Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 335: Chương 335



Khi Cố Nguyệt Hoài đến chỗ chăn nuôi, quả nhiên nghe thấy Thôi Hoà Kiệt đang dựa vào lý lẽ để biện luận trong phòng làm việc.

"Bí thư chi bộ, những thanh niên trí thức đến từ thủ đô kia đều chưa từng chịu khổ, ông để bọn họ rời khỏi điểm thanh niên trí thức, đi ăn nhờ ở đậu ở trong nhà xã viên, ông cảm thấy thích hợp không? Ăn nhờ ở đậu nào có thoải mái như ở chỗ của mình?"

"Cho dù trong đội có khó khăn đi nữa, cũng vẫn có thể dành ra một ít tiền xây cho phòng ở chứ?"

"Bí thư chi bộ, tôi là người dẫn đường cho thanh niên trí thức, nếu ông không đồng ý bỏ tiền tu sửa điểm thanh niên trí thức, vậy tôi cũng chỉ có thể về trong huyện tìm những người lãnh đạo khác nói một chút, đến lúc đó chúng ta sẽ rất khó coi. Ông phải biết, cấp trên rất chú ý những thanh niên trí thức đến từ thủ đô này, trong bọn họ có người nào mà không có địa vị? Chúng ta làm chủ nhà, thật sự không thể bạc đãi bọn họ đâu!"

Cố Nguyệt Hoài lạnh lùng cười liên tục, xem ra chủ nhiệm Hoàng đã nói ý tưởng của cô cho chi thư, bí thư chi bộ c*̃ng đồng ý rồi.

Và người duy nhất không đồng ý là Thôi Hoà Kiệt và đám thanh niên trí thức con ông cháu cha kia.

Vương Phúc bị Thôi Hoà Kiệt nói đến mức đỏ mặt lên, nhưng lại không biết nên phản bác như thế nào. Đây chính là nỗi bi ai của nhân vật nhỏ, gã luôn mồm nói muốn đi lên huyện báo cáo, mà ông ta chỉ là một bí thư chi bộ nho nhỏ của đại đội, sao có thể đấu lại được?

Vương Bồi Sinh thở dài, nói: "Dẫn đường Thôi, có chuyện gì thì từ từ nói, không cần làm cho tình hình trở nên nghiêm trọng như thế."

Hiển nhiên, sự kiên nhẫn của Thôi Hoà Kiệt cũng đã cạn hết: "Tôi chỉ hỏi một câu, các ông có thể bỏ vốn tu sửa điểm thanh niên trí thức hay không?"

Mục đích gã tới nơi này chính là tạo mối quan hệ với thanh niên trí thức. Nếu như bọn họ vào ở trong nhà xã viên, vậy gã còn dựa vào việc cùng ăn cùng ở để gây dựng tình nghĩa với bọn họ kiểu gì? Rồi đến lúc thanh niên trí thức về thành phố, sao gã có thể mặt dạn mày dày xin bọn họ giúp một tay nữa?

Với suy nghĩ như vậy, đắc tội người khác cũng không còn quan trọng nữa, dù sao chỉ là một đám nông dân, đâu thể làm gì gã được?

Nghe Thôi Hoà Kiệt không khách sáo nói như vậy, sắc mặt Vương Phúc và Vương Bồi Sinh c*̃ng sầm xuống, hai bên có chút giương cung bạt kiếm.

Lúc này, cửa phòng làm việc của chỗ chăn nuôi bị đẩy ra, Cố Nguyệt Hoài bước vào.

Vẻ mặt cô thờ ơ, nhưng giọng điệu lại rất sắc bén: "Dẫn đường Thôi đúng là uy phong, luôn mồm nói đến thanh niên trí thức thủ đô, làm sao? Thanh niên trí thức đến từ thủ đô có gì hơn người à? Sợ là anh đã quên, cuộc động viên thanh niên tri thức ở thành phố lên núi xuống nông thôn là chính sách cơ bản, mục đích của quốc gia là để bọn họ đến nơi sóng to gió lớn rèn luyện, chuyện này có sắc thái cách mạng!"

"Nếu như là để hưởng sung sướng thì còn xuống nông thôn làm gì?"

"Màn diễn xuất này của anh quả thực đã khiến sau này nhóm thanh niên trí thức Tống về thành phố không còn mặt mũi nào để gặp người khác nữa. Xã hội mới của chúng ta không đề xướng lấy quyền đè người, không có tiền chính là không có tiền, không thích đến nhà xã viên ở, vậy thì rời khỏi đại đội sản xuất Đạo Lao Tử đi!"

"Đã chướng mắt những người nông dân như chúng tôi, tự thấy mình hơn người không xứng cùng ở, vậy thì rời đi nhanh lên."

Khi Cố Nguyệt Hoài nói chuyện, cô lạnh lùng nhìn chằm chằm Thôi Hoà Kiệt, trong giọng nói nhàn nhạt của cô có một cảm giác lạnh lẽo.

Tội danh miệt thị nông dân, lấy quyền đè người, vân vân áp xuống, đã khiến sắc mặt Thôi Hoà Kiệt trắng bệch, chân cũng bắt đầu như nhũn ra.

Từ trước cho tới nay, gã đều không cảm thấy thanh niên trí thức thủ đô hơn người một bậc có gì không đúng. Bây giờ bọn họ đều đang đứng ở đỉnh cao quyền lực, đương nhiên hành động và lời nói của bọn họ sẽ khác với người bình thường.

Ngay cả gã cũng chỉ có thể cúi đầu nhỏ bé trước những thanh niên trí thức thủ đô này, càng không nói đến là những nông dân ngu muội vô tri này.

Nhưng lời nói của Cố Nguyệt Hoài lại khiến gã sợ vỡ mật, bị chụp một cái mũ lớn như vậy, nếu thật sự có người muốn điều tra kỹ càng, chỉ sợ là bố vợ Chu Phong của gã cũng không gánh nổi. Hay cho một Cố Nguyệt Hoài, khiến gã sợ muốn chết!

Nếu như Thôi Hoà Kiệt sợ hãi, vậy thì Vương Phúc và Vương Bồi Sinh lại vô cùng sảng khoái.

Hai người vừa mới bị Thôi Hoà Kiệt chỉ mũi áp bức, suýt chút nữa đã không chịu được, chấp nhận cầu toàn đồng ý bỏ vốn cho xong chuyện. Nhưng nếu như vậy thì khoản thu sẽ không đủ chi, trong trời đông giá rét lại thiếu lương thực này, cuộc sống của đại đội bọn họ sẽ càng thêm gian nan.

Bây giờ thấy Nguyệt Hoài nói một phen khiếnThôi Hoà Kiệt bỗng nhiên biến sắc, tự nhiên cảm thấy trong lòng thoải mái không thôi.

Cuối cùng Thôi Hoà Kiệt cũng không nói gì nữa, chỉ lạnh lùng liếc Cố Nguyệt Hoài một cái rồi xoay người rời khỏi chỗ chăn nuôi.

Gã biết cái miệng của Cố Nguyệt Hoài uy lực đến mức nào, gã cũng không nghĩ rằng mình sẽ thật sự khiêu khích cô. Nếu không khi thời cơ đến, một cái mũ lớn sẽ bị chụp xuống, đừng nói là gã, cho dù đám Tống Kim An, Hoàng Thịnh cũng không chịu nổi.

Trong những năm này, uy lực của dư luận cực kỳ đáng sợ, nó có thể g.i.ế.c người, cũng có thể khiến người ta có được hào quang rực rỡ.

Ví dụ như lúc này Cố Nguyệt Hoài đạt được vinh dự làm xã viên ưu tú, chỉ cần một truyền mười, mười truyền trăm, thì chưa đến hai ngày, chuyện đại đội sản xuất Đạo Lao Tử có một nữ đồng chí ưu tú sẽ lan truyền ra ngoài.

Mặc dù đây chỉ là một hư danh, nhưng Cố Nguyệt Hoài lại có thể bằng hư danh này đạt được rất nhiều lợi ích thực tế.

Thôi Hoà Kiệt vừa rời đi, bầu không khí trong văn phòng lập tức dịu đi.

"Tiểu Cố à, cháu lại giúp đại đội một chuyện lớn rồi, cháu nói xem, chúng tôi phải cảm ơn cháu như thế nào mới tốt đây."

Ánh mắt Vương Phúc có chút phức tạp nhìn Cố Nguyệt Hoài, ông ta vốn không tin số mệnh, nhưng hôm nay cũng không thể không tin. Cố Nguyệt Hoài thật sự là ngôi sao may mắn của đại đội bọn họ, mỗi lần chỉ cần có cô ở đó thì dường như tất cả phiền phức đều có thể được giải quyết dễ dàng.

Cố Nguyệt Hoài lắc đầu: "Bí thư chi bộ khách sáo với cháu làm gì? Cháu cũng là một thành viên trong đại đội của chúng ta mà.”

Nói đến đây, chuyện này vẫn là phiền phức do cô mà có, cũng may hiện tại đã thuận lợi giải quyết, nếu không cô thật sự có chút xấu hổ. Đương nhiên, cô không cần nói ra những lời này, sẽ vô duyên vô cớ khiến cho bí thư chi bộ ngột ngạt phải không?

Về phần Thôi Hoà Kiệt có thể cùng mấy người Tống Kim An rời đi hay không, vậy thì càng là lời nói vô căn cứ.

Chỉ đạo viên đã ký tên đóng dấu, bọn họ muốn rời khỏi đây thì cần đưa ra một lý do chính đáng. Nhưng ngay cả khi bọn họ thực sự muốn rời đi thì cũng không có ai ngăn cản bọn họ cả, một đám"Tổ tông sống" như thế, ai muốn hầu hạ thì hầu hạ đi.

Vương Phúc đứng dậy đi đến bàn làm việc lấy bằng khen, đưa cho Cố Nguyệt Hoài, giọng điệu có chút kiêu ngạo vì cô: "Ầy, Tiểu Cố à, cái này cho cháu, giữ cho tốt đấy. Hay là chúng ta tổ chức một đại hội xã viên để khen ngợi cháu nhỉ?"

Cố Nguyệt Hoài nhận giấy khen, trên đó viết tên của cô, cùng dòng chữ xã viên ưu tú, còn có con dấu của công xã nữa. Tuy nói giấy khen không đáng tiền, nhưng ở trong niên đại này, thì đó chính là vinh dự khiến cho người ta cực kỳ hâm mộ.

Nhưng vì một tờ giấy khen này mà mở đại hội khen ngợi?

Cố Nguyệt Hoài nheo mắt, vội nói: "Không cần đâu bí thư chi bộ, cũng không phải cái gì chuyện quan trọng, không cần chiếm dụng tài nguyên của đại đội. Mọi người vẫn chờ đại đội phân phối lương thực đấy. Sắp đến tết rồi, bí thư chi bộ vẫn nên làm chuyện quan trọng trước đi."

Nghe cô nói vậy, Vương Phúc thở dài, gật đầu nói: "Cháu nói cũng đúng, là chú cân nhắc không chu toàn."

Thấy ông ta bỏ suy nghĩ mở đại hội khen ngợi, Cố Nguyệt Hoài c*̃ng nhẹ nhàng thở ra, cô thật sự không muốn danh tiếng kia đâu.

Lúc gần đi, Cố Nguyệt Hoài lại nói: "Bí thư chi bộ, chuyện thanh niên trí thức chú cứ cắn chặt răng không hé miệng, để bọn họ ở đến nhà xã viên ở là được. Thế lực nhà bọn họ có lớn đến đâu c*̃ng ngoài tầm tay với, nơi này chính là địa bàn của đại đội sản xuất Đạo Lao Tử chúng ta."

Nghe lời nói hơi trẻ con này, Vương Phúc cùng Vương Bồi Sinh đều bị cô chọc cho bật cười.

Cố Nguyệt Hoài cũng cười, lúc rời khỏi chỗ chăn nuôi, cô lại nhận được một tin tức tốt, trên núi sắp có một buổi họp chợ lớn!
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 336: Chương 336



Buổi họp chợ lớn là cái gì?

Thật ra chính là trên một khu đất bằng phẳng trên núi, người dân trong vòng mười dặm tám thôn quanh đây chọn đòn gánh, cõng cái gùi đến "Bán hàng". Nói là bán nhưng thật ra là trao đổi, không liên quan đến tiền bạc, chỉ cần cảm thấy hợp lý là có thể giao dịch.

Mà mọi người họp chợ trên núi phần lớn đều bán các sản phẩm địa phương, còn các sản phẩm công nghiệp thì đều rất khan hiếm, nếu không thì sẽ bị coi là "Cái đuôi của chủ nghĩa tư bản".

Mỗi khi có một cuộc họp chợ lớn trên núi, người đến rộn ràng, đông nghìn nghịt.

Đương nhiên, một cảnh tượng hoành tráng như vậy không phải lúc nào cũng gặp phải, chỉ lúc Tết đến xuân về mới có. Người dân nông thôn lấy những thứ dư thừa ở nhà để đổi lấy một số nhu yếu phẩm cho năm mới, như dầu, muối, tương và giấm, vân vân.

Cách đây một thời gian, công xã c*̃ng tiến hành hội nghị, nhưng hoàn toàn khác với cuộc họp chợ lớn trên núi, nó càng giống một loại tập tục hơn.

Cố Nguyệt Hoài cầm giấy khen đi về nhà, vẻ mặt cô có một chút hoảng hốt, sắp đến lúc họp chợ rồi.

Trong trí nhớ, cha cô không chờ được lần họp chợ này.

Khi đó, bởi vì mua đôi giày bốn đồng mà trong nhà không đủ chi tiêu. Cô lại suốt ngày la hét muốn ăn lương thực tinh nên cha không có cách nào khác, mới chạy đến chợ đen công xã bán lá 粽叶, sau đó bị đội dân binh tóm được, từ đó không trở về nữa.

Cha ngồi tù, trong nhà vừa đói vừa rét, đâu còn suy nghĩ đến buổi họp chợ nữa?

Trong không khí lạnh lẽo thấu xương của trời đông, Cố Nguyệt Hoài hít nhẹ một hơi, sau đó cảm thấy đầu óc minh mẫn hơn rất nhiều.

Cô đẩy nhanh tốc độ trở về nhà, khi vén rèm lên, một luồng nhiệt tỏa ra, mùi thơm của cơm và thịt trong phòng đan xen, chỉ ngửi thấy mùi thơm thôi cũng khiến người ta thèm ăn. Cô cong mắt cười, sau khi vào cửa thì hơi có vẻ đắc ý giơ giấy khen trong tay ra.

Đôi mắt kiêu ngạo lóe lên, cô mỉm cười nói: “Cả nhà nhìn này, xã viên ưu tú Cố Nguyệt Hoài, mau khen em đi!"

Cố Đình Hoài bước nhanh về phía trước, cầm lấy giấy khen cẩn thận xem xét, ý cười trên mặt càng ngày càng đậm, anh ấy nói: "Bé thật lợi hại, đợi ngày mai anh đi đưa cơm cho cha sẽ cầm đi cho ông ấy xem, nhất định ông ấy sẽ mừng cho em!"

Cố Nguyệt Hoài đi đến bên bếp lò nói: "Ngày mai hẳn là cha cũng xuất viện về nhà rồi. Hôm nay Cố Gia kết hôn, ông ấy và anh ba tham gia hôn lễ của người ta. Em trở về gấp quá nên cũng không biết thế nào, không biết có bị người ta làm khó dễ không nữa."

Bí đao hầm xương sườn đã được múc ra, nồi c*̃ng được rửa sạch sẽ.

Cố Nguyệt Hoài xào thịt vụn, lại thêm các loại gia vị chao, xì dầu, muối, đường, sau khi dậy mùi thì bỏ đậu hũ vào.

Đậu hũ Ma Bà đủ cả sắc hương vị, bởi vì nấu lâu nên nước sốt hơi sệt, trộn vào cơm ăn rất ngon.

"Hôm nay Cố Gia kết hôn rồi à?" Cố Đình Hoài sửng sốt một chút, nhưng cũng không để ở trong lòng.

Bọn họ quanh năm sống trong đại đội, tình cảm với bác cả và hai người cô trong thành phố cũng không sâu, với người anh em họ như Cố Gia lại càng bình thường. Tuy nói kết hôn là chuyện lớn, nhưng còn chưa tới phiên mấy người bọn họ để bụng.

Sau khi Cố Nguyệt Hoài nấu xong đậu hũ Ma Bà, lại thuận tay làm thêm món cơm chiên cà chua. Đây là món Yến Thiếu Đường thích ăn nhất, cô gái nhỏ không thể ăn món tê cay như đậu hũ Ma Bà được, còn cà chua trứng gà lại phù hợp hơn nhiều.

Cô gọi mấy người tới: "Được rồi, chúng ta ăn thôi."

Vừa mới nói xong, mọi người đều ngồi vào bàn, mỗi người được xới một bát cơm đầy.

Trong thời thế bây giờ, một bàn đồ ăn như thế này tuyệt đối xem như đãi ngộ mà chỉ ăn tết mới có.

Cố Nguyệt Hoài nhai cơm nói: "Đúng rồi anh cả, sắp có buổi họp chợ rồi, chỉ trong mấy ngày nay thôi, anh chú ý chút, đến lúc đó chúng ta đi họp chợ đổi vài thứ về để ăn Tết."

"Họp chợ? Bí thư chi bộ nói rồi sao?" Hiển nhiên Cố Đình Hoài cũng có chút mừng rỡ. Đối với nhóm xã viên trong đại đội mà nói, bọn họ thiếu tiền, thiếu lương c*̃ng thiếu phiếu. Ngày bình thường không có điều kiện đến xã cung ứng mua đồ, cũng chỉ có thể trông cậy vào cửa ải họp chợ cuối năm sắp tới.

Khi còn bé, mỗi lần họp chợ đều là lúc bọn nhỏ mong chờ nhất, vui vẻ y như lúc nhận được tiền mừng tuổi vậy, cho dù tiền mừng tuổi tối đa cũng không vượt quá hai xu, nhưng đó là một hình thức không thể thiếu.

Yến Thiếu Ly ở bên cạnh tò mò xen vào một câu: "Họp chợ là cái gì?"

Cố Nguyệt Hoài liếc mắt nhìn cô một cái: "Chính là phiên chợ ở nông thôn, chỉ khi ăn tết mới có."

Nghe cô nói vậy, ánh mắt Yến Thiếu Ly sáng lên: "Phiên chợ? Vậy em cũng phải đi! Mang theo Thiếu Đường cùng đi nữa!"

Cố Nguyệt Hoài không nói chuyện, vừa nhai vừa ăn chậm rãi. Thấy thế, Yến Thiếu Ly ôm chặt lấy cánh tay của cô lắc lư, giọng điệu mang theo một chút lấy lòng: "Chị Nguyệt Hoài tốt bụng, chị dẫn bọn em theo đi mà, đi xem một chút thôi."

Cố Đình Hoài nhìn mà buồn cười, rõ ràng hai người họ bằng tuổi nhau, nhưng nhìn Cố Nguyệt Hoài trưởng thành hơn rất nhiều.

*

Sau bữa trưa, dường như Yến Thiếu Ly muốn thể hiện nên xung phong nhận việc đi rửa bát.

Cố Nguyệt Hoài cảm thấy xấu hổ, sợ cô ấy không biết dùng giếng nước nên đi theo.

Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, ôm bông và vải vóc đến xường bông. Lúc này không phải vì xử lý bông nữa, mà cô muốn tìm người làm giúp mấy bộ quần áo để kịp mặc khi ăn Tết, hi vọng khi đó ai cũng có thể được mặc quần áo mới.

Vẫn là thím Vương Mỹ Hoa mà lần trước cô đến xường bông đã gặp, vừa nhìn thấy cô, thím ấy đã tươi cười ra đón.

"Tiểu Cố tới đấy à!" Hiển nhiên lần này thím ấy còn nhiệt tình hơn cả lần trước. Dù sao chuyện Cố Nguyệt Hoài anh dũng cứu gia súc đã truyền khắp đại đội sản xuất Đạo Lao Tử, mọi người ai cũng biết bí thư chi bộ đã xin cho cô xin một danh hiệu vinh dự là xã viên ưu tú.

Với tên tuổi như vậy, trong mắt hóm xã viên, cô không khác gì những ngôi sao điện ảnh kia cả.

Cố Nguyệt Hoài cười nói: "Thím, chuyện là như thế này, khoảng thời gian này công việc của tôi khá bề bộn, thực sự không rảnh tay may quần áo. Thím xem có thể tìm người giúp tôi một chút hay không, thím yên tâm, tiền công không hề ít, nhưng cần hoàn thành trước năm mới."

Nghe cô nói xong, trên mặt Vương Mỹ Hoa lộ ra nét mừng, thím ấy liên tục đáp: "Giao cho thím đi, cô cứ yên tâm, cam đoan đến lúc ăn tết, cả nhà cô đều được mặc quần áo mới, đã đo kích thước cả chưa?"

Cố Nguyệt Hoài gật đầu, đưa số đo tới.

Mấy người nhà bọn họ thì khỏi cần nói, cô cũng biết số đo của Yến Thiếu Ly và Yến Thiếu Đường, về phần Yến Thiếu Ương thì chưa đo thử, nhưng vóc người cũng không khác Yến Thiếu Ngu lắm, nên cũng không khó phân phân biệt.

Về phần Yến Thiếu Ngu thì cô vẫn luôn tự làm, không hề chậm trễ một giây phút nào.

Vương Mỹ Hoa nhận tờ giấy ghi kích thước xem xét, lúc này mới hoảng sợ nói: "Hả, làm nhiều như vậy sao? Có đủ bông không?"

Khi nói chuyện, thím ấy ngạc nhiên nhìn Cố Nguyệt Hoài một chút, trong ánh mắt còn có chút ít cực kỳ hâm mộ. Trước kia không nhìn ra, năm nay nhà họ Cố đúng là phát tài lớn rồi, mỗi người một bộ quần áo mới, làm nhiều như vậy cũng tốn không ít tiền đâu.

"Thím quên rồi à, cô hai của tôi đi làm trong nhà máy bông, bỏ ra ít tiền là có thể san ra một ít bông cho tôi. Thím cũng biết tình huống nhà tôi mà, hiện tại tôi đi làm kiếm tiền rồi, tiền lương lại trả theo tháng, chắc chắn sẽ khiến cho cha sống thật tốt."

Cố Nguyệt Hoài hơi nâng cằm lên, mỉm cười nói.

Vương Mỹ Hoa nghe cô nói xong thì liên tục gật đầu, ánh mắt nhìn Nguyệt Hoài tràn đầy tán dương: "Đúng là như vậy! Tiểu Cố có tương lai, sau này cha cô có thể hưởng phúc rồi, yên tâm đi, cứ giao cho thím là được."

Năm nay là một năm thảm họa, thiếu ăn thiếu mặc, nhà ai c*̃ng không có tiền dư để mua bông, mua vải làm bộ quần áo mới.

Mấy năm trước, thím ấy còn có thể dựa vào tay nghề kiếm thêm một chút, nhưng hiện tại thì hoàn toàn không thể. Ngày nào cũng đợi ở xưởng bông, thím ấy sắp bị bệnh luôn rồi, cũng may còn có khách hàng lớn như Tiểu Cố, một hơi làm mấy bộ quần áo liền!

Khó trách vừa nhắc tới Nhân dân nhật báo là mọi người đều hâm mộ ghen tị, hoá ra tiền lương cũng không hề thấp đâu.
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 337: Chương 337



Vừa rời khỏi xưởng bông, Cố Nguyệt Hoài đã nghe thấy tiếng chuông "leng keng" từ đầu thôn.

Tiếng chuông vừa to vừa vội, khác hẳn tiếng gõ đi làm và tan làm mọi ngày.

Cố Nguyệt Hoài khẽ nhíu mày, có chút nghi ngờ, chuyện trong đội đã xử lý xong, tiếp theo là chia lương thực, lẽ nào kế toán tính toán có sai sót? Hay là gọi xã viên đi nhận lương thực?

Cô suy nghĩ một lúc, rồi ngừng suy nghĩ, đi đến chỗ chăn nuôi.

Lúc Cố Nguyệt Hoài đến, tất cả xã viên cũng đã đến, bao gồm cả Cố Đình Hoài, anh ấy đi đến bên cạnh Cố Nguyệt Hoài, đứng hàng đầu cùng với cô, thấp giọng nói: "Bé, có chuyện gì thế? Trong đội xảy ra chuyện gì à?"

"Xem đã." Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, gần đây trong đại đội chẳng có chuyện gì lớn cả, lẽ nào là tuyên bố trong núi Đại Tập?

Các xã viên tụ tập lại, anh một câu tôi một câu, đều đang suy đoán lý do tại sao đội gọi họ đến đây, hầu hết mọi người đều đoán là chia lương thực, mặt ai nấy đều tràn niềm vui và kỳ vọng vào cuộc sống tương lai.

Không lâu sau, mấy dân quân đeo s.ú.n.g trên vai, bước ra khỏi phòng làm việc.

Họ đứng sau một dãy bàn, bầu không khí đột nhiên trở nên nghiêm túc, các xã viên im lặng, đưa mắt nhìn nhau.

"Sao dân quân lại tới đây?" Sắc mặt Cố Đình Hoài hơi thay đổi, giọng trở nên căng thẳng.

Cố Nguyệt Hoài nheo mắt nhìn một lúc, mím môi đỏ mọng, trong lòng đã có suy đoán.

Trần Nguyệt Thăng.

Hai ngày trước cô đã nói với bí thư chi bộ mấy câu, vạch trần hành vi th*m nh*ng của Trần Nguyệt Thăng, vốn tưởng phải mất một thời gian nữa mới tìm được bằng chứng, nhưng giờ xem ra, thủ đoạn nhà họ Trần cũng chẳng tính là cao minh cho lắm, nhanh như vậy đã bị ngã ngựa.

Cố Nguyệt Hoài lạnh lùng nhìn, quả nhiên, khoảng chừng năm phút sau, tất cả cán bộ đại đội khác như Vương Phúc, Vương Bồi Sinh, Hoàng Phượng Anh đều đi ra, ngồi phía sau cái bàn, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn là biết đã có chuyện hệ trọng xảy ra.

Người cuối cùng đi ra khỏi phòng làm việc là Lôi Đại Chùy, vẻ mặt u ám, lửa giận trong mắt gần như vọt ra ngoài.

Lúc bầu không khí đang ngột ngạt, trong đám người có người lấy dũng khí nói: "Bí thư chi bộ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế? Có phải muốn chia lương thực không?"

Vương Phúc nghe vậy, đứng dậy.

Ông ta nhìn lướt qua các xã viên một vòng, sau đó nghiêm túc nói: "Các đồng chí, hôm nay tôi gọi các đồng chí đến đây để thông báo một chuyện. Người trong đại đội chúng ta hiểu rõ, tôi sẽ không thừa nước đục thả câu."

“Theo lý, cán bộ đại đội chúng tôi là đầy tớ của nhân dân, vì nhân dân phục vụ, mới được nắm giữ một ít quyền lợi, nhưng, lại có người muốn lợi dụng quyền lợi đó để thực hiện hành vi th*m nh*ng!”

"Hành vi như vậy, chúng tôi tuyệt đối không nhân nhượng! Dẫn người lên!"

Vương Phúc vừa nói xong, Trần Nguyệt Thăng đã bị đội dân quân mang lên.

Thân hình cao lớn của anh ta bị đè xuống, thiếu niên cao ngạo trước đây, giờ giống như không ngẩng đầu lên nổi.

Đám đông xôn xao, không dám tin người tham ô trong miệng bí thư chi bộ nói lại là Trần Nguyệt Thăng tiền đồ vô lượng, anh ta không chỉ là đội trưởng của tiểu đội sản xuất số sáu, mà còn là chàng trai trẻ xuất sắc nhất làng trên xóm dưới!

"Gì cơ? Sao Trần Nguyệt Thăng có thể làm loại chuyện như vậy?"

"Đúng là chó đội lốt người, bản chất xấu xa, chẳng trách hồi đó qua lại với Điền Tĩnh."

"Haiz, Trần Nguyệt Thăng cũng thật đáng thương. Vợ anh ta vừa mới...lúc này bản thân lại xảy ra chuyện."

". . ."

Đám người bàn tán xôn xao, trước đây họ nhìn Trần Nguyệt Thăng với ánh mắt ngưỡng mộ, giờ chỉ còn lại sự khinh thường.

Chuyện vẫn chưa kết thúc, Trần Nguyệt Thăng đứng ở trước đài, sau đó Trần Khang cũng bị dẫn lên.

Hai cha con đứng ngay ngắn phía trước, đối diện với ánh mắt không dám tin của các xã viên, cảm giác cả người giống như bị kim châm, vốn là một gia đình vinh dự có hai đội trưởng sản xuất, giờ lại bị xét xử, trở thành trò cười cho mọi người.

Cố Đình Hoài nhìn hai cha con họ, không nói nên lời: "Sao có thể như vậy?"

th*m nh*ng là tội lớn, sao Trần Nguyệt Thăng dám làm chuyện như vậy?

Vẻ mặt Cố Nguyệt Hoài thờ ơ, một chút cũng không kinh ngạc.

Kiếp trước cô muốn Trần Nguyệt Thăng cưới cô, cũng không phải vì cô thích anh ta, dù sao cô vẫn còn trẻ, định nghĩa về tình yêu vẫn rất hạn hẹp, khi đó cô chỉ biết Trần Nguyệt Thăng rất xuất sắc, gia đình khá giả, gả cho anh ta sẽ có một cuộc sống tốt.

Sau đó, Trần Nguyệt Thăng m.ó.c t.i.m móc phổi với Điền Tĩnh, thậm chí vì thế mà tổn thương cô, tiếc là, cũng rơi vào kết cục không mấy tốt đẹp.

th*m nh*ng bắt nguồn từ việc thiếu sự giám sát và hạn chế quyền lực.

Nhà Trần Nguyệt Thăng có chỗ dựa là Lôi Đại Chùy, cuộc sống dễ dàng hơn người bình thường rất nhiều, nhưng tiếp xúc với quyền lực lâu, không có người kiểm tra giám sát, sẽ sinh ra lòng tham, bản chất con người là vậy.

Không biết là vì nghe thấy giọng nói của Cố Đình Hoài hay vì lý do nào đó, Trần Nguyệt Thăng vốn luôn cúi đầu chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt Cố Nguyệt Hoài bên cạnh.

Môi Trần Nguyệt Thăng run lên, lúc này chỉ cảm thấy xấu hổ, không nói nên lời.

Lúc này Vương Phúc lại lên tiếng.

Ông ta cầm một lá thư màu vàng trên bàn lên, nghiêm túc nói: “Các đồng chí, các đồng chí cũng biết mấy ngày nay đại đội đang bận tính toán việc chia lương thực. Sau khi tính toán kỹ lưỡng, phát hiện sổ sách có sai sót."

Vương Phúc đọc chi tiết mọi thứ trên giấy, bao gồm từng khoản, số tiền là bao nhiêu, còn lại bao nhiêu.

Các xã viên nhẩm tính trong đầu, đúng vậy thật, sổ sách đúng là không khớp!

Một số cái đại đội chọn mua thì thôi, tham ô không nhiều, cộng lẻ tẻ lại cũng chỉ 30 đồng, những việc này đều do Trần Nguyệt Thăng làm, nhưng Trần Khang chơi lớn hơn, tính thử, phải tham ô đến hơn 300 đồng!

Việc làm thường ngày của Trần Khang là giao rau từ đại đội đến trạm rau công xã, ông ta thường xuyên không ghi doanh thu vào sổ sách, bỏ tiền vào túi riêng, số tiền mỗi lần không nhiều, nhưng qua nhiều năm, cũng lên đến 300 đồng!

Đối với các xã viên hàng năm không có thu nhập gì, một xu cũng thành hai xu mà nói, thì đây là một số tiền rất lớn!

Trong đại đội, cưới vợ, tổ chức tiệc rượu cũng chỉ tốn 10 đồng, 300 đồng, đủ cưới ba mươi cô vợ luôn rồi, ngồi không rồi hưởng, sao có thể khiến người ta không hận?

Trong chốc lát, các xã viên lòng đầy căm phẫn, bắt đầu lên tiếng lấy lại công đạo.

"Số tiền này thuộc về đại đội, là tiền mồ hôi nước mắt của mọi người, mọi người khó khăn lắm mới kiếm được!"

"Tôi bảo mà, hồi đó sao Trần Nguyệt Thăng dám dùng 100 đồng làm sính lễ hỏi cưới Điền Tĩnh, hóa ra tiền từ đây ra!"

"Phải nghiêm trị, không thể bỏ qua cho hai cha con bọn họ! Kẻ tham ô như vậy, phải xử bắn!"

". . ."

Khi lợi ích của mình bị động chạm đến, cho dù là hàng xóm, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, cũng sẽ không ai mềm lòng.

Vương Bồi Sinh đứng lên, trịnh trọng nói: "Các đồng chí yên tâm, chúng tôi sẽ không tha cho bất kỳ con sâu mọt đất nước nào!"

Cuối cùng, còn phải báo cáo kết quả lên công xã, Cố Nguyệt Hoài không xem diễn biến tiếp theo nữa, cùng Cố Đình Hoài rời khỏi chỗ chăn nuôi, đi về nhà, về phần hận thù giữa cô và Trần Nguyệt Thăng, cũng đặt dấu chấm hết ở đây.

Lúc Trần Nguyệt Thăng bị dân quân bắt đi, anh ta nhìn qua đám đông, ánh mắt tập trung trên người Cố Nguyệt Hoài.

Vẻ mặt anh ta có chút c.h.ế.t lặng, đáy mắt đã không còn ánh sáng.

Anh ta vẫn còn nhớ, lần đầu tham ô anh ta rất sợ, sợ bị người khác phát hiện, nhưng dưới sự vỗ về của cha Trần Khang, anh ta cũng dần cảm thấy yên tâm. Số tiền lấy được dễ như trở bàn tay ấy giống như một xiềng xích vô hình, còng chặt lấy anh ta, không thể động đậy, rơi đến nông nỗi hôm nay, cũng là anh ta tự làm tự chịu.
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 338: Chương 338



Trên đường về nhà, Cố Đình Hoài quay đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài, muốn hỏi cô nghĩ gì, nhưng cuối cùng lại không mở miệng.

Anh ấy mím môi, nhỏ giọng nói: “Bé, em nghĩ cuối cùng cậu ta sẽ bị xử lý như thế nào?"

Ở trong đại đội nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên anh ấy gặp phải chuyện tham ô, lại còn là người mà anh ấy quen biết hàng ngày, cảm giác này rất vi diệu, không nói rõ được, muốn thảo luận với người khác một chút, để giải tỏa sự phức tạp trong lòng.

“Em không biết.” Cố Nguyệt Hoài không có hứng thú với chuyện này, bước nhanh hơn, chuẩn bị quay về may hai tấm chăn mới.

Thấy cô không muốn nói nhiều, Cố Đình Hoài cũng không hỏi nữa, nói: "Được rồi, em về trước đi, anh đi lên huyện một chuyến, tiện đường đón cha luôn, buổi tối là về đến nhà."

Cố Nguyệt Hoài gật đầu, suy nghĩ một lúc, lấy tờ hai đồng ra, đưa cho anh ấy.

Cố Đình Hoài nhíu mày, chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt không vui hỏi: "Em đang làm gì thế?"

Cố Nguyệt Hoài nhướng mày, tức giận nói: "Anh, anh còn khách sáo với em à? Cha xuất viện cũng phải lấy thuốc!"

Nghe vậy, Cố Đình Hoài mím môi, đúng là trong nhà không còn tiền nữa, ngay cả tiền viện phí cũng do đại đội niệm tình nghĩa chi trả, về sau cũng không thể để đại đội bỏ tiền nữa.

Cố Nguyệt Hoài không có thời gian nói nhiều, nhét tiền vào tay anh ấy: "Không nói nữa, em phải về nhà, anh đi đường cẩn thận."

Nói xong cô nhanh chóng đi về nhà.

Cố Đình Hoài nhìn tờ hai đồng trong tay, không khỏi cười khổ, gấp lại nhét vào trong túi, đi lên huyện.

*

Lúc Cố Nguyệt Hoài về đến nhà, Yến Thiếu Ly và Yến Thiếu Đường đang ngủ trưa.

Cô cũng không làm phiền hai người, về phòng là bắt đầu trải bông, may chăn, toàn bộ đều là loại bông tốt, một chiếc chăn nặng ba cân, sờ vừa mềm mại vừa ấm áp, dù sao cũng là vật phẩm của không gian, tất nhiên là chất lượng cao.

Bận rộn một tiếng, Yến Thiếu Ly tỉnh dậy.

Cô ấy rửa mặt, dụi mắt nói: "Nguyệt Hoài, chị đang làm gì thế?"

Cố Nguyệt Hoài không ngẩng đầu lên, nói: "Làm hai cái chăn mới, chờ ngày mai Thiếu Ương về có thể dùng."

Yến Thiếu Ly hơi kinh ngạc, không khỏi liếc nhìn Cố Nguyệt Hoài, khóe mắt nhìn thấy một chiếc áo khoác bông gần như hoàn thiện nằm ở đầu giường, màu xanh đậm, cảm giác rất dày, còn có dây đai, không biết là cho ai.

Chưa kịp hết kinh ngạc chuyện chiếc chăn, cô ấy lại hỏi: "Thế đây là cái gì?"

Cố Nguyệt Hoài cắn đứt sợi chỉ trong tay, cong môi nói: "May áo cho anh cả em, không phải anh ấy sắp đi lính à, không thể mang chăn đệm theo, nhưng có thể mặc quần áo mới."

Nghe vậy, đột nhiên sống mũi Yến Thiếu Ly cảm thấy cay cay.

So với Cố Nguyệt Hoài, người em gái là cô ấy đúng là không đủ tư cách, rõ ràng xấp xỉ tuổi nhau, nhưng tất cả những gì Cố Nguyệt Hoài làm đều là vì lo nghĩ cho gia đình bọn họ, cô ấy thật sự không tìm ra một điểm bất mãn nào.

Lúc này, trong lòng Yến Thiếu Ly âm thầm hạ quyết tâm, nếu chị dâu sau này của cô ấy mà không phải Cố Nguyệt Hoài, cô ấy sẽ là người đầu tiên không đồng ý.

Nghĩ đến đây, cô ấy kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Cố Nguyệt Hoài, vỗ n.g.ự.c nói: "Có gì cần giúp đỡ, chị cứ nói với em."

Cố Nguyệt Hoài nghi ngờ nhìn cô ấy: "Em biết không?"

Khóe miệng Yến Thiếu Ly giật giật, hơi đỏ mặt, nhưng lại không bỏ được mặt mũi, chu môi nói: “Nhìn thấy chị vất vả quá nên em mới muốn giúp một tay, không biết tốt xấu."

Cố Nguyệt Hoài lắc đầu: "Không cần đâu, xong nhanh thôi, chờ làm xong cái này, chị dạy em làm."

Những thứ này đều là vật phẩm, Yến Thiếu Ly chưa làm bao giờ, giúp chỉ thêm vướng tay, có điều, học thêm vài thứ cũng tốt, cô cũng không giấu giếm cách làm với Yến Thiếu Ly, dù sao kiếp trước cô cũng học được từ Yến Thiếu Ngu.

Yến Thiếu Ly thở dài, có chút thất vọng nói: "Được rồi, vậy em ở bên cạnh xem vậy."

Ngồi xuống một cái là mấy tiếng.

Đến sập tối, Cố Đình Hoài mới cõng Cố Chí Phượng say khướt trở về, Cố Tích Hoài xách đồ theo sau, sắc mặt ba cha con đều rất khó coi, may là Cố Chí Phượng không phải là người say rồi giở trò này kia, sự im lặng có chút đáng sợ.

Yến Thiếu Ly là người rất có mắt nhìn, thấy thế, vội vàng rót nước nóng: “Chú Cố, chú uống một ngụm nước nóng đi.”

Cố Tích Hoài nhìn cô ấy, cô ấy ngượng ngùng cười một tiếng, hai người chưa tiếp xúc nhiều, không thân nhau lắm, nên có chút lúng túng.

"Có chuyện gì thế? Sao cha uống nhiều vậy?" Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, đổ một chậu nước nóng lau mặt cho Cố Chí Phượng.

Cố Chí Phượng nghe thấy giọng nói của cô, mí mắt giật giật, im lặng một lúc, ông ấy bắt đầu lặng lẽ lau nước mắt, trông rất thương tâm, đối một người luôn cứng rắn như Cố Chí Phượng mà nói là rất hiếm.

Ông ấy nuôi mấy đứa con lớn lên, chỉ cần lộ ra chút yếu đuối, cũng không nuôi họ được đến bây giờ, lúc này lại vô cùng đau buồn.

Lông mày Cố Nguyệt Hoài càng nhíu chặt, mím môi nói: "Hôm nay Lâm Cẩm Thư cũng đi?"

Lâm Cẩm Thư là "vợ cũ" của Cố Chí Phượng, hẳn không thích hợp để đến, nhưng do Nhiếp Bội Lan, Cố Thiên Phượng và Cố Ngân Phượng làm cầu nối, chắc là hôm nay Lâm Cẩm Thư cũng sẽ qua.

Dựa theo tính cách của Cố Chí Phượng, người có thể ảnh hưởng đến ông ấy, khiến tâm trạng ông ấy thay đổi lớn như vậy, trừ cô ra, chỉ có Lâm Cẩm Thư.

Nhớ tới lời lần trước Lâm Cẩm Thư nói, sắc mặt Cố Nguyệt Hoài sầm xuống.

Cô lạnh lùng nói: "Lâm Cẩm Thư lại nói muốn dẫn con đi, đúng không?"

Cố Đình Hoài nhìn cô, lại nhìn Cố Tích Hoài không nói gì: “Lúc anh đến cha chúng ta đã uống say, không nói gì, cũng không khóc, có gặp bà ta, nhưng khi đó tiệc rượu đã kết thúc, không biết bà ta đã nói gì."

Cố Tích Hoài chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lắc đầu nói: "Không biết cha còn nhớ nhung gì đến bà ta, người ta cũng sinh hai đứa con rồi, không liên quan gì đến chúng ta nữa, vẫn bị ảnh hưởng đến mức này."

Ngay sau đó, Cố Tích Hoài kể lại chuyện ngày hôm nay.

Anh ấy còn nghĩ hôm nay có nhiều người đến, nói không chừng sẽ bị gây khó, nhưng không ngờ hôm nay lại hòa hợp đến bất ngờ, thậm chí ngay cả Nhiếp Bội Lan vốn luôn xa cách cũng đi tới trò chuyện với bọn họ mấy câu.

Cả Lâm Cẩm Thư, cũng dẫn cả Cố Duệ Hoài đến một chuyến.

Có điều, bà ta không phải tới ôn chuyện cũ với Cố Chí Phượng, mà đi thẳng vào vấn đề, nói muốn Cố Nguyệt Hoài đi cùng bà ta, cô đã mười tám tuổi, không nên tiếp tục lãng phí thời gian ở nông thôn nữa, bà ta có thể cho Cố Nguyệt Hoài một tương lai tươi sáng.

Cố Tích Hoài nhún vai, cười lạnh nói: "Anh còn nói mặt trời mọc ở đằng tây, đám người này cũng nhận ra lương tâm, nhớ đến mấy người thân nghèo khó chúng ta, ha ha, không ngờ cuối cùng là nhớ đến em, đúng là chồn cáo chúc tết gà."

Vừa nói Cố Tích Hoài vừa kìm nén cơn giận

Anh ấy nhìn Cố Nguyệt Hoài, cắn răng, khó trách những người đó nhớ đến em gái của mình, trong mắt gia đình bọn họ, cô là cây cải trắng đã trưởng thành, xinh đẹp mặn mà, trong mắt mấy người đó, cô lại là người bán được giá cao.

Đúng là lòng dạ Tư Mã Chiêu, người người đều rõ, ý đồ xấu xa, còn phải nói vì tương lai của Cố Nguyệt Hoài.
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 339: Chương 339



Yến Thiếu Ly nghe được chuyện của nhà họ Cố, tai nóng lên, vội vàng bế Yến Thiếu Đường vào trong phòng.

Cố Tích Hoài nói: "Chắc chắn Lâm Cẩm Thư có ý xấu, giờ bà ta đang để mắt tới em, Nguyệt Hoài, em cẩn thận đấy."

"Em biết rồi." Cố Nguyệt Hoài gật đầu, quay đầu nhìn Cố Chí Phượng, mặc dù vẻ mặt ông ấy mơ màng, nhưng không ngủ, đang cúi đầu, chắp tay lẩm bẩm gì đó, lúc sau, lắc đầu cười cay đắng, hết cười rồi lại khóc.

Người đàn ông trung niên sụp đổ cũng chỉ trong nháy mắt, mới đầu chỉ nhỏ giọng khóc dấm dứt, rồi đột nhiên bật khóc như mưa.

Cố Nguyệt Hoài đứng ở bên cạnh giường đất, nhìn mái tóc lấm tấm tóc bạc của Cố Chí Phượng, trong lòng có hơi xót xa.

Cô biết cha mình không phải là một người tốt, cô cũng từng có lúc cảm thấy xấu hổ vì có một người cha như vậy.

Khi còn trẻ, ông ấy cờ bạc, thua hết tài sản trong nhà, chọc cho người cha đang sống sờ sờ tức chết, khiến mẹ già con thơ lâm vào cuộc sống bấp bênh, sau khi xã hội thay đổi, để kiếm tiền còn đến chợ đen lợi dụng sơ hở, thậm chí đến mức cực đoan.

Trong mắt người ngoài, ông ấy chỉ là một tên lưu manh vô công rồi nghề, sống cũng không có ý nghĩa gì.

Nhưng, ông ấy có thể đối không tốt với bất cứ ai, nhưng riêng cô thì hết lòng hết dạ, kiểu như toàn tâm toàn ý.

Cô muốn ăn lương thực tinh, ông ấy thà để mấy anh bữa đói bữa no, cũng cố gắng thỏa mãn cơn thèm của cô.

Cô muốn đi giày trắng, trong nhà thiếu tiền, nhưng ông ấy vẫn cầm mấy đồng còn sót lại đi mua giày cho cô.

Vì muốn gả cho Trần Nguyệt Thăng, cô cầm tiền và phiếu lương thực trong nhà đi lấy lòng người ta, cha biết, nhưng chưa bao giờ ông ấy chửi mắng cô, lần nào về nhà cũng hỏi trên người còn tiền tiêu vặt không.

Hơn nữa, lúc cãi nhau với anh hai, anh ba, bất chấp đúng sai thế nào, ông ấy cũng luôn đứng về phía cô.

Cuối cùng, thậm chí ông ấy còn c.h.ế.t vì cô.

Kiếp trước cô bất tài lại vô liêm sỉ, nhưng ông ấy không hề chán ghét cô, luôn yêu thương cô, kiếp này cũng vậy.

Một người như thế, dù ai cũng chỉ trích, xem thường ông ấy, cô cũng sẽ đối tốt với ông ấy.

Nghĩ vậy, Cố Nguyệt Hoài đưa tay vỗ vỗ bả vai Cố Chí Phượng, có chút buồn cười nói: "Cha, cha khóc cái gì? Cha còn chưa kịp hỏi con nghĩ thế nào, đã bị lời của Lâm Cẩm Thư ảnh hưởng?"

Nghe thấy giọng nói của cô, Cố Chí Phượng hơi dừng lại, ngước mắt nhìn cô.

Khuôn mặt ông ấy râu ria xồm xoàm, đầy nước mắt, nhìn có chút bẩn thỉu, khóe miệng Cố Tích Hoài giật giật nhìn qua một bên.

Thành thật mà nói, họ chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của Cố Chí Phượng, như con gái lớn lên kiệu hoa, không về nữa vậy.

Cố Chí Phượng bụm mặt, nói: "Nếu bé đi theo mẹ, con có thể học chơi piano, kéo violin, được giới thiệu đến nhật báo quần chúng ở thành phố làm việc, còn có thể gả cho một người có điều kiện tốt trong thành phố, những thứ đó...cha không thể cho con được."

"Bé, đi theo mẹ chắc chắn sẽ tốt hơn, nhưng, cha nuôi con đến lớn như vậy, cha không nỡ để con đi."

Cố Chí Phượng bật khóc, nước mắt nước mũi giàn giụa, vừa nói vừa khua tay múa chân.

Cố Đình Hoài và Cố Tích Hoài nhìn nhau, vẻ mặt có chút xúc động.

Họ không phải kẻ ngốc, từ nhỏ Cố Chí Phượng đã thiên vị Cố Nguyệt Hoài, cũng vì thế mà Cố Duệ Hoài luôn đối chọi với Cố Nguyệt Hoài, vì cô, Cố Chí Phượng đã hy sinh rất nhiều, đương nhiên ông ấy không nỡ giao cô cho Lâm Cẩm Thư.

Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, sau đó bình tĩnh nói: "Cha, cha còn khóc nữa, con đi thật đấy."

Nghe vậy, Cố Chí Phượng ngơ ngác nhìn cô, rồi ngừng khóc thật.

Cố Nguyệt Hoài dở khóc dở cười, nói: "Cha, con mặc kệ Lâm Cẩm Thư có thể cho con cái gì, đời này, con chỉ muốn sống cùng cha, anh cả và anh ba, ai cũng không thể chia cắt chúng ta, con sẽ cố gắng để cha và hai anh có một cuộc sống thật tốt."

Cô nhỏ bé, nhưng giọng nói lại rất có lực, rơi vào trong tai mấy người, có chút trịnh trọng.

Ánh mắt Cố Đình Hoài có chút ấm áp, vui vẻ nói: "Mấy người đàn ông bọn anh, còn phải dựa vào em nuôi?"

Cố Tích Hoài cười không nói gì, chỉ đưa tay xoa xoa đầu của cô.

Đây là lần đầu tiên từ khi còn nhỏ anh ấy thân thiết với Cố Nguyệt Hoài như vậy, anh ấy vốn cho là Cố Nguyệt Hoài chỉ là một tai họa trong nhà, nhưng bây giờ nhìn lại, anh ấy chợt nhận ra, có một em gái cũng không tệ lắm.

Cố Nguyệt Hoài mím môi, không nói cái gì, lẽ ra muốn nấu cơm cho mấy người ăn, nhưng nhìn dáng vẻ say khướt của Cố Chí Phượng, lắc đầu nói: "Để cha chúng ta đi ngủ trước đi, có gì để ngày mai chúng ta nói sau."

Vì trong nhà có thêm hai người nữa nên Yến Thiếu Ly và Yến Thiếu Đường chỉ có thể tới phòng Cố Nguyệt Hoài ngủ, ba người ngủ một gian.

Đợi ngày mai Yến Thiếu Ngu và Yến Thiếu Ương về, bọn họ cũng phải ngủ với ba người Cố Chí Phượng, may mà giường trong phòng lớn, có năm người đàn ông ngủ cũng không thành vấn đề gì.

Cố Chí Phượng say bí tỉ, nằm xuống cái là ngủ ngay.

Cố Nguyệt Hoài đóng cửa lại, nhìn về phía Cố Tích Hoài: "Anh ba, buổi tối anh muốn ăn gì?"

Cố Đình Hoài nói: "Không cần phải phiền phức, mỗi người một bát mì là được."

Về chuyện này, Cố Tích Hoài cũng không có ý kiến gì, mấy ngày nay ở bệnh viện ăn gì cũng nhạt, ăn quen món Cố Nguyệt Hoài làm rồi, ăn gì cũng vô vị, hai ngày thôi đã thấy sợ.

Mì rất dễ làm, Cố Đình Hoài nhào bột, Cố Nguyệt Hoài làm nước dùng, hai người phối hợp, chốc lát đã xong.

Yến Thiếu Ly ăn nhanh rồi cho Yến Thiếu Đường ăn, sau đó dỗ cô bé đi ngủ.

Ba anh em Cố Nguyệt Hoài bưng bát, chậm rãi ăn mì dưới ánh đèn dầu, thỉnh thoảng lại trò chuyện vài câu, xoay quanh đều là mấy chuyện gần đây trong đại đội, nhắc đến, toàn là chuyện lớn cả!

Cứu bò, sự kiện Lưu Nhị Nhĩ và Lý Siêu Anh, giấy khen xã viên ưu tú, sự kiện Trần Nguyệt Thăng...

Cố Tích Hoài ngồi một bên nghe sửng sốt không thôi, anh ấy không ngờ, mình chỉ rời đại đội mấy ngày, đã có nhiều chuyện xảy ra như vậy, chuyện nào cũng hỗn tạp, lan đến đại khác phải gây náo động mất.

Cố Tích Hoài "ăn dưa" xong, nghĩ đến quyết định để thanh niên trí thức đến sống trong nhà các xã viên vừa ra của đại đội, nói: "Nguyệt Hoài, lúc đó chúng ta vẫn phải nói với Thiếu Ngu một tiếng, nghe cậu ấy nói ngày mai Thiếu Ương xuất viện?"

Cố Nguyệt Hoài gật đầu: "Ngày mai em dự định mượn xe bò của đại đội lên bệnh viện huyện đón Thiếu Ương."

Cố Tích Hoài nghĩ một lúc, nói: "Được, ngày mai anh đi cùng em, còn có thể giúp này giúp kia."

Cố Đình Hoài cũng biết tầm quan trọng của Yến Thiếu Ngu đối với Cố Nguyệt Hoài, cũng không phản đối bọn họ sống ở nhà họ, nghĩ tới tình huống của Yến Thiếu Ương, anh ấy thuận miệng hỏi: "Cần anh đi cùng luôn không?"

"Anh cả, ngày mai đại đội nhất định sẽ phát lương thực, anh ở nhà đợi lấy lương thực đi, đỡ cho cha chúng ta ở nhà một mình, đi đứng không tiện, không đến chỗ chăn nuôi được." Cố Nguyệt Hoài nói.

Mọi việc trong đội gần như đã được giải quyết ổn thỏa, tết cũng sắp đến, nên chuyện quan trọng là phát lương thực càng sớm càng tốt.

Hơn nữa, phần lớn trong núi Đại Tập đều đổi đồ lấy đồ, nói không chừng có vài người sẽ đổi đồ ăn lấy một số nhu yếu phẩm.

Lúc này ở Đại Tập, lương thực chính là đồng tiền mạnh người người tranh giành.

Lương thực nhiều, có lẽ nhà họ Cố sẽ đổi được ít thịt bò và thịt dê.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back