Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão

Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 120: Chương 120



Vương Vệ nhìn rễ chính của cây cỏ này, cỡ hơn ba mươi thước, càng phía dưới càng thô, bộ phần dưới cùng cỡ ngón tay cái, bên ngoài rễ cây gần như trong suốt, mơ hồ có thể thấy từng rễ thật nhỏ như mạch m.á.u bên trong đang hướng về phía lông hút phía dưới lá, không ngừng vận chuyển nước cho lá cây. Lông hút thì hội tụ trên rễ cây, số lông hút này như người vận chuyển, không ngừng hút nước từ rễ chính, lại không ngừng nhả nước hút được ra bên ngoài.

Vương Vệ rút cây cỏ này ra xong thì ném xuống đất trong một lát, đất bị nước của số lông hút nhả ra thấm ướt.

TBC

Mắt Vương Vệ sáng lên, tựa như đã biết cách giải quyết của Tiêu Hiểu.

“Anh nghĩ ra rồi?” Tiêu Hiểu cười tủm tỉm khen ngợi: “Anh, anh thật thông minh.”

Da mặt Vương Vệ có dày nữa cũng không tiện nhận mình thông minh trước mặt Tiêu Hiểu.

Di chứng của đêm đầu đã khoẻ lại, anh cũng không khóc hu hu nữa, trước mặt Tiêu Hiểu lại khôi phục bộ dạng kiêu ngạo. Anh bĩu môi, chỉ Tiêu Hiểu, cười mắng: “Đừng tưởng anh nghe không hiểu em đang 臊 anh, so với em, ông đây cũng xem là thông minh!”

Tiêu Hiểu ôm cánh tay Vương Vệ: “Nhưng chúng ta là vợ chồng mà, em thông minh chính là anh thông minh, của anh chính là của em.”

Vương Vệ buồn bực: “Còn có thể tính như vậy?”

Tiêu Hiểu liên tục gật đầu: “Đương nhiên tính, chẳng lẽ của anh không phải của em?”

Vương Vệ cảm thấy rất có lý, của anh còn không phải là của Tiêu Hiểu sao.

Anh kìm nụ cười nơi khóe miệng, chỉ vào cỏ trên mặt đất: “Anh đại khái đã hiểu ý em rồi, rễ này hướng xuống đất sâu như vậy, không ngừng hút nước, lông hút lại không ngừng nhả nước ra, lập tức có thể giảm bớt khô hạn trên đất. Anh nói đúng chứ?”

Tiêu Hiểu vỗ tay: “Vô cùng đúng.”

Vương Vệ ồ một tiếng, trong mắt tràn đầy đắc ý, ngay sau đó lại nhíu mày: “Nhưng trong thôn nhiều đất như vậy, chúng ta làm sao trồng ra nhiều cỏ như vậy?”

Tiêu Hiểu cười, ngồi xổm xuống, cầm lấy rễ cây cỏ này: “Em đã sớm nghĩ tới, chỉ cần lập tức cắt một đoạn cỏ, bỏ vào trong đất, dù khô hạn nhường nào, nó đều có thể nhanh chóng cắm rễ, hơn nữa lớn lên rất nhanh.”

“Dù rễ cây bị cắt nhỏ nhường nào cũng được?” Vương Vệ cũng ngồi xổm xuống.

Tiêu Hiểu gật đầu: “Đương nhiên.”

“Vậy mất bao lâu mới mọc ra, nếu lâu quá thì e là không được.” Vương Vệ lúc có lúc không chọc vào số cỏ này.

“Nếu không dùng dịch bồi dưỡng, có lẽ khoảng mười ngày.” Tiêu Hiểu tùy ý nói.

“Mười… mười ngày?” Vương Vệ kinh ngạc sặc nước miếng.

Tiêu Hiểu vội vỗ lưng cho anh: “Sao? Anh cảm thấy lâu quá sao? Thật ra em cũng cảm thấy lâu quá, nhưng hết cách, hiện tại không có điều kiện không có thiết bị, em chỉ có thể làm được như vậy.” Cô nhíu mày, giống như thật sự rất buồn rầu.

Vương Vệ chỉ cảm thấy trong lòng nghẹn lại, trầm mặc một hồi lâu mới thở dài một hơi, sờ đầu Tiêu Hiểu: “Vợ, đã rất tốt rồi, cho người khác một đường sống đi.”

Tiêu Hiểu thấy anh nói nghiêm túc, vẻ buồn rầu giữa mày lập tức tan hết, cười phụt một tiếng, ngã vào lòng anh.

“Anh đặt tên cho loại cỏ này đi.” Tiêu Hiểu bỗng nhiên nói.

“Tên?” Vương Vệ nhíu mày: “Nếu có thể hút nước như vậy, chi bằng gọi là cỏ hút nước là được.”

Tiêu Hiểu từ trước đến nay là vua tâng bốc, vô cùng tán đồng: “Rất êm tai, rất tốt.”

Vương Vệ nhịn không được nhếch miệng cười cười.

Đã tìm được cách, nhưng làm thế nào đưa đến trước mặt mọi người lại là một vấn đề. Hai người thương lượng một chút, cuối cùng xác định được phương án.

Sau khi thương lượng xong, Vương Vệ hủy thi diệt tích số đất thí nghiệm khác. Hai người lại chơi cùng Tráng Tráng một lát, thấy mặt trời đã cao, Vương Vệ liền nói: “Đi thôi, xuống núi trước, lương thực chúng ta đem đến đã hết rồi, lúc về sẽ bồi bổ cho em thật tốt.”

Tiêu Hiểu sờ đầu Tráng Tráng: “Chúng tao đi về trước, mấy ngày nữa lại đến thăm mày.” Lương thực đã chuyển xuống núi, hiện tại cũng không ở cùng với người nhà họ Vương, đóng cửa lại muốn ăn như thế nào thì ăn như thế nấy, sau này chắc cô và Vương Vệ sẽ không lên núi mỗi ngày nữa.

Tráng Tráng một mạch tiễn bọn họ xuống chân núi, mắt thấy sắp ra khỏi núi, nó vẫn cố chấp muốn đi theo.

Vương Vệ gõ đầu nó: “Về trước đi, chờ tao xây sân cao rồi sẽ để lại một cửa riêng phía sau cho mày, sau này lúc nào mày cũng có thể đi vào.”

Không biết Tráng Tráng có nghe hiểu không, hét lớn một tiếng, dưới sự thúc giục của Vương Vệ mới xoay người, nhảy vào rừng núi mất hút.

“Là các người…”

Tráng Tráng mới vừa nhảy vào núi rừng mất hút, Tưởng Văn Văn và một nữ thanh niên tri thức bỗng nhiên đi ra từ bên trái trước rừng. Cơ thể nữ thanh niên tri thức kia còn đang thầm run rẩy.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 121: Chương 121



Tiêu Hiểu hơi nghĩ liền hiểu tám phần là bị tiếng hô của Tráng Tráng dọa.

Bèn cười cười với nữ thanh niên tri thức này: “Đừng sợ, Tráng Tráng rất biết tính người, nó sẽ không khiến người bị thương ”

Tưởng Văn Văn trong lòng cười lạnh, nhìn một cái, Tiêu Hiểu lại đang làm ra vẻ. Thời gian dài như vậy, cô ta đã sớm phản ứng lại đây, lần đó cô ta tìm Tiêu Hiểu nói chuyện ngoài ruộng, xúi giục cô tiếp cận Lý Tri Tân. Tiêu Hiểu làm bộ chờ mong và sợ hãi, đến cả cô ta cũng lừa được. Hiện giờ vừa nhìn, chỉ sợ là lúc đó con ranh c.h.ế.t tiệt kia đã quyết định đá Lý Tri Tân, dáng vẻ giả bộ lúc ấy chính là vì chơi cô ta.

Cô ta là một nữ cường nhân trải qua thương trường đã lâu, thế mà lại bị một con bé nông thôn như Tiêu Hiểu chơi đùa, nói không chừng lúc cô ta khuyến khích Tiêu Hiểu, Tiêu Hiểu đang thầm chê cười cô ta.

Cho dù không vì Vương Vệ, Tưởng Văn Văn cũng không vừa mắt Tiêu Hiểu.

“Súc sinh chính là súc sinh, có thể biết tính người như nào? Giờ cô nói như vậy, nếu mọi người đều tin, gặp nó thì giảm cảnh giác, bị nó làm bị thương hoặc ăn thì cô có thể chịu trách nhiệm? Lời không có trách nhiệm thì bớt nói mới tốt.” Tưởng Văn Văn thản nhiên phản bác.

“Cô cmn…” Vương Vệ vừa muốn mắng ra miệng, Tiêu Hiểu liền nhẹ nhàng kéo tay anh, ý bảo trước hết anh đừng nói gì.

Vương Vệ trừng mắt nhìn Tưởng Văn Văn, người phụ nữ này hùng hổ doạ người, còn dám cố ý xỉa xói vợ anh, vừa nhìn chính là vì khiến vợ anh chú ý, chậc, bụng da thật đa đoan.

Tiêu Hiểu giống như không để ý Tưởng Văn Văn chút nào, thong thả chỉnh tóc, cười tủm tỉm nói: “Cho dù tôi không nói như vậy, chẳng lẽ mọi người gặp hổ bên cạnh, bọn họ có thể chạy nổi?”

Hô hấp Tưởng Văn Văn cứng lại, nói rất có lý, cô ta không cách nào phản bác.

Lúc này Tiêu Hiểu lúc này chỉ vào nữ thanh niên tri thức bên cạnh Tưởng Văn Văn: “Chẳng qua là tôi thấy chị Bạch Đóa sợ hãi như vậy nên an ủi chị ấy mà thôi, tôi nói sai sao?”

Bạch Đóa kéo kéo Tưởng Văn Văn, cô ấy không biết sao Tưởng Văn Văn bỗng nhiên kích động như vậy: “Văn Văn, cậu làm sao vậy? Nhị Muội nói rất đúng, em ấy cũng là có lòng tốt.” Sau đó tò mò hỏi Tiêu Hiểu: “Con hổ kia là con ở cùng các người à, tôi nghe người trong thôn nói nó đưa động vật hoang dã săn được đến cho các người, là thật sao?”

Tiêu Hiểu gật đầu: “Đương nhiên là thật, nếu không sao anh lại săn được nhiều động vật hoang dã như vậy.”

Bạch Đóa vừa nghe, lập tức hai mắt tỏa sáng, mặt đầy hâm mộ, còn nhịn không được mà nuốt nước miếng, thật tốt, Tiêu Hiểu và Vương Vệ còn có thể thường xuyên ăn thịt, cô ấy đến cả lương thực phụ* đều ăn không đủ no, hiện giờ thì luộc rau dại nấu canh uống.

*Như ngô, khoai, sắn,... ; phân biệt với lương thực chính như gạo, bột mì

TBC

“Anh?” Buông xuống sự hâm mộ, cô ấy chú ý tới cách Tiêu Hiểu vừa xưng hô.

Tiêu Hiểu ngẩng mặt cười ngọt ngào với Vương Vệ, sau đó dựa vào an, nói với Bạch Đóa: “Chính là anh ấy đó, em đều gọi anh ấy là anh~”

Ngày thường giọng Tiêu Hiểu cũng mềm mại, vừa mềm mại vừa ngọt, nhưng lúc này lại vô cùng ngọt, đặc biệt là tiếng gọi anh kia, khiến chân Vương Vệ nhịn không được run lên vài cái.

Anh muốn mắng một câu để Tiêu Hiểu đừng làm bậy, nhưng nghĩ đến Tưởng Văn Văn cũng ở đây, người phụ nữ này có suy nghĩ không yên phận đối với vợ anh!

“Ừm.” Anh gật gật đầu, giương khóe miệng, trong mắt đầy cưng điều: “Không còn cách nào, cô nàng này thích gọi như vậy, tôi cũng…” Anh và Tiêu Hiểu ngọt ngào liếc nhau: “Thích nghe cô ấy gọi như vậy.” Sau khi nói xong chính mình cũng nổi da gà khắp người.

Bạch Đóa nhìn thấy nhịn không được à một tiếng, phản ứng lại thì mặt lập tức đỏ lên, cô ấy giống như rất kích động: “Xin…xin lỗi, tôi chỉ là thấy tình cảm hai người tốt như vậy nên hâm mộ trong lòng.”

Hai người thật xứng đôi, thật ngọt ngào a, trong lòng Bạch Đóa điên cuồng gào thét.

Tưởng Văn Văn trầm mặt: “Cho dù hai ngươi là vợ chồng, ở bên ngoài mà như vậy thì cũng không tốt, muốn khoe thì về nhà mà khoe.” Nhìn mà phiền.

Vương Vệ vừa nhìn, ây da, thấy Tiêu Hiểu tốt với anh, tình cả. hai vợ chồng họ tốt nên người phụ nữ này liền mặt đen như đáy nồi, quả nhiên là không có ý tốt với vợ anh.

Vương Vệ một tay kéo Tiêu Hiểu vào lòng, gác cằm lên đầu cô cọ tới cọ lui, khiêu khích nhìn Tưởng Văn Văn: “Liên quan đến cô cái rắm! Ông đây thích thế nào với vợ thì như thế nấy, cô chướng mắt? Chướng mắt thì nhắm hai con mắt lại, nếu không thì cút!” Theo tiếng quát, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, lạnh lùng nhìn Tưởng Văn Văn.

Tưởng Văn Văn tức đến trong lòng phát run, hai tay nắm chặt.

Cắn răng nói một câu với Bạch Đóa: “Đi.” Xoay người vội vàng rời đi.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 122: Chương 122



Bạch Đóa vội theo sau, xa xa vẫn nghe thấy tiếng cô ấy hỏi Tưởng Văn Văn gì đó truyền đến.

Vương Vệ và Tiêu Hiểu nhìn nhau cười: Hiệu quả không tồi, sau này bèn dùng chiêu khoe ân ái này khiến kẻ thứ ba gai mắt.

Tiêu Hiểu giơ tay ôm cổ Vương Vệ: “Không tệ, vừa rồi em biểu hiện rất tốt.”

Vương Vệ cũng nhếch miệng cười, cũng vô cùng vừa lòng biểu hiện vừa rồi của Tiêu Hiểu.

Hai người trở về nhà, Vương Vệ vội làm cơm trưa ăn cùng Tiêu Hiểu, ăn xong liền quyết định đi tìm đội trưởng nói chuyện cỏ hút nước, dù sao thì hoa màu ngoài ruộng không chậm trễ được.

Thôn Tiểu Tiền cũng là một đội sản xuất, ngày thường cán bộ trong thôn, bao gồm đội trưởng, bí thư chi bộ, kế toán vân vân đều ra ruộng như mọi người, chỉ khi huyện có chỉ thị hoặc truyền đạt các loại cần thương thảo, bọn họ mới tụ lại văn phòng cũ nát trong thôn để mở cuộc họp.

Hôm nay chỉ thị trong huyện lại tới nữa, nói là ở tỉnh có nhân vật lớn muốn xuống điều tra, bảo cán bộ trong thôn tình cảm mãnh liệt và tích cực lên, cần phải cho lãnh đạo bên trên nhìn thấy tinh thần và diện mạo tốt đẹp của quần chúng nhân dân.

Vương Đức Thắng hút thuốc, nếp nhăn giữa mày có thể kẹp c.h.ế.t muỗi: “Tinh thần diện mạo cái gì, hoa màu đều sắp c.h.ế.t hết, từng nhà đều bắt đầu thắt chặt lưng quần, còn tình cảm mãnh liệt cái rắm!”

Kế toán Từ bên cạnh Vương Đức Thắng nói: “Ý của huyện huyện có lẽ là lúc nhân vật lớn tới thì mọi người phải ăn ngon một chút, mặc đẹp một chút.” Tuy rằng chỉ là một cái kế toán nhưng đã tiếp xúc nhiều với người trong huyện, hoặc nhiều hoặc ít cũng hiểu ý bọn họ, còn không phải là phải biểu hiện cho tốt trước mặt nhân vật lớn, chứng minh mình có cách sao.

“Đi thôi, nói là xuất phát hồi trưa, lúc này có lẽ đã đến cổng thôn chúng ta, chúng ta đi nghênh đón.”

Vương Đức Thắng mang theo mấy cán bộ thôn và một vài người trẻ trong có tinh thần đi về phía cổng thông, chuẩn bị nghênh đón nhân vật lớn.

Bọn họ vừa đi chưa được mấy bước liền đụng phải Vương Vệ và Tiêu Hiểu.

“Vương Vệ, có chuyện hả?” Vương Đức Thắng sửng sốt.

Vương Vệ gật gật đầu, ngắn gọn mở miệng: “Có lẽ chúng tôi có cách giải quyết nạn hạn hán.”

“Gì!?”

TBC

“Thật à!?”

Lời anh vừa thốt ra, phản ứng của mọi người đều kích động dị thường.

Cái tay đang cầm điếu thuốc của Vương Đức Thắng run run: “Thằng nhóc, cậu thật sự có cách?”

Vương Vệ nhìn cái tay run run của ông ấy: “Tôi chỉ nói là có lẽ.”

“Cách gì!” Vương Đức Thắng đã nghe không lọt lời khác, ông ấy thậm chí còn kích động bắt lấy tay Vương Vệ.

Vương Vệ vội rút tay về, tay anh là để cho vợ anh, ông già này động tay động chân với anh thì ra thể thống gì.

“Chú Vương, chú đừng kích động, nghe Vương Vệ chậm rãi nói cho chú.” Tiêu Hiểu cũng nhìn thấy Vương Đức Thắng bắt lấy tay Vương Vệ nên dựa vào Vương Vệ gần một chút, tươi cười nhẹ giọng mở miệng.

Giọng cô không nhanh không chậm, ngược lại khiến những người này thật sự bình tĩnh lại một chút.

Tất cả mọi người trông mong mà nhìn Vương Vệ.

Vương Vệ bình tĩnh mở miệng: “Tôi và vợ tôi thường lên núi…”

“Đừng nói những thứ vô dụng!” Vương Đức Thắng hận không thể nắm cổ áo Vương Vệ, bảo anh nói thẳng trọng điểm.

Nếu thật sự để ý tới Vương Đức Thắng, anh đã không phải là Vương Vệ nữa, Vương Vệ vẫn nói tiếp như cũ: “Lúc chúng tôi lên núi, thường xuyên đến một sơn động. Trước sơn động có một mảnh đất trống rất lớn, lúc tôi đi săn thù vợ tôi sẽ ở trong sơn động. Hơn mười ngày trước, cô ấy phát hiện một loại cỏ bên dòng suối, rảnh rỗi không có việc gì liền cắt nó thành một đoạn, cắm trước sơn động, vốn dĩ miếng đất trống ở sơn động rất khô, mấy ngày nay chúng tôi lại phát hiện miếng đất trống kia đã mọc đầy loại cỏ này, hơn nữa mặt đất cũng trở nên rất ẩm ướt, có mấy chỗ có ổ gà còn tích nước nữa.”

“Sau đó thì sao?” Đám người của Vương Đức Thắng choáng váng, bọn họ nhẫn nại nghe Vương Vệ kể nhiều như vậy, chính là muốn biết rốt cuộc có cách gì để giải quyết nạn hạn hán, nhưng nghe tới nghe lui lại là một tràng vô nghĩa: “Cách đâu, ai muốn nghe cậu nói mấy thứ này!”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 123: Chương 123



Vương Vệ nhìn họ như đang nhìn đồ ngốc tử: “Các người vẫn chưa nghĩ ra sao, tôi đã nói vốn dĩ miếng đất trống này rất khô, nhưng sau khi có loại cỏ này, đất liền trở nên ướt. Nếu chúng ta trồng loại cỏ này vào đất, không phải hoa màu có thể sống rồi sao?” Chậc, một đám ngốc. Quả nhiên anh như Tiêu Hiểu đã nói, là người thông minh. Quả nhiên, người thông minh thì phải ở cạnh người thông minh, anh và vợ anh là trời sinh một cặp.

Mọi người bừng tỉnh, nhưng ngay sau đó lại tràn đầy thất vọng.

Vương Đức Thắng lắc lắc đầu: “Tôi sống hơn nửa đời cũng chưa gặp loại cỏ cậu nói, miếng đất kia trở nên ướt có lẽ là do nguyên nhân khác.” Tuy rằng ông ấy cũng không nghĩ ra vì sao vào lúc khô hạn như này, mặt đất vốn khô ráo lại trở nên ướt, nhưng trực giác cảm thấy lời Vương Vệ không thể tin, Tiêu Hiểu tùy tiện cắm mấy cây cỏ vào đất, qua mấy ngày liền mọc đầy đất. Việc này không vớ vẩn sao, cho rằng số cỏ đó uống sương của tiên hả!

“Thật đó chú Vương. Tôi và Vương Vệ còn đặc biệt nhổ số cỏ đó ra quan sát, phát hiện rễ của cỏ này chui vào đất vô cùng sâu, rễ chính giống như có thể hút nước từ dưới lòng đất, lông hút mọc ở trên rễ lại có thể nhả số nước đó ra, tôi và Vương Vệ nghĩ, cảm thấy nếu trồng số cỏ này trên mặt đất, nói không chừng có thể khiến nước ở dưới lòng đất phun lên bên trên.” Rễ của loại cỏ này không chỉ có thể hút nước từ dưới lòng đất, còn có thể hấp thụ dinh dưỡng từ lớp thổ nhưỡng bên dưới, những lông hút đó sẽ cùng vận chuyển nước và chất dinh dưỡng.

Đây cũng là vì cô không muốn bại lộ dịch dinh dưỡng nên mới mất công như vậy.

Ban đầu Vương Đức Thắng nghe Vương Vệ nói thì cảm giác không có hiệu quả, nhưng sau khi nghe Tiêu Hiểu phân tích lại cảm thấy có vài phần có lý.

“Loại cỏ này ở đâu?” Vương Đức Thắng vội hỏi.

“Chú Vương, trí nhớ của chú không tốt rồi, không phải nói là chúng tôi phát hiện trên núi sao, hiện giờ cỏ này đương nhiên ở trên núi!” Vương Vệ cười nhạo.

Lời này khiến Vương Đức Thắng nghẹn họng, ông ấy phát hiện tính tình Vương Vệ đúng là không có chút nhẫn nại nào.

“Chú Vương, chúng ta nhanh đi đón người đi, bọn họ nói chuyện này vừa nghe là không thể tin, nào có cỏ thần kỳ như vậy.” Một người vẻ mặt không tin ở trong số mấy người trẻ tuổi trong thôn đi theo nói.

“Tin hay không thì tùy, không tin thì thôi, ông đây không xin các người tin.” Vương Vệ hừ một tiếng, mấy kẻ ngu dốt này có thể so được với vợ anh sao? Sớm biết đã không xen vào chuyện nhảm nhí này, những người này sống hay chết, liên quan đến anh cái rắm ấy. Còn hại Tiêu Hiểu mấy ngày nay mỗi ngày đều nhìn chằm chằm đống cỏ nát kia, đến ngủ cũng không ngon.

“Đi thôi, về.” Vương Vệ giữ chặt Tiêu Hiểu, xoay người muốn đi.

Con người, có lẽ trong xương cốt đã mang theo gene đáng khinh. Nếu Vương Vệ và Tiêu Hiểu tận tình khuyên bảo bọn họ, xin bọn họ đi gặp, bọn họ sẽ thật sự không tin tưởng. Nhưng hiện tại sau khi hai người nói xong liền dứt khoát bỏ đi, trong lòng những người này lại do dự.

Lỡ như thì sao, lỡ như thật sự hữu dụng thì sao?

“Nhóc Vệ, cậu đứng lại, cái đồ bộp chộp như cậu sao mà nóng nảy vậy, dẫn chúng tôi đi xem sao.” Vương Đắc Thắng thấy Vương Vệ đi như bay thì vội lên tiếng gọi anh lại.

Bước chân Vương Vệ ngừng lại: “Ông đã nói tôi là đồ bộp chộp, vậy có thể không vội sao!”

TBC

Tiêu Hiểu dựa vào cánh tay anh, cười nhạt.

Vương Đức Thắng quay đầu lại, nói với kế toán: “Cậu dẫn mấy người này đến cổng thôn đón người, mấy người chúng tôi theo nhóc Vệ lên núi xem sao.”

“Đội trưởng, đi thật ạ, người lát nữa tới có lẽ là quan chức còn lớn hơn cả trưởng huyện…”

Vương Đức Thắng trừng mắt nhìn người trẻ tuổi nói lời này: “Quan lớn có tác dụng cái rắm, quan lớn có thể khiến cậu ăn no? Mau đi, đừng ở đây dong dài với tôi.”

Đợi khi kế toán dẫn người đi rồi, Vương Đức Thắng và bí thư chi bộ của thôn giục Vương Vệ và Tiêu Hiểu lên núi.

Trên đường lên núi, Vương Vệ chăm sóc Tiêu Hiểu nên đi khá chậm.

Vương Đức Thắng và bí thư chi bộ lòng nóng như lửa đốt, hận không thể bây giờ liền xem xem số cỏ họ nói có thực sự thần kỳ không.

Biết tính Vương Vệ bộp chộp, Vương Đức Thắng cũng nhịn không được mở miệng thúc giục: “Có thể đi nhanh chút không !”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 124: Chương 124



Vương Vệ nhíu mày, quay đầu lại nhìn Vương Đức Thắng cũng không nhẫn nại gì mà nói: “Chú không thấy vợ tôi đi không nổi sao, nếu cô ấy va quẹt phải đâu đó, chú sẽ chịu trách nhiệm với tôi à?” Vương Đức Thắng có thể chịu trách nhiệm nổi sao.

Vương Đức Thắng hít một hơi, thằng nhóc đáng c.h.ế.t này, lúc trước cầm con gà kia tới cửa nhờ ông ấy giúp, thái độ đâu phải như vậy. Tuy rằng không lấy lòng như người khác, nhưng cũng đâu có không kiên nhẫn như vậy.

“Nếu cậu sợ cô ấy bị va quẹt, vậy thì để cô ấy ở nhà là được rồi, phải theo chúng ta lên núi làm gì?” Vương Đắc Thắng buồn bực.

“Vậy thì không được, tôi đi đâu thì vợ tôi đi đó.” Vương Vệ nói rất thản nhiên.

Tiêu Hiểu cũng nhẹ giọng nói: “Chú Vương, tôi cũng muốn đi theo Vương Vệ.”

Vương Đắc Thắng và bí thư chi bộ lập tức cảm thấy đau nướu răng.

“Vậy cậu cõng cô ấy không phải được rồi sao?” Vương Đắc Thắng hít sâu một hơi, xem như nhìn thấu Vương Vệ, lúc đó phỏng chừng là chịu đựng, đây mới là tính tình của anh.

Vương Vệ nghe xong thì nhếch miệng cười, quay đầu lại hỏi Tiêu Hiểu: “Vậy anh cõng em?” Anh hỏi xong lại vội vàng bổ sung một câu: “Cũng không phải là anh muốn cõng, ai bảo em vô dụng như vậy, leo núi mà cũng chậm như vậy, nhìn xem, bị người ta chê rồi kìa!” Lúc nói trên mặt bình thản, trong lòng lại mừng khấp khởi mà ngồi xổm xuống.

“Em thì không để ý người khác, chỉ cần anh không chê em là tốt rồi~”

Âm cuối khiến Vương Vệ thẳng ngực, cõng Tiêu Hiểu hùng hổ đi lên núi.

“Hộc, hộc…” Vương Vệ chạy quá nhanh, Vương Đắc Thắng và bí thư chi bộ theo phía sau dùng hết sức lực cũng đuổi không kịp. Bọn họ thở hổn hển, tựa như muốn ngất đi.

“Nhóc Vệ, chậm một chút, đợi … đợi chúng tôi.” Vương Đắc Thắng đành phải lên tiếng hô.

Vương Vệ dừng chân lại, xoay người coi thường Vương Đắc Thắng: “Lúc thì chê chậm, lúc thì chê nhanh, chú Vương, chú thật không dễ hầu hạ!”

Nhưng rốt cuộc vẫn chậm tốc độ lại.

Vương Đắc Thắng và bí thư chi bộ cười khổ liếc nhau, luống cuống tay chân nhân lúc này đuổi kịp.

Bởi vì Vương Vệ và Tiêu Hiểu lên núi mỗi ngày nên đã đi rất quen con đường này, dùng gần một tiếng rưỡi là đến chỗ cần đến.

Vương Vệ vừa buông Tiêu Hiểu xuống, một tiếng hổ gầm bỗng nhiên vang lên, sau đó Tráng Tráng liền không biết từ chỗ nào mà nhảy vọt ra.

“Hổ!” Sắc mặt Vương Đắc Thắng và bí thư chi bộ lập tức trắng bệch.

Vương Vệ không để ý tới hai ông già bị hoảng sợ, vẫy tay với Tráng Tráng, sờ vào đầu nó: “Đi đi, tao và vợ tao có chuyện quan trọng cần làm.”

Tráng Tráng lại cọ cọ Tiêu Hiểu, lúc này mới bỏ đi. Hôm nay nó rất vui, hồi trưa Tiêu Hiểu và Vương Vệ mới xuống núi, bây giờ lại tới nữa!

TBC

Thấy Tráng Tráng nghe lời Vương Vệ và Tiêu Hiểu như vậy, Vương Đắc Thắng và bí thư chi bộ thả lỏng, đồng thời lại vô cùng kinh ngạc, trong thôn có người đồn Vương Vệ có thể chơi chung với con hổ trên núi , nhưng chưa có ai thật sự nhìn thấy. Không ngờ hôm nay lại khiến bọn họ mở mang tầm mắt.

“Chú Vương, đừng ngây ra, ở ngay đây này, các người tự mình xem đi.” Tráng Tráng vừa đi, Vương Vệ liền chỉ vào cỏ hút nước trên mặt đất, nói với Vương Đắc Thắng và bí thư chi bộ.

Hai người hoàn hồn, tranh nhau đến đến miếng đất có cỏ kia, chỉ thiếu quỳ rạp lên mặt đất để sát trước mắt mà nghiên cứu.

Dưới chân núi, kế toán và mấy người trẻ tuổi của thôn Tiểu Tiền cuối cùng cũng nghênh đón đoàn người bí thư Tần.

Trưởng huyện vừa thấy người tới đón chỉ mấy người này mà bí thư chi bộ và đội trưởng đều không thấy bóng dáng thì sắc mặt lập tức khó coi: “Đội trưởng các người đâu, bí thư Tần đến cũng không đến đón, chuyện gì thế này!”

bí thư Tần nhíu mày, nhóm của lãnh đạo huyện Thành Khẩu từ trên xuống dưới đều bề ngoài thì được, người thừa việc thiếu. Xem ra sau này cũng phải nâng cao tố chất cán bộ, hiện tại mới xây dựng đất nước không mấy năm, mấy cán bộ cơ sở lại oai đến mức quản không được.

Kế toán bị Trưởng huyện dạy dỗ thì sắc mặt hơi trắng bệch, căng thẳng nói lại chuyện Vương Vệ dẫn mấy người Vương Đắc Thắng lên núi.

Trưởng huyện nghe xong không tiện nổi giận trước mặt bí thư Tần nên chỉ trầm mặt xuống: “Đây không phải làm bừa sao, ở đâu có cỏ như vậy?”

Trong lòng bí thư Tần cũng không tin lắm, nhưng người ở thôn Tiểu Tiền ít nhất vẫn còn tích cực mà nghĩ cách, ông ấy bèn xua tay: “Thế giới to lớn việc lạ gì cũng có, lỡ như là thật thì cũng là một tia hy vọng.”

Trưởng huyện lập tức tươi cười trở lại: “Vẫn là bí thư Tần nhìn xa trông rộng.”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 125: Chương 125



Huyện trưởng nịnh hót không hề khiến cho bí thư Tần cảm thấy vui vẻ, ông ấy trực tiếp để kế toán dẫn theo một đoàn người xuống ruộng nhìn thật kĩ, sau khi nhìn xong lông mày càng cau chặt hơn.

Bí thư Tần lại bắt chuyện với người trong thôn một phen, sau khi hiểu được tình hình những người trong thôn đã sắp nghèo chẳng còn cơm ăn, càng thêm lo lắng.

Bọn họ hơn hai giờ chiều tới thôn Tiểu Tiền, bí thư Tần lại nhìn thật cẩn thận, đến hơn năm giờ chiều mới chuẩn bị về huyện.

Huyện trưởng rất không vừa lòng, ông ta đã nói trước để cho người dân thôn Tiểu Tiền chuẩn bị cho tốt, không ngờ những người này thế mà chẳng thèm nghe vào đầu chút nào, còn làm hỏng việc trước mặt bí thư Tần.

Trong lòng huyện trưởng kìm nén lửa giận, mong chờ bí thư Tần chỉ chú ý tới hạn hán, sẽ không tra ra thứ khác, sớm chút rời khỏi huyện Thành Khẩu mới tốt.

TBC

Kế toán thấy sắc mặt của huyện trưởng không ổn, liền biết ngay ông ta không hài lòng việc thôn Tiểu Tiền làm lần này, trong lòng phát sầu đưa bọn họ ra khỏi thôn.

“Đội trưởng” mới đi ra từ nhà của một thôn dân, kế toán Từ liền trông thấy Vương Đức Thắng và bí thư chi bộ kích động đến mặt đỏ bừng, trong tay mỗi người đều cầm một nhánh cỏ, cứ luôn nhẹ nhàng cẩn thận, giống như bưng một bảo bối quý giá nào vậy.

Còn Vương Vệ và Tiêu Hiểu chậm rãi đi phía sau, tạo thành sự chênh lệch rõ ràng với hai người phía trước.

Vương Đức Thắng và bí thư chi bộ quá kích động, nhất thời không chú ý tới đoàn người bên cạnh kế toán Từ, Vương Đức Thắng hướng về phía kế toán Từ vẫy tay: “Mau, thứ đồ này hình như hữu dụng, chúng ta lập tức lập nhóm lên núi đào về rồi c ắm vào ruộng thử xem sao.”

“Đội trưởng Vương!” sau khi huyện trưởng trông thấy Vương Đức Thắng xuất hiện thế mà trực tiếp làm lơ bọn họ, sắc mặt lập tức đen lại, thư kí bên cạnh ông ta vội quát khẽ: “Ông không thấy bí thư Tần và đồng chí huyện trưởng đang ở đây sao?”

Vương Đức Thắng đang đắm chìm trong kích động vui sướng, đột nhiên nghe thấy câu huyện trưởng thư kí, trong mắt lập tức mờ mịt, sau khi hồi thần vội vàng tiến lên trước, tuy ông ta không quen bí thư Tần, nhưng nhìn qua thấy đứng ở vị trí trước nhất, khỏi nghi ngờ gì nữa người có địa vị cao nhất chính là ông ấy rồi.

“Bí thư Tần...” Vương Đức Thắng không am hiểu mấy thứ này, đột nhiên gặp được quan viên của chính phủ có cấp bậc cao đến thế, khó tránh khỏi mất tự nhiên.

Ngược lại bí thư Tần đối với những cán bộ của đội sản xuất cấp cơ sở lại rất hòa ái, khoát tay: “Không sao.” Ông ấy tò mò nhìn về cỏ hút nước trong tay Vương Đức Thắng: “Đây là gì vậy, trông có vẻ như rất quý?”

Sắc mặt của Vương Đức Thắng lại bắt đầu ửng đỏ, câu có câu không kể lại chuyện này.

Vương Vệ không có hứng thú nghe bọn họ nói chuyện, liền kéo Tiêu Hiểu chuẩn bị về nhà, dù sao chuyện cỏ hút nước đã nói cho người trong thôn, chuyện sau này làm như thế nào đều là việc của bọn họ.

Còn Tiêu Hiểu hiếu kì nhìn nhóm người bí thư Tần, cũng không có hứng thú lập tức dời ánh mắt đi, mấy ngày nay ở trên núi liên tục làm thí nghiệm lâu như vậy, đã mấy ngày không thân mật cùng Vương Vệ rồi.

Cô nhìn gương mặt tuấn mỹ của Vương Vệ, đột nhiên vươn đầu lưỡi ra l.i.ế.m l**m môi, hướng về phía anh ngọt ngào nở nụ cười.

Hiểu được động tác ám chỉ của Tiêu Hiểu, lập tức thấy run rẩy từ gót chân vọt thẳng tới đỉnh đầu, Vương Vệ cuống quýt quay đầu đi, bước chân càng tăng nhanh hơn.

“Vệ tiểu tử, Nhị Muội, hai người khoan hãy đi, bí thư Tần có lời muốn hỏi hai người.” Hai người đã đi được một đoạn, Vương Đức Thắng lại nói ra chuyện hai người phát hiện ra cỏ hút nước.

Mặc dù nghe rất khó tưởng tượng nổi, nhưng bí thư Tần vẫn ôm một tia hy vọng.

Vương Vệ không thèm quan tâm mấy người này là quan to hay quan không to, anh chỉ muốn hiện tại, lập tức, ngay bây giờ về nhà.

Tiêu Hiểu kéo anh: “Đi đi, nghe nói là người từ trên huyện tới, nhóm đội trưởng Vương cho dù biết trồng cỏ hút nước, cũng chỉ có thể trồng ở thôn Tiểu Tiền, nếu là quan lớn từ huyện tới, nếu như thấy có hút nước có tác dụng, những nơi khác cũng có thể trồng, cũng cứu được thêm nhiều người hơn.”

Vương Vệ nghe vậy bèn miễn cưỡng dừng bước chân, đè nén trái tim xao động mà rối loạn, sắc mặt cứng lại, bĩu môi: “Những người đó anh đều chưa từng gặp bao giờ, sống c.h.ế.t của họ liên quan gì đến anh!” ngoài miệng thì nói vậy, nhưng lại nắm tay Tiêu Hiểu thay đổi phương hướng.

Tiêu Hiểu nhìn bóng lưng của anh buồn cười lắc đầu: Chàng trai khẩu thị tâm phi.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 126: Chương 126



Vương Vệ kéo Tiêu Hiểu tới đứng trước mặt bí thư Tần, đôi con ngươi màu xanh lục lập tức bị mọi người nhìn thật rõ ràng.

Huyện trưởng Vương và những người khác trông thấy đôi mắt của Vương Vệ thì có đủ các kiểu sắc mặt: hiếu kì, kinh ngạc, tìm tòi nghiên cứu.

Sự khổ cực của Vương Vệ phần lớn bắt nguồn từ đôi mắt này, thấy nhiều người nhìn chăm chăm vào tròng mắt anh giống như nhìn thứ hiếm lạ như vậy, lập tức muốn quay đầu đi luôn. Nhìn cái rắm mà nhìn!

Lúc này Tiêu Hiểu đột nhiên cười ra tiếng: “Mắt của chồng tôi đẹp không? Có lẽ mọi người chưa từng thấy dị đồng nào đẹp như vậy bao giờ đâu nhỉ.” Hoàn toàn là dáng vẻ rất lấy làm tự hào.

Sự không được tự nhiên trong lòng Vương Vệ nháy mắt biến mất, đúng vậy, chỉ cần Tiêu Hiểu không ghét bỏ anh, những người khác nghĩ như thế nào liên quan cái rắm đến anh. Mặt mày lập tức giãn ra, còn có thể nhìn thẳng vào ánh mắt của những người đang đánh giá anh.

Lời của Tiêu Hiểu khiến cho mọi người hồi thần từ trong sự kinh ngạc, hồi nãy chỉ chăm chăm nhìn tròng mắt của Vương Vệ, lúc này mới phát hiện đôi vợ chồng trẻ trước mặt, nam đẹp trai, nữ dịu dàng, cách biệt một trời một vực với những người dân sắc mặt xanh xao khác trong thôn, đứng chung một chỗ với nhau tựa như một đôi bích nhân.

Lòng huyện trưởng khẽ thả lỏng một chút, chí ít người dưới sự quản lý của ông ta không phải hoàn toàn là cái kiểu quỷ c.h.ế.t đói xanh xao vàng vọt kia!

Tiêu Hiểu tự nhiên hào phóng, Vương Vệ vừa nãy bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, lại chỉ có bất mãn chứ không có chút khó chịu nào. Biểu hiện này của hai người lọt vào mắt bí thư Tần, khiến ông ấy cũng không khỏi kinh ngạc một nông thôn xa xôi vậy mà lại có đôi vợ chồng trẻ hiểu biết như thế.

Tuy nhiên hiện tại tâm tư của ông ấy hoàn toàn đặt vào cỏ hút nước trong tay Vương Đức Thắng, nghe vậy bèn cười nói: “Nữ đồng chí này nói đúng, chẳng qua là màu tròng mắt khác biệt, tuy không hay gặp, nhưng cũng không phải không có, là bọn họ ít gặp nên thấy mới lạ thôi.”

TBC

Vương Vệ nghe xong lòng khẽ nảy lên: “Còn có người khác giống như tôi?”

Bí thư Tần gật đầu: “Đương nhiên, dị đồng chẳng phải là chuyện hiếm lạ gì.”

Nếu nói như vậy anh căn bản không phải là quái vật?

Từ sắc mặt của Vương Vệ, Tiêu Hiểu có thể biết ngay trong lòng anh đang nghĩ gì, bèn dùng đầu ngón tay khẽ chọt vào lòng bàn tay anh.

Vương Vệ hồi thần, bỗng nhiên hướng về phía Tiêu Hiểu cười xán lạn: Anh không phải quái vật, cho nên Tiêu Hiểu cũng không phải là vợ của quái vật.

Tiêu Hiểu đã hiểu, trong lòng càng thấy đau lòng hơn.

“Hai đồng chí, hai người có thể nói kĩ càng rốt cuộc là làm thế nào phát hiện ra loại cỏ này hay không, thật sự là tùy tiện cắm lên đất là có thể sống sao? Tốc độ sinh trưởng thật sự nhanh như lời đội trưởng Vương nói sao?”

Tiêu Hiểu vỗ vỗ mu bàn tay Vương Vệ, mềm giọng nói: “Ừm, có thể đội trưởng Vương đã kể quá trình tôi phát hiện ra cỏ hút nước cho mọi người rồi. Mười mấy ngày trước, khi tôi ở trong sơn động chờ chồng tôi đi săn trở về, ở bên suối trong lúc vô tình phát hiện loài cỏ này. Lúc ấy tôi nhàm chán, ngắt loài cỏ này thành từng đoạn nhỏ tùy tiện c ắm vào đất trống trong sơn động. Tôi nhớ lại xem nào, hôm đó đại khái là mười hai ngày trước. Hôm nay khi tôi và Vương Vệ lại tới cái sơn động đó, mới phát hiện cỏ mà ban đầu tùy tiện cắm xuống thế mà đều đã mọc lên một cây cỏ hoàn chỉnh, hơn nữa mặt đất vốn dĩ khô ráo lại trở nên ẩm ướt vô cùng.”

Lúc nãy Vương Đức Thắng đã nói một lần, nhưng dù sao ông ta cũng là nghe Tiêu Hiểu và Vương Vệ nói, chính mình không nhìn thấy tận mắt. Hiện giờ mọi người nghe người trong cuộc nói chắc chắn như thế, trong lòng hô lên không thể nào, đồng thời lại không nhịn được có mấy phần hy vọng.

Bí thư Tần vừa nãy còn bình tĩnh ôn hòa, lúc này vẻ mặt đột nhiên kích động, nhìn chằm chằm Tiêu Hiểu vội hỏi: “Vị đồng chí này, cô xác định mình không nhớ lầm chứ? Lúc đó cô c ắm vào thật sự là loại cỏ này sao? Hơn nữa chỉ có thời gian hơn mười ngày?”

Không trách ông ấy thất thố, nếu như chuyện này là thật, vậy có thể cứu mạng của vô số người rồi.

Tiêu Hiểu gật đầu: “Tôi xác định.”

Sắc mặt của đoàn người bí thư Tần lại kích động thêm mấy phần, nhưng chuyện về cỏ hút nước quả thật bọn họ chưa nghe bao giờ, bọn họ không khỏi không đè xuống hy vọng trong lòng, sợ hy vọng càng lớn, đến cuối cùng thất vọng cũng càng lớn.

Sau khi bí thư Tần bình tĩnh lại, nói với Tiêu Hiểu và Vương Vệ: “Tôi sẽ sai người thử trồng xem sao, nếu như hiệu quả thật sự giống như lời hai người nói, hai đồng chí, vậy thì hai người lập công lớn rồi, Tỉnh Bắc Tam, không, nhân dân cả nước đều phải cảm ơn hai người.”

Tiêu Hiểu khoát tay: “Lập công hay không lập công chẳng là gì. Nếu như thành công, tôi muốn nhờ bí thư ngài một chuyện.”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 127: Chương 127



Sắc mặt của Vương Vệ khẽ động, dường như đã biết Tiêu Hiểu muốn nói gì.

“Ồ, là gì vậy?” Bí thư Tần tò mò hỏi.

TBC

“Ngài cũng thấy đôi mắt của chồng tôi rồi đấy, người trong thôn không biết có chuyện mắt dị đồng, nói chồng tôi là quái vật, hồi anh ấy còn bé...phải chịu rất nhiều uất ức. Cho nên tôi muốn nhờ bí thư, nếu như cỏ hút nước thật sự có hiệu quả, liệu có thể phiền ngài nói cho mọi người một tiếng, đôi mắt của anh ấy rất bình thường, căn bản không phải là quái vật, chỉ là xinh đẹp hơn bọn họ mà thôi.”

Bí thư Tần nghe xong liền im lặng, bị người đời gọi quái vật, nghĩ cũng biết tiểu đồng chí này hồi còn bé chắc chắn bởi vì đôi mắt này mà chịu không ít khó khăn.

“Ồ, chỉ vậy tôi sao? Đồng chí Tiêu, cô phải biết nếu như cỏ hút nước thật sự có tác dụng, đó chính là công lớn, mà cô chỉ cần tôi nói giúp một câu thôi sao?” có lẽ cỏ hút nước cho bọn họ một chút hy vọng, bí thư Tần cũng đã có tâm trạng nói đùa một câu với Tiêu Hiểu.

Tiêu Hiểu và Vương Vệ nhìn nhau một cái: “Tôi chắc chắn, điều này đối với tôi mà nói, quan trọng hơn cả.”

Tất thảy mọi căn nguyên bắt nguồn từ sự vô tri ngu muội của người nhà họ Vương và người dân thôn Tiểu Tiền, muốn phá vỡ ngu dốt cố chấp của bọn họ cũng dễ, chỉ cần một người có địa vị đủ cao, kiến thức đủ rộng lên tiếng là được. Bọn họ dùng sự dốt nát của chính mình gây cho Vương Vệ tổn thương sâu như vậy, nhưng lại bị lật đổ dễ dàng, nực cười biết bao.

Những đau khổ lúc trước gia tăng lên người Vương Vệ, tuy rằng chính anh cố gắng không thèm để ý, nhưng Tiêu Hiểu không muốn anh cố chống đỡ, cô hy vọng anh có thể hoàn toàn thoát khỏi những u tối trước đây, cùng cô thong dong tự tại, nhìn về quá khứ trong lòng không còn chút vết thương nào. Những người đã từng tổn thương Vương Vệ, Tiêu Hiểu cũng phải để bọn họ hiểu rõ sai lầm của mình.

Hai người nhìn vào mắt nhau, Vương Vệ cũng hiểu ra ý của Tiêu Hiểu, hốc mắt anh bỗng nhiên đỏ lên, ngoảnh đầu đi lầm bầm một câu: “Đồ ngốc!”

Bí thư Tần nhìn ra sơ sơ, hai vị tiểu đồng chí này tình cảm thật tốt.

Dù sao chuyện quan trọng liên quan đến việc có thể giải quyết nạn hạn hán, sau khi bí thư Tần đồng ý với Tiêu Hiểu liền dẫn theo nhóm điều tra cùng với nhóm Vương Đức Thắng đi tới văn phòng của thôn, cấp bách sắp xếp nhiệm vụ, hi vọng sớm được nhìn thấy hiệu quả của cỏ hút nước.

Chuyện sau đó Tiêu Hiểu và Vương Vệ không xen vào nữa.

Vương Đức Thắng mở họp xong, liền vội vàng dẫn theo người trong thôn lên núi hái cỏ hút nước xuống, sau đó níu lấy Vương Vệ hỏi một lượt từ lớn đến bé Vương Vệ về việc trồng cỏ hút nước, rồi vội để các xã viên của thôn Tiểu Tiền bắt đầu trồng cỏ.

Cán bộ thôn phát động toàn thôn, bất kể nam nữ già trẻ lớn bé đều cùng tham gia, mọi người chống chọi với mặt trời gay gắt bắt đầu cắm.

Dùng thời gian ròng rã hai ngày, mới đem toàn bộ những đoạn cắt nhỏ ra của cỏ hút nước cắm hết lên ruộng thôn Tiểu Tiền

Mới bắt đầu các xã viên còn mờ mịt không hiểu gì, thi nhau khịt mũi khinh thường lời Vương Đức Thắng nói, nhánh cỏ có chút xíu này c ắm vào trong đất liền có thể hút nước từ dưới đất lên? Tạm thời không nói tới có tác dụng này hay không.

Ruộng đều nứt toác, hoa màu đều sắp c.h.ế.t héo rồi, có cỏ nào trồng vào có thể sống được? Hơn nữa còn là từng khúc từng khúc, đây không phải chuyện vớ vẩn hay sao!

Có sức như vậy, không bằng múc nhiều nước hơn tưới ruộng.

Có người trực tiếp chạy tới trước mặt cán bộ thôn nói đừng làm việc vô bổ nữa, căn bản chuyện không có khả năng tại sao còn để mọi người chống chọi cái nắng gay gắt đi làm.

Bị Vương Đức Thắng quát một trận: “Sao cậu biết là việc vô bổ?” cỏ hút nước là tất cả hy vọng của Vương Đức Thắng, giội nước lạnh vào lúc này, tất nhiên ông ta nổi giận.

“Chống cái nắng gay gắt thì làm sao? Chẳng lẽ còn khó chịu hơn việc sau này cậu đói bụng chắc?”

Chức đội trưởng này của Vương Đức Thắng ở thôn Tiểu Tiền rất có uy danh, ông ta làm việc công chính, năm thu hoạch được ít còn có thể dù chịu phê bình của bên trên cũng phải cố gắng vì các xã viên mà giữ lương thực lại nhiều hơn một chút, do đó, ông ta chính là ân nhân của mọi người.

Ông ta vừa mở miệng, người bên cạnh liền khuyên nhủ: “Nếu đội trưởng đã nói vậy, chúng ta cứ cắm cho tốt, tuy rằng vô dụng, chẳng qua cũng là lãng phí một chút sức lực thôi. Người nhà nông chúng ta chẳng phải dựa vào sức lực kiếm cơm hay sao.” Nói tới nói lui, vẫn là không tin tưởng loại cỏ này hữu dụng. Chỉ coi như Vương Đức Thắng váng đầu, có bệnh mới lo tìm thầy, nghe theo lời hồ ngôn loạn ngữ của hai thanh niên Tiêu Hiểu và Vương Vệ.

Trên đời này làm gì có loại cỏ nào thần kì như vậy!

Thợ hồ họ Trương tay cắm đoạn cỏ, lý trí nói cho ông ta biết mọi người nói đúng, trên đời căn bản không thể nào có loại cỏ này. Nhưng nhớ tới bê tông hồi trước, khi ấy ông ta cũng không tin một chút nào, nhưng bây giờ, nó lại trở thành bảo bối trát tường của ông ta.

Ông ta cứ cảm thấy hai vợ chồng Tiêu Hiểu và Vương Vệ có bản lĩnh đặc biệt. Có lẽ loại cỏ này thật sự có tác dụng? Vừa nghĩ vậy, tay liền không kìm được run rẩy, nếu như thật sự có tác dụng, vậy ông ta....ông ta liền dập đầu với đôi vợ chồng đó!
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 128: Chương 128



Nhà ông ta đông người, lương thực được chia năm ngoái muốn để cả nhà ăn no thì còn thiếu kém xa, mắt thấy khả năng năm nay chẳng thu hoạch được hạt nào, trong nhà đã bắt đầu mỗi bữa trưa chỉ ăn rau dại trộn lẫn với cháo loãng bằng lương thô rồi, cho dù như vậy, cũng chỉ có thể chống đỡ nhiều nhất tới tháng tám năm nay thôi.

Nếu như nửa cuối năm không được chia lương thực, thì cả nhà sẽ bị đói chết.

Cứu được hoa màu, chính là cứu được mạng của cả nhà ông ta.

Cho dù không tin tưởng, các xã viên vẫn dùng hai ngày để cắm từng đoạn ngắn của cỏ hết toàn bộ ruộng của Thôn Tiểu Tiền.

Sau đó chính là chờ đợi trong lo lắng.

Đương nhiên loại lo lắng chờ đợi này chỉ giới hạn trong những người lâm râm ôm hi vọng đối với cỏ hút nước, phần lớn mọi người đều hoàn toàn không tin, cắm cỏ hút nước xong, vẫn như mọi lần đi múc nước tưới ruộng, chen lấn tranh nhau khắp nơi đào rau dại, hái quả dại, dành dụm tất cả mọi thứ có thể lấp đầy bụng khi nạn đói tới.

Có người còn phàn nàn Tiêu Hiểu và Vương Vệ không có ý tốt, cố ý nói năng bậy bạ, khiến cho lãng phí nhiều công sức như vậy, thời gian hai ngày, bọn họ cũng có thể đào được nhiều rau dại hơn.

Lời này truyền đến tai Vương Vệ, bị anh trực tiếp ấn lên mặt đất mà đánh.

TBC

Anh đánh cho người ngã ra đất, phi một tiếng: “Con mẹ nó mày cho rằng chỗ sức đó của mày quý lắm hả? Đệt, quả nhiên không nên quan tâm nhiều chuyện vớ vẩn như vậy, ông đây không quan tâm các người sống hay chết. Còn nói vợ tao không có ý tốt, mẹ nó mày có đầu óc hay không?” đây mới là nguyên nhân anh nổi giận đánh người. Bởi vì là anh nói muốn nghĩ biện pháp, Tiêu Hiểu mới tốn bốn ngày bốn đêm liên tục làm ra cỏ hút nước.

Người khác có nói anh thế nào, anh đều có thể không quan tâm, nhưng nói một lời bêu xấu với Tiêu Hiểu thì không được.

Chẳng qua chỉ là một lời phàn nàn mà thôi, Vương Vệ liền đánh người, những người khác nhận định anh và Tiêu Hiểu là kẻ đang càn quấy, tuy ngoài mặt không dám nói gì, nhưng trong lòng lại vô cùng không phục.

Chẳng phải nói chỉ cần hơn mười ngày loại cỏ đó liền có hiệu quả hay sao, được thôi, bọn họ cứ chờ đợi, đợi qua mười ngày, loại cỏ đó c.h.ế.t héo ở trong ruộng, xem Vương Vệ và Tiêu Hiểu nói thế nào.

Người của cả thôn, bất kể là đơn thuần ôm hy vọng hay là muốn nhìn trò cười của Vương Vệ và Tiêu Hiểu, đều bắt đầu sốt ruột chờ đợi.

ở điểm thanh niên trí thức, Bạch Đóa cũng đang kéo Tưởng Văn Văn nói về chuyện cỏ hút nước: “Văn Văn, cô cảm thấy chuyện có hút nước là thật không?”

Tưởng Văn Văn đang đọc sách, nghe vậy đầu cũng chẳng ngẩng lên, nhàn nhạt đáp lại một câu: “Chuyện vô căn cứ.” Đến cả người hiểu biết sâu rộng như cô ta còn chưa nghe về loại cỏ này bao giờ, nếu như thần kì như vậy, giới truyền thông ở hậu thế chỉ sợ sớm đã tranh nhau đưa tin rồi, sao có thể là thật được.

Bạch Đóa ây một tiếng: “Nhưng tôi tin một chút, tôi cứ cảm thấy Tiêu Hiểu và Vương Vệ sẽ không nói dối.” Lúc nói ra lời này, trong mắt cô ấy lóe lên cảm xúc kích động kì lạ

Cuối cùng Tưởng Văn Văn cũng ngẩng đầu: “Sao cô tin tưởng bọn họ như vậy?”

Bạch Đóa nâng mặt: “Cô không cảm thấy hai người bọn họ rất xứng đôi sao?”

Khóe miệng Tưởng Văn Văn giật giật, nhìn về phía người bạn vẫn luôn đơn thuần, cực kì nghi hoặc: “Giữa hai điều này có liên quan gì đến nhau?”

Bạch Đóa cười ha hả: “Bọn họ rất xứng đôi mà, hai người đều rất đẹp, cho tôi cảm giác rất tốt, cảm thấy bọn họ sẽ không gạt người.”

Tưởng Văn Văn ha một tiếng: “Cảm giác này của cô thật là tùy tính! Cứ chờ xem, không cần mười ngày, đến ngày mai cỏ của cô đã c.h.ế.t héo rồi.” Tiêu Hiểu cái đồ nói láo tinh này, không chỉ giả vờ giả vịt trước mặt cô ta, còn lừa cả Vương Vệ, thế mà lần này còn muốn lừa cả thôn, đoán chừng là muốn vỗ n.g.ự.c ta đây.

Thật ngại khi trước đây cô ta còn đánh giá cao cô, đây hoàn toàn là là một kẻ ngu đần mà!

Nghĩ thông những điều này, nỗi phiền muộn lúc trước bị Tiêu Hiểu gạt lập tức quét sạch không còn gì.

Khi Bạch Đóa và Tưởng Văn Văn đang bàn luận về hai vợ chồng Tiêu Hiểu. Tiêu Hiểu đang ngồi trên giường nhìn các em gái ăn từng miếng từng miếng cơm lớn.

Do màn cãi nhau lần trước, khiến cho bầu không khí nhà họ Tiêu hạ xuống điểm đóng băng.

Cha Tiêu bị chọc tức ở chỗ này của Tiêu Hiểu và Vương Vệ, lại không dám tìm Vương Vệ tính sổ, liền xả giận lên trên người mấy cô con gái.

Nhưng nhóm Tiêu Tam Muội cũng không phải là người nhẫn nhục chịu đựng, cha Tiêu vừa mắng, mấy chị em bọn họ liền hùa nhau cãi lại, cãi nhau khiến trong nhà chướng khí mịt mù.

Mẹ Tiêu chỉ biết ôm Tiêu Quốc Hưng khóc, khóc lóc cầu xin các con gái nghe lời cha Tiêu, quở trách các cô ấy nào có đạo lý con gái chống đối lại cha như vậy bao giờ.

Mấy con gái không nghe lời như thế, lại thấy năm nay đã sắp đến nạn đói, cha Tiêu liền càng thêm hung ác, bảo mẹ Tiêu trực tiếp cắt bớt khẩu phần ăn của mấy chị em, bọn họ vốn dĩ đã ăn không no, bây giờ lại ít hơn phân nửa so với ban đầu, dường như mỗi ngày chỉ có nửa bát cháo rau dại có thể soi ra bóng người.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 129: Chương 129



Lục Muội đói đến chịu không nổi, khóc lóc đòi mẹ Tiêu ăn cơm, mẹ Tiêu ôm con gái thương tâm mà khóc, nhưng lời lại từng câu tổn thương người giống như dao: “Lục Muội ơi, nhịn chút đi, ai bảo các con là con gái chứ, lương thực trong nhà không nhiều, dù thế nào cũng không thể để Quốc Hưng bị đói...”

Tam Muội Tứ Muội nghe mẹ Tiêu nói như vậy, đến cả tranh luận đều không muốn nữa.

Trong nhà không ở lại được, bọn họ liền đến chỗ nhà mới chơi với th. Ban đầu mấy cô em lớn còn nhịn không nói với Tiêu Hiểu, vẫn là Lục Muội đói không nhịn nổi nữa, lúc đang chơi ở bên này liền đói đến khóc.

Tiêu Hiểu nghe xong nguyên do, phẫn nộ cực điểm, cha mẹ Tiêu đây là định để cho các con gái c.h.ế.t đói luôn có phải không?

Bắt đầu từ ngày hôm đó, Tiêu Hiểu liền bắt buộc mấy chị em gái mỗi buổi chiều tới chỗ này của cô, lương thực không tiện lấy ra trước mặt bọn họ, dù sao xây nhà xong, dựa theo cung ứng của bọn họ, lương thực lấy từ nhà họ vương ra hẳn đã tiêu hao hết rồi.

Nhưng dùng dịch bồi dưỡng đổ vào cây dại sau đó hái một chút quả dại, rau dại còn có cả thịt có thể lấy ra để nhóm Tam Muội ăn lót dạ.

Nhóm Tiêu Tam Muội ăn canh rau dại và thịt thỏ do Vương Vệ nướng, nhìn thoáng qua Vương Vệ đang ở trong sân đẽo gỗ, đè thấp giọng không kìm nổi lo lắng: “Chị hai, anh rể kiếm được những thứ này chắc chắn chẳng dễ dàng, bọn em ăn mấy bữa cũng có thể chịu đựng được vài ngày, sau này những thứ này vẫn là đừng nên cho bọn em ăn nữa.” Cô ấy sợ bọn họ trở thành gánh nặng của Tiêu Hiểu, chọc cho Vương Vệ không vui.

Hiện giờ khỏi nói tới lương thực, đến cả rau dại đều là thứ rất quý giá, dù sao cha mẹ ruột của bọn họ đến cả canh rau dại đều không nỡ để cho bọn họ uống!

“Không sao, các em ăn đi, chị dám cho các em ăn, thì sẽ không để mình phải đói bụng, anh rể của các em cũng sẽ không tính toán đâu.” Tiêu Hiểu nhìn Vương Vệ bởi vì nghe thấy người khác bàn tán về cô, đang buồn bực ở đó đẽo gỗ.

Tiêu Tam Muội chỉ đành gật đầu, nhưng trong lòng lại quyết định rằng sau này tận lực ít dẫn theo các em tới chỗ chị hai.

“Chị hai, chỗ rau dại này của chị hái ở đâu ạ, tươi như vậy, vừa mập vừa non, còn có quả đào này cũng rất ngon, căn bản không giống đào dại.” Ăn thịt thỏ xong, mấy cô gái lại cầm đào lên bắt đầu cắn.

“Anh rể của các em cùng với Tráng Tráng lên trên núi hái đó, nghe nói là đi phía sau núi.”

Cô nói như vậy, mấy em gái càng ăn không nổi, sau núi là rừng sâu núi thẳm, cho dù những năm đó nạn đói nghiêm trọng như vậy, cũng không có ai dám xông vào.

Ngũ Muội bắt đầu tí tách rơi nước mắt, người trong thôn lúc dọa trẻ con thường nói một câu là “nếu còn không nghe lời sẽ ném vào sau núi”, phía sau núi chính là chỉ thâm sơn ở sau ngọn núi của thôn Tiểu Tiền.

“Bọn em không ăn nữa, chị hai, chị bảo anh rể đừng đi nữa, lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao”

“Có Tráng Tráng mà, không sao đâu.” Tiêu Hiểu chỉ đành dỗ dành.

Tam Muội lúc này càng thêm kiên định sau này sẽ không ăn đồ vật Vương Vệ dùng mạng đổi lấy nữa, cô ấy chuyển chủ đề, nói đến cỏ hút nước hôm qua vừa trồng: “Rất nhiều người trong thôn đều không tin, không tin thì không tin, lại còn có người mắng chị và anh rể càn quấy.” Nói đến đây cô ấy tức giận không thôi: “Dựa vào đâu mà chửi anh chị chứ, bọn họ chỉ biết kêu trời khóc đất, ít nhất chị với anh rể còn nghĩ biện pháp. Với cả là hội đội trưởng Vương kêu trồng, bị ăn chửi cũng không đến lượt anh chị mới phải. Cứ chờ xem, có hiệu quả thì từng người bọn họ đều phải dập đầu trước chị và anh rể của em!”

TBC

Mấy em gái liên tục gật đầu.

“Chị cần bọn họ dập đầu làm gì.” Tiêu Hiểu buồn cười nói: “Người khác đều không tin, còn các em tin chị như vậy sao?”

Vẻ mặt của mấy em gái ngẩn ra, Tiêu Tam Muội nói thật: “Bọn em....nửa tin nửa không, tuy nhiên ai bảo chị là chị hai của bọn em, cái này gọi là thua người không thua trận .”

Dưới sự sốt ruột chờ đợi của người dân thôn Tiểu Tiền, ngày đầu tiên trôi qua, trong ruộng không chút động tĩnh, những cây cỏ hút nước cắ m vào trong đất không mọc lên.

Ngày thứ hai vẫn y như thế.

.....

Lúc này trong thôn có một số người không chỉ trào phúng Vương Vệ và Tiêu Hiểu, đến cả cán bộ thôn cũng phàn nàn: vừa nhìn là biết Vương Vệ và Tiêu Hiểu làm chuyện vớ vẩn mà, nhưng hội đội trưởng Vương lại dễ tin, còn bảo người của đội sản xuất càn quấy theo.

Đương nhiên cũng có người nói hộ Tiêu Hiểu và Vương Vệ: “Chẳng phải chưa được mấy ngày hay sao, hơn nữa cho dù thật sự không có hiệu quả, thì Tiêu Hiểu và Vương Vệ cũng là đang nghĩ biện pháp để cứu giúp hoa màu.”

Thẳng cho tới ngày thứ năm.

Bí thư Tần ở trong huyện không chờ nổi, sáng sớm liền dẫn người tới thôn Tiểu Tiền.
 
Back
Top Bottom