Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão

Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 140: Chương 140



Lý Tri Tân nghe một lát rồi sờ lá bùa trong túi, yên lặng rời khỏi. Tiêu Nhị Muội kia không còn là người, khẳng định cha mẹ Tiêu đấu không lại!

Tiêu Hiểu bị Lý Tri Tân nhận định không phải người thì lúc này đang xoa bụng.

Trong nhà chỉ có hai người họ, không cần để ý gì cả , nguyên liệu dùng để nấu ăn đều là trồng từ dịch bồi dưỡng ra, hơn nữa tay nghề nấu nướng của Vương Vệ ngày càng tốt, anh lại đặc biệt chú ý đến khẩu vị Tiêu Hiểu, khiến hiện giờ mỗi bữa Tiêu Hiểu đều sẽ nhịn không được mà ăn no căng.

TBC

“Đồ ngốc này, lượng cơm của mình bao nhiêu cũng không biết? Em cho rằng em vẫn là con nít ba tuổi à!” Vương Vệ ngoài miệng thì chê, động tác xoa bụng cho Tiêu Hiểu lại dịu dàng vô cùng.

Tiêu Hiểu dựa vào vai anh, lẩm bẩm: “Ai bảo anh nấu ăn quá ngon, anh, nếu em mập lên thì làm sao đây…” Tiêu Hiểu buồn rầu nhíu mày.

Vương Vệ giật mình, nếu Tiêu Hiểu trở nên trắng trẻo mập mạp? Cmn, thật đáng yêu!

Khóe miệng Vương Vệ ngăn không được mà giương lên: “Có thể làm sao, tiếp tục nuôi thôi, mập lên thì anh cũng có thể ôm được.”

Tiêu Hiểu đang muốn trêu ghẹo một câu liền nghe ngoài cửa sân bỗng nhiên có người hô: “Nhị Muội, Nhị Muội…”

Tiêu Hiểu và Vương Vệ mở cửa sân, người đến là một vị bà thím trong thôn, trên cánh tay bà ấy treo một cái rổ, nhìn thấy Tiêu Hiểu và Vương Vệ thì ngượng ngùng cười cười: “Nhị Muội, nhóc Vệ, hai cháu cứu hoa màu, chính là đã cứu mạng cả nhà thím, trong nhà thím cũng không có gì tốt, đây là vài quả trứng gà, các cháu lấy mà ăn.”

Nói xong cũng không đợi Tiêu Hiểu và Vương Vệ phản ứng, trực tiếp nhét cái rổ vào lòng Tiêu Hiểu rồi xoay người bỏ đi.

“Ơ, thím, chúng cháu không thể lấy, thím cầm về đi…” Lúc Tiêu Hiểu lên tiếng, người ta đã chạy đi rất xa.

Bà thím kia từ xa đáp lại: “Giữ lại đi, đừng chê.”

Tiêu Hiểu và Vương Vệ liếc nhau, Vương Vệ mặt không biểu cảm.

Tiêu Hiểu biết hẳn là lúc này Vương Vệ rất phức tạp, sở dĩ anh đưa cỏ hút nước ra là bởi vì anh mềm lòng, anh chưa từng nghĩ nếu chuyện này thành công, người trong thôn sẽ có phản ứng gì.

Tiêu Hiểu nắm tay anh: “Lúc bọn họ nói những lời đó cũng không nghĩ nhiều, hiện giờ biết ơn chúng ta cũng không nghĩ quá nhiều. Lúc ấy bởi vì anh có mắt xanh nên đồn đãi về anh, sau đó lại bởi vì một câu của bí thư Tần mà dễ dàng thay đổi lập trường. Anh xem, bọn họ lấy miệng làm vũ khí thì chính là yếu ớt lại dễ thay đổi như vậy .”

Vương Vệ hiểu ý Tiêu Hiểu, không cần để trong lòng lời người khác nói.

Mà Tiêu Hiểu không phải hời hợt dùng một câu an ủi anh, cô nhờ bí thư Tần nói giúp, khiến Vương Vệ tận mắt nhìn thấy những người này bởi vì một câu của Bí thư Tần mà dễ dàng thay đổi lập trường.

Khiến anh hiểu, những lời đồn đó là buồn cười lại yếu ớt cỡ nào.

Vương Vệ hít sâu một hơi: “Anh hiểu ý em.”

Tiêu Hiểu ừm một tiếng, giọng lọ tĩnh: “Cho nên hiện tại bọn họ biết ơn chúng ta cũng là thật, nhưng nếu như sau này lại xảy ra chuyện gì, có lẽ bọn họ sẽ lại nói lời ác độc ngay mặt. Anh không cần cảm động quá.”

Tiêu Hiểu biết điểm yếu của Vương Vệ, trông thì hung hăng nhưng rất trọng tình cảm. Hôm nay mấy thôn dân này hiền lành như vậy, nếu Vương Vệ để trong lòng, lỡ như sau này xảy ra chuyện không vừa ý họ, nói không chừng bọn họ lại thay đổi thái độ, khi đó Vương Vệ sẽ tổn thương.

Cô muốn nói cho Vương Vệ biết, ngoại trừ người gần gũi nhất, không cần quá để ý người khác thích hay là ghét.

Cô nghĩ như vậy, cũng làm như vậy, ngoại trừ người mình coi trọng, những người khác dù là chửi bới hay là khen ngợi, căn bản cô sẽ không để vào lòng.

Tiêu Hiểu nhìn thì ngoan ngoãn mềm yếu, thật ra rất lý trí.

Lời cô nói khiến trong lòng Vương Vệ bỗng nhiên nhẹ nhõm.

Anh vò đầu Tiêu Hiểu, cố ý nhíu mày chế nhạo: “Cũng hiểu rất nhiều đấy, sao vợ nhà người ta không có năng lực như em, em nhìn cái miệng của em xem, cứ liến thoắng, hay là lừa anh đấy?”

Tiêu Hiểu chớp chớp mắt: “Anh cảm thấy sao, anh~”

“Anh cảm thấy…” Anh đột nhiên bế Tiêu Hiểu lên: “Em ngứa da, phải bị trừng phạt!”

Cái mà anh gọi là bị trừng phạt chính là ôm Tiêu Hiểu, nhấc cô lên, xoay vòng vòng trong sân.

Cả ngày nay người tới cửa tặng đồ rất nhiều, có tặng lương thực, có tặng trứng gà, còn có tặng rau dại quả dại…

Lần này Vương Vệ lại thản nhiên mà nhận, giống như Tiêu Hiểu nói, lúc người trong thôn căm ghét, sợ hãi anh là thật, hiện tại biết ơn cũng là thật, có lẽ không bao lâu lại thay đổi cũng không chừng.

Anh không cần quá xem trọng thái độ của những người này.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 141: Chương 141



Buổi tối ôm Tiêu Hiểu, nhìn vẻ mặt cô điềm đạm ngủ, ánh mắt Vương Vệ nềm như nước. Anh sờ từ tóc Tiêu Hiểu thẳng xuống cái trán, cái mũi, miệng, cằm…

Càng nhìn càng mê mẩn, sao vợ anh lại đẹp như vậy, mỗi một chỗ đều giống như mọc ra từ tâm can anh vậy. Còn thông minh như vậy, lại biết suy nghĩ trong lòng anh, ừm, thật là đẹp!

Vương Vệ ôm chặt Tiêu Hiểu vào lòng, khóe môi giương lên cười nhạt, say sưa đi vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, hai người còn đang trên giường, cửa sân lại bị gõ vang.

Tiêu Hiểu ưm một tiếng, nhíu mày.

Vương Vệ không kiên nhẫn nhìn thoáng qua bên ngoài, che tai Tiêu Hiểu, hôn lên trán cô: “Không có việc gì, ngủ đi, anh đi ra ngoài xem sao.”

Tiêu Hiểu cọ cọ trong lòng anh rồi lại ngủ mất.

Vương Vệ nhẹ nhàng dời đầu cô ra khỏi lòng mình, đặt lên gối, đầu như ổ gà mà mở cửa sân.

Thấy là anh cả Vương và anh hai Vương, thậm chí Vương Quyên cũng ở phía sau, Vương Vệ càng không kiên nhẫn. Anh khoanh tay, dựa vào cửa: “Mới sáng sớm mà gõ cửa rầm rầm, làm ồn vợ tôi ngủ.”

Thật ra theo thói quen làm việc và nghỉ ngơi của người trong thôn mà nói, sắc trời lúc này cũng không tính là sớm. Mỗi ngày Tiêu Hiểu thích ngủ nướng, lại còn thích ôm Vương Vệ ngủ, Vương Vệ vừa dậy, khẳng định là sau đó cô sẽ rời giường theo, hai mắt mơ màng tìm anh khắp nơi.

Có lần Vương Vệ dậy sớm đi gánh nước, Tiêu Hiểu mơ màng đụng vào khung cửa, đầu đụng thành một cục sưng lớn. Vương Vệ sinh rất giận, ngoài miệng hùng hùng hổ hổ, nhưng từ đó về sau, sáng mỗi ngày anh đều sẽ ở trên giường với Tiêu Hiểu thêm một lát.

Mặc dù phải dậy sớm thì cũng phải đánh thức Tiêu Hiểu, thấy cô tỉnh táo hoàn toàn thì mới rời giường.

Vương Vệ vừa nói chuyện vừa nhìn tình hình Tiêu Hiểu ở trong phòng, quả nhiên anh vừa nói xong, không bao lâu liền thấy Tiêu Hiểu mở nửa mắt, mơ mơ màng màng đi về phía sân.

Anh cả Vương và anh hai Vương đang muốn mở miệng, Vương Vệ lại trực tiếp xoay người, đi như bay tới bên cạnh Tiêu Hiểu, giữ chặt cô rồi mới xem như thở phào nhẹ nhõm.

“Không phải anh bảo em nằm trên giường sao!” Thật là không khiến người ta bớt lo.

Đầu óc Tiêu Hiểu còn mơ hồ, Vương Vệ vừa đến nắm tay cô, cô liền tự động dựa vào lòng anh, dù anh nói gì, Tiêu Hiểu đều lầm bầm ừ hử.

TBC

Vương Vệ tức giận nhẹ nhàng véo mặt Tiêu Hiểu: Anh biết vật nhỏ này căn bản không nghe.

Vương Quyên ở ngoài cửa nhìn mà trợn mắt, so với cô ta, Tiêu Hiểu này sống cuộc sống thần tiên gì đây, đàn ông nuông chiều cô như tổ tông.

Anh cả Vương và anh hai Vương mặt đầy xấu hổ, lại không dám lên tiếng nhắc nhở Vương Vệ, đành phải yên lặng chờ ở bên ngoài.

Đợi một hồi lâu, Tiêu Hiểu mới ngáp một cái, hai mắt hoàn toàn mở: “Sao dậy sớm vậy?”

Vương Vệ biết sáng mỗi ngày cô dậy thì đều mơ màng một lát, búng vào trán cô: “Đồ ngốc!” Nói nhẹ cô một tiếng rồi mới nhớ tới ngoài cửa có người.

Anh quay đầu thấy anh cả Vương vẫn chờ ở bên ngoài, nhịn không được mà nhíu mày: “Sao các người còn chưa đi?”

Anh cả Vương xoa tay: “Chú tư, đêm qua cả nhà đã thương lượng, lương thực lúc các chú lấy từ trong nhà đi, lúc xây nhà đã tiêu hao hết, cho nên, bọn anh đưa tới cho chú một chút…”

Vương Vệ nghe xong thì sắc mặt không hề thay đổi, vỗ lưng Tiêu Hiểu: “Bà ta chịu?” Lúc hỏi câu này, trong lòng anh không có bất kỳ cảm xúc gì, chỉ đơn giản là nghi vấn, với thái độ hận đến thấu xương của mẹ Vương đối với anh, thấy anh được người trong biết ơn, chỉ sợ sẽ tức đến cơm cũng ăn không vô.

Anh hai Vương nhỏ giọng nói: “Lần này là mẹ nói.”

Tiêu Hiểu dựa vào lòng Vương Vệ, không lên tiếng, chỉ là nắm lấy tay anh.

Vương Vệ vốn tưởng rằng nghe thấy lời không thể tưởng tượng nổi như vậy, anh sẽ phẫn nộ hoặc là vui mừng, nhưng không, những lời này không nổi lên chút gợn sóng nào trong lòng anh.

“Cầm về đi, nếu lúc trước tôi chỉ lấy đi bấy nhiêu lương thực của nhà các người, hiện tại số lương thực này tôi cũng sẽ không lấy. Tính toán cẩn thận, chúng tôi…” Anh nhìn thoáng qua Tiêu Hiểu: “và nhà các người không còn bất kỳ quan hệ gì.”

“Chú tư…”

Anh cả Vương sốt ruột lên tiếng.

“Còn không đi?” Vương Vệ nhíu mày.

“Chú tư, dù thế nào cũng là người một nhà, xích mích thì ở đâu mà không có…” Anh cả Vương và anh hai Vương không biết nên nói gì, Vương Quyên thì lại mở miệng.

Ánh mắt Vương Vệ đảo qua, tóm lấy một cây gỗ ở ven tường rồi ném về phía chân Vương Quyên.

“A!” Vương Quyên hét thảm một tiếng, ôm chân ngồi xổm trên mặt đất, đau nước mắt thẳng tiêu.

“Cmn, trí nhớ chị bị chó ăn à? Quên mất ông đây không thích chị? Còn dám khóc lóc vớ vẩn trước mặt tôi, còn dám dong dài thêm một câu, ông đây đánh gãy chân chị ngay!”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 142: Chương 142



Cẳng chân Vương Quyên đau rát, vừa vén ống quần lên nhìn thì phát hiện cẳng chân đã sưng lên. Cô ta vừa sợ vừa ghét: “Tôi chỉ khuyên nhủ cậu, sao cậu lại nổi giận như vậy…” Nếu không phải này hai vợ chồng gặp vận may cứt chó lấy lòng mấy qua lớn đó đại, cô ta ăn no chạy tới nói ngon ngọt với Vương Vệ à?

“Xem ra là chưa đánh đau!” Vương Vệ nào có kiên nhẫn nghe Vương Quyên nói mấy lời nhảm nhí, lại cầm lấy khúc củi đã chẻ xong áng chừng trong tay.

“A, ah cả anh hai, mau, mau dẫn em đi…” Vương Quyên thấy Vương Vệ thế mà vẫn muốn động thủ, lập tức hoảng loạn thét chói tai. Cái chân bị đánh của cô ta vừa cử động liền đau như kim châm muối xát.

Anh cả Vương và anh hai Vương vừa nhìn liền biết Vương Vệ thật sự không định lấy số lương thực này nên đành phải ở một bên nói: “Chú tư, chú lọ tĩnh một chút…” Một bên đỡ Vương Quyên vội vàng rời đi.

Vương Vệ lạnh mặt đóng cửa lại, trực tiếp ném chuyện này ra sau đầu, vào bếp nấu bữa sáng. Từ giờ, người nhà họ Vương và anh không còn chút quan hệ nào.

Tiêu Hiểu ôm anh từ phía sau: “Anh còn đau lòng không?”

Vương Vệ lắc đầu: “Thật ra đến bản thân anh cũng không tin…” Động tác trong tay anh không ngừng, vô cùng lọ tĩnh bộc lộ tâm trạng lúc này: “Lúc nhỏ anh từng nghĩ, nghĩ bà ta sẽ đối xử với anh như bao người mẹ khác, buồn cười nhỉ, anh mà lại mong đợi đối với người như vậy!”

Tiêu Hiểu nhẹ nhàng vỗ lưng anh, không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nghe anh nói.

“Anh cũng không biết đối với bà ta là loại tâm trạng gì, nhưng sau đó em đến, em ngốc như vậy…” Nói đến đây, trong mắt anh chứa ý cười: “Toàn thời gian của anh đều xoay quanh em, cũng không có thời gian nghĩ về những oán hận đó nữa.”

Sau đó Vương Vệ cảm thán một tiếng: Trước giờ anh chưa từng nghĩ, lúc mình nghe đến chuyện nhà họ Vương, thậm chí là mẹ Vương, trong lòng sẽ lọ tĩnh không gợn sóng như vậy, giống như bọn họ thật sự chỉ là người xa lạ không liên quan.

Cảm giác giải thoát như vậy, thật tốt!

“Như vậy, xem ra em tay chân vụng về cũng có chút tác dụng.” Vương Vệ xoay người chỉ vào trán Tiêu Hiểu.

Tiêu Hiểu thấy anh thật sự buông xuống thì cũng vui theo, làm nũng nói: “Vậy thì hết cách, ai bảo anh chịu nuông chiều em chứ, nhanh lên đi, em sắp đói c.h.ế.t rồi.”

“Đói c.h.ế.t em cũng được!” Vương Vệ hừ một tiếng, động tác xắt ray nhanh hơn.

Anh cả Vương khiêng lương thực, anh hai Vương đỡ Vương Quyên về nhà họ Vương.

Mẹ Vương nhìn lương thực không được giao đi trên tay họ, ánh mắt tối đi: “Nó không lấy?”

Anh cả Vương gật đầu: “Chú tư nói sau này không liên quan đến nhà ta nữa.”

Cha Vương yên lặng hút một hơi thuốc.

TBC

Sắc mặt mẹ Vương không thay đổi: “Không liên quan thì không liên quan, nó phản nghịch như vậy, mẹ cũng không cần đứa con trai này nổi.”

“Mẹ, chú tư không lấy lương thực, mẹ đồng ý cho con mang một ít đi đi, hiện tại hoa màu ngoài ruộng cũng được cứu rồi, mẹ cũng không thể nhìn cả nhà con c.h.ế.t đói chứ.” Vương Quyên chịu đựng cơn đau trên đùi, mở miệng.

“Con đi về đi, đi về yên ổn mà sống, lương thực thì thôi đi, nhà ta không có, cách thu hoạch vụ thu còn lâu như vậy, con lấy lương thực đi hết, cả nhà chúng ta làm sao?” Mẹ Vương trực tiếp từ chối.

Nhóm Phùng Xuân vốn đang lo lắng, nghe vậy thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.

“Mẹ…” Vương Quyên còn muốn mở miệng.

“Đi về.” Mẹ Vương cứng rắn nói một câu, cúi đầu, không nhìn Vương Quyên.

Vương Quyên biết mẹ Vương đang trách lúc ấy ở trên núi mình không nên xúi giục bà ta ném Vương Vệ, trong lòng cô ta rất không phục: Lúc đó cô ta mới bao lớn, mẹ Vương mới là mẹ ruột Vương Vệ, nếu trong lòng bà ta không có ý định như vậy, cô ta có thể khuyên được?

Mẹ Vương là người duy nhất trong nhà họ Vương mà cô ta có thể tranh thủ, hiện giờ đến bà ta cũng cứng rắn, Vương Quyên biết mình có nói nhiều hơn cũng vô dụng. Cô ta đứng dậy, lê chân đi ra ngoài, lúc đi tới cửa bỗng nhiên nói: “Mẹ, lúc ấy là bản thân mẹ chịu không nổi lời đồn bên ngoài, lại hận chú tư ăn nhiều nên mới ném chú ấy. Hiện giờ mẹ trách chuyện này lên người người khác là cảm thấy yên lòng?”

Cơ thể mẹ Vương lập tức cứng đờ: “Cút!”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 143: Chương 143



Vương Quyên hận mẹ Vương không cho cô ta lương thực, nói chuyện thì cứ bực tức với cô ta.

Chọc mẹ Vương tức giận, Vương Quyên lê chân ra nhà họ Vương, nhưng lại cảm thấy mờ mịt, sau khi trở về, khẳng định Trần Gia Minh sẽ trách cô ta không lấy được lương thực từ nhà mẹ đẻ.

Rõ ràng cô ta gả vào thành, người trong thôn đều nói số cô ta tốt. Trước kia cô ta cũng luôn cho là vậy, nhưng hiện giờ lại không chắc, số cô ta thật sự tốt sao? Tốn hết tâm sức gả vào thành, rõ ràng nên được như ước nguyện, nhưng sao cô ta lại cảm thấy sống mệt mỏi như vậy?

Sau khi về, liên tiếp hơn ba tháng, Vương Quyên cũng không về thôn Tiểu Tiền.

Thời gian thoáng cái đã tới rồi kim thu chín tháng, thôn Tiểu Tiền của lúc này, ngoài ruộng một vùng khí thế ngất trời, tất cả mọi người đều tranh thu hoạch vụ thu.

Không giống tình cảnh bi thảm mấy tháng trước, hiện tại trên mặt mọi người đều tràn ngập niềm vui.

Bởi vì được mùa, hơn nữa là được mùa xưa nay chưa từng có!

Tất cả mọi người đặc biệt có sức, năm nay không còn lo bụng đói nữa!

Vương Đức Thắng đến lợi răng cũng lộ ra, vốn tưởng rằng nạn hạn hán năm nay sẽ gây mất mùa, không ngờ Tiêu Hiểu và Vương Vệ phát hiện cỏ hút nước, trái lại lại nghênh đón vụ được mùa xưa nay chưa từng có. Đây là ông trời đang phù hộ mọi người!

Vương Vệ cũng thu hoạch lương thực ngoài ruộng, anh bẻ bắp, động tác mạnh mẽ.

TBC

Tuy hiện giờ đã tới cuối tháng tám nhưng mặt trời lúc trưa vẫn gắt như cũ, mồ hôi trượt xuống theo đường cong gương mặt như được gọt giũa của anh, không những nhìn không chán ngấy như người khác, ngược lại còn trông hoang dã lạ kỳ.

Nhóm cô gái và nàng dâu gần anh đều nhìn chằm chằm.

Trong mấy tháng, hình như Vương Vệ càng có sức hấp dẫn hơn. Đường cong gương mặt anh như được gọt giũa, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mà nhạt, đặc biệt là cặp mắt kia, mặt trời chiếu xuống tròng mắt phiếm ánh sáng màu xanh lục bảo, khiến gương mặt vốn hoàn mỹ của anh càng cao quý mê người.

Vương Vệ cầm khăn lau mồ hôi, chủ một động tác tùy ý như vậy, tầm mắt mấy cô gái càng không dời nổi.

Vương Vệ hấp dẫn tầm mắt của nhiều người vào lúc này trong lòng lại đang cảm thấy may mà không để Tiêu Hiểu ra ruộng thu hoạch vụ thu, nếu không thế nào cũng phải chịu cực. Nghĩ đến Tiêu Hiểu, ánh mắt nhịn không được mà hiện lên ý cười, đuôi mắt hơi cong lên.

Nếu một Vương Vệ không có biểu cảm, bởi vì đường nét gương mặt quá mức rõ ràng mà hơi có vẻ lạnh lùng thì khi hơi mỉm cười như vậy, mọi sự lạnh lùng lập tức tan đi, chỉ còn sự quyến rũ như thuốc phiện.

Mấy cô gái khác nhìn đến đỏ mặt, vài nàng dâu đã lấy chồng thì nghĩ thoáng, nói giỡn cho vui với người xung quanh: “Vương Vệ này đẹp trai, làng trên xóm dưới cũng không tìm ra chàng trai đẹp như vậy, nếu ông chồng nhà tôi mà đẹp được một nửa của cậu ấy, mỗi ngày nằm ở trên giường đất rồi ăn đồ có sẵn, bà đây cũng cam tâm tình nguyện nuôi cậu ấy.”

Phụ nữ xung quanh vừa nghe thì lập tức cười ha ha.

“Vương Vệ trông đẹp, vợ cậu ấy cũng không kém, trước kia không nhìn ra, từ sau khi Nhị Muội lấy Vương Vệ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo kia, cặp mắt kia giống như biết nói ấy, chẳng trách Vương Vệ không nỡ để vợ cậu ấy ra ruộng.”

Sau khi cỏ hút nước có tác dụng, người của thôn Tiểu Tiền cũng có thiện ý với Vương Vệ và Tiêu Hiểu, mặc dù trêu ghẹo thì cũng đều là lời hay.

“Anh, nóng chứ, ăn chút chè đậu xanh đi.” Các cô ấy đang nói, Tiêu Hiểu đội cái mũ rơm, trong tay xách theo một cái lọ, xuất hiện trên bờ ruộng.

“Còn gọi anh cơ đấy…” Nghe Tiêu Hiểu gọi Vương Vệ là anh, mấy người phụ nữ kia lại cười hi hi thì thầm một trận.

Vương Vệ nghe vào tai, mặt hơi đỏ lên, lau mồ hôi rồi bước nhanh lên bờ ruộng, kéo Tiêu Hiểu ngồi dưới bóng cây: “Không phải bảo em không có việc gì thì đừng ra ruộng sao.” Mặt trời gắt như vậy, nếu khiến vợ anh nóng đến tan chảy thì sao? Chẳng lẽ anh có thể bảo ông trời đền cho anh một người vợ?

Vương Vệ cứ luôn lo cho cô quá mức, Tiêu Hiểu nghe vậy thì cười tủm tỉm gật đầu: “Biết rồi, lời anh nói em đều nhớ, em một mình ở nhà cũng không có gì làm, lo anh quá mệt quá nóng, nghĩ rằng cho anh ăn chén chè đậu xanh cho mát mẻ một chút, nè, ăn đi.” Bởi vì cho đi cỏ hút nước, người trong thôn cho chút này, cho chút kia, đồ trong bếp cũng dần dần nhiều, như cái chén mẻ miệng và cái lọ đều là người trong thôn cho.

Vương Vệ nghe xong, còn chưa ăn chè đậu xanh, trong lòng đã ngọt ngào. Anh bưng chén, đút Tiêu Hiểu ăn một miếng: “Ăn đi, đi đường xa như vậy, mặt đỏ nắng chiếu cả rồi.”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 144: Chương 144



Tiêu Hiểu sờ mặt, cũng không cảm thấy bị nắng chiếu. Có điều Vương Vệ nói như vậy thì là vậy đi. Cô há cái miệng nhỏ, ăn một miếng. Vương Vệ nhìn động tác cô ăn chè đậu xanh, ánh mắt tối đi.

Tiêu Hiểu đẩy chén qua cho anh, ý bảo anh ăn.

Vương Vệ dùng tay đỡ cái chén, xoay chuyển, môi đè vào vị trí Tiêu Hiểu vừa ăn.

Tiêu Hiểu nhìn sự trong ngoài bất nhất của anh, đôi mắt cười thành một đường chỉ. Cô nhìn thấu Vương Vệ, rõ ràng bản thân trong lòng làm chuyện mờ ám, nhưng cũng không thể vạch trần anh, nói ra là anh sẽ thẹn quá hóa giận.

Tính tình trẻ con như vậy thật đáng yêu, nếu không chẳng phải là bớt đi cái để trêu ghẹo sao.

Tiêu Hiểu chống cằm, tiến sát vào anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh, vị trí anh vừa uống, em cũng đã uống, hai ta như vậy… Có tính là hôn môi không?” Cô còn cố ý chớp mắt phải với Vương Vệ, dáng vẻ đây là bí mật nhỏ giữa hai ta.

“Khụ…” Vương Vệ đằng hắng một tiếng, ánh mắt lập tức dời đi: “Hôn môi cái gì? Sao suy nghĩ của em dơ bẩn vậy! Vừa rồi anh không chú ý.” Vừa rồi rõ ràng anh rất kín đáo, sao cô nàng này lại phát hiện?

Tiêu Hiểu kéo dài giọng, mềm mại à một tiếng.

À khiến lòng Vương Vệ hỗn loạn.

Lúc hơi thở của Vương Vệ lên tới cổ họng, Tiêu Hiểu nói: “Hoá ra là không cẩn thận, em nói mà, nếu anh muốn hôn, em còn mong ấy chứ, làm gì mà lén lút như vậy.”

“Khụ khụ khụ…” Vương Vệ đột nhiên ho khan vài tiếng, hiểu cô căn bản chính là cố ý nên thấp giọng, cắn răng nói: “Đừng nói mấy việc này ở bên ngoài, về nhà rồi trừng phạt em sau!”

Hai mắt Tiêu Hiểu lập tức sáng ngời: “Trừng trị như thế nào?”

“Em cmn…” Sao lại phóng túng như vậy!

Anh nhìn chung quanh, chú ý đến xung quanh nhiều người như vậy bèn nuốt lại lời nói, phất phất tay bảo Tiêu Hiểu mau về: “Khi về thì nhìn đường cẩn thận.”

Tiêu Hiểu cất lọ lại: “Vẫn còn chè đậu xanh, em đi đưa cho bọn Tam Muội một ít.”

Tuy cha mẹ Tiêu không đáng tin cậy, nhưng mấy chị em nhà họ Tiêu vẫn là mấy cô gái khá tốt, Tiêu Hiểu tìm họ, Vương Vệ cũng không lo lắng, nhưng vẫn nhịn không được dặn dò: “Đi đi, nhớ là đưa xong thì nhanh chóng quay về, một lát là anh sẽ về. Đến khi về thì anh nấu cơm, em đừng vào bếp, đừng làm gì hết, biết không…” Anh hận không thể biến Tiêu Hiểu nhỏ lại, nhét vào ví mình, cứ cảm thấy chỗ nào cũng không yên tâm, đường đường một anh chàng hung hăng, có thể động thủ thì không nói nhiều lại biến thành bà mẹ già không thôi lo lắng.

Tiêu Hiểu xách lọ lên, không phục nói: “Anh hay mắng em tay chân vụng về, nhưng lại không cho em ra tay, em học từ đâu được?”

Vương Vệ xấu hổ, đúng thật, mỗi lần Tiêu Hiểu nói muốn học nấu, anh bèn không nỡ.

Nhưng sự xấu hổ trong lòng anh sẽ không để Tiêu Hiểu nhìn ra, chậc một tiếng: “Tại sao anh không cho em ra tay em không biết à? Nhìn trong nhà xem, có đồ gì chịu được em phá?” Đây cũng là lý do anh lấy để cản Tiêu Hiểu, không cho cô ra tay.

Tiêu Hiểu rõ ràng biết suy nghĩ trong lòng anh, lại cứ muốn chọc anh: “Em không sánh bằng mấy cái lọ?” Khuôn mặt nhỏ suy sụp, trong mắt tràn đầy ấm ức.

Biết cô cố ý làm bộ: “Em đi mau đi.” Vương Vệ nhịn không được cười, gõ lên cái mũ rơm của cô, trong tiếng cười đầy nuông chiều.

TBC

Thấy anh cười đẹp như vậy, Tiêu Hiểu nhịn không được nhón chân h*n l*n ch*p m** anh: “Em đi đây, hứa với em, không được nhìn cô gái khác.”

Nói xong không đợi Vương Vệ phản ứng lại, xách lọ rồi chạy đi.

Vương Vệ sờ mũi, thấy cô chạy như bay thì nhịn không được lên tiếng nhắc nhở: “Em chạy chậm một chút, không ai đuổi theo em!” Trái tim của anh, thật là lo lắng vô cùng.

“Biết rồi.” Tiêu Hiểu lắc tay, nghe lời thả chậm bước chân.

Lúc này Vương Vệ mới thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó khóe miệng không kiềm được mà giương lên: Vợ thật nghe lời.

Tương tác của hai người bọn họ, người làm việc ngoài ruộng đều thầm quan sát, mấy nàng dâu thấy Vương Vệ đối xử với Tiêu Hiểu như bảo bối thì nhịn không được vừa véo vừa trách chồng mình.

Có vài cô gái nhìn thấy, anh mắt nhìn Vương Vệ càng thêm nóng bỏng.

Đương nhiên, mấy cậu trai ngoài ruộng cũng bị dáng vẻ Tiêu Hiểu thu hút mà ngây người: Nghĩ nếu sau này vợ có thể làm nũng với mình như vậy, lập tức cơ thể đều mềm đi một nửa.

Vương Vệ nhìn quanh bốn phía, thấy có người vẫn to gan lớn mật nhìn chằm chằm bóng dáng Tiêu Hiểu, không nỡ dời đi thì lập tức rống to một tiếng: “Cmn, cậu còn nhìn?”

Trước kia Vương Vệ ở thôn Tiểu Tiền này nổi tiếng hung hãn, người khác đối với anh chỉ có sợ. Bởi vì cỏ hút nước, hiện tại mọi người biết ơn anh nhiều hơn, biến thành vừa tôn trọng vừa sợ, rất nhiều cậu trai trong thôn rất sùng bái anh, trực tiếp sửa thành gọi anh Vệ.

“Phải đó, đó là chị dâu, là người các cậu có thể nhìn sao, làm việc làm việc…”

Vương Vệ trừng mắt, đám nhóc đó lập tức lạnh sống lưng, vội giả bộ ra sức làm việc.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 145: Chương 145



Một cô gái trong số đó không biết là bị bề ngoài quá mức đẹp trai mê người của Vương Vệ mê hoặc, hay là vì sựu cưng chiều của anh đối với Tiêu Hiểu vừa rồi mà lòng mang hi vọng.

Lúc Vương Vệ lần nữa ra ruộng bẻ bắp, cô gái này đưa đến một cái khăn sạch: “Vương… Vương Vệ, em thấy khăn của anh dơ rồi, cái khăn của em chưa dùng đâu, anh có muốn lau không…” Đầu cô ta sắp chôn vào ngực, cả người đều nhịn không được mà hơi run run.

Nhưng một hồi lâu cũng không thấy ai nhận khăn, cô ta ngẩng đầu nhìn mới phát hiện Vương Vệ sớm đã đến chỗ khác bẻ bắp, nhìn cũng không nhìn cô ta một cái.

Cô gái này đầu tiên là ấm ức, sau đó lập tức nảy sinh nhục nhã, cô ta đang làm gì vậy, Vương Vệ là người có vợ…

Cô ta nhìn bốn phía, cũng may cây bắp vừa cao lại to, vừa rồi giọng cô ta rất nhỏ, Vương Vệ mắt không liếc ngang đi qua, những người khác cũng không chú ý gì mấy.

Vương Vệ thật sự là mắt không liếc ngang, Tiêu Hiểu đã nói không cho anh nhìn cô gái khác. Anh cong môi, trong lòng hừ một tiếng, lo lắng lung tung! Sau đó lông mày đắc ý nhướng lên: Vợ thích anh như vậy, thật là phiền mà!

Vương Vệ nghe lời Tiêu Hiểu, không nhìn các cô gái khác, Tiêu Hiểu cũng chỉ là thuận miệng nói, cô đi không bao lâu liền tìm đến mấy người bọn Tam Muội.

Mấy người bọn Tam Muội đang cắt dây khoai lang, dây khoai lang sau khi cắt là nguyên liệu cho heo ăn.

Các cô ấy ở phía trước cắt, người đào khoai lang ở phía sau thì thường kinh ngạc hô một tiếng vì củ khoai quá lớn.

Mấy người Tam Muội cũng vui mừng, được mùa, lương thực được chia nhiều, các cô ấy cũng có thể ăn nhiều một chút.

“Chị hai? Sao chị tới vậy?” Tứ Muội vừa ngẩng đầu liền thấy Tiêu Hiểu xách lọ đi về bên này.

Tiêu Hiểu gọi các cô ấy lên: “Ăn chút chè đậu xanh trước đi.”

TBC

Ngũ Muội hoan hô một tiếng, kéo hai bà chị lên bờ ruộng: “Chị hai, hôm nay sao anh rể nỡ để chị ra ruộng vậy?”

Vương Vệ yêu thương Tiêu Hiểu, mấy chị em họ nhìn mà không tránh khỏi ê răng.

Chẳng những anh lo hết mọi việc trong nhà, cũng không cho Tiêu Hiểu ra ruộng, cứ để cô ở nhà nằm ăn nằm uống.

Nếu không phải Tiêu Hiểu nghĩ để Vương Vệ và cô cùng nhau tham gia thi đại học nên đang nỗ lực soạn tài liệu thì chỉ sợ là đã chán chết.

Cô nói mình nhàm chán, vào tai mấy em gái thì lại thành khoe khoang, Tam Muội trực tiếp trợn nhìn chị hai cô ấy: “Lời này chị đừng nói ở ngoài, nếu không sẽ bị đánh.” Đến cả cô ấy nghe xong cũng nhịn không được mà trợn mắt. Chị hai cô ấy là vận may cứt chó gì mà tìm được người chồng vừa đẹp vừa làm việc nhanh nhẹn, có bản lĩnh, lại còn thương vợ vô cùng chứ.

Trước kia cô ấy còn nghĩ sau này tìm chồng phải giống Vương Vệ, hiện tại xem ra vẫn là đừng, nếu không chỉ sợ bản thân cả đời cũng gả không được.

Tam Muội nhìn thấy Tiêu Hiểu thì chế nhạo: “Ơ, đây là tổ tông nhà ai mà ra ruộng đây?”

Tiêu Hiểu thản nhiên đáp lại cô ấy: “Tổ tông của anh rể em.”

Mấy em gái nghe xong thì nghẹn, lời này không cách nào phản bác.

Thấy mấy người bọn Tam Muội đều vội vàng ăn chè đậu xanh, Tiêu Hiểu nhịn không được nhíu mày: “Sao vậy, hiện giờ em vẫn ăn không đủ no?” Lúc trước lo năm nay không có thu hoạch, cha mẹ Tiêu keo kiệt như vậy cũng hiểu được.

Hiện giờ hoa màu ngoài ruộng đều đang thu hoạch, còn là một năm được mùa, chẳng lẽ cha mẹ Tiêu còn không nỡ để mấy đứa con gái ăn no?

Nghe vậy, ánh mắt mấy chị em nhà họ Tiêu tối đi.

Tiêu Tam Muội vuốt vuốt tóc: “Không nói việc này, dù sao không c.h.ế.t đói là được.”

Tứ Muội hừ một tiếng: “Cũng phải, dù sao cũng là buộc số mệnh chúng ta, tới tuổi thì còn có thể đổi được một số sính lễ, sau này Quốc Hưng không phải cái gì cũng có sao! Chị hai, chị không biết đâu, cha mẹ lại bắt đầu xem mắt cho chị ba rồi…”

Tiêu Hiểu kinh ngạc: “Sao lại thế này?” Từ sau khi gây với cha Tiêu một trận, cô và cha mẹ Tiêu cơ bản không qua lại nữa.

Tiêu Tam Muội một ngụm ăn xong chè đậu xanh: “Chị hai, chị đừng lo, em đã tới tuổi, sớm hay muộn cũng phải gả, có điều người bọn họ chọn, phải là em vừa ý mới được, nếu không thì em sẽ tới tìm chị và anh rể làm chủ. Yên tâm, em sẽ không khiến mình ấm ức.”

Tiêu Hiểu cũng biết phong tục ở đây là như vậy, Tam Muội đã tới tuổi, đừng nói căn bản không thể nào ở lại nhà họ Tiêu lâu, cho dù có thể ở, người khác đàm tiếu cũng đủ khó nghe.

Bản thân Tam Muội cũng không mềm yếu, cô ấy nói như vậy, Tiêu Hiểu cũng hơi yên tâm.

Nhưng cha mẹ Tiêu xem mắt người ta, nghĩ cũng biết chỉ biết hướng về tiền, bọn họ căn bản không suy xét đến hạnh phúc nửa đời sau của con gái. Cho dù Tam Muội có thể lựa chọn, chỉ sợ cũng không gặp phải người tốt lành gì.

Nên giúp Tam Muội như thế nào?

Dạy Tam Muội học, để cô ấy cùng thi đại học với họ? Nhưng thi đại học vẫn còn hai năm rưỡi, cha mẹ Tiêu hiện tại đã chờ không kịp, đâu chịu để Tam Muội ở trong nhà lâu như vậy.

Vào lúc Tiêu Hiểu suy tính giúp mấy em gái như thế nào, vụ thu hoạch mùa thu ở thôn Tiểu Tiền kết thúc trong khí thế ngất trời, năm nay trừ đi lương thực nộp lên thì đều được chia nhiều hơn so với mọi khi của mấy năm trước, người cả thôn đều vui mừng tụ ở sân phơi lúa chờ chia lương thực.

“Vương Đại Trụ, điểm công tích lũy 321 điểm, cộng điểm được chia 670 cân lương thực…”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 146: Chương 146



“Vương Vệ, điểm công tích lũy 453 điểm, cộng điểm được 1001 cân lương thực…”

Đến phiên Vương Vệ, việc anh làm đều là việc nặng việc dơ, điểm công tích lũy cao, lương thực được chia cũng nhiều.

Tiêu Hiểu đứng phía trước Vương Vệ, như người yếu đuối mà dựa vào người Vương Vệ, Vương Vệ nửa ôm cô, nghe thấy điểm số, người xung quanh kinh ngạc hô lên điểm công cao của anh, sắc mặt anh không đổi: “Đứng đàng hoàng, anh đi ấn dấu tay.”

“Vâng.” Tiêu Hiểu ngoan ngoãn đứng thẳng.

Mấy người bọn Tam Muội đứng ở phía sau thấy cô và Vương Vệ dính nhau như vậy, chỉ cảm thấy không muốn nhìn.

Vương Vệ ấn dấu tay xong, một lần nữa đứng phía sau Tiêu Hiểu.

Tiêu Hiểu lại không dựa vào người anh, cô muốn nghe xem mình được bao nhiêu điểm công.

Vương Vệ đợi một lát, lại vẫn không thấy Tiêu Hiểu dựa vào người anh. Lặng lẽ nhìn bốn phía, phát hiện mọi người đều tập trung chú ý nghe kế toán điểm số thì lập tức ngầm chà xát tay, lặng lẽ vươn một cánh tay, làm bộ vô tình ôm lấy eo Tiêu Hiểu.

Tiêu Hiểu không nghĩ nhiều như vậy, Vương Vệ vừa ôm, cô liền thuận thế dựa vào trong lòng anh.

Cảm nhận nhiệt độ của Tiêu Hiểu dán vào anh, khoé miệng Vương Vệ lặng lẽ nhướng lên, rất nhanh lại nén xuống, còn nhìn ót của Tiêu Hiểu, chê một tiếng: Vật nhỏ không xương cốt.

Trong sự chờ mong của Tiêu Hiểu, rốt cuộc kế toán cũng đọc tới tên cô: “Tiêu Hiểu, điểm công tích lũy 32 điểm, cộng điểm được 64 cân lương thực…”

“Ha ha ha, ít như vậy, sao mà đến con nít cũng không bằng!”

Đám người lập tức một chút cười rộ.

Tiêu Hiểu ngoại trừ nhổ cỏ đầu xuân, sau đó cơ bản không ra ruộng gì, điểm công của cô thật sự còn ít hơn con nít sáu bảy tuổi.

Có mấy người đàn ông trong thôn chớp mắt bình tĩnh lại: Người vợ như này không được, tuy là đẹp, nhưng như vậy quá vô dụng!

“A, Tiêu Hiểu được chia ít lương thực như vậy, sau này trong nhà phải dựa hết vào Vương Vệ, vậy không phải khiến Vương Vệ mệt c.h.ế.t à!”

“Liên quan đến các người cái rắm? Ông đây nuôi nổi vợ mình, cũng tình nguyện nuôi, cô ấy phụ trách đẹp là được, cần các người ở đây dong dài à!”

Vương Vệ vừa nghe mấy lời bàn tán đó thì sắc mặt lập tức trầm xuống, sợ Tiêu Hiểu nghe thấy thì đau lòng nên lập tức rống ngược lại.

Anh đã nói như vậy, người khác còn có thể nói gì, dù sao cũng là chuyện nhà họ, chỉ có mấy cô gái thì sắc mặt căm giận, dựa vào đâu chứ, cho dù Tiêu Nhị Muội xinh xắn một chút, nhưng cô vô dụng như vậy, sao Vương Vệ vẫn che chở cô như vậy?

Lý Tri Tân ở trong đám người, biểu cảm như nắm giữ bí mật lớn: Đó là người bình thường sao, đó là một con yêu tinh, chỉ e Vương Vệ đã sớm bị mê hoặc, mặc kệ Tiêu Hiểu làm gì, anh đều sẽ bị mê muội choáng váng đầu óc.

Tưởng Văn Văn chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua Tiêu Hiểu và Vương Vệ rôi dời mắt đi.

Tiêu Hiểu thì lại rất thản nhiên, cô vẫn rất mừng: Trước kia đều là dùng đầu óc, đây là lần đầu tiên dựa vào lao động chân tay mà đạt được thành tựu, cảm giác cũng không tệ.

Cô cười tủm tỉm tiến lên ấn dấu tay, hoàn toàn không cảm thấy điểm công của mình có gì đáng xấu hổ.

Mọi người thấy cô như vậy thì đều một lời khó nói hết, người không biết còn tưởng rằng cô được điểm công rất cao cơ đấy!

Chia lương thực xong, Vương Đức Thắng bỗng nhiên lớn tiếng nói: “Năm nay là năm được mùa, chúng ta đều phải cảm ơn Vương Vệ và Nhị Muội, nếu không phải hai vợ chồng họ, chúng ta đều phải đói bụng. Nông dân chúng ta cả đời đều thành thật, phải biết cảm ơn!”

Lời của ông ta là đang giúp Vương Vệ và Tiêu Hiểu quở trách những người chê cười Tiêu Hiểu.

Phía dưới ồn ào kêu lên: “Đúng vậy, chúng ta đều phải cảm ơn Nhị Muội và Vương Vệ, sau này ai còn muốn nói ra nói vào hai vợ chồng son họ nữa, tôi là người đầu tiên không ưng thuận!”

Những người khác cũng mồm năm miệng mười phụ họa.

TBC

Vương Vệ nghe xong cũng không để vào lòng, Tiêu Hiểu nói rất đúng, con người quá dễ thay đổi, lời người khác nói, bọn họ không cần quá để tâm.

Anh ôm Tiêu Hiểu chặt hơn chút.

Tiêu Hiểu hiểu ý anh, trấn an mà vỗ cánh tay anh.

“Còn có một chuyện đại hỉ, hôm nay nhận được thông báo trong huyện, nói lần này Tiêu Hiểu và Vương Vệ bởi vì tránh được nạn hạn hán, lập được công lớn, ngày mai trong huyện sẽ tiến hành khen thưởng công khai đối với hai vị đồng chí!”

“Trong huyện muốn khen thưởng Nhị Muội và Vương Vệ?”

Người ở dưới vừa nghe thì đúng là thật lòng hâm mộ.

Có người cũng thật lòng chúc mừng Tiêu Hiểu, cũng có người ngoài miệng chúc mừng, trong lòng lại nhịn không được mà ghen tị: Còn không phải là gặp vận may cứt chó, đụng phải cỏ hút nước sao, nếu là anh ta/cô ta gặp phải, vinh dự được huyện khen thưởng không phải sẽ thành bọn họ sao?
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 147: Chương 147



Việc này khiến nhóm xã viên ở sân phơi lúa nghị luận sôi nổi, Vương Đức Thắng đuổi bọn họ đi, chỉ để lại Vương Vệ và Tiêu Hiểu: “Trong huyện bảo ngày mai hai người đi nhận phần thưởng.” Ông ta vỗ lưng Vương Vệ, sát lại gần, nhỏ giọng nói: “Tôi nghe nói hình như muốn cho hai vợ chồng cậu một công việc trong xưởng ở thị trấn, hảo tiểu tử, sau này hai vợ chồng cậu chính là người ăn lương thực cung ứng, cuộc sống tốt phía sau nha!”

Hai người thoáng cái trở thành công nhân, đến Vương Đức Thắng cũng hâm mộ không thôi: “Sáng mai tôi sẽ cùng hai người vào huyện, chuyện này phải nắm chặt một chút, tránh cho thất bại.”

Thấy vẻ mặt Tiêu Hiểu và Vương Vệ đều bình tĩnh thì chỉ xem như bọn họ trẻ tuổi, không biết tầm quan trọng của vị trí công nhân, sợ bọn họ làm hỏng: “Sáng sớm mai tôi sẽ đi gọi hai người, chuẩn bị cho tốt.”

Tiêu Hiểu không kích động gì mấy với vị trí công nhân này, Vương Vệ thì rất coi trọng, dù sao thì anh là người địa phương thôn Tiểu Tiền, biết sau khi trở thành công nhân có bao nhiêu lợi ích.

Làm công nhân sẽ có tiền cho Tiêu Hiểu mua đồ, không giống hiện tại, tuy không lo ăn, nhưng những mặt khác vẫn là khiến Tiêu Hiểu tủi thân. Người duy nhất anh lo lắng chính là Tiêu Hiểu, anh xem cô như vàng, như bảo bối mà nuôi, sao nỡ để cô làm việc trong xưởng. Nhưng bảo anh đến huyện để một mình Tiêu Hiểu ở lại thôn, sao mà anh yên tâm.

Tiêu Hiểu nhìn ra lo lắng của anh: “Ngày mai đến huyện, xem tình hình trước rồi nói.”

Vương Vệ vừa nghĩ, cũng chỉ phải như vậy.

TBC

Mới tờ mờ sáng hôm sau, Vương Đức Thắng liền gõ vang cửa nhà mới.

Cũng may Vương Vệ biết Vương Đức Thắng khẳng định sẽ sáng sớm liền tới tìm bọn họ nên dậy rất sớm, anh đã hấp xong một nồi bánh bao, chuẩn bị mang theo ăn trên đường.

Đón Vương Đức Thắng vào, vào phòng kéo Tiêu Hiểu từ trên giường đất lên: “Dậy đi, chú Vương đang ở trong phòng chúng ta.”

Tiêu Hiểu mơ mơ màng màng ừm một tiếng, căn bản không nghe rõ, lúc Vương Vệ tới gọi cô, cô theo bản năng đưa tay ôm lấy anh cổ.

Vương Vệ thấy cô chưa tỉnh ngủ thì sờ sờ trán cô, bèn tự mình cầm quần áo mặc vào cho cô. Nửa ôm cô tới nhà bếp rửa mặt, lúc này Tiêu Hiểu mới hơi tỉnh táo một ít.

Vương Đức Thắng quan sát hết mọi thứ, muốn nói lại thôi: Vợ mình thì phải đối xử tốt, nhưng Vương Vệ này cũng chiều quá mức mà, như này đâu phải cưới vợ, rõ ràng là cung phụng như tổ tông.

Sau khi Tiêu Hiểu tỉnh táo thì thấy Vương Đức Thắng ở một bên, một lời khó nói hết mà nhìn cô. Cô không có bất kỳ ngượng ngùng gì, ngược lại thản nhiên nói: “Chú Vương, chú dậy sớm quá vậy.”

Chuyện giữa cô và Vương Vệ, người khác cũng không rõ. Vương Vệ nhìn thì kiêu ngạo, thật ra cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, nếu cô không toàn tâm toàn ý ỷ lại anh,

ngược lại Vương Vệ sẽ lo được lo mất.

Hình thức ở chung giữa hai người họ như vậy rất thoải mái. Tiêu Hiểu vẫn luôn không để ý cái nhìn của người khác, Vương Đức Thắng nghĩ như thế nào, dĩ nhiên co cũng sẽ không để tâm.

Vương Đức Thắng gật gật đầu: “Các người nhanh chóng đi.”

Sau khi Vương Vệ và Tiêu Hiểu thu dọn xong, trong tia nắng ban mai mà chạy tới thị trấn.

Vương Vệ lấy bánh bao ra chia.

Vương Đức Thắng vừa lấy được bánh bao đã bị mùi hương nồng đậm khiến ch** n**c miếng, ông ta vừa nhìn thì phát hiện thế mà vẫn là bánh bao bằng bột mì: “Nhóc Vệ, cậu làm từ bột mới của năm nay sao?”

Vương Vệ gật đầu, thật ra số bột mì này là dùng dịch bồi dưỡng mà ra, lương thực do thôn chia cho, Tiêu Hiểu vốn không ăn, hiện tại mỗi ngày anh ăn đồ trồng từ dịch bồi dưỡng thì cũng quen miệng theo, cho dù là gạo mới, bột mới được chia cho thì cũng khó nuốt, đặt ở trong nhà không động đến.

Vương Đức Thắng cắn một miếng, hai mắt bất giác phát sáng: Cái này ngon quá, sao trước kia không phát hiện bột mì ngon như vậy! Năm nay được mùa, vì một miếng này, lúc về phải bảo vợ làm một bữa bánh bao bằng bột mì.

Tiêu Hiểu chưa từng dậy sớm như vậy, vừa ăn bánh bao vẫn vừa ngáp. Vương Vệ nhìn thấy, trực tiếp ngồi xổm trước mặt Tiêu Hiểu: “Xem em kìa, lát nữa đừng khiến mình bị ngã, lên!”

Tiêu Hiểu dạ một tiếng, ngoan ngoãn nằm bò lên lưng anh.

Vương Vệ cõng Tiêu Hiểu, hai người dính sát vào, anh chẳng những không cảm thấy là gánh nặng, ngược lại vô cùng dễ chịu.

Vương Đức Thắng gượng gạo nhìn, thật sự nhịn không được mới mở miệng: “Nhóc Vệ, sao cậu vẫn còn cõng Nhị Muội vậy, Nhị Muội, cô xuống tự mình đi đi.”

Tiêu Hiểu cười cười với Vương Đức Thắng, nghiêng đầu dựa vào vai Vương Vệ ngủ mất.

Vương Vệ làm đệm cho Tiêu Hiểu: “Không sao, cô ấy rất nhẹ, hôm nay dậy sớm ngủ không ngon, chân tay vụng về, để cô ấy tự mình đi khẳng định sẽ ngã.”

Vương Đức Thắng bị Vương Vệ nói thì nghẹn, được, ông ta xem như đã nhìn ra, hai vợ chồng này kẻ muốn cho người muốn nhận, ông ta nói nhiều nữa, ngược lại sẽ thành kẻ ác.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 148: Chương 148



Thôn Tiểu Tiền cách thị trấn Khẩu cũng không xa, đi nhanh, đại khái chỉ mất hai giờ là có thể đến, nhưng hai giờ này đối với Vương Đức Thắng mà nói có vẻ chậm hơn bình thường nhiều.

Ông ta muốn trò chuyện với Vương Vệ, cứ nói, Vương Vệ bèn nhỏ giọng nói nhỏ với Tiêu Hiểu, hiện giờ Vương Đức Thắng vẫn không biết có một từ là "bóng đèn", nếu mà biết, khẳng định cảm thấy công suất của mình chính là cái bóng đèn lớn nhất.

Ước chừng hơn 8 giờ, ba người tới được thị trấn.

Tiêu Hiểu là lần đầu tiên đến thị trấn, rất có hứng thú mà nhìn khắp nơi, đường phố cũng không rộng lớn, dùng đá lấp đầy, đè chặt, nhìn cũng sạch sẽ. Đường phố hai bên phần lớn là nhà một tầng, không giống với nhà ngói bùn trong thôn, nhà ở thị trấn thành phần lớn là nhà gạch, kiến trúc từ hai tầng trở lên rất ít.

Người đi trên đường ăn mặc chỉnh tề hơn trong thôn nhiều, ít nhất rất ít người giống như ở thôn, một bộ quần áo vá rồi lại vá.

Trai gái đi ngang qua, lúc thấy Vương Đức Thắng, trên mặt đều không hẹn mà lộ ra cảm giác ưu việt của người thành phố. Nhưng khi tầm mắt chạm đến Tiêu Hiểu và Vương Vệ, trong mắt cũng chỉ còn lại đầy kinh ngạc và say mê.

Vương Vệ ôm Tiêu Hiểu vào trong lòng: Những người này giống như muốn ăn vợ anh vậy!

Anh lạnh như băng mà nhìn một vòng đám người đang nhìn họ chằm chằm.

Những người đó chạm phải ánh mắt lạnh lạnh băng của anh, chịu không nổi tầm mắt lạnh lẽo như vậy nên vội dời mắt.

Mày Vương Vệ nhíu chặt: Người thành phố cái gì, dáng vẻ chưa trải sự đời, rõ ràng còn quê mùa hơn anh.

Vương Đức Thắng thường tới thị trấn họp, dẫn theo Vương Vệ và Tiêu Hiểu theo đường cũ tìm đến chính quyền huyện.

Thấy Tiêu Hiểu và Vương Vệ tới, người biết chuyện cỏ hút nước đều rất khách sáo với hai người họ, bí thư lập tức báo cho trưởng huyện. Trưởng huyện hầu như là chạy đến, thấy Tiêu Hiểu và Vương Vệ, khuôn mặt tươi cười như sắp nở hoa: “Hai vị đồng chí, hoan nghênh, hoan nghênh, mau, mời vào.”

Bởi vì cỏ hút nước là huyện Thành Khẩu phát hiện, đoàn lãnh đạo huyện cũng được bên trên khen ngợi, hơn nữa ông ta còn thông qua một vài con đường mà biết được, vốn dĩ Bí thư Tần không vừa lòng lắm với nhóm lãnh đạo huyện Thành Khẩu, chỉ là bởi vì cỏ hút nước xuất hiện, sau đó thấy lúc bọn họ giúp bồi dưỡng cỏ hút nước thì cũng coi như là tích cực, cho nên mới quyết định xem biểu hiện lúc sau.

Về ý nghĩa nào đó mà nói, Tiêu Hiểu và Vương Vệ xem như là quý nhân của ông ta, bí thư Tần lại đặc biệt quan tâm, đương nhiên ông ta hết sức nhiệt tình.

TBC

Đại hội khen thưởng bắt đầu vào 10 giờ sáng, trưởng huyện bảo cấp dưới đi chuẩn bị, ông ta thì thân thiết nói với Vương Vệ và Tiêu Hiểu: “Vốn dĩ phần thưởng của hai người phải tới tỉnh để lãnh, nhưng bí thư Tần suy xét đến chuyện hai người đi xa thì phiền phức quá nên mới sắp xếp đại hội khen thưởng trong huyện, yên tâm, hai người khiến đảng và nhân dân tránh khỏi tổn thất to lớn, công lao lớn như vậy, đảng và nhân dân sẽ không quên hai người.”

Vương Vệ gật gật đầu: “Làm phiền trưởng huyện.”

“Ngoại trừ phần thưởng của tỉnh, huyện còn khen thưởng thêm cho hai người, hai người là niềm kiêu ngạo của huyện Thành Khẩu, là nhân tài, nhân tài thì không thể uổng công mai một. Huyện vì hai người mà suy xét, cảm thấy xưởng xe đạp Phi Hành của thị trấn chúng ta vô cùng thích hợp với người thoải mái nhiệt tình như hai người, đồng chí Vương, đồng chí Tiêu, thành công nhân rồi thì làm cho tốt!”

Xưởng xe đạp Phi Hành là sản nghiệp chủ chốt của huyện Thành Khẩu, là phân xưởng của xưởng ô tô Phi Hành trong tỉnh, tuy rằng xưởng xe đạp của huyện Thành Khẩu cũng không thể đơn độc hoàn thành thành ráp toàn bộ bộ phận của xe đạp, nhưng phân công hợp tác với phân xưởng xe đạp Phi Hành ở mấy thành phố khác, xe đạp sản xuất ra cũng danh tiếng lẫy lừng khắp Hoa Quốc.

Thời đại này, nhà ai có thể có một chiếc xe đạp hiệu Phi Hành, đó là việc rất có thể diện.

Tài nguyên khoáng sản của huyện Thành Khẩu phong phú, địa thế lại là đất bằng, trong huyện nhiều xưởng hơn mấy huyện khác, nhưng người huyện Thành Khẩu lấy làm tự hào nhất vẫn là xưởng xe đạp Phi Hành. Tuy chỉ là một phân xưởng, cũng chỉ phụ trách dập khung xe và sản xuất mấy linh kiện nhỏ khác nhưng vẫn có nhiều lợi nhuận như cũ, công nhân vào được xưởng xe đạp thì tiền lương cao hơn mấy xưởng khác rất nhiều.

Trưởng huyện có thể đưa hai vị trí trong xưởng xe đạp cho Tiêu Hiểu và Vương Vệ, phần thưởng không thể nói là không phong phú, bọn họ không biết chuyện tương lai, trong mắt mọi người, Vương Vệ và Tiêu Hiểu vì may mắn phát hiện ra cỏ hút nước mà bưng được cái bát sắt cả đời, không, hẳn là bát vàng.

Trưởng huyện vốn tưởng rằng Vương Vệ và Tiêu Hiểu sẽ kích động không thôi, nhưng không ngờ hai người vẫn như cũ chỉ là không kiêu ngạo không nịnh nọt mà nói lời cảm ơn, khiến ông ta không có cảm giác thành tựu.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 149: Chương 149



Có điều nghĩ lại, vì Tiêu Hiểu và Vương Vệ mới bảo vệ được con đường làm quan của ông ta, còn có cơ hội tiến thêm một bước, chú buồn bực này bèn biến mất sạch.

Tiêu Hiểu nhìn Vương Vệ, nói với trưởng huyện: “Cảm ơn trưởng huyện suy xét cho chúng tôi nhiều như vậy, hai vợ chồng tôi rất biết ơn, nhưng tôi có thể xin trưởng huyện thêm một việc không?”

Nụ cười trên mặt trưởng huyện nhạt đi: “À, chuyện gì?” Ông ta tự cảm thấy sắp xếp như vậy đã vô cùng tốt, chẳng lẽ hai vợ chồng này lòng tham không đáy, vẫn muốn tiến thêm một thước?

Tiêu Hiểu ngượng ngùng cười cười, nhẹ giọng nói: “Vị trí của tôi có thể nhường cho người khác không?”

Trưởng huyện nghe vậy thì hai mắt đầy kinh ngạc, ngay sau đó khôi phục tự nhiên, nụ cười lần nữa sâu thêm: “Vị trí này cho hai người rồi thì chính là chuyện của hai người, muốn cho ai cũng được.” Nhưng ông ta rất nghi hoặc: “Đồng chí Tiêu, cô thật sự muốn nhường vị trí này cho người khác?” Một vị trí công nhân ở xưởng xe đạp khó có cỡ nào, Tiêu Hiểu lại muốn cho người khác! Ông ga rất muốn hỏi một câu, có phải cô ngốc không?

Nghĩ đến cỏ hút nước là do cô phát hiện, có lẽ đây là người ngốc có phúc của người ngốc trong truyền thuyết?

Tiêu Hiểu gật đầu: “Tay tôi rất dở, không làm được mấy việc này, sợ thêm gánh nặng cho xưởng, cũng phụ ý tốt của trưởng huyện.”

Trưởng huyện nghe xong tuy không tin tưởng lắm nhưng vẫn gật đầu, dù sao hai vị trí ông ta cho Tiêu Hiểu và Vương Vệ, cho dù bí thư Tần hỏi tới, sắp xếp như vậy cũng dễ nói. Là tự cô ngớ ngẩn muốn cho người khác, dù như thế nào cũng không liên quan đến ông ta.

“Còn một việc…” Hình như Tiêu Hiểu càng ngượng ngùng hơn, giọng nhỏ xíu, nói: “Tôi muốn hỏi ngài, vào xưởng sẽ được sắp xếp chỗ ở chứ?”

Trưởng huyện gật đầu: “Được, công nhân tuyến một có một phòng ký túc riêng.” Đây cũng là nguyên nhân mọi người đều muốn vào xưởng xe, tiền lương cao, phúc lợi tốt.

“Vậy đến lúc đó tôi có thể ở chung với chồng tôi không?” Tiêu Hiểu nhìn vào mắt Vương Vệ, cúi đầu, đỏ bừng mặt, hoàn toàn bộc lộ hình tượng người vợ không thể rời chồng.

Trưởng huyện thấy thú vị: “Có thể chứ.” Ông ta chiếu cố người khác, không được cũng phải được, huống hồ ký túc xá của xưởng xe cũng có thể mang người nhà vào ở.

Lúc này Vương Vệ cũng đã biết ý Tiêu Hiểu, mắt sáng rực lên: Như vậy mọi vấn đề khó đều đã giải quyết.

Đại hội khen thưởng đúng giờ bắt đầu, quan viên chính quyền huyện, lãnh đạo quan trọng của các phòng khác, còn có một vài lãnh đạo công nhân của nhà xưởng trong huyện đều có mặt, trước n.g.ự.c Vương Vệ và Tiêu Hiểu đều đeo một bông hoa đỏ thẫm, lại được khen thưởng 50 đồng, đứng trên sân khấu tiếp nhận cái nhìn chăm chú của mọi người.

Phát biểu khi nhận thưởng là Vương Vệ nói, Tiêu Hiểu vốn dĩ cho rằng Vương Vệ sẽ không kiên nhẫn, không ngờ anh lại kiên nhẫn bất ngờ, nói rất giản dị, Tiêu Hiểu còn thấy sau khi Vương Vệ phát biểu cảm nghĩ khi nhận thưởng, những người này thế mà lại cảm động rơi nước mắt.

Đại hội khen thưởng tổ chức xong, huyện còn phái người đưa hai người họ ra thị trấn.

Vừa ra thị trấn, Vương Vệ lấy hoa đỏ trước n.g.ự.c anh và Tiêu Hiểu xuống, sao mà nhìn ngốc nghếch như vậy.

Vương Đức Thắng liên tục nói: “Ai, đứa nhỏ này, sao lại tháo hoa xuống, cái này phải đeo suốt đường về, để mọi người đều thấy mới được.”

Tiêu Hiểu nghĩ đến cảnh cô và Vương Vệ đeo hoa đỏ bị người trong thôn vây quanh thì phụt một tiếng bật cười.

Vương Vệ liếc nhìn cô, nói với Vương Đức Thắng: “Cái này có gì mà đẹp.”

Vương Đức Thắng cực kỳ hâm mộ nhìn đoá hoa trong tay Vương Vệ: “Nhóc Vệ, hôm nay trên sân khấu, cậu nói rất hay…” Nói khiến ông ta nhịn không được mà lau nước mắt.

Vương Vệ ừm một tiếng, trước kia chỉ là không thèm, không có nghĩa là anh không biết nói lời hay.

Tiêu Hiểu kéo tay áo Vương Vệ, trong mắt đầy khen ngợi.

Lúc này Vương Vệ mới thật sự nhếch khóe miệng lên.

Hai người về thôn không bao lâu, tin bọn họ được hai vị trí công nhân xưởng xe đạp liền truyền khắp thôn Tiểu Tiền.

Thôn Tiểu Tiền lập tức náo nhiệt.

Có câu ở hiền gặp lành, cứu hoa màu và nhiều người như vậy, hai vị trí này bọn họ nên có, cũng có người đỏ mắt ghen ghét, hai vị trí trong xưởng xe đạp, chỉ bởi vì bọn họ có vận may cứt chó, phát hiện cỏ hút nước mà thôi mà bưng được bát sắt cả đời.

Tóm lại là lời gì cũng nói.

Sau khi nhà họ Tiêu hay tin này, cha mẹ Tiêu trong lòng phức tạp, mấy chị em nhà họ Tiêu thì lại mừng rỡ như điên!

TBC

Tam Muội dẫn mấy em gái gấp gáp tới tìm Tiêu Hiểu, nhưng bị một câu của Tiêu Hiểu làm kinh ngạc mà ngây người tại chỗ: “Tam Muội, một vị trí trong đó, chị muốn cho em!”

“Vì sao?!” Tam Muội sửng sốt hồi lâu mới hỏi một câu.
 
Back
Top Bottom