Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 330: Chương 330



"Yên tâm."

Mặt mày Yến Thiếu Ngu chứa ý cười, giống như dính bụi bặm thế gian, anh có vẻ hơi tức giận, duỗi tay vỗ đầu cô. Khuôn mặt đẹp trai còn có vẻ dịu dàng, và cả biểu cảm tươi tắn hiếm thấy như vậy, thật sự khiến người khác tê dại.

Chỉ hai chữ ngắn ngủi mang theo sự trấn an và tràn đầy ý thức trách nhiệm.

Cố Nguyệt Hoài nghe vậy thấy buồn cười, cô nhìn vào ánh mắt của anh, hai má vẫn vô thức đỏ lên.

Yến Thiếu Ương nằm trên giường bệnh, mặt cũng đỏ đến mang tai, thật sự không phải thẹn thùng, mà là cảm thấy cậu ấy không nên ở trong này, trong chớp mắt, cậu ấy cứng đờ giống như phông cảnh trang trí, chỉ hận không có cái lỗ để mình chui xuống.

Thế nhưng cậu ấy vẫn thầm nghĩ trong lòng, xem ra anh cả thật sự rất thích chị Nguyệt Hoài.

Cố Nguyệt Hoài nghĩ đến chuyện đêm qua, cô nhân tiện nói: "Còn có một chuyện nữa, về Điền Tĩnh."

Cô không ở bệnh viện, nếu cảnh sát đến hỏi, chắc chắn sẽ tìm Yến Thiếu Ngu, như vậy có một số việc không thể gạt anh được. Cô nói chuyện tối qua ra, bao gồm cả chuyện Nhậm Thiên Tường có âm mưu tiếp cận Điền Tĩnh.

Cô nói: "Hôm qua anh cả em đã đưa Nhậm Thiên Tường đến đồn cảnh sát, nên có lẽ anh ta đã khai ra hết rồi."

Con ngươi đen láy của Yến Thiếu Ngu chợt lóe: "Điền Tĩnh mang thai?"

Cố Nguyệt Hoài lắc đầu: "Chỉ là thuận tiện nhắc đến Nhậm Thiên Tường mà thôi, có lẽ là không có, sau khi cô ta được đưa đến bệnh viện thì bác sĩ có kiểm tra cơ thể cho cô ta, cũng dùng thuốc, nếu mang thai thì không thể gạt được bác sĩ, cũng không thể gạt được Tống Kim An."

Đương nhiên không ai biết Nhậm Thiên Tường ngủ với Điền Tĩnh lúc nào, sau này có thể mang thai hay không cũng không biết.

Cô nhớ thể chất của Điền Tĩnh thuộc loại dễ mang thai, mới vừa kết hôn với Tống Kim An mà cô ta liên tiếp sinh con, cho nên dù mang thai con của Nhậm Thiên Tường cũng không quá ngạc nhiên. Thế nhưng tốt nhất cô ta không nên mang thai, nếu không cô ta sẽ không phải ngồi tù vì tội có ý định g.i.ế.c người.

Yến Thiếu Ngu gật đầu: "Anh biết rồi."

Anh vừa dứt lời, tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên.

Cố Nguyệt Hoài nhướng đuôi lông mày, cô nghi hoặc nói: "Là bác sĩ đến kiểm tra phòng? Bây giờ là lúc ăn cơm trưa sao?"

Yến Thiếu Ngu híp mắt lại, hơi thở xung quanh lạnh xuống, anh đi đến cửa, nắm tay vặn cửa mở cửa ra, ngay sau đó giọng nói mệt moỉ của Tống Kim An vang lên: "Thiếu Ngu, biên tập Cố có ở đây không?"

Yến Thiếu Ngu lạnh lùng nói: "Tôi đã nói rồi, anh tìm cô ấy vì chuyện của Điền Tĩnh thì cũng vô dụng."

Tống Kim An nhíu mày: "Thiếu Ngu, Điền Tĩnh là người bị hại, chuyện này vốn... Bỏ đi, trong lòng chúng ta rõ ràng, đến cả ân oán của hai cô ấy, nhưng dù sao cũng nên để Điền Tĩnh nghỉ ngơi khỏe lại? Sao cô ấy lại bị đưa đến đồn cảnh sát?"

Giọng anh ta có hơi bực bội, dơ tay cào tóc của mình, con ngươi tràn đầy mệt mỏi.

Đêm qua cảnh sát đã đến bệnh viện, nói muốn đưa Điền Tĩnh về đồn cảnh sát lập án điều tra, bây giờ Điền Tĩnh vẫn còn đang bị bệnh, không nói không rời được khỏi bệnh viện, mà cô ta còn rất dính anh ta, đến anh ta cũng không biết nên làm gì mới tốt.

Tống Kim An biết nội tình, anh ta hiểu Điền Tĩnh cũng là người bị hại trong chuyện này, mặc dù quả thật cô ta đã làm ra hành động quá khích trên vách núi, làm hại Cố Nguyệt Hoài rơi xuống núi, nhưng sau đó cô ta cũng bị đ.â.m một dao, bây giờ cũng mất trí nhớ.

Có thù tất báo, Cố Nguyệt Hoài nhân lúc Điền Tĩnh mất trí nhớ mà báo oán, đây là hành vi lợi dụng khi người ta gặp khó khăn.

Ý kiến của anh ta là cứ để Điền Tĩnh nghỉ ngơi thêm vài ngày, đến khi cô ta ổn định lại thì đến đồn cảnh sát, khi đó anh ta chắc chắn sẽ không ngăn cả, dù sao mạng của cô ta cũng là anh ta cố hết sức cứu về, anh ta không thể mặc kệ như vậy đúng chứ?

Đúng, anh ta cảm thấy Điền Tĩnh rất phiền, thậm chí còn vì cô ta mà có mâu thuẫn với Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu, nhưng anh ta thật sự không đành lòng làm tổn thương một người, nhất là khi biết rõ tình huống, lương tâm không cho phép anh ta khoanh tay đứng nhìn.

Sáng sớm Tống Kim An đã đến đây hỏi, Cố Nguyệt Hoài không tới, bây giờ Điền Tĩnh đang ngủ, anh ta mới tranh thủ thời gian lại chạy đến đây một chuyến.

Cảnh sát xác định tình hình của Điền Tĩnh không ổn định, nên mới không cưỡng ép đưa người đi, thế nhưng nếu không chốt chuyện này, bọn họ vẫn có thể quay trở lại. Tống Kim An nghĩ đến mỗi lần Điền Tĩnh nhìn thấy cảnh sát đều sợ hãi la to, anh ta cảm thấy đau đầu.

Vẻ mặt Cố Nguyệt Hoài lạnh xuống, cô đi đến bên cạnh Yến Thiếu Ngu, cô không thèm liếc Tống Kim An một cái, nói: "Hôm nay em trở về sớm, anh và Thiếu Ương muốn ăn gì, em đi mua, mua xong sẽ về nhà.

Tống Kim An sững sờ khi nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài, anh ta đã nghĩ sẵn lý do thoái thác nhưng lại không nói được ra miệng.

Yến Thiếu Ngu cũng không nhìn Tống Kim An, anh nói với Cố Nguyệt Hoài: "Em mua tùy tiện, đi sớm về sớm."

"Vâng." Cố Nguyệt Hoài gật đầu, cô trực tiếp bỏ qua Tống Kim An, đi xuống tầng.

Tống Kim An cắn răng, anh ta muốn đuổi theo, nhưng lại bị Yến Thiếu Ngu cản lại, anh thản nhiên nói: "Xem ra anh vẫn chưa biết tính cách của cô ấy, chuyện Điền Tĩnh đã không còn bàn bạc gì nữa, cảnh sát không nói với anh sao? Mặc dù cô ta không ngồi tù vì tội g.i.ế.c người, nhưng cũng phải chịu trách nhiệm vì hành động sai trái của mình. Hình như cô ta có thai, hay là anh bảo bác sĩ phụ khoa kiểm tra lại cho cô ta."

Tống Kim An nghe vậy thì trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt khiếp sợ.

Điền Tĩnh mang thai?

Tin tức này như là sấm sét, khiến một lúc lâu sau anh ta vẫn không nói nên lời.

Một lát sau, Tống Kim An hoàn hồn, vẻ mặt cứng đờ, anh ta lắc đầu: "Điều đó không có khả năng, n.g.ự.c cô ấy bị thương, bác sĩ tiêm thuốc tê cho cô ấy, làm phẫu thuật, nếu thật sự mang thai, có lẽ đứa nhỏ cũng không được an toàn."

Yến Thiếu Ngu nhướng mày, anh từ chối cho ý kiến: "Ừ, không mang thai là cô ta may mắn, dù sao gian phu của cô ta vẫn đang chờ đoàn tụ với cô ta ở đồn cảnh sát, nếu có đứa nhỏ, khó tránh khỏi sẽ chịu khổ."

Tống Kim An không nói gì nữa, tối qua cảnh sát đến cũng không nhắc đến chuyện gian phu gì đó.

Yến Thiếu Ngu nhìn dáng vẻ Tống Kim An không nói nên lời, anh khẽ mím môi nói: "Trở về đi, không cần qua lại với Điền Tĩnh, anh cho rằng sau khi cô ta khôi phục trí nhớ, sẽ nói như thế nào chuyện anh như hình với bóng chăm sóc cô ta ở bệnh viện?"

Tống Kim An là người tốt, thậm chí còn tốt thái quá, anh ta là người không suy nghĩ nhiều, ở trong mắt anh ta, thế giới rất thuần khiết, cũng bởi vì quá đơn thuần nên dễ bị người khác tính kế.

Dù sao bọn họ cũng lớn lên từ nhỏ với nhau, anh cũng không hy vọng sau này Tống Kim An bị Điền Tĩnh dính trên người hút máu.

Tống Kim An chấn động, anh ta ngước mắt nhìn Yến Thiếu Ngu, đang định nói gì thì thấy anh đã xoay người trở về phòng bệnh.

Cửa phòng bệnh đóng lại, cũng ngăn cản lời anh ta muốn nói.

Tống Kim An cười tự giễu, anh ta hít sâu một hơi, cũng không có ý định tìm kiếm cơ hội từ chỗ Cố Nguyệt Hoài.

Anh ta trở về phòng bệnh của Điền Tĩnh, còn chưa có đi vào đã nghe thấy tiếng khóc lóc kể lể của Điền Tĩnh: "Kim An? Kim An anh ở đâu? Tôi rất sợ hãi, anh mau trở lại đi, tôi rất sợ."

Mi tâm của Tống Kim An nhíu thành chữ xuyên, anh ta cố nén sự không thoải mái trong lòng, đẩy cửa đi vào.

Điền Tĩnh vốn đang ôm đầu gối ngồi trên giường bệnh, cô ta nghe thấy tiếng mở cửa thì mắt sáng lên, khi thấy rõ là Tống Kim An thì cô ta nhảy xuống khỏi giường như một chú thỏ nhỏ, hóa thành một cơn gió nhào vào lòng Tống Kim An.
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 331: Chương 331



Tống Kim An bị Điền Tĩnh ôm chầm lấy nên lùi về sau nửa bước, anh ta miễn cưỡng đứng vững, giang hai tay ra không chạm vào cô ta.

Anh ta nhíu mày nói: "Đồng chí Điền, cô... Cô có thể buông tay ra không?"

Điền Tĩnh nghe vậy thì cứng đờ, cô ta chợt lùi về sau.

Khuôn mặt vốn gầy gò của cô ta đã có chút thịt, hai má cũng có vẻ xinh đẹp hơn rất nhiều, mặt cô ta đỏ ửng, còn thuận tay vén lọn tóc ra sau tai, có hơi xấu hổ nhìn Tống Kim An.

Tống Kim An thấy biểu cảm e lệ của cô ta, vẻ mặt anh ta cứng nhắc.

Anh ta lùi về sau nửa bước, giữ khoảng cách an toàn với Điền Tĩnh, Điền Tĩnh thấy anh ta như vậy thì trong lòng lộp bộp.

Tống Kim An im lặng một lát, anh ta sắp xếp ngôn ngữ trong đầu, muốn nói rõ ràng với Điền Tĩnh, dù sao hai bọn họ không thân chẳng quen, anh ta chăm sóc lâu như vậy đã vô cùng trách nhiệm, bây giờ dính đến chuyện phải vào đồn công an, anh ta thật sự không nên tiếp tục nhúng tay.

Mẹ anh ta cũng đang công tác ở cơ quan công an, anh ta cũng không muốn gây thêm phiền toán cho các cảnh sát.

Sau nghĩ suy nghĩ một lúc lâu, Tống Kim An đang định mở miệng, anh ta nhìn thấy ánh mắt Điền Tĩnh ẩm ướt, cô ta nhìn anh ta với vẻ mặt đau đớn.

Tống Kim An vốn đã quyết tâm cứng rắn, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ đó của cô ta, anh ta vẫn không nhịn được hỏi: "Cô bị sao vậy?"

"Đau quá." Sắc mặt Điền Tĩnh trắng bệch, cô ta ôm ngực, cơ thể cũng lung lay, dựa vào lồng n.g.ự.c Tống Kim An.

Cả người Tống Kim An cứng đờ, anh ta không duỗi tay đỡ Điền Tĩnh, chỉ nhíu mày nói: "Cô lên giường nằm trước đi, tôi đi gọi bác sĩ."

Điền Tĩnh cũng không cử động, ngược lại ôm lấy eo Tống Kim An, đôi mắt phiếm hồng, cô ta ngẩng đầu: "Kim An, không phải anh muốn chăm sóc tôi sao? Bây giờ tôi cũng chỉ có một mình anh, đừng rời đi được không? Tôi hứa sẽ nghe lời, thật đó."

Khi có một cô gái xinh đẹp tội nghiệp nhìn bạn, dùng giọng điệu hèn mọn cầu xin bạn, bạn sẽ thế nào?

Không biết người bên ngoài làm thế nào, nhưng Tống Kim An cũng mềm lòng.

Từ trước tới nay Tống Kim An không phải là người lòng dạ sắt đá, anh ta cũng nguyện ý giúp đỡ bất cứ ai, chính xác, bây giờ Điền Tĩnh không cha không mẹ, ngay cả xã viên cũng không muốn giúp đỡ, nếu anh ta thật sự phủi tay mặc kệ, thì thậm chí cô ta còn không trả được tiền viện phí.

Tống Kim An đang đấu tranh tâm lý, Điền Tĩnh vẫn vùi đầu vào n.g.ự.c anh ta.

Ở góc độ Tống Kim An không nhìn thấy, cô ta vốn đang khóc sướt mướt, biểu cảm nhạt dần, cô ta khẽ nhắm hai mắt, yên tâm thoải mái chiếm lấy cái ôm của Tống Kim An, hai người ôm lấy nhau, giống như một đôi trai gái đã xác định quan hệ vậy.

Một lát sau, Tống Kim An nhắm mắt lại, anh ta vẫn quyết định đẩy Điền Tĩnh ra.

Anh ta bình tĩnh nói: "Đồng chí Điền, mặc dù cô mất trí nhớ, hoàn cảnh cũng vô cùng đáng thương, nhưng rất xin lỗi, tôi chỉ giúp được cô có hạn, sau này cô cần dựa vào chính bản thân. Tôi sẽ nói giúp với bên cảnh sát giúp cô, chờ cơ thể cô khỏe lại, thì tự mình đi tự thú, những chuyện khác tôi không giúp được cô, cô hãy bảo trọng."

Nói xong, Tống Kim An xoay người mở cửa rời khỏi phòng bệnh.

Vẻ mặt Điền Tĩnh không dám tin nhìn cửa phòng đóng chặt, trong phòng bệnh im ắng, khiến lòng cô ta lạnh toát.

Lồng n.g.ự.c cô ta không ngừng phập phồng, hận không thể lao ra túm lấy áo Tống Kim An, lớn tiếng chất vấn anh ta tại sao không cần mình, nhưng cô ta biết không được, một khi cô ta làm vậy, Tống Kim An càng không muốn để ý đến cô ta.

"Bình tĩnh." Điền Tĩnh thì thào, cô ta ngồi xuống giường bệnh, vùi đầu vào đầu gối suy nghĩ biện pháp.

Một lúc lâu sau, cô ta ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng, không hề giống dáng vẻ điên rồ khi vừa mới tỉnh.

Tống Kim An nghĩ như vậy, chắc chắn là bởi vì đã có người nói gì đó với anh ta.

Ánh mắt Điền Tĩnh độc ác, nghĩ đến bản thân phải chịu nhục, lại vẫn không có tác dụng, hai tay đặt ở đầu gối vô thức nắm chặt lại, chẳng lẽ nữ phụ thì không có con đường sống? Cô ta mãi mãi không thể tìm được con đường sống từ tay nữ chính?

A, nữ chính sống lại, quả thật rất khó đối phó.

Đúng, ngay từ đầu Điền Tĩnh không mất trí nhớ, khi được đưa đến bệnh viện, quả thật cô ta đã gần chết, thậm chí còn gặp được Điền Tĩnh kia ở chỗ sâu nhất trong trí nhớ, người phụ nữ kia khúm núm, trong đầu chỉ có làm việc và người nhà.

Một giây đó, cô ta nhớ nghĩ tới một biện pháp rút củi dưới đáy nối, vậy nên đã giả vờ mất trí nhớ.

Cô ta vẫn luôn nghĩ cách lợi dụng một d.a.o này của Cố Nguyệt Hoài như thế nào, đưa cô vào vòng lao lý, để cho cô vĩnh viễn không thể cản đường cô ta, nhưng Điền Tĩnh cẩn thận nghĩ lại, cho dù bản thân làm gì cũng đều vô ích.

Điền Tĩnh không có chứng cứ, thậm chí ngay cả Tống Kim An cũng không đứng về phía cô ta, nếu không sau khi trở về anh ta đã không tìm cảnh sát để nói rõ tình huống, anh ta làm vậy là để bảo vệ Cố Nguyệt Hoài!

Hơn nữa cô ta cắt dây thừng trên vách núi, coi như là để lại phiền phức.

Khi ở trong núi, Cố Nguyệt Hoài lặp đi lặp lại khuyết điểm, cũng khiến cô ta hoàn toàn mất đi hình tượng trong lòng Tống Kim An, nếu cô ta không dùng chút thủ đoạn, thì anh ta sẽ không có ấn tượng tốt với cô ta.

Cô ta đã tiến thoái lưỡng nan, thậm chí còn nghĩ không bằng cứ c.h.ế.t như vậy đi, cũng để tránh bị Cố Nguyệt Hoài tiếp tục tra tấn.

Cố Nguyệt Hoài đã không phải Cố Nguyệt Hoài ngu xuẩn trước kia, cô giống như mang theo thù hận sống lại.

Cô ta không rõ, rốt cuộc đời trước Cố Nguyệt Hoài đã trải qua chuyện gì, mới có thể hận 'Điền Tĩnh" như vậy, mà trong trí nhớ của cô ta đời trước Cố Nguyệt Hoài có xuyên qua không?

Điền Tĩnh đoán, khi đó có lẽ cô ta đã xuyên qua, thậm chí hoàn thành nghịch tập, mới có thể cướp đoạt mọi thứ của Cố Nguyệt Hoài.

Nói cách khác, theo như nội dung tiểu thuyết, Cố Nguyệt Hoài không có oán niệm mới đúng, tại sao lại có thể sống lại?

Điền Tĩnh tự cho là xuyên sách, không ngờ vậy mà lại là một cuộc chơi, đây được coi là gì? Nữ chính sống lại tìm nữ phụ xuyên qua báo thù, nữ chính lại bước l*n đ*nh, trở thành nữ chính thông minh và có vạn người mê trong nội dung tiểu thuyết ban đầu.

Để cho cô ta cam tâm tình nguyện làm bàn đạp sao?

Không! Cô ta xuyên qua theo góc nhìn của thượng đế, sao có thể cam tâm tình nguyện trở thành bàn đạp cho nữ chính?

Cố Nguyệt Hoài muốn báo thù, cô ta sẽ không để cô được như ý nguyện, nếu đời trước cô ta có thể nghịch tập thành công, đời này vẫn có thể như cũ, cô ta đã nhìn thấu hết thảy, cô ta sẽ đi từng bước, đi từng bước trong một ván cờ!

Cô ta không thể chết, cho dù sống như con ch.ó cũng được, còn sống mới còn cơ hội.

Thế nhưng, trước hết phải giải quyết tình huống khốn đốn trước mặt, nếu không mọi thứ đều là tốn công.

Cô ta đã sớm nghĩ đến Cố Nguyệt Hoài sẽ không dễ dàng buông tha cho bản thân, sau khi trở về nhất định sẽ trả đũa, quả nhiên.

Điền Tĩnh nghĩ cô ta "mất trí nhớ", đã khôi phục trở thành Điền Tĩnh trước đó, Cố Nguyệt Hoài có thể nhớ tình cảm của hai người, nể tình cho cô ta một con đường sống, đáng tiếc, Cố Nguyệt Hoài hoàn toàn không có ý buông tha cho cô ta.

Khi người của đồn cảnh sát tìm đến cửa, cô ta đã muốn đứng lên nói Cố Nguyệt Hoài mới là người g.i.ế.c người!

Nhưng đáng tiếc Điền Tĩnh không thể, Tống Kim An đã động lòng với Cố Nguyệt Hoài, mặc dù anh ta lương thiện, nhưng ở trong mắt anh ta, cô ta cũng từng là người dùng thủ đoạn để hại Cố Nguyệt Hoài trên vách núi, như vậy anh ta cũng lựa chọn không giúp đỡ.

Cô ta không có chứng cứ, không có người làm chứng, một mình chiến đấu hăng hái, rất khó có được kết quả.
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 332: Chương 332



Cố Nguyệt Hoài không có lý do gì g.i.ế.c để g.i.ế.c cô ta, cho dù có bằng chứng, xã viên của đại đội sản xuất Đại Lao Tử cũng không giúp cô ta, ở trong mắt bọn họ, cô ta chỉ là một tên trộm cắp, xấu xa, thậm chí còn là người ti tiện phải đến trại cải tạo lao động.

Điền Tĩnh không thể nói ra Cố Nguyệt Hoài là người sống lại, lời này nói ra sẽ bị coi là bịa đặt, là mê tín phong kiến, rất có thể bị đại đội, công xã bắt lại vì nghĩ bị thần kinh, cô ta không có lựa chọn nào khác.

Ở trong cuộc chiến tranh không có thuốc s.ú.n.g này, cô ta thua ngay từ ban đầu.

Thật sự rất buồn cười, rõ ràng ban đầu cô ta mới là người dịu dàng động lòng người trong mắt mọi người, là một miếng bánh ngọt, hào phóng khéo léo, thậm chí đến cả bạch nguyệt quang của Cố Nguyệt Hoài là Trần Nguyệt Thăng cũng coi trọng cô ta, nhưng mọi thứ đều thay đổi.

Điền Tĩnh thật sự rất tò mò, rốt cuộc Cố Nguyệt Hoài chiếm được bàn tay vàng gì, tại sao cô lại giấu kỹ như vậy, không để lộ ra ngoài?

Đương nhiên chuyện bàn tay vàng không phải là chuyện cô ta quan tâm nhất.

Thôi, thời gian còn nhiều, chỉ cần còn sống, luôn luôn có cơ hội lấy được hết thảy.

Trước mắt cô ta đã lựa chọn mất trí nhớ, vậy phải giả vờ để Tống Kim An nguyện ý giúp đỡ cô ta, như vậy cô ta sẽ không bị bắt lại, có thể yên lặng thoát ra khỏi hoàn cảnh khốn đốn này!

Tống Kim An muốn thoát khỏi cô ta, đáng tiếc, đời này cũng không thể.

Anh ta là hy vọng duy nhất của Điền Tĩnh, là cọng rơm cứu mạng duy nhất cô ta có thể túm lấy, cho dù phải dùng mọi thủ đoạn, cô ta sẽ không để Tống Kim An rời đi, anh ta phải bảo vệ cô ta!

Đáy mắt Điền Tĩnh lạnh lùng như bão táp, cô ta im lặng nằm trên giường, chậm rãi nhắm mắt lại.

*

Sau khi Cố Nguyệt Hoài mua cơm về, cô cũng không ở lại lâu, nói một tiếng với Yến Thiếu Ngu rồi chuẩn bị rời khỏi bệnh viện.

Cô mới ra khỏi phòng bệnh, chợt nghe thấy tiếng phụ nữ thét chói tai từ phòng bên cạnh truyền đến.

Cố Nguyệt Hoài nhướng mày, cô nghiêng đầu nhìn Yến Thiếu Ngu, hai người đi đến trước phòng bệnh bên cạnh, nắm tay nắm cửa, thì phát hiện cửa đã bị khóa trái ở bên trong. Thế nhưng nghe thấy tiếng vặn cửa nên bên trong không phát ra tiếng động nữa.

Không lâu sau, một y tá mở cửa xông ra ngoài với cổ áo hơi mở, mắt cô ấy rưng rưng, cảm kích nhìn Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu, cô ấy không nói thêm gì nữa, vội vàng chạy mất.

Tuy chỉ là nhìn thoáng qua, nhưng Cố Nguyệt Hoài vẫn nhìn thấy được nhan sắc xinh đẹp của nữ y tá.

Cô ấy mặc đồ y tá trắng tinh, đầu đội mũ trắng, mái tóc dài nhẹ nhàng bay lên, làn da trắng nõn, con ngươi chứa nước mắt, quả thật là người đẹp hiếm có.

Hơn nữa cô ấy có được công việc y tá, đủ chứng minh bản thân cô ấy vô cùng xuất sắc.

Thì ra, đời trước chính là cô ấy thắt cổ tự sát, vì một tên khốn Hoàng Thịnh mà như vậy, thật là đáng tiếc.

Y tá vừa đi không lâu, Hoàng Thịnh xụ mặt đi ra phòng bệnh, vẻ mặt anh ta hồng hào, xem như hai ngày nay anh ta tĩnh dưỡng ở bệnh viện rất tốt, hoàn toàn không còn biểu cảm dỡ dợn bởi vì đau bụng ngày hôm đó.

Hoàng Thịnh vừa thấy Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu đến, vẻ mặt anh ta càng kém hơn.

Trong khoảng thời gian Hoàng Thịnh nằm viện, anh ta cũng nghe ở phòng bệnh bên cạnh có Yến Thiếu Ngu và Yến Thiếu Ương, hai người bọn họ nói móc hai anh em nhà họ không ít. Nếu không phải từ nhỏ bị Yến Thiếu Ngu dạy dỗ tạo ra bóng ma, anh ta đã sớm qua đó tìm niềm vui.

Nhưng hôm nay ngược lại, anh ta còn chưa tìm Yến Thiếu Ngu gây phiền toái, hai người này lại dám xen vào việc của anh.

Hoàng Thịnh chậm rãi đóng cúc áo, giọng điệu rất không tốt: "Sao thế? Đứng ở cửa làm thần giữ cửa cho ông đây sao?"

"Ông đây? Qủa thật là xuống nông thôn cho cậu dũng cảm, dám xưng ông đây?" Yến Thiếu Ngu khẽ nhếch môi mỏng, giọng điệu lạnh lùng, anh đánh giá Hoàng Thịnh từ trên xuống dưới, mang theo sự châm biếm, giống như là đang nhìn thái giám mà lại mặc hoàng bào.

Hoàng Thịnh tức đến đỏ mặt tía tai: "Anh! Liên quan cái rắm gì đến anh? Yến Thiếu Ngu, anh còn tưởng mình là anh ba của đại viện sao?"

Quanh người Yến Thiếu Ngu là hơi thở lạnh lẽ, anh nắm tay, trầm thấp nói: "Tôi không phải anh ba của đại viện cũng không quan trọng, quan trọng là lúc nhỏ tôi có đánh cậu bầm dập mặt mũi, bây giờ vẫn có thể, cậu muốn thử không?"

Hoàng Thịnh nhìn ánh mắt anh lạnh như băng, giọng nói mang theo sát khí, khóe miệng anh ta kéo căng, tay chuẩn bị đóng cửa.

Anh ta biết Yến Thiếu Ngu, đôi khi người này bị điên, không ai có thể trị được, nhưng từ khi nhà họ Yến sụp đổ, không ít người chế giễu anh, anh cũng mất nhuệ khí, không tranh cãi gì với bọn họ, bây giờ bị làm sao vậy? Lại tốt rồi?

Hoàng Thịnh nhíu mày đánh giá Yến Thiếu Ngu, anh ta chỉ cảm thấy Yến Thiếu Ngu trước mặt giống người cao cao tại thượng trước đó, anh ba của đại viện kiêu ngạo không kiềm chế được, có lẽ là bản tính trời ban, đối mặt với một Yến Thiếu Ngu như vậy, anh ta thật sự không có tư tưởng muốn tranh đấu.

Khi Hoàng Thịnh chuẩn bị đóng cửa, Cố Nguyệt Hoài lại chặn cửa phòng bệnh lại.

Mặt Hoàng Thịnh tối sầm, anh ta lạnh lùng nói: "Cô làm gì đó, buông tay!"

Cố Nguyệt Hoài cũng không phải Yến Thiếu Ngu, anh ta cũng không sợ cô, dù sao cô cũng chỉ là một người phụ nữ nông thôn có nhan sắc, nếu không có Yến Thiếu Ngu ở phía sau nhìn như hổ rình mồi, có tin anh ta có thể dùng một đ.ấ.m khiến khuôn mặt xinh đẹp kia nở hoa không?

"Anh không sợ ngồi tù sao? Chuyên tìm cớ gây sự, vũ nhục con gái, tính tình xấu xa, đến cả y tá của bác sĩ mà anh cũng dám ra tay, anh là xuống nông thôn, chứ không phải đến nơi thấp hèn, không làm được người tốt thì thôi, cũng đừng làm súc sinh."

"À không, nói anh là súc sinh thì thật sự sỉ nhục súc sinh."

Cố Nguyệt Hoài chán ghét nhìn Hoàng Thịnh, trước kia miệng anh ta ba hoa thì thôi, lúc này, xem như cô hoàn toàn không cho anh ta mặt mũi, người như vậy, tại sao trước khi dưa chuột thối nảy mầm không vò nát chúng đi?

Hoàng Thịnh bị nói vậy thì sắc mặt lúc xanh lúc trắng, anh ta siết chặt tay.

Yến Thiếu Ngu ngạc nhiên nhìn Cố Nguyệt Hoài, trong lòng âm thầm tán thưởng, cô nói rất đúng.

Hoàng Thịnh cắn chặt răng, cuối cùng vẫn kiêng dè Yến Thiếu Ngu, anh ta không phải đối thủ của anh, anh ta lạnh lùng nói: "Tôi không hiểu cô đang nói gì, y tá kia tự muốn xoa bụng cho tôi, vô tình chạm vào nhau, cái này cô cũng muốn quản?"

Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài lạnh xuống, cô lạnh nhạt nói: "Côn đồ khốn nạn, huyện Thanh An không phải nơi cho anh đùa nghịch, nhớ cho kỹ."

Lúc này cô không có chứng cứ, nhưng cảnh cáo miệng cũng cần thiết, cô đã quyết định sẽ rắc mầm mống cho Hoàng Thịnh, nếu thật sự nhìn không vừa mắt, vậy dứt khoát bóp nát anh ta, để tránh anh ta gây tai họa cho người khác.

Nói xong, Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu rời đi.

Hoàng Thịnh thầm mắng một tiếng, trong lòng anh ta nhớ rõ Cố Nguyệt Hoài.

Bên kia, Yến Thiếu Ngu đưa Cố Nguyệt Hoài xuống tầng: "Em đi về chậm thôi, ngày mai anh đưa Thiếu Ương trở về."

Cố Nguyệt Hoài gật đầu, cô nhận lấy vải dệt và xương sườn, đậu hũ mình đã mua trong tay anh, cô khẽ cười nói: "Em biết rồi, ngày mai em ở nhà làm một bàn đồ ăn ngon chờ hai người về, anh mau quay lại đi, Thiếu Ương còn đang chờ đó."

"Anh nhìn em đi ra ngoài." Yến Thiếu Ngu mím môi nói.

Cố Nguyệt Hoài gật đầu, khi cô chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên kề sát vào Yến Thiếu Ngu, cô nói nhỏ với anh một câu: "Từ trước đến nay em chưa từng thấy anh kiêu căng như vậy, ban đầu dáng vẻ lạnh lùng không để ý đến ai là giả vờ đúng không?"

Yến Thiếu Ngu giật mình, anh còn chưa nói, Cố Nguyệt Hoài lại cười nói: "Tiếp tục phát huy, em rất thích anh giải tỏa bản thân, giống như kẻ ác khiến người ta rất có cảm giác an toàn."

Nói xong, cô cười tủm tỉm vẫy tay áo, bước nhanh ra khỏi bệnh viện.
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 333: Chương 333



Yến Thiếu Ngu nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Cố Nguyệt Hoài, bên trong đôi mắt hẹp dài đột nhiên hiện lên ý cười.

Anh nhẹ nhàng lắc đầu rồi quay người lên tầng.

Cố Nguyệt Hoài ôm đồ ra cửa, chuẩn bị ngăn một chiếc xe bò để đi nhờ xe một chuyến, nếu không ôm những vật này trở về quá mệt mỏi, thời gian không đợi người, bây giờ cô còn rất nhiều việc cần phải làm.

Ngày mai Yến Thiếu Ương xuất viện, ngày kia hoặc là ba ngày sau Yến Thiếu Ngu cũng sẽ rời đi.

"Khoan đã! Đồng chí, cô chờ một chút!"

Một giọng nữ hơi vội vàng vang lên từ phía sau cô, Cố Nguyệt Hoài hơi dừng lại, rồi quay đầu nhìn về phía người đang đi tới.

Một thân y tá mặc đồng phục trắng noãn, gương mặt trắng nõn sạch sẽ, cô là nữ y tá vừa thoát khỏi vòng vây của ma quỷ, trên tay cầm một chiếc túi giấy màu nâu vội vã đuổi theo, lúc đến gần còn thở hổn hển từng hơi.

Sắc mặt Cố Nguyệt Hoài bình tĩnh nhìn cô: "Có chuyện gì sao?"

Cô đồng ý giúp đỡ không phải bởi vì cô là người tốt nên mềm lòng, mà có bốn nguyên nhân.

Một là cô không quen nhìn hành vi ph*ng đ*ng ương ngạnh bá đạo của Hoàng Thịnh, hai là bởi vì lần này anh ta nằm viện là do cô.

Nguyên nhân thứ ba có hơi phức tạp, có lẽ do trùng sinh một lần, nên cô nóng lòng thay đổi những chuyện từng xảy ra ở đời trước, sửa đổi số mệnh sẽ khiến cho cô an tâm, để cô cảm thấy mọi chuyện đều có thể thay đổi, như thế là đủ.

Mà nguyên nhân thứ tư thì là bởi vì cô bắt đầu tin rằng "Trời xanh có mắt", "Thiện ác cuối cùng cũng có báo". Đời trước, nữ y tá trước mắt cô c.h.ế.t vì tự sát, mà cô nhúng tay vào cũng có thể thay đổi vận mệnh cố định của cô ấy.

Cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp, cô có thể trùng sinh trở về báo thù, là đã được ông trời phúc báo.

Thực chất bên trong cô không phải là người tốt, thậm chí bởi vì những gì bản thân gặp phải mà thống hận thế gian, nhưng bởi vì phần phúc báo này, cô đồng ý làm người tốt, từ đó góp nhặt càng nhiều phúc duyên để bảo vệ những người thân yêu của mình.

Đôi môi của cô y tá hơi run rẩy, hơi chần chờ đưa túi giấy màu nâu trong tay ra.

Cố Nguyệt Hoài nhíu mày lại, cô không nhận, chỉ thản nhiên nói: "Không cần đâu, sau này bảo vệ mình thật tốt, đồ mà người khác đưa thì đừng uống, gặp phải nguy hiểm thì phải kêu lớn lên, tốt nhất là khi tan tầm về nhà c*̃ng phải đi cùng người khác."

Dù sao cô cũng thể để mắt đến Hoàng Thịnh từng giây từng phút, cho nên tất cả còn phải dựa vào chính bản thân cô ấy.

Cố Nguyệt Hoài căn dặn xong thì chuẩn bị đi, nhưng lại bị y tá kéo tay lại.

Cô ấy cắn môi, cố chấp túi giấy màu nâu vào trong n.g.ự.c cô: "Cám ơn cô, tôi là Bạch Mân."

Cô ấy vội vàng giới thiệu mình, sau đó không đợi Cố Nguyệt Hoài nói gì đã xoay người chạy về bệnh viện.

Cố Nguyệt Hoài nhìn túi giấy màu nâu trong tay, chớp chớp mắt, lắc đầu rồi vẫy một chiếc xe bò lại.

Sau một phen trò chuyện, hoá ra là chủ nhiệm của đại đội Phàn Căn ngay cạnh đại đội sản xuất Đạo Lao Tử, thấy một cô gái nhỏ như Nguyệt Hoài lại mang theo nhiều đồ như vậy nên cũng không lấy tiền, nói là dù sao c*̃ng thuận đường.

Bánh xe lăn khỏi huyện Thanh An.

Cố Nguyệt Hoài ngồi trên xe bò, nhìn con đường vẫn còn hơi lầy lội thì than nhẹ một tiếng. Sau đó cô mở túi giấy nâu ra, bên trong là bánh ngọt thơm nức mũi, bánh tròn rắc hạt mè trắng, đây là một loại món ăn vặt rất nổi danh, ngọt mà không ngán.

"Bạch Mân..." Cố Nguyệt Hoài khẽ lẩm bẩm tên cô y tá, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.

Lúc này, người đàn ông trung niên vốn đang tập trung đánh xe bỗng quay đầu lại nhìn Cố Nguyệt Hoài một chút, giọng điệu có chút tò mò nói: "Bạch Mân? Là Bạch Mân nào? Có phải cái cô làm y tá trong bệnh viện huyện không?"

Cố Nguyệt Hoài hơi ngạc nhiên: "Chú biết Bạch Mân à?"

Vừa nhắc tới chuyện này, người đàn ông trung niên đã tràn đầy năng lượng, vui tươi hớn hở nói: "Cô không biết chứ, cô ấy là người của đại đội Phàn Căn chúng tôi đấy, là người vừa xinh đẹp vừa có năng lực. Nếu không phải vì gia đình đó thì cô ấy đã gả vào một gia đình tốt từ lâu rồi."

Nói đến phần sau, giọng điệu người đàn ông trung niên vô cùng thổn thức, thấy Nguyệt Hoài nghe rất nghiêm túc, lại không nhịn được khoe khoang.

"Bạch Mân ấy à, tuy nói là người của đại đội Phàn Căn chúng tôi, nhưng thật ra cô ấy được nhặt về, phía dưới còn có hai người em trai nữa, cô nói xem cô ấy có thể sống tốt được không? Rõ ràng đã có một phần công việc tốt, lại có tương lai, đáng tiếc sắp bị người nhà họ Bạch ép khô."

"Lúc này cô ấy c*̃ng đến tuổi làm mai rồi, không chừng nhà họ Bạch sẽ “Bán” cô ấy cho một kẻ có tiền cũng nên."

Nghe người đàn ông trung niên nói xong, Cố Nguyệt Hoài khẽ mím môi đỏ, cô rũ mắt nhìn túi giấy nâu trong tay.

Khó trách, khó trách đời trước Bạch Mân vô duyên vô cớ bị làm nhục, lại mang theo uất ức tột cùng đi tự sát.

Khi đó, nhất định Hoàng Thịnh đã lấy ra không ít tiền cho người nhà Bạch Mân, lúc này mới dẫn đến bọn họ dàn xếp ổn thỏa, cũng yêu cầu cảnh sát nhân dân không điều tra nữa. Người c.h.ế.t lớn nhất, cứ trì hoãn chuyện này thì cũng không giải quyết được gì, nên c*̃ng không có ai để trong lòng.

"Ôi bảo sao tôi lại thấy thơm như vậy, vừa ngửi dã biết là bánh kếp vừa ra lò. Ha ha, nói mới nhớ, người nhà họ Bạch thích nhất là mua cái này, thứ này rất đắt, thỉnh thoảng bọn họ lại bảo Bạch Mân mua về, còn phải khoe khoang một phen với người dân trong thôn nữa."

"Chậc, ngày nào cũng hút m.á.u con gái, cũng không sợ người bên ngoài đ.â.m cột sống!"

Người đàn ông trung niên bĩu môi vô cùng khinh thường, xem ra rất có ý kiến với người nhà họ Bạch này.

Cố Nguyệt Hoài im lặng không nói gì, vậy ra hôm nay Bạch Mân dùng bánh ngọt mua về nhà cho cô như quà cảm ơn à? Vậy cô ấy về nhà biết ăn nói thế nào? Hiển nhiên, với địa vị ở nhà của cô ấy, chắc chắn không có dư tiền n mua phần bánh kếp thứ hai.

Cô im lặng lắc đầu, đúng là một người đáng thương có tâm địa thiện lương, mình chịu khổ c*̃ng không để người khác khổ.

Trên đường đi, người đàn ông trung niên líu lo không ngừng, thời gian trôi qua cũng rất nhanh.

Sau khi đến đại đội sản xuất Đạo Lao Tử, Cố Nguyệt Hoài lấy hai xu đưa cho người đàn ông trung niên, nói: "Cảm ơn chú đã đưa tôi về đến nhà, còn cái này thì phiền chú đưa đến nhà họ Bạch, cứ nói là Bạch Mân mua."

Vừa nói chuyện, cô vừa lấy túi giấy đã gói lại cẩn thận đưa cho người đàn ông trung niên.

Ông ấy là chủ nhiệm của đại đội Phàn Căn, có danh tiếng, chẳng lẽ không làm được chuyện đưa bánh ngọt này.

Người đàn ông trung niên sững sờ, khó hiểu nói: "Cô có ý gì?"

Cố Nguyệt Hoài c*̃ng không giải thích nhiều, chỉ kín đáo đưa cho ông ấy rồi nói: "Chú à, coi như chú giúp tôi một việc, cái bánh ngọt này thật sự là do Bạch Mân mua."

Nói xong, cô ôm đồ trở về đại đội.

Bạch Mân là một người đáng thương, ăn nhờ ở đậu, thân bất do kỷ, cô còn không đến mức chiếm lợi của cô ấy.

Lúc cô về nhà mới mười hai giờ rưỡi, Yến Thiếu Ly và Yến Thiếu Đường không ở nhà, Cố Nguyệt Hoài c*̃ng không biết đi đâu. Chắc là hai người trước đã đến điểm thanh niên trí thức, còn người sau thì hẳn là lên núi đào cây củ đậu. Tính toán thời gian, công việc đào củ đậu cũng đã tới lúc kết thúc.

Cố Nguyệt Hoài rửa tay, lấy đậu phụ và sườn heo ra, buổi trưa chuẩn bị hầm một món canh, sau đó làm đậu phụ Ma Bà.

Cô vừa hầm xong xương sườn, Yến Thiếu Ly đã ôm Yến Thiếu Đường trở về.

"Nguyệt Hoài! Chị về rồi à!"

"Chị! Ôm!"

Hai người vừa nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài, tựa như mèo con nhìn thấy cá, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy mắt hai người sáng bừng lên.

"Hôm nay Thiếu Đường có ngoan không? Chị lấy đồ hộp cho em ăn có được không nào?" Cố Nguyệt Hoài ôm Yến Thiếu Đường đến giường gần lò sưởi, lại vào nhà lấy cho cô bé một bình đồ hộp tự làm, vừa mở ra, một mùi thơm của trái cây đã xông vào mũi.

Yến Thiếu Ly cẩn thận ngửi ngửi, có chút tò mò hỏi: "Đây là đồ hộp làm từ quả gì thế chị Nguyệt Hoài?"

"Quả hái từ trong núi, mùi vị không tệ đâu, em c*̃ng nếm thử đi." Cố Nguyệt Hoài đưa cho cô ấy một cái thìa rồi bắt đầu cắt đậu hũ. Đậu hũ Ma Bà tươi ngon tê cay ăn với cơm vô cùng hợp, lại phối hợp với canh sườn heo tươi mát, đúng là không có gì thích hợp bằng.
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 334: Chương 334



Yến Thiếu Ly ăn một miếng đồ hộp, không khỏi hô lên: "Ngọt quá, ừm... Là vị ngọt không quá gắt!"

Trước kia ở thủ đô, Yến Thiếu Ly cũng ăn không ít đồ hộp, nhưng cô ấy luôn cảm thấy món này ngon hơn.

Yến Thiếu Ly chép miệng một cái rồi bón cho Yến Thiếu Đường ăn một thìa, cô gái nhỏ ăn ngọt nheo mắt lại, Yến Thiếu Ly lại nói: "Nguyệt Hoài, chị có thể mở một nhà máy bán đồ hộp, nhất định sẽ bán rất chạy! Em sẽ trở thành khách hàng trung thành của chị."

"Vậy hả?" Cố Nguyệt Hoài từ chối cho ý kiến mỉm cười, có không gian Tu Di làm cơ sở, đúng là kiếm tiền không phải việc quá khó khăn.

Đời này, chuyện cô cần làm có rất rất nhiều, kiếm tiền cũng xem như một chuyện. Chẳng qua hiện nay thời thế không cho phép, đợi đến khi mở cửa kinh doanh, cô sẽ có thể thể hiện thế mạnh của mình. Người mà, sống trên đời đều vì hai chữ danh lợi đơn giản mà đáng giá đánh cược một lần.

Đương nhiên trước đó, cô vẫn phải học tập cho giỏi, tri thức y thuật hai tay cùng nắm.

"Thật mà!" Yến Thiếu Ly nhìn thái độ qua loa của Cố Nguyệt Hoài, đáp một câu bằng giọng điệu chắc chắn, nhưng mãi mà không thấy cô nói gì, cô ấy không khỏi rũ vai xuống, ỉu xìu đi nói: "Em còn muốn làm phụ tá cho chị, chúng ta cùng nhau làm cho xưởng đóng hộp đóng hộp ngày càng lớn mạnh. Chị nói xem, tay nghề chị tốt như vậy mà không biết tận dụng, thật lãng phí."

Yến Thiếu Ly nói xong lại thở dài, chống cằm nhìn Cố Nguyệt Hoài: "Nguyệt Hoài, chị nói mình không thích tiền, cũng không thích cách kiếm tiền, rốt cuộc chí thích cái gì?"

Cố Nguyệt Hoài không ngẩng đầu lên, trả lời rất lưu loát: "Thích anh cả của em."

Nghe cô nói vậy, Yến Thiếu Ly ngạc nhiên, chợt tràn đầy bội phục nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài trêu đùa: "Nguyệt Hoài, da mặt của chị dày thật đấy, đâu có cô gái nào lại treo chữ thích ở ngoài miệng chứ?"

Cố Nguyệt Hoài lườm cô ấy một cái, tự tin nói: "Nếu chị không nói ra thì luôn có những người khác sẽ nói ra, nếu người khác nói trước chị một bước, vậy chị phải làm sao? Nếu thích thì phải nói ra, nếu không bỏ lỡ chẳng phải đáng tiếc lắm sao?"

Yến Thiếu Ly chớp chớp mắt, trầm ngâm nói: "Cũng có lý, ở thủ đô, con gái thích anh cả của em có thể xếp thành một hàng dài, chị có cảm giác nguy cơ như thế là chính xác, Nguyệt Hoài, em coi trọng chị!"

"Hả? Có rất nhiều người thích anh ấy sao?" Cố Nguyệt Hoài ngước mắt nhìn về phía Yến Thiếu Ly, giọng điệu có chút hiếu kỳ.

Khóe miệng Yến Thiếu Ly giật một cái, có cảm giác sâu sắc mình đã nói sai, ánh mắt đảo một vòng, nói: "Nào có, không có đâu."

Cố Nguyệt Hoài nhếch môi, mỉm cười nhìn Yến Thiếu Ly: "Ồ, không nói thì không nói, ngày mai Thiếu Ương sẽ xuất viện, Thiếu Ngu c*̃ng trở về, em không nói thì chị tự đi hỏi, đến lúc đó chị sẽ nói là em nói cho chị biết."

Cô thật sự tò mò, mặc dù kiếp trước cô và Yến Thiếu Ngu thương nhau, nhưng ở giữa có quá nhiều chuyện, bọn họ cũng không ở bên nhau, lúc đó cô tràn đầy thù hận, làm sao cô có thể quan tâm đến trạng thái cảm xúc của anh được?

Đời này hai người đã ở bên nhau, cô cũng nên nghe ngóng tin tức"Tình địch" nhiều hơn, bởi vì biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng đúng không nào? Nếu lại có một đóa sen độc như Điền Tĩnh, thì cô thực sự phải tính toán trước.

Yến Thiếu Ly mừng rỡ nhảy xuống khỏi giường đất cạnh bếp lò: "Ngày mai anh hai xuất viện rồi sao?"

Cố Nguyệt Hoài chậm rãi thái rau, gật đầu nói: "Đúng vậy, cho nên em có muốn nói hay không?"

Mí mắt Yến Thiếu Ly nhảy một cái, cô tức giận lườm Cố Nguyệt Hoài một hồi.

Lát sau, cô ấy thở dài nghịch ngón tay của mình, giọng điệu có chút phức tạp: "Những gì em nói đã là chuyện lúc trước, từ khi nhà em trở nên nghèo túng, bạn cũ trước kia không bỏ đá xuống giếng đã tốt lắm rồi, nào còn có suy nghĩ khác chứ?"

"Anh trai em rất tốt, nhưng tính tình anh ấy quái dị, miệng lại độc, sau khi nhà họ Yến không còn, cô gái nào có thể chịu đựng được anh ấy?"

Cố Nguyệt Hoài nghe giọng điệu hơi có chút cô đơn của cô ấy, đôi môi đỏ mím nhẹ, trong lòng cũng có cảm giác hơi khó chịu.

Yến Thiếu Ngu vốn không cần khổ cực như vậy, dáng dấp anh đẹp mắt, nhà họ Yến lại có địa vị cao. Từ khi sinh ra anh chính là thiên chi kiêu tử danh xứng với thực, nếu như không phải bị người mưu hại, thì làm sao đến mức luân lạc tới tình trạng ngày hôm nay?

Cô vẫn thích dáng vẻ kiêu ngạo không bị trói buộc, không nể mặt mũi ai của anh lúc trước.

Đương nhiên, nghĩ thì nghĩ, cô c*̃ng không có nhiều ý nghĩ cao thượng như vậy. Dù sao nếu như nhà họ Yến không nghèo túng, thì cuối cùng cả đời cô c*̃ng không có khả năng gặp được Yến Thiếu Ngu, thế sự vốn vô thường như thế.

"Các cô ấy chỉ muốn yêu đương với anh trai em, không muốn kết hôn, nhưng mà anh trai em không có bất kỳ suy nghĩ nào với bọn họ cả."

Nói đến đây, Yến Thiếu Ly lại nâng cằm lên, giống như rất đắc ý: "Từ nhỏ đến lớn, anh ấy thích nhất là cùng cha em vào trong quân đội, một lần đi là hơn nửa năm, bình thường đến muỗi cái cũng không gặp, là một người đàn ông tốt biết giữ mình trong sạch đấy."

Dứt lời, cô ấy im lặng một lát, giọng điệu trêu chọc đắc ý ban đầu cũng nghiêm túc hơn nhiều: "Nguyệt Hoài, ngoại trừ chị ra, em chưa bao giờ thấy anh cả nói chuyện nhẹ nhàng với ai như vậy, chắc chắn anh ấy rất thích chị, hai người nhất định phải ở bên nhau thật tốt đấy.”

Trong thời đại hỗn loạn này, kiểu gì thỉnh thoảng cũng có chuyện ngoài ý muốn, nhưng cô ấy hi vọng, anh cả và Nguyệt Hoài có thể hạnh phúc.

Cố Nguyệt Hoài nhìn ánh mắt chân thành của Yến Thiếu Ly, rồi vươn tay véo má cô ấy: "Trẻ con thì nghĩ nhiều như vậy làm gì?"

Nghe cô nói vậy, Yến Thiếu Ly không nói nên lời: "Chị cũng không lớn hơn em bao nhiêu đâu.”

Cô ấy còn chưa dứt lời, Cố Đình Hoài đã vén rèm đi vào.

Anh ấy chà xát bàn tay lạnh băng, nói: "Bé à, bí thư chi bộ gọi em đến chỗ chăn nuôi một chuyến."

Cố Nguyệt Hoài rót cho anh trai cốc nước: "Anh vừa xuống núi à? Uống cốc nước nóng cho ấm người đi."

Cố Đình Hoài nhận lấy, mỉm cười nói: "Ầy, đã đào xong củ đậu rồi, tất cả đều được đưa đến chỗ chăn nuôi chờ bí thư chi bộ phân phối, chắc chỉ trong ngày hôm nay thôi. Nhưng mà bí thư chi bộ tìm em làm gì thế? Ông ta cũng không nói gì cả."

Cố Nguyệt Hoài nghĩ nghĩ, nói: "Chắc là chuyện xã viên ưu tú."

Cố Đình Hoài sững sờ một lát, sau đó vui mừng khôn xiết: "Bí thư chi bộ thật sự đến công xã xin cho em sao?"

Yến Thiếu Ly ở bên cạnh xen vào, hỏi: "Xã viên ưu tú là gì vậy?"

Cố Đình Hoài nói: "Chính là một loại vinh dự rất lớn, phải là người có cống hiến rất nhiều cho đại đội mới có thể nhận được."

Yến Thiếu Ly hơi ngạc nhiên nhìn Cố Nguyệt Hoài một cái: "Chị giấu kỹ thật đấy, cũng không thèm nói với em một tiếng."

Cố Nguyệt Hoài cởi tạp dề ra, vỗ vỗ bả vai Yến Thiếu Ly: "Em cũng biết chị không phải là người thích nổi trội mà."

Nghe những lời có chút không biết xấu hổ này, Cố Đình Hoài và Yến Thiếu Ly có chút dở khóc dở cười.

"Được rồi, em đi qua đó xem một chút, anh cả, anh để ý nồi canh xương sườn nhé, lúc nào được thì múc ra, còn đậu hũ thì chờ em trở lại rồi xào sau. Nếu hai người đói bụng thì cứ ăn sườn trước." Cố Nguyệt Hoài dặn dò một tiếng rồi mới ra ngoài.

Cô phải đích thân nói với bí thư chi bộ về chuyện thanh niên trí thức tạm thời đến ở trong nhà xã viên, tránh cho Thôi Hoà Kiệt lại nhảy nhót thêm.

Thanh niên trí thức đến ở tạm trong nhà xã viên, thật ra cũng là chuyện tốt nhất cử lưỡng tiện.

Thứ nhất, có thể tiết kiệm chi tiêu cho đại đội, không cần thiết tu sửa điểm thanh niên trí thức trong thời điểm khó khăn như hiện nay. Thứ hai, nhóm thanh niên trí thức bỏ ra chút tiền nhỏ, là có thể giải quyết một ngày ba bữa trong nahf xã viên, tuy là cơm rau dưa nhưng tiết kiệm tiền nha!

Đương nhiên, có lẽ chỉ có cô là cảm thấy chuyện này tốt như vậy, còn kiểu người như Hoàng Thịnh sẽ chỉ cảm thấy bất bình mà thôi.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back