Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão

Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 160: Chương 160



Ánh mắt chị Cầm sáng lên: “Sủi cảo?” Hình như nhận ra phản ứng của mình quá lộ liễu, vội vàng nói: “Ôi chao, không cần đâu, đều là người trong cùng nhà máy, sau này rồi sẽ thân thiết, đâu cần khách sáo như vậy.” Nhưng nói xong vẫn không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Cho dù là ngày hôm qua hay hôm nay, chỉ cần trong nhà Tiêu Hiểu nấu cơm, mùi thơm ngào ngạt kia đúng là đi vào tận tâm can của người khác. Tay nghề như vậy, nếu như làm sủi cảo sẽ ngon đến nhường nào?

Vương Vệ nói: “Nên làm mà. Sau này còn phải phiền mọi người quan tâm đến Tiêu Hiểu nhiều hơn.”

Anh vậy mà lại có kiên nhẫn nói với chị Cầm vài câu, lúc này mới đóng cửa lại.

TBC

Tiêu Hiểu suy nghĩ một chút, biết rằng anh đang tạo quan hệ tốt với hàng xóm, mục đích là để lúc cô thấy vắng vẻ có thể tìm đến những người này g.i.ế.c thời gian.

“Anh không cần như vậy, em ở nhà một mình cũng không cảm thấy chán.” Bây giờ cô thực sự đã có việc phải làm rồi, có nhiều sách bỏ đi như vậy cô đều có thể nhặt về đọc, chuẩn bị tìm hiểu văn hóa của thế giới này.

“Lỡ như em buồn chán thì có thể sang đó chơi, dù sao tạo quan hệ tốt với mấy người hàng xóm cũng không có gì không tốt.” Vương Vệ kéo Tiêu Hiểu ngồi xuống: “Vương Quyên là sao vậy? Chị ta lại đến đây?”

Tiêu Hiểu gật đầu, kể lại chuyện Vương Quyên muốn lấy suất công nhân ra.

Vương Vệ nghe xong cười lạnh: “Xem ra lần trước vẫn chưa để chị ta nhớ kỹ được.”

Ăn cơm xong, Vương Vệ mang bát đi rửa.

“Em có muốn đi ngủ một lúc không?” Vương Vệ thấy Tiêu Hiểu vừa ăn cơm xong đã hứng trí bừng bừng đi mân mê những quyển sách kia.

Tiêu Hiểu ngẩng đầu: “Anh phải đi rồi à?”

Vương Vệ ừ một tiếng: “Tối nay anh về sẽ gói sủi cảo.” Anh đưa tay sờ lên trán Tiêu Hiểu, không nhịn được hôn lên trán cô một cái: “Hay là em đi ngủ một lúc, ngủ dậy rồi đọc, không bao lâu sau anh sẽ về.”

Tiêu Hiểu đứng lên bám lấy cổ anh, dụi dụi vào trước n.g.ự.c anh lẩm bẩm: “Em không sao đâu.”

Hai người dính lấy nhau ngọt ngào một lúc, Tiêu Hiểu mới tiễn Vương Vệ ra cửa.

Vương Vệ ra khỏi kí túc xá liền đi thẳng đến phân xưởng.

Sau bữa trưa, công nhân đồng loạt đi đến phân xưởng.

Trần Gia Minh cũng nằm trong số đó.

Anh ta nói chuyện với người bên cạnh, bỗng nhiên bị người ta túm lấy cổ áo: “Ôi ôi ôi, ai vậy...?” Trần Gia Minh kinh ngạc, người này sức lực quá lớn, suýt chút nữa là xách anh ta lên khỏi mặt đất.

Anh ta quay đầu lại, nhìn thấy một đôi mắt màu xanh lục lạnh như băng.

“Là cậu!” Mặc dù Trần Gia Minh chưa từng đến nhà họ Vương nhiều lần, nhưng đôi mắt này của Vương Vệ thực sự rất dễ nhận ra.

Những người bên cạnh Trần Gia Minh thấy Vương Vệ mặc đồng phục làm việc trong nhà máy liền biết rằng anh cũng là công nhân ở đây. Những người muốn giúp Trần Gia Minh cũng dừng bước lại. Đều là người trong cùng một nhà máy, đừng để xảy ra chuyện lớn gì.

Thấy những người đó đi rồi, Vương Vệ kéo anh ta đi thẳng đến một góc tường.

Khí thế của Vương Vệ vừa nhìn đã biết không phải là người dễ chọc, Trần Gia Minh biết rằng lúc Vương Vệ còn ở thôn Tiểu Tiền bá đạo đến nhường nào. Thấy dáng vẻ của anh như muốn tính sổ, nhất thời sắc mặt trắng bệch: “Em tư, em làm gì vậy? Anh đâu có đụng chạm gì đến em?”

Vương Vệ nắm chặt hai tay, siết chặt lại vang lên từng tiếc răng rắc, âm thanh đó dường như đang gõ vào lòng Trần Gia Minh. Anh ta bị dọa sợ đến run lên cầm cập, cũng sắp bật khóc. Anh ta...anh ta đâu có trêu chọc tên sát tinh này, biết rằng cậu ta không dễ chọc nên ở trong phân xưởng nhìn thấy cậu ta còn đặc biệt né tránh đó.

Vương Vệ đánh một quyền vào mặt tường bên cạnh đầu của Trần Gia Minh, giọng nói âm u: “Đúng là anh không trêu chọc tôi, nhưng vợ của anh trêu chọc vợ của tôi.”

Trần Gia Minh mờ mịt trong phút chốc, cái gì mà vợ anh ta trêu chọc vợ của Vương Vệ? Đầu óc bị dọa sợ mờ mịt khó khăn lắm mới nhớ ra quan hệ: Vương Quyên trêu chọc phải vợ của tên sát tinh này.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 161: Chương 161



“Anh không biết, anh không biết gì cả.” Lần trước Vương Quyên bị Vương Vệ đánh chân, lúc quay về còn phải dưỡng thương rất lâu. Trần Gia Minh cũng không dám đi tìm Vương Vệ gây phiền phức. Vương Vệ là người động một chút là vác đao c.h.é.m người. Anh ta bèn mắng Vương Quyên, bảo cô ta đừng có chọc vào Vương Vệ, ai ngờ Vương Quyên vậy mà lại coi lời của anh ta như gió thoảng bên tai.

“Em tư, em yên tâm đi. Về nhà anh sẽ dạy cho cô ta một bài học, bảo đảm sẽ không để cô ta đến gây phiền phức cho em và em dâu nữa.” Dáng người Trần Gia Minh thư sinh gầy yếu, Vương Vệ đứng trước mặt anh ta, anh ta cảm thấy mình bị chèn ép đến không thở nổi, liên tục đảm bảo.

“Con mẹ nó, ai là em tư của anh?” Vương Vệ túm lấy cổ Trần Gia Minh: “Tốt nhất là nhớ kỹ những lời anh nói cho tôi. Nếu như lại để tôi biết được Vương Quyên đi làm phiền vợ tôi, ông đây sẽ không tìm chị ta, mà là tìm anh đấy.”

Hai mắt Trần Gia Minh biến thành màu đen, sức lực của Vương Vệ lớn đến mức dường như thực sự muốn bóp c.h.ế.t anh ta.

“Anh...khụ khụ...anh bảo đảm.”

TBC

Lúc này Vương Vệ mới buông tay. Anh thấy tóc của Trần Gia Minh bị rối, còn có lòng tốt giúp anh ta vuốt lại.

Trần Gia Minh bị dọa sợ run rẩy, dường như Vương Vệ không phải đang vuốt tóc mà là đang cầm d.a.o cạo đầu anh ta.

“Nhớ kỹ, nếu như Vương Quyên lại tìm đến trước mặt vợ tôi, tôi sẽ...” Anh không nói ra nửa câu còn lại, chỉ lạnh nhạt liếc qua cổ của Trần Gia Minh.

Trần Gia Minh theo phản xạ ôm lấy cổ mình.

Vương Vệ thấy anh ta như vậy, bật cười: “Đương nhiên, các người cũng có thể đi tố cáo, xem xem ông đây có sợ hay không, tốt nhất là nên lấy luôn cái công việc này của tôi. Như vậy tôi sẽ có thể dễ dàng tìm các người tính sổ.”

Người khác nói anh ta không tin, nhưng Vương Vệ nói như vậy, kết hợp với sự điên cuồng âm thầm trên gương mặt anh, Trần Gia Minh sợ hãi suýt chút nữa thì tè ra quần.

Đợi sau khi Vương Vệ đi rồi, Trần Gia Minh thả lỏng cơ thể, sợ hãi trượt xuống đất. Sau khi sợ hãi một lúc mới phản ứng lại: Không đúng, đây là nhà máy, nếu như Vương Vệ vô cớ đánh người thì nhất định sẽ bị xử phạt.

Cậu ta...chắc cậu ta không dám làm loạn chứ?

Trần Gia Minh suy nghĩ một lúc, không dám xác định. Qua sự miêu tả của Vương Quyên và sự tiếp xúc ít ỏi của anh ta, ấn tượng của anh ta với Vương Vệ chính là một tên cuồng bạo lực cộng thêm bệnh thần kinh.

Người như vậy có thể suy nghĩ theo lẽ thường được sao?

Mẹ nó, cái thứ chỉ biết gây chuyện cho anh ta. Trần Gia Minh đứng dậy, trong lòng thầm mắng Vương Quyên một câu ác độc, sau đó mới che cổ đi vào phân xưởng.

Cũng may anh ta và Vương Vệ không cùng trong một khâu sản xuất, cách nhau cũng rất xa. Anh ta hoảng hốt sợ hãi làm xong công việc của buổi chiều, lúc đi ra phân xưởng cố ý đi qua một cánh cửa khác.

Lúc Trần Gia Minh về đến nhà, Vương Quyên đang ngồi trong phòng buồn bực.

Cục xương Tiêu hiểu này quả thực quá khó gặm, nhìn thì nhỏ nhắn mềm mại, nói chuyện không nhanh không chậm, nhưng lại dầu muối không vào, nói chuyện không chừa lại một đường sống cho người khác.

Cô ta muốn có một suất công nhân trong nhà máy đến mức sắp phát điên rồi. Bây giờ thấy được hi vọng trên người Vương Vệ và Tiêu Hiểu, cho dù thế nào cô ta cũng sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.

Đang suy nghĩ, bỗng nhiên một tiếng ầm vang lên, cửa bị mở ra.

“Gia Minh? Anh làm gì vậy? Lỡ như cửa bị đá hỏng thì phải làm sao?” Vương Quyên đứng dậy đi xem cửa, đây là nhà của phân xưởng, nếu như bọn họ phải đền thì chẳng phải là phí tiền sao?

“Cô còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi làm gì? Hôm nay cô đi đâu?” Trần Gia Minh nổi giận đùng đùng đi đến, túm lấy Vương Quyên nghiến răng nghiến lợi hỏi cô ta. Nếu như không phải cô ta gây chuyện, anh ta có thể bị người ta bóp cổ dạy dỗ nhưu vậy sao?
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 162: Chương 162



“Em làm gì? Em không làm gì cả.” Vương Quyên giãy dụa thoát khỏi tay của Trần Gia Minh, xoa xoa tay mình, không biết hôm nay Trần Gia Minh nổi điên cái gì?

“Cô không làm gì? Được, cô còn không nói thật với tôi, nói, có phải cô đi tìm em dâu của cô không?”

“Ai?” Vương Quyên không hiểu, suy nghĩ một lúc mới hiểu ra: “Anh nói Tiêu Hiểu, Tiêu Nhị Muội? Đúng vậy, em đi tìm cô ta thì làm sao? Cô ta đem suất công nhân của mình nhường lại cho em gái ở nhà mẹ, người chị chồng như em không thể đi tìm cô ta đòi một lời giải thích được sao?”

“Cô tìm cô ta đòi giải thích cái gì hả? Vậy cô đòi được rồi sao?” Trần Gia Minh đột nhiên hỏi.

Vương Quyên im lặng, cô ta cho rằng Tiêu Hiểu chột dạ, tràn đầy phấn khích mà đi. Không ngờ lại bị uổng công chế giễu một trận mà về.

“Xem ra là không đòi được. Vậy cô có biết vì chuyện này mà tôi phải chịu đựng những gì không? Nhìn, nhìn đi...” Trần Gia Minh gỡ cổ áo của mình ra, lộ ra vết đỏ vì bị Vương Vệ bóp cổ: “Chồng cô suýt chút nữa đã bị em trai quái vật kia của cô b*p ch*t.”

Dấu vết trên cổ Trần Gia Minh không hề sâu, dù sao Vương Vệ cũng không thật sự muốn bóp c.h.ế.t anh ta. Nhưng Trần Gia Minh vẫn luôn được nuôi dưỡng trong nuông chiều, tất cả mọi chuyện đều đã có cha Trần và mẹ Trần xử lý, trông có vẻ là người thư sinh văn nhã, thực ra lá gan rất nhỏ, lúc còn nhỏ thậm chí còn không dám đánh nhau với người ta. Bây giờ bị Vương Vệ bóp cổ như vậy, dường như đã đối mặt với tử vong, bây giờ trong lòng vẫn còn run rẩy.

“Nó dám bóp cổ anh?” Vương Quyên không dám tin, sao Vương Vệ lại dám? Nếu như bị nhà máy biết được, thế nào cũng sẽ xử phạt nó.

“Đi, chúng ta đi tố cáo nó. Nó tưởng rằng đây là nông thôn chắc.” Vương Quyên cảm thấy mình đã nắm được điểm yếu của Vương Vệ, nói không chừng còn có thể uy h.i.ế.p bọn họ, để bọn họ đi xin huyện trưởng cho mình một công việc.

“Bốp!”

Vương Quyên không dám tin ôm lấy mặt, giọng nói sắc nhọn: “Anh đánh tôi? Trần Gia Minh, anh dám đánh tôi?”

Những năm qua mặc dù Trần Gia Minh cũng có lúc không nhịn nổi Vương Quyên, nhưng cũng chưa từng động tay động chân. Sau khi đánh rồi, Trần Gia Minh cảm thấy hóa ra đánh người cũng không phải một chuyện khó khăn đến như vậy.

“Tôi đánh cô thì làm sao? Cô còn dám đi tìm nó? Cô không biết quái vật đó là kẻ điên sao? Cô muốn đi tìm c.h.ế.t thì cũng đừng liên lụy tôi và hai đứa con. Mẹ nó...” Đánh xong một cái tát kia, Trần Gia Minh mơ hồ cảm nhận được kh*** c*m. Trong lòng nhất thời kích động, cuối cùng lại tát Vương Quyên một cái.

“Anh còn đánh tôi?” Vương Quyên phản ứng lại, lập tức lao vào đánh nhau với Trần Gia Minh. Cô ta tự nhận gả cho Trần Gia Minh đã phải chịu rất nhiều ấm ức, năm lần bảy lượt nhẫn nhịn, mong rằng nhà họ Trần có thể cho cô ta một công việc, nhưng lại có được kết quả như thế này.

Sự tức giận và ấm ức trong lòng trong nháy mắt bộc phát ra, không còn để ý đại cục nữa. Dùng hết toàn lực đánh nhau với Trần Gia Minh.

Tiếng mắng chửi chói tai và tiếng đánh nhau bình bịch trong phòng liên tục không ngừng.

Trần Gia Minh đánh một cái tát đó, dường như đã giải phóng trói buộc nào đó trên cơ thể anh ta, không hề nương tay mà đánh nhau với Vương Quyên.

Ban đầu Vương Quyên còn có sức đánh trả, lúc thì nắm tóc lúc thì cắn xé. Nhưng dù sao Trần Gia Minh cũng là đàn ông, sau đó thể lực của cô ta không chống đỡ nổi, bị Trần Gia Minh đá mạnh cho vài cái.

Vương Quyên nằm bẹp dưới đất r*n r*, hơi thở mỏng manh.

Trần Gia Minh chán ghét, lại đá cô ta thêm một cái: “Đứng dậy, đừng có giả chết, đi nấu cơm đi.”

Lúc này cửa bị mở ra, một bà cụ hơn năm mươi tuổi dẫn hai đứa bé trai đi vào.

TBC

Thấy Vương Quyên nằm dưới đất, hai đứa bé vội vàng gọi mẹ.

Bà cụ nhìn thấy chiến trận trong phòng, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó coi như không có gì xảy ra quay đầu lại, chỉ quan tâm Trần Gia Minh: “Vết thương trên mặt con là do vợ con cào?”

Trên mặt Trần Gia Minh có rất nhiều vết đỏ, trông rất đáng sợ.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 163: Chương 163



Trần Gia Minh sờ lên mặt, sau khi phản ứng lại mới kêu đau.

Bà cụ này chính là mẹ Trần, nhất thời đau lòng nói: “Con xem xem đây là chuyện gì chứ? Ban đầu bảo con cưới một cô gái trong thành phố con không nghe, nhất quyết đòi lấy ở nông thôn, lấy về cái thứ như vậy. Cả nhà chỉ dựa vào một mình con, cô ta chẳng làm gì cả chỉ đợi ăn không ngồi rồi, còn dám đánh chồng, đúng là có bản lĩnh.”

“Hai đứa qua đây, đến nhà bà nội ăn cơm. Gia Minh, con cũng đi đi.” Nói xong cũng không thèm nhìn Vương Quyên đang nằm dưới đất, đi ra ngoài.

“Nhưng còn mẹ...”

Đứa bé lớn hơn lo lắng nhìn Vương Quyên.

Mẹ Trần bỏ lại một câu: “Không c.h.ế.t được. Không thấy mặt ba cháu bị mẹ cháu cào ra thế nào rồi à? Quên là các cháu dựa vào ai nuôi rồi sao? Có đi hay không? Không đi thì ở lại mà chịu đói với mẹ.”

Hai đứa bé nghe vậy, sờ sờ cái bụng kêu cồn cào rồi theo bà nội và ba đi ra khỏi nhà.

Vương Quyên nằm dưới đất lặng lẽ rơi lệ, sau đó bỗng nhiên đau thương gào khóc.

Vương Vệ đương nhiên không biết rằng sự đe dọa đó của mình khiến Trần Gia Minh và Vương Quyên đánh nhau một trận lớn như vậy, anh đe dọa Trần Gia Minh xong liền quên luôn chuyện này. Nếu như Vương Quyên còn đến gây phiền phức, anh lại dạy cho một bài học là được.

Ra khỏi phân xưởng, Vương Vệ hào hứng về kí túc xá. Một buổi chiều không nhìn thấy Tiêu Hiểu, đợi lát nữa nhìn thấy cô ấy chắc chắn sẽ nói nhớ anh muốn chết.

Nghĩ đến đây, khóe miệng của Vương Vệ không kìm được mà nâng lên. Đôi mắt xanh lục vốn lạnh như băng lúc này lại quyến luyến đầy ý cười.

“Anh về rồi.” Vương Vệ mở cửa ra, chuẩn bị đón lấy sự nhiệt tình chào đón nhào vào lòng anh như thường ngày của Tiêu Hiểu.

Ai ngờ Tiêu Hiểu lại đang ngồi bên cạnh bàn tập trung tinh thần đọc sách. Nghe vậy không ngẩng đầu, chỉ nói một câu: “Về rồi à?”

Khóe môi Vương Vệ dần dần hạ xuống, anh mím môi, đi đến ngồi xuống bên cạnh Tiêu Hiểu. Thấy tầm mắt của cô vẫn đặt trên quyển sách, hai ngón tay bỗng nhiên gõ lên bàn một cái, càng gõ càng nhanh, càng gõ càng vang.

“Không phải anh định đi gói sủi cảo sao? Có phải anh mệt rồi không? Nếu mệt rồi thì chúng ta không gói nữa.” Tiêu Hiểu kinh ngạc ngẩng đầu lên. Trước đây Vương Vệ vừa quay lại thì sẽ đi thu xếp nấu cơm, hôm nay là làm sao vậy?

Vương Vệ không nhìn cô, sắc mặt cũng không tốt.

Tầm mắt của Tiêu Hiểu di chuyển trên cuốn sách, cuối cùng chuyển lên mặt Vương Vệ, ánh mắt hơi lóe lên. Bỏ sách ra cười híp mắt ôm lấy cổ Vương Vệ: “Em hỏi anh đó, sao anh không trả lời em...”

Vương Vệ hừ một tiếng: “Không phải em đang đọc sách rất say sưa đó sao? Ngay cả lúc anh đi vào cũng không nhận ra.” Anh cảm thấy mình nói như vậy trông giống như một oán phụ, lập tức đứng lên: “Đừng đọc sách quá lâu, không tốt cho mắt.”

Tiêu Hiểu ôm lấy eo anh, mềm mại nói: “Anh đã về rồi, em còn đọc sách làm gì nữa? Sách đâu có sánh được với anh.”

Vương Vệ nghiêng đầu, khóe miệng nâng lên, sau đó lại bị anh cưỡng ép đè xuống: “Em chỉ biết dỗ dành anh, cái miệng của em còn lợi hại hơn quỷ gạt người.”

“Anh giận à?”

“Không có.”

TBC

“Anh tức giận?”

“Không có.”

Tiêu Hiểu ôm lấy Vương Vệ cười hì hì, Vương Vệ để Tiêu Hiểu quấn lên người, bắt đầu nấu cơm đâu vào đấy.

Buổi trưa lúc anh đi đã nhào xong bột, bây giờ chỉ cần băm nhân bánh. Thịt mang từ nhà đến được anh ướp rồi bỏ vào hũ, bây giờ chỉ cần lấy ra băm nhuyễn là có thể ăn.

Tiêu Hiểu xung phong nhận việc nhào bột.

Vương Vệ nghĩ rằng chắc việc này không sao, liền để cho cô làm.

Mặc dù cũng có mấy lần suýt chút nữa nhào bột xuống đất, nhưng sau một hồi khó khăn cũng coi như nặn xong.

Vương Vệ nhón lên chóp mũi cô: “Không tệ, lần này có tiến bộ rất lớn.”

Tiêu Hiểu hừ một tiếng: “Đương nhiên.”

Đến khi sủi cảo được hấp xong, mùi thơm lại bay ra ngoài.

Hàng xóm xung quanh lại chịu một phen hành hạ, nhưng mùi thơm này thực sự quá hấp dẫn, khiến người ta chỉ muốn ngửi nhiều hơn, ngay cả cửa sổ cũng không nỡ đóng lại.

“A a a, tôi không chịu nổi nữa, thơm quá...”

“Rốt cuộc là ai đang nấu cơm? Sao có thể thơm như vậy chứ?”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 164: Chương 164



Mỗi lần ăn cơm đều là một lần hành hạ, nhưng bọn họ lại cam tâm tình nguyện chịu hành hạ. Thực sự là quá thơm, mùi thơm này không phải mùi thơm do dùng gia vị tạo nên, vừa ngửi thì thấy thơm ngào ngạt, nhưng ngửi nhiều sẽ cảm thấy ngán.

Mà là mùi thơm dịu của nguyên liệu nấu ăn yếu ớt lần lượt ngấm vào trong tim can, mãi mà không tan hết.

Vương Vệ gói sủi cảo xong, vừa đưa Tiêu Hiểu đi ra cửa thì nhìn thấy hàng xóm xung quanh đều mở cửa ra, rất nhiều người thò đầu sang bên này xem.

Thấy hai người họ đi ra, đều rất ngượng ngùng.

Bị đồ ăn làm cho thèm thuồng, trèo lên khung cửa sổ nhìn ra giống như trẻ con vậy, hơn nữa còn bị chủ nhân bắt gặp, quả thực khiến người ta xấu hổ.

Vương Vệ chỉ làm như không thấy, đưa sủi cảo đến từng nhà một. Những hàng xóm này không ngờ rằng còn có thể được nhận sủi cảo, rối rít cảm ơn, sau đó lại chọn ra vài món ngon trong cơm tối của nhà mình ra bưng đến.

“Em gái, chúng tôi đã ăn sủi cảo rồi, mùi vị thực sự rất ngon. Tay nghề của em học từ đâu về vậy, chị dâu có thể học cùng em được không? Em không biết đấy thôi, ăn sủi cảo của em rồi, chồng và các con chị đều nói đồ ăn chị làm là cho lợn ăn.”

Người đưa canh xương đến trước mặt là hàng xóm ở bên phải, cũng là một chị gái hơn ba mươi tuổi. Mặc dù ngoài miệng nói rằng cơm mình nấu bị chê, nhưng nụ cười trên mặt lại vô cùng rực rỡ.

Tiêu Hiểu nói thật: “Không phải em. Cơm nhà em đều do chồng em làm.”

Chị gái kia nghe xong vẻ mặt tràn đầy không dám tin.

Lúc Vương Vệ đưa Tiêu Hiểu đi tặng sủi cảo cho bọn họ, những hàng xóm này đều vô cùng kinh ngạc, hóa ra đôi vợ chồng mới đến lại ưa nhìn đến như vậy. Đặc biệt là Vương Vệ. Thực sự là quá anh tuấn quyến rũ. Có điều dáng vẻ người lạ chớ gần của anh vừa nhìn là biết không dễ chọc.

Hàng xóm xung quanh còn rối rít tiếc nuối, đẹp trai thì có đẹp trai, chỉ sợ anh chồng nhà đó không dễ chọc. Nữ chủ nhân thì lại cười híp mắt, trông vừa mềm mại vừa dịu dàng, chỉ e rằng thường xuyên bị chồng mình bắt nạt.

Quan niệm ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo khiến bọn họ nghĩ rằng Vương Vệ địa vị của Vương Vệ ở nhà chắc chắn là đại gia được cung phụng. Đừng nói đến việc anh đẹp trai, cho dù chồng của bọn họ trông như thế nào, nhưng làm công nhân ở trong nhà máy, trong nhà đều chỉ dựa vào anh ta, về nhà cũng đều giống như một đại gia vậy.

Bây giờ bỗng nhiên nghe nói cơm của nhà này là do nam chủ nhân làm, chị gái này lập tức cảm thấy Tiêu Hiểu đang nói đùa: “Em gái nói đùa với chị à? Chồng em không phải cũng đang đi làm trong nhà máy sao? Cậu ấy lấy đâu ra thời gian mà nấu cơm?” Thời gian đương nhiên là có, để dành đương nhiên là ra. Nhưng bản chất đàn ông là chủ của gia đình, anh kiếm tiền về nuôi gia đình, không để những người thân như bọn họ cung phụng đã là tốt rồi, ai lại còn đi nấu cơm cho người nhà chứ?

“Thật đó, Vương Vệ nấu cơm nhanh nhẹn hơn em. Chị à, chị mang canh này về đi, bọn em còn dư nhiều sủi cảo, tối nay vẫn chưa ăn hết, trời nóng cũng không để được.” Tiêu Hiểu đẩy bát canh lại vào tay chị gái kia.

Chị gái kia dường như có chút ngơ ngẩn, ồ một tiếng rồi thực sự bưng bát canh về.

Lúc về đến nhà mình mới tỉnh táo lại, nhìn chồng của mình, lại nghĩ đến dáng vẻ của Vương Vệ, trong lòng than thở: So sánh người với người chỉ có tức chết.

Tiêu Hiểu vừa mới tiễn chị gái đưa canh kia đi, vừa đóng cửa lại đã bị Vương Vệ búng trán: “Thật thà như vậy, em không biết nói cơm là do em nấu à?” Nếu như người khác nói Tiêu Hiểu vô dụng thì phải làm sao? Bản thân anh thì thế nào cũng được, nhưng nếu như nói Tiêu Hiểu, anh cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Vốn dĩ là do anh làm, tại sao phải nói là em?” Tiêu Hiểu xoa trán: “Anh làm đau em rồi...”

Vương Vệ nghe xong, vội vàng xoa xoa cho cô, rồi nhẹ nhàng thổi lên: “Đau thật à?” Chẳng lẽ vừa rồi anh thực sự dùng lực?

Tiêu Hiểu cười ha ha: “Lừa anh đó.”

TBC

Vường Vệ trừng mắt nhìn cô, lần này thực sự dùng lực: “Đau c.h.ế.t em đi.” Búng xong lại lập tức đau lòng, còn không chờ Tiêu Hiểu kêu đau, anh lại vừa thổi vừa xoa.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 165: Chương 165



Ánh mắt Tiêu Hiểu long lanh, đưa trán về phía Vương Vệ để anh dễ xoa hơn.

Vương Vệ bị bộ dạng cún con chờ được ăn này của cô chọc cười: “Có ngốc không hả?”

Hai người lại ngọt ngào thêm một lúc rồi xách sủi cảo lên chuẩn bị đưa sang cho Tam Muội.

Kí túc xá của Tam Muội không ở dãy này, bên đó đều là kí túc xá độc thân, mấy người ghép lại ở cùng một kí túc xá.

Vương Vệ và Tiêu Hiểu gõ cửa, người mở cửa là một cô gái khác ở trong kí túc xá. Cô ta vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Vương Vệ, nhất thời ngẩn ra, gương mặt hơi đỏ lên. Sau khi tỉnh táo lại vội vàng hỏi: “Anh tìm ai?”

Kí túc xá này chỉ có cô ta và Tiêu Tam Muội ở, chẳng lẽ vị đồng chí này đến tìm Tiêu Tam Muội?

“Tôi tìm Tam Muội.”

Cô gái kia vừa nghe quả nhiên là đến tìm Tam Muội, khóe miệng hơi hạ xuống. Không hiểu ra một đồng chí nam tuấn tú như vậy sao lại đến tìm con nhóc nông thôn Tiêu Tam Muội kia.

Giọng điệu phai nhạt đi một chút: “Cô ta đi tắm rồi.” Lúc nhìn Vương Vệ lại không kìm được mềm giọng: “Hay là...anh vào trong đợi cô ta đi.”

Tiêu Hiểu đứng sau lưng Vương Vệ, cơ thể cao lớn của anh che chắn toàn bộ cơ thể cô. Vương Vệ nghe vậy quay đầu nhìn Tiêu Hiểu, Tiêu Hiểu lên tiếng: “Vậy thì vào trong thôi.”

Cô gái bên trong lúc này mới nhìn thấy Tiêu Hiểu, nụ cười cứng lại: “Cô là?”

Tiêu Hiểu cười híp mắt: “Tôi là chị gái của Tam Muội, anh ấy là chồng tôi.”

“Anh...kết hôn rồi?” Vẻ mặt cô gái kia tràn đầy kinh ngạc và thất vọng. Sau khi tỉnh táo vội vàng bổ sung thêm: “Ý tôi là trông hai người trẻ như vậy, không ngờ rằng lại kết hôn sớm đến thế.”

“Vào đi.” Lần này vẻ mặt cô ta phai nhạt đi rất nhiều: “Đây là giường của Tam Muội, hai người ngồi lên giường cô ta đợi là được.” Nói xong cô ta kéo ghế ra ngồi vào một bên khác không nhìn Vương Vệ và Tiêu Hiểu nữa.

TBC

Đồng chí nam đẹp trai như vậy mà lại kết hôn sớm rồi, thật là đáng tiếc.

Trong phòng chỉ có một cái ghế và một cái tủ sách, cô gái kia đã ngồi ghế rồi, Tiêu Hiểu và Vương Vệ không còn cách nào chỉ có thể ngồi lên giường của Tam Muội. Chăn trên giường Tam Muội đều là chắp vá, trên giường cô gái đối diện kia lại là chăn gối mới tinh.

Vương Vệ đặt hộp cơm chứa sủi cảo lên chiếc tủ bên cạnh giường của Tam Muội, vừa chờ Tam Muội vừa nghịch nghịch ngón tay của Tiêu Hiểu, nhỏ giọng nói chuyện với cô.

Giọng nói của anh trầm thấp, trông có vẻ lạnh lùng như băng, nhưng lúc nói chuyện lại vô cùng dịu dàng, khiến cô gái đối diện nghe mà vành tai đỏ lên.

Mùi thơm của sủi cảo trong hộp cơm dần dần lan ra, ban đầu còn chưa rõ ràng, nhưng sau đó dường như lan ra tràn ngập cả căn phòng, khiến cô gái đối diện kia không kìm được nuốt nước miếng một cái.

Cô ta vùi đầu chịu đựng, trong lòng thầm cảnh cáo điều kiện gia đình của mình tốt như vậy, có thứ gì là chưa từng ăn qua? Thứ này chẳng qua là có mùi thơm mà thôi...

“Chị hai, anh rể, sao hai người lại đến đây?” Tiêu Tam Muội xõa mái tóc còn ướt đi vào trong kí túc xá, nhìn thấy Tiêu Hiểu và Vương Vệ đang ngồi trên giường của mình. Lập tức mừng rỡ kêu thành tiếng.

Cô ấy vốn định đi tìm Tiêu Hiểu, nhưng cô ấy vừa mới vào phân xưởng, vẫn chưa làm việc quen tay, làm việc cả ngày không hề thoải mái nên muốn đi tắm từ sớm rồi đi ngủ.

Tiêu Hiểu chỉ vào sủi cảo ở trên tủ: “Anh rể của em gói sủi cảo, anh chị mang đến cho em một ít. Mau lau khô tóc đi, đừng để bị cảm.” Trước kia những chuyện thế này đều là do người máy gia đình xử lý cho cô, bản thân cô không có khái niệm gì. Sau khi đến đây đều do Vương Vệ lo cho, mỗi lần tắm xong anh đều lau khô tóc giúp cô, hơn nữa còn liên tục dặn dò. Dặn nhiều rồi, cô cũng nhớ được, tắm xong là phải lau khô tóc.

Tiêu Tam Muội vui vẻ đáp: “Anh chị đã ăn chưa?”

“Ăn rồi, để lại cho em đấy.”

Mùi thơm khơi dậy cơm thèm ăn của Tam Muội, cô ấy vội vàng lau xong tóc của mình, sau đó không nhịn được mà mở hộp cơm ra.

Nắp hộp vừa mở ra, mùi thơm tích trữ bên trong lập tức bị thả ra ngoài. Cô gái đối diện ngửi thấy hai mắt liền đỏ lên. Thơm quá, cô ta thực sự muốn ăn...

Không, cô ta tuyệt đối không ăn đồ ăn của Tiêu Tam Muội.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 166: Chương 166



“Ôi, ngon quá. Tay nghề của anh rể tốt thật đấy. Em thấy còn tốt hơn tay nghề của những đầu bếp trong các tiệm cơm quốc doanh kia nhiều.” Tam Muội cắn một miếng sủi cảo, nhất thời thỏa mãn cười híp mắt.

“Cô từng đến tiệm cơm quốc doanh rồi sao?” Cô gái đối diện nghe vậy, không nhịn được châm chọc: “Chỉ là sủi cảo mà thôi, nhìn dáng vẻ của cô, cũng đúng, cô từ nông thôn ra, đâu được ăn thứ gì tốt. Còn nói ngon hơn đồ ăn trong tiệm cơm quốc doanh, đúng là nực cười.”

Căn phòng này vốn chỉ có một mình cô ta ở, bây giờ bỗng nhiên có thêm Tiêu Tam Muội, hơn nữa còn là từ nông thôn ra, cô ta cảm thấy bực bội, nhìn Tiêu Tam Muội thế nào cũng không thấy vừa mắt.

Tiêu Tam Muội cũng không phải người dễ bị bắt nạt, vừa chuyển vào đã nhận ra cô gái này không thích mình, đã có vài lần đáp trả lúc ngoài sáng lúc trong tối.

Cô ấy nghe cô gái kia nói vậy, nhất thời nổi giận: “Lý Tiểu Như, chuyện này liên quan gì đến cô? Tôi khen anh rể tôi tay nghề tốt, cảm thấy sủi cảo ngon làm phiền cô rồi à?” Cô ấy không nhắc đến chuyện tiệm cơm quốc doanh, dù sao cô ấy cũng thực sự chưa từng đến đó. Có điều nghĩ rằng mọi người đều khen tiệm cơm quốc doanh, cô ấy cảm thấy tay nghề của Vương Vệ rất tốt nên thuận miệng đem ra so sánh.

Lý Tiểu Như hừ lạnh: “Tôi chỉ không nhìn nổi cô khoác lác, bản thân không có kiến thức mà còn muốn nói ra, cô từng đến tiệm cơm quốc doanh rồi sao?”

“Chưa từng đi thì đã làm sao? Tôi nói tay nghề của anh rể tôi tốt hơn đầu bếp của tiệm cơm quốc doanh đấy, cô quản được à?” Tam Muội không hề chịu thua.

Lý Tiểu Như cười châm chọc: “Tôi biết ngay là cô giở trò, bỏ đi, tôi không so với kiến thức nhà quê của cô.”

Tiêu Tam Muội cũng hừ lạnh một tiếng: “Cô là người thành phố thì giỏi lắm à? Làm như tôi muốn nói chuyện với cô vậy.”

Toàn bộ quá trình Tiêu Hiểu chỉ nhìn mà không xen vào, đợi Tam Muội ăn xong sủi cảo rồi mới cầm cái hộp cùng Vương Vệ. Tam Muội tiễn bọn họ ra, Tiêu Hiểu hỏi chuyện của Lý Tiểu Như.

Tam Muội bĩu môi: “Căn phòng này vốn do cô ta ở một mình, em vào ở cô ta nhìn em chỗ nào cũng không vừa ý. Nghe nói ba cô ta là một trong những chủ nhiệm trong nhà máy, xem thường em là người nông thôn.” Sợ Tiêu Hiểu lo lắng, cô ấy vội vàng nói: “Chị hai, chị đừng lo lắng, một cô nhóc mà thôi, em vẫn ứng phó được.”

Tiêu Hiểu bị chọc cười, làm như bản thân cô ấy không phải là cô nhóc vậy.

Suốt cả quá trình Vương Vệ không hề lên tiếng, chỉ cần không liên quan đến Tiêu Hiểu, người khác tranh chấp thế nào anh không có hứng thú quản. Cho dù Tam Muội là em gái của Tiêu Hiểu cũng như vậy.

Đợi Tiêu Hiểu và Vương Vệ đi rồi, Tam Muội đẩy cửa vào phòng, ngồi lên giường bắt đầu dọn dẹp.

Lý Tiểu Như ở bên kia cắn môi, gọi một tiếng: “Người vừa nãy là anh rể của cô?”

Tiêu Tam Muội ngẩng đầu lên lạnh nhạt nhìn cô ta: “Thì sao?”

Sắc mặt Lý Tiểu Như có chút không được tự nhiên, nhỏ giọng nói: “Tôi thấy chị hai cô trông cũng bình thường, sao anh rể cô lại vừa ý cô ta chứ?”

“Cô nói gì?” Lời này khiến Tiêu Tam Muội nổi giận, bỗng nhiên ném cái lược trong tay lên giường: “Cô có ý gì? Chị hai tôi làm sao? Chị ấy như vậy mà còn coi là không xinh đẹp?”

Lý Tiểu Như bĩu môi: “Đẹp chỗ nào chứ?” Thực ra là xinh đẹp, ban đầu nhìn không cảm thấy xinh, nhưng nhìn lâu rồi lại khiến người ta không dời mắt được. Lý Tiểu Như chỉ cảm thấy trong lòng ghen tị. Cô ta bị gương mặt của Vương Vệ làm cho mê mẩn, từ nhỏ lại được nuông chiều mà lớn, trước nay chưa từng biết che giấu tâm tư.

Tiêu Tam Muội trả lời cô ta một câu: “Cô bị mù à?”

“Cô dám nói tôi mù?” Lý Tiểu Như không dám tin nhìn Tiêu Tam Muội. Những người xung quanh cô ta đều nâng niu cô ta, chiều chuộng cô ta, đồng nghiệp trong phòng làm việc cũng không ai dám đắc tội cô ta.

“Cô mắt mù còn không để người ta nói à? Chị hai tôi không xinh đẹp, chẳng lẽ cô cảm thấy cô xinh đẹp?” Tiêu Tam Muội nói xong bỗng nhiên ngừng lại, nghi hoặc nhìn Lý Tiểu Như: “Có phải cô vừa ý anh rể tôi, cố ý ở đây ghen tị đúng không?”

“Cô...cô nói bậy.” Lý Tiểu Như bị nói trúng tâm tư, vừa nóng nảy vừa tức giận.

Thấy cô ta như vậy, Tiêu Tam Muội lại càng xác nhận.

TBC

“Tôi đã nói mà, chị hai tôi và cô mới gặp nhau lần đầu, cô đã gây phiền phức cho chị ấy. Lý Tiểu Như, cô có liêm sỉ hay không hả? Anh rể tôi đã kết hôn với chị hai tôi rồi, anh ấy rất thích chị hai tôi, tôi khuyên cô đừng có tâm tư gì không nên có. Nếu không tôi sẽ vạch trần chuyện này ra, để mọi người xem xem da mặt cô rốt cuộc dày đến mức nào.”

Tiêu Tam Muội lập tức nổi lên lòng cảnh giác, cảnh cáo Lý Tiểu Như.

“Cô dám vu oan tôi? Anh rể cô chẳng qua là một người từ nông thôn đến, tôi sẽ vừa ý anh ta sao?” Lý Tiểu Như cố ý ra vẻ khinh miệt phủ nhận.

Tiêu Tam Muội bình tĩnh nhìn cô ta: “Tốt nhất là không phải, tôi sẽ theo dõi cô thật kĩ, đừng có mà lại gần anh rể tôi.”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 167: Chương 167



Lý Tiểu Như nặng nề hừ một tiếng: “Cô tưởng rằng mình là ai, tôi cũng đến lượt cô canh chừng à?”

Tiêu Tam Muội ngồi lên giường, tiếp tục chải đầu: “Nếu như cô không có tâm tư gì với anh rể tôi, tôi ăn no rửng mỡ mà đi canh chừng cô chắc? Tưởng rằng mình là người gặp người yêu chắc.”

“Tiêu Tam Muội, cô...” Người trong nhà máy hoặc là nịnh nọt cô ta, hoặc là nể mặt ba cô ta, chưa từng có ai nói chuyện với Lý Tiểu Như như vậy. Lý Tiểu Như chỉ vào Tiêu Tam Muội tức giận run lẩy bẩy.

Tiêu Tam Muội âm thầm trừng mắt, hong khô tóc xong liền đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Lý Tiểu Như thức dậy cố ý gây ra tiếng động rất lớn, trong phòng vang lên từng âm thanh bình bịch. Tam Muội dụi mắt một cái, đứng dậy hoạt động chân tay một chút, lập tức tỉnh táo trở lại.

Cô ấy biết rằng Lý Tiểu Như cố ý làm vậy để làm cô ấy tỉnh giấc. Có điều cô ấy vốn thường xuyên dậy sớm. Ngược lại, Lý Tiểu Như mỗi ngày đều ngủ đến thời gian đi làm mới vội vàng thức dậy.

Có một người gọi dậy miễn phí cũng không tệ.

Thấy động tác của mình không hề quấy nhiễu được Tiêu Tam Muội, Lý Tiểu Như âm thầm nghiến răng nghiến lợi: Người này đáng ghét như vậy, nhất định phải đuổi cô ta ra ngoài, còn ở chung với cô ta thêm nữa mình sẽ bị ép đến phát điên.

Hai người một trước một sau ra khỏi kí túc xá, Tiêu Tam Muội muốn đến phân xưởng, Lý Tiểu Như thì đến phòng làm việc, có điều hai người đi cùng một hướng. Lý Tiểu Như nhìn theo bóng lưng của Tiêu Tam Muội, càng nhìn càng cảm thấy ghét.

“Tam Muội...”

“Anh rể.” Tiêu Tam Muội vừa quay đầu liền nhìn thấy Vương Vệ đi đến.

Vương Vệ đưa cho Tiêu Tam Muội một túi sủi cảo: “Tối hôm qua vẫn chưa ăn hết, sáng sớm hôm nay anh hấp lên hết rồi, chị hai em bảo anh mang đi cho em.”

Tiêu Tam Muội vội vàng nhận lấy, ngửi một chút rồi lộ vẻ say mê: “Cảm ơn anh rể.”

Vương Vệ gật đầu, xoay người chuẩn bị rời đi.

“Đồng chí Vương.” Anh vừa mới quay người, Lý Tiểu Như bỗng nhiên lên tiếng gọi anh.

Tiêu Tam Muội vừa nghe thấy cô ta gọi Vương Vệ, lập tức quay người lại, nhìn chằm chằm vào cô ta.

Bị Tiêu Tam Muội dùng ánh mắt như muốn đ.â.m xuyên qua cơ thể để nhìn mình, Lý Tiểu Như nuốt nước miếng một cái, lời đến miệng lại biến thành: “Không có gì, tôi muốn nói là sủi cảo ở tiệm cơm quốc doanh làm chắc chắn là ngon hơn sủi cảo của chị gái Tiêu Tam Muội, có thời gian anh có thể đi ăn thử xem.”

Cô ta vốn định nói rằng nếu như Vương Vệ thích ăn sủi cảo, cô ta có thể mời anh đi tiệm cơm quốc doanh.

Cũng may ánh mắt như có sự thật của Tiêu Tam Muội khiến cô ta nhớ ra rằng đây là đang ở trước mặt mọi người, miễn cưỡng nói sang một kiểu khác.

TBC

Vương Vệ lạnh nhạt nhìn Lý Tiểu Như: Đây là thứ gì vậy? Cười nhạo bọn họ không ăn được đồ ăn của tiệm cơm quốc doanh sao? Tối hôm qua nói Tam Muội còn chưa đủ, bây giờ còn nói đến bản thân anh rồi?

“Tôi thích ăn món gì còn cần cô đến quản sao?” Vương Vệ dùng ánh mắt như đang nhìn một kẻ thiểu năng trí tuệ nhìn Lý Tiểu Như một cái rồi rời đi.

Tiêu Tam Muội đang xách sủi cảo, nghe xong lập tức bật cười.

“Cô cười cái gì?” Ánh mắt ghét bỏ của Vương Vệ thực sự quá rõ ràng, đây là lần đầu tiên Lý Tiểu Như muốn lấy lòng một người, bây giờ bị đối xử như vậy, nhất thời cảm thấy cực kỳ ấm ức, nhưng Tiêu Tam Muội lại còn ở bên cạnh cười.

“Cười cái gì? Cười cô da mặt dày. Tối hôm qua cô đã nói thế nào?” Tiêu Tam Muội cuối cùng cũng không nói trắng ra, dù sao cũng là ở trước mặt mọi người, cô ấy cũng không muốn tùy tiện hủy đi danh tiếng của Lý Tiểu Như.

“Tôi làm sao?” Lý Tiểu Như cứng cổ, chột dạ nhìn đi chỗ khác.

Tiêu Tam Muội đi đến gần Lý Tiểu Như, thấp giọng nói: “Cái sự nịnh nọt này của cô e là đặt nhầm chỗ rồi. Ở nhà chị hai tôi, luôn là anh rể tôi nấu cơm, anh rể tôi không nỡ để chị hai tôi động vào dù chỉ là một đầu ngón tay. Cô đấy, thứ nhất là không xinh bằng chị hai tôi, thứ hai là tính cách không tốt bằng chị hai tôi, thứ ba là còn không thông minh bằng chị ấy, cô dựa vào cái gì mà sáp đến gần anh rể tôi? Nhớ kỹ, tôi vẫn sẽ canh chừng cô.” Cô ấy nhất định sẽ canh chừng con nhóc Lý Tiểu Như không biết xấu hổ này cho thật kỹ, để cô ta không có cơ hội đến gần anh rể và chị hai.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 168: Chương 168



“Cô nói bậy, tôi không có tâm tư đó.” Lý Tiểu Như chột dạ, dậm chân một cái rồi chạy đi. Vừa chạy vừa cảm thấy tức giận, Tiêu Hiểu xinh đẹp hơn cô ta, cô ta cũng miễn cưỡng thừa nhận. Nhưng tính cách tốt hơn cô ta? Thông minh hơn cô ta? Lý Tiểu Như khịt mũi coi thường hành vi nhắm mắt nói láo của Tiêu Tam Muội. Một con nhóc quê mùa thì có thể thông minh được bao nhiêu?

Buổi sáng lúc ở phòng làm việc, Lý Tiểu Như âm thầm mắng Tiêu Tam Muội trong lòng gần chết. Sau đó gương mặt của Vương Vệ không ngừng hiện lên trong đầu cô ta.

Càng nghĩ càng cảm thấy khiến người ta si mê.

Khó khăn lắm mới đợi đến lúc ăn cơm buổi trưa. Lý Tiểu Như vội vàng đi đến nhà ăn, cô ta lấy cơm xong không đi mà lại nhìn khắp xung quanh.

Sau lưng truyền đến một giọng nói âm trầm: “Cô đang nhìn ai?”

Lý Tiểu Như sợ hết hồn, kêu lên một tiếng ‘mẹ ơi’, quay đầu lại, phát hiện ra lại là Tiêu Tam Muội.

“Lại là cô.” Lý Tiểu Như tức đến sắp phát điên. Con nhóc c.h.ế.t tiệt này sao lại âm hồn không tan đến như vậy chứ?

Tiêu Tam Muội xụ mặt nhìn cô ta: “Không phải tôi thì là ai? Tôi đã nói là tôi sẽ canh chừng cô, cô cũng đừng nghĩ sẽ có cơ hội làm chuyện gì.”

“Đồ điên, tôi nhất định sẽ đuổi cô ra khỏi kí túc xá.” Lý Tiểu Như chỉ vào Tiêu Tam Muội tức giận nói.

“Nhà máy này cũng không phải là của cô, cô tưởng rằng mình nói cái gì thì là cái đó sao?” Tiêu Tam Muội bưng cơm bình tĩnh đi qua bên cạnh Lý Tiểu Như.

Bàn tay đang cầm bát của Lý Tiểu Như siết chặt.

Tối hôm đó cô ta quay về tìm ba mình: “Ba, ba đuổi con nhóc quê mùa trong kí túc xá kia ra ngoài đi, con không muốn ở chung với cô ta.”

Chủ nhiệm Lý sớm đã quen với sự ngang ngược vô lý của Lý Tiểu Như, nghe vậy bất đắc dĩ nhìn cô ta: “Lại làm sao vậy? Con cũng đừng có suốt ngày bắt nạt người ta.”

Lý Tiểu Như ở chỗ Tiêu Tam Muội bị chọc tức, không ngờ rằng ba ruột còn tưởng rằng cô ta bắt nạt người khác, nhất thời hét lên thành tiếng: “Ai bắt nạt ai chứ? Con gái ba mới là người bị bắt nạt đó. Nếu như ba không đuổi cô ta ra ngoài, vậy thì con sẽ đi, con sẽ không quay lại nữa.”

“Được thôi!” Chủ nhiệm Lý không chịu nổi phiền phức này: “Con làm loạn đủ chưa?” Lý Tiểu Như bắt nạt người khác ông ta còn tin, người khác bắt nạt con gái ông ta? Người ngoài chỉ cần nói hơi nặng lời với con bé này một chút, con bé sẽ hận không thể muốn sống muốn chết. Nếu thực sự bị bắt nạt, chắc chắn sẽ không thể chỉ ồn ào vài câu.

TBC

“Con thật sự tưởng rằng nhà máy này là của nhà chúng ta sao? Tiểu Như, ba con chỉ là một chủ nhiệm, không phải là xưởng trưởng. Hơn nữa, con cũng phải thông cảm cho ba, cô gái ở cùng kí túc xá với con là do huyện trưởng đích thân sắp xếp vào đó, con muốn ba đi đối nghịch với huyện trưởng sao?” Chủ nhiệm Lý thấy Lý Tiểu Như bị mình hét đến sắp khóc, vội vàng mềm giọng nói sự thật, nói lý với cô ta.

“Con mặc kệ, con cứ muốn đuổi con nhóc kia ra ngoài. Con không muốn ở chung với cô ta nữa.” Tiêu Tam Muội biết được tâm tư của cô ta, Lý Tiểu Như quyết tâm nhất định phải đuổi cô ấy ra ngoài.

Trong lúc Lý Tiểu Như đang đấu trí đấu dũng với ba mình, Tiêu Tam Muội cũng đi đến phòng của hai vợ chồng Tiêu Hiểu.

Vương Vệ bảo hai chị em họ vào phòng nói chuyện, còn anh thì đeo tạp dề lên bắt đầu nấu cơm.

Tiêu Tam Muội liếc mắt nhìn Vương Vệ, lúc này mới kéo Tiêu Hiểu vào phòng ngủ.

“Em làm gì thế, lại còn bí mật như vậy?” Tiêu Hiểu nhìn dáng vẻ lén la lén lút của cô ấy liền muốn cười.

Tiêu Tam Muội thấy chị hai của mình vẫn còn cười được, thở dài một tiếng: “Chị còn cười, chồng chị sắp bị người khác cướp mất rồi đấy.” Nói xong cô ấy kể hết đầu đuôi ngọn ngành chuyện của Lý Tiểu Như ra.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 169: Chương 169



Tiêu Hiểu nghe xong, ồ một tiếng: “Anh rể em đẹp trai, có người thích anh ấy chẳng phải chuyện bình thường sao?”

“Chị hai à.” Tiêu Tam Muội thấy Tiêu Hiểu coi nhẹ, vội vàng nói: “Sao chị vẫn không để trong lòng vậy? Cũng chính vì anh rể đẹp trai, nhiều người thích anh ấy nên chị mới càng phải giữ anh ấy thật chặt đó.”

Tiêu Hiểu nghe xong, đầu tiên là cười, sau đó đắc ý nói: “Chuyện này em yên tâm đi, người khác không cướp nổi anh rể em. Em nhìn chị xem, vừa xinh đẹp lại vừa thông minh, anh rể em cũng đâu có bị mù.”

Tiêu Tam Muội nghe xong nghẹn họng, cô ấy không biết Tiêu Hiểu đang cố ý trêu chọc mình, tưởng rằng Tiêu Hiểu nghĩ như vậy thật. Cô ấy hít sâu một hơi: “Được rồi, em biết chị xinh đẹp thông minh, nhưng em vẫn cảm thấy chị nên lưu tâm những chuyện này. Đừng để đến lúc người khác đào góc tường rồi thì không kịp nữa.” Đúng là hoàng đế không gấp thái giám đã vội, tức c.h.ế.t mất.

“Không phải còn có em sao?” Tiêu Hiểu sáp lại gần cô ấy: “Em giúp chị canh chừng, xem xem ai có ý với anh rể em, em cứ nói với chị. Hai chị em chúng ta đồng tâm hiệp lực.”

Bỗng nhiên bị Tiêu Hiểu ủy thác cho một trách nhiệm nặng nề như vậy, Tiêu Tam Muội hít sâu vào một hơi, sau đó trịnh trọng gật đầu: “Chị yên tâm, em tuyệt đối sẽ không để anh rể bị người khác cướp đi.”

Tiêu Hiểu cười sắp ngất, sao trước kia cô không biết cô nhóc này dễ trêu chọc như vậy chứ. Cô xoa xoa đầu Tiêu Tam Muội, nhịn cười nói: “Ừ, vậy chị hai sẽ dựa vào em.”

“Ăn cơm thôi.”

Vương Vệ ở trong phòng khách gọi vào.

Nói chuyện gì mà lâu như vậy chứ?

Vương Vệ bám vào khung cửa nhìn vào, thấy Tiêu Hiểu đang xoa đầu Tiêu Tam Muội cười cười, sắc mặt nhất thời tối sầm.

Trên bàn, Tiêu Hiểu và Vương Vệ liên tục gắp thức ăn cho đối phương, thỉnh thoảng còn ghé sát vào nhau nói gì đó.

Cơm trên bàn có ngon hơn đi chăng nữa, Tiêu Tam Muội cũng cảm thấy có chút không dễ tiêu hóa.

“Đúng rồi Tam Muội, nếu như sau này em có thời gian vào buổi tối thì cứ qua đây đi. Chị sẽ dạy thêm cho em và anh rể em.” Tiêu Hiểu nuốt xuống miếng thịt mà Vương Vệ đút cho cô rồi nói với Tiêu Tam Muội.

“Dạy thêm? Dạy thêm cái gì?” Tiêu Tam Muội kinh ngạc. Thật ra cô ấy rất thích học tập, nhưng lại không có điều kiện. Học đến lớp hai liền thôi học.

“Chị nghe Tưởng Văn Văn nói có thể sẽ khôi phục việc thi đại học, em học theo chị, sau này cũng dễ thi hơn.” Tiêu Hiểu vừa cho Vương Vệ một ánh mắt, nũng nịu không muốn ăn nữa, vừa tùy ý nói.

“Ăn.” Vương Vệ trừng cô một cái, dùng đũa gắp mì sợi trong bát của Tiêu Hiểu lên trực tiếp đút đến bên miệng cô.

Trong miệng Tiêu Hiểu chứa mì sợi, hai bên má cũng phồng lên.

Giống như con chuột con vậy, Vương Vệ không nhịn được chọt chọt vào.

Tiêu Tam Muội cố gắng coi như không thấy cẩu lương mà Tiêu Hiểu và Vương Vệ rải cho mình, sốt ruột hỏi Tiêu Hiểu: “Chắc chắn không? Sao Tưởng Văn Văn lại nói chuyện quan trọng như vậy cho chị nghe chứ?” Không phải Tưởng Văn Văn cũng thích anh rể của cô ấy sao? Vậy cô ta nên ghét chị hai mới đúng, sao có thể tiết lộ thông tin quan trọng như vậy cho chị hai?

“Có lẽ là do cô ta tốt bụng. Cô ta nói rằng nghe họ hàng trong thành phố nói. Cho dù có thật hay không, em cứ học trước cũng không sai.” Tiêu Hiểu chật vật nuốt mì xuống bụng, sợ Vương Vệ lại cho cô ăn thêm thứ gì, vội vàng quay đầu sang nhìn thẳng vào Tam Muội. Về chuyện cô gài bẫy Tưởng Văn Văn, Tiêu Hiểu không giải thích rõ ràng với Tam Muội.

Tiêu Tam Muội suy nghĩ một chút, điều này cũng đúng.

TBC

Có điều: “Chị hai, học phần của thi đại học chắc là rất khó. Không phải lúc đó chị cũng chỉ học đến lớp hai thôi sao? Chị dạy thêm cho em thế nào?”

“Học chứ sao. Chị cả ngày không có việc gì làm liền ra sức học, cảm thấy cũng không khó.” Tiêu Hiểu nói dối không hề chớp mắt.

Vương Vệ thấy cô nói dối không thay đổi sắc mặt, trong lòng cười nhạo một tiếng: Đồ lừa gạt.
 
Back
Top Bottom