Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão

Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 230: Chương 230



“Các cậu nhìn xem, hình như lúc cậu ấy đọc sách chỉ nhìn lướt qua một cái là lật sang trang khác rồi, thật sự là đang đọc sách sao?’ Có người vẻ mặt đầy ảo mộng hỏi. Tốc độ đọc sách như vậy, xác định không phải là đang lật sách mà là đang đọc sách à?

“Nếu như cậu ấy đọc nhanh như vậy, vậy thì trong một tháng học xong hết chương trình học của bốn năm cũng coi như hợp lý.”

“Cái gì mà hợp lý? Vật lý đâu phải là những môn khoa học xã hội khác. Cho dù cậu ấy đọc nhanh thì cũng phải hiểu được, cũng phải nắm vững được chứ. Tóm lại kiểu thiên tài này chúng ta thực sự không thể hiểu được.”

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Tiêu Hiểu lại lật thêm một quyển nữa. Cô ngẩng đầu lên nhìn những quyển sách được mang lên bàn, đã bị cô đọc xong hết rồi.

Nhìn đồng hồ, lúc này chắc Vương Vệ đã hết giờ học đến tìm cô rồi.

Vừa nghĩ như vậy, bóng dáng của Vương Vệ đã xuất hiện ở thư viện.

Anh đi đến bên cạnh bàn: “Đọc xong rồi?”

Tiêu Hiểu gật đầu.

Vương Vệ đem những quyển sách trên bàn trả lại trên giá sách theo đúng thứ tự giúp cô.

“Đi thôi.” Vương Vệ đưa tay về phía cô.

Tiêu Hiểu cười cười, đặt tay mình vào trong bàn tay của anh: “Hôm nay ăn cái gì?”

Vương Vệ hừ một tiếng: “Tùy tiện ăn một cái gì đó thôi, chẳng lẽ em tưởng rằng ngày nào anh cũng làm cả một bàn thức ăn lớn cho em à?”

Tiêu Hiểu cười hì hì, chế nhạo: “Đúng nhỉ. Cũng không biết là ai sợ em ăn ít nên lần nào cũng nấu cả một bàn thức ăn lớn.”

Vương Vệ nghiêng đầu qua chỗ khác: “Chẳng qua là anh tiện tay làm.”

Hai người thì thầm nói chuyện với nhau ra khỏi thư viện, về đến phòng trọ, Tiêu Hiểu rửa mặt rồi ngồi chờ Vương Vệ nấu cơm.

Nói là tùy tiện ăn cái gì đó nhưng lúc dọn cơm lên bàn lại là sáu món ăn một món canh. Tiêu Hiểu cầm đũa lên chỉ chỉ vào Vương Vệ: “Tùy tiện ăn cái gì đó thôi?”

Vương Vệ gập ngón tay lại gõ lên trán cô một cái: “Mau ăn đi.”

Tiêu Hiểu hừ một tiếng, vùi đầu ăn cơm. Đợi sau khi ăn xong, cô ngồi phịch xuống ghế: “Anh à, tay nghề nấu nướng của anh lại lên rồi, hại em ăn nhiều như vậy, nếu như tăng cân thì phải làm sao?” Tiêu Hiểu phiền não nhéo nhéo hai bên má của mình.

Vương Vệ rửa bát xong từ trong bếp đi ra, chỉ thấy Tiêu Hiểu đang ôm bụng ngồi trên ghế như một chú ếch xanh, không nhịn được cười thấp thành tiếng, bước lên xoa xoa bụng giúp cô: “Béo lên rồi thì trở thành con heo nhỏ thôi, còn có thể thế nào nữa?”

“A?” Tiêu Hiểu vội vàng lắc đầu: “Em không muốn biến thành con heo nhỏ, con heo nhỏ không đẹp chút nào.”

Vương Vệ tưởng tượng dáng vẻ mập lên của Tiêu Hiểu, tròn tròn trắng trắng, giống như bánh trôi nước vậy, trong lòng trở nên kích động: “Sau này ăn nhiều hơn một chút đi.” Sao mà nuôi lâu như vậy rồi vẫn không thấy béo lên chứ?

“Chiều này anh có giờ học không?” Tiêu Hiểu hỏi Vương Vệ.

TBC

Vương Vệ lắc đầu.

Hai mắt Tiêu Hiểu sáng lên, cô biết gần đây nếu Vương Vệ không đi học thì sẽ ra ngoài buôn bán: “Vậy em cũng đi cùng.”

Vương Vệ vừa định nói không, Tiêu Hiểu đã hừ một tiếng: “Không được nói không.”

Vương Vệ trừng mắt nhìn cô: “Em muốn làm phản đúng không?”

“Em muốn đi mà. Anh ra ngoài buôn bán nhiều lần như vậy, chưa từng đưa em đi theo một lần nào. Em muốn đi xem không được sao?” Tiêu Hiểu chớp chớp mắt, đáng thương nhìn Vương Vệ.

Vương Vệ thích mềm không thích cứng, nhất thời nhíu mày, cuối cùng không chống cự được sự quấn quýt của Tiêu Hiểu, chỉ đành nói: “Vậy đi đi. Đến lúc đó em đừng có kêu mệt.”

“Không đâu. Bảo đảm sẽ không.” Tiêu Hiểu vội vàng ngoan ngoãn đáp.

Số nồi niêu bát đũa chậu mà trước đó Vương Vệ và chú Trương nhập về không hề nhiều, đã bán hết rồi. Gần đây anh bắt đầu bán rau, pha loãng dịch bồi dưỡng, chuyên môn trồng ra một lứa rau lớn, chỉ đảm bảo có vị ngon hơn một chút so với rau cải bình thường, không để cho người khác nhận ra điều khác thường gì.

Vương Vệ đi hái rau, bỏ vào túi, lấy một chiếc xe đẩy do bản thân tự làm ra, đặt rau lên trên xe, đi qua hai con ngõ thì đến một cái chợ ở bên ngõ.

Có rất nhiều người buôn bán ở đây, Tiêu Hiểu đi theo Vương Vệ vào trong. Sau khi đến một chỗ trống, Vương Vệ dỡ rau xuống dưới.

Tiêu Hiểu kéo kéo ống tay áo của Vương Vệ: “Sao anh lại biết chỗ này?”

Vương Vệ cười cười: “Anh đã chuyển hết đến chỗ này rồi, đương nhiên là biết.” Điều anh chưa nói là ở đây vốn chỉ có hai người bày sạp bán hàng, chỉ mới mười mấy ngày gần đây mới càng ngày càng nhiều.

Trước đây đi theo chú Trương lấy nồi niêu bát đũa chậu ở một nhà máy, hàng lấy được đều là thứ phẩm. Nhưng bây giờ thị hiếu được nới lỏng, người có đầu óc linh hoạt nhanh nhạy đều sẽ theo thị hiếu mà bán những thứ nhỏ nhặt này.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 231: Chương 231



Hàng càng ngày càng không dễ lấy, sau hai lần xếp hàng mà vẫn không lấy được Vương Vệ liền quả quyết từ bỏ, quay ngược lại bắt đầu bán rau, chuẩn bị để dành nhiều tiền vốn hơn một chút.

Anh nhạy bén nhận ra sau này xã hội sẽ càng ngày càng tự do, trên báo nói rằng phía Nam đã thành lập đặc khu kinh tế, giáo viên trong khoa cũng nói nước Hoa đang ở trong thời kỳ cải cách mà trước đây chưa từng có. Anh muốn để dành một khoản tiền, lúc nghỉ hè sẽ đi thẳng xuống phía Nam xem thử.

“Tiểu Vương đến rồi à? Tôi mua một cây cải trắng...”

“Tôi mua hai cân ớt, ớt mà cậu bán ngon thật đấy, ông cụ nhà tôi ăn ớt của nhà cậu với cơm có thể ăn được hai bát đấy...”

“Nhà bọn họ không chỉ có ớt ngon mà những loại rau khác cũng rất ngon. Tôi mua năm cân dưa chuột...”

TBC

Vương Vệ vừa mới bày sạp xong, lập tức có nhiều người vây quanh lại, qua cách nói chuyện không khó nhận ra bọn họ là khách quen.

Lần này Vương Vệ ung dung hơn một chút, có Tiêu Hiểu giúp thu tiền.

Mặc dù hiện giờ phần lớn mọi người vẫn luôn đi mua rau ở cửa hàng cung ứng, nhưng những loại rau ở cửa hàng cung ứng gần như không đủ, có vài loại rau ngay cả lá cũng đã úa rồi mà vẫn mang ra bán, hơn nữa nhân viên bán hàng ở đó lúc nào cũng mang thái độ phách lối, chọn cũng không cho chọn, thích mua hay không thì tùy.

Lại còn phải cần phiếu, còn ít loại rau. Bây giờ cái chợ nhỏ như vậy vừa được bày ra, đương nhiên sẽ được mọi người hoan nghênh. Vương Vệ mới chỉ bán ở đây được mấy ngày đã bắt đầu có tiếng tăm.

Có lúc anh đến vào buổi sáng, có lúc đến vào buổi chiều,thời gian không cố định nhưng những người mua rau này vẫn tình nguyện chờ.

Những người bán hàng khác hâm mộ nhìn theo, một xe rau lớn trong chốc lát đã được bán sạch.

Vương Vệ bán ra nửa cân cà chua cuối cùng: “Chín giờ sáng ngày mai, nếu các vị muốn mua thì đến vào giờ đó là được.”

“Được được, ngày mai tôi sẽ bảo mẹ chồng tôi đến. Tiểu Vương, cậu chắc chắn là lúc đó chứ? Không thay đổi nữa đúng không?”

“Đúng, không thay đổi.” Vương Vệ gật đầu.

Sau khi xác nhận nhiều lần, những người này mới rời đi.

Trên đường trở về Tiêu Hiểu đếm qua số tiền trên tay: “Năm mươi hai tệ.” Cô đưa tiền cho Vương Vệ: “Còn cao hơn so với tiền lương lúc chúng ta còn làm việc ở trong nhà máy.” Hơn nữa còn chỉ bán trong hai giờ.

Vương Vệ cau mày: “Em không thể tính như vậy. So với thứ quý giá như dịch bồi dưỡng, giá cả như vậy thực sự quá thấp.” Nhưng không còn cách nào, bây giờ mọi người cũng không có bao nhiêu tiền, vẫn còn đang theo đuổi ấm no, mùi vị không phải điều kiện tiên quyết. Nếu như tăng giá thì người ta tình nguyện ăn rau úa chứ không tới mua rau cải tươi.

Tiêu Hiểu ồ một tiếng: “Nói vậy cũng đúng.”

Hai người họ trở về nhà, ăn cơm tối xong rồi đi tắm lên giường ngủ.

Không ngờ rằng ở trường học giáo sư Vương đang đi tìm Tiêu Hiểu đến sắp phát điên.

Sáng nay ông ấy và chủ nhiệm Trương đưa số liệu đến viện khoa học, sau khi chứng minh số liệu chính xác, bên trên liền ra sức biểu dương ông ấy. Thầy giáo của ông ấy hiện giờ đang tham gia một hạng mục nòng cốt của quốc gia cũng dành thời gian đến khích lệ ông ấy vài câu. Đồng thời nói rằng sau này sẽ có nhiệm vụ quan trọng hơn cho ông ấy, mong ông ấy và Kinh đại không ngừng cố gắng.

Giáo sư Vương cũng không phải loại người tham muốn công lao. Có thể giúp được thầy giáo, giúp được quốc gia, tảng đá lớn đè nặng trong lòng ông ấy cũng được buông xuống. Trong lúc thầy giáo khích lệ, ông ấy vội vàng nói đến chuyện của Tiêu Hiểu.

Thầy giáo của ông ấy quả nhiên cảm thấy hứng thú: “Theo như em nói, học sinh đó của em đúng là một nhân tài hiếm có, bây giờ quốc gia đang cần nhân tài, em phải dẫn dắt em ấy cho thật tốt, không thể để uổng phí thiên phú của em ấy.”

Giáo sư Vương vội vàng đảm bảo: “Thầy ơi, cho dù thầy không nói, em cũng sẽ không để em ấy bị uổng phí. Còn nữa, nếu như sau này lại có hạng mục, em muốn để em ấy tham gia cùng, không biết...”

Thầy giáo gật đầu đáp: “Người trẻ tuổi đầu óc linh hoạt, chỉ cần phẩm giá không có vấn đề, em cũng có thể để em ấy đến giúp sức một chút.”

Giáo sư Vương liên tục đồng ý, lại nói thêm với những người khác trong viện khoa học, Tiêu Hiểu coi như đã có tên trong viện khoa học rồi.

Ông ấy hào hứng quay lại trường học, muốn lập tức thông báo tin tốt này cho Tiêu Hiểu, ai ngờ Tiêu Hiểu không có ở trường học. Sáng nay cô đi đọc sách cả một buổi sáng, buổi chiều thì không biết tung tích.

Trong lòng giáo sư Vương nóng nảy, chẳng lẽ cô nhóc này cảm thấy không cần đi học nên buông lỏng bản thân? Như vậy thì không được.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 232: Chương 232



Đợi đến sáng hôm sau thức dậy, Tiêu Hiểu và Vương Vệ ăn sáng trong phòng trọ, sau đó cô thong thả đi vào thư viện chưa được bao lâu, giáo sư Vương đã tìm đến.

Trong thư viện không tiện nói chuyện nên hai người họ đi ra ngoài.

Tiêu Hiểu thấy giáo sư Vương lo lắng nhìn mình, mơ hồ có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Tiêu Hiểu cười với giáo sư Vương: “Thầy, thầy tìm em có việc gì không?”

Giáo sư Vương thành khẩn dặn dò cô: “Tiêu Hiểu, em có biết em có thiên phú về mảng Vật lý đến mức nào không? Thầy hi vọng em nhất định đừng phụ lòng thiên phú của em.”

Tiêu Hiểu gật đầu: “Thưa thầy, em đang nghiêm túc đọc sách, em sẽ không như vậy.”

Giáo sư Vương vẫn không yên tâm: “Vậy chiều hôm qua em đã đi đâu? Tiêu Hiểu, em không cần đi học nữa, nhưng không có nghĩa là em có thể buông lỏng bản thân. Như vậy đi, sau này thầy sẽ đưa cho em danh sách những quyển sách cần đọc, mỗi tuần em đều phải giao ghi chép đọc sách cho thầy.”

Tiêu Hiểu chỉ gật đầu với vẻ ‘sao cũng được’, nếu như giáo sư Vương có thể cho cô đọc một vài quyển sách có nội dung sâu sắc hơn thì cô còn mong mà không được.

Thấy Tiêu Hiểu sảng khoái đồng ý, lúc này sắc mặt giáo sư Vương mới nhẹ nhõm hơn. Sau đó ông ấy đè nén sự vui mừng nói đến chuyện thí nghiệm: “Lần này em giúp cho thầy một việc lớn, thầy đã báo cáo tình hình của em cho viện khoa học. Nếu lần sau còn có hạng mục cần tiến hành, em cứ đến giúp thầy một tay.”

“Có thể vào phòng thí nghiệm sao?” Hai mắt Tiêu Hiểu lóe sáng.

Giáo sư Vương gật đầu: “Đúng, không vào phòng thí nghiệm thì làm sao làm thí nghiệm được?”

Độ cong của hai mắt Tiêu Hiểu bỗng tăng lên: “Cảm ơn thầy giáo, em sẽ cố gắng.” Đúng là buồn ngủ thì có cái gối, cô còn đang suy nghĩ làm thế nào để vào được phòng thí nghiệm đây.

“Vậy lát nữa thầy sẽ đưa danh sách những quyển sách tuần sau em phải đọc cho em, em đi theo thầy đến phòng làm việc.”

“À, vâng.”

Tiêu Hiểu đi theo giáo sư Vương đến phòng làm việc.

Trong phòng làm việc còn có vài thầy giáo trong ngành Vật lý, vừa thấy Tiêu Hiểu đi vào, lập tức dùng vẻ mặt hòa ái nhìn cô: “Tiêu Hiểu đến rồi à?”

Tiêu Hiểu chào hỏi từng người trong phòng: “Em chào các thầy ạ.”

“Ừ ừ, bạn học Tiêu Hiểu phải thật cố gắng nhé.”

“Vâng thưa thầy.”

Tiêu Hiểu cười đồng ý, vội vàng đứng sang bên cạnh giáo sư Vương, ánh mắt của những thầy giáo này quá tha thiết khiến cô có chút không được tự nhiên.

Giáo sư Vương tỏ ra rất thận trọng đối với việc lên danh sách những quyển sách cần đọc cho Tiêu Hiểu, ông ấy liệt kê ra giấy ba quyển, sau đó bỏ đi hai quyển, rồi lại thêm vào tên hai quyển sách nữa.

“Em cứ đọc ba quyển sách này trước, với tài năng của em chắc là có thể hiểu được. Đương nhiên, đọc ba quyển sách trong vòng một tuần là có hơi làm khó em, thầy cũng không bắt em đọc hết, có thể đọc được bao nhiêu thì đọc bấy nhiêu, nhưng không được lười biếng. Những quyển sách này trong thư viện đều có, sau này những quyển sách mà thư viện không có thầy sẽ tìm cho em.” Giáo sư Vương vừa nói vừa đưa danh sách cho Tiêu Hiểu.

Tiêu Hiểu nhận lấy xem chăm chú, có chút ngượng ngùng nói: “Thầy ơi, em đã đọc những quyển sách này rồi.”

“Sao có thể?” Giáo sư Vương vừa nghe đương nhiên là không tin. Nội dung của ba quyển sách này không hề nằm trong phạm vi chuyên ngành Vật lý, Tiêu Hiểu mới vào trường được bao lâu, cô có thể qua được kì thi đó đã hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của giáo sư Vương, sao có thể đọc qua những quyển sách này?

TBC

“Em thực sự đã đọc rồi.” Cô chỉ vào tên ba quyển sách này, bình tĩnh nói ra nội dung của từng quyển, nói đến điểm hứng thú còn bổ sung một vài chỗ phiến diện ở trong sách.

“Em thực sự đã đọc rồi, đều đã nắm vững kiến thức ở trong sách?” Âm thanh của giáo sư Vương có chút run rẩy, trong mắt tràn đầy không thể tin.

Tiêu Hiểu đáp ‘vâng’, còn gật đầu một cái.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 233: Chương 233



Động tĩnh ở đây thu hút sự chú ý của các giáo viên khác, bọn họ đi đến hỏi, nghe xong đều cảm thấy có chút không chân thực.

Mấy người họ thay nhau đặt câu hỏi cho Tiêu Hiểu, Tiêu Hiểu đều trả lời trôi chảy, thậm chí còn nhận xét hiểu rõ, sâu sắc hơn so với bọn họ. Lúc này các thầy giáo, bao gồm cả giáo sư Vương mới tiếp nhận sự thật rằng Tiêu Hiểu thực sự đã đọc rồi, hơn nữa còn hoàn toàn nắm vững.

Giáo sư Vương nhìn Tiêu Hiểu, vẻ mặt kích động hỏi: “Bạn học Tiêu, em có thể nói cho thầy biết từ lúc khai giảng đến giờ em đã đọc qua bao nhiêu sách không?”

Đọc bao nhiêu sách à? Tiêu Hiểu suy nghĩ một chút, sách trong thư viện của Kinh đại đã sắp bị cô đọc qua hết rồi, cho dù Kinh đại có ít sách hơn đi chăng nữa thì cũng không ít hơn năm nghìn quyển. Nếu như cô nói ra hết, với dáng vẻ của những người này e rằng sẽ bị dọa sợ.

Vì vậy cô rất che giấu mà nói rằng: “Khoảng hơn ba trăm quyển?”

“Một tháng đọc hơn ba trăm quyển sách?” Các thầy giáo kinh ngạc kêu lên, vậy chẳng phải mỗi ngày có thể đọc chừng mười quyển sao? Hơn nữa với trình độ nắm vững của Tiêu Hiểu, khả năng đọc sách và khả năng hiểu rõ sâu sắc của cô hoàn toàn bằng nhau.

Muốn đạt được như vậy, nền tảng của nhìn qua là không quên được, càng phải có chỉ số thông minh cao siêu và khả năng hiểu mà người thường khó mà hi vọng đạt được.

Giáo sư Vương sắc mặt đỏ lên đoạt lại danh sách trên tay Tiêu Hiểu, viết ra một chuỗi dài.

“Em xem xem trong số này có quyển nào mà em chưa đọc qua không?”

Tiêu Hiểu nhận lấy xem, trực tiếp gạch đi phân nửa.

Nhìn số sách còn lại, giáo sư Vương đưa tay đỡ mắt, đè nén sự xúc động kịch liệt trong lòng, mỉm cười ôn hòa nói: “Ừ, số còn lại đều là sách mà thư viện Kinh đại không có. Nếu em muốn xem ngày mai thầy sẽ đi tìm cho em.”

Có thể có nhiều sách hơn để đọc, Tiêu Hiểu rất ngạc nhiên vui mừng, vội vàng cảm ơn giáo sư Vương.

“Em ra ngoài trước đi, ngày mai thầy sẽ mang sách đến cho em.”

“Vâng ạ.” Lúc Tiêu Hiểu ra khỏi phòng làm việc, luôn cảm thấy những ánh mắt nóng bỏng sau lưng kia như muốn nhìn xuyên qua cơ thể cô.

Cô lại đến thư viện xem một lúc, nghĩ rằng đã mấy ngày không trở về kí túc xá liền trở về.

“Ủa, các cậu đều ở đây à? Không có tiết học sao?” Những lúc đồng thời không có tiết học quả thực rất ít.

Vương Hiểu Nguyệt và Đồng Vi nhìn thấy Tiêu Hiểu, lập tức ồn ào: “Không có lương tâm, cậu và bạn học Vương vệ ra ngoài, chỉ để lại chúng tớ ở trong phòng.”

Tiêu Hiểu cười ha ha trêu chọc bọn họ vài câu.

TBC

“Đúng rồi Tiêu Hiểu, không phải cậu đã nói là có hứng thú với y học truyền thống sao? Lần này tớ mang đến vài quyển nhập môn y học cổ truyền cho cậu, cậu có thể xem thử.” Đùa giỡn được một lúc, Đồng Vi lấy vài quyển sách ra đưa cho Tiêu Hiểu.

Tiêu Hiểu đã quên mất chuyện này rồi, không ngờ Đồng Vi còn nhớ.

Cô lập tức cảm ơn nhận lấy.

Cô nhận lấy xong lập tức lật ra xem, cảm thấy rất hứng thú với nội dung bên trong, đặc biệt là huyệt đạo mà trong sách nói đến, lúc cô còn ở Tinh Tế đã nghiên cứu thuốc gen, cũng nghiên cứu rất sâu về cơ thể con người, Tiêu Hiểu phát hiện những huyệt đạo này ăn khớp với một vài phương diện mà cô nghiên cứu về cơ thể con người.

Tri thức chưa biết luôn có thể k*ch th*ch sự hứng thú cực kỳ lớn cho cô, Tiêu Hiểu lập tức ôm sách đọc đến quên ăn quên ngủ.

Chỉ là tốc độ đọc sách của cô quá nhanh, cho dù trước đây cô chưa từng biết về những kiến thức này, trong vòng nửa giờ vẫn đọc thuộc lòng trôi chảy những quyển sách mà Đồng Vi đưa cho.

“Đồng Vi, nhà cậu còn có những quyển sách y học truyền thống khác không?”

Đồng Vi đang đọc sách y, mấy quyển tác phẩm vĩ đại bày trên mặt bàn của cô ấy, đọc vô cùng đau khổ, nghe vậy giật mình ngẩng đầu lên: “Cậu đọc xong quyển trên tay rồi à?”

Tiêu Hiểu gật đầu: “Xem xong rồi.”

Đồng Vi: “...” Chẳng lẽ cô ấy nghe nhầm.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 234: Chương 234



Tiêu Hiểu vừa nói xong, Vương Hiểu Nguyệt và Lý Phương Phương cũng nhìn qua.

“Không phải chứ Tiêu Hiểu, chỉ trong một lúc mà cậu đã đọc xong ba quyển sách kia rồi sao?” Vương Hiểu Nguyệt không tin hỏi. Đây là sách thuốc đó.

Tiêu Hiểu a lên một tiếng: “Tớ mới chỉ đọc một lần.”

Nghe cô nói như vậy, Vương Hiểu Nguyệt mới vuốt ngực: “Cậu dọa tớ gần chết, tớ còn tưởng rằng bọn tớ và trạng nguyên như cậu thực sự chênh lệch đến như vậy chứ.”

Tiêu Hiểu cười híp mắt nói tiếp một câu: “Cho nên cũng chỉ nhớ một lượt.”

“Khụ khụ.” Đúng lúc Vương Hiểu Nguyệt đang thả lỏng uống nước, bỗng nhiên nghe thấy câu này của Tiêu Hiểu, liền phụt một tiếng rồi bắt đầu ho khù khụ. Đồng Vi kinh ngạc đứng lên, cầm lên một trong mấy quyển sách thuốc trước mặt Tiêu Hiểu tùy ý lật một trang, đọc ra một câu bảo Tiêu Hiểu nói tiếp nội dung bên dưới.

Tiêu Hiểu vốn không định nói rõ mình có bản lĩnh nhìn qua là không quên, nhưng cô còn muốn Đồng Vi mang sách thuốc khác đến cho mình đọc. Nếu như không nói, Đồng Vi sẽ không tận tâm tìm sách thuốc cho cô như vậy nữa.

Cô đọc lưu loát nội dung bên dưới, mỗi khi đọc xong nội dung của một trang còn nhắc nhở Đồng Vi: “Nên lật trang rồi.”

Đồng Vi cứng nhắc lật sang, Tiêu Hiểu lại đọc thêm một trang nữa.

Đợi Tiêu Hiểu đọc xong, Đồng Vi ngẩng đầu nhìn cô, lại nhìn sang Vương Hiểu Nguyệt, bỗng nhiên gập quyển sách lại, hít sâu một hơi.

“Đúng là không có công lý.” Đồng Vi nhìn Tiêu Hiểu cắn răng nói một câu.

Vương Hiểu Nguyệt không dám tin hỏi cô: “Không phải chứ, Tiêu Hiểu đọc đúng hết rồi?”

Đồng Vi gật đầu: “Chứ còn sao nữa.”

Vương Hiểu Nguyệt a một tiếng, run rẩy hỏi Tiêu Hiểu: “Chẳng lẽ cậu có bản lĩnh nhìn qua là không quên?”

Tiêu Hiểu gật đầu, thật ra thì không chỉ là nhìn qua là không quên.

“A!” Đồng Vi bỗng nhiên kêu to một tiếng, nếu như cô ấy có bản lĩnh nhìn qua là không quên thì tốt biết bao. Có bản lĩnh như vậy, đọc thuộc vài quyển sách thuốc chẳng phải là chuyện trong lòng bàn tay rồi sao, mấy quyển tác phẩm vĩ đại này giày vò cô ấy đến mức đầu sắp to ra rồi.

TBC

Đồng Vi và Vương Hiểu Nguyệt kéo lấy Tiêu Hiểu vừa quỳ lại vừa gào thét, chẳng lẽ đây chính là sự khác biệt giữa thiên tài và người phàm sao?

Sau khi gào thét một hồi, Đồng Vi nói: “Cậu có bản lĩnh như vậy, nếu như bái ông nội tớ làm thầy thì ông nội tớ sẽ mừng lắm đấy.” Trung y vốn mang chủ nghĩa kinh nghiệm, những điều cần nhớ còn nhiều hơn Tây y. Không nói đến cái khác, chỉ riêng những kiến thức liên quan đến thảo dược cũng khiến người ta nhớ đến hộc m.á.u rồi.

Mặc dù cô ấy thích Trung y, cũng tin tưởng hiệu quả của Trung y. Nhưng nếu như học thì cô ấy vẫn sẽ lựa chọn Tây y.

“Cậu có thiên phú như vậy, lại còn thích Trung y. Yên tâm, về nhà tớ sẽ nói với ông nội tớ, nếu ông nội tớ biết được chắc chắn cũng sẽ vui mừng vì Trung y lại có thêm một người kế tục.” Đồng Vi vỗ n.g.ự.c đảm bảo.

Tiêu Hiểu cười mi mắt cong cong: “Không riêng gì Trung y, chỉ cần là những thứ chưa biết tớ đều cảm thấy có hứng thú.”

Vương Hiểu Nguyệt kéo kéo Đồng Vi, chỉ vào Tiêu Hiểu nói: “Cậu nghe xem, đây là tiếng người sao?” Bọn họ đọc sách là vì không đọc là không được, Tiêu Hiểu lại là xuất phát từ sự hứng thú thực sự, hơn nữa cô còn có vốn liếng này nữa.

Đồng Vi vỗ vỗ lên bả vai Vương Hiểu Nguyệt, vẻ mặt ‘đừng nói nữa, tớ hiểu.’

Ba người họ nói chuyện náo nhiệt, nhưng Lý Phương Phương lại không nói một câu nào. Trừ lúc Vương Hiểu Nguyệt kêu lên Tiêu Hiểu có bản lĩnh nhìn qua là không quên khiến cho cô ta kinh ngạc ngẩng đầu lên ra, một lúc sau cô ta lại vùi đầu đọc sách.

Cô ta quá yên lặng, khiến Vương Hiểu Nguyệt và Đồng Vi theo bản năng quên mất cô ta.

Nói xong cũng đã đến buổi trưa, Vương Hiểu Nguyệt nói: “Chúng ta đi ăn cơm đi, đọc sách cả một buổi sáng, tớ đã đói từ lâu rồi.”

Đồng Vi liên tục đồng ý, đọc sách y học cả một buổi sáng, bây giờ đầu óc cũng choáng váng luôn rồi.

Tiêu Hiểu nghĩ chắc Vương Vệ cũng đã bán rau xong rồi liền cùng Vương Hiểu Nguyệt và Đồng Vi đi xuống.

Lúc đi đến cửa mới phát hiện thiếu một người, Tiêu Hiểu đi vào phòng nhìn một cái, thấy Lý Phương Phương vẫn còn vùi đầu ngồi tại chỗ bèn gọi một tiếng: “Bạn học Lý Phương Phương, cậu không đi ăn cơm à?”

Lý Phương Phương ngẩng đầu thấy dáng vẻ thân thiết của ba người họ, lắc đầu đáp: “Thôi, lát nữa tôi đi sau.”

Cô ta đã nói như vậy rồi, Tiêu Hiểu đương nhiên là đi theo Vương Hiểu Nguyệt và Đồng Vi.

Lý Phương Phương đợi một lúc, sau đó đứng dậy mặt không cảm xúc đóng sầm cửa lại, sau khi về lại chỗ lấy một cái bánh bao nguội từ trong ngăn kéo ra, ăn từng miếng từng miếng một cùng với dưa muối.

Tiêu Hiểu chưa từng ăn cơm ở nhà ăn không biết tình huống, ban đầu Lý Phương Phương cũng đi cùng Vương Hiểu Nguyệt và Đồng Vi đến nhà ăn vài lần, nhưng điều kiện gia đình của Vương Hiểu Nguyệt và Đồng Vi đều không tệ, mỗi lần lấy thức ăn đều lấy cả chay mặn kết hợp. Chỉ có cô ta mỗi bữa đều sẽ mua bánh màn thầu làm bằng lương thực thô rẻ nhất ăn cùng với cháo, sau đó tự mang theo dưa muối.

Mặc dù trường học đã miễn học phí của sinh viên, nhưng sinh hoạt phí vẫn phải tự gánh vác. Với điều kiện gia đình của Lý Phương Phương, ngay cả cơm nước như vậy cô ta cũng không ăn nổi.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 235: Chương 235



Vương Hiểu Nguyệt tâm tư bén nhạy, không nói gì cả. Nhưng Đồng Vi lại không nghĩ nhiều như vậy, nói thẳng Lý Phương Phương ăn vậy không đủ no, còn bảo Lý Phương Phương ăn đồ ngon hơn một chút.

Lý Phương Phương im lặng ăn bánh bao, nhưng trong lòng lại cho rằng Đồng Vi đang giễu cợt cô ta.

Ngay cả khi Vương Hiểu Nguyệt nói mình lấy nhiều thức ăn ăn không hết bảo Lý Phương Phương gánh vác giúp, Lý Phương Phương cũng cảm thấy Vương Hiểu Nguyệt đang cố ý coi cô ta là ăn mày.

Cô ta quá nhạy cảm, đi đến thủ đô, tiếp xúc với người xuất thân từ gia đình có điều kiện tốt như Vương Hiểu Nguyệt và Đồng Vi, mặc dù trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân rằng xuất thân bần nông của cô ta mới đáng để kiêu ngạo, nhưng từ tận đáy lòng vẫn cảm thấy tự ti.

Từ đó về sau, Lý Phương Phương không còn đi cùng Vương Hiểu Nguyệt và Đồng Vi nữa.

Lý Phương Phương vừa nghĩ đến Vương Hiểu Nguyệt và Đồng Vi vừa gặm bánh bao, bên này Đồng Vi và Vương Hiểu Nguyệt cũng đang nói đến Lý Phương Phương với Tiêu Hiểu.

Đồng Vi mau miệng nói: “Cũng không biết Lý Phương Phương rốt cuộc bị làm sao, bọn tớ hình như cũng không đắc tội cậu ta, nhưng cậu ta lại không thích bọn tớ, làm như người ta thích lấy mặt nóng áp vào cái m.ô.n.g lạnh của cậu ta vậy. Bỏ đi, không để ý thì không để ý.”

Vương Hiểu Nguyệt thì lại biết lý do, cô ấy chưa từng cho rằng đây là một vấn đề. Thật ra hiện giờ mọi người đều nghèo, mặc dù ba mẹ cô ấy đều làm việc ở Bộ Ngoại giao, nhưng tiền lương cũng không cao được bao nhiêu, chỉ có thể vừa đủ để ăn no mà thôi.

Giao lưu với kiểu người như Lý Phương Phương quá mệt mỏi, vẫn là Tiêu Hiểu tốt hơn, cô và Lý Phương Phương đều xuất thân từ nông thôn nhưng lại sống tự tin hơn bất kỳ ai, qua lại với cô cũng thoải mái.

Vương Hiểu Nguyệt khoác cánh tay của Tiêu Hiểu trêu ghẹo cô: “Làm sao, hôm nay cuối cùng cũng đành lòng bỏ lại bạn học Vương Vệ để đi ăn cơm với bọn tớ rồi à?”

Tiêu Hiểu cười cười, đang định lên tiếng thì nghe thấy tiếng Vương Vệ gọi cô.

Ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện Vương Vệ và Tam Muội đang đi về phía cô.

Tiêu Hiểu nhìn thấy Vương Vệ, lập tức bỏ lại Đồng Vi và Vương Hiểu Nguyệt, khoác lên cánh tay anh, giọng nói ngọt ngào: “Sao anh lại đến đón em? Không phải đã nói rằng em đọc sách xong thì tự quay về à?”

Vương Vệ trừng mắt với cô: “Em còn nói được, anh đã nấu cơm xong một lúc lâu rồi, nói mười một giờ sẽ về, em xem xem bây giờ đã là lúc nào rồi?”

Vương Hiểu Nguyệt có một cái đồng hồ, cô ấy nâng cổ tay lên xem thử, nhanh chóng đáp: “Mười hai giờ rưỡi.”

Tiêu Hiểu a một tiếng, có chút ảo não: “Vừa rồi Đồng Vi mang đến vài quyển sách y học cho em, em đọc đến quên cả thời gian.”

Tam Muội ở bên cạnh thở dài: “Chị hai, chị để tâm một chút đi, nói mười một giờ về mà lại không về, anh rể đến thư viện cũng không tìm được chị, sốt ruột muốn chết. Em cũng bị xui xẻo, vừa ra khỏi cổng kí túc xá đã gặp phải anh ấy, kiên quyết muốn em làm chân sai vặt chạy đến kí túc xá của chị xem thử. Cũng may là chị xuống rồi, nếu không em lại phải làm sai vặt cho hai người.”

TBC

Tiêu Hiểu gõ lên trán Tam Muội một cái: “Anh rể em bảo em làm chân sai vặt một lần thì đã làm sao?”

Đồng Vi không nhìn hai chị em Tiêu Hiểu đùa giỡn, mà là hai mắt sáng lên nhìn Vương Vệ: “Bạn học Vương Vệ, cậu nấu món gì vậy?” Nói xong không kìm được nuốt nước miếng.

Vương Hiểu Nguyệt nhìn bộ dạng không có tiền đồ này của Đồng Vi, cảm thấy rất mất mặt, đưa tay lên che kín mắt. Có điều đồ ăn mà Vương Vệ làm thực sự rất ngon, cô ấy buông lỏng ngón tay, thông qua khe hở ngón tay nhìn Tiêu Hiểu đầy mong mỏi.

Nhưng Tiêu Hiểu chỉ lo nhìn Vương Vệ, không nhận được ám chỉ của Vương Hiểu Nguyệt.

Vương Vệ nhìn về phía Tiêu Hiểu thấp giọng hỏi: “Em thích đọc sách Trung y?”

Tiêu Hiểu gật đầu: “Thích chứ.”

Vương Vệ gật đầu một cái, nói với Đồng Vi: “Cảm ơn cậu đã mang sách Trung y đến cho Tiêu Hiểu nhà chúng tôi đọc. Như vậy đi, vừa hay hôm nay tôi đã nấu một bàn thức ăn, nếu như các cậu không chê thì đến nhà chúng tôi ăn cơm.”

“Không chê, đâu có chê chứ.” Đồng Vi liên tục đáp, cuối cùng lại bổ sung một câu: “Sau này chỉ cần Tiêu Hiểu muốn đọc sách liên quan đến Trung y, tôi sẽ mang cho cậu ấy.”

Lời này khiến Vương Vệ cười cười, bạn học này cũng nhanh nhảu thật đấy.

Vì vậy Đồng Vi và Vương Hiểu Nguyệt vui vẻ đi theo sau hai vợ chồng Tiêu Hiểu chuẩn bị đi ăn cơm chùa, Vương Hiểu Nguyệt kéo kéo Đồng Vi: “Lần này là được nhờ công của cậu, sau này dù cậu có quên cái gì cũng đừng quên mang sách cho Tiêu Hiểu, như vậy nói không chừng chúng ta sẽ lại được ăn chùa thêm vài bữa cơm.”

Đồng Vi trịnh trọng gật đầu: “Yên tâm đi, tớ sẽ không quên đâu.”

Không đề cập đến việc Đồng Vi và Vương Hiểu Nguyệt đến phòng trọ đã cảm thán thế nào, lại thán phục tay nghề của Vương Vệ như thế nào. Tóm lại, bọn họ đã được ăn bữa cơm ngon nhất từ khi ra đời đến nay. Đến mức sau này ngày nào hai người cũng nhớ mãi không quên, Đồng Vi ngày nào cũng mang sách đến cho Tiêu Hiểu, chỉ mong đợi lúc nào đó cô có thể phát thiện tâm, đưa cô ấy đi ăn chùa cơm của Vương Vệ một lần nữa.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 236: Chương 236



Sách mà Đồng Vi mang đến, ngày nào Tiêu Hiểu cũng sẽ đọc xong hết. Theo số sách Trung y mà cô đã đọc càng ngày càng nhiều lên, cô cũng có vài phần nhận xét về Trung y. Sau đó sách mà Đồng Vi mang đến rõ ràng là sách được cất giấu quý giá, bên trên còn có chú giải cá nhân.

Tiêu Hiểu biết rằng quyển sách như vậy quý giá đến mức nào, vì vậy mỗi ngày lúc Vương Vệ nấu cơm đều bảo anh nấu nhiều hơn một chút, mang đến trường học cho nhóm Đồng Vi.

Bên giáo sư Vương cũng đang thu thập sách, ông ấy phát hiện cho dù đưa cho Tiêu Hiểu sách gì, cô luôn có thể đọc xong ngay trong ngày hôm đó. Sau khi có được sự đồng ý của ông ấy, có lúc Tiêu Hiểu sẽ để lại ghi chép trên sách.

Vương giáo sư xem lại những quyển sách đó, so sánh với ghi chép của Tiêu Hiểu, lại có thu hoạch ngoài định mức.

Có điều chỉ thỉnh thoảng Tiêu Hiểu mới để lại ghi chép, thỉnh thoảng lại có vài câu như vậy, giáo sư Vương lại có cảm giác trí tuệ được khai phá, bản thân được trừ bỏ phiền não.

Giáo sư Vương âm thầm kinh ngạc về tốc độ học tập và thiên phú lạ thường của Tiêu Hiểu, ông ấy cảm thấy tốc độ thu thập sách của mình rõ ràng là không theo được tốc độ học tập của Tiêu Hiểu.

Lại một buổi chạng vạng tối, Tiêu Hiểu đem sách ngày hôm nay đi trả cho giáo sư Vương như thường lệ.

Giáo sư Vương hỏi cô: “Mặc dù em đã đọc xong những quyển sách này, nhưng lâu ngày rồi khó tránh khỏi sẽ quên mất. Nếu như em muốn giữ lại thì cũng không cần trả lại cho thầy.”

Tiêu Hiểu chỉ chỉ vào đầu của mình: “Thầy yên tâm đi ạ, chỉ cần em nhớ rồi thì sẽ không quên nữa.”

Giáo sư Vương còn có thể nói gì, ông ấy thân là thầy giáo của Tiêu Hiểu mà đã bắt đầu ghen tị với thiên phú của cô gái này rồi. Ông ấy nghi ngờ, cho dù là người thông minh nhất trong lịch sử nhân loại chắc cũng không thể có được bản lĩnh như Tiêu Hiểu chứ?

TBC

Trước khi bỏ sách vào trong túi, giáo sư Vương không kìm được lật ra xem thử. Mặc dù Tiêu Hiểu rất ít khi để lại ghi chép, nhưng thỉnh thoảng chỉ một câu cũng giúp ông ấy thu được rất nhiều lợi ích.

Thấy giáo sư Vương trân quý ghi chép mà mình để lại như vậy, Tiêu Hiểu cũng không bất ngờ. Dù sao cô cũng đến từ một thời không có tư duy cao hơn, tầm nhìn và suy nghĩ cũng sẽ cao xa hơn nhiều. Theo cách nói ở nơi này, chỗ cô đang đứng tương đương với góc độ của thượng đế.

Thấy quyển sách này không có ghi chép, giáo sư Vương có chút thất vọng. Ông ấy hiểu người học sinh này, chỉ có nội dung khiến cô cảm thấy vô cùng hứng thú mới để lại đôi câu vài lời.

Tâm trạng ông ấy phức tạp, vừa vui mừng vừa tiếc nuối, vui mừng vì nước Hoa xuất hiện một thiên tài như vậy. Nhưng cũng vì Tiêu Hiểu sinh ra ở nước Hoa mà tiếc nuối.

“Nếu như quốc gia chúng ta cũng có điều kiện như nước M thì tốt rồi, ở đó có tác phẩm học thuật tuyến đầu nhất, cũng có giáo viên có học thức uyên bác nhất. Với tình hình hiện giờ của nước ta, ngay cả luận văn học thuật tuyến đầu của nước ngoài cũng không xem được. Suy cho cùng vẫn là làm trễ nải em.” Giáo sư Vương thở dài.

Giáo sư Vương cảm nhận được rõ ràng mình đã có chút lực bất tòng tâm về việc dạy Tiêu Hiểu, năng lực học tập của đứa nhỏ này quá kinh khủng. Nhưng ở nước Hoa, ngoại trừ có vài vị giáo viên từ nước ngoài về ở Thanh đại và các bậc thầy Vật lý đang tham gia hạng mục bí mật quốc gia ở viện khoa học, ở phương diện Vật lý, ông ấy cũng coi như một trong số các nhân vật đỉnh cao.

Ông ấy cũng không dạy nổi Tiêu Hiểu, người có thể dạy được Tiêu Hiểu ở nước Hoa cũng không còn mấy người. Cho nên ông ấy mới nói Tiêu Hiểu bị trì hoãn.

Tiêu Hiểu nghe xong nâng mắt lên, nghi ngờ a một tiếng: “Trình độ học thuật của nước ngoài thực sự vượt lên trên nước Hoa rất nhiều sao?”

Giáo sư Vương đưa hai ngón tay ra, giọng nói vừa chậm rãi vừa nặng nề: “Ít nhất là hai mươi năm.”

Tiêu Hiểu cảm thấy hứng thú, hai mắt sáng lên.

“Tiêu Hiểu, không phải em muốn ra nước ngoài đấy chứ?” Giáo sư Vương và Tiêu Hiểu thường xuyên tiếp xúc trong một tháng qua, cũng biết rằng mỗi khi cô nhìn thấy nội dung mà mình cảm thấy hứng thú thì đa phần sẽ có vẻ mặt như vậy.

Ông ấy vô cùng hối hận vì mình đã lắm mồm, nhưng mặt khác, ông ấy lại cảm thấy không nên trì hoãn Tiêu Hiểu.

Tiêu Hiểu lắc đầu: “Em không có ý định ra nước ngoài.”

Chỉ là hai mươi năm mà thôi, trong mắt cô căn bản không có gì khác nhau, ít nhất vẫn chưa khiến cô cảm thấy hứng thú đến mức muốn ra nước ngoài.

Giáo sư Vương thở phào nhẹ nhõm. Thực ra ra nước ngoài cũng không có gì, học hành thành tài xong về nước còn có thể tham gia xây dựng tổ quốc tốt hơn. Nhưng nhân tài như Tiêu Hiểu chính là hữu xạ tự nhiên hương, một khi biểu hiện ra tài năng, cho dù bản thân cô muốn về e rằng cũng không về được.

Giáo sư Vương âm thầm quyết định, ông ấy không dạy nổi nữa thì vẫn còn thầy giáo của ông ấy. Thầy giáo của ông ấy là một trong những nhà Vật lý học vĩ đại nhất của thế giới hiện nay. Đến lúc đó để Tiêu Hiểu đi theo bên cạnh thầy giáo của ông ấy, cũng không đến mức bị trì hoãn.

Sau cuộc nói chuyện với giáo sư Vương được vài ngày, Tiêu Hiểu vừa đọc xong ghi chép do chính tay ông nội Đồng Vi chỉnh sửa thì giáo sư Vương đến tìm cô: “Tiêu Hiểu, không phải em muốn vào phòng thí nghiệm sao? Đi thôi, bây giờ có một hạng mục cần làm, em đi giúp thầy một tay.”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 237: Chương 237



Tiêu Hiểu đương nhiên là vội vàng đồng ý.

Giáo sư Vương đưa Tiêu Hiểu đi xuyên qua thư viện, đi về phía ngoài cổng trường.

Tiêu Hiểu tưởng rằng phòng thí nghiệm ở ngay trong trường, bây giờ thấy giáo sư Vương lại đi ra bên ngoài, liền đoán rằng chẳng lẽ Kinh Đại lựa chọn xây căn cứ thí nghiệm ở một nơi khác?

Ra đến cổng trường, có hai giáo viên và một sinh viên đã chờ sẵn.

Hai giáo viên đều thuộc khoa Vật lý, còn đã từng dạy học môn của Tiêu Hiểu, cô biết hai người họ. Còn người sinh viên kia thì cô chưa từng gặp bao giờ. Giáo sư Vương nói với Tiêu Hiểu: “Đây là học sinh mà thầy dẫn dắt, sư huynh của em, Chương Hằng.”

TBC

Chương Hằng đeo kính cận, bộ dáng rất lịch sự. Giáo sư Vương vừa giới thiệu xong, anh ta liền cười chào hỏi: “Vị này là bạn học Tiêu Hiểu đúng không? Thường xuyên nghe thầy giáo nhắc đến em. Thầy nói nhận thức về Vật lý của anh kém xa em, sau này mong em chỉ giáo nhiều hơn.” Trông thì có vẻ rất thân thiết, nhưng sự xem thường trong ánh mắt anh ta vẫn chưa hoàn toàn được che giấu hết.

Anh ta đã lấy được suất du học do nhà nước nước Hoa cung cấp, sắp đến nước M du học, có thể nói là thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc[1], sao có thể không sánh bằng một con nhóc vừa mới lên đại học chứ?

[1] Ý nói là rất khó khăn để giành được thứ gì đó.

Tiêu Hiểu chỉ coi như không thấy, cười đáp một câu ‘chào sư huynh’.

Chương Hằng thấy Tiêu Hiểu nghe xong những lời của mình mà ngay cả một câu khiêm tốn cũng không có, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi, nhưng trong lòng đã đánh giá Tiêu Hiểu là một kẻ kiêu căng cuồng vọng, không biết lễ phép.

“Đi thôi, xe của Thanh Đại đến rồi.” Một chiếc xe lớn dừng ở trước cổng trường Kinh Đại, giáo sư Vương gọi mọi người lên xe.

Tiêu Hiểu nghi ngờ: “Thầy ơi, sao lại đến Thanh Đại ạ?”

Giáo sư Vương và hai giảng viên còn lại nghe vậy, nhất thời có chút ngượng ngùng, ban đầu chuyện Thanh Đại và Kinh Đại tranh giành người bọn họ cũng đã nghe phong phanh, bình tĩnh mà xem xét, cho dù là năng lực của giáo sư hay là những thứ khác của ngành Vật lý của Thanh Đại đều vượt xa Kinh Đại.

Hiện giờ Tiêu Hiểu lộ ra thiên phú như vậy, nếu như ban đầu đi Thanh Đại thì nhất định có thể có được sự bồi dưỡng tốt hơn.

Giáo sư Vương nhỏ giọng nói: “Đây là nhiệm vụ do cấp trên giao xuống, thực lực của Thanh Đại mạnh hơn một chút, phòng thí nghiệm cũng tân tiến hơn so với trường chúng ta, vậy nên hạng mục lần này lấy Thanh Đại làm chủ, chúng ta là phụ, hai trường hợp tác.”

Tiêu Hiểu nghe xong ồ một tiếng, thực ra thì dùng phòng thí nghiệm ở đâu đều không có vấn đề gì, cô chỉ muốn vào xem một chút, phòng thí nghiệm có thể giúp cho tư duy thí nghiệm của cô được hay không?

Nhưng theo sự hiểu biết của cô về trình độ khoa học ở nơi này trong những ngày qua, khả năng phòng thí nghiệm ở đây có thể chịu tải được thí nghiệm của cô là cực kỳ nhỏ.

Giáo sư Vương nói xong, hai giảng viên còn lại và ông ấy vẫn luôn chú ý vẻ mặt của Tiêu Hiểu, thấy trên mặt cô không có vẻ tiếc nuối mất mát, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Thanh Đại cách Kinh Đại cũng không xa, đi ô tô khoảng hai mươi mấy phút là đến.

Nếu như cổng trường Kinh Đại mang phong cách cổ xưa trang nghiêm, tràn đầy khí chất nhân văn, thì cổng trường Thanh Đại lại đồ sộ ngay ngắn, mang vẻ đẹp cân đối.

Chỉ nhìn từ cổng trường đã có thể nhận ra sự khác biệt giữa hai ngôi trường này.

Tiêu Hiểu nhướng mày, xem ra lúc đó giáo viên của Thanh Đại nói không sai, Thanh Đại quả thực là xuất sắc hơn về ngành khoa học kỹ thuật.

Phía Thanh Đại có người đến tiếp ứng.

Phòng thí nghiệm phải đi lần này hình như rất bí mật, đi qua hơn nửa sân trường Thanh Đại, đi đến một chỗ sâu trong sân trường mới nhìn thấy một nơi biệt lập, bên ngoài còn có rất nhiều quân nhân đứng canh gác.

Tiêu Hiểu mím mím môi, xem ra hạng mục lần này cũng không đơn giản.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 238: Chương 238



Lúc này giáo sư Vương dặn dò Tiêu Hiểu: “Vào phòng thí nghiệm rồi, cho dù tiếp xúc với bất cứ thứ gì cũng không được nói ra bên ngoài.”

Thấy sắc mặt giáo sư Vương nghiêm túc, Tiêu Hiểu gật đầu.

Đoàn người còn phải trải qua kiểm tra nghiêm mật rồi mới được vào trong.

Tiêu Hiểu tưởng rằng chỉ là làm một hạng mục đơn giản trong trường, nhưng bây giờ xem ra cũng không phải như vậy. Lúc đi cô vẫn chưa nói với Vương Vệ, nếu như không tìm thấy cô, không biết Vương Vệ sẽ sốt ruột đến mức nào.

“Thầy ơi, làm hạng mục này có thể tự do ra vào sao?” Tiêu Hiểu nhỏ giọng hỏi giáo sư Vương.

Giáo sư Vương cười cười: “Đương nhiên rồi. Kiểm tra nghiêm ngặt như vậy chẳng qua là để phòng ngừa vạn nhất, sao lại hạn chế tự do của em chứ? Yên tâm đi, sẽ không để cho bạn học Vương Vệ lo lắng cho em đâu.” Nếu đã đồng ý để Tiêu Hiểu đến tham gia hạng mục này, đương nhiên phải điều tra về cô rõ ràng, gia thế và quan hệ xã hội của cô trong lòng giáo sư Vương đã hiểu rõ, vì vậy mới trêu ghẹo Tiêu Hiểu.

Tiêu Hiểu cũng không hề xấu hổ: “Vậy thì tốt.”

Vừa nói đoàn người vừa đi vào trong.

Tiêu Hiểu đi theo mấy người giáo sư Vương đi xuyên qua sân vào trong một phòng khách, chỉ thấy trong đại sảnh này có hai mươi mấy cái bàn đã ngồi kín người.

Ai nấy đều bận rộn, miệng lẩm bẩm gì đó, trên tay vang lên tiếng lạch cạch của bàn tính.

Giáo sư Vương nói với Tiêu Hiểu: “Những người này đều là giáo viên và sinh viên của khoa Toán học Thanh Đại, bọn họ phụ trách giúp đỡ tính toán.”

Bàn tính.

Tiêu Hiểu cuối cùng cũng nhìn thấy công cụ tính toán cổ xưa đã sớm bị mai một trong dòng chảy lịch sử của ghi chép Tinh Tế, cô đến gần nhìn chăm chú tốc độ gảy bàn tính mau lẹ của một người.

Chỉ nhìn một lần đã biết được tốc độ tính toán, trong một giây tính toán được nhiều nhất là mười lần, nhìn tàn ảnh xuất hiện sau những lần tính toán, nhưng tốc độ tính toán như vậy đối với Tiêu Hiểu mà nói thực sự là quá chậm.

Nơi này lấy giây làm đơn vị tính toán thời gian, chia nhỏ ra hơn nữa thì không có ý nghĩa, một giây đồng hồ đã đủ để nhân loại hiện giờ đi đo đạc bất cứ một thứ gì.

Nhưng ở Tinh Tế thì không như vậy, một giây đồng hồ đã được coi là đơn vị thời gian rất lớn rồi, vì trong một giây có thể xảy ra rất nhiều việc, căn bản không thể tính toán, dưới nó còn có cả mười mấy cấp đơn vị thời gian.

Tiêu Hiểu ngẩng đầu nhìn về phía giáo sư Vương: “Tại sao không dùng máy tính ạ?” Chắc là gọi như vậy nhỉ? Cô nhớ là lúc này loài người chắc là đã sớm phát minh ra máy tính rồi.

Cô vừa nói xong, giáo sư Vương và hai giảng viên còn lại đều cười khổ.

Chương Hằng nhìn Tiêu Hiểu bằng ánh mắt một lời khó nói hết: “Đàn em, em có biết nước ta thiếu máy tính nhiều đến mức nào không? Thanh Đại tốt xấu gì cũng có một cái, Kinh Đại chúng ta ngay cả một cái cũng không có.”

Giáo sư Vương gật đầu: “Đúng vậy, máy tính thực sự quá ít. Chiếc máy tính của Thanh Đại cũng đã bị viện khoa học mượn đi rồi, chúng ta chỉ làm một vài hạng mục phụ trợ, chỉ có thể dùng bàn tính để khắc phục.”

Trong lòng giáo sư Vương thở dài nặng nề, nếu như có đủ máy tính thì còn có ai ngu ngốc mà đi dùng bàn tính chứ?

“Nghe nói nước M đã nghiên cứu ra máy tính đời mới, tốc độ tính toán mỗi giây có thể đạt đến một trăm triệu lần thậm chí là một tỉ lần, cũng không biết có phải là thật hay không.” Một giảng viên khác của Kinh Đại vô cùng hâm mộ nói.

Khóe môi Tiêu Hiểu hơi co rút, tốc độ tính toán mỗi giây là trăm triệu lần, là một tỉ lần được coi là nhanh sao? Cô không ngờ rằng trình độ máy tính của nước M được coi là tiêu chuẩn của khoa học lại lạc hậu đến như vậy.

TBC

Trong lịch sử ghi chép của Tinh Tế, lúc này máy tính của loài người không chỉ ở mức độ này mà.

Nhưng mà nghĩ lại thì, nơi này cũng không phải là Trung Quốc có cùng không gian với Tinh Tế, chỉ có thể coi là thế giới song song, trình độ khoa học kỹ thuật xuất hiện một vài sai lệch cũng là điều có thể hiểu được.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 239: Chương 239



Mà tốc độ chậm như vậy còn bị những giảng viên này hâm mộ đến thế, trong lòng Tiêu Hiểu có một liên tưởng không tốt, nhìn về phía giảng viên đó, nhỏ giọng hỏi: “Vậy còn nước Hoa thì sao ạ?”

“Mỗi giây vài triệu lần đã được coi là nhanh nhất rồi.” Điểm mấu chốt là không thể sản xuất với số lượng lớn, một ngành quan trọng như vậy của nước Hoa, căn bản không đủ chia.

Tiêu Hiểu: “...” Quả nhiên.

Đúng vào lúc này, trong một hành lang bên cạnh phòng khách có vài người đi ra, bọn họ cầm một xấp giấy, vẻ mặt cực kỳ nóng nảy: “Chuyện gì vậy hả? Tổ số liệu mà trước đây mấy người đưa ra không hề đúng, chúng tôi làm thí nghiệm xong, kết quả không hề giống nhau.”

Người phụ trách tổ tính toán là một người đàn ông trung niên, vừa rồi lúc tính toán chung ở đại sảnh Tiêu Hiểu nghe những người khác gọi ông ấy là Chu Công. Chu Công nghe xong giành lấy số liệu, không dám tin thấp giọng nói: “Sao có thể không đúng? Chúng tôi tính toán suốt năm lần, có phải mấy người làm thí nghiệm sai không?”

“Chúng tôi làm thí nghiệm sai?” Người đứng đầu trong đoàn người từ hành lang đi ra nghe vậy cơn tức giận bỗng nhiên tăng nhanh: “Vì tổ tính toán này của mấy người xảy ra sai sót nên chúng tôi làm thí nghiệm nhiều lần, lần nào cũng có sai lệch, lãng phí bao nhiêu thời gian của chúng tôi.”

Chu Công sốt ruột, trên trán lấm tấm mồ hôi, nghe người đó nói xong lại càng nóng lòng, nổi giận nói: “Lãng phí thời gian của các người? Giáo sư Từ, ông có biết vì để tính toán ra tổ số liệu này cho các ông mà chúng tôi đã tốn bao nhiêu tâm tư và sức lực không? Ông nhìn mấy người họ xem, gảy bàn tính đến mức ngón tay đều phồng rộp cả rồi, cuối cùng còn kết thành vết chai. Trong số chúng tôi có rất nhiều đồng chí đã ba ngày ba đêm không được chợp mắt.”

“Các ông đã ba ngày ba đêm không được chợp mắt, chẳng lẽ ông nghĩ rằng chúng tôi được ngủ ngon trong phòng thí nghiệm sao?” Vì số liệu bị lỗi nên ai nấy đều lòng như lửa đốt. Đây là nhiệm vụ do cấp trên giao xuống, vì phối hợp với thí nghiệm bên trên nên bọn họ nhất định phải cố hết sức nhanh chóng hoàn thành những hạng mục phụ giúp này, không ngờ rằng tổ số liệu đầu tiên đã xảy ra lỗi.

Mọi người chịu mệt nhọc một chút cũng không sao, nhưng nếu như trì hoãn việc lớn của quốc gia thì bọn họ có c.h.ế.t vạn lần cũng không từ.

Trong lòng sốt ruột, cộng thêm mệt nhọc, lửa giận trong lòng dĩ nhiên là càng dễ bùng phát.

Sự tranh chấp của Chu Công và giáo sư Từ thu hút sự chú ý của mọi người, nhưng Tiêu Hiểu nhận ra mọi người trong đại sảnh cũng chỉ hơi ngẩng đầu lên nhìn một chút, động tác tính toán trên tay cũng không hề dừng lại.

Hốc mắt của ai cũng đều mang quầng thâm đen sì.

Bọn họ quá gấp gáp, dường như không dám dừng lại, bàn tính trong tay dường như là cọng rơm cứu mạng, đây rốt cuộc là thí nghiệm như thế nào mà lại khiến cho những người này căng thẳng đến vậy?

TBC

Giáo sư Vương thấy vậy vội vàng bước đến khuyên nhủ: “Lão Từ, lão Chu, hai ông làm gì vậy? Có thời gian cãi vã mấy câu này còn không bằng bình tĩnh lại tìm ra xem rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề. Các ông tranh cãi ở đây có thể tranh cãi ra kết quả sao?”

Giáo sư Từ và Chu Công nghe vậy, áp chế lửa giận bình tĩnh lại. Giáo sư Từ nói xin lỗi trước: “Xin lỗi lão Chu, ông cũng biết hạng mục này của chúng ta không thể chậm trễ, bên trên vẫn còn đang chờ số liệu, trong lòng tôi sốt ruột nên mới...”

Chu Công vội vàng lắc đầu: “Tôi cũng phải xin lỗi ông, vừa rồi tôi quá tức giận. Tạm thời đừng nói những thứ này, mau nhanh chóng tìm ra xem rốt cuộc là chỗ nào xảy ra sai sót mới là vấn đề cấp bách. Cũng may là giáo sư Vương cũng đến. Giáo sư Vương, ông mau đến xem xem, chúng tôi căn cứ vào số liệu mà bọn họ đưa để tính toán, còn tính đi tính lại nhiều lần, không thể xảy ra sai sót được...”

Giáo sư Vương nhận lấy, cẩn thận xem qua.

Giáo sư Vương, Chu Công, cùng với vài vị giáo sư nữa tụm lại tìm vấn đề, Tiêu Hiểu và Chương Hằng cùng với hai vị giảng viên của Kinh Đại còn lại thì đứng đợi ở đại sảnh.

Chương Hằng đứng một lúc có chút sốt ruột: “Thưa thầy, không phải chúng ta cũng phải gia nhập thí nghiệm sao? Sao chỉ đứng ở đây thôi vậy?”

Giảng viên của Kinh Đại thở dài: “Em không nghe thấy hạng mục gặp phải vấn đề khó sao? Không tìm ra vấn đề thì không thể tiến hành bước tiếp theo được. Chúng ta cứ đợi trước đã, đợi mấy người giáo sư Vương giải quyết xong, đương nhiên sẽ sắp xếp công việc cho chúng ta.”
 
Back
Top Bottom