Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão

Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 130: Chương 130



Mấy ngày nay bí thư Tần ở tại huyện Thành Khẩu, thuận tiện c*̃ng khảo sát những thôn khác, giống như thôn Tiểu Tiền, tình hình hạn hán đều rất nghiêm trọng. Ông ấy vừa lo lắng vừa ôm hy vọng nhỏ nhoi chờ đợi tình hình cỏ hút nước.

Lúc rời khỏi thôn Tiểu Tiền ông ấy đã nói: Chỉ cần cỏ hút nước bắt đầu mọc lên liền báo cáo đến huyện thành ngay lập tức.

Theo như ông ấy nghĩ, Tiêu Hiểu chắc chắn nói khoảng thời gian mười ngày cỏ hút nước liền có thể hoàn toàn trưởng thành, hiện tại đã đến ngày thứ năm, chí ít cũng hẳn đã mọc ra được một nửa rồi.

Một mực chờ đến đêm qua, vẫn không thấy người của thôn Tiểu Tiền đến báo cáo. Ông ấy không chờ đợi thêm được nữa, trời còn chưa sáng đã dẫn theo người vội tới thôn Tiểu Tiền.

Lúc đến cổng thôn của thôn Tiểu Tiền trời vừa mới sáng.

Lúc bị kế toán Từ gõ cửa gọi người, Vương Đức Thắng vừa mới ngủ dậy: "Đội trưởng, bí thư Tần và huyện trưởng lại tới, khẳng định là đến xem tình hình cỏ hút nước, nhưng trong ruộng không có một chút động tĩnh nào, cái này phải làm thế nào đây?"

Vương Đức Thắng hít một hơi: "Có thể làm thế nào? Cùng lắm thì chịu một trận phê bình.", hi vọng trong mắt của ông ta dần dần mai một.

Ngay từ đầu lý trí c*̃ng đã nói cho ông ta biết, lời của Tiêu Hiểu và Vương Vệ nói quá thiên phương dạ đàm, căn bản không thể nào tin. Nhưng mắt thấy nạn đói sắp đến, ông ta giống như là người đã bước một chân vào bờ vực bước đường cùng, một chút xíu hi vọng đều sẽ bắt lấy giống như ngọn cỏ cứu mạng.

TBC

Không thể lại có nạn đói nữa! Nghĩ đến thảm cảnh địa ngục những năm đói khổ đó, rất nhiều người trong thôn bị c.h.ế.t đói, cả người Vương Đức Thắng đều bị nỗi khủng hoảng tuyệt vọng bao vây.

Đêm qua ông ta luôn đợi ở trong ruộng đến tận nửa đêm, cầm bó đuốc dường như nằm rạp ra đất nhìn từng tấc một, chỉ hi vọng nhìn thấy những cây cỏ hút nước đó có thể giống lời Tiêu Hiểu nói, thật sự mọc mầm lên.

Nhưng không có, một chút động tĩnh cũng không có.

Vương Đức Thắng biết, chút hi vọng cuối cùng cũng tan vỡ.

"Đi thôi, đi đón nào." Mặc kệ như thế nào, những quan lớn này ông ta không thể trêu vào, năm nay thu hoạch có thể được một phần mười của năm trước đều là nhờ ông trời phù hộ, ông ta không dám đắc tội huyện trưởng, đến lúc đó ông ta còn phải tìm cách xin trên huyện giữ lại lương thực thu được năm nay, đó chính là mạng của cả thôn đó!

Hai người vừa bước đến nhà của Vương Đức Thắng, bí thư chi bộ cũng đã nhận được tin vội chạy tới đây.

Ông ta cười khổ một tiếng: "Đi thôi." Cỏ hút nước là hai người bọn họ lấy ra, bí thư Tần coi trọng cỏ hút nước như vậy, bây giờ lại thất bại, đến lúc đó ông ta và Vương Đức Thắng chắc chắn sẽ bị phê bình.

Tuy nhiên bây giờ đã chẳng quan tâm được nhiều như vậy, cỏ hút nước không mọc, đến lúc đó tất cả mọi người đều bị đói bụng, cũng không biết có thể chịu đựng được qua mùa đông năm nay hay không, mạng sắp không còn rồi, ai còn quan tâm bị phê bình hay không.

Bọn họ vội vàng đi tới cửa thôn, bí thư Tần gặp được bọn họ, không đợi huyện trưởng mở miệng, đã vội hỏi: "Thế nào? Cỏ hút nước đã mọc chưa?"

Vương Đức Thắng ngập ngừng, sắc mặt gian nan sầu khổ lúc này lại thêm tuyệt vọng, khó khăn mở miệng: "Bí thư Tần, xin lỗi, chúng tôi khiến ngài thất vọng rồi, cỏ hút nước không có động tĩnh."

Mặc dù biết đây mới là kết quả khả năng nhất, bí thư Tần vẫn không kìm được thất vọng, lòng nhanh chóng chùn xuống. Làm Bí thư Tỉnh ủy của một tỉnh, dựa theo chức quan ở cổ đại mà tính, ông ấy đã được xem như là đại tướng soái rồi.

Mỗi ngày phải xử lý nhiều công sự như vậy, tiếp xúc không ít đến chuyện quan trọng hàng đầu của quốc gia.

Ông ấy biết hiện tại Hoa Quốc vừa thành lập chưa được bao lâu yếu kém nhường nào, bên ngoài có cường quốc vây quanh, bên trong quốc gia và nhân dân gặp nạn đói. Nạn hạn hán năm nay còn nghiêm trọng hơn nhiều so với năm trước, mà tỉnh Bắc Tam lại là kho lương của Hoa Quốc, sẽ tạo thành tổn thất không thể lường được. Điều này đối với Hoa Quốc, đối quốc gia và nhân dân là đả kích nặng nề tới cỡ nào!

Quốc gia một mực đề xướng bài trừ phong kiến, là Bí thư Tỉnh ủy như ông ấy hiểu rõ nhất, nhưng bây giờ lại không nhịn được hướng lên trời khẩn cầu, khẩn cầu nó có thể nhanh chóng cho một trận mưa xuống, cứu hoa màu trong ruộng, cứu nhân dân Hoa Quốc.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 131: Chương 131



Người dân Hoa Quốc đã phải chịu rất nhiều gian khổ, chịu thử thách của chiến tranh b.o.m đạn, lãnh đạo hết lòng hết sức, chiến sĩ anh dũng hi sinh, không tiếc xương máu, nhân dân cần cù chịu khổ, vất vả thành lập Tân Hoa Quốc, tại sao ông trời lại đối xử nhẫn tâm với Hoa Quốc, với nhân dân của Hoa Quốc như vậy!

Bí thư Tần nội tâm rối ren, ngoài mặt lại cố gắng áp chế, người khác nhìn không ra suy nghĩ trong lòng của ông ấy, chỉ cảm thấy ánh mắt ông ấy dường như không sáng như vừa nãy nữa.

"Đi thôi, đã tới đây rồi, ít nhất phải đi xem một chút. Đồng chí Tiêu không phải nói sau mười ngày sao, hiện tại mới ngày thứ năm, có lẽ cỏ hút nước sẽ đột nhiên mọc ra vào ngày thứ mười thì sao.", bí thư Tần cất bước nói nhỏ, không biết là đang an ủi chính mình hay là đang an ủi người khác.

Thư ký của ông ấy lo lắng nhìn bí thư Tần, tuy bí thư Tần không nói, nhưng ông ta biết thật ra đáy lòng bí thư ôm hi vọng lớn đối với cỏ hút nước.

TBC

Lúc này ngay cả ông ta cũng không nhịn được oán trách đôi vợ chồng trẻ, nếu không phải bọn họ tin lời nói bậy, cũng sẽ không đến mức trao hy vọng cho bí thư Tần, rồi lại khiến ông ấy thất vọng.

Thư ký của bí thư chỉ là oán trách, còn ban lãnh đạo của huyện Thành Khẩu đã thầm oán hận Tiêu HiểuVương Vệ cùng với ban cán bộ của thôn Tiểu Tiền vì gây ra cho huyện rắc rối lớn đến vậy.

Nếu như chuyện này thành công, tất nhiên là một công lớn, cỏ hút nước được người dân của huyện Thành Khẩu phát hiện, bọn họ thân là lãnh đạo của huyện Thành Khẩu, trên lý lịch cũng sẽ thêm vào một nét đẹp, với thành tích này, nếu triển khai hoạt động tốt thì việc thăng tiến chẳng là vấn đề.

Nhưng hiện giờ cỏ hút nước không có tác dụng, bọn họ khiến cho bí thư Tần thất vọng, bí thư Tần sẽ không so đo với những thôn dân này, nhưng chắc chắn sẽ giảm hảo cảm đối với những người làm quan như bọn họ.

Vừa nghĩ tới sẽ liên luỵ đến con đường làm quan của mình, trong lòng nhóm người huyện trưởng liền quyết định, chờ sau khi bí thư Tần đi về, nhất định phải cho đám người của thôn Tiểu Tiền và cặp vợ chồng trẻ kia một bài học, ai kêu bọn họ hồ ngôn loạn ngữ, vô duyên vô cớ gây ra nhiều phong ba như vậy.

Cả thôn đều đang theo dõi chuyện cỏ hút nước, cha Tiêu trời còn chưa sáng đã dậy, ông ấy đi bờ sông múc nước, trên đường trở về đúng lúc trông thấy đoàn người bí thư Tần ở xa xa, ngầm trộm nghe được bọn họ trò chuyện.

Ông ấy vội vàng mang nước về nhà, ngồi ở trong sân ngẩn người.

Cỏ hút nước là Tiêu Hiểu và Vương Vệ lấy ra, nghe nói còn có quan lớn trong tỉnh tới quan tâm coi trọng, hiện tại cỏ hút nước không có tác dụng, vậy quan lớn kia há chẳng phải là khiển trách Tiêu Hiểu và Vương Vệ sao.

Tiêu Hiểu là con gái nhà họ Tiêu, Vương Vệ là con rể nhà ông ấy, bọn họ gặp xui xẻo, liệu có liên lụy tới nhà họ Tiêu hay không? Vậy Quốc Hưng thì sao, Quốc Hưng chẳng làm gì cả, dựa vào đâu cũng gặp xui xẻo theo bọn họ!

Mặc dù nhìn người cha Tiêu nhu nhược thật thà, thực ra trong lòng vẫn luôn nghĩ rất nhiều. Ông ấy ngồi trong sân càng nghĩ càng cảm thấy bản thân phân tích không sai.

Mẹ Tiêu ngủ dậy thấy dáng vẻ nhăn mặt cau mày của cha Tiêu, không nhịn được hỏi: “Ông nó, ông sao vậy?”

Cha Tiêu nhìn về phía mẹ Tiêu, tức giận quát: “Đều là con gái tốt bà sinh đấy.” Ông ấy nói ra nỗi lo của mình.

Mẹ Tiêu nghe xong cả người bắt đầu phát run: “Vậy làm sao bây giờ, Quốc Hưng của chúng ta chẳng lẽ sẽ bị chúng nó liên lụy hay sao?” bọn họ sẽ không bị liên lụy theo đấy chứ? Vậy tiền đồ sau này của Quốc Hưng kết thúc rồi sao!

Mẹ Tiêu chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, cả người xụi lơ trên mặt đất.

Hai người này bình thường nhát gan nhu nhược, nhưng một khi liên quan đến chuyện của Tiêu Quốc Hưng, liền lập tức trở nên lớn gan vô cùng, cũng coi như khắc hoạ chân thực của “tình cha như núi”.

Cha Tiêu đột nhiên đứng bật dậy: "Không được, chúng ta không thể để cho nha đầu c.h.ế.t tiệt Nhị Muội kia cùng đồ sói con liên lụy, chúng ta phải đi nói rõ ràng với những quan lớn đó, con nha đầu c.h.ế.t tiệt và đồ sói con kia không có quan hệ gì với chúng ta."

“Cha, cha muốn làm gì?” Tiêu Tam Muội mới ngủ dậy vừa đi ra khỏi phòng liền nghe được câu nói phẫn nộ bừng bừng này của cha Tiêu, thấy ông ấy sắp xông ra khỏi cửa, vội gọi lại.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 132: Chương 132



Cha Tiêu nhìn thấy mấy đứa con gái này liền tức giận, không thèm để ý tới Tiêu Tam Muội, kéo mẹ Tiêu rồi nói với bà ấy: “Chờ chút nữa đến trước mặt các quan lớn, bà liền khóc, khóc càng thảm càng tốt, nói rõ chuyện con nha đầu Nhị Muội với con rể đánh tôi...”

Tiêu Tam Muội trong lòng nhảy dựng, không thể tin nổi nhìn về phía cha Tiêu: “Cha muốn đi cáo trạng anh rể chị hai sao?”

TBC

Mắt cha Tiêu đỏ au có bộ dáng giống như muốn ăn thịt người: “Chúng nó đánh tao chẳng lẽ không phải thật? Tao nuôi được đứa con gái tốt, xúi giục chồng mình đánh cha ruột, nó không phải không nhận bọn tao à. Đúng lúc, tao bây giờ cũng không cần cái loại con gái như vậy, tao muốn nói với những quan lớn đó, nhà họ Tiêu chúng ta và con nha đầu c.h.ế.t tiệt đó đã không còn quan hệ, chúng nó đừng hòng liên lụy tới Quốc Hưng.”

“Không, cha không được đi, anh rể đánh cha vì nguyên nhân gì cha không biết sao? Cha còn có mặt mũi mà đi cáo trạng!” Tiêu Tam Muội bước lên phía trước gắng sức kéo cha Tiêu lại.

Nếu như là bình thường, những quan lớn kia nghe được nguyên nhân cụ thể, e là cũng sẽ không quản mấy chuyện gia đình như này. Nhưng hiện giờ chị hai và anh rể đưa ra cỏ hút nước lại không có tác dụng, những quan lớn đó chắc chắn cảm thấy bị chơi xỏ, nếu như lại nghe được chuyện chị hai và anh rể đánh cha....

Nếu như bọn họ tìm một lý do kéo chị hai và anh rể đi phê bình....

Tiêu Tam Muội run rẩy một trận, không dám nghĩ thêm nữa.

Cha Tiêu bị kéo vậy thì ra sức, một đạp đá văng Tiêu Tam Muội: “Chờ ông đây về rồi dạy dỗ mày sau.” Mấy món hàng thua lỗ này quả nhiên không nên nuôi.

“Cha....cha....”

Một đạp đó của cha Tiêu hoàn toàn không giảm nhẹ lực, Tiêu Tam Muội ôm bụng bị đạp trúng, đau không đứng dậy nổi.

“Chị ba, chị ba, chị sao vậy...”

Những em gái khác nghe được động tĩnh, thấy Tiêu Tam Muội nằm rạp ra đất, vội lo lắng tiến lên.

“Mau, mau đi nói cho chị hai với anh rể, cha mẹ muốn tới trước mặt các quan lớn tố cáo anh rể đánh ông ấy, mau lên...”

Cô ấy vẫn chưa biết bí thư Tần đã tới thôn, nghĩ muốn để anh rể đi ngăn cha Tiêu, đừng để ông ấy chạy lên huyện tố cáo là được.

Nhóm Tứ Muội nghe xong, lập tức lo lắng không thôi, bảo Lục Muội ở nhà, cô ấy với Ngũ Muội tựa như phát điên chạy về phía nhà Tiêu Hiểu.

Bên này cha Tiêu đã kéo theo mẹ Tiêu tới trước mặt bí thư Tần.

Hai người vừa đen vừa gầy, sắc mặt lo lắng lại sợ hãi, hoàn toàn phù hợp với hình tượng lão nông dân tầng lớp chót nhất của Hoa Quốc.

Bọn họ tới trước mặt bí thư Tần, liền bốp một tiếng song song quỳ xuống, sau đó lại dập đầu bôm bốp với bí thư Tần.

“Bác, bác, hai người đây là làm gì vậy, mau đứng lên, mau đứng lên....” ban đầu bí thư Tần sửng sốt, sau khi phản ứng lại liền lập tức kéo bọn họ dậy.

“....Lãnh đạo, chuyện cỏ hút nước là Nhị Muội và chồng của nó tự đề ra, tôi với mẹ nói một chút cũng không biết, không liên quan tới nhà họ Tiêu chúng tôi. Trước đây nó còn xúi giục chồng nó đánh tôi, nói không nhận hai ông bà già chúng tôi nữa. Chúng tôi không có đứa con gái này...”

Mới đầu cha Tiêu còn sợ hãi, run lẩy bẩy nói không hoàn chỉnh, nhưng vừa nghĩ tới Tiêu Quốc Hưng, liền ép bản thân nói cho xong bản nháp đã thầm nghĩ mấy lần ở trong lòng.

Mẹ Tiêu thì ở bên cạnh khóc hu hu.

Dáng vẻ này của đôi vợ chồng già thật sự trông rất đáng thương.

Huyện trưởng nghe xong mặt hiện ra phẫn nộ, vì để nâng cao ấn tượng trong lòng bí thư Tần, ông ta hóa thân thành vị quan tốt làm chủ cho nhân dân: “Cái gì, Tiêu Nhị Muội và Vương Vệ còn đánh bác? Hèn chi đưa ra cỏ hút nước để lừa gạt mọi người, hóa ra là đức hạnh như vậy, bác, bác yên tâm, loại hậu bối ngỗ nghịch bất hiếu như vậy, chúng tôi thân làm công bộc cho nhân dân, chắc chắn sẽ giáo dục bọn họ tử tế, để cho bọn họ nhận thức được sai lầm.”

Cha Tiêu run rẩy nói cảm ơn liên tục, trông càng thêm đáng thương. Thực ra ông ta nghĩ thấy mà sợ, nhưng vì Tiêu Quốc Hưng ông ấy có thể giơ cuốc đánh người, cũng có thể xông tới trước mặt nhân vật lớn mà bình thường gặp đầu cũng không dám ngẩng lên để cáo trạng, hiện giờ lý trí vừa trở lại, liền thấy sợ.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 133: Chương 133



Bí thư Tần nhàn nhạt nhìn huyện trưởng một cái: “Chuyện cỏ hút nước còn chưa có kết luận, dù đến cuối không hiệu quả, cũng không trể trách hai đồng chí đó được. Bọn họ cũng là có lòng tốt.”

“Đúng, đúng, bí thư ngài nói đúng...” huyện trưởng vội thay đổi chủ đề.

“Còn về chuyện hai đồng chí đó đánh người, chờ điều tra rõ ràng rồi nói tiếp.” Ông ấy rất có hảo cảm với Tiêu Hiểu và Vương Vệ, cảm thấy bọn họ không phải là người vô duyên vô cớ liền đánh người già.

Chuyện cha Tiêu và mẹ Tiêu chặn bí thư Tần lại để cáo trạng lập tức truyền đến toàn bộ đội sản xuất, người vây xem càng ngày càng nhiều.

Nhóm người nhà họ Vương cũng nằm trong đám người vây xem.

Vương Quyên đỡ mẹ Vương, nghe thấy cha Tiêu và mẹ Tiêu, vội nói: “Tôi đã bảo tính khí nóng nảy đó của chú tư chắc chắn chẳng làm được điều gì tốt lành mà, nó ở nhà họ Vương động tay thì chớ, bây giờ còn đánh cả người già, giờ thì tốt rồi, rước họa vào thân chưa.” Không hề che giấu chính mình cười trên nỗi đau của người khác chút nào.

Không sai, Vương Quyên lại về nhà mẹ đẻ, hơn nữa lần này còn là tới lấy lương thực.

Bởi vì lương thực càng ngày càng eo hẹp, người ăn lương cung ứng ở thành phố hiện tại mỗi tháng số lương thực được nhận mang về nhà ít đến đáng thương, vốn dĩ cô ta muốn lấy từ nhà họ Vương bảy mươi cân lương thực, ăn tiết kiệm một chút, cộng với lương cung ứng mỗi tháng của Trần Gia Minh, miễn cưỡng cũng đủ.

Nhưng nhà anh cả của Trần Gia Minh đông người, hai vợ chồng sinh năm người con, hiện giờ đang là tuổi ăn cơm, đứa nào đứa nấy đều ăn nhiều, mẹ Trần bảo nhà bọn họ san sẻ cho nhà anh cả một chút, chờ qua khó khăn này liền trả lại.

TBC

Đương nhiên Vương Quyên không đồng ý, nhưng Trần Gia Minh ép buộc, mẹ Trần cha Trần ép buộc, lại dùng danh ngạch hoạt động trong nhà máy dụ dỗ cô ta, đến cuối, vẫn là chia một nửa lương thực cho nhà anh cả Trần.

Lương thực trong nhà ít đi, trong lòng Vương Quyên liền lo lắng, Trần Gia Minh cũng nói bóng nói gió, dẫu biết rõ đây là một trận ác chiến, Vương Quyên vẫn là trở về.

Chập tối hôm qua cô ta đến nhà họ Vương, mọi người đều đang thảo luận về chuyện cỏ hút nước, cô ta cũng biết được đại khái, cỏ hút nước không có tác dụng, Tiêu Hiểu và Vương Vệ coi như là gây họa, trong lòng cô ta khỏi phải nói có bao nhiêu vui sướng.

Hôm nay lại nhìn thấy một màn náo nhiệt như vậy, liền càng thêm thấy vui khi người gặp họa.

Tiêu Hiểu và Vương Vệ cũng nhận được thông báo của Tứ Muội.

So với sự lo lắng của các cô ấy, Tiêu Hiểu và Vương Vệ ngược lại chẳng lo chút nào, cha Tiêu đã chắc chắn cỏ hút nước không có tác dụng, mới dám đi ra cáo trạng. Nhưng tự bọn họ biết, cỏ hút nước nhất định sẽ mọc lên, hơn nữa sẽ phát huy tác dụng lớn trong nạn hạn hán. Công lao lớn như vậy, cha Tiêu tố cáo chút xíu tội đó chẳng tính là gì.

Vốn dĩ Tiêu Hiểu đã muốn thoát ly quan hệ với nhà họ Tiêu, dù chính cô nói không nhận nữa, nhưng sự thật thân thể này là con gái của cha mẹ Tiêu lại không thể nào thoát được. Hiện giờ cha Tiêu náo như vậy, vừa hay, bớt việc cho cô và Vương Vệ.

Khi bọn họ tới, bí thư Tần đã bảo người kéo cha Tiêu và mẹ Tiêu đi rồi.

Bí thư Tần hiện tại tâm tâm niệm niệm đều là chuyện cỏ hút nước, trông thấy Tiêu Hiểu và Vương Vệ liền mở miệng hỏi: “tôi nghe đội trưởng Vương nói cỏ hút nước vẫn chưa bắt đầu mọc mầm, hai vị đồng chí, hai người là người đầu tiên phát hiện ra loại cỏ này, hai người cảm thấy về sau còn có hy vọng không....”

Còn có hy vọng không? Bí thư Tần hỏi vậy, không phải là không muốn cho chính mình một hy vọng.

“Đội trưởng, đội trưởng, mọc lên rồi, mọc lên rồi, cỏ hút nước mọc mầm rồi!!!!” bí thư Tần vừa hỏi xong, một tiếng kêu lớn mừng rỡ như điên đột nhiên truyền tới.

Mọi người vừa nhìn, liền thấy thợ hồ Trương vừa chạy vừa hô lớn, ông ta chạy cực nhanh, giày cỏ trên chân đều rơi đi một chiếc, kích động đến khuôn mặt đỏ bừng, nước mắt rơi đầy mặt: “Mọc lên rồi, mọc lên rồi, ha ha ha ha, đang nhả nước rồi, có nước rồi!!!”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 134: Chương 134



“Cái gì, thật sự mọc lên rồi sao?” tẩu thuốc của Vương Đức Thắng lạch cạch rơi trên mặt đất, ông ta đẩy mọi người ra túm lấy thợ hồ Trương. Gắt gao nhìn chằm chằm vào thợ hồ Trương, môi bắt đầu run rẩy kịch liệt, gân xanh bị thương từng cái nổi lên dữ tợn, có thể thấy ông ta dùng bao nhiêu sức lực.

Thợ hồ Trương khoa tay múa chân: “Mọc lên rồi, mọc lên rồi, mọc lên rồi, ha ha ha.....,hu hu hu hu.....” nói đến cuối thế mà bắt đầu gào khóc.

Hốc mắt Vương Đức Thắng đột nhiên đỏ lên, đẩy thợ hồ Trương ra liền chạy vào trong ruộng: ông ta phải tận mắt nhìn xem, ông ta phải đích thân xác nhận....

“Mau, chúng ta mau đi xem sao!” Bí thư Tần nghe xong cũng kích động không thôi, liền bắt đầu chạy theo sau Vương Đức Thắng.

“Bí thư, bí thư, ngài coi chừng dưới chân!” thư kí của ông ấy thấy ông ấy chạy nhanh như vậy, vội vàng đi theo phía sau để đỡ. Cán bộ huyện nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy sự kích động trong mắt đối phương.

Mặc dù bọn họ cũng muốn thăng quan, nhưng cũng lo cho nạn hạn hán, hiện nay nghe thấy cỏ hút nước có tác dụng, tất nhiên thấy vui mừng.

“Chú Trương nói cỏ hút nước mọc rồi sao? Tôi không nghe nhầm đấy chứ, chập tối hôm qua lúc tôi đi tưới ruộng vẫn chưa có động tĩnh gì mà.”

“Đi xem xem chẳng phải biết ngay sao.”

Thế là Vương Đức Thắng chạy ở đằng trước, bí thư Tần chạy theo sau, phía sau còn có một đoàn người đi theo.

“Hu hu hu hu....., được cứu rồi, hoa màu được cứu rồi!” thợ hồ Trương đã nằm bò ra đất, cắm đầu xuống đất mà gào khóc.

Những người khác đều không chờ đợi nổi đi đến ruộng, liền trông thấy Tiêu Hiểu và Vương Vệ chậm rì rì đi phía sau, khi đi đến bên cạnh chú trương đang nằm rạp ra đất, Vương Vệ ghét bỏ nhìn dáng vẻ vừa cười vừa khóc của ông ta: “Đứng dậy đi, người lớn rồi còn khóc thành như vậy, chú có thấy xấu hổ hay không!”

Tiếng khóc của thợ hồ Trương dừng lại, ngẩng đầu lên trông thấy hai vợ chồng họ, lau mặt một cái, đột nhiên đứng lên đối diện với bọn họ, sau đó bịch một tiếng quỳ xuống.

Sau khi quỳ xuống cái gì ông ta cũng không nói, mà là dùng lực dập đầu ba cái với Tiêu Hiểu và Vương Vệ.

TBC

Khi ông ta dập đầu cái đầu tiên, Vương Vệ liền kéo Tiêu Hiểu tránh ra.

“....Chú, chú Trương, chú đây là làm gì vậy....” Ông ta vừa làm vậy, Vương Vệ liền cảm thấy rất không được tự nhiên.

Thợ hồ Trương đứng lên, trịnh trọng nói với Tiêu Hiểu và Vương Vệ: “Chú dập đầu với hai cháu là điều nên làm, cỏ hút nước có tác dụng, chính là cứu mạng của cả nhà chú.”

“Chú Trương, không cần như vậy, chúng cháu lấy cỏ hút nước ra cũng không nghĩ muốn mọi người cảm ơn.” Tiêu Hiểu biết Vương Vệ gặp phải tình huống như này rất không tự nhiên, liền ở bên cạnh mở miệng nói.

“Nên cảm ơn, các cháu đây là ơn cứu mạng, không chỉ mỗi chú, người của cả thôn đều nên cảm ơn các cháu, nếu như ai không cảm ơn, lão Trương chú đây là người đầu tiên không đồng ý.”

Khi ba người bọn họ nói chuyện xong rồi chạy tới ruộng, khắp mọi nơi trong ruộng đã toàn là tiếng hoan hô, có người giống như thợ hồ Trương nằm rạp ra đất khóc lớn, có người kích động đến vừa nhảy nhót vừa cười.

Tiêu Hiểu nhìn qua, cỏ hút nước quả nhiên đã mọc mầm, khẽ gỡ một ít đất, liền có thể trông thấy xúc tu ở trên rễ chính cũng đã mọc ra, nó tựa như mạng nhện lan tràn vào trong đất, đem nước hấp thu từ rễ chính chậm rãi thấm vào trong đất, tuy lớp ngoài của đất trông vẫn còn khô ráo, nhưng nơi hơi sâu hơn một chút bằng mắt thường đã có thể thấy được ẩm ướt.

Trên ruộng quả thực là một tràng hoan hô tưng bừng. “Ông trời mở mắt, hoa màu được cứu rồi, chúng ta không phải đói bụng nữa, ha ha ha....”

“Gì mà ông trời mở mắt, rõ ràng là do cỏ hút nước Nhị Muội và Vương tiểu tử lấy ra, muốn cảm ơn cũng phải cảm ơn bọn họ.”

“Đúng đúng đúng, phải cảm ơn bọn họ.”

Bất kể là người trước đây ôm hy vọng, hay là căn bản đều không tin tưởng chút nào, giờ phút này đã vô cùng vững tin, cỏ hút nước quả thực có thể giải quyết được nạn hạn hán, cứu lại hoa màu.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 135: Chương 135



“Bọn họ ở kia kìa!”

Có người chỉ vào Vương Vệ và Tiêu Hiểu đang đứng ở bờ ruộng hô lớn một tiếng, lập tức tất cả mọi người đều nhìn về phía bọn họ.

Trước đây mọi người đều trốn tránh anh, Vương Vệ căn bản không thích ứng được bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy, hơn nữa dáng vẻ của những người này hiện tại nhìn anh cũng không còn hiếu kì, sợ hãi hoặc chán ghét như trước nữa.

Trong mắt của bọn họ toàn là cảm kích, là cảm kích không lời nào diễn tả nổi, bao gồm cả người mà mấy ngày trước vừa bị anh đánh.

“....nhìn cái rắm!” Vương Vệ không được tự nhiên quay đầu đi, lầm bầm một tiếng, kéo lấy Tiêu Hiểu nói: “Đi, chúng ta về nhà thôi, dù sao chuyện phía sau cũng chẳng liên quan đến chúng ta nữa.”

“Chờ thêm một chút.” Tiêu Hiểu không đồng ý đi vào lúc này, hiện giờ thời cơ đúng lúc.

“Không cần nữa, anh lại không thèm bọn họ cảm ơn, cũng không cần bọn họ xin lỗi.” Vương Vệ biết Tiêu Hiểu muốn làm gì, bĩu môi.

“Anh không cần, nhưng em muốn để cho bọn họ biết mình đã từng làm chuyện sai trái, để cho bọn họ hiểu được tội ác vô ý của họ, tạo thành tổn thương lớn cỡ nào đối với anh.” Vương Vệ có thể nói không để ý, nhưng Tiêu Hiểu không thể nhìn những người này sau khi làm tổn thương Vương Vệ vẫn không biết mình đã từng làm chuyện sai trái như vậy được.

TBC

Vương Vệ hừ một tiếng: “Chồng em thủy hỏa bất xâm, chỉ đám người này, có thể tạo ra cái rắm tổn thương cho anh, đi thôi đi thôi!”

Anh không muốn ở đây thêm nữa, liền quay người chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên có người nói ở phía sau: “Nhị Muội, Vương tiểu tử, cảm ơn ha người nhiều nhé, hai người cứu sống được hoa màu, chính là cứu mạng của cả thôn. Mộc Đầu, Thạch Đầu, mau dập đầu với thím và chú Vương đi con, phải nhớ kĩ, là bọn họ cứu mạng các con.”

Vương Vệ và Tiêu Hiểu quay người, thấy một người già trong thôn dẫn theo toàn bộ người nhà đứng trước mặt bọn họ, phía trước có hai đứa bé ba bốn tuổi đang định quỳ xuống.

Vương Vệ giơ tay kéo hai đứa bé: “Lạy gì mà lạy, từng người đều muốn dập đầu, chỉ biết mỗi chiêu này thôi hả.” Trông anh rất hung dữ, hai đứa trẻ đều bị dọa sợ ngửa đầu ra sau.

Người nhà đứa bé ở phía sau cười nói: “Đừng sợ, đừng thấy chú Vương hung dữ, thực ra tâm địa chú ấy rất tốt, chú thím Vương của con chính là người có phúc khí lớn, dập đầu đi.” Không có phúc khí lớn, sao lại phát hiện ra thứ cứu được mạng này chứ! Tâm địa không tốt, thì sao có thể mạo hiểm lấy ra. Nếu như cỏ hút nước không có tác dụng, hai vợ chồng này không chỉ bị cả thôn oán trách, chỉ sợ lãnh đạo bên trên cũng sẽ trách tội.

Hai đứa bé nghe thấy người nhà nói vậy, ngậm nước mắt dập đầu xong, nhanh như chớp trốn sau lưng người nhà.

Tiêu Hiểu và Vương Vệ vào lúc hai đứa trẻ dập dầu liền tránh đi, tuy bọn họ là thật lòng thật dạ cảm kích, nhưng Tiêu Hiểu đối với xưng hô thím này thật sự là xin từ chối. Cỗ thân thể này của cô mới mười tám tuổi, mà đã thành thím rồi? Con gái thông minh rất mẫn cảm đối với tuổi tác và xưng hô đấy được không.

Người trong thôn lục tục vây quanh, có một số người mang hổ thẹn, có một số người mang cảm kích, bọn họ lặng lẽ vây Tiêu Hiểu và Vương Vệ ở giữa, trong mắt chất chứa kính trọng, dùng phương thức này biểu đạt sự cảm ơn của bọ họ.

“Ha ha ha ha ha....” bí thư Tần và đoàn lãnh đạo cũng đi qua: “Đồng chí Tiêu, đồng chí Vương, tôi thay mặt quốc gia, thay mặt nhân dân cảm ơn hai người!”

Cỏ hút nước có tác dụng, bí thư Tần liền giống như sống sót sau tai nạn, ông ấy buông xuống tảng đá lớn trong lòng, cười vô cùng vui sướng. Sau khi cười xong chính là cảm khái không ngừng: “Các bà con, e là mọi người vẫn chưa biết, nạn hạn hán lần này không chỉ mỗi thôn của mọi người, cũng không chỉ mỗi huyện Thành Khẩu, mà là toàn bộ tỉnh Bắc Tam. Tỉnh Bắc Tam là kho lương của Hoa Quốc chúng ta, toàn bộ nhân dân Hoa Quốc đều cần lương thực của tỉnh Bắc Tam. Mọi người nghĩ xem, nếu như một khi tỉnh Bắc Tam gặp phải nạn hạn hán, không chỉ gây tổn thấy cho riêng tỉnh Bắc Tam, mà còn tạo ra tổn thất nghiêm trọng cho cả nước từ trên xuống dưới. Hai tiểu đồng chí phát hiện ra cỏ hút nước, có phải là công lớn không?”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 136: Chương 136



Thôn dân thôn Tiêu Hiểu thật sự không biết những điều này, hiện tại nghe bí thư Tần nói vậy, mới biết sự việc lại nghiêm trọng tới thế, nghe xong liền nhao nhao đáp lại: “Phải, Nhị Muội và Vương Vệ là người có phúc khí lớn!”

Lời này lọt vào tai Vương Vệ, nghe thấy vô cùng buồn cười, trước đó anh vẫn còn là quái vật, bây giờ đã là người có phúc khí lớn rồi?

Bí thư Tần vẫn còn nhớ tới thỉnh cầu của Tiêu Hiểu, nghe vậy liền nói: “Mắt của đồng chí Vương có chút không giống với người bình thường chúng ta, thực ra chẳng có gì, chỉ là dị đồng mà thôi, tuy rằng trong y học trường hợp như vậy không nhiều, nhưng cũng không ít, mọi người không cần thấy quá hiếm lạ.”

“Nói như vậy thì bọ dạng này của cậu ta là bình thường hả?” có người không nhịn được nhỏ giọng hỏi.

“Đương nhiên là bình thường.” Bí thư Tần nói không chút do dự.

Người trong thôn nghe vậy, có người lặng lẽ cúi đầu xuống, nói như vậy trước đây là bọn họ làm sai rồi sao? Vương Vệ căn bản không phải quái vật!

TBC

“Xin lỗi....”

“Xin lỗi....”

Trong đám người lục tục vang lên tiếng xin lỗi, ban đầu còn có chút trốn tránh, sau đó giọng nói liền dần dần lớn lên.

Vương Vệ quay đầu đi hừ một tiếng.

Tay của Tiêu Hiểu và Vương Vệ năm thật chặt từ đầu đến cuối, cô khẽ vuốt nhẹ tay Vương Vệ, đứng cạnh anh thanh thúy nói: “Chồng tôi bởi vì dị đồng từ nhỏ, dẫn tới mọi người duy đoán đủ kiểu về anh ấy, trong đó có không ít lời nghe rất tổn thương người. Mẹ ruột của anh ấy, bởi vì sinh ra một đứa con khác biệt, liền phải chịu lời bàn tán vớ vẩn. Mọi người đều biết, mẹ chồng tôi lúc đó vẫn là ném Vương Vệ mới có mấy tháng ở trên núi, tuy sự nhẫn tâm của bà ấy là nguyên nhân chủ yếu, nhưng mọi người nghĩ xem, những lời bàn tán bên truyền bên ngoài có phải cũng tăng thêm áp lực cho mẹ chồng tôi hay không. Nếu như không có những lời đồn đại kia hại, áp lực của bà ấy ít một chút, có lẽ đã không vứt bỏ chồng tôi rồi.

Chồng tôi mạng lớn, nhỏ như vậy bị vứt ở trên núi thế mà vẫn sống sót, đó đủ để chứng minh anh không phải quái vật mà mọi người nói, chính là người có phúc khí. Hồi còn bé anh ấy gặp phải chuyện như vậy, nhưng lại không hề có ác ý với bất kì ai. Mọi người không biết đấy thôi, cỏ là do tôi phát hiện, nhưng đề nghị nói cho toàn thôn lại là quyết định của chồng tôi.

Tôi và anh ấy chỉ là vô tình phát hiện loại cỏ này, chúng tôi cũng không biết liệu có tác dụng thật hay không. Hơn nữa hiểu được rõ ràng, dưới tình huống như vậy, mọi người đều đã tuyệt vọng, nếu như cỏ hút nước khiến mọi người thất vọng, nói không chừng sẽ chuyển dời tuyệt vọng lên trên người chúng tôi. Những điều này chúng tôi đều rõ ràng, tôi từng khuyên chồng tôi, nếu như loại cỏ này không có tác dụng, tôi và anh ấy nhất định sẽ rơi vào oán trách của mọi người. Nhưng chồng tôi vẫn quyết định mang ra, từ giây phút anh ấy quyết định lấy ra, hai vợ chồng chúng tôi đã xong công tác chuẩn bị tốn công mà không có hiệu quả. Sự thật chứng minh, suy đoán trước đó của chúng tôi không sai.”

Tiêu Hiểu nói một loạt, thật sự giống như một cái tát, đánh cho một số người trong đám đông đỏ mặt tía tai.

Bất kể là người đã từng truyền lời đồn đại về Vương Vệ, hay là người đã oán trách Tiêu Hiểu và Vương Vệ sau khi trồng cỏ hút nước, lời của Tiêu Hiểu quả thật trực tiếp lột ra mặt u tối của bọn họ.

Ở dưới ánh mắt khiển trách của người khác, những người này cuối cùng chịu không nổi mà bắt đầu đồng loạt xin lỗi.

“Vương Vệ, xin lỗi, trước đây tôi cũng từng nói cậu là quái vật....”

“Nhị Muội, Vương Vệ, xin lỗi, trước hôm nay tôi còn oán trách hai người....”

Lập tức lời xin lỗi liên tục vang lên. Lần này bọn bọ không dám nhìn vào mắt Vương Vệ và Tiêu Hiểu nữa, xin lỗi xong liền vùi đầu rời đi.

Có người lúc đi qua bên cạnh mẹ Vương, còn dừng lại cúi đầu thấp giọng nói nhanh một câu: “Thím, xin lỗi, chúng cháu không nên nói những lời trước đây.”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 137: Chương 137



Sở dĩ trong thôn nói Vương Vệ là quái vật, là bởi vì tròng mắt màu xanh lục của anh trông giống như mắt sói. Về sau tin đồn truyền ra liền thành lúc mẹ Vương ở trên núi trốn thổ phỉ bị sói chà đạp, cho nên mới sinh ra một con quái vật mang đôi mắt của sói.

càng ngày càng nhiều người đi qua bên cạnh nói xin lỗi với mẹ Vương.

Khi người đầu tiên nói lời xin lỗi với mẹ Vương, bà ta liền sững sờ ngay nơi đó.

Cho đến khi người trên ruộng đều lục tục xin lỗi xong, mẹ Vương đều chưa lấy lại tinh thần.

“Mẹ, đi thôi, về nhà thôi.” Vương Quyên kéo mẹ Vương.

“Quyên Nhi, vừa nãy con nghe rõ không, những người đó đang nói xin lỗi mẹ?” Khuôn mặt mẹ Vương đầy vẻ không tin nổi.

Vương Quyên không tình nguyện ừ một tiếng, cô ta biết tuy mẹ cô ta không nói, thực ra vẫn luôn chôn chuyện vứt bỏ Vương Vệ ở trong lòng, mà sở dĩ có thể quyết tâm vứt bỏ Vương Vệ, có liên quan rất lớn với lời đồn linh tinh trong thôn bà ta bị sói chà đạp.

Hiện nay quan lớn từ trên tỉnh tới đều đã nói Vương Vệ không phải quái vật, mọi người đều tin rồi.

Cha Vương đã đi được một đoạn dài, trông thấy người nhà ông ta và mẹ Vương đứng ở trong ruộng, liền không nhịn được hô: “Người đều đi hết rồi, mấy người còn đứng ở chỗ đó làm gì.” Hiện giờ Tiêu Hiểu và Vương Vệ đưa ra cỏ hút nước, quan lớn của tỉnh đều nói bọn họ lập công lớn. Sau này chắc chắn có không ít lợi ích, đáng tiếc, không liên quan gì đến nhà họ Vương bọn họ nữa rồi.

“Mẹ, mau về nhà thôi.”

Hoa màu trong ruộng đã được cứu, mọi người đều vui phơi phới, anh cả Vương thúc giục mẹ Vương. Bọn họ đắm chìm trong vui sướng, dù có là người một nhà, lời đồn không gây hại lên người mình, ai cũng không cảm nhận được rốt cuộc đó là tổn thương lớn tới cỡ nào.

Mẹ Vương ngơ ngác đi theo người nhà họ Vương về nhà. Vừa về đến nhà, bà ta liền tự nhốt mình trong phòng, chẳng được bao lâu, trong phòng liền truyền tới tiếng khóc kìm nén.

TBC

Bên này Tiêu Hiểu và Vương Vệ được bí thư Tần mời đến văn phòng của thôn, chuyên viên tỉnh, lãnh đạo huyện, còn có cán bộ thôn Tiểu Tiền, tất cả đều im lặng ngồi chờ đợi chỉ thị của bí thư Tần.

Không giống bộ dáng mặt ủ mày chau như trước đó, bây giờ trong phòng bầu không khí nhiệt liệt, trên mặt mọi người đều là vui mừng.

Cỏ hút nước đã có tác dụng, vậy cần phải mau chóng trồng khắp nơi bị hạn hán của tỉnh Bắc Tam, đây là một công trình khổng lồ, hơn nữa cỏ hút nước chỉ có bấy nhiêu, cho dù chia thành đoạn nhỏ hơn nữa cũng có thể sống, nhưng cần phải có thời gian để trồng đủ lượng cỏ mới được.

Thời gian eo hẹp nhiệm vụ nặng, bí thư Tần sắp xếp không chút dây dưa dài dòng.

Những người này mở cuộc họp, hai người Tiêu Hiểu và Vương Vệ lại không có tâm tư nghe. Hai người họ ở dưới bàn cùng nghịch tay của đối phương, cũng không cảm thấy nhàm chán.

Chờ bí thư Tần sắp xếp công việc xong, liền thấy hai cái đầu của Tiêu Hiểu và Vương Vệ đang gắt gao dựa vào nhau nói thì thầm, sắc mặt của bọn họ vô cùng thản nhiên, căn bản không có nỗi khiếp sợ của người dân bình thường khi đối mặt với quan viên chính phủ.

Bí thư Tần thấy vậy cười: Hai tiểu đồng chí này!

Ông ấy gõ gõ bàn, trêu ghẹo hỏi Tiêu Hiểu: “Đồng chí Tiêu, lần này cô và đồng chí Vương thật sự lập công lớn, một câu nói của tôi không đủ để triệt công lao của hai người, thật sự cứ thế bỏ qua sao?”

Tiêu Hiểu cười: “Dù sao tôi cũng không còn yêu cầu gì khác nữa, tất nhiên nếu như lãnh đạo ông cảm thấy chúng tôi chịu thiệt, muốn tuyên dương chúng tôi, tôi và Vương Vệ chắc chắn sẽ không từ chối.” Mặc dù trông bí thư Tần là vị quan tốt lo lắng cho nhân dân, nhưng chỉ cần là quan, liền có chút tâm tư làm quan. Công lao lớn như thế, cô và Vương Vệ thật sự cái gì cũng không cần, nói không chừng người ta sẽ nghĩ nhiều.

Bí thư Tần ngẩn ra, sau đó ha ha cười lớn.

Ông ấy vừa cười, những người khác trong phòng đều ha ha cười theo.

Vương Vệ không nhìn những người này, đến cả đầu anh cũng không ngẩng lên, chỉ chuyên chú vuốt v3 tay Tiêu Hiểu.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 138: Chương 138



Bí thư Tần trêu Tiêu Hiểu và Vương Vệ thêm vài câu rồi dẫn người vội vàng rời khỏi thôn Tiểu Tiền.

Vương Đức Thắng và cán bộ thôn tiễn bọn họ, cảm khái lẫn kích động mà vỗ vai Vương Vệ: “Cậu nhóc, cảm ơn nhé!”

Vương Vệ run vai, gạt tay Vương Đức Thắng ra: “Đây là vợ tôi phát hiện, không liên quan tới tôi.”

Nhóm Vương Đức Thắng và kế toán đều cười: “Không phải Nhị Muội đã nói rồi sao, là cậu đồng ý giao cỏ hút nước ra. Hai vợ chồng cậu đều tốt, người toàn thôn đều phải cảm ơn hai người, không, hẳn là nhân dân cả nước đều phải cảm ơn hai người.”

Vương Vệ hừ một tiếng: “Tôi cần cảm ơn nhiều như vậy làm gì, không thể ăn không thể mặc, các người cũng đừng nhìn tôi một cách sến súa như vây, khiến tôi nổi da gà khắp người.” Mấy gương mặt già đầy nếp nhăn này đâu đẹp bằng vợ anh.

Mấy cán bộ thôn cười ha ha: Sao trước kia không phát hiện, tuy nhóc Vệ tuy nhìn hung dữ, thật ra chính là tính trẻ con, chàng trai thật tốt mà!

“Đi đây!” Vương Vệ thấy ánh mắt bọn họ càng ngày càng đầy yêu thương thì lập tức chịu không nổi mà xoa cánh tay, kéo Tiêu Hiểu bỏ chạy.

“Chậm một chút, em chạy không nổi…”

Vương Vệ nghe vậy thì một tay bế cô lên, hai chân chạy như gió về nhà.

Mấy người Vương Đức Thắng ở phía sau nhìn thấy thì cười càng vui vẻ: Tình cảm của hai vợ chồng son đúng là tốt.

Vương Vệ ôm Tiêu Hiểu về nhà, Tiêu Hiểu vừa bị anh đặt lên giường đất liền bắt đầu ôm bụng cười không ngừng. Vương Vệ đẩy đẩy cô: “Cười cái rắm!”

Tiêu Hiểu ngẩng đầu: “Anh, có phải anh lại ngượng không?”

Vương Vệ lập tức phủ nhận: “Anh ngượng? Là anh không chịu được nghe bọn họ nói những lời sến súa đó, đàn ông như anh mà lại ngượng sao!”

Tiêu Hiểu nhịn cười, gật đầu cho có lệ: “Đúng vậy, anh không ngượng, da mặt anh dày lắm.”

“Không phải, em khen anh hay là mắng anh đấy!”

“Khen anh mà, khen anh, sao em nỡ mắng anh được.” Cô vội kéo tay áo Vương Vệ xin tha, vô cùng đáng thương mà nhìn anh: “Em đói bụng~”

Lúc này Vương Vệ mới nhớ tới sáng sớm bị Tứ Muội và Ngũ Muội gọi dậy, lăn lộn lâu như vậy mà vẫn chưa nấu bữa sáng cho Tiêu Hiểu ăn nên vội nói: “Anh lập tức đi nấu ngay.” Đi được hai bước lại cảm thấy thái độ của mình quá dịu dàng bèn quay đầu lại, trừng mắt nhìn Tiêu Hiểu: “Đều là em vô dụng, em nhìn xem nhà ai mà đàn ông nấu cơm, phụ nữ thì không biết nấu?”

“Vậy anh dạy em đi, bảo đảm em sẽ nghiêm túc học.” Cô cũng muốn khắc phục, thỉnh thoảng cũng muốn nấu cơm cho Vương Vệ. Nhưng Vương Vệ ngày thường ồn thì hay, lúc thật sự muốn học thì anh lại không nỡ.

“Được rồi, em tay chân vụng về, cơm nấu không xong, ngược lại còn phá hư bếp, nhà chúng ta không chịu nổi bị em hành hạ như vậy. Xem như anh đã hiểu, anh cưới phải tổ tông, đời này không chạy thoát được việc nấu cơm. Hừ!” Anh hừ thật mạnh một tiếng, trên mặt ghét bỏ không thôi, trong mắt lại có ý cười.

Hai người họ vui vẻ ăn bữa sáng, những người khác trong thôn Tiểu Tiền thì lại không lọ tĩnh như vậy.

Những người khác hoặc kích động, hoặc áy náy, đến lúc này Tưởng Văn Văn cũng không dám tin một màn mình nhìn thấy là thật. Lúc cấy cỏ hút nước, tất cả mọi người trong thôn đều phải ra ruộng, thanh niên tri thức như họ cũng không ngoại lệ.

Cô ta biết rõ ràng lúc cấy xuống quả thật là cây cỏ dài cỡ ngón tay cái, nhưng năm ngày trôi qua, cây cỏ này lại sự nảy mầm, hơn nữa còn giống như Tiêu Hiểu nói, lông hút phun nước ra bên ngoài.

Trở về, cô ta ngồi trong phòng, tinh thần không tập trung: Sao có thể chứ, sao lại có loại cỏ như vậy. Vì sao kiếp trước cô ta chưa từng nghe nói, nếu có loại cỏ thần kỳ như vậy, truyền thông không thể không đưa tin. Hay là bởi vì cô ta chưa từng chú ý tới tin tức về mặt này, cho nên kiến thức hạn hẹp?

“Văn Văn, cậu nghĩ gì vậy, tớ gọi cậu sao cậu không đáp?” Bạch Đóa đưa tay huơ huơ trước mặt cô ta.

Tưởng Văn Văn hoàn hồn, bắt lấy Bạch Đóa, hỏi: “Cỏ hút nước là giả đúng không? Thứ tớ vừa thấy hồi sáng đều là tớ đang nằm mơ, đúng không?”

Bạch Đóa hiểu lầm ý cô ta, nghe vậy thì cười nói: “Cậu cũng cảm thấy là đang nằm mơ? Tớ cũng cảm thấy vậy, không ngờ trên đời lại có loại cỏ như vậy, lại còn bị Nhị Muội phát hiện. Xem ra cô ấy đúng là may mắn.”

Cho nên là sự thật?

Lúc này Lý Tri Tân đi vào, lời Tưởng Văn Văn và Bạch Đóa vừa nói, anh ta cũng nghe thấy.

TBC

Tưởng Văn Văn vừa thấy Lý Tri Tân thì sắc mặt chợt tắt, đứng lên muốn về phòng.

“Văn Văn, em đừng như vậy được không, cho dù đã chia tay, chẳng lẽ chúng ta đến cả bạn bè cũng không thể làm?” Lý Tri Tân mặt mày chua xót nhìn Tưởng Văn Văn.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 139: Chương 139



Tưởng Văn Văn thầm châm biếm: “Anh nhiều bạn như vậy, dù là bạn trai hay là bạn gái cũng không cần tôi cho đủ số.”

“Đợi đã, chúng ta nói chuyện đàng hoàng.” Lý Tri Tân thấy Tưởng Văn Văn vẫn không bị lay động thì thêm một câu: “Đây là lần cuối, anh bảo đảm sau này sẽ không níu kéo em nữa.”

Tưởng Văn Văn suy nghĩ rồi đi theo sau anh ta.

Hai người ra khỏi điểm thanh niên tri thức, đi tới cạnh rừng.

Lý Tri Tân mặt đầy thâm tình: “Văn Văn, anh biết mình không hoàn mỹ, có lẽ là những điểm đó khiến em không hài lòng, em khăng khăng muốn rời khỏi anh, anh cũng không còn cách nào.”

Chỉ một câu này đã đủ khiến Tưởng Văn Văn cực kỳ phỉ nhổ: Cái gì gọi là không hoàn mỹ, Lý Tri Tân trước sau vẫn tự luyến như vậy.

“Nếu anh vẫn muốn nói những việc này, tôi cũng không cần nghe tiếp nữa.”

Lý Tri Tân vội ngăn Tưởng Văn Văn đang muốn đi lại, vẻ mặt tranh đấu nhiều lần, tựa như ra quyết định rất lớn: “Vốn dĩ anh không nên nói chuyện này, nhưng anh sợ em bị làm hại.”

Tưởng Văn Văn nhíu mày: “Chuyện gì?” Lý Tri Tân làm gì mà bộ dạng như tráng sĩ c.ắ.t c.ổ tay[1]?

[1] 壮士断腕 - Tráng sĩ đoạn oản: anh hùng bị rắn độc cắn vào tay, để tránh độc tính khuếch tán toàn thân liền chặt đứt. Ý nói cần phải chớp thời cơ, không thể chần chừ sẽ hỏng việc.

壮士断腕 - Tráng sĩ đoạn oản: anh hùng bị rắn độc cắn vào tay, để tránh độc tính khuếch tán toàn thân liền chặt đứt. Ý nói cần phải chớp thời cơ, không thể chần chừ sẽ hỏng việc.

Lý Tri Tân bỗng nhiên sát vào Tưởng Văn Văn, Tưởng Văn Văn vô thức muốn trốn, liền nghe thấy anh ta thấp giọng, thần bí nói: “Anh nói cho em biết, Tiêu Hiểu không phải người.”

Tưởng Văn Văn giương mắt nhìn anh ta: “Là ý gì?”

“Ý của anh là…” Lý Tri Tân hít sâu một hơi: “Nhị Muội đã không phải Nhị Muội trước đây nữa, cơ thể của cô ấy không phải bị yêu tinh thì là ma quỷ chiếm rồi.”

Tưởng Văn Văn đương nhiên không tin chuyện quá hoang đường như vậy: “Anh không có bệnh chứ?”

TBC

Lý Tri Tân thấy cô ta không tin, nôn nóng nói: “Em ngẫm lại xem, từ sau khi cô ấy kết hôn, có phải tính tình Nhị Muội trở nên khác biệt rất lớn so với trước kia không? Còn có cỏ hút nước này nữa, không ai trong chúng ta từng nghe, sao chỉ duy có cô ấy phát hiện?”

“Ý của anh là…”

Lý Tri Tân nhẹ nhàng, chắc chắn nói: “Đó chính là cô ấy dùng phép thuật biến ra!”

Tưởng Văn Văn nghe xong thì giật mình, đương nhiên cô ta không tin lời Lý Tri Tân nói Tiêu Hiểu yêu quái, nhưng nếu Tiêu Hiểu cũng giống cô ta, là trọng sinh về thì sao?

Có điều cũng nói không rõ, cho dù Tiêu Hiểu trọng sinh, đời trước cô cũng không sống lâu như đời này, chuyện không biết thì vẫn không biết như cũ mới đúng.

“Văn Văn, em đừng lo lắng, anh sẽ bảo vệ em, cho dù yêu tinh kia muốn hãm hại em, nhất định anh cũng che chắn phía trước cho em.” Nguyên nhân anh ta nói cho Tưởng Văn Văn là đây, muốn tỏ lòng trung thành với cô ta, xem xem còn có thể vãn hồi hay không, dù sao thì anh ta cũng thật sự thích Tưởng Văn Văn.

Tưởng Văn Văn khịt mũi coi thường: “Anh đang nói bậy gì vậy, tôi không cần anh bảo vệ.” Nói xong liền xoay người đi.

Lý Tri Tân thấy Tưởng Văn Văn căn bản không tin thì sắc mặt chợt lạnh.

Lòng tốt bị xem như lòng lang dạ thú, Lý Tri Tân thầm hận. Anh ta sờ hai lá bùa trong túi, hiện tại khắp nơi đều chống mê tín phong kiến, khó khăn lắm anh ta mới tìm bà thầy lặng lẽ vẽ hai lá. Vốn dĩ muốn cho Văn Văn một lá.

“Em không biết tốt xấu, sau này bị yêu tinh kia bắt nạt thì đừng có khóc …” Anh ta lẩm bẩm, để hai lá bùa lại ngay ngắn.

Điểm thanh niên tri thức cách nhà họ Tiêu không xa, Lý Tri Tân về đi ngang nhà họ Tiêu thì nghe thấy bên trong đang ầm ĩ.

Mới đầu là tiếng mẹ Tiêu khóc: “Ông à, sáng nay chúng ta không nên đi mách lẻo, cỏ hút nước kia có tác dụng rồi, quan lớn tới từ tỉnh còn khen bọn Nhị Muội, chúng ta đi mách lẻo chúng nó, liệu có bị chúng nó ghi nhớ…”

Cha Tiêu thì không hoảng, ông ấy sắp xếp lại mọi chuyện, suy nghĩ rất rõ ràng: “Khóc gì mà khóc, cỏ hút nước có tác dụng là chuyện tốt.” Ít nhất không phải c.h.ế.t đói, Tiêu Hiểu và Vương Vệ không sao, bọn họ cũng sẽ không bị ảnh hưởng. Mấy quan lớn đó một ngày nhiều việc như vậy, sao mà nhớ chuyện lông gà vỏ tỏi của họ.

Nhưng trăm ngàn lần không nên, không nên chạy đến trước mặt mấy quan lớn đó nói không có quan hệ với Tiêu Hiểu Vương Vệ, hiện tại Vương Vệ và Tiêu Hiểu được quan lớn khen ngợi, nếu ông ấy không nói những lời đó, chẳng phải là sau này Quốc Hưng cũng có thể ké chút hào quang sao?

Giờ thì cái gì cũng mất, đương nhiên nhà họ Tiêu là cha vợ Vương Vệ, cũng có thể lì lợm mà dính dáng vào, nhưng vấn đề là ông ấy vốn không dám chọc Vương Vệ.

Mẹ Tiêu thì không nghĩ nhiều như vậy, nghe cha Tiêu nói sẽ không sao thì trong lòng nhẹ nhõm đi nhiều, đứng dậy đi vào phòng trông Tiêu Quốc Hưng. Mấy người nhóm Tiêu Tam Muội đang nấu cơm trong phòng, nghe thấy cuộc đối thoại của cha Tiêu và mẹ Tiêu trong sân, cùng với sự hân hoan còn cảm thấy hả giận.

Cũng may cỏ hút nước có tác dụng, bà ấy trộm gà không được còn mất nắm gạo, đáng lắm!
 
Back
Top Bottom