Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão

Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 110: Chương 110



Anh run run rẩy rẩy vươn tay, một tay nâng mặt Tiêu Hiểu. Hai mắt Tiêu Hiểu sáng lấp lánh, vô cùng chờ mong nhìn anh.

Vương Vệ đột nhiên nhắm mắt lại, nhắm ngay môi Tiêu Hiểu mà hôn xuống.

“A ~” Đáng tiếc bởi vì quá kích động, không khống chế lực đạo tốt, miệng hai người đụng phải nên đau. Tiêu Hiểu nước mắt lập tức ứa ra, muốn để Vương Vệ chủ động hôn cũng quá khó khăn.

“Đừng khóc, đừng khóc…” Trong lòng Vương Vệ khỏi nói ảo não nhường nào, không phải là miệng đối miệng sao, sao trong lòng anh lại giật như run cầm cập vậy? Thấy đụng đau Tiêu Hiểu bèn tay chân luống cuống lau nước mắt cho cô.

Môi Tiêu Hiểu bị răng Vương Vệ đụng phải, bên trên vẫn còn dấu răng, vốn dĩ năng lực chịu đau của cô đã kém hơn người bình thường, hiện tại làm sao cũng không ngăn được nước mắt.

“Đừng khóc…” Vương Vệ đau lòng muốn chết, không kìm lòng nổi mà cúi đầu hôn lên đôi mắt cô, anh cũng không biết sao mình lại làm như vậy, nhìn cặp mắt đẫm lệ m.ô.n.g lung, lông mi mang nước mắt, cứ vậy mà vô thức làm.

Tiêu Hiểu cảm nhận được Vương Vệ cẩn thận hôn lên mắt cô, khóc nấc một tiếng nhỏ rồi ngưng khóc. Trên mặt nổi lên một áng mây đỏ, nhắm hai mắt lại, vô cùng quyến rũ.

Không biết là ánh trăng quá đẹp, hay là không khí khiến người say mê, hai mắt Vương Vệ đầy mê ly, anh tinh tế hôn từ đôi mắt của Tiêu Hiểu đi thẳng xuống, mũi, chóp mũi, cằm, cuối cùng là môi…

Tâm lý đã đột phá sau phòng tuyến thẹn thùng kia, nụ hôn của Vương Vệ dần dần sâu thêm…

“Ai ở đó?”

Hai người hôn đến quên mình, lại nghe thấy cách đó không xa bỗng nhiên có người lên tiếng.

Vương Vệ lập tức phản ứng lại, một tay kéo Tiêu Hiểu vào trong lòng.

Người lên tiếng đến gần, vừa thấy là Vương Vệ: “Là cậu à, cậu ở đây làm gì vậy?” Mấy ngày nay người trong thôn giúp đỡ Vương Vệ xây nhà, phát hiện tuy anh không kết thành một khối với bọn họ giống mấy người đàn ông khác, thường ngày cũng ít khi nói cười, nhưng cũng không tức giận lung tung, nhìn cũng khá dễ ở chung.

TBC

Tiếp xúc nhiều bèn không còn sợ Vương Vệ lắm, còn dám tò mò hỏi một câu.

Sao anh ta lại cảm thấy hình như Vương Vệ và ai đó đang hôn nhau, trong mắt người này nở rộ ra ánh sáng chói mắt của sự hóng chuyện, người trong lòng Vương Vệ là ai?

Vương Vệ trừng người này một cái: “Liên quan gì đến anh? Vừa rồi anh không nhìn thấy gì chứ?” Mấu chốt là có nhìn thấy dáng vẻ mê người của vợ anh không?

Ánh mắt Vương Vệ khiến người nọ vô thức lắc đầu: “Không nhìn thấy.”

Lúc này sắc mặt Vương Vệ mới dễ coi hơn chút, che Tiêu Hiểu kín mít, mặt này bình tĩnh đi qua bên cạnh người nọ.

Đi thật xa, anh mới buông Tiêu Hiểu ra, vừa rồi trước mặt người khác thì trấn tĩnh, lúc này sắc mặt lại đỏ đến không thể nhìn: “Đều do em.” Nếu không phải Tiêu Hiểu mê hoặc anh, sao anh lại làm chuyện hoang đường như vậy ở ngoài đường.

Đây là lần đầu tiên Vương Vệ chủ động hôn cô, lúc này trong lòng Tiêu Hiểu đang vui, biết tính tình kỳ quặc của anh, nghe vậy gật gật đầu: “Đúng vậy, đều do em, ai bảo em quá ưu tú, khiến anh thích em như vậy, nếu không phải vô cùng thích em, anh cũng sẽ không chủ động hôn em, đều là em sai.” Cô liên thanh nói là mình sai, nhưng che miệng cười như hồ ly có được lợi lộc, nào có dáng vẻ thật lòng nhận sai.

Vương Vệ không hài lòng với cách nói này, tuy đúng thật là anh thích Tiêu Hiểu, thích đến mức đặt cô đặt vào đáy lòng. Nhưng anh là người đứng đắn, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện hồ đồ như hôn môi này, đều là Tiêu Hiểu thường ngày luôn đùa giỡn anh, đã dạy hư anh.

“Sao em lại mặt dày vậy, còn trách em quá ưu tú? Em nói sai rồi, vừa rồi là anh nhất thời hồ đồ, nếu không phải em dụ dỗ anh, anh sẽ làm ra chuyện như vậy?” Sau này nhất định phải nhịn lại, nếu không bất cẩn bị người ta thấy dáng vẻ của Tiêu Hiểu, anh đành phải buồn nôn chết?
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 111: Chương 111



“Em dụ dỗ anh như thế nào?” Tiêu Hiểu vô cùng tò mò, trời đất chứng giám, lúc trước cô thường đùa giỡn Vương Vệ, nhưng hôm nay lúc Vương Vệ hôn cô quả thật cô đau đến mức chỉ lo rơi nước mắt, lúc ấy cô không dụ dỗ anh.

Nếu biết là nguyên nhân gì, vậy sau này…, Tiêu Hiểu bỗng nhiên cười hê hê.

Vương Vệ nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của Tiêu Hiểu, kỳ quặc quay đầu đi, lại nghe thấy cô cười hê hê quái dị thì trong lòng biến đổi: “Em cười cái rắm!” Cười kỳ cục như vậy khiến lòng người ta ngứa ngáy.

“Nói đi, em dụ dỗ anh như thế nào? Nói đi, được không, hử ~” Vương Vệ ở trước mặt cô buông lời hung ác đều có thể xem như anh đang ngại, Tiiêu Hiểu chỉ xem anh đang đánh rắm, tiếp tục truy vấn.

Sao mà Vương Vệ chịu được Tiêu Hiểu nũng nịu như vậy, anh hừ một tiếng, quay đầu đi, nhỏ giọng nói: “Em khóc thành như vậy, anh vì không để em khóc tiếp thì còn cách nào?” Thật ra đây chỉ là một mặt, về mặt khác, anh kiên quyết không chịu thừa nhận, thế mà anh lại bị dáng vẻ đẫm nước mắt xinh đẹp của Tiêu Hiểu mê hoặc triệt để.

Tròng mắt Tiêu Hiểu xoay chuyển, hiểu rõ à một tiếng, khóe miệng gợi lên một nụ cười thần bí, cười tủm tỉm nhìn về phía Vương Vệ: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”

TBC

Tiến độ xây nhà khả quan, nhờ bê tông đặc biệt mà Tiêu Hiểu trộn thử nên càng rút ngắn thời gian thi công, dựa theo bản vẽ của cô, kết hợp hoàn mỹ với cơ học xây dựng, trên nóc cũng không cần mái ngói, xà ngang mà trực tiếp đổ bê tông.

Người giúp xây nhà rất không tán thành với mái ngói như vậy, đặc biệt là thợ gạch ngói. Nhưng thông qua một loạt chuyện này khiến sự tín nhiệm của Vương Vệ đối với Tiêu Hiểu đạt tới trình độ không gì sánh bằng, anh dốc hết sức kiên trì, những người khác có không ủng hộ cũng đành phải thôi.

Dù sao đây là nhà bọn họ, đến lúc không bao lâu mà nhà sập thì cũng là chính bọn họ chịu.

Chưa qua trung tuần tháng 5, nhà đã hoàn toàn xây xong, phơi nắng mấy ngày là hoàn toàn có thể vào ở.

Ngày chuyển nhà, người cả thôn đều chạy tới xem náo nhiệt, thật sự căn nhà này vượt qua sự tưởng tượng của người trong thôn Tiểu Tiền, cho dù là mặt đất hay là tường đều dùng bê tông, hiện ra màu gỗ nhàn nhạt, đã tươi mát lại tao nhã, tâm trạng người xem cũng thả lỏng theo không ít.

Tưởng Văn Văn cũng bị bạn tốt lôi kéo đứng trong đám người, ban đầu cô ta còn không cho là đúng, nhưng sau khi thấy toàn cảnh căn nhà, trong mắt cũng nhịn không được hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Văn Văn, cậu biết không, tớ nghe nói vật liệu xây nhà là Tiêu Nhị Muội làm ra trong lúc vô ý, đã đẹp lại dùng tốt, bọn họ gọi vật liệu này là bê tông. Chú Trương trong thôn rất quý loại bê tông này.”

Tưởng Văn Văn nghe xong ngẩn ra, trong khoảng thời gian này, ngoại trừ đọc sách, cô ta chỉ chuẩn bị cho nạn đói sau này, đến cả tình nhân trong mộng ở đời trước là Vương Vệ cũng bị cô ta tạm thời phớt lờ.

Cô ta nhăn mày, trong mắt có nghi ngờ sâu sắc: Tiêu Hiểu mà có bản lĩnh như vậy?

Mang theo tò mò và nghi ngờ, cô ta theo các thôn dân vào nhà mới đi dạo, liếc mắt một cái liền nhìn ra rất nhiều vấn đề. Đời trước tốt xấu gì cô ta cũng là nữ cường nhân thành công, chỗ ở dĩ nhiên không tệ, trang hoàng bài trí đều là thiết kế nổi tiếng.

Mà nhà mới của Tiêu Hiểu và Vương Vệ bởi vì mới xây xong, trong phòng bày biện gì cũng không có, chưa nói tới bài trí. Nhà trong thôn Tiểu Tiền có thể che mưa chắn gió đã là không tệ, ai còn để ý đẹp hay không.

Kết cấu nhà này thoạt nhìn không nổi bật, nhưng lại trông vô cùng thoải mái, Tưởng Văn Văn không học thiết kế, cũng chưa từng đặt chân vào kiến trúc, về mặt sâu hơn thì nhìn không ra, chỉ là cảm thấy đứng trong nhà này cảm giác đâu đâu cũng thuận mắt.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 112: Chương 112



Hôm nay xem như là ngày dọn nhà, theo tập quán của thôn Tiểu Tiền, người chú trọng một chút thì phải mời khách. Nhưng bắt đầu từ năm ngoái, cơm đều ăn không đủ no, mấy trình tự này cũng cho có rồi thôi.

Mọi người vào nhà mới ngồi xuống, uống trà, xem như chúc mừng chủ nhân dọn nhà mới.

Tiêu Tam Muội dẫn theo mấy em gái vui sướng xuyên qua đám người, không ngừng rót thêm trà cho khách.

Tưởng Văn Văn và cô bạn tốt cũng chọn một vị trí ngồi xuống, lúc Tiêu Tứ Muội rót thêm nước trà đến trước mặt cô ta, sắc mặt lập tức lạnh nhạt. Cô ấy còn nhớ chuyện lúc cày bừa vụ xuân, không biết sao người phụ nữ này lại chạy đến trước mặt anh rể hai, cho anh rể hai bánh bao.

Lúc đó cô ấy cho rằng Tưởng Văn Văn là đi mách với Vương Vệ, dù sao cô ta và Lý Tri Tân là chỗ bạn bè, chị hai từng thích Lý Tri Tân, trong lòng cô ta không thoải mái, khiến chị hai khó chịu thì cũng có lý.

Nhưng sau đó cô ấy nói chuyện này với Tam Muội, Tam Muội lại nói không nhất định là mách, nếu là mách thì cho Vương Vệ bánh bao làm gì, đây rõ ràng chính là đang nịnh bợ Vương Vệ.

Một cô gái chưa lập gia đình lại nịnh bợ một người đàn ông, đây còn không phải là dụ dỗ tr*n tr** sao.

Hai chị em tính toán, lập tức cảm thấy Tưởng Văn Văn này không có ý tốt.

Người tới là khách, Tiêu Tứ Muội cũng không tiện cau mặt với cô ta trong ngày dọn nhà vui vẻ của chị hai và anh rể hai nên lạnh nhạt thêm nước trà liền đi mất.

Cô ấy cầm bình đi đến bên cạnh Tiêu Tam Muội, chỉ Tưởng Văn Văn, lầm bầm với cô ấy một hồi.

Tiêu Tam Muội trầm ngâm một chút: “Mặc kệ chúng ta có hiểu lầm hay không, giám sát chị ta chặt chẽ một chút chắc hẳn không sai, đừng để chị ta tiếp cận anh rể.”

Tiêu Tứ Muội gật đầu thật mạnh, sau đó lúc thêm nước trà luôn cố ý hoặc vô tình ngó qua chỗ Tưởng Văn Văn.

Bạn tốt của Tưởng Văn Văn lôi kéo cô ta, chỉ vào Tiêu Tam Muội và Tiêu Tứ Muội, nói: “Văn Văn, sao tớ lại cảm thấy Tam Muội và Tứ Muội cứ luôn nhìn chúng ta?”

Tưởng Văn Văn suy nghĩ tâm sự của mình, nghe vậy ngẩng đầu nhìn Tiêu Tam Muội mang nụ cười tươi rói đang bận rộn trong đám người.

Cô ta còn nhớ lúc này ở đời trước, Tiêu Tam Muội đã đính hôn với người nhà họ Trương, bởi vì điểm thanh niên trí thức ở cạnh nhà họ Tiêu, lúc Tiêu Tam Muội phản kháng trong nhà thì bọn họ có thể nghe thấy một chút động tĩnh.

Nhưng cô ấy có phản kháng, cha mẹ Tiêu đã nhận tiền sính lễ nên vẫn cưỡng ép gả cô ấy đi. Tiêu Tam Muội vốn dĩ không phải người nhẫn nhục chịu đựng, đến nhà chồng thì thường xảy ra xung đột với người nhà chồng.

TBC

Ban đầu cô ấy còn về nhà mẹ đẻ cầu cứu, một thân bị thương khiến người trong thôn nhìn thấy đều nhịn không được mà đau lòng. Nhưng cha mẹ Tiêu lại sợ làm lớn chuyện, lúc trong thôn nói muốn đi giúp Tam Muội một tay, cha mẹ Tiêu còn ngăn cản. Cha mẹ ruột đã như vậy, những người khác đành phải thôi. Cha mẹ Tiêu chẳng những không giúp, ngược lại thường khuyên cô ấy nhịn, ở lại thêm một đêm, ngày hôm sau cha Tiêu đều sẽ gấp rút đưa Tam Muội về, sợ người nhà họ Trương không cần Tam Muội.

Sau đó Tiêu Tam Muội không về nhà mẹ đẻ nữa.

Tưởng Văn Văn chỉ nhớ trước khi cô ta thi đậu đại học rời khỏi thôn Tiểu Tiền, trước n.g.ự.c bọn họ treo hoa hồng, người trong thôn đưa bọn họ ra thôn. Tiêu Tam Muội đứng xa cách đám người nhìn theo mấy chuẩn sinh viên bọn họ.

Cô ấy bị tra tấn không ra hình người, trên lưng cõng một đứa trẻ, nhìn hoa hồng trước n.g.ự.c bọn họ, ánh mắt vốn dĩ c.h.ế.t lặng lại cực kỳ hâm mộ.

Chuyện khác Tưởng Văn Văn đều không nhớ, ấn tượng khắc sâu duy nhất chỉ còn lại cơ thể khom đi của Tiêu Tam Muội, tuổi cô ấy còn trẻ nhưng lại giống như cây khô đã gần đất xa trời, không có sức sống tươi mới nữa.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 113: Chương 113



Theo bọn họ càng đi càng xa, vẻ cực kỳ hâm mộ trong mắt cô ấy cũng dần dần tắt, không còn một chút ánh sáng nữa.

Mà Tiêu Tam Muội ở trước mắt, tuy rằng vẫn gầy yếu nhưng vô cùng tươi tắn, hai mắt sáng ngời, nụ cười trên mặt dường như mặt trời trên cao, đã ấm áp lại còn loá mắt.

Sao lại thế này? Chẳng lẽ đời này người nhà họ Trương không tới nhà cầu hôn? Nếu không dựa vào tính tình cha mẹ Tiêu thì khẳng định sẽ đồng ý.

Đời này có quá nhiều chuyện khác với đời trước, trong lòng Tưởng Văn Văn vô thức bất an, mày nhíu rất chặt.

Tiêu Tứ Muội không vừa mắt Tưởng Văn Văn: “Hôm nay là ngày chị hai và anh rể hai dọn nhà mới, chị cứng mặt vậy cho ai xem.”

Tiêu Tam Muội quay đầu lại nhìn Tưởng Văn Văn: “Chỉ cần chị ta không tiếp cận anh rể, em cứ kệ chị ta khóc hay cười.”

Tiêu Tứ Muội hừ một tiếng trong lòng: Không phải dụ dỗ anh rể là tốt nhất, nếu phải, hừ!

Vương Vệ và Tiêu Hiểu cảm ơn người giúp đỡ, cuối cùng đến đi ra trước đãi khách, mọi người đều khen nhà xây đẹp, trông vô cùng thoải mái. Vương Vệ che chở Tiêu Hiểu ở giữa, trong lòng đắc ý vô cùng.

“Văn Văn, xem ra tình cảm của Nhị Muội và Vương Vệ rất tốt, cuộc sống sau này của Nhị Muội tốt đẹp rồi, Vương Vệ rất có năng lực, lại có nhà đẹp như vậy, sau này nếu tớ kết hôn có thể có căn nhà thoải mái như vậy thì tốt rồi.”

TBC

Bạn tốt vẻ mặt hâm mộ nhìn Vương Vệ và Tiêu Hiểu trong đám người.

Tưởng Văn Văn lại cảm thấy bực bội trong lòng, sống lại một lần, mấy điều khác đều tốt, nhưng chỉ cần là chỗ có Tiêu Hiểu, mọi thứ đều không thích hợp. Cô không chết, Vương Vệ không vừa kết hôn liền thành người góa vợ, bọn họ vẫn sống cuộc sống sinh động. Mắt thấy Vương Vệ càng ngày càng vui vẻ hơn, con người cũng nhu hòa đi rất nhiều, hiện tại sự cưng chiều trong ánh mắt anh nhìn Tiêu Hiểu chọc mắt Tưởng Văn Văn phát đau.

Vận mệnh Tiêu Tam Muội cũng đã thay đổi.

Mọi thứ rốt cuộc là vì sao?

Vậy sau này thì sao, Vương Vệ vẫn trở thành Vệ gia chứ, nếu Vương Vệ không còn là Vệ gia kia, tính toán sau này của cô ta không phải là vô dụng sao, cô ta còn cần theo đuổi không? Cô ta vô cùng rõ ràng, người mình thích chính là Vệ gia thành thục mê người, chứ không phải là Vương Vệ thích Tiêu Hiểu của hiện tại.

Tưởng Văn Văn hít vào một hơi, nói với bạn tốt: “Tớ đi ra ngoài hóng gió.”

Vừa khéo lúc này Vương Vệ muốn đi ra ngoài lấy đồ, chân trước mới vừa đi, Tiêu Hiểu ở tại chỗ nói chuyện phiếm với mọi người.

Tiêu Tam Muội và Tiêu Tứ Muội nhìn mà nóng ruột.

Tiêu Tam Muội nói với Tiêu Tứ Muội: “Chị đi ra ngoài theo Tưởng Văn Văn.”

Tiêu Tam Muội đi theo sau Tưởng Văn Văn, thấy cô ta ra sân.

Lần này Tưởng Văn Văn quả thật không phải đi theo Vương Vệ ra, lúc ấy trong lòng đang suy nghĩ, Vương Vệ đi ra, cô ta cô căn bản không chú ý. Sau khi đi ra mới phát hiện Vương Vệ đang ở phía trước.

“Vương…” Tưởng Văn Văn mới vừa há mồm, một bàn tay bỗng nhiên bịt kín miệng cô ta từ phía sau. Ngay sau đó liền kéo cô ta vào một góc.

“Ư, ư” Vô duyên vô cớ bị người ta bắt lấy kéo vào góc, ai cũng sẽ sợ hãi, Tưởng Văn Văn liều mạng giãy giụa mới tránh thoát, say khi thấy rõ là Tiêu Tam Muội thì đầy kinh ngạc: “Cô kéo tôi tới đây làm gì?”

Tiêu Tam Muội tốn nhiều sức mới kéo được Tưởng Văn Văn, vừa xoa cổ tay đau vừa trợn mắt: “Vì sao tôi kéo chị, chị có thể không biết? Nói, chị đi theo anh rể tôi là muốn làm gì?”

“Tôi đi theo anh ấy hồi nào?” Trời đất chứng giám, lúc cô ta đi ra thật sự không phải đi theo Vương Vệ.

“Vậy vừa rồi chị gọi anh rể tôi làm gì?” Đã há mồm gọi người rồi, Tiêu Tam Muội đương nhiên không tin.

“Chỉ chào hỏi một chút mà thôi.” Tưởng Văn Văn ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh: “Hôm nay không phải anh ấy và chị cô dọn nhà mới sao, tôi chào hỏi một chút không quá đáng chứ.”

Tiêu Tam Muội phát hiện Tưởng Văn Văn rất biết già mồm, đã bị bắt tại trận còn mặt không đỏ tim không đập, chị hai cô ấy đơn thuần như vậy, nào đấu được hồ ly tinh như vậy.

Trên mặt Tam Muội là biểu cảm “chị giả vờ, chị giả vờ nữa đi”: “Chị cho rằng tôi sẽ tin? Trong lòng chị có quỷ hay không tự chị rõ. Tôi nói cho chị biết, tôi tuyệt đối sẽ không để chị tiếp cận anh rể tôi, phá hoại anh ấy và chị hai, hết hy vọng đi, hồ ly tinh!” Mặt mũi Tưởng Văn Văn xinh đẹp, quả thật giống hồ ly tinh.

Tưởng Văn Văn ngẩng đầu chỉnh chỉnh tóc mái của mình, bỗng nhiên ghé sát vào Tiêu Tam Muội, nhếch môi nhoẻn miệng cười, giọng mị hoặc: “Hồ ly tinh? Là như thế này sao?”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 114: Chương 114



Tiêu Tam Muội một tay đẩy Tưởng Văn Văn ra, ghét bỏ không thôi: “Chị làm gì đấy!” Người phụ nữ này lầm đối tượng rồi. Có điều dáng vẻ cô ta nếu bị đàn ông nhìn, nói không chừng sẽ thật sự bị mê hoặc.

Quả nhiên cô ấy phải giúp đỡ chị hai trọng tâm phòng thủ người phụ nữ này.

Tưởng Văn Văn ngồi dậy, trên mặt khôi phục bình tĩnh: “Cô cảm thấy dáng vẻ tôi giống hồ ly tinh?”

“Chị như vậy, không phải hồ ly tinh thì là gì!”

Tưởng Văn Văn trào phúng cười: “Nếu nói dụ dỗ người ta thì tôi không so được với chị hai cô, chị hai cô mới là cao thủ mê hoặc người khác!” Ngày đó ở trong rừng ban đầu cô ta bị dáng vẻ Vương Vệ gây thất thần, sau đó hồi tưởng lại, phát hiện trong đầu lại không thể xóa đi nũng nịu của Tiêu Hiểu, có không muốn cũng không thể không thừa nhận, chẳng trách Vương Vệ và Tiêu Hiểu mới kết hôn thời gian ngắn như vậy liền mê hoặc người ta đến đầu óc choáng váng. Đừng nói Vương Vệ, ngay cả một người phụ nữ như cô ta nghe xong cũng cảm thấy trong lòng xáo trộn lạ thường.

Lại còn giả vờ bộ dạng bạch liên hoa, đây mới là hồ ly tinh chính gốc này!

Dĩ nhiên Tiêu Tam Muội không tin, chị hai cô ấy đơn thuần, đứng đắn nhường nào, ừm, tuy rằng ở trước mặt anh rể không đứng đắn đến vậy… tóm lại, Tưởng Văn Văn đang bôi nhọ.

TBC

“Chị nói bậy gì đó, chị hai tôi đâu có không chung thủy như chị, chị ấy rất đứng đắn, sẽ không dụ dỗ chồng người khác như chị.” Tiêu Tam Muội đương nhiên không thể chịu đựng Tưởng Văn Văn đặt thanh danh hồ ly tinh cho Tiêu Hiểu.

Chồng người khác?

Tưởng Văn Văn nghe thấy thì sửng sốt, sắc mặt lập tức trầm xuống. Từ lúc sống lại tới giờ, cô ta đều xem Vương Vệ như Vệ gia ở kiếp trước mà đối đãi, mặc dù hiện tại không làm gì, nhưng cũng không xem là từ bỏ.

Hiện tại đột nhiên nghe từ miệng Tiêu Tam Muội nói câu như thế mới bỗng nhiên nhận rõ sự thật: Đúng vậy, nếu Tiêu Hiểu không chết, vậy Vương Vệ chính là chồng hợp pháp của cô. Giờ cô ta đang mơ ước chồng người khác, có khác gì với mấy tiểu tam phá hư hôn nhân của cô ta ở kiếp trước!

Không, cô ta không giống mấy tiểu tam đó, Tưởng Văn Văn lập tức phủ nhận trong lòng.

Ít nhất hiện tại cô ta không nghĩ sẽ làm gì với Vương Vệ và Tiêu Hiểu, nếu dựa theo kiếp trước mà phát triển, Vương Vệ và Tiêu Hiểu chênh lệch quá lớn, sau này khẳng định sẽ chia tay. Cô ta định chờ đến lúc đó mới ra tay.

Nhưng hiện tại xem ra, Tiêu Hiểu thật sự là cô gái nông thôn không biết gì cả sao? Dáng dấp cô xinh đẹp, lại biết làm ra vẻ, đến cả sự thật từng thích Lý Tri Tân bên nhà mẹ đẻ thích cũng bị cô dễ dàng dỗ được Vương Vệ, như vậy xem ra, tâm cơ cô rất sâu.

Mà trái lại bản thân cô ta, về mặt sự nghiệp cô ta cũng xem là nữ cường nhân, nhưng đối phó với đàn ông thì chưa chắc cô ta so được với Tiêu Hiểu.

Cô ta luôn cho rằng hiện tại Vương Vệ bị Tiêu Hiểu mê hoặc là bởi vì anh ít kiến thức.

Giờ nghĩ đến, rõ ràng là thủ đoạn của Tiêu Hiểu quá lợi hại.

Tưởng Văn Văn thấy Tiêu Tam Muội bảo vệ Tiêu Hiểu như vậy, còn cho rằng Tiêu Hiểu ngây thơ không biết gì, trong lòng không thể không thừa nhận thủ đoạn của người ta lợi hại, nhìn xem, đến cả em ruột cùng trưởng thành từ nhỏ đến lớn cũng chắc chắn cô đơn thuần.

Tưởng Văn Văn tự nhận đã hiểu rõ Tiêu Hiểu, khinh thường cãi cọ với con ranh Tiêu Tam Muội không biết gì này: “Kệ cô tin hay không, dù sao thì hiện tại tôi không muốn làm gì anh rể cô.” Đương nhiên, nếu sau này Vương Vệ và Tiêu Hiểu thật sự chia tay, vậy thì đừng trách cô ta không khách sáo, đến lúc đó cô ta sẽ nói sự thật với Tiêu Hiểu: Có biết giả vờ thì có tác dụng cái rắm, còn không phải là dùng thực lực nói chuyện sao.

Cô ta sống lại mang theo bàn tay vàng, không tin không giành lại một con bé nông thôn thiếu hiểu biết. Sau khi nghĩ thông suốt, tâm trạng Tưởng Văn Văn buông lỏng, xoay người muốn đi.

Đi được vài bước bỗng nhiên dừng lại, nghiêng đầu nói với Tiêu Tam Muội: “Nếu có người tới cầu hôn, tốt nhất cô vẫn nên suy nghĩ cho kĩ.”

“Sao chị biết có người tới cầu hôn tôi?” Tiêu Tam Muội nghi hoặc.

“Thật sự có người đến nhà cô cầu hôn?” Tưởng Văn Văn nghĩ đến hôn nhân của mình ở đời trước, bèn tùy ý nhắc nhở Tiêu Tam Muội một câu. Lúc cô ta nghĩ đến hiện tại nhà họ Tiêu gió êm sóng lặng, khẳng định là người nhà họ Trương vẫn chưa tới cầu hôn.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 115: Chương 115



Tiêu Tam Muội muốn thể hiện sự lợi hại của chị hai mình, để Tưởng Văn Văn biết khó mà lui nên nhịn sự đắc ý mà kể sơ lại việc người nhà họ Trương tới cầu hôn và Tiêu Hiểu bác bỏ, sau đó nói: “Chị xem, chị hai tôi lợi hại nhường nào, anh rể hai rất thích chị hai tôi. Chị ngoại trừ khuôn mặt và… mấy thủ đoạn đó, nào có so được với chị hai tôi, khuyên chị đừng có ý xấu, nhân lúc còn sớm mà từ bỏ đi.”

Tiêu Hiểu mà lại có bản lĩnh như vậy? Tưởng Văn Văn hừ một tiếng, bước nhanh rời đi.

Tiêu Tam Muội giơ giơ nắm tay với bóng lưng Tưởng Văn Văn: Hiện tại đã biết sự lợi hại của chị hai rồi sai, sợ rồi sao.

Chờ sau khi các khách tham quan đều về, Tiêu Tam Muội nói chuyện Tưởng Văn Văn cho Tiêu Hiểu.

Tiêu Hiểu không thèm để ý, cười cười: “Không sao, các em không cần để trong lòng.”

Tiêu Tam Muội nghe xong càng thêm lo lắng cho Tiêu Hiểu, xem ra cho dù tính chị hai cô ấy trở nên mồm miệng lanh lợi hơn chút, về mặt này vẫn rất không nhạy bén.

Một cô gái chưa lấy chồng như cô ấy còn phải cả ngày lo lắng hồ ly tinh bên ngoài cạy góc tường của chị hai, mà chị hai cô ấy cứ ngây ngốc, hoàng đế không vội thái giám vội, đây gọi là gì.

“Chị đừng có xem nhẹ.” Tiêu Tam Muội trịnh trọng nhắc nhở Tiêu Hiểu.

Tiêu Hiểu thì chỉ muốn tiễn mọi người đi, sau đó trải qua thế giới hai người với Vương Vệ, nghe vậy thì vội vàng gật đầu: “Được, chị sẽ chú ý, em không tin chị, dù sao cũng phải tin tưởng anh rể em chứ, anh ấy là người dễ dàng bị lừa đi như vậy sao?”

Trong đầu Tiêu Tam Muội hiện ra gương mặt ngoại trừ chị hai, đối những người khác đều không hề kiên nhẫn của Vương Vệ, cười cười: “Điều này cũng đúng.”

“Đi nhanh đi, nếu không trời tối đấy.” Tiêu Hiểu vội vàng thúc giục.

Lúc này Tiêu Tam Muội mới dẫn mấy em lưu luyến không rời mà đi. Lúc đi tới cửa thì lại nhìn nhà mới, trong mắt hâm mộ không thôi.

Tiêu Tứ Muội cảm thán nói: “Chị ba, nhà của chị hai đẹp quá, sau này nếu em cũng có một căn nhà như vậy thì tốt rồi.”

Tiêu Tam Muội cười nói: “Vậy thì có gì khó, bê tông kia là chị hai làm ra, bản vẽ cũng là chị hai vẽ, chúng ta muốn căn nhà như vậy còn không đơn giản à!”

Sự sùng bái của mấy em gái đối với Tiêu Hiểu quả thực càng ngày càng tăng, trong lòng tràn ngập tự hào. Lúc đi ra cửa viện, n.g.ự.c cũng ưỡn đặc biệt cao.

Mấy em gái vừa đi, nhà liền trống đi hẳn.

TBC

Vương Vệ đang nấu nước trong bếp, Tiêu Hiểu xuống giường đất liền đuổi theo vào bếp.

Nghĩ đến hôm nay bận đông bận tây, phải tiếp đón nhiều người như vậy, Tiêu Hiểu đến cả cơm chiều cũng chưa ăn, Vương Vệ liền lấy ra bột mì đã nghiền ra, chuẩn bị làm một nồi bánh canh.

Trong phòng bếp ngoại trừ bày mấy túi lương thực cùng với một cái nồi hỏng lấy từ đội sản xuất tới, những thứ khác đều không có, phòng bếp khá to trông trống rỗng.

Hơn nữa cái nồi này là sau khi nồi cơm lớn[1] giải tán thì bị ném vào một góc trong nhà ăn, đáy nồi phía trên hỏng một lỗ thật lớn, chỉ có thể dùng một bên mà cẩn thận nấu cơm, cho nên cũng không ai lấy.

[1] Dùng để chỉ hình thức người dân cả thôn, xã tập hợp về một nơi để ăn, thậm chí không được nấu ở nhà vào những năm 1950 ở TQ

Dùng để chỉ hình thức người dân cả thôn, xã tập hợp về một nơi để ăn, thậm chí không được nấu ở nhà vào những năm 1950 ở TQ

Xét thấy con gà trước kia, Vương Đức Thắng liền cho phép Vương Vệ dùng cái nồi này.

Lúc Tiêu Hiểu đi vào phòng bếp, Vương Vệ đang dùng đôi đũa tre gạt sợi bánh canh, để tránh cho nước canh và sợi bánh canh không cẩn thận từ cái lỗ tràn ra ngoài.

Tiêu Hiểu ôm eo Vương Vệ từ phía sau, dựa vào lưng anh, nũng nịu thủ thỉ một tiếng.

Tiếng thủ thỉ đầy sự trêu ghẹo này khiến tay Vương Vệ run lên, một sợi bánh canh theo cái lỗ rớt vào lò,

Trán Vương Vệ co rút: “Em lại muốn làm gì!” Vô duyên vô cớ cợt nhả gì chứ!

Tiêu Hiểu đã quen gây sự rồi không chịu trách nhiệm, Vương Vệ vừa hỏi, cô liền mở to một đôi mắt vô tội nhìn anh: “Anh đang nói gì vậy? Em không làm gì cả, em đói bụng rồi, a, bụng đói quá à~~”

“À” một cách lúc lên lúc xuống, như cơn sóng kéo dài không dứt.

Vương Vệ bị tức mà cười, chỉ vào Tiêu Hiểu, gật gật đầu: “Em được lắm, Tiêu Hiểu, càng ngày em càng dùng chiêu này thuần thục, nói cho em biết, ông đây đã sớm nhìn thấu chiêu của em, muốn ăn cơm thì ngồi một bên đợi đi.”

“Anh thật dữ, anh, sao anh lại dữ như vậy?” Tiêu Hiểu chớp chớp mắt, vẻ mặt ấm ức.

“… Không phải, em gọi anh là gì?” Vương Vệ nghẹn họng nhìn trân trối, Tiêu Hiểu đã lâu không gọi như vậy, sao giờ cách gọi “anh” này lại tái xuất giang hồ vậy nè.

“Anh… Tình à, anh không thích sao? Em biết, trước kia em gọi anh như vậy, trong lòng anh nghĩ như vậy.” Sau khi biết suy nghĩ của Vương Vệ, cô cũng hiểu vì sao lúc ấy mình vừa gọi anh, Vương Vệ liền phản ứng khác thường như vậy: Đồ trong ngoài bất nhất.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 116: Chương 116



“Tình cái rắm, cmn em không ngại ngùng sao?” Anh hỏi Tiêu Hiểu có ngại ngùng không, bản thân thì mặt đỏ như nhỏ máu.

“Ngại cái gì, chúng ta là vợ chồng, cơm chín chưa, em sắp đói meo rồi.” Tiêu Hiểu từ sau lưng Vương Vệ nhìn vào nồi, lập tức phớt lờ sự sụ rít gào của anh.

“À, sắp chín rồi.” Vương Vệ lập tức cúi đầu, nghiêm túc nấu cơm.

Tiêu Hiểu ôm eo Vương Vệ càng chặt, mặt cọ lên lưng anh: Thật ngoan.

Khi bánh canh được nấu xong, hơi nóng trên mặt Vương Vệ cũng tan đi.

Trong phòng không có gì, đến cả chén cũng là Vương Vệ tự mình dùng ống trúc làm.

Múc bánh canh vào ống trúc, bày lên cái bàn rách nát bị què một chân được chuyển ra từ phòng tối, trong lòng Vương Vệ đầy tự trách: Trong nhà không có gì, thật khổ cho Tiêu Hiểu.

Tiêu Hiểu ăn cơm đều là không nhanh không chậm, miệng cô đang ăn, cũng xem như yên tĩnh được một lát, Vương Vệ ngồi bên cạnh cô, suy nghĩ làm sao để sắm thêm đồ trong nhà.

Bàn ghế này kia thì có cách, anh lên rừng chặt cây, tự mình làm là được, nếu không thì mài đá cũng được. Nhưng nồi chén mui thau, còn có chăn quần áo gì đó, không có tiền không có phiếu thì hết cách.

Căn nhà xinh đẹp như vậy, bày cái giường đất hợp quy tắc như vậy, bên trên chỉ để hai cái chăn rách rưới, nhìn càng thêm không vừa mắt.

Còn có Tiêu Hiểu, gả cho anh lâu như vậy, trên người vẫn là hai bộ quần áo cũ thay đổi luân phiên: Vậy sao được, vợ anh xinh đẹp như tiên nữ, sao cũng không thể để cô chịu khổ như vậy.

Trong lòng buồn bã: Như vậy không được, phải làm ra tiền!

Vương Vệ cẩn thận tính toán trong lòng, nghĩ đến mức giữa mày nhăn lại: Thời đại này hạn chế con người gắt gao, căn bản là không có chỗ trống để chui.

Tiêu Hiểu ăn bánh canh xong, thấy Vương Vệ nghĩ gì đó đến xuất thần thì đưa tay huơ huơ trước mắt anh: “Nghĩ gì vậy?”

TBC

Vương Vệ liếc cô: “Nghĩ em yếu ớt ngươi như vậy, anh nuôi em như thế nào.” Làn da vợ anh non mềm, quần áo hơi ma sát cũng có thể để lại vết đỏ.

“Em không đề cập yêu cầu này với anh.” Tiêu Hiểu khó hiểu, cô rất dễ nuôi mà.

Vương Vệ hừ một tiếng: “Đàn ông khiến vợ mình sống tốt hơn, đó không phải đương nhiên sao, nếu để em đề cập, anh còn tính là đàn ông gì nữa.” Tiêu Hiểu quá ngoan ngoãn về phương diện này, ngoan ngoãn khiến tâm can anh mềm nhũn. Càng như vậy, anh càng nhịn không được muốn cho cô mọi thứ tốt nhất.

Tiêu Hiểu lập tức bật cười, đứng lên càng đi càng gần về phía anh.

Vương Vệ lập tức nâng cao cảnh giác: “Em muốn làm gì?”

Tiêu Hiểu cười cười, bỗng nhiên ngồi lên đùi anh, ôm cổ anh, hơi thở tựa hoa lan, nói: “Anh có tính là đàn ông hay không, không phải nhìn ở phương diện này.”

“…Vậy… vậy nhìn ở phương diện nào?” Tim Vương Vệ đập như trống: Đm, cứ cảm thấy có chuyện lớn sắp xảy ra.

Tiêu Hiểu nhướng đuôi mắt, ngón tay mềm như hành chỉ vào n.g.ự.c Vương Vệ: “Đồ xấu xa~, chính anh đã nói gì, anh quên rồi sao?”

Trên người Vương Vệ bắt đầu đổ mồ hôi: “… Anh đã nói gì?”

Tiêu Hiểu hừ một tiếng, kề sát tai anh, nhẹ giọng nói: “Không phải anh đã nói chờ nhà xây lòng là…”

Đầu óc Vương Vệ lập tức trống rỗng, sau đó toàn thân nhiệt huyết sôi trào, tiểu yêu tinh này! Lại cmn nhịn xuống thì không phải đàn ông.

Anh một tay bế Tiêu Hiểu lên, hung hăng nhìn chằm chằm cô, gân xanh trên trán nhướng lên: “Ông đây vốn đang muốn chuẩn bị tốt rồi mới nói, hiện tại là tự em tìm tới!”

Tiêu Hiểu mỉm cười nhìn anh, trên mặt không sợ chút nào, thật ra trong lòng cũng rất bồn chồn. Đây cũng là lần đầu tiên trong hai đời của cô, lúc ở Tinh Tế cô vừa qua 22 tuổi, lấy tuổi trung bình của người Tinh Tế mà tính, cô cũng xem như là trẻ em.

Nghĩ đến chuyện sắp xảy ra kế tiếp, cô vừa chờ mong lại sợ hãi.

Nhưng mà cô biết, mọi chuyện Vương Vệ đều đặt cô làm đầu, nếu cô lộ ra một chút sợ hãi, chỉ sợ là chuyện này không tiến hành nổi nữa.

Vương Vệ ném Tiêu Hiểu lên giường đất, đỏ mắt phủ lên trên cô, vuốt cái trán trơn bóng của cô, sắc mặt ngấm ngầm chịu đựng: “Cmn việc này là chính em dẫn dụ anh, đợi lát nữa em đừng có khóc lóc kêu đau.”

Tiêu Hiểu vươn đầu lưỡi l.i.ế.m môi, trong mắt mang đầy ý cổ vũ.

“ĐM!”

Sau đó mở đèn.

“Hu hu hu hu…” Nửa đêm nửa hôm, nhà mới truyền ra tiếng khóc hu hu.

“Được rồi, được rồi, em còn chưa khóc, anh khóc cái gì…” Ngón tay Tiêu Hiểu đan vào tóc Vương Vệ, giọng điệu mềm mại, kiên nhẫn dỗ anh: “… Anh cũng không muốn… hu hu…” Vương Vệ dùng tay che miệng, không cho tiếng khóc truyền ra.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 117: Chương 117



Lúc Tiêu Hiểu kêu đau, anh không dừng lại, sau đó thấy vết thương trông mà đau lòng trên người cô bèn nhịn không được mà khóc. Hơn nữa càng khóc càng thương tâm, ngăn cũng ngăn không được: Đau biết nhường nào, anh biết không nên bị mê hoặc mà, hu hu hu…

Vương Vệ chui đầu vào trong cổ Tiêu Hiểu khóc một hồi mới dần dần dừng lại, lau đôi mắt sưng đỏ, ngượng ngùng nhìn Tiêu Hiểu: Quá cmn mất mặt, lúc động phòng vợ không khóc, anh khóc!

Ánh mắt anh trốn tránh Tiêu Hiểu, giọng khàn khàn: “…Em nằm đó đi, anh đi nấu nước nóng cho em tắm.”

Tiêu Hiểu gật gật đầu, mềm giọng, nói: “Anh…”

“Đã nói rồi, đừng gọi anh như vậy…”

TBC

“Em cứ muốn gọi đó. Anh đừng đau lòng, em rất thoải mái.” Trong mắt cô đầy sự uể oải sau chuyện đó, giọng vừa mềm lại khàn.

Vương Vệ nghe xong lỗ tai lập tức đỏ ửng, ném lại một câu: “Ai muốn nói chuyện này với em” rồi vội chạy trối chết.

Tiêu Hiểu thỏa mãn nhìn bóng dáng anh, trong mắt tràn đầy mềm mại ngọt ngào: Vương Vệ nhìn thì bá đạo lại kiêu ngạo, thật ra lột ra lớp ngụy trang thật dày kia, chỉ còn lại trái tim mềm mại không chút phòng bị.

Ngày hôm sau, Tiêu Hiểu ngủ đến giữa trưa mới rời giường. Lúc rời giường thấy Tam Muội đang giúp quét dọn trong nhà.

Tiêu Hiểu lấy làm lạ, hỏi Tam Muội: “Anh rể em đâu.” Theo tính cách Vương Vệ, tối hôm qua đã xảy ra chuyện như vậy, khẳng định anh đến WC cũng không nỡ đi, một tấc cũng không rời mà ở cạnh cô.

“Anh rể nói muốn nấu cháo cho chị nên đi mượn nồi rồi.” Tiêu Tam Muội buông cây chổi, nhịn không được nói với Tiêu Hiểu: “Chị hai, tối qua chị làm gì vậy, sao ngủ trễ vậy mới dậy? Chị nhìn mặt trời bên ngoài xem, sắp lặn luôn rồi.”

“Nào có khoa trương như em nói, không phải mặt trời vẫn lên cao sao.” Tiêu Hiểu xuyên qua cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

“Chị còn biết mặt trời lên cao rồi sao, đã giữa trưa rồi!”

“Tam Muội, chị hai em không thoải mái, để cô ấy ngủ thêm một lát.” Tiêu Tam Muội vừa dứt lời, giọng Vương Vệ liền vang lên ở cửa.

Lúc chỉ có một mình Tiêu Hiểu, Tiêu Tam Muội sẽ quở trách cô, nhưng giờ có Vương Vệ, sắc mặt cô ấy lập tức thay đổi, vẻ mặt lo lắng: “Chị hai em không thoải mái, có phải bị bệnh không? Em nói mà, bình thường chị hai em rất cần mẫn. Người bị bệnh nên nghỉ ngơi nhiều. Anh rể, anh thật tốt với chị hai em.”

Cô ấy giải vây cho Tiêu Hiểu, nịnh bợ Vương Vệ, nhưng không muốn khiến Vương Vệ cảm thấy Tiêu Hiểu lười.

Có điều trong lòng lại bĩu môi, chị hai cô ấy mặt mày hồng hào, nào có giống như bị bệnh. Vương Vệ còn giải vây cho chị hai cô ấy như vậy, quả nhiên, theo mức độ để tâm của anh rể đối với chị hai, căn bản là không cần cô ấy lo lắng vớ vẩn.

Vương Vệ đi vào, vừa đối diện với Tiêu Hiểu thì lập tức không được tự nhiên mà dời mắt, nhưng vừa dời đi, lại nhịn không được mà trộm nhìn cô.

Tiêu Tam Muội: “…” Bầu không khí có hơi không đúng!

Cứ cảm thấy không khí dày đặc, hình như còn có thể ngửi thấy một mùi vị…

Cô ấy thật sự khịt khịt mũi: “Đây là mùi gì?”

Vương Vệ nghe vậy, từ cổ đến mặt liền đỏ.

Tiêu Hiểu lại vô cùng bình tĩnh: “Có thể có mùi vị gì đó, có thể là nhà mới xây xong, mùi còn chưa bay đi. Hôm nay chị hơi không thoải mái, em về trước đi.”

Tiêu Tam Muội giật mình: “Chị thật sự không thoải mái?”

Phản ứng lại những lời này không nên nói trước mặt Vương Vệ, nếu không không phải nói thẳng là chị hai cô ấy giả bệnh sao. Bèn à một tiếng: “Em đây đi, chị… đừng nằm trên giường lâu quá, nếu không cơ thể sẽ cứng.”

Tiêu Hiểu phất phất tay, bảo cô ấy mau đi.

Tiêu Tam Muội đi tới cửa, lại nghi ngờ mà ngửi mùi, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Chờ Tiêu Tam Muội vừa đi, Vương Vệ cũng vội nói: “Em nằm trước đi, anh đi nấu cháo cho em.”

Tiêu Hiểu nằm trên giường đất, thở dài: Vốn dĩ cho rằng sau khi quan hệ, Vương Vệ sẽ thả lỏng một chút, không ngờ hình như anh càng thẹn thùng hơn. Tuy lúc trước trong lòng thẹn thùng, tốt xấu gì trên mặt cũng vô cùng khí phách, động một tí là ở trước mặt cô ông đây thế này thế nọ mà mắng người. Nhưng từ sau lần khóc tối hôm qua, đến cả giả vờ bá đạo cũng không thấy, hổ giấy đến cả ngoại hình của hổ cũng mất, hoàn toàn mềm thành chó con.

Mấy ngày sau, Vương Vệ vẫn cứ như vậy, thấy dấu vết trên người Tiêu Hiểu thì hốc mắt liền nhịn không được phiếm đỏ, cũng không nói nặng lời với Tiêu Hiểu, bông mềm mại như thế nào thì mềm mại như thế.

Tiêu Hiểu an ủi anh: “Anh đừng như vậy được không, chúng ta là đang làm chuyện vui vẻ. Đâu phải anh không biết da em dĩ liền mềm, quần áo cũng có thể ma sát ra dấu vết mà. Em cảm thấy rất thoải mái. Hơn nữa, chúng ta cũng phải có bắt đầu, nếu không chẳng lẽ muốn chịu đựng cả đời?”

Vương Vệ lau mặt, lộ ra đôi mắt đỏ hồng: “Anh biết, nhưng chỉ là anh không nhịn được…”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 118: Chương 118



“Được rồi được rồi, không sao, biến thành đồ thích khóc khi nào vậy?” Tiêu Hiểu vỗ lưng Vương Vệ, nói sang chuyện khác: “Không phải lúc trước anh muốn giải quyết nạn hạn hán sao, giờ chúng ta bắt đầu làm đi, nếu không sẽ lại chậm trễ.”

“Ai thèm lo cho họ.” Vợ anh đã bị thương thành như vậy, anh còn có tâm trạng lo nhiều như vậy cái rắm ấy.

Dù sao cũng không ai thích anh, lúc trước sở dĩ mẹ Vương vứt bỏ anh, ngoại trừ người mẹ kia không phải người, lời đồn của mấy người nhiều chuyện ngoài kia cũng có tác dụng rất lớn.

Mãi cho đến khi anh có sức lực, có người chỉ chỉ trỏ trỏ anh, anh liền bộc phát, lôi người ta ra đánh, vốn dĩ một vài người không quen biết ác mồm ác miệng với anh cũng gặp không ít.

Đều là thứ bắt nạt kẻ yếu, anh vừa thể hiện oai phong, mấy người thích chỉ chỉ trỏ trỏ anh, thấy anh là lập tức kẹp chặt đuôi đi đường vòng.

Để vợ mang theo vết thương khắp người đi nghĩ cách cho mấy người đó, mơ cmn giấc mơ hão huyền của bọn họ đi!

Tiêu Hiểu mỉm cười nhìn anh: “Anh chắc chứ? Vậy em không thử nữa?”

“Không thử, thử cái rắm, kệ bọn họ đi chết!” Vương Vệ hung tợn nói.

“Vậy được rồi, em nghe anh.” Tiêu Hiểu dựa vào vai anh, dịu dàng nói.

Đến ngày hôm sau, sau khi dấu vết trên người Tiêu Hiểu trông không đáng sợ nữa, Vương Vệ lại khóc: Lúc này là vô cùng vui mừng mà khóc.

Tiêu Hiểu như dỗ con nít, vỗ từng cái lên lưng anh: “Trên người em có dấu vết, anh khóc, dấu vết mờ đi anh cũng khóc, anh, anh thật sự trở thành đồ mít ướt rồi.”

Vương Vệ khịt mũi, khụt khịt phủ nhận: “Anh không phải đồ mít ướt, người thích khóc rõ ràng là em mới đúng.”

Có lẽ là dấu vết trên người Tiêu Hiểu đã mờ đi khiến tâm trạng Vương Vệ thả lỏng, hai vợ chồng bèn tranh luận chủ đề ai mới là đồ mít ướt cả nửa ngày.

Đến buổi tối nằm trên giường, lúc Vương Vệ vỗ lưng từng nhịp cho Tiêu Hiểu, anh bỗng nhiên mở miệng: “… Hay là chúng ta thử xem sao, chỉ tùy tiện thử xem.”

Trong thôn có người ác ý vu khống anh, nhưng cũng có người ngăn lại, khoảng thời gian hổ mẹ mới mất, Tráng Tráng lại còn nhỏ, đồ săn được đến chính nó cũng không đủ ăn, đương nhiên anh sẽ không đi cướp đồ ăn của nó.

TBC

Khoảng thời gian kia trùng hợp là nạn đói, thiếu chút nữa anh đã đói chết. Nhưng mặc dù như vậy, trong thôn cũng có vài người cho anh đồ ăn, tuy có lẽ chỉ là một cái bánh bao cám trộn rau hoặc là cháo trấu mắc ở họng. Anh muốn thử một lần, không phải vì cái gọi là đại nghĩa gì đó, nếu thử được, coi như là báo đáp cái bánh bao cám trộn rau lúc trước.

Tiêu Hiểu ừm một tiếng, không ngạc nhiên chút nào, vốn Vương Vệ là người rất mềm lòng: “Vậy thì thử xem.”

Lúc Tiêu Hiểu cùng Vương Vệ nghĩ cách, cán bộ lãnh đạo huyện Thành Khẩu nghênh đón chuyên viên từ tỉnh tới.

Mới sáng sớm trưởng huyện liền dẫn theo nhóm cán bộ trong huyện đơi ở bên ngoài tòa nhà văn phòng chính phủ, từng người căng thẳng chỉnh trang bề ngoài, chờ nhân vật lớn đến.

Xe công vụ của chính phủ cuối cùng từ xa xa lái tới.

Vẻ mặt trưởng huyện căng thẳng: “Đứng thẳng một chút, dùng tinh thần và diện mạo tốt nhất để nghênh đón đồng chí chuyên viên.”

Mấy cán bộ đó sở dĩ căng thẳng như vậy là bởi vì người tới không chỉ đơn giản là chuyên viên.

Mấy chuyên viên này chính là do thư ký tỉnh ủy dẫn đầu, tự mình dẫn theo nhóm của mình xuống điều tra.

Năm ngoái, ba tỉnh nông nghiệp lớn ở phương bắc vào lúc sắp thu hoạch vụ thu thì thời tiết đột ngột khác thường, thu hoạch giảm mạnh, đây là kho lương của Hoa Quốc, lương thực của ba tỉnh này mấy năm trước còn trợ cấp cho mấy tỉnh khác trong cả nước, lương thực vừa giảm thu hoạch liền gây ra phản ứng dây chuyền trong cả nước.

Cũng may một năm còn có thể miễn cưỡng ứng phó, cuộc sống của người dân khổ một chút nhưng cũng xem như có thể sống sót. Nhưng năm nay thời tiết càng thêm dị thường so với năm ngoái, đã liên tục gần hai tháng không có một giọt mưa.

Hơn nữa trùng hợp lại là ba tỉnh nông nghiệp lớn này gặp nạn.

Nếu năm nay lại không có thu hoạch, hậu quả gây ra quả thực không dám tưởng tượng.

Ba tỉnh này mỗi tỉnh nhanh chóng lập nhóm điều tra, chia làm tiểu đội, nhanh chóng tới các huyện thị, muốn thiết thực thăm dò tình hình bị nạn của các thành thị, các huyện bên dưới, lấy được số liệu chính xác để ứng phó trước.

Ô tô dừng trước tòa nhà văn phòng, một người trẻ tuổi đeo mắt kính xuống xe trước rồi vội ra sau mở cửa xe.

Đi đầu chính là một người trung niên khuôn mặt ôn hòa, nhưng lúc này giữa mày lại mang đầy u sầu.

“Đồng chí chuyên viên, hoan nghênh đến huyện nhỏ này điều tra!” Trưởng huyện chạy chậm, vẻ mặt niềm nở qua đón, cách thật xa liền cúi đầu đưa hai tay ra.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 119: Chương 119



Người đàn ông trung niên ẩn giấu vẻ u sầu giữa mày này chính là thư ký dẫn đầu, họ Tần.

Điều tra một mạch từ tỉnh xuống dưới, phát hiện tình hình tai nạn còn nghiêm trọng hơn ông ấy tưởng tượng. Đặc biệt là thành phố Ngọc Lâm, bởi vì thiếu nước nghiêm trọng, hoa màu của nhiều chuyện đều thừa sống thiếu chết, thậm chí có một số đã khô héo trong đất.

Ông ấy không có tâm trạng hàn huyên với mấy cán bộ cấp dưới này, xua xua tay: “Đến phòng họp.”

Vẻ mặt trưởng huyện tươi cười lấy lòng: “bí thư Tần, ngài xem đoàn người của ngài đi đường mệt mỏi, có đặt công việc lên hàng đầu như thế nào thì cũng phải chăm sóc sức khỏe trước. Tôi đã đặt món ở tiệm cơm quốc doanh rồi, ăn cơm trước đã, chờ ngài nghỉ ngơi cho khỏe mới có thể lãnh đạo chúng tôi làm việc tốt hơn.”

bí thư Tần trong lòng sốt ruột, mấy cán bộ huyện Thành Khẩu này còn muốn nịnh bợ, trong lòng ông ấy không vui. Nhưng liên tiếp điều tra mấy chỗ, quả thật đoàn người cũng đã đói: “Vậy ăn cơm trước đi, tiệm cơm quốc doanh thì không cần, tùy tiện ăn chút đồ là được thành.”

Trưởng huyện sửng sốt, lập tức phản ứng lại: “Được, được, lập tức đi sắp xếp, bí thư Tần thật là giản dị, cán bộ cơ sở chúng tôi nhất định phải nghiêm túc học tập ngài…”

Tiêu Hiểu và Vương Vệ dĩ nhiên không biết tình hình tai nạn lần này thế mà lại liên lụy đến mấy tỉnh lớn, còn có nhân vật lớn đặc biệt đến huyện.

Nhưng đối với Tiêu Hiểu mà nói, quả thật cô sẽ không để t@m đến một thư ký tỉnh ủy. Vương Vệ… Vương Vệ đương nhiên càng không để tâm, lúc anh đói bụng thì không để ý mấy nhân vật lớn này.

Đây đã là ngày thứ tư bọn họ thí nghiệm liên tục.

Vương Vệ không biết Tiêu Hiểu sẽ nghĩ ra cách như nào, nhưng anh tự tin mù quáng về cô, mặc kệ Tiêu Hiểu bảo anh làm gì, anh đều không chút do dự mà làm theo.

Tiêu Hiểu bảo anh tìm khắp núi loại thực vật cỏ may sinh trưởng tươi tốt, anh tìm cả trăm loại.

Thấy Tiêu Hiểu phân loại chúng nó, sau đó tiến hành lai ghép hỗn hợp từng loại, ghi chép lại kỹ càng.

Vương Vệ phát hiện, chỉ cần Tiêu Hiểu bắt đầu làm những việc này, sự chú ý của cô sẽ tập trung độ cao, trong bốn ngày, ngoại trừ buổi tối bị anh cưỡng chế nghỉ ngơi mấy giờ, thời gian khác đến cả ăn cơm, tầm mắt cũng không rời khỏi những loại cỏ lai ghép đó.

Rốt cuộc vào sáng ngày thứ năm, ánh mắt Tiêu Hiểu lóe sáng, khóe miệng giương lên, mặt nở nụ cười thỏa mãn, bình tĩnh nói một câu thành công rồi.

Vương Vệ nhìn về phía ruộng thí nghiệm đánh số 421 trước mặt cô.

TBC

Cách gọi ruộng thí nghiệm này là Tiêu Hiểu gọi.

Thật ra lần thí nghiệm này vẫn trên vùng đất bằng phẳng trước sơn động như cũ.

Hiện giờ thời tiết lạ thường, hoa màu ngoài ruộng sống không bằng chết. Người sợ đói trong thôn đã bắt đầu chuẩn bị cho sau này, mấy ngày này người lên núi hái cỏ dại rau dại dần dần nhiều lên.

Vương Vệ lo lắng tình hình trong động bị người ta phát hiện nên lương thực đã bị anh nhân lúc trời tối mà lục tục dọn về nhà mới, số động vật được nuôi đều đã vào miệng Tráng Tráng.

Số lương thực đó đủ để anh và Tiêu Hiểu ăn rất lâu, anh chuẩn bị xây tường rộng hơn một chút, cao hơn một chút, sau này muốn trồng thứ gì thì trồng trong sân nhà mình là được.

Nói là ruộng thí nghiệm, thật ra chính là miếng đất vuông nhỏ Tiêu Hiểu dùng đũa tre rào thành, trên mỗi miếng đất vuông đều được Tiêu Hiểu phân thành các loại cỏ may lai ghép khác nhau.

Trong miếng đất được Tiêu Hiểu gọi là số 421, vừa nhìn là thấy ẩm ướt hơn mấy ruộng thí nghiệm khác nhiều, bên trong có lá cây chen chút rậm rạp thành hình tròn, cũng có loại cỏ mỏng manh cực kỳ nhỏ, tuy rằng mỗi một lá cây đều rất nhỏ nhưng sắc xanh bên trong lại dày đặc, giống như muốn tràn cả ra.

“Cái này dùng như thế nào?” Vương Vệ nhíu mày, mấy vật nhỏ đó có thể giảm bớt tình hình thiên tai?

“Anh rút một cây ra nhìn xem.” Tiêu Hiểu nói với Vương Vệ.

“Rút nó làm gì?” Ngoài miệng nói như vậy, động tác lại rất nhanh nhẹn, anh bóp chặt một cây cỏ mỏng manh, bởi vì loại cỏ này quá nhỏ, anh cẩn thận sợ làm đứt, ai ngờ sau khi đưa tay vào mới phát hiện thân rễ của cỏ này nhìn thì mỏng manh nhưng lại đầy sự dẻo dai, căn bản không thể tùy tiện đứt.

Nếu như vậy, Vương Vệ sẽ không khách khí!

Anh tiện tay kéo một cái…

Theo anh nghĩ, một cây cỏ mỏng manh như vậy thì rễ khẳng định rất nông, không ngờ anh nhổ một hồi lâu, đã nhổ ra hơn nửa mét nhưng vẫn chưa hoàn toàn kéo rễ ra hết.

Hơn nữa rễ càng ở phía dưới thì càng thô.

Trong lòng Vương Vệ hây da một tiếng, cố gắng hơn nữa dùng sức kéo ra.

Cứ kéo, kéo một hồi lâu cuối cùng mới hoàn toàn nhổ cây cỏ này ra khỏi đất.
 
Back
Top Bottom