Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão

Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 80: Chương 80



Cha mẹ thương em trai bọn họ chịu nhận, ai bảo bọn họ không phải con trai chứ? Nhưng chị hai đã lấy chồng rồi, bây giờ thịt quý giá đến mức nào chứ? Sao mẹ không nghĩ xem, số thịt này đều là do anh rể lấy về được, nếu như chị hai cứ luôn mang về nhà mẹ, anh rể sẽ nhìn chị hai như thế nào? Chị hai phải làm sao?

Mẹ Tiêu bị Tam Muội vạch trần một cách không hề lưu tình như vậy, trên mặt rất lúng túng: “Con bé này, nói cái gì vậy, mẹ cũng đâu có để các con đói chết.”

Tứ Muội hừ một tiếng: “Đúng là không c.h.ế.t đói, vẫn còn chút hơi tàn.”

Cha Tiêu sợ Vương Vệ, vẫn luôn vùi đầu ăn cơm, nghe Tứ Muội nói như vậy, ông ta mới ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn cô ấy: “Sao, trong lòng mày còn oán trách?”

Ông già này, ở trước mặt Vương Vệ ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, nhưng lúc đối mặt với con gái lại rất có uy nghiêm của người làm cha.

Nói một cách chính xác, ông ta vẫn chưa được coi là ông già, vừa mới qua bốn mươi, hoàn toàn là người trung niên, nhưng ông ta vừa đen vừa gầy, còn quanh năm cau mày, nhìn đã thấy là một ông già còng lưng.

Tứ Muội bị mắng lại, bị Tam Muội kéo một cái, cô ấy bĩu môi không cam lòng cúi xuống ăn cháo.

Tam Muội quay lại hỏi Tiêu Hiểu: “Chị hai, chị có chuyện gì đúng không?”

TBC

Tiêu Hiểu dứt khoát không thông qua cha Tiêu mẹ Tiêu, nói thẳng với Tam Muội Tứ Muội: “Anh chị muốn xây nhà, một mình chị không làm nổi cơm cho nhiều người ăn như vậy.” Lúc nói đến đây, cô có hơi chột dạ, đúng hơn là không hề biết làm: “Chị nghĩ đúng lúc bây giờ không phải lúc việc nông bận rộn, em và Tứ Muội có thể đến giúp chị không?”

Cô liếc nhìn mẹ Tiêu một cái, bổ sung: “Đương nhiên, các em giúp chị làm việc, một ngày ba bữa sẽ ăn ở nhà chị.”

Mẹ Tiêu nghe vậy, lúc này mới vui mừng. Bây giờ không kiếm được công điểm, mấy bé gái ở nhà đều phải ăn uống. Nếu như một ngày ba bữa đều giải quyết ở nhà con gái thứ hai thì cũng có thể bớt ra chút lương thực cho Quốc Hưng ăn nhiều thêm một chút.

Bà ta nhìn Ngũ Muội Lục Muội, dò hỏi: “Nhiều người như vậy, ba chị em con e là không làm được. Hay là để Ngũ Muội và Lục Muội cùng đi giúp?”

Tam Muội không nhịn được nữa: “Mẹ, Ngũ Muội thì cũng được, nhưng Lục Muội còn chưa tròn sáu tuổi, mẹ trông chờ gì vào việc con bé có thể giúp đỡ chứ?” Không phải là muốn bớt đi phần lương thực của Lục Muội sao, cho rằng ai không nhìn ra chứ?

“Đi, đều đi cả. Lục Muội cũng có thể giúp chị rửa bát.” Nghe nói các chị đều muốn đi nhà chị hai, Tiêu Lục Muội nhất thời nhìn các chị đầy hâm mộ. Anh rể có thể mang thịt về, nếu như đến đó không chừng còn có thể uống chút canh thịt. Tiêu Hiểu nhìn thấy ánh mắt đáng thương mong đợi của cô bé, rõ ràng không lớn hơn Tiêu Quốc Hưng là bao, nhưng một người thì được nuôi đến béo mập, một người thì gầy không hơn con gà là bao.

Chuyện này cứ quyết định như vậy, trước khi mẹ Tiêu nhắc Tiêu Hiểu đừng quên mang thịt về, Tam Muội đã cướp lời bà ta trước, tiễn cô và Vương Vệ ra cửa.

Lúc chia tay cô ấy nói với Vương Vệ: “Anh rể, lời của mẹ em anh cứ coi như không nghe thấy, chị hai em ở nhà mẹ phải chịu rất nhiều khổ cực. Anh chị sống thế nào thì cứ sống thế đó, đừng vì những gì mẹ em nói mà oán trách chị hai.”

Nghe vậy Vương Vệ nhìn Tam Muội nhất thời thuận mắt hơn nhiều.

Lúc hai người thừa dịp ánh trăng để quay về, Vương Vệ xoa xoa đầu Tiêu Hiểu nói: “Trước kia khổ cho em rồi.” Gặp phải cha mẹ như vậy, còn đáng ghét hơn cả mẹ Vương.

Ít nhất anh còn có thể giơ đuốc cầm gậy đối nghịch với mẹ Vương, nhưng cách làm của cha Tiêu mẹ Tiêu lại vô cùng bình thường trong mắt đại đa số người. Nhưng sự bình thường trong mắt những người khác, những cô gái của nhà họ Tiêu lại chịu ấm ức ngay cả phản bác cũng không có cách nào.

“Cũng may là em đã quên hết rồi.” Tiêu Hiểu nghiêm túc nói, cũng may cô không phải con gái thực sự của nhà này.

Khóe môi Vương Vệ cong lên: “Đúng, sau này em chỉ cần nhớ đến anh, cùng với con...của chúng ta là được.” Sau nhiều lần bị Tiêu Hiểu đùa giỡn, thế nào anh cũng phải trả lại một lần. Tiếc rằng da mặt anh không dày như anh tưởng tượng, lời vừa ra khỏi miệng, nhất thời từ cổ đến vành tai hoàn toàn đỏ ửng.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 81: Chương 81



Tiêu Hiểu vẫn không bỏ qua cho Vương Vệ, cô che miệng ra vẻ kinh ngạc nói: “Sinh con thì sinh con, anh đỏ mặt cái gì?” Nói xong còn dùng ngón tay chọt vào vành tai đỏ au của Vương Vệ, nhiệt độ nóng hổi tưởng chừng như đốt cháy đầu ngón tay cô.

“Ai đỏ mặt, anh đây là nóng, mẹ nó chứ, sao hôm nay nóng thế nhỉ!” Anh giữ thể diện, vì để chứng minh mình thật sự thấy nóng, còn lần lượt c** q**n áo.

Tiêu Hiểu trong lòng sắp cười c.h.ế.t rồi, dù có như thế nào, hiện giờ cũng mới tháng tư, còn có gió, có thể nóng đến đâu?

Tuy nhiên, thân thể của Vương Vệ thật đẹp.

TBC

Dù gì anh cũng là đàn ông, dù ngày ngày ăn đồ ăn được trồng bởi dịch bồi dưỡng, làn da cũng không trắng giống như Tiêu Hiểu, mà hiện ra màu sắc mê người, trông khỏe mạnh tinh tế, giống như tơ lụa thượng hạng, khiến người ta kfim không được muốn sờ.

Vương Vệ thấy bộ dáng của Tiêu Hiểu, vừa thẹn vừa nôn nóng mà khẽ quát: “Em tỉnh táo cho ông đây một chút!” Mẹ nó, nào có cô gái nào nhìn cơ thể của chồng mình với dáng vẻ sắp ch** n**c miếng vậy đâu chứ!

Tiêu Hiểu bị Vương Vệ quát tỉnh táo lại, nhưng khác với bộ dáng bị phi lễ mà thẹn thùng của Vương Vệ, cô cực kì thản nhiên: “Anh vốn dĩ là chồng em, xem thì làm sao?” Thực sắc tĩnh dã, theo cô thấy, nếu hai người đã là vợ chồng hợp pháp, lại tâm ý tương thông, muốn tiếp xúc thân mật với nhau vốn là chuyện rất bình thường.

“Anh đã c** q**n áo rồi, chẳng phải là để em nhìn sao?” Cô nói rất hợp tình hợp lý.

Vương Vệ đúng là sụp đổ, đây rốt cuộc là anh không bình thường hay là vợ anh không bình thường? Vợ của người khác cũng… thẳng thắn như vậy sao?

Một tay nắm lấy tay của Tiêu Hiểu, cắn răng nói: “Không phải, anh c** đ* là vì lạnh.” Cảm thấy cơ thể cuối cùng cũng bình tĩnh một chút, anh vội mặc lại quần áo. Gắng sức không để lộ bản thân quá non trước mặt Tiêu Hiểu, cố gắng xụ mặt dấn thân đè Tiêu Hiểu lên trên thân cây, thấp giọng nói bên tai cô: “Em nhìn xem dáng vẻ này của em, nhớ kĩ, anh mới là chồng em, em đợi đấy cho ông đây!” Chờ anh chuẩn bị xong rồi, để xem anh không đem cô...

Nghĩ đến những thứ này, nhiệt độ cơ thể của anh lại đột nhiên tăng cao, tim đập thình thịch, cứ như muốn vỡ ra.

Con mẹ nó!

Vương Vệ bực bội che mặt: Quá không có tiền đồ, lại đỏ mặt rồi.

“Đợi làm cái gì vậy~” Tiêu Hiểu cười tủm tỉm ôm cổ Vương Vệ: “Anh nói rõ ra đi, người ta hông hiểu~” Cô tựa đầu lên vai Vương Vệ nhả khí như lan, kéo dài giọng nói mềm mại, hết lần này tới lần khác giương cao âm cuối, phảng phất mang theo móc câu.

“.....Trở về!” Yêu tinh này! Vương Vệ bi ai phát hiện anh là một đấng nam nhi thế mà ở trước mặt của vợ mình liên tục thất bại, vòng tay giam cầm Tiêu Hiểu trong lồ|\|g ngực, không để cô ngẩng đầu, nhanh chóng đưa cô rời khỏi chỗ này, dưới chân giống như đạp Phong Hỏa Luân, trong gió còn lưu lại lời cảnh cáo của anh: “Con mẹ nó nếu như em để người khác nhìn thấy dáng vẻ này của em, ông đây liền...” Không nỡ đối phó với vợ mình, đành phải hung dữ nói tiếp: “Liền móc hết tròng mắt của những tên nhìn thấy ra!”

“Ò~” Tiếng trả lời mềm mại ngọt ngào của Tiêu Hiểu phiêu tán theo gió vào trong không trung.

Chân trước hai người vừa đi, thì một đôi nam nữ sắc mặt phức tạp liền đi ra.

Một nam một nữ này chính là Tưởng Văn Văn và Lý Tri Tân.

Tưởng Văn Văn đối với ngày đó bên bờ sông Vương Vệ vậy mà hiểu lầm cô ta thích Tiêu Hiểu có thể nói là ngũ vị tạp trần, Vương Vệ rốt cuộc nhìn từ đâu ra cô ta có hơi quất khí[1] chứ? Muốn thừa dịp trăng sáng đi giải sầu chút, Lý Tri Tân lại đi theo sau như âm hồn bất tán

[1]Quất khí thuật ngữ trên mạng, ý chỉ tín hiệu tình cảm giữa nữ với nhau, dùng rộng rãi trong các tình huống mà mối quan hệ giữa nhân vật nữ trở nên thân mật.

Tưởng Văn Văn chán ghét Lý Tri Tân, nhưng Lý Tri Tân cứ không từ bỏ, giữa lúc hai người giằng co liền nghe thấy động tĩnh, còn tưởng rằng có đôi nam nữ nào trong thôn đang làm chuyện không thể miêu tả nào đó, liền cùng nhau yên lặng chuẩn bị nghe bát quái.

Ai dè, đối tượng bị bát quái thế mà lại là Vương Vệ và Tiêu Hiểu.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 82: Chương 82



Hai người nghe xong, trong lòng phức tạp khỏi phải nói.

Tưởng Văn Văn nhìn nam thần đối với phụ nữ xưa nay luôn mang tâm thái chơi đùa, bây giờ lại giống như một kẻ l* m*ng, bị dăm ba câu trêu chọc của vợ mình mà nóng nảy giống như sư tử đực, lòng cảm thấy tan vỡ.

Vương Vệ không nên như vậy, Vương Vệ mà cô ta thích rõ ràng nên là vị vua dạo chơi nhân gian, cao cao tại thượng bễ nghễ hơn người, ai cũng không thể tiến vào trái tim anh mới đúng.

TBC

So với cảm giác sụp đổ thất vọng sau khi theo đuổi thần tượng của Tưởng Văn Văn, cảm giác của Lý Tri Tân còn phức tạp hơn.

Hồi trước khi Tiêu Hiểu thích anh, cái dáng vẻ nhát gan đó thực sự không gợi dậy nổi nửa điểm hứng thú của anh ta, nhưng vừa nãy mấy câu Tiêu Hiểu trêu chọc Vương Vệ kia tưởng chừng như có móc câu, giống như câu tới đáy lòng anh ta, khiến lòng anh ta lâm râm rối loạn.

Tiêu Hiểu nhát gan điềm tĩnh thế mà còn có một mặt như vậy, dáng vẻ trong ngoài không đồng nhất khiến anh ta vô cùng k1ch thích, không ngờ được thế mà anh ta nhìn lầm rồi.

Anh ta liếc nhìn Tưởng Văn Văn bên cạnh, xinh đẹp, có chủ kiến, đối xử với người khác tự nhiên hào phóng, những điều này đều là lý do anh ta thích cô ta, nhưng nếu như cô ta cũng có thể giống như Tiêu Hiểu, có sự trái ngược rõ ràng như vậy....

Nghĩ đến đây, Lý Tri Tân trong lòng một trận xao động.

Tưởng Văn Văn căm ghét nhìn Lý Tri Tân một cái: “Nếu như anh còn bám riết theo tôi như vậy nữa, tôi liền hô phi lễ.”

“Văn Văn, anh thật lòng thích em, em tin anh...”

“Phi!” Tưởng Văn Văn không cần sự yêu thích thật lòng của anh ta, căm hận phi một tiếng, quay người chạy đi. Vừa chạy vừa không kìm được nhớ lại một màn vừa nhìn thấy ban nãy, cô ta bỗng nhiên rõ ràng nhận thức được Vương Vệ hiện tại với Vương Vệ kiếp trước cô ta say mê căn bản không phải là một người.

Cô ta phải nghĩ xem sau này nên đối đãi với Vương Vệ như thế nào, từ bỏ là không thể nào từ bỏ được, dù sao đã mê đắm nửa đời người. Cô ta nghĩ Vương Vệ hiện tại rốt cuộc vẫn quá trẻ, trông khó tránh khỏi non nớt, chờ sau này anh trưởng thành rồi, Vương Vệ mà cô ta quen thuộc sớm muộn gì cũng trở lại.

Việc cấp bách hiện giờ là phải quăng cái thứ ghê tởm Lý Tri Tân này đi. Thi đại học vào năm 75, cũng chỉ còn lại thời gian hai năm nữa thôi. Cô ta buộc phải thi lên đại học trước, làm được một phen sự nghiệp để có được tư thái tốt nhất nghênh đón Vương Vệ trưởng thành.

Về phần Tiêu Hiểu, Tưởng Văn Văn không hề lo lắng gì, cô ta nghe nói Tiêu Hiểu ở nhà cái gì cũng chẳng làm, cũng không biết đau lòng Vương Vệ, cô lại thi không nổi đại học, chờ sau này Vương Vệ ra ngoài kiến thức nhiều lên rồi, chẳng còn có tiếng nói chung với cô, hiển nhiên sẽ chán ghét cô. Cô có thể giả vờ giả vịt nhất thời, sao có thể giả vờ được một đời?

Vương Vệ tất nhiên không biết thật sự có người nghe được đoạn đối thoại lúc đó của anh và Tiêu Hiểu, sáng sớm hôm sau, anh liền xin một nền nhà cách đó không xa dựng một cái lều giản dị và một bếp lò, mẹ Vương khẳng định sẽ không cho bọn anh dùng nhà bếp của nhà họ Vương, Vương Vệ cũng không muốn có liên quan gì đến nhà họ Vương nữa, bèn dứt khoát tự dựng một cái tạm thời, vừa gần lại vừa tiện.

Dùng thời gian một ngày xây nhà bếp đơn giản xong, anh liền cùng với Tiêu Hiểu nhân lúc trời tối lên núi, muốn xây theo bản vẽ mà Tiêu Hiểu vẽ, cho dù người trong thôn hỗ trợ, chí ít cũng phải mất hai tháng, lương thực lấy ra từ nhà họ Vương chắc chắn không đủ, bọn họ cũng nhân lúc này chuyển dần từng chút lương thực ở trên núi xuống, nếu không ngày nào ăn cơm cũng đều chạy lên núi, vô cùng phiền phức.

“Grào...” hai người vừa lên núi, một tiếng hổ gầm vang lên trong núi, sau đó Tráng Tráng liền nhảy ra.

Tiêu Hiểu ngày ngày cho Tráng Tráng uống dịch bồi dưỡng, để nó càng thêm thông minh, hiện giờ còn biết ngửi mùi mà xuống núi đón bọn họ.

Cho dịch bồi dưỡng mới là thân, Tráng Tráng lại gần, làm như không nhìn thấy Vương Vệ, ngược lại đi đến trước mặt Tiêu Hiểu thân mật dùng đầu đụng hai chân của cô. Vương Vệ thật sự từ cái miệng hung tợn há ra trên mặt nó nhìn ra vẻ nịnh nọt.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 83: Chương 83



Vương Vệ tức quá hóa cười: “Rất tốt, mày bây giờ thông minh quá nhỉ.” Vẻ mặt anh bỗng nhiên trầm xuống: “Đó là vợ tao, mày cách xa chút.”

Tiêu Hiểu vuốt v3 đầu của Tráng Tráng, nghe vậy nở nụ cười thầm thì với nó: “Mày nói xem anh ấy có phải quỷ hẹp hòi hay không?”

Tráng Tráng gầm một tiếng, tựa như đang đáp lại Tiêu Hiểu.

Vương Vệ thấy vậy sắc mặt biến đen thui, một người một hổ này thế mà trực tiếp coi lời anh như gió thoảng bên tai. Anh tiến lên ngồi xổm trước mặt Tiêu Hiểu: “Anh cõng em.”

Tiêu Hiểu ngoan ngoãn nhoài lên lưng Vương Vệ, sát vào gần tai anh nói nhỏ: “Đừng giận, em vĩnh viễn thích anh nhất, anh chính là tâm can của em.”

“Khụ...” Vương Vệ đột nhiên ho sù sụ, thiếu chút nữa bị nước miếng sặc chết, anh nghi ngờ mình nghe lầm rồi, giọng nói run rẩy hỏi: “....ai là tâm can của ai?”

TBC

“Anh là tâm can của em chứ sao.” Tiêu Hiểu đáp lại với vẻ mặt hiển nhiên.

Vương Vệ nghe xong bỗng nhiên cắm đầu leo lên núi, cho đến khi leo đến giữa sườn núi anh mới buồn bực đáp lại một câu: “....Em có thể đừng cướp lời của anh được không.” Ban đầu khi Tiêu Hiểu nói như vậy, vui vẻ thỏa mãn lập tức lấp đầy từng lỗ chân lông của anh, cho dù cõng Tiêu Hiểu, nhưng cả người giống như bay lên trời, dưới chân mềm nhũn, chớ thấy anh lao đi nhanh, thực ra cả người đều hoảng hốt. Nhưng hoảng hốt qua đi, liền cảm thấy chỗ nào đó không đúng lắm. Đây con mẹ nó không phải là lời đàn ông dỗ phụ nữ hay sao? Tiêu Hiểu cũng là tâm can của anh mà, tại sao anh lại nói không nổi lời buồn nôn như vậy, lại thua nữa rồi!

Cứ thế một đường xông tới bên ngoài sơn động, Vương Vệ buông Tiêu Hiểu xuống, bỏ bụi gai bên ngoài sơn động ra, đổ hai bao tải lương thực, lại buộc thêm mười mấy con gà rừng thỏ rừng nuôi bên ngoài, để Tráng Tráng chở xuống núi.

Lúc này người trong thôn đều đã đi ngủ, trừ ếch nhái và côn trùng kêu ra, thì là lâu lâu có vài tiếng gà gáy, Tráng Tráng một mạch đưa bọn họ đến tận cổng nhà họ Vương, lúc này mới biến mất vào trong màn đêm.

Vương Vệ nhìn theo bóng dáng biến mất trong đêm của Tráng Tráng, nhỏ giọng nói: “Sau này nó sẽ không thành tinh đấy chứ?”

Tiêu Hiểu lắc đầu: “Tuy dịch bồi dưỡng có tác dụng khai trí, nhưng có hạn, Tráng Tráng quả thực sẽ trở nên thông minh, nhưng cách thành tinh còn xa lắm.”

Hai người chuyển lương thực vào trong phòng nhỏ, trộn lẫn với số lương thực lấy từ nhà họ Vương, gà rừng thỏ rừng đều trói thành như vậy, cũng không thoát nổi, Vương Vệ sợ chúng nó làm ồn Tiêu Hiểu ngủ, liền trực tiếp đặt ở cửa.

Sáng sớm hôm sau, một tiếng thét “mẹ ơi” kinh hỉ vang vọng trong sân nhà họ Vương.

May là hôm nay liền bắt đầu xây nhà, Vương Vệ và Tiêu Hiểu đều dậy sớm, vừa rửa mặt xong liền nhìn thấy Triệu Yến đang hai mắt phát sáng nhìn chuỗi thỏ gà rừng ở trước cửa phòng bọn họ.

“Chú tư, đây là của các chú hả?” Triệu Yến nuốt nước miếng, không thể tin được mà hỏi.

Vương Vệ không thèm để ý cô ta, trực tiếp đi lướt qua cạnh cô ta, còn Tiêu Hiểu gật đầu: “Đây là Tráng Tráng dẫn theo Vương Vệ đi bắt, trước đây bọn tôi vẫn nuôi ở trên núi, hiện giờ xây nhà rồi, đúng lúc cung cấp cho mọi người chút thịt.”

Triệu Yến lại nuốt nước miếng ừng ực một cái, chỉ vào đám thỏ gà rừng run run hỏi: “Nhiều như vậy hai người định lấy ra hết sao?”

Tiêu Hiểu cười đáp: “Làm nhà vất vả như vậy, mọi người có lòng tốt giúp chúng tôi, chúng tôi không thể để cho mọi người đói bụng được.”

“Đi thôi.” Vương Vệ kéo lấy bao lương thực, lại thuận tay cầm cả thỏ và gà rừng đi qua, hướng Tiêu Hiểu gọi.

Tiêu Hiểu chạy chậm tới sau lưng Vương Vệ, cho dù cô có tay chân vụng về đi nữa, xây nhà mình, nữ chủ nhà như cô không ra mặt cũng không hợp lý.

Vừa đi đến cổng, người nhà họ Vương cũng ra khỏi phòng, tất cả mọi người đều nhìn chăm chăm vào xâu thú hoang không rời nổi mắt.

“Thịt....” Sơn Đông hít nước miếng, theo sau đó là từng tiếng nuốt nước miếng ừng ực nối tiếp nhau của người nhà họ Vương.

Anh cả Vương lầm bầm nói: “Thảo nào chú tư với vợ chú ấy ăn du quang thủy hoạt* thế, nhiều thịt như vậy đổi lại người khác cũng có thể ăn thành bộ dạng này!” trong mắt ngập tràn ghen tỵ.

*thành ngữ ý chỉ trơn bóng, mượt mà.

“Nhìn gì mà nhìn, mấy người có nhìn, người ta sẽ cho mấy người một ít hay sao, cả mùi cũng không cho mấy người ngửi. Vợ chú hai, cô đứng ở đây làm gì, còn không mau đi làm bữa sáng.” Vương Vệ sống tốt, mẹ Vương cảm thấy vô cùng khó chịu, anh sống càng tốt càng chứng minh hồi xưa vứt bỏ anh là sai lầm. Có lửa giận mà không có chỗ xả, chỉ đành cứng rắn nói với Phùng Xuân.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 84: Chương 84



Bà ta nói phải làm cơm, chẳng một ai mặt lộ vẻ chờ mong, từ khi Vương Vệ lấy khẩu phần lương thực của anh đi, Vương Quyên lại dứt khoát đào đi bảy mươi cân, bất kể tính như thế nào, lương thực trong nhà đã không đủ để bọn họ ăn đến lúc phân lương thực năm nay rồi.

Thế là mẹ Vương càng thêm bủn xỉn, kêu mọi người trong nhà đi đào rau dại, nấu cháo loãng, sau đó đặt rau dại lên trên bát cháo loãng có thể soi ra bóng người được, nhưng rau dại có mùi vịt ngon sớm đã bị đào sạch rồi, chỉ còn lại mùi vị chẳng ra làm sao, ăn một miếng vào miệng, vừa đắng vừa chát, còn mắc cuống họng.

Mấy ngày nay người nhà họ Vương nhét nước đầy bụng, khi bước đi dường như còn có thể nghe được tiếng vang ùng ục. Ăn no đều là hy vọng xa vời, chứ đừng nói là chất béo. Dưới tình hình này, bất kể ai đột nhiên trông thấy nhiều thú hoang như vậy cũng không nhấc nổi chân.

Người nhà họ Vương đối với cửa nhà trống trải kề cà không nhấc chân.

Mẹ Vương thấy cả nhà không có tiền đồ như vậy, lập tức nổi giận trở về phòng nhắm mắt làm ngơ. Triệu Yến đột nhiên vỗ tay một cái: “Cha nó ơi, anh cũng đi giúp chú tư đi, suy cho cùng hai người cũng là anh em ruột, dù sao vẫn tốt hơn người ngoài.” Ít ra còn được ăn thịt, nếu như có nhiều còn có thể mang chút ít về nhà.

Phùng Xuân vội lôi kéo anh hai Vương, tỏ ý bảo anh ta cũng đi.

Khi Tiêu Hiểu và Vương Vệ đến, Tiêu Tam Muội đã dẫn theo mấy em gái khác đợi ở bên ngoài lều tranh rồi.

Thấy thỏ gà rừng trong tay Vương Vệ, liền nhao nhao kinh ngạc hô lên: “Nhiều thịt vậy sao!”

Vương Vệ đặt lương thực và thú xuống, không yên tâm căn dặn Tiêu Hiểu: “Chú ý đừng để bản thân bị thương.”

Không đợi Tiêu Hiểu trả lời, Tứ Muội đã không kìm được trợn trắng mắt một cái, cô ấy tiếp xúc nhiều, biết rằng tuy Vương Vệ không được xem là tính khí tốt, nhưng cũng không giống như lời đồn trong thôn, nên đối mặt với anh to gan hơn rất nhiều: “Anh rể, anh đừng chiều chị em hai em quá, chẳng phải nấu cơm thôi sao, có thể bị thương gì được.”

TBC

Lời của Tứ Muội nói sớm quá rồi.

Sau khi Vương Vệ rời đi, Tiêu Tam Muội vốn tưởng rằng chính Tiêu Hiểu vào bếp, ai ngờ cô trực tiếp chạy đi rửa khoai tây: “Chị hai, vậy em làm cơm hả?”

Tiêu Hiểu chỉ ước có thế, vội khoát tay: “Em làm đi, chị không thích làm cái này.”

Tam Muội cạn lời, xem lời này nói kìa, ai thích làm việc đâu chứ. Chị hai của cô ấy đúng là được anh rể cưng chiều càng thêm sa đọa rồi.

Tiêu Hiểu thích sạch sẽ, nhưng năng lực làm việc lại cực kém, một củ khoai tây cô rửa gần mười phút, các em nhìn mà sốt ruột muốn chết. Bảo cô trực tiếp đi thái rau, đổi bọn họ tới rửa.

Tiêu Hiểu ngượng ngùng lui ra, ngượng ngùng cầm d.a.o lên, nhưng cô nhận thức rõ bản thân mình chính là người khổng lồ về mặt tư tưởng, còn mặt hành động là người lùn, để cô làm nghiên cứu khoa học không ai sánh bằng, nhưng làm những việc này lại là củi mục.

Cô hơi do dự nói: “Tam Muội, hay là chị vẫn nên giúp rửa rau thôi.”

“Chị thái đi, lúc trước kĩ năng dùng d.a.o của chị không phải rất tốt sao, nhiều người như vậy, chị thái nhanh.” Tam Muội đang rửa nồi, nghe vậy đầu cũng chẳng thèm ngẩng.

Tiêu Hiểu chỉ đành cầm d.a.o lên, nghĩ thầm nếu kĩ năng dùng d.a.o của Tiêu Hiểu chân chính tốt, cho dù đổi lõi khác, nói không chừng vẫn còn lưu lại chút trí nhớ cơ bắp.

Mang theo kì vọng này, cô cắt xuống một nhát....

“....Á....” quả nhiên không nên đánh giá cao năng lực động tay của cô, một nhát cắt xuống lập tức thấy máu.

Mấy em gái nghe tiếng kêu của cô, vội tới xem, nhìn mới phát hiện đầu ngón tay của cô quả thật bị cắt một một lỗ nhỏ xíu, nhưng rất nông, mới vừa cắt da lên mà thôi.

Nghe tiếng của Tiêu Hiểu còn tưởng rằng cô đau lắm, không ngờ bị thương có xíu, cho vào miệng ngậm, chẳng còn chuyện gì nữa.

Mấy em gái không xem là chuyện to tát gì, Tam Muội nói: “Không sao, một lúc là không đau nữa, tiếp tục thái đi.” Những cô gái nông thôn như bọn họ, ai mà chẳng từng bị thương.

Chút bị thương xíu xiu này căn bản chẳng tính là gì, đến cả Lục Muội bé nhất cũng chỉ thổi thổi cho Tiêu Hiểu, còn nghiêm túc phê bình: “Chút vết thương này sẽ không đau đâu.”

Nhưng Tiêu Hiểu thấy đau, cô đau đến nước mắt đều sắp không kìm nổi rồi.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 85: Chương 85



Vương Vệ từ lúc rời khỏi lều tranh vẫn luôn chào hỏi người trong thôn tới giúp đỡ, anh quả thực không yên tâm nổi về Tiêu Hiểu, lúc trò chuyện cùng người khác còn khi có khi không thoáng nhìn qua bên này.

Thấy cô thế mà cầm d.a.o lên chuẩn bị thái rau, lòng lập tức đề cao lên, không quan tâm nói chuyện với người khác nữa, trực tiếp đi tới phía lều tranh, còn chưa đến nơi, liền thấy cô bưng ngón tay với dáng vẻ kìm nén nước mắt.

Anh không thể rời đi được mà!

Lòng Vương Vệ lập tức thắt lại, sải bước đi vào trong lều.

Tiêu Hiểu nhìn thấy Vương Vệ, nước mắt không kìm được nữa, giơ ngón tay lên khóc hu hu cho anh nhìn: “Tay của em chảy m.á.u rồi, đau quá à...”

Mấy em gái thấy vậy trừng mắt há hốc mồm, cạn lời cực kì, bị thương có tí xíu, đến mức vậy không!

Đối với Vương Vệ mà nói rất đến mức vậy, tuy vết thương rất nông, bây giờ đã không chảy m.á.u rồi, anh vẫn cau mày ngậm đầu ngón tay Tiêu Hiểu vào trong miệng, sau đó lại lấy ra khẽ thổi lặp đi lặp lại.

So với động tác dịu dàng của anh, lời nói lại không dễ nghe như vậy: “Ai bảo em thái rau hả, em không biết khả năng của chính mình sao, ngốc c.h.ế.t mất thôi!”

Tiêu Tam Muội-người để cho Tiêu Hiểu thái thịt tự dưng có một cảm giác áy náy khó hiểu, sao cô ấy cảm thấy việc chị hai thái rau ở trong mắt anh rể cứ như là việc nguy hiểm tựa đi nổ lô cốt vậy?

“....Là em bảo chị hai thái rau ạ.” Tiêu Tam Muội yếu ớt nói, không phải cô ấy hụt hơi, mà là dáng vẻ của Vương Vệ khiến cho cô ấy có loại cảm giác như phạm phải đại tội.

Vương Vệ nhìn mấy cô gái nhà họ Tiêu: “Tam Muội Tứ Muội, chị hai của các em rất vụng về, những việc này cô ấy không làm được, các em giúp đỡ nhiều hơn, trở về anh rể sẽ cảm tạ các em.”

TBC

Mấy chị em nhà họ Tiêu sững sờ gật đầu.

Vương Vệ kéo Tiêu Hiểu tới một phiến đá bằng phẳng rồi ngồi xuống, lại thổi thổi cho Tiêu Hiểu, xác định không còn chảy m.á.u nữa mới buông ra: “Ban đầu không phải em rửa khoai tây sao, cứ làm việc đấy đi.”

“Sao anh biết mới đầu em rửa khoai tây? Anh nhìn trộm em à?” sau khi tay không còn đau nữa, Tiêu Hiểu cố ý cười nhạo Vương Vệ.

Vương Vệ trừng Tiêu Hiểu một cái: “Sao không đau c.h.ế.t em đi cho rồi, coi em nói kìa. Nhớ kĩ, chỉ được rửa khoai tây thôi.” Nói xong đứng dậy định đi.

Công việc rửa khoai tây giao cho người bé nhất là Lục Muội, nghe vậy cô bé có chút không vui: “Đây là việc của em mà.”

Vương Vệ sợ dọa cô bé, nhếch lên một nụ cười sờ sờ đầu cô bé: “Em là đứa bé ngoan, nhường cho chị hai của em.”

Chờ sau khi Vương Vệ rời đi, mấy chị em gái nhà họ Tiêu nhìn nhau.

Tam Muội rùng mình toàn thân nổi da gà, một lời khó nói hết hỏi Tiêu Hiểu: “Chị hai, anh rể bình thường cũng đối xử với chị như vậy sao?” trừ lúc xuống ruộng làm việc có thể tiếp xúc với nhau ra, tuy sống cùng một thôn, nhưng những lúc khác bọn họ cũng rất ít gặp mặt Tiêu Hiểu.

Vốn cho rằng tình cảnh nhìn thấy ở trong ruộng đã vượt quá tưởng tượng rồi, nào ngờ bọn họ căn bản không biết đến điều càng quá đáng hơn.

Tiêu Hiểu gật đầu: “Đúng vậy, có gì kì quái sao?”

Cô và Vương Vệ giống nhau, yêu một người liền ước gì đem tất thảy mọi thứ dâng tới trước mặt đối phương.

Có gì kì quái sao? Chị hai còn không biết ngại mà hỏi.

Tụi Tiêu Tam Muội lặng lẽ cúi đầu, chị hai của cô ấy nói không kì quái thì không kì quái đi. Cứ cảm thấy còn tiếp tục như vậy, sau này sớm muộn gì chị hai cũng sẽ bị anh rể chiều chuộng thành phế vật chẳng biết làm cái gì mất.

Nghe kìa, vừa nãy anh còn bảo Lục Muội nhường chị hai.

Cùng lúc với cạn lời đáy lòng còn dâng lên hâm mộ nồng đậm, Tam Muội trịnh trọng nói với Tiêu Hiểu: “Chị hai, sau này nếu như chị có lỗi với anh rể, cẩn thận bị thiên lôi đánh.”

Tiêu Hiểu nghĩ cũng chẳng nghĩ mà hỏi: “Không thể nào, sao chị lại có lỗi với anh ấy.” Cô sẽ tận lực tận lực cưng chiều Vương Vệ.

Tam Muội thấy vẻ chắc chắn trên mặt Tiêu Hiểu, vừa vui mừng lại vừa hâm mộ. Vui vì chị hai cuối cùng cũng cắt tưởng niệm với Lý Tri Tân, hâm mộ cô trời xui đất khiến, vậy mà gả cho người đối tốt với cô đến vậy.

Chính cô ấy đã mười sáu tuổi rồi, cũng sắp phải mai mối, không biết chồng tương lai như thế nào, chỉ cần bằng một nửa anh rể thôi, cô ấy liền cảm tạ trời đất.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 86: Chương 86



Mấy chị em bắt đầu phân công làm việc, Vương Vệ cũng dẫn theo các thôn dân tới giúp đỡ khí thế ngút trời làm móng nhà.

Chỉ là anh còn phân phối một đội khác, đi bờ sông đào đất sét, lại ở dưới chân núi đào chút đá lân ban màu trắng, còn trộn với tro thảo mộc, một chút đá loại khác, đặc biệt còn có chút cỏ dại nghiền nát dựa theo tỉ lệ khuấy trộn với nhau.

“Vương Vệ, cậu đây là đang làm gì?” lão thợ hồ nổi danh trong thôn cảm thấy rất kì quái, không nhịn được hỏi anh.

“Thứ này sau khi hình thành sẽ cực kì kiên cố, vừa có thể làm móng cũng có thể xây tường.” Vương Vệ dựa theo tỉ lệ mà Tiêu Hiểu bảo cẩn thận hòa trộn.

“Ai nói vậy?”

“Vợ của tôi nói.” Vương Vệ cuối cùng cũng ngẩng đầu, giống như bình tĩnh, nhưng trong mắt lại lâm râm lộ ra tự hào.

“Vớ vẩn!” vị thợ hồ giỏi về xây nhà này căn bản không tin: “Lời của phụ nữ cậu cũng tin? Tôi thấy cậu vẫn là thành thật dùng đất sét trát tường đi, thôn chúng ta đều xây nhà như vậy hết, cậu trộn nhiều cái linh tinh vớ vẩn như vậy ở bên trong, nếu như vừa xây xong chẳng bao lâu tường nứt ra thì sao?”

Lúc người này nghi ngờ Tiêu Hiểu, biểu cảm của Vương Vệ không đổi, nhưng trong mắt lại hơi trầm xuống.

Những người khác vây quanh, xem xong cũng nhao nhao khuyên nhủ: “Đúng đó, vẫn là dùng cách cũ đi, bao đời đều xây như thế, không sai đâu.”

Dù sao những người này là tới giúp đỡ, Vương Vệ không nổi giận, anh chỉ cực kì nghiêm túc nói: “Vợ của tôi rất thông minh, tôi tin tưởng cô ấy.”

“Đây không phải càn quấy sao....”

“Phụ nữ có thể biết cái gì....”

Vương Vệ trầm mặt xuống, nhìn chằm chằm vào người lên tiếng gằn từng chữ một: “Tôi mặc kệ những người phụ nữ khác, nhưng người phụ nữ của tôi thì tôi rất tin tưởng, nếu như xảy ra rủi ro thì tự tôi gánh vác.”

Sắc mặt anh lạnh lẽo, tự mang sát khí, người phản đối liền không dám lên tiếng nữa.

Cũng đúng, dù sao cũng là nhà của chính họ, anh thích làm gì thì làm.

Chỉ là một người đàn ông, tùy theo phụ nữ càn quấy thì ra thể thống gì!

Làm hơn một tiếng, bữa sáng liền xong xuôi.

Hương thơm nồng đậm thổi từ lều bên kia tới, khiến cho những người này thèm đồng loạt nhìn qua bên kia, mũi còn vô thức ngửi ngửi.

“Đây là mùi cơm? Loại gạo gì đấy, thơm như vậy.”

“Tôi còn ngửi được mùi thịt, sáng sớm Vương Vệ còn chuẩn bị thịt cho chúng ta?”

Ăn uống cũng tốt quá đi.

Xung quanh lập tức có một trận nuốt nước miếng ừng ực.

“Ăn cơm thôi!” Tiêu Tam Muội ra khỏi lều hô một tiếng với mọi người. Các thôn dân không kìm nén nổi nữa, lấy bát đũa tự mình mang theo ra liền chạy vào lều.

Không sai, bát đũa đều là tự mang.

Thời đại này, nhà nào cũng không dư bát đũa, bình thường làm tiệc rượu gì đó, trừ đ ĩa bày món ăn cần chủ nhà nghĩ cách ra, người tới ăn tiệc đều là tự mang theo đồ dùng ăn cơm.

Hỗ trợ tất nhiên cũng không ngoại lệ.

Một nồi cháo đặc sệt, thế mà nấu từ gạo trộn lẫn với bột ngô, vừa mở vung nồi ra, hương thơm ập vào mặt. Thôn dân xếp hàng nhận cơm đều nghển dài cổ, hận không thể đến lượt mình ngay lập tức.

Một nồi khác bên trong xào thịt gà rừng cùng với khoai tây, màu sắc mê người, hương khoai tây hòa với thịt gà quả thật muốn câu dẫn hết côn trùng ra ngoài.

Làm cơm đều là nữ chủ nhà sắp xếp, vừa nãy các thôn dân cảm thấy Tiêu Hiểu càn quấy, không biết mà làm bừa, hiện tại còn tăng thêm một điều là phá nhà phá của. Tạm thời không nói đến thịt, dù sao cũng là Vương Vệ săn ở trên núi, nhưng còn chỗ gạo này, nhà nào nỡ dùng gạo như thế.

TBC

Tuy nhiên hiện tại người được lợi là bọn họ, mặc dù đồng tình Vương Vệ cưới một cô vợ phá của thích càn rỡ, nhưng trong lòng lại hứng khởi, cuối cùng cũng được ăn thịt rồi.

“Thiết Tử anh nhanh chút, anh bưng cái bát to như thế, đều múc đi rồi người phía sau còn ăn cái gì?”

Có một người tên Thiết Tử cầm một cái vại sứ lớn, Tiêu Tứ Muội múc cho anh ta ba muôi đầy ắp nhưng mới tới nửa vại, nên biết muôi này là muôi mà bộ đội chuyên dùng để ăn cơm tập thể, người khác một muôi rưỡi là đầy bát rồi.

Tiêu Tứ Muội có chút không vui, lề mà lề mề không muốn cho thêm, đây là coi chị hai và anh rể của cô ấy là kẻ coi tiền như rác chắc?

Người phía sau đợi sốt ruột lập tức thúc giục.

Lúc này Thiết Tử mới cười hề hề bưng bát đi ra.

Tiêu Hiểu thấy vậy thở dài, vật chất quá thiếu thốn, người ta giúp làm nhà, đến cả tiền công cũng không cần, chỉ cần nuôi cơm mà thôi, thực sự giá quá rẻ. Nhưng bọn họ đến cả điều này cũng không thể thoải mái cung ứng.

Theo lý mà nói lương thực trong tay cô và Vương Vệ xem như lấy mãi không hết, những người này muốn ăn bao nhiêu có bấy nhiêu, mang về cho người nhà cũng không vấn đề. Nhưng ai cũng biết tính toán, nhiều một chút không sao, chứ nếu như nhiều quá, chắc chắn sẽ nghi ngờ lương thực dư ra lấy từ đâu.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 87: Chương 87



Vì để không gây thêm rắc rối, Tiêu Hiểu liền không ngăn cản động tác định lượng cho cơm của Tứ Muội.

Cô rất cảm ơn những thôn dân này, tuy nhiên ánh mắt của những thôn dân này nhìn cô có hơi kì quái.

Tiêu Hiểu bưng bát cháo ngồi xuống bên cạnh Vương Vệ, lén hỏi: “Bọn họ làm gì mà nhìn em như vậy?”

Vương Vệ kể lại chuyện hồi nãy, sợ Tiêu Hiểu thương tâm, bổ sung thêm: “Không sao, anh tin tưởng em.”

Tiêu Hiểu không để bụng gật đầu: “Em vốn dĩ chỉ cần mỗi anh tin.” Những người khác tin hay không chẳng liên quan đến cô, hồi cô ở Tinh Tế dẫn dắt đoàn đội tinh anh nhất của Liên Bang làm nghiên cứu, cũng có không ít người nghi ngờ, đối với những điều này, cô luôn tin sự thật thắng hùng biện, có kết quả rồi bọn họ ắt sẽ im miệng.

Bữa cơm này mọi người ăn vừa lòng thỏa ý, lau mỡ dính trên môi, lấy ra tất cả nhiệt tình xưa nay chưa từng có dốc sức hỗ trợ, hai vợ chồng Vương Vệ nỡ làm như vậy, bọn họ đương nhiên phải giúp xây cho thật tốt.

Buổi trưa Tiêu Hiểu đề nghị trực tiếp nấu cơm, Tiêu Tứ Muội không thể tưởng tượng nổi thét lên: “Chị không sống nữa hả?” cô ấy hận sắt không thành thép nhìn chằm chằm Tiêu Hiểu: “Chị có thể tính toán chút được không, bữa sáng nhiều cháo như vậy, đã đủ tốt rồi, thế mà chị còn muốn nấu cơm, vậy phải tốn bao nhiêu lương thực? Làm theo ý chị, chờ xây nhà xong, lương thực cũng hết sạch, đến lúc đó chị định để anh rể dẫn chị đi ăn xin hả?”

“Yên tâm đi, chỉ cần đủ chất béo, thực ra mọi người ăn chẳng được bao nhiêu cơm, nghe theo chị không sai đâu, hơn nữa anh rể của em bản lĩnh lớn, mặc kệ ra sao cũng sẽ không để chị chịu đói.”

Thấy Tiêu Hiểu nói chắc chắn như thế, Tiêu Tứ Muội nghi hoặc nhìn cô: “Thật sao? Đến lúc đó không còn lương thực nữa chị khóc cũng chẳng có chỗ để khóc.”

TBC

Đúng lúc Vương Vệ tới lều tranh uống nước, Tiêu Hiểu kéo anh lại “Không tin hỏi anh rể em đi.”

Lời của các cô Vương Vệ vừa vặn nghe được, nghe vậy gật đầu: “Nghe theo chị hai của em.”

Nếu hai vợ chồng đã nói vậy, Tiêu Tứ Muội tất nhiên không tiện nói thêm nữa, thầm nhủ trong lòng một câu: chồng của chị bản lĩnh lớn thì ghê gớm lắm chắc, nhìn dáng vẻ khoe khoang của chị hai cô ấy khi nói câu kia, mắt đều sắp bị mù luôn rồi.

Bữa trưa vậy mà lại là cơm trắng, hơn nữa thịt còn nhiều hơn ban sáng, ăn tết còn không tốt như vậy. Hôm đó sau khi trở về, mọi người đều nhao nhao cảm khái ăn uống của nhà Vương Vệ với người nhà, nghe xong vợ và các con đều không ngừng ch** n**c miếng.

Có người khen ngợi, cũng có người ghen tỵ, đặc biệt là những cô gái bị Vương Vệ làm cho say mê: “Tôi nghe nói anh Vệ và Tiêu Hiểu tách khẩu phần lương thực ra khỏi nhà họ Vương rồi, nuôi cơm như vậy, lúc nhà xây xong, lương thực của bọn họ chỉ sợ cũng chẳng còn, đến lúc đó còn không phải dựa vào anh Vệ đi kiếm cơm hay sao. Tiêu Hiểu quá không biết tính toán rồi, chẳng đau lòng cho chồng mình chút nào, cô ta không xứng gả cho anh Vệ.”

Những lời này chập tối liền truyền đến tai mấy chị em nhà họ Tiêu, bọn họ mới nấu cơm xong đi ra, cũng không vội về nhà ngay, trực tiếp chặn người ở trên đường: “Cô gọi ai là anh Vệ! Sao không buồn nôn c.h.ế.t cô đi? Chị tôi thành tâm cảm tạ mọi người giúp đỡ, muốn để mọi người ăn tốt một chút, đến miệng của các cô lại bị đặt điều thành như vậy. Chị ấy không xứng, cô xứng hả? Cái thứ không biết xấu hổ, tưởng rằng không ai nhìn ra chút tâm tư đó của cô chắc.”

Nhà họ Tiêu trừ Tiêu Đại Muội và Tiêu Nhị Muội đã xuất giá ra, còn lại Lục Muội vẫn còn nhỏ, nhìn không ra tính nết, những người khác thì chua ngoa đanh đá số một.

Cô gái này không ngờ ghen tỵ nói một câu với bạn mình, nhanh như thế đã truyền ra ngoài, còn bị mấy trái ớt của nhà họ Tiêu chặn đường, lập tức xấu hổ muốn chết, chỉ đành cố gắng không thừa nhận: “Tôi không hề nói qua lời như vậy.”

Tiêu Tam Muội hừ một tiếng: “Tốt nhất là chưa từng nói, cô bớt đỏ mắt đồ của người khác đi.” Dáng dấp của anh rể quá yêu nghiệt, khuôn mặt mê hoặc không ít nha đầu trong thôn.

Mấy chị em cô ấy thường hay lo lắng thay chị gái, thế mà chị hai vẫn cứ vô tri vô giác.

Mang theo lo lắng, ngày hôm sau bọn họ đến bên ngoài lều từ sớm, ở xa xa đã trông thấy chị hai và anh rể đang đứng trong lều nói gì đó, Tiêu Tam Muội đang định lên tiếng gọi người, liền nhìn thấy Tiêu Hiểu đột nhiên đu lên trên người Vương Vệ, trong ánh mắt không thể tin nổi của bọn họ, môi của hai người dán với nhau....

Tiêu Tam Muội phản ứng lại sớm nhất, giơ tay che mắt của Lục Muội.

Những người khác: “.....”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 88: Chương 88



Vương Vệ không ngờ đang nói Tiêu Hiểu liền dán môi lên, khoảnh khắc đó trong đầu anh oành một tiếng, phảng phất có gì đó nổ tung, sau đó chẳng còn biết gì nữa, chỉ cảm thấy trên môi có cảm giác mềm mại. Anh vô thức nhắm mắt lại, gắt gao giam Tiêu Hiểu vào lồ|\|g ngực.

“Khụ...” Tiêu Tam Muội ho một tiếng, hai người đó không có phản ứng, bọn họ hôn quả thực quên hết mọi thứ, thậm chí cô ấy còn có thể nhìn rõ dáng vẻ hai mắt nhắm lại vẻ mặt say mê của chị hai.

TBC

“Khụ....” Tiêu Tứ Muội cũng ho theo một tiếng.

“Khụ!!!” Tiêu Lục Muội không hiểu, chỉ cảm thấy chơi vui, cô bé học theo dùng sức ho một cái, lại gọi chị hai.

Tiêu Hiểu và Vương Vệ cuối cùng cũng nghe thấy.

Vương Vệ ôm chặt Tiêu Hiểu vào trong lồ|\|g ngực, quay đầu nhìn thấy là mấy em gái của Tiêu Hiểu sắc mặt mới tốt một chút, nếu như dáng vẻ ban nãy của vợ anh bị người ngoài nhìn thấy, anh chỉ sợ hận không thể g.i.ế.c người!

Tiếp đó chính là xấu hổ thẹn thùng, mặt đỏ lựng, trừng Tiêu Hiểu, cúi đầu đi mất cứ như chạy trốn.

Tiêu Hiểu vẫn chưa thỏa mãn nhìn chăm chăm theo bóng lưng Vương Vệ, lau bờ môi đỏ bừng, giống như tiểu hồ ly trộm gà, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết, trong mắt tràn đầy ý cười dư vị.

Tuy cô và Vương Vệ đều không có kinh nghiệm gì, chỉ đụng chạm theo bản năng, nhưng nụ hôn này lại khiến cô vui sướng lâm ly.

“Đừng nhìn nữa!” Tiêu Tam Muội đỏ mặt bước tới trước mặt Tiêu Hiểu, phức tạp nhìn cô: Đây còn là chị hai nhát gan thẹn thùng của cô ấy không, từ bao giờ mà trở nên bạo như vậy? Hồi nãy nếu như không nhìn nhầm, là chị hai của cô ấy chủ động? Anh rể bị bọn họ nhìn thấy còn biết xấu hổ, chị hai thì được lắm, lại còn sờ sờ môi với bộ dáng vẫn muốn thêm lần nữa.

Sau đó lúc nấu cơm, trừ Lục Muội, những chị em khác đều có chút không tự nhiên, thấy bờ môi đỏ mọng của Tiêu Hiểu liền nhớ tới cảnh gặp được sáng nay.

Qua một hồi lâu, Tiêu Tứ Muội lén la lén lút tiến đến trước mặt Tiêu Hiểu, nhỏ giọng hỏi cô: “Chị hai, chị với anh rể hôn… môi rốt cuộc có tư vị gì vậy?” Sẽ không cảm thấy không tự nhiên sao, nếu như ăn phải nước miếng không cảm thấy ghê tởm sao? Nhưng cô ấy thấy bộ dáng trầm mê tập trung của chị hai, quả thật không kìm nổi tò mò.

Tiêu Hiểu thần bí khụ một cái, dáng vẻ lão tài xế thản nhiên nói: “Nhiều tư vị lắm, sau này em sẽ biết.”

Sáng hôm nay Vương Vệ cứ mất hồn mất vía, trên mặt thỉnh thoảng xuất hiện vẻ hốt hoảng.

Ngay cả anh cả Vương và anh hai Vương sáng sớm chạy tới chà xát tay nói muốn giúp xây nhà, cũng giống như nhìn những người khác, ánh mắt trống rỗng gật đầu với bọn họ: “Làm phiền rồi.”

Anh cả Vương và anh hai Vương kinh hãi nhìn nhau: chú tư từ khi nào mà đối với bọn họ khách khí như thế? Ban đầu bọn họ lo Vương Vệ không chịu chấp nhận bọn họ tới giúp đỡ, còn thấp thỏm một hồi lâu.

Trong lòng hổ thẹn, một mặt là quả thực muốn góp một phần sức lực, mặt khác có nguyên nhân là nghe người đến giúp đỡ hôm qua nói cơm nước chỗ Vương Vệ vô cùng tốt, bèn kìm không được động tâm.

Người đến giúp hôn nay lại nhiều hơn một chút so với hôm qua.

Buổi sáng vẫn là cháo, nhưng lại kết hợp với bánh thịt, nhân thịt đầy ắp, vỏ bánh mỏng mỏng giòn giòn, cắn một cái răng môi thơm phức. Mọi người đồng loạt cảm khái trong lòng, vì bữa sáng này, giúp bao việc đều đáng giá.

Lúc ăn cơm tuy Vương Vệ lề mà lề mề ngồi xuống bên cạnh Tiêu Hiểu, cũng không dám ngẩng đầu nhìn cô, thật sự không kìm nổi nữa mới len lén liếc một cái. Chạm phải ánh mắt Tiêu Hiểu, anh lập tức cúi đầu xuống nhanh như chạm phải điện.

Tiêu Hiểu vốn không cảm thấy xấu hổ, bị Vương Vệ làm như vậy, cứ như cô là nam ác bá ức h.i.ế.p nhà lành vậy, thấy buồn cười đồng thời bị bộ dáng xấu hổ của Vương Vệ lây nhiễm, vành tai cũng dần dần hiện lên một tầng ửng đỏ.

Hai người trốn trong góc, ngượng ngùng ăn sáng. Vương Vệ sớm đã ăn cháo xong, nhưng ăn xong anh cũng không đi, cũng không đi múc thêm cơm, chỉ bưng cái bát không cúi thấp đầu. Mắt nhìn chằm chằm vào đầu ngón chân không rời, không biết còn tưởng rằng có hoa nở trên chân anh.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 89: Chương 89



Tiêu Hiểu ăn cơm rất yên tĩnh, chậm rãi ăn cháo từng miếng từng miếng nhỏ giống như mèo, hành động bình thường nhưng cô làm ra lại có một kiểu hài hòa đẹp mắt khó tả.

Vương Vệ ngẩng đầu, thoáng nhìn thấy lúc Tiêu Hiểu ăn cháo lộ ra đầu lưỡi màu hồng phấn....

Anh đột nhiên đứng bật dậy, sải bước lớn đi ra ngoài.

Tiêu Hiểu còn muốn ở cùng Vương Vệ lâu thêm tí nữa, bèn không vui gọi anh lại: “Anh đi đâu vậy, chẳng phải mọi người đều còn đang ở đây ăn cơm sao.”

Vương Vệ không quay đầu lại, giọng nói khàn khàn mang theo kìm nén: “...Anh đi chuẩn bị trước.”

Tiêu Hiểu thấy bước đi khó che đậy được sự bối rối của anh, đảo tròng mắt hiểu ra được gì đó, lập tức cười trộm: Thật là đáng yêu!

Mấy chị em gái nhà họ Tiêu ngồi ở nơi cách xa bọn họ không xa, nhìn rõ mồn một động tác của cô và Vương Vệ, sáng sớm chị hai của cô ấy rõ ràng còn có bộ dáng mãnh liệt nhào vô, lúc này lại ngượng nghịu, là người nhà mẹ đẻ, trong lòng bọn họ thật sự rất phức tạp.

Sau khi ra khỏi lều tranh, Vương Vệ liền vùi đầu làm việc, mãi cho đến buổi trưa, những tình tiết kiều diễm trong đầu mới tiêu tán. Anh vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy anh cả Vương và anh hai Vương đang đào đất ở cách đó không xa.

Bèn khó hiểu hỏi bọn họ: “Sao các anh lại tới đây?”

Anh cả Vương và anh hai Vương: “....” Sáng nay chẳng phải còn chào hỏi nhau hay sao! Thôi toang, chú tư không phải lại đổi ý, không để bọn họ giúp đấy chứ?

Anh cả Vương lo lắng bất an xoa tay nói: “Chú tư, anh với chú hai chỉ muốn giúp đỡ, sáng nay chẳng phải chú đồng ý rồi sao?”

Vương Vệ nghi ngờ: Anh đồng ý rồi? Thôi bỏ đi, mặc kệ anh có đồng ý hay không cũng chẳng sao, ai bảo tâm tình anh hôm nay đặc biệt tốt cơ chứ.

Anh bình tĩnh gật đầu với anh cả Vương và anh hai Vương: “Thế cảm ơn nhiều.”

Được một câu cảm ơn từ Vương Vệ, anh cả Vương và anh hai Vương thụ sủng nhược kinh, anh cả Vương vội nói: “Nên làm, nên làm mà, dù nói gì đi nữa chúng ta cũng là anh em ruột...” Sau khi ý thức được chính mình nhất thời cao hứng đã nói cái gì, lập tức ngậm miệng, hoảng hốt nhìn về phía Vương Vệ.

Nhưng phản ứng của Vương Vệ lại bình thản lạ thường: “Sau này đừng nói vậy nữa.” Thuận miệng nói một câu liền bỏ qua, ai bảo hôm nay tâm tình anh tốt cơ chứ!

Nói xong còn không kìm được giương giương khóe miệng.

Anh cả Vương và anh hai Vương thấy vậy không thể tin nổi, chú tư thế mà cười ở trước mặt bọn họ?

Chờ sau khi Vương Vệ đi, anh cả Vương và anh hai Vương lầm bầm một trận, cảm thấy hôm nay Vương Vệ cực kì không bình thường.

Liên tiếp hơn mười ngày, cuối cùng cũng xây xong móng, chuẩn bị xây tường.

Lúc này bê tông mà Vương Vệ đặc biệt pha trộn cũng đã hoàn thành.

TBC

Ban đầu mọi người còn cảm thấy Vương Vệ và Tiêu Hiểu là làm trò, nhưng lúc xây tường mới phát hiện, thứ này quả thật vô cùng hữu dụng, dộ kết dính rất cao, dễ sử dụng hơn nhiều so với đất sét suốt bao đời của bọn họ, khẽ xoa một cái liền vô cùng vuông vức bằng phẳng, giống như tấm gương vậy, lại rất mau khô, hong khô xong bọn họ thử độ bền, kiên cố vượt ngoài sức tưởng tượng. Màu sắc cũng cực kì đẹp, có lẽ nguyên nhân là trộn với đất vàng, sau sự kiên cố là màu sắc giống như đồ gia dụng gỗ thật được tinh tế đẽo gọt ra, thanh nhã sáng sủa, trông vô cùng thư thái.

Nếu như Tưởng Văn Văn ở đây, chắc chắn sẽ nói màu sắc này vô cùng giống màu sàn gỗ nhạt của hậu thế, thậm chí so với màu của sàn gỗ còn sạch sẽ thoải mái hơn.

Thợ hồ trước đó một mực bảo Vương Vệ và Tiêu Hiểu là đang càn quấy, mấy ngày sau đó cuối cùng không nhịn được nữa liền hỏi chuyện liên quan đến loại đất này.

Vương Vệ nhìn người trước mặt, lòng không nén nổi đắc ý: Vợ của tôi là người bình thường chắc. Anh vờ ra vẻ nghi ngờ hỏi: “Chú Trương, chú hỏi cái này làm gì, đây là của vợ cháu nghĩ ra, hiệu quả như thế nào vẫn chưa biết. Hơn nữa chú nói lời của phụ nữ không thể nghe, là cô ấy càn quấy còn gì.”
 
Back
Top Bottom