Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão

Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 250: Chương 250



Ngày hôm sau Tiêu Hiểu đi đến phòng thí nghiệm, trả sách lại cho giáo sư Vương.

“Giáo sư, thầy có thể giúp em tìm những quyển sách liên quan đến phương diện này nhiều hơn một chút được không?” Nếu như chỉ đọc vài quyển như vậy, cô sẽ trực tiếp tạo ra máy tính vượt qua trình độ của thế giới này, ít nhiều gì cũng sẽ có chút quá khác người.

Cho nên cô mong rằng có thể đọc thêm vài quyển sách, đến lúc đó tạo ra rồi cũng có thể nói rằng đã dựa vào kiến thức của người đi trước, không phải do cô dùng đầu óc nghĩ ra được.

Giáo sư Vương cất mấy quyển sách đi, ông ấy vốn tưởng rằng Tiêu Hiểu chỉ là nhất thời hứng thú, không ngờ rằng đã qua mấy ngày rồi, ngày nào sau khi trở về cô cũng đọc hết những tài liệu mà ông ấy tìm ra, ngày hôm sau còn đuổi theo ông ấy đòi sách đọc. Cho dù cô học như thế nào, chỉ riêng sự hiếu học này có giảng viên nào mà không thích chứ?

Nhưng đáng tiếc, ông ấy lắc đầu: “Dù sao thầy cũng không phải người đặc biệt nghiên cứu máy tính, không hiểu nhiều về phương diện này.” Ông ấy suy nghĩ một chút, không phải Thanh Đại đã mở chuyên ngành máy tính rồi sao? Còn có mấy vị nhân tài chuyên nghiệp ban đầu tham dự kiến tạo máy tính cũng đang làm giáo viên ngay tại khoa máy tính của Thanh Đại.

Gần quan được ban lộc, nhìn ánh mắt khao khát kiến thức của Tiêu Hiểu, hiện giờ giáo sư Vương cũng không nói ra được lời cự tuyệt.

Giáo sư Từ là giáo viên của Thanh Đại, ông ấy ở Thanh Đại có đức cao vọng trọng, cho dù Tiêu Hiểu không phải sinh viên của Thanh Đại, nhưng chỉ cần ông ấy lên tiếng để Tiêu Hiểu đi xem những tài liệu liên quan đến máy tính mà Thanh Đại cất giữ chắc cũng không có vấn đề gì. Nếu có thể có một giảng viên chuyên môn dẫn dắt Tiêu Hiểu thì càng tốt.

TBC

Ban đầu ông ấy sợ Tiêu Hiểu phân tâm, đi sai đường, cho nên mặc dù những ngày qua mặc dù ban ngày cô đi theo tham gia thí nghiệm nhưng những tài liệu Vật lý mà giáo sư Vương đưa cho Tiêu Hiểu cũng không giảm mà lại còn tăng. Nhưng cho dù trong một ngày ông ấy đưa cho Tiêu Hiểu bao nhiêu tài liệu, Tiêu Hiểu luôn có thể đọc xong, còn có thể tinh luyện ra tinh hoa đồng thời còn hiểu sâu hơn một bước so với nội dung ban đầu.

Trừ tài liệu Vật lý, sách về máy tính cô cũng có thể đọc xong hết.

Điều mà giáo sư Vương không biết là, trừ tài liệu Vật lý và sách máy tính, Tiêu Hiểu còn nhân tiện đọc qua sách Trung y mà Đồng Vi cho cô. Cô càng đọc càng cảm thấy Trung y rất thú vị, tìm hiểu ngược lên lại phát hiện Trung y có quan hệ rất mật thiết với triết học Đạo giáo.

Cho dù là Vật lý hay là máy tính, hay là Trung y, những nội dung hiện có trong mắt Tiêu Hiểu đều quá nông cạn. Nếu như lấy trình độ khoa học của Tinh Tế ra so sánh thì khoa học của Tinh Tế giống như một tòa cung điện xa hoa lộng lẫy, còn phát triển khoa học của Lam Tinh vùng đất hoang vu thu hẹp diện tích.

Nhưng mấy ngày nay đọc nhiều sách như vậy, Tiêu Hiểu cũng có thể tìm được một vài niềm vui từ trong đó. Những kiến thức này cho dù có nông cạn hơn đi chăng nữa thì cũng có thể cho cô một vài cảm ngộ mới.

Quả nhiên, học hành không hề có giới hạn.

Giáo sư Vương không biết chuyện Tiêu Hiểu đọc sách Trung y, nhưng chỉ dựa vào việc mỗi ngày cô đều có thể đọc xong nhiều tài liệu Vật lý và sách máy tính như vây khiến cho đánh giá của giáo sư Vương đối với năng lực tự học của cô lại tăng lên thêm một tầm cao mới.

Ông ấy dường như không thấy được điểm cuối của năng lực tự học của Tiêu Hiểu.

Học sinh như vậy khiến giáo sư Vương cảm thấy trình độ của mình đã không thể dẫn dắt cô được nữa, có lẽ trên đời này chính là có thiên tài kh*ng b* như vậy, không chỉ có thể tinh thông một môn.

Cho nên giáo sư Vương cũng không ngăn cản Tiêu Hiểu học máy tính nữa, thậm chí còn suy nghĩ làm sao để cố gắng hết khả năng để giúp cô.

Mỗi ngày cứ đến sáu giờ là Tiêu Hiểu sẽ được Vương Vệ đón đi. Buổi sáng không đến tám giờ, Vương Vệ cũng sẽ không đưa cô đến. Cô đi làm đúng giờ, nhưng những người khác trong nhà thí nghiệm thì lại không như vậy.

Tối hôm qua giáo sư Từ bận rộn đến nửa đêm, lại dẫn dắt những người trong phòng thí nghiệm đánh bại phần cuối của những vấn đề ban ngày để lại rồi mới đi ngủ.

Vậy nên buổi sáng đi làm có hơi muộn.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 251: Chương 251



Ông ấy vừa đến, giáo sư Vương đã kéo lấy ông ấy nói: “Trường học của các ông không phải là có khoa máy tính sao? Cho Tiêu Hiểu một quyền hạn, để em ấy có thể tùy ý tra cứu sách trong trường của các ông. Còn nữa, ông có thể giúp tôi đề cử xem, trong trường của các ông giảng viên khoa máy tính nào có trình độ tốt nhất, để thầy ấy dẫn dắt Tiêu Hiểu.” Nếu như có khả năng, ông ấy mong rằng Tiêu Hiểu chỉ là học sinh của một mình mình.

Đáng tiếc, trình độ của bản thân có hạn, ông ấy cũng không thể ngăn cản Tiêu Hiểu học kiến thức.

Tiêu Hiểu cười híp mắt đứng bên cạnh giáo sư Vương: “Giáo sư Từ, có được không ạ?”

Giáo sư Từ vừa nghe giáo sư Vương nói vậy, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi. Ông ấy trừng mắt nhìn giáo sư Vương một cái, quay lại cười nói với Tiêu Hiểu: “Tiểu Tiêu à, sao em lại muốn học máy tính? Ngành khoa học kỹ thuật sẽ chuyên nghiên cứu về một môn. Thiên phú của em là ở ngành Vật lý, chúng ta chuyên tâm học Vật lý thôi có được không?”

Tiêu Hiểu nhìn giáo sư Từ ngượng ngùng cười một tiếng, sau đó dưới ánh mắt mong đợi của giáo sư Từ, kiên định lắc đầu.

Giáo sư Từ đương nhiên sẽ không nổi giận với Tiêu Hiểu. Qua mấy ngày nay, cống hiến của Tiêu Hiểu đối với hạng mục đã nhiều hơn so với ông ấy nhiều, sớm đã trở thành bảo bối của các giáo sư trong phòng thí nghiệm.

Không tiện nổi giận với Tiêu Hiểu, giáo sư Từ trực tiếp chĩa mùi dùi về phía giáo sư Vương. Ông ấy kéo giáo sư Vương đi đến cuối hành lang, sắc mặt khó coi hỏi: “Lão Vương, rốt cuộc là ông có ý gì? Tiểu Tiêu trẻ tuổi, tâm tính không ổn định, sao ông còn càn quấy theo em ấy?”

TBC

Giáo sư Vương tâm trạng phức tạp nói: “Lão Từ, ông không hề biết rằng tiềm lực của Tiêu Hiểu lớn đến mức nào. Nhân vật như em ấy căn bản không cần chúng ta sắp xếp tiền đồ cho. Phải làm thế nào, trong lòng em ấy tự có cân nhắc. Tôi tin rằng em ấy muốn học máy tính không phải là ý nghĩ nông nổi. Làm thầy giáo, đương nhiên là tôi phải tận lực giúp đỡ em ấy.”

“Ông...ông, ông làm vậy không phải là càn quấy sao?” Giáo sư Từ chỉ vào giáo sư Vương. Ông ấy còn đang mong đợi sau này Tiêu Hiểu có thể trở thành thiên tài Vật lý đứng đầu quốc tế, sao giáo sư Vương cứ phải dung túng cho Tiêu Hiểu phân tâm chứ.

“Giáo sư Từ.” Mặc dù Tiêu Hiểu cách xa nhưng vẫn nghe thấy hết những lời bọn họ nói. Cô đến gần, nghiêm túc nói với giáo sư Từ: “Thầy yên tâm, em sẽ không trễ nải việc học Vật lý. Nhưng đồng thời, em cũng có hứng thú với máy tính. Thầy nên biết rằng, những người như chúng em một khi đã nảy sinh hứng thú với một thứ gì đó thì sẽ không dễ dàng từ bỏ.”

Cô nói như vậy, giáo sư Từ liền thở dài. Sao ông ấy lại không hiểu được chứ? Vì để đánh bại những vấn đề khó trong Vật lý mà ông ấy có thể không ăn không uống, không ngủ không nghỉ. Trừ để xây dựng Tổ quốc, đền đáp sự tin tưởng và chống đỡ của Tổ quốc ra, phần nhiều là do sự khao khát xuất phát từ nội tâm đối với kiến thức.

Trong mắt người ngoài, những người làm nghiên cứ khoa học như bọn họ vốn là một đám người điên.

“Thôi được rồi, thầy có thể cho em quyền hạn, cũng có thể đề cử giảng viên máy tính cho em. Giáo sư Trần của khoa máy tính tham gia nghiên cứu phát triển máy tính đời thứ hai của nước Hoa, hiện giờ còn đang giữ chức sở nghiên cứu máy tính, cấp dưới của viện khoa học. Trong phương diện máy tính, ông ấy là uy tín của nước Hoa.”

Tiêu Hiểu nghe vậy, chân thành nói cảm ơn giáo sư Từ.

Nội tâm giáo sư Từ vẫn có chút lo âu, nhưng ông ấy không nỡ khiển trách Tiêu Hiểu nặng nề. Thái độ vừa rồi của Tiêu Hiểu cũng cho ông ấy biết rằng không thể nào khuyên được. Tiêu Hiểu nhìn có vẻ dịu dàng nhưng thực ra là giống như những gì giáo sư Vương nói, rất có chính kiến của mình.

Bỏ đi, dù sao Tiêu Hiểu cũng còn trẻ, đợi đến khi cô vấp ngã trong ngành máy tính, sớm muộn gì cũng sẽ hiểu khác nghề như cách núi, khi đó đương nhiên cô sẽ quay lại con đường đúng đắn.

Giáo sư Từ đồng ý xong, làm việc cũng rất mau lẹ.

Hôm đó sau khi kết thúc thí nghiệm, ông ấy đã tìm được giáo sư Trần, Trần Lợi.

Máy tính ở nước Hoa tuyệt đối được coi là thứ mới phát triển. Mặc dù Thanh Đại đã mở chuyên ngành máy tính nhưng có rất ít người biết rằng đây rốt cuộc là một môn học như thế nào. Những người đăng ký học hoàn toàn kém xa so với dự trù tính toán.

Toàn bộ khoa tổng cộng mới có mười mấy sinh viên.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 252: Chương 252



Lúc giáo sư Từ tìm được giáo sư Trần, anh ấy đang trầm mặt xem bài tập của các sinh viên. Những sinh viên này chưa từng tiếp xúc với máy tính, thậm chí ngay cả máy tính là thứ gì cũng không biết. Trong mười mấy sinh viên có gần một nửa là bị điều đến, có vài người ôm thái độ qua loa lấy lệ, độ hoàn thành bài tập có thể tưởng tượng được.

Giáo sư Trần càng xem sắc mặt càng đen.

Những sinh viên này không biết tương lai của máy tính, nhưng anh ấy biết rằng nếu như máy tính phát triển thì sẽ đáng sợ đến mức nào. Dựa theo tin tức mà anh ấy có được, nước M đã nghiên cứu ra máy tính đời thứ ba, tốc độ tính toán đã đạt đến mỗi giây một tỉ lần. Mà càng tiến hơn một bước là, nước M hiện tại đã có máy tính được hỗ trợ internet. Anh ấy dám khẳng định, máy tính được hỗ trợ internet sau này tuyệt đối sẽ có tác dụng với tầm ảnh hưởng hết sức quan trọng trong lịch sử phát triển của loài người, thậm chí sẽ lật đổ phương thức phát triển trước đây của nhân loại.

Anh ấy muốn tận lực đuổi theo, tiếc rằng quốc gia còn đang khó khăn, ngay cả kinh phí nghiên cứu cơ bản cũng không có cách nào thỏa mãn được, nhân tài học máy tính cũng không theo kịp, con đường phía trước mờ mịt vô cùng.

“Giáo sư Trần.” Đúng lúc giáo sư Trần đang cau mày lo lắng thì giáo sư Từ đi vào.

“Thầy Từ?” Giáo sư Trần vội vàng đứng lên: “Sao thầy lại đến đây?” Năm nay giáo sư Trần mới chỉ hơn ba mươi tuổi, giáo sư Từ đã hơn năm mươi tuổi rồi, ở Thanh Đại có đức cao vọng trọng, rất nhiều người đều gọi ông ấy là thầy Từ.

TBC

Giáo sư Từ cười ha hả đi vào ngồi xuống: “Tôi đang có chuyện muốn xin cậu.”

“Xem thầy nói kìa, có chuyện gì thì thầy nói một tiếng là được rồi, sao lại còn dùng đến chữ ‘xin’ chứ?” Giáo sư Trần rót cho giáo sư Từ một ly nước, bưng đến trước mặt ông ấy.

Giáo sư Từ uống một ngụm nước, kể ra tất cả mọi chuyện, cuối cùng thở dài nói: “Tôi không tán thành cho em ấy phân tâm đi học máy tính, nhưng em ấy cứ kiên quyết muốn học, ngay cả thầy giáo của em ấy là lão Vương cũng càn quấy theo, tôi cũng không còn cách nào.”

Giáo sư Trần nghe giáo sư Từ nói vậy cảm thấy có vài phần hứng thú: “Ồ? Em ấy thực sự có thiên phú tốt trong ngành Vật lý như lời thầy nói sao?”

Giáo sư Từ dừng lại một chút, trả lời một câu: “Trong ngành Vật lý, thiên phú của em ấy có thể được xem là đáng sợ.” Lão Vương đó đúng là may mắn, sau này ông ấy cũng biết rằng ban đầu suýt chút nữa Tiêu Hiểu đã trở thành sinh viên của Thanh Đại, nhưng sau này lại để cho lão Vương chiếm không một món hời lớn như vậy.

Đôi mắt của giáo sư Trần hơi híp lại, trong giới Vật lý ở nước Hoa, giáo sư Trần là đại danh lừng lẫy, chưa từng thấy ông ấy đánh giá cao một người nào như vậy.

Có điều: “Tôi đồng ý với thầy, chỉ cần em ấy muốn học, tôi sẽ dạy. Nhưng thầy cũng biết đó, khác nghề như cách một núi, em ấy có thể học giỏi Vật lý không có nghĩa là cũng có thể học giỏi máy tính.” Anh ấy phải thanh minh trước, với trình độ coi trọng của giáo sư Từ dành cho Tiêu Hiểu, tránh để đến lúc đó cho rằng anh ấy qua loa lấy lệ.

Giáo sư Từ khoát khoát tay: “Tôi còn mong em ấy sớm ngày quay về chuyên tâm vào Vật lý.”

Nếu đã như vậy, giáo sư Trần cũng không còn gì để lo lắng, coi như dẫn dắt thêm một sinh viên mà thôi.

Giáo sư Trần cho rằng giáo sư Từ trịnh trọng kính nhờ như vậy, có lẽ Tiêu Hiểu sẽ bắt đầu từ giai đoạn dự thính. Nhưng ngày thứ hai khi anh ấy lên lớp đã đặc biệt lưu ý, trong lớp không hề có gương mặt xa lạ nào.

Anh ấy tưởng rằng Tiêu Hiểu sẽ đến tìm riêng mình, nhưng mà đợi rồi đợi cũng không nhìn thấy bóng dáng cô đâu.

Anh ấy đoán đối phương chỉ là suy nghĩ nhất thời, có lẽ đã từ bỏ rồi.

Mà Tiêu Hiểu bị cho là đã từ bỏ lúc này đang dạo chơi trong biển sách.

Cô có được quyền hạn có thể tùy ý mượn đọc bất kỳ tài liệu lịch sử nào trong thư viện của Thanh Đại xong liền lập tức lao vào. Mỗi ngày đều ra khỏi phòng thí nghiệm trước ba mươi phút đến thư viện Thanh Đại mượn sách, sau đó chờ Vương Vệ đến đón.

Vì chuyện này, giáo sư Từ còn không ít lần oán trách giáo sư Vương. Giáo sư Vương cũng thường xuyên đáp trả lại, nếu không nhờ có học sinh của ông ấy, hạng mục này có thể tiến hành thuận lợi như vậy được sao? Lão Từ đúng là không biết tự thỏa mãn.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 253: Chương 253



Không qua bốn ngày, tài liệu liên quan đến máy tính trong thư viện Thanh Đại đã bị cô đọc qua hết.

Thực ra thì cô chỉ cần mượn đọc là được rồi, nhưng giáo sư Từ đã nhờ giảng viên trong Thanh Đại, người ta cũng đã đồng ý rồi, cô không lộ diện cũng không tốt.

Vì vậy sau khi xem xong những tài liệu liên quan đến máy tính trong thư viện của Thanh Đại, cô cuối cùng cũng tìm đến giáo sư Trần.

Cô tìm đến giáo sư Trần nhân lúc nghỉ trưa, giáo sư Từ và giáo sư Vương biết được kiên quyết muốn đi cùng cô. Lúc bọn họ đến, giáo sư Trần đang ăn cơm trong nhà ăn của Thanh Đại.

“Giáo sư Trần, đây chính là Tiêu Hiểu mà tôi nói.” Giáo sư Từ giới thiệu.

Tiêu Hiểu vội nói: “Chào giáo sư Trần, em là Tiêu Hiểu. Vì để không làm chậm trễ thời gian của thầy nên em đã đọc hết những quyển sách liên quan đến máy tính trong Thanh Đại....”

“Đợi một chút, em nói gì? Em đã đọc xong hết các tài liệu về máy tính trong thư viện của Thanh Đại?” Giáo sư Trần hoài nghi thính lực của mình có vấn đề.

“Vâng.” Tiêu Hiểu gật đầu đáp.

Nghe vậy ấn tượng của giáo sư Từ đối với Tiêu Hiểu lập tức giảm đi rất nhiều, một cô gái trông tốt đẹp như vậy sao lại có tính huênh hoang khoác lác chứ? Mặc dù những quyển sách liên quan đến máy tính trong Thanh Đại không nhiều, nhưng đó là nếu so sánh với những môn học khác.

Tính toán sơ qua, tài liệu và văn kiện liên quan đến máy tính trong thư viện của Thanh Đại dù có ít hơn đi chăng nữa thì cũng không dưới năm trăm quyển. Bản thân anh ấy cũng cống hiến hơn một trăm quyển, còn là mang từ nước M lúc anh ấy đi du học về.

Mới chỉ trong vài ngày, chẳng lẽ sinh viên này cho rằng đọc sách chỉ là lật qua sách mà thôi?

Nếu như giáo sư Từ đã coi trọng Tiêu Hiểu như vậy, chứng minh rằng trình độ của cô trong ngành Vật lý thực sự không tệ. Nhưng cho dù cô có là thiên tài trong ngành Vật lý đi chăng nữa thì cũng không nên cư xử một cách qua loa lấy lệ như vậy.

“Thầy Từ, thầy vẫn nên đưa học sinh này về đi. Mới chỉ bốn ngày mà em ấy đã đọc xong hết tất cả sách trong thư viện, còn cần tôi làm gì nữa?” Giọng nói của giáo sư Trần có chút cứng nhắc.

Giáo sư Vương thấy học sinh bảo bối của mình bị đối xử như vậy, sắc mặt cũng có chút khó coi: “Giáo sư Trần, cậu cho là học sinh của tôi đang nói dối sao?”

Giáo sư Trần cau mày: “Chẳng lẽ không phải sao?” Chỉ trong bốn ngày mà hiểu rõ được hơn năm trăm quyển sách, hơn nữa trước đây Tiêu Hiểu còn chưa từng đề cập đến máy tính, điều này có thể sao?

TBC

Giáo sư Vương hừ một tiếng, đang định phản bác thì lúc này Tiêu Hiểu lại kéo ông ấy một cái.

Giáo sư Vương bị kéo như vậy, đành nuốt hết những lời tức giận xuống.

Tiêu Hiểu nhìn giáo sư Trần, nghiêm túc nói: “Giáo sư, nếu thầy không tin em thì có thể kiểm tra thử.”

Tiêu Hiểu rất bình tĩnh, giáo sư Vương thì mặt đầy chắc chắn, giáo sư Từ thì lại có chút chần chừ.

Nhưng giáo sư Vương cũng không phải là người làm việc không có mục đích, thấy ông ấy như vậy, trong lòng giáo sư Trần d.a.o động. Chẳng lẽ chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà học sinh này thực sự xem xong hết tất cả tài liệu máy tính?

“Thôi được, chúng ta đi tìm một chỗ yên tĩnh.”

Bọn họ tìm đến một phòng học để trống.

Giáo sư Trần vốn chỉ định hỏi Tiêu Hiểu một vài câu đơn giản, chỉ cần Tiêu Hiểu có thể biết được một chút kiến thức cơ bản về máy tính, anh ấy sẽ coi như cô không nói khoác.

Lần hỏi này liền trực tiếp hỏi trong hơn hai giờ đồng hồ, đến sau cùng lại biến thành thảo luận cùng Tiêu Hiểu.

Sắc mặt giáo sư Từ vừa đen vừa nặng nề: “Giáo sư Trần, chúng tôi còn phải quay về phòng thí nghiệm, cậu đừng hỏi nữa có được không?”

Giáo sư Trần nghe xong cũng không ngẩng đầu lên: “Giáo sư Từ, giáo sư Vương, nếu các thầy có chuyện thì cứ đi trước đi, tôi không tiễn nữa.”

Sắc mặt giáo sư Từ lại càng đen hơn, khóe miệng hơi giật giật: “Ai muốn cậu tiễn? Tôi muốn đưa Tiêu Hiểu đi.”

“Tiêu Hiểu? Không được không được, Tiêu Hiểu còn phải theo tôi học máy tính, em ấy theo các thầy học Vật lý rõ ràng là đã chọn sai chuyên ngành.” Giáo sư Trần vừa nghe, lập tức bước lên trước một bước, đem Tiêu Hiểu chắn ra sau lưng, che chở rất chặt chẽ, nói như đinh đóng cột.

“Cái gì? Cậu muốn giành học sinh với tôi?” Giáo sư Vương lập tức không vui. Ông ấy cũng biết Tiêu Hiểu thông minh như vậy, nhất định sẽ bị người khác nhớ đến.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 254: Chương 254



Sắc mặt giáo sư Trần cứng đờ, sao Tiêu Hiểu lại trở thành học sinh của giáo sư Vương rồi? Nếu như ban đầu cô đăng ký khoa máy tính thì tốt biết bao. Vừa rồi từ lúc hỏi đến lúc thảo luận, anh ấy cảm nhận được rõ ràng Tiêu Hiểu hiểu rất rõ về máy tính.

“Giáo sư Vương, ngành Vật lý của các thầy có nhiều học sinh như vậy, nhưng thầy nhìn khoa Máy tính của chúng tôi xem, căn bản là không có mấy ai đến học. Người khác không biết giá trị của máy tính nhưng chắc chắn là các thầy biết, nước ngoài đã nghiên cứu ra máy tính đời thứ ba, tốc độ tính toán đã vượt ra khỏi sự tưởng tượng của chúng ta rồi, thầy nhẫn tâm nhìn trình độ máy tính của nước Hoa so với nước ngoài càng ngày càng cách xa sao?” Giáo sư Trần khẩn thiết nhìn giáo sư Vương, so về vai về thì giáo sư Vương cao hơn anh ấy, cứng rắn đối chọi thì chắc chắn là không được nên đành quả quyết lựa chọn chính sách dụ dỗ.

Giáo sư Vương khoát tay: “Tiểu Trần, cậu đừng nói những điều này với tôi. Máy tính đúng là quan trọng, nhưng Vật lý lại càng quan trọng hơn. Cơ sở nghiên cứu của Vật lý có thể nói là nền tảng của nghiên cứu khoa học hiện đại. Tiêu Hiểu, mau qua đây, cùng thầy đi về.” Tiểu Trần này, rõ ràng chỉ bảo cậu ta dẫn dắt Tiêu Hiểu một chút. Bây giờ thì hay rồi, vậy mà lại bắt đầu tranh giành học sinh với ông ấy.

TBC

Giáo sư Trần thấy ban đầu giáo sư Vương còn gọi mình là giáo sư Trần, bây giờ lại gọi là Tiểu Trần rồi, khóe miệng hơi giật giật. Về tuổi tác đúng là anh ấy nhỏ hơn giáo sư Vương, nhưng về cống hiến thì không hề ít hơn so với ông ấy. Gọi anh ấy như vậy, rõ ràng là nổi giận rồi.

Nổi giận thì nổi giận đi, chỉ cần có thể để Tiêu Hiểu theo anh ấy đi học máy tính.

Anh ấy đẩy gọng kính, nhìn giáo sư Vương đầy chân thành tha thiết: “Giáo sư Vương, Vật lý đúng là quan trọng, nhưng thiên phú của Tiêu Hiểu rõ ràng là nằm ở máy tính. Các thầy cứng rắn muốn em ấy theo học Vật lý, như vậy là đang làm chậm trễ em ấy.”

“Cái gì?” Giáo sư Vương nghi ngờ là mình nghe nhầm, ông ấy chỉ vào giáo sư Trần kêu lên: “Cậu có biết thiên phú của Tiêu Hiểu ở Vật lý cao đến đâu không? Nếu như em ấy thực sự theo cậu đi học máy tính thì đó mới gọi là lãng phí. Lão Từ, ông đứng ngây ra đó làm gì, không thấy có người đang muốn cướp người của ngành Vật lý chúng ta sao?”

Giáo sư Từ nhìn dáng vẻ giương cung bạt kiếm của hai người họ, đánh giá của ông ấy dành cho Tiêu Hiểu lại tăng cao lên một bậc nữa. Giáo sư Trần là người dẫn đầu trong việc nghiên cứu và phát triển máy tính đời thứ hai của nước Hoa, không phải cho dù là trình độ gì cũng có thể lọt vào mắt của anh ấy.

Anh ấy tích cực tranh giành với giáo sư Vương như vậy, có thể thấy chỉ trong một thời gian ngắn mà Tiêu Hiểu đã nắm vững rất sâu sắc về kiến thức máy tính.

Có điều ông ấy là người của ngành Vật lý, đương nhiên sẽ không đứng nhìn Tiêu Hiểu bị giáo sư Trần kéo đi học máy tính được.

“Giáo sư Trần, Tiêu Hiểu vốn đang theo học ngành Vật lý, chỉ là nhất thời hứng thú với máy tính mà thôi, cậu cũng đừng nói những lời này khiến cho em ấy phân tâm. Tiêu Hiểu, nào, qua đây, chúng ta phải đến phòng thí nghiệm rồi.” Giáo sư Từ hòa ái vẫy tay với Tiêu Hiểu, bảo cô mau tới đây.

“Nhất thời hứng thú? Nhất thời hứng thú mà có thể học đến trình độ này? Có thể thấy được thiên phú của bạn học Tiêu Hiểu đối với máy tính ở mức nào. Giáo sư Từ, giáo sư Vương, Tiêu Hiểu thực sự phù hợp học máy tính. Các thầy biết không, vừa rồi lúc tôi thảo luận với em ấy, vậy mà lấy từ trong đó lấy được linh cảm, có mạch suy nghĩ mới đối với máy tính đời thứ ba. Nếu như Tiêu Hiểu đi theo tôi, nói không chừng chúng tôi có thể nhanh chóng nghiên cứu ra máy tính đời thứ ba. Tin tôi đi, tương lai của máy tính không chỉ nằm ở tính toán, tác dụng mà nó phát huy sau này sẽ vượt xa so với tưởng tượng của các thầy.” Giáo sư Trần vừa nói, tâm trạng vừa trở nên kích động.

“Nhưng thiên phú của Tiêu Hiểu trong ngành Vật lý vẫn tốt hơn. Đừng nói nữa, tôi sẽ không để cậu mang học trò của tôi đi đâu. Tiêu Hiểu, mau đi theo thầy.” Ông ấy nhìn giáo sư Trần đầy phòng bị như đang nhìn một kẻ lừa đảo.

“Vậy chúng ta hỏi ý kiến của bản thân Tiêu Hiểu xem.” Giáo sư Trần thấy giáo sư Từ và giáo sư Vương không chịu buông tha liền chuyển đề tài câu chuyện, ký thác hi vọng trên người Tiêu Hiểu. Anh ấy nặn ra nụ cười thân thiết, giọng nói ôn tồn dụ dỗ: “Bạn học Tiêu, tin tưởng thầy, nếu như em đi theo thầy học máy tính thì sau này chắc chắn sẽ có tiền đồ lớn. Đương nhiên, chuyện này phải xem ý kiến của em, các thầy giáo đều rất tôn trọng em.”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 255: Chương 255



Sắc mặt của giáo sư Từ và giáo sư Vương lập tức khó coi, Tiêu Hiểu vốn đang theo học Vật lý, sao bây giờ lại phải chọn lại, giáo sư Vương nhìn giáo sư Từ đầy oán trách: Ông tìm đến người nào vậy, mới gặp một lần mà đã muốn kéo học sinh của tôi đi.

Giáo sư Từ cũng buồn rầu, nếu không phải giáo sư Vương nhờ ông ấy tìm giảng viên khoa máy tính cho Tiêu Hiểu, bây giờ đâu có nhiều chuyện xảy ra như vậy chứ?

Vừa rồi mấy vị giáo sư này người này một câu người kia một câu, Tiêu Hiểu căn bản không chen vào được. Nhìn bọn họ vì tranh giành mình mà mặt mày đỏ bừng lên, Tiêu Hiểu cảm thấy có chút chột dạ.

Vào lúc này thấy ba vị giáo sư đều tha thiết nhìn mình, khóe môi Tiêu Hiểu giật giật: “Đều học hết được không ạ? Em có hứng thú với cả hai môn.” Nếu như cô nói không học Vật lý nữa thì giáo sư Từ và giáo sư Vương chắc chắn sẽ không tiếp nhận nổi.

Mà giáo sư Trần là người tham gia nghiên cứu và phát triển máy tính của nước Hoa. Đi theo anh ấy, sau này cô lúc cô muốn nghiên cứu máy tính chắc chắn sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Hai mắt giáo sư Trần sáng lên, anh ấy biết rằng muốn bảo Tiêu Hiểu không học Vật lý nữa, chuyển trường đến đây học máy tính là chuyện không thể nào. Bây giờ Tiêu Hiểu học cả hai môn đã là kết quả tốt nhất rồi.

Giáo sư Từ và giáo sư Vương thì có chút thất vọng mất mát. Có điều nghĩ đến năng lực học tập của Tiêu Hiểu, lại hạ thấp lo lắng xuống một chút.

“Nếu em muốn học cả hai môn thì phải đảm bảo không được lơ là môn Vật lý. Thầy và giáo sư Vương cũng sẽ giám sát em, sau này sẽ rất cực khổ.” Giáo sư Từ nghiêm túc nói.

Tiêu Hiểu gật đầu: “Vậy sau này làm phiền thầy rồi.”

Giáo sư Từ cười đáp: “Chỉ cần bản thân em không cảm thấy mệt là tốt rồi.” Ông ấy cũng muốn xem xem tiềm lực của Tiêu Hiểu rốt cuộc là đến đâu.

Giáo sư Vương có chút buồn bực, rõ ràng là học sinh của một mình ông ấy, sao bây giờ bỗng nhiên lại có thêm hai giảng viên nữa rồi?

Có được cam kết Tiêu Hiểu sẽ theo học máy tính, giáo sư Trần cuối cùng cũng để cho giáo sư Từ và giáo sư Vương đưa cô đi. Đi được một đoạn, giáo sư Vương bỗng nhiên phản ứng lại: “Không đúng, lão Từ, giảng viên Vật lý của Tiêu Hiểu rõ ràng chỉ có một mình tôi, tại sao ông lại nói muốn cùng tôi dạy em ấy? Được lắm, ông có âm mưu từ trước rồi đúng không? Ông có tâm tư xấu xa muốn giành học sinh với tôi.”

Giáo sư Từ ho khan một tiếng: “Ông nghĩ đi đâu vậy, tôi đang đào tạo nhân tài vì quốc gia.”

Giáo sư Vương hừ một tiếng, đáp: “Tôi tin ông mới là lạ đấy.”

“Ông nhìn ông xem, lấy lòng tiểu nhân đo bụng dạ quân tử...” Giáo sư Từ chỉ vào giáo sư Vương.

Giáo sư Vương liếc nhìn ông ấy: “Ông mới là kẻ tiểu nhân thấy sơ hở thì chen chân vào.” Cũng trách bản thân ông ấy, tại sao lúc đó không phản ứng kịp, không nhìn thấu lòng lang dạ sói của lão Từ. Tiêu Hiểu đã nói sau này phải làm phiền lão già này rồi, ông ấy cũng chỉ đành chấp nhận.

Hai người cãi nhau suốt dọc đường đến phòng thí nghiệm mới dừng lại. Lúc này Tiêu Hiểu mới thở phào nhẹ nhõm.

Từ ngày hôm nay trở đi, người phụ trách tìm tư liệu cho Tiêu Hiểu không chỉ có giáo sư Vương mà giáo sư Từ và giáo sư Trần cũng gia nhập đội ngũ này. Nhưng ba người họ nhanh chóng phát hiện ra cho dù bố trí cho Tiêu Hiểu bao nhiêu bài tập, cho cô bao nhiêu sách, cô cũng có thể đọc xong vào ngay ngày hôm đó, hơn nữa còn kèm theo nhận xét của mình, thậm chí còn có thể chỉ ra một vài điểm phiến diện trong tài liệu.

Ba người bọn họ lấy phản hồi của Tiêu Hiểu về ghi chép. Mỗi lần xem xong đều sẽ có được rất nhiều thứ mới lạ. Cứ như vậy, nếu nói rằng bọn họ đang dạy Tiêu Hiểu thì chẳng thà nói rằng bốn người đang cùng nhau học tập. Hơn nữa phần lớn bọn họ còn đảm nhiệm nhân vật học sinh.

Tiêu Hiểu tựa như một viên bọt biển không có giới hạn, cho dù bao nhiêu kiến thức cũng có thể hoàn toàn ngấm vào, hoàn toàn không có điểm cuối. Nếu là như vậy, chỉ có thể nói năng lực học tập của cô rất mạnh. Nhưng cô lại còn có thể tiến thêm một bước đề ra quan điểm của mình, thiên tài có một không hai cũng không đủ để hình dung được nữa.

Điều này khiến cho ba vị giáo sư càng thêm cực kỳ coi trọng Tiêu Hiểu, những ghi chép của cô sau khi đọc sách cũng được bọn họ yêu quý như trân bảo, nghiêm túc mà học tập.

Giáo sư Từ đóng tài liệu ghi chép của Tiêu Hiểu lại, cảm khái với giáo sư Vương: “Lão Vương, tôi cảm thấy không qua bao lâu nữa thì chúng ta sẽ không còn gì để dạy cho Tiêu Hiểu.” Mà là Tiêu Hiểu dạy cho bọn họ.

TBC

Giáo sư Vương vừa đắc ý lại vừa chua xót: “Bây giờ chúng ta không dạy nổi em ấy nữa rồi.”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 256: Chương 256



Nói xong hai người liền im lặng, trong lòng vừa phiền muộn vừa tự hào. Phiền muộn là vì không còn gì có thể dạy cho Tiêu Hiểu, tự hào là có thể được dạy cho một học sinh như Tiêu Hiểu.

“Đợi sau khi thầy giáo làm xong hạng mục này, tôi chuẩn bị cho Tiêu Hiểu đi theo thầy ấy học tập.” Giáo sư Vương im lặng một lúc rồi lên tiếng.

“Ông đang nói đến thầy Trương sao?” Giáo sư Từ chần chờ: “Nhưng thầy Trương đang phụ trách thí nghiệm bí mật, sợ rằng không dành ra thời gian được, bây giờ Tiêu Hiểu cũng không gặp được thầy ấy.” Đừng nói là Tiêu Hiểu, ngay cả bọn họ cũng không gặp được. Trước đây thầy Trương còn ở thủ đô, bây giờ không biết đã đi đâu rồi.

“Hạng mục này rồi sẽ có lúc làm xong, thầy ấy rất yêu mến nhân tài, chỉ cần gặp được Tiêu Hiểu nhất định sẽ bồi dưỡng cho thật tốt. Tôi chỉ lo lắng cho sức khỏe của thầy.” Thầy giáo của ông ấy đã lớn tuổi, thí nghiệm đang tiến hành cũng không quá an toàn. Ông ấy chỉ mong thầy giáo có thể nhanh chóng hoàn thành thí nghiệm này, như vậy nước Hoa có thể thoát khỏi cục diện bị người khác bóp cổ, cũng hi vọng lúc thầy trở lại cơ thể vẫn còn khỏe mạnh.

Giáo sư Từ vỗ vỗ lên vai ông ấy: “Quốc gia đang lâm vào khốn cảnh, cũng không còn cách nào. Đi thôi, tiếp tục làm thí nghiệm. Chúng ta cố gắng hết sức nhanh chóng hoàn thành hạng mục mới có thể giúp thầy Trương nhiều hơn một chút.”

Giáo sư Vương ừ một tiếng: “Vừa rồi có một phần ghi chép của Tiêu Hiểu khiến tôi có một ý tưởng mới.”

“Trùng hợp, tôi cũng vậy.”

Trong ghi chép, Tiêu Hiểu khi thì vô tình lúc thì cố ý dẫn dắt cho hai vị giáo sư, bản thân cô cũng muốn nhanh chóng hoàn thành hạng mục này để tiện cùng giáo sư Trần nghiên cứu máy tính thế hệ mới. Vì vậy mới thể hiện trong thí nghiệm nhiều hơn một chút, khiến cho hạng mục của nhà thí nghiệm Thanh Đại tiến triển thần tốc.

Nếu không phải số liệu tính toán và dụng cụ thí nghiệm kéo chân, nói không chừng hạng mục này đã hoàn thành rồi.

Như vậy chỉ khổ cho Chu Công cùng những người phụ trách tính toán.

Chu Công dẫn dắt tổ tính toán, mỗi ngày chỉ ngủ có năm giờ, nhưng như vậy vẫn không theo kịp tiến độ của phòng thí nghiệm.

TBC

Ngón tay và cổ tay của rất nhiều người trong tổ tính toán đều đã sưng vù lên.

Nhân lúc ăn cơm trưa, Chu Công tìm đến giáo sư Từ: “Giáo sư Từ, trước đây các ông tiến triển chậm như vậy, sao bỗng nhiên lại trở nên nhanh hơn nhiều rồi?”

Giáo sư Từ nghe vậy, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Hiểu ở cách đó không xa: “Nguyên nhân là gì, ông không biết sao?”

Chu Công chỉ là người phụ trách tính toán, ông ấy không phải là người của phòng thí nghiệm, thật sự không biết rằng rốt cuộc Tiêu Hiểu có bao nhiêu tác dụng trong phòng thí nghiệm. Thấy giáo sư Từ như vậy, không dám tin hỏi: “Ý của ông là?”

Giáo sư Từ gật đầu: “Có lẽ trong tương lai không xa, nước Hoa của chúng ta cũng sẽ xuất hiện một nhà Vật lý học vĩ đại nhất thế kỷ.”

Chu Công hít vào một ngụm khí lạnh, đánh giá như vậy cũng cao quá rồi.

Người như thế nào mới được xưng là nhà khoa học thế kỷ? Người như thầy Trương không được tính, nước Hoa cũng chưa có một ai.

Từ khi loài người bước vào thế kỷ hiện đại tới này, những người lấy được danh hiệu này cũng chỉ có ba người mà thôi. Mà ba người này, không ai không phải là người khai sáng ra kỷ nguyên mới của khoa học hiện đại.

Tiêu Hiểu thông minh, Chu Công dĩ nhiên là biết. Nhưng ông ấy không tin đánh giá của giáo sư Từ đối với Tiêu Hiểu. Ông ấy lắc đầu: “Đánh giá của ông quá cao rồi, coi chừng dục tốc bất đạt.” Đánh giá quá cao là do ông ấy đã giải thích một cách mỹ miều, rõ ràng là thuận miệng nói bừa, không ngờ rằng giáo sư Từ cũng sẽ khoác lác đến như vậy.

Giáo sư Từ cười một tiếng: dục tốc bất đạt? Rõ ràng là bọn họ không theo kịp tiến độ của Tiêu Hiểu.

Tiêu Hiểu không biết đánh giá của giáo sư Từ dành cho mình, chỉ muốn cố gắng nhanh chóng hoàn thành thí nghiệm để thuận lợi cùng giáo sư Trần nghiên cứu ra máy tính thế hệ mới.

Hôm nay cô mang sách đến trả cho giáo sư Trần: “Giáo sư Trần, không phải thầy muốn nghiên cứu máy tính đời thứ ba sao? Vừa hay em có một vài ý tưởng, phòng thí nghiệm cũng đã đi đến phần cuối rồi, bây giờ thầy có thể xin làm hạng mục này được không ạ?” Có người giúp đỡ và tài nguyên sử dụng được là tốt nhất. Nếu không chỉ có một mình cô, không có nơi làm việc không có người giúp đỡ, quá tốn công sức.

Giáo sư Trần vội vàng gật đầu: “Mấy ngày nay thảo luận nghiên cứu với em, thầy cũng đã có ý tưởng mới về mạch điện tổ hợp. Thầy sẽ mau chóng đi xin phép.”

“Mạch điện tổ hợp?” Tiêu Hiểu lắc đầu: “Không đâu ạ, chúng ta không nghiên cứu cái này.”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 257: Chương 257



Giáo sư Trần ngẩn ra: “Không nghiên cứu cái này, vậy thì nghiên cứu cái gì?” Logic chính của máy tính đời thứ ba ở nước M chính là mạch điện tổ hợp quy mô trung bình nhỏ, đây đã là tân tiến nhất. Nếu như nước Hoa bọn họ muốn đuổi theo, đương nhiên phải theo được tiến độ.

Tiêu Hiểu bình tĩnh nói ra mấy chữ: “Lượng tử máy tính.” Đây là hình thức phát triển máy tính loài người tương lai mà cô căn cứ theo những tài liệu trong mấy ngày qua đã đọc được để suy luận ra.

Máy tính tân tiến nhất hiện giờ được tạo ra bằng mạch điện tổ hợp quy mô vừa và nhỏ, phiên bản mới tiếp theo có thể là máy tính mạch điện tổ hợp quy mô lớn, quy mô cực kỳ lớn. Những thứ này trong mắt của Tiêu Hiểu căn bản không phải là đột phá gì, chỉ là thêm gạch thêm ngói lên nền móng cơ bản mà thôi.

Cô vốn định nghiên cứu máy tính vi sinh vật, giờ đã có mô hình ban đầu của quang não. Nhưng mà nghĩ lại, đối với trình độ phát triển khoa học hiện giờ của lam tinh mà nói, không khỏi là một bước tiến quá xa, vượt qua quá nhiều sản phẩm và trình độ của cả thế giới, có lúc chưa chắc đã là một chuyện tốt.

Vì vậy Tiêu Hiểu chuẩn bị chỉ bước nhiều hơn một bước, đó chính là vượt qua hình thức mạch điện tổ hợp, trực tiếp làm ra máy tính lượng tử. Dù sao trong mắt cô, mạch điện tổ hợp quy mô lớn và quy mô nhỏ cũng không khác nhau là bao.

Giáo sư Trần mờ mịt: “Lượng tử học thì thầy biết, nhưng lượng tử máy tính là cái gì?” Lượng tử học ở thế giới này là do một nhóm các nhà Vật lý học cùng nhau sáng lập. Anh ấy không phải nhà Vật lý, không hiểu rõ lắm, không thể nào nghĩ ra lý luận này có thể có liên quan gì đến máy tính.

Tiêu Hiểu suy nghĩ một chút rồi nói: “Như vậy đi, thầy Trần, em sẽ sắp xếp lại cơ sở nguyên lý, sau khi thầy hiểu rồi thì mới tiến ra quyết định có tiến hành nghiên cứu máy tính lượng tử hay không.”

“...Được.” Giáo sư Trần ngơ ngẩn đáp. Anh ấy cảm thấy mình bây giờ căn bản là đang ở trong mơ. Học sinh mới đi theo anh ấy hơn nửa tháng, nửa đường bỗng nhiên tham gia học tập máy tính này sao có thể đưa ra một khái niệm mà anh ấy chưa từng nghe nói qua chứ?

“Tiêu Hiểu.”

Giáo sư Trần vừa dứt lời thì Vương Vệ đã đến.

Tiêu Hiểu vẫy vẫy tay với giáo sư Trần: “Giáo sư Trần, hai ngày nữa em sẽ đưa báo cáo cho thầy, ngày mai em sẽ không đến tìm thầy nữa. Chồng em đến đón em rồi, em đi trước đây.”

“À, được.” Giáo sư Trần hai mắt trống rỗng nhìn theo Vương Vệ ôm lấy Tiêu Hiểu cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng của hai người họ nữa, lúc này anh ấy mới chợt bừng tỉnh lại.

Lượng tử máy tính?

Anh ấy vừa nghe thấy lượng tử máy tính đúng không?

TBC

Anh ấy rất muốn hỏi có phải Tiêu Hiểu đưa ra khái niệm một cách qua loa không. Nhưng nửa tháng nay cùng nhau học tập, anh ấy biết rằng Tiêu Hiểu không phải là kiểu người ăn nói lung tung.

Cô có thể nói ra thì có nghĩa là thật sự đã có ý tưởng nhất định.

Nhưng mà anh ấy không hiểu. Thân là một thầy giáo, ngay cả những gì học sinh nói mà còn không hiểu được thì còn mặt mũi nào tự xưng là thầy giáo của học sinh?

Dựa theo thường ngày, lúc này anh ấy nên mang những quyển sách mà Tiêu Hiểu đã đọc qua về để nghiêm túc phân tích học tập, nhưng hôm nay bước chân của anh ấy lại chuyển sang hướng khác, đi thẳng đến phòng thí nghiệm.

Giáo sư Trần không phải là người tham gia thí nghiệm, anh ấy không thể vào nhà thí nghiệm được.

Đợi sau khi có người vào thông báo được một lúc thì giáo sư Vương và giáo sư Từ mới đi ra.

Đối với người đã cướp đi học sinh của mình, giáo sư Vương không hề có vẻ mặt tốt: “Là Tiểu Trần à? Cậu tìm chúng tôi có việc gì vậy? Tôi và lão Từ đang bận đây.” Thật ra thì bây giờ không có gì phải bận rộn cả, nhờ phúc của Tiêu Hiểu mà thí nghiệm đã dần đi đến phần cuối. Bây giờ chỉ còn có tổ số liệu cuối cùng chờ được nghiệm chứng. Nếu như thành công thì hạng mục mà bọn họ phụ trách này sẽ thành công hoàn toàn. Cấp trên vốn là cho thời gian bốn tháng nhưng bây giờ mới chỉ qua một tháng.

Bây giờ giáo sư Trần không hề có tâm trạng so đo việc giáo sư Vương gọi mình là Tiểu Trần, bày ra tư thái vô cùng thấp: “Hai vị đều là tiền bối của cháu, lần này là cháu đây có chuyện cần xin hai vị giúp đỡ.”

Giáo sư Từ và giáo sư Vương nghe thấy giáo sư Trần tư xưng là cháu trước mặt mình, phản ứng đầu tiên chính là có điều mờ ám.

Hai người đưa mắt nhìn nhau một cái, giáo sư Từ ho khan một tiếng rồi đáp: “Giáo sư Trần, cậu làm gì vậy?”

Giáo sư Trần cố nặn ra một nụ cười, tưởng rằng anh ấy tình nguyện sao? Dù gì anh ấy cũng đã chiếm được danh xưng thầy của Tiêu Hiểu. Nếu như không bao lâu sau Tiêu Hiểu đưa báo cáo cho anh ấy, anh ấy chỉ đọc thôi cũng không hiểu thì đó mới là mất thể diện cực kỳ lớn.

Hỏi hai vị giáo sư dù sao cũng có thể diện hơn là hỏi Tiêu Hiểu.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 258: Chương 258



Dưới sự thỉnh cầu của giáo sư Trần, ba người tìm đến một phòng học yên tĩnh.

Sau khi giáo sư Trần kể hết mọi chuyện, giáo sư Từ và giáo sư Vương cũng kinh ngạc: “Lượng tử máy tính? Sao Tiêu Hiểu lại nghĩ đến cái này?”

“Cháu không hiểu về lượng tử học cho lắm, nên lúc này mới đến thỉnh giáo hai thầy.” Giáo sư Trần cười khổ.

Giáo sư Vương lẩm bẩm: “Lượng tử học là lý luận mô tả vật chất vi mô, khác với lực học kinh điển, qua nhiều nhà Vật lý học đã đạt được từng bước hoàn thiện. Nhưng tôi không nghĩ ra cái này có liên quan gì đến máy tính. Lão Từ, ông thì sao?”

Giáo sư Từ cũng lắc đầu: “Khó trách mấy ngày nay Tiêu Hiểu đọc sách về lượng tử học nhiều hơn.” Những ghi chép của Tiêu Hiểu liên quan đến lượng tử học bọn họ cũng không hiểu được.

Có điều hai người họ mờ mịt thì mờ mịt, nhưng nhìn giáo sư Trần khổ sở, hai người họ vẫn rất vui mừng.

Giáo sư Vương hừ một tiếng: “Tiểu Trần à, tôi đã nói không có mũi khoan kim cương thì đừng có làm đồ sứ, cậu tưởng rằng làm thầy của Tiêu Hiểu là việc rất dễ dàng sao?”

Giáo sư Từ ở bên cạnh ừ một tiếng, bày tỏ đồng ý.

Giáo sư Trần cười khổ, lần này cuối cùng cũng bị hai người họ nắm được thóp rồi: “Hai thầy à, nếu như cháu nhớ không nhầm thì lúc đó các thầy đã nói thiên phú của Tiêu Hiểu trong ngành Vật lý còn tốt hơn so với máy tính, hôm nay các thầy ở đây cười nhạo cháu, biết đâu không bao lâu nữa sẽ rơi vào tình cảnh giống như cháu đó.”

Vẻ mặt giáo sư Từ và giáo sư Vương cứng đờ, sau đó là thổn thức vô tận. Không cần đến sau này, bây giờ đã như vậy rồi. Bây giờ có rất nhiều ghi chép của Tiêu Hiểu bọn họ cần phải tốn công xem xét thì mới hiểu được.

Nghĩ như vậy, cảm thấy nhìn giáo sư Trần bị cười nhạo cũng không có ý nghĩa gì.

“Lượng tử học vốn là một nhánh quan trọng của Vật lý, cậu nhất thời nước đến chân mới nhảy, có thể hiểu được bao nhiêu?” Giáo sư Từ uống một ngụm nước rồi nói thẳng.

Giáo sư Trần im lặng một lúc rồi yếu ớt nói: “Dù sao cũng tốt hơn là đến lúc đó xem xong lại không hiểu gì cả.”

“Ha ha ha ha...” Giáo sư Vương và giáo sư Từ đưa mắt nhìn nhau, không nhịn được mà đồng loạt cười thành tiếng.

TBC

Tiêu Hiểu vẫn chưa biết rằng khái niệm máy tính lượng tử mà bản thân nhắc đến đã ép giảng viên máy tính của mình đến mức không ngại đi thỉnh giáo hai vị giảng viên Vật lý của mình.

Muốn nghiên cứu lượng tử máy tính, với trình độ phát triển lượng tử học của lam tinh hiện giờ thì hoàn toàn là không đủ, cô không thể không đem lý luận cơ học vào tiến hành bổ sung và phát triển.

Vương Vệ thấy sau khi ăn cơm xong Tiêu Hiểu liền ngồi xuống bàn viết viết tính tính, không nhịn được mà mím môi.

Ban ngày Tiêu Hiểu phải đến phòng thí nghiệm, anh thì đi học hoặc là đi bán rau. Hai người căn bản không có bao nhiêu thời gian ở bên nhau, khó khăn lắm mới quay về, Tiêu Hiểu lại còn muốn xem sách.

Vương Vệ đã bất mãn từ lâu rồi.

Nhưng anh lại không thể nói với Tiêu Hiểu: em đừng xem sách nữa, mau nhìn anh này.

Những lời ngọt ngấy như vậy không hợp với tính cách của anh.

Vì vậy lúc đi lại anh cố tình gây ra động tĩnh rất lớn.

Nhưng Tiêu Hiểu một khi đã đã đắm chìm vào rồi thì sẽ rất chuyên chú, Vương Vệ ở trong phòng khách cố ý đi đi lại lại một cách to tiếng hơn, cô cũng không hề nhận ra.

“Hừ.” Vương Vệ hừ một tiếng với bóng lưng của Tiêu Hiểu rồi tự mình đi ngủ.

Đợi sau khi Tiêu Hiểu viết xong mới phát hiện ra trong phòng khách chỉ còn lại một mình cô, đương nhiên không bao gồm hai người cảnh vệ đang canh gác ở bên ngoài.

Tiêu Hiểu đi vào phòng ngủ nhìn qua mới phát hiện Vương Vệ đã cuộn tròn lại ngủ rồi.

Tiêu Hiểu đi đến gần Vương Vệ, cúi đầu xuống từ từ ghé sát lại bên mặt anh.

Lông mi của Vương Vệ run lên một chút.

Tiêu Hiểu cười trộm, còn giả vờ ngủ!

“Anh ơi, anh đã ngủ chưa?” Tiêu Hiểu chọt chọt vào gò má của Vương Vệ.

Vương Vệ còn không thèm hừ một tiếng, không để ý đến Tiêu Hiểu.

Tiêu Hiểu thở dài: “Xem ra người ta nói không sai, làm vợ chồng lâu rồi thì tinh cảm sẽ trở nên phai nhạt, anh không thích em nữa rồi, hu hu hu...” Cô ôm mặt nằm lên giường khóc nức nở.

Vương Vệ lập tức ngồi dậy, nâng cằm Tiêu Hiểu lên, ánh mắt âm trầm: “Em cũng biết ra vẻ lắm, rốt cuộc là ai lạnh nhạt với ai? Hử?”

Tiếng ‘hử’ đó vừa trầm thấp lại vừa quyến rũ, khiến trong lòng Tiêu Hiểu run lên.

Cô xoa xoa mắt, ồ một tiếng: “Hóa ra anh trách em lạnh nhạt với anh.” Cô khoác lên cánh tay Vương Vệ, hai mắt chớp chớp, vì mới vừa giả vờ khóc nên lúc này hai mắt còn đỏ ửng.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 259: Chương 259



Sắc mặt Vương Vệ cứng đờ: “Ai nói vậy chứ? Anh chỉ không muốn ban ngày em làm thí nghiệm mà buổi tối quay về còn làm những thứ này.”

Tiêu Hiểu cười hì hì: “Được rồi, em biết rồi, biết rằng anh không ghen tị, sau này em sẽ không như vậy nữa.” Cô bò lên giường, chui vào trong lòng Vương Vệ.

Vương Vệ theo bản năng ôm lấy cô, vỗ vỗ lưng cô một cái rồi mới bỗng nhiên phản ứng lại: “Có phải em chưa rửa chân không?”

Tiêu Hiểu chớp chớp mắt, vô tội nhìn anh: “Ừ, anh đâu có rửa cho em.”

“Em...” Vương Vệ bế Tiêu Hiểu lên, tức giận mắng: “Ông đây đúng là chiều em quá rồi.”

Hai cảnh vệ canh gác ở dưới hai cửa sổ bên ngoài nghe thấy động tĩnh bên trong, hai người ở trong bóng tối trố mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời quay sang chỗ khác. Bảo vệ cho nhiều người như vậy rồi, đây là lần đầu tiên gặp một nhà khoa học giống như cô giáo Tiêu.

Ngày hôm sau Tiêu Hiểu chuyển qua phòng thí nghiệm, giáo sư Từ và giáo sư Vương lại tìm đến cô. Hiện giờ thí nghiệm đã đi đến giai đoạn cuối, không cần bọn họ phải theo dõi từng giờ từng phút nữa. Hai người đưa Tiêu Hiểu đi đến một phòng họp yên tĩnh trong nhà thí nghiệm, trực tiếp hỏi cô chuyện lượng tử máy tính.

TBC

“Ồ, chuyện này ạ? Không phải các thầy không muốn em lãng phí Vật lý sao? Em nghĩ rằng lượng tử máy tính cần kết hợp cơ học và lượng tử để tạo ra máy tính, bên nào cũng không bị trễ nải, rất tốt mà.” Tiêu Hiểu cười híp mắt nói.

Giáo sư Từ và giáo sư Vương nghe xong, vẻ mặt đều là một lời khó nói hết. Em tưởng rằng chuyện này chỉ đơn giản như một cộng một bằng hai thôi à?

Mặc dù thiên phú của Tiêu Hiểu thực sự rất cao, nhưng cô mới tiếp xúc với những môn học cao cấp này chưa được bao lâu, tích lũy còn chưa đủ, càng chưa nói đến những ý tưởng như trong chuyện cổ tích này. Ngày hôm qua bọn họ và giáo sư Trần thảo luận đến rất muộn mà vẫn không cảm thấy việc đem lượng tử học và máy tính kết hợp lại với nhau là có khả năng thực hiện được. Hai người đều sợ tấm lòng nhiệt tình của Tiêu Hiểu cuối cùng bị thất bại làm đả kích đến lòng tự tin của cô.

Giáo sư Vương uyển chuyển khuyên nhủ: “Tiêu Hiểu à, có ý tưởng là tốt, thầy cũng hiểu được tấm lòng nhiệt huyết muốn đền đáp nước nhà của em. Nhưng cơm thì phải ăn từng miếng từng miếng một, chúng ta cứ từ từ mà đi, không sao cả.”

Giáo sư Từ cũng phụ họa: “Đúng vậy, làm nghiên cứu vốn là không thể quá gấp gáp.”

Tiêu Hiểu cười cười, đem tài liệu lượng tử học và cơ học hôm qua cô đã sắp xếp lại ra đẩy đến trước mặt hai vị giáo sư: “Các thầy xem qua cái này trước đi ạ. Đây chỉ là một chút kiến thức nông cạn của em. Nếu như còn có chỗ nào chưa đủ, hi vọng hai thầy có thể chỉ bảo cho em.”

Giáo sư Từ tò mò mở tài liệu do Tiêu Hiểu sắp xếp ra, từ từ đọc qua.

Vì biết được trình độ của Tiêu Hiểu vậy nên từ đầu ông ấy đã mang thái độ cực kỳ nghiêm túc để đọc. Theo tầm mắt của ông ấy dần dần xuống dưới, vẻ mặt cũng càng lúc càng thay đổi, trở nên kích động.

“Có giấy và bút không?” Giáo sư Từ nhìn ra khắp nơi, sốt ruột hỏi giáo sư Vương.

Giáo sư Vương lấy bút và sổ ghi chép của mình trong chiếc túi trước mặt ra : “Rốt cuộc ông bị sao vậy?”

Giáo sư Từ không để ý đến ông ấy, vẻ mặt đã có chút điên cuồng gần như là dữ tợn, ông ấy rút nắp bút ra rồi bắt đầu điên cuồng tính toán.

Giáo sư Vương thấy ông ấy như vậy, cũng đến gần đọc tài liệu của Tiêu Hiểu.

Nhìn được một lúc liền hít vào một ngụm không khí. Những thứ ở phần sau đã không phải là thứ nhìn qua là có thể hiểu được. Lúc này lão Từ vẫn còn đang tính toán như điên cuồng.

Giáo sư Vương đứng dậy, vậy mà lại cúi người với Tiêu Hiểu. Tiêu Hiểu vội vàng tránh ra.

“Thầy, thầy làm gì vậy, mau đứng dậy đi ạ.” Tiêu Hiểu vừa tránh ra vừa đỡ giáo sư Vương dậy.

“Tiêu Hiểu, ngày đó thầy và lão Từ đã nói, sau này có lẽ em cũng sẽ giống như Horst, John Kerr, là nhà Vật lý học vĩ đại khai sáng kỷ nguyên của thế kỷ này, không ngờ rằng có lẽ sẽ không cần đến sau này nữa.” Tiêu Hiểu vậy mà lại đang có được lý luận lật đổ nền tảng lượng tử học, mặc dù ông ấy vẫn chưa có cách nào nghiệm chứng được là đúng hay sai, cũng chưa thể hoàn toàn hiểu được hết. Nhưng vừa rồi nhìn qua một chút đã khiến ông ấy tin chắc rằng cho dù lý luận không hoàn toàn chính xác thì chắc chắn cũng sẽ trở thành đột phá quan trọng trong ngành Vật lý.

Tiêu Hiểu không ngờ rằng giáo sư Vương sẽ nói như vậy: “Thầy, thầy quá khen rồi.”

“Đúng như vậy, hóa ra là như vậy, không đúng, tôi tính không ra...” Giáo sư Vương vừa nói như vậy xong, giáo sư Từ ở bên kia bỗng nhiên kêu to lên, ông ấy cũng nằm nửa người ra bàn, vẻ mặt dường như đã phát điên.
 
Back
Top Bottom