Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 105



“Mày đang làm cái gì vậy hả?! Mày đang gào thét cái gì vậy hả? Chê giọng mày nói chưa đủ lớn phải không?!” Bà ấy tát vào lưng Trang Tú Xuân, vỗ xong tay còn cảm thấy đau.

Nhịn không được mà lắc lắc tay, Chu Đại Hoa cười ha hả giải vây nói: “Vợ của Đông Tử à, cháu đừng so đo với nó nhé, con gái thím từ nhỏ đầu óc cũng không được bình thường lắm.”

Nghĩ đến con rể lớn sau khi chết để lại không ít thứ tốt, bà ta lục từ trong túi lấy ra hai hào tiền: “Cái kia… Trong túi bà ngoại chỉ mang theo hai hào tiền, số tiền này để lại cho hai đứa nhỏ, Viên Viên mua chút gì ăn uống đi nhé, lần sau đến bà ngoại mang cho hai đứa nhiều hơn một chút nhé.”

Bà ta lấy tiền ra một cách thoải mái làm cho Diệp Ngưng Dao rất ngạc nhiên, có điều có tiền không cần phải câu nệ, cô nhận tiền đưa cho Phó Viện: “Viên Viên, cháu còn không mau cảm ơn bà ngoại đi, đây là tiền bà ngoại cho các cháu mua hạt dưa ăn đấy.”

Lần đầu tiên nhận được tiền tiêu vặt của bà ngoại, Phó Viện vô cùng kích động đỏ bừng khuôn mặt nhỏ nhắn, cô bé vội vàng cúi đầu nói: “Cảm ơn bà ngoại ạ!”

Đến nhà họ Phó một chuyến không chỉ không lấy được cái gì mà ngược lại còn phải mất thêm hai hào tiền, trên mặt Chu Đại Hoa và Trang Tú Xuân đều không thấy nét tươi cười đâu, sợ trong chốc lát ôn thần Phó Thập Đông trở về chặn bọn họ ở đây, Chu Đại Hoa lại nói vài câu khách sáo liền dẫn con gái rời đi.

Nhìn theo hướng bọn họ rời đi, trong phòng nhà họ Phó lại khôi phục lại vẻ yên tĩnh như ngày xưa.

Thấy Phó Viện vẫn cúi đầu né tránh ánh mắt của mình, Diệp Ngưng Dao cảm thấy nghi hoặc: “Viên Viên, có phải cháu có chuyện gì muốn nói với thím không?”

Phó Viện là một tiểu nha đầu không giấu được tâm sự, cô bé kinh ngạc ngẩng đầu, không rõ vì sao thím nhỏ lại biết.

“Nói đi, có chuyện gì hả?”

“Cháu…” Phó Viện đứng ở nơi đó đùa nghịch ngón tay, khuôn mặt tròn trịa sắp nhăn thành hình bánh bao: “Thím nhỏ, chuyện bọn họ đến nhà chúng ta… Thím có thể đừng nói với chú cháu không? Chú cháu… Ghét họ.”

Thỉnh cầu như vậy làm cho Diệp Ngưng Dao thật không ngờ tới, xem ra người nhà mẹ đẻ của chị dâu và Phó Thập Đông hẳn là thật sự có chuyện gì đó.

Thay vì vội vàng đồng ý, cô hỏi: “Tại sao chú của cháu lại ghét bọn họ?”

“Có thể là bởi vì bọn họ không thường xuyên đến thăm chúng cháu.” Đây là lý do duy nhất Phó Viện có thể nghĩ đến, cô bé gặp người nhà của mẹ, tuy rằng chú của cô bé không nói cái gì, nhưng cô bé có thể cảm giác được chú không vui.

“Viên Viên, chuyện này thím không có biện pháp đáp ứng cháu, trong nhà có người ngoài tới, làm người giám hộ, chú của cháu có quyền biết chuyện này.” Diệp Ngưng Dao sờ sờ đầu của cô bé, trong lòng lại đoán xem Trang gia bên kia rốt cuộc là muốn làm gì.

Thấy cô không đáp ứng, Phó Viện cúi đầu không nói gì nữa, Phó Niên một mực nghe đối thoại của bọn họ, trên khuôn mặt bình tĩnh lại có một tia phiền muộn chợt lóe lên.

Phó Thập Đông từ trong huyện trở về đã là buổi tối, thấy anh dẫn về một chiếc xe đạp, Diệp Ngưng Dao nhìn cánh tay bị thương kia của anh thì kinh ngạc lên tiếng: “Anh dùng một tay đỡ xe đạp chạy về à?”

“Ừm, mượn một chiếc xe.” Anh đậu xe đạp xong, lại lấy một ít đồ từ trên xe xuống, Diệp Ngưng Dao thấy thế vội vàng giúp anh xách một ít.

Bỗng nhiên nghĩ đến ngày mai mình muốn cùng anh đi lên huyện, có khả năng người đàn ông này sẽ đạp xe chở cô đi.

Diệp Ngưng Dao đánh giá cánh tay bị thương của anh, nói rất uyển chuyển: “Tay anh bị thương như vậy nên cần phải tĩnh dưỡng, đừng quá gồng mình.”

“Không có gì đáng ngại cả.” Thấy vợ quan tâm đến mình như vậy, trong lòng Phó Thập Đông có chút ấm áp.

“Không được! Anh phải nhanh chóng dưỡng cánh tay của anh mau khỏe đã!” Nếu không anh chở cô ném cô xuống mương thì sao? Cô ấy không muốn ngồi chút nào…

Kết quả ngày hôm sau Diệp Ngưng Dao vẫn ngồi…
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 106



Chỉ vì con trâu già đã bệnh, mà cô lại không muốn đi, tiệc cưới sắp đến, cô chỉ có thể ngồi trên chiếc xe đạp kia.

Sợ phát sinh tình huống bất ngờ, tay cô vẫn túm chặt góc áo của Phó Thập Đông, may mà anh chạy xe rất ổn định, một đường thuận lợi đến huyện.

Ngoại trừ mua vải cho mình, Diệp Ngưng Dao còn mua cho già trẻ trong nhà họ Phó, mỗi người đều có một miếng vải.

Không có gì bất ngờ, đám cưới lần này sẽ là lần duy nhất trong đời cô, trải nghiệm mới lạ chưa từng có khiến cô hào hứng với quá trình kết hôn.

Tấm vải trên người là Phó Thập Đông lấy được, vừa vặn đủ dùng. Hai người mua xong những thứ cần thiết từ xã cung ứng và tiêu thụ, Diệp Ngưng Dao đề nghị đi công viên trong huyện dạo một vòng.

Lần trước cô và Mạc Tiểu Thanh đi qua một lần, thu thập được không ít linh lực, hiện tại chính là lúc hoa tươi đã nở, phàm là nơi có hoa nở cô đều không muốn bỏ qua.

“Được.”

Họ gửi mọi thứ mua từ xã cung ứng và tiêu thụ và đi xe đạp đến công viên duy nhất trong quận.

Thời tiết lúc này đã rất ấm áp, người trong thành phố rảnh rỗi đều đến công viên trượt dốc, rèn luyện thân thể.

Trên mặt nước hồ xanh biếc có tốp năm tốp ba đang chèo thuyền, Phó Thập Đông chỉ vào chúng hỏi: “Em có muốn ngồi không?”

“Em bị say sóng.” Diệp Ngưng Dao tùy tiện nói dối, ngồi thuyền sẽ không thu thập được linh lực, vậy hôm nay cô đến đây sẽ thành công cốc.

Đem chuyện say sóng yên lặng ghi nhớ trong lòng, Phó Thập Đông cùng cô đi đến rừng cây có hoa tươi nhiều nhất.

Dọc theo đường đi, hai người nói chuyện cười cười, ngược lại còn cảm thấy có một loại bầu không khí khác thường, đó chính là cảm giác đi ra ngoài hẹn hò.

Chỉ là bầu không khí tốt đẹp này chỉ duy trì hai mươi phút, Diệp Ngưng Dao đã bị hai người khác hấp dẫn ánh mắt.

Ban ngày ban mặt, cô lại gặp Triệu Tiểu Liên và Mạnh Nghênh Võ trong công viên, hai người này đứng cùng một chỗ, trong nháy mắt làm cho cô liên tưởng đến cái gì đó.

Chẳng qua lá gan lớn như vậy tới nơi này vụng trộm, cũng là nơi không có ai.

Phó Thập Đông cũng nhìn thấy bọn họ, nơi này là chỗ sâu nhất trong rừng cây, chung quanh có hai gốc cây cổ thụ trăm năm che chắn, đích thật là một địa điểm vụng trộm tuyệt hảo.

Tuy rằng hai người này không có hành động thân mật quá mức, nhưng người biết thân phận của bọn họ nhất định sẽ suy nghĩ lung tung.

Phó Thập Đông là một người thông minh, có một số việc có cùng suy nghĩ với Diệp Ngưng Dao.

Anh nhìn về phía cô: “Em muốn làm gì hả?”

“Anh nói xem?” Diệp Ngưng Dao giảo hoạt cười.

Mặc dù không thể làm gì cặp vợ chồng chó má này, nhưng làm cho họ sợ hãi một phen cũng tốt.

Nửa giờ sau, mấy người tay đeo băng đỏ vội vàng chạy tới khu rừng cây này, vừa lúc chặn Mạnh Nghênh Võ và Triệu Tiểu Liên đang ở chỗ này.

“Có người tố cáo hai người làm loạn ở đây, hai người là ai? Tên của hai người là gì?” Một tiểu cô nương tuổi không lớn, chán ghét nhìn về phía bọn họ đứng mũi chịu sào chất vấn.

Triệu Tiểu Liên chưa từng thấy qua loại trận chiến này, cô sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, bất giác trốn phía sau Mạnh Nghênh Võ: “Chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Mạnh Nghênh Võ nghe xong cũng không phản ứng gì với cô, mà nhìn về phía đám người này cười ha hả nói: “Các người có thể là hiểu lầm rồi, đây là vợ tôi, cô ấy nói thích ngắm hoa, cho nên hôm nay dẫn cô ấy tới đây dạo chơi.”

“Hỏi anh tên gì đây, lấy đâu ra nhiều lời vô nghĩa như vậy chứ?! Cụ thể mối quan hệ của hai người là gì, chúng tôi sẽ điều tra sau!”

Thấy đám người này nói nặng nhẹ đều không nghe, sắc mặt Mạnh Nghênh Võ hơi trầm xuống: “Nếu không như vậy đi, tôi muốn gặp chủ nhiệm ủy ban cách mạng của các người, đến lúc đó tôi sẽ nói cho các người biết tên của tôi.”

“Chủ nhiệm của chúng tôi là người mà anh muốn gặp là có thể gặp được sao?”

“Đúng vậy! Mau nói tên là gì?!”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 107



“Không bằng như vậy, các anh mang tôi trở về, trước tiên thả vợ tôi ra, cô ấy nhát gan lại có bệnh tim.” Mạnh Nghênh Võ nhẫn nại cùng nói chuyện với bọn họ, trong lòng hung hăng mắng người tố cáo một trận.

“Ai nha…. Ngực tôi khó chịu quá, có phải sắp chết rồi hay không?” Triệu Tiểu Liên nhận được ám chỉ, vội vàng che ngực phát huy kỹ năng diễn xuất của mình.

Mấy người trên tay có băng đỏ nhìn nhau, cũng chỉ là mười lăm mười sáu tuổi, gặp phải loại chuyện này nhất thời không có chủ ý gì cả.

“Nếu không thì dẫn bọn họ đi gặp chủ nhiệm đi?” Có người nhịn không được mà nhỏ giọng hỏi thăm.

Bọn họ không giải quyết được chuyện này, chủ nhiệm nhất định có biện pháp giải quyết!

Cuối cùng mấy người họ thương lượng xong liền có quyết định: “Thả người đi cũng không được, dẫn các người đi đến gặp chủ nhiệm của chúng tôi, đi theo chúng tôi.”

Chủ nhiệm Ủy ban cách mạng xã là cậu của Mạnh Nghênh Võ, kết quả có thể tự tưởng tượng được…

Vì để tránh hiềm nghi, trên đường về thôn hai người tách ra đi, buổi hẹn hò cứ như vậy mà bị phá hỏng, Triệu Tiểu Liên tức giận bĩu môi lại không thể làm gì được.

Sao cô chỉ có thể làm người tình trong bóng tối như vậy thôi chứ?

Mạnh Nghênh Võ cũng không có thời gian quản những suy nghĩ của cô, hắn đoán mãi cũng không đoán được rốt cuộc là ai lại thiếu đạo đức như vậy, lại đi tố cáo hắn ta thế chứ?

Xem ra đi lên huyện gặp Triệu Tiểu Liên cũng không an toàn…

Và trong làng dường như có người phát hiện ra mối quan hệ của họ, điều này nên làm gì đây?

Ngày 10 tháng 3 âm lịch, có mưa rào và dông vài nơi.

Diệp Ngưng Dao mặc một thân hỉ phục màu đỏ ngồi ngay ngắn bên cạnh mép giường, các nữ thanh niên tri thức trong thôn ngồi vây quanh bên cạnh cô đều có vẻ mặt vui mừng.

Mạc Tiểu Thanh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp động lòng người của cô, không khỏi cảm khái muôn vàn: “Dao Dao, chúc mừng cậu nhé! Mình không nghĩ là cậu sẽ lập gia đình nhanh như vậy đấy.”

Mấy ngày trước cặp đôi này chỉ là quan hệ hàng xóm bình thường, chớp mắt đã kết hôn, lúc trước nghe được tin tức này, cằm của cô ấy sắp rớt ra đến nơi!

Kỳ thật đâu chỉ là cô kinh ngạc, toàn bộ mọi người biết đều rất kinh ngạc.

Một thanh niên tri thức xinh đẹp trong thành gả cho tên du thủ du thực trong thôn, tuy rằng mọi người ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng đều ủy khuất thay cho Diệp Ngưng Dao.

“Tiểu Thanh, cám ơn cậu.” Diệp Ngưng Dao mỉm cười, sự vui vẻ này là xuất phát từ nội tâm.

Đây là bước đầu tiên của cô để thay đổi cuộc sống của mình và đã thành công.

Hỉ yến được bày ở trong sân, tổng cộng năm bàn, phòng đất cách vách là Diệp Ngưng Dao đã từng ở, giờ đã bị Phó Thập Đông mua lại, tường viện bị thông, bày năm bàn yến hội vẫn rất rộng rãi.

Đầu năm nay tổ chức hỉ sự không cho phép làm lớn chuyện, cho dù cho phép, mỗi nhà cũng không lấy ra được nhiều tiền như vậy để làm lớn hơn.

Chủ hôn là Lưu Vĩnh Xuân, một đôi tân hôn đứng dưới ánh mặt trời mùa xuân, chiếu lên người ấm áp giống như khoác lên mình một tầng ánh sáng thánh khiết.

Dưới sự chúc phúc của Lưu Vĩnh Xuân, hai người cầm giấy chứng nhận hứa hẹn lời thề êm tai nhất thế gian này.

Ai cũng không chú ý tới, ở bên ngoài bức tường viện cao cao, Giang Hoài đang nắm chặt nắm tay, hai mắt đỏ lên.

Có một số cảm xúc hắn ta vẫn lựa chọn trốn tránh, hiện giờ nghĩ thông suốt, nhưng cũng đã muộn rồi…

Trong tường viện, hôn lễ còn đang được tổ chức náo nhiệt. Ngoại trừ hai món thịt còn có hai tô canh, tổng cộng tám món, tất cả mọi người đều ăn hết sức thỏa mãn.

Triệu Tiểu Liên ngồi ở giữa mọi người, ngoài mặt thì tươi cười, trong lòng lại như bị thiêu đốt hơn phân nửa lý trí.

Khi một đôi tân hôn đến bàn này mời rượu, cô ta rốt cuộc cũng nhịn không được mà đứng dậy: “Hôm nay là ngày đại hỉ của hai người, tôi nhất định phải kính hai người một chén.”

Cô ta đến đây tham gia tiệc cưới, Diệp Ngưng Dao cũng không cảm thấy việc cô ta đến đây là ngoài ý muốn, cô ngược lại còn rất tò mò nhà họ Mạnh lại chuẩn bị làm gì nữa đây?
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 108



“Cám ơn cô, tôi cũng chúc cô sớm gặp được ý trung nhân nhé.” Diệp Ngưng Dao cười tủm tỉm chúc lại.

Cô rất hy vọng đôi cẩu nam nữ Triệu Tiểu Liên và Mạnh Nghênh Võ có thể ở bên nhau suốt đời.

Nồng độ rượu cũng không cao lắm, hai người nâng chén lên uống một hơi cạn sạch, Diệp Ngưng Dao uống rượu xong vừa định đi lại bị Triệu Tiểu Liên ngăn lại.

“Thanh niên tri thức Diệp, không bằng chúng ta uống thêm một ly nữa đi.”

Ánh mắt Diệp Ngưng Dao sáng quắc nhìn về phía cô ta, lông mày nhỏ khẽ nhíu.

Phó Thập Đông vừa mới nghĩ ra lời định ngăn cản, liền nghe vợ anh gật đầu đáp ứng: “Được, có điều ly rượu này nhỏ quá uống không đã, không bằng chúng ta đổi sang chén uống đi.”

Đây là muốn chuốc say nhau à?

Khách ngồi cùng bàn vừa thấy có náo nhiệt, tất cả đều bỏ đũa xuống, rượu cũng không uống cơm cũng không ăn, duỗi cổ chờ động tác tiếp theo của hai người.

Còn có người tốt bụng cầm lấy hai cái chén sạch sẽ, ồn ào nói: “Hai chén này chưa ai dùng đến, vừa lúc để cho hai người đổi chén uống rượu.”

Diệp Ngưng Dao nhận lấy chén, khiêu khích nhìn về phía Triệu Tiểu Liên: “Uống bằng cái này cô thấy thế nào?”

Triệu Tiểu Liên nhìn cái bát sạch để trên bàn, liế.m môi nói: “Được, chúng ta uống bằng chén đi, uống thật thoải mái! Có điều, chén trước là hai vợ chồng son mời rượu tôi, lần này cũng nên đổi thành tôi kính hai vị tân nhân chứ.”

Nói xong, cô cầm lấy bình rượu trắng trên bàn, rót cho hai bên mỗi người một chén rượu trắng lớn.

Trong quá trình rót rượu, ngón tay khẽ run lên, thiếu chút nữa đổ rượu ra bên ngoài.

Diệp Ngưng Dao nhìn chằm chằm tay cô, sắc mặt hơi ngưng tụ, chỉ trong nháy mắt đã khôi phục nụ cười vừa rồi.

“Chén rượu này tôi kính cô trước, chúc hai người sớm sinh quý tử.” Triệu Tiểu Liên bưng một chén rượu trong đó lên, thần kinh căng thẳng không dám nơi lỏng nửa phần.

“Cám ơn lời chúc phúc của cô nhé.” Diệp Ngưng Dao nhận lấy chén rượu vừa bưng lên, đã bị Phó Thập Đông ngăn cản lại.

“Chén rượu này để tôi uống.”

“Vậy thì không được!” Thấy anh muốn giành lấy rượu, Triệu Tiểu Liên lập tức đưa tay ngăn cản: “Chén này tôi mời cô dâu, anh muốn uống thì phải chờ chén tiếp theo.”

Thấy cô ta khẩn trương, trong lòng Diệp Ngưng Dao cười nhạo một tiếng: “Không sao, anh để em uống.” Cô vỗ vỗ cánh tay Phó Thập Đông an ủi.

Đúng lúc này, một trận gió xuân nhẹ nhàng lướt qua cây đào trong viện, chỉ thấy cành cây nhẹ nhàng rung lên, cánh hoa đào rụng xuống, hình ảnh kia đẹp không sao tả xiết.

Cây đào này lấy linh lực tẩm bổ, bất luận là hoa sắc hay là hương thơm đều là cây bình thường không thể so sánh được.

Phấn của cánh hoa rơi xuống bàn, còn rơi trên bả vai, hương thơm từng đợt tỏa ra khiến lòng người sảng khoái.

Ánh mắt mọi người đều bị cảnh đẹp này hấp dẫn, đều thán phục trước vẻ đẹp của nó.

Nhân cơ hội này, Diệp Ngưng Dao vụng trộm đổi vị trí của hai chén rượu, cho đến khi mọi người đều phục hồi lại tinh thần, cô mới cười tủm tỉm thúc giục nói: “Cô Triệu, bàn khác còn chờ hai chúng tôi đến mời rượu nữa, không bằng chúng ta nhanh lên đi.”

Cảnh đẹp vừa rồi vẫn quanh quẩn trong đầu, Triệu Tiểu Liên lại càng hận Diệp Ngưng Dao hơn, dựa vào cái gì mà đều ở đầu thôn, cô ấy chẳng những có được Phó Thập Đông, còn có thể có được một gốc đào xinh đẹp như vậy chứ?

Cô bưng chén rượu lên, nở nụ cười: “Cô Diệp, cạn chén.”

“Cạn chén.”

Một tiếng va chạm, hai người đều uống một hơi cạn sạch, người bên cạnh thấy vậy nhao nhao khen ngợi.

Phó Thập Đông bất đắc dĩ cầm lấy chén rượu trong tay cô, nhẹ nhàng thì thầm “Đi thôi, để anh đi làm chút đồ ăn cho em, không ăn gì mà uống rượu sẽ đau dạ dày đấy.”

Diệp Ngưng Dao ngoan ngoãn gật đầu, cùng mọi người khách sáo chào hỏi hai câu liền đi đến bàn khác.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 109



Triệu Tiểu Liên nhìn bóng dáng vô cùng xứng đôi của hai người họ, hận đến nghiến rang nghiến lợi.

Trong lòng thầm đắc ý: Nhìn đi, hồ ly tinh này lập tức sẽ xấu mặt trước mặt mọi người thôi!

Lạ là cho đến khi tiệc cưới chấm dứt, Triệu Tiểu Liên cũng không đợi được một màn xấu mặt của Diệp Ngưng Dao.

Chẳng lẽ Mạnh Nghênh Võ đưa cho cô ta thuốc hết hạn, tuy rằng cô ta không biết thuốc kia là dùng để làm gì, nhưng chỉ cần có thể làm cho Diệp Ngưng Dao không dễ chịu, bất luận là phương pháp nào cô ta cũng sẽ đều nguyện ý thử.

Không đợi được hình ảnh mà cô ta mong chờ, Triệu Tiểu Liên không cam lòng cùng mọi người đi ra khỏi nhà họ Phó, vừa ra khỏi cửa nhà họ Phó, cô ta bỗng nhiên cảm giác thân thể nóng lên, trong cơ thể giống như có ngàn con sâu nhỏ đang cắn, khó chịu đến nới lỏng cổ áo, hiện tại cô ta cần phải lập tức uống vài ngụm nước lạnh.

Đi thêm bốn năm phút nữa là có thể về đến nhà, Triệu Tiểu Liên đầu nặng chân nhẹ nhàng đi về nhà, trên đường lại bất giác cởi bỏ thêm hai nút áo.

Lý trí dần dần sụp đổ, trong lúc hoảng hốt cảm thấy phía trước có một bóng người xẹt qua, cô giống như nhìn thấy rơm cứu mạng, lập tức phi thân nhào tới, miệng lẩm bẩm nói: “Nóng quá, có nước không?”

Uông Đại Thuận vốn là muốn len lén tới xem tiệc cưới của Phó Thập Đông và Diệp Ngưng Dao được tổ chức như thế nào, trải qua một trận bị đánh lần trước, hắn ta cũng không dám trêu chọc Diệp Ngưng Dao nữa, lại không nghĩ tới nửa đường đột nhiên có người chạy ra ôm ấp hắn ta.

Dựa trên tính cách có tiện nghi mà không chiếm thì là thằng ngu, hắn híp mắt ôm chặt Triệu Tiểu Liên vào trong ngực lặng lẽ chiếm tiện nghi: “Tiểu Liên cô đây là có ý gì sao? Cơ thể sao lại nóng như vậy hả?”

Nơi này là bên cạnh đường làng, cho dù Uông Đại Thuận có sắc tâm cũng không dám có can đảm làm bậy ở đây. Lúc này từ xa đi tới có mấy người thôn dân, hắn ta vội vàng buông tay ra làm bộ nghiêm trang nói: “Cô Triệu Tiểu Liên, cô phải chú ý danh dự chứ, cô chiếm tiện nghi của tôi là không đúng.”

Lúc này, Triệu Tiểu Liên đã hoàn toàn mất lý trí, cô ta ôm lấy Uông Đại Thuận. Giống như những lời nói kia không lọt vào tai cô ta.

Mọi người: “…”

Bình thường, thường ngày Triệu Tiểu Liên này nhìn có vẻ thanh cao nhưng sao lại coi trọng tên Uông Đại Thuận này chứ?

Mấy người liếc nhau một cái, biểu tình có vẻ đều thấy khiếp sợ.

Uông Đại Thuận cũng kinh ngạc như bọn họ, hắn ta trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, nhịn đau chạy đến đây một chuyến xem ra còn có thể đụng phải chuyện tốt như thế này chứ!

Tuy rằng Triệu Tiểu Liên là một quả phụ, nhưng dáng người tốt cũng không tệ, hắn ta cưới cô cũng xem là không chịu thiệt.

Nghĩ như vậy, trong lòng Uông Đại Thuận mừng thầm, hắn ta ở trước mặt mọi người thì né tránh sự g*m c*n, mập mờ nói: “Cô có thích tôi đến đâu cũng không thể như vậy, cô đừng làm như vậy nữa!”

Mọi người nhìn bộ dạng quần áo xuyên thấu của Triệu Tiểu Liên chỉ cảm thấy có chút cay mắt, ai cũng không chú ý tới thần sắc khác thường của cô ta liền vội vàng rời đi.

Vừa đi vừa nhỏ giọng nói: “Xem ra tiểu quả phụ này trước kia đều giả vờ, các người xem bộ dạng gấp gáp như thế, thật buồn thay cho ông chồng trước đó của cô ta.”

“Cô ta cũng thật là, ở trên đường làm chuyện bậy bạ như vậy, chậc chậc chậc… Thật là đáng xấu hổ!”

“Không được! Tôi sẽ nói với Đại đội trưởng mới được! Chuyện như vậy quả thực đồi bại mất hết thuần phong mỹ tục!”

Thấy bọn họ dần dần đi xa, lúc này Uông Đại Thuận mới dám một lần nữa ôm cô ta vào trong ngực, đang lúc hắn ta muốn dẫn người vào trong rừng cây bên cạnh, một bên miệng bị tát tới, trong nháy mắt liền khiến cho hắn ngây người.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back