Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi
Chương 450: Lời nói dối lừa gạt



Nếu Mã Quốc Long thực sự hối cải, hôm qua sau khi đưa mẹ anh ta đến bệnh viện, tại sao không đến xin lỗi ngay lập tức? Ngược lại, anh ta lại để mẹ cô đến trước, cố gắng ép cô quay về.Tống Lệ Lệ nhìn rất rõ, Mã Quốc Long chỉ không muốn tiền của mình đổ sông đổ biển, còn cố gắng chèn ép cô.Tình nghĩa vợ chồng gì chứ? Hoàn toàn không có!"Lệ Lệ, em tha thứ cho anh được không? Em ở nhà dì hai lâu như vậy rồi, cũng quá làm phiền người ta rồi, đúng không?" Mã Quốc Long khuyên nhủ."Ở nhà tôi bao lâu cũng không sao, quan trọng là hai đứa có thể nói chuyện rõ ràng với nhau." Trình Nhã không muốn gây áp lực cho Tống Lệ Lệ.Tống Lệ Lệ cảm kích nhìn Trình Nhã, nói: "Tôi nghĩ kỹ rồi, anh có ba lựa chọn. Một là đưa lương cho tôi, hai là để tôi ra ngoài làm việc, ba là ly hôn." Tống Lệ Lệ phải đảm bảo mình có kinh tế, không muốn lại rơi vào thế bị động.Cả ba điều này Mã Quốc Long đều không muốn, anh ta cau mày nói: "Lệ Lệ, em còn quá trẻ. Cuộc sống không thể quá vội vàng, tiền lương này anh có thể đưa cho em, nhưng hiện tại em không hiểu gì cả. Em cứ học theo mẹ quản lý chi tiêu trong nhà trước, đến lúc đó giao cho em cũng không muộn!"Anh ta nói vậy chỉ là kế hoãn binh.Tống Lệ Lệ đã bị mẹ cô lừa gạt bao nhiêu lần, lần này cô đã học khôn, kiên quyết không nghe những lời hứa suông: "Vậy thì để tôi ra ngoài đi làm, chi tiêu trong nhà anh, các người tự quản lý.""Lệ Lệ, sao em vẫn không hiểu? Anh cưới em về là để em chịu khổ cùng anh sao? Anh muốn em ở nhà sung sướng, sao em cứ nhất quyết đòi đi làm?" Mã Quốc Long cũng có tư tâm riêng.Tống Lệ Lệ còn trẻ, lại có nhan sắc. Ra ngoài làm việc lại có tiền trong tay, nhỡ đâu bị người khác dụ dỗ thì sao. Vậy thì anh ta đúng là công cốc rồi.Mã Quốc Long khổ sở khuyên nhủ: "Em về nhà với anh, thế này, anh cho em năm tệ tiền tiêu vặt mỗi tháng, được không?"Nếu là lúc mới cưới, Tống Lệ Lệ có thể tin. Nhưng từng bị đánh đập, cảm giác sống nhờ vả người khác cô không muốn trải qua nữa."Chỉ có ba lựa chọn đó, Mã Quốc Long, anh suy nghĩ kỹ rồi trả lời tôi."Mã Quốc Long lại cau mày, Tống Lệ Lệ này đúng là cứng đầu, không nghe lời hay lẽ phải.Anh ta nhìn Trình Nhã nói: "Dì hai, dì xem cháu thật lòng muốn sống với Lệ Lệ, nếu không thì đã không bỏ ra nhiều tiền sính lễ như vậy, đúng không? Cô ấy về nhà chưa đầy một tháng, nhà cháu cũng có mấy miệng ăn! Cháu cũng không thể giao tiền lương cho cô ấy, đúng không?""Yêu cầu này thực sự có chút quá đáng, cháu đã đồng ý cho cô ấy năm tệ tiền tiêu vặt, cô ấy cũng không chịu, dì nói xem đây không phải là làm khó cháu sao?"Mã Quốc Long nói năng rất ủy khuất.Trình Nhã nhìn cậu ta, nhất thời không biết nên nói gì. Có những người rất đáng ghét, ban đầu đối xử tệ bạc với người khác, đến khi người ta tỉnh ngộ lại thì trăm phương ngàn kế lấy lòng.Bà nói: "Vậy thì cậu chiều theo ý nó, để nó ra ngoài đi làm."Mã Quốc Long sa sầm mặt, nói: "Dì hai, người trong thành phố này nhiều mưu mô, Lệ Lệ cô ấy ngây thơ, cháu sợ cô ấy bị người ta lừa."Tống Lệ Lệ cười lạnh: "Anh yên tâm, bị các người lừa rồi, tôi sẽ không bị ai lừa nữa."Trình Nhã cũng nhìn ra, Mã Quốc Long đang lo lắng điều gì. Vợ cưới bằng tiền, sợ chạy theo người khác.Mỗi nhà mỗi cảnh, Trình Nhã không nói nữa. Tiểu Cửu đã khuyên bà, có thể làm chỗ dựa cho Lệ Lệ nhưng quyết định cuối cùng vẫn phải do Lệ Lệ tự đưa ra.Mã Quốc Long rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, anh ta nói: "Thế này nhé! Cháu về bàn bạc với mẹ cháu trước. Dì hai, vậy thì để Lệ Lệ ở lại nhà dì hai ngày. Dì xem, đây vốn là chuyện của hai vợ chồng cháu, lại làm phiền mọi người rồi."Mã Quốc Long rất biết ăn nói, khiến người ta không bắt bẻ được. Cái gọi là đưa tay không đánh người mặt cười, Trình Nhã cũng không tiện nói gì.Sau khi Mã Quốc Long rời đi, Tô Tiểu Lạc gật đầu nói: "Người này đúng là biết nói lời hay ý đẹp.""Thực ra năm tệ cũng được." Tư tưởng của Trình Nhã ở một số phương diện vẫn rất truyền thống, bà cho rằng kết hôn là chuyện cả đời.Chỉ cần Mã Quốc Long chịu nhượng bộ, thì không cần phải làm quá căng thẳng.Trình Nhã vẫn chưa hiểu rõ, Tống Lệ Lệ đã suy nghĩ thông suốt: "Dì hai, nhìn một người không thể nhìn họ nói gì, mà phải xem họ làm gì. Lần trước sau khi đánh cháu, anh ta đã quỳ xuống ôm cháu, cầu xin cháu tha thứ. Thậm chí còn tự tát vào mặt mình, thề thốt độc địa.""Nhưng, sự thật thì sao?" Tống Lệ Lệ cười thê lương, "Anh ta lại đánh cháu lần thứ hai, còn đánh nặng hơn lần đầu. Anh ta nói cho cháu năm tệ tiền tiêu vặt, nhưng đó không phải là tiền cháu tự kiếm được, anh ta muốn cho thì cho, không muốn thì thôi.""Từng bước giăng bẫy cháu, vội vàng ép cháu sinh con, cũng là để dùng con cái trói buộc cháu."Tống Lệ Lệ tỉnh táo hơn bao giờ hết, người như vậy căn bản không đáng tin.Trình Nhã và mấy người không khỏi nhìn Tống Lệ Lệ, chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, cô ấy như biến thành một người khác.Nhìn mà thấy đau lòng.Tống Lệ Lệ nói: "Cháu vẫn nên đi tìm việc, cháu muốn tự lập."Tô Tiểu Lạc cổ vũ cô ấy: "Chị sẽ thành công."Tống Lệ Lệ có ngoại hình tốt, tuy học hành không giỏi, nhưng được dì cả Trình dạy dỗ nên việc gì cũng làm được một chút.Nếu một người chăm chỉ, muốn kiếm tiền không khó.Nghiêm Chỉ và Tô Tiểu Lạc cùng Tống Lệ Lệ đi tìm việc, Tống Lệ Lệ nghĩ ngay đến thím Trần trong khu phố.Tô Tiểu Lạc khuyên cô ấy không nên đến đó, nhưng Tống Lệ Lệ vẫn muốn đến xem thử.Đến nơi, thím Trần ở tổ dân phố nhìn Tống Lệ Lệ với vẻ mặt khó xử: "Công việc đó, người ta đến trước một ngày nên thím đã giao cho người ta rồi."Thím Trần cũng sợ gây chuyện, Mã Quốc Long hôm qua đã đến tổ dân phố đe dọa những người ở đây, chỉ cần dám cho Tống Lệ Lệ việc làm, thì anh ta sẽ đến đây gây sự.Trong lòng Tống Lệ Lệ cũng hiểu rõ, chỉ nói: "Cảm ơn thím."Tống Lệ Lệ cũng không muốn gây rắc rối cho thím Trần.Ba người đi ra ngoài, Nghiêm Chỉ hỏi: "Lệ Lệ, em có đặc biệt giỏi việc gì không?"Tống Lệ Lệ suy nghĩ một chút, nói: "May vá có được tính không?"Tống Lệ Lệ từ nhỏ đã học theo dì cả Trình, quần áo của cả nhà đều do cô ấy may.Nghiêm Chỉ vỗ tay tán thưởng: "Tốt quá, vậy em có thể vào làm ở xưởng may!""Xưởng may?" Tống Lệ Lệ có chút mong chờ, nhưng trong lòng vẫn không tự tin, "Em sợ là không được!""Không thử sao biết? Mấy hôm trước xưởng may có đăng một quảng cáo trên báo của bọn chị, tuyển một đợt công nhân thời vụ. Nếu em muốn thử, có thể đến. Chỉ là công nhân thời vụ, có thể chỉ làm ba tháng." Nghiêm Chỉ nói."Ba tháng cũng được, em muốn đi thử." Tống Lệ Lệ cảm kích nói, "Cảm ơn chị dâu, thật không biết phải cảm ơn mọi người như thế nào."Nghiêm Chỉ xua ta: "Phụ nữ nên tự cường, tinh thần của em mới đáng để chúng ta học tập. Cố gắng lên, nếu đạt được danh hiệu gương mẫu, có lẽ chị còn có thể viết một bài báo về em!"Tống Lệ Lệ vừa kích động vừa vui mừng: "Em sẽ cố gắng."
 
Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi
Chương 451: Cô ấy thật quá thần kỳ!



Ba người lại đến nhà máy may Hồng Kỳ, người tiếp đón Nghiêm Chỉ là một nữ giám đốc khoảng bốn mươi tuổi.Bà ấy nghe Nghiêm Chỉ trình bày lý do đến, cũng biết được tình cảnh hiện tại của Tống Lệ Lệ, tỏ ra rất đồng cảm.Nữ giám đốc cũng họ Nghiêm, bà nói: "Tôi rất thông cảm với hoàn cảnh của em họ cô, nhưng cô cũng biết đấy, nhà máy chúng tôi không phải là nơi làm từ thiện. Đơn hàng này rất gấp, không có thời gian đào tạo người mới."Nghiêm Chỉ mỉm cười nói: "Đương nhiên, nếu em họ tôi không có khả năng này, tự nhiên sẽ không ép buộc bà nhận cô ấy."Giám đốc Nghiêm gật đầu: "Được, vậy để cô ấy thử xem."Tống Lệ Lệ có chút lo lắng, chân tay đều run rẩy. Quả thật là chưa từng trải qua tình huống lớn nào, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ng.ực.Với bộ dạng này thì căn bản không thể sử dụng máy may.Tô Tiểu Lạc bất đắc dĩ phải dùng cho cô ấy một lá bùa an thần, cô ấy mới bình tĩnh lại."Thả lỏng đi, chị làm được mà."Tống Lệ Lệ hít một hơi thật sâu, cô ấy đến trước máy may ngồi xuống thử, tay chân nhanh nhẹn, đường kim rất đều.Giám đốc Nghiêm hài lòng gật đầu: "Được, coi như là thành thạo, vậy thì theo tôi đi làm thủ tục. Nếu biểu hiện tốt, có thể được ưu tiên chuyển thành nhân viên chính thức."Giám đốc Nghiêm là nể mặt Nghiêm Chỉ, Tống Lệ Lệ vừa nghe đến chuyển chính thức, ngay cả bùa an thần cũng mất tác dụng.Tống Lệ Lệ xoa xoa tay, ngược lại có chút do dự. Giám đốc Nghiêm nhìn rất tốt bụng, nếu làm liên lụy đến bà ấy, trong lòng cô cũng không đành.Cô nói: "Giám đốc Nghiêm, bà là người tốt, nhưng tôi cũng không thể hại bà. Tôi đã kết hôn, chồng tôi là cán bộ ở cửa hàng bách hóa, tôi sợ tôi ở lại đây sẽ gây thêm phiền phức cho bà."Giám đốc Nghiêm lại cười, bà vỗ vai Tống Lệ Lệ, cũng nhận ra đây là một đứa trẻ thật thà: "Không sao, cô không trộm cắp không cướp giật, cho dù cậu ta có đến đây cũng phải nói lý lẽ chứ. Cô cứ làm việc chăm chỉ, làm tốt còn có tiền thưởng."Đơn hàng lần này của nhà máy rất gấp, giám đốc Nghiêm cũng đang rất cần người tài.Tống Lệ Lệ trong nháy mắt cảm thấy thoải mái hơn, cô ấy đảm bảo: "Tôi nhất định sẽ cố gắng."Ký xong hợp đồng, Tống Lệ Lệ liền trực tiếp theo tổ trưởng đi báo cáo.Giám đốc Nghiêm đến trước mặt Nghiêm Chỉ và Tô Tiểu Lạc nói: "Đơn hàng lần này rất gấp, nếu không hoàn thành đúng hạn, nhà máy sẽ phải chịu tổn thất rất lớn."Đây là lần hợp tác ngoại thương đầu tiên của nhà máy, đơn hàng rất lớn, nếu không hoàn thành nhiệm vụ sẽ phải đối mặt với khoản tiền phạt gấp mười lần.Tô Tiểu Lạc bấm đốt ngón tay tính toán: "Giám đốc Nghiêm, lần hợp tác này các người không thể lơ là, đặc biệt là nơi cất giữ nguyên liệu.""Các cô yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu, chúng tôi quản lý ở đây rất quy củ." Giám đốc Nghiêm rõ ràng không để tâm đến lời của Tô Tiểu Lạc.Tô Tiểu Lạc lặng lẽ tìm Tống Lệ Lệ, ghé tai cô ấy nói nhỏ vài câu. Tống Lệ Lệ rất căng thẳng, Tô Tiểu Lạc hỏi: "Chị họ, chị nhớ kỹ chưa?"Tống Lệ Lệ gật đầu. Thật sự sẽ có người ra tay với nguyên liệu sao?Rời khỏi nhà máy, Nghiêm Chỉ không khỏi hỏi: "Tiểu Cửu, em tính ra sẽ xảy ra chuyện sao?""Ừm, tối nay." Tô Tiểu Lạc gật đầu."Ai sẽ giở trò sau lưng chứ?" Nghiêm Chỉ không khỏi nhíu mày, "Tiếc là giám đốc Nghiêm không nghe lời em.""Chị hai, chị đi điều tra công ty hợp tác với nhà máy may Hồng Kỳ xem, có thể sẽ phát hiện ra điều gì đó." Tô Tiểu Lạc gợi ý."Em không đi cùng chị sao?" Nghiêm Chỉ hỏi."Không, em đã hẹn với Phó Thiếu Đình rồi, ngày mai phải về quê tế tổ, em phải đi cùng, tối nay phải xuất phát rồi." Tô Tiểu Lạc nói."Được thôi!" Nghiêm Chỉ nói, "Vậy chị đi điều tra."*****Nghiêm Chỉ trở lại tòa soạn, nhờ người đi điều tra thông tin về công ty đó. Khi cô nhận được phản hồi đã là mười một giờ đêm.Cô vội vã đến nhà máy may, lại phát hiện người của nhà máy đang bắt giữ Tống Lệ Lệ. Một người đàn ông ở đó la hét: "Tôi tố cáo, người này lén lén lút lút trong kho nguyên liệu, chắc chắn là kẻ trộm."Tống Lệ Lệ bị rất nhiều người vây quanh, trong lòng sợ hãi. Nghiêm Chỉ đi tới bảo vệ cô ấy. Giám đốc Nghiêm cũng sa sầm mặt, hỏi: "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"Tống Lệ Lệ nghẹn ngào nói: "Em họ tôi nói, bảo tôi để ý kho nguyên liệu, có thể sẽ có người đến phóng hỏa. Tôi không hề lấy gì cả, anh ta vu oan cho tôi!"Người đàn ông nói: "Tự nhiên sao lại có người phóng hỏa, đây chắc chắn là cái cớ của cô ta, cô ta chỉ muốn ăn trộm đồ thôi.""Anh, anh ngậm máu phun người, tôi là đi theo anh đến kho nguyên liệu." Tống Lệ Lệ là nghe lời Tô Tiểu Lạc, nên mới đi theo đến kho nguyên liệu."Trên đời này còn có người biết trước tương lai sao? Cô nói dối cũng không thèm nghĩ trước, cô chỉ muốn ăn trộm đồ thôi." Người đàn ông kia lớn tiếng.Mọi người nhìn Tống Lệ Lệ với ánh mắt không thiện cảm, trên mặt Tống Lệ Lệ còn có vết thương, mọi người vốn đã có nhiều ý kiến về cô.Nghe lời người đàn ông kia nói, cũng tin đến tám phần.Nghiêm Chỉ kéo giám đốc Nghiêm sang một bên, nói: "Giám đốc Nghiêm, bà đừng vội. Đây là tài liệu mà Tiểu Cửu nhà tôi bảo tôi đi điều tra, bà xem xong rồi nói."Chỉ trong chốc lát nói chuyện, bên kia mọi người đã vây kín Tống Lệ Lệ, muốn áp giải cô đến đồn cảnh sát.Nghiêm Chỉ vội vàng đi tới ngăn cản họ: "Nhiệm vụ của nhà máy lần này rất gấp, các người đừng để bị kẻ xấu lợi dụng."Nếu đơn hàng không thành công, đừng nói là tiền lương công nhân, ngay cả nhà máy may Hồng Kỳ cũng sẽ phá sản.Tống Lệ Lệ ngồi xổm trên mặt đất, trong lòng sợ hãi vô cùng."Anh nói em họ tôi ăn trộm đồ, có bằng chứng gì không?" Nghiêm Chỉ nhìn người đàn ông kia.Giám đốc Nghiêm xem xong tài liệu, đi tới, ánh mắt đã trở nên vô cùng sắc bén."Nếu tôi nhớ không lầm, anh không phải là người của nhà máy chúng ta, anh là ai?"Người đàn ông kia cảm thấy không ổn, đang định bỏ chạy, giám đốc Nghiêm đã cho người bắt hắn lại. Hơn nữa còn tìm thấy trong người hắn một chai cồn và bật lửa.Giám đốc Nghiêm nhìn thấy những thứ này mà chân tay cũng mềm nhũn ra. Bà nhớ lại lời cô gái nhỏ chiều nay nói, không khỏi cảm thấy sợ hãi vô cùng.Nếu không phải cô ấy lên tiếng nhắc nhở, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.Mọi người đều không biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, lần lượt nhìn về phía giám đốc Nghiêm, giám đốc Nghiêm bình tĩnh lại một chút, nói: "Người này là kẻ phóng hỏa."Đơn hàng này là một cái bẫy, mục đích là để lấy khoản tiền phạt vi phạm hợp đồng khổng lồ. Ở những nơi khác đã từng có những trường hợp tương tự, trước khi giao hàng, kho hàng đột nhiên bị cháy. Sau đó thì không giao được hàng, phải trả một khoản bồi thường khổng lồ.Giám đốc Nghiêm không dám nghĩ, nếu nhà máy may Hồng Kỳ cũng gặp phải chuyện này, thì sẽ có kết cục như thế nào."Trời ạ! Uổng công anh còn là người Trung Quốc! Lại làm ra chuyện như vậy.""Đánh chết hắn đi!""Đánh hắn!"Mọi người phẫn nộ, hận không thể đánh chết tên b*n n**c này.Giám đốc Nghiêm thấy mọi người khó mà nguôi giận, vội vàng ngăn cản: "Đừng để xảy ra án mạng, chuyện này liên quan đến lừa đảo kinh tế, còn cần phải điều tra hắn.""Lần này phải cảm ơn Tống Lệ Lệ!""Đúng vậy! Chúng ta suýt nữa thì oan uổng người tốt.""Lệ Lệ, em họ của cô là ai vậy? Sao cô ấy lại biết được?""Thật sự có người có thể bói toán sao?""Chuyện này thật quá thần kỳ!"
 
Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi
Chương 452: Quỷ chặn đường



Mọi người lúc này càng thêm hứng thú với người có khả năng biết trước tương lai kia, nhao nhao bàn tán, ồn ào đến đau cả đầu.Giám đốc Nghiêm bảo mọi người về trước, đã có người báo cảnh sát, chẳng bao lâu nữa sẽ có cảnh sát đến đưa người đàn ông kia đi.Tại đồn cảnh sát, mọi người làm bản tường trình. Ôn Dữ đến chào hỏi Nghiêm Chỉ, nói rằng họ đã tiếp nhận vụ án này."Thủ phạm trước đó đã tự sát rồi." Sắc mặt Ôn Dữ trầm trọng nói.Vụ án này thoạt nhìn là lừa đảo kinh tế, nhưng đã liên quan đến mạng người.Nghiêm Chỉ không khỏi thở dài. Giám đốc Nghiêm nghe xong cũng sợ đến toát mồ hôi lạnh, nếu thật sự tổn thất lớn, kết cục của bà...Nghĩ đến đây, bà càng thêm cảm kích Tô Tiểu Lạc. Lúc đó còn cho rằng Tô Tiểu Lạc lo xa, bây giờ xem ra là bà không biết tốt xấu rồi.Hôm khác bà nhất định phải cảm ơn cô gái nhỏ kia thật nhiều."Hiện nay đang trong thời kỳ cải cách mở cửa, đặc biệt phải chú ý đến những đơn hàng có lợi nhuận cao, sản lượng lớn như thế này. Nhất định phải xác minh thông tin thật của đối phương, dù sao cũng liên quan đến vận mệnh của cả một nhà máy, và tiền lương của hàng nghìn người." Ôn Dữ nhắc nhở."Vâng, lần này là tôi sơ suất." Giám đốc Nghiêm sợ hãi nói, "Họ rất sòng phẳng trả trước một nửa tiền đặt cọc, vốn tưởng là trên trời rơi xuống miếng bánh, không ngờ lại là cạm bẫy."Nghiêm Chỉ nói: "Nếu chuyện này được xác minh, chúng ta có thể đăng vụ lừa đảo này lên báo, để tránh có người lại bị lừa.""Đây là một ý kiến hay." Ôn Dữ tán thành, báo chí là kênh tiếp nhận thông tin trực tiếp nhất của đại chúng, có thể cảnh giác mọi người.*****Mà lúc này Tô Tiểu Lạc đã đến vùng nông thôn, không khí ở quê rất trong lành. Cô đến thăm thím Hồ, mang cho bà ấy một ít đồ ăn và đồ dùng.Thím Hồ cười nói: "Cháu đến chơi là được rồi, sao còn mang nhiều đồ thế này?""Mẹ cháu chuẩn bị đấy ạ." Tô Tiểu Lạc cười nói, "Thím đã giúp đỡ chúng cháu nhiều như vậy, đây là điều nên làm."Con người vốn dĩ là tương hỗ, bạn đối tốt với tôi, tôi sẽ đối tốt với bạn hơn."Sắp đến ngày cưới chưa?" Thím Hồ hỏi."Sắp rồi ạ." Tô Tiểu Lạc mỉm cười trả lời.Thím Hồ nhìn Tô Tiểu Lạc, xúc động nói: "Nhất định phải mặc chiếc váy cưới mà bà nội cháu đã thêu cho cháu, chắc chắn sẽ rất đẹp.""Hôm đó thím cũng sẽ đến chứ?" Tô Tiểu Lạc hỏi."Ừ, nhất định rồi." Thím Hồ gật đầu đồng ý, "Thím phải thay bà nội cháu chứng kiến cháu xuất giá!"Nhìn thấy Tô Tiểu Lạc xuất giá là tâm nguyện lớn nhất của Tống Tĩnh Thư, bây giờ có thể thực hiện được, thật là quá tốt.Từ nhà thím Hồ ra, Tô Tiểu Lạc hỏi Phó Thiếu Đình: "Em mặc váy cưới bà nội thêu, anh mặc gì? Áo Tôn Trung Sơn?""Chắc là áo Tôn Trung Sơn." Phó Thiếu Đình cũng không chắc chắn lắm.Trước đó Trịnh Bảo Trân đã kéo anh đi đo kích thước, đặt may một bộ, không có gì bất ngờ thì chính là áo Tôn Trung Sơn."Ồ." Tô Tiểu Lạc gật đầu.Dáng người của Phó Thiếu Đình rất đẹp, mặc áo Tôn Trung Sơn chắc chắn sẽ rất đẹp trai."Em đang nghĩ gì vậy?" Phó Thiếu Đình hỏi."Em đang nghĩ anh mặc áo Tôn Trung Sơn sẽ như thế nào." Tô Tiểu Lạc thành thật trả lời.Phó Thiếu Đình cong môi cười: "Anh cũng đang nghĩ...""Em đã lén thử rồi, em mặc chiếc váy cưới đó khá vừa vặn." Tô Tiểu Lạc nói."Thật sao, anh rất mong chờ." Phó Thiếu Đình nắm tay cô, thong thả bước đi trên con đường nhỏ.Ban đêm ở nông thôn không có đèn đường, tối đen như mực. Chỉ nghe thấy tiếng gió, tiếng lá cây xào xạc cùng tiếng côn trùng kêu vang trong ruộng.Hai người Tô Tiểu Lạc và Phó Thiếu Đình về đến nhà tổ họ Phó, chỉ thấy sắc mặt Phó Uy tái nhợt ngồi trong phòng khách, cả người nồng nặc mùi rượu.Có thể nhìn ra tâm tình ông không được tốt.Phó Thiếu Đình hỏi: "Bố, bố làm sao vậy?"Phó Uy nghe tiếng gọi, lập tức tỉnh táo lại. Ông cầm tách trà bên cạnh lên uống một hơi cạn sạch."Vừa rồi..." Ông nói đến đây, nhìn thấy Tô Tiểu Lạc liền nuốt lời xuống, "Không có gì, các con cũng nghỉ ngơi sớm đi."Dứt lời, ông đi lên lầu."Em có biết chuyện gì không?" Phó Thiếu Đình tò mò hỏi Tô Tiểu Lạc."Nhìn bộ dạng, chắc là bị dọa sợ." Tô Tiểu Lạc nói.Nhà tổ họ Phó không có phòng trống, tối nay Tô Tiểu Lạc phải ngủ cùng phòng với Phó Thiếu Đình, vốn dĩ không hợp lẽ, nhưng ngày cưới đã cận kề, Phó Uy lại bị dọa sợ, nên không để ý đến những chuyện này.Sáng sớm hôm sau, bốn giờ rưỡi, Tô Tiểu Lạc và mọi người đều bị gọi dậy.Cầm đồ cúng tế tổ tiên, cả đoàn người đi về phía khu mộ tổ. Phó Uy vốn đi trước, hôm nay không biết tại sao lại cố ý đi sau họ.Bên ngoài trời vẫn tối đen như mực, Phó Thiếu Đình cầm đèn pin đi trước dẫn đường. Tô Tiểu Lạc ngáp một cái, hôm qua ngủ không ngon, hôm nay lại dậy sớm như vậy.Phó Uy đột nhiên kéo cánh tay Phó Thiếu Đình hỏi: "Thiếu Đình, con có thấy gì không?"Phó Thiếu Đình không chú ý xung quanh, nghe ông hỏi như vậy thì nhìn về phía trước. Ở phía xa có hai cái xác không đầu mặc đồ trắng đang đứng, chúng đang từ từ đi về phía này.Trịnh Bảo Trân cũng nhìn thấy, bà cùng dì Trương đứng chung một chỗ, sợ hãi run rẩy.Tô Tiểu Lạc nói: "Đừng sợ, có con đây!"Phó Uy không dám nhúc nhích, tối qua ông đã nhìn thấy một lần rồi, cả đêm ông không hề ngủ được nên mới dậy sớm gọi mọi người.Ông theo bản năng bảo vệ Trịnh Bảo Trân và dì Trương ở phía sau.Tô Tiểu Lạc lấy ra một tờ giấy màu vàng, miệng lẩm bẩm: "Cấp cấp như luật lệnh, lui!""Thứ" đang đi về phía này đột nhiên quay đầu đi ngược lại, một lát sau liền biến mất ở đó. Nhìn về phía trước, bên cạnh cây cầu nhỏ cạnh mương nước thấp thoáng có hai bóng trắng."Những thứ này là cái gì vậy?" Phó Uy không nhịn được hỏi."Gặp những thứ này đừng sợ, bố phải hung dữ hơn nó mới được, mắng nó thì nó sẽ không dám quấn lấy bố." Tô Tiểu Lạc nói."Ồ." Phó Uy gật đầu.Nhóm người đi đến bên cầu nhỏ, nhìn sang bên kia. Rõ ràng là hai hình nhân bằng giấy đang đứng ở đó, thật là kỳ quái."Chúng ta ở thành phố không gặp phải những chuyện hiếm lạ này." Dì Trương sợ hãi nói."Đúng vậy!" Trịnh Bảo Trân cũng sợ hãi không thôi, tự giác đi theo bên cạnh Tô Tiểu Lạc, dường như chỉ có đi theo cô mới là an toàn nhất.Tô Tiểu Lạc cười: "Ở nông thôn ít người, mỗi nhà đều cách nhau khá xa. Cho nên những thứ này dễ xuất hiện, ở thành phố người đông, dương khí thịnh. Cái này giảm thì cái kia tăng, chính là đạo lý này.""Ồ." Trịnh Bảo Trân lại hỏi, "Vậy, vậy con không thể đưa chúng đi hết sao.""Vâng, nói thế nào nhỉ! Có một số đã không đủ tư cách luân hồi chuyển thế, chỉ có thể phiêu bạt ở nhân gian. Không biết mình là ai, từ đâu đến, đi đâu về." Tô Tiểu Lạc nói, "Chúng cũng không làm ra chuyện hung ác hay không hợp lẽ trời."Nhóm người một đường đi về phía trước, cuối cùng cũng không gặp phải thứ gì khác, thuận lợi bày biện đồ cúng.Phó Uy quỳ trên mặt đất lặng lẽ nhổ cỏ xung quanh. Đối với mẹ, trong lòng ông luôn có lỗi. Ngoại trừ lần trước, ông rất ít khi đến mộ tổ. Mà Trịnh Bảo Trân càng không cần phải nói, sau khi quan hệ hai người trở nên xấu đi càng không hề đến đây.Đây cũng là nguyên nhân mà trên mộ tổ có vết nứt, họ vẫn không phát hiện ra.Trịnh Bảo Trân ngồi xổm ở đó, cùng dì Trương đốt một ít giấy tiền vàng bạc. Ánh mắt dừng lại trên mộ của bà nội Phó, tâm tư bay đi rất xa.
 
Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi
Chương 453: Khúc mắc



Rất nhiều chuyện thoáng chốc trôi qua trước mắt, bây giờ bà cũng là một người phụ nữ trung niên năm mươi tuổi.Cho dù bà nội Phó khi còn sống có làm gì không đúng, thì cũng đã qua nhiều năm rồi.Tô Tiểu Lạc kéo Phó Thiếu Đình lùi lại một bước, tay bắt quyết, một đóa sen vàng nở ra.*****Trong căn nhà cũ, một bà cụ ngồi trong căn phòng trống trải. Không còn ai nghe bà lải nhải, cũng không ai làm việc thay bà. Bà ăn cháo loãng, không có khẩu vị.Con dâu bà giận dỗi dọn ra khỏi nhà, không còn quay lại nữa. Cho dù có đến cũng chỉ đứng trong sân nhìn một cái, thậm chí bà còn chưa kịp mắng ra lời thì người đã đi rồi.Bà nhớ cháu trai cháu gái. Nhưng lại ngại không dám nói, chỉ có thể đợi Phó Uy về nói với con trai về sự đáng ghét của Trịnh Bảo Trân.Tim bà đau nhói, cơm cũng không ăn hết liền lên giường nằm.Phó Uy về đến nhà, đi đến bên giường hỏi: "Mẹ, con nghe Bảo Trân nói mẹ không khỏe, có cần đi trạm xá khám không ạ?""Khám gì mà khám? Nhìn thấy các con là mẹ thấy khỏe rồi. Nó biết cái gì, cả ngày chỉ biết tiêu tiền!" Bà nội Phó nhìn thấy con trai thì vui mừng khôn xiết, cảm thấy trong người không có bệnh tật gì nữa.Bà bắt đầu lải nhải, kể tội Trịnh Bảo Trân như kể chuyện gia bảo.Phó Uy nghe có chút phiền chán, đàn ông và phụ nữ khác nhau, không thích những chuyện vụn vặt trong gia đình. Nghe được vài câu liền kiếm rời cớ đi.Bà nội Phó đứng ở cửa, thở dài một tiếng. Già rồi, không ai muốn nghe bà lải nhải nữa.Ngày qua ngày, mỗi khi chiều tà bà nội Phó đều có thể nhìn thấy Trịnh Bảo Trân và dì Trương đi ngang qua sân.Dì Trương khuyên: "Sao không vào trong xem thử?"Trịnh Bảo Trân nói: "Thôi, bọn trẻ đang đợi chúng ta. Tôi vào, cũng chỉ khiến bà cụ thêm tức giận mà thôi."Giận thì giận, nhưng rốt cuộc không thể mặc kệ không quan tâm. Trịnh Bảo Trân và dì Trương mang đến một ít bánh bao lớn, để trên cái bàn trong sân.Bà nội Phó nhìn bánh bao lớn, trong lòng vô cùng hối hận.Tính cách của bà không tốt lắm, quan hệ với hàng xóm cũng không tốt. Chồng lại làm việc ở viện nghiên cứu, bà thường ngày thích nhất là dạy dỗ Trịnh Bảo Trân. Bởi vì khi còn trẻ, mẹ chồng cũng dạy dỗ bà như vậy. Bà dù có tức giận nhưng cũng không dám bỏ đi!Thời thế thay đổi rồi.Ráng chịu đựng đến khi thành mẹ chồng, nhưng con dâu người ta không chịu đựng được bà mà bỏ đi.Bà nội Phó giận dỗi, không mang bánh bao vào trong nhà. Đến tối, bên ngoài sấm chớp đùng đùng, có vẻ như sắp mưa lớn. Bà nội Phó nghĩ đến bánh bao trong sân, đang định đi ra ngoài, đột nhiên tim đau quặn thắt.Trong khoảnh khắc đó, bà mới nhận ra mình đã sai lầm nghiêm trọng. Trong lúc ý thức mơ hồ, bà nhìn thấy một người lo lắng mở cửa gọi tên bà."Mẹ!"Trịnh Bảo Trân lo lắng hét lớn, cùng dì Trương đưa bà nội Phó đến bệnh viện.Bà nội Phó ở trên không trung, nhìn thấy vì sự ra đi của mình mà con trai và con dâu cãi nhau không dứt.Bà rất muốn nói chuyện, nhưng lại không thể mở miệng."Mẹ tôi bà ấy chỉ lải nhải một chút thôi, sao một chút cô cũng không nhịn được?""Tôi nói anh đưa mẹ đi khám, sao anh không đưa? Bây giờ lại biết đổ lỗi?"Hai người oán trách lẫn nhau, khoảng cách trong khoảnh khắc đó biến thành lớn nhất, đến nỗi sau này càng ngày càng lạnh nhạt."Đều là lỗi của mẹ." Một giọng nói già nua nhẹ nhàng vang lên bên tai Phó Uy và Trịnh Bảo Trân.Họ đồng loạt ngẩng đầu lên.Một bà cụ đứng ở đó, vẻ mặt đầy hối hận. Bà nói: "Là lỗi của mẹ, Uy Tử là do một tay mẹ nuôi lớn. Nhìn thấy hai đứa các con hòa thuận, trong lòng mẹ luôn có một cảm giác mất mát không nói nên lời. Cho nên mẹ thường xuyên chia rẽ, sau lưng nói xấu Bảo Trân. Đối với Bảo Trân cũng trăm bề kén chọn, cũng đáng đời mẹ có báo ứng như vậy.""Uy Tử, con không được trách Bảo Trân nữa. Là lỗi của mẹ, mẹ không có chừng mực luôn gây khó dễ cho nó. Nó cũng mềm lòng, vậy mà còn thường xuyên mang đồ ăn cho mẹ, ở bên ngoài trông nom mẹ. Nó cũng lo lắng cho mẹ, là con dâu, nó thậm chí còn làm tròn bổn phận hơn cả con trai như con."Đàn ông chí ở bốn phương, Phó Uy cũng vậy, tâm trí đều đặt vào sự nghiệp của mình. Không có thời gian quan tâm đến vấn đề tình cảm của mẹ, càng không nói đến việc chăm sóc, thậm chí có chút qua loa, Trịnh Bảo Trân bảo ông đưa mẹ đi khám, ông cũng không đi.Ông hối hận vô cùng, nước mắt tuôn trào, quỳ xuống đất dập đầu một cái thật mạnh: "Mẹ, xin lỗi, là con bất hiếu."Con muốn phụng dưỡng mà bố mẹ không còn.Trong lòng Phó Uy hận nhất vẫn là chính mình, ông không thể chấp nhận việc mình không đưa mẹ đi khám. Ông luôn đổ chuyện này lên đầu Trịnh Bảo Trân, cũng là muốn trong lòng mình dễ chịu hơn một chút.Nhưng sự thật chứng minh, cảm giác hối hận đó không lúc nào là không giày vò ông, khiến ông không thể đối mặt với Trịnh Bảo Trân.Bà nội Phó thở dài nói: "Là do mẹ không muốn đi khám, nếu vì mẹ mà khiến hai vợ chồng các con trở nên xa cách, mẹ trong lòng không yên."Trịnh Bảo Trân nhìn khuôn mặt của mẹ chồng, những năm này bà ngày ngày tụng kinh niệm Phật chính là vì bà cụ. Bà đã vô số lần tự hỏi, nếu như lúc đó mình có thể nhẫn nhịn thêm một chút, có phải bà cụ sẽ không phải ra đi theo cách này không?Đây luôn là nút thắt trong lòng bà."Xin lỗi." Bà nội Phó và Trịnh Bảo Trân đồng thanh nói, hai người đều ngây người.Bà nội Phó nhẹ nhàng nói: "Bảo Trân à, con chịu oan ức rồi. Chuyện này không trách con, mẹ không sinh con không nuôi con, con còn có thể quan tâm đến cảm xúc của mẹ, nhẫn nhịn mẹ lâu như vậy. Cái chết của mẹ là do trời định, là không thể thay đổi được. Tâm nguyện lớn nhất của mẹ chính là hai đứa các con hạnh phúc."Trịnh Bảo Trân nắm chặt nắm tay. Bà và Phó Uy chiến tranh lạnh nhiều năm như vậy. Nói hận chắc chắn là có, nói không oán hận chắc chắn là nói dối.Bà nói: "Chỉ cần mẹ không trách chúng con là được."Bà nội Phó lắc đầu: "Không trách, mẹ cũng nghĩ thông rồi. Người già rồi nên học cách im lặng, một gia đình cần phải bao dung lẫn nhau. Bảo Trân, con đừng trách Phó Uy nữa được không?"Trong lòng bà nội Phó vẫn hy vọng con trai về già có người bầu bạn. Phó Uy thường xuyên ở trong quân đội cộng thêm tính cách thờ ơ nên cũng không thân thiết với con cái.Trịnh Bảo Trân nước mắt giàn giụa, trong chốc lát dường như đã buông bỏ được một số thứ, nhưng những thời gian đã qua lại không thể tìm lại được.Bà có nên tiếp tục cuộc hôn nhân hữu danh vô thực này không?Phó Uy nhìn Trịnh Bảo Trân, dường như đã nhận ra điều gì, ông đứng ở đó đột nhiên lên tiếng: "Mẹ, mẹ đừng ép Bảo Trân. Nhiều năm như vậy, chúng con đã giày vò lẫn nhau. Cho dù Bảo Trân chọn thế nào, con cũng đồng ý."Phó Uy nhìn thấy mẹ trong khoảnh khắc này, ông mới chính thức đối diện với sự hối hận của mình. Cũng hiểu được bao nhiêu năm nay mình đã đối xử với Trịnh Bảo Trân là quá đáng đến mức nào.Trịnh Bảo Trân nhìn ông, trong lòng có một cảm giác không thể nói thành lời. Thật ra Phó Uy cũng mệt mỏi rồi. Đợi các con đều kết hôn. Vậy thì hãy giải thoát cho nhau thôi.Bà nội Phó thở dài, rất muốn khuyên thêm điều gì đó."Thời gian đến rồi." Tô Tiểu Lạc lên tiếng."Chăm sóc bản thân thật tốt, chăm sóc bố con, chăm sóc tốt cho con cái và Bảo Trân!" Bà nội Phó vội vàng dặn dò Phó Uy một câu.Gió thổi qua, tro tàn của tiền vàng bị đốt bay đầy đất, cuộn tròn rồi lẫn vào trong đất biến mất. Cũng giống như thời gian đã qua, tuy đã qua nhưng vẫn còn ký ức.
 
Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi
Chương 454: Mắng tục tĩu quá



Trời đã tờ mờ sáng, mặt trời mọc lên từ phía Đông đỏ rực, xua tan đi cái lạnh, tâm trạng của mỗi người đều rất nặng nề.Về đến nhà họ Phó, dì Trương lo liệu nấu một nồi cháo to, cắt một ít dưa muối. Dưa muối là lấy từ nhà thím Hồ, trộn với giấm và dầu mè, ăn cùng với cháo rất ngon miệng."Ăn sáng xong, mọi người nghỉ ngơi một chút, đợi đến chiều rồi hẵng đi." Phó Uy nói."Chiều nay e là không đi được ạ." Tô Tiểu Lạc cười nói. "Có lẽ phải đến mai, tốt hơn hết là nên chuẩn bị thêm thức ăn.""Có ý gì?" Phó Uy vừa dứt lời thì có người vào sân, hỏi han một hồi mới biết đây là con trai út của một người bạn ông, thấy ông về nên mới đến xem, mời ông qua uống rượu.Phó Uy liếc nhìn Tô Tiểu Lạc, cô nhóc này vẫn có chút chuẩn xác."Vậy các người...""Chúng tôi không đi đâu, vốn dĩ cũng không quen, chúng tôi tự ăn ở nhà." Trịnh Bảo Trân nói."Được thôi!" Phó Uy không ép buộc, dù sao điều kiện của mọi người đều không tốt lắm, nếu cả nhà đi cũng gây thêm gánh nặng cho người khác. "Tôi có nên đi mua chút đồ không?"Những năm này Phó Uy tuy không hay về nhà, nhưng tiền lương của ông đều gửi về nhà. Khi ông nói những lời này, sắc mặt còn có chút không tự nhiên.Trịnh Bảo Trân lấy ra phiếu rượu phiếu thịt, và hai mươi tệ đưa cho ông: "Ông xem mà mua!"Phó Uy nhận lấy, khẽ nói một tiếng "Cảm ơn"."Đây cũng là tiền ông kiếm được, ông nói cảm ơn với tôi làm gì?" Trịnh Bảo Trân bực bội nói."Dù sao đi nữa, cũng cảm ơn." Phó Uy cố chấp nói.Tô Tiểu Lạc che miệng cười trộm, kéo Phó Thiếu Đình về phòng, cười nói: "Thói quen nộp tiền phiếu tốt đẹp này của anh là di truyền đấy à!"Phó Thiếu Đình nhéo mũi cô: "Đó là đương nhiên, nếu không có tình cổ quấy phá, tình cảm của họ cũng không đến mức này.""Có câu nói là không phá thì không xây, có lẽ xe đến trước núi ắt có đường, liễu rủ hoa tàn lại gặp thôn mới!" Tô Tiểu Lạc ngáp một cái nói, "Em muốn ngủ một giấc nữa, anh thì sao?""Anh ngủ cùng em." Phó Thiếu Đình nằm xuống bên cạnh cô, hôm qua đi đường hơi mệt, tối đến hai người ôm nhau ngủ thiếp đi.Lúc này Phó Thiếu Đình ôm Tô Tiểu Lạc, ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, không khỏi tâm viên ý mã (ý nghĩ xao động)."Anh đừng có làm loạn." Tô Tiểu Lạc né tránh râu ria của anh. "Đã nói là ngủ rồi cơ mà?""Hôn một cái rồi ngủ.""Thật không?""Thật."Tô Tiểu Lạc ngẩng đầu, chu môi lên. Gương mặt nhỏ nhắn phồng lên mang theo một vệt ửng hồng. Dáng vẻ thật sự quá đáng yêu, Phó Thiếu Đình ngoan ngoãn hôn một cái rồi ôm cô chặt hơn.Tô Tiểu Lạc rúc vào trong lòng anh, nghe tiếng tim đập trầm ổn của anh, ánh nắng chiếu lên người họ ấm áp vô cùng.Vốn dĩ còn đang buồn ngủ, Tô Tiểu Lạc đột nhiên hết buồn ngủ, bàn tay nhỏ bé không an phận đặt lên bụng anh vẽ một vòng tròn.Phó Thiếu Đình lập tức giữ tay cô lại, giọng khàn khàn hỏi: "Em không muốn ngủ à?""Keo kiệt, sờ một chút thì có sao." Tô Tiểu Lạc bĩu môi hỏi."Sờ rồi phải chịu trách nhiệm." Phó Thiếu Đình trầm giọng cảnh cáo."Đồng chí Phó Thiếu Đình, ý chí lực đáng tự hào của anh đâu rồi?" Tô Tiểu Lạc dùng bàn tay nhỏ chọc chọc vào ngực anh."Em không cần phải nghi ngờ, anh có thể dùng một cách khác để thể hiện ý chí lực hoàn hảo của mình." Phó Thiếu Đình nói một cách ẩn ý.Tô Tiểu Lạc không hiểu ý sâu xa trong lời nói của anh lúc này, chỉ có thể ngoan ngoãn ôm anh ngủ một giấc nữa.Buổi chiều Phó Uy đi đến nhà bạn, hai người Tô Tiểu Lạc và Phó Thiếu Đình rảnh rỗi bèn đi dạo một vòng trong thôn. Cuối cùng chạy lên núi bắt được một con gà rừng.Tô Tiểu Lạc nhặt một ít nấm, hai người thu hoạch rất nhiều.Dì Trương nhìn thấy họ xách gà về, cười tươi rói: "Hôm nay chúng ta đi hợp tác xã không mua được thịt, hai người mang gà rừng về đúng lúc quá!""Cháu còn có nấm đây này!" Tô Tiểu Lạc giơ một cái giỏ nhỏ lên."Tôi đã nói từ lần đầu tiên gặp đã thấy Tiểu Cửu có phúc khí rồi." Dì Trương cười nói."Đó là dì Trương có phúc nên mới nhìn người có phúc." Tô Tiểu Lạc cười nói.Người có tâm thiện nhìn ai cũng lương thiện, còn có một số người tâm địa xấu xa nhìn ai cũng xấu xa."Ôi chao, cậu Thiếu Đình nhà ta đúng là có phúc, có thể cưới được Tiểu Cửu thật là tốt quá!" Dì Trương được dỗ dành vui vẻ không ngậm được miệng, "Tôi đi làm cơm cho mọi người đây."Dì Trương nhìn mấy đứa nhỏ nhà họ Phó lớn lên, bọn họ sắp thành gia lập thất, trong lòng bà vui mừng hơn bất cứ ai.Tô Tiểu Lạc và Phó Thiếu Đình ngồi trong sân bóc tỏi, Phó Thiếu Đình nói: "Em đi xử lý nấm đi, tỏi này có mùi.""Được." Tô Tiểu Lạc bắt đầu sơ chế nấm.Trịnh Bảo Trân đứng ở cửa, nhìn thấy hai người họ vui vẻ, không khỏi cảm khái. Người mới kết hôn là như vậy, luôn có vô số chuyện để nói, không có việc gì thì luôn thích ở bên nhau.Trịnh Bảo Trân đã rất lâu không nghĩ về thời trẻ của mình, dường như những ký ức đó không thuộc về bà, mà thuộc về người khác.Ăn cơm xong, bên ngoài trời cũng đã tối. Bởi vì ở vùng núi, thỉnh thoảng còn có tiếng kêu của những con vật nhỏ không tên.Trịnh Bảo Trân vẫn luôn nhìn ra bên ngoài, cảnh tượng buổi sáng khiến bà đến giờ vẫn còn sợ hãi, thấy Phó Uy vẫn chưa về, không khỏi có chút lo lắng."Đừng lo lắng, con trai út nhà đó không phải nói sẽ đưa Phó Uy về sao." Dì Trương trấn an."Ừm, hy vọng là vậy!" Trịnh Bảo Trân vẫn có chút lo lắng, lại trôi qua một tiếng, không an lòng bèn dặn dò, "Thiếu Đình, bố con huyết áp cao, tim cũng không tốt lắm, con đi đón ông ấy đi."Phó Thiếu Đình đồng ý, Tô Tiểu Lạc đi đến bên cạnh anh: "Em cũng đi."Hai người đi trên đường, Phó Thiếu Đình nói: "Mẹ anh vẫn lo lắng cho bố anh.""Hai người ít nhiều cũng có chút tình cảm." Tô Tiểu Lạc chắc chắn nói, bởi vì cũng nhiều năm như vậy, nếu sớm có ý khác thì chắc đã ly hôn rồi.Phó Thiếu Đình rất đẹp trai, Phó Uy tự nhiên sẽ không kém, Tô Tiểu Lạc hỏi: "Năm đó bác gái đến làm ầm ĩ ở văn phòng của bác trai, người phụ nữ kia là thế nào?"Phó Thiếu Đình nói: "Ai mà biết được, nhưng sau đó người phụ nữ đó đã bị điều đi.""Vậy phải tìm cơ hội nói chuyện với bác trai." Tô Tiểu Lạc nói.Có lẽ chuyện của bà nội là ngòi nổ, nhưng Tô Tiểu Lạc cảm thấy, nguyên nhân căn bản vẫn là người phụ nữ kia.Trong mắt phụ nữ không thể chứa một hạt cát.Phó Thiếu Đình và Tô Tiểu Lạc đứng canh ở bên cạnh con mương, không lâu sau liền nhìn thấy Phó Uy lảo đảo đi tới, xem ra đã uống không ít.Tô Tiểu Lạc kéo Phó Thiếu Đình nói: "Đợi đã."Chỉ thấy quỷ chặn đường xui xẻo kia lại đi về phía Phó Uy, Phó Uy uống rượu, ánh mắt mơ hồ. Ông nhớ lại lời Tô Tiểu Lạc nói, cầm lấy nửa chai rượu còn lại uống một ngụm.Sau đó bắt đầu chửi rủa om sòm. Ông đem những lời đè nén trong lòng bao nhiêu năm toàn bộ mắng ra. Nói là mắng những con quỷ chặn đường này, không bằng nói là đang mắng chính mình.Nhìn lại nửa đời người, ông cũng không biết mình rốt cuộc đang theo đuổi cái gì, cố chấp cái gì. Khiến cho bên cạnh không một ai vui vẻ.Ông vừa uống vừa mắng, mắng đến mức đặc biệt hả hê. Những con quỷ chặn đường này bị mắng té tát, muốn rời đi nhưng Phó Uy còn đuổi theo mắng tiếp.Quỷ chặn đường phát ra tiếng ô ô, dường như đang cầu xin: "Lần sau không dám nữa, đừng mắng nữa, mắng tục tĩu quá."
 
Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi
Chương 455: Bà đánh ông ấy à?



Tô Tiểu Lạc che miệng cười trộm, ai có thể ngờ một tư lệnh lại có thể chửi người lợi hại đến vậy."Thôi được rồi! Đừng để bố anh bắt nạt quỷ nữa." Phó Thiếu Đình hắng giọng, người bố như vậy thật sự là chưa từng nghe chưa từng thấy.Phó Thiếu Đình đi tới, đỡ Phó Uy dậy: "Bố, về nhà thôi!"Phó Uy uống rượu say quay đầu lại, nhìn thấy mặt Phó Thiếu Đình, lập tức ôm chầm lấy anh."Thằng nhóc thối này, mỗi lần gặp bố, mặt mày lạnh tanh. Cũng chưa từng bảo bố về nhà. Về nhà nào, về đâu?"Phó Thiếu Đình có chút không quen với cái ôm của ông, bất đắc dĩ thở dài: "Về nhà thôi, mẹ đang đợi bố đấy!""Đúng, Bảo Trân đang đợi bố về nhà." Phó Uy đã say khướt rồi, đâu còn uy nghiêm của một tư lệnh nữa.Phó Thiếu Đình đỡ ông, Tô Tiểu Lạc cầm đèn pin chiếu đường phía trước cho họ đi."Sau này con phải đối xử tốt với vợ, đừng giống như bố, bố là đồ khốn." Phó Uy lải nhải, "Con bé Tiểu Lạc này tuy có chút đáng ghét, nhưng bản tính không xấu. Tuy nó đào mộ tổ nhà mình, nhưng bố cũng không trách nó."Tô Tiểu Lạc không khỏi bật cười, xem ra trong lòng ông ấy vẫn còn canh cánh chuyện đó!Phó Uy nói rất nhiều. Phó Thiếu Đình im lặng lắng nghe.Bố con nào có thù hận qua đêm, Phó Thiếu Đình chưa từng ghi hận bố mẹ. Chỉ là anh lạnh lùng quen rồi, không thể đáp lại quá nhiều.Phó Uy nói suốt dọc đường, về đến cửa, nhìn thấy ánh đèn dầu leo lét trong nhà. Trong khoảnh khắc đó, ông như trở về thời trẻ: "Mẹ con nhát gan, chắc chắn là đang đợi bố về."Cũng giống như nhiều năm trước, mỗi lần ông về nhà, đèn trong phòng ngủ đều sáng. Trịnh Bảo Trân sẽ ra đón, nhận lấy áo khoác của ông, rồi hỏi: "Anh ăn cơm chưa? Có muốn ăn thêm chút gì không?"Phó Uy tràn đầy mong đợi đẩy cửa ra, chỉ còn lại một ngọn đèn dầu cô đơn đặt trên bàn."Bảo Trân đâu?""Bảo Trân đâu?"Phó Uy lẩm bẩm hỏi."Con dìu bố vào phòng ngủ." Phó Thiếu Đình đã sớm quen với chuyện này rồi."Bố muốn tìm Bảo Trân, bố muốn tìm Bảo Trân."Dì Trương nghe thấy động tĩnh, từ trong phòng Trịnh Bảo Trân đi ra, hỏi: "Chuyện gì vậy?""Bố cháu uống say rồi.""Vậy thì mau bảo ông ấy đi nghỉ ngơi đi." Dì Trương nói."Ông ấy muốn tìm mẹ cháu!" Phó Thiếu Đình bất đắc dĩ nói, người say rượu thật sự có chút vô lý."Vậy thì đưa đến phòng bà chủ đi." Dì Trương rất vui vẻ, lập tức cùng Phó Thiếu Đình đưa người qua đó.Cuối cùng, khi ra ngoài còn khóa cửa ngoài lại."Dì Trương, ông ấy không sao chứ!" Trịnh Bảo Trân đang đọc sách trên giường, không ngẩng đầu lên, hỏi."Bảo Trân." Phó Uy đột nhiên xuất hiện, loạng choạng không đứng vững ngã xuống giường."Ông, sao ông lại đến đây?" Trịnh Bảo Trân ngạc nhiên, hai người thật ra đã ly thân rất lâu rồi."Bảo Trân." Phó Uy tiến lên nắm lấy tay bà.Trịnh Bảo Trân muốn tránh nhưng không tránh được, bà nhìn thấy mặt Phó Uy đỏ bừng, không khỏi nhíu mày: "Ông uống rượu à?""Xin lỗi, sau này tôi không uống rượu nữa." Phó Uy xin lỗi, "Sau này không bao giờ uống nữa.""Ông, ông làm gì phải nói xin lỗi với tôi." Trịnh Bảo Trân chưa từng thấy chồng như vậy, "Ông đừng quỳ nữa, mau đứng dậy."Phó Uy nửa nằm trên giường, đầu gối quỳ trên mặt đất, nói: "Tôi không đứng dậy, trừ khi bà tha thứ cho tôi.""Ông đây là giở trò vô lại." Trịnh Bảo Trân bất đắc dĩ lắc đầu, "Mau đứng dậy, ông như thế này còn ra thể thống gì?"Đàn ông đầu gối có vàng, cho dù Trịnh Bảo Trân cảm thấy mình đã chịu oan ức cả nửa đời người, nhưng vẫn không muốn nhìn thấy chồng mình như vậy."Là lỗi của tôi." Phó Uy áp tay bà lên mặt mình, những ngày này ông đã biết mình sai lầm đến mức nào. Nhưng ông vẫn luôn giữ sĩ diện, không dám bày tỏ.Bây giờ cũng là rượu vô làm liều, dứt khoát vô lại đến cùng.Trịnh Bảo Trân trước giờ luôn hiểu biết lễ nghĩa, bà nhíu mày hỏi: "Ông muốn thế nào mới chịu đứng dậy?""Bà tha thứ cho tôi, tôi sẽ đứng dậy." Phó Uy cố chấp nói."Vậy thì ông cứ như vậy đi!" Trịnh Bảo Trân giận dỗi nói, sao ông có thể như vậy, rõ ràng bao nhiêu năm nay đối với bà không hỏi không han. Bây giờ đột nhiên nói gì mà biết sai rồi, vậy bao nhiêu năm nay oan ức của bà thì tính là gì?Trịnh Bảo Trân rút tay về, quay người đi. Trong lòng Phó Uy tràn đầy thất vọng, ông gục đầu xuống giường, cứ như vậy mà ngủ thiếp đi.Trịnh Bảo Trân tức giận vô cùng, tâm trạng mãi không thể bình tĩnh lại. Bà đợi đến tận khuya mới ngủ thiếp đi, cũng là nhẫn tâm để Phó Uy ngủ như vậy.Sáng hôm sau khi trời sáng, Trịnh Bảo Trân mới phát hiện Phó Uy vẫn ngủ như vậy, cuối cùng vẫn là không đành lòng, đẩy ông dậy."Phó Uy!"Phó Uy mơ mơ màng màng, nói: "Bảo Trân, tôi sai rồi."Trịnh Bảo Trân nhìn bộ dạng của ông, vừa tức giận vừa buồn cười, dở khóc dở cười."Ông tỉnh lại đi! Trời sáng rồi, để bọn trẻ nhìn thấy không phải sẽ cười chê ông sao."Phó Uy quỳ đến chân tê rần, bất đắc dĩ nói: "Không đứng dậy nổi."Trịnh Bảo Trân đi tới đỡ ông dậy, hai chân Phó Uy mềm nhũn ngã nhào lên người bà.Trịnh Bảo Trân tức giận nói: "Ông đứng dậy, sau này không được phép uống rượu nữa."Phó Uy trực tiếp ôm chặt bà không buông: "Tôi không buông, Bảo Trân, trong lòng bà có giận đánh tôi cũng được, mắng tôi cũng được, tôi chính là không buông.""Ông thật sự cho rằng tôi không dám đánh ông sao?" Trịnh Bảo Trân tức giận hỏi."Bà đánh đi, tôi tuyệt đối không đánh trả." Phó Uy đâu còn quan tâm đến sĩ diện nữa, ông coi như đã nhìn ra rồi, mình bây giờ là ai cũng không thích.Nắm đấm của Trịnh Bảo Trân như mưa rơi xuống lưng ông, bao nhiêu năm oán hận và phẫn nộ đều trút ra hết.Nhưng cho dù có đánh thì sao chứ? Bao nhiêu năm nay, ngày ngày đêm đêm, đều không thể quay trở lại."Bà khóc à?" Phó Uy ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong mắt Trịnh Bảo Trân đong đầy nước mắt.Ông nhất thời không biết nói gì, giơ tay lên liền tát mạnh vào mặt mình một cái.Một dấu bàn tay to rõ ràng hiện lên trên mặt ông.Trịnh Bảo Trân ngây người, Phó Uy còn muốn đánh vào mặt mình nữa, Trịnh Bảo Trân vội vàng ôm lấy cánh tay ông: "Ông làm gì vậy? Từng tuổi này rồi, không sợ mất mặt sao?"Phó Uy: "Là lỗi của tôi, tôi khốn nạn, tôi đáng bị đánh."Người nhà họ Phó thật ra đều rất thương vợ, chỉ là lúc đó trong cơ thể hai người có tình cổ ngăn trở cảm xúc của họ, cho nên mới tê liệt như vậy.Bây giờ những vết thương đau đớn này giống như dao cùn, từng chút từng chút giày vò trái tim họ. Những vết thương bị che đậy kia không hề biến mất, mà chỉ từ từ lộ ra, càng đau đớn hơn.Hai người từ trong phòng đi ra, dì Trương nhìn thấy dấu năm ngón tay trên mặt Phó Uy, không khỏi thầm lo lắng. Bà đến trước mặt Trịnh Bảo Trân, hỏi: "Hôm qua bà đánh ông ấy à?"Trịnh Bảo Trân đỏ mặt, nói: "Tôi không đánh ông ấy!"Dì Trương nhíu mày: "Bà không đánh ông ấy, ông ấy tự đánh mình? Bà chủ, không phải tôi nói bà, thật ra bao nhiêu năm nay một bàn tay vỗ không kêu. Bà cũng không phải hoàn toàn không có lỗi, Phó Uy cũng không phải hoàn toàn sai, từng tuổi này rồi đừng có làm loạn nữa."Dì Trương nhìn ra rồi, Phó Uy đây là có ý hòa giải. Nếu Trịnh Bảo Trân còn làm cao, tuổi đã cao như vậy, đều làm bà nội rồi, chẳng lẽ thật sự muốn đi đến bước ly hôn sao?"Đến lúc đó mỗi người lại tìm một người bạn đời? Tìm cho bọn trẻ một bố dượng mẹ kế?"
 
Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi
Chương 456: Có miệng cũng không nói rõ được



"Phó Uy chắc là muốn thế rồi, người phụ nữ kia sau khi ly hôn không tái hôn, vẫn luôn đợi ông ta đấy!" Trịnh Bảo Trân giận dỗi nói.Trong khu tập thể vốn dĩ không có nhiều chuyện để bàn tán, chuyện này nháo lớn như vậy, mọi người trong lòng đều hiểu rõ. Đây cũng là nguyên nhân Trịnh Bảo Trân không hay qua lại với hàng xóm, vì thấy mất mặt."Bà xem, bà lại nói lời giận dỗi rồi." Dì Trương hiểu rõ tính cách của Trịnh Bảo Trân, nếu bà ấy thật sự buông bỏ rồi, thì đã không nhắc đến người phụ nữ kia.Bên ngoài, Tô Tiểu Lạc và Phó Thiếu Đình ngồi trước bàn ăn, nhìn thấy dấu tay trên mặt Phó Uy, không khỏi nhìn nhau. Nhưng dấu tay này rất lớn, nhìn có vẻ như là tự tát. Không ngờ ông ấy lại là một người tàn nhẫn.Xem ra là thật lòng hối cải rồi.Phó Uy nói: "Sau khi trở về, các con hãy định ngày đi, đến lúc đó còn thông báo cho họ hàng.""Vâng." Phó Thiếu Đình cúi đầu, không nhìn mặt ông.Bản thân Phó Uy còn chưa nhận ra dấu tay kia rõ ràng đến mức nào. Ông nhìn thấy Trịnh Bảo Trân và mọi người đi tới, lập tức ân cần múc cháo cho bà.Trịnh Bảo Trân không nhận, tự mình bưng bát múc một bát. Phó Uy bưng bát cháo trong tay, ngượng ngùng ngồi xuống."Ăn sáng xong thì thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về thôi." Trịnh Bảo Trân nói."Được." Phó Uy là người đầu tiên đồng ý.Tô Tiểu Lạc nhìn thấy bộ dạng này của họ, không nhịn được cúi đầu cười. Trịnh Bảo Trân đỏ mặt, vội vàng ăn hai miếng cháo.Về đến nơi, Phó Thiếu Đình đưa họ về nhà họ Phó, còn mình thì đi một chuyến đến nhà mới. Về cơ bản mọi thứ đều đã làm xong, tiền công của công nhân cũng đã thanh toán hết.Bây giờ chỉ còn thiếu đồ đạc. Mấy hôm trước thời tiết không tốt, bị chậm trễ mất hai ngày."Đợi em về nhờ chị dâu Cả đi hỏi xem, cứ giục mãi cũng ngại." Tô Tiểu Lạc nói.Vốn dĩ là tìm bố và anh trai của chị dâu Cả làm, tiền công không tính nhiều, giục giã thì không hay.Phó Thiếu Đình gật đầu: "Được."Hai người trở về nhà họ Phó, lại phát hiện Phó Uy một mình ngồi trong sân, dáng vẻ rất chán nản.Tô Tiểu Lạc đi đến bên cạnh Phó Uy, nhỏ giọng hỏi: "Lại làm sao nữa rồi ạ?"Sắc mặt Phó Uy khó coi, nói: "Bà ấy muốn thế nào thì cứ thế ấy."Xem ra mọi người đều rất không vui. Tô Tiểu Lạc kéo kéo tay áo Phó Thiếu Đình, ý bảo anh đi hỏi xem.Phó Thiếu Đình đành phải đi qua, vừa đến gần liền phát hiện trên mặt Phó Uy ngoài vết tát, còn bị người ta cào hai vết.Anh hỏi: "Bố, mặt bố làm sao vậy?"Phó Uy có chút tủi thân, ông nói: "Vừa rồi có một người phụ nữ tự nhiên nói chuyện với bố, còn muốn sờ mặt bố.""Bố để bà ta sờ à?" Phó Thiếu Đình nhướng mày."Đương nhiên là không rồi." Phó Uy nhíu mày, "Bố là loại người đó sao? Bố còn không quen bà ta, mẹ con nhìn thấy, không nói không rằng liền xông tới cào mặt bố, thật là vô lý."Phó Uy cảm thấy mình thật sự là gặp vận rủi rồi.Phó Thiếu Đình xoa xoa mi tâm hỏi: "Bố không quen người ta, người ta lại đến sờ mặt bố sao?"Phó Uy giơ ba ngón tay lên: "Bố thề, bố thật sự không quen.""Ông đừng có thề thốt lung tung, cẩn thận trời đánh sấm sét." Trịnh Bảo Trân mặt lạnh tanh, hừ lạnh một tiếng."Bảo Trân, trước mặt các con, bà không thể oan uổng tôi!" Phó Uy bất đắc dĩ nói.Trịnh Bảo Trân trừng mắt nhìn ông: "Tự ông biết rõ trong lòng."Phó Uy cảm thấy mình thật sự là có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch oan ức, chuyện này là sao chứ?"Người đó chính là người phụ nữ ngày xưa ở trong văn phòng đã ôm ấp với bố." Phó Nhiễm mang theo giọng nói nghẹn ngào, ký ức tuổi thơ đột nhiên quay trở lại, không chỉ là Trịnh Bảo Trân mà còn là cơn ác mộng tuổi thơ của cô, cô vĩnh viễn không quên được."Con đừng có nói lung tung, bố khi nào ôm ấp với người khác?" Phó Uy mờ mịt."Mẹ con lúc đó chính vì người phụ nữ này mà cãi nhau gây gổ với bố, bố quên rồi sao?" Phó Nhiễm ấm ức, thật ra đây cũng là nguyên nhân cô vẫn luôn do dự không chịu đồng ý lời cầu hôn của Tô Hòa.Trước kia bố cũng rất tốt, đối xử với mẹ cũng tốt. Nhưng sau khi cô lớn lên, gia đình này càng ngày càng trở nên lạnh nhạt.Cô sợ hãi. Cô có chút sợ kết hôn, sợ Tô Hòa sẽ trở nên giống như bố.Bố mẹ tình cảm không tốt, ảnh hưởng lớn nhất chính là con gái, con gái trời sinh tâm tư nhạy cảm, suy nghĩ rất nhiều. Ảnh hưởng của một người bố đối với con gái là rất lớn.Tô Tiểu Lạc ôm vai Phó Nhiễm, an ủi sự suy sụp của cô ấy lúc này."Con bé này, mẹ con nói bậy, con cũng hùa theo bà ấy nói bậy." Ký ức của Phó Uy đột nhiên khôi phục lại, "Người phụ nữ kia không phải bố đã điều đi rồi sao?""Vừa rồi người phụ nữ đó chính là đồng nghiệp nữ ngày xưa kia, bố còn dám nói." Phó Nhiễm cũng không sợ nói ra sự thật.Lần này Phó Uy thật sự ngây người.Chuyện này... Vừa rồi người phụ nữ đó...Phó Uy cuống đến mức nói lắp bắp, ánh mắt nhìn vào bên trong, "kêu trời" một tiếng: "Bố còn quên mất người phụ nữ đó trông như thế nào rồi, bố làm sao biết được... Ôi chao, con xem chuyện nháo thành ra thế này rồi.""Người phụ nữ đó, lúc đó..." Phó Uy cũng không biết nói thế nào cho phải."Nếu trong lòng bố không có quỷ, bố cứ nói đi!" Phó Nhiễm đỏ mắt hỏi. Trong một gia đình, con gái dễ đồng cảm với mẹ hơn, cho nên Phó Nhiễm rất quan tâm đến vấn đề này."Bố có thể có quỷ gì chứ, con bé này, thật là oan uổng bố." Phó Uy gấp đến mức mồ hôi đầy đầu, "Bố tuy không làm tròn trách nhiệm với gia đình, nhưng chuyện có lỗi với mẹ con, bố chưa từng làm!""Người phụ nữ đó." Phó Uy cũng không tiện nói, "Người phụ nữ đó có gia đình, ngày nào cũng chạy đến văn phòng của bố, đuổi cũng không đi.""Đuổi làm gì? Người ta xinh đẹp như vậy." Trịnh Bảo Trân không biết từ lúc nào đã đi đến cửa.Thật ra bà cũng rất muốn biết, rốt cuộc Phó Uy nghĩ thế nào."Chuyện này truyền ra ngoài mất mặt biết bao, lệnh điều động là tôi xin. Ngày hôm đó, chính là ngày bà ta đến tìm tôi, tôi nói lệnh điều động cho bà ta biết, bà ta liền ôm chặt lấy tôi không buông. May mà bà đến, nhưng bà vừa đến liền xông lên cho tôi một bạt tai, khiến tôi choáng váng, lại còn cãi nhau ầm ĩ với tôi, tôi sĩ diện nên lười giải thích với bà." Phó Uy nhớ lại chuyện cũ, còn cảm thấy có chút mất mặt."Trời đất chứng giám, tôi còn chưa kịp nhìn rõ bà ta trông như thế nào.""Ai mà tin! Hai người làm việc cùng nhau lâu như vậy, ông lại không biết bà ta trông thế nào?" Trịnh Bảo Trân không tin. "Mọi người có tin không?"Phó Nhiễm nhất thời cũng không biết nên tin ai.Phó Thiếu Đình thản nhiên nói: "Con tin.""Vẫn là con trai bố." Phó Uy thật sự giống như nhìn thấy cứu tinh. "Thật sự không nhìn rõ.""Con trai đương nhiên sẽ bênh vực ông rồi." Trịnh Bảo Trân có chút tức giận nói.Phó Uy cảm thấy vô cùng oan ức: "Sao ai bà cũng nghi ngờ vậy! Lúc đó những đồng nghiệp nữ kia có ai xinh đẹp bằng bà không?"Trịnh Bảo Trân được câu nói này của ông làm cho vui vẻ, nhưng vẫn hừ một tiếng: "Miệng lưỡi trơn tru, không có một câu nào là thật."Phó Uy thật sự cảm thấy cho dù mình có mọc mấy cái miệng cũng không nói rõ được, ông chán nản nói: "Thôi, bà muốn nghĩ thế nào thì nghĩ! Tôi với người phụ nữ kia trước đây không có quan hệ gì, sau này cũng sẽ không có bất kỳ quan hệ nào. Tôi coi như đã nhìn ra rồi, các người là từ trong lòng không hoan nghênh tôi về nhà. Đợi các con làm đám cưới xong, tôi đi về đơn vị."
 
Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi
Chương 457: Sao lại cãi nhau rồi?



Phó Uy tức giận rời đi. Trịnh Bảo Trân tức giận không muốn nói chuyện, cũng trở về phòng.Sao có thể không nhớ, rõ ràng là lấy cớ, Trịnh Bảo Trân sẽ không tin.Dì Trương thở dài: "Thật là nghiệp chướng mà!"Phó Nhiễm khóc đỏ cả mắt, nghĩ đến kết cục có thể phải đối mặt sau cùng, nước mắt không tự chủ được tuôn ra.Thời thơ ấu cô sợ mất đi một gia đình, nhưng cho dù có được thì vẫn không yên tâm. Giống như sống trong một căn nhà lung lay sắp đổ, có thể sụp bất cứ lúc nào.Bao nhiêu năm nay mọi người đều né tránh một vấn đề, gia đình hữu danh vô thực này."Anh hai, chúng ta phải làm sao đây?"Cho dù là lúc này, Phó Nhiễm vẫn ích kỷ hy vọng bố mẹ không ly hôn. Nhưng lý trí lại nói cho cô biết, gia đình này có lẽ chia tay sẽ tốt hơn.Phó Thiếu Đình xoa đầu em gái nói: "Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu."Tô Tiểu Lạc cũng khuyên: "Đúng vậy, nếu nói còn có thể tức giận, vậy chứng tỏ vẫn còn tình cảm. Khi không còn tức giận mới là lúc thật sự hết hy vọng."Đúng vậy!Phó Nhiễm nghe lời Tô Tiểu Lạc nói xong cũng bình tĩnh lại, dường như đã hiểu ra điều gì: "Tiểu Cửu nói đúng, nếu nói bố mẹ không còn tình cảm, căn bản sẽ không vì người này mà tức giận nữa. Rõ ràng, đây rõ ràng..."Phó Nhiễm đột nhiên vui mừng đến phát khóc, cô ấy che miệng, khẽ nói: "Họ vẫn còn quan tâm đến đối phương đúng không?"Phó Thiếu Đình gật đầu. Phó Nhiễm nhất thời không biết nói gì, chỉ lặp lại câu nói đó, trong lòng cô ấy đột nhiên nhen nhóm lên một chút hy vọng.Nếu bố mẹ có thể hòa giải, vậy thì tốt biết bao!"Anh hai, anh mau đi tìm bố, nói họ có chuyện gì thì nói rõ ràng. Em phải đi tìm người phụ nữ kia, em muốn hỏi cho rõ." Phó Nhiễm quyết định, bất kể hiện thực có tàn khốc đến đâu, cô ấy cũng phải đối mặt."Mẹ cũng đi." Trịnh Bảo Trân đi rồi quay lại.Trong lòng Trịnh Bảo Trân vẫn luôn có một cái gai, lời giải thích của Phó Uy thật ra bà đã tin chín phần mười, còn một phần là nỗi băn khoăn trong lòng bao nhiêu năm nay.Đã nhiều năm rồi, bà vẫn canh cánh trong lòng chuyện này. Người nên đi hỏi cho rõ ràng nhất thật ra là bà."Tiểu Cửu."Trịnh Bảo Trân đột nhiên gọi Tô Tiểu Lạc, Tô Tiểu Lạc quay đầu nhìn bà hỏi: "Sao ạ?"Trịnh Bảo Trân có chút ngượng ngùng, nói: "Cháu, có phải có một loại bùa, gọi là gì nhỉ, bùa nói thật. Cháu có thể đi cùng bác một chuyến không, bác muốn nghe lời thật."Tô Tiểu Lạc nhìn bà, nói: "Đương nhiên là được rồi.""Cảm, cảm ơn cháu!" Tính tình của Trịnh Bảo Trân sớm đã không còn như trước kia, từ khi theo A Bố Y đến viện phúc lợi, nhìn thấy bao nhiêu đứa trẻ đáng thương không nơi nương tựa, ở cùng với những đứa trẻ ngây thơ vô tội, cách bà đối nhân xử thế cũng trở nên ôn hòa hơn."Đừng khách sáo!" Tô Tiểu Lạc cười nói."Vậy chúng ta đều đi nghe xem." Phó Nhiễm nói.Một đoàn người đi đến cửa nhà người phụ nữ kia, Trịnh Bảo Trân đột nhiên muốn rút lui: "Chúng ta vẫn là quay về đi!""Sao vậy ạ? Chúng ta đều đã đến cửa rồi." Phó Nhiễm không muốn quay về, cô chính là muốn biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.Vẻ mặt Trịnh Bảo Trân đầy rối rắm, cuối cùng thở dài một tiếng: "Thật ra, thật ra mẹ tin bố con."Nghẹn trong lòng, chẳng qua chỉ là một hơi thở mà thôi.Lúc đó bà tức giận đi đánh người phụ nữ kia, Phó Uy không cho, còn nói bà vô lý. Nhưng nhân phẩm của Phó Uy, Trịnh Bảo Trân tin tưởng.Tô Tiểu Lạc hỏi: "Bác thật sự không đi hỏi nữa sao?""Không cần nữa." Trịnh Bảo Trân đã tiêu tan, nhiều năm như vậy bà vẫn luôn đợi Phó Uy giải thích, Phó Uy đã giải thích, bà còn không tin vậy thì còn là vợ chồng gì nữa. "Về thôi!"Phó Nhiễm có chút không cam lòng, nhưng cũng không có cách nào làm trái ý Trịnh Bảo Trân.Ngay khi họ định rời đi, người phụ nữ kia đột nhiên xông ra, hét lên: "Trịnh Bảo Trân, bà đừng có đi!""Trịnh Bảo Trân, bà đến chỗ tôi làm gì? Đến khoe khoang à?" Trong mắt người phụ nữ kia tràn đầy ghen tị, "Dẫn theo con gái con trai đến thì tôi sẽ sợ sao? Bà làm cho cuộc sống của tôi rối tung rối mù lên, còn dám đến chỗ tôi?"Tên của người phụ nữ là Lâm Diễm, lúc đó bà ta đã có gia đình. Nhưng cuộc sống gia đình không được như ý, chồng không biết làm gì cũng không kiếm được tiền, toàn bộ đều dựa vào bà ta chu cấp.Bà ta làm việc bên cạnh Phó Uy, Phó Uy không chỉ có ngoại hình đẹp mà còn đặc biệt có năng lực. Tiền lương phụ cấp của ông không hề giữ lại, đều đưa hết cho gia đình. Người đàn ông như vậy đặc biệt khiến người ta ngưỡng mộ.Lâm Diễm liền nghĩ nếu đây là chồng mình thì tốt biết bao, vì vậy liền đối với Phó Uy ân cần hỏi han. Nhưng người đàn ông này trong việc huấn luyện binh lính thì rất giỏi, trong chuyện tình cảm thì lại giống như một khúc gỗ, căn bản không hiểu.Thậm chí còn phát lệnh điều động bà ta đi nơi khác. Cũng chính là lúc đó bà ta không thể kiềm chế được sự kích động trong lòng, muốn bày tỏ tình cảm ngưỡng mộ của mình.Cũng chính là lúc đó, Trịnh Bảo Trân đột nhiên xuất hiện. Khiến bà ta mất hết mặt mũi, sau đó còn bị chồng mình đánh cho một trận.Còn việc sờ mặt Phó Uy lúc nãy, cũng là cố ý làm cho Trịnh Bảo Trân khó chịu."Bà nói chuyện cẩn thận một chút, là bà làm cho cuộc sống của chúng tôi rối tung lên." Phó Nhiễm hận bà ta."Sao lại cãi nhau rồi?"Phó Uy đi tới, theo sau là một đôi vợ chồng chính ủy Thẩm Xuân Lâm và vợ. Phó Uy đi ra ngoài chính là để tìm Thẩm Xuân Lâm, Thẩm Xuân Lâm là người biết rõ nội tình.Vợ của Thẩm Xuân Lâm là Trần Mai, là một người thích hóng chuyện, vừa nghe thấy chuyện này không nói hai lời liền kéo Thẩm Xuân Lâm đi đến nhà họ Phó.Nghe người ta nói cả nhà họ đi về phía này, liền đuổi theo.Thẩm Xuân Lâm nhíu mày căn dặn: "Trần Mai, chuyện này dù sao cũng không vẻ vang gì. Mọi người đều đã có gia đình, làm ầm lên không hay."Trần Mai không thèm nghe lời chồng, cãi lại: "Ông biết cái gì? Loại phụ nữ không biết xấu hổ này nên cho bà ta một bài học."Trần Mai vội vàng xông lên, bà ấy không giống Trịnh Bảo Trân, tính cách của bà ấy vô cùng đanh đá, nhanh chóng tự xếp mình vào phe của Trịnh Bảo Trân."Bà chính là cái gì Lâm Diễm Diễm phải không! Mặt mũi thì như hồ ly tinh, tiếc là một bà già không biết xấu hổ." Trần Mai mắng nhiếc."Bà là cái thá gì?" Lâm Diễm nhìn thấy Trần Mai chống nạnh trực tiếp mắng lại."Tôi chỉ không ưa nổi loại đàn bà lẳng lơ như bà quyến rũ đàn ông, đồ đê tiện không biết xấu hổ!" Trần Mai lời gì cũng mắng ra được.Trịnh Bảo Trân nghe mà mặt đỏ bừng."Tôi quyến rũ chồng bà à?" Lâm Diễm ưỡn ngực đụng vào Trần Mai, dáng vẻ không hề sợ hãi."Chỉ có loại lẳng lơ như bà, ai mà thèm? Cũng không soi gương xem cái dạng của bà!" Trần Mai dáng người gầy gò nhưng cũng không chịu thua kém."Còn hơn cái dáng người như que củi của bà, đàn ông nhìn thấy còn không có hứng!" Lâm Diễm tuy đã có tuổi nhưng dáng người đầy đặn, nhìn trẻ hơn so với người cùng tuổi một chút.Giọng nói của hai người họ thật sự quá lớn, thu hút không ít người đến xem.Trịnh Bảo Trân thấy mất mặt bèn che mặt lại, bà đứng ở đó có chút không biết làm sao. Năm đó bà làm ầm ĩ ở văn phòng của Phó Uy, nhưng đó cũng là nhất thời bị kích động.Bây giờ tỉnh táo nhìn thấy họ như vậy, quả thật cảm thấy có chút mất mặt.
 
Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi
Chương 458: Người thật thà chuyên làm chuyện thật thà



Phó Uy càng xem càng kinh ngạc đến ngây người, so với hai người này, Trịnh Bảo Trân năm đó còn có thể xem là ôn hòa hơn.Như vậy ngược lại khiến ông có chút cảm giác "ở trong phúc mà không biết phúc."Trịnh Bảo Trân là người rất thanh cao, nhưng cũng chính vì vậy nên rất ít khi làm những chuyện mất mặt. Lần duy nhất mất kiểm soát, chính là lần làm ầm ĩ ở văn phòng."Trần Mai, hay là thôi đi." Giọng nói của Trịnh Bảo Trân bị nhấn chìm trong tiếng cãi vã, thậm chí bà còn bị đẩy một cái.Tô Tiểu Lạc và Phó Nhiễm vội đỡ lấy bà, không khỏi dìu bà đứng xa ra một chút, sợ bị vạ lây.Hai người kia dường như càng cãi càng hăng."Bà là tiện nhân lẳng lơ, loại đàn bà đê tiện, chồng bà chết rồi à mà bà cứ đi quyến rũ đàn ông, bà rời xa đàn ông thì sẽ chết à?" Trần Mai mắng không chừa mặt mũi."Trần Mai, Trần Mai." Thẩm Xuân Lâm đi tới, kéo tay áo bà ta."Ông kéo tôi làm gì? Để tôi mắng chết cái thứ không biết xấu hổ này!" Trần Mai đang mắng rất hăng."Thẩm Xuân Lâm!" Lâm Diễm nhận ra người trước mặt, không khỏi cười ngặt nghẽo, bà ta vừa cười vừa vỗ tay, "Thẩm Xuân Lâm, ha ha, đây là vợ ông à? Quả nhiên giống y như cái bàn giặt, không giống phụ nữ chút nào.""Bà nói vậy là có ý gì?" Trần Mai nghe vậy không khỏi nổi giận."Đừng cãi nhau nữa, về thôi!" Sắc mặt Thẩm Xuân Lâm có chút không tự nhiên, kéo tay áo Trần Mai."Thẩm Xuân Lâm, ông nói rõ ràng cho tôi, bà ta nói vậy là có ý gì?" Trần Mai nhận ra có điều không đúng.Lâm Diễm khoanh tay trước ngực, châm chọc nói: "Năm đó chính miệng Thẩm Xuân Lâm nhà bà nói với tôi, nói ông ta thích kiểu người như tôi, không thích loại bàn giặt như bà."Trần Mai lập tức trợn to mắt, nhìn về phía Thẩm Xuân Lâm, Thẩm Xuân Lâm tức giận nói: "bà nghe bà ta nói lung tung, còn muốn cãi nhau ở đây, vậy tôi đi đây."Trần Mai kéo ông ta lại không cho ông ta đi, lớn tiếng chất vấn: "Thẩm Xuân Lâm, bà ta nói có phải thật không, có phải không?"Vốn là những người trong cuộc nhưng giờ đây Trịnh Bảo Trân và những người khác lại giống như người ngoài cuộc, trở thành khán giả hóng chuyện.Thẩm Xuân Lâm tướng mạo không ra sao, hồi trẻ mặt đầy mụn, người cũng gầy gò, chiều cao cũng khiêm tốn. Bình thường trông có vẻ thật thà chất phác, nói năng cũng ít.Lâm Diễm nói như vậy, những người này không quá tin tưởng.Lâm Diễm cười nói: "Quản trời quản đất lại quản đến trên đầu người khác, có thời gian thì quản tốt người đàn ông của bà đi."Trần Mai tức giận không thôi, mắng tiếp: "Mày nói xằng bậy, người đàn ông của tao sẽ để ý đến loại tiện nhân như mày à?"Lâm Diễm cười không trả lời, chỉ nói: "Có lẽ người đàn ông của mày chính là thích loại người như tao, cũng thật tội nghiệp cho Thẩm Xuân Lâm, lại cưới phải con hổ cái như mày!""Mày mắng ai là hổ cái, con hồ ly tinh thối tha!" Trần Mai không phải là Trịnh Bảo Trân, lập tức túm tóc bà ta dùng sức giật mạnh."Á!" Lâm Diễm kêu lên một tiếng, cũng không chịu thua kém mà véo mạnh vào mặt Trần Mai.Hai người đánh qua đánh lại, mọi người phải tốn rất nhiều công sức mới tách được họ ra. Mấy người bị vạ lây, cũng ít nhiều có vẻ chật vật.Trần Mai túm lấy tai Thẩm Xuân Lâm, giận dữ mắng: "Về nhà nói rõ ràng với bà, không nói rõ ràng xem bà xử lý ông thế nào.""Ôi, bà đi chậm thôi." Mặt Thẩm Xuân Lâm bị tát hai cái, lại bị túm tai. Dọc đường đều có người nhìn, mặt mũi già nua đều mất hết rồi.Phó Nhiễm giật giật khóe miệng hỏi: "Lâm Diễm này nói là thật sao?""Chắc là không phải đâu!" Trịnh Bảo Trân không chắc chắn nói.Tô Tiểu Lạc chỉ vào lá bùa màu vàng sau lưng Lâm Diễm: "Bà ta nói hẳn là thật."Lâm Diễm thấy họ vẫn chưa đi, lại mắng họ một câu: "Có gì ghê gớm, các người không coi trọng bà đây, bà đây còn không coi trọng các người! Đừng có ở trước mặt tôi mà gây khó dễ!"Lâm Diễm bị giật trụi một mảng tóc, dáng vẻ vô cùng chật vật. Bà ta ở gần đây, còn có mấy ông già nói chuyện được, giờ phút này thật sự là mất hết mặt mũi.Bà ta đóng cửa lại, tức giận đi vào trong nhà.Chân tướng đã rõ.Dì Trương nói: "Thẩm Xuân Lâm này trông thật thà chất phác mà lại có thể làm ra chuyện đó sao?"Tô Tiểu Lạc nói: "Dì Trương, dì không biết rồi! Một số người trông thật thà chất phác nhưng chuyên làm chuyện không thật thà.""Hả?" Dì Trương gật đầu, đồng tình nói, "Quả thật là có chút đạo lý.""Trông có vẻ thật thà, thực tế lại là không đàng hoàng." Tô Tiểu Lạc nói câu này, cố ý liếc nhìn Phó Thiếu Đình một cái.Phó Thiếu Đình sờ sờ mũi, nói: "Về nhà trước đi! Ở đây cũng không có ý nghĩa gì nữa rồi."Phó Uy hậm hực đi ở phía trước, rõ ràng là vì sự không tin tưởng của họ mà cảm thấy không vui, bóng lưng đều có vẻ cô đơn hơn một chút.Tô Tiểu Lạc đẩy Phó Nhiễm một cái, con gái là áo bông tri kỷ, bây giờ chính là lúc thích hợp.Trong lòng Phó Nhiễm cũng cảm thấy áy náy, ngoại tình như vậy, đích xác là vấn đề của nhân phẩm. Cô ngàn vạn lần không nên đi nghi ngờ bố mình.Cô bước lên phía trước, nhỏ giọng nói: "Bố, con xin lỗi, con đã nghi ngờ bố."Phó Uy liếc nhìn con gái một cái, thấy con gái xin lỗi mình, cơn giận cũng đã tiêu tan hơn phân nửa.Phó Nhiễm lại nói: "Bố đừng giận nữa, là lỗi của con. Anh hai tin tưởng bố, thật ra mẹ cũng tin bố. Lúc nãy đi đến cửa nhà Lâm Diễm, mẹ nói không cần vào trong nữa, mẹ tin bố, lúc đó mọi người đều nghe thấy. Là Lâm Diễm chạy ra không cho chúng ta đi."Phó Uy lại liếc nhìn một cái, thấp giọng hỏi: "Con nói là thật?""Đương nhiên rồi." Phó Nhiễm giơ ba ngón tay lên, "Con thề."Phó Uy lại hừ một tiếng, cơn giận trong lòng lại tiêu tan một phần nhỏ: "May mà mẹ con vẫn chưa hồ đồ đến mức đó."Trịnh Bảo Trân nghe họ nói chuyện, cảm thấy như cái gai trong lòng đã nhiều năm được rút ra., lập tức thoải mái hơn rất nhiều.Đoàn người vội vã trở về nhà họ Phó, Tô Tiểu Lạc và Phó Thiếu Đình dần dần đi về phía sau.Tô Tiểu Lạc nhỏ giọng hỏi: "Lúc đó anh lựa chọn tin tưởng bố anh vô điều kiện, tại sao vậy?""Làm gì có tại sao?" Phó Thiếu Đình đáp."Vậy ông ấy nói không nhìn rõ mặt, anh cũng tin?" Tô Tiểu Lạc cảm thấy Lâm Diễm bây giờ vẫn còn phong vận, lúc trẻ chắc chắn cũng là phong tình vạn chủng. Ngay cả Thẩm Xuân Lâm cũng sa vào, không thể nào không nhìn rõ mặt được!Phó Thiếu Đình thản nhiên nói: "Bởi vì trong mắt anh, ngoại trừ em ra, những người khác chỉ là phân biệt nam nữ, dung mạo thế nào anh không để ý.""Sẽ như vậy sao?" Tô Tiểu Lạc nghiêng đầu hỏi.Phó Thiếu Đình vỗ vỗ đầu cô, hỏi: "Trong mắt em còn có người khác không?""Có chứ!" Tô Tiểu Lạc nghiêm túc đếm, "Có rất nhiều người đẹp trai, ví dụ như trong trường chúng ta có một thầy giáo rất đẹp trai, còn có..."Phó Thiếu Đình cười như không cười hỏi: "Thầy giáo nào? Anh có quen không?""Hình như là họ Phong, giáo sư Phong rất lợi hại, nghe nói bằng tuổi anh đã là giáo sư rồi." Tô Tiểu Lạc không hiểu gì cả mà khen ngợi, "Em khá giỏi trong việc phát hiện ưu điểm của người khác."Khoé miệng Phó Thiếu Đình hơi giật giật, âm dương quái khí nói: "Vậy em rất xuất sắc."Rất nhiều ngày sau, Tô Tiểu Lạc phát hiện giáo sư Phong đã rời khỏi trường, nghe nói đến một trường khác giảng dạy, chỉ vì lương ở đó cao hơn.Cô không khỏi than thở với Phó Thiếu Đình, dù sao học viện của họ mới là tốt nhất.Phó Thiếu Đình nói: "Ồ, vậy sao? Thật là một người không biết tốt xấu.""Đúng vậy, uổng công thầy ấy đẹp trai như vậy!" Tô Tiểu Lạc tức giận gật đầu phụ họa.
 
Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi
Chương 459: Đón phúc tinh về nhà



Ngày cưới của Tô Tiểu Lạc và Phó Thiếu Đình được ấn định vào một tuần sau, vì vậy Tô Bình đã chuyển từ trường về nhà."Anh Bảy." Tô Tiểu Lạc gọi một tiếng.Tô Bình nghe thấy giọng nói của cô, ánh mắt không tự chủ được rơi trên khuôn mặt cô.Anh chỉ lớn hơn Tô Tiểu Lạc một tuổi, khi cô bị lạc, Tô Bình cũng chỉ mới bốn tuổi. Đối với em gái, anh không có ấn tượng đặc biệt gì, chỉ mơ hồ nhớ có một cô bé tết hai bím tóc loạng choạng chạy tới, chìa đôi bàn tay mũm mĩm ra gọi "Anh Bảy."Bóng hình mờ nhạt dần dần tan biến, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tô Tiểu Lạc dần trở nên rõ ràng."Tiểu Cửu, em khỏe không." Tô Bình khẽ gọi một tiếng, dù đã qua rất lâu, trong lòng anh vẫn áy náy không thôi.Ôn Đình vì ích kỷ mà che giấu sự thật. Anh coi Ôn Đình như châu báu, nhưng lại vì Ôn Đình mà bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để nhận lại Tiểu Cửu, cũng vì vậy mà khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ."Anh Bảy." Tô Tiểu Lạc đột nhiên nắm lấy tay anh trai, khuyên nhủ, "Có những chuyện đã được định sẵn, không cần quá chấp nhặt đúng sai.""Ừ, anh biết rồi." Tô Bình nói, "Anh có chuẩn bị quà cưới cho em, nhưng vẫn đang làm. Có lẽ... có lẽ không đáng giá bao nhiêu, hy vọng em sẽ thích."Tô Bình gãi đầu, vì đang học đại học, chưa đi làm, nên tiền mua quà là do anh giúp người khác chép tài liệu mà có được."Là quà gì vậy ạ?" Tô Tiểu Lạc tò mò hỏi, không ai là không thích nhận quà cả."Đến ngày cưới của em thì sẽ biết." Tô Bình có chút ngượng ngùng."Được thôi! Giữ bí mật cũng được." Tô Tiểu Lạc cười nói.Trình Nhã nhìn thấy Tô Bình, lập tức dẫn con trai vào trong.Tô Tiểu Lạc đang tưới hoa trong sân, lúc này Nghiêm Chỉ dẫn theo giám đốc Nghiêm và Tống Lệ Lệ đi tới.Phía sau họ còn có một nhóm người, trên người họ đều mặc đồng phục công nhân của nhà máy may Hồng Kỳ.Trong tay giám đốc Nghiêm cầm một lá cờ gấm, còn có một bông hoa đỏ lớn, tay còn lại cầm một phong bao lì xì lớn. Một nhóm người hùng hổ đi đến nhà họ Tô.Khí thế này rất lớn, thu hút không ít sự chú ý của mọi người, cũng tò mò đến nhà họ Tô xem."Tôi thấy nhà họ Tô này từ khi tìm được con gái, ngày càng náo nhiệt hơn.""Ai nói không phải chứ? Cô xem nhà họ Tô mấy năm nay, trước đây con dâu thứ hai còn không về nhà, từ khi con gái này được tìm về, cả nhà vui vẻ hòa thuận.""Còn có đứa con trai thứ tư bị mắc kẹt trên núi tuyết, nếu không phải đứa con gái này đến cứu, có lẽ mạng cũng không còn.""Rõ ràng nhất là đứa thứ sáu, bình thường lêu lổng cũng không có công việc. Bây giờ yêu đương với cô gái nhà họ Phó, nghe nói ở bên ngoài cũng kiếm được không ít tiền.""Để tôi nói thay đổi lớn nhất là con trai cả, bọn họ bao nhiêu năm không có con, con gái này vừa tìm về, lập tức mang thai sinh con.""Ôi, cô không nói tôi còn quên mất chuyện này.""Tôi thấy nhà họ Tô không phải là tìm lại được một đứa con gái." Có người đột nhiên nói ra một câu kinh ngạc, mọi người đều bị lời nói của người đó thu hút, đều muốn nghe phần tiếp theo. Người đó cười nói, "Tôi thấy giống như là đón phúc tinh về nhà đúng hơn!""Tôi đã gặp cô bé nhà họ Tô, xinh đẹp như vậy, nhìn là biết có phúc khí.""Tôi cũng đã gặp, đối xử với người khác còn rất lễ phép!" Một người khác phụ họa.Một người có thể mang lại hạnh phúc cho mọi người như vậy, ai mà không thích chứ!"Con dâu nhà tôi cũng kết hôn năm năm rồi, vẫn chưa có động tĩnh gì, có cơ hội phải tìm Trình Nhã một chuyến, hỏi xem có cách nào không.""Đúng vậy, cháu trai nhà tôi thời gian trước đi một đoạn đường đêm, sau khi về nhà cứ lảm nhảm, không biết có phải bị trúng tà không."Mọi người, người một câu, người một câu ở đó trò chuyện.Lúc này giám đốc Nghiêm và những người khác đã đi vào sân nhà họ Tô, họ vừa nhìn thấy Tô Tiểu Lạc, mắt đều sáng lên.Nếu không phải nhờ cô gái nhỏ này, bây giờ họ rất có thể đã phải đối mặt với một khoản bồi thường khổng lồ, cũng có lẽ sẽ thất nghiệp. Những người vào nhà máy này ai mà không có một gia đình già trẻ phải nuôi. Nếu mất việc, cả gia đình già trẻ ăn uống đều thành vấn đề.Nói Tô Tiểu Lạc là ân nhân của họ cũng không quá đáng."Đồng chí Tô Tiểu Lạc, tôi đại diện cho bốn trăm ba mươi công nhân của nhà máy may Hồng Kỳ bày tỏ lòng cảm ơn chân thành đến cô.""Cảm ơn đồng chí Tô Tiểu Lạc!" Một nhóm đại diện công nhân lần lượt cúi chào Tô Tiểu Lạc, giọng nói vang dội.Tô Tiểu Lạc bị họ làm cho có chút ngượng ngùng, liên tục xua tay: "Tôi cũng không giúp được gì nhiều."Vụ án lừa đảo lần này liên quan đến nước ngoài. Nhà máy may Hồng Kỳ cũng là doanh nghiệp nhà nước, nhất định không thể bị người nước ngoài lợi dụng sơ hở."Cô quá khiêm tốn rồi." Giám đốc Nghiêm cảm kích nói, "Đây là tiền thưởng của nhà máy may Hồng Kỳ chúng tôi dành cho cô.""Được, số tiền này tôi sẽ thay mặt nhà máy may Hồng Kỳ chuyển tặng cho viện phúc lợi." Sự nhắc nhở của Tô Tiểu Lạc thực ra cũng là làm rối loạn nhân quả, số tiền này cô nhất định phải nhận.Giám đốc Nghiêm nói: "Đồng chí Tống Lệ Lệ thấy việc nghĩa hăng hái làm, cộng thêm biểu hiện xuất sắc trong công việc, nhà máy may chúng tôi đã quyết định chuyển Tống Lệ Lệ thành nhân viên chính thức, được hưởng phúc lợi của nhà máy may chúng tôi."Tống Lệ Lệ ôm miệng, xúc động không biết nói gì. Cô ấy nắm lấy tay Tô Tiểu Lạc và Nghiêm Chỉ, chỉ biết liên tục nói cảm ơn.Rất nhiều người muốn vào nhà máy may, không có quan hệ vững chắc, trở thành nhân viên chính thức là một việc rất khó khăn. Tống Lệ Lệ không ngờ mình lại thật sự làm được.Nghiêm Chỉ nói: "Cũng là do kỹ thuật của em tốt, cho nên mới được phá lệ tuyển dụng. Em nhất định phải cố gắng làm việc, đừng để giám đốc thất vọng."Tống Lệ Lệ cảm động nói: "Em sẽ, em nhất định sẽ nỗ lực làm việc."Trình Nhã ra ngoài muốn giữ người lại ăn cơm. Giám đốc Nghiêm khéo léo từ chối ý tốt của bà, nói trong nhà máy còn có công việc, phải vội vàng trở về."Lệ Lệ, cô ở lại, ăn cơm xong rồi hẵng trở về vị trí." Giám đốc Nghiêm vỗ vai Tống Lệ Lệ nói."Được, cảm ơn giám đốc." Tống Lệ Lệ cảm ơn.Mấy người vào trong nhà, Tống Lệ Lệ đã không thể kiềm chế được sự vui mừng của mình. Cô phát hiện Tô Bình cũng ở trong nhà, vội nói: "Tô Bình đã về rồi? Là để tham gia hôn lễ của Tiểu Cửu sao?""Ừ." Tô Bình đáp một tiếng. Anh không có thiện cảm gì với người chị họ này, hồi nhỏ theo Trình Nhã về nhà mẹ đẻ, thường xuyên bị bắt nạt.Tống Lệ Lệ thấy thái độ của Tô Bình lạnh nhạt, cũng cảm thấy mặt nóng dán mông lạnh, bèn nói: "Tô Bình, em vẫn còn giận chị họ sao?"Tô Bình nhìn cô ấy, nhất thời không biết nói gì.Tống Lệ Lệ nói: "Trước đây chị cũng không hiểu chuyện, em đừng so đo với chị nhé!"Tô Bình đáp một tiếng: "Đều qua rồi, đều là chuyện nhỏ.""Con cũng biết những chuyện này đều là chuyện đã qua rồi?" Trình Nhã không khỏi nhắc nhở một tiếng, "Tiểu Cửu cũng nói chuyện đã qua rồi, con còn muốn so đo với Ôn Đình tới bao giờ, Ôn Đình bị con ép thành bộ dạng gì rồi? Cho dù không thích, con cũng nên nói rõ ràng với người ta."Tô Bình im lặng không đáp. Anh cũng không biết mình đang so đo cái gì, Ôn Đình là cô gái mà anh thích từ nhỏ, anh luôn cảm thấy Ôn Đình chỉ là có chút kiêu ngạo. Nhưng sau khi biết được sự ích kỷ và hẹp hòi của cô, anh đột nhiên cảm thấy như không quen biết Ôn Đình nữa.Cũng không biết nên đối mặt với cô thế nào. Bao gồm cả bây giờ, càng không biết nên nói gì với cô.
 
Back
Top Bottom