Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch [Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 60



Nguyễn Khê thừa nước đục thả câu không nói gì, đi tới gần Lăng Hào và Nguyễn Khiết, mở túi giấy ra từng chút một. Mùi bánh đào nhè nhẹ bay ra từ trong túi giấy, những miếng bánh nướng vàng ươm cùng một chút vừng đen từ từ xuất hiện trước mắt họ.

Nhìn thấy miếng bánh đào mềm mại được bọc trong túi giấy, Nguyễn Khiết chớp mắt một cái, không nhịn được nuốt nước miếng, lại nhìn Nguyễn Khê hỏi: “Chị, chị lấy đâu ra bánh đào vậy? Thứ này không dễ mua phải không?”

Nguyễn Khê mỉm cười không nói gì, đưa miếng bánh đào đầu tiên đến trước mặt Lăng Hào.

Đương nhiên Lăng Hào cảm thấy xấu hổ vì luôn ăn đồ ăn của cô, hơn nữa những món này đều không phải đồ ăn rẻ tiền bình thường. Nhưng mỗi lần nhận được ánh mắt thần kì của Nguyễn Khê khi nhìn cậu, cậu lại không nhịn được mà ngoan ngoãn nghe lời, đưa tay đón nhận.

Lăng Hào nhận miệng thứ nhất, Nguyễn Khê đưa miếng thứ hai cho Nguyễn Khiết, bản thân ăn miếng thứ ba.

Ba người vai kề vai ngồi trên tảng đá, cùng nhau ăn những miếng bánh đào mềm mại, ngắm mặt trời càng ngày càng hạ xuống phía Tây, bầu trời bắt đầu dần nhuốm màu đỏ rực rỡ.

Ăn được nửa miếng bánh đào, vì đã lâu chưa được ăn đồ ăn vặt, Nguyễn Khê quay đầu nhìn về phía Nguyễn Khiết nói: “Sáng mai chị phải xuống chút đi công xã một chuyến, có muốn đi chơi cùng với chị một chút không?”

Đi công xã sao? Nguyễn Khiết có hơi sững sờ: “Đột nhiên chị đi công xã làm gì vậy?”

Nguyễn Khê cắn một miếng bánh đào: “Thầy thèm rượu rồi, bảo chị đi mua ít rượu về cho ông ấy. Vừa khéo chị cũng muốn đi dạo một vòng, ngày nào cũng bị dãy núi này bao vây, buồn bực muốn c.h.ế.t đi được, em không muốn đi sao?”

Nguyễn Khiết ăn bánh đào, do dự một chút, nhìn về phía Nguyễn Khê, từ từ gật đầu, thành thật nói: “Không muốn đi cho lắm.”

Trước đây cô ấy và Nguyễn Khê đi cùng Lưu Hạnh Hoa đến nhà cô ba của cô ấy, đi bộ hai ngày qua đường núi với tới công xã, một quãng đường rất vất cả, trên đường đi cực kỳ mệt mỏi. Cảm giác đó thực sự không dễ chịu, cả đời này cô ấy sẽ không quên.

Nếu như không bắt buộc phải đi, cô ấy thực sự không muốn đi.

Nhưng mọi thứ đều có ngoại lệ, cô ấy nhìn Nguyễn Khê nói: “Nhưng em có thể đi cùng chị.”

Nguyễn Khê lắc đầu một cái: “Vậy thì không cần đâu, nếu như bản thân em không muốn đi chơi, đơn giản chỉ vì muốn đi cùng chị vậy thì vô vị lắm. Đến lúc đó em đi được nửa đường lại khóc lóc nói không muốn đi, chị lại phải chăm sóc cho em.”

Nguyễn Khiết không nói gì nữa, bên kia Lăng Hào chợt lên tiếng: “Tôi đi có được không?”

Nguyễn Khê nghe vậy quay đầu, nhìn về phía Lăng Hào: “Cậu muốn đi sao?”

Lăng Hào gật đầu: “Ừm.”

Nguyễn Khê nhìn cậu mỉm cười: “Được, vậy chúng ta cùng đi.”

Ánh mặt trời chiếu l*n đ*nh núi, sắp tới giờ về nhà rồi. Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Lăng Hào đứng dậy, mọi người chỉnh trang lại đồ đạc của bản thân, sau khi cho heo ăn no thì cùng nhau thở về thôn.

Đi được nửa đường thì tách nhau ra, Lăng Hào lùa con heo về nhà sàn, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết trở về nhà của mình.

Lăng Hào về đến nhà lập tức lùa heo vào chuồng, vào nhà để sách và cặp sách xuống, rửa tay bắt đầu nấu cơm. Cậu vo gạo để nấu cháo cho bữa tối nay, bên cạnh cháo cậu còn chế biến ba cái bánh ngô, cùng vài món phụ gần giống nhau.

Lăng Trí Viễn và Châu Tuyết Vân tan làm trở về, rửa tay xong là đã có đồ ăn.

Rời khỏi đoàn người trở về nhà, Châu Tuyết Vân nói nhiều hơn một chút, nhưng dáng vẻ của Lăng Trí Viễn có vẻ không thích nói chuyện lắm, giống như tất cả đều đã nói xong lúc ở trong thành phố rồi.

Nhưng ông ấy thực sự không còn gì để nói nên phần lớn thời gian đều im lặng.

Lăng Hào đã sớm thích nghi với bầu không khí trong nhà như thế này, từ sự ngột ngạt trước đây đã trở nên không còn cảm giác như bây giờ. Nhưng gần đây trong cuộc sống của cậu có chút màu sắc khác, cậu thực sự không nhịn được, muốn trốn thoát khỏi cuộc sống như thước phim đen trắng này.

DTV

Vì thế khi cơm nước xong xuôi, thu dọn bát đũa, cậu ngoan ngoãn nói một câu: “Mẹ, sáng mai con muốn xuống núi đi công xã một chuyến.”

Châu Tuyết Vân nghe nói như vậy, đột nhiên sửng sốt: “Con đi công xã làm gì?”

Phải biết rằng khi đến núi Phượng Minh mấy năm, Lăng Hào luôn vô cùng nghe lời, không để người làm ba mẹ như họ có thêm chút phiền muộn nào. Đừng nói là xuống núi đi tới tận công xã ở rất xa, đến cả những làng lân cận cậu cũng chưa từng đi.

Lăng Hào nói: “Ở trên núi lâu quá nên khó chịu, con muốn ra ngoài hít thở không khí, ngắm nhìn thế giới bên ngoài.”

Châu Tuyết Vân nhìn cậu chằm chằm, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng: “Với ai vậy?”

Lăng Hào giương mắt lên nhìn thẳng vào mắt Châu Tuyết Vân một lúc, cậu mau chóng cúi xuống, không trả lời.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 61



Châu Tuyết Vân im lặng một lát, tự phỏng đoán: “Cháu gái của bí thư Nguyễn đó sao?”

Bà ấy biết rõ gần đây Lăng Hào đã tiếp xúc với một đứa con gái, trước đó cậu từng cõng cô về từ khe núi, sau đó cô gái kia tặng trứng gà, đường sữa cho cậu. Nếu có qua lại với người nào thì có thể là cô gái đó.

Lăng Hào hạ thấp lông mày, mím môi không nói gì, coi như đã ngầm thừa nhận.

Châu Tuyết Vân dời ánh mắt nhìn về phía tấm ván cũ dựng ở vách tường, hít một hơi thật sâu, sau đó dùng một giọng nói rất ấm áp nói: “Không cho đi.”

Mặc dù giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại không thể phản bác.

Lăng Hào vẫn hạ thấp đôi lông mày như cũ, ngón tay khẽ nắm lại một chút.

Châu Tuyết Vân thu ánh mắt lại, nhìn cậu một lát, nhẹ nhàng nói tiếp: “Con với con bé đó đã đến mức độ nào rồi? Không phải mẹ từng nói với con rồi sao, đừng đến quá gần những người trong thôn, bí mật khó giữ, nếu nhiều người biết thì sẽ sản sinh nhiều tin đồn không hay, con đã đồng ý với mẹ rồi mà.”

Lăng Hào nâng mắt lên nhìn bà ấy, một lát sau nói: “Con muốn đi.”

Châu Tuyết Vân lập tức nhíu mày, đôi mắt nghiêm túc nhìn Lăng Hào chằm chằm: “Lăng Hào? Con nói cái gì?”

Ánh mắt Lăng Hào kiên định, không hề tránh né: “Cô ấy là người bạn duy nhất của con ở đây.”

“Bạn bè!”

Đột nhiên Châu Tuyết Vân như bị kích động, vỗ bàn một cái thật mạnh, giọng nói nặng nề: “Gia đình ta đã trải qua nhiều chuyện như vậy, con còn tin rằng trên thế giới này có bạn bè thật lòng với mình sao? Chỉ có bạn bè sẵn sàng đ.â.m sau lưng con thôi!”

Lăng Hào đôi co với Châu Tuyết Vân: “Cô ấy không phải người như vậy.”

Châu Tuyết Vân cố gắng duy trì dáng vẻ bình tĩnh, sự bình tĩnh đó của bà ấy sắp sụp đổ, bà ấy không muốn bản thân bị mất khống chế trước mặt Lăng Trí Viễn và Lăng Hào, vì thế đành cắn môi, sắp không nhịn được nữa, đứng dậy đi ra ngoài.

Lăng Trí Viễn ở bên cạnh buông đũa xuống, hít một hơi thật sâu, cũng đứng dậy đi ra ngoài.

Đi ra bậc thang gỗ ngoài cửa, lần theo bóng lưng tìm Châu Tuyết Vân.

Châu Tuyết Vân ngồi ở trên tảng đá hứng chịu gió đêm, tóc bị hất lên mặt, gương mặt vẫn bình tĩnh. Những khó khăn bao năm qua có thể còn có thể nhịn được thì còn gì có thể không nuốt trôi được nữa chứ.

Lăng Trí Viễn đi tới ngồi xuống bên cạnh bà ấy, cùng bà ấy đón gió đêm.

Cũng không biết đã ngồi như vậy được bao lâu, Lăng Trí Viễn mới mở miệng nói chuyện, nhẹ nhàng nói: “Muốn đi thì cứ để nó đi, nhiều năm như vậy thằng nó chưa từng đi đâu, luôn ở lại nơi này, để thằng bé đi ra ngoài hít thở không khí đi.”

Châu Tuyết Vân không nói gì, bị gió thổi nên hơi nheo mắt.

Lăng Trí Viễn nói tiếp: “Thằng bé chín tuổi đã theo chúng ta tới đây, hiện tại nó đã mười ba tuổi rồi, lẽ nào cả đời này không cho nó qua lại với bất kỳ ai sao, cứ để nó ngây ngốc cả đời một mình sao? Bà không sợ thằng bé bị bệnh sao? Nó vẫn còn là trẻ con mà.”

Châu Tuyết Vân chớp chớp mắt vì gió, ngón tay đan chặt vào nhau.

Bà ấy là người trưởng thành, bà ấy có trí thức có văn hóa có khả năng suy nghĩ, làm sao bà ấy lại không biết những năm qua Lăng Hào đã sống khổ sở như thế nào được. Đó là con ruột của bà ấy, chẳng lẽ bà ấy không đau lòng, không muốn cậu có một cuộc đời không lo nghĩ sao?

Bà ấy lo sợ! Bà ấy không dám!

Lăng Trí Viễn đưa tay qua nắm lấy tay Châu Tuyết Vân, cố gắng để bà ấy thả lỏng: “Hiếm khi thấy thằng bé có một người bạn, có thật lòng hay không thằng bé hiểu rõ hơn chúng ta nhiều, chúng ta đừng quản nhiều như vậy, được không?”

Châu Tuyết Vân không nói câu nào, đặt tay của ông ấy xuống, đứng dậy đi khỏi đây.

Đến núi Phượng Minh được bốn năm, đây là lần đầu tiên Lăng Hào chọc giận Châu Tuyết Vân. Buổi tối nằm trên chiếc giường nhỏ dựng bằng ván gỗ, nghe giọng nói của Lăng Trí Viễn và Châu Tuyết Vân và tiếng hít thở của bọn họ, cậu dần cảm thấy không còn buồn ngủ nữa.

Trong lòng cậu không hề có cảm giác hối hận, cũng không muốn nghĩ lại, không cảm thấy mình không nên tùy tiện xuống núi đi công xã, không nên biết rõ Châu Tuyết Vân sẽ tức giận mà vẫn nhắc tới chuyện xuống núi, bức ép bà ấy.

Bây giờ cậu vẫn kiên định như vậy... Người bạn Nguyễn Khê này cậu không thể bỏ lỡ được.

DTV

Từ khi chín tuổi đến giờ đã được bốn năm, cuộc sống của cậu luôn là một màu xám xịt, xám đến mức không có chút cảm giác sống sót. Cậu cứ như một xác c.h.ế.t di động, không cười cũng không nói chuyện, bị người ta bắt nạt người ta đánh đập cũng không động đậy.

Gần đây cậu gặp được Nguyễn Khê, cậu mới bắt đầu cười, cuộc sống u ám mới có chút màu sắc khác nhau.

Cô như mặt trời, toàn thân phát ra ánh sáng, cậu chỉ cần nhìn thấy cô đã cảm thấy vui vẻ.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 62



Tuổi của cậu cũng không lớn, phải chịu đựng nhiều nỗi khổ như vậy, nhưng chưa từng khóc dù chỉ một lần, đương nhiên cậu có khả năng chịu đựng nhiều hơn so với độ tuổi này. Sâu trong tâm trí cậu cũng có khát vọng như những người bạn cùng trang lứa khác, không muốn cuộc sống bị ràng buộc.

Cuộc sống của các bạn cùng trang lứa có thể nghèo khó, còn cậu thì từ trong ra ngoài đều chịu đau khổ.

Gió thổi qua mái nhà, con heo béo xoay người, Lăng Hào hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.

Đến đêm muộn cậu mới ngủ được, nhưng sáng hôm sau cậu vẫn thức dậy từ sáng sớm.

Lăng Trí Viễn và Châu Tuyết Vân còn thức dậy sớm hơn cả cậu, Châu Tuyết Vân đang nhóm lửa làm đồ ăn sáng, Lăng Trí Viễn thì bê chậu sứ cũ ra chuồng gà để cho gà ăn.

Lăng Hào dụi dụi con mắt để tỉnh táo lại một chút, đi múc nước rửa mặt.

Rửa mặt xong ngồi xuống ăn cơm, một nhà ba người không ai nói chuyện, trên bàn ăn chỉ có tiếng bát đũa, còn có cả tiếng cắn su hào vang lên. Cơm nước xong xuôi, Châu Tuyết Vân lập tức thu dọn bát đũa mang đi rửa, Lăng Hào còn chưa kịp đưa tay ra.

Lăng Hào cảm thấy có lẽ Châu Tuyết Vân vẫn còn tức giận, nhưng cậu không hề nhận sai hay nói lời xin lỗi.

Cậu xoay người đi tới bên giường để lấy cặp, nhưng khi đi tới bên giường thì phát hiện bên trong đã được nhét thêm đồ vào. Não bộ lóe lên một tia nghi ngờ, cậu khom lưng mở cặp ra, đưa tay móc đồ ở bên trong.

Ngón tay vừa đưa vào trong thì chợt nghe thấy tiếng Châu Tuyết Vân nói: “Lương khô để con ăn trên đường đó, còn có vài bộ quần áo sạch sẽ nữa. Đường núi có nhiều chỗ khó đi, trên đường đi cẩn thận một chút, đến công xã rồi cố gắng chơi vui vẻ.”

DTV

Ngón tay Lăng Hào cứng đờ, giữ nguyên động tác khom lưng, quay đầu nhìn về phía Châu Tuyết Vân.

Châu Tuyết Vân rửa bát xong để đó rồi đứng dậy, vơ lấy tạp dề để lau khô tay, sau đó treo lên, đi tới trước mặt Lăng Hào. Bà ấy đi tới bên giường cầm cặp lên, tự mình đeo lên vai cho Lăng Hào, còn sửa soạn lại quần áo cho cậu.

Điều chỉnh lại giọng điệu nhẹ nhàng hơn, ánh mắt và giọng nói đều trở nên dịu dàng: “Chơi vui vẻ một chút nhé.”

Đột nhiên trong lòng Lăng Hào cảm thấy chua xót, vành mắt có hơi đỏ lên.

Châu Tuyết Vân cười dịu dàng, lấy từ trong túi ra năm đồng và vài tờ phiếu lương thực, nhét vào trong tay cậu nói: “Ba mẹ không tài cán gì, trong nhà cũng không có bao nhiêu tiền, thu gom được một chút, đến công xa mua chút đồ ăn ngon nhé.”

Lăng Hào không nhận tiền, giọng nói khàn khàn: “Con không cần tiền đâu.”

Châu Tuyết Vân lập tức nhét tiền vào túi áo của cậu: “Con với con gái nhà người ta ra ngoài chơi, chẳng lẽ lại để con gái nhà người ta dùng tiền sao? Khó lắm mới được ra ngoài một lần, đừng nghĩ đến chuyện tiết kiệm tiền.”

Lăng Hào không móc tiền ra nữa, nhìn Châu Tuyết Vân nói: “Cảm ơn mẹ.”

Châu Tuyết Vân đưa tay xoa đầu cậu: “Mau đi đi.”

Lăng Hào gật đầu với bà ấy một cái, đeo cặp chạy ra cửa, nhảy xuống cầu thang chạy đi.

Lăng Trí Viễn ở phía sau gọi cậu: “Đi đường cẩn thận.”

Giọng nói của Lăng Hào vang vọng khắp trên sườn núi: “Biết rồi cha!”

Sau khi ăn sáng, Nguyễn Khê cũng xếp lương khô và mấy bộ quần áo vào cặp. Nhà cô có một ấm nước quân dụng cũ đã tróc sơn, cô đổ đầy nước vào ấm rồi xách trên vai.

Lưu Hạnh Hoa thấy cô thu dọn những đồ vật này hỏi: “Đi tới nhà ông thợ may mà mang theo những thứ này làm gì vậy?”

Nếu nhà ông ấy không cho ăn cơm trưa, vậy thì trở về ăn trưa là được rồi, lẽ nào đến nước cũng không cho uống sao?

Nguyễn Khê không nói trước chuyện cô muốn đi lên thị trấn, Nguyễn Khiết cũng không nói nhiều, nên hiện tại cô mới giải thích với Lưu Hạnh Hoa: “Ông thợ may thèm rượu, bảo cháu đi công xã mua rượu cho ông ấy, cháu đi chuyến này chắc cũng không tới bốn năm ngày đâu nhỉ?”

Nghe vậy Lưu Hạnh Hoa sửng sốt, ấn đường nhíu lại: “Đi công xã sao?”

“Dạ.” Nguyễn Khê gật đầu: “Vừa khéo cháu cảm thấy vô cùng buồn bực, tiện thể đi tới nhà cô ba xem qua một chút. Bà có muốn nói gì với cô ba không, cháu có thể chuyển lời giúp bà.”

Lưu Hạnh Hoa nói tiếp theo bản năng: “Bà muốn nói gì sao? Cháu xem giúp bà xem cô có sống tốt không là được rồi.”

Nói xong mới nhận ra bản thân mình nói sai, lại vội hỏi: “Tiểu Khiết cũng đi cùng cháu sao? Sao cháu không nói sớm một chút, nói sớm thì gọi chú năm dẫn cháu đi. Cháu lớn như vậy nhưng chưa từng một mình đi công xã, đường núi không dễ đi, phải làm sao đây? Không được, bây giờ bà phải đến công trường tìm chú năm của cháu, bảo chú năm dẫn cháu đi bà mới có thể yên tâm được một chút.”

Nguyễn Khê kéo Lưu Hạnh Hoa lại: “Không sao đâu ạ, đường đến công xã cũng chỉ có một, cũng không khó phân biệt, trước đâu cháu với bà đã từng đi tới nhà cô ba rồi, cháu vẫn còn nhớ đường đi thế nào. Hơn nữa không chỉ có một mình cháu, còn có người khác đi theo nữa, yên tâm đi ạ.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 63



Lưu Hạnh Hoa vẫn không yên tâm: “Ai thế?”

Nguyễn Khê nói: “Cậu trai ở nhà sàn kia ạ.”

“Thằng nhóc đến từ trong thành phố đó sao?”

“Vâng.” Nguyễn Khê gật đầu.

Lưu Hạnh Hoa nghĩ một lát nói: “Nó mới đến chỗ chúng ta được mấy năm, nó còn không quen dãy núi này bằng con đâu.”

Nguyễn Khê cười với bà ấy: “Vậy thì cậu ấy từng đến đây bằng đường núi mà ạ.”

Nói rồi cô vỗ vỗ tay bà ấy: “Không sao đâu, cháu cũng mười bốn tuổi rồi, khôn phải mới bốn tuổi, nhất định có thể tìm được công xã mà.”

Nói nhiều chỉ làm phí thời gian, Nguyễn khê không định nói nhiều với Lưu Hạnh Hoa.

Cô buông tay ra, mở lòng bàn tay đưa ra trước mặt Lưu Hạnh Hoa, cười nói: “Bà nội, cháu mượn phiếu rượu của thầy rồi, định sẽ mang một ít rượu về cho ông nội uống, nhưng trong tay con không có tiền, cho nên bà có thể...”

Lưu Hạnh Hoa nghe hiểu ý cô, không do dự lập tức lấy ra một chiếc khăn được cuộn lại. Mở khăn tay ra bên trong có một ít tiền giấy, bà ấy lấy ra một tờ mệnh giá lớn nhất đưa cho Nguyễn Khê, còn đưa thêm vài tờ phiếu lương thực cho cô.

Nguyễn Khê không nhận chỉ nói: “Cháu chỉ cần một ít tiền thôi, nửa cân rượu chỉ khoảng chừng ba đồng thôi.”

Lưu Hạnh Hoa lập tức nhét tiền và phiếu vào tay cô: “Bản thân cháu không phải ăn gì sao? Không dễ gì mới ra ngoài một chuyến, mua cho mình thứ gì đó để ăn. Tiền này do chính cháu kiếm được, nên cứ tiêu đi.”

Nguyễn Khê không muốn đùn đẩy qua lại với Lưu Hạnh Hoa, như vậy chỉ làm lỡ thời gian. Vì thế cô nhét tiền và phiếu vào trong túi tiền, ngẩng đầu hôn lên trán Lưu Hạnh Hoa một cái, đeo cặp sách và ấm nước lên rồi xoay người rời đi.

“Bà nội, vậy cháu đi đây.”

DTV

Lưu Hạnh Hoa cũng đi ra ngoài cùng cô, cao giọng dặn dò: “Đi đường cẩn thận một chút.”

“Bà yên tâm đi, không sao đâu ạ.”

Nguyễn Khê hướng về phía dưới ngọn núi, cẩn thận đi đến nơi đã hẹn, Lăng Hào đã đang ở đó đợi cô.

Hai người nhìn thấy nhau, trên mặt tự nhiên lộ ra một nụ cười tươi rói.

Nguyễn Khê nhanh chóng bước tới trước mặt cậu, cười nói: “Chờ lâu rồi sao?”

Lăng Hào lắc đầu một cái: “Chỉ vừa mới chờ một lát thôi.”

Nói xong cậu đưa tay về phía Nguyễn Khê: “Cặp sách với ấm nước của chị, để tôi cầm giúp chị.”

Nguyễn Khê cúi đầu nhìn cặp sách và ấm nước trên người mình: “Không cần đâu, tự tôi cầm được.”

Lăng Hào nói: “Đường phải đi rất dài, tôi sợ chị không chịu nổi, hay là cứ đưa tôi đi.”

Nguyễn Khê nhìn anh cố ý muốn cầm, suy nghĩ lại một chút, đưa ấm nước trên người cho anh.

Hai người cầm cặp sách của mình, nhẹ nhàng bước đi, được đắm mình trong ánh nắng buổi sáng, xuất phát từ đây, dọc theo con đường núi quanh co càng chạy càng xa, đột nhiên trên đường núi xuất hiện những tán lá xanh đầy sức sống.

Mặc dù đường xá xa xôi cùng với đường núi gồ ghề khó đi nhưng Nguyễn Khê không hề cảm thấy vất vả, ngược lại cô còn có chút hưng phấn. Môn vận động ngoài trời cô thích nhất thích là leo núi, nếu không ở trên núi thì cô sẽ không bất ngờ xuyên không tới đây.

Trước khi đi xuyên tới đây công việc rất bận rộn, nhịp sống rất vội vã, cơ hội có thể buông bỏ tất cả mọi việc ra ngoài chơi cũng không nhiều. Vì thế chuyến này xuống núi chính là một chuyến du lịch thoải mái đối với cô.

Bốn năm trước Lăng Hào đi tới bằng đường núi, trong trí nhớ ngoài trừ vất vả thì là vô cùng vất vả. Vì lúc đó cả gia đình bị chuyển xuống, không có tâm trạng ngắm phong cảnh, cho nên không có chút kí ức nào.

Nhưng lần này đi cùng Nguyễn Khê, lây sự tích cực của cô, trong lòng anh chứa đầy ánh nắng mặt trời, ánh nắng chiếu tới những phiến đá, chiếu lên những tán cây cao, thậm chí còn nhuộm đỏ là những ruộng bậc thang rộng mênh mông, mọi thứ đều trở lên tráng lệ.

Phong cảnh đẹp như tranh vẽ, tâm trạng càng lúc càng trống trải, bước dân cũng càng lúc càng nhẹ hơn, không hề cảm thấy mệt mỏi.

Không có đồng hồ đeo tay, bọn họ cũng mặc kệ thời gian, trạng thái vui vẻ không hề mỏi mệt, cho nên thời gian ngồi xuống nghỉ ngơi cũng rất ít. Một mực chờ tới khi mặt trời lên tới đỉnh đầu, cảm giác có chút đói bụng hai người họ mới dừng lại ăn cơm.

Ở ven đường họ tìm thấy một tảng đá sạch sẽ ngồi xuống, Nguyễn Khê và Lăng Hào đặt cặp sách và ấm nước nên tảng đá, sau đó lấy lương khô trong cặp sách ra lấp đầy chiếc bụng đói.

Xé một cái bánh bao ra kẹp dưa muối vò, món ăn bắt đầu có thêm chút vị.

Chỉ cần đói bụng, ăn gì cũng thấy ngon.

Ăn bánh bao một chút thì có hơi nghẹn, hai người họ lại rót nước ra uống. Nguyễn Khê đưa ấm cho Lăng Hào, đỏ nước vào trong cho cậu uống, bản thân thì trực tiếp cầm ấm nước, khẽ ngậm vào miệng ấm, trực tiếp uống.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Nguyễn Khê cầm ấm nước để qua một bên, nằm lên trên tảng đá. Phần lưng cách tảng đá một lớp vải mỏng, cảm giác mát mẻ truyền vào trong da thịt.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 64



Cô hơi lệch đầu ra một chút, nhìn về phía Lăng Hào đang ngồi cạnh hỏi: “Mệt không?”

Lăng Hào lắc đầu một cái: “Không mệt.”

Nguyễn Khê không nhịn được cười: “Tôi thấy cậu cũng có tinh thần lắm.”

Tinh thần Lăng Hào thực sự rất tốt, cảm giác có thể đi một mạch nửa ngày cũng không thành vấn đề.

Trước đây anh thực sự không cảm thấy rừng núi thú vị, nhưng sau khi đi cùng Nguyễn Khê, phát hiện chỉ cầm tâm trạng không như trước, dù có khô khan đơn điệu đến đâu, thậm chí có khiến cho người ta cực khổ đều có thể trở nên vô cùng thú vị.

Vừa cơm nước xong cũng không vội đi, Nguyễn Khê thả lỏng cơ thể nằm thêm một lát, sau đó ngồi dậy nói chuyện với Lăng Hào, hỏi cậu: “Đúng rồi, lúc mẹ cậu ở trong thành phố, đã làm gì vậy?”

Lăng Hào nói: “Làm bác sĩ trong bệnh viện.”

Quả nhiên đều không phải là dân thành phố bình thường.

Nguyễn Khê suy nghĩ một chút, nói: “Vậy chắc chắn mẹ cậu rất yêu cha cậu nhỉ.”

Ấn tượng trong kí ức của bản thân cô, năm đó có người đã nghĩ ra không ít kế hoạch để rũ bỏ quan hệ, thậm chí còn đi tới đạp một cái, dùng việc đó để chứng tỏ lập trường của bản thân, bảo vệ chính mình.

Nhưng mẹ của cậu không chỉ không làm như vậy, còn cùng tới núi Phượng Minh.

Như vậy chứng tỏ trong lòng bà ấy, không có người quan trọng hơn người một nhà.

Lăng Hào khẽ: “Ừm.”

Một tiếng, cảm thấy không có gì để nói về gia đình mình, tìm đề tài hỏi Nguyễn Khê: “Nghe nói ba mẹ của cậu lâu rồi chưa về, vẫn luôn để cậu lại nông thôn phải không?”

Nguyễn Khê thực ra cũng cảm thấy không có gì để nói về việc nhà của mình, cô cũng rất ít nói với người khác về ba mẹ của mình. Nhưng mà bây giờ Lăng Hào hỏi, cô cũng gật đầu đáp: “Đúng, tôi lớn lên cùng ông nội và bà nội.”

Lăng Hào nhìn ánh mắt Nguyễn Khê: “Cậu muốn gặp bọn họ không?”

Nguyễn Khê lắc đầu một cái: “Không muốn, không nhớ rõ diện mạo của họ ra sao nữa.”

Cô nói những câu này cũng không có cảm xúc gì, đừng nói là cô, vốn dĩ cậu cũng không có cảm tình với bọn họ, đương nhiên cũng sẽ có cảm xúc không giống nhau. Dù sao thì họ vẫn là ba mẹ, không có gì khác nhau cả.

Lăng Hào thực sự không biết: “Nếu bọn họ đều không trở lại, tại sao lại không đưa cậu đi cùng?”

Nguyễn Khê nghĩ một chút nói: “Lúc đó bất đắc dĩ đưa tới, sự tình có chút phức tạp, sau đó làm lỡ chuyện. Nhưng cũng rất bình thường mà, ở nông thôn có nhiều đứa trẻ được sinh ra, có cả những đứa trẻ không ai muốn nuôi được đưa tới, được người khác nuôi dưỡng. Có những người đàn ông làm việc ở trong thành phố, không tiện ra ngoài, vợ con đều ở lại trong núi.”

Phát hiện rằng, ở thời đại này, chưa kể đến xã hội sau này, một nhà cũng chỉ sinh một đến hai đứa bé, nhà nào cũng coi chuyện nuôi dưỡng giáo dục con cái là chuyện lớn không thể coi thường, một gia đình vài thế hệ chỉ xoay quanh một đứa bé.

Thời điểm hiện tại người được sinh ra khá nhiều, việc nuôi dưỡng bọn trẻ chỉ cần nuôi dưỡng nó đến khi khôn lớn là được.

Lăng Hào hỏi tiếp: “Vậy cậu còn anh chị em nào khác không?”

Nguyễn Khê gật đầu: “Đương nhiên.”

Suy nghĩ một chút: “Có một người chị và một em trai không phải ruột thịt, do tiểu đội trưởng trước đây của ba tôi hy sinh để lại. Còn có hai người em gái và hai người em trai ruột, nhưng tất cả đều chưa từng gặp qua.”

Nguyễn Khê cảm thấy không còn gì để nói về chuyện này, nói đến đó rồi dừng lại, lập tức đứng dậy duỗi tay nhấc cặp lên nói: “Được rồi, đi thôi, chúng ta tiếp tục xuất phát nào, sáng mai tới đó sớm một chút để còn có thể đi ăn ngon.”

Lăng Hào thấy cô đứng dậy, cũng không hỏi tiếp nữa.

Cậu ôm cặp sách và ấm nước lên người, cùng Nguyễn Khê tiếp tục cuộc hành trình.

Hai người đi trên núi lúc nhanh lúc chậm, khi thì đi trên thềm đá trơn trượt khi thì phải đi qua các cục đá bên sườn núi. Thực sự đi đến đâu chân mềm nhũn ra tới đó, tìm nơi nghỉ ngơi một chút, mở ấm nước ra uống một ngụm lấy lại tinh thần.

Đi tới khi bóng đêm bao phủ đen kịt trên ngọn núi, hai người ăn cơm tối, sau đó tiếp tục đi thêm một đoạn.

DTV

Đi đến khi thực sự vừa buồn ngủ vừa mệt, Nguyễn Khê và Lăng Hào mới dừng lại nghỉ ngơi.

Nghỉ ngơi tại chỗ một lát, Nguyễn Khê ngắm nhìn mặt trăng trên đỉnh đầu, chỉ cảm thấy cảnh vật vô cùng thân quen.

Cô tỉ mỉ tìm tòi lại một chút kí ức cũ... nhớ ra gần đó có một suối nước nóng tự nhiên!

Đây là nơi duy nhất trên núi Phượng Minh có suối nước nóng, phong cảnh vô cùng đẹp, các cô gái nhỏ trên núi thường hẹn nhau tới đây tắm rửa. Vì thôn Mắt Phượng cách nơi này khá xa, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết ít khi tới, nhưng cũng đã được đi hai lần rồi.

Nguyễn Khê vui vẻ trở lại, kéo Lăng Hào tới đó.

Lăng Hào bị cô kéo đi nên có hơi lảo đảo, không hiểu hói: “Không phải muốn nghỉ ngơi sao?”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 65



Nguyễn Khê kéo cậu đi về phía trước, giọng nói trong veo: “Dẫn cậu đến một nơi tốt trước đã.”

Lăng Hào không biết cô muốn dẫn mình đi đâu, đi theo cô một đoạn đường thì biết được. Dưới ánh trăng cậu thấy một hồ nước ở chân núi, trên mặt nước có một lớp sương mù, trên vách núi còn có nước chảy xuống róc rách, như một khung cảnh thần tiên vậy.

Bây giờ đã là đêm khuya, cho nên nơi này không có ai, mọi thứ đều im lặng chỉ có âm thanh của tiếng nước chảy.

Nguyễn Khê hít một hơi thật sâu, nói với Lăng Hào: “Có thể tắm ở đây đó.”

Nước này là nước thông, trên vách núi có nước không ngừng chảy vào, nước trong hồ vô cùng trong sạch.

Lăng Hao nghe nói có thể tắm ở đây lập tức hào hứng trong vô thức, nhưng chợt nhớ ra Nguyễn Khê là nữ, vẻ mặt của cậu còn chưa kịp vui vẻ đã lập tức thu hồi lại. Lồng n.g.ự.c đập thình thịch, không nói gì.

Nguyễn Khê biết rõ tính cách của anh, không nghĩ nhiều thứ khác, chỉ hỏi anh: “Cậu tắm trước hay tôi tắm trước đây?”

Lăng Hào nhường nhịn theo bản năng nói: “Chị tắm trước đi.”

Nói xong cậu quay đầu nhìn thử xung quanh, vội đeo cặp sách, xoay người đi về phía sau mỏm đá cách đó không xa.

Đến sau mỏm đá cậu ngồi xổm xuống, không có gì làm nên thuận tay hái một bông hoa dại dưới chân, sau đó ngồi xổm đếm cánh hoa.

Đếm xong lại hái thêm một bông hoa nữa, tiếp tục đếm cánh của nó.

Không biết cậu đã ngồi xổm đếm bao nhiêu bông hoa, đột nhiên vai bị người ta vỗ một cái.

DTV

Lăng Hào đang mải mê đếm hoa dại bị dọa cho giật mình.

Cậu lấy lại tinh thần, vội vứt hoa dại trong tay, đứng dậy, xoay người đối diện với Nguyễn Khê nói: “Chị... chị tắm xong rồi sao?”

Nguyễn Khê không gội đầu, trên người đã thay một bộ quần áo sạch.

Cô gật đầu với Lăng Hào: “Cậu mau đi đi.”

Lăng Hào đồng ý một tiếng rồi mang theo cặp sách xuống.

Chờ cậu đi rồi, Nguyễn Khê vô tình cúi đầu xuống, thấy dưới chân toàn là những cánh hoa màu vàng.

Ánh trăng nhẹ nhàng chiếu xuống, mờ nhạt rất đẹp mắt, vì thế cô lấy quần áo vừa thay trải trên thảm cỏ, mượn ngọn núi đá ở bên cạnh để chắn gió, nằm trên quần áo nghỉ ngơi.

Đợi đến khi Lăng Hào tắm xong trở lại, cô đã ngủ thiếp đi trên đồng cỏ.

Lăng Hào không làm phiền cô, trải quần áo ở bên cạnh, cách cô khoảng một mét nằm xuống. Sau khi nằm xuống cậu không ngủ được ngay, ngắm nhìn khuôn mặt của Nguyễn Khê nhờ ánh trăng, khóe môi nở một nụ cười.

Nằm một lúc, cậu đứng dậy, cởi áo trên người ra, cẩn thận đắp lên bụng cho Nguyễn Khê.

Bên trong cậu còn có một lớp áo, cứ thế ngủ là được rồi.

Gió nhẹ nhàng thổi qua, lá cây và những cánh hoa trên cành rơi xuống, có vài cánh hoa dính lên tóc cô.

Sáng sớm có một luồng khói bếp bay lên từ trong núi, tiếng gà gáy báo thức trong thôn nhỏ vang lên.

Trời đã sáng dần, tiếng nồi niêu bát đũa va vào nhau.

Ăn sáng xong, Tôn Tiểu Tuệ thu dọn bát đũa, nói với Nguyễn Trường Quý rằng sáng nay bà ta không phải đến đội sản xuất làm việc.

Nguyễn Trường Quý biết rõ bà ta phải làm gì, không nói gì nhiều tự mình mang dụng cụ làm nông đi tập hợp.

Tôn Tiểu Tuệ rửa nồi niêu xong, cởi tạp dề, đi đến phòng mình lấy trứng gà mình đã mượn mấy ngày nay ra. Mượn trứng đương nhiên nhanh hơn so với tự mình tích góp, hiện tại đã được nửa rổ rồi, dù có phải đưa cho ai cũng không phải xấu hổ.

Bà ta đếm số trứng gà, gọi Nguyễn Dược Tiến vào, đưa đến trước mặt anh ta, nói: “Tiểu Khê hôm qua không về, mẹ đã hỏi rồi, nó đi công xã. Mấy ngày nữa cũng không ở nhà, là cơ hội tốt để chúng ta tìm ông thợ may để xin dạy học.”

Buổi sáng bà ta không phải làm việc, chính là vì muốn đưa Nguyễn Dược Tiến đi tìm ông thợ may để bái làm thầy.

Nguyễn Dược Tiến nhìn nửa rổ trứng gà trước mặt, tràn đầy tự tin: “Vâng ạ.”

Tôn Tiểu Tuệ mỉm cười, cầm một miếng vải cũ che miệng rổ lại, kéo Nguyễn Dược Tiến ra ngoài.

Hai mẹ con sóng vai hướng về phía thôn Kim Quan, dọc đường đi đều nói về chủ đề xin dạy học. Trong lòng Tôn Tiểu Tuệ có lo lắng nhưng không nhiều, bởi vì bà ta vô cùng tự tin về Nguyễn Dược Tiến, con trai bà ta chắc chắn sẽ không để cho bà ta phải thất vọng.

Chuyện con nhóc Nguyễn Khê kia có thể làm được thì khi rơi vào tay con trai bà ta, đương nhiên càng dễ giải quyết hơn.

Tôn Tiểu Tuệ ảo tưởng về tương lai cực kỳ tươi đẹp của Nguyễn Dược Tiến, tất cả đều được thể hiện ở nụ cười trên gương mặt bà ta. Có thể nói bà ta có thể sẽ được ăn nho, có thể được ăn bánh đào, gà, vịt, heo còn có thể có được tiền công, cuối cùng có thể mở được một tiệm may khiến người ta phải hâm mộ.

Nhưng trên đường đi đến nhà ông thợ may, bà ta lại chợt nghĩ ra một vấn đề thực tế. Bà ta đột nhiên nhớ ra, trước đó bà ta tố cáo Nguyễn Khê làm loạn, ông thợ may đã đứng ra giúp đỡ cho Nguyễn Khê.

Vậy thì cực kỳ có khả năng ông thợ may có ấn tượng rất tốt với cô.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 66



Nếu như Nguyễn Khê nói xấu bà ta trước mặt ông thợ may thì hình tượng của bà ta trong lòng ông thợ may thực sự khó mà nói trước được. Bà ta cảm thấy mình không thể mạo hiểm, vì thế lại vội vàng đưa chiếc rổ được đậy kín trên tay cho Nguyễn Dược Tiến.

Nguyễn Dược Tiến nhận cái rổ có chút nghi ngờ: “Sao thế ạ?”

Tôn Tiểu Tuệ tự cho mình là giỏi, hất vạt áo nói: “Mẹ không nên đi vào cùng con thì hơn, chuyện trước kia mẹ đã hiểu lầm Nguyễn Khê... Dù sao thì con tự mình vào đi, đừng nói con là con nhà ai. Con chỉ cần nhận ông ấy làm thầy là được, ông ấy sẽ nhìn nhận con để thu nhận con làm học trò, chứ không phải là nhìn vào ba mẹ hay gia cảnh.”

DTV

Nguyễn Dược Tiến suy nghĩ một chút: “Vậy được.”

Nói xong anh ta mang theo cái rổ tiếp tục đi về phía trước, đi được hai bước lại quay lại, có chút lo lắng hỏi Tôn Tiểu Tuệ: “Nếu như ông ấy thực sự không thích con thì sao? Nghe nói ông ấy nói chuyện rất khó nghe, thực sự khó mà hòa hợp.”

Tôn Tiểu Tuệ vỗ vai anh ta: “Không cần biết có thích con hai không, tính cách của ông ấy là như vậy, đối với ai cũng thế. Nếu như thực sự nói lời khó nghe, con cứ coi như không nghe thấy. Con chỉ cần nhớ kỹ, chỉ cần học cho thành thạo là được.”

Nguyễn Dược Tiến hít một hơi thật sâu, gật đầu: “Vâng ạ.”

Điều chỉnh tâm trạng xong, anh ta mang theo cái rổ đi về phía nhà ông thợ may. Đi tới cổng thì thò đầu vào nhìn, thấy ông thợ may đang ngồi ở dưới giàn nho, trên tay đang cầm một cái lược chải lông cho mèo.

Vừa chải còn vừa nói thầm: “Hơn nửa đời người rồi, đã quen với việc một mình mỗi sáng, rồi nhóc con kia ngày nào cũng tới, để nó thay đổi thói quen của mình. Đột nhiên con bé không đến một ngày, tao lại bắt đầu thấy không quen.”

Mèo béo: Meo (Không phải ông bảo người ta đi mua rượu sao)

Nguyễn Dược Tiến đi vào đứng ở cổng, không nghe rõ lời ông thợ may đang nói. Anh ta hít thở điều chỉnh tâm trạng, hắng giọng một cái rồi đi vào sân nhỏ, đi tới trước mặt ông thợ may chào hỏi: “Chào buổi sáng, ông cụ Tống.”

Ông thợ may không ngẩng đầu lên, tiếp tục chải lông cho mèo béo, lên tiếng hỏi: “May quần áo hay đổi quần áo?”

Nguyễn Dược Tiến không vòng vèo nói một mạch: “Cháu không may quần áo, cũng không đổi quần áo, cháu tới để bái ông làm thầy, muốn học nghề từ ông, cháu nghĩ mình giống ông, là người muốn trở thành một thợ may, vì dân phục vụ.”

Ông thợ may vẫn không ngẩng đầu lên: “Tôi có học trò rồi, nhận học trò cái búa gì, không nhận.”

Nguyễn Dược Tiến kiên trì nói: “Cháu có thể đảm bảo, cháu thích hợp làm thợ may hơn so với học trò hiện tại của ông. Vốn dĩ cô ta không phải một thợ may, thứ học được cuối cùng cũng chỉ có một đống vớ vẩn, không thể kế thừa tay nghề của ông đâu.”

Ông thợ may chải lông cho mèo béo lần cuối, ngẩng đầu lên nhìn về phía Nguyễn Dược Tiến, khuôn mặt tràn đầy khó hiểu, một lát sau lại mở miệng: “Cậu nhìn dáng vẻ ngu ngốc của cậu đi, đã từng chạm vào máy may chưa? Cậu mà cũng dám chạy tới đây ăn nói vớ vẩn, còn nói thích hợp làm thợ may hơn học trò của tôi sao?”

“Con bé không thể kế thừa tay nghề của tôi, còn cậu thì có thể sao?”

“Chọc cười tôi rồi, tránh xa ông đây một chút!”

Nếu để ông ấy quay lại lúc hai mươi tuổi, ông ấy sẽ không dám nói những lời này!

Nguyễn Dược Tiến bị ông thợ may mắng đến mức mặt nóng bừng, gương mặt lập tức đỏ lên. Cho tới bây giờ anh ta chưa từng bị ai mắng như vậy, cơn giận trong lòng lập tức bùng lên, ngón tay siết chặt cái rổ tre, suýt chút nữa thì ném đi.

Ông thợ may lập tức ôm mèo béo đứng dậy, không còn kiên nhẫn, chỉ liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Còn không đi sao?”

Nguyễn Dược Tiến xiết chặt ngón tay nín thở, cuối cùng mới nuốt được cơn giận xuống, xoay người mang theo cái rổ, rời đi.

Sau khi đi ra khỏi cổng, bước chân anh ta càng lúc càng lớn, khuôn mặt tràn đầy uất ức và tức giận.

Tôn Tiểu Tuệ thấy anh ta mang theo rổ ra ngoài nhanh như vậy, sắc mặt lại vô cùng khó coi, vội vã đi đến trước mặt anh ta, thấy trứng gà trong rổ cũng vẫn còn, sốt ruột hỏi một câu: “Thế nào rồi?”

Hơi thở Nguyễn Dược Tiến nằn nề, tức giận nói: “Ông ta chỉ là một người có tay nghề cũ rích, có gì đặc biệt chứ! Hơn bảy mươi tuổi rồi, cả đời không lấy được bà lão nào,...”

Tôn Tiểu Tuệ thấy anh ta nói những lời khó nghe như vậy, vội giơ tay bịt miệng anh ta lại.

Không chờ anh ta im miệng, bà ta đã nhảy vào miệng Nguyễn Dược Tiến nói: “Ôi trời, trước khi vào mẹ đã nói với con thế nào, ông ấy chính là người như vậy, đối với ai cũng thế, con chấp ông ấy làm gì? Chịu khó nghe vài câu khó nghe cũng đâu có c.h.ế.t được.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 67



Hơi thở của Nguyễn Dược Tiến vẫn nặng nề, đưa rổ lại cho Tôn Tiểu Tuệ: “Nhận người như vậy làm thầy, không bằng con c.h.ế.t đi cho xong! Nếu muốn học thì mẹ học đi, dù thế nào con cũng không học đâu, con tình nguyện đi đào mỏ!”

Nói xong anh ta đi thẳng về phía trước, Tôn Tiểu Tuệ đuổi theo sau anh ta, kéo tay anh ta lại, thành thật hỏi: “Con thực sự không bằng con nhóc Tiểu Khê đó sao? Một đứa con gái còn có thể nhịn được, vậy mà con lại không nhịn được sao?”

Những lời này động vào lòng tự trọng của Nguyễn Dược Tiến, anh ta đứng đó cắn chặt răng, từ từ đè nén cơn giận dữ xuống.

Tôn Tiểu Tuệ đưa tay lên lưng Nguyễn Dược Tiến, thấy anh ta bình tĩnh lại rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Bà ta cầm cái rổ quay lại nhìn vào nhà ông thợ may, nghĩ một lát, nói: “Được rồi, về trước đã, buổi chiều chúng ta quay lại.”

Vừa ầm ĩ một trận xấu hổ như vậy, dù sao Nguyễn Dược Tiến cùng vừa làm loạn với ông thợ may, đi vào lại ngay thì không thích hợp, ông thợ may chắc chắn sẽ không nói được câu nào tốt đẹp. Nếu như cứ ầm ĩ như vậy thì sẽ không có cách nào để nhận ông ấy làm thầy được.

Sau khi Nguyễn Dược Tiến bình tĩnh lại, không còn giận dỗi nói không muốn học nữa, hiện tại anh ta thực sự không còn cách nào, đành điều chỉnh lại tâm trạng cho tốt, gương mặt phải tươi cười để còn đút lót ông già c.h.ế.t tiệt kia, cho nên đi về nhà trước cùng Tôn Tiểu Tuệ.

Sau khi về đến nhà Tôn Tiểu Tuệ lấy một quả trứng từ trong rổ ra, đi hái hành lá, làm cho Nguyễn Dược Tiến món trứng tráng.

Bê trứng tráng đến trước mặt Nguyễn Dược Tiến, Tôn Tiểu Tuệ dụ dỗ, nói: “Ngàn lần không được để trong lòng, con cứ coi như ông ấy nói nhảm thôi. Trên núi có biết bao nhiêu người từng đón nhận cơn giận của ông ấy, không phải chỉ có mình con. Nếu không phải vì học nghề thì chúng ta cần phải quan tâm đến ông ấy sao?”

Nguyễn Dược Tiến cầm đũa gắp trứng gà lên ăn, bên trong có dầu ăn, còn có mùi hành tươi, hương thơm nhẹ nhàng tràn ra đầu lưỡi, vào trong cổ họng và dạ dày, cơn tức giận bị đè nén kia lập tức trở nên tốt hơn rất nhiều.

DTV

Quả nhiên, không có tâm trạng xấu nào mà đồ ăn ngon không thể giải quyết được.

Tâm trạng trở lên tốt hơn, nhìn món trứng tráng với hành lá hiếm có trước mắt, vì thế anh ta lại nghĩ, sau khi học hành được rồi có thể ăn sung mặc sướng, vậy bây giờ chịu đựng chút tức giận thì cũng không hẳn là không làm được.

Anh ta có tính sĩ diện, nhưng tầm nhìn lại không hề hạn hẹp, anh ta có thể nhìn xa trông rộng.

Nếu như anh ta nhịn được tính tình hiện tại của ông thợ may, học thành thạo tay nghề của ông ấy, vậy thì sau này anh ta có thể trải qua những tháng ngày giống như ông thợ may.

Ông thợ may ở núi Phượng Minh trâu bò như vậy, không phải chỉ ỷ vào việc bản thân có tay nghề này thôi sao, trong tay còn có gì đâu chứ?

Chẳng lẽ lại dựa vào tính côn đồ, không gia đình, ăn nói không suy nghĩ của ông ấy sao?

Thực sự dựa vào những cái đó đã sớm bị người ta đánh c.h.ế.t rồi.

Một quả trứng nấu lên được rất ít, hai ba miếng đã ăn hết.

Nguyễn Dược Tiến ăn hết trứng tráng vẫn chưa thấy đã, nhưng trong lòng lại vô cùng thoải mái. Anh ta đặt đũa xuống, nhìn về phía Tôn Tiểu Tuệ, thay đổi giọng điệu và sắc mặt, thành thật nói: “Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ không bỏ lỡ đâu. Chờ con học thành thạo tay nghề rồi, con sẽ giúp ba mẹ và Dược Hoa có thể hạnh phúc ở bên nhau.”

Tôn Tiểu Tuệ nghe nói như vậy cũng vui vẻ, cười lên nói: “Mẹ biết Dược Tiến của chúng ta là một đứa trẻ có tương lai mà.”

Nguyễn Dược Tiến lấy lại vẻ tự tin: “Buổi chiều con sẽ tự đi, mẹ không cần đưa con đi nữa đâu. Buổi sáng con đã đi rồi, hiện tại đã chuẩn bị được tâm lý, mặc kệ ông ta nói khó nghe như thế nào đi chăng nữa, dù có chỉ thẳng vào mặt con mà mắng, con cũng sẽ không tức giận, cứ coi như ông ta đang nói nhảm là được rồi.”

Tôn Tiểu Tuệ cười đến mức thấy hết những nếp nhăn trên khuôn mặt: “Vậy thì tốt quá!”

Chịu khó nghe vài câu khó nghe thì sẽ có được miếng ăn, học hành để có được miếng ăn mới là quan trọng nhất.

Buổi trưa, Nguyễn Trường Quý trở về, thấy nửa rổ trứng gà vẫn còn, lập tức biết Nguyễn Dược Tiến chưa bái người ta làm thầy được, dù sao ông ta cũng đã dự đoán trước. Lúc ăn cơm ngồi ở bên cạnh bàn, ông ta nhìn Nguyễn Dược Tiến hỏi: “Ông thợ may không muốn con sao?”

Nguyễn Dược Tiến nói: “Còn chưa chắc ạ, chiều con sẽ lại qua đó.”

Nguyễn Trường Quý cười khẩy một tiếng: “Vòng vèo vớ vẩn, làm học trò của ông thợ may không phải ai cũng làm được đâu.”

Tôn Tiểu Tuệ vỗ Nguyễn Trường Quý một cái, nhỏ giọng nói: “Ông đừng làm con nó nhục chí vậy chứ, không dễ làm học trò của ông thợ may, vậy tại sao Tiểu Khê lại có thể làm được? Con bé làm được chẳng nhẽ con trai của ông không được sao? Có thể một cậu bé như Dược Tiến không phải tốt hơn sao?”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 68



Đương nhiên Nguyễn Trường Quý hy vọng con trai mình sẽ làm được, nếu Nguyễn Dược Tiến có thể thành thạo, học may thành công thì người có thể nâng cao thể diện không ai khác chính là ông ta, người có thể ăn ngon mặc đẹp sau này, không phải cũng chính là ông ta sao? Ông ta là ba đẻ của Nguyễn Dược Tiến cơ mà.

Cùng vì ông ta không ôm hy vọng nên mới không ngăn Tôn Tiểu Tuệ đi mượn trứng gà.

Ông ta thực sự muốn phản đối, không để Nguyễn Dược Tiến đi nhận người ta làm thầy.

Ông ta không can ngăn, chỉ nói: “Được, tôi không nói gì cả, Dược Tiến đừng làm ba mất mặt đó nhé. Mẹ con vì co mà hao phí không ít tâm tư đâu đó, coi như vì mẹ con, con phải học nghề này cho tốt.”

Nguyễn Dược Tiến nín thở gật đầu: “Con sẽ học được.”

Nguyễn Trường Quý vỗ bả vai anh ta: “Có lòng tin là được!”

Buổi chiều Tôn Tiểu Tuệ và Nguyễn Trường Quý cùng nhau đi làm việc, Nguyễn Dược Hoa đi chơi cùng đám trẻ con, Nguyễn Dược Tiến thì lại từ mình mang theo rổ trứng gà đi tới nhà ông thợ may.

Anh ta đến không đúng lúc, ông thợ may đã khóa cửa ở trong nhà nghỉ trưa.

Anh ta gõ cửa một lúc lâu bên trong cũng không có ai trả lời, để trứng gà xuống, ngồi ở cửa đợi đến thời điểm.

Đợi đến khi không có gì làm, anh ta nhặt mấy cục đá nhỏ vào trong tay, tung đi tung lại, sau đó lại tung đi.

Không biết chờ được bao lâu, nghe thấy có tiếng chốt cửa truyền ra từ bên trong, anh ta vội cầm rổ đứng lên. Xoay người đối mặt với cửa lớn, đợi đến khi cửa mở ra, đúng lúc anh ta đối mặt với ông thợ may.

Nguyễn Dược Hoa đi vào theo sau ông ấy, mang theo rổ trứng, nói: “Ông cụ Tống, ông suy nghĩ thêm một chút đi, cháu thực sự thật lòng muốn học nghề mới tới tìm ông. Cháu mang nửa rổ trứng gà này tới cho ông, trong nhà tích góp được đó ạ.”

Ông thợ may ngồi lên xích đu, liếc nhìn anh ta một cái: “Cậu không làm thợ may được, đừng ở đây làm tốn thời gian của tôi, tranh thủ thời gian làm gì đi, nhân cơ hội tâm trạng bây giờ của tôi đang tốt, nói chuyện còn dễ nghe.”

Nguyễn Dược Tiến không phục: “Ông còn chưa dạy tôi, sao ông biết được tôi không làm thợ may được chứ? Nguyễn Khê có thể làm thợ may sao? Không phải ông thấy cô ta là con gái, vẻ ngoài xinh đẹp, lại ngoan ngoãn dẻo miệng nên mới nhận cô ta đó chứ?”

Ánh mắt ông thợ may trùng xuống, nhìn chằm chằm vào Nguyễn Dược Tiến.

Thấy ông ấy không mở miệng mắng mà chỉ dùng ánh mắt đó nhìn mình chằm chằm, Nguyễn Dược Tiến lập tức nổi da gà, tóc gáy dựng hết cả lên, hơi thở cũng trở lên nặng nề.

Ông thợ may không hề lớn tiếng mắng mỏ anh ta, chợt mở miệng nói: “Có vẻ cậu rất xem thường con nhóc đó nhỉ.”

Nguyễn Dược Tiến điều chỉnh lại hơi thở, mở miệng nói: “Không phải cháu xem thường cô ta, vốn dĩ cô ta cũng không có tài cán gì. Con gái mà, có thể có bản lĩnh gì được chứ, cùng nắm thì chỉ có thể ở nhà may vá nấu cơm, nhưng đến cả may vá cô ta cũng không làm được.”

Ông thợ may khẽ cười: “Nghe lời này của cậu, có vẻ cậu hiểu rất rõ nó nhỉ.”

Nguyễn Dược Tiến: “Cô ta là em họ cháu, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, đương nhiên cháu...”

Nói tới đó anh ta chợt nhớ tới lời Tôn Tiểu Tuệ, Tôn Tiểu Tuệ nhắc nhở anh ta không được nói về gia đình hay ba mẹ mình, vì trước đó Tôn Tiểu Tuệ đã từng hiểu lầm Nguyễn Khê, ấn tượng trong lòng ông thợ may có lẽ sẽ không tốt, sợ ảnh hưởng đến việc học hành của anh ta.

Anh ta lập tức muốn cắn mất lưỡi của mình luôn.

DTV

Nhưng ông thợ may vẫn nhìn anh ta chằm chằm, không có biểu hiện gì, chỉ nói: “Hóa ra là như vậy sao...”

Trong lòng Nguyễn Dược Tiến thầm thở phào, nghĩ rằng có thể vốn dĩ ông thợ may đã không coi chuyện xảy ra trước đó là chuyện gì to tát, không nhớ rõ Tôn Tiểu Tuệ là mẹ anh ta, dù sao tuổi tác của ông ấy cũng lớn như vậy, đã hơn bảy mươi tuổi, trí nhớ không tốt cũng là chuyện bình thường.

Anh ta ổn định lại hơi thở, nói tiếp: “Là như vậy đó ạ.”

Ông thợ may nằm trên xích đu: “Vậy được rồi, cậu để trứng gà xuống, đi vào trong nhà vệ sinh quét dọn một chút, dọn dẹp sạch sẽ từ trong ra ngoài, mấy ngày không có ai quét dọn rồi, bẩn quá rồi.”

Nguyễn Dược Tiến muốn vui vẻ nhưng lại không dám, nín thở xác nhận: “Ông đồng ý dạy cho cháu sao?”

Ông thợ may: “Đương nhiên là đồng ý rồi, cậu thông minh như vậy, nếu tôi không dạy dỗ cho cậu thì không phải tôi là người thiệt sao? Vừa khéo cậu có thể thi đấu với con nhóc Nguyễn Khê kia một lần, xem hai người ai học giỏi hơn... Chắc có lẽ cậu sẽ không thua một đứa con gái đấy chứ?”

Nguyễn Dược Tiến không nghe ra ý bên trong lời nói của ông thợ may, lập tức cười, nói: “Chắc chắn sẽ không đâu ạ!”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 69



Nói xong anh ta lập tức xoay người đi tìm chổi, hào hứng cầm cây chổi đi vào nhà quét dọn.

Ông thợ may nằm trên xích đu, nhắm mắt lại, khẽ nói một câu: “Đồ ngốc.”

Mặt trời hạ thấp xuống phía tây hơn một chút, gần tới đường chân trời.

Nguyễn Khê và Lăng Hào đã đi hai ngày trên đường núi, dĩ nhiên không còn vui vẻ như lúc ban đầu. Nhưng vẻ mặt hai người cũng không hề mệt mỏi, dọc đường đi đều cổ vũ cho nhau, nói gì mà cố gắng chút nữa, sắp tới rồi.

Hai người đều hiểu đó chỉ là do họ tự an ủi lẫn nhau, cho nên cả hai đều tưởng tượng ra vạch đích ở cách đó không xa.

Lăng Hào nhớ tới lúc đi đường núi lên núi, nhìn đường đi lúc này lại nhìn ánh mặt trời nói: “Lần này thực sự tới rồi.”

Nguyễn Khê nhìn cậu mỉm cười, thở hổn hển nói: “Vậy thì tiếp tục đi đi, thừa thế xông lên nào.”

Lăng Hào: “Ừm.” Một tiếng, đưa tay về phía Nguyễn Khê.

Nguyễn Khê đặt tay vào lòng bàn tay cậu, sau đó hai người tay trong tay, tiếp tục đi về phía công xã từng bước một. Cứ nắm tay đi như vậy không bao lâu, thực sự đã đến công xã rồi.

Đến đích thành công, hai người bắt đầu vui vẻ trở lại, tinh thần cũng lập tức dâng lên.

Lúc này mặt trời vẫn chưa xuống núi hoàn toàn, Nguyễn Khê và Lăng Hào đi dạo trên đường nhỏ ở công xã một chút, đi một lát thì nhìn thấy một quán mì, lập tức ngồi xuống gọi hai bát mì cay, nghỉ ngơi được một chút.

Vừa ngồi chờ ở bàn nhỏ được một lúc, Nguyễn Khê vẫn khom lưng xoa chân.

Lăng Hào chống tay lên mép bàn, đặt cằm lên cánh tay, toàn thân đều trong trạng thái trống rỗng.

Nguyễn Khê xoa xong đôi chân, ngẩng đầu lên, thấy cậu như vậy không nhịn được cười một chút hỏi: “Mệt muốn c.h.ế.t rồi chứ gì?”

Biểu cảm của Lăng Hào vẫn vậy, ánh mắt không di chuyển: “Đi đường núi thực sự không dễ dàng.”

Nguyễn Khê cảm thán theo: “Đúng đấy.”

Cho nên việc rời khỏi núi không phải chuyện dễ dàng nói ra khỏi miệng như vậy, đi bộ ra ngoài đã khó, nói gì tới việc đổi đời. Ở thời đại này, chuyện đi bộ ra ngoài vô cùng nhỏ.

Toàn thân Nguyễn Khê cũng vô cùng mệt mỏi, cũng đặt tay lên mép bàn, nằm xuống nghỉ ngơi.

Đặt cằm lên trên cánh tay, đối mặt với ánh mắt của Lăng Hào.

DTV

Hai người cứ đối mặt với nhau trong tư thế đó một lát, không biết ai cười trước, đột nhiên cùng nhau cười phá lên.

Nguyễn Khê thu lại nụ cười trước, nhìn Lăng Hào nhỏ giọng nói: “Ôi, ngoại hình của cậu thực sự rất ưa nhìn đó, chính là kiểu đẹp trai mà người ta thích đó.”

Nói xong cô duỗi tay xoa khuôn mặt Lăng Hào: “Dịu dàng thật đấy.”

Vừa dịu dàng vừa ngoan ngoãn, nếu như là em trai của mình thì ngày nào cô cùng véo mấy lần mất.

Lăng Hào hơi sững người, bên tai không cảm thấy gì bỗng nóng lên.

Nhưng còn chưa kịp lan tỏa thì mỳ cay của bọn họ đã làm xong.

Thấy mì được bưng lên, hai người vội vàng ngồi thẳng dậy.

Hai ngày đi đường ăn lương khô, hiếm khi có đồ ăn nóng để ăn, Nguyễn Khê không thể chờ được nữa, cầm chén đũa lên, gắp một sợi mì lên ăn, ánh mắt xuất hiện tia hạnh phúc.

Nhưng cô cảm thấy vẫn chưa đủ cay, gọi chủ quán: “Có tương ớt không ạ?”

Chủ quán cầm cho cô một bát tương ớt nhỏ tới, cô thêm nửa thìa vào bát, như vậy mới cảm thấy đầy đủ hương vị.

Lăng hào chỉ ăn ớt trong bát đã thấy đủ cay rồi.

Nguyễn Khê nhìn môi và mặt cậu đỏ lên, không nhịn được cười nói: “Cậu không thể ăn cay sao?”

Lăng Hào nuốt miếng trong miệng xuống: “Trước đây tôi không ăn được, giờ thì ăn được rồi, nhưng cay quá thì vẫn không được.”

Nguyễn Khê ăn một miếng thịt trong bát, hỏi Lăng Hào: “Tôi quên hỏi, nhà cậu ở đâu vậy?”

Lăng Hào nói: “Thân Hải.”

Nguyễn Khê chớp chớp mắt... đúng là một em bé đến từ thành phố lớn.

Cô lại hỏi tiếp: “Nơi đó chắc chắn rất đẹp nhỉ?”

Lăng Hào gật đầu: “Ừm.”

Hai người cứ thế ăn uống, nói hết chuyện này đến chuyện khác...

“Có cơ hội sẽ dẫn chị đi xem...”

“Có cơ hội dẫn tôi đi xem...”

Vẫn chưa dứt câu, hai người sững sờ nhìn nhau một chút, đột nhiên lại cười phá lên cùng nhau.

Ánh mặt trời cuối cùng đã biến mất, trời chạng vạng tối.

Nguyễn Dược Tiến đi từ thôn Kim Quan đến thôn Mắt Phượng đã quá mệt mỏi, khi về nhà đúng lúc Tôn Tiểu Tuệ làm cơm tối. Anh ta cực kỳ mệt mỏi, mệt mỏi đến mức không thèm chào hỏi, lập tức đi vào phòng để rổ xuống, đi đến phòng thì nằm nhoài trên giường.

Tôn Tiểu Tuệ và Nguyễn Trường Quý cũng không gọi anh ta, đợi đến khi làm xong cơm tối, bưng lên bàn, Nguyễn Dược Hoa mới cầm đũa đi tới, thò đầu ra gọi anh ta: “Anh cả, dậy ăn cơm thôi.”

Nguyễn Dược Tiến cố gắng bò lên từ trên giường, đi ra ngoài ngồi xuống bên cạnh bàn.

Tôn Tiểu Tuệ đưa đũa trong tay cho anh ta, nhìn anh ta hỏi: “Thế nào rồi? Ông thợ may vẫn không đồng ý dạy con sao?”

Nguyễn Dược Tiến nhìn về phía cái rổ trống không: “Trứng gà ông ta đã nhận cả rồi, sao có thể không đồng ý được chứ?”
 
Back
Top Bottom