Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi
Chương 440: Đề phòng bất trắc



Một mạng người tươi sống cứ thế mà ra đi.Em gái của bố Ngưu xông tới đánh nhau với mẹ Ngưu: "Bà hại chết con trai mình rồi, bà hại chết nó rồi."Mẹ Ngưu cũng ra tay tàn nhẫn: "Lúc trước bảo cô đón mẹ già của cô về chăm sóc một thời gian, sao cô không đón? Mẹ già của cô luôn quan tâm cô, vậy mà cô không đến chăm sóc bà ấy một ngày nào! Đây là mẹ của cô, không phải mẹ của tôi!"Bố Ngưu và Ôn Dữ tiến lên kéo họ ra: "Đừng đánh nhau nữa!"Ôn Dữ nói: "Cụ thể thế nào còn cần phải khai quật khám nghiệm tử thi. Mẹ Ngưu đã thừa nhận việc hạ độc, theo lý mà nói thì nên bị tạm giam ở đồn cảnh sát.""Là tôi, là tôi đã đưa bánh cho Ngưu Nhị, các người muốn bắt thì bắt tôi đi!" Bà nội Ngưu lớn tiếng gào lên.Mẹ Ngưu hừ một tiếng: "Bà đừng có giả nhân giả nghĩa nữa, dù sao tôi cũng không muốn sống nữa rồi."Tô Tiểu Lạc: "Giữa người với người đều là quan hệ tương hỗ. Bà đối xử tốt với người ta, người ta đối xử tốt với bà, đây mới là vòng tuần hoàn tốt đẹp. Bà cứ luôn muốn giữ cái giá của mẹ chồng, khắp nơi chèn ép người khác. Người nợ bà là con trai và con gái của bà, không phải chị ấy. Chị ấy đã chăm sóc bà năm năm, đã là tận tình tận nghĩa rồi. Vậy mà bà không biết ơn, lại khắp nơi nhằm vào chị ấy.""Con người không thể làm ác, tuy rằng bà không trực tiếp giết người, nhưng bà đã xóa bỏ chút lòng nhân nghĩa cuối cùng của con dâu đối với bà.""Mẹ Ngưu tự tay gi.ết ch.ết con trai mình, cũng là báo ứng lớn nhất."Bà nội Ngưu đã sớm hối hận không kịp, bà ta thật sự là bị mỡ heo che mắt, khóc lóc thảm thiết: "Đều tại tôi, đều tại tôi."Trên đường trở về, Ôn Dữ thở dài một hơi: "Một gia đình gà bay chó sủa, bây giờ lại tan cửa nát nhà."Tô Tiểu Lạc khoanh tay trước ngực, nói: "Một gia đình đều có gia vận, trong nhà mà có người già thất đức thì chắc chắn là sẽ đi xuống."Ôn Dữ gật đầu: "Anh đã xử lý qua rất nhiều vụ án, một số người luôn thích ra vẻ trong nhà, nhất định phải bắt người nhà nghe theo họ. Ví dụ như chồng nhất định phải lấn át vợ, phải làm chủ gia đình. Những mâu thuẫn tương tự xuất hiện không ngừng.""Có câu nói 'Yêu vợ thì phong sinh thủy khởi, bạc đãi vợ thì trăm tài không vào', không phải là không có lý." Tô Tiểu Lạc nói.Bi kịch lần này đã gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh cho tất cả mọi người ở ngõ Bình An.Ôn Dữ đưa Tô Tiểu Lạc và Phó Thiếu Đình đến nhà họ Tô, Tô Tiểu Lạc vừa vào sân, đã bị một nhóc tì mềm mại ôm lấy chân."Cô nhỏ!""Tử Huyên!" Tô Tiểu Lạc vui mừng bế cô bé lên, hỏi, "Cháu vừa gọi cô là gì?""Cô nhỏ!" Tô Tử Huyên ôm lấy cổ cô, hôn chụt một cái lên má cô, "Cháu nhớ cô lắm! Cô có nhớ cháu không?""Cháu, cháu biết nói rồi!" Tô Tiểu Lạc vô cùng kích động, quét sạch tâm trạng nặng nề vừa rồi, chìm trong niềm vui sướng tột độ.Bệnh mất ngôn ngữ của Tô Tử Huyên từ trước đến nay luôn là nỗi lo trong lòng cô, lần này Tử Huyên trở về thật sự đã mang đến cho cô một bất ngờ lớn."Vâng vâng." Tô Tử Huyên gật đầu lia lịa như gà mổ thóc."Lần này tìm được bác sĩ giỏi, nên ở lại bên đó thêm mấy ngày." Nghiêm Chỉ bước ra nói, "May mắn là đã có kết quả.""Chị dâu hai, chị thật lợi hại!" Tô Tiểu Lạc khen ngợi.Nghiêm Chỉ cười nói: "Là bác sĩ người ta giỏi, liên quan gì đến chị đâu! Nói ra thì lần này còn phải cảm ơn Mục Vân Tu, chị lại gặp anh ấy ở Tân Thành.""Anh trai lớn lên cùng chị từ nhỏ?" Tô Tiểu Lạc vẫn còn nhớ anh ta."Ừ, nếu không phải anh ấy giới thiệu, thì chưa chắc đã được khám." Nghiêm Chỉ may mắn nói."May mà anh hai không có ở đây, nếu không thì lại đổ bình giấm chua rồi." Tô Tiểu Lạc cười nói.Tô Tử Huyên nhìn thấy Phó Thiếu Đình, giơ tay đòi anh bế. Phó Thiếu Đình bế nhóc tì lên, Tử Huyên nói: "Chú Thiếu Đình giỏi.""Sau này không được gọi là chú nữa." Phó Thiếu Đình vội vàng sửa lại, "Chú đố chau, bây giờ chú kết hôn với cô nhỏ của cháu rồi, cháu nên gọi chú là gì?""Dượng nhỏ!" Tô Tử Huyên thốt ra hai chữ."Khụ, gọi dượng là được rồi." Phó Thiếu Đình nói."Không được, chú là chồng của cô nhỏ, vậy thì chính là dượng nhỏ." Tô Tử Huyên có logic riêng của mình, nói rất có lý có cứ.Phó Thiếu Đình trợn mắt. Tô Tiểu Lạc và Nghiêm Chỉ ở bên cạnh che miệng cười, Nghiêm Chỉ hỏi: "Hai đứa lĩnh chứng rồi à?""Vâng, lĩnh được mấy ngày rồi ạ." Tô Tiểu Lạc thành thật trả lời."Vậy hai đứa không sống cùng nhau à?" Nghiêm Chỉ lại hỏi."Nhà vẫn chưa sửa xong, cũng chưa tổ chức đám cưới, sống ở nhà anh ấy cũng không tiện." Tô Tiểu Lạc nói.Nghiêm Chỉ nhướng mày đầy ẩn ý, trêu chọc: "Cũng đúng, anh cả và anh hai của em vẫn chưa về từ biên giới, hay là đợi qua Tết...""Chị dâu hai." Phó Thiếu Đình đột nhiên gọi một tiếng.Nghiêm Chỉ được sủng ái mà kinh ngạc, tuy rằng không phải lần đầu tiên được gọi, nhưng vẫn cảm thấy việc Phó Thiếu Đình gọi như vậy rất thú vị.Phó Thiếu Đình nhất thời không biết nên nói gì, sao lại có cảm giác không muốn anh nhanh chóng kết hôn vậy?"Phó Thiếu Đình có một tháng nghỉ phép, sau này sợ là không có thời gian đâu!" Tô Tiểu Lạc giải vây giúp anh, nhìn dáng vẻ sốt ruột của người đàn ông này, quả thật rất đáng thương."Đúng vậy, không có thời gian." Phó Thiếu Đình phụ họa.Nghiêm Chỉ nhìn thấu mà không nói ra: "Vậy thì hết cách rồi, nhà sửa xong lúc nào?""Hai ngày nữa.""Năm ngày nữa."Hai người nói ra đáp án khác nhau.Nghiêm Chỉ nhướng mày: "Hai đứa nói ngày khác nhau là sao?""Ừm, hôm qua em đã tìm người làm thêm giờ, chắc là ngày mai là có thể xong rồi. Nhưng đồ đạc trong nhà thì phải muộn hơn một chút, nên em mới nói là ngày kia." Phó Thiếu Đình nói rất nghiêm túc.Còn tìm người làm thêm giờ. Đúng là chỉ có anh mới làm được."Anh mau về đi!" Tô Tiểu Lạc đuổi người."Vậy hai người nói chuyện đi." Phó Thiếu Đình không nỡ nhìn Tô Tiểu Lạc, vốn còn muốn hôn một cái rồi mới đi, xem ra là không có cơ hội rồi.Nghiêm Chỉ bế Tô Tử Huyên đi, thức thời nói: "Chị bế Tử Huyên vào trong, Tiểu Cửu tiễn Thiếu Đình đi.""Cảm ơn chị dâu hai." Phó Thiếu Đình lập tức tỉnh táo.Tô Tiểu Lạc ngượng ngùng nói: "Anh xem anh kìa, chị dâu hai chắc chắn sẽ cười chúng ta sau lưng đấy!""Sợ gì?" Phó Thiếu Đình nắm tay cô, "Trên đường đi cũng không nói chuyện gì với em, ăn cơm trưa xong chiều đi xem nhà nhé, chắc là sửa xong rồi.""Ừm." Tô Tiểu Lạc đồng ý.Phó Thiếu Đình cuối cùng cũng đành buông tay cô ra: "Mau vào đi, lát nữa anh đến đón em."Tô Tiểu Lạc vẫy tay với anh.Tô Tiểu Lạc vào nhà, Tô Tử Huyên đang chơi với Tiểu Dĩ An. Nghiêm Chỉ đang đợi cô, kéo cô vào phòng mình, lấy ra một thứ từ trong ngăn kéo đưa cho Tô Tiểu Lạc.Tô Tiểu Lạc nhận lấy, cầm lên xem, khó hiểu hỏi: "Đây là cái gì?"Nghiêm Chỉ khẽ nói ba chữ, mặt Tô Tiểu Lạc lập tức đỏ bừng, trong tay giống như đang cầm củ khoai lang nóng bỏng."Chị dâu hai, chị đưa cái này cho em làm gì?""Hai đứa vẫn chưa tổ chức đám cưới, hơn nữa em cũng chưa tốt nghiệp. Nếu mang thai cũng không hay, đây là biện pháp cần thiết." Nghiêm Chỉ chu đáo nói."Chúng em, chúng em vẫn chưa..." Tô Tiểu Lạc đỏ bừng mặt, lí nhí nói, "Anh ấy nói rồi, trước khi tổ chức đám cưới sẽ không...""Hả? Hai đứa vẫn chưa ở cùng nhau à?" Nghiêm Chỉ tỏ vẻ không tin, "Vậy thì chuẩn bị sẵn sàng, đề phòng bất trắc."
 
Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi
Chương 441: Đồ đạc còn thiếu giường



Nghiêm Chỉ cười: "Phó Thiếu Đình rất quan tâm em, nhưng hai người đã kết hôn rồi, đề phòng vẫn hơn.""Mẹ, mẹ đang nói gì với cô nhỏ vậy?" Tô Tử Thành đột nhiên xông vào, tay cầm một khẩu súng đồ chơi.Tô Tiểu Lạc sợ hãi nhét vội đồ vào túi áo, cứ như làm chuyện gì mờ ám, mặt đỏ bừng."Không có gì, không phải mẹ bảo con trông các em sao, sao con lại chạy lên đây lười biếng rồi." Nghiêm Chỉ hỏi."Bà nội bảo có thể ăn cơm rồi, bảo con lên gọi mọi người xuống ăn cơm." Tô Tử Thành oan ức nói."A, xin lỗi, là mẹ hiểu lầm con rồi." Nghiêm Chỉ xin lỗi.Ba người xuống lầu, ăn cơm đơn giản. Trình Nhã phát hiện Ngô Liên có vẻ không tập trung, liền hỏi: "Tiểu Liên, sao cháu có vẻ không vui? Có gặp khó khăn gì không?"Ngô Liên thở dài nói: "Hôm qua cháu đi cùng Ôn Đình tìm Tô Bình, Tô Bình không để ý đến cô ấy, cô ấy khóc lóc về nhà suýt chút nữa làm chuyện dại dột. Cháu biết cháu không nên nói ra, nhưng cháu muốn mọi người khuyên Tô Bình, hai người họ quen nhau lâu như vậy, từ nhỏ quan hệ tốt như vậy, thật sự là quá đáng tiếc."Ngô Liên thích Tô Bình, nhưng cô ấy tự thấy mình không xứng với Tô Bình. Cô ấy một lòng hy vọng Ôn Đình có thể ở bên Tô Bình, như vậy sau này cô ấy cũng có thể thường xuyên nhìn thấy Tô Bình.Tô Tiểu Lạc nhìn Ngô Liên, không nói gì.Trình Nhã thở dài, hai đứa trẻ thành ra thế này, thực sự không ai ngờ tới. Ban đầu Tô Bình và Ôn Đình là hai đứa mà bà ưng ý nhất, không ngờ Tô Hòa và Phó Nhiễm đã thành đôi, còn hai đứa nó lại chia xa."Giờ Ôn Đình thế nào rồi?" Trình Nhã hỏi."Hôm qua từ bệnh viện trở về, tự nhốt mình trong nhà, không gặp ai cả." Ngô Liên lo lắng nói, "Cho nên cháu muốn xin nghỉ mấy ngày để ở bên cô ấy.""Được." Trình Nhã đồng ý, "Đợi chút nữa, bác đi cùng cháu qua xem sao."Nghiêm Chỉ đột nhiên nhìn ra ngoài rồi quay sang nói với Tô Tiểu Lạc: "Tiểu Cửu, Phó Thiếu Đình đến đón em rồi, mau đi đi.""Ồ, vậy mọi người cứ ăn từ từ, em với Phó Thiếu Đình đi xem nhà mới còn cần bố trí gì nữa không." Tô Tiểu Lạc vốn đã ăn xong, lại uống thêm một ngụm canh rồi mới đi ra ngoài.Phó Thiếu Đình thấy cô đi tới, hỏi: "Ăn no chưa?""Rồi, anh thì sao?" Tô Tiểu Lạc hỏi."Cũng tạm."Hai người đi trên đường, nhờ phúc của Tô Chính Quốc mà mọi người đều đã biết chuyện của họ, người quen nhìn thấy đều chào hỏi hai người.Tô Tiểu Lạc: "Ông nội em gặp ai cũng nói!"Phó Thiếu Đình cười: "Vậy anh nên gửi cho ông nội một phong bao lì xì lớn.""Sao vậy?" Tô Tiểu Lạc hỏi."Cảm ơn ông đã tuyên truyền giúp anh, Tiểu Cửu nhà họ Tô đã trở thành vợ của cậu hai nhà họ Phó rồi." Khóe miệng Phó Thiếu Đình lộ ra nụ cười khẽ.Tô Tiểu Lạc "xì" một tiếng, cũng không nhịn được cười theo. Cô ngẩng đầu nhìn trời, nói: "Lát nữa lại mưa to rồi."Mây đen dày đặc."Vậy sao." Phó Thiếu Đình nói, "Vậy đi nhanh thôi, nhắc công nhân thu đồ vào."Hai người đến nhà mới, còn đâu bóng dáng công nhân. Họ đành phải tự mình mang đồ vào nhà, sau một hồi vận động, mặt Tô Tiểu Lạc đỏ bừng, trán lấm tấm mồ hôi.Cũng may họ nhanh tay, vừa mới chuyển xong, bên ngoài đã bắt đầu mưa như trút nước.Tô Tiểu Lạc đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, thở phào: "May quá."Phó Thiếu Đình ôm cô từ phía sau: "May mà vợ anh tính chuẩn."Tô Tiểu Lạc dựa vào lòng anh, cười nói: "Đúng không! Phải nghe lời vợ, biết chưa?""Biết rồi." Phó Thiếu Đình ngoan ngoãn đáp lại."Vừa rồi em xem rồi, nhà mình chỉ thiếu giường, ghế sofa và ghế đẩu. Bát đĩa nồi niêu em thấy tạm thời cũng không cần mua, em không biết nấu ăn, chắc chắn là phải về nhà ăn ké rồi." Tô Tiểu Lạc rất rõ ràng về thực lực của mình."Cứ chuẩn bị đi, anh nấu cơm cho em ăn." Phó Thiếu Đình nói."Anh làm hiệu trưởng không bận lắm sao?" Tô Tiểu Lạc hỏi."Không bận, làm hiệu trưởng hầu như ngày nào cũng có thể về nhà." Phó Thiếu Đình nói, "Còn có thể làm một phòng làm việc ở nhà, anh dùng để xử lý một số việc.""Vậy chẳng phải anh sẽ rất vất vả sao?" Tô Tiểu Lạc hỏi.Phó Thiếu Đình cười nói, "Dù sao cũng phải nuôi no cái con mèo tham ăn này chứ! Lấy anh rồi, lẽ nào để em chịu đói sao?""Tốt vậy sao.""Ừm, có thưởng không?" Phó Thiếu Đình xoay người cô lại, chỉ vào má mình.Tô Tiểu Lạc kiễng chân hôn lên má anh một cái "chụt": "Được chưa!""Nếu em không hỏi, có lẽ vừa đủ." Phó Thiếu Đình ôm eo cô, "Nếu hỏi, chắc chắn là không đủ.""Vậy anh còn muốn thế nào?" Tô Tiểu Lạc hỏi.Phó Thiếu Đình cúi đầu hôn lên môi cô. Bên ngoài "ầm" một tiếng, khiến Tô Tiểu Lạc giật mình. Cô khẽ nói: "Sấm rồi.""Không sao cả." Phó Thiếu Đình cúi đầu, lại hôn cô. Tay còn muốn làm chuyện xấu, vô tình đụng vào túi áo cô, có cảm giác là nhựa, bèn hỏi: "Đây là gì?""Không, không có gì." Tô Tiểu Lạc che túi áo lại.Nếu Phó Thiếu Đình nhìn thấy thứ này, biết giải thích thế nào đây?Phó Thiếu Đình thấy cô kháng cự, đột nhiên có chút tò mò: "Là gì mà phải giữ bí mật? Không cho anh xem sao? Không thể xem sao?""Dù sao anh cũng không thể xem." Mặt Tô Tiểu Lạc đỏ bừng, vốn làm việc đã đổ mồ hôi, giờ lại căng thẳng càng thêm nóng."Ngoan, cho anh xem nào." Phó Thiếu Đình trầm giọng, khẽ dỗ dành.Tim Tô Tiểu Lạc đập như trống, nói: "Ôi, Phó Thiếu Đình, anh không được..."Cô kiễng chân, ghé sát tai anh thì thầm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ xấu hổ và bực bội.Phó Thiếu Đình khẽ nhếch khóe miệng, vẻ e thẹn của cô khiến người ta muốn trêu chọc."Tiếc thật.""Tiếc gì?""Tiếc là ở đây không có giường."Tô Tiểu Lạc trừng mắt nhìn anh, chạm phải ý cười trong mắt anh, liền tức giận kéo cánh tay anh lên, cắn nhẹ một cái.Trên cánh tay rắn chắc có một hàng dấu răng nhàn nhạt, hơi ửng đỏ. Tô Tiểu Lạc bớt giận một chút, đắc ý nói: "Cho anh làm chuyện xấu nè!""Cắn xong chưa?" Phó Thiếu Đình hỏi."Còn gì nữa?" Tô Tiểu Lạc nhe răng nanh nhỏ ra."Vậy đổi lại là anh." Phó Thiếu Đình áp sát cổ cô, những nụ hôn vụn vặt rơi xuống.Lực đạo không nhẹ không nặng. Anh ôm Tô Tiểu Lạc tựa vào cửa sổ, ra sức làm bậy. Tô Tiểu Lạc yếu ớt bám lấy anh, phát ra những tiếng r*n r* khe khẽ, nhưng lại không thể cưỡng lại sự thân mật này."Thích như vậy không?" Phó Thiếu Đình nhịn xuống hỏi.Tô Tiểu Lạc c*n m** d***, nói: "Anh, anh đừng nói nữa."Phó Thiếu Đình khẽ cười, giọng nói trầm thấp mang theo sự mê hoặc. Anh ôm Tô Tiểu Lạc vào lòng, cười nói: "Vậy anh chỉ có thể nhờ em giúp, bịt miệng anh lại.""Anh..."Tô Tiểu Lạc chỉ cảm thấy anh thật quá đáng, cắn anh một cái thật mạnh, không ngờ người này càng hôn mạnh hơn."Phó Thiếu Đình.""Gọi là ông xã, quên là bị phạt."Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn rơi đầy mặt đất, làm cho ao nước đầy ắp.
 
Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi
Chương 442: Yêu và không yêu



Trình Nhã đi cùng Ngô Liên đến nhà họ Ôn. Quan hệ giữa hai nhà vốn rất tốt, hai đứa trẻ trước đây cũng vậy. Nếu vì chuyện này mà khiến hai bên mất vui, thật sự không đáng.Mẹ Ôn đang ở nhà. Thấy Trình Nhã đến, bà ấy khách sáo nói:“Trời mưa to thế này, sao bà còn đến?”“Tôi nghe nói Đình Đình tâm trạng không tốt nên qua xem sao.” Trình Nhã đáp.Mẹ Ôn tuy không phải mẹ ruột của Ôn Đình, nhưng cũng một tay nuôi nấng cô ấy từ nhỏ, tình cảm không khác gì mẹ con ruột thịt. Nhìn thấy Ôn Đình như thế này, bà ấy đau lòng hơn ai hết.“Hôm qua con bé cầm dao rạch tay mình, chảy chút máu. May mà Tiểu Liên phát hiện kịp thời, nếu không thì chẳng biết sẽ ra sao.” Mẹ Ôn thở dài.Bảo là không hận thì không đúng. Con gái mình bị tổn thương đến mức này, làm mẹ sao có thể không đau lòng? Nhưng là người từng trải, bà hiểu rằng tình cảm không thể miễn cưỡng.Tô Bình từng xem Ôn Đình như báu vật, nhưng bây giờ không thích nữa rồi. Dù vậy, cũng không thể ép người ta bằng dao mà bắt họ yêu mình được!“Đứa trẻ Tô Bình này đúng là không biết nặng nhẹ, đợi nó về tôi và bố nó sẽ dạy bảo nó một trận.” Trình Nhã nghe vậy, trong lòng cũng rất buồn. “Bây giờ Đình Đình thế nào rồi?”“Con bé đang nằm trong phòng. Tôi thỉnh thoảng vào xem nhưng không dám quấy rầy nhiều.”Ngô Liên nói: “Để cháu lên với cô ấy.”“Đi đi! Mấy đứa cùng trang lứa dễ nói chuyện hơn. Dạo này làm phiền cháu rồi, Tiểu Liên.” Mẹ Ôn cảm kích.“Đừng lo lắng quá, mẹ nuôi.” Ngô Liên rất biết ơn vì nhà họ Ôn đã cưu mang mình, tuy không quá thân thiết với mẹ Ôn nhưng vẫn coi bà ấy như người nhà.Trình Nhã nói: “Tôi cũng lên xem thử.”Mẹ Ôn không tiện từ chối, đành để Trình Nhã đi cùng.Vừa thấy Trình Nhã, Ôn Đình lập tức sụp đổ, nắm lấy tay Trình Nhã khóc lóc nói:“Dì Trình, cháu biết sai rồi. Cháu biết mình đã làm rất nhiều điều sai trái. Cháu đã xin lỗi rồi, tại sao Tô Bình vẫn không chịu để ý đến cháu? Dì Trình, cháu thật sự biết sai rồi mà!”Những tiếng nức nở không ngừng cho thấy Ôn Đình thực sự đau lòng.Ban đầu cô lấy hết dũng khí đi tìm Tô Bình, trong lòng nghĩ rằng dù anh có nói những lời khó nghe đến đâu, dù có mắng cô, cô cũng không rời đi. Nhưng Tô Bình chỉ lạnh lùng nhìn cô, thậm chí không nói một lời rồi bỏ đi.Ôn Đình và Tô Bình lớn lên bên nhau, cô hiểu rõ tính cách của anh. Nếu Tô Bình thích một thứ gì đó, anh sẽ nâng niu mỗi ngày. Nhưng nếu ghét một thứ, anh sẽ không thèm nhìn lấy một lần.Lần đầu tiên, Ôn Đình cảm nhận được tuyệt vọng. Trước đây Tô Bình là mặt trời của cô, từng ấm áp bao nhiêu thì giờ đây lại lạnh lẽo bấy nhiêu.“Đừng buồn, chờ nó về dì nhất định sẽ dạy dỗ nó một trận!” Trình Nhã thấy Ôn Đình như vậy cũng không khỏi xót xa.“Đừng, dì Trình, cháu không muốn dì mắng anh ấy. Cháu chỉ muốn anh ấy quay về bên cháu thôi. Dì Trình, cháu phải làm sao đây?” Ôn Đình khóc như mưa.Trình Nhã ôm lấy Ôn Đình an ủi: “Đừng vội, đừng vội. Đợi Tô Bình về, dì sẽ nói chuyện với nó, được không?”Ôn Đình vừa khóc vừa gật đầu.Mẹ Ôn đứng ở cửa lặng lẽ lau nước mắt.Sau khi an ủi Ôn Đình, Trình Nhã dặn Ngô Liên ở lại bên cô ấy rồi ra ngoài.Mẹ Ôn thở dài: “Đình Đình nhà tôi thay đổi nhiều lắm, trước đây hoạt bát bao nhiêu giờ chẳng còn tí tính khí nào nữa. Nhìn mà đau lòng.”Bố mẹ lúc nào cũng coi con gái như công chúa nhỏ, giờ công chúa kiêu hãnh ấy lại ủ rũ cả ngày, ai mà không xót?“Thích thì nâng niu như bảo vật, không thích nữa thì lạnh nhạt vứt bỏ. Trình Nhã, chúng ta đều làm bố mẹ, dù Đình Đình có sai đến đâu, chuyện cũng đã qua rồi.” Trong lòng mẹ Ôn đầy bất mãn với Tô Bình.Nhưng chẳng thể làm gì, vì Ôn Đình vẫn một lòng hướng về cậu ta. Dù đã giới thiệu không ít chàng trai tài giỏi, con bé đều không để mắt đến ai, chỉ nhớ mãi Tô Bình. Mẹ Ôn cũng bất lực.Trình Nhã thở dài: “Bọn trẻ bây giờ thật là quá trẻ con. Tôi sẽ nói chuyện với Tô Bình, xem rốt cuộc nó nghĩ gì.”Trình Nhã rời khỏi nhà họ Ôn, vừa đi vừa suy nghĩ. Bà vừa đến trước cửa nhà thì thấy một người ngồi xổm trước cửa nhà dưới cơn mưa tầm tã. Nhìn kỹ lại, bà vội vàng chạy đến che ô cho người đó.“Lệ Lệ, sao cháu lại ngồi đây?”Tống Lệ Lệ ngẩng đầu lên, mặt đầy vết bầm tím, khóc nức nở nói: “Mã Quốc Long đánh cháu!”“Vào nhà mau, đừng để bị lạnh!” Trình Nhã vội kéo cô ấy vào trong.“Nghiêm Chỉ, lấy cho Lệ Lệ bộ quần áo thay, đừng để con bé cảm lạnh.” Trình Nhã dặn dò.Tống Lệ Lệ lần này bị đánh không nhẹ, trên trán còn rách da.Tô Tiểu Lạc đẩy cửa bước vào, hỏi: “Mẹ, mẹ qua nhà họ Ôn thế nào rồi?”“Ôn Đình chỉ biết khóc, đợi Tô Bình về mẹ phải nói chuyện với nó.” Trình Nhã trả lời. “Còn chị họ con vừa ngồi ở cửa nhà mình, lại bị đánh rồi.”Tô Tiểu Lạc chỉ “ồ” một tiếng. Vợ chồng Tống Lệ Lệ vốn chẳng hòa thuận, chuyện đánh nhau không có gì lạ.Nghiêm Chỉ đưa Tống Lệ Lệ xuống thay quần áo. Trình Nhã lấy hộp thuốc, giúp cô ấy bôi thuốc lên vết thương.“Sao lần này bị đánh nặng vậy?” Trình Nhã không khỏi hỏi.“Không phải lần đầu tiên ạ.” Tống Lệ Lệ ôm mặt, ánh mắt không hề có chút đau buồn, chỉ lạnh nhạt nói: “Nhưng cháu cũng đánh lại. Cháu cào nát mặt anh ta rồi.”“Vì chuyện gì lại đánh nhau?”“Chỉ là mấy chuyện lặt vặt thôi. Anh ta chẳng làm gì trong nhà, mọi thứ đều bắt cháu làm.” Tống Lệ Lệ siết chặt nắm tay.Mã Quốc Long coi cô như người giúp việc, hễ không vừa ý lại nhắc đến số tiền sính lễ đã bỏ ra.Lần trước cô trốn về nhà mẹ đẻ, nhưng mẹ cô chỉ khuyên: “Có con rồi thì sẽ tốt thôi,” kiên quyết không cho cô ly hôn.Tống Lệ Lệ từng xin mẹ cô tiền sính lễ để ly hôn, nhưng mẹ cô không cho, còn bảo nếu cô ly hôn thì đừng bao giờ quay về nữa. Lúc đó cô mới hiểu, lời mẹ nói vì muốn tốt cho cô thật nực cười.Từ đó cô không còn nhẫn nhịn nữa. Lần này Mã Quốc Long đè cô xuống đất đánh, còn bóp cổ cô. Cô liền đập vỡ chai thủy tinh, bổ thẳng vào đầu anh ta rồi chạy ra ngoài.Nhưng chạy rồi mới nhận ra, chẳng có nơi nào để đi. Về nhà mẹ đẻ chỉ bị bắt nhẫn nhịn, bị đổ lỗi. Đến chỗ dì Trình, cô sợ không được đón nhận, nên cứ ngồi chờ trước cửa.Trình Nhã thở dài: “cháu ngốc quá!”Tống Lệ Lệ cười cay đắng: “Thì ra con gái như cháu, sau khi lấy chồng rồi sẽ chẳng còn nhà nữa.”Trình Nhã cũng từng trải qua chuyện như vậy, không biết nên khuyên cháu gái thế nào.Tống Lệ Lệ nói: "Dì hai, dì không cần phải thương cảm cho cháu, dì nên vui mừng cho cháu đi. Mã Quốc Long không dễ bắt nạt cháu đâu. Nếu cháu nóng giận, cháu sẽ uống thuốc trừ sâu ở nhà anh ta, khiến anh ta mất hết tất cả!""Dù sao thì mạng sống của cháu cũng rẻ mạt!"
 
Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi
Chương 443: Đày tớ và trâu ngựa



"Con người không có sang hèn, cháu coi trọng bản thân thì cháu cao quý. Cháu coi thường bản thân thì cháu thấp hèn." Trình Nhã không đồng tình với lời của cháu gái.Lời của Tống Lệ Lệ quả thực gây sốc, bà nói: "Uống thuốc trừ sâu thì giải quyết được việc gì, qua ngày hôm sau nó lại cưới người khác, cháu chẳng làm gì được.""Đúng vậy, cháu chết cũng phải kéo nhà họ Mã chết theo." Tư tưởng của Tống Lệ Lệ sau bao ngày chịu đả kích đã sớm vặn vẹo. Cô chỉ nghĩ sống sao cho thoải mái thì sống."Con bé ngốc này, đừng có mà làm chuyện dại dột! Nếu cháu có chuyện gì thì biết làm sao đây." Trình Nhã lo lắng nói."Có quan hệ gì chứ? Dù sao cũng chẳng có ai quan tâm cháu." Tống Lệ Lệ đã thất vọng với những người xung quanh.Ngay cả mẹ ruột còn đối xử với cô như vậy, còn có thể trông mong ai đối tốt với cô đây?"Thằng khốn đó dám động tay động chân với cháu, mẹ cháu không quản, chúng tôi quản giúp cháu." Tô Vệ Quân ghét nhất là loại đàn ông đánh phụ nữ, "Đợi lát nữa Tô Hòa về, tìm mấy người đến nhà Mã Quốc Long xử lý nó một trận.""Chuyện này..." Tống Lệ Lệ không ngờ dượng lại chịu ra mặt giúp mình.Mẹ nói ông ngoại bị bệnh không chịu được kích động, không cho cô so đo chuyện này, càng không cho phép nhắc đến ly hôn."Không hay lắm đâu dượng à!" Tống Lệ Lệ biết dượng có ý tốt, nhưng đánh nhau dù sao cũng không phải chuyện tốt, cô cũng sợ vì vậy mà ảnh hưởng đến cuộc sống của người khác."Dượng của cháu đã nói rồi thì đừng sợ." Trình Nhã an ủi, bà cảm kích nhìn Tô Vệ Quân một cái. Chuyện này nếu không phải Tô Vệ Quân lên tiếng, bà cũng không dám tự ý quyết định.Nghiêm Chỉ nói: "Loại người này đáng ghét nhất, con cũng đi, chụp cho anh ta một tấm ảnh. Sau này anh ta dám động tay, con sẽ cho lên báo, xem sau này anh ta còn dám nữa không.""Cảm ơn, cảm ơn mọi người." Tống Lệ Lệ xúc động không nói nên lời.Đợi Tô Hòa đến nghe chuyện này, lập tức nổi giận, quát lớn: "Cái thứ gì, còn dám đánh người, đi, con gọi Tử Dương cùng đi xem. Không được, con đi gọi đội vận tải, phải dạy dỗ anh ta một trận."Tô Hòa đi gọi Trần Tử Dương, tiện thể dẫn theo đội vận tải, một đám người lái xe tải hùng hổ bao vây nhà Mã Quốc Long.Nhà tập thể, một đám người đến nên gây ra chấn động lớn, còn tưởng là xảy ra chuyện gì khiến mọi người xúm lại xem. Suýt chút nữa có người đã đi báo cảnh sát.Tô Hòa dẫn người lên lầu, dùng sức gõ cửa nhà Mã Quốc Long.Mẹ Mã đang ở nhà cắn hạt dưa, tưởng là Tống Lệ Lệ về, không khỏi "phi" một tiếng: "Đúng là đồ không có cốt khí, có giỏi thì đừng có về."Bà ta ra mở cửa, nhìn thấy bên ngoài bảy tám người đàn ông, giật mình hoảng sợ hỏi: "Các người là ai?""Đây là nhà Mã Quốc Long?" Tô Hòa hỏi."Phải, không phải." Mẹ Mã nào còn dám thừa nhận."Mẹ, ai tới thế? Có phải Tống Lệ Lệ con tiện nhân kia không, nó còn dám về?" Mã Quốc Long từ trong phòng ngủ đi ra.Tô Hòa muốn đi vào, mẹ Mã cản lại: "Này, các người sao lại xông vào nhà dân?"Nghiêm Chỉ và Tô Tiểu Lạc qua đó cản bà ta lại, Tống Lệ Lệ đi theo vào trong, cô ấy nói: "Người là tôi gọi đến, các người không phải là ỷ nhà tôi không có ai sao?"Mã Quốc Long thấy Tô Hòa hung hãn đi tới, cho dù anh ta là một cán bộ có chút hiểu biết, nhìn thấy tình thế này cũng sợ hãi. Anh ta nói: "Này, anh em, tất cả chỉ là hiểu lầm.""Ai là anh em với anh?" Tô Hòa nhíu mày nhìn anh ta: "Nghe nói anh đánh chị họ tôi.""Cô ta cũng đánh tôi, cậu xem mặt tôi bị cô ta cào này." Mã Quốc Long chỉ vào mặt mình, "Đầu cũng bị đánh một cái.""Anh bóp cổ chị ấy đến mức không thở được, còn không cho chị ấy đánh trả sao?" Tô Tiểu Lạc hỏi."Báo cảnh sát, tôi muốn báo cảnh sát!" Mẹ Mã sợ con trai chịu thiệt vội la lên."Báo đi! Chúng tôi cũng muốn tố cáo anh ta có ý định giết người! Nhanh lên, gọi công an đến." Tô Hòa nói.Mã Quốc Long hoảng hốt, vội nói: "Lệ Lệ, đây đều là chuyện nhà của chúng ta, sao lại gọi nhiều người đến như vậy. Có chuyện gì chúng ta hai người nói chuyện không được sao?"Tống Lệ Lệ có nhiều người chống lưng như vậy, căn bản không sợ: "Có gì hay mà nói, lúc đó anh bóp cổ tôi, hận không thể khiến tôi chết.""Nếu không phải cô nói năng khó nghe, con trai tôi tính tình tốt như vậy sao lại đánh cô?" Mẹ Mã thay Mã Quốc Long lên tiếng, trong lòng bà ta con trai đã dùng sính lễ cao cưới Tống Lệ Lệ về, cô ta phải chịu đánh chịu mắng.Tô Hòa nói: "Đừng lằng nhằng nữa, không phải báo cảnh sát sao? Chúng tôi cũng báo, báo anh ta mưu sát.""Này! Sao càng nói càng nghiêm trọng vậy." Mã Quốc Long có chút sợ hãi, anh ta đi đến trước mặt Tống Lệ Lệ muốn nắm tay cô ấy.Tống Lệ Lệ hất tay anh ta ra, ghét bỏ la lên: "Anh đừng chạm vào tôi!""Tống Lệ Lệ, cô nói xem tôi có phải đã bỏ tiền cưới cô về không?" Mã Quốc Long cũng không ngại mất mặt, "Cô không phải xử nữ, mẹ cô lừa tôi!""Ai lừa anh, anh tìm người đó đi!" Tống Lệ Lệ hừ một tiếng, "Lúc đầu anh cũng đâu có nói anh đã ly hôn! Chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng đừng nói ai."Thực tế Mã Quốc Long không chỉ đã ly hôn, vợ trước của anh ta còn để lại một đứa con gái, con gái vẫn luôn được nuôi ở nhà bà nội anh ta. Mục đích là để lừa một người vợ về làm trâu làm ngựa cho bọn họ.Mấy ngày nay Tống Lệ Lệ cũng đã hiểu ra, cô đây là bị lừa hôn."Có chuyện này không?" Nghiêm Chỉ vừa hỏi vừa chụp ảnh."Này, cô chụp ảnh cái gì?" Mã Quốc Long ở đơn vị cũng là người có máu mặt, sợ gây ra tin tức không hay.Nghiêm Chỉ: "Tôi là phóng viên, cũng là chị dâu họ của Tống Lệ Lệ. Anh mà dám đối xử tệ với cô ấy, tôi có cách khiến anh thân bại danh liệt!"Mã Quốc Long kinh ngạc đến ngây người, vốn dĩ anh ta là coi trọng Tống Lệ Lệ trẻ trung xinh đẹp. Người nhà họ Tống cũng chỉ nhận tiền, cũng không nghe nói có nhiều người thân như vậy!Anh ta cười làm lành nói: "Không phải, tôi cũng không làm chuyện gì trái lương tâm cả! Vợ chồng cãi nhau ầm ĩ không phải chuyện bình thường sao? Đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, Lệ Lệ cô đừng có nói bậy!"Tống Lệ Lệ nhìn anh ta: "Ai cãi nhau với anh, là anh đánh tôi, hôm nay còn muốn đánh đến chết, tôi nói sai sao?"Mã Quốc Long: "Đừng có được voi đòi tiên! Đồ đàn bà thối!"Anh ta hạ giọng uy h**p Tống Lệ Lệ, nhưng lời này vẫn bị Tô Hòa nghe thấy. Tô Hòa xông lên đạp một cước, mắng: "Cái thứ gì, trước mặt chúng tôi mà còn dám hung hăng như vậy?"Tô Hòa vừa ra tay, Trần Tử Dương cũng động thủ."Giết người rồi! Đánh chết người rồi!" Mẹ Mã sợ hãi kêu to.Tô Tiểu Lạc và Nghiêm Chỉ kéo bà ta lại, không cho bà ta ra ngoài. Tô Tiểu Lạc dán cho bà ta một lá bùa, giọng nói lập tức biến mất.Mã Quốc Long bị đánh cho một trận, kêu gào thảm thiết, làm sao là đối thủ của đám người Tô Hòa!"Còn dám đánh chị họ tôi không?" Tô Hòa túm lấy cổ áo anh ta, hung dữ hỏi.
 
Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi
Chương 444: Tầm quan trọng của tiền bạc



"Con trai tôi ơi! Đúng là tạo nghiệp mà!" Mẹ Mã tức đến phát khóc.Tống Lệ Lệ nghiến răng nghiến lợi mắng: "Lúc tôi bị đè ra đánh, kêu rách cả họng, cũng không thấy bà ra ngăn cản. Bây giờ con trai bà bị đánh, bà lại mắt không mờ tai không điếc."Mẹ Mã tức giận: "Mày gả vào nhà chúng tao, ăn của chúng tao, dùng của chúng tao, còn tìm người đến đánh con trai tao! Đúng là lòng dạ độc ác, tạo nghiệp mà!"Mẹ Mã tức đến nỗi ngồi phịch xuống đất, khóc lóc om sòm.Hàng xóm xung quanh nào dám can dự vào chuyện này, chẳng mấy chốc nhân viên của tổ dân phố đã đến hòa giải.Biết được là hai vợ chồng đánh nhau, liền khuyên nhủ: "Vợ chồng nào mà không có lúc cãi vã, có chuyện gì thì nói rõ ra là được.""Nhìn thím là biết không có con gái rồi! Con gái thím lấy chồng bị người ta đánh như vậy, thím cũng có thể nói vợ chồng nào mà không có cãi vã sao?" Tô Hòa không khỏi bật cười.Sau này nếu anh có con gái, gả vào nhà như vậy, bị đánh đến mức đó, anh không đánh chết người ta mới lạ!Thím Trần không có con gái, đương nhiên không biết gả con gái là cảm giác gì. Hơn nữa, chuyện đánh vợ cũng là chuyện thường thấy. Rất nhiều cô gái lấy chồng chịu uất ức cũng không dám nói với người nhà, càng sợ người ngoài biết mất mặt.Thím Trần cũng đã hòa giải rất nhiều, có những nhà mẹ đẻ dù biết chuyện cũng khuyên con gái nhẫn nhịn cho qua. Bởi vì liên quan đến quá nhiều thứ, con cái, hai bên gia đình và danh tiếng.Đương nhiên cũng có người đứng ra bảo vệ con gái, đến đánh người chồng một trận, chuyện này cũng coi như xong.Nhưng mà như nhà họ Tống đến nhiều người như vậy cũng là lần đầu tiên thấy. Trong sân cũng đỗ đầy xe, bao vây cả khu dân cư.Thím Trần nói: "Là tôi nói không đúng, đã đến đây, nhất định phải hòa giải ổn thỏa. Các người trước tiên bảo người lái xe ra ngoài đi, được không?"Đỗ xe ở đây không chỉ ảnh hưởng không tốt, còn ảnh hưởng đến việc đi lại của hàng xóm.Tô Hòa: "Vậy cháu nể mặt thím, chuyện này thím xử lý trước, nếu xử lý khiến chị họ cháu hài lòng thì không sao. Nếu không hài lòng, cũng đừng trách chúng cháu không khách khí."Tô Hòa nói chuyện có chút mang ý uy h**p, đối phó với loại người bắt nạt kẻ yếu như Mã Quốc Long, thì chiêu này là hiệu quả nhất.Thím Trần vội vàng nói: "Được, kết quả khiến chị họ cậu hài lòng."Tô Hòa bảo Trần Tử Dương dẫn người lái xe đi, người vừa đi, cảm giác áp bức trong phòng lập tức giảm đi không ít.Mã Quốc Long và mẹ Mã ngồi một bên ghế sô pha, Tống Lệ Lệ cùng Tô Tiểu Lạc, Nghiêm Chỉ ngồi một bên khác.Tô Hòa đứng đó dựa vào tường, khoanh tay trước ngực, cà lơ phất phơ nhìn Mã Quốc Long.Trên mặt Mã Quốc Long hầu như không còn chỗ nào lành lặn, tím xanh bầm dập, anh ta chạm vào mặt một cái, lập tức đau đến nhe răng trợn mắt.Đám người này ra tay thật là tàn nhẫn!"Bây giờ thế nào? Các người đều nghĩ thế nào, nói rõ ra đi." Thím Trần hiền từ hỏi.Tô Tiểu Lạc lên tiếng: "Chị họ, chị có yêu cầu gì cứ nói ra."Tống Lệ Lệ có các em họ bên cạnh, sự bất lực trong lòng đều biến mất, giờ phút này cô tự tin mười phần vì có người giúp đỡ cô.Cô nói: "Mã Quốc Long hứa tìm cho tôi một công việc, tôi muốn một công việc."Tống Lệ Lệ trước đây không cho rằng tiền quan trọng đến thế, cho nên mẹ cô muốn giữ tiền sính lễ, cô cũng không có ý kiến gì. Mẹ nói nhà Mã Quốc Long điều kiện tốt, gả qua đó không lo cơm ăn áo mặc, còn được chiều chuộng, cô cũng tin.Nhưng kết hôn một thời gian cô mới hiểu, tiền quan trọng đến nhường nào. Không có tiền, cô chỉ có thể hèn mọn nhìn sắc mặt người nhà họ Mã để xin tiền. Không có tiền, ở nhà chịu ấm ức cũng chẳng đi đâu được. Không có tiền, cô chẳng là gì cả."Đã nói chuyện công việc không vội." Mã Quốc Long bực bội nói, "Cô một không có bằng cấp, hai không có năng lực, ai mà nhận cô chứ!"Mã Quốc Long không thể giới thiệu Tống Lệ Lệ vào đơn vị mình làm, nếu không sau này không biết sẽ xảy ra chuyện gì!"Sao lại có thể nói vợ mình như vậy? Cô ấy muốn ra ngoài làm việc là chuyện tốt, lại có thể tăng thêm thu nhập cho gia đình, người vợ này tốt quá còn gì!" Thím Trần không đồng tình nói, "Tổ dân phố chúng tôi gần đây muốn tìm một người chuyên phụ trách quét dọn vệ sinh, chỉ là công việc hơi nhiều, lương lại không cao, một tháng chỉ có mười tệ.""Mười tệ cũng được." Tống Lệ Lệ không phải người lười biếng, ở nhà việc gì cô cũng làm, chỉ sợ nhàn rỗi lại suy nghĩ lung tung."Chuyện này..." Mẹ Mã không vui, "Chúng tôi cưới cô về không phải để đi làm, việc cấp bách bây giờ của cô là sinh cho nhà họ Mã chúng tôi một đứa cháu."Lần trước Mã Quốc Long ly hôn chính là vì mãi không mang thai đứa thứ hai, nên mới bị bà ta ép ly hôn.Bà ta cũng là nghe người khác nói, con gái nhà quê thân thể tốt dễ sinh đẻ. Bọn họ đều thích sinh con, một nhà phải sinh mấy đứa. Lúc đó có người giới thiệu không ít, bà ta tìm người lén xem bát tự, chỉ có Tống Lệ Lệ mệnh nhiều con.Vì cháu trai, cho dù nhà cô ta đòi sính lễ nhiều, bà ta cũng cắn răng đưa. Nào ngờ nhà này ngoài đưa theo mấy cái chăn bông rách nát, còn lại chẳng mang về thứ gì.Bây giờ lại còn đánh con trai bà ta, thật là tức chết đi được."Công việc và sinh con đâu có mâu thuẫn." Thím Trần cũng cạn lời."Sao lại không mâu thuẫn, tôi không cho phép cô ta đi làm. Muốn đi làm, đợi sinh con xong rồi nói." Mẹ Mã rất cố chấp."Tôi không cần, xin tiền cứ như xin mạng bà ta vậy. Tôi không cần tiền nữa, tôi muốn tự mình đi kiếm tiền, chuyện này bà không quản được tôi!" Tống Lệ Lệ đã quyết tâm đi kiếm tiền, căn bản sẽ không nghe lời bà ta.Mẹ Mã cũng có lòng riêng!Vợ trước của con trai bà ta cũng có công việc riêng, việc lớn việc nhỏ trong nhà đều là bà ta làm. Từ khi Tống Lệ Lệ gả vào, rửa bát nấu cơm dọn dẹp vệ sinh, trong ngoài Tống Lệ Lệ đều có thể làm được. Bà ta nhàn nhã vô cùng, bây giờ chuyện bà ta thích nhất chính là ngồi ở cửa cùng mấy bà lão khác cắn hạt dưa nói chuyện thị phi.Nếu Tống Lệ Lệ đi làm thì bà ta sẽ phải trở lại cuộc sống trước kia, vậy sao được.Mẹ Mã nhíu mày nói: "Thế này, mỗi tháng tôi cho cô mười tệ, cô sinh con trước đi."Tô Tiểu Lạc không khỏi bật cười: "Bà lão, bà tính toán thật là tinh. Tôi thấy nhà các người không giống cưới vợ mà giống tìm người giúp việc. Người giúp việc nhà chúng tôi một tháng còn có mười lăm tệ! Mười tệ của bà, đúng là keo kiệt!""Nhà cô ta lấy của nhà tôi rất nhiều sính lễ." Mẹ Mã nhíu mày."Tiền sính lễ đó cô ấy cũng không được một xu, sao các người không gây sự với nhà cô ấy, vậy mà còn muốn cưới? Cưới rồi còn không đối xử tốt với người ta?" Nghiêm Chỉ cũng thấy khó hiểu.Cưới vào rồi mới tính sổ, muốn bòn rút từ người con dâu.Về điểm này Tống Lệ Lệ có phần đuối lý, nhà cô đã nhận số tiền sính lễ đó. Trước khi gả vào cô đã nghĩ sẽ sống tốt với Mã Quốc Long, hiếu thuận với người lớn.Nhưng gả vào, thái độ của Mã Quốc Long và mẹ Mã đối với cô hoàn toàn thay đổi.Thái độ của người nhà cũng khiến cô lạnh lòng. Mẹ cô nói sính lễ nắm trong tay, nhà chồng không dám dễ dàng ly hôn.Thì ra là có ý này.
 
Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi
Chương 445: Hối hận muộn màng



Tống Lệ Lệ lần đầu tiên nếm trải cảm giác kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.Mà cảm giác này lại do chính bố mẹ ruột mang đến cho cô. Lần đầu tiên cô hiểu rằng cô không thể dựa vào ai, chỉ có thể dựa vào chính mình.Trước đây cô vốn đã có ý định tự tử, nhưng sự giúp đỡ của gia đình dì hai đã cho cô thấy lại hy vọng. Cô không phải là người đơn độc, từ nay về sau gia đình dì hai mới là người thân của cô.Tống Lệ Lệ đã chịu thiệt thòi nhiều, chắc chắn sẽ không bị lừa gạt nữa. Trên danh nghĩa là ở nhà sinh con nhưng thực tế vẫn là hầu hạ cả nhà già trẻ này. Đến lúc đó lại còn nói cô ăn của nhà họ, dùng của nhà họ."Tôi phải ra ngoài làm việc, tôi không làm người giúp việc cho cái nhà này."Ở nhà làm người giúp việc nhìn như là tiết kiệm tiền cho gia đình, nhưng trên thực tế sẽ không có ai nhớ đến sự hy sinh của Tống Lệ Lệ. Chỉ cảm thấy cô không biết kiếm tiền.Tô Tiểu Lạc ngay từ đầu nhìn tướng mạo của Tống Lệ Lệ, đã biết cô ấy không phải là người dễ bắt nạt. Mặc dù lựa chọn Mã Quốc Long có thể cuộc sống sẽ không dễ dàng, nhưng bản thân cô ấy có thể tự mình tạo dựng sự nghiệp.Bởi vì mất đi chỗ dựa tự cho là đúng, phát hiện ra chỉ có dựa vào chính mình mới là thật.Tống Lệ Lệ coi như đã hiểu ra, mình có tay có chân, cho dù đi làm công nhân quét dọn một tháng cũng có thể kiếm được mười tệ, hà cớ gì phải ở nhà nhìn sắc mặt người khác mà sống.Đợi sau này mình có cơ hội kiếm đủ tiền sính lễ, nếu cuộc sống thực sự không thể tiếp tục, cô sẽ ly hôn.Tống Lệ Lệ vì có gia đình dì hai chống lưng, đột nhiên cảm thấy cuộc sống tương lai có mục tiêu. Chỉ cần Mã Quốc Long không dám bắt nạt cô nữa, cô dựa vào chính mình cũng có thể sống tốt.Nghĩ như vậy, cô càng cảm kích gia đình dì hai hơn."Con nhỏ này sao lại cố chấp như vậy, cô ra ngoài làm lụng vất vả cũng chỉ kiếm được mười tệ, lại không chăm sóc được gia đình." Mẹ Mã chỉ muốn hưởng phúc, căn bản không chịu nhượng bộ."Tôi và Mã Quốc Long còn chưa có con, tôi cũng còn trẻ. Hơn nữa không phải các người luôn nói nhà nghèo sao? Tôi đi làm kiếm tiền trả nợ, chuyện con cái đợi tôi ổn định rồi nói!" Tống Lệ Lệ không ngốc, bây giờ mà sinh con, còn không biết người nhà họ Mã sẽ đối xử với cô thế nào!Sinh con rồi cô sẽ có ràng buộc, người nhà họ Mã lại càng dễ dàng khống chế cô.Mẹ Mã tức giận vô cùng, giọng bén nhọn nói: "Nhà tôi cưới một con gà mái không biết đẻ trứng về làm gì?"Tống Lệ Lệ: "Vậy tôi viết cho các người một tờ giấy nợ, để tôi và Mã Quốc Long ly hôn, các người đi tìm người có thể sinh đi."Cuộc đời của Tống Lệ Lệ là do gia đình sắp đặt, nửa đời sau cô không muốn bị người khác sắp đặt nữa. Con đường tương lai dù có gian nan cũng muốn đi con đường do chính mình sắp đặt.Cuộc đời là của mình, nghe lời người khác là thiệt thòi nhất.Tô Tiểu Lạc và Nghiêm Chỉ giơ ngón tay cái với Tống Lệ Lệ."Mày, mày nói như vậy, bố mẹ mày có biết không?" Mẹ Mã lập tức lôi người nhà Tống Lệ Lệ ra nói."Đúng vậy, mẹ vợ đã nói rồi, nếu cô còn dám nhắc đến ly hôn, họ sẽ không nhận cô là con gái nữa!" Mã Quốc Long là được dì cả Trình cho phép, nên mới dám ngang ngược như vậy."Không nhận thì không nhận, tôi có cần sao?" Tống Lệ Lệ ghét bỏ nói.Vào lúc cô bất lực nhất, mẹ cô biết rõ nhà họ Mã là hố lửa mà còn ép cô nhảy xuống. Những ngày này, cô không ngừng nhớ lại cách đối xử của mẹ khi cô còn ở nhà, không khỏi muốn tát mình hai cái.Ở nhà cô thương mẹ, cũng gánh vác việc lớn việc nhỏ trong nhà. Dẫn đến cũng không có thời gian học hành, mẹ cô nói con gái không cần học hành, quan trọng nhất là lấy chồng. Cô đã tin.Mẹ cô nói anh A Phúc không phải là người có tiền đồ, không thể cho cô cuộc sống tốt, thậm chí còn có thể làm liên lụy đến gia đình. Tống Lệ Lệ cũng thỏa hiệp.Thế nhưng sau khi kết hôn, nhà mẹ đẻ của cô không còn, đây cũng không phải là nhà của cô. Mẹ cô đều giúp Mã Quốc Long, nói cô không hiểu chuyện.Mã Quốc Long nghe cô nói mẹ ruột cũng không nhận, hoàn toàn ngây người. Lúc đầu chọn Tống Lệ Lệ còn có một điểm, chính là cô nghe lời.Bây giờ thì hay rồi, hoàn toàn thay đổi thành một người khác."Cô muốn ly hôn cũng được, trả lại tiền sính lễ." Mã Quốc Long cũng chỉ có chuyện này có thể nói, những chuyện khác đều không có lý.Thím Trần lên tiếng: "Tiền rất quan trọng, nhưng trong một gia đình chỉ nói đến tiền thì không có tình người. Mỗi người nhường một bước, không phải mới kết hôn sao, hòa hợp thêm một thời gian nữa.""Tôi phải đi làm!" Tống Lệ Lệ cũng không phải nhất định phải ly hôn, trong lòng cô vẫn còn truyền thống, ly hôn truyền ra ngoài cũng không hay.Tô Hòa hắng giọng, giơ tay lên. Mã Quốc Long bị dọa giật mình, vội vàng ôm lấy mặt. Lần này lại đụng vào vết thương, khiến anh ta nhe răng trợn mắt.Anh ta sợ Tô Hòa lại đánh mình, nói: "Được, cho cô ra ngoài làm việc, nhưng cô phải sinh cho tôi một đứa con trai.""Chuyện này không thể đảm bảo." Tống Lệ Lệ liếc anh ta một cái, mới không mắc bẫy của anh ta. "Sinh con trai hay con gái là do trời định, đâu phải tôi có thể khống chế.""Đúng vậy, nhà họ Mã, yêu cầu này của các người có hơi quá đáng. Có nhà chỉ sinh con gái, có nhà chỉ sinh con trai, ai cũng không nói trước được." Thím Trần khuyên nhủ.Mã Quốc Long bây giờ là hối hận đến xanh ruột, người vợ trước của anh ta hiền lành, ở nhà chịu thương chịu khó. Đánh hai cái, mắng hai câu cũng không sao.Lần này cưới vợ mới, không phải xử nữ thì thôi, tiền sính lễ nhiều như vậy mà không cho đánh không cho mắng, thậm chí còn không muốn sinh con cho anh ta.Đây là cưới tổ tông về mà!Mã Quốc Long tức đến muốn chửi thề, nhưng vì đám Tô Hoà đều ở đây nên không dám phát tác."Được, nhưng cô phải sinh con cho tôi!" Mã Quốc Long nói ra yêu cầu của mình, đây là giới hạn cuối cùng của anh ta."Năm sau rồi nói." Tống Lệ Lệ không chịu đồng ý, cô rất tỉnh táo, ngay cả bố mẹ ruột còn không đáng tin, huống chi là một người ngoài."Tạo nghiệp! Đây đúng là tạo nghiệp mà!" Mẹ Mã giờ phút này hối hận cũng không kịp.Cô con dâu trước kia của bà ta tuy không xinh đẹp nhưng nghe lời! Cưới cô con dâu kia cũng không tốn bao nhiêu tiền, bao nhiêu năm nay cô con dâu kia cũng đi làm phụ giúp gia đình.Bây giờ nghĩ lại, tìm đâu ra cô con dâu như vậy nữa. Bây giờ tiền không còn, người lại không chịu sinh con.Mẹ Mã nghiến răng nghiến lợi, giận quá nên công tâm, lại trực tiếp ngất đi.Mã Quốc Long chỉ có thể đưa mẹ già đến bệnh viện cứu chữa.Chuyện hòa giải cũng tạm thời gác lại.Tống Lệ Lệ thu dọn đồ đạc của mình, cùng Tô Tiểu Lạc trở về.*****Về đến nhà họ Tô, Trình Nhã thu dọn cho Tống Lệ Lệ một căn phòng, an ủi: "Cháu cứ yên tâm ở đây, nhà họ Mã không cho một lời giải thích, chắc chắn không để cháu quay về chịu ấm ức."Tống Lệ Lệ đỏ mắt nói: "Cảm ơn dì hai.""Cháu nghỉ ngơi một lát, lát nữa làm cơm xong gọi cháu ăn cơm." Trình Nhã an ủi.Dưới lầu Tô Tiểu Lạc và Nghiêm Chỉ bàn về chuyện này, Nghiêm Chỉ không khỏi tán thưởng: "Thật không ngờ Tống Lệ Lệ lại tự mình đứng lên được."Tô Tiểu Lạ: "Chị họ vốn dĩ không phải là người ngốc nghếch, trước đây chỉ là không suy nghĩ nhiều. Trải qua nhiều chuyện như vậy, em nghĩ chị ấy hẳn là biết rõ hơn bất kỳ ai mình muốn gì."Lúc đầu bỏ A Phúc gả cho Mã Quốc Long, có thể thấy cô ấy không phải là người hiền lành.Nhưng mà, con người luôn hướng về nơi cao hơn cũng là chuyện thường tình. Bây giờ biết mình chọn sai, cuộc sống sau này thế nào, thật không ai dám nói.
 
Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi
Chương 446: Lục thân duyên bạc



Nghiêm Chỉ thở dài: "Thực ra gần đây chị làm phóng sự, cũng thường xuyên gặp những người như vậy. Vì sau khi ly hôn, họ không có nơi nào để đi. Cho dù bị đánh đến bầm dập cũng không dám ly hôn. Có một số phụ nữ phạm tội cũng vì nguyên nhân này."Con gái đã lấy chồng không có đường lui, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, cố gắng vẹn toàn.Có người lấy chồng cũng tạm ổn, sống đến cuối đời cũng sống giống như bố mẹ mình. Bởi vì mọi người đều gặp cảnh ngộ tương tự, ngược lại người khác biệt lại trở thành dị loại.Dường như con gái gả đi là người nhà khác, từ con gái biến thành người thân.Tô Tiểu Lạc nói: "Hiện tượng này thực ra không chỉ xuất hiện ở các cô gái, có một số đàn ông cũng như vậy. Không có người thân, với bố mẹ dường như không phải là người thân, mà là kẻ thù.""Tại sao lại như vậy?" Nghiêm Chỉ thực sự rất không hiểu, cô là con một. Bố mẹ cô vì cô mà trả giá tất cả, không hề khoa trương khi nói rằng, nếu là trong tình huống nguy cấp, bố mẹ cô sẽ không do dự mà chắn trước mặt cô."Có người sinh con không phải vì yêu, mà là vì tìm một công cụ dưỡng lão." Tô Tiểu Lạc nói. "Mà những người như vậy, sinh ra lục thân duyên bạc, chỉ có thoát ly khỏi quan hệ cộng sinh ban đầu, mới có khả năng có được sự bình yên trong nội tâm.""Quan hệ cộng sinh là gì?" Nghiêm Chỉ hỏi."Đứa trẻ nào cũng mang theo lương thực mà đến, có câu nói chính là, chỉ cần sinh ra là có thể nuôi sống. Phúc báo của mỗi người không giống nhau, cho nên kết cục cũng không giống nhau. Người lục thân duyên bạc là không có kiếp sau, kiếp này chính là vượt kiếp." Tô Tiểu Lạc nói."Thật sao? Không có kiếp sau sao?" Nghiêm Chỉ lẩm bẩm nói."Hơn nữa chị có phát hiện ra không, đứa trẻ sinh ra trong gia đình kiểu này, một khi đứa trẻ không được yêu thương thức tỉnh, sự nghiệp sẽ tốt hơn so với đứa trẻ được yêu thương." Tô Tiểu Lạc hỏi.Nghiêm Chỉ nghĩ lại những trường hợp mình đã phỏng vấn, bèn nói: "Đúng là có một bộ phận người sau khi thoát ly ra ngoài, bất kể là sự nghiệp hay gia đình đều thuận lợi hơn so với người được yêu thương. Nhưng có rất nhiều người vẫn rất đau khổ mê mang, chìm sâu trong mối quan hệ đó, đau khổ không đạt được chí hướng."Tô Tiểu Lạc cười: "Thực ra một khi giác ngộ, mới giành lại được cuộc đời thuộc về chính mình, tự nhiên sống sung túc rực rỡ."Nghiêm Chỉ lại thở dài: "Theo chị thấy, cho chị núi vàng núi bạc cũng không nỡ rời xa bố mẹ mình. Cũng may anh hai em tốt, đối xử tốt với chị, đối xử tốt với người nhà chị."Tô Tiểu Lạc trêu chọc nói: "Giờ mới biết anh hai em tốt à?"Nghiêm Chỉ đỏ mặt nói: "Anh hai em vẫn luôn rất tốt, là chị không tốt. Nhưng chị biết sai mà sửa, cũng không muộn đúng không?"Tô Tiểu Lạc cười hắc hắc, nói: "Trăm kiếp tu hành mới chung thuyền, ngàn kiếp tu hành mới chung chăn gối."Nghiêm Chỉ gật đầu: "Cho dù là kiếp sau, chị cũng muốn làm vợ chồng với anh hai em."Kiếp sau! Vẻ mặt Tô Tiểu Lạc thu lại, không tiếp lời.Trình Nhã nghe thấy lời của họ, nói: "đời này còn dài lắm, kiếp sau kiếp sau nữa, hãy trân trọng kiếp này đi!""Mẹ nói đúng, kiếp này mới là quan trọng nhất." Tô Tiểu Lạc giơ ngón tay cái, cười nói, "Chẳng trách con có thiên phú đạo thuật như vậy, chắc chắn là di truyền từ mẹ."Trình Nhã bị cô nói đến dở khóc dở cười, quét sạch nỗi u ám trong lòng vừa rồi. Nhìn thấy Tống Lệ Lệ có cảnh ngộ gần giống mình, bà cũng bị gợi lại chuyện đau lòng.Bà nói: "Con chuẩn bị tốt chuyện kết hôn đi, xem còn thiếu gì không, đừng để đến lúc đó lại vội vàng mua.""Biết rồi ạ!" Tô Tiểu Lạc đáp.*****Chiều hôm sau, dì cả Trình đến nhà họ Tô, vừa vào cửa đã lớn tiếng gọi: "Tống Lệ Lệ, mày xuống đây cho tao!"Tống Lệ Lệ trốn trong phòng, không chịu xuống.Trình Nhã ở dưới cản lại, dì cả Trình không có một chút sắc mặt tốt, thậm chí còn quát: "Trình Nhã, mày có ý gì? Mày không muốn nhà tao tốt đẹp à?"Trình Nhã hỏi: "Chị cả, chị không thấy sao, Lệ Lệ bị đánh thành ra như vậy, thật đáng thương.""Vậy thì liên quan gì đến mày? Chuyện của vợ chồng người ta, liên quan gì đến mày? Tao có nhờ mày quản không?" Dì cả Trình vừa vào đã trách móc không chút do dự."Lệ Lệ là con gái chị, chị có thể trơ mắt nhìn nó bị bắt nạt sao?" Trình Nhã cũng có chút tức giận."Đó cũng là chuyện nhà tao, sao đến lượt mày quản?" Dì cả Trình căn bản không cảm kích. "Lệ Lệ đã lấy chồng, nó là người nhà họ Mã. Người ta cho nó ăn cho nó uống, bị nói vài câu đã hờn dỗi, là do tao không dạy dỗ tốt. Quốc Long dạy dỗ nó cũng không có gì quá đáng."Trình Nhã kinh ngạc đến ngây người: "Chị cả, chúng ta đã sống cuộc sống gì, chẳng lẽ chị còn muốn con cái đi vào vết xe đổ sao?"Dì cả Trình không cho là đúng nói: "Vậy thì sao? Lúc trẻ tao cũng sống như vậy, tao cũng không nói ba ngày hai bữa muốn về nhà mẹ đẻ, muốn ly hôn!"Dì cả Trình gả cho con trai trưởng thôn, con trai trưởng thôn cũng ba ngày hai bữa động tay động chân với bà ta, bà ta cũng nhẫn nhịn cho qua. Đợi sau khi sinh con, cuộc sống không phải dần dần tốt lên sao.Bà ta không cảm thấy có vấn đề gì."Chị cả, đó là bạo lực gia đình!" Trình Nhã cạn lời."Vợ chồng nào mà không cãi nhau?" Dì cả Trình hừ một tiếng, nói, "Mày tưởng ai cũng may mắn như mày, gặp được người như Tô Vệ Quân?""Nghe Lệ Lệ nói, đây không phải là lần đầu tiên Mã Quốc Long đánh nó. Chúng ta là nhà mẹ đẻ của Lệ Lệ, sao có thể không đứng ra bảo vệ con cháu?" Trình Nhã khó có thể tưởng tượng nếu con cái không có chỗ dựa, sẽ bị bắt nạt đến mức nào."Đó cũng là do Lệ Lệ sai trước! Nó đã mất thân, tao lại còn nhận nhiều sính lễ của người ta như vậy." Dì cả Trình hạ giọng nói.Vốn dĩ chuyện xấu trong nhà không nên vạch áo cho người xem lưng, giờ thì hay rồi, tất cả mọi người đều biết.Mặt mũi của dì cả Trình mất không phải là ít.Trình Nhã nói: "Vậy thì chị trả lại sính lễ cho con bé đi.""Trình Nhã, tao thấy mày đứng nói chuyện không biết đau lưng. Nhà mày điều kiện thế nào, nhà tao điều kiện thế nào. Mày có bản lĩnh cưới vợ cho con mày, nhà tao không có. Trả lại sính lễ, mày cưới vợ cho con trai tao à!" Dì cả Trình tức giận nói."Vậy con trai chị lấy tiền bán thân của chị gái, có thể sống tốt sao?" Tô Tiểu Lạc khoanh tay trước ngực, đã nghe được một lúc, càng nghe càng thấy kỳ quặc."Cái gì mà tiền bán thân, tao nuôi Lệ Lệ rất kỹ lưỡng! Mày đi trong thôn hỏi thăm xem, nhà tao ba ngày hai bữa ăn thịt, thiếu nó miếng nào không? Cho nó đi học là do nó không học được, chỉ riêng nuôi nó đã tốn của chúng tao bao nhiêu tiền." Dì cả Trình kêu oan cho mình.Tống Lệ Lệ ở trên lầu nghe thấy lời mẹ ruột mình nói, tức giận nắm chặt tay. Thực ra nghĩ kỹ lại, cũng có dấu vết.Từ nhỏ mẹ cô đã truyền đạt cho cô rằng con gái học hành không có ích gì, còn phải giữ dáng vóc thon thả. Cho nên thịt cô không thể ăn nhiều, sách vở thì dù cô có muốn đọc cũng không thể đọc được.Bây giờ nghĩ lại, học hành có thể khiến người ta có nhiều suy nghĩ hơn. Mẹ cô chính là sợ cô có nhiều suy nghĩ, sau này khó khống chế.
 
Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi
Chương 447: Tất cả đều là vì tốt cho con cái



Tống Lệ Lệ bước xuống nói: "Vậy bây giờ mẹ đến ép con chết có phải không?""Mày nói cái gì vậy? Tao sinh mày nuôi mày là vì tốt cho mày. Giờ mày đã kết hôn rồi, ly hôn thì còn ra thể thống gì? Mày nghĩ danh tiếng của mày bây giờ tốt lắm sao? Nếu thật sự ly hôn, ai còn dám lấy mày nữa?" Dì cả Trình cũng tức giận không nhẹ."Con ly hôn rồi không kết hôn nữa không được sao? Nhất định phải để Mã Quốc Long đánh chết con sao?" Tống Lệ Lệ khóc đỏ cả mắt.Lần đầu tiên đánh cô, Mã Quốc Long cũng đã quỳ xuống nhận lỗi, đảm bảo sẽ không có lần thứ hai. Nhưng mới qua bao lâu lại đánh cô. Nếu lần này không có gia đình dì hai che chở, cô có quay về cũng sẽ bị đánh."Mày sao lại cố chấp như vậy! Quốc Long lần này bị đánh thành ra như vậy, nó chắc chắn không dám nữa. Nếu mày ly hôn mà không kết hôn, sau này em trai mày thành gia lập thất, mày không kết hôn lẽ nào muốn ở nhà cả đời sao?" Dì cả Trình khuyên nhủ."Con ly hôn, con chết ở bên ngoài cũng sẽ không về nhà làm liên lụy đến mọi người." Tống Lệ Lệ hoàn toàn tuyệt vọng.Thật ra mẹ cô căn bản không quan tâm cô gả cho người như thế nào, chỉ là muốn gả cô đi, chỉ cần đối phương cho sính lễ đủ nhiều. Cô sống ở nhà người ta thế nào cũng không sao cả, chỉ cần đừng về nhà làm liên lụy đến gia đình là được."Sao mày ngốc vậy, mày gả đến nhà người ta chính là người của nhà người ta rồi. Sao mày có thể nói những lời khiến mẹ mày đau lòng như vậy? Mẹ nuôi mày có dễ dàng gì?" Dì cả Trình tức giận không thôi, sao lại nói không thông như vậy? "Mày cứ sống cuộc sống của mày, sống tốt, mẹ cũng không tham lam đồ của mày có phải không? Nhưng mày không thể chỉ gây rắc rối cho mẹ được!"Tống Lệ Lệ khóc không thành tiếng, cô nói: "Dì hai, dì xem mẹ cháu nói gì kìa."Cô chẳng qua chỉ là kết hôn một lần, cuối cùng lại phát hiện mình giống như bị đuổi ra khỏi nhà.Trình Nhã vỗ vỗ lưng Tống Lệ Lệ, nói: "Cháu đừng khóc nữa."Tống Lệ Lệ ôm mặt khóc: "Dì hai, cháu thật sự không muốn sống nữa. Bà ấy cho cháu mạng sống, cháu trả lại mạng cho bà ấy vậy!"Trình Nhã nhìn thấy cháu gái như vậy, trong lòng cũng rất đau khổ, bà nói: "Chị cả, chị bớt nói vài câu đi, thấy con bé như vậy chị vui lắm sao?"Dì cả Trình quát: "Đây chẳng phải đều là do mày xúi giục sao, liên quan gì đến mày?"Trình Nhã biết chị cả sẽ nói như vậy, lúc trước Tô Vệ Quân nói những lời đó, trong lòng bà đã mơ hồ cảm thấy không ổn. Bà hiểu rõ tính cách của chị cả, nhưng bà cũng không đành lòng để Tống Lệ Lệ đơn độc không nơi nương tựa.Nói chung việc này quản cũng không tốt, không quản cũng không tốt.Tống Lệ Lệ nói: "Mẹ không được nói dì hai của con, mẹ có thể nói gì con cũng được, nhưng không được nói gia đình dì hai."Từ nhỏ, mẹ cô đã nói xấu dì hai trước mặt cô, nói bà ấy vong ân bội nghĩa, coi thường gia đình mình, cho nên hai nhà mới dần dần xa cách không liên lạc.Nhưng tiếp xúc rồi, Tống Lệ Lệ mới phát hiện, đến khi có chuyện rồi, mẹ ruột cũng không đáng tin."Bốp" một tiếng, dì cả Trình tát thẳng vào mặt Tống Lệ Lệ, bà ta tức giận đến mức toàn thân run rẩy, bà ta mắng: "Con nhỏ chết tiệt này, không biết nghe lời phải trái. Người ngoài kia có ai thật lòng tốt với mày không? Bọn họ chỉ mong được xem trò cười của mày, mong chuyện càng lớn càng ồn ào, đúng là không biết xấu hổ!"Tống Lệ Lệ ôm mặt, đau đớn nhất không phải là trên mặt, cũng không phải là do Mã Quốc Long đánh, mà là trong lòng.Trình Nhã cũng sững sờ: "Sao chị có thể đánh con bé?""Tao không chỉ đánh nó, tao còn muốn đánh cả mày nữa? Mày là thấy nhà tao chưa đủ náo nhiệt có phải không!" Dì cả Trình nói xong liền muốn động thủ.Tô Tiểu Lạc và Nghiêm Chỉ đều xông tới, kéo bà ta lại.Tô Tiểu Lạc lạnh lùng nói: "Nếu bà đến nhà tôi để đánh người, ở đây không hoan nghênh bà, sau này bà cũng đừng đến nữa."Nghiêm Chỉ cũng nói: "Bà đừng ép chúng tôi động thủ với bà, bà dám động vào một sợi tóc của mẹ tôi, tôi sẽ cào nát mặt bà!"Tô Tiểu Lạc: "Trước khi bà động thủ, cũng nên suy nghĩ xem nhà chúng tôi có những ai."Dì cả Trình đột nhiên khẩn trương, bà vừa rồi quá tức giận, nhất thời quên mất Trình Nhã bây giờ không còn là Trình Nhã của trước kia nữa. Nó có bảy đứa con trai, đứa nào đến tìm bà, bà cũng không thể chống đỡ nổi.Dì cả Trình bình tĩnh lại nói: "Tôi không có động thủ, các người hiểu lầm rồi. Tôi chỉ là quá tức giận Lệ Lệ, nó không nghe lời."Trên mặt Tống Lệ Lệ vốn đã có vết thương, lại bị tát một cái, một bên má sưng vù lên."Dì hai, Tiểu Lạc, Nghiêm Chỉ, Tô Hòa, cảm ơn mọi người, mọi người đừng quan tâm đến tôi nữa, hai ngày nay đã làm phiền mọi người rồi." Tống Lệ Lệ cúi đầu chào Trình Nhã, sau đó đi đến trước mặt dì cả Trình: "Con sống hay chết không liên quan đến nhà họ Tống, từ nay về sau con đoạn tuyệt quan hệ với mẹ, được chưa?""Mày!" Dì cả Trình tức giận giơ tay lên."Đủ rồi!" Trình Nhã xông tới đẩy dì cả Trình ra, "Chị cả, chị quá đáng lắm rồi. Con bé bây giờ đang cần giúp đỡ, chị lại đẩy con bé ra, chị thật sự muốn ép chết nó sao?"Dì cả Trình thẹn quá hóa giận, quát lớn: "Đừng có cản nó, tao xem nó có dám chết không, nếu nó thật sự có gan đó, tao còn coi trọng nó vài phần!"Tống Lệ Lệ thật sự không chịu nổi đả kích như vậy, cô ấy khóc không thành tiếng, suýt chút nữa ngất đi.Trình Nhã lẩm bẩm nói: "Làm gì có người mẹ nào lại mong con mình chết chứ!""Bà ta là mong cháu chết. Cháu đã làm sai điều gì? Rõ ràng người bị đánh là cháu, người chịu uất ức là cháu. Cháu còn phải nghe lời như thế nào nữa?" Tống Lệ Lệ đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, ngẩng đôi mắt đầy phẫn hận nhìn dì cả Trình: "Có phải con bị Mã Quốc Long đánh chết, mẹ mới có thể đòi nhà họ Mã bồi thường không?"Dì cả Trình tức giận lại muốn động thủ, nhất thời lại ồn ào lên.Tô Chính Quốc vốn dĩ ở trong thư phòng, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, không muốn quan tâm. Nhưng tiếng khóc lóc ầm ĩ quá, ông không thể không đi ra."Dừng tay!" Tô Chính Quốc lớn tiếng quát một tiếng, người trong phòng khách lập tức im lặng.Dù sao cũng là ở nhà người khác, dì cả Trình cũng không dám quá hung hăng, bà ta mắng mỏ vài câu, cuối cùng vẫn im miệng.Tô Chính Quốc nói: "Cô còn có chút dáng vẻ làm mẹ không?""Cháu dạy dỗ con mình, phạm pháp sao?" Dì cả Trình không cho là đúng nói."Không phạm pháp, dạy dỗ vốn dĩ là để con cái tốt hơn, hiểu biết lễ nghĩa đúng không? Tôi là lần đầu tiên gặp phải người dạy con phải chịu đòn, cô thích bị đánh cũng phải dạy con xông vào chịu đòn sao?" Tô Chính Quốc hỏi."Bác trai, bác nói như vậy có hơi khó nghe rồi." Dì cả Trình không đồng ý nói, "Hai đứa nó mới kết hôn còn chưa hòa hợp. Hơn nữa, lần này là đánh nhau qua lại.""Đánh nhau qua lại, sự khác biệt về thể chất giữa nam và nữ, ai chịu thiệt cô không biết sao?" Tô Chính Quốc tức giận hỏi, "Mấy người là chưa tiến hóa hoàn toàn sao? Cần phải như vậy mới có thể giao tiếp? Ỷ vào thân phận của mình mà đánh con, cô thật sự cho rằng con gái cô không đánh lại cô hay sao?""Con cái còn nhỏ đánh con nói là vì tốt cho con, tới lúc tụi nó lớn lên không nghe lời, mà vẫn đánh thì là vì cái gì?""Lừa gạt bản thân mình là đủ rồi, đừng lừa gạt người khác nữa."
 
Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi
Chương 448: Chỉ hứng thú với em



"Vì tốt cho con cái là tẩy não nó sao?" Tô Chính Quốc nhìn về phía Tô Tiểu Lạc, "Có bùa chú tà môn như vậy sao?"Tô Tiểu Lạc lắc đầu: "Đây chẳng qua là có một số người mượn cớ vì tốt cho con cái để bắt nạt người khác mà thôi."Ở bên ngoài không có địa vị, bị người khác coi thường. Chỉ có thể về nhà bắt nạt những đứa trẻ yếu đuối.Một câu vì tốt cho con che đậy tất cả.Dì cả Trình nói: "Được, được, các người có thể quản nó được bao lâu? Các người đứng nói chuyện không đau lưng, lúc nó không có ai quản đến tìm các người, các người có chịu trách nhiệm không?""Lo lắng chị ấy không có ai quản như vậy, là bởi vì bà chưa từng nghĩ đến việc quản chị ấy có phải không?" Tô Tiểu Lạc khoanh tay trước ngực, đã nhìn thấu tâm tư của bà ta."Con có tay có chân có thể tự lo cho mình, con sẽ không về nhà làm liên lụy đến mọi người, mọi người cứ yên tâm." Tống Lệ Lệ nghẹn ngào nói.Trước kia dì cả Trình hễ nói muốn đoạn tuyệt quan hệ với con gái, là nó sợ hãi không thôi, bây giờ hoàn toàn không có tác dụng nữa. Trong lòng bà ta rất tức giận, đều là do gia đình Trình Nhã này gây rối.Đứa con gái này coi như uổng công sinh ra, khuyên không được, bà ta bèn mắng một câu: "Con nhỏ chết tiệt này, sau này đừng có hối hận!"Bà ta vừa mắng vừa rời đi.Tô Chính Quốc lẩm bẩm: "Đều là bố mẹ, sao lại có người như vậy?""Ông nội, ông đừng giận, tức giận hại thân không đáng." Tô Tiểu Lạc lập tức chạy tới, giơ ngón tay cái lên với ông, "Vừa rồi ông thật là bá đạo, mắng bà ta đến mức không nói được lời nào."Tô Chính Quốc nói: "Con gái có gia đình dựa dẫm là chuyện tốt, không có gia đình dựa dẫm thì dựa vào chính mình. Không tranh được cũng phải cố mà tranh một hơi, cứ như thể con gái chỉ có lấy chồng mới là có đường ra. Những tư tưởng phong kiến cũ nát này nên loại bỏ, phụ nữ cũng có thể chống đỡ một nửa bầu trời!""Hay, ông nội nói rất hay!" Nghiêm Chỉ cũng vỗ tay khen ngợi.Ông cụ tuy tuổi đã cao, nhưng tư tưởng của ông luôn theo kịp sự tiến bộ của xã hội hiện đại, không hề cổ hủ. Đây cũng là lý do mà mấy đứa cháu trong nhà họ Tô thích nghe ông nói chuyện.Tô Chính Quốc hắng giọng: "Đương nhiên, những lời ông nói không hẳn là hoàn toàn đúng. Thực tiễn mới có được chân lý, sau này vẫn phải dựa vào thế hệ trẻ các cháu đi kiểm chứng."Được mấy đứa cháu tâng bốc, Tô Chính Quốc cũng cảm thấy có chút lâng lâng: "Tối nay ăn thêm món, ông đi qua chỗ lão Hồ lấy một con gà nướng về."Tô Chính Quốc ra khỏi cửa, Tống Lệ Lệ vẫn im lặng không nói, lặng lẽ rơi nước mắt.Trình Nhã khuyên cô ấy nghĩ thoáng ra, cùng cô ấy lên lầu nghỉ ngơi.Ăn cơm tối xong, Tô Tiểu Lạc trở về phòng. Học bài một lúc, bên ngoài có gió thổi qua, cô dường như cảm ứng được điều gì, theo bản năng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, Phó Thiếu Đình đang đứng ở cổng lớn, nhìn thấy cô bèn vẫy tay với cô.Tô Tiểu Lạc chỉnh lại tóc, thay giày rồi chạy ra ngoài.Hai người đi cạnh nhau, Tô Tiểu Lạc luyên thuyên kể với anh về chuyện của Tống Lệ Lệ, Phó Thiếu Đình im lặng lắng nghe, cũng không phát biểu ý kiến gì.Tô Tiểu Lạc tò mò hỏi: "Anh nói xem mẹ chị ấy có quá đáng không?"Phó Thiếu Đình "ừm" một tiếng, nói: "Đúng là rất quá đáng.""Sao anh không tức giận chút nào vậy?" Tô Tiểu Lạc tò mò hỏi."Anh không có hứng thú với chuyện của người khác." Phó Thiếu Đình thản nhiên nói, cảm xúc không có gì dao động."Vậy anh có hứng thú với chuyện gì?" Tô Tiểu Lạc tò mò hỏi.Phó Thiếu Đình nắm lấy tay cô: "Tất cả mọi thứ về em, anh đều có hứng thú.""Em?" Tô Tiểu Lạc chỉ vào mũi mình: "Chuyện của em không phải anh đều biết rồi sao?"Phó Thiếu Đình lắc đầu: "Từ lúc gặp mặt, em cứ luôn nói về chuyện của chị họ em. Anh còn không biết em có nhớ anh không, nhớ anh nhiều bao nhiêu. Suy cho cùng trong lòng em, chị họ em quan trọng hơn anh.""Này, anh hơi vô lý rồi đó." Tô Tiểu Lạc bị anh chọc cười."Cuối cùng cũng cười rồi? Vì chuyện của người khác, có thể giúp được thì giúp một chút, không cần thiết phải đồng cảm. Thấy em không vui, anh càng không vui hơn." Phó Thiếu Đình véo mũi cô."Biết rồi!" Tô Tiểu Lạc lúc này mới biết hóa ra anh đang trêu chọc mình cười!Đi đến đoạn đường vắng người, Phó Thiếu Đình ôm lấy cô: "Em vẫn chưa nói cho anh biết, có nhớ anh không.""Không nói cho anh biết." Tô Tiểu Lạc nghịch ngợm nói.Phó Thiếu Đình chống lên trán cô, nhẹ giọng hỏi: "Có nhớ anh không?""Nhớ... nhớ rồi." Tô Tiểu Lạc nũng nịu nói, "Anh thật là phiền phức, Phó Thiếu Đình!""Là nhớ em rồi." Phó Thiếu Đình than thở một tiếng, "Đồ nội thất không biết bao giờ mới làm xong."Tô Tiểu Lạc bị anh chọc cười, nhón chân lên hôn anh một cái. Phó Thiếu Đình được yêu chiều mà sợ hãi, quấn lấy cô nói: "Muốn nữa."Tô Tiểu Lạc đẩy mặt anh ra: "Có người đến, có người đến."Có một người đi xe đạp qua, Phó Thiếu Đình không hôn được, có chút tiếc nuối."Em nhớ anh cả anh hai rồi."Trong số mấy người anh trai, hai người anh này tiếp xúc tương đối lâu, hơn nữa họ đi biên giới có một phần lớn nguyên nhân là vì cô.Chị dâu cả, chị dâu hai chắc chắn cũng rất nhớ họ. Đã xa nhau lâu như vậy rồi."Em không tính được ngày về của họ sao?" Phó Thiếu Đình hỏi.Tô Tiểu Lạc lắc đầu: "Việc này liên quan đến vận mệnh quốc gia, không thể tùy tiện tính toán.""Vậy thì không tính, anh nghe tin tức từ bên đó nói, có thể sẽ có một cuộc chiến tranh kéo dài phải đánh." Sắc mặt Phó Thiếu Đình nặng nề. "Anh cả anh hai của em không thích hợp ở đó, chắc không lâu nữa có thể sẽ bị điều động trở về.""Ừm." Tô Tiểu Lạc gật đầu.Một khi chiến tranh xảy ra, tốn người tốn của."Hai ngày nữa chúng ta phải về quê tế tổ, em có muốn đi cùng không?" Phó Thiếu Đình hỏi."Được, vừa hay giải quyết khúc mắc trong lòng bố mẹ anh." Tô Tiểu Lạc vui vẻ đồng ý.Phó Thiếu Đình véo véo tay cô, hai người đã đi về đến nhà họ Tô."Nhớ phải nhớ anh đó.""Được, biết rồi!""Hơi qua loa." Phó Thiếu Đình lại thở dài một tiếng."Em ngày nào cũng nhớ anh." Tô Tiểu Lạc ôm lấy anh, "Anh không tự tin sao?""Chỉ là muốn nhanh chóng cưới em về nhà." Phó Thiếu Đình véo má cô, không nỡ nói, "Mau vào đi!"*****Ngày hôm sau, nhà họ Tô nhận được thư của Tô Viễn và Tô Đông. Trong thư hỏi thăm sức khỏe của ông cụ, vợ chồng Tô Vệ Quân, cũng kể về cuộc sống của mình ở biên giới.Mọi người nghe say sưa, cũng cảm thấy lo lắng cho những khoảnh khắc nguy hiểm mà họ từng trải qua.Lý Tịnh gia nhập vào quân đội biên giới, năng lực của cô ấy nhanh chóng được đồng đội công nhận và khen ngợi. Cô ấy đã giúp quân đội giảm thiểu rất nhiều tổn thất.Vương Thiến và Nghiêm Chỉ nghe nội dung trong thư, không khỏi len lén lau nước mắt.Con còn nhỏ, các cô không thể bỏ con lại để đi tìm chồng mình. Chỉ có thể qua thư mới biết được tình hình hiện tại của họ.Lo lắng và nhớ nhung. Mong họ bình an, cũng mong họ có thể sớm trở về.Mọi người ngồi quây quần bên nhau, bàn luận về nội dung trong thư. Tô Vệ Quân nói: "Thằng ba, thằng tư, thằng năm không biết bao giờ mới có thể trở về."Trình Nhã cũng nhớ con trai đến phát điên, cả gia đình lớn chưa có một lần tụ họp đầy đủ.
 
Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi
Chương 449: Vui vẻ hòa thuận



Tô Vệ Quân cảm khái nói: "Lúc trẻ thấy con cái đông còn chê chúng ồn ào. Bây giờ chúng nó mỗi đứa một nơi, lại cảm thấy xa cách, không gặp được mặt."Trình Nhã đỏ mắt, nói: "Là anh chê ồn ào, em chưa từng chê bai."Ai mà chẳng muốn cả gia đình đoàn viên ở bên nhau, thường xuyên không gặp được mặt như thế này, có thể nào không khiến người ta nhớ nhung.Tô Chính Quốc có chút ngộ ra: "Con cái lớn rồi, chính là một quá trình dần dần xa cách. Rời khỏi nhà là có cuộc sống riêng, có trách nhiệm riêng. Chúng ta những người già này có thể làm chính là giữ gìn sức khỏe của mình, không để con cái phải lo lắng.""Đúng vậy!" Tô Vệ Quân nhìn Tô Tiểu Lạc, cảm thán nói, "Tiểu Cửu sắp kết hôn rồi, đúng là thời gian không tha người!""Vậy con không kết hôn nữa, ở nhà với mọi người có được không?" Tô Tiểu Lạc nép vào bên cạnh Tô Chính Quốc."Không được, con gái ở lại trong nhà sớm muộn gì cũng thành kẻ thù. Hơn nữa, cho dù chúng ta đồng ý, Thiếu Đình chắc chắn không đồng ý." Tô Vệ Quân cười nói."Có gì đâu? Bảo anh ấy ở rể, anh ấy chắc chắn không có ý kiến." Tô Tiểu Lạc nói đùa."Thôi đi, nhà chúng ta và nhà họ Phó ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, cháu muốn Phó Thiếu Đình ở rể, ông già họ Phó không đến tìm ông đánh nhau mới lạ!" Tô Chính Quốc xua tay liên tục.Tô Tiểu Lạc che miệng cười trộm, hỏi: "Ông nội, căn nhà đó sắp sửa xong rồi, rốt cuộc ông có đến ở không?""Thôi thôi, hai đứa sống thế giới riêng của hai đứa, ông đến đó làm gì." Tô Chính Quốc có chút mất mát nói."Nhà chúng ta cách căn nhà đó chỉ có hơn mười phút đi đường." Tô Vệ Quân không khỏi bật cười, "Không chừng sau này Tiểu Cửu còn phải về nhà ăn cơm ké."Tô Chính Quốc cười tươi nói: "Đến ăn ké, thường xuyên đến mới tốt."Tô Tiểu Lạc cũng cười: "Vậy ông nội đến giúp cháu nuôi cá, cháu nuôi không giỏi.""Cái này không thành vấn đề." Tô Chính Quốc hắng giọng, "Cái này ông đã xem qua không ít sách, biết nuôi loại nào là tốt nhất, những người trẻ tuổi các cháu phải làm rất nhiều việc, không cần phải tốn tâm tư vào việc này."Người ta một khi già rồi, liền sợ mình không còn hữu dụng, bị con cái ghét bỏ.Tô Tiểu Lạc cười nói: "Ông nội, vậy giao cho ông nhé."Tô Chính Quốc cười ha ha đồng ý: "Chỉ là vì Tiểu Cửu nuôi cá, ông cũng phải sống thêm mấy năm nữa.""Ông nội, ông đừng nói những lời như vậy, cháu không thích nghe." Tô Tiểu Lạc bĩu môi, có chút không vui."Được được, không nói." Tô Chính Quốc vội vàng ngậm miệng.Tô Tiểu Lạc: "Mọi người ai cũng phải sống lâu trăm tuổi, những ngày tháng tốt đẹp còn ở phía sau!""Tiểu Cửu của chúng ta thật là biết ăn nói." Tô Chính Quốc vui vẻ. "Vậy đến lúc đó ông nội răng cũng không còn, cháu đừng có chê.""Ông nội, gần đây răng giả cũng đã có tiến triển vượt bậc, đến lúc đó cháu đưa ông đi làm một bộ răng vàng." Tô Hòa ở bên cạnh cười nói. "Ông làm ông già đầu tiên có cả hàm răng vàng.""Thằng nhóc thối này." Tô Chính Quốc lườm Tô Hoà một cái, "Cháu là mong ông răng rụng hết có phải không?""Sao có thể, là ông tự nói." Tô Hòa ngượng ngùng sờ mũi.Tô Chính Quốc hừ một tiếng: "Thằng nhóc thối này, mau chóng cưới Phó Nhiễm về nhà mới là việc chính, suốt ngày không đứng đắn. Nếu là ông, sẽ không đồng ý gả con gái cho cháu.""Ông nội, ông không công bằng, sao lại công kích cá nhân rồi." Tô Hòa tỏ vẻ rất đau lòng. "Sự nghiệp Phó Nhiễm đang trên đà phát triển, cháu không thể ảnh hưởng đến tiền đồ của cô ấy!"Trong số mấy đứa cháu, Tô Hòa là đứa có tính cách tương đối giống với ông cụ Tô nhất. Đứa trẻ này trọng tình trọng nghĩa, lúc trước cùng ông cụ Tô đi khắp nơi tìm Tô Tiểu Lạc. Bình thường thấy ông cụ Tô đối với anh ấy trăm điều kén chọn, nhưng trong số những đứa cháu này, ông ấy cũng thích Tô Hòa nhất.Khỏe mạnh, dám làm dám chịu, tuy rằng có chút không đứng đắn, nhưng thời điểm mấu chốt lại là người đáng tin cậy nhất.Ông cụ Tô mong muốn nhất là nhìn thấy thằng nhóc thối này có thể cưới vợ sinh con ổn định lại."Ai bảo cháu không làm người ta bớt lo." Tô Chính Quốc rõ ràng là quan tâm, nhưng cũng không muốn để Tô Hòa quá đắc ý.Tô Tiểu Lạc che miệng cười trộm, nói: "Anh Sáu, anh thật sự nên sốt ruột rồi, em cũng đã đăng ký kết hôn rồi.""Uổng công anh thương em, ở đây nói mát." Tô Hòa đau lòng nói."Ha ha ha, anh Sáu đừng giận, em tặng anh một lá bùa nhiều con nhiều phúc, đảm bảo ba năm ôm hai đứa." Tô Tiểu Lạc lấy lòng cười hì hì."Cũng tạm được." Trong lòng Tô Hòa thoải mái hơn một chút.Mọi người không khỏi đều bật cười, Tô Vệ Quân nói: "Giỏi lắm, mấy đứa này nếu mỗi đứa mang về hai đứa con, vậy nhà chúng ta thật sự náo nhiệt rồi."Tô Chính Quốc cũng có chút mong đợi, "Nếu mỗi nhà hai đứa, giỏi lắm, vậy là mười sáu đứa.""Con không sinh nữa, con có Dĩ An là đủ rồi." Vương Thiến ôm bé Dĩ An, xua tay liên tục. Cô ấy sinh đứa thứ hai có chút không thực tế.Nghiêm Chỉ cười nói: "Con đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, còn lại giao cho mọi người."Tô Tiểu Lạc: "Nếu có thể sinh một cặp song sinh thì tốt rồi, một lần giải quyết."Tô Hòa hỏi: "Tiểu Cửu, em xem giúp anh, anh có thể sinh đôi không?"Tô Tiểu Lạc bấm đốt ngón tay tính toán nói: "Đừng có mơ, vẫn là từng đứa một đi!"Tô Hòa có chút thất vọng: "Anh quen một người, sinh ra chính là sinh đôi. Nhưng mà hai đứa bé đó lớn lên không giống nhau chút nào, một đứa giống bố, một đứa giống mẹ!""Thật sao? Vậy hai đứa sinh ra cùng lúc không phải nên giống nhau như đúc sao?" Vương Thiến tò mò hỏi."Lúc đầu mọi người còn tưởng là ôm nhầm, sau đó đến bệnh viện hỏi, mới biết là có xác suất lớn lên không giống nhau." Tô Hòa nói.Đây thật sự là một chuyện hiếm thấy, mọi người thảo luận sôi nổi. Tống Lệ Lệ trốn trên lầu, nghe thấy âm thanh bên dưới trong lòng vô cùng khó chịu.Cô từng cũng có gia đình. Mặc dù mẹ thường xuyên bắt cô làm việc, nhưng cả nhà quây quần bên nhau cũng từng nói chuyện như vậy. Thân thiết ấm áp ngồi cùng nhau.Nhưng bây giờ cô bị gia đình ruột thịt đá ra, mẹ còn đề phòng cô về nhà, sợ cô nhớ nhung tất cả mọi thứ trong nhà. Cô làm sao cũng không hiểu, mình chẳng qua chỉ là kết hôn một lần, tất cả mọi thứ đều thay đổi.Mẹ nói từ nay về sau họ không còn là người thân.Tống Lệ Lệ ôm mặt, lòng sinh ra bi thương. Tất cả đều không thể quay lại được nữa, ông cụ Tô nói đúng, con đường tương lai là của riêng cô.*****Buổi chiều, Mã Quốc Long đến nhà họ Tô. Mặt anh ta đã bớt sưng một chút, nhưng cũng chưa hoàn toàn hết.Anh ta mang đồ đến, đã biết mẹ vợ khuyên nhủ không có tác dụng, Tống Lệ Lệ đã quyết tâm không quay về."Dì, cháu thật sự biết sai rồi. Dì bảo Lệ Lệ xuống đây đi, cháu thề, sau này cháu mà động tay động chân nữa cháu không phải là người, cháu là súc sinh." Mã Quốc Long cầu xin.Trình Nhã nhìn anh ta, người đáng thương ắt có chỗ đáng hận. Sớm biết hôm nay, hà tất lúc trước phải làm?"Tôi đi hỏi xem Lệ Lệ có muốn gặp cậu không.""Dì hai." Tống Lệ Lệ đi xuống, lạnh lùng nhìn Mã Quốc Long. "Giữa chúng ta còn có gì để nói sao?"
 
Back
Top Bottom