Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 210: Chương 210



Quân báo? Người đàn ông mặt vuông và người đàn ông mày rậm nhìn nhau, vẻ mặt khác thường.

Mạng giao thiệp của con bé này rộng thế sao? Vậy cần xử lý cẩn thận.

Thấy cô ngồi bất động, người đàn ông mặt vuông không nhịn được mà cau mày: “Còn không đi à?”

Lạc Di nâng cằm, khóe miệng hơi nhếch lên: “Chờ đã.”

“Chờ cái gì?” Người đàn ông mày rậm đã nhìn ra đứa bé này không bình thường, rất thông minh.

Lạc Di cười đầy ý vị: “Một người rất quan trọng, một người có thể quyết định vận mệnh của cháu và chú.”

Người đàn ông mặt vuông cười lạnh: “Cháu gian lận mà còn tìm người khác à?”

Lạc Di lạnh nhạt liếc ông ta, không tranh luận với kẻ ngốc. Cô lấy một quyển sách ra, từ từ lật xem.

“Cháu còn có lòng đọc sách à? Cháu…” Người mặt vuông tức muốn chết, đưa tay ra cướp lấy sách, nhưng khi nhìn thấy nội dung thì lại trở nên mờ mịt: “Đây là cái gì?”

Lạc Di giơ tay ra đếm: “Sách giáo khoa toán, chú đáng có.”

Người mặt vuông: … Ông đây hận toán nhất!

Lạc Di lấy giấy bút, rất chăm chỉ nhìn người mặt vuông: “Dù sao cũng rảnh, chúng ta học đi. Chú giảng cho cháu cách ứng dụng công thức này đi, cháu không biết chứng minh.”

SinA = [2tan(A/2)]/[1 + tan2(A/2)]

Trước mắt người mặt vuông tối sầm lại, đây là cái quỷ gì? Ông ta không hiểu!

Toán của học sinh tiểu học bây giờ cũng điên cuồng thế sao?

“Chú à, sao chú không nói chuyện thế? Chú quên mất đã học gì rồi à?” Lạc Di rất có lòng nhắc nhở: “Đây là công thức lượng giác của sin.”

Người đàn ông mày rậm chỉ vào trang đầu tiên: “Cháu làm toán cấp ba à?”

Một học sinh tiểu học lại học toán cấp ba? Rất đáng sợ.

Lạc Di nghiêm túc gật đầu: “Đúng ạ, cháu tự học hết sách giáo khoa cấp ba rồi, cấp ba hơi khó, phải tìm người hỏi khắp nơi. Các chú là cán bộ, chắc chắn có học thức, mau giúp cháu giải bài này đi.”

Hai người đều sợ toán, cùng nhau lùi về sau mấy bước.

Sau đó cả hai liều mạng nháy mắt với nhau, muốn đối phương lên, nhưng vấn đề là, bọn họ học cấp ba cũng chỉ học qua loa, trường không dạy đàng hoàng, học không ra gì.

Cũng không thể để một học sinh tiểu học coi thường được, bọn họ không muốn mất mặt, bọn họ rất cần mặt mũi.

Mặt Lạc Di đầy ngạc nhiên: “Không biết ạ? Thế đổi đề khác đi, các chú dạy cháu công thức hàm số đi.”

Người mặt vuông lại lui về phía sau một bước, nhưng khi phản ứng lại thì thẹn quá hóa giận: “Cháu là học sinh tiểu học, gấp gáp cái gì chứ?”

Thời đại này không có hoạt động giải trí, không có ti vi, cũng không có tiểu thuyết, cô cũng không thích chơi với trẻ con.

Bình thường ở trường ngoài đọc tài liệu học tập để g.i.ế.c thời gian, cô còn có thể làm gì chứ?

“Hết cách rồi, cháu quá thông minh, sách cấp hai không thỏa mãn được cháu. Các chú là cán bộ có bản lĩnh, dạy cháu mấy đề đi, nào nào.”

Cô lộ ra vẻ đói khát kiến thức, còn thông minh hơn tưởng tượng, khiến người đàn ông mày rậm không khỏi nghi ngờ phán đoán trước đó.

Trán người mặt vuông đổ mồ hôi, ông ta không muốn bị một học sinh tiểu học xem thường. Phải làm sao đây?

Hiệu trưởng Ngô nhìn thấy mà trợn mắt há mồm, không hiểu sao có cảm giác vui vẻ.

Chuyện vốn đang nghiêm túc rỗng thay đổi.

“Reng reng reng.” Rốt cuộc điện thoại cũng vang lên, hai người đàn ông cùng thở phào nhẹ nhõm.

Một chiếc máy kéo vững vàng dừng lại, rồi vài người bước tới, Lạc Di đang đọc sách không ngẩng đầu lên, cũng không thèm liếc một cái.

Một giọng nói đột nhiên vang lên: “Lạc Di, là cháu à? Lần này cháu hại chú thành ra như vậy, nhất định phải cho chú một lời giải thích.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 211: Chương 211



Lạc Di bị quấy rầy, hơi ngước mắt lên, là cha con Vương Hoa, còn có hai người mặc áo Tôn Trung Sơn.

“Chú nói cái gì vậy?”

Vẻ mặt của Vương Hải Thanh đầy tức giận, như một con chim lửa đầy phẫn nộ: “Nếu không phải cháu khóc lóc cầu xin chú, làm sao chú có thể đầu óc mê muội mà đi trộm đề thi cho cháu cơ chứ? Bây giờ chú đã bị tạm thời cách chức để điều tra.”

Lạc Di liếc mắt nhìn ông ta, được lắm, vẫn còn diễn, người lớn vậy rồi mà không biết xấu hổ à?

“Ồ, vậy bây giờ chú ăn phân đi, lập tức, ngay lập tức.”

Vương Hải Thanh cảm thấy bị làm nhục, tức giận gào lên: “Lạc Di.”

Lạc Di cười lạnh, gài ai không gài lại đi gài cô, chọn sai đối tượng rồi.

Cô chính là kiểu người cái gì cũng ăn, nhưng không bao giờ chịu thiệt thòi.

“Sao lại không đi? Cháu bảo chú trộm bài thi thì chú làm ngay, thế mà bảo chú ăn phân, sao chú lại không làm? Bảo chú uống thuốc trừ sâu tự tử, sao chú không làm?”

Một khi kỹ năng chiến đấu được kích hoạt, không ai có thể chống đỡ.

Nhưng sắc mặt mấy người mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn không đúng lắm, như thể đang suy nghĩ gì đó. Họ hiểu ý trong lời nói của cô bé này, không thích hợp.

Vương Hải Thanh vừa xấu hổ lại vừa tức giận, còn có một tia đề phòng: “Cháu…”

“Diễn cái gì mà diễn, làm như chú ngu lắm ấy.” Lạc Di chỉ vào đầu ông ta: “Tuổi một đống rồi mà đầu óc vẫn chưa phát triển à? Hay khi mẹ chú sinh chú ra đã giữ lại bì phôi rồi? Chú lại không có đầu óc đến mức nghe theo lời một đứa trẻ sao? Vậy sao chú làm cán bộ được vậy? Đi cửa sau à?”

Nghe này, cái lý do ấy gượng ép đến mức nào, sơ hở biết bao nhiêu.

Mấy người mặc áo Tôn Trung Sơn đưa mắt nhìn nhau, âm thầm ghi nhớ trong lòng.

“Lạc Di, cháu toàn nói hươu nói vượn.” Trước nay Vương Hải Thanh chưa từng gặp phải miệng lưỡi sắc bén như vậy.

Lạc Di căn bản không cho ông ta cơ hội nói chuyện, miệng nhỏ liên tục chất vấn: “Biết cháu năm nay mấy tuổi không? Mười một tuổi, vẫn là một đứa con nít! Xin hỏi lại chú bao tuổi? Hơn ba mươi? Là người trưởng thành rồi!”

Một người trưởng thành có suy nghĩ chín chắn lại cứ thế nghe lời một đứa con nít? Lời này có thể tin sao?

Mọi người nhìn khuôn mặt ngây thơ của Lạc Di, lại nhìn bộ dạng trung niên trải qua thăng trầm cuộc đời của Vương Hải Thanh, không hẹn mà cùng lắc đầu.

Nếu thật sự bị một đứa nhỏ gài bẫy, vậy thì xin hỏi, chỉ số thông minh của một người trưởng thành của ông ở đâu? Ông ta lại còn là một cán bộ nữa! Có thể làm tốt công việc của mình không?

Nếu như là vu cáo thì tâm địa quá độc ác, nhân phẩm ti tiện, không xứng làm cán bộ.

Lạc Di nhẹ nhàng nói mấy câu đã đẩy Vương Hải Thanh đến hoàn cảnh như vậy.

Nếu so về chỉ số thông minh, trước giờ cô chưa từng thua ai.

Trong nháy mắt, Vương Hải Thanh hiểu ra tình cảnh của chính mình, sắc mặt thay đổi mấy lần: “Chú chỉ đang nể mặt mẹ cháu, mẹ cháu là… Người phụ nữ chú thầm mến.”

Mọi người hít một hơi, còn có chuyện như vậy à?

Chẳng trách mọi chuyện cứ có chỗ nào đó không đúng, luôn cảm thấy không hợp lý chỗ nào đó, nếu là lý do này thì có thể giải thích được.

Lạc Di hơi hơi nheo mắt, nếu đã không biết xấu hổ như thế, vậy cô sẽ đánh một trận lớn luôn.

“Cái chú gọi là thầm mến ấy, chính là đi tung tin đồn để ép mẹ cháu gả cho chú à? Sau khi thất bại thì bám vào con gái nhà quan lớn, một bước lên mây, mười mấy năm sau trở về trả thù cả nhà mẹ cháu? Thầm mến như vậy thì ai muốn, ai thèm chứ.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 212: Chương 212



Trời đất, lại là một tin chấn động khác, một tin rồi lại một tin, cực kì cẩu huyết.

Xem ra phía sau vụ án này có rất nhiều bí mật không muốn để ai biết, cần phải cẩn thận điều tra.

Vương Hải Thanh không dám tin nhìn Lạc Di, sao nó lại biết chuyện này? Ngô Tiểu Thanh sao có thể kể chuyện này cho con gái mình chứ?

Vương Hoa ngồi không yên, tức giận lớn tiếng: “Lạc Di, cậu ngậm m.á.u phun người, cha tôi không phải loại người ấy, từ trước đến nay ông ấy luôn quang minh lỗi lạc, là nam tử hán…”

Lạc Di lạnh lùng mở miệng: “Ừ, nam tử hán trộm đề thi.”

Cuộc trò chuyện ngay lập tức kết thúc, sự kiêu căng của Vương Hoa bị dập tắt, bầu không khí phút chốc đông lại.

“Phụt.” Không biết là ai đang cười trộm.

Vương Hoa tức giận đỏ mặt tía tai, nói năng không lưu loát: “Cậu… Cậu… Không biết xấu hổ.”

Lạc Di học theo cậu ta, cố ý nói lắp: “Cậu… Cậu… Ghen tị với tôi.”

Vương Hoa tức phát khóc, người mà cậu ta ghét nhất trên đời này chính là Lạc Di: “Tôi không có.”

Tiếng hét đinh tai nhức óc, khiến người qua đường đều nhịn không được mà dừng chân.

“Càng hét lớn thì chứng tỏ càng chột dạ.” Lạc Di quơ quơ ngón trỏ, khóe miệng nhếch lên một ý cười nhàn nhạt: “Tới đây, đọc với tôi nào, im lặng là vàng.”

Vương Hoa: “...”

Hai cha con Vương Hoa bị Lạc Di nhẹ nhàng quật ngã, bị hung hăng ngược đãi một phen.

Bọn họ yên lặng, Lạc Di cũng có thể chuyên tâm đọc sách, không coi ai ra gì, lấy giấy bút ra ghi chú lại điểm quan trọng trong sách, hoàn toàn làm lơ sự tồn tại của người khác.

Loạn như vậy mà không hề sợ hãi, khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác.

Nhóm người mặc áo Tôn Trung Sơn chứng kiến toàn bộ quá trình, tâm trạng rất phức tạp.

Dọc theo đường đi, Vương Hoa đều ngẩn người, Lạc Di vẫn luôn đọc sách, hai đứa trẻ hoàn toàn khác nhau.

Vương Hải Thanh có cảm giác không tốt, từng ý nghĩ hiện lên trong đầu. Rốt cuộc ông ta không nhịn được, nhìn về phía một người trong đó: “Chúng ta đang đi đâu vậy?”

Đây là người dẫn đầu, mọi người đều nghe theo anh ta. Sắc mặt người ấy đầy lãnh đạm: “Không thể tiết lộ.”

Vương Hải Thanh gượng cười, nội tâm lại như sóng trào, cuồn cuộn không ngừng. Có mấy người ông ta quen, nhưng người đàn ông dẫn đầu vô cùng lạ lẫm, không biết là từ bộ phận nào tới.

Ông ta yên lặng an ủi chính mình, đã sắp xếp khéo léo vậy rồi, không thể nào xảy ra vấn đề được.

Cha con bọn họ có thể rút lui an toàn. Lạc Di chính là người tốt nhất để chịu tội thay.

Nhưng, không biết tại sao, trong lòng ông ta có chút bất an.

Không biết đã bao lâu, máy kéo rốt cuộc dừng lại ở trước một tòa kiến trúc, đoàn người nối đuôi nhau bước vào.

Có hai vệ binh đứng canh ở cửa, một nhân viên đã chờ ở đó từ lâu, dẫn bọn họ vào.

Yên lặng, vẫn là yên lặng. Lạc Di thản nhiên bước đi, còn có tâm trạng nhìn ngó cảnh vật bốn xung quanh, đây là chỗ của bộ đội.

Nhưng Vương Hoa lại không bình tĩnh như vậy, rõ ràng rất căng thẳng.

Trong lòng Vương Hải Thanh trầm xuống, sao lại đến chỗ như này? Chuyện này không nằm trong kế hoạch của ông ta, đã hoàn toàn mất khống chế rồi.

“Cộc cộc.”

“Vào đi.” Một giọng nói uy nghiêm vang lên.

Đẩy cửa bước vào, đập vào mắt họ là một người đàn ông mặc quân phục đang ngồi ngay ngắn, tuy rằng lớn tuổi nhưng rất có khí thế.

“Sở trưởng Nhiếp, mọi người đều đã đến đủ.”

Vương Hoa ngây ngẩn, đây chẳng phải là lãnh đạo của cuộc thi kia sao? Họ còn cùng chụp ảnh, lúc đó ông ấy mặc thường phục cũng vô cùng trang nghiêm, bây giờ mặc quân trang, lại càng có khí thế.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 213: Chương 213



Tầm mắt sở trưởng Nhiếp quét qua mấy người, Vương Hải Thanh cảm thấy phía sau lưng rét run, trái tim như treo lên.

“Bạn Lạc Di, bạn Vương Hoa, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Vương Hoa khiếp sợ nói không nên lời, Lạc Di khẽ mỉm cười, tự nhiên hào phóng: “Chào ông, Sở trưởng Nhiếp, lại làm phiền ông rồi.”

Tới nơi này rồi, cuối cùng cô cũng nhẹ đi một nửa.

Nhà báo Tần Thiếu Quân quả nhiên đã liên hệ với ông lớn này, sắp xếp mọi chuyện như vậy, cô đã đánh cược đúng chỗ.

Cái cô chờ chính là cơ hội công bằng như vậy.

Vương Hải Thanh lăn lộn ở quan trường nhiều năm như vậy, quan hệ rộng rãi, nhà mẹ đẻ của vợ ông ta lại càng cao lá dài, sức ảnh hưởng rất lớn, muốn làm gì cũng quá đơn giản. Cô là một cô nhóc không quyền không thế, không có cách nào để đối đầu.

Nhưng Sở trưởng Nhiếp không như vậy, ông ấy xuất thân từ quân đội, so với hệ thống địa phương thì hoàn toàn là hai thái cực kháng nhau.

Còn lý do vì sao người của quân đội lại xuất hiện trong cuộc thi tính nhẩm, cô đoán là vì muốn tìm kiếm nhân tài để dành.

Cô vẫn nhớ rõ đời sau khi khoa học kỹ thuật đã phát triển, máy tính đã tiến vào cuộc sống của các gia đình bình thường, nếu những đứa trẻ có năng lực tính nhẩm bằng bàn tính vượt trội xuất hiện thì đều sẽ bị triệu tập nhập ngũ đặc biệt, tiến hành bồi dưỡng trọng điểm, có một nhánh quân đội có chuyên môn tính nhẩm.

Như vậy hiện tại thì sao? Trong tình huống không có máy tính, sự tồn tại của bàn tính vô cùng quan trọng.

Dưới tình huống như vậy, sự xuất hiện của Sở trưởng Nhiếp là hợp tình hợp lý.

Nếu cô không đoán nhầm, lần này quy mô của cuộc thi tính nhẩm vô cùng lớn chính là vì chọn hạt giống tốt.

Vương Hải Thanh cảm thấy hai người rất quen thuộc, trong lòng căng thẳng, như đang tính toán gì đó.

Ông ta còn chưa nghĩ xong, Sở trưởng Nhiếp đã nhìn đến: “Anh chính là Vương Hải Thanh? Chuyện anh và một người nữa trong ứng ngoại hợp trộm bài thi bị tố giác, tất cả thành tích của con anh đều là giả, anh có gì để giải thích không?”

Ông ấy là một quân nhân m.á.u lạnh, sát phạt quyết đoán, hành sự quả quyết, nói một là một, nói hai là hai.

Miệng Vương Hải Thanh đắng ngắt, kế hoạch của ông ta sớm đã chệch ra khỏi quỹ đạo.

Dựa theo kế hoạch, ông ta chuẩn bị hai chuyện, sắp xếp cho con trai giành giải nhất, tạo thành một thiếu niên thần đồng, sắp xếp cho tương lai của con mình từ sớm.

Bên còn lại chính là tạo quan hệ với nhà họ Lạc, nhỡ có chuyện gì xảy ra, sẽ ngay lập tức đưa Lạc Di ra đỡ đạn, chuyển hướng chú ý. Ông ta có quan hệ lại có chỗ dựa, chỉ cần đút lót là hai cha con có thể bình yên thoát tội.

Trường hợp xấu nhất, dù ông ta có tạm thời bị cách chức, dựa vào thế lực của nhà vợ, cùng lắm là đổi chức vị, chờ cho mấy năm sự tình lắng xuống là lại có thể lên chức trở lại.

Ném đá giấu tay, sắp xếp rõ ràng, còn có thể trả đũa vợ chồng Ngô Tiểu Thanh, cho mình sảng khoái.

Ông ta ngàn tính vạn tính, tính cả lòng người, lại không tính đúng được tiểu ma nữ Lạc Di này.

Khởi đầu của vạn vật chi thủy vô cùng đơn giản, tiến hóa mới trở nên phức tạp. Thần đánh một chiêu, đã phá hỏng kế hoạch của ông ta.

Sau khi cân nhắc, ông ta đã ra quyết định. Ông ta hít một hơi, ra vẻ mặt hổ thẹn: “Tôi quả thật đã làm sai, không thể chối cãi, nhưng thành tích của con tôi là thật, tôi lấy bài thi cho Lạc Di, không đưa cho con tôi…"
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 214: Chương 214



Lời này nghe nghe thì nghe chứ ai mà tin thì chính là kẻ ngu, so sánh người ngoài với con mình thì chỉ có một chữ: giả.

“Xì.” Lạc Di không nhịn được cười, người đàn ông này thật dối trá.

Sở trưởng Nhiếp bình tĩnh nghe ông ta nói xong: “Chứng cứ đâu?”

Vương Hải Thanh từ một thằng nhóc nông thôn đi đến bước này, cũng không phải nhân vật đơn giản, tố chất tâm lý vững vàng, ừm, chính là da mặt dày hơn người bình thường, tâm địa cũng xấu xa hơn.

“Nếu con trai tôi đã biết đề thi, sao có thể bị đánh bại bởi Lạc Di? Đây là điểm không hợp lý nhất.”

Ông ta không thể thua, chỉ cần ông ta không nhận thì không ai làm được gì cả.

“Còn có một chuyện, Lạc Di dù có thông minh hơn nữa thì cũng chỉ là một đứa nhóc vừa mới nhập học nửa năm, sao có thể trấn áp toàn bộ học sinh tiểu học cả thành phố, giành được giải nhất?”

Ông ta càng nói càng kích động, tự tẩy não chính mình, đúng, đây chính là chân tướng.

Lời nói dối lặp lại nhiều lần, sẽ trở thành sự thật.

Vương Hoa ở một bên dùng sức gật đầu, cổ vũ cho cha mình.

Sở trưởng Nhiếp nghe xong, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Giữa con anh và Lạc Di, anh cảm thấy ai thông minh, có thực lực, càng có tư cách giành được giải nhất?”

Tâm trạng Vương Hải Thanh đảo lộn, không hiểu được ý của đối phương. Ông ta thật cẩn thận trả lời: “Thông minh hay không thì khó mà nói, nhưng con trai tôi đi học nhiều năm như vậy, chúng tôi lại bồi dưỡng nó từ nhỏ, so thực lực, không thua bất cứ ai.”

Ông ta trước đó đã chôn rất nhiều manh mối, chuẩn bị rất nhiều, chỉ cần điều tra, tất cả mũi tên đều hướng về Lạc Di.

Ông ta có thể hoàn toàn kéo người khác xuống mương!

Sở trưởng Nhiếp nhìn ông ta thật sâu: “Được, trực tiếp kiểm tra.”

Ông phất phất tay, hai tờ bài thi viết tay được đưa đến tay Lạc Di và Vương Hoa, hai bài thi giống nhau như đúc.

Vương Hải Thanh không thể nào ngờ tới ông ấy sẽ làm đến vậy, sắc mặt trắng bệch: “Sở trưởng Nhiếp, chuyện này……”

Nét mặt của sở trưởng Nhiếp vô cùng nghiêm túc: “Dùng sự thật chứng minh, ai thắng chính là người vô tội.”

Đơn giản và thô bạo, nhưng lại là biện pháp hữu hiệu nhất.

Vương Hải Thanh như bị sét đánh giữa trời quang, mặt tái đi, chuyện này… Ông ta không tin con mình nhất định sẽ thắng.

Ông ta nơm nớp lo sợ nói: “Thế này có phải quá qua loa không?”

Sở trưởng Nhiếp cau mày lại: “Anh đang chỉ trích tôi làm việc không hiệu quả?”

Khí thế quân nhân trên người ông ấy quá lớn, Vương Hải Thanh bị áp đảo đến mức rối loạn đầu óc, hoảng loạn đến cực điểm, bối rối xua tay: “Không không, tôi tuyệt đối không có ý này.”

“Vậy im miệng.” Sở trưởng Nhiếp làm việc đều có nguyên tắc, không cần người khác nói ông ấy phải làm như nào: “Chỉ tin tưởng tôi mà thôi, đây là đề thi tôi vừa biên soạn, bảo đảm công bằng.”

Vương Hải Thanh bối rối, người ta không bị ông ta dắt mũi, không xoay tới xoay lui theo suy nghĩ của ông ta, mà lựa chọn đi thẳng tắp.

Tất cả những gì ông ta âm thầm chuẩn bị đều không dùng được, thật đáng hận.

Nhưng trước mặt ông lớn đây, ông ta có thể nói cái gì?

“A Hoa, con làm bài tốt nhé.”

Áp lực trên Vương Hoa thật lớn, khiến cậu ta thở không nổi, lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.

Lạc Di không chỉ thắng cậu ta một lần, cậu ta… Thua cực thảm, lần này có thể thắng sao? Nhưng nếu không thắng được, cậu ta thảm, cha của cậu ta cũng thảm.

Cậu ta, nhất định phải thắng!

Trước mặt mọi người, hai người bắt đầu thi đấu.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 215: Chương 215



Lạc Di viết tên của mình trước, rồi đọc qua đề thi một lượt. Một nửa là đề tính nhẩm, phần này rất khó; một nửa còn lại bao gồm hai đề đại số, hai đề hàm số, trình độ cấp hai.

Tính nhẩm là sở trường của cô, cô soạt soạt mấy cái đã viết xong, rồi nhanh chóng giải những đề toán ở mặt sau.

Từ đầu tới cuối cô không hề chần chừ, kiên định mà lại quyết đoán.

Thứ này không khó, cô đều thành thạo cả rồi.

Trái lại là Vương Hoa, lúc bắt đầu còn có thể bình tĩnh làm bài, nhưng càng lúc sau càng gấp gáp, càng thêm chậm chạp, cắn đầu bút khó khăn suy nghĩ.

“Xong rồi ạ.” Lạc Di kiểm tra lại một lần, đứng lên nộp bài thi.

Vương Hoa đột nhiên ngẩng đầu, đã xong rồi? Nhanh như vậy? Cậu ta vẫn còn vài đề chưa làm xong.

Lòng Vương Hải Thanh cuống như lửa đốt, lạnh giọng quát: “Con nhìn cái gì? Nhanh làm đi, không cần lo cho người khác, chỉ còn một nửa thời gian.”

Đối thủ đã nộp bài thi, sao Vương Hoa có thể không bị ảnh hưởng cho được. Suy nghĩ của cậu ta rối tinh rối mù, cậu ta trừng mắt nhìn đề, trong đầu trống rỗng.

Sở trưởng Nhiếp tự mình chấm thi, càng chấm vẻ mặt càng nghiêm túc. Vương Hải Thanh nhìn chằm chằm vẻ mặt ông ấy, đây là có ý gì? Làm tốt? Hay là không tốt?

Ông ta rất muốn thò đầu lại gần xem một chút, nhưng… Không có lá gan ấy.

Sở trưởng Nhiếp buông cây bút trong tay, bình tĩnh nhìn cô bé nhỏ trước mắt: “Bạn Lạc Di, ông nhớ cháu là học sinh tiểu học.”

“Đúng vậy.” Lạc Di yên lặng mở cặp sách, lấy ra hai quyển sách, một quyển toán cấp hai, một quyển toán cấp ba.

Ngữ văn quá đơn giản, hoàn toàn không làm khó được cô, toán thì cô quên mất một ít, phải ôn lại.

Sở trưởng Nhiếp ngạc nhiên nhìn hai quyển sách toán này: “Cháu đã đọc hết rồi à?”

Lạc Di nhấc quyển sách cấp ba lên, giở một tờ trong đó ra: “Mới chỉ xem đến đây thôi.”

Đây là công thức lượng giác sin.

Sở trưởng Nhiếp im lặng, có vài đứa trẻ trời sinh đã khác người thường.

Ông ấy gặp rất nhiều đứa bé thông minh tuyệt đỉnh, đặc biệt xuất sắc ở một phương diện, Lạc Di cũng là một trong số đó.

Ông ấy nổi lên tâm trạng yêu quý người tài: “Hiểu không?”

“Hơi khó ạ.” Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Lạc Di hơi cau lại.

Ánh mắt Sở trưởng Nhiếp ấm áp hơn rất nhiều, rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ, ông ấy nhận cuốn sách nghiêm túc giảng bài cho Lạc Di.

Ông ấy vào sâu ra cạn, phân tích cực kỳ sâu; Lạc Di nghe vô cùng nghiêm túc, liên tục gật đầu.

Chỗ nào không biết, cô hỏi ngay.

Khả năng tiếp nhận của cô rất cao, nói một lần đã hiểu.

“Sở trưởng Nhiếp, ông giảng thật rõ ràng, cháu vừa nghe đã hiểu, thật là lợi hại, ông đã tốt nghiệp đại học danh tiếng đúng không?”

Cô nịnh nọt, đôi mắt lấp lánh tỏa sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn đặc biệt đáng yêu.

Trong lòng Sở trưởng Nhiếp mềm nhũn, còn nhỏ như vậy đã gặp phải, đối diện trực tiếp với điều xấu, thật là thảm.

“Ông từng học bổ túc ở Hoa Thanh .” Ông là một trong số ít quân nhân có bằng cấp cao, có chút kiêu ngạo.

“Oa, trường top đầu, cháu cũng muốn thi vào…” Lạc Di kịp thời dừng lại: “Không đúng không đúng, cháu muốn thi vào đại học Thủ Đô.”

Sở trưởng Nhiếp cực kỳ ngạc nhiên: “Sao lại không phải Hoa Thanh ? Ông nói này, Thanh Hoa mới là No1.”

Hai trường lớn trước nay chưa từng ngừng tranh đấu, hóa ra đã bắt đầu từ lúc này. Lạc Di theo bản năng hỏi lại: “Đại học Thủ Đô đồng ý sao?”

Mọi người: “...”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 216: Chương 216



Không phải, hai người thảo luận đề tài này thật sự được sao?

Hoa Thanh và Thủ Đô có thể tùy tiện thi đậu? Còn có thể như cải trắng tùy ý chọn nhặt? Quá mức rồi!

Cái gì là làm màu? Đây là làm màu cấp cao nhất, vô tình làm tổn thương người khác.

“Đã qua nửa giờ.”

Vương Hoa gấp gáp nhéo bài thi, không chịu buông tay, sắc mặt trắng bệch.

Vương Hải Thanh âm thầm sốt ruột, ai rõ con trai bằng cha chứ, trình độ con trai ông ta như nào ông ta vẫn rất rõ.

Trình độ trung bình, cách tiêu chuẩn đứng đầu vẫn còn rất xa, nhưng cơ hội lần này quá khó đạt được, chỉ cần nắm chắc sẽ có thể giúp con nhận được chương trình đào tạo tốt nhất, về sau một đường bằng phẳng, khởi điểm cao hơn bạn cùng lứa tuổi.

Hơn nữa, cuộc thi như vậy chỉ tổ chức một lần, lần sau không biết khi nào, nói không chừng vĩnh viễn không tổ chức lại.

Bỏ lỡ lần này, chẳng khác nào bỏ lỡ cả đời, nên ông ta mới làm liều.

Có nguy hiểm mới có phú quý, nguy hiểm càng lớn ích lợi lại càng lớn.

Trước đó ông ta còn chuẩn bị thật tốt, kẻ c.h.ế.t thay cũng đã sắp xếp.

“Sở trưởng Nhiếp, Vương Hoa nhà tôi tuổi còn nhỏ, gặp trường hợp như vậy khó tránh khỏi căng thẳng, có thể thi không tốt, mong được chỉ giáo.”

Vẻ mặt Sở trưởng Nhiếp lạnh nhạt: “Lạc Di tuổi còn nhỏ hơn, nhưng con bé thi được điểm tuyệt đối.”

Vương Hải Thanh vừa nghe lời này, cả người lạnh toát.

Rốt cuộc Vương Hoa cũng nộp bài thi. Sở trưởng Nhiếp chấm xong, giơ cả hai bài thi cho mọi người đều thấy rõ.

Lạc Di làm được tất cả, một trăm điểm.

Vương Hoa làm hết đề tính nhẩm, nhưng một phần ba là sai, đề phương trình ứng dụng ở mặt sau đều bỏ trống.

59 điểm, điểm đỏ tươi chói mắt cực kỳ. Mắt Vương Hải Thanh đau đớn, ông ta há miệng th* d*c muốn biện minh, nhưng nhìn thấy biểu cảm lạnh lẽo Sở trưởng Nhiếp, hai chân mềm nhũn, không tự chủ được quỳ rạp xuống đất.

Ở trước mặt lực lực mạnh như vậy, hoa ngôn xảo ngữ đều vô dụng cả.

Sở trưởng Nhiếp tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình, cũng ra kết luận: “Đây là trình độ thật sự của hai người, thực lực cách xa, bạn Lạc Di không cần làm gì cả, tôi sẽ thông báo việc này với bộ phận liên quan.”

Tuy rằng quân sự và chính trị là hai bộ phận khác nhau, nhưng có thể thông báo, làm rõ tình huống cho đối phương.

Có lời này của Sở trưởng Nhiếp, ai dám không để trong lòng?

Nhóm người mặc áo Tôn Trung Sơn thấy được chuyện này, trong lòng còn có gì không rõ?

Bọn họ cực kì khinh bỉ Vương Hải Thanh, đến cả một đứa trẻ mà cũng hãm hại, hết thuốc chữa rồi, không phải người.

Vương Hải Thanh như thấy được vận mệnh của chính mình, cho dù có chỗ dựa to lớn, lần này cũng không che chở được ông ta.

Sao lại rơi vào tay người này cơ chứ?

Ông ta ra vẻ đau khổ cầu xin: “Sở trưởng Nhiếp, tôi… Tôi chỉ là nhất thời hồ đồ…”

Vương Hoa bị dọa đến khóc, sợ hãi run người.

Sở trưởng Nhiếp lười nói lý với hai cha con này, kéo Lạc Di đến trước mặt: “Bạn Lạc Di, cháu chịu khổ rồi.”

Tảng đá lớn đè nặng trong lòng Lạc Di huyền nửa ngày nay rốt cuộc rơi xuống đất, cả người cô đều nhẹ nhàng.

“Cảm ơn ông, Sở trưởng Nhiếp, nếu không có ông, cháu chỉ sợ không thể rửa sạch oan khuất, bị người ta huỷ hoại tiền đồ tương lai, còn phải chịu đựng nhục nhã vô cùng tận, nói không chừng còn chưa lớn đã bị bức tử. “

Sắc mặt nhóm nhân viên công tác đều thay đổi, hoàn toàn có khả năng này. Tưởng tượng đến một thiên tài nhỏ tư chất hơn người chưa nở rộ đã bị người hại chết, trong lòng mọi người đều bực bội khó chịu.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 217: Chương 217



Họ càng chán ghét Vương Hoa hơn. Người này suy đồi đạo đức, phẩm hạnh cực kỳ đê tiện, tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha cho ông ta được.

Mọi người đều thầm bày tỏ, cần phải để mắt đến việc này, nhất định phải trừng phạt người này thích đáng.

Có chỗ dựa? Có quan hệ? Ha ha, bọn họ cũng không ăn chay.

Dám lợi dụng bọn họ để hại người thì phải chuẩn bị để bị trả thù sau khi bị phát hiện, ồ, không đúng, là chủ trì chính nghĩa, bình định loạn lạc!

Lời nói của Lạc Di đã khơi mào lòng chính nghĩa của mọi người: “Cho nên, cháu hy vọng có thể nghiêm trị những người liên quan, nhổ tận gốc ô dù phía sau, không để có thêm người vô tội bị hại. Bọn họ sẽ không giống may mắn như cháu, gặp được ông.”

Nửa câu đầu có nhắc đến, muốn làm to vụ này, nhưng nửa câu sau làm người khác im lặng.

Không biết có bao nhiêu người bị hủy hoại bởi những âm mưu như vậy, cũng không biết có bao nhiêu người không thể tìm sự giúp đỡ, sống trong tuyệt vọng.

Sở trưởng Nhiếp ghét cái ác như kẻ thù, chỉ nói hai chữ: “Yên tâm.”

Vương Hải Thanh rốt cuộc ý thức được mọi chuyện không ổn, chỉ cần chỗ dựa của ông ta không đổ, mấy năm sau còn có thể Đông Sơn tái khởi, nhưng chỗ dựa đổ… Ông ta sẽ thật sự xong đời.

“Lạc Di, chú là cha nuôi của chị họ cháu, chúng ta là họ hàng, bà nội cháu rất quý chú.”

Ông ta còn có mặt mũi xưng người thân, khiến người ở đây đều ghê tởm.

Đây là quá mức hồ đồ rồi, đến cả bà nội cũng muốn đại nghĩa diệt thân, chứ đừng nói đến loại người thân hờ này.

Lạc Di cũng chẳng thèm liếc nhìn ông ta, tiếp tục nói: “Cháu bị oan nặng như vậy, hy vọng có thể được…”

“Cháu muốn cái gì, chú đều có thể cho cháu.” Vương Hải Thanh giống c.h.ế.t đuối mà vớ được cọc gỗ: “Chú cho cháu tiền, rất nhiều rất nhiều tiền.”

Trước mặt nhiều người như vậy lại công khai hối lộ, đây là đường cùng rồi sao? Lạc Di căn bản không quan tâm: “Cháu muốn chú đăng bài thanh minh xin lỗi trên báo một tháng.”

Vương Hải Thanh thân thể run lên, con bé thật tàn nhẫn, lưu lại chứng cứ như vậy, thanh danh ông ta hoàn toàn bị huỷ hoại, sao còn có thể tính đến chuyện tương lai?

“Chú có thể dùng tiền bồi thường.”

Lạc Di chính đáng tức giận mắng: “Mấy đồng tiền dơ bẩn đã muốn mua chuộc cháu? Mơ đẹp đấy, nhưng tôn nghiêm của cháu là vô giá.”

Mắt cô trợn tròn, tức giận ngút trời.

Ỷ có chút tiền là có thể mua chuộc à? Buồn cười, nếu không một đao c.h.é.m đứt mọi lo lắng thì cô chẳng thể bình yên một ngày.

“Nói rất đúng, bạn Lạc Di, không thể cúi đầu trước kẻ xấu.” Sở trưởng Nhiếp trực tiếp lên tiếng, nhân viên công tác sôi nổi gật đầu.

Vương Hải Thanh: “...” Ông ta thành kẻ xấu? Cứ thế bị chụp mũ?

Một tin đồn nhanh chóng lan truyền đến thôn Lạc Gia, Lạc Di bị bắt quả tang gian lận trong cuộc thi nên đã bị bộ phận liên quan bắt đi, nghe đâu còn phải ngồi tù.

Nhất thời, cả thôn náo loạn cả lên, khắp nơi đều bàn tán sôi nổi, tin tức càng ngày càng vi diệu.

Lạc Quốc Vinh giữ chặt lấy vai Lạc Nhiên: “Rốt cuộc ai mang chị gái con đi?”

“Con không biết.” Tuy Lạc Nhiên chạy về báo tin, nhưng cậu bé quá sợ hãi nên cứ bật khóc nức nở: "Là hai người mặc áo Tôn Trung Sơn."

Lạc Quốc Vinh muốn phát điên, Tiểu Di nhà ông ngoan ngoãn như vậy, gian lận cái quái gì, nhà ông có điều kiện đến mức đó sao? Ông chỉ là một nông dân, làm gì có bản lĩnh đó chứ?
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 218: Chương 218



“Có nói đi đâu không?”

Lạc Nhiên vẫn cứ lắc đầu, khóc lóc thảm thiết.

Cậu bé đột nhiên nhớ lại những lời chị gái đã nói với mình trước khi đi: "Cha, chị sẽ không sao đâu. Chị ấy thông minh như thế, với lại hiệu trưởng Ngô cũng sẽ đi cùng chị mà. À đúng rồi, chị bảo chúng ta cứ ở nhà đợi chị, đừng có chạy lung tung, trong lòng chị biết rõ rồi.”

Làm sao Lạc Quốc Vinh có thể yên tâm được chứ? Sao đang yên đang lành lại bị cuốn vào chuyện thế này chứ?

Ngô Tiểu Thanh ngồi ngơ ngác, lòng rối như tơ vò, dù cho con gái bà có thông minh thì vẫn chỉ là một đứa trẻ, làm sao có thể hiểu được bản tính con người đáng sợ đến chừng nào.

Những người trưởng thành như bọn họ cũng không tránh khỏi bị tính kế.

Bà buộc bản thân phải bình tĩnh lại: “Quốc Vinh, anh đi ra ngoài nghe ngóng đi, nhất định phải hỏi thăm cho rõ ràng.”

“Được.” Lạc Quốc Vinh vội vã chạy ra ngoài.

Lúc ông vừa ra khỏi nhà thì gặp thầy thuốc Lý nghe tin chạy đến, sắc mặt thầy thuốc Lý cũng không tốt: “Lạc Quốc Vinh, tôi nghe bảo tên Vương Hải Thanh giở trò, ông ta lấy trộm bài thi rồi nói là trộm cho Tiểu Di.”

Lạc Di là đệ tử ông ấy yêu thích nhất, gặp chuyện như vậy, ông ấy tức giận hơn bất cứ ai.

Người khác không biết, nhưng mà ông ấy biết rõ nhất, Lạc Di thông minh như hồ ly, đối với cô, tính nhẩm chỉ là một miếng bánh nhỏ.

Haizzz, cây to đón gió lớn.

Lạc Quốc Vinh nổi đóa lên, lập tức cầm xẻng lao ra ngoài. Mẹ nó chứ, ông phải đi đập nát nhà họ Vương.

Sao có thể ức h.i.ế.p người khác thế chứ?

Thầy thuốc Lý vội vàng ôm ông lại, cố gắng an ủi: “Bình tĩnh, bình tĩnh trước cái đã. Lúc này gây chuyện thì càng khó làm sáng tỏ được, việc cấp bách là phải tìm được Lạc Di.”

Con bé một thân một mình bị đưa đến nơi xa lạ chắc sẽ sợ lắm.

Hai mắt Lạc Quốc Vinh đỏ hoe, ông nghiến răng nghiến lợi, quay đầu lại nói với vợ rằng trước tiên ông sẽ đến trường tiểu học Hồng Tinh để hỏi thăm.

Tuy nhiên, tin tức rất vụn vặt, không hề có chút giá trị nào.

Ông giống như một con thú bị nhốt trong chuồng, chạy loạn khắp sân, nên đi tìm ai đây? Sự bất lực trong lòng ép ông muốn phát điên, tại sao? Vì sao? Ông nên làm thế nào đây?

Ngô Tiểu Thanh đeo khẩu trang dẫn theo Lạc Nhiên chạy tới: “Đi, chúng ta về ủy ban xã trước rồi tìm lãnh đạo xã, bọn họ chắc chắn phải biết tình hình.”

“Ừ, đúng vậy.” Lạc Quốc Vinh sốt ruột đến mức không nghĩ ra chuyện này.

Dân làng đều chỉ trỏ vào họ, nhưng ngại Ngô Tiểu Thanh bị bệnh lao nên không dám đến gần.

Họ mượn hai chiếc xe đạp, chạy một mạch về ủy ban xã, dọc đường đi, tâm trạng vô cùng nặng nề.

Khi đến ủy ban xã, Ngô Tiểu Thanh hành động có trật tự, biết cách ứng xử với mọi người nên thuận lợi gặp được lãnh đạo ủy ban xã.

Vẻ mặt của lãnh đạo ủy ban xã rất nghiêm túc, chỉ nói một câu: “Tình huống cụ thể thì tôi không thể nói được, các ban ngành liên quan đã tiếp nhận việc này và đang tiến hành điều tra kỹ lưỡng, nếu có tin tức gì, tôi sẽ thông báo cho hai người đầu tiên, nên hai người hãy về nhà chờ trước đi.”

“Nhưng anh phải nói cho chúng tôi biết con tôi đang ở đâu chứ? Con bé...” Khóe mắt Lạc Quốc Vinh ươn ướt, giọng nói nghẹn ngào: “Con bé có bị thương không? Nó vẫn còn là con nít.”

Lãnh đạo ủy ban xã im lặng thở dài, thấy họ thật sự đáng thương, mới tiết lộ một chút tin tức: “Tôi chỉ có thể nói, ban ngành liên quan rất cẩn thận, bọn họ có kỷ luật.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 219: Chương 219



“Kỷ luật?” Ngô Tiểu Thanh giật mình: “Vậy tôi chỉ muốn hỏi một câu, con bé có an toàn không?”

Vị lãnh đạo ủy ban xã trả lời không cần suy nghĩ: “Tất nhiên rồi, dù có điều tra ra chuyện gì thì cũng không thể đánh đập hay g.i.ế.c c.h.ế.t một đứa trẻ.”

Vào tù thì càng không thể, rốt cuộc họ đang nghĩ gì vậy?

Nhưng tâm trạng của người làm cha mẹ thì người khác sao có thể hiểu được.

Con cái nhà mình không biết tung tích, đi đâu không rõ ràng, chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến họ phát điên.

Cả nhà đứng bên đường, mù mịt nhìn xung quanh, không biết nên làm gì.

Thầy thuốc Lý cau mày: “Tiếp theo chúng ta nên đi đâu?”

Ngô Tiểu Thanh cắn răng: “Chúng ta đi đến nhà họ Vương đi.”

“Được.” Lạc Quốc Vinh đã không thể tự mình suy nghĩ nữa mà chỉ nghe theo lời vợ.

Nhà họ Vương nằm trong con hẻm phía sau hợp tác xã cung tiêu, là một tòa nhà nhỏ màu đỏ hai tầng vô cùng hoành tráng.

Họ gõ cửa, một cô gái nông thôn bước ra, nói là em họ xa nhưng thực chất là người giúp việc: “Các người là ai? Có chuyện gì không?”

Đầu Lạc Quốc Vinh chảy mồ hôi đầm đìa: “Tôi đang tìm vợ của Vương Hải Thanh, bảo cô ấy ra đây, tôi họ Lạc.”

Người giúp việc nhìn họ rồi quay lại lớn giọng gọi chị dâu. Theo tiếng kêu của cô ấy, một người phụ nữ rất phúc hậu bước ra. Bà ta mặc một chiếc váy xinh đẹp, đi đôi giày da đen, có loại kiêu ngạo vì được sống trong an nhàn sung sướng.

Bà ta nhìn thấy Ngô Tiểu Thanh, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Là cô sao? Ngô Tiểu Thanh?”

Mắt Ngô Tiểu Thanh hơi nheo lại: “Cô biết tôi sao? Hình như chúng ta chưa từng gặp nhau.”

Hứa Phương Lệ nhìn bà chằm chằm, ánh mắt ấy khiến người khác cảm thấy rất bất an.

“Sao các người còn dám chạy tới nhà tôi? Các người hại nhà chúng tôi chưa đủ hay sao?”

Lời vu cáo này đã chọc giận Lạc Quốc Vinh: “Người phụ này bị sao vậy?Rốt cuộc là ai hại ai? Lương tâm chồng cô bị chó gặm rồi, ngay cả một đứa trẻ mà cũng hại.”

Hứa Phương Lệ cười nhạo: “Đừng nói nhảm, rõ ràng con gái ông giống như mẹ nó, đều không an phận…”

“Chát.” Lạc Quốc Vinh không đánh phụ nữ nhưng miệng người phụ nữ này dơ bẩn như thế, không đánh thì cảm thấy có lỗi với chính mình.

Tiểu Di chỉ mới mười một tuổi.

Hứa Phương Lệ che gương mặt bị đánh sưng của mình, ánh mắt ngập tràn tức giận, giơ tay muốn đánh trả lại nhưng bị Lạc Quốc Vinh đẩy mạnh. Bà ta suýt ngã ngửa, cô giúp việc nhanh chóng đỡ lấy bà ta.

Hứa Phương Lệ thấy đối phương đông người hơn, mình không phải là đối thủ nên dứt khoát quyết định: “Ông dám đánh tôi sao? Được lắm, A Hương, mau gọi công an bắt lấy tất cả bọn họ đi, các người đừng mong thoát.”

Không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa, bà ta và Vương Hải Thanh đều là cá mè một lứa.

Bà ta sợ Lạc Quốc Vinh lại đánh tiếp nên hét lớn lên: “Mọi người mau ra mà xem, gã đàn ông này vô duyên vô cớ chạy tới đánh người, người đàn bà này càng không ra gì, nói muốn cướp chồng tôi.”

Bà ta la làng, hàng xóm tứ phía ào ào chạy lại vây quanh xem.

Đến trước nhà đòi cướp chồng? Đây là điên rồi sao?

Lạc Quốc Vinh tức giận đỏ bừng cả mặt, ông chưa bao giờ thấy qua một người phụ nữ vô liêm sỉ như vậy: “Các người sẽ gặp báo ứng.”

Lúc này Hứa Phương Lệ không còn sợ nữa, tất cả đều là hàng xóm quen biết nên đương nhiên sẽ giúp đỡ bà ta. Ỷ có nhiều người, bà ta không sợ nữa: “Báo ứng sao? Tôi chưa bao giờ tin điều này, chỉ có mấy loại người nhà quê mới mê tín lạc hậu như thế. Đúng rồi, thêm một tội mê tín dị đoan, có lẽ sẽ bị giam thêm mấy ngày.”
 
Back
Top Bottom