Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 200: Chương 200



Vương Hoa nhận lấy chứng nhận và lãnh đạo trong tay lãnh đạo, nở nụ cười miễn cưỡng.

Thi chỉ có hạng nhất, người khác chỉ nhìn thấy hạng nhất, ai sẽ để ý người hạng hai là ai chứ?

Dưới hào quang của Lạc Di, cậu ta không thể nào phát sáng.

Tại sao có thể như vậy? Rõ ràng dù cậu ta đã biết trước đề thi, vẫn không thể thắng nổi Lạc Di.

Thua vì kém một điểm.

Chỉ một điểm! Đáng hận! Quá đau khổ, quá không cam lòng.

Cậu ta trăm phương ngàn kế kích động tâm trạng của đối phương, đối phương lại không bị ảnh hưởng, trái lại tâm trạng cậu ta xao động cực lớn, không giành được giải nhất.

Trong lòng cậu ta nảy ra một suy nghĩ, chỉ cần Lạc Di tồn tại, cậu ta vĩnh viễn không thể nổi trội.

Ở cùng một không gian, thời gian với cô, làm bạn cùng tuổi với cô là nỗi bi ai.

Lạc Di không quan tâm cậu ta nghĩ gì, mà quan tâm tới thành tích của những bạn khác trong đội của mình.

Đáng tiếc, họ không vào được top 10.

Đội trung học cơ sở có hai người được hạng nhất, là Tiêu Thanh Bình và Tiêu Ngô Đồng, một nữ sinh.

Mọi người đều không ngờ tới kết quả này, chỉ có một phần thưởng được chuẩn bị, nhất thời hoàn cảnh trở nên lúng túng.

Tiêu Thanh Bình chủ động tỏ ý rằng mình không cần đồng hồ đeo tay, nhường cho Tiêu Ngô Đồng.

Cậu tỏ thái độ như thế chứng minh được phẩm chất tốt đẹp của cậu, bên tổ chức cũng không thể để cậu tay không ra về, nên cho cậu 120 đồng, thêm năm mươi vé công nghiệp nữa.

Phía sau rất thuận lợi, hoàn thành toàn bộ chương trình.

Những học sinh đạt giải còn chụp ảnh lưu niệm với lãnh đạo nữa. Lạc Di chủ động yêu cầu chụp thêm một tấm cá nhân, cô sẽ trả tiền.

Thời buổi này chụp ảnh không dễ dàng, ở huyện thành nhỏ không có quán chụp ảnh, muốn chụp một tấm phải chạy thật xa lên thành phố, quá khó khăn.

Thợ chụp ảnh không dám làm chủ, xin chỉ thị của lãnh đạo, được cho phép, đó chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Lạc Di vui vẻ nói cảm ơn, giữ lại địa chỉ, rửa ảnh xong sẽ gửi cho cô một tấm.

Dù nói chuyện với ai, cô cũng đều tự nhiên hào phóng, đúng mực, khiến các lãnh đạo phải nhìn cô mấy lần.

Một đứa bé như thế này, sao một gia đình phổ thông nuôi ra được?

Ông ấy hỏi thêm mấy câu, Lạc Di ngoan ngoãn trả lời, đơn giản kể lại tình hình trong nhà, tỏ vẻ vô cùng khôn khéo hiểu chuyện.

Vị lãnh đạo này họ Nhiếp, nhìn thấy cô thì không khỏi nhớ tới cháu gái nhỏ nhà mình, cảm thán: “Cháu hiểu chuyện như vậy, nhất định cha mẹ cháu rất vui.”

“Đương nhiên rồi ạ.” Lạc Di làm ra động tác thỏ con đáng yêu: “Cháu đáng yêu thế này, người tốt đều thích cháu.”

Sở trưởng Nhiếp buồn cười: “Ai không thích cháu thì là người xấu hả?”

“Đúng rồi ạ.”

Làm động tác đáng yêu xong, Lạc Di vui vẻ chạy ra tụ tập với các bạn, mọi người cùng lên xe về nhà.

Ngoài cổng trường có xe buýt, nhân lúc chờ xe, Lạc Di nghĩ tới một chuyện: “Hiệu trưởng An, em muốn đổi phần thưởng thành một cái máy may, ở bách hóa trên huyện có bán máy may không ạ? Bao nhiêu tiền ạ?”

Hiệu trưởng An sửng sốt: “Tại sao em muốn đổi thành máy may? Đồng hồ đeo tay có nhiều ý nghĩa mà, hơn nữa em cũng cần một cái đồng hồ đeo tay.”

Lạc Di biết tầm quan trọng của đồng hồ đeo tay, nhưng học tiểu học còn chưa cần đến, đợi lên trung học rồi tính sau.

“Em còn nhỏ mà, không vội ạ, nhưng nhà em cần một cái máy may, em không muốn mẹ quá vất vả.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 201: Chương 201



Cô vừa nghĩ đến đã báo với hiệu trưởng An ngay, dù sao cũng là phần thưởng, muốn xử lý cũng cần báo cáo.

Trong mắt hiệu trưởng An lóe lên một tia thán phục, đứa trẻ này biết suy nghĩ cho người khác, quan tâm người nhà, hiếu thảo với cha mẹ, là một học sinh giỏi đức hạnh đoan chính.

Sắc mặt ông ấy trở nên nhu hòa: “Cửa hàng ở huyện thì khó mà nói được, máy may luôn bán rất chạy, cung không đủ cầu, giá khoảng một hai trăm gì đó.”

Thời gian quá gấp nên mọi người không đi dạo trong thành phố, lúc đổi xe thì ăn lương khô tự mang theo.

Lạc Di móc ra một gói bánh quy Vạn Niên Thanh và hai quả trứng gà, chia cho Tiêu Thanh Bình ăn chung.

Hôm Chủ Nhật, cả nhà cô lên huyện, ăn cơm trưa ở nhà họ Tiêu, ăn nhiều, tình cảm cũng rất sâu.

“Anh cũng mang đồ ăn theo.” Tiêu Thanh Bình mang theo hai cái bánh bột mì, Lạc Di lắc đầu: “Thời tiết này hơi lạnh, mang về ăn đi.”

Được rồi, Tiêu Thanh Bình không khách khí với cô nữa, cầm mấy cái bánh quy lên ăn.

Vương Hoa đứng xa xa, thỉnh thoảng nhìn tới, nhưng hai người đều lười phản ứng cậu ta.

Điều lạ là Vương Hoa luôn không lên tiếng, giữ yên lặng.

Đường trở về vẫn lắc lư như thế, đổi xe qua lại, người chen nhau. Suốt dọc đường, Tiêu Thanh Bình nắm c.h.ặ.t t.a.y Lạc Di, bảo vệ cô rất tốt.

Cậu rất biết cách chăm sóc người khác, luôn quan tâm, đặt cô làm đầu.

Lạc Di cũng không cần bận tâm, đi theo sau cậu là được.

Khi đến huyện thành, trời đã tối rồi, xe buýt dừng lại, đám trẻ ào xuống như ong vỡ tổ.

Phụ huynh chờ thật lâu tiến lên đón. Lạc Di nhìn thấy Lạc Quốc Vinh, hưng phấn chạy tới: “Cha.”

Lạc Quốc Vinh ôm con gái, trái tim luôn treo ngược rốt cuộc cũng được hạ xuống rồi.

“Sao tay con lạnh thế? Cha ủ ấm cho con, có đói bụng không? Nhà ăn quốc doanh đã đóng cửa mất rồi…”

Ông không hỏi gì cả, chỉ quan tâm sức khỏe của con gái.

Tiêu Thanh Bình chỉnh lại cổ áo, gió đêm đầu xuân rất lạnh: “Chú, chú tới nhà cháu ăn cơm đi, ông nội cháu đã ở nhà.”

Không còn xe buýt về nữa, Lạc Quốc Vinh chào các thầy cô rồi kéo con gái theo sau.

Cách đó không xa, Vương Hải Thanh thất vọng nhìn con trai, đau lòng ôm đầu. Đã tạo ra cơ hội tốt như thế cho nó rồi mà nó vẫn không nắm chắc.

Sao ông ta lại sinh ra một đứa ngu xuẩn như thế cơ chứ?

Vương Hoa cúi đầu thật thấp, không dám nhìn vào mắt cha: “Đều tại Lạc Di…”

“Im miệng.” Vương Hải Thanh khẽ quát rồi mang con trai đi tới, nở nụ cười mời chào: “Lạc Quốc Vinh, đi ăn cơm với chúng tôi đi, tôi quen người trong huyện.”

“Không cần đâu.” Lạc Quốc Vinh có điên mới đi ăn với loại người này. Ông dẫn con gái đi, không hề nể mặt.

Nhà họ Tiêu, chợt phát ra hai tiếng cười lớn vui vẻ.

Ông cụ Tiêu vô cùng vui vẻ, cười rất lớn, mặt mũi đều giãn ra: “Không hổ là cháu trai của ông, tốt lắm.”

Lạc Quốc Vinh thì ôm cái đài ban dẫn và đồng hồ đeo tay, vui như nở hoa.

Bảo bối, tất cả đều là bảo bối hiếm có.

Bốn món đồ mà người khác vất vả truy cầu, Lạc Di nhà ông lại lấy được hai cái! Giỏi quá!

Ai ôi, Lạc Di nhà ông đúng là bảo bối mà.

Con gái ưu tú như thế, phải thưởng mới được.

Ông ấy hôn mạnh mấy cái vào mặt con gái, trên mặt viết rõ chữ hưng phấn: “Tiểu Di à, con muốn ăn gì? Cha nấu cho con.”

Ông nấu cơm rất ngon, khi Ngô Tiểu Thanh bận, ông sẽ nấu cơm.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 202: Chương 202



Lạc Di nói không chút nghĩ ngợi: “Có cơm thừa, cha làm cơm chiên trứng đi.”

Món này rất dễ, cũng rất nhanh, cô rất đói.

“Được nha.” Lạc Quốc Vinh xắn tay áo lên bắt đầu làm việc.

Ông cố ý bỏ nhiều dầu hơn, khuấy bốn quả trứng gà đảo với cơm, đợi dầu sôi rồi bỏ cơm vào chiên, lại bỏ thêm đậu xanh nấu chín, chiên đên khi từng hạt cơm tách nhau ra, bỏ thêm gia vị là ăn được.

Lạc Di bưng chén cơm to, vùi đầu vào ăn, ăn như hổ đói.

Túi bánh quy kia không thấm vào đâu, ăn cơm chắc bụng nhất.

Lạc Quốc Vinh thấy vậy thì đau lòng, múc thêm cơm cho cô: “Sao không mua tô mì trong thành phố mà ăn?”

“Không rảnh ạ.” Trong miệng Lạc Di đầy cơm chiên trứng, hai má phồng lên như con sóc nhỏ.

Ăn cơm xong, hai cha con nhà họ Nhạc định tới nhà khách ở một đêm, nhưng ông cụ Tiêu lại giữ bọn họ lại.

Chăn trên giường đã chiếm một nửa, bọn họ biết ngủ ở đâu đây?

Tiêu Thanh Bình chỉnh lại đồ đạc: “Lạc Di, em ngủ trên giường đi, anh và chú ngủ dưới đất.”

Nhà trong thành rất nhỏ, có khi mười mấy người ở chung một nhà, chen chúc nhau cũng có thể ngủ được.

“Không cần phiền toái thế đâu…” Trong tay Lạc Quốc Vinh có tiền, không muốn để con gái mình chịu thiệt.

Tiêu Thanh Bình nhìn ông: “Chú có thư giới thiệu không?”

Lạc Quốc Vinh ngây người, ở nhà khách còn cần thư giới thiệu nữa sao? Ông ấy không đi khỏi nhà quá xa, không có kinh nghiệm, chỉ là một người nhà quê thôi.

Hai cha con nhìn nhau, đều không biết.

Lạc Di nằm ở giường trên, chăn rất ấm, ga giường được giặt bạc màu nhưng rất sạch.

Cô nhìn trần nhà lốm đốm, bỗng nhiên nói: “Cha, con đặt ra một mục tiêu nhỏ.”

Lạc Quốc Vinh sắp ngủ lập tức tỉnh lại: “Hả? Là gì?”

Lạc Di đã hoàn thành mục tiêu chia nhà vượt dự định, cũng thuận lợi hoàn thành việc học.

“Chúng ta cố gắng kiếm tiền mua nhà ở huyện thành đi, nhỏ chút cũng không sao, có thể ở là được ạ. Sau này con muốn đi học trong huyện, trường cấp hai không có kí túc xá, thuê phòng không bằng mua nhà.”

Lạc Quốc Vinh trợn tròn mắt, mua nhà ở huyện á? Ông không dám nghĩ tới.

Nhưng con gái đã lên tiếng, làm cha đương nhiên phải ủng hộ vô điều kiện.

“Được, cha mẹ sẽ cố gắng kiếm tiền.”

Lạc Di cười híp mắt, trong lòng ấm áp. Đã mệt nhọc cả ngày, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Nhưng Lạc Quốc Vinh lại không ngủ được, ông phải làm thế nào mới có thể kiếm được đủ tiền mua một căn nhà nhỏ chứ.

Bây giờ vợ đang làm việc biên chế ở hợp tác xã cung tiêu, một tháng kiếm được bốn năm mươi hào, nhưng chi tiêu hằng ngày, các con đi học.

Tiêu Thanh Bình ngủ bên cạnh ông trở mình: “Chú, nhà nhỏ trong huyện khoảng một ngàn, chú và thím kiếm hai năm là được, nếu không đủ, nhà cháu có thể cho chú thím mượn.”

Một tháng hai ông cháu làm thủ công kiếm được hai mươi hào, cộng thêm ông nội quét đường được hai mươi hào, hằng ngày ăn rau do nhà họ Lạc trồng, không tiêu đến tiền.

Tính như thế, một năm cũng tiết kiệm được mấy đồng, còn thêm cả tiền thưởng cậu vừa nhận được, rất nhiều.

Cậu có lòng như thế, Lạc Quốc Vinh rất cảm động, nhưng sao có thể mượn họ được, hai ông cháu này khó khăn hơn bất kì ai.

Tiêu Thanh Bình rất tiết kiệm, nhưng không được nhà họ Lạc viện trợn, giờ họ không có những ngày ăn no mặc ấm đâu.

So với tiền, ông coi trọng ân tình hoạn nạn có nhau hơn.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 203: Chương 203



“Chú, Lạc Di muốn dùng hai phần thưởng kia đổi thành máy may…”

Lạc Di quá mệt, quên nói chuyện đó với Lạc Quốc Vinh, ông nghe thấy thì ngạc nhiên ngồi dậy: “Gì cơ?”

Hai phần thưởng này rất có giá trị kỉ niệm, quan trọng là ông còn chưa được khoe với thôn đâu.

Tiêu Thanh Bình hạ thấp giọng xuống, không muốn đánh thức người đang ngủ.

“Em ấy không muốn thím quá mệt, còn có thể kiếm nhiều tiền hơn. Cháu cảm thấy chủ ý này cũng được, bây giờ máy may hữu dụng hơn đồng hồ đeo tay nhiều, đài thì giữ lại đi, thiếu tiền thì cháu bù.”

Cậu tỉnh táo phân tích, rất có lí trí.

“Làm sao có thể để cháu bù được?” Lạc Quốc Vinh rất an tâm, đứa trẻ này thật tốt: “Chú mượn cháu thôi, tuần tới sẽ trả cho cháu.”

Thời tiết quang đãng, sáng sớm Lạc Quốc Cường đã sắp xếp cho người dân ra ruộng làm việc. Bà cụ Lạc nhìn một vòng, nhíu mày lại: “Quốc Vinh đâu? Nó lại lười biếng à?”

Lạc Quốc Cường cũng rất bất mãn: “Hôm qua xin nghỉ đi lên huyện thành, trước khi đi đã nói, có lẽ buổi tối không về được.”

Bà cụ Lạc nghĩ tới cục diện rối rắm nhà thằng ba, trong lòng lại không thoải mái. Nhìn xem con thứ ba cưới phải tai họa gì? Bị bệnh lao, không làm được việc gì, còn phải uống thuốc.

“Lại là vì Lạc Di, trong mắt nó chỉ có đứa con gái không hiểu chuyện đó thôi, cả ngày đi thi có thể kiếm cơm à? Nông dân chúng ta cứ thành thật xuống ruộng làm việc, làm một ngày có ăn một ngày. Nếu nó yêu thương con gái thật lòng thì nên sớm cho Lạc Di nghỉ học, dạy nó làm ruộng.”

Dù trước kia nó thắng được vài món đồ, nhưng đó là may mắn, ngu dốt, không thể lâu dài được.

Lúc khoe khoang, Lạc Quốc Vinh nói một nửa giấu một nửa, người ngoài chỉ thấy mấy món đồ giá trị không cao, nóng mắt một trận là được, bà cụ Lạc căn bản không biết Lạc Di thắng được bao nhiêu thứ tốt.

Lạc Xuân Mai thường nói xấu về Lạc Di với bà cụ Lạc, khiến bà ta càng ngày càng không thích cô.

“Nhà nó khác nhà người khác, một đứa đi làm nuôi cả nhà. Lạc Di mười một tuổi, có thể cầm sáu công điểm, một con oắt con đi học gì chứ? Phí tiền.”

Lạc Quốc Cường bị bà ta chọc cho đau đầu: “Được rồi, mẹ, mẹ đừng nói nữa.”

“Mẹ cũng vì tốt cho chúng nó thôi.” Bà cụ Nhạc trừng mắt, mặt đầy hung dữ: “Kế toán Từ, cậu cảm thấy tôi nói đúng không?”

Từ Mông cong khóe miệng lên: “Đúng ạ.”

Trước nay Từ Mông luôn biết cách dỗ người ta, có thể dỗ cho Lạc Xuân Mai xoay chuyển xung quanh mình, cũng có thể dỗ cho bà cụ Lạc luôn miệng kêu anh ta là kế toán Từ, đối xử còn thân thiết hơn cả cháu trai ruột.

Bà cụ Lạc đắc ý: “Con xem, người có học ở thủ đô đến cũng đồng ý với mẹ.”

Nhạc Quốc Cường khẽ thở dài: “Ý kiến của mẹ không quan trọng, Quốc Vinh không nghe mẹ, Ngô Tiểu Thanh càng không nghe mẹ.”

Chia nhà, người ta không tới nhà mượn tiền, mẹ cũng không có tư cách quản hết cái này đến cái kia nữa.

Bà cụ Lạc: “…”

Một người dân chạy tới: “Đội trưởng, phòng đại đội gọi tới cho anh, là Quốc Vinh, nói là nửa tiếng sau sẽ gọi lại.”

Lạc Quốc Cường căng thẳng, không có chuyện gì chứ?

Dưới chân ông ta như có phong hỏa luân, chạy như bay lên phòng đại đội, thở hổn hển đi vào phòng. Đợi một hồi, điện thoại vang lên, ông ta kích động nhận điện thoại: “Alo, Quốc Vinh, là em hả?”

Khi bà cụ Nhạc chạy tới thì thấy con trai lớn ngây ra như phỗng, xung quanh có nhiều người vây lấy, đều hỏi có chuyện gì.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 204: Chương 204



Bà ta luống cuống tay chân: “Sao thế? Nó ở bên ngoài đã gây họa à? Trời ơi, tôi biết sớm muộn cũng có ngày nó hại c.h.ế.t cả nhà tôi mà…”

Giọng Nhạc Quốc Cường cứng nhắc, hơi không thật: “Nó bảo con lái máy cày lên xã đón, Lạc Di đi thi thắng được một cái máy may!”

Mọi người đều xôn xao, con mắt của bà cụ Lạc muốn rơi xuống, giọng bà ta cao vút lên: “Con nói lại xem.”

Người thôn Lạc Gia, nam, nữ, già trẻ đều chạy ra xem.

Họ tận mắt chứng kiến một chiếc máy may được khiêng xuống từ máy kéo, còn mới toanh, sáng rực dưới ánh nắng.

Mọi người đều hít sâu vào một hơi, đẹp quá đi.

Đây là chiếc máy may thứ hai của thôn Lạc Gia, chiếc đầu tiên là của nhà bí thư thôn.

Vấn đề là, cái máy may của nhà bí thư thôn là cả nhà góp tiền lại mua, còn máy may này lại do Lạc Di đi thi được giải, không mất một xu nào.

Lạc Quốc Vinh cười tươi như hoa nhảy xuống xe, quay người lại ôm con gái xuống.

"Mọi người đều ở đây à."

Bà Lạc là người lên tiếng đầu tiên: "Quốc Vinh, cái này thật sự là do Lạc Di thắng được sao? Đùa à? Ngày nay đi thi có thể kiếm nhiều tiền như vậy sao? Con bé có tiền đồ như vậy sao?"

Vả mặt quá nhanh, đánh cho bà ta sưng mặt.

Người khác có nói như vậy thì cũng thôi, bà ta là bà nội ruột, nói như vậy thích hợp sao?

Ghét Lạc Di tới mức nào cơ chứ.

Lạc Quốc Vinh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con gái, nói với vẻ mặt rạng rỡ: “Tiểu Di chỉ được giải nhất thành phố thôi, không thông minh cho lắm, khi nào con bé được giải nhất cả tỉnh mới coi là có tiền đồ.

Cả thôn: “...”

Đứng nhất thành phố còn không được coi là có tiền đồ, thế thì bọn họ đều là kẻ ngu rồi.

Lạc Di nhoẻn miệng cười, thẳng thắn đối mặt với ánh nhìn chăm chú của mọi người xung quanh.

"Không hổ danh đứng đầu toàn thành phố, đúng là khác hẳn. Lạc Di bây giờ là là đứa trẻ có tiền đồ nhất ở thôn Lạc Gia của chúng ta."

“Là người có triển vọng nhất trong phạm vi năm mươi cây số. Các con, nếu muốn học thì hãy học theo Lạc Di.”

"Đúng đúng, học theo Lạc Di, mấy thứ khác đều là giả, phần thưởng này mới là thật. Tốt hơn bất cứ thứ gì khác, thực tế hơn so với mấy túi may mắn gì đó." Đây là đang hạ thấp Lạc Xuân Mai.

Nếu là trước kia thì không thể nào.

Cây giờ Lạc Xuân Mai có tiếng xấu, bị người khác đem ra bàn tán, đã không hoàn hảo nữa từ lâu rồi.

Đột nhiên, có vô số lời khen ngợi vang lên bên tai.

Lạc Xuân Mai như ăn mấy cân chanh, những người trước đây khen ngợi cô ta bây giờ đều đi khen Lạc Di!

Còn sỉ nhục cô ta! Cô ta không còn là niềm tự hào của thôn nữa!

Sự bấp bênh trong lòng cô ta quá lớn, sắc mặt mặt càng ngày càng khó coi.

Tâm trạng của bà cụ Lạc phức tạp không thể diễn tả được, đúng là sao Văn Khúc, chạm vào sách là khác ngay, bỗng nhiên nổi tiếng.

Lạc Di có tiền đồ như vậy, Xuân Mai của bà ta bị lấn át rồi, phải làm gì đây?

Đột nhiên có người không biết điều, lớn tiếng hỏi: "Thím ơi, vừa rồi thím còn kêu để Lạc Di về nhà làm ruộng, một con vịt trời đi học chỉ lãng phí. Đây là lãng phí sao? Cái máy may này giá hơn một trăm đồng, một thanh niên khỏe mạnh làm một năm cũng chỉ kiếm được chừng ấy thôi.”

Bà cụ Lạc xanh cả mặt, đánh người không đánh mặt, có biết không? Đau quá!
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 205: Chương 205



Một người không biết điều khác chọc thêm một câu: "Theo tôi thì, nếu muốn Lạc Di làm ruộng, không bằng kêu Xuân Mai đừng đi học nữa, cũng chẳng học ra gì, còn không bằng đứa em họ nhỏ tuổi hơn.”

Có fan não tàn của Xuân Mai, thì đương nhiên cũng antifan không thích cô ta, thậm chí còn có những người từng thích mà quay ra ghét, sỉ nhục cô ta.

Lạc Xuân Mai như là bị sét đánh trúng, hai mắt đỏ hoe, nước mắt lăn dài trên má.

Bà cụ Lạc vô cùng tức giận: “Thành tích của Xuân Mai nhà tôi rất tốt, chỉ có trường còn bé không thích, không có trường con bé không thi vào được, Lạc Di có thể làm được sao? Thi được giải thì có ích gì?”

"Đúng là không có ích gì lớn, chỉ có thể được tuyển thẳng thôi." Khóe miệng của Lạc Di hơi cong lên, cô nụ cười ngọt ngào: "Cũng có nghĩa là, cháu không cần thi cũng có thể vào trường cháu thích."

Nói chung, bọn họ cũng không thể xác minh được, phải không?

Bà cụ Lạc: "..."

Lạc Xuân Mai: "..."

Làm màu trong vô hình mới là điều gây tổn thương nhất.

Mọi người vây quanh máy may không rời mắt, nhìn chưa đủ, còn đưa tay lên sờ đi sờ lại.

Thần khí để chế tạo ra quần áo trong truyền thuyết, có thứ này, một ngày có thể may được mấy bộ quần áo.

Con dâu cả nhà họ Lạc ghen tỵ tới mức hai mắt đỏ hoe, bỗng nhiên bà ta nảy ra một ý, ho khan vài tiếng: “Quốc Vinh, nhà chú không có ai biết dùng máy may, tôi biết dùng, hay là chuyển tới nhà cũ đi, để tôi giúp mọi người may quần áo."

Con dâu thứ hai nhà họ Lạc lập tức hiểu ra, hai mắt sáng ngời: "Ý kiến này hay, hay quá, chị cả, vất vả cho chị rồi."

Sau này thì có thể sử dụng máy may miễn phí rồi, lại có người giúp may quần áo, chỉ cần nghĩ đến thì đã thấy vui.

Con dâu cả nhà họ Lạc ra vẻ đạo mạo: “Tôi là chị dâu cả, vất vả chút là điều đương nhiên.”

Hai người nói chuyện với nhau, chỉ mấy câu đã quyết định ai sở hữu chiếc máy may rồi.

Lạc Quốc Vinh liếc qua thì đã nhìn thấu tâm tư của bọn họ, không khỏi tức giận mà cười: “Dùng miễn phí máy may nhà tôi, còn lấy được danh tiếng tốt, dùng dần dùng dần lại trở thành của nhà chị, chị dâu đúng là biết tính toán mà."

Con dâu cả nhà họ Lạc tỏ ra vẻ tủi thân: "Sao chú có thể nghĩ như vậy? Tôi là loại người đó sao? Mẹ, mẹ xem chú ba nói gì kìa?"

Đôi mắt đục ngầu của bà Lạc nhìn đi nhìn lại: “Quốc Vinh, con lại không hiểu chuyện nữa rồi, chị dâu con nói đúng đấy. Quốc Cường, Quốc Xương, các con chuyển chiếc máy may về nhà, mọi người trong thôn muốn dùng đều tới nhà mẹ."

Bà ta vừa nhìn đã thích chiếc máy may này, định đem đi làm của hồi môn cho Lạc Xuân Mai.

Dân thôn đồng thành kêu tốt: “Hay lắm, vẫn là bà thím rộng rãi.”

Hai anh em nhà họ Lạc muốn khiêng máy may đi thật, ánh mắt Lạc Di lóe lên.

Trong mắt của Lạc Quốc Vinh cũng lộ ra vẻ tức giận, thật là không biết xấu hổ.

"Được, các người khiêng đi đi, bốn người nhà chúng tôi mỗi ngày đều đến nhà cũ ăn cơm. Chị cả, hai đứa con của tôi mỗi ngày đều phải ăn trứng và thịt, Tiểu Thanh nhà tôi thích ăn cá, tôi thì ăn cái gì cũng được, ăn cho tới khi con cái nhà tôi lập gia đình là được rồi.”

Người nhà họ Lạc đang đắc ý đều trợn mắt há hốc mồm: "Chú nói cái gì?"

Lạc Quốc Vinh không kiếm hời từ người khác đã rất tốt rồi, ông hô lớn lên: "Tiểu Thanh, em mau ra đây, sang nhà cũ ăn cơm."
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 206: Chương 206



Cùng với tiếng hô của ông, cửa mở ra, Ngô Tiểu Thanh bước ra, dáng người mảnh khảnh yếu ớt: "Mẹ, chị cả, chị hai, bọn con không khách sáo đâu nhé, khụ khụ, khụ khụ."

Bà ho dữ dội trước mặt người nhà họ Lạc, khiến bọn họ sợ đến mức muốn tè ra quần: "Đứng yên ở đó, cô đừng tới đây."

Người dân đứng gạt sang một bên, tránh xa vì sợ bị nhiễm vi khuẩn.

Ngô Tiểu Thành luôn ở trong nhà làm việc, không tiếp xúc với gió nắng, làn da đã hồi phục, trắng tới mức phát sáng.

Trong mắt người khác, đó là bệnh dẫn đến ra xanh sao, họ càng sợ hơn.

Ngô Tiểu Thanh bước từng bước về phía người nhà họ Lạc, khóe miệng nở nụ cười lạnh nhạt: “Yên tâm đi, bệnh lao không c.h.ế.t đâu, bị lây thì uống thuốc thôi.”

Bà vừa nói chuyện vừa không ngừng ho khan. Bà cụ Lạc sợ hãi mềm cả chân, muốn lui về sau lại phát hiện chân như mọc rễ, không cử động được.

“Quốc Vinh, mau đưa vợ con về đi, đừng cho nó ra ngoài.”

Lạc Quốc Vinh rất chân thành nói: “Về nhà gì ạ? Chúng con hằng ngày qua nhà cũ để tỏ lòng hiếu thảo, mẹ, mẹ rất có phúc, có đứa con trai và con dâu hiếu thảo như chúng con.”

Bà cục Lạc vô cùng sợ hãi, mặt trắng bệch. Sao đứa con bất hiếu này dám nói như vậy chứ?

Lạc Xuân Mai cố gắng kiên trì, sắc mặt vô cùng xấu: “Chú ba, chú ngày ngày ăn chùa mà nói là bày tỏ lòng hiếu thảo à? Chú quá…”

Lạc Quốc Vinh thấy cô ta phiền nhất, vung tay lên: “Tiểu Thanh, lên đi.”

Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, Ngô Tiểu Thanh nhào lên ôm lấy mặt Lạc Xuân Mai, nhằm vào mặt cô ta mà ho điên cuồng: “Xuân Mai à, thím ba thương cháu lắm.”

Lạc Xuân Mai bị phun nước miếng đầy mặt, cứng đờ ra: “A a a.”

Cô ta dùng sức đẩy Ngô Tiểu Thanh ra, chạy trốn thật nhanh, không màng đến người nhà nữa.

Cô ta chạy nhanh như chớp, mọi người đều hét lên rồi tránh ra, người nhà họ Lạc cũng kêu khóc chạy xa.

Bọn họ chỉ lo chạy thoát thân, không để ý đến máy may nữa.

Lạc Di trợn to mắt nhìn, nếu nói về đùa giỡn, cha mẹ cô giỏi đùa giỡn nhất.

Nhất là câu đó, Tiểu Thanh, lên đi! Vô cùng tuyệt vời!

Lạc Quốc Vinh và Ngô Tiểu Thanh vui vẻ mang máy may về, lúc đi qua Lạc Di thì nhẹ nhàng kéo cô: “Vào nhà thôi.”

Lạc Di vừa vào nhà, Lạc Nhiên đã lao tới như xe lửa, ôm chặt lấy cô: “Chị, em nhớ chị quá đi, nhớ đến mức ăn không nổi.”

Ngô Tiểu Thanh yên lặng nhìn cái bát to trống không, con trai vừa mới ăn một tô mì!

Lạc Di cười híp mắt đổ đồ trong túi xách ra giường, tất cả đều là bánh quy và kẹo: “Cho em hết á.”

Lạc Nhiên hoan hô, ôm bánh kẹo hạnh phúc lăn lộn, tất cả đều là của cậu bé. Cậu bé vui vẻ muốn bay lên trời!

Bên kia, Lạc Quốc Vinh cầm lấy gói bánh quy xốp, bóc vỏ rồi đưa đến bên miệng Ngô Tiểu Thanh: “Em thích ăn nhất, mau thử đi.”

Ông ra vẻ nịnh bợ, trong mắt chỉ có vợ.

Ngô Tiểu Thanh nở nụ cười ngọt ngào, sóng mắt lưu chuyển, liếc mắt đưa tình.

Hai vợ chồng trải cẩu lương, Lạc Di thấy ăn quá no nên rời tầm mắt.

“Chị, đây là cái gì?”

“Đài.” Ngô Tiểu Thanh cũng thấy, mắt sáng lên: “Ở đâu ra thế?”

“Cũng là phần thưởng của Tiểu Di đó, nó có hai phần thường, một cái là giải nhất cá nhân, một cái là giải nhất tập thể.”

Ngô Tiểu Thanh biết con gái rất giỏi, nhưng không ngờ lại giỏi tới vậy.

“Đây là do mẹ sinh ra sao?”

Lạc Quốc Vinh vô cùng đắc ý: “Là hai chúng ta cùng nhau sinh ra, một mình em sinh không ra.”

Lạc Di: “…”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 207: Chương 207



Trong một lúc nhận được hai món quà lớn, Ngô Tiểu Thanh cực kì hưng phấn, sờ cái này lại sờ cái kia, đều rất thích.

Bà thích đài nhất, thích không buông tay.

Điều kiện gia đình tốt hơn rồi, không cần lo một ngày ba bữa nữa, mặt tinh thần cũng có cái theo đuổi.

Cả nhà vừa làm thủ công vừa nghe đài, nhịp điệu êm đềm vang lên, căn nhà nhỏ ấm áp lại ôn hòa.

“Khói lửa cuồn cuộn hát khúc ca anh hùng, bốn bề núi xanh lắng nghe, lắng nghe…”

Bài Tán Ca Anh Hùng đầy thâm tình, nhịp điệu mạnh mẽ, rất có sức cảm hóa. Ngô Tiểu Thanh không nhịn được mà hát theo, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc.

Lạc Quốc Vinh si ngốc nhìn bà, mắt dính chặt vào người bà, giống như năm đó.

Lạc Di liếc mắt, im lặng than thở, cha mẹ là chân ái, con cái là ngoài ý muốn, được lắm.

Lạc Di được thưởng, hiệu trưởng Ngô cố ý khen cô rất nhiều trong lễ chào cờ sáng thứu Hai.

Xem đi, đây chính là tấm gương của mọi người.

Ông ấy còn gọi Lạc Di lên sân khấu, để cô nói mấy câu.

Lạc Di suy nghĩ, nhanh chóng sắp xếp lại ý tưởng rồi nói: “Các bạn, có cơ hội đi học không dễ dàng, hãy quý trọng đi.”

“Đi học rất hữu dụng, ví dụ, chỉ cần có đài, xe đạp, máy may và đồng hồ là có thể ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c đi ra đường, được mọi người hâm mộ. Còn tớ thì sao, tớ có rất dễ. Đây chính là sức mạnh của kiến thức, tương lai còn có thể đổi đồng hồ đeo tay, đổi xe đạp, đổi xe hơi. Tớ tin rằng càng ngày càng nhiều thứ đang chờ tớ tới lấy, gào khóc cầu xin tớ mang chúng về nhà.”

Các học sinh dưới sân khấu: … Thèm muốn vô hình.

“Phụ huynh của các cậu thì sao? Làm ruộng vất vả cả một đời, bọn họ có máy may không? Có đồng hồ đeo tay không? Có xe đạp không? Có đài không?”

Không có! Tất cả đều không có! Tâm trạng của các học sinh đã bị điều hướng.

“Bọn họ không có gì cả, nhưng các cậu có thể cố gắng để có mà. Chỉ cần cố gắng học tốt thì sẽ có cơm gạo, bánh bao thịt thôi, cũng có đủ đài, xe đạp, máy may, đồng hồ.”

Thứ đáng giá nhất bây giờ chính là bốn thứ kể trên, loại xa xỉ phẩm như xe hơi chưa từng xuất hiện.

“Bây giờ, các cậu hãy nhớ tên tớ, tớ tên Lạc Di, không phải là con gái ai cả, người khác đều gọi cha mẹ tớ thế này: cha mẹ của Lạc Di. Điều này chứng minh cái gì? Chứng minh tớ mang vinh quang về cho cha mẹ, đây là sự khẳng định của người khác dành cho tớ.”

“Các cậu thì sao? Muốn trở thành sự hãnh diện của cha mẹ, là niềm hy vọng của cả thôn, hay chỉ được gọi là bạn học tiểu học của Lạc Di, không ai nhớ tên các cậu?”

Những lời này quá k*ch th*ch, đám học sinh tiểu học như bị bơm m.á.u gà, ánh mắt sáng lấp lánh, vội vàng giơ tay lên gào to: “Tớ muốn làm cha mẹ hãnh diện.”

“Tớ cũng muốn có tên.”

“Tớ muốn trở thành niềm hy vọng của cả thôn.”

“Thế thì học cho tốt đi.” Lạc Di tổng kết câu cuối cùng, cúi người rồi xuống khỏi sân khấu.

Hiệu trưởng Ngô nhìn các học sinh nhiệt huyết dưới sân khấu, khóe miệng giật giật, ngẩng đầu nhìn trời.

Lạc Di nhận giải thưởng mà vẫn khiêm tốn như trước, không khác gì ngày thường cả, chuyên tâm vào học tập, đi đâu cũng mang sách theo.

Buổi trưa, hai chị em Lạc Di ăn bánh bao thịt, trong hộp cơm còn có trứng chiên hạt tiêu.

Trình Tuệ tận mắt nhìn thấy bữa cơm nhà họ Lạc càng ngày càng tốt hơn thì có chút hâm mộ.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 208: Chương 208



Đây chính là sự hiện diện cụ thể của việc kiến thức có thể đổi lấy thứ tốt.

Lạc Di ăn đồ ngon đều là tiền thưởng cô giật giải về, hâm mộ không hết.

Các bạn đều nuốt nước miếng, càng quyết tâm học giỏi, tranh thủ được ăn ngon. Họ nắm c.h.ặ.t t.a.y lại!

Ăn cơm xong, Lạc Nhiên đi rửa hộp cơm, Lạc Di chậm rãi rút một quyển sách ra khỏi hộc bàn.

Trình Tuệ tò mò nhìn sang, nhất thời ngạc nhiên: “Lạc Di, cậu đọc sách toán cấp hai đó à?”

“Ừ, tớ đọc xong sách tiểu học rồi.” Thật ra cô đã xem hết sách giáo khoa trung học, nhưng sợ đả kích người khác quá. Cô tìm được tất cả tài liệu giảng dạy của cấp hai và cấp ba ở chỗ mua đồng nát, bán rất rẻ.

Trình Tuệ kính sợ nhìn cô, bạn nhỏ này không giống mọi người.

“Cậu muốn nhảy lớp à?”

“Ừ, học kỳ sau tớ muốn lên lớp năm.” Lạc Di đã nghĩ xong rồi, tùy tiện thêm một năm để tránh tình tiết cũ, sau đó lên thị trấn học cấp hai.

Cô không muốn học chung trường với Lạc Xuân Mai, phải tránh thật xa.

Cô sợ hào quang nhân vật chính, ai biết thế giới c.h.ế.t tiệt này có bảo vệ nhân vật chính hay không chứ?

Trình Tuệ ồ lên: “Tớ cũng muốn nhảy lớp! Tớ muốn ngồi cùng bàn với cậu mãi, tớ thích cậu!”

Lạc Di nhéo khuôn mặt quả táo của Trình Tuệ, cười to, thật đáng yêu: “Vậy thì cùng nhau cố gắng nhé.”

Hai người đang cười nói, hiệu trưởng Ngô xuất hiện: “Lạc Di, em ra đây một lát.”

Lạc Di thấy sắc mặt ông ấy rất nghiêm túc, thì thấy lạ: “Hiệu trưởng, sao thế ạ?”

Hiệu trưởng Ngô không nói lời nào, trực tiếp đưa cô tới văn phòng, ở đó có hai người đàn ông mặc đồ Tôn Trung Sơn.

“Cháu là Lạc Di à? Có người tố cáo cháu gian lận trong cuộc thi tính nhẩm toàn thành phố.”

Lạc Di trợn mắt há mồm, nghi ngờ mình nghe nhầm: “Cháu gian lận ạ? Trước mặt nhiều người như thế, sao cháu gian lận được? Cháu được giải nhất, có thể chép bài ai? Cháu được hạng nhất mà cần ăn gian ạ?”

Phần thi tranh đáp thì càng không có cách nào ăn gian.

Việc tố cáo này khiến cô cực kỳ buồn cười.

Sắc mặt người đàn ông mặt vuông mặc đồ Tôn Trung Sơn cực kì nghiêm túc: “Có người tố cáo cháu biết đề trước, đã chuẩn bị kĩ từ lâu, mới được điểm tuyệt đối.”

Đề thi? Lạc Di thầm giật mình, cô có dự cảm xấu, hình như cô chọc phải phiền toái rồi?

“Chờ đã ạ, chú đùa sao? Cháu có bản lĩnh lấy được đề thi ạ? Cháu còn không biết thầy ra đề là ai cơ mà.”

Người mặt vuông nhìn thẳng vào mắt cô: “Có người giúp cháu, chúng tôi đã có chứng cứ. Tôi khuyên cháu ngoan ngoãn nói thật, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, phản kháng sẽ bị nghiêm trị.”

Lời này thật quá đáng, đang đe dọa trẻ con.

Lạc Di bĩu môi: “Chứng cứ? Bịa ra chứng cứ à? Muốn hại người khác, không có tội cũng thành có?”

Cô là trẻ con, tính trẻ con là chuyện bình thường.

Hiệu trưởng Ngô thấy cục diện không tốt, vội vàng chen vào: “Hai đồng chí, Lạc Di là học sinh thông minh, phương diện tính nhẩm có khả năng đặc biệt, con bé không cần gian lận, không tin hai người vấn đáp tại chỗ đi.”

Người mặt vuông không để ý tới ông ấy, tập trung hết sự chú ý vào Lạc Di: “Cháu là người thân của Vương Hải Thanh à?”

Trong đầu Lạc Di xẹt qua vô số ý niệm. Mẹ nó, hóa ra là tiện nhân Vương Hải Thanh.

Còn không biết vì sao trước kia hai cha con đó dây dưa muốn kết thân.

Cô chán ghét nói: “Trước kia ông ta muốn nhận cháu làm con gái nuôi, bị cháu tàn nhẫn từ chối, nên ông ta…”

Cô nói đến đó thì ngừng, có vẻ rất khó khăn.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 209: Chương 209



Người mặt vuông truy hỏi: “Nên làm sao?”

Gương mặt Lạc Di trở nên cau có: “Tìm tới nhà, nhận người chị họ không hợp tính với cháu làm con gái nuôi, ngày ngày khiến cháu buồn nôn, ra vẻ mày không theo tao là tổn thất lớn nhất của mày. Ông ta điên rồi, một người đàn ông mà nhỏ nhen như thế, cháu là trẻ con mà cũng sợ luôn ấy.”

Sự chán ghét nồng nặc ấy, mọi người đều cảm nhận được.

Người mặt vuông có chút không tin: “Nhưng Vương Hải Thanh nói, cháu lén lút cầu xin ông ta muốn lấy bài thi, ông ta vì nể tình cảm họ hàng nên mới không thể không đồng ý, trộm giúp em.”

Lạc Di lập tức xông ra cửa, ngửa đầu nhìn trời, xoa mắt.

Hành động của cô quá kì lạ, người mặt vuông lạnh giọng quát lên: “Cháu muốn làm gì? Muốn chạy à?”

Lạc Di không thích người đàn ông này chút nào, ông ta có thành kiến nên thấy cô làm gì cũng không đúng.

“Cháu xem trời có đổ mưa đỏ không? Thế mà cháu lại gặp được một kẻ đê tiện trăm năm hiếm có, vận may của cháu ghê thật.”

Kẻ đê tiện? Mọi người đều sợ hãi, bây giờ trẻ con mắng người cũng hung tàn thế sao?

Người mặt vuông có lý do nghi ngờ cô đang chửi mình, nhưng lại không có chứng cứ.

“Ông ta rất thương cháu, làm bậy vì cháu, cháu lại cố gắng phủi sạch quan hệ…”

Ông ta còn chưa nói xong, Lạc Di đã trở mặt: “Chưa được nhân dân xét xử, các chú đã định tội cho cháu rồi sao? Thế không được đâu, các chú đã được nhân dân đồng ý chưa? Muốn chuyên chế phát xít à? Cháu sợ thật đấy.”

Đứa trẻ vừa rồi còn bình tĩnh, bây giờ lại lạnh lùng, trừng mắt nhìn người, nhìn họ như nhìn thấy đám lính Nhật vô nhân đạo.

Người mặt vuông đỏ mặt: “Cháu… Cháu…”

Cháu một lúc lâu mà không nói được câu này, Lạc Di rất mất kiên nhẫn: “Các chú tên gì? Ở đơn vị nào?”

Sắc mặt người đàn ông mày rậm còn lại hơi kỳ quái: “Cháu muốn làm gì?”

Lạc Di biết mình bị hại rồi, đây là một cái bẫy, đã bao chặt lấy cô.

Muốn thoát khỏi, quá khó khăn.

Nhưng mà, cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng.

“Tới đơn vị của các chú để khiếu nại. Cháu nghĩ, làm một học sinh bình thường, cháu có quyền khiếu nại, đây là quyền nhà nước trao cho cháu.”

Cô là một đứa trẻ lại nói đạo lý lớn, còn nói rất bài bản, có lý có chứng cứ, khiến người ta không phản bác được.

Lạc Di nói muốn gọi điện thoại, hai người đàn ông bàn nhau rồi đồng ý, nhưng điều kiện tiên quyết là cả quá trình phải bị theo dõi.

Ngay trước mặt bọn họ, Lạc Di gọi đi: “Nhà báo Tần ạ? Em là Lạc Di, đúng, em chính là Lạc Di đã tham gia cuộc thi tính nhẩm. Em bị tố cáo gian lận, vì công bằng, cũng vì tránh có người lạm dụng quyền lực, muốn nhờ anh làm người chứng kiến, dùng máy quay của anh quay lại.”

Cô sợ bị vu oan giá họa, chỉ cầu xin được đối xử công bằng.

Đối phương đồng ý, Lạc Di thở ra một hơi thật dài, cúp điện thoại rồi rơi vào im lặng.

Người mặt vuông cau mày hỏi: “Nhà báo Tần nào? Người không có nhiệm vụ thì không thể tham dự vào…”

Lạc Di nhìn ông ta: “Phóng viên quân áo, Tần Thiếu Quân.”

Đó cũng là nhiếp ảnh gia đã chụp ảnh cho cô, lúc cho địa chỉ, hai người đã nói chuyện mấy câu. Trước giờ Lạc Di luôn giữ quan điểm có nhiều bạn thì nhiều lối đi, nên đã trò chuyện với đối phương.

Cô phát hiện đó là một người yêu mến nhân tài, có lòng chính nghĩa.

Cô nhờ anh ta giúp đỡ, còn xin được trợ giúp. Quả nhiên, cô không nhìn nhầm người.
 
Back
Top Bottom