Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 100



Hắn ta từ từ di chuyển bước chân của mình và lùi lại bên đường.

Xe trâu chạy dần dần rời khỏi tầm mắt hắn ta, Giang Hoài đứng một mình tại chỗ, trong lòng trống rỗng…

Trên xe trâu, Diệp Ngưng Dao thấy sống lưng người đàn ông thẳng tắp không nói một tiếng, trong lòng mắng Giang Hoài qua lại tám trăm lần, bầu không khí vốn đang tốt đẹp đều bị tên không có mắt kia phá hư.

“Những lời vừa rồi của anh ta, anh đừng để trong lòng nhé, em và anh ta đã sớm không còn liên quan gì đến nhau nữa rồi, chỗ cha mẹ em… Bình thường họ đều rất tôn trọng ý kiến của em, năm nay tết em sẽ đưa anh về gặp họ nhé.”

Phó Thập Đông quay đầu, bình tĩnh nhìn cô, lông mi rậm khẽ chớp một cái: “Ừ, được.”

Thấy anh không giống như đang tức giận, Diệp Ngưng Dao rốt cuộc cũng yên tâm hơn phần nào.

Trên đường vào thôn đụng phải thôn dân, Phó Thập Đông đều sẽ lấy ra mấy cục kẹo phát cho họ, dọc theo đường đi trở về nhà đã trở nên náo nhiệt hơn.

Một đôi mới cưới vui vẻ cười nói đi vào cửa viện, Phó Viện lập tức chạy ra từ trong phòng, còn chưa đứng vững đã vội vàng hoảng hốt hỏi: “Chú, chú và chị Diệp thật sự đã kết hôn rồi sao?” Cuối cùng cô bé cũng có thím rồi ư?!

Bởi vì vừa mới phạm sai lầm, cô bé không dám tiếp cận Phó Thập Đông, chỉ có thể vô ý thức dựa vào bên cạnh Diệp Ngưng Dao.

“Ừm, sau này cháu phải đổi giọng gọi là thím nhỏ.” Hai chữ cuối cùng Phó Thập Đông cố ý nhấn mạnh từng chữ, khóe miệng không kiềm chế được mà cong lên.

Phó Viện ngoan ngoãn khom lưng cúi đầu gọi: “Thím nhỏ…” Thái độ đặc biệt nghiêm trang.

“Ngoan…” Lấy ra bao lì xì đã sớm chuẩn bị sẵn bỏ vào trong tay cô bé, Diệp Ngưng Dao ngượng ngùng đỏ mặt, lần đầu tiên làm trưởng bối của người ta, cảm giác rất vi diệu.

So với phản ứng nhiệt tình của Phó Viện, Phó Niên với thành viên trong nhà cũng không có phản ứng gì quá lớn, mọi người sớm đã quen với sự trầm mặc của thằng bé, không ai cố ý ép buộc thằng bé tiếp nhận sự thay đổi này.

Bữa cơm tối ăn bánh bao nhân thịt nguyên chất, từng cái sủi cảo tròn vo được bỏ vào nồi, Diệp Ngưng Dao nhịn không được mà nuốt nước miếng.

Cô bỗng nhiên phát hiện khi gả cho người đàn ông này lại có thêm một chỗ tốt, đó chính là sau này cô rốt cuộc cũng không cần phải lo lắng về vấn đề ăn cơm nữa!

Có đại đầu bếp Phó ở đây, các loại mỹ thực đều có thể ăn mỗi ngày.

Bây giờ mặc dù họ đã chính thức là quan hệ vợ chồng hợp pháp, nhưng ở nông thôn phải có một bữa tiệc rượu để công nhận.

Sau khi hai người thương lượng, tiệc cưới được định vào ngày Cốc Vũ(), thích hợp để gả cưới.

[
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 101



Đặt lại tất cả số tiền này vào hộp và sắp xếp lại chỉnh tề. Diệp Ngưng Dao nằm trên giường rất nhanh liền ngủ thiếp đi, mà ở nhà họ Phó cách đó không xa, Phó Viện ngồi trên một cái ghế nhỏ cắn chặt môi vẻ mặt ưu sầu.

Sau khi dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp, Phó Thập Đông mặc áo khoác vừa định rời đi, đã bị tiểu cô nương tiểu quỷ lớn này ngăn cản đường đi.

“Chú, chú có thể giúp con một việc được không?”

“Hửm?” Anh dừng bước nhìn về phía cô bé, mặt mày tiểu cô nương đã rõ nét hơn, càng ngày càng giống anh trai của cô bé.

Phó Viện ấp úng nửa ngày cũng không nói ra nguyên nhân.

Phó Thập Đông thấy thế, khom lưng ngồi xuống băng ghế bên cạnh cô bé, ngữ khí hơi ngưng tụ: “Có phải trong thôn có người khi dễ cháu hay không?”

“Không phải không phải.” Cô bé vội vàng vẫy tay giải thích: “Những đứa trẻ trong làng không ai dám bắt nạt cháu ạ!”

Thấy cô bé không giống là nói dối, Phó Thập Đông lúc này mới giãn mi tâm.

“Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

“Chú, cháu có thể gọi chú là cha một tiếng được không? “Phó Viện khẩn trương nhìn anh, đáy mắt đều là nét chờ mong, thấy Phó Thập Đông nửa ngày không lên tiếng, cô bé vươn một ngón tay mảnh khảnh nhỏ giọng năn nỉ: “Cháu chỉ kêu một tiếng thôi mà…”

Chú của cô bé rất nhanh thôi sẽ có con của mình, từ nhỏ đến lớn cô bé thật sự rất muốn gọi anh một tiếng cha…

Cho dù chỉ là kêu một tiếng thôi.

Cô bé nhìn như vậy làm cho người ta đau lòng, yết hầu Phó Thập Đông bị nghẹn lại, khàn giọng nói: “Viên Viên, chú không phải cha của cháu, cha cháu khi còn sống… rất thương cháu.”

Đứa nhỏ này từ khi còn rất nhỏ đã không có cha, đối với cha, việc cô bé không có tình cảm là có thể giải thích được.

Lúc trước anh trai có bao nhiêu sự cưng chiều Viên Viên, anh đều nhìn thấy.

Dù sao thì chuyện này anh cũng không thể nào đáp ứng được.

“Thật sự không được sao?” Trong mắt Phó Viện là nước mắt lưng tròng như chực rớt xuống, không hiểu vì sao chú bình thường đối với cô bé tốt như vậy, lại không đáp ứng yêu cầu nho nhỏ này.

“Viên Viên, cha mẹ cháu yêu thương cháu rất nhiều so với bất cứ ai. Chẳng qua bọn họ hiện tại không có biện pháp làm bạn với cháu mà thôi.” Phó Thập Đông nghẹn ngào, đưa tay xoa xoa tóc cô bé.

“Cháu hiểu rồi ạ…” Phó Viện cúi đầu, lại khôi phục thành bộ dạng nhu thuận bình thường.

Tuổi còn nhỏ như Phó Viện đang cần sự quan tâm của người lớn, Phó Thập Đông cảm thấy bình thường mình đối với bọn họ quan tâm quá ít, cho nên mới làm cho hai đứa nhỏ thiếu cảm giác an toàn.

Thẳng đến khi bọn họ ngủ, anh mới yên tâm rời khỏi nhà họ Phó để trở về gian phòng được xây bằng đất của mình.

Nhìn quanh bốn phía, nơi này sắp sửa sẽ nghênh đón thêm một nữ chủ nhân của nó, anh chống hai bên hông luôn cảm thấy trong phòng hình như thiếu chút gì đó.

Đêm nay, Phó Thập Đông bận rộn đến nửa đêm, gà trống sắp kêu lên anh mới hài lòng nằm xuống giường ngủ.

Một người là cô nhi không có trưởng bối còn sống, người còn lại là người từ tỉnh khác đến, ai làm hôn nhân chính của hôn lễ, bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ đến bí thư chi bộ Lưu Vĩnh Xuân của thôn.

Chỉ ngủ hai tiếng đồng hồ, Phó Thập Đông dùng nước lạnh rửa mặt, lại đi đến cách vách đón Diệp Ngưng Dao đi làm.

Trong tay anh còn mang theo một gói kẹo cùng một gói bánh máng, suy nghĩ vô cùng chu đáo.

Thấy anh cầm những đồ ăn uống đến, Diệp Ngưng Dao mới phản ứng lại chuyện thương lượng ngày hôm qua, bỗng nhiên hiểu được anh cố ý nói tới đón cô là có ý gì?

Hiện tại bọn họ là quan hệ vợ chồng mới cưới, loại quan hệ có sự biến hóa này, ngày hôm qua còn chưa cảm thấy thế nào, trải qua một đêm lắng đọng, Phó Thập Đông mất tự nhiên mà sờ sờ mũi, lớn mật đi tới trước người cô nắm chặt tay cô: “Chúng ta đi thôi.”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 102



Trước kia bọn họ đều là một trước một sau vô cùng sợ tai tiếng, Diệp Ngưng Dao nhìn bàn tay nhỏ bé bị anh nắm trong lòng bàn tay, cô gật gật đầu: “Được, chúng ta đi thôi.”

Trên đường đi, họ đã nhận được một làn sóng chú ý khác. Khi mọi người nhìn thấy cặp đôi này không phù hợp với đôi mắt của họ thì có sự ghen tị, ghen ghét, cũng có những người không xem trọng họ.

Đi tới thôn ủy, Lưu Vĩnh Xuân và Mạnh Nghênh Võ đều ở trong phòng làm việc, Diệp Ngưng Dao không để ý đến sự tồn tại của Mạnh Nghênh Võ mà trực tiếp đi về phía Lưu Vĩnh Xuân.

Tin tức hai người kết hôn đã truyền ra trong thôn, Lưu Vĩnh Xuân cũng biết, thấy phía sau cô còn có Phó Thập Đông đi theo, nụ cười trên mặt ông tươi như một đóa hoa: “Ôi chao, kết hôn không giống như trước nữa nhỉ, nhìn sắc mặt này đều giống như đang đánh phấn vậy.”

“Bí thư, chồng tôi có mang theo kẹo mừng cho ngài đấy ạ.” Diệp Ngưng Dao cười tủm tỉm đẩy Phó Thập Đông về phía trước, bộ dạng chim nhỏ dựa vào người trông vô cùng đáng yêu.

Phó Thập Đông nghe câu “Chồng của tôi” kia thì tâm tình có chút dâng trào, khóe miệng anh khẽ cong lên, giữa hai hàng lông mày lộ ra vẻ vui sướng hạnh phúc: “Đây là kẹo mừng của chúng tôi, ngài cũng chung vui cùng chúng tôi ạ.”

Anh đặt đồ đạc trong tay lên bàn làm việc, lại tiếp tục nói: “Ngày tháng đã định là ngày Cốc Vũ, không biết ngày đó ngài có thời gian rảnh hay không, chúng tôi muốn mời ngài làm chủ hôn nhân tiệc cưới của chúng tôi.”

Trước đó cũng có người mời Lưu Vĩnh Xuân làm chủ hôn, có điều bản thân ông cũng không phải là người thích góp vui liền khéo léo từ chối, lần này lại ngoài ý muốn gật đầu đáp ứng: “Được, lão già này còn chưa từng làm qua việc này, vừa lúc thử một chút xem sao!”

“Vậy thì đã định như vậy rồi nhé, cám ơn Bí thư!”

Bên này một bầu không khí vô cùng vui vẻ, Mạnh Nghênh Võ bên kia nhìn thấy một màn này trong lòng lại hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Tốt xấu gì hắn ta cũng là đại đội trưởng đội sản xuất, hai người này thế nhưng lại không hề để hắn ta vào mắt, xem ra là không muốn lăn lộn trong thôn này nữa rồi!

Hắn ta nghênh ngang đi về phía ba người, trên mặt nở nụ cười giả trân: “Ôi, chúc mừng hai cô cậu nhé! Thật không ngờ Đông Tử còn rất có tài, thế mà lại cưới được đại mỹ nhân Diệp Tri Thanh.”

Có Phó Thập Đông ở đây, hắn ta cũng không dám nói điều gì quá khó nghe, chỉ có thể uyển chuyển mỉa mai.

Một mùi hôi thối xông vào mũi, Diệp Ngưng Dao ghét cay ghét đắng dựa vào người Phó Thập Đông, không chút lưu tình hẹp hòi nói: “Đội trưởng, buổi sáng sao anh ăn lại nhiều tỏi như vậy chứ? Hay là anh đi dạo chút đi rồi lại trở về?”

“????” Mạnh Nghênh Võ ngay lập tức ngậm miệng lại, bị lời cô nói tức đến nghẹn họng, buổi sáng hắn ta đích thực có ăn tỏi, nhưng các lão thiếu gia trong thôn ai lại chưa ăn qua chứ, chỉ có cô gái ngoại lai này nói năng như vậy thôi.

Phó Thập Đông ở một bên không hé răng mà thuận tay mở cửa sổ bên cạnh ra, trong nháy mắt một luồng gió lạnh thổi vào trong phòng, không khí lập tức trong lành hơn rất nhiều.

“…” Hai người này vừa hát vừa họa khiến Mạnh Nghênh Võ tức giận đến sặc, sắc mặt lập tức chuyển thành màu tím.

Hắn ta bị chọc giận quay lưng lại, không quay đầu lại mà đi ra khỏi văn phòng.

Người đáng ghét rốt cuộc cũng rời đi, Diệp Ngưng Dao lại một lần nữa lộ ra nụ cười, dương dương tự đắc viết ra một tờ giấy đưa cho bí thư xin nghỉ vài ngày.

Trong chuyện hôn nhân đại sự, Lưu Vĩnh Xuân không nói hai lời liền phê duyệt cho cô.

Cùng Phó Thập Đông song song rời khỏi thôn ủy, Diệp Ngưng Dao ngẩng đầu nhìn về phía chồng cô hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu đây?”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 103



Kết hôn đều cần mua cái gì, có cái gì chú ý, Diệp Ngưng Dao chỉ tìm được một ít tin tức rải rác trong trí nhớ gốc, phong tục tập quán các nơi khác nhau, tiệc cưới nên làm cái gì bây giờ, cô cũng không hiểu lắm.

Tất cả chỉ có thể toàn quyền giao cho Phó Thập Đông xử lý.

“Anh đi lên huyện mua đồ, em về nhà chờ anh nhé.”

Xe trâu trong thôn còn phải làm việc, không có khả năng thường xuyên cho người ta mượn dùng, từ thôn đến huyện qua lại phải mất mấy giờ, nếu bình thường không thường xuyên đi lại, đi một chút, hai chân sẽ không thể nào chịu nổi.

“Nhưng em đã xin nghỉ phép rồi.” Cô còn muốn đi mua ít vải để may áo cưới.

Một trận gió nhẹ thổi tới, thổi loạn mái tóc vụn trước trán Diệp Ngưng Dao, Phó Thập Đông chà xát ngón tay một chút, nhịn không được vươn tay trái giúp cô đem tóc vụn bỏ ra sau tai: “Ngày mai anh sẽ dẫn em đi.”

Ngón tay phủ đầy hơi ấm nhẹ nhàng xẹt qua vành tai xinh xắn. Diệp Ngưng Dao theo bản năng nhẹ nhàng né tránh một chút, vành tai trong nháy mắt đỏ ửng lên.

“Vậy em trở về trước, anh đi sớm về sớm nhé.”

“Được.” Xúc cảm tinh tế vẫn còn ở ngón tay chưa tiêu tan, Phó Thập Đông không được tự nhiên mà thu tay về, không dám nhìn về phía đôi mắt đẹp của cô nữa.

Sau khi hai người tách ra, Diệp Ngưng Dao về nhà lấy thước, ngay sau đó đi đến nhà họ Phó.

Trước tiệc cưới, cô muốn làm cho chị dâu cùng hai đứa nhỏ một bộ quần áo mới, hiện tại cô đã là vợ của Phó Thập Đông, không còn là người ngoài nữa, cho dù là vì bọn họ mà tiêu tiền, cô tin rằng anh cũng sẽ không nói gì.

Cô vừa mới bước vào cửa viện, Phó Viện cũng không giống như trước kia, giống như một con chim sẻ nhỏ chạy như bay tới, cho rằng đứa nhỏ kia đang ngủ trưa, bước chân của cô càng cố ý đi chậm lại nhẹ nhàng.

Khoảng cách nhà đất càng ngày càng gần, bên trong bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng cười nói vui vẻ, điều này làm cho Diệp Ngưng Dao không khỏi nhướng mày.

Bình thường không thấy khách nào đến nhà họ Phó, sẽ là ai đây?

Mang theo nghi hoặc, cô đi vào nhà đất, ngoại trừ người của nhà họ Phó, trên bếp lửa thật dài có thêm hai gương mặt xa lạ.

Nghe được động tĩnh, mấy người cùng nhìn về phía Diệp Ngưng Dao, tiếng cười đột nhiên dừng lại, Phó Viện kinh hoảng thất thố đứng lên hô một tiếng: “Thím nhỏ!”

Người phụ nữ lớn tuổi ngồi bên cạnh cô, treo mắt tam giác cẩn thận quan sát nửa ngày mới nói chuyện: “Ôi! Đây là vợ của Đông Tử, phải không? Trông thật là xinh đẹp!”

“Chị là…..?”

Diệp Ngưng Dao cũng đánh giá bọn họ, trong khí tức đối phương có một nét không được giống như trong sách, tuyệt đối không phải là loại người có ý đồ tốt.

“Đây là dì của Viên Viên, còn tôi là bà ngoại của con bé, về sau chúng ta coi như là thân thích.” Chu Đại Hoa ngồi xếp bằng trên ghế, bộ dạng kia giống như nơi này là nhà của bà ta.

Dì của Viên Viên mắng Trang Tú Xuân ngồi bên cạnh đang cắn hạt dưa, quát lớn: “Đừng ăn nữa! Chỉ biết ăn! Không thấy có khách ở nhà sao?”

“……” Diệp Ngưng Dao khẽ nhíu mày, đối với những lời này thì không có gì làm lạ.

Cô thoải mái hào phóng ngồi xuống bên cạnh mép giường, muốn xem hai người này tới nơi này là muốn diễn vở kịch gì.

“Cháu hiện tại đã kết hôn với Phó Thập Đông, chị dâu đây với cháu chính là quan hệ chị em dâu, cũng không tính là người ngoài, thím không cần khách sáo như vậy.”

Trong sách không có đề cập qua về nhà mẹ đẻ của con dâu nhà họ Phó, không biết có phải là bởi vì cô và Phó Thập Đông đã kết hôn hay không, cho nên đã làm thay đổi quỹ tích định mệnh nào đó?

Đều nói thanh niên tri thức trong thành da mặt mỏng manh, tròng mắt Chu Đại Hoa vừa chuyển, nói chuyện mà không hề kiêng kỵ: “Nhà Đông Tử, tôi hỏi thật nhé, hai người sao lại đột nhiên kết hôn vậy? Có phải hay không là đã có…?”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 104



Nói xong, mí mắt bà ta nhìn lại, nhìn bụng Diệp Ngưng Dao, biểu tình trở nên ý vị thâm trường.

“Cái gì có rồi?” Cô độc ba ngàn năm, Diệp Ngưng Dao nhất thời không kịp phản ứng lời này của bà ta là có ý tứ gì.

Xem ra thật sự không hiểu sao? Chu Đại Hoa tiến lại gần cô: “Đứa nhỏ ngốc này! Ý là có em bé đấy!”

“!!!!” Có con từ khi nào thế? Bà ta mới là người có thai đấy!

Cho dù chưa từng ăn thịt heo, cũng đã gặp qua heo chạy, cô cũng biết ở thời đại này chưa kết hôn mà đã có con là sẽ bị người ta chửi bới! Người phụ nữ này có ý gì vậy chứ?!

Diệp Ngưng Dao ra vẻ mơ màng, không biết xấu hổ hỏi: “Đại nương, ở chỗ các người thịnh hành việc có thai trước rồi mới kết hôn sao? Chẳng lẽ năm đó thím cũng như vậy sao?”

Nói xong lời cuối cùng, cô kinh ngạc nhìn về phía Chu Đại Hoa giống như đối phương là một loài quý hiếm.

“…” Chu Đại Hoa vô thức ngậm miệng lại, bị nói đến á khẩu không nói được lời nào.

Không ngờ tiểu nha đầu này còn có một cái miệng thật khéo léo, ngoài miệng chịu thiệt, bà ta chỉ có thể tìm người nhà mình trút giận: “Còn ở đó mà ăn nữa! Mày cũng là người trong nhà sao không lo nói chuyện với khách đi.”

Trang Tú Xuân nửa ngày không ngẩng đầu, thở phì ném hạt dưa trong tay xuống, không tình nguyện mà mở miệng: “Nói cái gì bây giờ? Người ta kết hôn cũng không nói cho mẹ biết người ta có thai hay không, ai bảo mẹ lại dùng mặt nóng dán vào mông lạnh của người ta!”

Bình thường có lẽ không có gì để ăn vặt, cho nên lúc ném hạt dưa xong có chút hối hận, tiện tay bốc một bốc bỏ vào trong túi.

Đó là những đồ ăn vặt mà hôm qua Phó Thập Đông mua cho bọn nhỏ, hiện giờ bị họ ăn và lấy đi hơn phân nửa hạt dưa, Diệp Ngưng Dao trầm mặc xuống, cô có chút không vui.

Đã lớn như thế mà còn giành đồ ăn của con nít, thật sự là không biết xấu hổ!

Cô đưa tay ngăn cản bàn tay còn muốn lấy hạt dưa của Trang Tú Xuân, giọng nói hơi lạnh: “Hạt dưa ăn nhiều sẽ mập đấy, cân nặng này của cô thì nên ăn ít lại một chút đi.”

Trang Tú Xuân bởi vì quanh năm làm nông, lớn lên eo to tròn, còn phơi nắng bị tàn nhang, so sánh với bộ dạng của chị gái, quả thực là khác nhau một trời một vực.

Cũng bởi vì như vậy, hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, năm nay mới bắt đầu nói đến chuyện hôn sự, cho nên nhà trai cũng không muốn cho dù chỉ là một ít lễ vật, nên cô ta mới đáp ứng mẹ cô, đến nhà họ Phó lấy một ít đồ vật hữu dụng trở về để giữ lại chút thể diện.

Lúc này bị chọc đến chỗ đau, Trang Tú Xuân nắm chặt đôi nắm đấm thô ráp hữu lực kia, hung tợn trừng mắt nhìn Diệp Ngưng Dao: “Tôi vui vẻ nên mới ăn! Đây là nhà chị tôi! Cô thì tính là gì trong gia đình này mà quản rộng thế hả?!”

Thật là đồ không biết xấu hổ, cô ta thực sự được xem như là kiệt xuất trong đó, Diệp Ngưng Dao không giận mà cười: “Thật ngại quá, hạt dưa này là chồng tôi bỏ tiền ra mua đấy, ngược lại tôi cảm thấy tò mò cô đến nhà chị gái cô thì đã mua cái gì cho bọn nhỏ thế hả?”

Trang Tú Xuân bất giác nhìn về phía Phó Viện, thấy tiểu cô nương đang mở đôi mắt to đen láy kia nhìn cô ta, trong lòng có chút chột dạ.

“Cô… Cô quan tâm tôi mua gì làm gì chứ? Sống tốt cho cuộc sống của riêng cô đi!”

“Hạt dưa này ăn có phải rất thơm không? Trả tiền đây!” Diệp Ngưng Dao vươn bàn tay nhỏ bé, lòng bàn tay đưa tay ra: “5 tệ!”

“Cái gì?! Sao cô không đi ăn cướp đi!” Trang Tú Xuân đằng đằng sát khí đứng lên từ trên ghế, khiến cho Phó Viện và Phó Niên phải hoảng sợ.

Chu Đại Hoa thấy thế thì lập tức đi ra hòa giải, đứa con gái phế vật này của bà chính là đứa đầu óc không linh hoạt, nếu như thật sự chọc giận vợ của Phó Thập Đông, vậy thì về sau sao bọn họ có thể vào cửa của nhà họ Phó được nữa.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back