Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão

Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 240: Chương 240



Với trình độ của bọn họ, thực ra là đến để giúp đỡ cho các vị giáo sư, ghi chép số liệu gì đó. Để giải quyết vấn đề thực sự vẫn phải dựa vào giáo sư Vương và các vị giáo sư của Thanh Đại.

Tiêu Hiểu vốn tưởng rằng đến rồi là có thể vào phòng thí nghiệm, không ngờ rằng còn phải đứng không ở đây, cô nhìn qua đồng hồ treo ở đại sảnh, cũng sắp đến mười một giờ rưỡi rồi.

Không được, cô phải đi về trước để tìm Vương Vệ, tránh để anh sốt ruột.

Nhưng phía giáo sư Vương dường như không thể xong việc trong chốc lát được, mọi người trong phòng khách cũng đang tranh thủ từng giây từng phút để tính toán. Mọi người đều đang bận rộn như vậy, lúc này cô lại nói muốn về ăn cơm hình như cũng không được hay lắm.

Tiêu Hiểu đi đến chỗ bàn của giáo sư Vương, nếu như có thể giúp được bọn họ sớm giải quyết được vấn đề, cô cũng có thể nói mình muốn về nhà ăn cơm một cách tiện hơn.

“Đàn em, em đi đâu vậy? Đừng quấy rầy mấy người giáo sư Vương.” Chương Hằng thấy Tiêu Hiểu lại to gan đi đến gần mấy vị giáo sư phụ trách, lập tức thấp giọng ngăn cản.

Tiêu Hiểu quay lại nhìn anh ta một cái, cười cười, bước chân không hề dừng lại. Nếu như cô không qua đó xem, nhìn những người này đang hăng say đến quên ăn quên ngủ, phải đến bao giờ cô mới có thể đi tìm Vương Vệ chứ?

“Thầy, các thầy nhìn bạn học Tiêu...” Chương Hằng cảm thấy Tiêu Hiểu thật không biết quy củ, các giáo sư đang thảo luận vấn đề, cô đi đến đó làm gì chứ?

Nhưng giảng viên của Kinh Đại lại lắc đầu: “Để cho con bé đi đi.” Bọn họ cũng không mong chờ Tiêu Hiểu có thể tìm ra vấn đề, chỉ là hiểu rõ năng lực học tập của Tiêu Hiểu, cảm thấy hiện giờ là cơ hội tốt, yên lặng đứng bên cạnh những giáo sư đó, Tiêu Hiểu có thể nghe hiểu được một vài thứ cũng có thể giúp đỡ được cho cô rất nhiều.

“Chúng ta cũng đi nghe một chút, nhưng không được lên tiếng, không được phép quấy rầy các giáo sư.” Một giảng viên khác của Kinh Đại nói.

Chương Hằng vội vàng gật đầu.

Tiêu Hiểu đi đến đứng phía sau giáo sư Vương, không hề lên tiếng. Cô vừa mới đứng lại, hai giảng viên của Kinh Đại và Chương Hằng cũng đã đi đến, bọn họ đứng xa hơn Tiêu Hiểu một chút, vô cùng nghiêm túc yên lặng nghe các giáo sư thảo luận.

Các giáo sư đang thảo luận rất nghiêm túc, không hề chú ý đến phía sau đang có người đứng. Có thể đi vào đây, ít nhất thân phận sẽ không có vấn đề, mọi người cũng không cần phải phòng bị.

Tiêu Hiểu đứng không tới một phút đã hiểu ra được vấn đề mà bọn họ đang tranh chấp.

Tổ thí nghiệm đưa ra một công thức để tổ tính toán hạch toán. Tổ tính toán tính ra xong, lúc tổ thí nghiệm làm thí nghiệm lại phát hiện ra sai lệch càng lúc càng lớn.

Vì vậy mới suy đoán rằng số liệu của tổ tính toán bị sai.

Nhưng các giáo sư xem xét từ đầu đến cuối lại một lượt mà không phát hiện ra chỗ nào có vấn đề.

“Công thức này sai rồi.” Đúng lúc các giáo sư đang thảo luận một cách bừng bừng khí thế, đang chuẩn bị xảy ra tranh luận lần nữa thì một âm thanh trong trẻo vang lên trên đầu bọn họ.

Các giáo sư đang bàn luận đến mặt đỏ tía tai nghe xong yên tĩnh lại, đều ngẩng đầu lên nhìn về phía phát ra âm thanh.

Chỉ thấy một cô gái gương mặt xinh đẹp thanh tú đang đứng đằng sau giáo sư Vương, đôi mắt cong cong nhìn bọn họ.

Trông có vẻ còn chưa quá hai mươi tuổi.

Giáo sư Từ đang vì mãi mà không tìm ra vấn đề tên lòng như lửa đốt, Tiêu Hiểu bỗng nhiên lên tiếng cắt đứt tiết tấu của mọi người, sắc mặt đương nhiên là khó coi. Thấy Tiêu Hiểu đứng ở sau lưng giáo sư Vương liền giọng không tốt nói: “Lão Vương, đây là học sinh của ông à? Lúc tới sao ông không nói cho cô ấy biết quy củ ở đây?”

Người giúp đỡ đương nhiên là có quy củ của người giúp đỡ, làm nhiều nói ít, thận trọng cẩn thận là được.

Không nhận định Tiêu Hiểu đang quấy rối như những người khác, qua hơn một tháng thường xuyên tiếp xúc với Tiêu Hiểu, giáo sư Vương biết rằng cô không phải người làm việc mà không rõ mục đích.

Không để ý đến ánh mắt tức giận của giáo sư Từ và những người khác, ánh mắt của giáo sư Vương mang theo sự mong đợi mà bản thân ông ấy cũng không phát hiện ra nhìn Tiêu Hiểu dò hỏi: “Tiêu Hiểu, tại sao em lại nói công thức này bị sai? Em có thể hiểu được à?”

TBC

“Giáo sư Vương, học sinh của ông càn quấy, ông cũng càn quấy theo sao? Chúng ta không còn thời gian để lãng phí nữa.” Thấy giáo sư Vương thật sự đi theo đề tài của Tiêu Hiểu, mấy người giáo sư Từ vừa nóng ruột vừa tức giận. Đây là chuyện gì vậy? Tranh thủ từng giây từng phút cũng không đủ dùng, lão Vương vẫn còn càn quấy với học sinh của mình.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 241: Chương 241



Tiêu Hiểu cười với giáo sư Vương: “Em hiểu được ạ. Nếu như em đoán không nhầm, các thầy đang muốn dùng công thức này để tính toán nhiệt độ phân li của vật chất nào đó.”

“Đàn em, em mau qua đây, không nhìn thấy các giáo sư đang tức giận sao?” Tiêu Hiểu vừa dứt lời, ánh mắt tức giận của các giáo sư trong nháy mắt chuyển thành kinh ngạc.

Chương Hằng thấy các giáo sư đều yên lặng nhìn Tiêu Hiểu, còn tưởng rằng cô diễn đạt không lưu loát, khiến các giáo sư cạn lời. Dù sao cũng là học trò của giáo sư Vương, Chương Hằng cảm thấy nếu Tiêu Hiểu quấy rối thì không chỉ làm mất mặt của giáo sư Vương mà anh ta cũng bị liên lụy theo.

Nhưng anh ta vừa nói xong đã bị giáo sư Từ ở bên cạnh lấn sang, chỉ thấy giáo sư Từ đi nhanh đến trước mặt Tiêu Hiểu, nhìn chằm chằm vào cô: “Em biết?” Bọn họ quả thực đang tiến hành thí nghiệm phân li, nhưng công thức này chỉ là một trong hàng trăm nghìn công thức của thí nghiệm này, Tiêu Hiểu thông qua một công thức là có thể phán đoán được mục đích của bọn họ, sao có thể như vậy chứ?

Không nghi hoặc như giáo sư Từ, vẻ mặt giáo sư Vương tràn đầy kích động. Ông ấy đẩy giáo sư Từ ra: “Tiêu Hiểu, vậy em có ý kiến gì không?”

“Lão Vương, ông như vậy là...” Thấy giáo sư Vương xem trọng Tiêu Hiểu như vậy, các giáo sư cuối cùng cũng nhận ra điểm không đúng.

Giáo sư Vương khoát khoát tay, không trả lời bọn họ mà tha thiết nhìn Tiêu Hiểu.

Tiêu Hiểu đáp: “Để em thử xem.”

“Được, em thử đi. Em trẻ tuổi đầu óc linh hoạt, nói không chừng có thể thực sự giải quyết vấn đề.” Giáo sư Vương vội vàng kéo Tiêu Hiểu đến bên bàn ngồi xuống, hơn nữa còn đưa các bước tính toán cho cô.

Tiêu Hiểu liếc nhìn qua, lấy một tờ giấy trắng, viết ra một công thức khác, nhìn qua thì không khác công thức ban đầu là bao, có điều vị trí khai căn lại khác nhau. Nhưng những thứ trong khoa kỹ thuật thì chỉ là sai một li đã đi ngàn dặm chứ đừng nói đến vị trí khai căn, cho dù chỉ là sai một con số lẻ thì kết quả đã hoàn toàn khác nhau.

Tiêu Hiểu suy nghĩ một chút, nếu như để những người này dùng bàn tính để tính thì công thức này ít nhất lại phải tính trong ba ngày ba đêm, vì vậy cô trực tiếp viết ra kết quả.

Mấy người giáo sư Từ cũng xúm lại, tận mắt nhìn thấy Tiêu Hiểu viết ra công thức mới, đầu bút dừng lại ở phía sau công thức một lúc rồi lại viết ra một con số.

Nếu như lúc Tiêu Hiểu đang viết ra công thức này mấy người giáo sư Từ còn đang ôm một tia hi vọng, thì vào lúc cô chỉ dừng lại trong chốc lát đã cho ra kết quả, mấy người giáo sư Từ lại nhận định Tiêu Hiểu đang càn quấy. Công thức này nhìn thì ngắn gọn nhưng thực ra lượng tính toán cực kỳ lớn. Cho dù Tiêu Hiểu có thể biết được công thức thì cũng không thể tính ra kết quả trong phút chốc như vậy được.

TBC

“Lão Vương, bảo học sinh của ông đi ra đi, tránh gây thêm rắc rối.” Sở dĩ mấy người giáo sư Từ nhận định công trình tính toán xảy ra lỗi mà không phải là công thức là vì những tài liệu này là do chuyên gia của nước E trước khi rời đi đã để lại, quốc gia của bọn họ đã thành công, vậy thì chứng minh rằng tài liệu này là đúng.

Nước E tân tiến hơn so với nước Hoa rất nhiều, ban đầu mấy người giáo sư Từ đều đi theo chuyên gia của nước E học tập. Trong lòng bọn họ đó chính là uy tín, mấy người giáo sư Từ sao có thể tùy ý nghi ngờ uy tín.

Giáo sư Vương cũng không tin: “Quá trình tính toán của Chu Công cũng không sai, vậy tại sao không thể là do công thức sai?”

Chu Công là người đầu tiên d.a.o động, ông ấy là người tính toán chung, những điều này ông ấy hiểu rõ nhất. Dựa theo công thức trước đó đưa ra, kết quả tính toán của bọn họ không thể nào sai được, nhưng thí nghiệm lại không thành công.

Đúng vậy, tại sao không thể là do công thức sai?

Chu Công và giáo sư Vương dùng ánh mắt sáng rực nhìn mấy người giáo sư Từ.

Giáo sư Từ giật mình hỏi ngược lại: “Nguồn tư liệu từ đâu các ông cũng biết, chẳng lẽ các ông nghi ngờ...”

Giáo sư Vương nhìn qua mấy người Tiêu Hiểu, ra hiệu cho giáo sư Từ ra một bên nói chuyện.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 242: Chương 242



Tiêu Hiểu đứng tại chỗ, cho dù hai người họ đã đi ra rất xa, nhưng Tiêu Hiểu tai thính mắt tinh, vẫn nghe thấy rõ cuộc nói chuyện của hai người họ: “Tại sao không thể nghi ngờ? Dù sao bọn họ cũng không phải người nước Hoa...”

Giáo sư Từ im lặng một lúc rồi mới nói: “Nhưng bọn họ thực sự đã giúp chúng ta rất nhiều...”

“Nhưng bây giờ bọn họ đã đi rồi, dù sao chúng ta cũng là hai quốc gia, lại là nước láng giềng, ông nghĩ rằng bọn họ thực sự hi vọng chúng ta sẽ giàu mạnh lên sao?” Âm thanh của giáo sư Vương một lần nữa đè thấp, tranh thủ chiếm lý.

Bọn họ nói chuyện với nhau một lúc, giáo sư Vương nói: “Dựa theo công thức trước đây, chúng ta không hề tìm ra lỗi sai ở chỗ nào, tại sao không thử công thức này của Tiêu Hiểu chứ? Cũng may đây là thí nghiệm giai đoạn đầu, cũng không cần lãng phí quá nhiều thời gian, chúng ta bớt đi được bước nghiệm chứng, trực tiếp tiến hành thí nghiệm. Nếu như không đúng thì lại tìm lỗi. Nếu như đúng rồi vậy thì sẽ giảm bớt rất nhiều thời gian cho chúng ta.”

Lời này của giáo sư Vương khiến cho giáo sư Từ có chút d.a.o động.

Cũng đúng, dù sao bây giờ cũng không có chút đầu mối nào, giáo sư Vương kiên định như vậy, chứng minh rằng ông ấy có vài phần tin chắc với người học sinh này, vậy thì thử một chút xem.

Một khi đưa ra quyết định, giáo sư Từ cũng không phải là người không quả quyết, lập tức đưa các giáo sư vào phòng thí nghiệm lần nữa.

TBC

Lần này Tiêu Hiểu cuối cùng cũng đi vào theo.

Vừa nhìn đã cảm thấy cực kỳ thất vọng, những thiết bị này còn lạc hậu hơn so với tưởng tượng của cô.

Cô không biết nước Hoa đang tiến hành hạng mục bí mật gì, nhưng từ công thức vừa rồi mà suy luận thì đại khái cũng biết rằng đó là một vũ khí. Vào phòng thí nghiệm, sau khi phát hiện dụng cụ ở đây không có chút khả năng nào để trợ giúp cho thí nghiệm của cô, cô liền bĩu môi đứng sang một bên.

Công thức mà cô vừa viết ra cho dù chỉ tiến hành thí nghiệm, với dụng cụ ở đây thì e rằng không dùng một ngày thì không thể hoàn thành được. Cô còn phải quay về tìm Vương Vệ, nếu Vương Vệ không tìm thấy cô mà nóng ruột thì phải làm sao?

Hai giảng viên của Kinh Đại và Chương Hằng đang cùng những người trợ giúp khác của phòng thí nghiệm ghi chép số liệu, chỉ có mình Tiêu Hiểu buồn bực không vui.

Thấy giáo sư Vương đang cùng mấy người giáo sư Từ tập trung tinh thần chuẩn bị làm thí nghiệm lần nữa, Tiêu Hiểu lặng lẽ đi đến bên cạnh giáo sư Vương, kéo tay áo của ông ấy một cái: “Thầy Vương, hôm nay em vẫn chưa nói với Vương Vệ việc em đến đây, nếu anh ấy không tìm thấy em sẽ sốt ruột.”

Thấy Tiêu Hiểu nhìn mình, giáo sư Vương bật cười, thầm nghĩ thí nghiệm hiện giờ e là không thể hoàn thành xong trong hôm nay, liền nói với Tiêu Hiểu: “Thầy bảo người đưa em về, em nghỉ ngơi một chút, ngày mai lại đến.”

Tiêu Hiểu gật đầu liên tục: “Vâng.”

Giáo sư Vương tìm người lái xe đưa Tiêu Hiểu về, mặc dù vẫn chưa nghiệm chứng ra được công thức mà cô viết có đúng hay không, nhưng giáo sư Vương mơ hồ cảm nhận được, có lẽ sẽ thực sự thành công.

Chỉ có điều cảm giác này quá mơ hồ, khiến ông ấy phải đè nó xuống tận đáy lòng, nhưng theo bản năng vẫn gia tăng bảo vệ Tiêu Hiểu.

Tiêu Hiểu bảo tài xế đưa cô về thẳng đến cửa phòng trọ, cô vừa mới xuống xe, Vương Vệ đã mở cửa đi ra.

Vẻ mặt Vương Vệ thay đổi, kéo cô ra sau lưng: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Tiêu Hiểu cười cười, bảo tài xế đưa cô về rời đi rồi mới vào nhà kể toàn bộ quá trình cho Vương Vệ nghe.

“Ý em là bọn họ không tin em?” Sắc mặt Vương Vệ có chút khó coi, trên đời này còn có người nào thông minh hơn vợ của anh sao? Vợ anh đã ra tay rồi mà những người đó lại còn không tin.

Tiêu Hiểu cười hì hì xoa xoa mặt của anh, rồi lại ôm mặt mình nói: “Ai bảo em vừa xinh đẹp vừa trẻ tuổi chứ, bọn họ không tin cũng là chuyện bình thường thôi.”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 243: Chương 243



Thực ra trong thí nghiệm hôm nay, những người đó cũng cho phép cô đụng chạm khá nhiều, mấy người trong đại sảnh dùng bàn tính tính toán các công thức phức tạp, các giáo sư tiến hành thí nghiệm trong căn phòng thí nghiệm đơn sơ kia, nhưng bọn họ lại không hề oán giận chút nào, trong mắt chỉ có ánh sáng nóng bỏng.

Hình như quốc gia này hiện giờ đang rất khó khăn, cô có thể giúp được thì cứ giúp vậy.

Thấy Tiêu Hiểu không để ý, Vương Vệ cũng không nói gì nữa, đem các món ăn đã làm xong bưng lên bàn: “Chiều nay anh không có tiết học, lát nữa chúng ta đi dạo một chút.”

“Anh không đi bán rau nữa à?” Tiêu Hiểu cắn đũa giật mình hỏi.

Vương Vệ gõ gõ lên trán cô: “Ngốc, bán rau quan trọng hay là em quan trọng?” Bán rau suốt mấy ngày này đã để dành được mấy trăm tệ, Vương Vệ chuẩn bị mua cho Tiêu Hiểu một cái đồng hồ, anh cũng lấy được phiếu rồi, hôm đó lúc Vương Hiểu Nguyệt đưa đồng hồ lên xem giờ, Vương Vệ nhìn cổ tay trống trơn của Tiêu Hiểu, trong lòng cảm thấy rất không thoải mái.

“Em quan trọng.” Tiêu Hiểu nói chắc như đinh đóng cột.

Vương Vệ bị cô chọc cười, trong ánh mắt cũng tràn ngập ý cười: “Mau ăn đi.”

Đúng lúc hai người đều rảnh rỗi, buổi chiều Vương Vệ dẫn Tiêu Hiểu đến trung tâm thương mại lớn nhất thủ đô, mua một chiếc váy cho Tiêu Hiểu rồi lại mua cho cô một chiếc đồng hồ đeo tay nữ.

Tiêu Hiểu cũng không hiếm lạ gì vật này, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Vương Vệ khi đeo đồng hồ cho cô, sau đó trịnh trọng nói: “Anh nói rồi, thứ người khác có em cũng phải có.”

Tiêu Hiểu liền biết, nếu như cô không nhận những thứ này thì người khó chịu sẽ là Vương Vệ.

Tiêu Hiểu ôm lấy cánh tay của Vương Vệ, dùng giọng điệu vô cùng khoe khoang nói: “Vậy thì em được hời quá rồi, thứ người khác có em đều có, cái mà em có người khác lại không có.”

“Em có cái gì?” Vương Vệ liếc mắt nhìn cô.

“Anh đó!”

Vương Vệ ngẩn ra, sau đó vành tai bắt đầu đỏ lên, kéo lấy Tiêu Hiểu nói: “Không sợ xấu hổ, đi thôi.”

Hai người chầm chậm đi dạo quanh các đường phố của thủ đô, mãi cho đến khi trời sắp tối mới quay về.

Vì hôm qua đi quá nhiều nên chân của Tiêu Hiểu cũng mỏi nhừ theo, ngày hôm sau mặt trời đã lên cao rồi mà cô vẫn chưa dậy nổi.

Vương Vệ để bữa sáng lại rồi đi học, cô vẫn còn ngủ say trên giường.

Mà trong lúc cô đang ngủ ngon, các giáo sư trong phòng thí nghiệm thức suốt một đêm cuối cùng cũng chứng thực được công thức mà Tiêu Hiểu viết ra.

“Vậy mà lại đúng...” Lấy giáo sư Từ làm đầu, tất cả mọi người đều không dám tin nhìn kết quả trước mắt.

Vấn đề làm khó tất cả mọi người lại bị một học sinh của lão Vương giải quyết?

“Ha ha ha, tôi đã nói Tiêu Hiểu đáng tin rồi mà.” Giáo sư Vương không kìm được sung sướng cười to.

“Lão Vương, học sinh kia của ông đâu? Mau gọi con bé đến, nhanh lên một chút.” Giáo sư Từ vì quá kích động mà sắc mặt có chút dữ tợn, ông ấy nắm chặt lấy giáo sư Vương, chỉ thiếu nước túm chặt lấy cổ áo của đối phương mà kêu lên.

“Con bé về rồi, con bé đã kết hôn nên quay về ăn cơm với chồng mình.” Giáo sư Vương có chút bị dọa sợ vì dáng vẻ này của giáo sư Từ.

“Ông để con bé một mình quay về?” Sắc mặt giáo sư Từ càng dữ tợn hơn.

“Không phải, tôi để một người đưa con bé về.”

“Một người làm sao mà đủ? Lão Vương, sao ông có thể chỉ phái một người đưa con bé về, nếu như con bé xảy ra chuyện gì thì phải làm sao? Mau, phái thêm vài người đón bạn học đó đến...”

Giáo sư Từ nói xong với giáo sư Vương liền vội vàng chạy ra phòng thí nghiệm bảo người đi đón Tiêu Hiểu.

Trong lòng giáo sư Vương đắc ý hừ một tiếng: Ai bảo ngày hôm qua ông còn không tin, bây giờ biết là Tiêu Hiểu quý giá đến mức nào rồi chứ? Có điều ông ấy nghĩ lại, học sinh này là do Kinh Đại giành lại được từ tay Thanh Đại, nếu như Tiêu Hiểu thực sự đến Thanh Đại, rất có khả năng sẽ trở thành học trò của giáo sư Từ.

TBC

Bốn bỏ lên năm, vậy chính là ông ấy giành học sinh của giáo sư Từ.

Giáo sư Vương nhất thời cảm thấy rất chột dạ.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 244: Chương 244



Lúc người do giáo sư Từ phái đến đón Tiêu Hiểu đến cửa nhà trọ, cô vừa mới rửa mặt xong, đang ngồi bên cạnh bàn ăn bữa sáng do Vương Vệ để lại.

Tiêu Hiểu đang cắn một miếng bánh bao thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Tiêu Hiểu nghi hoặc ‘hử’ một tiếng, ai đến lúc này vậy?

Cô đứng dậy đi mở cửa, phát hiện bên ngoài có ba người lính đang đứng, người lính hôm qua đưa cô về cũng nằm trong ba người đó.

“Cô giáo Tiêu.” Người lính này tuổi tác không lớn, có lẽ cũng chỉ hai mươi tuổi, vừa nhìn thấy Tiêu Hiểu liền gọi cô là cô giáo.

“Tôi trở thành cô giáo từ bao giờ vậy?”

“Giáo sư Từ bảo chúng tôi gọi như vậy, cô giáo Tiêu, bây giờ cô có thời gian không? Giáo sư Từ bảo chúng tôi đón cô đến phòng thí nghiệm.”

Tiêu Hiểu nghe anh ấy nói vậy liền biết rằng chắc chắn là do thí nghiệm ngày hôm qua đã thành công, cô gật đầu đáp: “Được.”

TBC

Đến nhà thí nghiệm, vừa mới vào sân, giáo sư Từ dẫn theo vài giáo sư khác đi đến, giáo sư Từ vẻ mặt hòa nhã nhìn Tiêu Hiểu: “Tiểu Tiêu à, em nghỉ ngơi có tốt không? Hôm qua may mà nhờ có em.”

Giáo sư Vương ở bên cạnh hừ một tiếng: “Không phải hôm qua ông nói học sinh của tôi gây thêm phiền phức sao?” Ông ấy nhấn mạnh bốn chữ học sinh của tôi, dù sao việc Tiêu Hiểu hiện giờ là học sinh của ông ấy đã thành sự thật, nói thế nào cũng không thể để giáo sư Từ lại đoạt đi.

Giáo sư Từ cười cười chỉ vào giáo sư Vương: “Trình độ của Tiểu Tiêu còn cần ông phải dạy sao? Tôi thấy ông đừng làm con bé chậm trễ nữa.” Công thức ngày hôm qua là một trong những công thức cơ sở của thí nghiệm này, nếu không phải do bọn họ quá tin phục tài liệu do nước E để lại, cho bọn họ thêm một chút thời gian cũng có thể phát hiện ra vấn đề trong đó.

Nhưng chắc chắn sẽ lãng phí rất nhiều thời gian, Tiêu Hiểu cũng mới chỉ là sinh viên năm nhất đại học mà đã có thể nhìn qua là biết công thức không đúng, hơn nữa còn trực tiếp tính ra kết quả, điều này cho thấy cô không chỉ có kiến thức Vật lý xuất sắc mà ngay cả trình độ Toán học cũng không tệ, còn có năng lực tính nhẩm đáng sợ. Giáo sư Từ nói giáo sư Vương dạy không nổi cô cũng không sai. Đến trình độ này, tác dụng do giảng viên đưa đến đúng là cực kỳ nhỏ bé.

Vì thí nghiệm thành công nên tâm trạng của giáo sư Từ và giáo sư Vương đều thả lỏng, bọn họ đưa Tiêu Hiểu vào trong phòng thí nghiệm, vừa đi vừa có tâm trạng cãi vã.

Tiêu Hiểu vừa vào phòng thí nghiệm, tất cả trợ thủ đều nhìn về phía cô, bọn họ đều đã biết chuyện ngày hôm qua công thức bị lỗi, là do một tân sinh viên năm nhất của Kinh Đại sửa lại, đều là người làm nghiên cứu khoa học, đương nhiên là biết rằng chuyện này lợi hại đến nhường nào.

Sắc mặt của Chương Hằng rất phức tạp.

Trước đây giáo sư Vương luôn nhắc đến rằng Tiêu Hiểu xuất sắc đến nhường nào, anh ta không phục, một con nhóc sinh viên năm nhất vừa lên đại học, cho dù nhận thức cao hơn một chút thì có thể làm gì chứ?

Không ngờ rằng vừa vào phòng thí nghiệm Tiêu Hiểu đã lộ ra sự giỏi giang như vậy, trực tiếp đè ép anh ta hoàn toàn.

Những công thức đó anh ta chỉ đọc hiểu được một chút, càng chưa nói đến phán đoán đúng sai, ngay cả cái đuôi của Tiêu Hiểu anh ta cũng không sờ đến được.

Lần này đến phòng thí nghiệm, thái độ của các giáo sư này đối với Tiêu Hiểu đã không giống trước đây. Ai nhìn thấy cô cũng đều hòa nhã thân thiện, thân phận của cô cũng không còn là trợ thủ như ban đầu mà là trở thành người có thể trực tiếp tham gia thí nghiệm như các giáo sư.

“Tiểu Tiêu à, từ hôm nay trở đi em sẽ trở thành một trong những người tham gia thí nghiệm này, thầy đã báo cáo tên em lên trên rồi.” Giáo sư Từ cười ha hả nói với Tiêu Hiểu.

“Đợi một chút, ông báo tên lúc nào vậy? Sao tôi lại không biết?” Giáo sư Vương nghi ngờ hỏi.

Vừa rồi lại chứng thực thêm một lần, phát hiện công thức do Tiêu Hiểu đưa ra lại có thể làm được không sai chút nào, cũng có nghĩa là số liệu tính toán được từ công thức này là kết quả chính xác nhất, tâm trạng của mọi người trong phòng thí nghiệm đều rất tốt, cuối cùng đã có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một chút rồi.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 245: Chương 245



Giáo sư Từ nghe vậy, đắc ý nói với giáo sư Vương: “Nhân tài như Tiểu Tiêu đương nhiên phải được trọng dụng. Đâu có như ông, rõ ràng là thầy giáo của Tiểu Tiêu mà còn không xem trọng con bé như vậy.”

Giáo sư Vương không nhận tiếng oan này: “Sao tôi lại không xem trọng học sinh của tôi chứ? Lão Từ, ông đừng có mà khích bác quan hệ thầy trò của chúng tôi.”

Giáo sư Từ là người phụ trách đầu tiên của hạng mục này, giáo sư Vương là người thứ hai, hai vị lão đại có lòng dạ thảnh thơi cãi vã ở đây, những người bên dưới cũng cười cười thả lỏng theo.

Lúc này Chu Công cũng không còn nặng nề như hôm qua, ngồi bên cạnh bàn vui vẻ nhìn hai giáo sư cãi vã.

Các nhân viên tính toán trong đại sảnh lúc này cũng đang tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, bước đầu tiên đã xong, nhưng chỉ là bước đầu tiên trong một chặng đường rất dài, phía sau vẫn còn có số liệu khổng lồ đang chờ bọn họ tính toán.

Nhân lúc nghỉ ngơi, Tiêu Hiểu nói với giáo sư Vương: “Thưa thầy, nếu đã muốn làm thí nghiệm phân li thì dụng cụ của chúng ta hình như không đủ tinh vi, không có dụng cụ tốt hơn một chút sao?”

Tiêu Hiểu vừa dứt lời, các giáo sư vừa rồi còn vui vẻ nhất thời đều cười khổ lắc đầu.

“Tiểu Tiêu à, em không biết đó thôi, dụng cụ thí nghiệm này là do nước E trước đây tài trợ, cộng lại cũng không có được mấy bộ, nếu không phải bây giờ cần dốc sức bồi dưỡng nhân tài thì dụng cụ này không đến lượt Thanh Đại đâu.” Giáo sư Từ thở dài, yếu ớt lên tiếng.

Giáo sư Vương tiếp lời giáo sư Từ: “Dụng cụ tốt hơn đương nhiên là có, nhưng đều ở trong tay những quốc gia phát triển đó, chưa nói đến việc chúng ta không gom được nhiều ngoại tệ như vậy để mua, cho dù có thể gom được thì người ta cũng không chịu bán cho chúng ta.” Dụng cụ trong phòng thí nghiệm chỉ cần hơi lớn một chút đã được coi là chính xác tinh vi rồi, nước ngoài hiện giờ đang tiến hành phong tỏa đối với nước Hoa, những vết thương mà trong nước gặp phải trong những năm nay, trăm nghìn hoang phế đang đợi hưng thịnh trở lại, lại còn có quốc gia lớn mạnh khác đang tiến hành phong tỏa với nước Hoa, thậm chí là còn đe dọa, quốc gia thật khó khăn mà.

Tiêu Hiểu im lặng, cô không thể tưởng tượng được rằng một quốc gia lớn như vậy lại không gom nổi ngoại tệ để mua một bộ dụng cụ thí nghiệm tốt hơn một chút. Càng quan trọng hơn là có thể gom được thì người khác cũng không bán.

“Vậy chúng ta không thể tự tạo ra được sao?” Tiêu Hiểu nhỏ giọng hỏi.

Mấy người giáo sư Từ nghe vậy, cũng chỉ coi là Tiêu Hiểu trẻ tuổi, kiên nhẫn giải thích: “Thứ nhất là chúng ta không có kỹ thuật, thứ hai cho dù chúng ta có kỹ thuật thì cũng không có hệ thống công nghệ tương ứng, bây giờ chắc chắn là không làm được.”

Như vậy rồi thì Tiêu Hiểu còn có thể nói gì được đây? Cô cảm nhận được một cách hoàn toàn chân thực sự gian nan trong việc nghiên cứu của những người nghiên cứu khoa học ở đây. Cô yên lặng uống một ngụm nước, thầm nghĩ có lẽ mình có thể làm chút gì đó cho bọn họ, ít nhất có thể tạo ra vài cái máy tính siêu tốc độ cho bọn họ, như vậy có thể tiết kiệm được nhiều công việc.

Có điều cũng không thể tạo ra quá gần trước, chỉ tốt hơn một chút, tân tiến hơn nước ngoài một chút là được.

TBC

Xem ra còn phải đọc một vài quyển sách liên quan đến tính toán, bây giờ cô cũng không thể lấy ra những kỹ thuật quang não ở Tinh Tế, tốt nhất là lấy kỹ thuật tân tiến hơn kỹ thuật của Lam Tinh một chút.

Cô im lặng suy nghĩ dự tính của mình, giáo sư Từ đã bảo mọi người bắt đầu làm việc trở lại.

Vừa rồi nằm ra bàn nghỉ ngơi hơn một tiếng đồng hồ, mọi người trong đại sảnh lại bắt đầu điều chỉnh lại dụng cụ, bắt đầu tính toán. Trong lúc nhất thời trong đại sảnh chỉ còn lại tiếng lạch cạch của bàn tính.

Tiêu Hiểu đi theo mấy người giáo sư Từ vào phòng thí nghiệm, mặc dù bước đầu tiên đã đúng, nhưng phía sau còn có vô số thí nghiệm, vô số cửa ải phải đánh chiếm.

Tiêu Hiểu phát hiện tài liệu do giáo sư Từ lấy ra phần lớn đều là đúng, nhưng cũng có một số ít ẩn chứa sai sót, ví dụ như trong một công thức có một tham số bị sai, hoặc là những sai sót nhỏ cực kỳ dễ bị coi nhẹ tương tự như vậy.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 246: Chương 246



Mặc dù Tiêu Hiểu vừa nhìn là có thể nhận ra, nhưng cô cũng không tiện biểu hiện ra quá mức, khi gặp phải chỗ sai sót đều làm như vô ý chỉ dẫn cho mấy người giáo sư Từ.

Cho dù là như vậy, Tiêu Hiểu cũng biểu hiện ra giá trị đáng kinh ngạc của mình, điều này khiến cho các giáo sư trong phòng thí nghiệm càng đối xử với cô như bảo bối.

TBC

Tiêu Hiểu đến đây một sáng, lại có thể giải quyết hai công thức, điều này giúp cho hiệu suất của bọn họ tăng cao vô số lần.

Đến lúc này, mấy người giáo sư Từ không thể không thừa nhận những tư liệu do chuyên gia nước E để lại xuất hiện rất nhiều lỗi sai ẩn, nói không cố ý ai cũng không tin.

Nếu như hoàn toàn tin tưởng tài liệu của bọn họ thì phải lãng phí biết bao nhiêu tinh lực và thời gian. Hiện giờ nước Hoa thiếu nhiều nhất chính là thời gian.

Do Tiêu Hiểu hướng dẫn, sau khi lại tìm ra lỗi sai của một công thức, giáo sư Từ vỗ lên vai giáo sư Vương: “Lão Vương, ông nói đúng, quả nhiên dựa trời dựa đất cũng không bằng dựa vào chính mình.”

Giáo sư Vương cũng thở dài một hơi: “Dù sao bọn họ cũng giúp chúng ta rất nhiều, nhưng dù sao cũng là hai quốc gia, bọn họ vì lợi ích của quốc gia mình làm như vậy, đứng ở lập trường của bọn họ cũng là dễ hiểu. Không còn cách nào, chúng ta chỉ có thể từ từ đuổi theo.”

Giáo sư Từ nghe xong, nhìn qua Tiêu Hiểu: “Cũng may là có Tiểu Tiêu. Nếu không nhờ con bé thì không biết chúng ta còn phải đi vòng vèo đến bao giờ.”

Giáo sư Vương đắc ý hừ một tiếng: “Cũng không xem xem đó là học trò của ai.”

“Lão Vương, ông đúng là được lợi mà còn khoe khoang.” Giáo sư Từ không thích bộ dạng đắc ý này của giáo sư Vương, trực tiếp phản bác: “Có điều...” Ông ấy có nghi hoặc hỏi Tiêu Hiểu: “Tiểu Tiêu, sao lúc đó em lại đăng ký vào Kinh Đại, ngành Vật lý của Thanh Đại mới là xuất sắc nhất, nếu như em đến Thanh Đại, nói không chừng còn có thể trở thành học sinh của thầy, học vấn của thầy còn vững chắc hơn lão Vương đó nhé.” Ông ấy cười híp mắt nhìn Tiêu Hiểu, giống như chó sói đang dỗ dành bé gái: “Thế nào? Có muốn cân nhắc đến Thanh Đại của chúng ta không?”

“Phi, lão Từ, ông còn cần thể diện nữa hay không vậy? Chút trình độ đó của ông sao có thể tốt hơn tôi được chứ?” Giáo sư Vương thấy giáo sư Từ vậy mà lại không biết xấu hổ lừa gạt học sinh của mình, nhất thời nóng nảy.

Giáo sư Từ buông tay ra: “Ông xem, hạng mục này tôi là người phụ trách chính, ông chỉ là phụ tá, còn chưa nói rõ được vấn đề sao?”

Những giáo sư khác của Thanh Đại nghe vậy, cũng giúp giáo sư Từ dỗ dành Tiêu Hiểu: “Đúng vậy, bạn học Tiêu, ngành Vật lý của Kinh Đại cũng chỉ có chút trình độ của giáo sư Vương là có thể coi như vừa mắt, những thứ khác đều chẳng ra làm sao. Nếu như em đến Thanh Đại, các thầy có thể dạy cho em.”

Hai giảng viên của Kinh Đại bị nói trình độ của mình chẳng ra làm sao, đương nhiên là tức giận. Nhưng trình độ của bọn họ quả thực không sánh bằng những giáo sư này, cũng không phản bác được. Nói bọn họ trình độ không cao, bọn họ nhận, nhưng đừng có ý đồ gì với Tiêu Hiểu chứ.

“Các vị giáo sư, bạn học Tiêu đã là sinh viên của Kinh Đại chúng tôi rồi, bây giờ các thầy làm vậy có phải có chút không có đạo nghĩa không? Hơn nữa nhiệm vụ cấp bách hiện giờ của chúng ta là cố gắng hết sức nhanh chóng hoàn thành thí nghiệm. Các thầy làm như vậy, rất dễ khiến cho lòng quân không yên. Trình độ của chúng tôi đúng là không bằng các thầy, nhưng học sinh do chúng tôi dạy lại giỏi giang mà, Tiêu Hiểu vừa đến đã giúp chúng ta giải quyết nhiều vấn đề như vậy, còn chưa chứng minh rõ sao?” Không phải các ông nói trình độ của chúng tôi không bằng các ông sao? Vậy thì lấy học sinh của chúng tôi để vả mặt của các ông vậy.

“Trình độ của bạn học Tiêu cao như vậy là do em ấy tự học tốt, liên quan gì đến các thầy chứ?” Bọn họ đã hỏi thăm rõ ràng rồi, giáo sư Vương cũng không dẫn dắt Tiêu Hiểu là bao, toàn là Tiêu Hiểu tự học.

“Sao lại không liên quan? Đó cũng là Kinh Đại chúng tôi đang đào tạo.”

Hai phe bắt đầu nửa đùa nửa thật cãi vã, Tiêu Hiểu không thể ngờ được rằng chuyện ban đầu chọn trường hôm nay lại xảy ra một lần nữa.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 247: Chương 247



Được tranh đoạt một cách cao điệu như vậy, cô cảm thấy có chút xấu hổ, ho khan một tiếng: “Các thầy ơi, đến giờ ăn cơm rồi ạ.” Cô chỉ lên đồng hồ treo trên tường: “Người là sắt cơm là thép, ăn no bụng rồi mới có thể nghiên cứu tiếp được.”

Các giáo sư vừa nghe Tiêu Hiểu nói vậy, cũng thu lại vẻ mặt tính toán chi li vừa rồi lúc tranh cãi, quay lại vui vẻ nhìn cô: “Tiểu Tiêu đói rồi à? Được, đi ăn cơm thôi.”

Trong một buổi sáng hôm nay đã giải quyết được mấy công thức, tiến độ vượt xa so với dự kiến, bọn họ tâm trạng vui vẻ, buông lỏng thích hợp một chút cũng tốt.

“Buổi trưa cho mọi người hai giờ nghỉ ngơi, nghỉ ngơi xong lại tiếp tục.” Giáo sư Từ hô.

Người trong phòng khách lập tức đồng loạt hoan hô, liên tục tính toán trong thời gian dài như vậy, đầu ngón tay cũng đã phồng rộp, cổ tay ê ẩm, đúng là chịu không nổi nữa, có thể nghỉ ngơi một lúc đương nhiên là tốt.

Nhà thí nghiệm rất lớn, có nhà ăn chuyên dành để ăn cơm.

Mọi người lục tục đi đến nhà ăn, Tiêu Hiểu lại đứng dậy đi ra khỏi nhà thí nghiệm.

“Tiểu Tiêu, em đi đâu vậy?” Giáo sư Từ vội vàng gọi cô lại.

“Giáo sư, em về nhà ăn cơm ạ.” Tiêu Hiểu nói một cách vô tội.

“Ăn trưa ở đây có được không? Em về một mình cũng không an toàn.” Còn lãng phí thời gian nữa. Nửa câu sau giáo sư Từ không nói ra, dù sao Tiêu Hiểu cũng là một cô gái yếu ớt, đúng là không thể làm việc không biết ngày đêm như mấy ông già bọn họ.

“Không đâu, an toàn lắm ạ.”

Thấy cô gái này vẫn chưa biết được giá trị của mình, giáo sư Từ nhất thời nóng nảy: “Sao em cứ nhất định phải về nhà ăn cơm chứ?”

Tiêu Hiểu cười híp mắt nói: “Chồng em nấu cơm ngon ạ.”

Giáo sư Từ: “...”Ông ấy hoàn toàn không nghĩ đến lý do này.

“Cô giáo Tiêu, chồng của cô đến rồi, nói là đến đưa cơm cho cô.” Đúng lúc này, người lính hôm qua đưa Tiêu Hiểu về chạy vào báo cáo.

Hôm qua anh ấy đã gặp qua Vương Vệ, biết rằng đó là chồng của Tiêu Hiểu.

Tiêu Hiểu nghe vậy lập tức chạy ra khỏi nhà thí nghiệm.

Giáo sư Từ ở phía sau vội vàng nói: “Mau, đuổi theo Tiểu Tiêu.” Vừa gọi vừa đích thân chạy ra.

Tiêu Hiểu chạy ra nhìn, thấy người đang đứng bên ngoài nhà thí nghiệm quả nhiên là Vương Vệ.

Tiêu Hiểu chạy đến khoác lấy cánh tay anh: “Sao anh lại đến đây?”

“Thấy đến giờ rồi mà em vẫn chưa về, cơm cũng nguội rồi, anh chỉ đành mang đến đây.” Anh hừ một tiếng, đưa hộp cơm cho Tiêu Hiểu: “Có phải bọn họ không cho em về không?”

“Không phải, chỉ là sáng nay giải quyết thêm vài vấn đề, em quên luôn thời gian.” Cô giúp bọn họ tìm ra vài lỗi sai, lúc lấy lại tinh thần thì phát hiện thời gian đã không còn sớm nữa.

Vương Vệ nghe vậy gõ gõ lên trán của Tiêu Hiểu: “Đúng là ngốc nghếch c.h.ế.t đi được.”

“Cậu là chồng của đồng chí Tiểu Tiêu à?” Lấy giáo sư Từ dẫn đầu, rất nhiều giáo sư cũng chạy ra theo. Thấy Tiêu Hiểu và Vương Vệ thân mật như vậy, hai người là vợ chồng là chuyện không thể nghi ngờ, thái độ của các giáo sư với Vương Vệ cũng có thể coi là thân thiết.

Vương Vệ gật đầu, đối với người có kiến thức, anh vẫn luôn rất tôn trọng, nói một câu ‘chào các thầy’.

“Được được, bây giờ đồng chí Tiêu đang tham gia một thí nghiệm rất quan trọng, đồng chí Vương, đồng chí Tiêu nói em ấy chỉ quen ăn cơm do cậu làm, công việc hậu cần của em ấy vẫn phải làm phiền cậu.”

“Cô ấy là vợ tôi, phải chăm sóc cô ấy thế nào tôi hiểu rất rõ.” Lời này Vương Vệ có chút không thích nghe, Tiêu Hiểu là vợ anh, chăm sóc cô như thế nào anh còn không hiểu được sao?

Giáo sư Vương ở sau lưng giáo sư Từ âm thầm cười trộm, Vương Vệ và Tiêu Hiểu sống chung thế nào ông ấy sớm đã hỏi thăm rõ ràng, một người ngoài như lão Từ lại nói như vậy, khiến người ta chán ghét rồi chứ gì? Đáng đời.

“Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt.”

TBC

“Em mau đi ăn đi, lát nữa đồ ăn sẽ nguội mất. Đợi đến sáu giờ chiều nay anh sẽ đến đón em.” Vương Vệ xoa xoa lên trán Tiêu Hiểu, để lại mấy câu này rồi rời đi.

“Chuyện này, sáu giờ có phải hơi sớm không?” Giáo sư Từ hỏi giáo sư Vương.

Giáo sư Vương sờ cằm: “Tôi khuyên ông vẫn nên để Tiêu Hiểu về đúng giờ thì hơn, nếu không không chỉ có chồng em ấy không đồng ý mà bản thân Tiêu Hiểu cũng sẽ không làm.” Tình cảm vợ chồng của người ta rất tốt, không nỡ tách nhau ra quá lâu.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 248: Chương 248



Tiêu Hiểu cầm hộp cơm đến nhà ăn, các giáo sư đó lấy thức ăn xong cũng đến ngồi cùng một bàn với cô.

Mấy vị giáo sư già nhìn Tiêu Hiểu, đúng là còn thân thiết hơn so với cháu gái ruột của mình. Giáo sư Từ gắp một cái đùi gà đưa cho Tiêu Hiểu: “Đùi gà này quá dầu mỡ, Tiểu Tiêu, em giúp thầy ăn phần của thầy nhé.”

Giáo sư Vương thấy giáo sư Từ vậy mà lại muốn sử dụng chính sách dụ dỗ với Tiêu Hiểu, nhất thời nóng nảy: “Phần của ông vẫn nên giữ lại đi, tôi là thầy giáo của Tiêu Hiểu. Nào Tiêu Hiểu, phần của thầy dành lại cho em, thầy không thích ăn cái này.

Thấy hai vị giáo sư đều đưa đùi gà cho mình, Tiêu Hiểu không phải là không cảm động, thức ăn trong cửa sổ nhà ăn như thế nào cô đều thấy rõ, hai món chay, cải trắng xào và khoai tây sợi, món mặn duy nhất chính là mỗi người một cái đùi gà.

Trong điều kiện gian khổ như vậy, hai vị giáo sư nói không thích ăn thịt gà rõ ràng là đang nói dối.

Cô cười cười: “Các thầy vẫn nên để lại cho mình ăn đi ạ, em chỉ quen ăn thức ăn do chồng em nấu.” Vừa nói cô vừa mở hộp cơm ra.

Hộp cơm mà Vương Vệ mang đến cho Tiêu Hiểu có ba tầng, tầng thứ nhất là tôm chiên, tầng thứ hai là cá khô rán, tầng thứ ba là rau cải, cơm thì được đựng vào một cái hộp khác, còn mang theo hai quả táo màu đỏ.

Hộp cơm vừa mở ra, người trên bàn bị mùi thơm đậm đà thu hút, đều không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Giáo sư Từ đặt đùi gà vào lại trong khay của mình, cảm khái: “Khó trách Tiểu Tiêu chỉ quen ăn cơm do chồng em ấy nấu, đúng là thơm quá.” Ngay cả ông già không nặng h*m m**n ăn uống cũng bị hấp dẫn suýt chút nữa thì ch** n**c miếng.

Tiêu Hiểu cười cười, ở đây nhiều người như vậy, cô cũng chia không hết bèn vùi đầu yên lặng ăn cơm.

Ban đầu những giáo sư này ngồi cùng một bàn với Tiêu Hiểu là muốn đem đồ ăn ngon của mình nhường cho cô ăn, không ngờ rằng cuối cùng người bị thèm đến đau khổ tột cùng lại là bọn họ.

Một bữa cơm đã khiến tay nghề của Vương Vệ cùng sự thông minh của Tiêu Hiểu nhanh chóng lan truyền ra khắp nhà thí nghiệm.

Nhưng mọi người cũng không có nhiều thời gian để buôn chuyện những thứ này, cảm khái vài câu xong lại nhanh chóng tập trung vào thí nghiệm.

TBC

Tiêu Hiểu đi theo các giáo sư vào phòng thí nghiệm, trong một buổi chiều lại giải quyết xong vài công thức, mặc dù cô chỉ lúc thì vô ý lúc thì cố ý nhắc nhở vài câu, nhưng từ khi Tiêu Hiểu đến phòng thí nghiệm, các giáo sư lập tức cảm thấy thí nghiệm trở nên dễ dàng hơn, bọn họ luôn có thể nhanh chóng tìm ra vấn đề, lại có thể giải quyết vấn đề một cách thuận lợi.

Mọi người đều ý chí chiến đấu sôi sục, đang lúc muốn tăng ca thì cảnh vệ bên ngoài lại đến báo, Vương Vệ đến đón người.

Tiêu Hiểu ngẩng đầu nhìn lên, lúc này mới phát hiện đã sáu giờ rồi.

Cô cười híp mắt với mấy vị giáo sư: “Các thầy ơi, em đi trước đây ạ, các thầy cũng đừng làm việc quá muộn.”

“Tiểu Tiêu, hay là...” đợi thêm một lúc nữa. Từng vấn đề được giải quyết một cách thuận lợi, người trong phòng thí nghiệm đều cảm nhận được sự ung dung mà trước nay chưa từng có, thật muốn tranh thủ thời gian làm việc cho tốt nhưng Tiêu Hiểu lại muốn về.

Có điều giáo sư Từ vẫn chưa giữ lại, Tiêu Hiểu đã nói: “Đợi lâu chồng em sẽ sốt ruột.” Vừa nói vừa ra khỏi phòng thí nghiệm.

“Ài.” Giáo sư Từ là người yêu mến nhân tài, ông ấy không đành lòng cưỡng chế Tiêu Hiểu ở lại. Tiêu Hiểu mới có bao lớn, những chuyện này vốn nên do bọn họ gánh vác.

“Ông nói xem người thân của Tiểu Tiêu bị làm sao vậy? Nói sáu giờ là sáu giờ, sao cứ phải đúng giờ như vậy chứ?” Giáo sư Từ có chút buồn bực nói với giáo sư Vương. Nếu như chậm thêm một chút nữa, nói không chừng còn có thể đánh hạ được một công thức.

Giáo sư Vương cười ha ha: “Ông nên biết đủ đi, nhờ có Tiêu Hiểu mà tiến độ của chúng ta đã tăng lên rất nhiều rồi, người trẻ tuổi không thể quá trói buộc. Tôi không nỡ để học trò của tôi quá mệt mỏi.”

“Được được được, ông có lý, ông thương học sinh.” Giáo sư Từ phất tay, cũng đúng, có thể xuất hiện nhân tài như Tiêu Hiểu đã là may mắn, không thể dục tốc bất đạt, để Tiêu Hiểu làm việc kết hợp với nghỉ ngơi, bồi dưỡng thật tốt, sau này có thể phát huy giá trị tốt hơn.

Tiêu Hiểu ra khỏi nhà thí nghiệm, thấy Vương Vệ đang dựa lên thân cây đợi mình, nắng chiều bao phủ lên những đường nét rõ ràng của anh một quầng sáng, khiến vẻ lạnh lùng cứng rắn của anh dịu dàng hơn rất nhiều.

Thấy Tiêu Hiểu đi ra, khóe môi anh hơi cong lên, ánh mắt lạnh lùng vừa rồi cũng tràn đầy ý cười.

Tiêu Hiểu đè nén nhịp tim mãnh liệt của mình, chạy đến trước mặt Vương Vệ, vừa than phiền vừa khổ não: “Em vừa nhìn thấy anh là tim sắp nhảy ra ngoài luôn rồi, phải làm sao bây giờ?”

Thấy Tiêu Hiểu nói ra những lời ngọt ngào khiến nhịp tim tăng nhanh một cách vừa nghiêm túc vừa phiền muộn như vậy, Vương Vệ ho khan một tiếng, ấn một cái lên trán cô: “Anh là chồng em, em nhìn thấy anh đương nhiên là tim sẽ đập nhanh rồi.”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 249: Chương 249



“Là như vậy sao?” Tiêu Hiểu khoác cánh tay Vương Vệ: “Nhưng em nghe người khác nói vợ chồng lấy nhau lâu rồi thì tình cảm sẽ trở nên lạnh nhạt, nhưng tại sao hình như em lại càng ngày càng thích anh nhiều hơn nhỉ?”

“Đương nhiên là em sẽ càng ngày càng thích anh, tình cảm của em dành cho anh dám phai nhạt đi một chút thử xem.” Vương Vệ trừng mắt nhìn cô, anh còn không phải càng ngày càng thích Tiêu Hiểu sao, chuyện này chẳng lẽ không phải là rất bình thường à?

Tiêu Hiểu cười hì hì: “Hay là để em thử một chút?”

Thấy sắc mặt Vương Vệ đen thui, mới chầm chậm nói: “Được rồi, lừa anh đó, cho dù anh có biến thành ông cụ già thì em cũng sẽ càng ngày càng thích anh. Đi thôi, về nhà ăn cơm, bụng em đói sắp dẹp lép rồi nè.”

“Biết đói mà không biết về sớm một chút. Nếu như anh không đến đón em có phải em định ở lại đây luôn không?” Vương Vệ vừa nghe Tiêu Hiểu kêu đói, ngoài miệng thì đang oán trách nhưng tay đã nửa ôm lấy cô bước đi.

Đi một lúc, Vương Vệ bỗng nhiên nhíu mày, anh nhìn ra phía sau một chút.

“Sao vậy?”

“Sao anh cứ có cảm giác có người đang đi theo chúng ta?” Vương Vệ nghi hoặc nhìn ra đằng sau, nhưng lại không phát hiện ra nhân vật khả nghi nào.

“À, đó là người mà các giáo sư phái đến bảo vệ em, chúng ta đi nhanh đi.” Trong một ngày, giá trị của cô đã vượt qua dự đoán. Vì không muốn thu hút sự chú ý nên chuyển sang âm thầm bảo vệ cô.

“Em tham gia thí nghiệm này còn gặp phải nguy hiểm sao?” Vương Vệ vội hỏi.

“Không có đâu. Có thể chỉ là đi theo bảo vệ theo thông lệ mà thôi.” Các giáo sư đã nói rồi, đây chỉ là một hạng mục phụ trợ, chắc là không quan trọng được bao nhiêu.

Vương Vệ lúc này mới ừ một tiếng, ôm lấy Tiêu Hiểu rời khỏi Thanh Đại.

Sau khi trở về, hai người ăn cơm, lại đọc sách trong phòng khách một lúc rồi mới lên giường nghỉ ngơi. Vương Vệ ôm lấy Tiêu Hiểu, nhỏ giọng nói vào bên tai cô: “Người bảo vệ em ở bên ngoài vẫn chưa đi.”

TBC

Tiêu Hiểu gật đầu, Vương Vệ có thể phát hiện cũng không có gì lạ. Bọn họ ăn lương thực do dịch bồi dưỡng trồng ra đã sớm trở nên mắt tinh tai thính, động tĩnh rất nhỏ thôi cũng có thể nghe được.

“Không sao đâu, ngủ đi.” Tiêu Hiểu biết là anh đang lo lắng, vội vàng an ủi.

“Ừ.” Vương Vệ hôn lên trán cô một cái, ôm cô vào lòng rồi ngủ.

Sau đó ngày nào Vương Vệ cũng sẽ đưa Tiêu Hiểu đến nhà thí nghiệm vào sáng sớm, buổi trưa mang đồ ăn đến cho cô, buổi tối sáu giờ đến đón cô về. Hoàn toàn không thay đổi, không sớm một phút cũng không muộn một phút.

Khiến cho giáo sư Từ cũng không kìm nén được sự nóng nảy nữa: “Tiểu Vương này không thể có một ngày đến muộn một chút sao?”

“Được rồi, cấp trên cho chúng ta thời gian bốn tháng, bây giờ mới qua được nửa tháng mà vấn đề đã giải quyết được gần một nửa. Tiêu Hiểu là công thần lớn nhất, ông còn có gì không thỏa mãn nữa?” Giáo sư Vương hừ hừ nói.

Nghĩ đến tiến độ, giáo sư Từ lập tức cười lên: “Theo tiến độ này, chúng ta có thể hoàn thành trước thời hạn rất sớm so với thời gian ban đầu dự định. Đúng rồi lão Vương, hôm qua tôi thấy ông cho Tiêu Hiểu một ít sách, ông cho em ấy sách gì vậy?”

“Sách máy tính.” Giáo sư Vương đang vì chuyện này mà rầu rĩ, thiên phú của Tiêu Hiểu trong phương diện Vật lý quá xuất sắc, ông ấy muốn để Tiêu Hiểu chuyên môn nghiên cứu Vật lý, nhưng không biết tại sao mấy ngày nay cô lại có hứng thú với máy tính.

Máy tính vốn là thứ vừa mới xuất hiện, ở nước Hoa không thể sản xuất với số lượng lớn, sách liên quan đến máy tính không nhiều, Tiêu Hiểu không tìm được mấy quyển ở Kinh Đại đương nhiên sẽ nghĩ đến giáo sư Vương.

“Đây không phải là càn quấy sao? Em ấy đọc sách máy tính làm gì? Tinh lực của một người có hạn, lão Vương, ông vẫn nên khuyên nhủ Tiêu Hiểu để em ấy chỉ chuyên tâm vào Vật lý đi.” Giáo sư Từ nghe xong liền nóng nảy, rất sợ Tiêu Hiểu sẽ đi sang ngành khác.

Giáo sư Vương thở dài: “Ông không biết năng lực học tập của đứa nhỏ này đấy thôi, hơn nữa còn rất có chủ ý, tôi khuyên em ấy cũng sẽ không nghe. Bỏ đi, em ấy muốn học thì cứ để em ấy học, tôi sẽ giám sát mảng Vật lý của em ấy, sẽ không để cho em ấy được cái này mất cái kia.”

Tiêu Hiểu đọc sách máy tính, ông ấy cũng coi như đó là một sở thích, hứng thú của cô ngoài học tập Vật lý. Giống như giáo sư Từ nói, tinh lực của một người là có hạn, dù sao Vật lý cũng là một ngọn núi cao cần phải không ngừng leo lên.

Máy tính là thứ vừa mới xuất hiện, hơn nữa nước Hoa nghiên cứu máy tính vẫn còn vô cùng lạc hậu, cho dù năng lực tự học của Tiêu Hiểu có mạnh hơn nữa thì ít nhất cũng phải có thứ cung cấp cho việc học của cô.
 
Back
Top Bottom