Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão

Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 60: Chương 60



Vương Vệ vậy mà hiếm khi không nổi giận, ngược lại anh nhìn mẹ Vương cười, cất tiếng đáp: “Đôi khi tôi nhìn bà cảm thấy thật thần kì, bà nói hai chúng ta trời sinh không ưa nhau, nhưng bà cứ sinh tôi ra. Ông trời thật biết trêu ngươi có đúng không?”

Tiêu Hiểu vẫn luôn chăm chú nhìn Vương Vệ, sợ anh lại rơi vào cảm xúc quá khích, vội vàng nhét tay mình vào trong tay Vương Vệ. Tay Vương Vệ thon dài có lực, hoàn toàn bao bọc lấy tay Tiêu Hiểu, dịu dàng vân vê.

Vương Vệ có thể bình tĩnh như vậy mà nói ra chuyện anh là được mẹ Vương sinh ra, người nhà họ Vương càng thấy kinh ngạc hơn cả chuyện anh nói chuyển ra ngoài ở trước đó.

Mẹ Vương vô cùng sững sờ, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ vô song của Vương Vệ, phức tạp mở miệng: “Tao không muốn sinh ra mày hơn ai hết.” Quãng thời gian sau khi sinh Vương Vệ, lời bàn tán bên ngoài thiếu chút nữa bức điên bà ta, thêm cả mấy năm đó vốn dĩ thiếu thốn lương thực, bà ta sinh con xong cũng đói, nhưng Vương Vệ lại ăn nhiều, mỗi khi Vương Vệ bạt mạng b.ú sữa mẹ, bà ta nhìn vào đôi mắt màu xanh lục của Vương Vệ, liền giống như nhìn thấy quái vật đang cắn nuốt mạng bà ta...

Vương Vệ gật đầu: “Cũng đúng.” Tay trái anh hoàn toàn bọc lấy đôi tay Tiêu Hiểu, tay phải đặt trên lưng cô vuốt v3 lặp đi lặp lại, bỗng dưng sinh ra mấy phần lưu luyến.

Nhiệt độ trên tay Tiêu Hiểu dường như xuyên thấu qua lòng bàn tay lan tràn thẳng đến đáy lòng anh, xưa nay anh không dám tưởng tượng, bản thân thế mà cũng có lúc đối mặt với mẹ Vương lại có tâm tình bình tĩnh như vậy.

“Yên tâm, tiền đó tôi không cần, ông nội bỏ ra để mấy người nuôi tôi khôn lớn, mặc dù tôi không để mấy người nuôi.” Anh cong môi, cuối cùng không kìm được lộ ra mấy phần trào phúng: “Tốt xấu gì tôi cũng ở trong bụng bà mười tháng, tiền đó coi như phí tôi ở nhờ, bà sinh tôi cũng không thiệt, dù sao cũng kiếm được một bộn. Sau khi tôi chuyển ra từ nơi này, chúng ra liền không còn bất kì quan hệ nào nữa.”

TBC

Mẹ Vương bị Vương Vệ trào phúng như vậy, tức đến sắc mặt tím tái.

Anh cả Vương và anh hai Vương có chút sốt ruột :”Sao lại không có quan hệ, mặc kệ như thế nào chúng ta vẫn đều là người một nhà...”

Bọn họ chẳng thể nói tiếp được, bởi vì Vương Vệ đang mặt không cảm xúc, hai mắt lạnh lẽo nhìn vào bọn họ: “Người một nhà? Giữa tôi với các anh dùng từ này không cảm thấy nực cười sao? Đây là sự sỉ nhục đối với chính các anh hay là sỉ nhục đối với tôi?”

Anh cả Vương và anh hai Vương bị nhìn vậy thì vô cùng xấu hổ, từ từ cúi đầu xuống, hồi nhỏ không hiểu chuyện, đã làm những chuyện đó đối với Vương Vệ, hiện tại quả thực không có mặt mũi nói người một nhà với anh.

Anh cả Vương chun mũi một cái nói: “Anh biết rồi. Chuyện trước đây, là anh....có lỗi với chú.”

Anh hai Vương há miệng: “Anh cũng thế. Chú tư, là bọn anh đã làm chuyện khốn nạn, xin lỗi.”

Lời của anh cả Vương và anh hai Vương khiến cho Vương Vệ không mảy may gợn sóng: “Không cần, tôi không cần các anh xin lỗi, còn nữa, tôi không phải anh em với các anh, chúng ta không có bất kì quan hệ nào, nhớ chưa?”

Anh cả Vương và anh hai Vương nhìn nhau một cái, nặng nề gật đầu: “Nhớ rồi.”

Vương Vệ kéo Tiêu Hiểu đứng dậy: “Vậy đã nói xong rồi, chờ tôi xây nhà xong, chúng tôi lập tức chuyển ra ngoài, quãng thời gian sau này, mọi người tốt nhất vẫn là đừng trêu chọc lẫn nhau.” Nói xong liền cùng Tiêu Hiểu định rời đi.

“Chờ chút.” Anh cả Vương đột nhiên lên tiếng: “Chú xây nhà không thể có mỗi một mình, hay là, anh với chú hai… giúp chú nhé?”

Cha Vương vẫn luôn không nói gì cũng đột nhiên ngẩng đầu: “Chú tư, để anh cả với anh hai giúp mày đi.”

Vương Vệ đầu cũng không ngoảnh lại: “Không cần, yên tâm, nếu như trong vòng hai tháng không xây xong, dù tôi có sống trong hang cũng sẽ không tiếp tục ở lại nhà họ Vương, sẽ không ở lì không chịu đi đâu.”

“Bọn anh không phải....” Có ý đó. Anh cả Vương vẫn chưa nói hết câu, Vương Vệ và Tiêu Hiểu đã ra khỏi cửa.

Mẹ Vương hừ một tiếng: “Lấy mặt nóng của mình dán m.ô.n.g lạnh của người khác, thế nào, bị bẻ trở lại rồi chứ? Nó hận mẹ, chẳng lẽ còn tưởng rằng nó có cảm tình với các con, đồ bạch nhãn lang nuôi không lớn!”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 61: Chương 61



Anh cả Vương đột nhiên đỏ mặt nói với mẹ Vương: “Mẹ, mẹ có thể đừng nói lời như vậy được không, mẹ không hổ thẹn nhưng con hổ thẹn, chúng ta nào có nuôi chú ấy? Đồ chú tư ăn đều là từ công điểm chính chú ấy kiếm được, ban đầu khi mới tới nhà của chúng ta, thú hoang săn được trên núi còn chia cho chúng ta, nếu như không phải chúng ta, nếu như không phải chúng ta đối xử với chú ấy như vậy, cả nhà cũng sẽ không đến mức nháo thành cái dạng này....” anh ta nói không nên lời chính là, nếu như không phải chịu ảnh hưởng của mẹ Vương và em gái, bọn họ cũng không đến nỗi vào lúc không hiểu chuyện đối xử như vậy với Vương Vệ, đó dù sao cũng là anh em cùng mẹ sinh ra cơ mà.

“Sao, hiện giờ chúng mày đều oán trách tao rồi? Đừng quên, lúc đó bắt nạt nó cũng có một phần của chúng mày, hiện giờ đến trước mặt bà đây giả vờ làm người tốt, chúng mày là do tao sinh, tao còn không biết chúng mày hay sao, giả vờ người tốt cái rắm.”

“Mẹ, hầy....” Anh cả Vương muốn cãi lại lại không thể nói nên lời, chỉ đành ôm đầu thở thật dài thườn thượt.

TBC

Mặc dù Triệu Yến đau lòng cho chồng mình, nhưng lại cảm thấy đây là anh ta tự làm tự chịu, đều sống trong một thôn, nhà họ Vương đối xử với Vương Vệ như thế nào, mọi người đều rõ ràng. Hiện nay Vương Vệ không muốn có liên quan gì với nhà họ Vương cũng là điều bình thường.

“Hầy...” Cha Vương cũng thở dài theo, người lớn của nhà họ Vương đều trầm mặc, chỉ có Vương Anh bĩu môi không quan tâm, chuyển ra ngoài là tốt nhất, có một người anh trai quái vật, nhóm bạn chơi cùng trong thôn toàn chế nhạo cô ta.

Sau khi tụi Sơn Đông nghe thấy Vương Vệ và Tiêu Hiểu muốn chuyển ra ngoài còn có chút không nỡ, tuy rằng bọn chúng rất sợ Vương Vệ, nhưng lũ trẻ trong thôn đều sợ chú tư, điều này khiến chúng có một cảm giác tự hào kì lạ. Giọng nói của Tiêu Hiểu mềm mại, cười lên ngọt ngào, bọn chúng rất thích người thím tư này.

“Bọn con sau này không thể gọi chú tư thím tư rồi sao?” Chú tư và thím tư ở trên núi săn thú hoang, gặp phải lúc tâm trạng chú tư tốt, còn chia cho bọn chúng một chút.

Triệu Yến hừ một tiếng: “Đừng gọi nữa, ai bảo cha các con đắc tội hoàn toàn với người ta cơ chứ!”

Bọn Sơn Đông nghe vậy buồn bực không vui.

Sau khi về phòng, Tiêu Hiểu hỏi Vương Vệ: “Anh thật sự muốn một mình xây nhà sao?” Những việc này chắc chắn cô không giúp nổi, không làm trở ngại đã là cảm tạ trời đất rồi.

Vương Vệ ừ một tiếng: “Người trong thôn nhìn thấy anh đều tránh đi, vẫn là không đi làm người ta chán ghét thì hơn.”

“Vậy hay là cứ tùy tiện xây, dựng một nhà tranh cũng được. Nếu không một mình anh làm công việc nặng nhọc như vậy, em sẽ đau lòng.” Tiêu Hiểu lẩm bẩm một tiếng, kéo tay Vương Vệ x** n*n, bàn tay của Vương Vệ rất mỏng, đường vân rõ ràng, to lớn hơn so với người thường, có thể hoàn toàn bao bọc hết tay nhỏ của Tiêu Hiểu. Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay nhỏ nhưng mượt mà, móng tay cũng được Tiêu Hiểu cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ. Bởi vì ăn đồ được trồng bằng dịch bồi dưỡng, làn da ngăm đen thô ráp trước đây hiện giờ đã trở thành trắng nõn như ngọc.

Vốn dĩ Tiêu Hiểu chính là người cuồng tay, cô thích muốn c.h.ế.t đôi tay của Vương Vệ, đôi tay của hai người đan vào nhau, cứ như đồ sứ trắng muốt phù hợp nhất khảm với nhau.

Vương Vệ bị Tiêu Hiểu nói trong lòng mềm nhũn, nhưng vẫn một lời bác bỏ: “Không được, nếu đã xây thì phải xây nhà tốt.” Kết hôn đã lâu như vậy mà hai người vẫn còn ở trong phòng chứa củi nhỏ của nhà họ Vương, đã đủ ủy khuất Tiêu Hiểu rồi, căn nhà thuộc về hai người, sau này chính là thế giới của chính bọn họ, anh tuyệt đối không thể qua loa.

Tuy rằng Vương Vệ khẩu thị tâm phi, vô cùng kiêu ngạo, nhưng lại không che giấu biểu cảm trước mặt Tiêu Hiểu, Tiêu Hiểu nhìn qua cái liền nhìn thấu tâm tư của anh, vừa cảm động vừa đau lòng, cô mềm mại ồ một tiếng, dựa vào lòng Vương Vệ, chọc chọc n.g.ự.c của anh, kéo dài giọng nói: “Vậy được, để em nghĩ cách, em không nỡ anh vất vả như vậy.”

Vương Vệ nhìn xoáy tóc trên đầu Vương Vệ, cảm thấy đáng yêu cực kì, không kìm nổi dùng tay gẩy gẩy, cằm tựa lên đầu Tiêu Hiểu mà ma sát, trong mắt chứa đầy ý cười, giọng nói giống như phát ra từ trong lồ|\|g ngực, trong trầm thấp mang theo chút triền miên: “Ừm, em nghĩ đi, nhà chúng ta em cũng ra một phần sức.” Nghĩ ra gì đó, ý cười trong mắt càng sâu, nhưng lời nói ra lại ra vẻ ghét bỏ: “Chậc, em nói em kìa, sao lại yếu ớt như vậy, nếu như không phải em cái gì cũng không biết làm, hiện giờ chẳng phải có thể giúp anh rồi sao!”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 62: Chương 62



Tiêu Hiểu ngẩng đầu, như cười mà như giận nhìn Vương Vệ: “Anh đang chê em à?”

Vương Vệ bị cái nhìn này làm cho da đầu tê dại, lập tức sửa lại: “Anh nói đùa đó, mặc dù không làm được những việc vặt vãnh này, nhưng đầu óc của em thông minh, đây mới là làm việc lớn.”

Tiêu Hiểu lập tức cười híp mắt, dụi dụi vào lòng Vương Vệ như một chú mèo con: “Em biết là anh hiểu rõ cái tốt của em nhất mà.”

Vương Vệ cảm thấy vừa rồi mình nhận thức sợ hãi quá nhanh, có chút không đàn ông, nhưng nếu như đối đầu với Tiêu Hiểu, anh cũng rất sợ ánh mắt vừa rồi của cô. Cho dù không phải là như vậy, nếu Tiêu Hiểu khóc thì người đau lòng còn không phải là anh sao? Không thể làm gì khác hơn là hừ một tiếng: “Ai bảo anh là chồng em chứ?” Thể diện dần dần bù đắp lại cũng được.

Tiêu Hiểu vô cùng tán thành với lời của Vương Vệ: “Đúng, anh là người chồng tốt nhất.”

Vương Vệ lập tức cả người thoải mái.

Nếu muốn xây nhà, đầu tiên là phải có một cái nền móng. Vương Vệ hoàn toàn là người theo phái hành động, vừa mới quyết định xong đã kéo Tiêu Hiểu đi khắp thôn xem đất.

Hiện giờ cày bừa vụ xuân đã hoàn thành, thời gian của mọi người cũng rảnh rỗi, vừa hay thời tiết cũng không coi là quá nóng, các xã viên của thôn Tiểu Tiền đều tụm năm tụm ba lại với nhau vừa bện dây cỏ trên tay vừa khoác lác tám chuyện.

Vương Vệ và Tiêu Hiểu vừa đi ra, tất cả mọi người đều không nhịn được nhìn về phía hai người họ.

TBC

Không còn cách nào, hai người này thực sự quá đẹp, nhất là Vương Vệ, trong đám đàn ông thấp bé gầy gò của thôn Tiểu Tiền, đi đến đâu anh cũng có thể được so sánh thành thiên thần.

Cho dù là thiếu nữ hay là thiếu phụ, tâm trí kiên định thì cũng sẽ thất thần trong chốc lát, có chút không chịu được công kích của sắc đẹp, tầm mắt quả thực là dán lên người Vương Vệ.

Tiêu Hiểu gảy gảy vào lòng bàn tay Vương Vệ, liếc nhìn anh một cái.

Vương Vệ trong nháy mắt đã lĩnh hội, trong mắt nhất thời như bị đóng băng trừng mắt với những người đang nhìn anh, thét: “Nhìn cái gì? Ông đây đã có vợ rồi, muốn nhìn thì nhìn người khác đi.” Anh bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy toàn thân cũng không được tự nhiên, còn không bằng giống như trước kia vừa nhìn thấy anh đã tránh ra thật xa. Nếu như Tiêu Hiểu tức giận, chẳng lẽ những người này có thể giúp anh dỗ dành sao?

“Oa, anh ta thật dữ dằn...”

“Quả nhiên là tên lang sói...”

Các cô gái bị sắc đẹp mê hoặc sau khi bị Vương Vệ hét như vậy cuối cùng cũng tỉnh táo lại, liên hệ với những lời đồn trước đây của anh, nhất thời bị dọa sợ bỏ chạy tứ phía.

Sau khi Vương Vệ hét lên, tay của Tiêu Hiểu lập tức thay đổi từ gảy gảy sang sờ sờ, ngón tay xoay tròn tròn trong lòng bàn tay của anh, cười híp mắt nhìn anh: “Sao anh lại như vậy, bọn họ đều là con gái, anh làm vậy bọn họ sẽ đau lòng lắm đấy.” Nếu như nụ cười của cô không giống như một con mèo vừa mới trộm được thịt thì độ đáng tin trong lời nói có thể sẽ cao hơn một chút.

Vương vệ hừ một tiếng, nắm lấy ngón tay đang quấy phá của cô chế nhạo: “Tiêu Hiểu, em đối với anh như vậy thú vị lắm sao? Sao trước đây anh không phát hiện em giả dối như vậy chứ?”

Tiêu Hiểu cười hì hì: “Chỗ anh chưa phát hiện còn nhiều lắm.” Cô bỗng nhiên bám lấy cổ của Vương Vệ, kéo đầu của anh xuống thấp hơn một chút, ghé vào bên tai anh, giọng điệu rõ ràng vẫn mềm mại nhưng không hiểu sao lại mang theo chút quyến rũ: “Đợi sau khi chúng ta giao lưu sâu sắc thì anh sẽ hiểu thôi.” Lúc tách ra không biết là vô tình hay cố ý, Vương Vệ cảm thấy vành tai dường như bị thứ gì đó ướt át l.i.ế.m vào.

Đợi sau khi hiểu ra ý của Tiêu Hiểu cùng với cảm giác tiếp xúc ẩm ướt kia có nghĩa là gì, cả người Vương Vệ lập tức giống như nồi nước đã bị đun sôi, hơi nóng ào ạt cuồn cuộn bay ra ngoài.

Vương Vệ giữ lấy Tiêu Hiểu, cắn răng nói: “Con mẹ nó, sao em lại...” phóng túng như vậy chứ? Anh theo bản năng nhìn qua xung quanh, cũng may vừa rồi sau khi bị anh thét, xung quanh đã không còn ai.

Lúc này Tiêu Hiểu lại mở đôi mắt long lanh vô tội nhìn anh, nghi hoặc hỏi: “Em làm sao? Ôi, sao mặt anh lại đỏ như vậy chứ? Không lẽ là bị sốt rồi?” Vừa nói vừa muốn đưa tay ra sờ lên trán Vương Vệ.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 63: Chương 63



“Giả bộ, em giả bộ, ông đây coi như đã nhìn rõ em rồi...” Ban đầu anh tưởng rằng Tiêu Hiểu là một con thỏ run rẩy có lá gan bé xíu. Sau đó khi cô lần đầu tiên nổi giận với anh ở trên lớp băng, anh cũng biết cho dù Tiêu Hiểu là thỏ thì cũng là con thỏ có hàm răng sắc bén, có thể cắn người.

Sau đó anh lại nhận ra mình đã cực kỳ sai lầm, mẹ nó chứ đây đâu phải là thỏ, rõ ràng là một nữ yêu tinh bách biến, có con thỏ nhà ai lại có thể mặt không đổi sắc nói muốn sinh con với anh, lại còn dùng loại...loại ánh mắt quyến rũ như mang theo tia điện vậy chứ?

Nhưng anh lại… yêu thích bộ dạng này của Tiêu Hiểu.

Khóe miệng Tiêu Hiểu cong lên: “Vậy anh nhìn thấu rồi thì muốn thế nào? Không cần em nữa sao? Đừng mà, chồng, em không thể rời khỏi anh, hu hu hu...”

“Được rồi, chơi đủ chưa? Làm việc đi!” Vương Vệ cảm thấy rất mệt tâm, anh thực sự không có cách nào với Tiêu Hiểu, đánh thì chắc chắn là không thể đánh, chỉ cần hơi nặng lời một chút thì cô lại còn khóc. Nước mắt của Tiêu Hiểu còn chưa rơi xuống, bản thân anh đã đau lòng trước rồi, nhìn thế nào cũng không phải là việc mua bán có lợi, bản thân bị thương một vạn lần nhưng lại không thể làm tổn thương đối phương một phần.

“Ồ.” Tiêu Hiểu thấy đùa đủ rồi, lập tức thu lại biểu cảm, ngoan ngoãn ồ một tiếng, để mặc Vương Vệ dắt đi khắp nơi.

Những nơi tốt ở trong thôn hoặc là đều đã được lên kế hoạch hoặc là có chút màu mỡ thì cũng đã bị khai hoang thành đất trồng trọt.

Hai người đi xem hơn nửa ngày, cuối cùng cũng chọn được một nơi, cách chân núi không xa, địa thế cũng được coi là bằng phẳng, nếu sau này xây một cái sân cũng rất thuận tiện, quan trọng hơn là nếu như xây nhà ở dưới chân núi thì sau này bọn họ muốn lên núi cũng tiện hơn nhiều.

Điểm không tốt duy nhất chính là cách trung tâm của thôn khá xa, xung quanh không có mấy hộ gia đình. Có điều điểm này có thể là khuyết điểm với người khác, nhưng Vương Vệ lại thích nó.

“Chúng ta chọn chỗ này, có được không?” Vương Vệ nhìn qua, trước tiên là hỏi ý kiến của Tiêu Hiểu. Nếu như Tiêu Hiểu không đồng ý, anh sẽ không nói hai lời mà lập tức đổi. Đương nhiên đây cũng chỉ là nghĩ ở trong lòng, anh tuyệt đối sẽ không để Tiêu Hiểu nhìn ra được.

Tiêu Hiểu ‘ừ’ một tiếng: “Chỗ anh chọn thì chính là tốt nhất.”

Trước nay cô chưa từng keo kiệt lời ngon tiếng ngọt, khiến Vương Vệ có ảo giác như ngày nào cũng được ngâm trong đường mật ngọt ngào.

“Sao em lại không có chút chủ kiến nào vậy?” Ngoài miệng thì chê, nhưng sự phấn khởi ở lông mày đã tiết lộ tâm trạng thực sự của anh.

“Sao nào? Chỗ anh chọn thì chính là tốt mà, còn không để cho người ta nói thật sao?” Hai mắt Tiêu Hiểu cong cong, như giả như thật mà than phiền.

Vương Vệ được nịnh nọt đến lâng lâng, dường như muốn bay thẳng lên trời, anh ho khan một tiếng, xoa xoa đầu Tiêu Hiểu: “Sau này em đừng khen chồng mình như vậy trước mặt người khác, nếu không người ta chắc chắn sẽ nghĩ rằng em da mặt dày.”

TBC

Tiêu Hiểu ‘ừ’ một tiếng: “Em biết rồi, em sẽ tận lực kiềm chế. Có điều nếu như vì anh quá tốt khiến em không nhịn được thì anh đừng có trách em.”

Trong nháy mắt khiến Vương Vệ không kìm được muốn ăn ngay cô vào trong bụng, anh nắm lấy chóp mũi Tiêu Hiểu một chút: “Ngốc nghếch!”

Nếu như đã quyết định chỗ, Vương Vệ cũng muốn đảm bảo chắc chắn chuyện này. Vừa hay lúc này trời cũng đã tối, Vương Vệ và Tiêu Hiểu mang theo một con gà rừng đi đến nhà của đội trưởng thôn Tiểu Tiền.

Tiêu Hiểu tò mò hỏi Vương Vệ: “Tại sao lại phải mang gà theo?”

Về phương diện ăn uống Vương Vệ không hề hào phóng một chút nào, trừ việc thỉnh thoảng cho mấy đứa nhỏ nhà họ Vương một ít thức ăn thừa ra, chỉ có vài lần Tiêu Hiểu không nhìn nổi vẻ xanh xao thiếu dinh dưỡng của mấy chị em nhà họ Tiêu, Vương Vệ nể mặt cô nên mới cho một ít.

“Nhờ người ta làm việc, đương nhiên là quà càng nhiều càng tốt.” Trước kia không phải là anh không hiểu những điều này mà là khinh thường, cũng không cần phải làm vậy. Dù sao anh cũng chỉ có một mình, muốn ra sao thì ra. Bây giờ thì khác rồi, có thêm một trách nhiệm ngọt ngào nữa, anh muốn đem tất cả những thứ tốt nhất trên thế gian đưa cho Tiêu Hiểu.

Tiêu Hiểu là công chúa nhỏ của nhà họ Tiêu, lại là bậc thầy trong khoa học kỹ thuật, người khác chỉ có đến nhờ cô giúp đỡ. Có điều Vương Vệ vừa nói cô cũng hiểu ra, gật đầu tỏ ý đã hiểu.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 64: Chương 64



Đội trưởng thôn Tiểu Tiền cũng họ Vương, tên là Vương Đức Thắng, có tổ tiên cùng một chi với ông nội của Vương Vệ, nhưng nhà họ Vương đời đời đều ở đây, nhiều năm qua như vậy, không biết đã truyền qua bao nhiêu thế hệ, chút quan hệ nhỏ xíu đó cũng coi như không còn.

Lúc Tiêu Hiểu và Vương Vệ đến, Vương Đức Thắng đang ngồi ở trước cửa mặt mày ủ dột hút thuốc.

Vợ ông ta ở phía sau than phiền: “Suốt ngày hút, suốt ngày hút, khắp nhà đều là mùi t.h.u.ố.c lá của ông, khiến Gia Hưng bị sặc rồi.” Gia Hưng là cháu trai duy nhất của nhà Vương Đức Thắng, vừa mới ba tuổi, đang ngồi trước cửa chơi côn trùng, bị mùi t.h.u.ố.c lá của ông nội làm cho bị sặc đến ho khan.

Cháu trai duy nhất bị sặc, Vương Đức Thắng lập tức dập thuốc, nhưng vẫn không quên phản bác vợ mình: “Bà thì biết cái gì, năm ngoái thu hoạch trong thôn giảm xuống, khó khăn lắm tôi mới thuyết phục được trên huyện để lại cho thôn nhiều thêm một chút, tốt xấu gì cũng có thể ứng phó đến năm nay. Nhưng bà nhìn xem, mới tháng này mà trời đã nóng như vậy rồi, e rằng ông trời lại sắp tác quái. Nếu như năm nay thu hoạch lại giảm thì trong thôn lấy đâu ra đường sống nữa.” Năm nay mới chỉ bốn mươi tuổi, nhưng đầu của Vương Đức Thắng đã bạc đi một nửa, phiền muộn g*** h** ch*n mày giống như một cái nút c.h.ế.t không thể gỡ bỏ.

Vợ của đội trưởng nghĩ đến tình cảnh ăn sạch mọi thứ trên núi mấy năm trước, không nhịn được mà rét lạnh: “Phải làm sao bây giờ?” Ngẩng đầu lên mới phát hiện ngoài cửa hình như có người đến.

“Ai đó?”

“Thím ạ.” Nhập gia tùy tục, Tiêu Hiểu ngọt ngào gọi vợ của đội trưởng một tiếng.

“Cháu là...Nhị Muội?” Tiêu Hiểu thay đổi quá lớn, vợ của đội trưởng nhất thời không thể liên hệ cô gái đen gầy của nhà họ Tiêu đó với cô gái mềm mại tươi tắn trước mặt. Nhìn thấy đôi mắt màu xanh của Vương Vệ, mới nhớ ra người gả cho anh là Tiêu Hiểu.

“Thím.” Vương Vệ cũng gật đầu với vợ của đội trưởng một cái: “Tôi có chút việc muốn tìm chú, chú có nhà không?”

Vợ của đội trưởng trong lòng bỗng nhiên chấn động, giọng nói run rẩy: “Chuyện...chuyện gì?” Chẳng lẽ lão Vương chọc phải tên sát tinh này, tự đánh đến cửa còn không đủ còn kéo theo vợ mình đến trợ uy.

“Ai đó?” Vương Đức Thắng ngồi ở cửa nghe thấy động tĩnh đi đến.

“Đừng, ông nó…” Nhịp tim của vợ đội trưởng tăng lên thình thịch, ngăn ông ta lại không cho ông ta bước ra.

“Chú.” Vương Vệ gật đầu với Vương Đức Thắng.

“Là cậu?” Vương Đức Thắng có chút nghi ngờ, Vương Vệ ra ruộng thì làm việc, làm xong việc thì về, chưa bao giờ trò chuyện với người trong thôn. Nếu thực sự có qua lại gì đó thì cũng là do chọc giận cậu ta dẫn đến đánh nhau, sao cậu ta lại đến đây?

Có điều mặc dù Vương Vệ lúc đánh nhau rất hung hãn, nhưng Vương Đức Thắng biết chỉ cần không chọc phải anh, anh cũng sẽ không cố ý gây chuyện, vì vậy cũng không sợ hãi như vợ mình.

“Vào đi.” Vương Đức Thắng để Vương Vệ và Tiêu Hiểu đi vào, lại bảo vợ mình đi rót nước.

Vợ của đội trưởng rót nước xong, vội vàng gọi hết con trai con dâu con gái trong nhà đến, núp ở phía sau quan sát động tĩnh. Nếu như Vương Vệ bỗng nhiên nổi cơn, bọn họ còn có thể giúp lão Vương một tay.

Con gái của đội trưởng tên là Vương Chi, năm nay mười bảy tuổi, trốn ở phía sau nhìn Vương Vệ một lúc, gò mà không kìm được hơi đỏ lên.

TBC

Bên này Vương Vệ đã nói đến chuyện muốn phê duyệt nền nhà với Vương Đức Thắng, Vương Đức Thắng nghe hai người họ nói muốn chọn chỗ dưới chân núi, trong lòng đã đồng ý rồi, dù sao mảnh đất đó đúng là không được tốt lắm, xây nhà thì cách trung tâm thôn quá xa, khai hoang thành đất trồng lại quá cằn cỗi, toàn là đá sỏi gập ghềnh.

“Muốn phê duyệt mảnh đất này cũng không có vấn đề gì, đợi vài hôm nữa mở một đại hội huy động để tập thể mọi người trong thôn bỏ phiếu là được.” Vương Đức Thắng trầm ngâm rít một hơi thuốc.

Lúc này Vương Vệ đưa con gà rừng mang đến ra tặng cho Vương Đức Thắng: “Vậy thì làm phiền chú, hôm qua lên núi bắt được hai con gà rừng, còn dư lại một con, để thím nấu cho Gia Hưng bát canh uống.”

Sắc mặt Vương Đức Thắng lập tức thay đổi: “Cậu làm gì vậy? Mang về đi, đừng giở trò này với tôi.”

Thấy vẻ mặt Vương Đức Thắng không giống giả bộ, Vương Vệ cũng coi trọng ông ta hơn một chút. Có điều thứ nên tặng thì vẫn phải tặng, trong thôn này anh căn bản không có quan hệ tốt với ai cả, mặc dù theo lệ thường mà nói tổ chức toàn đội bỏ phiếu phê duyệt nền nhà cũng chỉ là làm cho có, dù sao cùng sống chung một thôn, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu gặp, không cần phải đóng vai kẻ ác.

Nhưng nếu chuyện này xảy ra với anh thì không nhất định là như vậy, lỡ như có người bị anh đánh ghi hận trong lòng không chịu đồng ý thì sao?
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 65: Chương 65



Nhận được lợi ích từ người ta thì nên nể mặt người ta, Vương Đức Thắng nhận con gà này, nếu như có người cố gắng gây khó khăn phản đối, ông ta cũng sẽ nói vài lời công bằng.

“Chú à, cháu và Vương Vệ đều là người vai dưới, người vai dưới biếu bề trên chút quà thì có làm sao đâu? Vừa rồi cháu nhìn thấy Gia Hưng ở ngoài cửa, rất đáng yêu, chỉ là hơi gầy một chút, trẻ nhỏ đang vào lúc phát triển cơ thể, nếu như dinh dưỡng không đủ thì không được đâu.” Mặc dù Tiêu Hiểu không hiểu thấu đáo phong tục ở xã hội này, nhưng thấy Vương Vệ không có ý định mang về, liền ở bên cạnh cười bổ sung. Vương Vệ làm việc luôn có lý lẽ của riêng mình, đương nhiên là cô phải giúp.

Cháu trai duy nhất chính là xương sườn mềm của Vương Đức Thắng, Tiêu Hiểu vừa dứt lời, trên mặt ông ta lập tức xuất hiện vẻ do dự.

Lúc này vợ của đội trưởng và mẹ của Gia Hưng ở phía sau nghe hết toàn bộ câu chuyện cũng không nhịn được nữa. Vương Đức Thắng đề cao tác phong, làm đội trưởng không những không lấy được lợi ích gì, năm ngoái lúc chia lương thực còn cố ý chia ít đi hai phần.

Nếu như không phải nhà bọn họ ít người, bà ta lại biết tính toán thì e rằng trong nhà một chút lương thực thừa cũng không có. Chỉ là khổ cho Gia Hưng, nhà họ Tiêu khó khăn như vậy, Tiêu Quốc Hưng và Gia Hưng cũng tầm tuổi nhau, người ta thì được ăn đến mập mạp. Còn Gia Hưng nhà bọn họ thì tay chân gầy gò cứ như chân gà vậy.

TBC

Mẹ Gia Hưng kéo lấy tay mẹ chồng, con gà rừng to như vậy có thể để Gia Hưng bồi bổ thật tốt.

Không đợi Vương Đức Thắng do dự, vợ của đội trưởng đã xông ra ngoài.

Bà ta trừng mắt nhìn Vương Đức Thắng rồi xoay người cười nói với Tiêu Hiểu và Vương Vệ: “Cảm phiền các cháu yêu thương Gia Hưng nhà thím như vậy, theo lý mà nói thím không nên nhận con gà này, nhưng chú của các cháu thực sự là chẳng ra làm sao, bản thân ông ấy muốn đề cao tác phong rồi để nhà mình bị thiếu lương thực, cả nhà cũng bị đói theo. Những thứ này thím đều không nói, ai bảo ông ấy làm cái chức đội trưởng c.h.ế.t tiệt này chứ. Nhưng Gia Hưng nhà chúng ta thì có lỗi gì, còn nhỏ như vậy mà bị đói đến da bọc xương...” Nói đến câu sua không nhịn được mà nghẹn ngào.

Mặc dù có vài phần diễn trò, nhưng đau lòng vì cháu trai là thật.

Tiêu Hiểu cho Vương Vệ một ánh mắt, lấy gà rừng từ trong tay anh trực tiếp đưa cho vợ đội trưởng: “Đúng ạ. Khổ thế nào cũng không thể để con trẻ chịu khổ. Thím à, cháu và Vương Vệ đều là chịu đói mà lớn lên, biết rằng cảm giác đói khó chịu đến mức nào, cũng may sau khi xuân đến anh em hổ của Vương Vệ đã quay lại, nhờ có nó đưa Vương Vệ đi bắt thú rừng, thịt thà của bọn cháu cũng không thiếu. Nhà mẹ cháu cũng có em trai, Gia Hưng gầy như vậy cháu nhìn cũng đau lòng chứ đừng nói chi là thím.”

Ban đầu vợ của đội trưởng còn có vài phần diễn trò, nhưng Tiêu Hiểu vừa nói những lời này xong, nước mắt của bà ta cũng không kìm được nữa. Đúng vậy, khổ thế nào cũng không thể để con trẻ chịu khổ, nhất là khi nhà họ Vương bọn họ ba đời đơn truyền, đều chỉ có một đứa con độc đinh. Nếu như Gia Hưng bị đói đến xảy ra chuyện, e rằng cả nhà bọn họ đều sẽ đi treo cổ.

Đây cũng là lần đầu tiên bà ta phát hiện cô gái này lại chu đáo đến vậy, giọng nói mềm mại ngọt ngào, chỉ vài câu nói mà dường như đã có thể nói đến sâu trong thâm tâm người khác.

Tiêu Nhị Muội trong ấn tượng của bà ta là một cô gái trầm lặng ít nói, chỉ biết cúi đầu làm việc, nhìn người ta cũng không dám ngẩng đầu, không giống với Tam Muội Tứ Muội Ngũ Muội đanh đá cho lắm.

Người ta thường nói phụ nữ lập gia đình là đầu thai lần thứ hai, gả đúng người chính là rơi vào trong tổ phúc. Tiêu Hiểu chính là một ví dụ rõ ràng, trước kia ở nhà mẹ là bộ dạng gì chứ? Nhưng vừa mới gả cho Vương Vệ được nửa năm đã có thay đổi lớn như vậy.

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn này xem, non mềm giống như có thể bóp ra nước, người cũng sáng sủa hơn rất nhiều, cái miệng này ngọt ngào giống như bôi mật ngọt vậy, nói chuyện khiến người ta rất thoải mái. Ngay cả cách đối xử của Vương Vệ đối với cô cũng có thay đổi. Vương Vệ hung dữ, nhưng như vậy là đối với người ngoài, ở bên ngoài có thể cứng rắn, như về nhà lại thương yêu vợ, đây mới là đàn ông tốt.

Không giống như một vài người đàn ông, ở bên ngoài không có chút bản lĩnh nào, về đến nhà đối xử với người trong nhà lại rất có uy phong.

“Vậy được, thím cũng không khách sáo với cháu nữa. Cha nó, hai đứa trẻ này xây nhà khó khăn đến nhường nào, ông là đội trưởng không phải nên giúp đỡ các xã viên gặp khó khăn trong đội sao, đến lúc đó ông cũng động viên những người trong đội chúng ta một chút, giúp hai người họ lo liệu để xây cho xong nhà.” Vợ của đội trưởng mừng rỡ nhận lấy gà rừng, con gà nặng trịch khiến cho bà ta không kiềm chế được vẻ vui mừng nữa.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 66: Chương 66



Gà cũng đã nhận rồi, Vương Đức Thắng không thể làm gì hơn đành gật đầu đáp: “Xây nhà đều là do người trong thôn giúp đỡ, chính là phải lo việc cơm nước, các cháu có thể lo được không?” Người dân nông thôn có chuyện gì thì đều là mọi người cùng giúp đỡ nhau làm, chỉ là giúp Vương Vệ mời một vài người, Vương Đức Thắng cũng coi như yên tâm thoải mái.

Tiêu Hiểu và Vương Vệ nhìn nhau, không ngờ chỉ một con gà rừng mà còn có thu hoạch ngoài ý muốn.

Vương Vệ gật đầu: “Vậy thì làm phiền chú rồi. Chú yên tâm, mọi người giúp cháu xây nhà, cháu sẽ không để mọi người đói bụng, vừa hay Tráng Tráng đưa cháu đi săn thú rừng vẫn còn có một vài con đang bị nhốt trên núi, đến lúc đó sẽ nấu cho mọi người một ít canh thịt ăn.” Nếu như anh đã muốn để Tiêu Hiểu sống tốt thì không thể không thèm để ý đến ai giống như trước đây nữa. Bản thân anh có thể không quan tâm việc bị cô lập, nhưng không thể chịu được việc Tiêu Hiểu cũng sẽ như vậy.

Đội trưởng Vương có thể giúp việc mời người, anh cũng có thể nhân cơ hội này tạo quan hệ với người trong thôn, một mũi tên trúng nhiều đích.

“Tráng Tráng?” Vợ của đội trưởng nghi hoặc nhìn Vương Vệ.

“Chính là một con hổ, trước đây cháu và nó còn từng b.ú sữa cùng nhau, chúng cháu cũng coi như anh em.” Nói xong anh còn cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng sáng, trong sắc trời chiều muộn dường như lộ ra ánh sáng lạnh lẽo.

Vợ của đội trưởng bị dọa sợ, dáng vẻ ôn hòa vừa rồi của Vương Vệ khiến bà ta nhất thời quên mất: Đây là đồ lang sói đã từng b.ú sữa hổ, có thể xưng anh em với hổ, có tính cách hoang dã từ trong xương cốt.

TBC

“Giúp xây nhà còn có thể ngửi thấy mùi thịt, ở đâu tìm được chuyện tốt như vậy chứ? Yên tâm đi, chỉ cần chú của cháu nói vài câu, nhất định sẽ có rất nhiều người tranh giành đến giúp.” Vợ của đội trưởng vội vàng nói. Có điều sau này bà ta vẫn phải dặn dò chồng mình, phải hết lòng làm việc này giúp Vương Vệ, nếu không đã nhận quà của người ta mà lại không làm xong chuyện, nói không chừng Vương Vệ sẽ nổi đóa.

Đợi đến khi Vương Vệ và Tiêu Hiểu đi rồi, vợ của đội trưởng vui mừng đem con gà đi làm thịt, cắt một miếng nhỏ ra bảo con dâu mau đi hầm canh gà, số thịt còn lại thì bỏ vào trong một cái hũ bịt kín.

Vương Đức Thắng thấy vợ mình như vậy, không kìm được than thở: “Bà nói xem bà làm vậy là thế nào chứ? Lại còn nhận quà của người ta, bà bảo tôi làm sao mà không phụ lòng Đảng, không phụ lòng nhân dân đây?”

Vợ đội trưởng trừng mắt nhìn ông ta: “Cút, không phải chỉ là một con gà thôi sao. Nhị Muội cũng nói rồi bọn họ chỉ là thương Gia Hưng nhà chúng ta mà thôi, ông chỉ biết chuyện bé xé ra to. Tôi nói cho ông biết, chuyện của hai vợ chồng họ ông phải để trong lòng đấy.” Bà ta cũng biết chuyện Vương Vệ xây nhà không thể hi vọng và cha Vương, Vương Vệ lại không có giao tình gì với người trong thôn nên lúc này mới đến nhờ Vương Đức Thắng đi mời người giúp.

Vợ của đội trưởng đưa con dâu vào bếp làm cơm tối, con gái duy nhất của nhà họ Vương là Vương Chi giúp việc nhóm lửa, không biết có phải là vì ánh lửa hay không, gương mặt cô ta đỏ bừng lên, hai mắt còn mang theo chút mơ màng.

Mẹ của Gia Hưng xúc động: “Thằng tư của nhà họ Vương hung dữ như vậy, người trong thôn ai cũng không dám gả con gái mình cho cậu ấy, Tiêu Nhị Muội lại nhặt được món hời này, có thể theo chồng ngày ngày ăn thịt, cũng coi như rơi vào trong ổ phúc rồi.”

Vợ của đội trưởng tán thành: “Ai nói không phải chứ, chúng ta ai cũng nhìn lầm rồi, người ta thương yêu vợ của mình lắm đấy.” Lúc nãy bà ta đã chú ý đến mặc dù Vương Vệ đang nói chuyện với chồng mình, nhưng tầm mắt vẫn luôn nhìn sang Tiêu Hiểu. Ánh mắt đó, nói sao nhỉ? Một bà già như bà ta cũng không kìm được mà nhịp tim tăng nhanh.

Nhìn qua Vương Chi đang nhóm lửa, không nhịn được lại lo lắng cho chung thân đại sự của cô ta: “Cũng không biết sau này Chi Nhi nhà chúng ta sẽ tìm được một người đàn ông như thế nào.”

Vương Chi nghe vậy, sắc mặt lại càng đỏ hơn, vùi đầu nói nhỏ một câu: Tìm người thế nào? Dựa theo kiểu của Vương Vệ mà tìm thôi.

Lúc hai vợ chồng Vương Vệ và Tiêu Hiểu ra khỏi nhà đội trưởng, sắc trời cũng đã tối.

Hai người đang nói chuyện, Tiêu Hiểu không cẩn thận vấp phải một hòn đá trên đường, cảm thấy có lẽ là không trầy da,nhưng cô vẫn không nhịn được đau mà kêu thành tiếng.

Vương Vệ vội vàng ngồi xuống, để Tiêu Hiểu ngồi lên đùi phải của mình rồi cởi giày ra quan sát kỹ, sau khi xác nhận không bị rách da mới thở phào nhẹ nhõm. Anh ngẩng đầu lên trợn mắt nhìn Tiêu Hiểu: “Em nói xem em...”

“Không thể để anh bớt lo lắng một chút sao?” Anh còn chưa nói hết, Tiêu Hiểu đã tự động nói tiếp nửa câu sau.

Vương Vệ nhất thời cứng họng.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 67: Chương 67



Tiêu Hiểu ôm lấy cổ anh dụi một cái: “Vì em dễ dàng rơi vào mơ hồ mà, anh là chồng em, không phải chỉ cần nhìn em nhiều hơn một chút là được sao.”

Vương Vệ bị dáng vẻ hùng hồn có lý của cô làm cho vừa bực mình vừa buồn cười. Muốn mắng một câu nhưng Tiêu Hiểu lại dùng chóp mũi của mình dụi dụi vào cằm của anh. Vốn dĩ cũng không tức giận được bao nhiêu, lúc này trong lòng lại mềm nhũn thành nước.

“Anh nói cho em biết, đừng giở trò này với anh.” Lần nào cũng như vậy, sợ bị mắng liền nũng nịu với anh, cho là anh sẽ mắc mưu sao?

Hừ!

“Đứng lên đi, anh cõng em.” Vừa nói xong anh liền ngồi xuống, dù sao trong lòng anh nghĩ gì Tiêu Hiểu cũng không biết, không sợ bị vả mặt.

Hai mắt Tiêu Hiểu cong cong thành hình lưỡi liềm, ngoan ngoãn trèo lên lưng Vương Vệ, trước n.g.ự.c cô dán sát vào sau lưng Vương Vệ, vì được cung cấp đủ dinh dưỡng nên càng phát triển rõ đặc trưng của phái nữ, khiến Vương Vệ cảm nhận được mà hô hấp tăng nhanh vài phần.

Lúc về đến nhà họ Vương trời đã tối hẳn, có điều hôm nay lại có chút kỳ lạ. Trước kia vào lúc này mẹ Vương không nỡ lãng phí đèn dầu, hoặc là mọi người ai về phòng nấy, hoặc là ngồi trong phòng tối nói chuyện phiếm với nhau.

Nhưng lúc này trong phòng lại thắp đèn, tim đèn rõ ràng là được nâng cao, so với trước kia thì sáng hơn nhiều.

Thanh âm cười cười nói nói trong phòng ở ngoài cửa cũng có thể nghe được. Sau khi Vương Vệ nghe thấy một giọng nữ, sắc mặt lập tức trầm xuống.

“Ai vậy?” Tiêu Hiểu nhỏ giọng hỏi.

Vương Vệ cười lạnh: “Trừ người phụ nữ đã sinh anh ra, cô ta là người ghét anh nhất trong nhà này, người anh không ưu nhất cũng chính là cô ta.”

Tiêu Hiểu thầm điểm mặt qua tất cả mọi người trong nhà họ Vương, nhanh chóng xác định người đó: Vương Quyên, một cô con gái khác của nhà họ Vương. Đứng hàng thứ ba, được gả đến trong huyện, là niềm kiêu ngạo của nhà họ Vương.

Thỉnh thoảng mẹ Vương lại nói ra cô con gái lớn này của mình giỏi giang, chu đáo như thế nào trước mặt cả nhà, những người khác của nhà họ Vương cũng mang dáng vẻ như được thơm lây.

Có điều cô đến nhà họ Vương được nửa năm, vẫn chưa từng gặp vị chị chồng trong truyền thuyết này đến một lần. Vào Tết năm ngoái, Vương Quyên cũng không về nhà mẹ, nói là tuyết rơi nhiều phủ kín đường, nhờ người khác chuyển lời là sẽ không về.

TBC

Ăn Tết mà cũng không về, lúc này lại về nhà mẹ làm gì?

Tiêu Hiểu hỏi Vương Vệ: “Hôm nay còn nói không?” Trên đường về hai người họ đã bàn bạc rồi, nếu như đã muốn lo việc cơm nước cho những người đến xây nhà giúp thì đương nhiên phải có lương thực, nếu không có nhiều thịt ra thì người khác nhất định sẽ nghi ngờ, dù sao cho dù có con hổ giúp đỡ cũng không thể có khả năng ngày nào cũng cung cấp thịt ăn hàng ngày cho nhiều người như vậy.

Lương thực trồng trên núi thì có thể dùng, cùng lắm là bồi dưỡng dịch thể bỏ vào đó một chút, sẽ không có hiệu quả rõ ràng đến như vậy, người khác ăn cùng lắm cũng chỉ có khẩu vị tốt hơn một chút.

Nhưng phải có một cái danh nghĩa, nếu không hai người họ vô căn cứ biến ra lương thực sẽ khiến người khác nghi ngờ. Vương Vệ định lấy ra phần lương thực mà năm ngoái mình được chia từ nhà họ Vương ra, tối hôm nay chuẩn bị nói.

Vương Vệ bình tĩnh đáp: “Đương nhiên là phải nói, chúng ta không có nhiều thời gian trì hoãn với bọn họ như vậy.”

Trong nhà vốn đang náo nhiệt, hai người vừa bước vào nhất thời yên tĩnh lại.

Vương Vệ chỉ làm như không nhìn thấy, kéo Tiêu Hiểu tìm chỗ ngồi xuống.

Mượn ánh đèn dầu, Tiêu Hiểu cuối cùng cũng nhìn rõ người ‘có tiền đồ nhất’ trong nhà họ Vương này.

Vương Quyên năm nay hai mươi lăm tuổi, đầu tóc gọn gàng sạch sẽ, ngũ quan sâu sắc hơn cô gái bình thường một chút, gương mặt hình trái xoan dịu dàng, khi cười lên sẽ lộ ra hàm răng trắng sáng ngay ngắn, cô ta cũng rất biết cách sửa soạn cho bản thân, vẽ lông mày, ngay cả môi dường như cũng được chú trọng bảo dưỡng, trông còn mềm mại hơn cô gái chưa gả đi là Vương Anh.

Khó trách có thể gả vào trong huyện, đúng là một mỹ nhân.

Tiêu Hiểu đang quan sát Vương Quyên, Vương Quyên cũng đang quan sát tỉ mỉ cô và Vương Vệ.

Vừa rồi lúc hai người đi vào, Vương Quyên suýt chút nữa đã không nhận ra Vương Vệ. Cô ta vẫn luôn biết rằng căn cơ của Vương Vệ không tệ, nhưng không ngờ rằng chỉ qua hơn nửa năm không gặp, cả người anh giống như đã lột xác vậy.

Dung mạo như vậy, nếu như đi một vòng trên đường huyện thì không biết sẽ làm mê đắm bao nhiêu cô gái nữa.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 68: Chương 68



Nhìn Vương Vệ xong, cô ta lại nhìn sang Tiêu Hiểu. Nếu như trước đó có thể thông qua căn cơ ngũ quan để miễn cưỡng nhận ra Vương Vệ thì lúc này Tiêu Hiểu hoàn toàn không có một chút nào giống với trong ấn tượng của cô ta.

Trong trí nhớ của cô ta, Tiêu Nhị Muội là một cô gái nhu nhược nhát gan, chỉ biết bảo sao làm vậy mà làm việc, nói chuyện cũng nhỏ như muỗi kêu.

Nhưng lúc này người ngồi trước mặt cô ta đâu còn có chút bộ dạng sợ hãi rụt rè nào. Ngũ quan không diễm lệ bằng cô ta nhưng lại có một khí chất đặc biệt. Lúc cô ta quan sát Tiêu Hiểu, Tiêu Hiểu không hề né tránh, cũng mang theo chút tò mò mà nhìn cô ta.

Ánh mắt Vương Quyên lóe lên, cười một tiếng: “Đây chính là em dâu tư đúng không? Dáng vẻ của em thay đổi quá nhiều, chị nhìn cũng không dám nhận ra.” Cô ta nhìn mẹ Vương quở trách: “Mẹ, mẹ nói đi, có phải mẹ đã mang hết tất cả những thứ ngon trong nhà cho thằng tư và vợ thằng tư rồi không. Mẹ nhìn xem, nuôi dưỡng hai người họ đến mỡ màng mềm mại, cháu ngoại của mẹ còn đang đói bụng đấy.” Vừa nói vừa đẩy hai đứa bé bên cạnh ra trước mặt mẹ Vương, vừa đẩy vừa nói: “Mẹ, mẹ không thể chỉ lo cho con trai, cũng thương yêu cháu ngoại của mẹ một chút đi.”

Mẹ Vương kéo hai đứa bé vào lòng, trừng mắt nhìn Vương Quyên: “Chỉ có con biết cách nói chuyện, sao mẹ không thương hai đứa nó được chứ?”

Anh cả Vương thấy Vương Quyên nói như vậy, trên mặt Vương Vệ rõ ràng lộ ra nụ cười nhạt, vội vàng trả lời: “Đại Muội, không có chuyện đó đâu. Tình hình trong nhà như thế nào em cũng không phải là không biết, chú tư và vợ em ấy tự lên núi tìm đồ ăn đấy.”

“Tự lên núi tìm đồ ăn? Thằng tư, nói chị nghe xem trên núi tìm được gì mà khiến em dâu và em được trở thành như vậy?” Trong mắt cô ta tràn đầy tìm tòi nghiên cứu, Vương Vệ có thể tìm đồ ăn trên núi mà ăn no, điều này cô ta tin. Nhưng hai người thay đổi quá lớn, cô ta luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.

TBC

Vương Vệ bỗng nhiên cười trầm thấp, anh ung dung nâng chân phải lên, cười như không cười nhìn Vương Quyên: “Chị quản này quản nọ còn không đủ, còn quản đến cả ông đây à? Sao hả? Tưởng rằng bản thân thực sự trở thành người trong huyện rồi sao, được những người này...” Anh nhìn qua những người nhà họ Vương: “Tâng bốc quen rồi thì quên luôn chuyện trước đây đúng không? Chị còn dám lắm mồm thêm một câu, ông đây lập tức khiến chị nhớ ra miệng của chị làm sao mà nát nhé.”

Làm sao mà nát? Rõ ràng là bị Vương Vệ đánh đến nát.

Đây cũng là một chuyện khác của nhà họ Vương.

Ban đầu lúc mẹ Vương vừa mới sinh Vương Vệ ra, trong thôn nói bóng nói gió, cô ta ra ngoài chơi cũng bị bạn nhỏ khác cười nhạo. Cô ta vừa sợ vừa hận, sau đó lúc lên núi tránh thổ phỉ liền xúi giục mẹ Vương vứt Vương Vệ đi.

Mẹ Vương vốn đã hận Vương Vệ khiến bà ta bị nhiều người bàn tán như vậy, lời của Vương Quên trở thành giọt nước tràn ly, hai người quả thực đã vứt Vương Vệ đi.

Ai có thể ngờ Vương Vệ lại được con hổ nuôi dưỡng một thời gian, sau đó lúc ông nội Vương giải ngũ quay về lại cứu anh mang về nuôi đến tám tuổi.

Lúc Vương Vệ một lần nữa quay lại nhà họ Vương, cô ta đã mười lăm tuổi, vừa chột dạ vừa sợ hãi, liền xúi giục hai người anh trai cùng nhau ra sức bắt nạt Vương Vệ, hi vọng rằng sẽ đuổi anh ra ngoài một lần nữa.

Có một lần bị Vương Vệ nghe được, Vương Vệ trực tiếp ấn cô ta xuống đất ra sức vả miệng, vả đến khi chảy máu, phải dưỡng thương rất lâu mới hồi phục lại, còn tuyên bố muốn cắt lưỡi cô ta đi. Nếu không phải người nhà họ Vương ngăn cản nói không chừng lưỡi của cô ta thực sự đã không còn nữa. Từ đó về sau mỗi lần Vương Quyên nhìn thấy Vương Vệ đều đi đường vòng, cho đến khi cô ta được gả vào huyện, tự cảm thấy bản thân đã có sức mạnh, lúc này mới dám nhìn thẳng vào Vương Vệ, luôn luôn muốn biểu hiện cảm giác mình hơn người.

Lời của Vương Vệ khiến cô ta nhớ lại cảm giác sợ hãi khi bị Vương Vệ chi phối ở nhà mẹ, phòng tuyến trong lòng nhanh chóng tan rã, toàn thân cũng cứng đờ. Nhưng tự cảm thấy bản thân đã trở thành người trong huyện, không thể mất đi mặt mũi, kiên cường chống đỡ nói: “Bây giờ tôi đã là người thân của công nhân, nếu như cậu lại đánh tôi, tôi sẽ báo cảnh sát cho cậu đi ăn cơm tù.”

Ai nấy đều thấy được cô ta ngoài mạnh trong yếu, anh cả Vương và anh hai Vương thầm lẩm bẩm trong lòng: rõ ràng sợ thằng tư muốn c.h.ế.t mà lại cứ phải đi trêu chọc nó, cần gì phải vậy chứ?
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 69: Chương 69



Mặc dù Vương Vệ chưa từng vào thành phố, nhưng mọi người suốt ngày hô hào khẩu hiệu vang trời, anh cũng có thể từ đó mà phân biệt ra một chút chuyện. Khinh thường nhìn Vương Quyên: “Chị là vợ của công nhân, ông đây còn là nông dân đấy, đều là tầng lớp công nông binh, có ai cao quý hơn ai?”

Vương Quyên bị Vương Vệ chặn cứng họng.

Tiêu Hiểu chống cằm si mê nhìn Vương Vệ: Thật là đẹp trai.

Vương Vệ bị ánh mắt ái mộ của Tiêu Hiểu nhìn đến gương mặt nóng lên, anh ho khan một tiếng, nhấc chân phải về, nhìn thẳng cha Vương và mẹ Vương: “Vừa rồi tôi đã nói với đội trưởng, nền nhà sắp được phê duyệt rồi, đến lúc đó phải lo cơm nước cho người trong thôn, tôi sẽ lấy khẩu phần lương thực của mình ra.”

“Cái gì? Mày còn muốn lấy khẩu phần lương thực? Vợ của mày sau khi gả vào đây không làm cái gì cả, ăn uống với mày hơn bốn tháng, khẩu phần lương thực của mày sớm đã không còn nữa rồi.” Mẹ Vương vừa nghe xong nhất thời nóng nảy. Vương Quyên quay lại lấy lương thực, bà ta còn muốn cho cô ta nhiều thêm một chút để mang về. Từ sau khi xuân đến, Vương Vệ và Tiêu Hiểu ngày nào cũng lên núi, lần nào cũng ăn no xong rồi mới xuống. Trên bàn cơm của nhà họ Vương, có lúc chỉ ra vẻ một chút, hoặc là hai người dứt khoát không lên bàn ngồi nữa. Bà ta còn vui mừng vì tiết kiệm được một phần lương thực.

Tiêu Hiểu khoác lấy tay Vương Vệ, vuốt v3 anh, nhìn thẳng vào mẹ Vương: “Mẹ nói vậy là sai rồi, sau khi con vào nhà họ Vương, lượng cơm con ăn thế nào mọi người đều biết, căn bản không ăn gì cả, sau đó ngày nào con và Vương Vệ cũng lên núi ăn no xong mới về, càng tiết kiệm lương thực. Mở mắt nói mò là không được đâu.”

Mẹ Vương trầm mặt: “Không có, năm ngoái vốn đã được chia ít, bây giờ trong nhà vốn đã không còn dư lại bao nhiêu, bây giờ chúng mày lấy lương thực đi thì chính là muốn lấy mạng của cả cái nhà này.”

Tiêu Hiểu lập tức hiểu ra tại sao mỗi lần Vương Vệ chống đối mẹ Vương luôn luôn là trực tiếp đàn áp, bởi vì bà ta không hề nói phải trái: “Chúng con lấy đi lương thực của mình, tại sao lại là lấy mạng của mọi người chứ?”

“Không có chính là không có, cô có nói gì thì cũng không có.” Mẹ Vương nói không lại, dứt khoát ôm hai đứa cháu ngoại nghiêng người đi, không nhìn Vương Vệ và Tiêu Hiểu.

Vương Vệ đã biết trước rằng muốn lấy lương thực không dễ dàng như vậy, anh vỗ vỗ tay Tiêu Hiểu: “Nói nhiều với kẻ nghe không hiểu tiếng người như vậy làm gì.” Chỉ lãng phí nước bọt.

Anh gọi mẹ Vương một tiếng, suy nghĩ rồi nói: “Chẳng lẽ bà tưởng rằng tôi đang thương lượng với các người?”

Cơ thể mẹ Vương cứng đờ.

“Thằng tư, cậu nói chuyện với mẹ kiểu gì vậy...” Vương Quyên rất sợ sau khi Vương Vệ lấy lương thực đi, mẹ Vương sẽ đổi ý việc vừa rồi vừa mới đồng ý cho cô ta lương thực.

Nhà cô ta có bốn người, chỉ có một mình chồng cô ta đi làm trong nhà máy, bây giờ cô ta vẫn chưa phải hộ khẩu trong thành phố, không được nhận lương thực cung ứng, chỉ dựa vào cung ứng của một mình chồng cô ta. Mẹ chồng cô ta vốn đã không hài lòng việc chồng cô ta cưới một cô gái nông thôn, lại thiên vị con cả, căn bản không chiếm được chút lợi ích nào.

Năm ngoái thu hoạch giảm mạnh, lương thực trong huyện không nhiều, lương thực cung ứng của chồng cô ta cũng giảm đi theo. Dù có tiết kiệm thế nào cũng không đủ ăn. Trước kia tốt xấu gì cũng có thể dùng tiền mua chút lương thực thô, nhưng mấy tháng gần đây cô ta phát hiện dù có dùng tiền và phiếu cũng rất khó mà mua được.

Lúc này cô ta mới cuống cuồng lật đật về nhà mẹ.

“Con mẹ nó, chị im miệng cho tôi.” Vương Vệ quát Vương Quyên một tiếng, lạnh lùng nhìn cô ta.

Vương Quyên bị cái nhìn kia của anh cảm thấy giống như rơi vào hầm băng, lập tức câm như hến.

Quát Vương Quyên xong, Vương Vệ nghiêng đầu nhìn về phía cha Vương và mẹ Vương: “Sao hả? Có lẽ do gần đây tính tình của tôi tốt hơn nên các người cảm thấy tôi dễ bắt nạt đúng không?” Anh nắm chặt nắm đấm: “Muốn chơi xấu? Nếu như nói chuyện đàng hoàng mà mấy người không nghe, nhất định phải đòi đánh thì tôi cũng không khách khí.”

Cả một lũ được voi đòi tiên.

“Chờ… chờ một chút.” Thấy dáng vẻ của Vương Vệ như muốn nổi đóa đánh người, cha Vương vội vàng lên tiếng: “Bà nó chỉ thuận miệng nói như vậy, khẩu phần lương thực của mày, mày muốn lấy đi cũng là phải.”

TBC

“Tôi...” Mẹ Vương ngẩng đầu lên vừa định nói gì đó thì bị cha Vương trừng mắt một cái, tỏ ý bà ta nhìn dáng vẻ hiện giờ của Vương Vệ.
 
Back
Top Bottom