, nhưng cũng từng mong mỏi và chờ đợi được yêu thương.

Lạc Di trừng mắt: “Còn phải hỏi sao? Bởi vì họ ngu xuẩn đó, còn ngu xuẩn hơn heo nữa, con heo còn biết bảo vệ con mình kìa.”

Những lời thô lỗ cực kì này, không biết sao lại khiến mấy cô bé thấy được an ủi trong lòng, không phải tại các cô không ngoan mà là tại người lớn quá ngu xuẩn thôi.

Đúng vậy rồi.

Tôn Chiêu Đệ buồn bã nói: “Chẳng lẽ không phải vì bọn em là con gái sao?”

Lạc Di biết ngay là sẽ như thế mà, cái tên các cô bé này đã nói lên rất nhiều vấn đề.

Cô tự tin vỗ n.g.ự.c nói thẳng: “Đương nhiên không phải rồi, chị cũng là con gái đấy thôi, nhưng cha mẹ chị yêu chị lắm nhé, chị chỉ cần cười một cái với họ là họ sẽ tình nguyện cho chị tất cả mọi thứ họ có.”

Thật à? Chị em họ Tôn nửa tin nửa ngờ, hai cô bé không được tiếp xúc nhiều với nhà bác ba, cho nên không rõ tình hình gia đình Lạc Di.

Lạc Di thấy thế thì bèn lấy một ví dụ trực quan khác: “Các em nhìn Lạc Xuân Mai xem, chị ta cũng rất được cưng chiều, bà nội thích, cha mẹ thích, cô út cũng thích đó thôi.”

Cái này càng dễ thấy, Tôn Dẫn Đệ càng thấy khó hiểu: “Nhưng mà vì sao? Bọn em cũng muốn được làm đứa con được cha mẹ yêu thương.”

Mong muốn có được tình yêu thương của cha mẹ chính là thiên tính của con trẻ, nhưng có một số chuyện không phải muốn là được.

Lạc Di không biết nên giải thích thế nào, cô giật giật tóc, dạy: “Đầu tiên, các em phải biết nói ngọt, phải biết lừa người.”

Ba cô bé kinh hãi: “Hả, lừa gạt ư? Em không làm được.”

Lạc Di ngọt ngào cười bảo: “Sau này, các em hãy coi họ là người ngoài, vậy thì lúc lừa gạt sẽ không thấy áy náy.”

Cô trưng ra một gương mặt ngây thơ đáng yêu nhất, nhưng lời nói ra lại vô cùng tàn nhẫn, ấy vậy mà trông hoàn toàn không thấy bất hợp lí hay thiếu hài hòa.

Ba cô bé trầm mặc thật lâu.

Tôn Dẫn Đệ đột nhiên lên tiếng, ánh mắt sáng ngời: “Em hiểu rồi, chị Xuân Mai không coi bọn em là người nhà, cho nên làm vỡ bát mới đổ lên đầu tụi em, chị ta giỏi nói ngọt, lại biết lừa gạt, làm cha mẹ em đều bị lừa.”

Đây là nguyên do cô bé nghĩ ra được để giải thích cho vấn đề mà mình vẫn luôn thấy khó hiểu, Lạc Di ngạc nhiên một lát rồi gật đầu: “Đúng, chính là như vậy đó.”

“Khụ khụ.” Lạc Quốc Vinh không thể nhịn được nữa bèn hắng giọng, rồi bước ra từ một góc khuất.

Lạc Di hoàn toàn không sợ hãi khi nhận ra có người nghe lén, cô còn cười ngọt ngào: “Cha.”

Tôn Chiêu Đệ không quá thân thuộc với ông bác này, nhưng hiện giờ, cô bé vẫn muốn nghe ý kiến của người lớn: “Bác ba, bác là người lớn, bác thấy chị Lạc Di nói có đúng không ạ?”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 172: Chương 172



“Cái này hả…” Lạc Quốc Vinh rất khó xử, con gái mình rõ ràng là đang dạy hư con nhà người ta, ông không nên hỗ trợ nó mới phải.

Nhưng ông không thể, cũng không muốn làm trái ý con gái.

Lạc Di cười cười, hỏi: “Cha, con có phải là bé cưng đáng yêu nhất của cha không nào?”

Lạc Quốc Vinh lập tức nói ngay: “Đương nhiên rồi.”

Lạc Di cười híp mắt, hài lòng nói tiếp: “Cha, cha cũng là người đáng yêu nhất của Tiểu Di nha, Tiểu Di yêu cha nhất đó.”

Lời ngon tiếng ngọt vừa thốt ra, uy lực không thể lường nổi, Lạc Quốc Vinh vui vẻ vô cùng, hí hửng lúc lắc như trẻ con, Tiểu Di vừa bảo yêu cha nhất kìa.

Ông vội ôm lấy con gái, tung lên cao: “Tiểu Di muốn ăn gì nào? Muốn gì cha cũng sẽ mua cho con hết.”

Lạc Di cười khanh khách, hai cha con đùa giỡn vui vẻ với nhau, khiến Ngô Tiểu Thanh cũng phải đưa mắt nhìn qua, hai cha con nhà này thật không đứng đắn được mấy hồi.

Nhưng cảnh tượng ấy lại khiến mấy cô bé con ước ao vô cùng, bởi vì ai cũng thấy cha chị Lạc Di thật sự rất yêu thương chị ấy.

Hai cha con chơi một lát, Lạc Quốc Vinh mới thận trọng đặt con gái xuống, Lạc Di kéo tay ông: “Cha ơi, các em còn đang chờ cha trả lời kìa.”

Ba cô bé con tròn mắt nhìn Lạc Quốc Vinh, như đang chờ đợi một chân lí.

Lần này, Lạc Quốc Vinh không hề do dự, đáp ngay: “Chiêu Đệ, Dẫn Đệ, Tiểu Đào, Tiểu Di nói đúng đó, lời Tiểu Di nói đều là đúng, vĩnh viễn là đúng, Tiểu Di là cô bé thông minh nhất trên đời, lãnh đạo trong huyện còn khen đó.”

Nghe bác ba kiêu ngạo khoe khoang thế, ba cô bé con lại nhớ tới cảnh tượng cha con vui vẻ chơi đùa vừa rồi, trong lòng chẳng còn chút hoài nghi nào nữa.

Trước mắt các cô bé dường như vừa có một cánh cửa rộng mở, bên kia là một thế giới mới, họ có thể làm như vậy nha.

Tôn Dẫn Đệ thoáng đảo mắt, đột nhiên chạy thẳng vào nhà, nhào vào lòng Lạc Hồng, nở nụ cười tươi tắn: “Mẹ ơi, mẹ là người mẹ yêu nhất của Dẫn Đệ, Dẫn Đệ yêu mẹ nhất trên đời.”

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Lạc Hồng cứng người lại, đờ đẫn nhìn cô con gái nhỏ trong lòng mình.

Ăn xong bữa trưa trong bầu không khí lúng túng cứng đờ, nhà Lạc Di lại đên chỗ tập hợp, Lạc Hồng tức đến trợn trừng mắt, cô em gái này về chúc tết mẹ còn chưa đi, nhà anh trai đã đi trước là sao?

“Mẹ, như thế mẹ cũng không định nói gì sao? Nhà ảnh cư xử kiểu gì thế?” Như thế này khác gì tỏ vẻ nhà anh ba không chào đón cô em gái này, mất mặt c.h.ế.t đi được.

Bà cụ Lạc đã từ bỏ nỗ lực nói chuyện với con trai thứ ba, giờ bà ta chỉ muốn mặc xác nó cho rảnh nợ: “Con không thích nó, nó cũng không thích con, như thế không tốt hơn sao?”

So với đứa con gái này thì bà cụ Lạc vẫn yêu thương con trai hơn một chút.

Lạc Hồng trợn mắt: “Con thấy tính anh ấy như thế, đời này đều sẽ chẳng ra sao, cả ngày chỉ biết lông bông, hừ.”

Lạc Xuân Mai cũng nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “Cô đâu phải không biết tính chú ba, chú ấy trước nay vẫn vậy mà, cô nổi giận làm gì, không đáng đâu, bực tức chỉ làm hại sức khỏe của mình thôi, đến khi ốm ra, cũng chỉ có chúng cháu đau lòng.”

Lạc Hồng ngẫm lại thấy cũng phải: “Đúng là chỉ có cháu tốt nhất, lại thông minh, cô còn chờ ngày cháu trở nên nổi bật đấy.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 173: Chương 173



Lạc Quốc Vinh không chịu tiết lộ cho người nhà về vụ làm ăn này, cũng bởi vì đám người đó thật sự rất vô dụng, lại còn giỏi phá đám.

Anh cả thì chỉ chuyên nói đạo lí, không thích mấy chiêu trò đầu cơ trục lợi, Lạc Xuân Mai thì không có đầu óc nhưng lại thích tự tung tự tác, phải đề phòng.

Vừa tới chợ được một lát, nhóm cô gái trẻ hôm trước mua túi đã dẫn một đám bạn mới đến, mua hết phân nửa hàng hóa lần này.

Bạn của nhà giàu quả nhiên túi cũng rủng rỉnh.

Đó đều là nhóm nhân viên mậu dịch, ăn cơm nhà nước, có lương cứng hàng tháng, cho nên cũng chịu khó bỏ tiền cho việc ăn mặc, lại thích so bì với người xung quanh, một người có là cả đám đều muốn mua.

Ngô Tiểu Thanh thấy thế bèn hỏi ý kiến họ, cố gắng ghi nhớ hết những yếu tố họ thích để tham khảo và cải tiến sản phẩm tiếp theo.

Đồ hôm nay mang đi đổi vốn không nhiều, hai mẹ con ở lại bày sạp, Lạc Quốc Vinh thì ôm con trai đi dạo một vòng chợ, mua vài món đồ cần thiết.

Ngô Tiểu Thanh thì đã mang theo đồ thêu, rảnh rỗi liền lấy ra làm, không để mình nghỉ ngơi chút nào.

Giữa khung cảnh đông đúc người qua lại, bà ngồi đó như một đóa hoa trà lặng lẽ nở rộ, thanh thoát mỹ lệ, u tĩnh phiêu diêu.

Lạc Di ngẩn người nhìn bà, mơ màng hình dung phong thái thời trẻ của mẹ mình, đó sẽ là một vẻ đẹp thế nào nhỉ.

Ngô Tiểu Thanh chợt ngẩng đầu, cười hỏi: “Con nhìn gì thế?”

“Mẹ con đẹp quá đi.” Lạc Di chống má, mắt như sáng rực, “Là người mẹ đẹp nhất trên đời.”

Cô bé con này quá dẻo miệng, chỉ mấy câu liền đã khiến Ngô Tiểu Thanh vô cùng vui vẻ, một đứa con như vậy, sao có thể không thương?

Bà bèn lấy một quả hồng khô đưa cho con gái, tay còn nhéo má cô: “Con dạy em con như thế đó hả?”

Người ngoài không biết, chẳng lẽ bà còn không hiểu đứa con gái này?

Ngẫm lại cảnh tượng cả nhà chồng đều trợn mắt há hốc miệng, bà lại buột miệng bật cười.

“Hì hì.” Lạc Di cười, cầm quả hồng hong khô chậm rãi gặm, ngoài vỏ hồng phủ một lớp đường bột trắng, thịt quả trong veo, mềm mềm ngọt ngào như tan luôn trong miệng, ngon quá.

Bỗng từ xa có mấy gã lưu manh đi tới, dừng chân trước quầy hàng, nhìn chòng chọc vào Ngô Tiểu Thanh, buông lời dơ bẩn: “Ấy chà, trông xinh đẹp như vầy, chi bằng đi theo bọn anh đi, có ăn có uống, sướng hơn ngồi đây bày hàng nhiều.”

Ở đâu và vào thời nào cũng sẽ có những kẻ du thủ du thực, thích ức h.i.ế.p người lành.

Một nơi náo nhiệt người đến người đi như chợ thế này chính là chốn được bọn chúng ưa thích nhất.

Nhìn thấy con gái lớn liền lén sờ m.ô.n.g người ta, nhân lúc hỗn loạn lại móc túi trộm tiền, cả đám đó toàn những kẻ không phải đầu trộm đuôi cướp thì cũng là những gã du côn quanh vùng này.

Ngô Tiểu Thanh ngây người, tuổi nhỏ thế này mà mắt đã quáng rồi sao: “Tôi còn nhiều tuổi hơn các cậu, con tôi cũng đã mười một tuổi rồi, các cậu nên gọi tôi là thím, tranh thủ lúc chồng tôi còn chưa quay lại, mau chân chạy đi thôi.”

Bà không muốn gây chuyện ở đây, cho nên mới đè lại lửa giận, tử tế khuyên bảo, tính tình Lạc Quốc Vinh nóng nảy thế nào, bà không phải không biết, đám nít ranh này chắc chắn không chịu nổi đâu.

Lạc Di mím miệng, tuy mẹ cô đã ngoài ba mươi, lại đeo khẩu trang, nhưng mặt mày thanh lệ, phong thái hơn người, liếc sơ là biết một người đẹp, rất thu hút sự chú ý.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 174: Chương 174



Đám lưu manh này không chịu tin, bởi vì Ngô Tiểu Thanh trông còn rất trẻ, da trắng như tuyết, dáng người lại đẹp. Có gã vươn tay muốn giật khẩu trang của bà xuống, bị Ngô Tiểu Thanh đẩy ra.

Gã kia nổi giận: “Đi ăn vào bọn này bữa cơm, mấy thứ kia để bọn này bao hết, giá thế nào cứ việc ra.”

Thái độ khinh nhục người cỡ này, khiến dịu dàng như Ngô Tiểu Thanh cũng phải nổi giận: “Cút hết cho tôi.”

Gã lưu manh cảm thấy mất mặt, bèn nổi nóng hầm hừ: “Nói tử tế không muốn nghe lại muốn chịu nhục à, chọc bọn này nóng lên là không hay ho gì đâu, anh em, kéo cô ta đi… Á…”

Gã vừa bị ai đó ném vật lạ trúng trán, cảm thấy đầu váng mắt hoa, một dòng chất lỏng dính nhớp và nóng hổi từ từ chảy xuống, còn chưa kịp định thần lại thì đã thấy một bóng người nho nhỏ nhào tới.

Đó là một cô bé con, tay giơ cao viên gạch nung, hung hăng đập thẳng vào người gã lưu manh.

Chớ thấy cô bé còn nhỏ tuổi mà coi thường, cô bé biết chính xác chỗ yếu của kẻ địch, tay cứ nhằm trúng những chỗ đó mà nện.

Cô bé đánh quá nhanh, tay cầm gạch nện xuống lại tàn nhẫn, khí thế hung hăng đến độ người xung quanh đều kinh hãi.

Gã lưu manh kia đã trúng mấy đập vào đầu gối, chân nhũn cả ra, quỳ sụp xuống, đau c.h.ế.t mất thôi.

Tiếp theo đó, chân lại bị trúng mấy đập nữa, gã đau đến độ gào ầm lên thê thảm.

Lạc Di quét mắt nhìn vào vùng g*** h** ch*n gã, tay vung vẩy như thể muốn thử đập nơi đó, những gã đồng bọn khác chợt thấy lạnh cả gáy, vội vàng lùi về sau, rụt cổ sợ hãi.

Ngô Tiểu Thanh còn chưa kịp ra tay, trận chiến đã kết thúc.

Lạc Di tay cầm cục gạch, tay chống nạnh, hầm hừ: “Này thì chơi lưu manh này, không biết điều sống cho tử tế, khiến cha mẹ thất vọng bỏ mặc, vậy thì để quần chúng nhân dân dạy mấy người cách sống cho đàng hoàng, làm du côn thì kết cục chỉ có một thôi, đó là ngồi tù, là ăn đạn.”

Lúc này trông cô bé mới hùng dũng làm sao.

“Lại còn dám chòng ghẹo mẹ tôi à, cái gã mù này, tôi đây đại diện cho nhân dân lao động trừng phạt ông, tiêu diệt ông nhá.”

“Thật là đồ cặn bã, thứ cặn bã độc hại, nên vứt vào sọt rác, à không, hẳn nên hủy diệt nhân đạo đi thôi.”

Cái miệng nhỏ xinh không ngừng phun ra những từ mới kinh điển hết sức, mà từ sau còn hung tàn hơn từ trước.

Gã lưu manh sợ sắp khóc đến nơi, đứa nhỏ này sao mà khỏe thế? Gã còn chưa kịp phản kháng một lần đâu.

“Còn ai nữa? Đứng ra cho…” Lạc Di giơ cao viên gạch, khí thế hùng hổ, “… đứng ra cho em nhỏ này xem, tôi đây mời xơi viên gạch trước.”

Cô không biết, mình với vóc dáng nho nhỏ giơ cao viên gạch trông vừa đáng yêu lại vừa ngây ngô, khiến bao nhiêu người xung quanh đều trố mắt nhìn chằm chằm, không sao dứt ra được.

Ngô Tiểu Thanh vội vàng nhào tới theo bản năng, chắn trước mặt con gái, những người dân có tinh thần trượng nghĩa xung quanh cũng nhích tới, nửa vô tình nửa cố ý vây quanh Lạc Di, tách cô ra xa đám du thủ du thực.

“Mày…” Gã lưu manh nhìn quay sang nhìn đám anh em của mình, thấy bọn chúng lùi lại cả thì cảm thấy thất vọng lắm, cái lũ không có nghĩa khí này, gặp chuyện liền lùi nhanh như thỏ.

Nhưng gã không thể cứ thế chạy được, như thế mất mặt quá, sau này biết làm ăn sao đây?

“Mày làm tao bị thương, bồi thường đi.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 175: Chương 175



“Cái gì?” Lạc Di kinh ngạc kêu to, “Trời đất ơi, ngay cả một đứa trẻ con cũng đánh không lại còn có mặt mũi đòi tiền? Ông có biết chữ ‘nhục nhã’ viết như nào không? Ồ, cái loại cặn bã như ông có khi không biết thật, mù chữ đúng không? Để tôi dạy cho nha.”

Cô lấy chân vạch lên mặt đất, vẽ ra mấy chữ ‘nhục nhã’ thật to.

Gã lưu manh tái cả mặt rồi, mẹ kiếp, lúc này gã thực sự cảm thấy nhục nhã, đây là cái thứ con nít quỷ gì chứ? Nó còn gớm hơn cả gã luôn!

Lạc Di còn cảm thấy đánh chưa đủ: “Tổ tông mười tám đời nhà ông mà biết sinh ra ông thành cái thứ cặn bã bỏ đi như thế này, có khi tức đến độ nửa đêm bật nắp quan tài ra tìm ông luôn đấy nhỉ.”

Trong đầu đám đông lúc này như đang phát đi phát lại mấy chữ ‘cặn bã’, lại nhìn gã lưu manh bị mắng đến sống dở c.h.ế.t dở, thật muốn phì cười.

Lạc Di nghiêng đầu, cố tình dùng giọng trẻ con để nói với mọi người xung quanh: “Các ông các bà các chú các bác các anh chị ơi, con nói có đúng không ạ?”

Giọng trẻ con mềm ngọt mang lực sát thương quá lớn, đám đông xung quanh đồng thanh đáp: “Đúng, quá đúng luôn.”

“Một thằng đàn ông chân tay lành lặn, khỏe mạnh kiện khang, lại đi bắt nạt trẻ con, mất mặt c.h.ế.t đi được.”

“Bị trẻ con đánh còn ôm đầu kêu la, càng mất mặt.”

Giữa những tiếng chỉ trích của quần chúng, đám lưu manh quay đầu chạy bán sống bán chết.

Bấy giờ Lạc Di mới ném gạch đi, cúi người cảm ơn đám đông xung quanh, giòn giã ngoan hiền gọi chú gọi thím, làm tất cả đều mềm lòng.

Ngô Tiểu Thanh nhẹ nhàng ôm con gái, lòng cảm động khôn cùng, con bà lớn rồi, đã có thể bảo vệ được mẹ nó.

“Cảm ơn Tiểu Di, Tiểu Di thật tốt với mẹ.”

Lạc Di mỉm cười: “Mẹ, Tiểu Di yêu mẹ mà.”

“Chào thím, chào Lạc Di.” Chợt bên tai có tiếng Tiêu Thanh Bình vang lên, cậu bước về phía hai mẹ con.

Thực ra, trước khi Lạc Di lấy gạch đánh lưu manh, Tiêu Thanh Bình đã tới đây rồi, khi ấy cậu cũng định xông tới hỗ trợ, nhưng chứng kiến cảnh Lạc Di xách gạch áp đảo cả đội du côn này, còn đuổi đánh bọn chúng đến độ kẻ địch phát khóc, cậu đã dừng lại.

Tận mắt chứng kiến một Lạc Di hung hãn, lòng cậu dường như vừa nhận một cơn địa chấn.

Không phải là sợ hãi, càng không phải ghét bỏ mà chính là ước ao sâu sắc.

Có một người nhà tình nguyện đánh nhau vì mình, liều mạng bảo vệ tôn nghiêm của mình, đó là chuyện hạnh phúc nhường nào.

Cậu cũng muốn có.

Thấy Tiêu Thanh Bình lặn lội về tận đây, sắc mặt mệt mỏi, Ngô Tiểu Thanh vội đưa siêu nước cho cậu: “Tiểu Tiêu đến rồi à, mệt không? Uống miếng nước đã.”

“Cảm ơn thím.” Tiêu Thanh Bình nhận siêu nước, rót vài hớp lớn vào miệng, ánh mắt sáng quắc nhìn Lạc Di chằm chằm.

Lạc Di lúc này lại như ngày trước, đặc biệt nhã nhặn nhu hòa, hoàn toàn không còn một chút hung hãn vừa rồi, cô cất giọng ngọt mềm: “Tiêu Thanh Bình, anh đến rồi à, có được thuận lợi không?”

Sao mà đáng yêu thế chứ? Tiêu Thanh Bình lại không cảm thấy cô trong ngoài bất nhất, ngược lại, càng nhìn càng thấy đáng yêu.

“Thuận lợi lắm.” Nghe cô hỏi, Tiêu Thanh Bình mới nhớ ra chuyện chính, bèn vội vàng chìa sổ ghi chép cho Lạc Di xem.

Lạc Di liếc qua, thấy tổng tiền bán được còn nhiều hơn cô dự tính đến vài đồng, giỏi quá, “Anh không gặp phiền phức gì chứ?”

“Không.” Tiêu Thanh Bình bèn thấp giọng thuật lại toàn bộ quá trình, làm thế nào để nhanh chóng xác định khách hàng tiềm năng, làm thế nào để bán sạch hàng hóa trong thời gian ngắn nhất.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 176: Chương 176



Lạc Di vô cùng kinh ngạc, anh ấy mới lần đầu bán hàng đã học được cách thức của dân sale, đầu tiên là phân tích thị trường, sau đó nắm chặt tâm lý khách hàng để tiến hành đẩy mạnh tiêu thụ.

Cô vơ đại mà cũng tìm được một đối tác siêu lợi hại rồi này.

Trước đó, bởi thấy thương cảm trước hoàn cảnh của ông cháu Tiêu Thanh Bình nên cô mới muốn giúp họ một tay trong phạm vi cho phép, nhưng cô không phải thánh mẫu, không thể vì người khác mà tổn hại đến lợi ích của mình.

Lần đó dẫn theo Tiêu Thanh Bình đi đổi đồ chỉ là tiện thể, cô lại không mất xu nào, sao mà không giúp một chút?

Lần này hợp tác với cậu ấy cũng là vì để ý đến đống vải vụn của cậu, cậu lại đang ở trong thị trấn, quen thuộc hoàn cảnh nơi đó, như vậy dễ tiêu thụ hàng hóa hơn.

Lạc Di giơ ngón cái khen ngợi: “Anh giỏi thế, làm được còn siêu hơn cả em hình dung.”

Khóe miệng Tiêu Thanh Bình nhếch cao, gò má hồng hồng, vừa vui vẻ lại vừa ngượng ngùng: “Em mới là giỏi nhất, cái gì cũng biết, cái gì cũng thạo.”

Ngay cả đánh nhau cũng lợi hại như vậy luôn.

Lời tán dương, ai mà không thích nghe chứ? Lạc Di cũng thích, bèn cười híp mắt, lấy ra chiếc túi tự làm để khoe khoang, cô tự tay làm hết từ đầu đến cuối đó nha.

Tiêu Thanh Bình lại tuôn một tràng khen ngợi như nâng lên trời, Lạc Di hớn hở cười tít.

Quay đầu nhìn lại, Tiêu Thanh Bình thấy Ngô Tiểu Thanh đang làm túi, bèn tò mò ngồi xuống xem.

“Thím, cháu thử một chút được không ạ?”

“Được chứ.” Ngô Tiểu Thanh chưa bao giờ cảm thấy nam nữ có gì bất đồng, bà đối xử với những đứa bé trai cũng ngang hàng với bé gái, trong vấn đề phân chia việc nhà cũng vậy, vợ chồng đều bình đẳng, luôn phụ giúp nhau một tay.

Khái niệm đàn ông không dính việc nhà chưa bao giờ nằm trong phạm vi suy nghĩ của bà.

Hàng ngày, mọi người đều phải lao động, đều mệt, dựa vào đâu mà bắt phụ nữ sau khi tan làm còn phải về làm việc nhà, còn đàn ông chỉ nằm chờ ăn?

Ngô Tiểu Thanh nhìn Tiêu Thanh Bình hí hoáy với đám kim chỉ, chợt nhận ra cậu bé này rất khéo tay, thử vài đường đã biết làm, thành phẩm trông còn khá đặc biệt, mang một cảm giác rất khác, khiến người ta phải nhìn lại mấy lần.

Lạc Di há hốc miệng, khiếp sợ thốt lên: “Anh giỏi quá.”

Thẩm mỹ rất khá, này là thành quả hun đúc của gia thế sao?

Tiêu Thanh Bình khiêm tốn cười nhẹ: “Anh chỉ bắt chước nghịch một chút thôi, sao so được với người mở ra trường phái này.”

Người đi đầu mới là người thông minh nhất, công lao lớn nhất.

Lạc Di đắc ý nhướng mày, nói mình đây mà, hì hì.

Ngô Tiểu Thanh nhìn vẻ kiêu ngạo của con gái mà bật cười, con bé này có lúc nhìn rất chín chắn, già dặn, nhưng cũng có lúc đặc biệt trẻ con, ví dụ như lúc này.

Khi Lạc Quốc Vinh dắt con trai quay lại, những sản phẩm thủ công ở quầy đã bị đổi sạch, hai bao tải đồ đổi lại đang nằm đó.

Mặt trời đã ngả về tây, Tiêu Thanh Bình không dám nán lại lâu hơn, nếu không sẽ hết xe về thị trấn.

Gia đình Lạc Quốc Vinh giúp cậu đưa hai bao tải hàng đến trạm xe, cùng chờ xe tới rồi lại vận đồ lên xe. Lạc Quốc Vinh còn nhờ tài xế xe bus hỗ trợ Tiêu Thanh Bình lúc tới bến xe, ông tặng tài xế một túi rau to làm quà cảm ơn.

Cứ thế, mỗi sáng gia đình Lạc Di lại đi chúc tết, chiều lên chợ, Tiêu Thanh Bình thì cứ tới chạng vạng sẽ đi lấy hàng, về thị trấn liền tranh thủ trời nhá nhem đem bán sạch.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 177: Chương 177



Cậu không nán lại mỗi chỗ quá lâu, ngày nào cũng đổi địa điểm bán mới, chạy khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Tết nhất, dân thành phố khan hiếm đủ thứ, những thứ Tiêu Thanh Bình vận lên bán lại vừa đúng phù hợp nhu cầu, cho nên bán chạy lắm.

Tới ngày 15 tháng Giêng, bán xong bao hàng cuối cùng, cậu vẫn còn hơi lưu luyến.

Con đường kiếm tiền cứ thế kết thúc rồi sao? Bỗng dưng thấy thật không cam tâm.

Chợ không họp nữa, ta có thể đi xuống nông thôn thu mua trứng gà, mang lên trấn bán lại mà nhỉ?

Ông cụ Tiêu vừa nghe cháu nói thế, sắc mặt tức thì nghiêm lại: “Cháu không định đi học à? Đi qua đi lại tốn đến bốn tiếng đồng hồ, bán hàng cũng mất hai, ba tiếng, cháu còn thời gian mà học tập sao?”

Tiêu Thanh Bình lần đầu nếm đến mùi vị kiếm ra tiền, cho nên rất khó có thể dứt bỏ ngay được: “Sách cấp hai cháu đã đọc hết rồi, không khó ông ạ.”

Bài vở đối với cậu thật quá đơn giản.

Ông cụ Tiêu cau mày, nghiêm nghị nói: “Độ nguy hiểm quá cao, cháu phải nhớ, ở đời, không có chuyện gì giấu mãi được, chúng ta phải sống thật an lành.”

Tiêu Thanh Bình khẽ thở dài, bấy giờ mới chịu bỏ qua ý định tiếp tục kiếm tiền. Thôi vậy, an toàn trên hết.

Ông cụ Tiêu cũng thở dài, trẻ nhỏ quá thông minh thì không dễ dạy bảo.

“Đi thống kê lại sổ sách đi, ngày mai bàn giao lại rõ ràng cho nhà Lạc Di, hẳn là lần này lời không ít tiền rồi.”

Tiêu Thanh Bình không cần tính cũng biết lời bao nhiêu, cậu mỉm cười nói: “Cháu biết rồi, mai nhà Lạc Di với thầy thuốc Lý sẽ tới đây, ông ơi, chúng ta làm vài món thịnh soạn một chút nhé.”

Đầu năm mới nhưng nhà hai ông cháu cũng không có thịt ăn, phải tiết kiệm tiền nên mỗi bữa đều ăn mì, như thế còn tiết kiệm cả thời gian và công sức chế biến, còn tiện nữa chứ.

“Ừ, vậy chúng ta ăn sủi cảo.” Ông cụ Tiêu luôn hà khắc với bản thân nhưng lại hết sức hào phóng đối với ân nhân.

Vào thời buổi này, đãi khách bằng món sủi cảo bột gạo chính là lễ tiết tối cao rồi.

“Hay quá.”

Hôm sau, gia đình Lạc Di cùng thầy thuốc Lý tới chơi, thêm năm người chen chúc trong căn phòng nhỏ, cảm giác chật chội hẳn.

Nhà Lạc Di không đi tay không mà mang theo rất nhiều thứ, tất cả đều là thực phẩm, gạo, mì, dầu, rau dưa nhà trồng cùng với trứng gà.

Tới nhà người ta làm khách thì tự mang lương thực, thời này mọi người đều làm như vậy.

Thầy thuốc Lý cũng mang theo một ít thuốc và lương thực, mặc dù đầu năm đầu tháng tặng thuốc nghe như điềm xấu nhưng đối với hai ông cháu nhà họ Tiêu nghèo đến độ ốm đau cũng không có tiền mua thuốc thì đó chẳng khác gì ngày hạn gặp mưa rào.

Ông cụ Tiêu cứ xuýt xoa mãi vì cảm thấy họ quá khách khí, Lạc Quốc Vinh bèn kéo tay ông cụ, ra sức khen ngợi Tiêu Thanh Bình tháo vát nhanh nhẹn, đặc biệt giỏi chịu khổ.

Một thiếu niên mới mười mấy mà chịu khó chạy qua chạy lại suốt nửa tháng trời, chỉ riêng việc ngồi xe xóc nảy đã khiến một người trưởng thành phải uể oải, nhưng cậu chưa bao giờ phàn nàn, sau khi xuống xe còn tất bật đẩy xe đẩy đi bán đồ, không trộm làm biếng cũng không xuống tinh thần suốt một thời gian dài như thế, nghị lực quả thật hơn người.

Ông cụ Tiêu thích náo nhiệt, chẳng mấy dịp có nhiều khách tới chơi, lòng vui sướng vô cùng, vội chạy đi pha nước đường mời khách.

Gian nhà xưa nay luôn lặng ngắt bỗng chốc tràn đầy tiếng nói cười, mang đầy hơi thở cuộc sống.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 178: Chương 178



Ngô Tiểu Thanh dắt con trai đi xuống bếp làm sủi cảo. Lạc Nhiên vừa thấy bột mì liền không nhấc nổi chân đi, chỉ chăm chăm nhìn đầy thèm muốn.

Tiêu Thanh Bình thì kéo Lạc Di qua một bên tính lại sổ sách, hai người đều là cao thủ tính nhẩm nên chuyện này chỉ là chuyện nhỏ với họ.

Tiền bán hàng mỗi ngày chừng trên dưới mười đồng, sau mười lăm ngày, tổng cộng thu được 210 đồng, chi phí thành phẩm gần như không đáng kể.

Lương công nhân bình thường d.a.o động trong khoảng 20-22 đồng mỗi tháng, bọn họ buôn bán nhỏ nửa tháng đã kiếm lời bằng gần một năm lương của công nhân, thật là khả quan.

Lạc Di muốn chia cho Tiêu Thanh Bình 40% nhưng cậu nhất quyết không chịu nhận, chỉ muốn lấy 30%, cuối cùng, đẩy tới đẩy lui, Tiêu Thanh Bình nhận 65 đồng, chừng ấy cũng đủ cho hai ông cháu chi tiêu trong một năm rồi.

Tất nhiên, với số tiền này vẫn phải tiết kiệm một chút thì mới bảo đảm no bụng, nếu ốm đau phải mua thuốc thì còn xa mới đủ.

Ăn một bữa sủi cảo ngon miệng, mọi người cùng nhau tới nhà trưởng khoa Tống chúc tết, coi như để duy trì mối quan hệ.

Nhà Lạc Di không muốn mất con đường mua bán thảo dược, còn ông cháu Tiêu Thanh Bình thì cảm thấy quen biết với một vị bác sĩ ở gần đó là một chuyện rất quan trọng.

Vợ trưởng khoa Tống là giáo viên cấp hai, cũng từng nghe nói đến Tiêu Thanh Bình và Lạc Di, thấy hai đứa nhỏ vừa thanh tú đẹp mắt lại vừa giỏi giang thì rất thích, tiếp đón hết sức nhiệt tình, còn pha sữa bột mạch nhũ cho họ uống.

Lạc Quốc Vinh tủm tỉm cười đặt quà mừng năm mới lên: “Dạo vừa rồi bận quá, không thể tới sớm chúc tết bác sĩ, ngại quá, chỗ này cũng chẳng có gì quý giá, chỉ có chút rau nhà trồng với vài quả trứng gà nhà thôi a.”

Bên trong còn có nấm khô, măng khô, chẳng đáng mấy đồng tiền nhưng lại là đặc sản quê nhà, người thành phố rất thích ăn mấy thứ này.

Trưởng khoa Tống mỉm cười nhận lấy, sau đó lại quay sang lì xì cho Tiêu Thanh Bình và Lạc Di mỗi người một phong bao đỏ chót.

Ông cháu Tiêu Thanh Bình cũng mang theo vài thứ làm quà tết, chủ yếu đều là nhu yếu phẩm dùng trong nhà, mấy ngày qua, Tiêu Thanh Bình cũng kiếm được khá nhiều thứ tốt ở chợ, trong tay lại có chút tiền nên chi tiêu không ngại.

Thầy thuốc Lý với trưởng khoa Tống là sư huynh sư đệ, không cần giữ lễ tiết quá mức, chỉ tặng cho đám nhỏ nhà bác sĩ Tống chút kẹo và bánh quy là xong.

“À đúng rồi, sau này mỗi tuần Lạc Di đều phải lên thị trấn, nếu có rảnh thì cho con bé qua tham quan học tập một chút nhé?”

Ông ấy không mong sau này Lạc Di có thể trở thành chuyên gia trong lĩnh vực y dược, nhưng tăng hiểu biết các phương diện khi có cơ hội luôn là chuyện tốt.

“Được chứ.” Trưởng khoa Tống đặc biệt thấy thèm khi sư huynh mình thu được một đồ đệ giỏi, lập tức đồng ý ngay, đều là người trong cùng một sư môn, cũng coi như người một nhà, giúp đỡ đôi chút là chuyện nên làm.

Cứ thế, dưới tình huống Lạc Di chẳng hề hay biết, tất cả mọi việc đều đã được bố trí kín kẽ, một ngày đến học ngoại ngữ với ông cụ Tiêu, một ngày dùng để tham quan và học tập ở bệnh viện.

Lạc Di biết chuyện cũng thấy rất bất đắc dĩ, cô mới chừng này tuổi, tới bệnh viện có thể học được cái gì chứ?

Nhưng trước đó không lâu, cô đã bái lạy thầy thuốc Lý, tôn người ta làm sư phụ, đã có quan hệ thầy trò, hai nhà có ràng buộc, lui tới thân mật cũng không ai nói gì, giờ đây sư phụ lên tiếng, cô phải nghe lời.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 179: Chương 179



Lạc Di ỉu xìu, biết thế thì hồi đó cô nhận thầy thuốc Lý làm cha nuôi giống như Lạc Nhiên thôi cho đỡ mệt.

Thực ra cô cũng không hiểu, vì sao thầy thuốc Lý lại nhất định muốn nhận mình làm đệ tử, nhận Lạc Nhiên làm con nuôi, sao lại có sự phân biệt đối xử như vậy?

Thôi, không nghĩ nữa, càng nghĩ càng mệt: “Cha, mẹ, chúng ta đến cửa hàng mậu dịch đi.”

Cửa hàng mậu dịch vẫn đông đúc như xưa, người người chen lấn, mua đồ cần phải cướp giật mới được, vì vật tư quá thiếu thốn.

Nhân viên mậu dịch ai cũng uể oải mệt mỏi, sắc mặt nhợt nhạt, giọng cũng khàn đi rồi, thái độ với khách hàng chẳng thể nào hòa hoãn nhã nhặn nổi nữa.

“Chị Phương.” Lạc Di ỷ vào thân thể nhỏ bé, len lỏi chen tới trươc quầy, mỉm cười ngọt ngào gọi cô nhân viên mậu dịch quàng tấm khăn màu đỏ trên cổ.

Cô nhân viên này tên là Phương Như, là người đã đồng ý bán thanh lý đống đồ thứ phẩm cho Lạc Di ngày trước.

Phương Như thấy cô bé con kia tới, mắt sáng lên: “Tiểu Di à, em muốn mua gì?”

Có lẽ do hợp mắt hoặc là có duyên với nhau, Phương Như rất thích cô bé xinh đẹp này, trông cô bé lanh lẹ, miệng lại dẹo quẹo, nói vài câu đã khiến chị ta vui vẻ không kìm được.

Lạc Di nháy mắt với chị ta một cái, len tới một góc không ai để ý, giơ cái túi lên: “Chị Phương, em qua tặng quà cho chị đấy.”

Phương Như ngẩn ra, thậm chí còn hoài nghi lỗ tai mình nghe lầm: “Em bảo gì cơ?”

“Đây là đồ em với mẹ em tự làm, chị đừng có chê nha.” Lạc Di cố tình lấy thứ này tới để cảm ơn Phương Như, trừ ba cuộn vải vụn trước kia, lúc sau cô còn tới nhờ chị ta để mua thêm mấy cuộn nữa.

Tất cả đều là nợ ân tình, đều phải trả.

Lạc Di mang tới tặng Phương Như một chiếc túi vải ghép, một túi đựng tiền buộc đai lưng được, cùng với bốn vật trang sức màu sắc khác nhau.

Phương Như chỉ vừa nhìn đã rất thích, chị ta mừng rỡ hỏi: “Cho chị hết à?”

Chị ta cũng từng thấy những chiếc túi tương tự trên tay những cô gái trong thị trấn, lòng rất thích, cũng tới hỏi người ta, nhưng người ta nói mua ở tận chợ quê tại công xã Đông Phong, nơi đó cách đây quá xa, chị ta phải đi làm hàng ngày, không có thời gian tới đó.

Mấy ngày nay chị ta còn đang rầu rĩ tiếc nuối, ai biết Lạc Di lại mang cho chị ta một niềm vui bất ngờ như thế.

Chẳng trách các cụ hay nói, mỗi ngày làm việc thiện, nhất định sẽ được hồi báo thích đáng.

“Vâng, chẳng đáng bao tiền đâu.” Tuy Lạc Di nói thế nhưng Phương Như trước cũng đã hỏi qua giá cả, biết tổng giá trị tính thành tiền chẳng rẻ đâu.

“Cảm ơn em nhé.” Phương Như cũng biết nhà Lạc Di chẳng dư dả gì, nên không muốn lấy không của cô bé, “Chị đưa tiền, đừng từ chối.”

Lạc Di không thích mắc nợ ân tình người ta, có qua có lại mới lâu dài được: “Không cần thật mà, lần sau chị lại bán cho em ít vải vụn là được.”

Hai bên đang đẩy tới đẩy lui, chợt có một âm thanh cao vút vang lên: “Hai người đang làm gì đó?”

Lạc Di quay đầu nhìn, đó là một người đàn ông trung niên vận bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn, sắc mặt nghiêm túc nhìn chòng chọc cô và Phương Như.

Bị bắt quả tang? Ai vậy chứ? Lạc Di giật thót người, nhưng ngay sau đó cũng định thần lại, bọn cô không làm gì xấu mà, cứ bình tĩnh thôi.

Phương Như giậm chân hậm hực: “Cậu, cậu làm cháu sợ muốn chết, Tiểu Di, không cần sợ, đây là cậu chị, là quản lý của cửa hàng mậu dịch này.”

À, thì ra là cậu của Phương Như, Lạc Di âm thầm thở ra một hơi.

Vị quản lý kia nhìn chằm chằm món đồ trên tay Phương Như, mắt sáng rực: “Cái đó ở đâu ra?”
 
Back
Top Bottom