Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão

Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 70: Chương 70



Mẹ Vương nhìn về phía Vương Vệ, đôi mắt đó lạnh như băng không mang theo chút tình cảm nào, đôi môi mấp máy vài lần, cuối cùng vẫn không dám mở miệng lần nữa.

Vương Vệ buông nắm đ.ấ.m xuống: “Năm ngoái công điểm của tôi là cao nhất, được chia một trăm cân lúa mạch, một trăm cân gạo, hai trăm hai mươi mốt cân khoai lang, một trăm hai mươi cân khoai tây, còn có mười tám tệ năm hào tiền. Từ lúc chia lương thực đến giờ đã qua bảy tháng, với cái kiểu keo kiệt bủn xỉn của mấy người, mỗi ngày tôi tính một cân lương thực cũng đủ. Mặc dù Tiêu Hiểu không ăn gì cả, tôi vẫn tính phần của cô ấy vào luôn, tránh để mấy người nói chúng tôi chiếm lợi. Mỗi ngày coi như cô ấy dùng nửa cân lương thực, đến nhà họ Vương ăn cơm bốn tháng, tổng cộng là sáu mươi cân. Hai người chúng tôi cộng lại là hai trăm bảy mươi cân, ít nhất các người còn phải cho chúng tôi hai trăm bảy mươi cân lương thực. Năm mươi cân lúa mạch và năm mươi cân gạo là không thể thiếu, chỗ còn lại là khoai tây hay khoai lang đều được.”

TBC

Anh mặt không biểu cảm, không ngừng tính toán xong hết sổ sách, người nhà họ Vương phải một lúc sau mới theo được suy nghĩ của anh.

Anh tính toán như vậy, còn là chịu thiệt một chút, cho dù là ai cũng không nói gì được. Chỉ là nếu cứ lấy ra hơn hai trăm cân lương thực như vậy, khiến mẹ Vương như cảm thấy oan uổng mà tâm can đau đớn.

Cha Vương im lặng một lúc rồi mới nói: “Nên như vậy.”

Những người khác vẫn ổn, dù sao Vương Vệ cũng không lấy nhiều, ầm ĩ cũng cãi không lại, đánh cũng đánh không lại. Anh cả Vương và anh hai Vương trừ trong lòng lo lắng một chút vì lấy đi nhiều lương thực như vậy, cuộc sống sau này sẽ càng khó khăn hơn, ngoài ra cũng không nghĩ gì nhiều.

Nhưng Vương Quyên thì không như vậy.

Cô ta quay lại chính là để lấy lương thực. Cô ta ở trong huyện, mặc dù hộ khẩu còn ở nông thôn, nhưng lúc việc nông bận rộn cô ta không hề quay lại, năm ngoái chỉ tính tượng trưng cho cô ta bảy mươi cân lương thực. Đại đội còn nói nếu cô ta còn không quay lại làm việc nữa thì sau này đừng hòng được chia một hạt lương thực.

Hôm nay cô ta nói hết lời mới khiến mẹ Vương và cha Vương đồng ý cho cô ta một trăm cân lương thực, lúc đó cô ta nhìn rất rõ ràng, mặc dù hai người anh trai và chị dâu không lên tiếng phản đối, nhưng nhìn vẻ mặt cũng biết bọn họ cực kỳ không vui.

Bây giờ Vương Vệ lấy đi nhiều lương thực trong một lúc như vậy, nhà họ Vương đều phải thắt lưng buộc bụng, cho dù cha Vương và mẹ Vương vẫn đồng ý, nhưng các anh và chị dâu sẽ không đồng ý nữa.

Cô ta có sợ Vương Vệ hơn nữa cũng phải nhắm mắt lên tiếng: “Thằng tư, cậu cũng biết năm ngoái không được chia nhiều lương thực, cậu lấy đi nhiều lương thực trong một lúc như vậy, những người khác trong nhà làm sao mà sống? Cho dù cậu không nể mặt người lớn thì cũng nhìn mấy đứa cháu của cậu một chút, nếu như mấy đứa nó bị đói xảy ra chuyện, lương tâm của cậu có thể không cắn rứt sao?” Vương Vệ thường sẽ khinh thường việc cãi nhau với bọn họ, vì mấy đứa cháu mà bổ sung một chút, cũng tiện để lôi kéo anh trai chị dâu hơn. Cô ta cũng không tin, Vương Vệ dù có đánh nhau giỏi hơn nữa, tất cả mọi người trong nhà họ Vương xông vào còn không trị nổi nó.

Lời kia vừa thốt ra, những người khác không có phản ứng gì, chỉ có Phùng Xuân thay đổi sắc mặt: Đúng vậy, bây giờ lương thực vốn đã không đủ ăn, từ sau khi mùa xuân đến hai vợ chồng chú tư đều lên núi ăn no. Nếu như không lấy đi, ít nhất con của cô ta còn có thể ăn nhiều một chút.

Bình thường nếu có thể ra tay thì Vương Vệ ít khi cãi vã, Vương Quyên mới nghĩ đến việc tát nước bẩn lên người anh trong lời nói. Nhưng bây giờ Vương Vệ không phải chỉ có một mình, Tiêu Hiểu sao có thể khoan nhượng cho người khác vu khống hãm hại Vương Vệ như vậy. Không phải là đứng trên bục cao của đạo đức nói những lời đẹp đẽ sao? Ai sợ ai chứ?

Cô từ sau lưng Vương Vệ thò đầu ra, nghi hoặc hỏi Vương Quyên: “Chị ba, lời này của chị không đúng rồi. Chúng em lấy phần lương thực của mình đi, không lấy nhiều thêm dù chị một hạt lương thực. Chính là vì nể mặt mấy đứa cháu nên vừa rồi em còn cố ý tính ít đi đó. Sao từ trong miệng của chị lại thành chúng em lấy đi phần lương thực của mình sẽ trở thành kẻ xấu muốn để cháu của mình bị đói rồi?” Nói đến đây, cô cười một tiếng: “Chúng em cũng không còn cách nào, muốn xây nhà chắc chắn phải lo cơm nước cho người ta, nghĩ rằng không muốn liên lụy anh trai chị dâu nên lúc này mới dùng đến phần lương thực của bản thân mình. Nếu không để cả nhà lo cơm nước cho nhiều người như vậy, anh trai chị dâu lại càng chịu thiệt hơn, không phải sao?”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 71: Chương 71



Phùng Xuân hơi sửng sốt, lại cảm thấy Tiêu Hiểu nói có lý. Đúng vậy, nếu như không đưa lương thực của Vương Vệ cho cậu ấy, đến lúc đó cậu ấy muốn cả nhà lo việc cơm nước cho những người đến xây nhà giúp thì chắc chắn sẽ ăn nhiều lương thực hơn.

Vương Quyên thấy người do dự duy nhất là Phùng Xuân cũng bị vài lời của Tiêu Hiểu gạt đi, nóng nảy nói: “Vậy tại sao hai người nhất định phải xây nhà, ở chỗ bây giờ không phải là rất tốt sao?”

Ý cười trong mắt Tiêu Hiểu lập tức không còn: “Chị có từng đi xem qua phòng của chúng tôi chưa? Đó vốn là phòng chứa củi của nhà họ Vương, xập xệ chật hẹp thì không nói, còn bốn bề lọt gió. Lúc trời mưa, bên ngoài mưa lớn thì bên trong mưa nhỏ. Vương Vệ cao lớn, ở trong phòng đó còn không đứng thẳng người được. Căn nhà như vậy anh ấy đã ở suốt mười năm. Căn phòng như vậy, sao chị có thể không biết xấu hổ mà nói ra hai chữ ‘rất tốt’ được chứ?”

TBC

Lời của Tiêu Hiểu khiến anh cả Vương và anh hai Vương đỏ mặt, bọn họ luôn miệng nói áy náy với Vương Vệ, nhưng ngay cả chuyện cơ bản nhất cũng không chú ý đến.

Vương Quyên nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy, Vương Vệ vốn đã rất tức giận. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ đau lòng thay anh của Tiêu Hiểu, nhất thời tâm tư hoàn toàn đặt vào việc lo lắng cho cô. Anh xoa xoa sau gáy của Tiêu Hiểu: “Đừng tức giận, vì cái thứ này không đáng giá.” Nếu như Tiêu Hiểu bị chọc giận, người đau lòng còn không phải là anh sao?

Tiêu Hiểu ừ một tiếng, cười cười với Vương Vệ, lúc quay lại nhìn Vương Quyên bỗng nhiên bĩu môi: “Chị ba hiền lành như vậy, em và Vương Vệ không so sánh được. Chị vào trong huyện, trở thành người thành phố, anh rể giỏi giang như vậy, chị lại thương mấy đứa Sơn Đông, lần này chắc chắn là mang theo rất nhiều thứ tốt về cho mấy đứa Sơn Đông rồi. Mấy đứa nó thật là có phúc, còn có thể dựa vào cô cả ăn lương thực hàng hóa.”

Triệu Yến đã sớm rất chán ghét Vương Quyên không có việc gì thì không thấy bóng dáng, vừa quay về đã hận không thể dọn hết đồ nhà mẹ đẻ đi. Rõ ràng là dựa vào thôn Tiểu Tiền và người nhà mẹ để ăn cơm. Nhưng lần nào quay về cũng ra vẻ như mình cao hơn người khác một bậc, vừa nhìn là cô ta tức giận.

Tiêu Hiểu vừa mới dứt lời, cô ta đã giễu cợt: “Em dâu à, em nói vậy là sai rồi. Mỗi lần Đại Muội quay về đều không mang theo gì cả, ngược lại còn mang đi từ nhà mẹ không ít lương thực. Hôm nay đó, quay lại cũng là vì muốn lấy lương thực.” Cô ta trừng mắt nhìn Vương Quyên, thứ thích giả bộ.

Tiêu Hiểu giật mình a lên một tiếng: “Chị ba, lương thực trong nhà vốn đã không đủ ăn, nếu như chị còn lấy thêm đi thì những người khác trong nhà phải làm thế nào? Mấy đứa Sơn Đông phải làm thế nào? Hóa ra chị ba nói thương mấy đứa nó cũng chỉ là nói ngoài miệng mà thôi.” Cô nói xong lại che miệng cười: “Vậy thì em và Vương Vệ đúng là không so sánh được, ít nhất là chúng em chỉ lấy đi phần lương thực của mình, chị như vậy mới là cướp phần lương thực của Sơn Đông đó. Nếu như mấy đứa nó thực sự bị đói xảy ra chuyện, cho dù thế nào cũng có nguyên nhân của người cô là chị chứ nhỉ?”

Sơn Đông kịp thời hát đệm, cậu dẩu mỗi làm bộ khóc lóc nói: “Cha, mẹ, con không muốn đói bụng.”

Cậu vừa nói xong, mấy đứa bé nhỏ hơn cũng lớn tiếng kêu theo: “Không muốn đói bụng...”

Tiêu Hiểu xoa xoa đầu Sơn Đông: “Chỉ khóc thôi e rằng cũng vô dụng, phải cầu xin cô của các cháu, để chị ấy làm việc tốt cho các cháu một con đường sống.”

Lời này quả thực tương đương với sát tâm.

Triệu Yến vô cùng hả giận với những lời của Tiêu Hiểu, trước đây cô em chồng này ỷ vào việc mình được gả vào thành phố, lúc quay về cả nhà họ Vương đều tâng bốc Vương Quyên, cho dù trong lòng cô ta không cam tâm, không nhìn nổi nhưng nói ra lại còn bị mẹ chồng cha chồng dạy dỗ. Hôm nay Tiêu Hiểu sỉ nhục lời của Vương Quyên, khiến cô ta nhất thời cảm thấy toàn thân thoải mái: “Em dâu, em không biết đấy thôi, em chồng thường ngày nói chuyện dễ nghe lắm, cái gì mà em ấy gả vào trong huyện, cả nhà họ Vương đều được mát mặt. Cái gì mà em ấy gả vào trong huyện rồi sau này sẽ để người trong nhà được thơm lây.”

Lúc nói đến đây, miệng của Triệu Yến suýt chút nữa thì vểnh lên tận trời: “Thơm lây gì đó thì chị không thấy, nhưng trước sau luôn phải bù đắp cho em ấy không ít, mỗi lần quay về đều hận không thể dọn hết cả nhà đi, hai đứa cháu nhà họ Trịnh đều là do nhà họ Vương nuôi sống, cũng không biết là ra vẻ cái gì.”

Vương Quyên bị Tiêu Hiểu và Triệu Yến liên tục sỉ vả như vậy, gương mặt lúc thì đỏ lúc thì tím, cô ta nhào đến bên cạnh mẹ Vương khóc hu hu: “Con không sống nổi nữa, mỗi năm chỉ quay lại một hai lần, mấy người chị dâu còn không buông tha con như vậy. Cha mẹ, anh cả, anh hai, sau này con còn mặt mũi nào mà quay về nữa...”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 72: Chương 72



Lúc Tiêu Hiểu sỉ nhục Vương Quyên, Vương Vệ vẫn dùng ánh mắt mang theo ý cười nhìn cô, còn kéo cô ngồi xuống, như có như không mà ma sát vào sau lưng cô, cả người đều lộ vẻ sảng khoái.

Bây giờ Vương Quyên bị nói đến phát khóc, anh hừ một tiếng, lười biếng nói: “Vậy thì chị đừng có sống nữa, diễn trò cho ai xem chứ?”

“Ơ, sao chị ba lại khóc?” Cô nhìn Vương Vệ một cách vô tội: “Em không nói gì sai chứ?”

Vương Vệ rất thích dáng vẻ giả bộ ngoan hiền này của cô, tràn đầy ý cười đáp: “Em không nói gì sai, chỉ là quá thành thật, có một số người không chịu nổi lời nói thật.”

Tiêu Hiểu ồ một tiếng: “Vậy sau này em không thể nói thật nữa.”

Còn diễn rất hăng say nữa.

Lòng bàn tay Vương Vệ ngứa ngáy, vuốt v3 tóc của cô: “Không sao, vốn dĩ phải nói thật, ai đê tiện thì mới khóc.”

Trong phòng vốn chỉ có tiếng khóc của Vương Quyên, hai người bọn họ không coi ai ra gì một xướng một họa, nhất thời khiến cho mọi người đều nghe thấy rõ ràng, tất cả mọi người đều da mặt co rút: Lột da mặt như vậy cũng quá ác độc rồi.

Vương Vệ thay đổi rồi, trước kia có thể ra tay thì sẽ không cãi vã, bây giờ lại đổi thành, bây giờ lại đổi thành cùng Tiêu Hiểu hai người kẻ xướng người họa, lực sát thương lớn hơn.

Vương Quyên bị Vương Vệ và Tiêu Hiểu nói nên hô hấp hơi ngừng lại, khóc cũng không được mà không khóc cũng không được.

“Được rồi.” Mẹ Vương vỗ vỗ lên lưng Vương Quyên, bà ta không dám mắng Tiêu Hiểu, mấy ngày nay bà ta cũng đã nhìn ra, Tiêu Hiểu đã trở thành m*nh c*n của thừng tư. Bây giờ nói anh một câu cũng không sao, nhưng nếu như nói Tiêu Hiểu một câu thì giống như khoét tâm gan của anh ra vậy.

Thứ không có tiền đồ, bị một người phụ nữ ngồi lên đầu chỉ huy này nọ, đối với bà ta lại rất có uy phong.

Mũi nhọn của mẹ Vương nhắm ngay vào Triệu Yến: “Tôi và ông già này còn chưa chết, chị đã vội vàng làm chủ gia đình rồi? Chị là chị dâu cả, mỗi năm Quyên Nhi chỉ quay về một hai lần, chị cũng không buông tha cho con bé, có phải ngày khác chị sẽ xúi giục thằng cả kéo tôi và cha chồng chị lên núi chôn không?”

Triệu Yến muốn trả lời, lại bị anh cả Vương kéo một cái, Triệu Yến tức tối bất bình ngồi xuống: “Mẹ, con không có ý đó. Con chỉ lo lắng trong nhà thiếu lương thực thôi.” Lời trong lời ngoài đều không đồng ý để Vương Quyên mang lương thực đi.

Vương Quyên càng khóc hu hu lớn tiếng hơn.

Vương Vệ xem kịch đủ rồi, Vương Quyên khóc khiến anh thấy phiền não. Kéo Tiêu Hiểu đứng dậy: “Được rồi, các người có để chị ta mang lương thực đi hay không là chuyện của các người, lương thực mà tôi cần một hạt cũng không thể thiếu.”

Tối hôm đó phòng chính của nhà họ Vương cả đêm đều không được yên tĩnh, đầu tiên là tiếng khóc hu hu của Vương Quyên, sau đó cô ta lại bắt đầu cầu xin từng người một, người nhà họ Vương chia ra làm hai nhóm đồng ý và không đồng ý, tranh cãi đến mức Vương Vệ nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày.

Anh che đi hai tai của Tiêu Hiểu, ôm cô vào trong lòng: “Hay là anh lấy giây cỏ đi bịt miệng bọn họ lại?” Trước kia vào lúc này Tiêu Hiểu đã ngủ say, hôm nay lại không ngừng động đậy trong lòng anh, rõ ràng là bị làm ồn.

Tiêu Hiểu bị trêu chọc đến bật cười, cô sờ cằm của Vương Vệ, cảm thấy có một vài cọng râu mọc ra: “Miệng mọc ở trên người của người khác, anh ngay cả lời cũng không cho nói, bá đạo quá đi.”

Vương Vệ bị Tiêu Hiểu sờ cằm cảm thấy ngứa ngáy, đè ngón tay của cô lại, nâng cằm lên hừ một tiếng: “Em cũng không phải vừa mới biết anh bá đạo. Sao hả? Sợ rồi?” Ngoài miệng nói không hề để ý, nhưng ánh mắt lại thận trọng nhìn sắc mặt của Tiêu Hiểu, rất sợ cô sẽ thực sự sợ anh.

Tiêu Hiểu bị dáng vẻ thận trọng của anh khiến trong lòng ê ẩm, dùng sức vùi vào trong lòng Vương Vệ, hận không thể hòa nhập vào trong xương m.á.u của anh. Bốn mắt nhìn nhau, muốn nhìn vào tận trong lòng anh: “Em thích anh, thích dáng vẻ bá đạo của anh, thích dáng vẻ dịu dàng của anh, thích dáng vẻ khó chịu của anh, thậm chí dáng vẻ mắng em của anh em cũng thích, em chính là vô dụng như vậy...” Cô vừa nói vừa vùi đầu vào cổ Vương Vệ, cắn lên cằm anh một cái.

Nếu như Vương Vệ không tự tin để được yêu, vậy cô sẽ dùng tình cảm sâu đậm bao vây lấy anh, để anh biết được anh xứng đáng được yêu.

Vương Vệ nghe Tiêu Hiểu nói thầm, hai mắt chua xót, ôm chặt cô vào lòng, giọng khàn khàn nói: “Bị mắng cũng thích, em có ngốc không hả?”

Tiêu Hiểu cười híp mắt nói: “Anh xem, anh nói em ngốc, nhưng em cũng cảm thấy anh rất đẹp trai.”

Cổ họng Vương Vệ ực một tiếng, đưa tay lên lau mắt, nghiêng đầu không muốn để Tiêu Hiểu nhìn thấy vẻ mặt của mình: “Muốn bị mắng còn không đơn giản? Em vụng về như vậy, muốn không bị mắng cũng không dễ dàng gì.”

Tiêu Hiểu nghe xong kêu lên hai tiếng: “Em cũng đâu phải chỉ muốn bị mắng, thỉnh thoảng anh cũng khen em một câu đi, em cũng muốn nghe lời ngọt ngào.”

TBC

Vương Vệ cười trầm thấp, tiếng cười từ trong lồ|\|g n.g.ự.c rung động ra, dùng cằm cọ cọ vào trên trán Tiêu Hiểu: “Em có ngốc không hả?”

Sáng hôm sau, Vương Vệ và Tiêu Hiểu bị tiếng khóc của trẻ con đánh thức.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 73: Chương 73



Tiêu Hiểu còn chưa tỉnh ngủ, bị tiếng khóc làm ồn nên lẩm bẩm một câu, vô thức chui vào trong lòng Vương Vệ.

Vương Vệ che hai tai của cô lại, không ngờ rằng tiếng khóc nháo càng lúc càng lớn, thấy Tiêu Hiểu bị làm ồn không ngủ được, lông mi run rẩy muốn mở mắt, trong lòng anh nhất thời dâng lên lửa giận.

“Em nằm trên giường trước đã.” Anh để Tiêu Hiểu nằm xuống, bản thân thì đứng dậy mở cánh cửa phòng vốn đã nghiêng ngả sắp ngã ra.

Vương Vệ giống như một vị môn thần, toàn thân đều là khí áp đứng ở cửa, thét lên một tiếng với mọi người còn đang không ngừng ầm ĩ trong sân: “Mới sáng sớm đã khóc lóc ầm ĩ, tỏ vẻ miệng của mấy người có bản lĩnh đúng không?” Ồn ào khiến vợ anh tỉnh giấc rồi.

Mọi người đang không ngừng cãi vã trong sân nhất thời yên tĩnh lại, mấy đứa trẻ con đang khóc ầm ĩ cũng vội vàng nín lại, hai đứa nhỏ nhất vẫn còn đang nức nở.

“Thằng tư, chuyện này không liên quan đến cậu.” Trong tay Vương Quyên đang kéo nửa túi lương thực, đang trong trạng thái giằng co với Triệu Yến, cô ta biết Vương Vệ ghét mình, rất sợ anh sẽ gia nhập vào trong những người cản trở.

Thấy vậy, Vương Vệ lập tức hiểu ra, mới sáng sớm đã khóc lóc ầm ĩ chính xác là vì nửa túi lương thực này gây ra. Anh nhướng mày, cười nhạo: “Chị moi được bao nhiêu lượng thực từ trong tay mấy kẻ ngu ngốc này đúng là không có liên quan gì đến tôi, nhưng bởi vì chị mà vợ tôi ngủ không ngon giấc, cái này thì liên quan đến tôi rồi.” Hơn nữa còn là chuyện lớn.

Vương Quyên nhìn lên trời, lúc này đã sáng hẳn, mặt trời cũng đã lên rồi. Đừng nói là người dân nông thôn, ngay cả người trong huyện không có công việc như cô ta vào lúc này cũng đã thức dậy nấu cơm, làm việc nhà cho chồng. Tiêu Hiểu ngủ đến lúc này không dậy, Vương Vệ còn có mặt mũi nói làm ồn đến vợ mình ngủ?

Vương Quyên vô cùng nghi ngờ là do Vương Vệ không ưa cô ta nên mới đến bới lông tìm vết.

Không có Vương Vệ ôm vào lòng, Tiêu Hiểu cũng không còn buồn ngủ nữa, cô đứng dậy mơ màng đi đến sau lưng Vương Vệ, từ phía sau ôm lấy eo anh, dựa vào lưng Vương Vệ ngáp một cái, sau đó dụi mặt lên lưng anh: “Sao vậy? Ai đang khóc thế?”

Vương Quyên thấy bộ dạng này của Tiêu Hiểu rõ ràng là mới từ trong chăn chui ra. Như vậy thì Vương Vệ không phải là bới lông tìm vết mà Tiêu Hiểu vừa rồi quả thực là vẫn đang ngủ?

Mỗi ngày chồng của Vương Quyên đều đến nhà máy từ rất sớm, mỗi ngày cô ta đều phải dậy từ lúc trời chưa sáng để chuẩn bị bữa sáng, lo liệu việc nhà. Tiêu Hiểu thì hay rồi, ngủ đến mặt trời lên cao, Vương Vệ lại còn trơ mắt đứng ra che chở. Tối hôm qua ngủ cùng mẹ Vương, mẹ Vương còn nói Tiêu Hiểu đến cơm cũng không nấu, quần áo cũng không giặt, chuyện gì cũng là do Vương Vệ làm.

So với cuộc sống của cô ta còn ung dung tự tại hơn nhiều.

Vương Quyên tự nhận bản thân đã gả đến huyện, thành người thân của công nhân, đương nhiên là hơn hẳn những cô gái thôn quê này. Thấy Tiêu Hiểu sống ung dung tự tại như vậy, không nhịn được bực mình: “Thằng tư, mặt trời đã lên cao rồi mà vợ cậu vẫn còn đang ngủ trong chăn. Lười biếng như vậy truyền ra ngoài còn ra gì nữa, cậu cũng không quản một chút sao?”

Tiêu Hiểu vừa nãy còn đang mơ màng, lúc này mới dần dần tỉnh táo. Vừa mới tỉnh táo đã nghe được Vương Quyên lại đang nói xấu mình, người này quả nhiên rất đáng ghét.

Triệu Yến nghe thấy Vương Quyên nói vậy, lập tức bày ra dáng vẻ xem kịch vui. Trước kia cô ta cũng từng so sánh với Tiêu Hiểu, không nhịn được nói vài câu ghen tị, sau đó bị chú tư dạy cho một bài học.

TBC

Chú tư bảo vệ Tiêu Hiểu cứ như gà mẹ bảo vệ con vậy, ai đụng vào là mổ người đó.

Vương Quyên khó chịu ghen tị với Tiêu Hiểu, chắc chắn sẽ bị Vương Vệ dạy cho một bài học.

Quả nhiên, Vương Quyên vừa dứt lời, Vương Vệ đã nói: “Liên quan gì đến chị? Cô ấy là vợ tôi, tôi chịu để cô ấy muốn dậy lúc nào thì dậy. Cô ấy có lười hay không cũng chưa từng ăn hạt lương thực nào của chị.” Sau đó lộ ra biểu cảm như bỗng nhiên sáng tỏ: “Tôi hiểu rồi, chị nhìn không nổi chứ gì? Sao hả? Chồng chị không thương chị à?” Anh nhìn qua túi lương thực Vương Quyên vẫn luôn nắm chặt trong tay, cong môi cười chế giễu: “Cũng đúng, chồng chị năm nào cũng bảo chị quay về xin cơm, bản thân anh ta thì trốn tránh không ra mặt, quả thực là thứ hèn nhát.”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 74: Chương 74



Triệu Yến nghe Vương Vệ sỉ nhục Vương Quyên, suýt chút nữa đã sảng khoái đến cười thành tiếng. Như vậy xem ra, trước kia dù sao chú tư cũng đã cho cô ta vài phần thể diện.

Lời của Vương Vệ quá ác độc, Vương Quyên đỏ mắt lên tức giận chất vấn: “Cậu nói ai xin cơm?”

“Ai xin cơm thì nói người đó.” Câu này không phải của Vương Vệ, Tiêu Hiểu bỗng nhiên từ sau lưng anh thò đầu ra cười hì hì tiếp lời.

Vương Vệ xoay người nhéo miệng Tiêu Hiểu một cái: “Đúng là biết cách nói chuyện.” Ngoài miệng thì đang quở trách, nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười kiêu ngạo, vợ của ai mà lại vừa biết nói chuyện vừa ngoan ngoãn như vậy chứ?

Vương Quyên bị chọc giận, ôm một cục tức mắc kẹt ở cổ họng. A, a, mẹ nó. Dáng vẻ xem náo nhiệt của Tiêu Hiểu còn đáng tức giận hơn những lời đ.â.m thẳng vào tim can của Vương Vệ.

Vương Quyên sau khi qua cơn tức giận thì bình tĩnh lại, bây giờ không phải là lúc cãi nhau với hai vợ chồng thằng tư, điều quan trọng là phải mau chóng mang lương thực về. Cô ta âm thầm hối hận, vừa rồi không nên chọc Vương Vệ và Tiêu Hiểu.

Cô ta hít sâu một hơi: “Mặc kệ hai người muốn nói sao thì nói, tôi không cãi nhau với hai người.” Quan trọng là không cãi lại cũng không đánh lại. Không sợ hãi thì còn có thể làm sao?

Vương Quyên có thể dụ dỗ một người trong huyện có công việc cưới mình, trong lòng vẫn phải có vài phần tính toán.

Tối hôm qua khó khăn lắm mới để mẹ Vương đồng ý cho cô ta lương thực, mặc dù là từ một trăm cân giảm xuống còn bảy mươi cân, nhưng dù sao mang về cũng có thể cho một nhà bốn người bọn họ ứng phó qua hai tháng, cộng thêm cung ứng mỗi tháng của chồng cô ta, chắc vẫn có thể ứng phó đến mùa thu hoạch lương thực năm nay.

Trời còn chưa sáng, Vương Quyên đã giục mẹ Vương dậy, cô ta biết các anh và chị dâu không vui, chuẩn bị nhân lúc mọi người vẫn chưa dậy lén lút mang lương thực đi.

Nhưng lương thực của nhà họ Vương quả thực không có nhiều, một khi Vương Vệ lấy phần lương thực của mình đi, chỗ còn lại cho dù có tiết kiệm hơn nữa cũng rất khó có thể ứng phó đến lúc chia lương thực.

Mắt thấy thời tiết năm nay cực kỳ nóng, trong lòng các nông dân cũng càng lo lắng hơn, lúc này có nhà ai lại không coi một chút lương thực như mạng sống chứ?

TBC

Tối hôm qua hai anh em lão đại lão nhị kiên quyết không đồng ý cho Vương Quyên lần này lại mang lương thực đi, không tranh cãi được kết quả nên rất sợ Vương Quyên sẽ dùng chiêu này. Buổi tối đó ngay cả phòng của mình họ cũng không về, chỉ ngồi ở trong phòng chính chờ.

Lúc Vương Quyên kéo lương thực từ trong phòng mẹ Vương đi ra liền bị bọn họ bắt được.

Sau đó liền bắt đầu cãi nhau.

Triệu Yến đẩy Sơn Đông ra cầu xin cha Vương mẹ Vương một miếng cơm ăn, nhất thời trong sân trở nên náo loạn.

Vương Quyên hiểu rõ, lấy lương thực đi một cách dễ dàng như mấy năm trước e là không được, vừa rồi lúc mấy đứa Sơn Đông khóc lóc với cha Vương mẹ Vương, hai ông bà rõ ràng là đã do dự. Dù sao con gái và cháu ngoại có thân hơn nữa cũng không thể thân bằng cháu trai mình.

Vừa hay cô ta bị hai vợ chồng Vương Vệ và Tiêu Hiểu chọc tức đến hai mắt đỏ lên, dứt khoát dụi mắt quỳ xuống trước mặt mấy người anh cả Vương.

“Anh cả, chị dâu cả, anh hai, chị dâu hai. Các anh chị hãy thương lấy đứa em gái tội nghiệp này đi, cũng bởi vì em xuất thân nông thôn, không có hộ khẩu thành phố lại không có công việc nên cha mẹ chồng đều xem thường em. Trong nhà chỉ dựa vào phần lương thực của một mình Gia Minh, em không giấu mọi người nữa, bây giờ trong nhà đã không còn cơm ăn rồi. Nếu như em không mang số lương thực này về, cả nhà bốn người bọn em sẽ phải c.h.ế.t đói.” Không đến mức c.h.ế.t đói, nhưng nếu không có lương thực của nhà họ Vương, cả nhà bọn họ quả thực không thể ăn no mỗi bữa như thường ngày nữa.

Trước kia cô ta luôn ra vẻ cao cao tại thượng của người trong huyện, không muốn lộ ra nửa điểm sợ hãi trước mặt hai người chị dâu. Nhưng hôm nay thì không được, nếu cô ta còn để ý đến mặt mũi nữa thì chẳng những không thể đầy bụng mà chồng cũng sẽ oán giận, cha mẹ chồng sẽ càng ghét bỏ cô ta.

“Cầu xin mọi người, anh cả, anh hai, cứ coi như các anh cho hai đứa cháu mình một con đường sống đi...” Nói xong cô ta liền bật khóc phủ phục xuống đất, quả đúng là chữ nào cũng khóc ra máu. Cô ta vừa khóc, hai đứa bé bên cạnh cũng bật khóc theo.

Trong sân náo nhiệt như vậy, đã có hàng xóm nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài thò đầu ra xem náo nhiệt.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 75: Chương 75



Lòng dạ của anh cả Vương và anh hai Vương không được coi là lạnh lùng cứng rắn, nếu không sau khi hiểu chuyện cũng sẽ cảm thấy áy náy với Vương Vệ. Thấy Vương Vệ và hai đứa bé khóc lóc đáng thương như vậy, nhất thời mềm lòng.

“Đại Muội, em làm gì vậy? Mau đứng dậy đi...” Anh cả Vương vội vàng đi đỡ hai đứa bé dậy.

“Anh cả, anh hai, các anh hãy làm việc tốt đi, cứu lấy mạng của hai đứa cháu các anh. Vệ Mộc, Vệ Lâm, mau dập đầu với các cậu.” Nói xong quả thực đè hai đứa bé ra dập đầu với anh cả Vương và anh hai Vương.

Người xem náo nhiệt bên ngoài thấy vậy, xem được kịch vui liền lên tiếng: “Đại Muội gả vào trong huyện, sau này mọi người có thể được thơm lây không ít. Bây giờ người ta đang khó khăn, cho bọn họ một ít lương thực thì đã làm sao? Đều là người một nhà, thật sự nhẫn tâm nhìn em gái ruột của mình đói bụng à?”

Đương nhiên cũng có người không đồng ý, chuyện của người ta người ngoài nói vào thì dễ dàng, hiện giờ nhà ai cũng quý trọng lương thực, lấy đi nhiều lương thực như vậy, những người còn lại của nhà họ Vương phải làm sao?

Triệu Yến nghe thấy những người đứng ở ngoài cửa đứng nói chuyện không đau lưng, cố ý tham gia náo nhiệt, lập tức hừ một tiếng, trực tiếp nhổ nước bọt lên mặt người kia: “Cô có lòng tốt như vậy, sao không đem lương thực của mình cho em chồng nhà mình cầm hết đi. Lúc này đến đây giả vờ làm người tốt, sau này nếu nhà chúng tôi không còn cơm ăn, đến lúc đó cô cung cấp lương thực cho chúng tôi nhé?”

Nói đến mức da mặt người kia đỏ bừng.

Phản bác người kia xong, Triệu Yến căng thẳng nhìn anh cả Vương và anh hai Vương, sợ bọn họ sẽ lên tiếng.

Vương Quyên vẫn còn đang khóc lóc.

Anh cả Vương và anh hai Vương tay chân luống cuống.

Vương Anh lúc này bỗng nhiên lên tiếng: “Anh cả, anh hai, sao các anh lại nhẫn tâm như vậy chứ? Chị ba là em gái ruột của các anh, bây giờ chị ấy đã quỳ xuống cầu xin các anh như vậy rồi, các anh còn không đồng ý? Cưới vợ rồi ngay cả cha mẹ chị em cũng không cần nữa sao?”

TBC

Lời này khiến Triệu Yến và Phùng Xuân đồng loạt đổi sắc mặt.

Triệu Yến hận đến mức ngứa răng, không nhịn được châm chọc lại: “Cái gì mà cưới vợ thì không cân cha mẹ chị em nữa? Năm ngoái lúc em chồng cần lương thực, chúng tôi có ngăn cản sao? Năm nay tình hình nhà chúng ta như thế nào cô cũng không phải không biết, chỉ là không đồng ý một lần, từ miệng cô lại trở thành không cần cha mẹ anh chị em nữa? Nghe ý của cô là đang trách tôi và em dâu hai ngăn cản? Được thôi, nếu như tình cảm chị em hai người sâu đậm như vậy, phần lương thực mà em chồng lấy đi sẽ trừ vào phần lương thực của cô nhé.”

“Tôi...” Vương Anh đâu thể nói lại Triệu Yến, nhất thời bị ngượng đến mặt mũi đỏ bừng, trốn sau lưng mẹ Vương khóc sụt sùi.

Sắc mặt mẹ Vương âm trầm, vừa rồi lúc cháu trai khóc bà ta cũng có chút do dự, nhưng thấy con gái lớn đã quỳ xuống đất khóc lóc thương tâm như vậy mà thằng cả thằng hai vẫn không mở lời, bà ta liền thừa nhận những gì Vương Anh nói, sinh con trai thì có ích gì, người nào người nấy đều trở thành người truyền lời của con dâu.

“Quyên Nhi, con đứng dậy đi. Lương thực này mẹ và cha con đã đồng ý, con lấy đi, xem ai dám nói gì.” Ánh mắt bà ta lạnh như băng quét qua mấy người con trai con dâu.

Thật ra anh cả Vương và anh hai Vương cũng không chịu được em gái khóc lóc như vậy, trong lòng thấy không đành lòng. Nghe mẹ Vương nói như vậy, chỉ gật đầu đồng ý: “Vậy thì Đại Muội mang lương thực này đi đi, ăn tiết kiệm một chút, trong nhà chúng ta thực sự không còn dư lương thực nữa.” Những ngày tháng sau này e rằng thực sự phải bữa đói bữa no rồi, mấy đứa nhỏ cũng phải chịu khổ theo.

Vương Quyên thấy anh cả Vương và anh hai Vương đã đồng ý, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đứng dậy, phủi bụi trên người, bỏ lại cho người nhà họ Vương một câu ‘một thời gian nữa sẽ quay lại’ rồi vội vàng kéo lương thực ra ngoài.

Dáng người Vương Quyên gầy nhỏ, nhưng kéo bảy mươi cân lương thực lại đi rất nhanh, rất sợ người nhà họ Vương lại đổi ý.

Tiêu Hiểu nhìn mà chậc lưỡi, khả năng tiềm tàng của con người quả nhiên không thể coi thường.

Có điều: “Nặng như vậy, đi một lúc còn được, nếu chị ta muốn mang về trong huyện thì e rằng không dễ dàng đâu.” Nghe Vương Vệ nói từ thôn Tiểu Tiền đi đến huyện phải đi khoảng ba tiếng đồng hồ.

Vương Vệ nhìn theo bóng lưng biến mất ở cửa của Vương Quyên, châm chọc nói: “Sẽ có người đến đón chị ta.” Vương Vệ cực kỳ coi thường chồng của Vương Quyên, ra vẻ người trong huyện, mỗi năm quay về đòi lương thực cũng đều để Vương Quyên ra mặt. Đợi đến khi đòi được lương thực rồi anh ta sẽ trốn ở cửa thôn đón chị ta.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 76: Chương 76



Quả nhiên, đợi đến khi Vương Quyên chật vật ôm lương thực đi đến cửa thôn, một người đàn ông mặc quần áo lao động màu xanh đã dắt xe đạp đứng đợi ở đó.

Thấy Vương Quyên đã đòi được lương thực, trên mặt xuất hiện vẻ mừng rỡ. Nhưng đợi đến khi Vương Quyên đến gần, sau khi nhìn thấy rõ lương thực thì hơi nhíu mày, có chút bất mãn lên tiếng: “Sao chỉ có như vậy?” Lại còn đều là lương thực phụ cũ kỹ như khoai lang, khoai tây, lương thực thô và lúa mạch. Anh ta thích ăn gạo, lúc này lại không nhìn thấy có một hạt.

TBC

Lúc còn trẻ Vương Quyên cảm thấy Trần Gia Minh nhã nhặn lễ độ, tuấn tú lịch sự, còn có bát cơm sắt là nghề công nhân, nhất thời yêu thích đến điên đảo, giở hết mọi thủ đoạn để được gả cho anh ta.

Sau khi gả đi rồi mới phát hiện, Trần Gia Minh bị cha mẹ mình nuông chiều hơi quá, lại không gánh vác được bao nhiêu, đồ ăn ngon quần áo đẹp trong nhà phải cho anh ta trước tiên.

Trở thành người thành phố cũng không tốt như ban đầu cô ta nghĩ.

Nhưng bây giờ cô ta đã gả cho Trần Gia Minh, cô ta không có hộ khẩu không có công việc, chỉ có thể nhìn sắc mặt của Trần Gia Minh và cha mẹ anh ta. Bản thân vừa mới mất hết mặt mũi mới đổi lấy được lương thực, bây giờ lại bị chồng ghét bỏ như vậy.

Trong lòng cô ta có bực bội hơn nữa cũng phải lộ ra vẻ mặt vui vẻ với Trần Gia Minh: “Anh cũng biết đấy, năm ngoái thu hoạch không tốt, nhà mẹ em cũng không được chia bao nhiêu lương thực, chỉ có những thứ này, còn là do em khó khăn lắm mới lấy về được đấy.” Sau đó cô ta lại kể lại tỉ mỉ quá trình lấy lương thực ở nhà họ Vương cho Trần Gia Minh, còn cố ý nói thê thảm hơn vài phần.

Vương Quyên vẫn luôn chu đáo tỉ mỉ, trừ một điểm là xuất thân nông thôn ra, Trần Gia Minh vẫn rất hài lòng với Vương Quyên. Nghe vậy trên mặt lộ ra vài phần đau lòng: “Vất vả cho em rồi.”

Vương Quyên lắc đầu: “Chỉ cần anh và các con có thể ăn no mặc ấm, cho dù em có bị chọc tức một chút cũng không sao.” Tình cảm của cô ta với Trần Gia Minh đã phai nhạt đi rất nhiều, sở dĩ ấm ức cầu toàn như vậy, chỉ là vì hi vọng Trần Gia Minh có thể trợ giúp phía hai ông bà họ Trần, cho cô ta một công việc trong nhà máy.

Vương Quyên cuối cùng vẫn lấy được lương thực đi, sau đó liên tục suốt vài ngày, bầu không khí trong nhà họ Vương vẫn không được tốt lắm, Triệu Yến và Phùng Xuân lần này hoàn toàn bị coi thành người ngoài. Hai người sao có thể nuốt được cơn giận này, thường xuyên lén lút than phiền cha Vương và mẹ Vương.

Chuyện này vốn không liên quan đến Tiêu Hiểu, phần lương thực của Vương Vệ đã được cân ra, đặt ở trong phòng bọn họ. Chiều mai đội trưởng họp, tiến hành bỏ phiếu nền nhà.

Vương Vệ đang bận bịu chuyện này. Bên ngoài trời nắng có hơi quá, anh không yên tâm để Tiêu Hiểu đi theo.

Tiêu Hiểu ngoan ngoãn đồng ý, vừa hay cô có thể vẽ sơ đồ cấu trúc nhà, còn có thể suy nghĩ xem có thể cải tiến vật liệu xây nhà một chút được không. Trong thôn Tiểu Tiền toàn là nhà đất, một số ít nhà làm bằng gạch cũng rất thô sơ, hơn nữa nếu muốn mua gạch còn phải đi nhà máy gạch trên huyện.

Cô và Vương Vệ đều là hai bàn tay trắng, đương nhiên là không mua nổi gạch.

Đây là nhà của riêng cô và Vương Vệ, Vương Vệ rất nhiệt tình với lần đầu tư này, buổi tối lúc anh ôm Tiêu Hiểu nói dông nói dài rằng muốn xây nhà như thế nào, trong ánh mắt như tràn ngập ánh sao, tràn đầy mơ ước.

Sự nhiệt tình của anh cũng lây cho Tiêu Hiểu.

Từ lúc Vương Vệ ra ngoài Tiêu Hiểu cũng bắt đầu vẽ, sửa sửa đổi đổi, trong chớp mắt đã vẽ được một buổi sáng. Tiêu Hiểu ra khỏi phòng vươn vai một cái, đúng lúc gặp được Triệu Yến và Phùng Xuân muốn ra bờ sông giặt quần áo.

“Nhị Muội, em có muốn đi cùng bọn chị không?” Từ sau lần Tiêu Hiểu phản bác lại Vương Quyên ngày đó, Triệu Yến cảm thấy Tiêu Hiểu vô cùng vừa mắt, thấy cô cười híp mắt mà lại khiến người ta xấu hổ đến mức hận không thể chui vào một cái lỗ, Triệu Yến vừa sùng bái vừa hâm mộ. Nhìn người ta xem, mắng người mà cũng không cần từ ngữ dơ bẩn. Lại nhìn bản thân cô ta, lúc cãi nhau thì vừa xắn tay áo vừa phun nước bọt ầm ĩ, giống như một người phụ nữ đanh đá. Cô ta cảm thấy rất cần học tập Tiêu Hiểu một chút, muốn mắng người một cách lịch sự.

Tiêu Hiểu vừa nghe đến ra bờ sông, hai mắt lập tức sáng lên. Bây giờ thời tiết đã nóng lên, cô thích mát mẻ, thích nghịch nước. Nhưng Vương Vệ lại cảm thấy cô yếu ớt, chỉ cần gió thổi là ngã nên trông coi cô rất chặt chẽ, rửa mặt cũng phải dùng nước ấm.

Khóe miệng cô cong lên, đè nén sự vui mừng, gật đầu dè dặt nói: “Được, vừa hay Vương Vệ cũng có một bộ quần áo chưa giặt.”

Nếu như Vương Vệ phát hiện cô ra bờ sông thì cô cũng có lý do: Cô không phải đi chơi mà là đi giặt quần áo cho anh.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 77: Chương 77



Trên đường đi, Triệu Yến ra sức oán trách chồng và mẹ chồng với Phùng Xuân, đặc biệt là cực kỳ bất mãn với câu cưới vợ là quên luôn cha mẹ anh chị em của Vương Anh ngày đó nói với anh cả Vương và anh hai Vương.

“Nhị Muội, em nói xem?” Triệu Yến cảm thấy Tiêu Hiểu lợi hại, oán trách với Phùng Xuân xong còn không nhịn được nghiêng đầu hỏi cô.

Tiêu Hiểu cười cười: “Em không hiểu mấy thứ này.” Đây là chuyện riêng của nhà họ Vương, chỉ cần bọn họ không chọc đến Vương Vệ, cô cũng không có hứng thú xen vào.

Triệu Yến thấy Tiêu Hiểu không muốn dính đến những chuyện rác rưởi xúi quẩy này của nhà họ Vương, haiz một tiếng nói tiếp: “Chị cảm thấy em rất lợi hại, quan trọng là chú tư còn rất thương em. Chị và em dâu hai không gặp được người đàn ông tốt nên mới chịu nhiều ấm ức như vậy.”

Phùng Xuân lại không đồng ý: “Cha bọn trẻ rất tốt, dù sao cũng là em gái ruột, cũng đã khóc lóc cầu xin anh ấy như vậy rồi, mẹ chồng lại lên tiếng, anh ấy còn có thể làm gì?”

Triệu Yến nghe vậy thì bĩu môi.

Ba người đi đến bờ sông, rất nhiều trẻ con đang bơi lội dưới nước, còn có người đang bắt cá mò tôm, cũng không ít người ở bờ sông giặt quần áo rửa rau. Cũng may nước này luôn luôn chảy, nếu không Tiêu Hiểu thật không dám tưởng tượng bọn họ sao có thể uống được.

Ba người chọn lấy một chỗ, trong chậu của Tiêu Hiểu chỉ có một bộ quần áo của Vương Vệ, cô học theo dáng vẻ của Triệu Yến và Phùng Xuân, trước hết cho quần áo xuống sông làm ướt trước, sau đó bắt đầu dùng tay vò.

TBC

Chưa vò được bao lâu đã cảm thấy tay rất đau, nhìn thấy sóng nước gợn lăn tăn lại không nhịn được ý nghĩ, dứt khoát cởi giày ra xắn quần lên đứng xuống sông giặt.

Da của cô trắng hơn cả sương vượt qua cả tuyết, ánh mặt trời vừa chiếu vào, càng lộ vẻ trong suốt sáng bóng của làn da. Triệu Yến nhìn thấy không kìm được kêu lên thành tiếng: “Em dâu, chân của em trắng quá đi mất.”

Cô ta kêu lên như vậy, rất nhiều người đều nhìn qua. Cho dù là nam hay nữ sau khi ánh mắt chạm phải nửa đoạn trên bắp chân của Tiêu Hiểu đều không dứt ra được.

Nếu không nói oan gia ngõ hẹp, lần trước giặt quần áo bị Tưởng Văn Văn bắt gặp, lần này Tưởng Văn Văn lại có mặt, cô ta bị giọng nói của Triệu Yến thu hút cũng chú ý đến bắp chân lộ ra bên ngoài của Tiêu Hiểu.

Làn da trắng mịn sáng bóng đó giống như một món đồ sứ quý giá khiến cô ta cũng thất thần trong phút chốc. Sau khi tỉnh táo lại thì có chút thẹn quá hóa giận, Tiêu Hiểu là tình địch của cô ta, vậy mà cô ta lại bị nửa bắp chân của tình địch làm mê mẩn là thế nào chứ? Mấu chốt là tình địch này còn là phụ nữ.

Cô ta đến gần muốn nhìn rõ hơn một chút, các loại mỹ phẩm của các thương hiệu lớn ở đời sau đều không có hiệu quả đến vậy, sao da của Tiêu Hiểu lại tốt như vậy chứ?

“Tiêu Hiểu, em còn không mau lên bờ cho ông đây?” Tiêu Hiểu vừa mới xuống nước chưa được bao lâu, giọng nói âm trầm của Vương Vệ bỗng nhiên từ trên bờ truyền xuống.

Tiêu Hiểu ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Vương Vệ đã lội xuống nước: “Sao em lại không nghe lời như vậy, quên là cơ thể em yếu ớt đến mức nào rồi sao?” Trận ốm lúc mới gả vào nhà kia bây giờ Vương Vệ nhớ lại trong lòng vẫn cảm thấy sợ.

Tiêu Hiểu yếu ớt phản bác một câu: “Đã điều dưỡng tốt rồi.” Có điều vẫn theo Vương Vệ đi lên bờ, cô cũng không thích bị nhiều người nhìn như vậy.

Bỗng nhiên trượt chân một cái, nếu không phải Vương Vệ nhanh nhẹn, cô đã ngã thẳng vào trong dòng nước.

Vương Vệ cau mày: “Em nhìn em xem, vô dụng như vậy, nếu như anh không đến thì lại bị ướt như chuột lột.” Nói xong dứt khoát bế ngang Tiêu Hiểu lên, sau khi lên đến bờ, bỗng nhiên phát giác những người khác đều đang nhìn chằm chằm vào đôi chân mà Tiêu Hiểu để lộ ra ngoài.

Vương Vệ nhất thời mây đen đầy đầu: “Nhìn cái gì mà nhìn?”

Một tiếng gầm này khiến chim chóc bay tán loạn, những người đang xem thực sự bị dọa sợ nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Dù sao Tưởng Văn Văn kiếp trước cũng đã sống rất lâu, có chút hiểu được Vương Vệ, cũng không sợ anh bao nhiêu, cô ta thỉnh thoảng vẫn nhìn chằm chằm vào chân của Tiêu Hiểu, suy nghĩ xem có nên hỏi cô rốt cuộc đã chăm sóc như thế nào.

“Cô còn nhìn?” Vương Vệ đặt Tiêu Hiểu xuống, xé gấu quần của cô ra, ngẩng đầu lên thì thấy Tưởng Văn Văn vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào chân của Tiêu Hiểu, bộ dáng như bị si mê vậy, nhất thời hung hăng trừng mắt nhìn cô ta một cách phòng bị. Người phụ nữ này...chẳng lẽ là có suy nghĩ gì với Tiêu Hiểu? Khó trách lần trước cô ta còn muốn dùng bánh bao độc c.h.ế.t anh, thì ra là muốn loại trừ người chồng hợp pháp là anh, sau đó cướp Tiêu Hiểu đi.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 78: Chương 78



“Tôi cảnh cáo cô, cô tránh Tiêu Hiểu một chút, nếu như cô còn lén lút có suy nghĩ không an phận với cô ấy, cho dù cô là phụ nữ, ông đây cũng sẽ đánh cô không bỏ qua.” Nói xong liền muốn kéo Tiêu Hiểu rời đi.

Tiêu Hiểu nghe xong nghi hoặc ừ một tiếng, có phải Vương Vệ đã hiểu nhầm cái gì không? “Đợi chút, vẫn chưa lấy quần áo.”

Vương Vệ đã đi được vài bước, nghe vậy không hề có ý dừng lại mà chỉ xoay người một tay cầm lấy quần áo, một tay ôm lấy Tiêu Hiểu hùng hổ rời khỏi bờ sông. Mẹ nó, ngay cả phụ nữ cũng có ý định với Tiêu Hiểu, vợ anh quả nhiên là hấp dẫn người khác nhất.

Tưởng Văn Văn sau khi hiểu ra ý của Vương Vệ vừa rồi: “...”

“Anh chậm một chút, eo của em bị anh nắm đến đau rồi.” Vương Vệ sức lực lớn, chỉ dùng một tay mà trực tiếp xách Tiêu Hiểu rời khỏi mặt đất.

Vương Vệ nghe xong vội vàng buông tay: “Đau thật à?” Giữa hai lông mày tràn đầy ảo não, vừa rồi anh nóng lòng rời đi, nhất thời không chú ý.

Tiêu Hiểu hừ một tiếng: “Lừa anh đó, ai bảo anh đi nhanh như vậy, rốt cuộc là anh bị làm sao?”

Vương Vệ nhất thời muốn nói lại thôi, sau khi trải qua vài giây đấu tranh cuối cùng vẫn dặn dò: “Sau này em tránh xa nữ thanh niên tri thức đó một chút, cô ta không có ý đồ tốt với em.”

Tiêu Hiểu thầm nghĩ Tưởng Văn Văn muốn cướp chồng của cô, quả thực là không có ý đồ tốt. Có điều cái ‘không có ý đồ tốt’ này cùng điều mà Vương Vệ nghĩ là không giống nhau.

Trong mắt Tiêu Hiểu hiện lên vài phần giảo hoạt, cố ý nghi hoặc hỏi Vương Vệ: “Cô ta muốn làm gì em?” Tên ngốc này, rõ ràng là người ta có ý đồ với anh đó.

Vương Vệ úp úp mở mở: “Tóm lại em nghe lời anh, cách xa cô ta một chút là được.” Mặc dù anh rất chắc chắn là Tiêu Hiểu tuyệt đối sẽ không có gì với Tưởng Văn Văn, nhưng vợ anh nào có biết những thứ này, nói ra dọa cô sợ thì lại không tốt. Nữ thanh niên tri thức kia vừa nhìn đã biết không phải là người đứng đắn.

Tiêu Hiểu ngoan ngoãn gật đầu: “Được rồi, em nghe lời anh. Em ngoan như vậy, có phần thưởng gì không?” Cô ôm lấy cánh tay Vương Vệ, tha thiết nhìn anh: “Ví dụ như cùng em sinh con.”

Vương Vệ nóng nảy: “Em có thể đừng nói việc sinh con một cách dễ dàng như ăn một bữa cơm vậy được không?”

Tiêu Hiểu ồ một tiếng, thấy nếu còn trêu chọc nữa Vương Vệ sẽ nổi nóng liền nói sang chuyện khác: “Chuyện nền nhà thế nào rồi?”

Vương Vệ tỉnh táo hít vào một hơi: “Đội trưởng nói chắc là không có vấn đề gì.”

“Vậy thì tốt, chúng ta về nhà đi.” Tiêu Hiểu cười híp mắt kéo Vương Vệ về phòng.

Vương Vệ thầm thở dài trong lòng, lần nào cũng như vậy, luôn dùng lời nói khiêu khích anh. Chọc cho lửa dâng lên rồi thì cô lại mặc kệ. Tiểu yêu tinh này.

Phê duyệt nền nhà rất thường gặp trong thôn, nhưng người xin lại là Vương Vệ, sau khi người của thôn Tiểu Tiền nghe nói đều lần lượt kinh ngạc đến rớt cằm.

TBC

Chiều hôm đó, thôn Tiểu Tiền mỗi nhà cử ra một đại biểu, tụ họp tại sân phơi ngũ cốc của thôn.

Có vài hộ đã xem qua đất còn có chút lo lắng, rất sợ rằng Vương Vệ sẽ chọn trúng mảnh đất mà bọn họ đã chọn, lại không dám chống đối với anh. Sau đó nghe thấy đội trưởng nói về chỗ mà Vương Vệ đã chọn thì đều thở phào nhẹ nhõm.

Bỏ phiếu thuận lợi ngoài ý muốn, không có người nào phản đối.

Vương Vệ vẫn đánh giá thấp hình tượng ác bá của mình trong lòng những người dân của thôn Tiểu Tiền, động một chút là không tiếc vác đao ra c.h.é.m người, ai dám tùy tiện trêu chọc? Bọn họ cũng cần mạng sống của mình.

Thấy nền nhà đã được thông qua, Vương Đức Thắng cũng nhân tiện giúp Vương Vệ nói ra chuyện nhờ xây nhà: “Đúng lúc hiện giờ không phải thời điểm việc nông bận rộn, đến lúc đó mọi người ai có thể giúp một tay thì đến giúp.”

Vương Vệ xin phê duyệt nền nhà không có ai phản đối, nhưng không có nghĩa là mọi người tình nguyện đi xây nhà giúp anh. Nếu như xây xong rồi anh không đồng ý lại đánh bọn họ thì phải làm sao? Nếu như chỉ làm việc mà không lo cơm nước thì phải làm sao? Nếu như...

Tóm lại xét thấy danh tiếng trước đây bị yêu ma hóa của Vương Vệ, các xã viên cực kỳ lo lắng.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 79: Chương 79



Vương Đức Thắng cho Vương Vệ một ánh mắt, Vương Vệ liền đứng lên nói trước mặt mọi người: “Mọi người yên tâm, mấy người giúp tôi xây nhà, Vương Vệ tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi mọi người, sẽ không để mọi người đói bụng làm việc, mỗi bữa còn có thịt.”

Mỗi bữa có thịt?

Nghe đến đây, cho dù là đàn ông hay phụ nữ thì hai mắt đều lập tức phát sáng. Năm ngoái trong đội nuôi mười mấy con lợn, nhưng chỉ để lại một con, bảy tám chục gia đình chia nhau một con lợn, có thể chia được bao nhiêu thì tưởng tượng ra được.

Có rất nhiều người đã nhiều tháng không nhìn thấy thức ăn mặn rồi.

Nhưng lời Vương Vệ nói bọn họ không dám tin, có người nghi hoặc hỏi: “Thật sự có thịt sao?”

TBC

Vương Đức Thắng biết mình nên lên tiếng rồi: “Bản lĩnh của Vương Vệ mọi người đều biết, cậu ấy nói có thịt thì nhất định sẽ có thịt, tôi đảm bảo thay cậu ấy. Đương nhiên, đến lúc đó mọi người đừng có ăn thùng uống vại, nếu là như vậy, cho dù có săn hết thú ở trên rừng thì cũng không đủ cho mấy thùng cơm là mọi người.”

Ông ta vừa nói vậy, các xã viên ồn ào cười lên.

Có người hô to: “Có thể có chút thịt mỡ lèn bụng là được rồi.”

Cả sân phơi thóc nhất thời cười vang.

Vương Vệ lập tức quyết định ba ngày sau sẽ làm nền móng, người của thôn Tiểu Tiền xây nhà đều sẽ đào đất sét ở bên sông, đá gỗ và các vật liệu cũng lấy ngay tại chỗ, dựa theo cách xây như vậy, ngoại trừ nhân công và cơm nước, hoàn toàn không tốn một đồng nào.

Nhưng Vương Vệ xem trọng nhà của hai người họ như vậy, Tiêu Hiểu cũng hi vọng có thể làm được tốt nhất trong điều kiện có hạn, cô quan sát cẩn thận những vật liệu ở gần thôn Tiểu Tiền, cuối cùng thử nghiệm vài lần, trong điều kiện có hạn cuối cùng cũng thử nghiệm ra một loại bê tông phù hợp với phối chế xây nhà, nhân tiện cũng nói bản vẽ đã vẽ ra cho Vương Vệ nghe.

Từ sau khi Tiêu Hiểu làm ra dịch bồi dưỡng, Vương Vệ cũng biết mặc dù vợ mình vụng về, nhưng đầu óc lại cực kỳ thông minh. Những việc nặng nhọc kia ai cũng biết làm nhưng đầu óc thông minh thì không phải ai cũng có.

Vương Vệ không hề nghi ngờ những gì cô nói, quyết định lúc xây nhà sẽ sẽ làm theo cách mà Tiêu Hiểu nói.

Nhân công, bản vẽ, vật liệu đều đã giải quyết. Nhưng người nấu cơm lại trở thành vấn đề khó khăn.

Để Tiêu Hiểu nấu cơm cho nhiều người như vậy, còn không bằng trực tiếp để mọi người đói bụng.

Hai người suy nghĩ một chút, quyết định để cho mấy người Tam Muội giúp nấu cơm. Mấy cô gái nhà họ Tiêu cũng làm việc rất nhanh nhẹn, giúp hai người họ nấu cơm, ít nhất còn có được bữa cơm no.

Tối hôm đó, Tiêu Hiểu và Vương Vệ đến nhà họ Tiêu.

Lúc hai người họ đến, nhà họ Tiêu đang chuẩn bị ăn cơm tối. Nói chính xác là cơm trưa và cơm tối gộp lại cùng nhau.

Mắt thấy thời tiết càng ngày càng không đúng, mẹ Tiêu lại tiết kiệm hơn so với thường ngày rất nhiều. Trong nhà trừ Tiêu Quốc Hưng mỗi bữa đều ăn lương thực mịn không hề thay đổi ra, những người khác đều ăn cháo lương thực thô trộn với rau dại, có thể ăn được lưng dạ đã không tệ rồi.

Bây giờ lại là đem bữa trưa và bữa tối gộp lại với nhau, tránh để bữa trưa ăn từ quá sớm, buổi tối lúc lên giường lại lăn qua lăn lại không ngủ được.

Đúng lúc gặp phải giờ cơm, mặc dù mẹ Tiêu không tình nguyện phải tốn thêm lương thực, nhưng vẫn làm lại vài cái bánh rau củ dại. Bà ta vẫn còn hi vọng Tiêu Hiểu cho thêm vài con thú hoang để bồi bổ cho Quốc Hưng.

Vương Vệ và Tiêu Hiểu ngày nào cũng ăn lương thực được trồng từ dịch bồi dưỡng, đối với những thứ trên bàn cơm nhà họ Tiêu đương nhiên là không có khẩu vị gì, hai người ăn một cái bánh rồi đặt đũa xuống.

“Nhị Muội, sao không ăn?” Mẹ Tiêu thấy Tiêu Hiểu và Vương Vệ chỉ đụng vào một cái bánh, trong mắt thoáng qua vui mừng, bánh này còn có thể giữ lại buổi tối làm đồ ăn đêm cho Quốc Hưng.

“Chúng con ăn rồi.” Tiêu Hiểu thực sự không thích nổi mẹ Tiêu, lạnh nhạt trả lời một câu.

“Cũng đúng, con rể có bản lĩnh lớn như vậy, các con ăn uống còn tốt hơn nhà chúng ta. Chỉ là đáng thương cho em trai con, còn nhỏ như vậy mà lại bị đói. Nhị Muội à...” Bà ta dụi dụi mắt, đang định bóng gió hỏi Tiêu Hiểu tại sao gần đây không mang thú hoang về nhà nữa, Tam Muội bỗng nhiên đặt mạnh cái bát lên bàn.

Mẹ Tiêu bị dọa sợ: “Con bé này, đang ăn cơm đó, nếu như cái bát kia bị vỡ thì phải làm sao?”

“Mẹ, mẹ có thể đừng nói những lời có thành không kia được không? Mẹ nhìn Quốc Hưng mà xem...” Cô ấy chỉ vào Tiêu Quốc Hưng béo núc ních: “Có chút nào giống dáng vẻ từng bị đói không? Mẹ hận không thể thắt lưng buộc bụng tất cả mọi người trong nhà, đem lương thực nhét toàn bộ vào bụng nó, còn nói những lời này làm gì?”
 
Back
Top Bottom